Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Ừ, có lộc ăn.
Có lộc ăn cái tổ sư anh!
Ngày “đặc thù” cũng không cho gái nhà anh nghỉ ngơi à?
Bản lĩnh lớn rồi nên dám coi vợ như con tiện tì để sai bảo ư!
Bây giờ trẫm nói cho ngươi biết, trong cái nhà này, ai mới là bá chủ đích thực!
“Răng rắc!”
Tôi bẻ gãy một quả dưa chuột, giết gà dọa khỉ, lấy khí thế ra!
Vừa quay đầu lại ——
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, mấy ngày nay đừng ăn mấy món lạnh!” Đỗ Hoằng Đình cướp hai đoạn dưa chuột trong tay tôi đi, nhét vào tay tôi một bát chè đậu đỏ, “Trên đường về anh mua làm bữa khuya cho em đấy, bỏ thêm rất nhiều bánh trôi nếp em thích ăn.”
Tôi: “……”
Đỗ Hoằng Đình: “Làm sao, không ăn còn chờ anh đút à?”
Tôi: “Vừa nãy anh bảo em có lộc ăn, là chỉ cái này à?”
“Chứ không thì cái gì?” Đỗ Hoằng Đình nghiêm mặt, “Hửm?”
Tôi: “……”
Em xin lỗi, em dơ quá.
Còn đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, cảm thấy anh láo rồi.
Em sai rồi.
Lòng em tan nát rồi.
Lần sau kiên quyết không phạm phải sai lầm này nữa.
Suy xét đến chuyện hay là vì lòng tự trọng quấy phá, sự tự ti đã khiến thái độ của tôi với Đỗ Hoằng Đình thay đổi, tôi quyết định nâng tầm bản thân tới trình độ của Đỗ Hoằng Đình.
Đầu tiên là bề ngoài.
Phong cách ăn mặc của tôi đàn ông quê kệch quá, cần có lời khuyên đúng đắn từ một người phụ nữ đích thực.
Vì thế tôi nhớ tới bạn học Tiểu Lưu đang buôn bán quần áo xuất khẩu.
Sau khi nghe ý nghĩ của tôi, Lưu Lệ Quyên bèn thao thao bất tuyệt: “Tao đã nhắc nhở mày từ xưa rồi, mày không tiêu tiền của chồng mày thì con khác sẽ tiêu hộ mày còn gì? Cả ngày không trang điểm trông y như bà thím già thì làm sao được! Mau xem mẫu mới lên kệ của bên tao nè……”
À.
Quên mất nó là doanh nghiệp nhỏ.
Lưu Lệ Quyên đề cử rất nhiều hàng mới, quần áo, túi xách, giày dép vân vân cho tôi, tổng cộng là 1800, nó bảo là chả lãi được đồng nào.
Tôi ngại đắt quá.
Nó kêu to: “Tao bán đồ pha-kè xịn nhất cả nước đấy!”
“Pha-kè là gì?”
Cô: “Để tao nói với mày thế này này, mấy thứ này thỏa mãn khát vọng mộng tưởng của rất nhiều cô gái, cho nên thứ tao buôn bán là ước mơ. Hiểu không?”
Lúc ấy tôi không hiểu lắm, còn tưởng rằng đây là nhãn hiệu gì thần thánh lắm, ngày nào cũng mặc.
Về sau tôi mới biết được, pha-kè là cái gì.
Cũng bội phục chị Lưu thật, đã bán cái thứ đồ nhái cao cấp này mà còn mô tả thanh lệ thoát tục như thế được.
Dựa theo chỉ đạo của Lưu Lệ Quyên, tôi bắt đầu chú ý cách ăn mặc, đến cả Lâm Diễm luôn luôn bắt bẻ cũng khen tôi dạo này mặc đồ có gu.
Nhưng phản ứng của Đỗ Hoằng Đình thì hơi lạ.
Anh cứ nhìn chằm chằm bộ trang phục của tôi ra chiều suy tư, nghe tôi nói còn chưa nhận được tiền lương, mày anh càng nhíu chặt.
Anh còn hỏi tôi suốt, sao không cà thẻ của anh?
Tôi phỏng đoán, có lẽ anh chê tôi keo chuyện ăn mặc quá.
Trong nhà có một gian phòng là phòng giữ quần áo, tôi chỉ chiếm một ngăn tủ, đồ của Đỗ Hoằng Đình thì chồng chất không đếm xuể.
Nhưng anh toàn nói mình không có gì để mặc.
Áp lực lớn ghê.
Tôi muốn cố hết sức để bình đẳng một chút với anh, nhưng khoảng cách thực lực lại càng lúc càng lớn.
Biết điều tôi lo lắng nhất là gì không?
Cổ phiếu tiềm năng tăng giá trị, tôi bị bắt phải giảm giá trị.
Lâm Diễm nói, gái trẻ 18 mặc áo thun quần jean buộc tóc đuôi ngựa thì gọi là thiếu nữ trẻ trung phơi phới vô địch, gái hơn hai mươi mà mặc như thế thì gọi là lôi thôi lếch thếch phèn lúa.
Tôi quyết định học cách trang điểm.
Ngày đầu tiên đã bị Đỗ Hoằng Đình hắt một bồn nước lạnh: “Sao mắt em lại sưng lên thế?”
Đó là eye shadow! Là eye shadow!
Anh càng cản tôi lại càng hăng.
Ai dè một ngày nọ, tôi đang diễn thuyết dõng dạc hùng hồn trong buổi họp thì tài vụ đột nhiên nhỏ giọng mà rằng: “Sếp Mạnh, quả râu rồng của chị gì và này nọ thật……”
Họp xong thì thấy hai bên lông mày nhòe thành một cái dài thoòng loòng.
Thôi vậy.
Đỗ Hoằng Đình không phải người nông cạn, chắc chắn là anh yêu giá trị bên trong của tôi rồi.
Sau đó cơ hội biểu hiện của tôi đã tới.
Đỗ Hoằng Đình thay một dàn âm thanh đỉnh cao cho chiếc Land Rover của anh, có yêu cầm rất cao với chất lượng âm thanh và hình thức nhạc.
Anh nói bận quá, không có thời gian download, bảo tôi hỗ trợ một chút.
Tôi hỏi anh, thích nghe kiểu bài hát thế nào, anh bảo tùy em, gì cũng được.
Tôi down xong nhạc thì lưu vào USB cho anh.
Đáng tiếc lúc tan tầm về anh chỉ nghe radio, làm bao nỗi khổ tâm của tôi đều không có chỗ dụng võ.
Mãi đến một ngày nọ trời mưa to, tan học tôi không mang theo dù, Đỗ Hoằng Đình lái xe tới đón tôi, khách hàng của anh cũng ở trên xe.
Trùng hợp thay hôm đó lại kẹt xe, đổi mấy đài vẫn toàn là quảng cáo, Đỗ Hoằng Đình đột nhiên chuyển thành hình thức USB.
Tôi chết mất.
Một giọng hát chấn động quả thực có thể xuyên thấu linh hồn người nghe ——
“Cởi áo khoác ra! Cởi ra! Cởi áo trên ra! Quần lót cởi ra cởi ra! Cởi hết tất cả ra đi!”
(Bài hát “Cởi ra” của Alex To: Link.)
Đỗ Hoằng Đình sợ quá vội đổi bài, nhưng lại đổi sang một ca khúc càng sốc óc hơn ——
“Dùng đôi môi nóng bỏng ấy của em! Để anh mất hồn vô tận trong đêm nay!”
(Bài hát Tình nhân – Hoàng Phẩm Nguyên: Link.)
Tôi không dám nhìn vẻ mặt của vị khách hàng kia.
Cầu mong chuyện này không ảnh hưởng tới phán đoán của anh ta mà rút đầu tư với Đỗ Hoằng Đình.
Đêm hôm đó, mộng tưởng trở thành vợ hiền của Đỗ Hoằng Đình đã tan biến như vậy đấy.
Thật ra tôi đã phát hiện từ lâu, tôi không đảm đương nổi vai trò người phụ nữ sau lưng người đàn ông thành công.
Có một lần Đỗ Hoằng Đình đưa tôi đi tham gia tiệc tối, là kiểu dịp rất lớn có truyền thông phóng viên ấy.
Đi một lần là tôi thề sẽ không quay lại nữa.
Trước đó tôi còn cảm thấy sự nghiệp của bản thân thành công, có chút danh tiếng, ai dè ở trước mặt Đỗ Hoằng Đình, thân phận duy nhất của tôi chính là vợ của anh.
Ban đầu nghe người ta trêu chọc: “Chị Đỗ tinh mắt nhỉ, chọn trúng cổ phiếu tiềm năng nhất! Quả là làm lụng chẳng bằng lấy được chồng tốt!”
Có ý gì thế?
Tôi làm lụng cũng được chứ bộ.
Tuy rằng trong lòng hơi khó chịu nhưng đối mặt với người khác tôi chỉ có thể vui tươi hớn hở giả bộ cười.
Bị trêu chọc như thế nhiều, tôi bắt đầu thấy phiền.
Đỗ Hoằng Đình nghe xong lại còn nói: “Bản thân hôn nhân cũng là một loại đầu tư.”
Thực tế thật.
Sao anh lại có kiểu suy nghĩ này vậy?
Ai dè anh nói với người khác, “Mà dự án đầu tư tốt nhất cả đời tôi, chính là vợ tôi.”
Oa.
Tiêu đề của tờ báo kinh tế tài chính ngày mai tôi cũng nghĩ ra rồi ——
Tôi là Đỗ Hoằng Đình, tôi phát ngôn thay cho Mary Sue nhà tôi.
Tiệc tối lắm người nhiều ý, Đỗ Hoằng Đình vội vàng ứng phó với khách hàng, tôi đến khu buffet để trốn.
Ăn được một nửa, tôi gặp được một cô gái trẻ xinh đẹp.
Cô ta tự giới thiệu là trợ lý nhỏ thực tập trong công ty của Đỗ Hoằng Đình, nghe giọng điệu này thì chắc là khách lớn dùng quan hệ giới thiệu vào đây.
Giọng nghe hơi chua.
Cô ta nói vẫn luôn rất tò mò người đàn ông hoàn mỹ như Đỗ Hoằng Đình, không biết vợ anh ấy sẽ thế nào, hóa ra lại như tôi.
Tôi thì làm sao?
Cô trợ lý còn “tử tế” mà khuyên bảo tôi, tuy rằng bằng điều kiện của tôi, làm vợ Đỗ Hoằng Đình chắc hẳn phải cố hết sức, nhưng đừng để đàn ông quen mùi, chiều quá lại hư.
Tôi nói thầm ở trong lòng, nếu không phải cô biết cách đầu thai vào nhà trong sạch, chắc lúc này đã đi về cõi tiên lâu rồi.
Tôi rất không muốn rời khỏi khu vực tự phục vụ này, nhưng cô trợ lý này phiền toái quá.
Đang mâu thuẫn dở thì Đỗ Hoằng Đình đi về phía tôi.
Cô trợ lý làm mặt quỷ với anh: “Sếp Đỗ ——”
Hình như anh không phát hiện ra, cau mày dạy bảo tôi: “Đừng ăn nhiều kem quá, chốc lại đau dạ dày……”
Sau đó anh đột nhiên ngồi xổm xuống, “Dây giày lỏng mà cũng không biết đường thắt lại, tí nữa em mà ngã thì phải làm sao?”
Anh mặc bộ âu phục cao cấp như thế, không coi ai ra gì, quỳ một gối xuống đất, cột dây giày giúp tôi.
Cô trợ lý tỏ vẻ, đau tim quá, bông hoa nhài cắm phải bãi phân trâu rồi……
Tôi là một người rất chú trọng đến sức khỏe tinh thần.
Những chuyện xảy ra dạo này làm tâm trạng tôi hơi u buồn phiền muộn.
Lo lắng mình nhịn quá lại sinh bệnh, tôi bớt chút thời gian đi gặp bác sĩ Tả, cố vấn chút vấn đề tâm lý.
Tả Tá nói: “Bình thường tao thu 2000 tệ/giờ. Mày là người quen nên tao giảm giá 10%.”
Tôi nói: “Hai ta tán gẫu thôi mà, nói chuyện tiền nong tục thế.”
Tả Tá: “Công việc của tao là tán gẫu với người khác, mày không biết à?”
Được rồi.
Tới cũng tới rồi.
Lại nói bây giờ giá trị thị trường của công ty tôi là mấy chục triệu rồi, chút tiền này tôi vẫn trả được.
Tôi: “Dạo này tao khá là buồn.”
Tả Tá cúi đầu viết không ngừng trên báo cáo bệnh án, “Ừ.”
Tôi: “Tao cảm thấy dạo này tao để ý tới chồng tao quá.”
Tả Tá: “Ừ?”
Tôi: “Từ khi biết anh ấy thành công như bây giờ, được người khác phái để ý nhiều thế, tao cứ sợ anh ấy sẽ bị trộm mất. Cho nên ta nói chọn chồng nên chọn đàn ông bình thường một chút, tốt nhất là dung mạo tầm tầm, công việc bình thường, như vậy sống mới bớt lo chứ! Thế mà tao còn nhìn lầm gả cho Đỗ Hoằng Đình. Thật ra lúc trước yêu đương với anh ấy tao không tình nguyện lắm, tao là người rất coi trọng bình đẳng, ghét nhất là trèo cao, lo mình không xứng với người ta nên luôn cố gắng nâng tầm bản thân. Mấy năm nay, tao sống quá mệt mỏi. Ước mơ ban đầu của tao chỉ là làm lập trình viên lương tháng mấy ngàn tệ, nhưng giờ trở thành CTO lương triệu/năm rồi mà vẫn cảm thấy còn xa mới đủ! Thế mà Đỗ Hoằng Đình còn trách tao quá nặng lòng với nghề, nói là chuyện kiếm tiền cứ để anh ấy là được rồi, về gia đình dạy con giúp chồng hợp với tao hơn. Anh ấy nói, cuộc sống lý tưởng mà anh ấy chờ mong là: cơm ở trong nồi, tao ở trên giường! Nếu như thế thì làm phụ nữ với làm con lợn bị nuôi nhốt trong chuồng có khác gì nhau?”
Tả Tá: “Ừ.”
Tôi: “Tao thừa nhận, con người tao hơi không tự tin, nhát gan tự ti, tâm lý đề phòng rất mạnh. Mày biết không? Tuy rằng hiện tại tao là CTO của công ty, lương một năm có thể lên đến 3 triệu tệ, nhưng lúc đi ăn lẩu xiên cay, tao vẫn gọi ba chay ba mặn, chủ yếu là sợ tương lai công ty phá sản, phải ăn toàn rau dưa thì không quen được. Tao cũng có phần phòng bị với Đỗ Hoằng Đình, một mặt tao không muốn anh ấy thấy tao đắc ý quá lại nản tao, một mặt tao lại lo nếu mình yêu hết lòng quá thì khi bị vứt bỏ lại buồn muốn chết muốn sống, cho nên tao vẫn luôn kìm mình lại đừng coi trọng anh ấy quá nhiều.”
Tả Tá: “Ừ.”
Tôi: “Tao biết cố vấn tâm lý bọn mày đều có luật bảo mật, cho nên tao mới dám nói ra những lời này.”
Tả Tá: “Ừ?”
Tôi: “Thật ra, tao rất yêu anh ấy.”
……
Sau khi tôi lải nhải một tiếng đồng hồ.
Tả Tá: “Bệnh nhân có hẹn tiếp theo sắp tới rồi, hôm nay mày nói đến đây thôi, ra cửa rẽ phải trả phí tại quầy, cảm ơn.”
Tôi: “Từ đầu tới đuôi hình như ngoài “ừ” ra mày chẳng nói gì cả mà, thế thôi mà thu 1800 à?”
Tả Tá: “Vấn đề của mày đã được giải quyết chưa?”
Tôi: “Hòm hòm rồi.”
Tả Tá: “Thế còn gì nữa. Người tiếp theo!”
Tôi: “……”
Tôi cũng muốn đổi nghề làm cố vấn tâm lý.
Sau khi trở về, tôi chuẩn bị nói chuyện với Đỗ Hoằng Đình, anh muốn trở nên ưu tú thêm cũng được, tôi không đeo đuổi nữa.
Tôi thấy CTO là đủ rồi.
Cởi giáp về quê cũng được.
Tôi cũng sẽ nói cho anh, thật ra tôi rất để ý đến anh, hy vọng anh đừng được chiều quá mà sinh hư.
Yêu cầu duy nhất của tôi, là phải chung thủy trong hôn nhân.
Không ngờ nói cái thấy chuyện liền.
Hôm đó, tôi tràn trề tâm huyết, muốn giặt quần áo giúp anh, ai dè vừa sờ tới túi là thấy bao nhiêu là danh thiếp của phụ nữ, đủ các ngành nghề.
Suy xét tới hoàn cảnh công việc và vòng và xã giao hiện tại của anh……
Tôi nhịn, không lắm miệng.
Về sau, không nhịn được nữa.
Nguyên cớ là do tôi không tìm được di động của mình, lấy di động của Đỗ Hoằng Đình gõ số mình vào.
Ai dè tôi giỏi quá không nhớ được số điện thoại của mình luôn.
IQ của Đỗ Hoằng Đình siêu đỉnh, rất nhạy cảm với số má. Nếu anh để ý thì luôn nhìn một lần là không quên.
Cho nên, danh bạ điện thoại của anh chẳng lưu số nào.
Nhưng tôi vẫn ôm tâm lý may mắn mà tra danh bạ.
Chỉ có một người liên hệ: Husky ngáo.
Husky ngáo là ai!
Lại còn có thể độc bá danh bạ di động của anh!
Không chờ tôi click vào số di động này, Đỗ Hoằng Đình đã đột nhiên xồ ra: “Em đang làm gì đấy?”
Làm tôi giật cả mình, “Không tìm thấy di động……”
Đỗ Hoằng Đình lấy di động của anh về, “Di động của em ở trên bồn cầu! Toàn quăng đồ linh tinh.”
Tôi suy nghĩ một lát, vẫn hỏi: “Husky ngáo là ai?”
Đỗ Hoằng Đình còn không vui, “Sao em lại lục linh tinh di động của anh?”
Nhìn phản ứng của anh, quá là không bình thường.
Tôi hỏi gặng anh: “Rốt cuộc là ai?”
Anh lại còn vui vẻ hát: “Cứ không nói cho em, không nói cho em, không nói cho em, em em em!”
Bị điên à!
Không được, chắc chắn có vấn đề, tôi cần nghĩ cách làm rõ!
Rốt cuộc tôi cũng chờ đến cơ hội.
Buổi tối tôi đang ngồi trên sofa xem Running Man với Đỗ Hoằng Đình, quảng cáo bật lên, anh đứng dậy đi toilet, màn hình di động sáng lên, đối diện với tôi, hoàn toàn ở ngay trong tầm mắt tôi.
Đã trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng, tôi cầm lấy di động của anh.
Ai dè đột nhiên có một dãy số lạ nhắn tin tới ——
“Đình Đình, cưng ngủ rồi sao?”
Bố mày nhìn là muốn đánh người!
Đột nhiên Đỗ Hoằng Đình trở về từ toilet.
Tôi vội vàng làm bộ chưa thấy gì cả, xem TV, xem TV.
Anh ngồi xuống, cầm lấy di động nhìn một cái, back lại, khóa màn hình, ném di động đi, tiếp tục xem TV, chẳng hề có chút gợn sóng nào trong cảm xúc.
Rốt cuộc là anh giấu kĩ quá, hay tập mãi thành quen đây?
Nhưng mặc kệ là hoàn cảnh nào, cũng đáng sợ quá!
Tôi gần như không ngủ suốt đêm, lần đầu tiên hiểu rõ có tâm sự là thế nào.
Tôi quyết định lên mạng tra trước đã, xem thử người bình thường sẽ giải quyết tình huống này thế nào, ai dè đáp án lại nhìn mà ghê người.
“Bọn đàn ông toàn gặp dịp thì chơi như thế đấy, vì gia đình thì mắt nhắm mắt mở vậy, giả bộ hồ đồ đi.”
“Tin nhắn mập mờ đã là gì, họ có cả con rồi ấy chứ.”
“Tra lịch sử trò chuyện của chồng mới biết lão ta từng dan díu với cả trăm cô!”
……
Suy sụp.
Chuyện ngoại tình thế này, tôi thực sự không am hiểu cách xử lý.
Dù gì thì cuộc đời ru rú của một mọt kỹ thuật thật sự không chịu nổi máu chó và cua gắt.
Ơ kìa, mọt kỹ thuật?
Hack di động của Đỗ Hoằng Đình, định vị theo thời gian thật và theo dõi cuộc gọi đối với tôi chỉ dễ như bỡn.
Nhưng nói như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
Thứ quan trọng nhất giữa vợ chồng đã mất rồi.
Nếu hỏi trực tiếp rõ ràng luôn, có lẽ sẽ rút dây động rừng, tôi quyết định quan sát thầm lặng, tiêu diệt ngay tắp lự.
Tôi vẫn luôn cảm thấy tình yêu và hôn nhân của mình không giống với người thường, thoát khỏi những thứ nhảm nhí cấp thấp.
Không ngờ ngày này tới nhanh như vậy.
Hôm nay, Đỗ Hoằng Đình về muộn, trên người có mùi rượu, trên cổ áo rõ ràng có dấu son môi.
Cái này cũ mèm, quả thực tục không chịu được!
Tôi tức khắc cảm thấy mình từ một cô tiên đọa xuống thành người phàm mắt thịt.
Thế là vấn đề tới rồi.
Tiếp theo nên vạch mặt chồng thế nào đây?
Phiền quá đi!
Ăn nói vụng về đến độ cãi nhau cũng phải lên mạng search giáo trình!
Có phải tôi hết thuốc chữa rồi không.
Có lộc ăn cái tổ sư anh!
Ngày “đặc thù” cũng không cho gái nhà anh nghỉ ngơi à?
Bản lĩnh lớn rồi nên dám coi vợ như con tiện tì để sai bảo ư!
Bây giờ trẫm nói cho ngươi biết, trong cái nhà này, ai mới là bá chủ đích thực!
“Răng rắc!”
Tôi bẻ gãy một quả dưa chuột, giết gà dọa khỉ, lấy khí thế ra!
Vừa quay đầu lại ——
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, mấy ngày nay đừng ăn mấy món lạnh!” Đỗ Hoằng Đình cướp hai đoạn dưa chuột trong tay tôi đi, nhét vào tay tôi một bát chè đậu đỏ, “Trên đường về anh mua làm bữa khuya cho em đấy, bỏ thêm rất nhiều bánh trôi nếp em thích ăn.”
Tôi: “……”
Đỗ Hoằng Đình: “Làm sao, không ăn còn chờ anh đút à?”
Tôi: “Vừa nãy anh bảo em có lộc ăn, là chỉ cái này à?”
“Chứ không thì cái gì?” Đỗ Hoằng Đình nghiêm mặt, “Hửm?”
Tôi: “……”
Em xin lỗi, em dơ quá.
Còn đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, cảm thấy anh láo rồi.
Em sai rồi.
Lòng em tan nát rồi.
Lần sau kiên quyết không phạm phải sai lầm này nữa.
Suy xét đến chuyện hay là vì lòng tự trọng quấy phá, sự tự ti đã khiến thái độ của tôi với Đỗ Hoằng Đình thay đổi, tôi quyết định nâng tầm bản thân tới trình độ của Đỗ Hoằng Đình.
Đầu tiên là bề ngoài.
Phong cách ăn mặc của tôi đàn ông quê kệch quá, cần có lời khuyên đúng đắn từ một người phụ nữ đích thực.
Vì thế tôi nhớ tới bạn học Tiểu Lưu đang buôn bán quần áo xuất khẩu.
Sau khi nghe ý nghĩ của tôi, Lưu Lệ Quyên bèn thao thao bất tuyệt: “Tao đã nhắc nhở mày từ xưa rồi, mày không tiêu tiền của chồng mày thì con khác sẽ tiêu hộ mày còn gì? Cả ngày không trang điểm trông y như bà thím già thì làm sao được! Mau xem mẫu mới lên kệ của bên tao nè……”
À.
Quên mất nó là doanh nghiệp nhỏ.
Lưu Lệ Quyên đề cử rất nhiều hàng mới, quần áo, túi xách, giày dép vân vân cho tôi, tổng cộng là 1800, nó bảo là chả lãi được đồng nào.
Tôi ngại đắt quá.
Nó kêu to: “Tao bán đồ pha-kè xịn nhất cả nước đấy!”
“Pha-kè là gì?”
Cô: “Để tao nói với mày thế này này, mấy thứ này thỏa mãn khát vọng mộng tưởng của rất nhiều cô gái, cho nên thứ tao buôn bán là ước mơ. Hiểu không?”
Lúc ấy tôi không hiểu lắm, còn tưởng rằng đây là nhãn hiệu gì thần thánh lắm, ngày nào cũng mặc.
Về sau tôi mới biết được, pha-kè là cái gì.
Cũng bội phục chị Lưu thật, đã bán cái thứ đồ nhái cao cấp này mà còn mô tả thanh lệ thoát tục như thế được.
Dựa theo chỉ đạo của Lưu Lệ Quyên, tôi bắt đầu chú ý cách ăn mặc, đến cả Lâm Diễm luôn luôn bắt bẻ cũng khen tôi dạo này mặc đồ có gu.
Nhưng phản ứng của Đỗ Hoằng Đình thì hơi lạ.
Anh cứ nhìn chằm chằm bộ trang phục của tôi ra chiều suy tư, nghe tôi nói còn chưa nhận được tiền lương, mày anh càng nhíu chặt.
Anh còn hỏi tôi suốt, sao không cà thẻ của anh?
Tôi phỏng đoán, có lẽ anh chê tôi keo chuyện ăn mặc quá.
Trong nhà có một gian phòng là phòng giữ quần áo, tôi chỉ chiếm một ngăn tủ, đồ của Đỗ Hoằng Đình thì chồng chất không đếm xuể.
Nhưng anh toàn nói mình không có gì để mặc.
Áp lực lớn ghê.
Tôi muốn cố hết sức để bình đẳng một chút với anh, nhưng khoảng cách thực lực lại càng lúc càng lớn.
Biết điều tôi lo lắng nhất là gì không?
Cổ phiếu tiềm năng tăng giá trị, tôi bị bắt phải giảm giá trị.
Lâm Diễm nói, gái trẻ 18 mặc áo thun quần jean buộc tóc đuôi ngựa thì gọi là thiếu nữ trẻ trung phơi phới vô địch, gái hơn hai mươi mà mặc như thế thì gọi là lôi thôi lếch thếch phèn lúa.
Tôi quyết định học cách trang điểm.
Ngày đầu tiên đã bị Đỗ Hoằng Đình hắt một bồn nước lạnh: “Sao mắt em lại sưng lên thế?”
Đó là eye shadow! Là eye shadow!
Anh càng cản tôi lại càng hăng.
Ai dè một ngày nọ, tôi đang diễn thuyết dõng dạc hùng hồn trong buổi họp thì tài vụ đột nhiên nhỏ giọng mà rằng: “Sếp Mạnh, quả râu rồng của chị gì và này nọ thật……”
Họp xong thì thấy hai bên lông mày nhòe thành một cái dài thoòng loòng.
Thôi vậy.
Đỗ Hoằng Đình không phải người nông cạn, chắc chắn là anh yêu giá trị bên trong của tôi rồi.
Sau đó cơ hội biểu hiện của tôi đã tới.
Đỗ Hoằng Đình thay một dàn âm thanh đỉnh cao cho chiếc Land Rover của anh, có yêu cầm rất cao với chất lượng âm thanh và hình thức nhạc.
Anh nói bận quá, không có thời gian download, bảo tôi hỗ trợ một chút.
Tôi hỏi anh, thích nghe kiểu bài hát thế nào, anh bảo tùy em, gì cũng được.
Tôi down xong nhạc thì lưu vào USB cho anh.
Đáng tiếc lúc tan tầm về anh chỉ nghe radio, làm bao nỗi khổ tâm của tôi đều không có chỗ dụng võ.
Mãi đến một ngày nọ trời mưa to, tan học tôi không mang theo dù, Đỗ Hoằng Đình lái xe tới đón tôi, khách hàng của anh cũng ở trên xe.
Trùng hợp thay hôm đó lại kẹt xe, đổi mấy đài vẫn toàn là quảng cáo, Đỗ Hoằng Đình đột nhiên chuyển thành hình thức USB.
Tôi chết mất.
Một giọng hát chấn động quả thực có thể xuyên thấu linh hồn người nghe ——
“Cởi áo khoác ra! Cởi ra! Cởi áo trên ra! Quần lót cởi ra cởi ra! Cởi hết tất cả ra đi!”
(Bài hát “Cởi ra” của Alex To: Link.)
Đỗ Hoằng Đình sợ quá vội đổi bài, nhưng lại đổi sang một ca khúc càng sốc óc hơn ——
“Dùng đôi môi nóng bỏng ấy của em! Để anh mất hồn vô tận trong đêm nay!”
(Bài hát Tình nhân – Hoàng Phẩm Nguyên: Link.)
Tôi không dám nhìn vẻ mặt của vị khách hàng kia.
Cầu mong chuyện này không ảnh hưởng tới phán đoán của anh ta mà rút đầu tư với Đỗ Hoằng Đình.
Đêm hôm đó, mộng tưởng trở thành vợ hiền của Đỗ Hoằng Đình đã tan biến như vậy đấy.
Thật ra tôi đã phát hiện từ lâu, tôi không đảm đương nổi vai trò người phụ nữ sau lưng người đàn ông thành công.
Có một lần Đỗ Hoằng Đình đưa tôi đi tham gia tiệc tối, là kiểu dịp rất lớn có truyền thông phóng viên ấy.
Đi một lần là tôi thề sẽ không quay lại nữa.
Trước đó tôi còn cảm thấy sự nghiệp của bản thân thành công, có chút danh tiếng, ai dè ở trước mặt Đỗ Hoằng Đình, thân phận duy nhất của tôi chính là vợ của anh.
Ban đầu nghe người ta trêu chọc: “Chị Đỗ tinh mắt nhỉ, chọn trúng cổ phiếu tiềm năng nhất! Quả là làm lụng chẳng bằng lấy được chồng tốt!”
Có ý gì thế?
Tôi làm lụng cũng được chứ bộ.
Tuy rằng trong lòng hơi khó chịu nhưng đối mặt với người khác tôi chỉ có thể vui tươi hớn hở giả bộ cười.
Bị trêu chọc như thế nhiều, tôi bắt đầu thấy phiền.
Đỗ Hoằng Đình nghe xong lại còn nói: “Bản thân hôn nhân cũng là một loại đầu tư.”
Thực tế thật.
Sao anh lại có kiểu suy nghĩ này vậy?
Ai dè anh nói với người khác, “Mà dự án đầu tư tốt nhất cả đời tôi, chính là vợ tôi.”
Oa.
Tiêu đề của tờ báo kinh tế tài chính ngày mai tôi cũng nghĩ ra rồi ——
Tôi là Đỗ Hoằng Đình, tôi phát ngôn thay cho Mary Sue nhà tôi.
Tiệc tối lắm người nhiều ý, Đỗ Hoằng Đình vội vàng ứng phó với khách hàng, tôi đến khu buffet để trốn.
Ăn được một nửa, tôi gặp được một cô gái trẻ xinh đẹp.
Cô ta tự giới thiệu là trợ lý nhỏ thực tập trong công ty của Đỗ Hoằng Đình, nghe giọng điệu này thì chắc là khách lớn dùng quan hệ giới thiệu vào đây.
Giọng nghe hơi chua.
Cô ta nói vẫn luôn rất tò mò người đàn ông hoàn mỹ như Đỗ Hoằng Đình, không biết vợ anh ấy sẽ thế nào, hóa ra lại như tôi.
Tôi thì làm sao?
Cô trợ lý còn “tử tế” mà khuyên bảo tôi, tuy rằng bằng điều kiện của tôi, làm vợ Đỗ Hoằng Đình chắc hẳn phải cố hết sức, nhưng đừng để đàn ông quen mùi, chiều quá lại hư.
Tôi nói thầm ở trong lòng, nếu không phải cô biết cách đầu thai vào nhà trong sạch, chắc lúc này đã đi về cõi tiên lâu rồi.
Tôi rất không muốn rời khỏi khu vực tự phục vụ này, nhưng cô trợ lý này phiền toái quá.
Đang mâu thuẫn dở thì Đỗ Hoằng Đình đi về phía tôi.
Cô trợ lý làm mặt quỷ với anh: “Sếp Đỗ ——”
Hình như anh không phát hiện ra, cau mày dạy bảo tôi: “Đừng ăn nhiều kem quá, chốc lại đau dạ dày……”
Sau đó anh đột nhiên ngồi xổm xuống, “Dây giày lỏng mà cũng không biết đường thắt lại, tí nữa em mà ngã thì phải làm sao?”
Anh mặc bộ âu phục cao cấp như thế, không coi ai ra gì, quỳ một gối xuống đất, cột dây giày giúp tôi.
Cô trợ lý tỏ vẻ, đau tim quá, bông hoa nhài cắm phải bãi phân trâu rồi……
Tôi là một người rất chú trọng đến sức khỏe tinh thần.
Những chuyện xảy ra dạo này làm tâm trạng tôi hơi u buồn phiền muộn.
Lo lắng mình nhịn quá lại sinh bệnh, tôi bớt chút thời gian đi gặp bác sĩ Tả, cố vấn chút vấn đề tâm lý.
Tả Tá nói: “Bình thường tao thu 2000 tệ/giờ. Mày là người quen nên tao giảm giá 10%.”
Tôi nói: “Hai ta tán gẫu thôi mà, nói chuyện tiền nong tục thế.”
Tả Tá: “Công việc của tao là tán gẫu với người khác, mày không biết à?”
Được rồi.
Tới cũng tới rồi.
Lại nói bây giờ giá trị thị trường của công ty tôi là mấy chục triệu rồi, chút tiền này tôi vẫn trả được.
Tôi: “Dạo này tao khá là buồn.”
Tả Tá cúi đầu viết không ngừng trên báo cáo bệnh án, “Ừ.”
Tôi: “Tao cảm thấy dạo này tao để ý tới chồng tao quá.”
Tả Tá: “Ừ?”
Tôi: “Từ khi biết anh ấy thành công như bây giờ, được người khác phái để ý nhiều thế, tao cứ sợ anh ấy sẽ bị trộm mất. Cho nên ta nói chọn chồng nên chọn đàn ông bình thường một chút, tốt nhất là dung mạo tầm tầm, công việc bình thường, như vậy sống mới bớt lo chứ! Thế mà tao còn nhìn lầm gả cho Đỗ Hoằng Đình. Thật ra lúc trước yêu đương với anh ấy tao không tình nguyện lắm, tao là người rất coi trọng bình đẳng, ghét nhất là trèo cao, lo mình không xứng với người ta nên luôn cố gắng nâng tầm bản thân. Mấy năm nay, tao sống quá mệt mỏi. Ước mơ ban đầu của tao chỉ là làm lập trình viên lương tháng mấy ngàn tệ, nhưng giờ trở thành CTO lương triệu/năm rồi mà vẫn cảm thấy còn xa mới đủ! Thế mà Đỗ Hoằng Đình còn trách tao quá nặng lòng với nghề, nói là chuyện kiếm tiền cứ để anh ấy là được rồi, về gia đình dạy con giúp chồng hợp với tao hơn. Anh ấy nói, cuộc sống lý tưởng mà anh ấy chờ mong là: cơm ở trong nồi, tao ở trên giường! Nếu như thế thì làm phụ nữ với làm con lợn bị nuôi nhốt trong chuồng có khác gì nhau?”
Tả Tá: “Ừ.”
Tôi: “Tao thừa nhận, con người tao hơi không tự tin, nhát gan tự ti, tâm lý đề phòng rất mạnh. Mày biết không? Tuy rằng hiện tại tao là CTO của công ty, lương một năm có thể lên đến 3 triệu tệ, nhưng lúc đi ăn lẩu xiên cay, tao vẫn gọi ba chay ba mặn, chủ yếu là sợ tương lai công ty phá sản, phải ăn toàn rau dưa thì không quen được. Tao cũng có phần phòng bị với Đỗ Hoằng Đình, một mặt tao không muốn anh ấy thấy tao đắc ý quá lại nản tao, một mặt tao lại lo nếu mình yêu hết lòng quá thì khi bị vứt bỏ lại buồn muốn chết muốn sống, cho nên tao vẫn luôn kìm mình lại đừng coi trọng anh ấy quá nhiều.”
Tả Tá: “Ừ.”
Tôi: “Tao biết cố vấn tâm lý bọn mày đều có luật bảo mật, cho nên tao mới dám nói ra những lời này.”
Tả Tá: “Ừ?”
Tôi: “Thật ra, tao rất yêu anh ấy.”
……
Sau khi tôi lải nhải một tiếng đồng hồ.
Tả Tá: “Bệnh nhân có hẹn tiếp theo sắp tới rồi, hôm nay mày nói đến đây thôi, ra cửa rẽ phải trả phí tại quầy, cảm ơn.”
Tôi: “Từ đầu tới đuôi hình như ngoài “ừ” ra mày chẳng nói gì cả mà, thế thôi mà thu 1800 à?”
Tả Tá: “Vấn đề của mày đã được giải quyết chưa?”
Tôi: “Hòm hòm rồi.”
Tả Tá: “Thế còn gì nữa. Người tiếp theo!”
Tôi: “……”
Tôi cũng muốn đổi nghề làm cố vấn tâm lý.
Sau khi trở về, tôi chuẩn bị nói chuyện với Đỗ Hoằng Đình, anh muốn trở nên ưu tú thêm cũng được, tôi không đeo đuổi nữa.
Tôi thấy CTO là đủ rồi.
Cởi giáp về quê cũng được.
Tôi cũng sẽ nói cho anh, thật ra tôi rất để ý đến anh, hy vọng anh đừng được chiều quá mà sinh hư.
Yêu cầu duy nhất của tôi, là phải chung thủy trong hôn nhân.
Không ngờ nói cái thấy chuyện liền.
Hôm đó, tôi tràn trề tâm huyết, muốn giặt quần áo giúp anh, ai dè vừa sờ tới túi là thấy bao nhiêu là danh thiếp của phụ nữ, đủ các ngành nghề.
Suy xét tới hoàn cảnh công việc và vòng và xã giao hiện tại của anh……
Tôi nhịn, không lắm miệng.
Về sau, không nhịn được nữa.
Nguyên cớ là do tôi không tìm được di động của mình, lấy di động của Đỗ Hoằng Đình gõ số mình vào.
Ai dè tôi giỏi quá không nhớ được số điện thoại của mình luôn.
IQ của Đỗ Hoằng Đình siêu đỉnh, rất nhạy cảm với số má. Nếu anh để ý thì luôn nhìn một lần là không quên.
Cho nên, danh bạ điện thoại của anh chẳng lưu số nào.
Nhưng tôi vẫn ôm tâm lý may mắn mà tra danh bạ.
Chỉ có một người liên hệ: Husky ngáo.
Husky ngáo là ai!
Lại còn có thể độc bá danh bạ di động của anh!
Không chờ tôi click vào số di động này, Đỗ Hoằng Đình đã đột nhiên xồ ra: “Em đang làm gì đấy?”
Làm tôi giật cả mình, “Không tìm thấy di động……”
Đỗ Hoằng Đình lấy di động của anh về, “Di động của em ở trên bồn cầu! Toàn quăng đồ linh tinh.”
Tôi suy nghĩ một lát, vẫn hỏi: “Husky ngáo là ai?”
Đỗ Hoằng Đình còn không vui, “Sao em lại lục linh tinh di động của anh?”
Nhìn phản ứng của anh, quá là không bình thường.
Tôi hỏi gặng anh: “Rốt cuộc là ai?”
Anh lại còn vui vẻ hát: “Cứ không nói cho em, không nói cho em, không nói cho em, em em em!”
Bị điên à!
Không được, chắc chắn có vấn đề, tôi cần nghĩ cách làm rõ!
Rốt cuộc tôi cũng chờ đến cơ hội.
Buổi tối tôi đang ngồi trên sofa xem Running Man với Đỗ Hoằng Đình, quảng cáo bật lên, anh đứng dậy đi toilet, màn hình di động sáng lên, đối diện với tôi, hoàn toàn ở ngay trong tầm mắt tôi.
Đã trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng, tôi cầm lấy di động của anh.
Ai dè đột nhiên có một dãy số lạ nhắn tin tới ——
“Đình Đình, cưng ngủ rồi sao?”
Bố mày nhìn là muốn đánh người!
Đột nhiên Đỗ Hoằng Đình trở về từ toilet.
Tôi vội vàng làm bộ chưa thấy gì cả, xem TV, xem TV.
Anh ngồi xuống, cầm lấy di động nhìn một cái, back lại, khóa màn hình, ném di động đi, tiếp tục xem TV, chẳng hề có chút gợn sóng nào trong cảm xúc.
Rốt cuộc là anh giấu kĩ quá, hay tập mãi thành quen đây?
Nhưng mặc kệ là hoàn cảnh nào, cũng đáng sợ quá!
Tôi gần như không ngủ suốt đêm, lần đầu tiên hiểu rõ có tâm sự là thế nào.
Tôi quyết định lên mạng tra trước đã, xem thử người bình thường sẽ giải quyết tình huống này thế nào, ai dè đáp án lại nhìn mà ghê người.
“Bọn đàn ông toàn gặp dịp thì chơi như thế đấy, vì gia đình thì mắt nhắm mắt mở vậy, giả bộ hồ đồ đi.”
“Tin nhắn mập mờ đã là gì, họ có cả con rồi ấy chứ.”
“Tra lịch sử trò chuyện của chồng mới biết lão ta từng dan díu với cả trăm cô!”
……
Suy sụp.
Chuyện ngoại tình thế này, tôi thực sự không am hiểu cách xử lý.
Dù gì thì cuộc đời ru rú của một mọt kỹ thuật thật sự không chịu nổi máu chó và cua gắt.
Ơ kìa, mọt kỹ thuật?
Hack di động của Đỗ Hoằng Đình, định vị theo thời gian thật và theo dõi cuộc gọi đối với tôi chỉ dễ như bỡn.
Nhưng nói như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
Thứ quan trọng nhất giữa vợ chồng đã mất rồi.
Nếu hỏi trực tiếp rõ ràng luôn, có lẽ sẽ rút dây động rừng, tôi quyết định quan sát thầm lặng, tiêu diệt ngay tắp lự.
Tôi vẫn luôn cảm thấy tình yêu và hôn nhân của mình không giống với người thường, thoát khỏi những thứ nhảm nhí cấp thấp.
Không ngờ ngày này tới nhanh như vậy.
Hôm nay, Đỗ Hoằng Đình về muộn, trên người có mùi rượu, trên cổ áo rõ ràng có dấu son môi.
Cái này cũ mèm, quả thực tục không chịu được!
Tôi tức khắc cảm thấy mình từ một cô tiên đọa xuống thành người phàm mắt thịt.
Thế là vấn đề tới rồi.
Tiếp theo nên vạch mặt chồng thế nào đây?
Phiền quá đi!
Ăn nói vụng về đến độ cãi nhau cũng phải lên mạng search giáo trình!
Có phải tôi hết thuốc chữa rồi không.