Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41: Thủ đoạn nhỏ của Sói xám tiên sinh
Chương 41: Thủ đoạn nhỏ của Sói xám tiên sinh
Tân nương tử sao?
Khóe mắt Nguyễn Thu Thu hồng hồng khi nghe thấy lời nói của Tiểu Ngư, nghĩ tới phu quân trên danh nghĩa đã tàn tật và hủy dung của nàng, ánh mắt trở nên dịu dàng, nhưng trong lòng lại cảm thấy hơi chua xót.
Nàng chỉ chỉ thùng gỗ nhỏ Tiểu Ngư kín đáo đưa cho chính mình, bên ngoài bao bọc một tầng da thú, có nắp đậy, hỏi đứa nhỏ: “Đây là cái gì vậy?” Thùng gỗ không nhẹ, chắc hẳn bên trong chứa không ít đồ vật.
“Là canh cá gia gia nấu đấy.” Ánh mắt Mạc Ngư phát sáng, vẻ ủ dột trên người đã tan biến đi rất nhiều, cậu cười hì hì, lộ ra vẻ hồn nhiên phù hợp với tuổi tác của cậu bé, “Thu Thu tỷ, ca ca ta tỉnh rồi.”
Nguyễn Thu Thu tròn mắt, vẻ mặt vui vẻ bất ngờ, “Quá tốt rồi, vậy sau này chỉ cần uống thuốc đều đặn, nghỉ ngơi dưỡng sức thì chắc sẽ không có gì đáng ngại.”
“Hì hì.” Mạc Ngư sờ sờ đầu, nở một nụ cười tươi với nàng, “Thu Thu tỷ, cám ơn tỷ.”
“Không cần cám ơn, tỷ còn phải cảm ơn Tiểu Ngư đã tặng canh cá cho tỷ đấy.” Nguyễn Thu Thu cong khóe môi.
Nàng ôm lấy những thứ một nhà Mạc gia gia đưa tới, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời càng ngày càng âm u, do dự một chút nói, “Tiểu Ngư, đệ ở đây chờ tỷ một lát.”
Nguyễn Thu Thu chạy về sơn động, đặt thùng gỗ chứa canh cá lên trên bàn đá, cất tấm da lông dê mềm mại, lấy ra một miếng thịt trâu đã được cắt sẵn từ trong “kho”, Tiểu Ngư có thể tự mang về, sau khi dùng một tia linh khí loại bỏ hết ma khí còn sót lại không ít ở bên trong, nàng ôm đi ra.
“Đây là thịt trâu rừng phu quân tỷ đi săn được, lấy về cho gia gia bọn họ ăn đi.” Nguyễn Thu Thu hiếm khi bá đạo nhét thịt rừng vào trong ngực Tiểu Mạc Ngư, “Đã xử lý rồi, không bị nguyền rủa đâu, được rồi, thời tiết không tốt, đệ mau trở về đi.”
“Thu Thu tỷ……” Tiểu Ngư có chút bối rối, cậu vốn là đến để tặng đồ cho Nguyễn Thu Thu, không ngờ nàng trở tay lại nhét một tảng thịt to bự cho mình, chuyện này……
“Được rồi, tỷ phải đi đón phu quân rồi, đệ về nhanh đi.” Nguyễn Thu Thu không cho Tiểu Ngư có cơ hội nói chuyện, xiết chặt cây giáo trong tay xoay người rời đi.
“……” Mạc Ngư dáng vẻ giống như người lớn thở dài một hơi, cởi áo tơi đang khoác trên người xuống đưa cho nàng, “Là Tiểu Bạc Hà làm cho đệ, bây giờ đệ nhanh chóng chạy trở về sẽ không bị dính tuyết, Thu Thu tỷ cầm dùng đi, cái này có thể chỉnh sửa kích thước, mặc dù tiểu Bạc Hà làm không đẹp lắm nhưng ít nhất cũng có thể che chắn được một chút mưa tuyết.”
Nguyễn Thu Thu: “……” Nàng lúc này mới chú ý tới trên vai Tiểu Mạc Ngư còn khoác một cái áo tơi xấu xí, là loại chỉ có nửa người trên.
Nàng không từ chối ý tốt của cậu, nhận lấy cái áo tơi nhỏ được dùng cỏ khô bện thành, những đường may vụng về, khoác lên người.
……
Sau khi hai người tạm biệt, đầu tiên Nguyễn Thu Thu chạy chậm xem xét hoa tuyết trên mặt đất ở khu vực gần sơn động, theo dấu vết đi tới dưới gốc một cây cổ thụ.
Tuyết trên mặt đất ở xung quanh hỗn độn, có dấu vết của động vật to lớn lê kéo, còn có những vệt máu không dễ bị phát hiện, bị xáo trộn tán loạn.
Nàng nhíu chặt lông mày, đứng ở phía sau gốc cây, vừa vặn là phương hướng có thể thấy được cửa sơn động.
Đây là nơi yêu lang nấp khi Lục Tử Nhiễm tới tìm mình sao?
Nghĩ đến tình hình thân thể của hắn, Nguyễn Thu Thu vừa cảm thấy tức giận, lại cảm thấy đau lòng.
Ma khí trong cơ thể hắn còn chưa tiêu tán hoàn toàn, miệng vết thương cũng chỉ tốt hơn một chút so với lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, hẳn là nên dưỡng thương, không thể đi săn.
Tuy hắn rất thần bí, thực lực có thể đánh thắng nam chính, nhưng như thế thì sao?
Đau đớn cũng không vì vậy mà giảm bớt, hắn còn có thể vì vậy mà phải trả giá lớn.
Nguyễn Thu Thu cúi người, vươn tay đẩy ra những bông tuyết bị nhiễm máu, cảm nhận được ma khí nồng đậm từ phía trên truyền đến, đáy lòng càng thấy bất an.
Lần trước có thể xử lý được con ma vật đại khái khoảng cấp ba, hắn cũng sắp bị tuyết chôn thành sói đông lạnh.
Lần này đối phó với sư tử có vòng ánh sáng nam chính, căn cứ vào tính tình cao ngạo, khó chịu, vô cùng quật cường của yêu lang kia, tám phần là sẽ bị thương, không muốn để nàng nhìn thấy bộ dạng thảm thương của hắn nên mới làm cho nàng ngủ say?
Nguyễn Thu Thu cắn cánh môi, ngón tay chạm tới một cành hoa bị đông lạnh cứng ngắc.
Hoa?
Nguyễn Thu Thu nhíu mày, tìm thấy mấy cánh hoa rải rác trong tuyết ở gần đó.
Yêu lang kia, vì sao lại hái hoa, chẳng lẽ là muốn tặng cho nàng sao?
Trong đầu nảy lên một ý nghĩ như vậy, Nguyễn Thu Thu theo bản năng cười lắc đầu, lại cảm thấy khả năng này cũng rất cao.
Nàng nhẹ nhàng nhặt những cánh hoa lên, cất vào cái túi nhỏ được may trong balo, đứng lên, tiếp tục lần theo dấu vết chạy chậm đi tìm.
Trời dần dần tối sầm, Nguyễn Thu Thu tìm hơn mười mấy phút, những dấu vết trên nền tuyết liền đột nhiên biến mất.
Nàng cắn chặt cánh môi, mắt ngước lên nhìn những tia sấm chớp đang xé toang bầu trời, suy nghĩ trong giây lát vẫn quyết định đi tới đường lớn.
Nhân sâm, dược thảo và linh thạch hôm nay nàng thu hoạch được còn chưa mang về, nếu lỡ thời tiết quá tệ nàng không có cách nào đi ra thì hỏng bét.
Hơn nữa, cứ nắm linh thạch trong tay, đến lúc đó nửa đường “nhặt được” yêu lang bị trọng thương, còn có thể cứu được hắn.
Ở trong hoàn cảnh càng ngày càng ác liệt, Nguyễn Thu Thu vừa cố gắng chạy trốn, vừa chua xót tự đùa giỡn với chính mình.
Chạy khoảng năm sáu phút, Nguyễn Thu Thu thuận lợi đi tới gần con đường bí mật.
Nơi này không có gì thay đổi so với lúc nàng rời đi, nhìn những dấu chân trên mặt đất, không có những động vật loại nhỏ tới.
Nguyễn Thu Thu cầm lấy sợi dây ở bên vách đá, trèo lên sơn động.
Lật hòn đá ra, đồ vật nàng dấu vẫn còn nguyên.
Khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, Nguyễn Thu Thu nhanh chóng cất dược thảo, linh thạch, lại dùng một khối da thú gói kỹ cá, lấy tảng đá chặn kín cửa thông đạo, vừa định từ trong hốc cây đi ra, chợt nghe thấy hai giọng nói uể oải gần đó truyền tới.
“Nhật, bộ lạc tộc Viêm Lang đúng là quá đáng, không phải chỉ là muốn mượn bọ họ ít dược thảo thôi sao? Trực tiếp mở miệng đòi năm mươi cân thịt khô đổi một gốc dược thảo, đến kẻ cướp cũng không quá đáng như vậy.” Một giọng nam yêu còn mang theo chút cảm giác thiếu niên non nớt mắng, “Đúng là không phải ‘yêu’.”
Nguyễn Thu Thu trong lòng khẽ động, không dám tùy tiện đi ra từ trong hốc cây, đôi mắt xuyên qua một khe hở nhỏ ở trong hốc cây, dòm ra bên ngoài xem xét, nhìn thấy hai hùng yêu tuổi không lớn lắm.
Bọn họ mặc trên người quần áo da thú màu nâu hơi rách nát, tóc đen, mắt màu nâu xám, bộ dạng đoan chính, nhưng giờ phút này lại đăm chiêu ủ dột.
Hùng yêu lớn tuổi hơn thở dài, “Quên đi, ai kêu bộ lạc Đông Hùng của chúng ta ít yêu hùng, lãnh địa nhỏ, cũng không có Tộc Vu, thiếu dược thảo.”
“Nhưng mà ca ca, không mượn được dược thảo, mấy nam yêu trong bộ lạc bị thương kia sẽ chết mất.” Thiếu niên hùng tộc nhỏ tuổi hơn cắn răng nói, “Nếu thủ lĩnh tiền nhiệm của bộ lạc Viêm Lang vẫn còn thì tốt rồi, trước kia mùa đông chúng ta cũng chỉ cần năm cân thịt khô là đổi được dược thảo, bây giờ lại trực tiếp tăng lên gấp mười, thật quá đáng.”
“Cũng không còn cách nào khác, nghe nói thủ lĩnh tiền nhiệm của bộ lạc Viêm Lang đã bị vứt bỏ, nhưng ta cũng không thấy không bất ngờ, dù sao ai tới gần Lang Vương kia cũng đều bị xui xẻo……” Hùng yêu lớn hơn còn nói, “Đáng tiếc cho một cường giả cấp năm.”
“Đệ chẳng có lí do gì lại vứt bỏ hắn, tới gần hắn mới bị xui xẻo, không tới gần chẳng phải là được rồi sao?” Hùng yêu nhỏ tuổi hơn làu bàu, than thở , “Đúng là một đám ăn cháo đá bát.”
“Đúng vậy, nhưng lại có được bao nhiêu bộ lạc không vứt bỏ những nam yêu bị thương cơ chứ, dù bộ lạc chúng ta đúng là chưa vứt bỏ ai, nhưng ngươi xem tình cảnh của chúng ta bây giờ thảm thương như thế nào, quanh năm suốt tháng, ngay cả quyền lợi ngủ đông cũng bị tước đoạt……”
Hùng yêu lớn tuổi hơn thở dài, “Quên đi, đừng nói nữa, bộ lạc Phong Sư cách đây không xa, chúng ta đi thử xem.”
Bóng lưng hai hùng yêu dần dần đi xa, trong lòng Nguyễn Thu Thu có chút khiếp sợ
Trước kia, Sói xám tiên sinh là cường giả cấp năm?
Cấp năm đã có thể ngưng kết được yêu hạch, vì sao trong trí nhớ của nàng và trong truyện không hề đề cập tới……
Nàng còn cho rằng, hắn chỉ là một yêu lang không thể ngưng kết được yêu hạch.
Chỉ là một con sói bình thường giữa trăm ngàn con sói khác.
Nguyễn Thu Thu bóp trán, đeo ba lô, hồi tưởng lại những lời nói của hai hùng yêu, trong lòng cảm thấy đồng tình, không vứt bỏ đồng bạn trọng thương, bộ lạc Đông Hùng đối xử hữu hảo thân thiện với nhân loại, kết quả các hùng yêu bọn họ ngay cả thời gian ngủ đông cũng không có.
Mà bộ lạc Viêm Lang chiếm cứ tài nguyên phong phú của phiến rừng rậm này, có thức ăn, có dược thảo, cũng không chịu chia một chút cho Sói xám tiên sinh, lại càng không chăm sóc nhân loại nhỏ yếu như Tiểu Mạc Ngư.
Từ trong hốc cây tụt xuống dưới, Nguyễn Thu Thu nhìn phương hướng hai hùng yêu rời đi, cảm thấy có lỗi mím chặt môi.
Thực ra nàng cũng muốn cứu hùng yêu, nhưng dược thảo lần này thu hoạch được không nhiều, yêu lang trong nhà còn cần dùng, thật sự không thể giúp đỡ, so với những hùng yêu đáng thương không quen biết kia, yêu lang ngốc của nàng quan trọng hơn.
Nàng chỉ có thể cầu chúc cho bọn họ có thể đổi được dược thảo ở bộ lạc Phong Sư, tuy rằng cũng không thể chỉ dùng năm cân thịt khô đổi được một cây dược thảo, nhưng cũng tốt hơn một chút so với bộ lạc Viêm Lang.
Nguyễn Thu Thu mím chặt môi, dự tính có lẽ chờ tình hình sức khỏe của Sói xám tiên sinh tốt hơn, nàng dư dả thời gian, có thể giả dạng thành thầy vu lang thang, tới bộ lạc Đông Hùng xem thử.
Nguyễn Thu Thu không suy nghĩ thêm nữa, hít sâu một hơi, chạy về phương hướng ngược lại, tiếp tục đi tìm yêu lang ngốc.
Mà thật xui xẻo, Sói xám tiên sinh đang tìm kiếm củi đốt phải tìm kiếm thật lâu, lần này cũng không biết có phải bởi vì hắn vẫn một mực nghĩ tới tiểu thê tử đang ở trong sơn động hay không, nên bất ngờ nhận được sự phù hộ của một cỗ lực lượng thần bí, vậy mà không bị đen đủi, trên đường đi ngay cả dã thú và những ma vật nhỏ yếu trong dự liệu của hắn cũng không gặp phải, thuận lợi bất ngờ tìm thấy vài gốc Mộc Nhiên.
Là Mộc Nhiên cấp hai, hiệu quả tốt hơn so với loại cấp một thường thấy.
Uyên Quyết biến thành yêu hình, vận dụng chút yêu lực, biến thành một yêu lang to lớn, cao tới năm sáu mét, chân phải đứng trên mặt đất, hai chân trước đè lên Mộc Nhiên cấp hai, cẩn thận đè gãy cành cây Mộc Nhiên khô và một số nhánh nhỏ.
Hắn lấy đủ số lượng cho sơn động bọn họ dùng được hơn một tháng, mới thu hồi chân, lại chặt thêm một ít cây gỗ cứng rắn mọc xung quanh, tính mang về làm thêm vài cái chậu và chén bát.
Bây giờ nàng và hắn dùng chung một cái, không phải là hắn không thích dùng chung với nàng, nhưng lỡ như một ngày nào đó hắn không khống chế được ma khí trong cơ thế, vượt qua khả năng tự tiêu hóa ma khí của Nguyễn Thu Thu thì sẽ không tốt.
Nàng ở bên cạnh hắn đã vô cùng vất vả, hắn không muốn khiến cho nàng phải gánh chịu những vất vả không cần thiết.
Yêu lực trong cơ thể tiêu hao hơn một nửa, Uyên Quyết bắt đầu cảm thấy kinh mạch mình đau đớn âm ỉ.
Hắn dùng dây leo khô héo cột thành bó củi, cõng trên tấm lưng rộng lớn đầy lông nhung.
Bầu trời sắp chìm trong bóng tối, những ánh chớp le lói dưới tầng mây đen và cơn mưa xối xả, nước mưa kèm mưa đá thi nhau rơi xuống.
Ác lang tiên sinh thương tích đầy mình, thân thể lại quá lớn, bị những hạt mưa đá rơi xuống đau đớn.
Tiếng gầm nhẹ nặng nề phát ra từ trong cổ họng, hắn cắn răng, sử dụng yêu thức gian nan phân biệt đường đi, bước về phía sơn động.
Kế hoạch của Yêu lang tâm cơ hắn còn chưa hoàn thành, trước khi tiểu phu nhân tỉnh lại hắn phải chạy trở về, sau đó giả vờ suy yếu rồi hôn mê ở cửa sơn động, chờ nàng nhặt hắn trở về.
Thời tiết ngay lúc này tuy rằng rất tệ, nhưng vẫn nằm trong dự tính của hắn. Mưa đá rơi xuống người đau đớn, nhưng cũng may lớp da sói của hắn rất dày, chỉ là có chút đau đớn.
Chỉ có chút đau, mà thôi.
……
Trời dần dần tối đen, Nguyễn Thu Thu tìm rất nhiều nơi, cũng không phát hiện được tung tích, cũng không giống với lần trước phát hiện sói đông lạnh ở gốc cây.
Nàng dần dần cảm thấy lo lắng bồn chồn, phiền muộn và chua xót ở trong lòng lên đến đỉnh điểm khi một tia sấm sét cắt ra tầng tầng mây đen vang lên bên tai.
Mưa đá rơi xuống lộp bộp từ trên bầu trời, Nguyễn Thu Thu lơ đễnh tránh né, bị rơi xuống cả đầu, cả da đầu bị đông lạnh đến rét run.
Thể lực đã cạn kiệt, nếu nàng còn không trở về, nàng rất có thể sẽ chết ở trong rừng rậm.
Nguyễn Thu Thu đứng ở dưới bầu trời tuyết mênh mông, ngẩng đầu là cả một mảnh mịt mờ, sấm chớp lập lòe, cây cổ thụ cao mấy chục mét, ngẩng đầu nhìn không thấy ngọn, nàng vươn tay xoa xoa khóe mắt cay cay.
Rốt cuộc hắn đã đi đâu rồi?
Là đi săn sao, đã trở về chưa?
Trong đầu Nguyễn Thu Thu xẹt qua khả năng này, lưng cõng đồ vật, bắt đầu chạy về hướng sơn động.
Đối với hành vi hư hỏng không cởi giày ra cho nàng khi ngủ của Sói xám tiên sinh, bây giờ nàng đã không còn tức giận, nàng chỉ hy vọng hắn đừng….. chết.
Đừng chết.
Mưa và mưa đá càng ngày càng lớn, Nguyễn Thu Thu chạy, không cẩn thận vấp ngã mấy lần.
Khi nàng thở hổn hển trở về gần tới sơn động, trống trơn, không có một ai.
Trời đã tối sầm, chỉ còn sót lại có một vài tia sáng.
Nguyễn Thu Thu hoảng hốt đi tới cửa sơn động, thả ba lô xuống, ngay cả ghế đá cũng không lôi ra, cứ như vậy ngồi ở trên mặt đất lạnh băng, ôm đầu gối nhìn thời tiết ác liệt bên ngoài, mưa và mưa đá rơi xuống lộp bộp.
Nước mắt cũng sắp hòa với màn mưa ở bên ngoài.
Nàng cảm thấy mình thật vô dụng, không thông minh, không có thực lực mạnh, không có thiên phú tốt, cũng không có hào quang của nữ chính, nàng chỉ là một con người bình thường, gian nan muốn tồn tại trên thế giới này.
Nàng vô cùng vui vẻ khi tìm được nhiều dược thảo và linh thạch, nhưng bây giờ yêu lang ngốc nghếch nàng vất vả nuôi dưỡng đã không còn.
Hai gò má Nguyễn Thu Thu nóng lên, dần dần thở không nổi.
Nàng mơ mơ hồ hồ xoa mắt, cắn răng định lại đi tìm, ngước mắt lên, ở trong màn mưa đang không ngừng rơi xuống, nàng nhìn thấy một bóng dáng to lớn.
Lưng cõng rất nhiều củi gỗ sắp bị mưa làm cho ướt nhẹp, dường như là ảo giác của nàng.
Tân nương tử sao?
Khóe mắt Nguyễn Thu Thu hồng hồng khi nghe thấy lời nói của Tiểu Ngư, nghĩ tới phu quân trên danh nghĩa đã tàn tật và hủy dung của nàng, ánh mắt trở nên dịu dàng, nhưng trong lòng lại cảm thấy hơi chua xót.
Nàng chỉ chỉ thùng gỗ nhỏ Tiểu Ngư kín đáo đưa cho chính mình, bên ngoài bao bọc một tầng da thú, có nắp đậy, hỏi đứa nhỏ: “Đây là cái gì vậy?” Thùng gỗ không nhẹ, chắc hẳn bên trong chứa không ít đồ vật.
“Là canh cá gia gia nấu đấy.” Ánh mắt Mạc Ngư phát sáng, vẻ ủ dột trên người đã tan biến đi rất nhiều, cậu cười hì hì, lộ ra vẻ hồn nhiên phù hợp với tuổi tác của cậu bé, “Thu Thu tỷ, ca ca ta tỉnh rồi.”
Nguyễn Thu Thu tròn mắt, vẻ mặt vui vẻ bất ngờ, “Quá tốt rồi, vậy sau này chỉ cần uống thuốc đều đặn, nghỉ ngơi dưỡng sức thì chắc sẽ không có gì đáng ngại.”
“Hì hì.” Mạc Ngư sờ sờ đầu, nở một nụ cười tươi với nàng, “Thu Thu tỷ, cám ơn tỷ.”
“Không cần cám ơn, tỷ còn phải cảm ơn Tiểu Ngư đã tặng canh cá cho tỷ đấy.” Nguyễn Thu Thu cong khóe môi.
Nàng ôm lấy những thứ một nhà Mạc gia gia đưa tới, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời càng ngày càng âm u, do dự một chút nói, “Tiểu Ngư, đệ ở đây chờ tỷ một lát.”
Nguyễn Thu Thu chạy về sơn động, đặt thùng gỗ chứa canh cá lên trên bàn đá, cất tấm da lông dê mềm mại, lấy ra một miếng thịt trâu đã được cắt sẵn từ trong “kho”, Tiểu Ngư có thể tự mang về, sau khi dùng một tia linh khí loại bỏ hết ma khí còn sót lại không ít ở bên trong, nàng ôm đi ra.
“Đây là thịt trâu rừng phu quân tỷ đi săn được, lấy về cho gia gia bọn họ ăn đi.” Nguyễn Thu Thu hiếm khi bá đạo nhét thịt rừng vào trong ngực Tiểu Mạc Ngư, “Đã xử lý rồi, không bị nguyền rủa đâu, được rồi, thời tiết không tốt, đệ mau trở về đi.”
“Thu Thu tỷ……” Tiểu Ngư có chút bối rối, cậu vốn là đến để tặng đồ cho Nguyễn Thu Thu, không ngờ nàng trở tay lại nhét một tảng thịt to bự cho mình, chuyện này……
“Được rồi, tỷ phải đi đón phu quân rồi, đệ về nhanh đi.” Nguyễn Thu Thu không cho Tiểu Ngư có cơ hội nói chuyện, xiết chặt cây giáo trong tay xoay người rời đi.
“……” Mạc Ngư dáng vẻ giống như người lớn thở dài một hơi, cởi áo tơi đang khoác trên người xuống đưa cho nàng, “Là Tiểu Bạc Hà làm cho đệ, bây giờ đệ nhanh chóng chạy trở về sẽ không bị dính tuyết, Thu Thu tỷ cầm dùng đi, cái này có thể chỉnh sửa kích thước, mặc dù tiểu Bạc Hà làm không đẹp lắm nhưng ít nhất cũng có thể che chắn được một chút mưa tuyết.”
Nguyễn Thu Thu: “……” Nàng lúc này mới chú ý tới trên vai Tiểu Mạc Ngư còn khoác một cái áo tơi xấu xí, là loại chỉ có nửa người trên.
Nàng không từ chối ý tốt của cậu, nhận lấy cái áo tơi nhỏ được dùng cỏ khô bện thành, những đường may vụng về, khoác lên người.
……
Sau khi hai người tạm biệt, đầu tiên Nguyễn Thu Thu chạy chậm xem xét hoa tuyết trên mặt đất ở khu vực gần sơn động, theo dấu vết đi tới dưới gốc một cây cổ thụ.
Tuyết trên mặt đất ở xung quanh hỗn độn, có dấu vết của động vật to lớn lê kéo, còn có những vệt máu không dễ bị phát hiện, bị xáo trộn tán loạn.
Nàng nhíu chặt lông mày, đứng ở phía sau gốc cây, vừa vặn là phương hướng có thể thấy được cửa sơn động.
Đây là nơi yêu lang nấp khi Lục Tử Nhiễm tới tìm mình sao?
Nghĩ đến tình hình thân thể của hắn, Nguyễn Thu Thu vừa cảm thấy tức giận, lại cảm thấy đau lòng.
Ma khí trong cơ thể hắn còn chưa tiêu tán hoàn toàn, miệng vết thương cũng chỉ tốt hơn một chút so với lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, hẳn là nên dưỡng thương, không thể đi săn.
Tuy hắn rất thần bí, thực lực có thể đánh thắng nam chính, nhưng như thế thì sao?
Đau đớn cũng không vì vậy mà giảm bớt, hắn còn có thể vì vậy mà phải trả giá lớn.
Nguyễn Thu Thu cúi người, vươn tay đẩy ra những bông tuyết bị nhiễm máu, cảm nhận được ma khí nồng đậm từ phía trên truyền đến, đáy lòng càng thấy bất an.
Lần trước có thể xử lý được con ma vật đại khái khoảng cấp ba, hắn cũng sắp bị tuyết chôn thành sói đông lạnh.
Lần này đối phó với sư tử có vòng ánh sáng nam chính, căn cứ vào tính tình cao ngạo, khó chịu, vô cùng quật cường của yêu lang kia, tám phần là sẽ bị thương, không muốn để nàng nhìn thấy bộ dạng thảm thương của hắn nên mới làm cho nàng ngủ say?
Nguyễn Thu Thu cắn cánh môi, ngón tay chạm tới một cành hoa bị đông lạnh cứng ngắc.
Hoa?
Nguyễn Thu Thu nhíu mày, tìm thấy mấy cánh hoa rải rác trong tuyết ở gần đó.
Yêu lang kia, vì sao lại hái hoa, chẳng lẽ là muốn tặng cho nàng sao?
Trong đầu nảy lên một ý nghĩ như vậy, Nguyễn Thu Thu theo bản năng cười lắc đầu, lại cảm thấy khả năng này cũng rất cao.
Nàng nhẹ nhàng nhặt những cánh hoa lên, cất vào cái túi nhỏ được may trong balo, đứng lên, tiếp tục lần theo dấu vết chạy chậm đi tìm.
Trời dần dần tối sầm, Nguyễn Thu Thu tìm hơn mười mấy phút, những dấu vết trên nền tuyết liền đột nhiên biến mất.
Nàng cắn chặt cánh môi, mắt ngước lên nhìn những tia sấm chớp đang xé toang bầu trời, suy nghĩ trong giây lát vẫn quyết định đi tới đường lớn.
Nhân sâm, dược thảo và linh thạch hôm nay nàng thu hoạch được còn chưa mang về, nếu lỡ thời tiết quá tệ nàng không có cách nào đi ra thì hỏng bét.
Hơn nữa, cứ nắm linh thạch trong tay, đến lúc đó nửa đường “nhặt được” yêu lang bị trọng thương, còn có thể cứu được hắn.
Ở trong hoàn cảnh càng ngày càng ác liệt, Nguyễn Thu Thu vừa cố gắng chạy trốn, vừa chua xót tự đùa giỡn với chính mình.
Chạy khoảng năm sáu phút, Nguyễn Thu Thu thuận lợi đi tới gần con đường bí mật.
Nơi này không có gì thay đổi so với lúc nàng rời đi, nhìn những dấu chân trên mặt đất, không có những động vật loại nhỏ tới.
Nguyễn Thu Thu cầm lấy sợi dây ở bên vách đá, trèo lên sơn động.
Lật hòn đá ra, đồ vật nàng dấu vẫn còn nguyên.
Khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, Nguyễn Thu Thu nhanh chóng cất dược thảo, linh thạch, lại dùng một khối da thú gói kỹ cá, lấy tảng đá chặn kín cửa thông đạo, vừa định từ trong hốc cây đi ra, chợt nghe thấy hai giọng nói uể oải gần đó truyền tới.
“Nhật, bộ lạc tộc Viêm Lang đúng là quá đáng, không phải chỉ là muốn mượn bọ họ ít dược thảo thôi sao? Trực tiếp mở miệng đòi năm mươi cân thịt khô đổi một gốc dược thảo, đến kẻ cướp cũng không quá đáng như vậy.” Một giọng nam yêu còn mang theo chút cảm giác thiếu niên non nớt mắng, “Đúng là không phải ‘yêu’.”
Nguyễn Thu Thu trong lòng khẽ động, không dám tùy tiện đi ra từ trong hốc cây, đôi mắt xuyên qua một khe hở nhỏ ở trong hốc cây, dòm ra bên ngoài xem xét, nhìn thấy hai hùng yêu tuổi không lớn lắm.
Bọn họ mặc trên người quần áo da thú màu nâu hơi rách nát, tóc đen, mắt màu nâu xám, bộ dạng đoan chính, nhưng giờ phút này lại đăm chiêu ủ dột.
Hùng yêu lớn tuổi hơn thở dài, “Quên đi, ai kêu bộ lạc Đông Hùng của chúng ta ít yêu hùng, lãnh địa nhỏ, cũng không có Tộc Vu, thiếu dược thảo.”
“Nhưng mà ca ca, không mượn được dược thảo, mấy nam yêu trong bộ lạc bị thương kia sẽ chết mất.” Thiếu niên hùng tộc nhỏ tuổi hơn cắn răng nói, “Nếu thủ lĩnh tiền nhiệm của bộ lạc Viêm Lang vẫn còn thì tốt rồi, trước kia mùa đông chúng ta cũng chỉ cần năm cân thịt khô là đổi được dược thảo, bây giờ lại trực tiếp tăng lên gấp mười, thật quá đáng.”
“Cũng không còn cách nào khác, nghe nói thủ lĩnh tiền nhiệm của bộ lạc Viêm Lang đã bị vứt bỏ, nhưng ta cũng không thấy không bất ngờ, dù sao ai tới gần Lang Vương kia cũng đều bị xui xẻo……” Hùng yêu lớn hơn còn nói, “Đáng tiếc cho một cường giả cấp năm.”
“Đệ chẳng có lí do gì lại vứt bỏ hắn, tới gần hắn mới bị xui xẻo, không tới gần chẳng phải là được rồi sao?” Hùng yêu nhỏ tuổi hơn làu bàu, than thở , “Đúng là một đám ăn cháo đá bát.”
“Đúng vậy, nhưng lại có được bao nhiêu bộ lạc không vứt bỏ những nam yêu bị thương cơ chứ, dù bộ lạc chúng ta đúng là chưa vứt bỏ ai, nhưng ngươi xem tình cảnh của chúng ta bây giờ thảm thương như thế nào, quanh năm suốt tháng, ngay cả quyền lợi ngủ đông cũng bị tước đoạt……”
Hùng yêu lớn tuổi hơn thở dài, “Quên đi, đừng nói nữa, bộ lạc Phong Sư cách đây không xa, chúng ta đi thử xem.”
Bóng lưng hai hùng yêu dần dần đi xa, trong lòng Nguyễn Thu Thu có chút khiếp sợ
Trước kia, Sói xám tiên sinh là cường giả cấp năm?
Cấp năm đã có thể ngưng kết được yêu hạch, vì sao trong trí nhớ của nàng và trong truyện không hề đề cập tới……
Nàng còn cho rằng, hắn chỉ là một yêu lang không thể ngưng kết được yêu hạch.
Chỉ là một con sói bình thường giữa trăm ngàn con sói khác.
Nguyễn Thu Thu bóp trán, đeo ba lô, hồi tưởng lại những lời nói của hai hùng yêu, trong lòng cảm thấy đồng tình, không vứt bỏ đồng bạn trọng thương, bộ lạc Đông Hùng đối xử hữu hảo thân thiện với nhân loại, kết quả các hùng yêu bọn họ ngay cả thời gian ngủ đông cũng không có.
Mà bộ lạc Viêm Lang chiếm cứ tài nguyên phong phú của phiến rừng rậm này, có thức ăn, có dược thảo, cũng không chịu chia một chút cho Sói xám tiên sinh, lại càng không chăm sóc nhân loại nhỏ yếu như Tiểu Mạc Ngư.
Từ trong hốc cây tụt xuống dưới, Nguyễn Thu Thu nhìn phương hướng hai hùng yêu rời đi, cảm thấy có lỗi mím chặt môi.
Thực ra nàng cũng muốn cứu hùng yêu, nhưng dược thảo lần này thu hoạch được không nhiều, yêu lang trong nhà còn cần dùng, thật sự không thể giúp đỡ, so với những hùng yêu đáng thương không quen biết kia, yêu lang ngốc của nàng quan trọng hơn.
Nàng chỉ có thể cầu chúc cho bọn họ có thể đổi được dược thảo ở bộ lạc Phong Sư, tuy rằng cũng không thể chỉ dùng năm cân thịt khô đổi được một cây dược thảo, nhưng cũng tốt hơn một chút so với bộ lạc Viêm Lang.
Nguyễn Thu Thu mím chặt môi, dự tính có lẽ chờ tình hình sức khỏe của Sói xám tiên sinh tốt hơn, nàng dư dả thời gian, có thể giả dạng thành thầy vu lang thang, tới bộ lạc Đông Hùng xem thử.
Nguyễn Thu Thu không suy nghĩ thêm nữa, hít sâu một hơi, chạy về phương hướng ngược lại, tiếp tục đi tìm yêu lang ngốc.
Mà thật xui xẻo, Sói xám tiên sinh đang tìm kiếm củi đốt phải tìm kiếm thật lâu, lần này cũng không biết có phải bởi vì hắn vẫn một mực nghĩ tới tiểu thê tử đang ở trong sơn động hay không, nên bất ngờ nhận được sự phù hộ của một cỗ lực lượng thần bí, vậy mà không bị đen đủi, trên đường đi ngay cả dã thú và những ma vật nhỏ yếu trong dự liệu của hắn cũng không gặp phải, thuận lợi bất ngờ tìm thấy vài gốc Mộc Nhiên.
Là Mộc Nhiên cấp hai, hiệu quả tốt hơn so với loại cấp một thường thấy.
Uyên Quyết biến thành yêu hình, vận dụng chút yêu lực, biến thành một yêu lang to lớn, cao tới năm sáu mét, chân phải đứng trên mặt đất, hai chân trước đè lên Mộc Nhiên cấp hai, cẩn thận đè gãy cành cây Mộc Nhiên khô và một số nhánh nhỏ.
Hắn lấy đủ số lượng cho sơn động bọn họ dùng được hơn một tháng, mới thu hồi chân, lại chặt thêm một ít cây gỗ cứng rắn mọc xung quanh, tính mang về làm thêm vài cái chậu và chén bát.
Bây giờ nàng và hắn dùng chung một cái, không phải là hắn không thích dùng chung với nàng, nhưng lỡ như một ngày nào đó hắn không khống chế được ma khí trong cơ thế, vượt qua khả năng tự tiêu hóa ma khí của Nguyễn Thu Thu thì sẽ không tốt.
Nàng ở bên cạnh hắn đã vô cùng vất vả, hắn không muốn khiến cho nàng phải gánh chịu những vất vả không cần thiết.
Yêu lực trong cơ thể tiêu hao hơn một nửa, Uyên Quyết bắt đầu cảm thấy kinh mạch mình đau đớn âm ỉ.
Hắn dùng dây leo khô héo cột thành bó củi, cõng trên tấm lưng rộng lớn đầy lông nhung.
Bầu trời sắp chìm trong bóng tối, những ánh chớp le lói dưới tầng mây đen và cơn mưa xối xả, nước mưa kèm mưa đá thi nhau rơi xuống.
Ác lang tiên sinh thương tích đầy mình, thân thể lại quá lớn, bị những hạt mưa đá rơi xuống đau đớn.
Tiếng gầm nhẹ nặng nề phát ra từ trong cổ họng, hắn cắn răng, sử dụng yêu thức gian nan phân biệt đường đi, bước về phía sơn động.
Kế hoạch của Yêu lang tâm cơ hắn còn chưa hoàn thành, trước khi tiểu phu nhân tỉnh lại hắn phải chạy trở về, sau đó giả vờ suy yếu rồi hôn mê ở cửa sơn động, chờ nàng nhặt hắn trở về.
Thời tiết ngay lúc này tuy rằng rất tệ, nhưng vẫn nằm trong dự tính của hắn. Mưa đá rơi xuống người đau đớn, nhưng cũng may lớp da sói của hắn rất dày, chỉ là có chút đau đớn.
Chỉ có chút đau, mà thôi.
……
Trời dần dần tối đen, Nguyễn Thu Thu tìm rất nhiều nơi, cũng không phát hiện được tung tích, cũng không giống với lần trước phát hiện sói đông lạnh ở gốc cây.
Nàng dần dần cảm thấy lo lắng bồn chồn, phiền muộn và chua xót ở trong lòng lên đến đỉnh điểm khi một tia sấm sét cắt ra tầng tầng mây đen vang lên bên tai.
Mưa đá rơi xuống lộp bộp từ trên bầu trời, Nguyễn Thu Thu lơ đễnh tránh né, bị rơi xuống cả đầu, cả da đầu bị đông lạnh đến rét run.
Thể lực đã cạn kiệt, nếu nàng còn không trở về, nàng rất có thể sẽ chết ở trong rừng rậm.
Nguyễn Thu Thu đứng ở dưới bầu trời tuyết mênh mông, ngẩng đầu là cả một mảnh mịt mờ, sấm chớp lập lòe, cây cổ thụ cao mấy chục mét, ngẩng đầu nhìn không thấy ngọn, nàng vươn tay xoa xoa khóe mắt cay cay.
Rốt cuộc hắn đã đi đâu rồi?
Là đi săn sao, đã trở về chưa?
Trong đầu Nguyễn Thu Thu xẹt qua khả năng này, lưng cõng đồ vật, bắt đầu chạy về hướng sơn động.
Đối với hành vi hư hỏng không cởi giày ra cho nàng khi ngủ của Sói xám tiên sinh, bây giờ nàng đã không còn tức giận, nàng chỉ hy vọng hắn đừng….. chết.
Đừng chết.
Mưa và mưa đá càng ngày càng lớn, Nguyễn Thu Thu chạy, không cẩn thận vấp ngã mấy lần.
Khi nàng thở hổn hển trở về gần tới sơn động, trống trơn, không có một ai.
Trời đã tối sầm, chỉ còn sót lại có một vài tia sáng.
Nguyễn Thu Thu hoảng hốt đi tới cửa sơn động, thả ba lô xuống, ngay cả ghế đá cũng không lôi ra, cứ như vậy ngồi ở trên mặt đất lạnh băng, ôm đầu gối nhìn thời tiết ác liệt bên ngoài, mưa và mưa đá rơi xuống lộp bộp.
Nước mắt cũng sắp hòa với màn mưa ở bên ngoài.
Nàng cảm thấy mình thật vô dụng, không thông minh, không có thực lực mạnh, không có thiên phú tốt, cũng không có hào quang của nữ chính, nàng chỉ là một con người bình thường, gian nan muốn tồn tại trên thế giới này.
Nàng vô cùng vui vẻ khi tìm được nhiều dược thảo và linh thạch, nhưng bây giờ yêu lang ngốc nghếch nàng vất vả nuôi dưỡng đã không còn.
Hai gò má Nguyễn Thu Thu nóng lên, dần dần thở không nổi.
Nàng mơ mơ hồ hồ xoa mắt, cắn răng định lại đi tìm, ngước mắt lên, ở trong màn mưa đang không ngừng rơi xuống, nàng nhìn thấy một bóng dáng to lớn.
Lưng cõng rất nhiều củi gỗ sắp bị mưa làm cho ướt nhẹp, dường như là ảo giác của nàng.
Bình luận facebook