Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: "Nếu nàng hét lên vì sợ hãi, sẽ giết nàng ta luôn.” Ác lang tiên sinh nghĩ thầm
Chương 4: “Nếu nàng hét lên vì sợ hãi, sẽ giết nàng ta luôn.” ác lang tiên sinh nghĩ thầm
///yeungontinh.vn/// Nền tuyết pha lẫn màu đỏ của máu, mùi máu tanh nồng nặc và hôi thối nhức mũi bao phủ bầu không khí lạnh lẽo.
Nguyễn Thu Thu hai chân mềm nhũn ra, vội nắm chặt túi da thú trong tay, sau đó ngẩng đầu nhìn về tên yêu lang bất ngờ xuất hiện ở cửa hang động.
Yêu lang đó toàn thân hôi tanh mùi máu.
Thân hình hắn cao lớn, cơ thể hơi khom, cao gần ba mét, che kín cả lối nhỏ vào động, nàng phải ngước đầu lên mới thấy được thân hình to lớn của hắn.
Đó là một cơ thể đầy sẹo.
Vết thương đáng sợ trên lưng lan ra lớn lớn nhỏ nhỏ, cái đã vảy kết, cái thì vẫn còn mới, máu tươi tí tách tí tách rơi, không có cách nào xử lý vết máu bẩn và mái tóc màu đen bết dính, khó coi.
Hai chân trước của sói lớn giẫm sâu trong nền tuyết, còn chân sau bên trái chỉ còn lại những chiếc khớp không xương, máu tanh chảy liên tục.
Nguyễn Thu Thu môi run rẩy, thấy con sói lớn đó cách nàng chưa đầy năm mét, đang gặm gặm bộ lông, rồi hắn nhe răng gầm lên giọng trầm trầm đe doạ nàng.
Nghe thấy tiếng gầm gừ giống hệt với tiếng gầm trong rừng vừa rồi, Nguyễn Thu Thu lập tức xác nhận, từ trán đến dưới mí mắt bên phải, con sói khổng lồ với những vết thương sâu này chính là phu quân của nàng.
Nhìn người phu quân tàn tật, hủy dung, trọng thương, nghe đâu còn sắp chết này của mình, lòng bàn tay Nguyễn Thu Thu đổ mồ hôi, đứng tại chỗ không thể động đậy.
Lão sói xám hung hãn, nhe nanh dọa người, giây tiếp theo như muốn vồ lấy nàng, giẫm lên người con gái nhân tộc tươi ngon dưới móng vuốt của mình, và xé xác nàng để ăn. ///yeungontinh.vn///
Nhìn con sói khổng lồ đang bị trọng thương ở trước mặt, Nguyễn Thu Thu cuối cùng cũng hiểu vì sao trước đây mấy tên yêu lang của bộ lạc Viêm Lang không dám bén mảng đến bìa rừng, thì ra dù phu quân của nàng có tàn tật, cũng vẫn là một con sói to lớn như vậy, dường như còn là một con sói rất hung hãn.
Nghe tiếng gầm truyền đến từ ác lang tiên sinh, ngày càng rõ ràng, thấy thân hình to lớn của hắn đang nhích dần về phía mình, tự nhiên Nguyễn Thu Thu lại cảm thấy không sợ hãi.
Vốn dĩ hắn phải rất đáng sợ, nhưng nàng tự nhiên lại thấy được bông tuyết màu trắng điểm trên bộ râu của ác lang tiên sinh.
Đó chỉ có thể là dấu vết của chú sói con vừa gặm tuyết khi nãy để lại.
Ác, ác lang này hung dữ như vậy, chẳng phải chỉ là một chú sói con thê thảm gặm tuyết, yếu ớt, bất lực, đáng thương thôi ư?
Nhìn bông tuyết trên râu của con sói khổng lồ, Nguyễn Thu Thu đứng tại chỗ, nghiêm túc suy nghĩ lí do tại sao phu quân nàng có thể chuyển đổi liền mạch từ chú sói con thành lão sói xám, cái não đã bị con sói nào đó dán đầy chữ “ngốc” của cô không thể ngừng suy nghĩ.
Khoảng mười ngày trước, ác lang tiên sinh bị chuyển đến đây “điều dưỡng” đã nghe nói bộ lạc muốn đền bù cho hắn một người bạn đời là nhân tộc.
Đây quả thực là phong tục lâu đời được yêu tộc lưu truyền nhiều năm trước, nếu thủ lĩnh tiền nhiệm của bộ lạc bị vứt bỏ sắp chết mà trước giờ chưa từng kết hôn, thì bộ lạc sẽ “cưới” cho người đó một cô gái nhân tộc.
Nói là bạn đời, thực ra ai cũng biết đây là sự “nhân từ” cuối cùng của bộ lạc, là để cho người chưa từng biết đến mùi vị kết giao đó được hưởng thụ niềm vui của người trưởng thành một lần, nhân tiện, trước khi chết, thưởng thức hương vị của loại người bình thường cấm được ăn thịt.
Ác lang tiên sinh cười lạnh nhạt, hắn chỉ cảm thấy ghê tởm trước quyết định vứt bỏ hắn của bộ lạc. Hắn ta không có hứng với chuyện kết đôi buồn nôn đó, và càng không hứng thú với việc thử xem mùi vị con người như thế nào.
Chỉ là…
Ác lang tiên sinh chớp chớp đôi mắt sắp mù hẳn, từ từ lộ ra chút yêu thức còn sót lại, “nhìn” rõ Nguyễn Thu Thu sắc mặt trắng bệch đang đứng trước mặt hắn ta.
Người này bị ngốc hay bị hắn doạ cho hú hồn rồi? Bộ dạng hắn đáng sợ như vậy, sao nàng không chạy?
Nàng có biết nếu như đứng trước mặt nàng lúc này là một con yêu bụng đói sôi ùng ục, lại không có tính người thì nàng không sống nổi qua ba giây không?
Toàn thân đau đớn khôn nguôi, Sói xám tiên sinh sắp hôn mê “nhìn” Nguyễn Thu Thu mặc bộ hôn phục màu đỏ mắc cười, trong lòng tê tê, tự nhiên lại nảy sinh ý nghĩ muốn trêu chọc nàng.
Loài người đáng thương chắc là đã bị doạ cho ngốc luôn rồi, cho nên hắn không biết có thể doạ được nàng nữa không. Nếu như nàng hoảng sợ hét lên như những nữ yêu khiến hắn ghê tởm kia, thì hắn sẽ xé cái cổ mỏng manh và trắng nõn của nàng thành hai khúc. ///yeungontinh.vn///
Sói xám tiên sinh nghĩ, hắn chịu đựng cơn đau đang giằng xé ở chân trái, cố ý giơ chân lên trước với tiếng gầm trầm trầm, và lao mạnh đến bên cạnh Nguyễn Thu Thu trong gang tấc.
Hắn nhe nanh về phía nàng, yêu thức nhanh chóng bao trùm Nguyễn Thu Thu, chú ý bất kỳ biểu hiện nhỏ trên khuôn mặt nàng.
Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy một luồng gió tanh thổi qua trước mặt, bình tĩnh lại, con sói khổng lồ đó vừa rồi oai phong lẫm liệt, trong chớp mắt đã nhào đến trước mặt nàng.
Đôi mắt đẹp như ngọc màu xanh xám của hắn nhìn vào nàng mà không có tiêu điểm, và một đôi tai to, có thể thấy nó đang nhẹ nhàng run lên không ngừng.
Đây là ý gì?
Khi lang tộc nhìn thấy bạn đời của mình đều có cách chào hỏi đặc biệt vậy à?
Hay là, hắn muốn để nàng thấy rõ thực ra hắn là một Lão sói xám anh tuấn với bộ lông màu bạc tuyệt đẹp?
Nguyễn Thu Thu hơi sững sờ và khó hiểu, nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt đầy sẹo của hắn, lúc sau dần dần lộ ra nụ cười có phần bất lực.
“Nếu đến gần hơn, ngươi có thể nhìn rõ ta sao?” Bởi vì sự lạnh lẽo và mệt nhọc, mà môi của Nguyễn Thu Thu tím ngắt, giọng không to nhưng nghe rất rõ.
Chiếc dây buộc tóc trên đầu cũng bị cơn gió mà phu quân nàng thổi làm xoắn lại, khiến nàng trông rất nhếch nhác.
Giọng nói tuy có hơi run, nhưng bên trong không có chút sợ hãi nào.
Dường như, hắn không hề đáng sợ, quái vật làm nàng sợ hãi, chán ghét, mà chỉ là một yêu lang bình thường, và sắp trở thành phu quân của nàng.
Sao nàng có thể nghĩ rằng hắn vẫn nhìn thấy, sao nàng có thể nghĩ rằng hắn chỉ muốn thử ngắm nhìn nàng. Đúng là nực cười.
Hắn rõ ràng muốn giết nàng.
Ác lang cười cợt trong lòng, hắn cảm thấy hẳn là mình chưa thể hiện rõ, mới khiến con người xinh đẹp này nảy sinh hiểu lầm không đáng có như vậy.
Hãy đợi đấy, đợi hắn làm cho răng nanh và móng vuốt sáng hơn, nàng chắc chắn sẽ hét lên cho mà xem.
Ác lang tiên sinh nghĩ vậy, sau đó chậm rãi nâng hai chân trước lên, từng bước từng bước tiến gần đến cổ Nguyễn Thu Thu, rồi từ từ đặt lên bờ vai cô.
Những chiếc móng vuốt sắc nhọn có thể kéo toạc đầu lâu, chỉ thiếu chút nữa là đâm thủng làn da mỏng manh của nàng.
Tuy nhiên, nàng vẫn không có phản ứng gì.
Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy sức nặng trên vai, và nàng cảm nhận được bộ hôn phục trên người trơn tuột xuống.
///yeungontinh.vn/// Bên cạnh cái đầu to lớn của ác lang tiên sinh, Nguyễn Thu Thu cúi đầu ngại ngùng và kéo tay áo lên, “Nghe nói đây là hôn phục, không biết được làm từ loại da nào, có phải nó xấu lắm không?”
///yeungontinh.vn/// Nền tuyết pha lẫn màu đỏ của máu, mùi máu tanh nồng nặc và hôi thối nhức mũi bao phủ bầu không khí lạnh lẽo.
Nguyễn Thu Thu hai chân mềm nhũn ra, vội nắm chặt túi da thú trong tay, sau đó ngẩng đầu nhìn về tên yêu lang bất ngờ xuất hiện ở cửa hang động.
Yêu lang đó toàn thân hôi tanh mùi máu.
Thân hình hắn cao lớn, cơ thể hơi khom, cao gần ba mét, che kín cả lối nhỏ vào động, nàng phải ngước đầu lên mới thấy được thân hình to lớn của hắn.
Đó là một cơ thể đầy sẹo.
Vết thương đáng sợ trên lưng lan ra lớn lớn nhỏ nhỏ, cái đã vảy kết, cái thì vẫn còn mới, máu tươi tí tách tí tách rơi, không có cách nào xử lý vết máu bẩn và mái tóc màu đen bết dính, khó coi.
Hai chân trước của sói lớn giẫm sâu trong nền tuyết, còn chân sau bên trái chỉ còn lại những chiếc khớp không xương, máu tanh chảy liên tục.
Nguyễn Thu Thu môi run rẩy, thấy con sói lớn đó cách nàng chưa đầy năm mét, đang gặm gặm bộ lông, rồi hắn nhe răng gầm lên giọng trầm trầm đe doạ nàng.
Nghe thấy tiếng gầm gừ giống hệt với tiếng gầm trong rừng vừa rồi, Nguyễn Thu Thu lập tức xác nhận, từ trán đến dưới mí mắt bên phải, con sói khổng lồ với những vết thương sâu này chính là phu quân của nàng.
Nhìn người phu quân tàn tật, hủy dung, trọng thương, nghe đâu còn sắp chết này của mình, lòng bàn tay Nguyễn Thu Thu đổ mồ hôi, đứng tại chỗ không thể động đậy.
Lão sói xám hung hãn, nhe nanh dọa người, giây tiếp theo như muốn vồ lấy nàng, giẫm lên người con gái nhân tộc tươi ngon dưới móng vuốt của mình, và xé xác nàng để ăn. ///yeungontinh.vn///
Nhìn con sói khổng lồ đang bị trọng thương ở trước mặt, Nguyễn Thu Thu cuối cùng cũng hiểu vì sao trước đây mấy tên yêu lang của bộ lạc Viêm Lang không dám bén mảng đến bìa rừng, thì ra dù phu quân của nàng có tàn tật, cũng vẫn là một con sói to lớn như vậy, dường như còn là một con sói rất hung hãn.
Nghe tiếng gầm truyền đến từ ác lang tiên sinh, ngày càng rõ ràng, thấy thân hình to lớn của hắn đang nhích dần về phía mình, tự nhiên Nguyễn Thu Thu lại cảm thấy không sợ hãi.
Vốn dĩ hắn phải rất đáng sợ, nhưng nàng tự nhiên lại thấy được bông tuyết màu trắng điểm trên bộ râu của ác lang tiên sinh.
Đó chỉ có thể là dấu vết của chú sói con vừa gặm tuyết khi nãy để lại.
Ác, ác lang này hung dữ như vậy, chẳng phải chỉ là một chú sói con thê thảm gặm tuyết, yếu ớt, bất lực, đáng thương thôi ư?
Nhìn bông tuyết trên râu của con sói khổng lồ, Nguyễn Thu Thu đứng tại chỗ, nghiêm túc suy nghĩ lí do tại sao phu quân nàng có thể chuyển đổi liền mạch từ chú sói con thành lão sói xám, cái não đã bị con sói nào đó dán đầy chữ “ngốc” của cô không thể ngừng suy nghĩ.
Khoảng mười ngày trước, ác lang tiên sinh bị chuyển đến đây “điều dưỡng” đã nghe nói bộ lạc muốn đền bù cho hắn một người bạn đời là nhân tộc.
Đây quả thực là phong tục lâu đời được yêu tộc lưu truyền nhiều năm trước, nếu thủ lĩnh tiền nhiệm của bộ lạc bị vứt bỏ sắp chết mà trước giờ chưa từng kết hôn, thì bộ lạc sẽ “cưới” cho người đó một cô gái nhân tộc.
Nói là bạn đời, thực ra ai cũng biết đây là sự “nhân từ” cuối cùng của bộ lạc, là để cho người chưa từng biết đến mùi vị kết giao đó được hưởng thụ niềm vui của người trưởng thành một lần, nhân tiện, trước khi chết, thưởng thức hương vị của loại người bình thường cấm được ăn thịt.
Ác lang tiên sinh cười lạnh nhạt, hắn chỉ cảm thấy ghê tởm trước quyết định vứt bỏ hắn của bộ lạc. Hắn ta không có hứng với chuyện kết đôi buồn nôn đó, và càng không hứng thú với việc thử xem mùi vị con người như thế nào.
Chỉ là…
Ác lang tiên sinh chớp chớp đôi mắt sắp mù hẳn, từ từ lộ ra chút yêu thức còn sót lại, “nhìn” rõ Nguyễn Thu Thu sắc mặt trắng bệch đang đứng trước mặt hắn ta.
Người này bị ngốc hay bị hắn doạ cho hú hồn rồi? Bộ dạng hắn đáng sợ như vậy, sao nàng không chạy?
Nàng có biết nếu như đứng trước mặt nàng lúc này là một con yêu bụng đói sôi ùng ục, lại không có tính người thì nàng không sống nổi qua ba giây không?
Toàn thân đau đớn khôn nguôi, Sói xám tiên sinh sắp hôn mê “nhìn” Nguyễn Thu Thu mặc bộ hôn phục màu đỏ mắc cười, trong lòng tê tê, tự nhiên lại nảy sinh ý nghĩ muốn trêu chọc nàng.
Loài người đáng thương chắc là đã bị doạ cho ngốc luôn rồi, cho nên hắn không biết có thể doạ được nàng nữa không. Nếu như nàng hoảng sợ hét lên như những nữ yêu khiến hắn ghê tởm kia, thì hắn sẽ xé cái cổ mỏng manh và trắng nõn của nàng thành hai khúc. ///yeungontinh.vn///
Sói xám tiên sinh nghĩ, hắn chịu đựng cơn đau đang giằng xé ở chân trái, cố ý giơ chân lên trước với tiếng gầm trầm trầm, và lao mạnh đến bên cạnh Nguyễn Thu Thu trong gang tấc.
Hắn nhe nanh về phía nàng, yêu thức nhanh chóng bao trùm Nguyễn Thu Thu, chú ý bất kỳ biểu hiện nhỏ trên khuôn mặt nàng.
Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy một luồng gió tanh thổi qua trước mặt, bình tĩnh lại, con sói khổng lồ đó vừa rồi oai phong lẫm liệt, trong chớp mắt đã nhào đến trước mặt nàng.
Đôi mắt đẹp như ngọc màu xanh xám của hắn nhìn vào nàng mà không có tiêu điểm, và một đôi tai to, có thể thấy nó đang nhẹ nhàng run lên không ngừng.
Đây là ý gì?
Khi lang tộc nhìn thấy bạn đời của mình đều có cách chào hỏi đặc biệt vậy à?
Hay là, hắn muốn để nàng thấy rõ thực ra hắn là một Lão sói xám anh tuấn với bộ lông màu bạc tuyệt đẹp?
Nguyễn Thu Thu hơi sững sờ và khó hiểu, nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt đầy sẹo của hắn, lúc sau dần dần lộ ra nụ cười có phần bất lực.
“Nếu đến gần hơn, ngươi có thể nhìn rõ ta sao?” Bởi vì sự lạnh lẽo và mệt nhọc, mà môi của Nguyễn Thu Thu tím ngắt, giọng không to nhưng nghe rất rõ.
Chiếc dây buộc tóc trên đầu cũng bị cơn gió mà phu quân nàng thổi làm xoắn lại, khiến nàng trông rất nhếch nhác.
Giọng nói tuy có hơi run, nhưng bên trong không có chút sợ hãi nào.
Dường như, hắn không hề đáng sợ, quái vật làm nàng sợ hãi, chán ghét, mà chỉ là một yêu lang bình thường, và sắp trở thành phu quân của nàng.
Sao nàng có thể nghĩ rằng hắn vẫn nhìn thấy, sao nàng có thể nghĩ rằng hắn chỉ muốn thử ngắm nhìn nàng. Đúng là nực cười.
Hắn rõ ràng muốn giết nàng.
Ác lang cười cợt trong lòng, hắn cảm thấy hẳn là mình chưa thể hiện rõ, mới khiến con người xinh đẹp này nảy sinh hiểu lầm không đáng có như vậy.
Hãy đợi đấy, đợi hắn làm cho răng nanh và móng vuốt sáng hơn, nàng chắc chắn sẽ hét lên cho mà xem.
Ác lang tiên sinh nghĩ vậy, sau đó chậm rãi nâng hai chân trước lên, từng bước từng bước tiến gần đến cổ Nguyễn Thu Thu, rồi từ từ đặt lên bờ vai cô.
Những chiếc móng vuốt sắc nhọn có thể kéo toạc đầu lâu, chỉ thiếu chút nữa là đâm thủng làn da mỏng manh của nàng.
Tuy nhiên, nàng vẫn không có phản ứng gì.
Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy sức nặng trên vai, và nàng cảm nhận được bộ hôn phục trên người trơn tuột xuống.
///yeungontinh.vn/// Bên cạnh cái đầu to lớn của ác lang tiên sinh, Nguyễn Thu Thu cúi đầu ngại ngùng và kéo tay áo lên, “Nghe nói đây là hôn phục, không biết được làm từ loại da nào, có phải nó xấu lắm không?”