Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45. Ác lang tiên sinh đỏ mặt nghĩ: “Họ đã đủ thân mật rồi.”
Chương 45. Ác lang tiên sinh đỏ mặt nghĩ: “Họ đã đủ thân mật rồi.”
Bàn tay khớp xương rõ ràng thò ra, cẩn thận ghém kỹ chăn da thú, phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo này. Lòng bàn tay thô ráp cọ qua tấm lông thú trải giường mềm mại, cũng không sợ lạnh, cứ thế mà duỗi tay về phía Nguyễn Thu Thu ở phía bên kia.
Trong sơn động an tĩnh chỉ còn lại tiếng nhịp tim càng lúc càng nhanh của Uyên Quyết.
Tuy lòng thầm nghĩ muốn sờ thêm nhiều nhiều, nhưng trên thực tế hắn lại cẩn thận từng li từng tí chạm vào Nguyễn Thu Thu đang đắp chăn da thú.
Hắn lặng lẽ xốc chăn lên, chạm vào tay nàng từng chút một.
Đầu ngón tay hơi lạnh chạm phải bàn tay mềm mại của tiểu thê tử, xúc cảm ấm áp truyền đến, đôi tai nhọn không nhịn được mà khẽ run lên.
Nhưng hắn nhanh chóng chú ý đến nhiệt độ cơ thể thấp đến bất thường của nàng, tất cả những suy nghĩ vui vẻ và xấu hổ như cỏ dại sinh sôi nơi đáy lòng hắn nhanh chóng lụi tàn.
Tại sao lại lạnh thế này?
Nàng bệnh rồi ư?
Là bởi vì ma khí của hắn nên mới…
Lòng Uyên Quyết lo lắng, đôi môi mỏng hé mở, cổ họng phát ra giọng nói khàn khàn trầm thấp, thử gọi nàng một tiếng: “… Thu Thu?”
Nhưng đáp lại hắn chỉ là sự tĩnh lặng.
Ác lang tiên sinh cắn chặt môi, dùng bàn tay to lớn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Nguyễn Thu Thu.
Lòng bàn tay nàng chỉ toàn mồ hôi lạnh, một mảng lạnh buốt.
Hàng mi dài của Uyên Quyết run rẩy, hắn không quan tâm đến kinh mạch vẫn còn đau mà điều động yêu thức để có thể “nhìn thấy” tình hình của nàng ngay lúc này.
Bình thường tiểu thê tử ngủ rất an ổn, nhưng nay lại co rúc trong góc phòng, tuy được chăn da thú bao bọc rất kỹ nhưng thân thể lại không khống chế được mà run lên từng hồi. Có thể “nhìn thấy” rằng bây giờ nàng đang rất lạnh.
Trái tim như bị một con dao sắc nhọn đâm vào, Uyên Quyết cắn chặt răng, nơi đáy mắt dâng lên ánh sáng màu đỏ tươi.
Hắn cẩn thận bò lên giường đá, mái tóc đen dài rủ xuống hai bên thái dương.
Đưa tay xốc chăn da thú của Nguyễn Thu Thu lên, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng hiện ra, đôi mắt nhắm nghiền, trên trán chỉ toàn mồ hôi lạnh.
Nàng bệnh rồi.
Ác lang tiên sinh có hơi bối rối, ngoại trừ đánh nhau bị thương nặng cùng với tu luyện bị tẩu hoả nhập ma thì hắn chưa từng mắc một chứng bệnh nào, lại càng không biết nếu con người bị bệnh thì phải làm sao.
Bàn tay hắn không tự chủ được mà nhẹ nhàng mơn trớn trên trán nàng, cảm giác ấm áp khiến cho Nguyễn Thu Thu đang rơi vào trạng thái lạnh lẽo vô cùng như tìm được một cái lò hơi.
Cả người nàng lạnh như băng, mi mắt run run nhưng không mở ra, cổ họng khô khốc làm nàng khó nói nên lời, cố gắng hồi lâu cũng chỉ có thể nói được một chữ: “… Lạnh.”
Nàng giơ ngón tay không chút sức lực lên, rồi lại thả xuống.
Lạnh.
Ác lang tiên sinh vội vàng mang tấm chăn lông thú của mình phủ lên người Nguyễn Thu Thu, bọc nàng giống như một quả cầu nhỏ.
Nhìn Nguyễn Thu Thu vẫn không ngừng run rẩy vì lạnh, đôi gò má tuấn tú của ác lang tiên sinh dần trở nên u ám, đuôi mắt hẹp dài cũng dần đỏ lên.
Lúc trước đám yêu lang bọn họ chăm sóc con người bị bệnh thế nào vậy?
Sao hắn không nhớ một chút gì thế này?!
Hắn cầm lấy cây gỗ bên giường, nó được Nguyễn Thu Thu dùng làm nạng cho hắn, nhưng hắn dùng lực quá mạnh, cái nạng rắn chắc bị hắn lỡ tay bóp nát tanh bành.
Uyên Quyết tự ép mình phải tỉnh táo lại, gương mặt tuấn tú toát ra vẻ lạnh lẽo, điên cuồng thêm gỗ vào bếp.
Nhiệt độ trong sơn động tăng lên rất nhanh, nhưng con sói nào đó vẫn chưa hài lòng. Hắn nhìn Nguyễn Thu Thu đã được đắp chăn cẩn thận trong góc phòng, định hai ngày nữa sẽ làm thêm một tấm da thú dày bằng da trâu, ánh sáng trong mắt lập lòe.
Nguyễn Thu Thu vô cùng khó chịu, nàng chỉ cảm thấy bên tai truyền đến rất nhiều âm thanh hỗn độn. Ở bên ngoài, tiếng gỗ bị chém gãy liên tục vang lên, trong phòng ngủ chính cũng truyền đến rất nhiều tiếng ồn đứt quãng, tiếng nước sôi lẫn lộn trên bếp, làm nàng cảm thấy đầu mình bị làm ồn đến mức xoay mòng mòng.
Nhưng bây giờ nàng không có chút sức lực nào, không nâng tay lên được, cũng không thể lên tiếng phản kháng, chỉ có thể bị động cố chịu.
Không biết qua bao lâu, tiếng ồn dần nhỏ lại, gió lạnh vẫn luôn không ngừng thổi vào sơn động từ khi nàng gả đến đây hình như cũng ngừng rồi.
Độ ấm trong phòng ngủ chính dần tăng lên, nhưng Nguyễn Thu Thu vẫn cảm thấy rất lạnh.
Nàng mông lung mở mắt ra, cố sức xoay đầu, chỉ vội vàng nhìn thoáng qua một bóng dáng trên tay toàn máu và rất nhiều rèm bằng da thú rất này bị cưỡng chế khảm trên tường đá.
..Tên sói ngốc này, hắn lại làm cái gì vậy?
Lòng Nguyễn Thu Thu chát chát, mi mắt nặng trĩu, chỉ xót xa nhắm mắt lại.
“Sói ngốc” tiên sinh dùng toàn bộ yêu lực, thậm chí có một chút ma khí, chẻ đôi hơn nửa đống gỗ mang về, làm thành một cái “cửa” vững chắc ngay lối vào sơn động, còn sửa lại mành cửa bằng da thú trong phòng cưới.
Làm xong hết mọi chuyện, độ ấm trong phòng rõ ràng tăng lên rất nhiều, Uyên Quyết nhấp nháy đôi môi tái nhợt, dùng một tấm da thú chưa kịp tẩy sạch, cẩn thận lau toàn bộ máu trên tay.
Rút ra một ít ma khí, làm miệng vết thương trên tay khép lại hoàn toàn, hắn mới bưng một bát nước ấm đặt một bên, cầm một cái muỗng gỗ, đi đến bên cạnh giường đá, dùng yêu thức không còn nhiều “nhìn” tiểu thê tử nhà hắn.
Hàng mi dài hơi rũ xuống, đầu tiên là Uyên Quyết múc một muỗng nước, uống thử một ngụm, thấy độ ấm vừa phải mới bắt đầu đút Nguyễn Thu Thu.
Nguyễn Thu Thu vốn rất khát rất muốn uống nước, tuy yếu ớt không còn sức lực, nhưng vẫn rất phối hợp uống nước.
Chờ đến khi nàng uống hết một bát nước, vẻ mặt hình như khá hơn một chút, ác lang tiên sinh mới cố buông lỏng đôi lông mày đang nhíu chặt một tí.
Yêu thức của hắn “nhìn chằm chằm” đôi môi dính nước của Nguyễn Thu Thu, lại nhìn cái muỗng gỗ rất xinh xắn trong tay, không biết hắn nghĩ đến cái gì, đôi lông mày lại giãn ra, rồi lại xoắn chặt, đôi đồng tử xinh đẹp run rẩy, đôi tai thính nghe được trái tim đang đập rộn ràng.
Hắn, hắn không cố ý.
Như vậy chính là hôn môi.
Đôi tai sói nhòn nhọn run rẩy rất nhanh, giống như đã biến thành màu hồng.
Uyên Quyết mím môi, hai gò má ửng đỏ.
Hắn cầm gậy gỗ bên cạnh, chống đỡ chân trái bị thương, múc thêm một bát nước ấm.
Trước lúc đút Nguyễn Thu Thu uống hết nước, hắn vẫn dùng vẻ mặt lạnh lùng lén dùng môi chạm chạm, cố ý thử độ ấm.
…
Thân thể đã dần chạm đến giới hạn, trong phòng cũng đã đủ độ ấm, nhưng Nguyễn Thu Thu vẫn không ngừng toát mồ hôi lạnh, lạnh đến run rẩy.
Đuôi mắt Uyên Quyết đỏ bừng, dùng một tia yêu lực tiến vào trong cơ thể Nguyễn Thu Thu, cố tìm ra nguyên nhân khiến nàng sinh bệnh.
Nhưng trong cơ thể nàng không có ma khí, cũng không bị nội thương gì cả.
Đuôi lông mày giấu đầy lo lắng, khi tiểu thê tử lại lẩm bẩm nói “lạnh” trong cơn mê, Uyên Quyết chậm rãi siết chặt tay, vẻ mặt u tối.
Hắn biết, cách mà nhân loại dùng để sưởi ấm nhau phần lớn là ngủ chung với nhau.
Nhiệt độ của da sói và máu sói trên người hắn cũng đủ cao.
Nhưng mà…
Nếu hắn nhân lúc nàng không biết gì hết, cùng nàng nằm dưới tấm chăn da thú…
Mồ hôi đổ đầy hai lòng bàn tay, chàng sói không biết chính mình là ông Bụt trong lòng nàng đang đắn đo suy nghĩ.
Yêu thức của hắn dừng lại nơi cái gãy chân què xấu xí của mình, đôi mắt hẹp dài nheo lại, siết chặt nắm đấm rồi buông ra.
Khi ngày mai nàng dậy rồi, phát hiện mình vậy mà chạm vào cái chân què xấu xí của hắn thì nàng có khóc không? Có bị ám ảnh không?
Biến thành yêu hình cũng không phải lựa chọn hay, lông sói của hắn cứng lắm, da nàng lại mềm mại, sẽ làm nàng đau.
Uyên Quyết không biết mình nên làm gì bây giờ, ngay khoảnh khắc yêu thức sắp biến mất hắn đã nằm thẳng ở trên giường, bàn tay to lớn nắm lấy tay Nguyễn Thu Thu như bản năng.
Lòng bàn tay hắn rất ấm, Nguyễn Thu Thu cảm giác cả người chỉ có bàn tay được hắn nắm lấy là ấm áp.
Nàng mê man mở mắt ra, đắp chăn da thú, theo bản năng khát vọng ấm áp, từng chút từng chút nhích đến gần Uyên Quyết.
Đến khi con sói nào đó phục hồi tinh thần, tiểu thê tử của hắn đã giúp hắn đưa ra lựa chọn rồi.
Cánh tay vừa lạnh lẽo vừa mềm mại quấn lên cánh tay hắn, chăn da thú bị xốc lên, vất vả đắp lên người một người một sói. Nguyễn Thu Thu ôm chặt ‘bếp lò’ ấm áp, chôn đầu trên vai ‘bếp lò hình sói’.
Cái ‘bếp lò’ này trừ việc hơi cứng, độ ấm cũng ngày càng cao, Nguyễn Thu Thu tỏ vẻ rất vừa lòng.
Hơi thở nóng rực của nàng phả lên da con sói nào đó, mang theo từng đợt ngứa ngáy tê dại.
Uyên Quyết choáng váng, cánh tay trên người vừa mềm mại vừa thơm ngát, hoàn toàn khác xa loài sói.
Lại thêm cảm giác đau đớn lan tràn trong cơ thể, hắn đã suýt không thể suy tư thêm nữa.
Nhân loại đều chủ động như thế này sao? Thật ra hắn vẫn chưa chuẩn bị tâm lí cho tốt.
Nhưng nếu nàng đã đưa ra lựa chọn thì về sau sẽ chỉ là của hắn.
Chỉ có thể là của hắn.
Cái đuôi to của Uyên Quyết trộm quấn lên người tiểu thê tử, được một tấc lại muốn tiến một thước, quấn lên eo Nguyễn Thu Thu…
Đêm nay họ hôn môi, lại còn ngủ chung, nàng ôm hắn, hắn cũng dùng đuôi quấn lấy nàng.
Như vậy, coi như họ đã gắn kết rồi, phải không?
Con sói nào đó vốn không biết cũng không có bất cứ kinh nghiệm và kiến thức về vấn đề gắn kết ngây thơ nghĩ, họ đã rất rất thân mật rồi.
Hai tai Uyên Quyết dựng thẳng lên, không chịu nổi mà thở nhẹ một hơi, hắn nghĩ rất nghiêm túc:
Chờ khi hắn tốt lên một chút, hắn sẽ hỏi nàng có nguyện cùng hắn ước hẹn hay không.
Tuổi thọ nhân loại thật ngắn, hắn không muốn để nàng rời khỏi mình sớm như vậy.
Nhưng nếu hắn vẫn không đứng dậy được… không thể trở thành một yêu lang hùng mạnh nữa nữa, hoặc một ngày nào đó khi hắn sắp đánh mất lý trí, sa đọa thành ma.
Hắn sẽ chủ động ra đi.
Uyên Quyết nắm thật chặt tay của Nguyễn Thu Thu, suy nghĩ xa xăm…
Hắn sẽ không để ngày đó đến.
Trừ phi, vì nàng mà chết.
…
Nguyễn Thu Thu ngủ một giấc thật lâu, nàng mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ có một cái sơn động rất u ám, trong sơn động có một đôi phu thê nhân loại mặc trường bào bằng sợi bông, ôm trong lòng một đứa trẻ sơ sinh không rõ tướng mạo.
Mặc dù không thấy rõ mặt của bọn họ, nhưng trực giác nói cho Nguyễn Thu Thu biết rằng họ chính là cha mẹ mà mình chưa từng gặp một lần.
Trước cửa sơn động còn có đôi phu thê yêu tộc mặc trường bào bằng sợi vải.
Họ dắt theo một bé trai chừng bốn năm tuổi trong tay, vẫn không thấy rõ tướng mạo.
Nguyễn Thu Thu nghe cha mẹ vừa cười vừa sờ gương mặt mình, trêu chọc nói, “Chờ sau khi hai đứa trưởng thành rồi, để Thu Thu gả cho tiểu tử nhà ngươi ha?”
Nguyễn Thu Thu: “…”
Ý thức hỗn loạn, nàng nghe đôi phu thê yêu tộc cười một cái, dì tóc dài xinh đẹp cúi đầu hỏi đứa bé trai kia, “Được thôi, con có đồng ý cưới Thu Thu không?”
“Uyên Quyết?”
Uyên Quyết.
Nguyễn Thu Thu: “???”
Nguyễn Thu Thu đột nhiên mở mắt ra, cả người dính nhớp mồ hôi lạnh.
Khóe mắt nàng ướt nóng, bên trong chứa đầy nước mắt.
Nguyễn Thu Thu chớp chớp mắt, trong khoảng thời gian ngắn nàng không phân biệt được đâu là mộng đâu là thực.
Đầu nàng vẫn còn đau, nhưng nhanh chóng nhận ra bây giờ không thích hợp.
Trên eo nàng hình như có cái gì đó quấn lấy, có hơi cộm cộm, trong ngực nàng hình như cũng ôm vật gì đó cưng cứng…
Tầm mắt Nguyễn Thu mơ nàng, lúc này mới phát hiện tư thế ngủ của mình khác thường.
Nàng chậm rãi ló ra khỏi tấm chăn da thú nhìn quanh dò xét, thoáng nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Sói xám tiên sinh cách mình chỉ vài li, đầu tiên Nguyễn Thu Thu sửng sốt, sau đó gương mặt như bị ngâm trong thuốc nhuộm, nhanh chóng đỏ lên..
Nàng, sao nàng lại ngủ cùng với tên sói này???
Bàn tay khớp xương rõ ràng thò ra, cẩn thận ghém kỹ chăn da thú, phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo này. Lòng bàn tay thô ráp cọ qua tấm lông thú trải giường mềm mại, cũng không sợ lạnh, cứ thế mà duỗi tay về phía Nguyễn Thu Thu ở phía bên kia.
Trong sơn động an tĩnh chỉ còn lại tiếng nhịp tim càng lúc càng nhanh của Uyên Quyết.
Tuy lòng thầm nghĩ muốn sờ thêm nhiều nhiều, nhưng trên thực tế hắn lại cẩn thận từng li từng tí chạm vào Nguyễn Thu Thu đang đắp chăn da thú.
Hắn lặng lẽ xốc chăn lên, chạm vào tay nàng từng chút một.
Đầu ngón tay hơi lạnh chạm phải bàn tay mềm mại của tiểu thê tử, xúc cảm ấm áp truyền đến, đôi tai nhọn không nhịn được mà khẽ run lên.
Nhưng hắn nhanh chóng chú ý đến nhiệt độ cơ thể thấp đến bất thường của nàng, tất cả những suy nghĩ vui vẻ và xấu hổ như cỏ dại sinh sôi nơi đáy lòng hắn nhanh chóng lụi tàn.
Tại sao lại lạnh thế này?
Nàng bệnh rồi ư?
Là bởi vì ma khí của hắn nên mới…
Lòng Uyên Quyết lo lắng, đôi môi mỏng hé mở, cổ họng phát ra giọng nói khàn khàn trầm thấp, thử gọi nàng một tiếng: “… Thu Thu?”
Nhưng đáp lại hắn chỉ là sự tĩnh lặng.
Ác lang tiên sinh cắn chặt môi, dùng bàn tay to lớn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Nguyễn Thu Thu.
Lòng bàn tay nàng chỉ toàn mồ hôi lạnh, một mảng lạnh buốt.
Hàng mi dài của Uyên Quyết run rẩy, hắn không quan tâm đến kinh mạch vẫn còn đau mà điều động yêu thức để có thể “nhìn thấy” tình hình của nàng ngay lúc này.
Bình thường tiểu thê tử ngủ rất an ổn, nhưng nay lại co rúc trong góc phòng, tuy được chăn da thú bao bọc rất kỹ nhưng thân thể lại không khống chế được mà run lên từng hồi. Có thể “nhìn thấy” rằng bây giờ nàng đang rất lạnh.
Trái tim như bị một con dao sắc nhọn đâm vào, Uyên Quyết cắn chặt răng, nơi đáy mắt dâng lên ánh sáng màu đỏ tươi.
Hắn cẩn thận bò lên giường đá, mái tóc đen dài rủ xuống hai bên thái dương.
Đưa tay xốc chăn da thú của Nguyễn Thu Thu lên, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng hiện ra, đôi mắt nhắm nghiền, trên trán chỉ toàn mồ hôi lạnh.
Nàng bệnh rồi.
Ác lang tiên sinh có hơi bối rối, ngoại trừ đánh nhau bị thương nặng cùng với tu luyện bị tẩu hoả nhập ma thì hắn chưa từng mắc một chứng bệnh nào, lại càng không biết nếu con người bị bệnh thì phải làm sao.
Bàn tay hắn không tự chủ được mà nhẹ nhàng mơn trớn trên trán nàng, cảm giác ấm áp khiến cho Nguyễn Thu Thu đang rơi vào trạng thái lạnh lẽo vô cùng như tìm được một cái lò hơi.
Cả người nàng lạnh như băng, mi mắt run run nhưng không mở ra, cổ họng khô khốc làm nàng khó nói nên lời, cố gắng hồi lâu cũng chỉ có thể nói được một chữ: “… Lạnh.”
Nàng giơ ngón tay không chút sức lực lên, rồi lại thả xuống.
Lạnh.
Ác lang tiên sinh vội vàng mang tấm chăn lông thú của mình phủ lên người Nguyễn Thu Thu, bọc nàng giống như một quả cầu nhỏ.
Nhìn Nguyễn Thu Thu vẫn không ngừng run rẩy vì lạnh, đôi gò má tuấn tú của ác lang tiên sinh dần trở nên u ám, đuôi mắt hẹp dài cũng dần đỏ lên.
Lúc trước đám yêu lang bọn họ chăm sóc con người bị bệnh thế nào vậy?
Sao hắn không nhớ một chút gì thế này?!
Hắn cầm lấy cây gỗ bên giường, nó được Nguyễn Thu Thu dùng làm nạng cho hắn, nhưng hắn dùng lực quá mạnh, cái nạng rắn chắc bị hắn lỡ tay bóp nát tanh bành.
Uyên Quyết tự ép mình phải tỉnh táo lại, gương mặt tuấn tú toát ra vẻ lạnh lẽo, điên cuồng thêm gỗ vào bếp.
Nhiệt độ trong sơn động tăng lên rất nhanh, nhưng con sói nào đó vẫn chưa hài lòng. Hắn nhìn Nguyễn Thu Thu đã được đắp chăn cẩn thận trong góc phòng, định hai ngày nữa sẽ làm thêm một tấm da thú dày bằng da trâu, ánh sáng trong mắt lập lòe.
Nguyễn Thu Thu vô cùng khó chịu, nàng chỉ cảm thấy bên tai truyền đến rất nhiều âm thanh hỗn độn. Ở bên ngoài, tiếng gỗ bị chém gãy liên tục vang lên, trong phòng ngủ chính cũng truyền đến rất nhiều tiếng ồn đứt quãng, tiếng nước sôi lẫn lộn trên bếp, làm nàng cảm thấy đầu mình bị làm ồn đến mức xoay mòng mòng.
Nhưng bây giờ nàng không có chút sức lực nào, không nâng tay lên được, cũng không thể lên tiếng phản kháng, chỉ có thể bị động cố chịu.
Không biết qua bao lâu, tiếng ồn dần nhỏ lại, gió lạnh vẫn luôn không ngừng thổi vào sơn động từ khi nàng gả đến đây hình như cũng ngừng rồi.
Độ ấm trong phòng ngủ chính dần tăng lên, nhưng Nguyễn Thu Thu vẫn cảm thấy rất lạnh.
Nàng mông lung mở mắt ra, cố sức xoay đầu, chỉ vội vàng nhìn thoáng qua một bóng dáng trên tay toàn máu và rất nhiều rèm bằng da thú rất này bị cưỡng chế khảm trên tường đá.
..Tên sói ngốc này, hắn lại làm cái gì vậy?
Lòng Nguyễn Thu Thu chát chát, mi mắt nặng trĩu, chỉ xót xa nhắm mắt lại.
“Sói ngốc” tiên sinh dùng toàn bộ yêu lực, thậm chí có một chút ma khí, chẻ đôi hơn nửa đống gỗ mang về, làm thành một cái “cửa” vững chắc ngay lối vào sơn động, còn sửa lại mành cửa bằng da thú trong phòng cưới.
Làm xong hết mọi chuyện, độ ấm trong phòng rõ ràng tăng lên rất nhiều, Uyên Quyết nhấp nháy đôi môi tái nhợt, dùng một tấm da thú chưa kịp tẩy sạch, cẩn thận lau toàn bộ máu trên tay.
Rút ra một ít ma khí, làm miệng vết thương trên tay khép lại hoàn toàn, hắn mới bưng một bát nước ấm đặt một bên, cầm một cái muỗng gỗ, đi đến bên cạnh giường đá, dùng yêu thức không còn nhiều “nhìn” tiểu thê tử nhà hắn.
Hàng mi dài hơi rũ xuống, đầu tiên là Uyên Quyết múc một muỗng nước, uống thử một ngụm, thấy độ ấm vừa phải mới bắt đầu đút Nguyễn Thu Thu.
Nguyễn Thu Thu vốn rất khát rất muốn uống nước, tuy yếu ớt không còn sức lực, nhưng vẫn rất phối hợp uống nước.
Chờ đến khi nàng uống hết một bát nước, vẻ mặt hình như khá hơn một chút, ác lang tiên sinh mới cố buông lỏng đôi lông mày đang nhíu chặt một tí.
Yêu thức của hắn “nhìn chằm chằm” đôi môi dính nước của Nguyễn Thu Thu, lại nhìn cái muỗng gỗ rất xinh xắn trong tay, không biết hắn nghĩ đến cái gì, đôi lông mày lại giãn ra, rồi lại xoắn chặt, đôi đồng tử xinh đẹp run rẩy, đôi tai thính nghe được trái tim đang đập rộn ràng.
Hắn, hắn không cố ý.
Như vậy chính là hôn môi.
Đôi tai sói nhòn nhọn run rẩy rất nhanh, giống như đã biến thành màu hồng.
Uyên Quyết mím môi, hai gò má ửng đỏ.
Hắn cầm gậy gỗ bên cạnh, chống đỡ chân trái bị thương, múc thêm một bát nước ấm.
Trước lúc đút Nguyễn Thu Thu uống hết nước, hắn vẫn dùng vẻ mặt lạnh lùng lén dùng môi chạm chạm, cố ý thử độ ấm.
…
Thân thể đã dần chạm đến giới hạn, trong phòng cũng đã đủ độ ấm, nhưng Nguyễn Thu Thu vẫn không ngừng toát mồ hôi lạnh, lạnh đến run rẩy.
Đuôi mắt Uyên Quyết đỏ bừng, dùng một tia yêu lực tiến vào trong cơ thể Nguyễn Thu Thu, cố tìm ra nguyên nhân khiến nàng sinh bệnh.
Nhưng trong cơ thể nàng không có ma khí, cũng không bị nội thương gì cả.
Đuôi lông mày giấu đầy lo lắng, khi tiểu thê tử lại lẩm bẩm nói “lạnh” trong cơn mê, Uyên Quyết chậm rãi siết chặt tay, vẻ mặt u tối.
Hắn biết, cách mà nhân loại dùng để sưởi ấm nhau phần lớn là ngủ chung với nhau.
Nhiệt độ của da sói và máu sói trên người hắn cũng đủ cao.
Nhưng mà…
Nếu hắn nhân lúc nàng không biết gì hết, cùng nàng nằm dưới tấm chăn da thú…
Mồ hôi đổ đầy hai lòng bàn tay, chàng sói không biết chính mình là ông Bụt trong lòng nàng đang đắn đo suy nghĩ.
Yêu thức của hắn dừng lại nơi cái gãy chân què xấu xí của mình, đôi mắt hẹp dài nheo lại, siết chặt nắm đấm rồi buông ra.
Khi ngày mai nàng dậy rồi, phát hiện mình vậy mà chạm vào cái chân què xấu xí của hắn thì nàng có khóc không? Có bị ám ảnh không?
Biến thành yêu hình cũng không phải lựa chọn hay, lông sói của hắn cứng lắm, da nàng lại mềm mại, sẽ làm nàng đau.
Uyên Quyết không biết mình nên làm gì bây giờ, ngay khoảnh khắc yêu thức sắp biến mất hắn đã nằm thẳng ở trên giường, bàn tay to lớn nắm lấy tay Nguyễn Thu Thu như bản năng.
Lòng bàn tay hắn rất ấm, Nguyễn Thu Thu cảm giác cả người chỉ có bàn tay được hắn nắm lấy là ấm áp.
Nàng mê man mở mắt ra, đắp chăn da thú, theo bản năng khát vọng ấm áp, từng chút từng chút nhích đến gần Uyên Quyết.
Đến khi con sói nào đó phục hồi tinh thần, tiểu thê tử của hắn đã giúp hắn đưa ra lựa chọn rồi.
Cánh tay vừa lạnh lẽo vừa mềm mại quấn lên cánh tay hắn, chăn da thú bị xốc lên, vất vả đắp lên người một người một sói. Nguyễn Thu Thu ôm chặt ‘bếp lò’ ấm áp, chôn đầu trên vai ‘bếp lò hình sói’.
Cái ‘bếp lò’ này trừ việc hơi cứng, độ ấm cũng ngày càng cao, Nguyễn Thu Thu tỏ vẻ rất vừa lòng.
Hơi thở nóng rực của nàng phả lên da con sói nào đó, mang theo từng đợt ngứa ngáy tê dại.
Uyên Quyết choáng váng, cánh tay trên người vừa mềm mại vừa thơm ngát, hoàn toàn khác xa loài sói.
Lại thêm cảm giác đau đớn lan tràn trong cơ thể, hắn đã suýt không thể suy tư thêm nữa.
Nhân loại đều chủ động như thế này sao? Thật ra hắn vẫn chưa chuẩn bị tâm lí cho tốt.
Nhưng nếu nàng đã đưa ra lựa chọn thì về sau sẽ chỉ là của hắn.
Chỉ có thể là của hắn.
Cái đuôi to của Uyên Quyết trộm quấn lên người tiểu thê tử, được một tấc lại muốn tiến một thước, quấn lên eo Nguyễn Thu Thu…
Đêm nay họ hôn môi, lại còn ngủ chung, nàng ôm hắn, hắn cũng dùng đuôi quấn lấy nàng.
Như vậy, coi như họ đã gắn kết rồi, phải không?
Con sói nào đó vốn không biết cũng không có bất cứ kinh nghiệm và kiến thức về vấn đề gắn kết ngây thơ nghĩ, họ đã rất rất thân mật rồi.
Hai tai Uyên Quyết dựng thẳng lên, không chịu nổi mà thở nhẹ một hơi, hắn nghĩ rất nghiêm túc:
Chờ khi hắn tốt lên một chút, hắn sẽ hỏi nàng có nguyện cùng hắn ước hẹn hay không.
Tuổi thọ nhân loại thật ngắn, hắn không muốn để nàng rời khỏi mình sớm như vậy.
Nhưng nếu hắn vẫn không đứng dậy được… không thể trở thành một yêu lang hùng mạnh nữa nữa, hoặc một ngày nào đó khi hắn sắp đánh mất lý trí, sa đọa thành ma.
Hắn sẽ chủ động ra đi.
Uyên Quyết nắm thật chặt tay của Nguyễn Thu Thu, suy nghĩ xa xăm…
Hắn sẽ không để ngày đó đến.
Trừ phi, vì nàng mà chết.
…
Nguyễn Thu Thu ngủ một giấc thật lâu, nàng mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ có một cái sơn động rất u ám, trong sơn động có một đôi phu thê nhân loại mặc trường bào bằng sợi bông, ôm trong lòng một đứa trẻ sơ sinh không rõ tướng mạo.
Mặc dù không thấy rõ mặt của bọn họ, nhưng trực giác nói cho Nguyễn Thu Thu biết rằng họ chính là cha mẹ mà mình chưa từng gặp một lần.
Trước cửa sơn động còn có đôi phu thê yêu tộc mặc trường bào bằng sợi vải.
Họ dắt theo một bé trai chừng bốn năm tuổi trong tay, vẫn không thấy rõ tướng mạo.
Nguyễn Thu Thu nghe cha mẹ vừa cười vừa sờ gương mặt mình, trêu chọc nói, “Chờ sau khi hai đứa trưởng thành rồi, để Thu Thu gả cho tiểu tử nhà ngươi ha?”
Nguyễn Thu Thu: “…”
Ý thức hỗn loạn, nàng nghe đôi phu thê yêu tộc cười một cái, dì tóc dài xinh đẹp cúi đầu hỏi đứa bé trai kia, “Được thôi, con có đồng ý cưới Thu Thu không?”
“Uyên Quyết?”
Uyên Quyết.
Nguyễn Thu Thu: “???”
Nguyễn Thu Thu đột nhiên mở mắt ra, cả người dính nhớp mồ hôi lạnh.
Khóe mắt nàng ướt nóng, bên trong chứa đầy nước mắt.
Nguyễn Thu Thu chớp chớp mắt, trong khoảng thời gian ngắn nàng không phân biệt được đâu là mộng đâu là thực.
Đầu nàng vẫn còn đau, nhưng nhanh chóng nhận ra bây giờ không thích hợp.
Trên eo nàng hình như có cái gì đó quấn lấy, có hơi cộm cộm, trong ngực nàng hình như cũng ôm vật gì đó cưng cứng…
Tầm mắt Nguyễn Thu mơ nàng, lúc này mới phát hiện tư thế ngủ của mình khác thường.
Nàng chậm rãi ló ra khỏi tấm chăn da thú nhìn quanh dò xét, thoáng nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Sói xám tiên sinh cách mình chỉ vài li, đầu tiên Nguyễn Thu Thu sửng sốt, sau đó gương mặt như bị ngâm trong thuốc nhuộm, nhanh chóng đỏ lên..
Nàng, sao nàng lại ngủ cùng với tên sói này???