Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46: Đại điêu gõ cửa
Chương 46: Đại điêu gõ cửa
Đầu vẫn vừa choáng vừa đau, hai tai và mặt đều nóng hết cả lên.
Nguyễn Thu Thu nhanh chóng buông lỏng cánh tay ôm tay của con sói nào đó, lăn sang một bên nửa vòng theo bản năng, đè lên cái đuôi của con sói nào đó, kéo giãn khoảng cách giữa nàng và Sói xám tiên sinh.
Vừa mới nằm mơ thấy mình và Sói xám tiên sinh, tỉnh lại đã phát hiện mình vậy mà lại cùng hắn ngủ chung chăn, cái này có phải vô cùng kích thích hay không??
Nguyễn Thu Thu chớp chớp hàng mi, nâng cánh tay không chút sức lực lên lau nước mắt trên khóe mi.
Nàng cắn môi, cả người toàn mồ hôi lạnh hình như hơi nóng lên.
“……”
Chắc không có gì xảy ra đâu ha?
Nguyễn Thu Thu tỉ mỉ cảm nhận, phát hiện mình và tên đầu sói kia đều còn mặc quần áo chỉnh tề, chỉ trừ bên ngoài có hơi lộn xộn thì không còn dấu hiệu nào khác, nàng mới chậm rãi nhẹ nhõm thở ra.
Ký ức quay về, hình ảnh Uyên Quyết hai tay đầy máu cưỡng chế nhét rèm da thú tối hôm qua, Nguyễn Thu Thu sờ trán vẫn còn nong nóng, hồi lâu mới thoải mái thở dài..
Ấn tượng giống như bị ngâm trong nước đá, sau đó lại được ôm lò sưởi cứng rắn tối hôm qua đã có câu trả lời.
Có lẽ là do nàng quá lạnh, chàng Bụt nhà nàng vì muốn làm sơn động ấm hơn nên mới phải gấp gáp làm một cái rèm da thú mới. Bọn họ ngủ chung với nhau, chắc cũng do nàng chủ động……
Nghĩ vậy, Nguyễn Thu Thu cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng rõ.
Nàng không thể không nhớ đến giấc mộng dài kia, như thể nó đã thật sự xảy ra.
Thật ra nàng không nhớ rõ những chuyện ngày bé, từ khi nàng ta có nhận thức thì vẫn luôn sống trong cô nhi viện.
Về sau có một đôi vợ chồng hiền lành nhận nuôi nàng, chỉ là sau khi nhận nuôi nàng, họ nhanh chóng có một đứa con của riêng mình.
Chỉ ở cùng gia đình đó một năm, tính cách có hơi trầm lắng đã khiến nàng trở thành người thừa.
Vì không để cha mẹ nuôi cảm thấy bối rối, sau khi thương lượng với họ, Nguyễn Thu Thu chọn trở về cô nhi viện, vừa chăm sóc các em không cùng huyết thống, vừa cố gắng đi học cho đến tận khi trưởng thành.
Sức khỏe của nàng vẫn luôn không được tốt cho lắm, thường xuyên sẽ xuất hiện tình huống tay chân không động đậy được, tình huống như vậy dần được cải thiện sau khi mạt thế đến và khi nàng thức tỉnh dị năng.
Trước kia nàng sẽ không nghĩ nhiều như vậy, nhưng bây giờ liên kết với những ngày đã qua, Nguyễn Thu Thu cảm thấy có lẽ mình vốn nên sống tại thế giới này.
Nếu giấc mộng đêm qua là ký ức giấu sâu trong linh hồn nàng.
Vậy cha mẹ nàng và cha mẹ của Sói xám tiên sinh quen biết nhau sao? Họ đi đâu cả rồi? Tại sao lại muốn rời xa họ?
Nguyễn Thu Thu không nghĩ ra được, chỉ là không biết vì sao lại cảm thấy rất bi thương.
Nếu giấc mộng kia là thật, vậy thì ra nàng ta và Sói xám tiên sinh đã gặp nhau từ sớm rồi sao?
Chuyện hôn nhân của con nít chỉ là lời đùa giỡn của người lớn, bây giờ cũng xem như đã thực hiện được bằng một cách kì diệu khác.
Chỉ là suýt chút nữa thì họ phải chết rồi, sẽ không thể gặp nhau nữa.
Nàng quay đầu, tầm mắt dừng trên đường nét gương mặt tuấn lãng của Uyên Quyết, lại càng thêm khổ sở.
Đôi mắt Nguyễn Thu Thu hồng hồng, hai tai và gương mặt cũng hồng nốt, cứ như vậy nhìn hắn. Thật ra dáng vẻ của tiểu thê tử đã rơi vào yêu thức của con sói nào đó đã tỉnh lại sau khi nàng tỉnh, cứ giống như phải chịu tủi thân rất lớn.
Uyên Quyết mím môi, nhẹ đến mức khó mà phát hiện được, trong lòng bất an..
Đêm qua hắn rất hồi hộp, cũng không biết vì sao thân thể lại rất lạ, nhưng cũng chỉ dám nằm thẳng người trên giường đá, mặc cho Nguyễn Thu Thu ôm.
Chờ khi nàng ngủ say, hắn cũng dần bình tĩnh lại, tiếp tục duy trì tư thế này, dồn hết tâm trạng vào việc tu luyện.
Trạng thái vỡ vụn của yêu hạch đã khó mà cứu vãn được, chỉ cần hắn cố gắng muốn chữa trị, ma huyết trong cơ thể sẽ xao động không yên, khiến hắn cảm thấy mình như bị tươi sống cắt mất một miếng thịt vậy.
Nhưng khống chế ma huyết lại dễ dàng hơn nhiều so với hắn nghĩ.
Lần đầu tiên hấp thụ ma khí vẫn còn sinh ra cảm giác thích giết chóc, nhưng chỉ cần nghĩ đến Nguyễn Thu Thu, sát ý và sự thèm muốn máu tươi không khắc chế nổi sẽ dần lắng xuống.
Chỉ mất công sức của một đêm, hắn đã thành công kết thành ma hạch, cũng đạt đến cấp hai sơ kỳ.
Nhưng thật ra cũng không khác gì yêu lực đang xấu đi của hắn.
Uyên Quyết có chút tự giễu mà nghĩ, có lẽ hắn sinh ra chính là một quái vật vừa bẩn thỉu vừa đáng sợ, cho nên mới tiến hóa nhanh như vậy.
Nhưng hắn mơ hồ cảm nhận được, cho dù tiểu thê tử vẫn luôn ở bên hắn, tối đa hắn chỉ có thể lợi dụng ma huyết thăng đến cấp năm.
Về sau, tất nhiên sẽ hoàn toàn mất đi bộ phận thuộc về yêu, có lẽ hắn sẽ biến thành một ma vật không thể khống chế, chỉ thèm ăn và giết chóc.
Vốn dĩ, hắn đã thua xa gã sói tên Bụt kia, nếu còn biến thành ma, chẳng phải là càng không có phần thắng hay sao?
Uyên Quyết cứ như vậy, vừa chữa trị kinh mạch rách nát trong cơ thể từng chút một, vừa thấp thỏm lo lắng…
Hắn cố ý nhân lúc tiểu thê tử không thoải mái mà cùng nàng ngủ chung chăn da thú, Nguyễn Thu Thu khi tỉnh lại sẽ phản ứng thế nào đây?
Sói xám tiên sinh vốn đã rất lo lắng, bây giờ lại phát hiện tiểu phu nhân của hắn vừa tỉnh, đã nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với mình, lại còn tủi thân bật khóc.
Yêu thức “nhìn thấy” nước mắt trong khóe mắt Nguyễn Thu Thu, mỗi một sợi lông sói trên người Uyên Quyết đều lộ ra hơi thở bi thương.
Một người một sói hiếm khi giống nhau, đều cảm thấy chua xót.
Nguyễn Thu Thu nhìn hắn một hồi, cảm giác thể lực đã khôi phục được một ít, mới có sức đẩy cái đuôi lớn đang quấn trên eo nàng xuống.
“…… Cứng quá.” Nguyễn Thu Thu cảm thấy thắt lưng của mình bị một đoạn đuôi sói đè thật đau.
Có lẽ là do cơ thể còn đang khó chịu, Nguyễn Thu Thu khi nói chuyện cũng yếu mềm, bàn tay hơi lạnh đang cố cạy cái đuôi lớn đang quấn lấy nàng không chịu buông.
Con sói nào đó đang nghĩ tiểu thê tử ghét bỏ mình, đang tủi thân muốn chết, cho dù nghe nàng khen đuôi mình cứng, nhưng cũng không vui lên được.
Lần này, ngay cả khi được nàng sờ đuôi sói, cảm giác điện giật cũng ít đi nhiều.
Hắn cố ý bắt nạt nàng, cái đuôi cứ không động đậy.
Nguyễn Thu Thu cạy cả buổi, cũng đã nghi ngờ có phải Sói xám tiên sinh đã tỉnh rồi hay không.
Nàng hít sâu một hơi, dứt khoát nằm xuống, đè lên cái đuôi của hắn, giơ tay bứt lông hắn, giọng điệu “bình tĩnh” gọi hắn, “Uyên tiên sinh?”
“Ngươi dậy chưa?”
Khi nghe thấy cách xưng hô này, lông đuôi của Sói xám tiên sinh cũng có chút nổ tung, trái tim thắt lại, trong phút chốc đã truyền đến nỗi đau chằng chịt.
Quả nhiên, nàng tức giận rồi.
Hắn nhắm chặt đôi mắt vốn không dám mở, cái đuôi cũng đàng hoàng lại, không động đậy nữa.
Cuối cùng Nguyễn Thu Thu cũng thoát khỏi cái đuôi sói cứng ngắc, xoa xoa thắt lưng bị cấn đến khó chịu, khóe miệng chậm rãi cong lên, gò má lại dần nóng lên..
Tên sói ngốc này, quả nhiên tỉnh rồi.
Biết được điều này, nàng lại càng thẹn thùng.
Nhắc tới, vốn dĩ là do tối hôm qua nàng không thoải mái, cố ý quấn lấy “bếp lò”, bếp lò tiên sinh thân thể ‘yếu đuổi’, hơn nữa cũng chỉ đắp cùng một cái chăn da thú, cũng chẳng làm gì cả.
Dù sao đi nữa, ngày thường nàng vệ sinh cho Sói xám tiên sinh cũng đã từng chạm vào cánh tay của hắn, ngay cả mình cũng còn mặc quần áo thật dày, chắc không có gì đâu……
Nguyễn Thu Thu cố gắng an ủi mình, gương mặt lại đỏ không chịu nổi.
Nàng nhợt nhạt hít sâu một hơi, quay đầu đi, không dám nhìn biểu tình của Sói xám tiên sinh, bàn tay nắm lấy miếng da thú được lót dưới thân, mở miệng muốn nói gì đó: “Cái đó…… Uyên……”
“Có yêu.”
Bên tai chợt truyền đến một giọng nói khàn khàn đầy từ tính, cùng với gió mát nhè nhẹ, chui vào tai Nguyễn Thu Thu, ngắt lời nàng muốn nói và gần như toàn bộ suy nghĩ của nàng.
Nàng nghiêng đầu theo bản năng, thấy đôi con ngươi hẹp dài của Sói xám tiên sinh đang mở ra từng chút.
Đôi mắt xanh xám xinh đẹp của Uyên Quyết nghiêng nghiêng nhìn nàng.
Đuôi mắt hắn hồng hồng, trên lông mi dính một ít bọt nước không biết từ đâu mà có, nối thành một làn sóng nước lấp lánh đẹp mắt.
Rõ ràng là ác lang tiên sinh không nhìn thấy, nhưng đôi mắt kia nghiêng nghiêng nhìn sang, Nguyễn Thu Thu lại có cảm giác hắn đang nhìn mình.
Tất cả những lời muốn nói lại biến thành sợi tơ mơ hồ không nói rõ, biến đầu nàng ta thành một cuộn chỉ rối.
Con sói này sao vậy nè, dựa theo hiểu biết của nàng về hắn lúc trước, bây giờ hẳn là nên giả bộ ngủ mới đúng chứ.
Có lẽ do đang bệnh nên đầu óc không tốt lắm, Nguyễn Thu Thu cảm thấy mình phản ứng chậm hơn bình thường khá nhiều.
Nàng hé mắt, nhìn vào đôi mắt phượng xinh đẹp của Uyên tiên sinh, nàng ngớ ra, tay chân có hơi luống cuống.
Chờ thêm vài giây, trong không khí dường như vang lên một tiếng cười trầm thấp mơ hồ, mãi sau Nguyễn Thu Thu mới hồi thần, chợt nhớ lại lời hắn vừa mới nói..
“Có yêu.”
Khoan đã, có yêu??
Nguyễn Thu Thu tỉnh tao hơn một chút, tay chân có hơi luống cuống bò xuống giường.
Nhưng thắt lưng của ta đau quá, cả người cũng không có tí sức, thử vài lần cũng không bò dậy được.
Sao lại có yêu đến tìm họ chứ? Đám yêu lang của bộ lạc Viêm Lang rõ ràng rất không ưa Sói xám tiên sinh, chẳng lẽ là Lục Tử Nhiễm? Nhưng nghe ngữ điệu bình tĩnh của Uyên Quyết, không giống như yêu mà hắn không thích hay yêu nguy hiểm tí nào.
Nguyễn Thu Thu kéo tóc, cảm giác từ sau khi tỉnh dậy cùng con sói nào đó – cùng nằm trong một tấm chăn da thú, tất cả đều loạn cả lên.
Một cơn gió lạnh thổi qua người, Nguyễn Thu Thu chuyển tầm mắt, nhìn đến sống lưng rộng lớn thon chắc.
Là con sói nhà nàng ngồi dậy.
Uyên Quyết duỗi cánh tay thon dài, sờ đến món đồ đặt bên mép giường, là cái nạng tối hôm qua bị hắn bóp nát, chậm rãi đứng lên.
Mái tóc đen dài rũ xuống, hắn hơi nghiêng đầu, nửa bên gương mặt tuấn tú được ánh lửa trong bếp soi rõ từng cọng lông tơ.
Phối với bộ đồ da thú màu nâu đất mà lúc trước nàng may gấp, trông đã quê một cục lại còn quái gở.
“……” Nguyễn Thu Thu lặng lẽ cong mắt, sau đó khi hắn quay đầu nghi ngờ “nhìn” sang đây thì nhắm mắt lại, giả bộ ngủ giống hắn.
Nét mặt Uyên Quyết có hơi ảm đạm, đôi lông mày đen nhánh nhíu lại, tuy trong lòng rất tủi thân, nhưng hắn thừa biết tiểu thê tử nhà mình đang giả bộ ngủ.
Con sói nhạy cảm nào đó đã tự biên tự diễn rằng nàng rất khó chịu, không muốn nhìn thấy mình.
Nhưng cũng do hắn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, biết nàng không ý thức còn cố ý đắp cùng một cái chăn da thú với nàng, hắn không phải là con sói tốt.
Nàng vì lí do đó mà ghét bỏ hắn lại không muốn nhìn thấy hắn, là chuyện hết sức bình thường.
“Cộc!”, “Cộc cộc!”, “Cộc cộc cộc!”,
Một âm thanh truyền vào sơn động, tuy không lớn nhưng rõ là tiếng thứ gì đó mổ lên ván gỗ, giống như ai đó đang gõ cửa.
Nguyễn Thu Thu lén hí mắt thành một cái khe, thấy phu quân của mình thong thả ung dung chống nạng đến trước bếp, sau đó bắt đầu nấu nước nóng.
Nguyễn Thu Thu: “……”
Con sói này định làm gì đây?
Tiếng gõ cửa bên ngoài đã dừng lại một lúc lâu, không biết có phải là yêu đến thăm hỏi đi rồi hay không.
Chờ khi nước nấu đã đủ độ ấm, Sói xám tiên sinh lại dùng một bát nước lạnh đổ vào, rồi dùng bàn tay khớp xương rõ ràng cầm lấy tấm khăn da thú, bắt đầu cẩn thận lau mặt.
Nguyễn Thu Thu: “……”
Yêu đứng ngoài cửa dường như chờ quá sốt ruột, nôn nóng truyền vào hai tiếng chim kêu lo lắng.
Cuối cùng con sói nào đó cũng vệ sinh sạch sẽ rồi, ngay khi Nguyễn Thu Thu cho rằng hắn muốn đi mở cửa, hắn lại bưng bát gỗ lành lạnh đi về phía nàng.
Nguyễn Thu Thu: “………”
Nàng cũng gấp gáp thay cho con yêu đứng bên ngoài.
Nguyễn Thu Thu vô cùng ngượng ngùng mở mắt ra, nhỏ giọng nói, “Ta muốn tự uống.”
Động tác của Uyên Quyết dừng một chút, một tia mất mát nhàn nhạt lướt qua đuôi lông mày, vẻ mặt vừa lạnh nhạt vừa khó coi mà gật đầu, xoay người vén tấm rèm da thú lên rồi đi ra, bàn tay giấu phía trước khẽ run.
Nguyễn Thu Thu không chú ý đến sự khác thường của hắn, chỉ sờ trán của mình, vẫn còn khá nóng, cơn sốt của nàng vẫn chưa hạ.
Nàng nhọc nhằn giơ tay với lấy cái túi da thú nhỏ được giấu bên giường đá, Nguyễn Thu Thu cố gắng hấp thụ hai tia linh khí, phí thật nhiều sức lực, mới miễn cưỡng bò xuống giường được.
Nàng uống thêm hai ngụm nước ấm, cúi người đi giày vào, lại dùng nước mà Sói xám tiên sinh để lại nhanh chóng làm vệ sinh xong, không rảnh lo chải đầu, tay chân bủn rủn khoác tấm da thú màu trắng hôm qua Tiểu Bạc Hà đưa đến, tùy tiện chải vuốt tóc vài cái rồi đi ra ngoài.
Rèm da thú trong phòng ngủ chính thật sự đã được sửa lại, được chắp vá bởi đường may rất to và một ít da lông của trâu rừng, mạnh mẽ khảm trên vách đá, chặn hơn nửa gió lạnh, che nắng cũng rất tốt.
Chỉ là……
Tầm mắt Nguyễn Thu Thu dừng lại ở chỗ nối nhau của rèm da thú với tường đá, trên đó có một ít máu đã khô, không nhìn kĩ sẽ không thấy.
Trái tim vừa mềm đi vừa đau lòng, ngày hôm qua, tay hắn đau lắm phải không?
Nàng ta mím môi, vén tấm rèm da thú bền chắc lên, đi về phía trước hai bước, nhìn theo ánh sáng nhàn nhạt tràn vào ra ngoài, thì thấy một cánh “cửa” vô cùng quái dị.
Nguyễn Thu Thu hơi ngạc nhiên, còn tưởng mình nhìn lầm rồi.
Nàng dụi dụi mắt, mới phát hiện nàng thật sự không nhìn lầm, vốn không có thứ gì hết, bông tuyết nước mưa gió lạnh tùy ý trút vào cửa sơn động, thật sự sinh ra một cái “cửa” không được đẹp cho lắm.
Lúc này Nguyễn Thu Thu mới chú ý đến, khoảng cách từ cửa sơn động đến phòng ngủ chính, trên mặt đất toàn là vụn gỗ.
Tiếng ồn bùm bùm lốp bốp tối hôm qua hình như đã rõ ngọn nguồn, Nguyễn Thu Thu quấn chặt tấm da thú trên người, trên mặt chỉ toàn vẻ dịu dàng.
Tuy tên sói kia vẫn treo cái mặt lạnh như tiền, ngày thường vẫn luôn nằm một chỗ, nhưng sẽ kịp thời tỉnh lại ngay lúc nàng gặp nguy hiểm nhất, khi nàng cần hắn nhất, thật giống như……
Là ông Bụt độc nhất, chỉ thuộc về nàng.
Nguyễn Thu Thu có hơi buồn cười, nàng nhìn về phía cái “cửa”, không hiểu vì sao Sói xám tiên sinh không đổi sắc mặt đứng ở đó, một câu cũng không nói.
Nếu không phải có nguy hiểm, cũng không phải con yêu mà hắn ghét, vậy tại sao không lên tiếng?
Nàng đỡ vách đá, chậm rãi đi về phía cửa sơn động, nhanh chóng đến sau lưng Uyên Quyết, thấy rõ con yêu đứng ngay cửa.
Một con yêu cao to không kém cửa sơn động…… đại điêu?
Nguyễn Thu Thu hơi ngây người ra, khi nàng thấy rõ con đại điêu màu đỏ đang dùng một cánh ôm một cái túi da thú căng phồng, cánh còn lại giơ cao khỏi đầu lông xù của mình, giống như đang che mưa vậy, vẻ mặt có hơi méo mó.
Đến thăm hỏi nàng và Sói xám tiên sinh, chẳng lẽ là sa điêu?
Dùng yêu thức “nhìn thấy” biểu tình khiếp sợ của Nguyễn Thu Thu, vẻ mặt hắn lạnh tanh, nhìn đại điêu trước mặt có lẽ đến từ bộ lạc Sa Tộc, trong lòng Uyên Quyết vô cùng phức tạp.
Đại điêu bay cũng đã lâu, suýt chút nữa hắn cho rằng con sói nào đó đã ăn sạch Nguyễn Thu Thu, sau đó nàng đã chết thảm trong động, cho nên mới để hắn chờ lâu lại càng sợ hãi.
Đầu vẫn vừa choáng vừa đau, hai tai và mặt đều nóng hết cả lên.
Nguyễn Thu Thu nhanh chóng buông lỏng cánh tay ôm tay của con sói nào đó, lăn sang một bên nửa vòng theo bản năng, đè lên cái đuôi của con sói nào đó, kéo giãn khoảng cách giữa nàng và Sói xám tiên sinh.
Vừa mới nằm mơ thấy mình và Sói xám tiên sinh, tỉnh lại đã phát hiện mình vậy mà lại cùng hắn ngủ chung chăn, cái này có phải vô cùng kích thích hay không??
Nguyễn Thu Thu chớp chớp hàng mi, nâng cánh tay không chút sức lực lên lau nước mắt trên khóe mi.
Nàng cắn môi, cả người toàn mồ hôi lạnh hình như hơi nóng lên.
“……”
Chắc không có gì xảy ra đâu ha?
Nguyễn Thu Thu tỉ mỉ cảm nhận, phát hiện mình và tên đầu sói kia đều còn mặc quần áo chỉnh tề, chỉ trừ bên ngoài có hơi lộn xộn thì không còn dấu hiệu nào khác, nàng mới chậm rãi nhẹ nhõm thở ra.
Ký ức quay về, hình ảnh Uyên Quyết hai tay đầy máu cưỡng chế nhét rèm da thú tối hôm qua, Nguyễn Thu Thu sờ trán vẫn còn nong nóng, hồi lâu mới thoải mái thở dài..
Ấn tượng giống như bị ngâm trong nước đá, sau đó lại được ôm lò sưởi cứng rắn tối hôm qua đã có câu trả lời.
Có lẽ là do nàng quá lạnh, chàng Bụt nhà nàng vì muốn làm sơn động ấm hơn nên mới phải gấp gáp làm một cái rèm da thú mới. Bọn họ ngủ chung với nhau, chắc cũng do nàng chủ động……
Nghĩ vậy, Nguyễn Thu Thu cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng rõ.
Nàng không thể không nhớ đến giấc mộng dài kia, như thể nó đã thật sự xảy ra.
Thật ra nàng không nhớ rõ những chuyện ngày bé, từ khi nàng ta có nhận thức thì vẫn luôn sống trong cô nhi viện.
Về sau có một đôi vợ chồng hiền lành nhận nuôi nàng, chỉ là sau khi nhận nuôi nàng, họ nhanh chóng có một đứa con của riêng mình.
Chỉ ở cùng gia đình đó một năm, tính cách có hơi trầm lắng đã khiến nàng trở thành người thừa.
Vì không để cha mẹ nuôi cảm thấy bối rối, sau khi thương lượng với họ, Nguyễn Thu Thu chọn trở về cô nhi viện, vừa chăm sóc các em không cùng huyết thống, vừa cố gắng đi học cho đến tận khi trưởng thành.
Sức khỏe của nàng vẫn luôn không được tốt cho lắm, thường xuyên sẽ xuất hiện tình huống tay chân không động đậy được, tình huống như vậy dần được cải thiện sau khi mạt thế đến và khi nàng thức tỉnh dị năng.
Trước kia nàng sẽ không nghĩ nhiều như vậy, nhưng bây giờ liên kết với những ngày đã qua, Nguyễn Thu Thu cảm thấy có lẽ mình vốn nên sống tại thế giới này.
Nếu giấc mộng đêm qua là ký ức giấu sâu trong linh hồn nàng.
Vậy cha mẹ nàng và cha mẹ của Sói xám tiên sinh quen biết nhau sao? Họ đi đâu cả rồi? Tại sao lại muốn rời xa họ?
Nguyễn Thu Thu không nghĩ ra được, chỉ là không biết vì sao lại cảm thấy rất bi thương.
Nếu giấc mộng kia là thật, vậy thì ra nàng ta và Sói xám tiên sinh đã gặp nhau từ sớm rồi sao?
Chuyện hôn nhân của con nít chỉ là lời đùa giỡn của người lớn, bây giờ cũng xem như đã thực hiện được bằng một cách kì diệu khác.
Chỉ là suýt chút nữa thì họ phải chết rồi, sẽ không thể gặp nhau nữa.
Nàng quay đầu, tầm mắt dừng trên đường nét gương mặt tuấn lãng của Uyên Quyết, lại càng thêm khổ sở.
Đôi mắt Nguyễn Thu Thu hồng hồng, hai tai và gương mặt cũng hồng nốt, cứ như vậy nhìn hắn. Thật ra dáng vẻ của tiểu thê tử đã rơi vào yêu thức của con sói nào đó đã tỉnh lại sau khi nàng tỉnh, cứ giống như phải chịu tủi thân rất lớn.
Uyên Quyết mím môi, nhẹ đến mức khó mà phát hiện được, trong lòng bất an..
Đêm qua hắn rất hồi hộp, cũng không biết vì sao thân thể lại rất lạ, nhưng cũng chỉ dám nằm thẳng người trên giường đá, mặc cho Nguyễn Thu Thu ôm.
Chờ khi nàng ngủ say, hắn cũng dần bình tĩnh lại, tiếp tục duy trì tư thế này, dồn hết tâm trạng vào việc tu luyện.
Trạng thái vỡ vụn của yêu hạch đã khó mà cứu vãn được, chỉ cần hắn cố gắng muốn chữa trị, ma huyết trong cơ thể sẽ xao động không yên, khiến hắn cảm thấy mình như bị tươi sống cắt mất một miếng thịt vậy.
Nhưng khống chế ma huyết lại dễ dàng hơn nhiều so với hắn nghĩ.
Lần đầu tiên hấp thụ ma khí vẫn còn sinh ra cảm giác thích giết chóc, nhưng chỉ cần nghĩ đến Nguyễn Thu Thu, sát ý và sự thèm muốn máu tươi không khắc chế nổi sẽ dần lắng xuống.
Chỉ mất công sức của một đêm, hắn đã thành công kết thành ma hạch, cũng đạt đến cấp hai sơ kỳ.
Nhưng thật ra cũng không khác gì yêu lực đang xấu đi của hắn.
Uyên Quyết có chút tự giễu mà nghĩ, có lẽ hắn sinh ra chính là một quái vật vừa bẩn thỉu vừa đáng sợ, cho nên mới tiến hóa nhanh như vậy.
Nhưng hắn mơ hồ cảm nhận được, cho dù tiểu thê tử vẫn luôn ở bên hắn, tối đa hắn chỉ có thể lợi dụng ma huyết thăng đến cấp năm.
Về sau, tất nhiên sẽ hoàn toàn mất đi bộ phận thuộc về yêu, có lẽ hắn sẽ biến thành một ma vật không thể khống chế, chỉ thèm ăn và giết chóc.
Vốn dĩ, hắn đã thua xa gã sói tên Bụt kia, nếu còn biến thành ma, chẳng phải là càng không có phần thắng hay sao?
Uyên Quyết cứ như vậy, vừa chữa trị kinh mạch rách nát trong cơ thể từng chút một, vừa thấp thỏm lo lắng…
Hắn cố ý nhân lúc tiểu thê tử không thoải mái mà cùng nàng ngủ chung chăn da thú, Nguyễn Thu Thu khi tỉnh lại sẽ phản ứng thế nào đây?
Sói xám tiên sinh vốn đã rất lo lắng, bây giờ lại phát hiện tiểu phu nhân của hắn vừa tỉnh, đã nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với mình, lại còn tủi thân bật khóc.
Yêu thức “nhìn thấy” nước mắt trong khóe mắt Nguyễn Thu Thu, mỗi một sợi lông sói trên người Uyên Quyết đều lộ ra hơi thở bi thương.
Một người một sói hiếm khi giống nhau, đều cảm thấy chua xót.
Nguyễn Thu Thu nhìn hắn một hồi, cảm giác thể lực đã khôi phục được một ít, mới có sức đẩy cái đuôi lớn đang quấn trên eo nàng xuống.
“…… Cứng quá.” Nguyễn Thu Thu cảm thấy thắt lưng của mình bị một đoạn đuôi sói đè thật đau.
Có lẽ là do cơ thể còn đang khó chịu, Nguyễn Thu Thu khi nói chuyện cũng yếu mềm, bàn tay hơi lạnh đang cố cạy cái đuôi lớn đang quấn lấy nàng không chịu buông.
Con sói nào đó đang nghĩ tiểu thê tử ghét bỏ mình, đang tủi thân muốn chết, cho dù nghe nàng khen đuôi mình cứng, nhưng cũng không vui lên được.
Lần này, ngay cả khi được nàng sờ đuôi sói, cảm giác điện giật cũng ít đi nhiều.
Hắn cố ý bắt nạt nàng, cái đuôi cứ không động đậy.
Nguyễn Thu Thu cạy cả buổi, cũng đã nghi ngờ có phải Sói xám tiên sinh đã tỉnh rồi hay không.
Nàng hít sâu một hơi, dứt khoát nằm xuống, đè lên cái đuôi của hắn, giơ tay bứt lông hắn, giọng điệu “bình tĩnh” gọi hắn, “Uyên tiên sinh?”
“Ngươi dậy chưa?”
Khi nghe thấy cách xưng hô này, lông đuôi của Sói xám tiên sinh cũng có chút nổ tung, trái tim thắt lại, trong phút chốc đã truyền đến nỗi đau chằng chịt.
Quả nhiên, nàng tức giận rồi.
Hắn nhắm chặt đôi mắt vốn không dám mở, cái đuôi cũng đàng hoàng lại, không động đậy nữa.
Cuối cùng Nguyễn Thu Thu cũng thoát khỏi cái đuôi sói cứng ngắc, xoa xoa thắt lưng bị cấn đến khó chịu, khóe miệng chậm rãi cong lên, gò má lại dần nóng lên..
Tên sói ngốc này, quả nhiên tỉnh rồi.
Biết được điều này, nàng lại càng thẹn thùng.
Nhắc tới, vốn dĩ là do tối hôm qua nàng không thoải mái, cố ý quấn lấy “bếp lò”, bếp lò tiên sinh thân thể ‘yếu đuổi’, hơn nữa cũng chỉ đắp cùng một cái chăn da thú, cũng chẳng làm gì cả.
Dù sao đi nữa, ngày thường nàng vệ sinh cho Sói xám tiên sinh cũng đã từng chạm vào cánh tay của hắn, ngay cả mình cũng còn mặc quần áo thật dày, chắc không có gì đâu……
Nguyễn Thu Thu cố gắng an ủi mình, gương mặt lại đỏ không chịu nổi.
Nàng nhợt nhạt hít sâu một hơi, quay đầu đi, không dám nhìn biểu tình của Sói xám tiên sinh, bàn tay nắm lấy miếng da thú được lót dưới thân, mở miệng muốn nói gì đó: “Cái đó…… Uyên……”
“Có yêu.”
Bên tai chợt truyền đến một giọng nói khàn khàn đầy từ tính, cùng với gió mát nhè nhẹ, chui vào tai Nguyễn Thu Thu, ngắt lời nàng muốn nói và gần như toàn bộ suy nghĩ của nàng.
Nàng nghiêng đầu theo bản năng, thấy đôi con ngươi hẹp dài của Sói xám tiên sinh đang mở ra từng chút.
Đôi mắt xanh xám xinh đẹp của Uyên Quyết nghiêng nghiêng nhìn nàng.
Đuôi mắt hắn hồng hồng, trên lông mi dính một ít bọt nước không biết từ đâu mà có, nối thành một làn sóng nước lấp lánh đẹp mắt.
Rõ ràng là ác lang tiên sinh không nhìn thấy, nhưng đôi mắt kia nghiêng nghiêng nhìn sang, Nguyễn Thu Thu lại có cảm giác hắn đang nhìn mình.
Tất cả những lời muốn nói lại biến thành sợi tơ mơ hồ không nói rõ, biến đầu nàng ta thành một cuộn chỉ rối.
Con sói này sao vậy nè, dựa theo hiểu biết của nàng về hắn lúc trước, bây giờ hẳn là nên giả bộ ngủ mới đúng chứ.
Có lẽ do đang bệnh nên đầu óc không tốt lắm, Nguyễn Thu Thu cảm thấy mình phản ứng chậm hơn bình thường khá nhiều.
Nàng hé mắt, nhìn vào đôi mắt phượng xinh đẹp của Uyên tiên sinh, nàng ngớ ra, tay chân có hơi luống cuống.
Chờ thêm vài giây, trong không khí dường như vang lên một tiếng cười trầm thấp mơ hồ, mãi sau Nguyễn Thu Thu mới hồi thần, chợt nhớ lại lời hắn vừa mới nói..
“Có yêu.”
Khoan đã, có yêu??
Nguyễn Thu Thu tỉnh tao hơn một chút, tay chân có hơi luống cuống bò xuống giường.
Nhưng thắt lưng của ta đau quá, cả người cũng không có tí sức, thử vài lần cũng không bò dậy được.
Sao lại có yêu đến tìm họ chứ? Đám yêu lang của bộ lạc Viêm Lang rõ ràng rất không ưa Sói xám tiên sinh, chẳng lẽ là Lục Tử Nhiễm? Nhưng nghe ngữ điệu bình tĩnh của Uyên Quyết, không giống như yêu mà hắn không thích hay yêu nguy hiểm tí nào.
Nguyễn Thu Thu kéo tóc, cảm giác từ sau khi tỉnh dậy cùng con sói nào đó – cùng nằm trong một tấm chăn da thú, tất cả đều loạn cả lên.
Một cơn gió lạnh thổi qua người, Nguyễn Thu Thu chuyển tầm mắt, nhìn đến sống lưng rộng lớn thon chắc.
Là con sói nhà nàng ngồi dậy.
Uyên Quyết duỗi cánh tay thon dài, sờ đến món đồ đặt bên mép giường, là cái nạng tối hôm qua bị hắn bóp nát, chậm rãi đứng lên.
Mái tóc đen dài rũ xuống, hắn hơi nghiêng đầu, nửa bên gương mặt tuấn tú được ánh lửa trong bếp soi rõ từng cọng lông tơ.
Phối với bộ đồ da thú màu nâu đất mà lúc trước nàng may gấp, trông đã quê một cục lại còn quái gở.
“……” Nguyễn Thu Thu lặng lẽ cong mắt, sau đó khi hắn quay đầu nghi ngờ “nhìn” sang đây thì nhắm mắt lại, giả bộ ngủ giống hắn.
Nét mặt Uyên Quyết có hơi ảm đạm, đôi lông mày đen nhánh nhíu lại, tuy trong lòng rất tủi thân, nhưng hắn thừa biết tiểu thê tử nhà mình đang giả bộ ngủ.
Con sói nhạy cảm nào đó đã tự biên tự diễn rằng nàng rất khó chịu, không muốn nhìn thấy mình.
Nhưng cũng do hắn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, biết nàng không ý thức còn cố ý đắp cùng một cái chăn da thú với nàng, hắn không phải là con sói tốt.
Nàng vì lí do đó mà ghét bỏ hắn lại không muốn nhìn thấy hắn, là chuyện hết sức bình thường.
“Cộc!”, “Cộc cộc!”, “Cộc cộc cộc!”,
Một âm thanh truyền vào sơn động, tuy không lớn nhưng rõ là tiếng thứ gì đó mổ lên ván gỗ, giống như ai đó đang gõ cửa.
Nguyễn Thu Thu lén hí mắt thành một cái khe, thấy phu quân của mình thong thả ung dung chống nạng đến trước bếp, sau đó bắt đầu nấu nước nóng.
Nguyễn Thu Thu: “……”
Con sói này định làm gì đây?
Tiếng gõ cửa bên ngoài đã dừng lại một lúc lâu, không biết có phải là yêu đến thăm hỏi đi rồi hay không.
Chờ khi nước nấu đã đủ độ ấm, Sói xám tiên sinh lại dùng một bát nước lạnh đổ vào, rồi dùng bàn tay khớp xương rõ ràng cầm lấy tấm khăn da thú, bắt đầu cẩn thận lau mặt.
Nguyễn Thu Thu: “……”
Yêu đứng ngoài cửa dường như chờ quá sốt ruột, nôn nóng truyền vào hai tiếng chim kêu lo lắng.
Cuối cùng con sói nào đó cũng vệ sinh sạch sẽ rồi, ngay khi Nguyễn Thu Thu cho rằng hắn muốn đi mở cửa, hắn lại bưng bát gỗ lành lạnh đi về phía nàng.
Nguyễn Thu Thu: “………”
Nàng cũng gấp gáp thay cho con yêu đứng bên ngoài.
Nguyễn Thu Thu vô cùng ngượng ngùng mở mắt ra, nhỏ giọng nói, “Ta muốn tự uống.”
Động tác của Uyên Quyết dừng một chút, một tia mất mát nhàn nhạt lướt qua đuôi lông mày, vẻ mặt vừa lạnh nhạt vừa khó coi mà gật đầu, xoay người vén tấm rèm da thú lên rồi đi ra, bàn tay giấu phía trước khẽ run.
Nguyễn Thu Thu không chú ý đến sự khác thường của hắn, chỉ sờ trán của mình, vẫn còn khá nóng, cơn sốt của nàng vẫn chưa hạ.
Nàng nhọc nhằn giơ tay với lấy cái túi da thú nhỏ được giấu bên giường đá, Nguyễn Thu Thu cố gắng hấp thụ hai tia linh khí, phí thật nhiều sức lực, mới miễn cưỡng bò xuống giường được.
Nàng uống thêm hai ngụm nước ấm, cúi người đi giày vào, lại dùng nước mà Sói xám tiên sinh để lại nhanh chóng làm vệ sinh xong, không rảnh lo chải đầu, tay chân bủn rủn khoác tấm da thú màu trắng hôm qua Tiểu Bạc Hà đưa đến, tùy tiện chải vuốt tóc vài cái rồi đi ra ngoài.
Rèm da thú trong phòng ngủ chính thật sự đã được sửa lại, được chắp vá bởi đường may rất to và một ít da lông của trâu rừng, mạnh mẽ khảm trên vách đá, chặn hơn nửa gió lạnh, che nắng cũng rất tốt.
Chỉ là……
Tầm mắt Nguyễn Thu Thu dừng lại ở chỗ nối nhau của rèm da thú với tường đá, trên đó có một ít máu đã khô, không nhìn kĩ sẽ không thấy.
Trái tim vừa mềm đi vừa đau lòng, ngày hôm qua, tay hắn đau lắm phải không?
Nàng ta mím môi, vén tấm rèm da thú bền chắc lên, đi về phía trước hai bước, nhìn theo ánh sáng nhàn nhạt tràn vào ra ngoài, thì thấy một cánh “cửa” vô cùng quái dị.
Nguyễn Thu Thu hơi ngạc nhiên, còn tưởng mình nhìn lầm rồi.
Nàng dụi dụi mắt, mới phát hiện nàng thật sự không nhìn lầm, vốn không có thứ gì hết, bông tuyết nước mưa gió lạnh tùy ý trút vào cửa sơn động, thật sự sinh ra một cái “cửa” không được đẹp cho lắm.
Lúc này Nguyễn Thu Thu mới chú ý đến, khoảng cách từ cửa sơn động đến phòng ngủ chính, trên mặt đất toàn là vụn gỗ.
Tiếng ồn bùm bùm lốp bốp tối hôm qua hình như đã rõ ngọn nguồn, Nguyễn Thu Thu quấn chặt tấm da thú trên người, trên mặt chỉ toàn vẻ dịu dàng.
Tuy tên sói kia vẫn treo cái mặt lạnh như tiền, ngày thường vẫn luôn nằm một chỗ, nhưng sẽ kịp thời tỉnh lại ngay lúc nàng gặp nguy hiểm nhất, khi nàng cần hắn nhất, thật giống như……
Là ông Bụt độc nhất, chỉ thuộc về nàng.
Nguyễn Thu Thu có hơi buồn cười, nàng nhìn về phía cái “cửa”, không hiểu vì sao Sói xám tiên sinh không đổi sắc mặt đứng ở đó, một câu cũng không nói.
Nếu không phải có nguy hiểm, cũng không phải con yêu mà hắn ghét, vậy tại sao không lên tiếng?
Nàng đỡ vách đá, chậm rãi đi về phía cửa sơn động, nhanh chóng đến sau lưng Uyên Quyết, thấy rõ con yêu đứng ngay cửa.
Một con yêu cao to không kém cửa sơn động…… đại điêu?
Nguyễn Thu Thu hơi ngây người ra, khi nàng thấy rõ con đại điêu màu đỏ đang dùng một cánh ôm một cái túi da thú căng phồng, cánh còn lại giơ cao khỏi đầu lông xù của mình, giống như đang che mưa vậy, vẻ mặt có hơi méo mó.
Đến thăm hỏi nàng và Sói xám tiên sinh, chẳng lẽ là sa điêu?
Dùng yêu thức “nhìn thấy” biểu tình khiếp sợ của Nguyễn Thu Thu, vẻ mặt hắn lạnh tanh, nhìn đại điêu trước mặt có lẽ đến từ bộ lạc Sa Tộc, trong lòng Uyên Quyết vô cùng phức tạp.
Đại điêu bay cũng đã lâu, suýt chút nữa hắn cho rằng con sói nào đó đã ăn sạch Nguyễn Thu Thu, sau đó nàng đã chết thảm trong động, cho nên mới để hắn chờ lâu lại càng sợ hãi.
Bình luận facebook