Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Điều kỳ quái chính là sau vụ kia, thái độ của mẹ tôi đối với Đỗ Hoằng Đình liền thay đổi hẳn.
Ngày xưa mẹ tôi vừa thương vừa quý nhưng ít nhất còn biết anh ta là người ngoài.
Bây giờ mẹ tôi yêu chiều anh ta như đứa con rứt ruột đẻ ra vậy.
Mẹ tôi tọng ác quá, anh ta béo lên 5kg chỉ trong một tuần.
Ngày Mùng 3 Tết, ông dượng nhà có của tới nhà tôi chơi.
Đỗ Hoằng Đình đến công ty nên không ở nhà, dượng gào to trong phòng khách: “Em thấy hai đứa nhỏ rất xứng đôi nên mới muốn giới thiệu thằng bé cho Kỳ Kỳ làm quen, hai anh chị phản đối dữ vậy làm gì?”
Thấy tôi xuất hiện, dượng vội vàng lấy di động ra, chỉ vào một tấm ảnh, hỏi tôi: “Bọn trẻ các cháu nhìn xem, thằng này mặt mũi dáng dấp thế nào?”
Thứ cho tôi nhanh mồm thẳng miệng: “Đẹp trai.”
Bố tôi hừ một tiếng, mẹ tôi lườm tôi cháy cạnh.
Tôi vội vàng sửa miệng: “…… cái cục kít.”
Dượng trách cứ bố mẹ tôi: “Quan niệm của hai anh chị xưa cũ quá rồi. Con lớn đùng thế này còn không cho yêu đương?”
Không đợi bố tôi mở miệng, mẹ tôi lập tức trả lời: “Nếu bên đấy không ngại con bé có bạn trai rồi thì được.”
Tôi: “!!!”
Dượng giật mình nhìn tôi: “Cháu yêu đương hồi nào, yêu ai thế?”
Tôi: “Cháu yêu đương lúc nào? Yêu ai? Cháu cũng không biết nữa……”
Cũng may bố tôi nhập vai khá là nhanh, giải thích ngay: “Con trai anh Đỗ đấy.”
Tôi: “Ồ. Đúng ạ!”
Dượng đẩy tôi một cái, “Cháu bị mù à?”
Tôi cũng nhanh chóng nhập vai, “Béo thì tốt mà ạ! Béo sẽ có cảm giác an toàn ạ!”
“Không sợ nó đè chết cháu à.” Tay lão làng như dượng nói đầy đứng đắn: “Nó nghèo như vậy, cháu không sợ tương lai nợ nần chồng chất sao?”
Vấn đề này khá là khó, đến lượt mẹ tôi đối đáp: “Năng lực của Tiểu Đỗ rất mạnh, điểm này nhà chị hoàn toàn không cần lo lắng.”
Có lẽ dượng thật sự không chịu nổi dáng vẻ bao che của quý của cả nhà tôi, chưa uống trà dượng đã bỏ đi.
Aizz.
Tốt xấu gì cũng nên để lại số điện thoại đã chứ……
Đối tượng xem mắt vừa đẹp trai vừa nhiều tiền như thế khó tìm lắm.
Chờ dượng đi, mẹ tôi nói ngay: “30 tuổi đầu rồi còn muốn tìm gái 18, vừa nghe đã biết không phải hạng người tốt đẹp gì.”
Thảo nào lại kéo Anh Béo ra làm khiên đỡ, hóa ra là không vừa ý người ta.
Bố tôi cũng phụ họa: “Tô son trát phấn nhìn là ghét.”
Éc…… Thảo nào bố tôi lại ngứa mắt idol của tôi.
Chuyện này chẳng hiểu sao lại truyền tới tai Đỗ Hoằng Đình.
Tôi đang lo làm sao giải thích chuyện lấy anh ta ra làm bia đỡ thì lại nghe anh ta nói: “Nói vậy mắt em cũng kén nhỉ?”
Anh hai à, mắt em không kén chọn gì đâu.
Vã suốt mười tám năm, hiện giờ chỉ cần là đàn ông là em OK rồi.
Nhưng việc đã đến nước này, tôi cũng chỉ có thể không ăn được nho thì nói nho còn xanh, “Bọn đàn ông đẹp trai được người khác phái yêu mến nhiều nên rặt một lũ lăng nhăng hết.”
Đỗ Hoằng Đình: “Thế à?”
Tôi biết anh ta muốn ám chỉ gì, lập tức đánh đòn phủ đầu: “Không sai, trước kia em mê trai đẹp thật. Nhưng ngã một lần nên đã khôn hơn một chút, bây giờ em thích kiểu đàn ông có nội hàm ạ.”
Đỗ Hoằng Đình: “Là ~ sao?”
Nghe cái giọng điệu ngứa d*i này mà xem.
Nghĩ bụng sau này vẫn phải nhờ cậy anh ta làm bia đỡ, tôi cố nén lương tâm cắn rứt mà rằng: “Kiểu đàn ông giống như anh đó: có năng lực, có tinh thần trách nhiệm, nam tính biết đảm đương, quả thực chính là nam thần trong lòng em. Được gả cho anh, chắc chắn kiếp trước phải cứu vớt hệ Ngân Hà!”
Ờmmm.
Có phải tôi ton hót quá đáng rồi không.
Sao đột nhiên anh ta không nói gì nữa thế.
Nhiều năm về sau, Đỗ Hoằng Đình cứ lèo nhèo mãi là lời này của tôi thật ra có ý là quanh co vòng vèo thổ lộ với anh.
Tôi:???
Tóm lại nhờ phước của Đỗ Hoằng Đình, sau này không còn người bà con nào dám giới thiệu đối tượng cho tôi nữa.
Còn nói khẩu vị của tôi khủng nhỉ còn tiêu hoá được người béo như thế.
Tiêu hóa được……
Chẳng lẽ tôi là chuyển thế của thuốc tiêu hóa chống nôn Domperidone?
Chuyện bất ngờ chính là mẹ tôi không bao giờ đề cập đến chuyện tìm kiếm đối tượng cho tôi nữa.
Chẳng thể hiểu nổi hành vi quái dị của bả.
Hại tôi chưa một lần yêu ai khác đã phải gả cho Đỗ Hoằng Đình.
Điều kỳ quái chính là sau vụ kia, thái độ của mẹ tôi đối với Đỗ Hoằng Đình liền thay đổi hẳn.
Ngày xưa mẹ tôi vừa thương vừa quý nhưng ít nhất còn biết anh ta là người ngoài.
Bây giờ mẹ tôi yêu chiều anh ta như đứa con rứt ruột đẻ ra vậy.
Mẹ tôi tọng ác quá, anh ta béo lên 5kg chỉ trong một tuần.
Ngày Mùng 3 Tết, ông dượng nhà có của tới nhà tôi chơi.
Đỗ Hoằng Đình đến công ty nên không ở nhà, dượng gào to trong phòng khách: “Em thấy hai đứa nhỏ rất xứng đôi nên mới muốn giới thiệu thằng bé cho Kỳ Kỳ làm quen, hai anh chị phản đối dữ vậy làm gì?”
Thấy tôi xuất hiện, dượng vội vàng lấy di động ra, chỉ vào một tấm ảnh, hỏi tôi: “Bọn trẻ các cháu nhìn xem, thằng này mặt mũi dáng dấp thế nào?”
Thứ cho tôi nhanh mồm thẳng miệng: “Đẹp trai.”
Bố tôi hừ một tiếng, mẹ tôi lườm tôi cháy cạnh.
Tôi vội vàng sửa miệng: “…… cái cục kít.”
Dượng trách cứ bố mẹ tôi: “Quan niệm của hai anh chị xưa cũ quá rồi. Con lớn đùng thế này còn không cho yêu đương?”
Không đợi bố tôi mở miệng, mẹ tôi lập tức trả lời: “Nếu bên đấy không ngại con bé có bạn trai rồi thì được.”
Tôi: “!!!”
Dượng giật mình nhìn tôi: “Cháu yêu đương hồi nào, yêu ai thế?”
Tôi: “Cháu yêu đương lúc nào? Yêu ai? Cháu cũng không biết nữa……”
Cũng may bố tôi nhập vai khá là nhanh, giải thích ngay: “Con trai anh Đỗ đấy.”
Tôi: “Ồ. Đúng ạ!”
Dượng đẩy tôi một cái, “Cháu bị mù à?”
Tôi cũng nhanh chóng nhập vai, “Béo thì tốt mà ạ! Béo sẽ có cảm giác an toàn ạ!”
“Không sợ nó đè chết cháu à.” Tay lão làng như dượng nói đầy đứng đắn: “Nó nghèo như vậy, cháu không sợ tương lai nợ nần chồng chất sao?”
Vấn đề này khá là khó, đến lượt mẹ tôi đối đáp: “Năng lực của Tiểu Đỗ rất mạnh, điểm này nhà chị hoàn toàn không cần lo lắng.”
Có lẽ dượng thật sự không chịu nổi dáng vẻ bao che của quý của cả nhà tôi, chưa uống trà dượng đã bỏ đi.
Aizz.
Tốt xấu gì cũng nên để lại số điện thoại đã chứ……
Đối tượng xem mắt vừa đẹp trai vừa nhiều tiền như thế khó tìm lắm.
Chờ dượng đi, mẹ tôi nói ngay: “30 tuổi đầu rồi còn muốn tìm gái 18, vừa nghe đã biết không phải hạng người tốt đẹp gì.”
Thảo nào lại kéo Anh Béo ra làm khiên đỡ, hóa ra là không vừa ý người ta.
Bố tôi cũng phụ họa: “Tô son trát phấn nhìn là ghét.”
Éc…… Thảo nào bố tôi lại ngứa mắt idol của tôi.
Chuyện này chẳng hiểu sao lại truyền tới tai Đỗ Hoằng Đình.
Tôi đang lo làm sao giải thích chuyện lấy anh ta ra làm bia đỡ thì lại nghe anh ta nói: “Nói vậy mắt em cũng kén nhỉ?”
Anh hai à, mắt em không kén chọn gì đâu.
Vã suốt mười tám năm, hiện giờ chỉ cần là đàn ông là em OK rồi.
Nhưng việc đã đến nước này, tôi cũng chỉ có thể không ăn được nho thì nói nho còn xanh, “Bọn đàn ông đẹp trai được người khác phái yêu mến nhiều nên rặt một lũ lăng nhăng hết.”
Đỗ Hoằng Đình: “Thế à?”
Tôi biết anh ta muốn ám chỉ gì, lập tức đánh đòn phủ đầu: “Không sai, trước kia em mê trai đẹp thật. Nhưng ngã một lần nên đã khôn hơn một chút, bây giờ em thích kiểu đàn ông có nội hàm ạ.”
Đỗ Hoằng Đình: “Là ~ sao?”
Nghe cái giọng điệu ngứa d*i này mà xem.
Nghĩ bụng sau này vẫn phải nhờ cậy anh ta làm bia đỡ, tôi cố nén lương tâm cắn rứt mà rằng: “Kiểu đàn ông giống như anh đó: có năng lực, có tinh thần trách nhiệm, nam tính biết đảm đương, quả thực chính là nam thần trong lòng em. Được gả cho anh, chắc chắn kiếp trước phải cứu vớt hệ Ngân Hà!”
Ờmmm.
Có phải tôi ton hót quá đáng rồi không.
Sao đột nhiên anh ta không nói gì nữa thế.
Nhiều năm về sau, Đỗ Hoằng Đình cứ lèo nhèo mãi là lời này của tôi thật ra có ý là quanh co vòng vèo thổ lộ với anh.
Tôi:???
Tóm lại nhờ phước của Đỗ Hoằng Đình, sau này không còn người bà con nào dám giới thiệu đối tượng cho tôi nữa.
Còn nói khẩu vị của tôi khủng nhỉ còn tiêu hoá được người béo như thế.
Tiêu hóa được……
Chẳng lẽ tôi là chuyển thế của thuốc tiêu hóa chống nôn Domperidone?
Chuyện bất ngờ chính là mẹ tôi không bao giờ đề cập đến chuyện tìm kiếm đối tượng cho tôi nữa.
Chẳng thể hiểu nổi hành vi quái dị của bả.
Hại tôi chưa một lần yêu ai khác đã phải gả cho Đỗ Hoằng Đình.