Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57: Những đoạn đường tăm tối chúng ta đã từng đi qua
Chương 57: Những đoạn đường tăm tối chúng ta đã từng đi qua
Giọng nói của Mạc Bất Quy rất khẽ, khuôn mặt tuấn tú dính đầy máu chảy ra từ răng của Khanh Như Ý.
Nguyễn Thu Thu nhìn thấy nửa khuôn mặt của Như Ý nãi nãi tràn ngập sự đau khổ và không muốn, dường như bà vẫn còn chút ý thức, nhưng bộ dạng không hẳn là rất tỉnh táo.
Cánh tay gồ ghề của Mạc Bất Quy truyền tới mùi hương ngọt ngào, đối với bà, đây không khác nào là cám dỗ chết người.
Nước miếng chảy ra từ răng và khóe miệng, Nguyễn Thu Thu trầm mặc nhìn tư thế bọn họ đang giữ, cố gắng cầm cự.
Mà cuối cùng, Như Ý nãi nãi vẫn không kháng cự được cám dỗ của máu, hung hăng cắn vào cánh tay Mạc gia gia.
Lúc máu tươi tuôn ra, Nguyễn Thu Thu nhận thấy ánh mắt của con ma thú kia dần trở nên trấn tĩnh và nước mắt rơi xuống.
Và từ đầu tới cuối, thiếu niên Mạc Bất Quy đều không nói ra bất kỳ tiếng oán giận và đau khổ nào.
Bọn họ, rõ ràng.
Đều rất đau khổ.
Cổ họng Nguyễn Thu Thu sượng lại, đáy lòng rung động.
Đây chính là, kỳ ma hóa Như Ý nãi nãi nói sao?
Sói xám tiên sinh, sau này cũng có thể trở thành như thế này sao?
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Trái tim nhói đau từng nhịp, tầm mắt Nguyễn Thu Thu dần trở nên mơ hồ, hình ảnh trước mặt vỡ vụn, dường như di chuyển theo thời gian, diễn biến thành một bộ dạng khác.
Nàng không biết mình xuất hiện trong ký ức của Như Ý nãi nãi bao lâu.
Nhưng đợi cảnh trước mặt Nguyễn Thu Thu xuất hiện lại lần nữa, cái người thiếu niên lấy thân nuôi ma, đã trở thành người trung niên tóc hoa râm rồi.
Mạc Bất Quy già đi rất nhanh, thứ duy nhất không thay đổi, đó là ngày lại ngày tới thăm Khanh Như Ý đã hoàn toàn không còn nhìn rõ bộ dạng.
Còn cái ‘người’ miễn cưỡng vẫn nhìn ra được hình người Như Ý nãi nãi, cũng gần như trở thành ma vật không thể nói chuyện, không có tình cảm.
Bà ta thật sự, rất xấu xí.
Rất xấu xí.
Hình ảnh đột nhiên gián đoạn, Nguyễn Thu Thu mở to mắt, giật mình bừng tỉnh, khóe mắt đã chứa đầy nước mắt.
Hình ảnh trước mặt nàng, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười như xưa, nãi nãi hiền lành với nếp nhăn ở khóe mắt.
Khanh Như Ý thu lại ngón tay chỉ vào giữa trán nàng, giọng nói có chút trống rỗng, dường như tới bây giờ, mới bắt đầu trả lời câu hỏi của nàng, “Chính là do chúng ta đã từng đi qua đoạn đường tối tăm như vậy, cho nên mới không muốn thấy người khác tiếp tục đi vào con đường này.”
“Ta suýt chút nữa đã giết ông ấy, cũng coi như là đã giết ông ấy rồi.”
Nguyễn Thu Thu nhìn thấy Như Ý nãi nãi vén tóc mai, nghe thấy giọng nói rất ấm áp, “Nhưng, cho dù ông ấy nỗ lực rất nhiều, tới bây giờ, ta vẫn không vượt qua được kỳ ma hóa.”
“Ta có thể sống tới bây giờ, hoàn toàn là nhờ có chủ thượng.” Khanh Như Ý dừng một chút, quay người hỏi nàng, “Có phải con rất tò mò tại sao ta có thể xuất hiện ở đây không?”
Nguyễn Thu Thu gật đầu, có chút nghẹn, nói: “… Là vì Mạc gia gia?”
Như Ý nãi nãi cười, “Gần như là vậy.”
“Lúc trước, ta cho rằng Mạc ca ca đã bị mình hại chết rồi, sau khi hồi phục ý thức định tự sát, nhưng lại được một ma thú rất mạnh, gọi là Ma Vương cứu.” Khanh Như Ý dừng lại một chút, tiếp tục nói, “Chủ thượng bảo ta, chỉ cần ta có thể hoàn thành nhiệm vụ, sẽ biến ta thành Yêu tộc thuần chủng, còn giúp Mạc ca ca sống lại.”
Nguyễn Thu Thu có chút giật mình, “Cho nên, hôm qua ta phát hiện Mạc ca ca vẫn chưa chết, mới sửng sốt như vậy…”
“Đúng.” Khanh Như Ý mang theo nụ cười đáp, nhưng rất nhanh lại trở nên buồn bã, “Nhưng, Mạc gia gia của con, tuổi thọ đã không còn nhiều nữa.”
“Còn mạng của ta, hoàn toàn nằm trong tay chủ thượng, vốn không thể thành khế cùng ông ấy.”
Nghe thấy lời Khanh Như Ý, trong lòng Nguyễn Thu Thu đột nhiên cảm thấy không yên.
Khánh Như Ý tiếp tục nói: “Cho nên, ta cần hoàn thành nhiệm vụ của mình.”
Giọng Nguyễn Thu Thu khàn khàn, ngơ ngác nhìn bà, vô cùng lo lắng, hỏi, “Như Ý nãi nãi, nhiệm vụ của bà là gì?”
Khanh Như Ý thở dài, “Con hẳn là đã đoán được rồi.”
Nguyễn Thu Thu lắc đầu, cười khổ một tiếng, “Ta hy vọng mình đoán sai, bà không phải tới giết chúng ta.”
Khanh Như Ý nhìn cô bé thông minh trước mặt mình, trong lòng cũng có chút không nỡ, ngữ khí nhẹ nhàng nói ra những lời không hề dễ chịu, “Chủ thượng của nãi nãi, là một ma thú tàn nhẫn, chủ thượng rất thích ăn trái tim của Yêu tộc và Ma tộc.”
Khanh Như Ý nhìn Nguyễn Thu Thu đang đờ đẫn, ngữ khí trở nên nghiêm túc, “Trái tim bán yêu bán ma, đối với chủ thượng mà nói, là vật đại bổ, thiên phú càng cao, càng bổ. Hơn nữa, chủ thượng càng thích ăn trái tim bán yêu bán ma của kẻ đã mất đi người quan trọng.”
“Con có biết, ý nghĩa của nó là gì không?”
Nguyễn Thu Thu toàn thân lạnh toát, tay chân mềm nhũn, sự cảnh giác ban đầu vốn đã buông xuống lúc này lại lần nữa nhấc lên. Nàng mở miệng, nhưng một lời cũng không nói được, tay cầm chặt cây giáo, trái tim từng chút từng chút lạnh lại.
Đương nhiên nàng biết, ý của Khanh Như Ý là gì.
Sợ rằng nhiệm vụ của Như Ý nãi nãi, là theo dõi bọn họ, sau đó tới thời cơ thích hợp, giết nàng, cũng giết luôn Uyên Quyết.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Cho nên hôm qua, Khanh Như Ý mới đột nhiên tập kích nàng, hẳn là cảm thấy, giám sát một người tàn tật sẽ dễ hơn. Về phần vì sao sau đó Như Ý nãi nãi không ra tay nữa, bây giờ lại nói hết chuyện này cho nàng, hoàn toàn chỉ vì nàng từng giúp cả nhà Mạc gia gia.
Giọng nói của Nguyễn Thu Thu ngập ngừng, dò xét nói, “Nhưng, hôm qua bà không thừa cơ hội mà ra tay với chúng ta, bà đã thay đổi quyết định rồi sao?”
Khanh Như Ý chỉ khom lưng, chầm chậm đào rau dại từ trong lớp tuyết lên, khẽ nói, “Ta không muốn giết con.”
“Con à, nghe ta nói, rời xa hắn ta đi.” Như Ý nãi nãi vội đưa mắt nhìn Nguyễn Thu Thu, “Các con vẫn chưa thành khế, con cũng không cần phải vất vả như vậy, ta có thể đưa con tới một bộ lạc đối xử tốt với nhân tộc, cũng có thể bồi dưỡng con.”
“Một yêu lang đã rơi vào kỳ ma hóa, không đáng để con phải hy sinh vì hắn.” Khang Như Ý đào lên mấy cây rau dại dại, cất vào trong túi da thú đeo bên người, “Cái chủ thượng muốn, chỉ là trái tim của Uyên Quyết mà thôi. Còn về phần con, nãi nãi hoàn toàn có thể làm chủ.”
Giọng nói ấm áp của Như Ý nãi nãi lại vang lên, “Ta biết, bây giờ con rất khó đưa ra quyết định, hôm nay con trở về cứ suy nghĩ thật kỹ, ngày mai cho ta câu…”
Chữ ‘trả lời’ của Khanh Như Ý còn chưa nói dứt, đã nhìn thấy Nguyễn Thu Thu lắc lắc đầu.
Giọng nói của Nguyễn Thu Thu có chút run rẩy, nhưng ánh mắt rất kiên định, “Ta không thể từ bỏ chàng.”
Cho dù đã nhìn thấy bộ dạng bán yêu bán ma sau khi đạt tới kỳ ma hóa trong ký ức của Như Ý nãi nãi, nàng cũng sẽ không từ bỏ chàng Bụt của mình.
Nếu không phải là Uyên Quyết, có lẽ, khi Lục Tử Nhiễm tới tìm nàng, nàng đã miễn cưỡng đi theo hắn rồi.
Không, có lẽ sớm hơn, khi một mình hắn chiến đấu cùng ma thú trong đêm tuyết, vào cái đêm hai chân nàng bị chuột rút kia, hắn lựa chọn kéo nàng về từ trong đống tuyết.
Nói chung nếu hắn không làm những điều ấy, nàng sớm đã mất mạng rồi.
Nguyễn Thu Thu không dám nói, Uyên Quyết nhất định khác với mọi người.
Nàng cũng không dám cam đoan, sau này Sói xám tiên sinh sẽ không làm hại mình.
Có lẽ răng nanh của hắn có thể sẽ cắn vào cổ của nàng, có thể hắn sẽ khát khao máu thịt nàng, nhưng so với những gì chưa biết, tương lai không chắc chắn, lại bảo nàng lựa chọn từ bỏ hắn, bất luận như thế nào nàng cũng không bằng lòng.
Nàng chỉ là biết, sự việc trong tương lai có thể sẽ rất thê thảm mà thôi.
Nàng chỉ là, từ chỗ của Như Ý nãi nãi, biết cảnh tượng không mấy lạc quan giữa nàng và Sói xám tiên sinh thôi.
Nhưng ngay từ lúc này, nàng cũng đã sớm biết kết cục bản thân, vốn là sẽ chết thảm trong thú triều.
Lẽ nào vì biết kết cục như vậy, nàng lại phải hoàn toàn chấp nhận từ bỏ chống cự sao? Đùa cái gì vậy chứ?
So với kết cục bị chết thảm trong thú triều, thì bị Sói xám tiên sinh cắn vài miếng, cũng chẳng tính là cái gì.
So với nàng, thì người đau khổ hơn rõ ràng là Uyên Quyết.
Từ nhỏ đã là một sói con lưu lạc, thời thơ ấu không biết chịu bao nhiêu khổ cực, nỗ lực tu luyện thành thủ lĩnh, ngạo mạn bản thân là thiên tài, hung hăng tùy tiện.
Nhưng trong khoảng thời gian tiếp xúc, Nguyễn Thu Thu biết, đằng sau bộ dạng tự kiêu khiến yêu khác chán ghét và hiểu lầm, là sự sự tự ti và nhạy cảm cất giấu kỹ.
Chàng sói của nàng, cho dù đối với một con sa điêu yếu ớt mơ mộng trở thành cá đều rất dịu dàng.
Nàng đã sớm biết, những lời đồn đại kia vừa tàn bạo vừa biến thái, nhưng chỉ là lời đồn đại mang đầy định kiến của tộc yêu và nhân tộc thôi.
Bọn họ sợ hắn, e ngại hắn, cũng sợ ma khí trên người hắn vô tình thoát ra sẽ làm hại mình, cho nên mới cố tình tạo ra một lời bịa đặt giả dối rằng hắn là một thủ lĩnh bị căm ghét hoàn toàn.
Như vậy những kẻ dù yêu hay người không vừa mắt hắn, có thể không kiêng nể mà chửi bới và công kích hắn, trong lòng lại không hề có bất kỳ cảm giác áy náy nào.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Mà có lẽ là từ khi chàng Bụt của nàng được sinh ra, cả thế giới đều nói với hắn:
“Uyên Quyết, sự tồn tại của ngươi là sai lầm.”
“Ngươi là ma vật bị nguyền rủa, đều là vì ngươi, chúng ta mới bị chết một cách thê thảm vậy.”
“Tránh ra, đừng có qua đây, chúng ta đều rất yếu đuối, ngươi sẽ hại chết chúng ta.”
Sói xám tiên sinh của nàng, làm yêu hơn hai mươi năm, bảo vệ sự sinh tồn bao năm cho bộ lạc, nhưng kết cục đạt được lại là bị bỏ rơi sau khi trọng thương, xém chút là chết trong mùa đông này.
Mà hiện tại, cuộc sống của bọn họ không dễ gì có chút hy vọng, hắn lại bước vào kỳ ma hóa mỗi giây đều giống như bị ngàn mũi kim chích vạn lưỡi dao đâm.
Nếu Nguyễn Thu Thu không đoán sai, trên mặt hắn bắt đầu xuất hiện những chấm đen, có lẽ hắn đã bước vào kỳ ma hóa như lời của Như Ý nãi nãi.
Hắn vẫn im lặng kiềm chế.
Chưa bao giờ nói với nàng nửa lời rằng hắn rất đau.
Má của Nguyễn Thu Thu nóng lên, chớp chớp đôi mắt cay cay, nàng hít một hơi sâu, bắt chính mình phải tỉnh táo lại.
Nàng là người rõ nhất vết thương của hắn, buổi sáng hôm nay mới vừa kiểm tra xong, kinh mạch đã hồi phục rồi, cái chân bị què cũng hồi phục khá tốt, không còn chảy máu.
Hắn hấp thụ linh thạch rất nhanh, trên người không mọc vảy của ma thú, đã dần dần trở nên tốt hơn.
Còn nữa, dị năng đặc biệt của nàng và Mạc gia gia không giống nhau.
Bây giờ mới hiểu rõ nguyên nhân vì sao lâu như vậy mà Uyên Quyên vẫn không khỏe lại được, cũng hiểu được ma khí trong người hắn từ đâu mà tới.
Biết được phương hướng để nỗ lực, rõ ràng là một việc đáng mừng.
Giọng nói của Mạc Bất Quy rất khẽ, khuôn mặt tuấn tú dính đầy máu chảy ra từ răng của Khanh Như Ý.
Nguyễn Thu Thu nhìn thấy nửa khuôn mặt của Như Ý nãi nãi tràn ngập sự đau khổ và không muốn, dường như bà vẫn còn chút ý thức, nhưng bộ dạng không hẳn là rất tỉnh táo.
Cánh tay gồ ghề của Mạc Bất Quy truyền tới mùi hương ngọt ngào, đối với bà, đây không khác nào là cám dỗ chết người.
Nước miếng chảy ra từ răng và khóe miệng, Nguyễn Thu Thu trầm mặc nhìn tư thế bọn họ đang giữ, cố gắng cầm cự.
Mà cuối cùng, Như Ý nãi nãi vẫn không kháng cự được cám dỗ của máu, hung hăng cắn vào cánh tay Mạc gia gia.
Lúc máu tươi tuôn ra, Nguyễn Thu Thu nhận thấy ánh mắt của con ma thú kia dần trở nên trấn tĩnh và nước mắt rơi xuống.
Và từ đầu tới cuối, thiếu niên Mạc Bất Quy đều không nói ra bất kỳ tiếng oán giận và đau khổ nào.
Bọn họ, rõ ràng.
Đều rất đau khổ.
Cổ họng Nguyễn Thu Thu sượng lại, đáy lòng rung động.
Đây chính là, kỳ ma hóa Như Ý nãi nãi nói sao?
Sói xám tiên sinh, sau này cũng có thể trở thành như thế này sao?
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Trái tim nhói đau từng nhịp, tầm mắt Nguyễn Thu Thu dần trở nên mơ hồ, hình ảnh trước mặt vỡ vụn, dường như di chuyển theo thời gian, diễn biến thành một bộ dạng khác.
Nàng không biết mình xuất hiện trong ký ức của Như Ý nãi nãi bao lâu.
Nhưng đợi cảnh trước mặt Nguyễn Thu Thu xuất hiện lại lần nữa, cái người thiếu niên lấy thân nuôi ma, đã trở thành người trung niên tóc hoa râm rồi.
Mạc Bất Quy già đi rất nhanh, thứ duy nhất không thay đổi, đó là ngày lại ngày tới thăm Khanh Như Ý đã hoàn toàn không còn nhìn rõ bộ dạng.
Còn cái ‘người’ miễn cưỡng vẫn nhìn ra được hình người Như Ý nãi nãi, cũng gần như trở thành ma vật không thể nói chuyện, không có tình cảm.
Bà ta thật sự, rất xấu xí.
Rất xấu xí.
Hình ảnh đột nhiên gián đoạn, Nguyễn Thu Thu mở to mắt, giật mình bừng tỉnh, khóe mắt đã chứa đầy nước mắt.
Hình ảnh trước mặt nàng, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười như xưa, nãi nãi hiền lành với nếp nhăn ở khóe mắt.
Khanh Như Ý thu lại ngón tay chỉ vào giữa trán nàng, giọng nói có chút trống rỗng, dường như tới bây giờ, mới bắt đầu trả lời câu hỏi của nàng, “Chính là do chúng ta đã từng đi qua đoạn đường tối tăm như vậy, cho nên mới không muốn thấy người khác tiếp tục đi vào con đường này.”
“Ta suýt chút nữa đã giết ông ấy, cũng coi như là đã giết ông ấy rồi.”
Nguyễn Thu Thu nhìn thấy Như Ý nãi nãi vén tóc mai, nghe thấy giọng nói rất ấm áp, “Nhưng, cho dù ông ấy nỗ lực rất nhiều, tới bây giờ, ta vẫn không vượt qua được kỳ ma hóa.”
“Ta có thể sống tới bây giờ, hoàn toàn là nhờ có chủ thượng.” Khanh Như Ý dừng một chút, quay người hỏi nàng, “Có phải con rất tò mò tại sao ta có thể xuất hiện ở đây không?”
Nguyễn Thu Thu gật đầu, có chút nghẹn, nói: “… Là vì Mạc gia gia?”
Như Ý nãi nãi cười, “Gần như là vậy.”
“Lúc trước, ta cho rằng Mạc ca ca đã bị mình hại chết rồi, sau khi hồi phục ý thức định tự sát, nhưng lại được một ma thú rất mạnh, gọi là Ma Vương cứu.” Khanh Như Ý dừng lại một chút, tiếp tục nói, “Chủ thượng bảo ta, chỉ cần ta có thể hoàn thành nhiệm vụ, sẽ biến ta thành Yêu tộc thuần chủng, còn giúp Mạc ca ca sống lại.”
Nguyễn Thu Thu có chút giật mình, “Cho nên, hôm qua ta phát hiện Mạc ca ca vẫn chưa chết, mới sửng sốt như vậy…”
“Đúng.” Khanh Như Ý mang theo nụ cười đáp, nhưng rất nhanh lại trở nên buồn bã, “Nhưng, Mạc gia gia của con, tuổi thọ đã không còn nhiều nữa.”
“Còn mạng của ta, hoàn toàn nằm trong tay chủ thượng, vốn không thể thành khế cùng ông ấy.”
Nghe thấy lời Khanh Như Ý, trong lòng Nguyễn Thu Thu đột nhiên cảm thấy không yên.
Khánh Như Ý tiếp tục nói: “Cho nên, ta cần hoàn thành nhiệm vụ của mình.”
Giọng Nguyễn Thu Thu khàn khàn, ngơ ngác nhìn bà, vô cùng lo lắng, hỏi, “Như Ý nãi nãi, nhiệm vụ của bà là gì?”
Khanh Như Ý thở dài, “Con hẳn là đã đoán được rồi.”
Nguyễn Thu Thu lắc đầu, cười khổ một tiếng, “Ta hy vọng mình đoán sai, bà không phải tới giết chúng ta.”
Khanh Như Ý nhìn cô bé thông minh trước mặt mình, trong lòng cũng có chút không nỡ, ngữ khí nhẹ nhàng nói ra những lời không hề dễ chịu, “Chủ thượng của nãi nãi, là một ma thú tàn nhẫn, chủ thượng rất thích ăn trái tim của Yêu tộc và Ma tộc.”
Khanh Như Ý nhìn Nguyễn Thu Thu đang đờ đẫn, ngữ khí trở nên nghiêm túc, “Trái tim bán yêu bán ma, đối với chủ thượng mà nói, là vật đại bổ, thiên phú càng cao, càng bổ. Hơn nữa, chủ thượng càng thích ăn trái tim bán yêu bán ma của kẻ đã mất đi người quan trọng.”
“Con có biết, ý nghĩa của nó là gì không?”
Nguyễn Thu Thu toàn thân lạnh toát, tay chân mềm nhũn, sự cảnh giác ban đầu vốn đã buông xuống lúc này lại lần nữa nhấc lên. Nàng mở miệng, nhưng một lời cũng không nói được, tay cầm chặt cây giáo, trái tim từng chút từng chút lạnh lại.
Đương nhiên nàng biết, ý của Khanh Như Ý là gì.
Sợ rằng nhiệm vụ của Như Ý nãi nãi, là theo dõi bọn họ, sau đó tới thời cơ thích hợp, giết nàng, cũng giết luôn Uyên Quyết.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Cho nên hôm qua, Khanh Như Ý mới đột nhiên tập kích nàng, hẳn là cảm thấy, giám sát một người tàn tật sẽ dễ hơn. Về phần vì sao sau đó Như Ý nãi nãi không ra tay nữa, bây giờ lại nói hết chuyện này cho nàng, hoàn toàn chỉ vì nàng từng giúp cả nhà Mạc gia gia.
Giọng nói của Nguyễn Thu Thu ngập ngừng, dò xét nói, “Nhưng, hôm qua bà không thừa cơ hội mà ra tay với chúng ta, bà đã thay đổi quyết định rồi sao?”
Khanh Như Ý chỉ khom lưng, chầm chậm đào rau dại từ trong lớp tuyết lên, khẽ nói, “Ta không muốn giết con.”
“Con à, nghe ta nói, rời xa hắn ta đi.” Như Ý nãi nãi vội đưa mắt nhìn Nguyễn Thu Thu, “Các con vẫn chưa thành khế, con cũng không cần phải vất vả như vậy, ta có thể đưa con tới một bộ lạc đối xử tốt với nhân tộc, cũng có thể bồi dưỡng con.”
“Một yêu lang đã rơi vào kỳ ma hóa, không đáng để con phải hy sinh vì hắn.” Khang Như Ý đào lên mấy cây rau dại dại, cất vào trong túi da thú đeo bên người, “Cái chủ thượng muốn, chỉ là trái tim của Uyên Quyết mà thôi. Còn về phần con, nãi nãi hoàn toàn có thể làm chủ.”
Giọng nói ấm áp của Như Ý nãi nãi lại vang lên, “Ta biết, bây giờ con rất khó đưa ra quyết định, hôm nay con trở về cứ suy nghĩ thật kỹ, ngày mai cho ta câu…”
Chữ ‘trả lời’ của Khanh Như Ý còn chưa nói dứt, đã nhìn thấy Nguyễn Thu Thu lắc lắc đầu.
Giọng nói của Nguyễn Thu Thu có chút run rẩy, nhưng ánh mắt rất kiên định, “Ta không thể từ bỏ chàng.”
Cho dù đã nhìn thấy bộ dạng bán yêu bán ma sau khi đạt tới kỳ ma hóa trong ký ức của Như Ý nãi nãi, nàng cũng sẽ không từ bỏ chàng Bụt của mình.
Nếu không phải là Uyên Quyết, có lẽ, khi Lục Tử Nhiễm tới tìm nàng, nàng đã miễn cưỡng đi theo hắn rồi.
Không, có lẽ sớm hơn, khi một mình hắn chiến đấu cùng ma thú trong đêm tuyết, vào cái đêm hai chân nàng bị chuột rút kia, hắn lựa chọn kéo nàng về từ trong đống tuyết.
Nói chung nếu hắn không làm những điều ấy, nàng sớm đã mất mạng rồi.
Nguyễn Thu Thu không dám nói, Uyên Quyết nhất định khác với mọi người.
Nàng cũng không dám cam đoan, sau này Sói xám tiên sinh sẽ không làm hại mình.
Có lẽ răng nanh của hắn có thể sẽ cắn vào cổ của nàng, có thể hắn sẽ khát khao máu thịt nàng, nhưng so với những gì chưa biết, tương lai không chắc chắn, lại bảo nàng lựa chọn từ bỏ hắn, bất luận như thế nào nàng cũng không bằng lòng.
Nàng chỉ là biết, sự việc trong tương lai có thể sẽ rất thê thảm mà thôi.
Nàng chỉ là, từ chỗ của Như Ý nãi nãi, biết cảnh tượng không mấy lạc quan giữa nàng và Sói xám tiên sinh thôi.
Nhưng ngay từ lúc này, nàng cũng đã sớm biết kết cục bản thân, vốn là sẽ chết thảm trong thú triều.
Lẽ nào vì biết kết cục như vậy, nàng lại phải hoàn toàn chấp nhận từ bỏ chống cự sao? Đùa cái gì vậy chứ?
So với kết cục bị chết thảm trong thú triều, thì bị Sói xám tiên sinh cắn vài miếng, cũng chẳng tính là cái gì.
So với nàng, thì người đau khổ hơn rõ ràng là Uyên Quyết.
Từ nhỏ đã là một sói con lưu lạc, thời thơ ấu không biết chịu bao nhiêu khổ cực, nỗ lực tu luyện thành thủ lĩnh, ngạo mạn bản thân là thiên tài, hung hăng tùy tiện.
Nhưng trong khoảng thời gian tiếp xúc, Nguyễn Thu Thu biết, đằng sau bộ dạng tự kiêu khiến yêu khác chán ghét và hiểu lầm, là sự sự tự ti và nhạy cảm cất giấu kỹ.
Chàng sói của nàng, cho dù đối với một con sa điêu yếu ớt mơ mộng trở thành cá đều rất dịu dàng.
Nàng đã sớm biết, những lời đồn đại kia vừa tàn bạo vừa biến thái, nhưng chỉ là lời đồn đại mang đầy định kiến của tộc yêu và nhân tộc thôi.
Bọn họ sợ hắn, e ngại hắn, cũng sợ ma khí trên người hắn vô tình thoát ra sẽ làm hại mình, cho nên mới cố tình tạo ra một lời bịa đặt giả dối rằng hắn là một thủ lĩnh bị căm ghét hoàn toàn.
Như vậy những kẻ dù yêu hay người không vừa mắt hắn, có thể không kiêng nể mà chửi bới và công kích hắn, trong lòng lại không hề có bất kỳ cảm giác áy náy nào.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Mà có lẽ là từ khi chàng Bụt của nàng được sinh ra, cả thế giới đều nói với hắn:
“Uyên Quyết, sự tồn tại của ngươi là sai lầm.”
“Ngươi là ma vật bị nguyền rủa, đều là vì ngươi, chúng ta mới bị chết một cách thê thảm vậy.”
“Tránh ra, đừng có qua đây, chúng ta đều rất yếu đuối, ngươi sẽ hại chết chúng ta.”
Sói xám tiên sinh của nàng, làm yêu hơn hai mươi năm, bảo vệ sự sinh tồn bao năm cho bộ lạc, nhưng kết cục đạt được lại là bị bỏ rơi sau khi trọng thương, xém chút là chết trong mùa đông này.
Mà hiện tại, cuộc sống của bọn họ không dễ gì có chút hy vọng, hắn lại bước vào kỳ ma hóa mỗi giây đều giống như bị ngàn mũi kim chích vạn lưỡi dao đâm.
Nếu Nguyễn Thu Thu không đoán sai, trên mặt hắn bắt đầu xuất hiện những chấm đen, có lẽ hắn đã bước vào kỳ ma hóa như lời của Như Ý nãi nãi.
Hắn vẫn im lặng kiềm chế.
Chưa bao giờ nói với nàng nửa lời rằng hắn rất đau.
Má của Nguyễn Thu Thu nóng lên, chớp chớp đôi mắt cay cay, nàng hít một hơi sâu, bắt chính mình phải tỉnh táo lại.
Nàng là người rõ nhất vết thương của hắn, buổi sáng hôm nay mới vừa kiểm tra xong, kinh mạch đã hồi phục rồi, cái chân bị què cũng hồi phục khá tốt, không còn chảy máu.
Hắn hấp thụ linh thạch rất nhanh, trên người không mọc vảy của ma thú, đã dần dần trở nên tốt hơn.
Còn nữa, dị năng đặc biệt của nàng và Mạc gia gia không giống nhau.
Bây giờ mới hiểu rõ nguyên nhân vì sao lâu như vậy mà Uyên Quyên vẫn không khỏe lại được, cũng hiểu được ma khí trong người hắn từ đâu mà tới.
Biết được phương hướng để nỗ lực, rõ ràng là một việc đáng mừng.