Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43: Đại điêu Hồng Sí Bằng ngàn dặm xa xôi tới tặng đồ
Chương 43: Đại điêu Hồng Sí Bằng ngàn dặm xa xôi tới tặng đồ
Tuy thị lực của Hùng Đóa Đóa không tốt, nhưng xác thực không có nhìn lầm, ở bên dưới vách đá, đúng là đang có hai yêu thú đang trốn mưa
Một nam điêu mặc quần áo da thú chất lượng tốt, cõng lấy túi da thú căng phồng, vẻ mặt đề phòng cảnh giác.
Còn có một yêu sư xem ra đang bị trọng thương, biến trở về yêu hình, đang tựa ở trong góc nghỉ ngơi.
Bởi vì cách hơi xa, nên Hùng Đóa Đóa không phát hiện được thực lực của bọn họ.
Theo lễ phép, Hùng Viễn kéo lại đệ đệ muốn trực tiếp đi vào để tránh mưa, đứng cách xa dùng ngôn ngữ đa số các yêu tộc đều có thể nghe hiểu, hỏi một câu: “Chúng ta có thể đến bên dưới vách đá cùng trú mưa không?”
Đại yêu của điêu tộc chỉ hừ lạnh một tiếng, đứng khoanh tay không lên tiếng, cũng không nói được hay không.
Lục Tử Nhiễm bởi vì trọng thương, bị ép biến thân thành yêu hình sư tử dài khoảng hai mét, lông bờm bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, tâm trạng cũng rất kém, không để ý đến Hùng Viễn.
Không có yêu thú nào để ý mình, hai huynh đệ lúng túng, nhưng cân nhắc suy xét một lát, vẫn đi vào trốn ở bên dưới vách đá.
Cũng may mà vách đá mở rộng rất lớn, mới có thể chứa được bốn con yêu thú bọn họ.
Có điều vì để đủ khoảng không gian, Hùng Đóa Đóa và Hùng Viễn đều thay phiên biến trở về hình người, ẩn núp tầm mắt của mọi người, khoác vào da thú cũ nát, ướt nhẹp.
Hùng Đóa Đóa thích náo nhiệt, tuổi tác cũng không lớn, tính cách rất hoạt bát, chịu đựng không khí tránh mưa tẻ nhạt nhàm chán một lúc, bắt đầu nói chuyện phiếm, “Mọi người đang muốn đi đâu vậy?”
Hùng Đóa Đóa thấy không có yêu nào để ý tới hắn, không hề cảm thấy lúng túng, nói tiếp, “Ta và ca ca ta muốn đi bộ lạc Phong Sư, đoán chừng một hồi nữa sẽ tới, không ngờ đột nhiên trời lại đổ cơn mưa đá lớn quá, sắp khiến cho ta bị u đầu rồi.”
Nhưng hắn nói xong, vẫn không có yêu nào để ý đến hắn, Hùng Viễn cũng cảm thấy ngượng thay cho đệ đệ, muốn nhắc nhở hắn, nhưng Hùng Đóa Đóa vẫn không cảm nhận được.
Hắn lại gần nam điêu kia, hỏi hắn, “Người anh em, ngươi muốn đi đâu thế?”
Nam điêu tộc kia cũng không lạnh lùng như vậy, nghe thấy có yêu thú chủ động nói chuyện với mình, hắn trả lời, “Bộ lạc Viêm Lang.”
“Ồ?” Hùng Đóa Đóa sờ sờ đầu, “Chúng ta mới từ bộ lạc Viêm Lang đi ra đây.”
Nam điêu kia nghe vậy, vẻ mặt khựng lại một chút, giọng nói cũng có nhẹ nhàng, hòa hoãn, “Thật sao?”
Hùng Đóa Đóa gật gật đầu, nhìn hắn mang theo túi da thú căng phồng, do dự trong giây lát nói, “Người anh em, bây giờ muốn đi tới bộ lạc Viêm Lang để đổi đồ vật rất khó, giá cả dược thảo tăng gấp mười lần, không dám giấu giếm, chúng ta muốn đi đổi dược thảo, nhưng mà không đổi được.”
“Ồ.” Nam điêu kia gật gật đầu, “Cảm ơn đã nhắc nhở.” Nhưng hắn không phải đi bộ lạc Viêm Lang đổi dược thảo, mà là đi tặng đồ cho một yêu lang, nếu như yêu lang này còn sống.
Hắn nói “cảm ơn” xong thì không nói chuyện nữa, Hùng Đóa Đóa cảm thấy có chút buồn chán, hắn dứt khoát ngồi xuống một nơi sạch sẽ ở bên dưới vách đá, ngồi xuống đợi mưa tạnh.
Hùng Viễn lau mặt, thở dài cũng nhận mệnh ngồi ở bên cạnh hắn
Hết cách rồi, hắn mặc dù là hùng yêu, có một vài bản năng có thể không tuân thủ, nhưng vẫn khát vọng nằm úp sấp xuống ngủ đông.
Nghe thấy hắn nói tới bộ lạc Phong Sư, Lục Tử Nhiễm giơ đầu sư tử mệt mỏi lên, nhìn Hùng Đóa Đóa.
Hắn nhìn hai con hùng yêu ngốc nghếch, cố gắng nhớ lại nội dung bên trong giấc mơ, nhanh chóng nghĩ tới:
Trong mộng đúng là có hai con hùng yêu đến bộ lạc Phong Sư, muốn dùng đồ ăn đổi lấy Dược Thảo, lúc đó, dược thảo ở bộ lạc Phong Sư không đủ, nhưng trong sơn động của hắn còn rất nhiều dược thảo.
Hắn cũng không muốn đổi, nhưng Nhu Nguyệt Nhiêu lại thích bộ lông hoa văn màu trắng đen của một con hùng yêu trong đó.
Hắn dùng “giá cả hữu nghị” năm cân lông đổi một gốc dược thảo, đổi cho bọn họ mười gốc dược thảo.
Hắn còn nhớ rõ hùng yêu trẻ tuổi hơn bên trong giấc mơ ban đầu rất tức giận, sau đó lại vấp phải khó khăn trắc trở, quay lại khóc lóc cầu xin bọn họ.
Nguyệt Nhiêu mặc áo khoác màu trắng đen rất đẹp.
Mùa đông dược thảo rất khan hiếm, mà bọn họ lại rất cần.
Thực lực của hai con hùng yêu đều ở cấp hai, không phải là kẻ yếu.
Nghĩ như thế, Lục Tử Nhiễm lại nổi lên ý nghĩ muốn lợi dụng hai con hùng yêu.
Hắn ở bộ lạc Viêm Lang ăn quả đắng, bị ma vật cấp cao công kích. Cũng may ma khí không nhiều, hắn phải mất hơn nửa tu vi mới thanh trừ sạch sẽ được những ma khí kia, nhưng tu vi của hắn cũng từ cấp ba đỉnh phong rơi xuống cấp hai trung kỳ.
Bị hạ xuống ba cấp, không chỉ có như vậy, nội tạng và gân mạch của hắn còn có nhiều chỗ bị trọng thương, cả người sư tử đều rất suy yếu.
Nếu cứ như vậy trở về bộ lạc, e sợ trong vòng nửa tháng cũng không thể đi săn được.
Ở bộ lạc Phong Sư tuân theo quy tắc cường giả vi tôn, một khi chuyện tu vi của hắn thụt lùi bị phát hiện, hắn sẽ không thể giữ vững được địa vị và tài nguyên như bây giờ, chắc chắn phải mang theo Nhu Nguyệt Nhiêu cuốn gói đi ra khỏi sơn động có linh khí nồng đậm nhất.
Hắn tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
Nhưng nếu hắn có thể sử dụng dược thảo để nhử mồi, trước tiên lợi dụng hai hùng yêu này một thời gian, cũng là một kế hay.
Nghĩ như thế, Lục Tử Nhiễm không duy trì yêu hình nữa, mà biến trở về hình người.
Hắn phủ thêm da thú, đỡ vách đá lại gần Hùng Đóa Đóa một chút, “… Hai người các ngươi muốn đi tới bộ lạc Phong Sư?”
Hùng Viễn nở nụ cười, nghĩ đến hắn là sư tử, cảm thấy hơi bất ngờ hỏi, “Lẽ nào ngươi là bộ lạc Phong Sư?”
Lục Tử Nhiễm gật đầu, “Đúng vậy, ta còn nghe nói các ngươi muốn đổi dược thảo?”
Hùng Đóa Đóa mắt sáng rực lên, “Đúng vậy! Ngươi là sư tử, ngươi nói cho ta nghe một chút giá cả dược thảo ở bộ lạc các ngươi đi?”
Lục Tử Nhiễm nở nụ cười, lại lắc đầu, liếc nhìn nam điêu ở một bên, giọng nói biến hoá khôn lường, “Rất đắt, nhưng ta có dược thảo giá cả khá phải chăng, không biết Điêu huynh có hứng thú không?”
Nam điêu vẫn đứng ở trong góc trong lòng cười lạnh một tiếng, tất nhiên hiểu Lục Tử Nhiễm là đang thăm dò thái độ của hắn.
Đại điêu lạnh lùng quay đầu, con mắt đặc biệt của ưng tộc nhìn hắn chăm chú một lát, mới rời ánh mắt đi, nhìn qua Hùng Viễn, giọng nói ôn hòa hỏi hắn, “Các ngươi mới vừa từ bộ lạc Viêm Lang đi ra, vậy các ngươi có biết thủ lĩnh tiền nhiệm của bọn họ…. đã chết hay chưa không?”
Hùng Viễn sửng sốt một chút, “Ta không chắc lắm, có lẽ là vẫn chưa?”
Lục Tử Nhiễm đột nhiên nghe thấy hắn đề cập tới tên con sói xám biến thái kia, nghĩ tới ma vật cao cấp ở gần sơn động của hắn, tim ngừng đập nửa giây, sau lưng đều là mồ hôi lạnh, cánh tay nổi gân xanh, đáy mắt vừa sợ hãi lại vừa căm hận.
“Vậy các ngươi biết hắn sống ở đâu không?” Đại điêu do dự trong chốc lát, lại hỏi.
Hùng Đóa Đóa gãi gãi đầu, cúi đầu, vô cùng chán chường nói, “Ta nghe nói đám sói mắt trắng ăn cháo đá bát kia đã vứt bỏ hắn ở ven rừng rậm rồi….”
Hắn nói mà cảm thấy có chút hổ thẹn, “Bởi vì tới gần hắn sẽ gặp phải xui xẻo, vì thế chúng ta không quan tâm lắm.”
Nghe thấy lời nói của hắn, vẻ mặt của đại điêu lại dịu dàng một chút, giọng nói vẫn lạnh lẽo, thái độ so với ban đầu tốt hơn nhiều: “Cảm ơn.”
“Ngươi muốn đi tìm hắn? Ngươi và tên yêu lang tàn phế kia có quan hệ gì?” Nghĩ tới một thân tu vi của hắn đã bị phế, tất cả đều bởi vì hắn đi tìm Nguyễn Thu Thu, mà Nguyễn Thu Thu rời khỏi hắn hoàn toàn là bởi vì tên yêu lang tàn phế kia, Lục Tử Nhiễm nén giận trong lòng, giọng nói vô cùng gay gắt.
Đại điêu vô cùng bực bội, không ngần ngại mà bộc lộ ra thực lực cấp ba sơ kỳ, nhìn về phía Lục Tử Nhiễm: “Liên quan gì tới ngươi.”
Nếu như trước đây, Lục Tử Nhiễm căn bản không hề sợ hắn, nhưng bây giờ thực lực của hắn đã yếu hơn, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Yêu sư kiêu ngạo của ngày xưa bất đắc dĩ phải cúi đầu, nhưng cũng không quên hắt nước bẩn lên người Sói xám tiên sinh: “Điêu huynh, thật xin lỗi, chỉ là nữ nhân ta thích bị ép gả cho hắn, bị hắn dày vò đến chết. Ta lại bị yêu lang này đánh trọng thương, không thể giúp nàng nhặt xác, quá đau lòng nên nhất thời thái độ không được tốt.”
“Đừng có ở đó mà nói hưu nói vượn, giữ cái miệng ngươi sạch sẽ một chút.” Đại điêu có chút tức giận, nhưng lại mơ hồ cảm thấy lời Lục Tử Nhiễm nói có thể là sự thật.
Hắn và yêu lang kia tiếp xúc rất ít, nghiêm khắc mà nói hai bọn họ cũng không phải là bạn bè. Chỉ là khi còn bé, đại điêu luôn mơ thấy mình là một con cá, biết bơi, có một lần hắn luyện tập trong mùa đông, suýt chút nữa bị đông cứng ở trong hồ, vừa vặn đụng tới một con yêu lang tuổi tác không lớn đi ngang qua, thuận tay vớt hắn lên, tùy tiện ném hắn vào một bên trên mặt tuyết.
Tuy rằng ý thức lúc đó của hắn mơ hồ, không nhớ rõ cái gì, nhưng sau đó nghe nói hắn suýt chút nữa bị Uyên Quyết hại chết, cũng bởi vì thủ lĩnh bộ lạc Viêm Lang tới gần hắn, vì thế hắn một con chim đại bàng yêu mới bị rơi vào trong hồ băng bị đông lạnh.
Sau đó hắn tìm yêu lang này nói một tiếng cảm ơn, lúc đó Uyên quyết vẫn là ngươi thiếu niên, nửa gò má anh tuấn vô song chôn ở bên trong da chồn hào hoa, phú quý màu đen nhánh, ngồi trên bảo tọa được làm từ thạch noãn cấp ba ở trên cao, miễn cưỡng chống cằm, khóe mắt hẹp dài nhếch lên lạnh lùng, giọng nói lạnh lẽo kêu hắn tránh xa mình.
Yêu lang đáng ghét kia còn sử dụng linh lực hất hắn ra khỏi sơn động, khiến cho hắn vô cùng thảm thương lăn ra thật xa, vừa vặn ngã chổng vó dưới chân nữ điêu đi cùng hắn tới, chính là nữ điêu mà hắn thầm mến!
Thiếu niên tiểu điêu lúc đó rất tức giận, hiện tại đã là đại điêu trưởng thành, ngẫm lại cũng còn nghiến răng tức giận.
Nhưng chuyện đã qua lâu như vậy, cũng không còn tức giận nhiều lắm nữa. Khi nghe thấy yêu lang tàn tật kia bị cả bộ lạc vứt bỏ, nghĩ đến trước đây tốt xấu gì hắn vẫn coi như là đã “cứu” mình một lần, vẫn quyết định mang theo một vài thứ, ngàn dặm xa xôi tới, dự định trả lại ân tình năm xưa.
Nhưng mà bây giờ bị Lục Tử Nhiễm nói như thế, trong lòng đại điêu rất không vui.
Hắn trừng mắt nhìn Lục Tử Nhiễm, không biết tại sao nhìn hắn rất chi là muốn đánh.
Đại điêu cười lạnh một tiếng, lấy ra một gốc dược thảo phổ thông từ trong bao da thú, kín đáo đưa cho Hùng Đóa Đóa, “Thù lao cám ơn.”
“Đừng tin lời ngon tiếng ngọt của con sư tử này, nói không chừng hắn đang tính làm sao lừa các ngươi đấy, hai con hùng yêu ngốc.” Đại điêu nói xong, không muốn ở lại đây, cũng không muốn để ý tới Lục Tử Nhiễm sắc mặt đẫ trở nên khó coi, biến thành yêu hình.
Một con đại điêu mọc ra một đôi cánh lớn màu đỏ, nửa sải cánh che chở túi da thú, vén ra màn mưa đá, bay tới bộ lạc Viêm Lang.
Mà Nguyễn Thu Thu không biết điêu báo ân còn đang trên đường tới, cũng cuối cùng mang được Sói xám tiên sinh nằm lên giường đá.
Canh cá Tiểu Ngư đưa tới còn đang đun trong nồi đá, nàng định ăn no bụng trước, nghỉ ngơi một lúc, lại cân nhắc giúp yêu lang ngốc tắm rửa…
Nhìn nồi đá sôi ùng ục ùng ục bốc lên mùi hương thơm phức, Nguyễn Thu Thu lại nhìn yêu lang nào đó đang nằm ở trên giường, lỗ tai đỏ rực.
Thì ra phu quân của nàng, tên là Uyên Quyết.
Tuy thị lực của Hùng Đóa Đóa không tốt, nhưng xác thực không có nhìn lầm, ở bên dưới vách đá, đúng là đang có hai yêu thú đang trốn mưa
Một nam điêu mặc quần áo da thú chất lượng tốt, cõng lấy túi da thú căng phồng, vẻ mặt đề phòng cảnh giác.
Còn có một yêu sư xem ra đang bị trọng thương, biến trở về yêu hình, đang tựa ở trong góc nghỉ ngơi.
Bởi vì cách hơi xa, nên Hùng Đóa Đóa không phát hiện được thực lực của bọn họ.
Theo lễ phép, Hùng Viễn kéo lại đệ đệ muốn trực tiếp đi vào để tránh mưa, đứng cách xa dùng ngôn ngữ đa số các yêu tộc đều có thể nghe hiểu, hỏi một câu: “Chúng ta có thể đến bên dưới vách đá cùng trú mưa không?”
Đại yêu của điêu tộc chỉ hừ lạnh một tiếng, đứng khoanh tay không lên tiếng, cũng không nói được hay không.
Lục Tử Nhiễm bởi vì trọng thương, bị ép biến thân thành yêu hình sư tử dài khoảng hai mét, lông bờm bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, tâm trạng cũng rất kém, không để ý đến Hùng Viễn.
Không có yêu thú nào để ý mình, hai huynh đệ lúng túng, nhưng cân nhắc suy xét một lát, vẫn đi vào trốn ở bên dưới vách đá.
Cũng may mà vách đá mở rộng rất lớn, mới có thể chứa được bốn con yêu thú bọn họ.
Có điều vì để đủ khoảng không gian, Hùng Đóa Đóa và Hùng Viễn đều thay phiên biến trở về hình người, ẩn núp tầm mắt của mọi người, khoác vào da thú cũ nát, ướt nhẹp.
Hùng Đóa Đóa thích náo nhiệt, tuổi tác cũng không lớn, tính cách rất hoạt bát, chịu đựng không khí tránh mưa tẻ nhạt nhàm chán một lúc, bắt đầu nói chuyện phiếm, “Mọi người đang muốn đi đâu vậy?”
Hùng Đóa Đóa thấy không có yêu nào để ý tới hắn, không hề cảm thấy lúng túng, nói tiếp, “Ta và ca ca ta muốn đi bộ lạc Phong Sư, đoán chừng một hồi nữa sẽ tới, không ngờ đột nhiên trời lại đổ cơn mưa đá lớn quá, sắp khiến cho ta bị u đầu rồi.”
Nhưng hắn nói xong, vẫn không có yêu nào để ý đến hắn, Hùng Viễn cũng cảm thấy ngượng thay cho đệ đệ, muốn nhắc nhở hắn, nhưng Hùng Đóa Đóa vẫn không cảm nhận được.
Hắn lại gần nam điêu kia, hỏi hắn, “Người anh em, ngươi muốn đi đâu thế?”
Nam điêu tộc kia cũng không lạnh lùng như vậy, nghe thấy có yêu thú chủ động nói chuyện với mình, hắn trả lời, “Bộ lạc Viêm Lang.”
“Ồ?” Hùng Đóa Đóa sờ sờ đầu, “Chúng ta mới từ bộ lạc Viêm Lang đi ra đây.”
Nam điêu kia nghe vậy, vẻ mặt khựng lại một chút, giọng nói cũng có nhẹ nhàng, hòa hoãn, “Thật sao?”
Hùng Đóa Đóa gật gật đầu, nhìn hắn mang theo túi da thú căng phồng, do dự trong giây lát nói, “Người anh em, bây giờ muốn đi tới bộ lạc Viêm Lang để đổi đồ vật rất khó, giá cả dược thảo tăng gấp mười lần, không dám giấu giếm, chúng ta muốn đi đổi dược thảo, nhưng mà không đổi được.”
“Ồ.” Nam điêu kia gật gật đầu, “Cảm ơn đã nhắc nhở.” Nhưng hắn không phải đi bộ lạc Viêm Lang đổi dược thảo, mà là đi tặng đồ cho một yêu lang, nếu như yêu lang này còn sống.
Hắn nói “cảm ơn” xong thì không nói chuyện nữa, Hùng Đóa Đóa cảm thấy có chút buồn chán, hắn dứt khoát ngồi xuống một nơi sạch sẽ ở bên dưới vách đá, ngồi xuống đợi mưa tạnh.
Hùng Viễn lau mặt, thở dài cũng nhận mệnh ngồi ở bên cạnh hắn
Hết cách rồi, hắn mặc dù là hùng yêu, có một vài bản năng có thể không tuân thủ, nhưng vẫn khát vọng nằm úp sấp xuống ngủ đông.
Nghe thấy hắn nói tới bộ lạc Phong Sư, Lục Tử Nhiễm giơ đầu sư tử mệt mỏi lên, nhìn Hùng Đóa Đóa.
Hắn nhìn hai con hùng yêu ngốc nghếch, cố gắng nhớ lại nội dung bên trong giấc mơ, nhanh chóng nghĩ tới:
Trong mộng đúng là có hai con hùng yêu đến bộ lạc Phong Sư, muốn dùng đồ ăn đổi lấy Dược Thảo, lúc đó, dược thảo ở bộ lạc Phong Sư không đủ, nhưng trong sơn động của hắn còn rất nhiều dược thảo.
Hắn cũng không muốn đổi, nhưng Nhu Nguyệt Nhiêu lại thích bộ lông hoa văn màu trắng đen của một con hùng yêu trong đó.
Hắn dùng “giá cả hữu nghị” năm cân lông đổi một gốc dược thảo, đổi cho bọn họ mười gốc dược thảo.
Hắn còn nhớ rõ hùng yêu trẻ tuổi hơn bên trong giấc mơ ban đầu rất tức giận, sau đó lại vấp phải khó khăn trắc trở, quay lại khóc lóc cầu xin bọn họ.
Nguyệt Nhiêu mặc áo khoác màu trắng đen rất đẹp.
Mùa đông dược thảo rất khan hiếm, mà bọn họ lại rất cần.
Thực lực của hai con hùng yêu đều ở cấp hai, không phải là kẻ yếu.
Nghĩ như thế, Lục Tử Nhiễm lại nổi lên ý nghĩ muốn lợi dụng hai con hùng yêu.
Hắn ở bộ lạc Viêm Lang ăn quả đắng, bị ma vật cấp cao công kích. Cũng may ma khí không nhiều, hắn phải mất hơn nửa tu vi mới thanh trừ sạch sẽ được những ma khí kia, nhưng tu vi của hắn cũng từ cấp ba đỉnh phong rơi xuống cấp hai trung kỳ.
Bị hạ xuống ba cấp, không chỉ có như vậy, nội tạng và gân mạch của hắn còn có nhiều chỗ bị trọng thương, cả người sư tử đều rất suy yếu.
Nếu cứ như vậy trở về bộ lạc, e sợ trong vòng nửa tháng cũng không thể đi săn được.
Ở bộ lạc Phong Sư tuân theo quy tắc cường giả vi tôn, một khi chuyện tu vi của hắn thụt lùi bị phát hiện, hắn sẽ không thể giữ vững được địa vị và tài nguyên như bây giờ, chắc chắn phải mang theo Nhu Nguyệt Nhiêu cuốn gói đi ra khỏi sơn động có linh khí nồng đậm nhất.
Hắn tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
Nhưng nếu hắn có thể sử dụng dược thảo để nhử mồi, trước tiên lợi dụng hai hùng yêu này một thời gian, cũng là một kế hay.
Nghĩ như thế, Lục Tử Nhiễm không duy trì yêu hình nữa, mà biến trở về hình người.
Hắn phủ thêm da thú, đỡ vách đá lại gần Hùng Đóa Đóa một chút, “… Hai người các ngươi muốn đi tới bộ lạc Phong Sư?”
Hùng Viễn nở nụ cười, nghĩ đến hắn là sư tử, cảm thấy hơi bất ngờ hỏi, “Lẽ nào ngươi là bộ lạc Phong Sư?”
Lục Tử Nhiễm gật đầu, “Đúng vậy, ta còn nghe nói các ngươi muốn đổi dược thảo?”
Hùng Đóa Đóa mắt sáng rực lên, “Đúng vậy! Ngươi là sư tử, ngươi nói cho ta nghe một chút giá cả dược thảo ở bộ lạc các ngươi đi?”
Lục Tử Nhiễm nở nụ cười, lại lắc đầu, liếc nhìn nam điêu ở một bên, giọng nói biến hoá khôn lường, “Rất đắt, nhưng ta có dược thảo giá cả khá phải chăng, không biết Điêu huynh có hứng thú không?”
Nam điêu vẫn đứng ở trong góc trong lòng cười lạnh một tiếng, tất nhiên hiểu Lục Tử Nhiễm là đang thăm dò thái độ của hắn.
Đại điêu lạnh lùng quay đầu, con mắt đặc biệt của ưng tộc nhìn hắn chăm chú một lát, mới rời ánh mắt đi, nhìn qua Hùng Viễn, giọng nói ôn hòa hỏi hắn, “Các ngươi mới vừa từ bộ lạc Viêm Lang đi ra, vậy các ngươi có biết thủ lĩnh tiền nhiệm của bọn họ…. đã chết hay chưa không?”
Hùng Viễn sửng sốt một chút, “Ta không chắc lắm, có lẽ là vẫn chưa?”
Lục Tử Nhiễm đột nhiên nghe thấy hắn đề cập tới tên con sói xám biến thái kia, nghĩ tới ma vật cao cấp ở gần sơn động của hắn, tim ngừng đập nửa giây, sau lưng đều là mồ hôi lạnh, cánh tay nổi gân xanh, đáy mắt vừa sợ hãi lại vừa căm hận.
“Vậy các ngươi biết hắn sống ở đâu không?” Đại điêu do dự trong chốc lát, lại hỏi.
Hùng Đóa Đóa gãi gãi đầu, cúi đầu, vô cùng chán chường nói, “Ta nghe nói đám sói mắt trắng ăn cháo đá bát kia đã vứt bỏ hắn ở ven rừng rậm rồi….”
Hắn nói mà cảm thấy có chút hổ thẹn, “Bởi vì tới gần hắn sẽ gặp phải xui xẻo, vì thế chúng ta không quan tâm lắm.”
Nghe thấy lời nói của hắn, vẻ mặt của đại điêu lại dịu dàng một chút, giọng nói vẫn lạnh lẽo, thái độ so với ban đầu tốt hơn nhiều: “Cảm ơn.”
“Ngươi muốn đi tìm hắn? Ngươi và tên yêu lang tàn phế kia có quan hệ gì?” Nghĩ tới một thân tu vi của hắn đã bị phế, tất cả đều bởi vì hắn đi tìm Nguyễn Thu Thu, mà Nguyễn Thu Thu rời khỏi hắn hoàn toàn là bởi vì tên yêu lang tàn phế kia, Lục Tử Nhiễm nén giận trong lòng, giọng nói vô cùng gay gắt.
Đại điêu vô cùng bực bội, không ngần ngại mà bộc lộ ra thực lực cấp ba sơ kỳ, nhìn về phía Lục Tử Nhiễm: “Liên quan gì tới ngươi.”
Nếu như trước đây, Lục Tử Nhiễm căn bản không hề sợ hắn, nhưng bây giờ thực lực của hắn đã yếu hơn, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Yêu sư kiêu ngạo của ngày xưa bất đắc dĩ phải cúi đầu, nhưng cũng không quên hắt nước bẩn lên người Sói xám tiên sinh: “Điêu huynh, thật xin lỗi, chỉ là nữ nhân ta thích bị ép gả cho hắn, bị hắn dày vò đến chết. Ta lại bị yêu lang này đánh trọng thương, không thể giúp nàng nhặt xác, quá đau lòng nên nhất thời thái độ không được tốt.”
“Đừng có ở đó mà nói hưu nói vượn, giữ cái miệng ngươi sạch sẽ một chút.” Đại điêu có chút tức giận, nhưng lại mơ hồ cảm thấy lời Lục Tử Nhiễm nói có thể là sự thật.
Hắn và yêu lang kia tiếp xúc rất ít, nghiêm khắc mà nói hai bọn họ cũng không phải là bạn bè. Chỉ là khi còn bé, đại điêu luôn mơ thấy mình là một con cá, biết bơi, có một lần hắn luyện tập trong mùa đông, suýt chút nữa bị đông cứng ở trong hồ, vừa vặn đụng tới một con yêu lang tuổi tác không lớn đi ngang qua, thuận tay vớt hắn lên, tùy tiện ném hắn vào một bên trên mặt tuyết.
Tuy rằng ý thức lúc đó của hắn mơ hồ, không nhớ rõ cái gì, nhưng sau đó nghe nói hắn suýt chút nữa bị Uyên Quyết hại chết, cũng bởi vì thủ lĩnh bộ lạc Viêm Lang tới gần hắn, vì thế hắn một con chim đại bàng yêu mới bị rơi vào trong hồ băng bị đông lạnh.
Sau đó hắn tìm yêu lang này nói một tiếng cảm ơn, lúc đó Uyên quyết vẫn là ngươi thiếu niên, nửa gò má anh tuấn vô song chôn ở bên trong da chồn hào hoa, phú quý màu đen nhánh, ngồi trên bảo tọa được làm từ thạch noãn cấp ba ở trên cao, miễn cưỡng chống cằm, khóe mắt hẹp dài nhếch lên lạnh lùng, giọng nói lạnh lẽo kêu hắn tránh xa mình.
Yêu lang đáng ghét kia còn sử dụng linh lực hất hắn ra khỏi sơn động, khiến cho hắn vô cùng thảm thương lăn ra thật xa, vừa vặn ngã chổng vó dưới chân nữ điêu đi cùng hắn tới, chính là nữ điêu mà hắn thầm mến!
Thiếu niên tiểu điêu lúc đó rất tức giận, hiện tại đã là đại điêu trưởng thành, ngẫm lại cũng còn nghiến răng tức giận.
Nhưng chuyện đã qua lâu như vậy, cũng không còn tức giận nhiều lắm nữa. Khi nghe thấy yêu lang tàn tật kia bị cả bộ lạc vứt bỏ, nghĩ đến trước đây tốt xấu gì hắn vẫn coi như là đã “cứu” mình một lần, vẫn quyết định mang theo một vài thứ, ngàn dặm xa xôi tới, dự định trả lại ân tình năm xưa.
Nhưng mà bây giờ bị Lục Tử Nhiễm nói như thế, trong lòng đại điêu rất không vui.
Hắn trừng mắt nhìn Lục Tử Nhiễm, không biết tại sao nhìn hắn rất chi là muốn đánh.
Đại điêu cười lạnh một tiếng, lấy ra một gốc dược thảo phổ thông từ trong bao da thú, kín đáo đưa cho Hùng Đóa Đóa, “Thù lao cám ơn.”
“Đừng tin lời ngon tiếng ngọt của con sư tử này, nói không chừng hắn đang tính làm sao lừa các ngươi đấy, hai con hùng yêu ngốc.” Đại điêu nói xong, không muốn ở lại đây, cũng không muốn để ý tới Lục Tử Nhiễm sắc mặt đẫ trở nên khó coi, biến thành yêu hình.
Một con đại điêu mọc ra một đôi cánh lớn màu đỏ, nửa sải cánh che chở túi da thú, vén ra màn mưa đá, bay tới bộ lạc Viêm Lang.
Mà Nguyễn Thu Thu không biết điêu báo ân còn đang trên đường tới, cũng cuối cùng mang được Sói xám tiên sinh nằm lên giường đá.
Canh cá Tiểu Ngư đưa tới còn đang đun trong nồi đá, nàng định ăn no bụng trước, nghỉ ngơi một lúc, lại cân nhắc giúp yêu lang ngốc tắm rửa…
Nhìn nồi đá sôi ùng ục ùng ục bốc lên mùi hương thơm phức, Nguyễn Thu Thu lại nhìn yêu lang nào đó đang nằm ở trên giường, lỗ tai đỏ rực.
Thì ra phu quân của nàng, tên là Uyên Quyết.
Bình luận facebook