Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38: Ma vật trong suốt mà Thu Thu nói
Chương 38: Ma vật trong suốt mà Thu Thu nói
Lục Tử Nhiễm ngã trên mặt đất, đau đớn co giật, khóe môi cũng thật mất mặt mà sùi bọt mép, hắn ôm chặt vùng đan điền, cố gắng hồi tưởng lại tất cả bên trong giấc mơ, nhưng hắn lại không tìm được một đáp án nào cả.
Lục Tử Nhiễm vẻ mặt vặn vẹo, sợ hãi phát hiện ra rằng cũng chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, tu vi của hắn từ cấp ba đỉnh phong, sắp tới gần cấp bốn, đã rơi xuống cấp ba sơ kỳ.
Hắn không dám nghĩ thêm nhiều, cố gắng muốn bò dậy từ trên mặt đất, trợn mắt quan sát bốn phía, thử tìm kiếm con yêu nào đã đánh lén hắn.
Lục Tử Nhiễm không phát hiện ra, trong đan điền của hắn, ma khí đang điên cuồng nuốt chửng tu vi của hắn, sau khi lớn mạnh thì từng chút từng chút thoát ra khỏi người hắn, nhanh chóng bay về vào trong tay của Sói xám tiên sinh đang dựa lưng vào gốc đại thụ.
Uyên Quyết bình tĩnh “nhìn” Lục Tử Nhiễm đang ngã trên mặt đất, đôi mắt màu lam xám xinh đẹp ban đầu đã biến thành màu đỏ như máu.
Vết thương và ma khí dữ tợn chảy xuôi trên gò má, vô cùng tà dị.
Nhìn Lục Tử Nhiễm đang thống khổ co giật, khóe môi Uyên Quyết nhếch lên, cảm nhận khoái cảm giết chóc.
Hắn nheo mắt, ma khí trong cơ thể cuồn cuộn, sắp mất đi sự khống chế.
Còn đối với Lục Tử Nhiễm đột nhiên lên cơn động kinh, Nguyễn Thu Thu hết sức bất ngờ, nàng siết chặt cây giáo, theo bản năng nhìn xung qunh, lo lắng có phải có yêu hay là ma vật đột nhiên công kích.
Nhưng nàng không thấy những yêu ma khác, ngược lại dùng linh lực phát hiện ở trên người Lục Tử Nhiễm, có từng tia ma khí không hề dễ bị phát hiện của Sói xám tiên sinh.
Nguyễn Thu Thu: “……?”
Lẽ nào Lục Tử Nhiễm cũng giống như Tiểu Mạc Ngư, thể chất quá yếu, chỉ cần đứng ngây ngốc một lúc lâu ở cửa sơn động tràn đầy ma khí sẽ bị trúng chiêu sao?
Nhưng hắn không phải là nam chính sao? Hay là trước khi hắn đến tìm nàng gây phiền phức đã bị thương rồi, là một con sư tử thân thể yếu đuối, ngoài mạnh trong yếu?
Nguyễn Thu Thu không biết Lục Tử Nhiễm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’ còn “ngất” ở trong nhà lại giúp nàng thêm một lần.
Nàng quyết định cáo mượn oai hùm, phải lợi dụng cơ hội thật tốt này để thoát khỏi tên sư tử cặn bã này.
Trong lòng nhanh chóng xẹt qua một ý nghĩ, Nguyễn Thu Thu vội vã làm bộ sợ sệt hướng về nền tuyết phía sau Lục Tử Nhiễm hô một tiếng, “Trời ạ, lẽ nào truyền thuyết là thật, gần rừng rậm thật sự có ma vật trong suốt cấp cao?”
Nguyễn Thu Thu hô xong thì nhanh chóng chạy về hướng bộ lạc Viêm Lang, làm bộ thật sự có thứ gì đó đang đuổi theo nàng, “Ma vật trong suốt thật là đáng sợ! Ngươi đùng có tới đây, aaaaaa!”
Bị giọng nói của nàng làm tỉnh táo lại, Uyên Quyết Suýt chút nữa đã bị ma khí và sát ý trong cơ thể chiếm lĩnh, đột nhiên hoàn hồn lại, hắn dùng lực nhéo lên hai cánh tay sắp không nghe hắn điều khiển,
Sử dụng ma khí quá mức, lồng ngực Uyên Quyết nghẹn một ngụm máu, không ngừng đang vật lộn đảo điên ở bên trong.
Cảm giác đau đớn ngập tràn trong cơ thể, nhưng Sói xám tiên sinh nhưng không kịp chú ý, hắn đã bị biểu diễn của Nguyễn Thu Thu hấp dẫn rồi.
Chỉ thấy Nguyễn Thu Thu đột nhiên ngã xuống đất với tư thế quỷ dị, lại giống như bị ma vật trong suốt cao cấp đánh gục.
“Đau quá! Hu hu……” Nàng như là đột nhiên bị bóp lấy cổ, hai chân nhỏ gầy nhào vào ở trong tuyết không còn chút sức lực, tiếng ho khan kịch liệt thống khổ phát ra từ trong miệng, giống như sắp nghẹt thở mà chết.
Sói xám tiên sinh: “……”
Diễn xuất của tiểu phu nhân hắn, hình như còn không bằng hắn……
Uyên Quyết nhìn nàng mạnh mẽ nhào vào trong nền tuyết, đột nhiên cười không ra tiếng.
Cười cười, máu lại phun ra ngoài.
Ác Lang tiên sinh – ma vật trong suốt cấp cao: “…………”
Mà bên kia Lục Tử Nhiễm thấy Nguyễn Thu Thu sợ hãi như vậy, lại thêm hắn trúng chiêu quá đột ngột, tu vi cũng bị mất đi một cách nhanh chóng, nhanh chóng thụt lùi xuống cấp ba, nên cũng nửa tin nửa ngờ.
Đan điền càng ngày càng đau, một chút hoài nghi cuối cùng trong lòng Lục Tử Nhiễm cũng đã biến mất.
Hắn nhìn Nguyễn Thu Thu dần dần không động đậy, không do dự nữa, tại chỗ hóa thành yêu hình để thuận tiện thoát thân, bỏ chạy vào rừng sâu không ngoái đầu lại.
Thậm chí hắn còn không nhìn Nguyễn Thu Thu, người mà hắn vừa nói sẽ thích nhiều hơn một chút, nhanh chóng trốn chạy về hướng rời đi bộ lạc Viêm Lang, cũng không quay đầu nhìn lại một ánh mắt.
……
Xung quanh dần dần yên tĩnh lại:
Nguyễn Thu Thu nằm ở trên mặt tuyết, giả vờ mình bị “ma vật trong suốt” “Bóp chết” rất an tường.
Nàng đếm nhẩm ở trong lòng, chờ qua hai phút, mới từ từ mở mắt ra, chống cánh tay run rẩy từ trên mặt tuyết ngồi dậy.
Tình trạng bây giờ của nàng kỳ thực có chút gay go, vừa rồi “biểu diễn” quá nhập tâm, vết thương trên đùi bị mấy con cá cắn lại bị vỡ, máu chảy ra trộn lẫn với bùn đất trên người, thoạt nhìn thấy buồn nôn.
Nguyễn Thu Thu sờ sờ cổ, hơi hối hận vì tự bóp cổ mình hơi mạnh tay để phát ra tiếng ho khan.
Nhưng nam chính khó xử lý cuối cùng cũng đi rồi, Nguyễn Thu Thu thở phào nhẹ nhõm, nhìn phương hướng Lục Tử Nhiễm chạy đi, thực sự không nhịn được mà cười “ha ha” hai tiếng.
Làm gì có ma vật trong suốt, không ngờ Lục Tử Nhiễm vẫn bị mắc câu.
Thực ra trong nội dung tiểu thuyết, Lục Tử Nhiễm chính là kiểu anh trai mưa điển hình, kiểu vai nữ phụ xung quanh đều cần sự giúp đỡ của hắn, không cách nào từ chối.
Nhưng trong suy nghĩ Lục Tử Nhiễm không tự cho là như vậy, không biết tại sao bây giờ hắn lại trở nên tệ như thế.
Hi vọng hắn thật sự tin là mình chết rồi, không trở lại tìm nàng gây phiền toái nữa.
Suy nghĩ về Lục Tử Nhiễm nhiều vài giây, Nguyễn Thu Thu lại cảm thấy nổi da gà thêm mấy cái.
Nàng cần nhanh nhanh trở về vuốt ve cái đuôi xù lông mềm của Sói xám tiên sinh để chữa trị một chút tâm hồn vừa bị tàn phá nghiêm trọng của nàng.
Nguyễn Thu Thu vừa xoa đầu gối đầu gối đau đớn, vừa nghĩ tới chuyện có liên quan đến Sói xám tiên sinh, vẻ mặt ngây ngốc
Động tĩnh vừa rồi lớn như vậy Sói xám tiên sinh cũng không tỉnh, chẳng nhẽ bệnh tình chuyển biến xấu rồi?
Nguyễn Thu Thu muốn nhanh đi về xác nhận tình huống của hắn, hai tay chống lên mặt tuyết muốn đứng lên.
Nhưng nàng còn chưa đứng lên, bầu trời xung quanh nàng trong nháy mắt đã tối sập, như bị một cái gì đó to lớn ngăn chặn toàn bộ ánh sáng.
Nguyễn Thu Thu muốn ngẩng đầu đến xem, cơn gió to lạnh giá lại cuồn cuộn xung quanh người.
Những bông hoa tuyết cả ngày nay không rơi xuống, đột nhiên nghiêng ngả bay xuống, còn theo tầm mắt của nàng, cuốn theo gió lạnh, bùm bùm thổi đầy mặt Nguyễn Thu Thu, che đậy toàn bộ tầm mắt của nàng.
“…… tuyết rơi sao?” Nguyễn Thu Thu đành phải giơ cánh tay lên che mắt, hơi bất mãn mà nỉ non một tiếng.
“Ừ, tuyết rơi rồi.” Bên tai bỗng nhiên truyền đến âm thanh khàn khàn vừa quen thuộc lại xa lạ, âm cuối còn trộn lẫn tâm trạng rất phức tạp trầm thấp không rõ, mang theo hơi thở ấm áp, cùng thổi qua vành tai nàng.
“?? Sói xám tiên sinh?” Nguyễn Thu Thu theo bản năng gọi ra tên bình thường ở trong lòng, kinh ngạc mở mắt ra.
Vì sao nàng lại nghe thấy giọng của Sói xám tiên sinh, yêu lang kia bây giờ chẳng phải còn đang nằm ở trong sơn động sao?
Nguyễn Thu Thu muốn dời cánh tay, quay đầu lại xem.
Nhưng nàng còn chưa kịp quay đầu, giọng nói khàn khàn kia lại vang lên, lời nói quen thuộc như những lần trước, “Ngủ.”
Nguyễn Thu Thu: “……”
Âm thanh đơn độc trầm thấp, nương theo yêu lực ôn hòa rơi xuống, Nguyễn Thu Thu cố gắng mở to hai mắt, lại từ từ nhắm mắt lại, nàng thậm chí chưa kịp suy nghĩ vì sao Sói xám tiên sinh lại ở đây, cũng có chút không cam lòng mà chìm dần vào trong bóng tối.
Lục Tử Nhiễm ngã trên mặt đất, đau đớn co giật, khóe môi cũng thật mất mặt mà sùi bọt mép, hắn ôm chặt vùng đan điền, cố gắng hồi tưởng lại tất cả bên trong giấc mơ, nhưng hắn lại không tìm được một đáp án nào cả.
Lục Tử Nhiễm vẻ mặt vặn vẹo, sợ hãi phát hiện ra rằng cũng chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, tu vi của hắn từ cấp ba đỉnh phong, sắp tới gần cấp bốn, đã rơi xuống cấp ba sơ kỳ.
Hắn không dám nghĩ thêm nhiều, cố gắng muốn bò dậy từ trên mặt đất, trợn mắt quan sát bốn phía, thử tìm kiếm con yêu nào đã đánh lén hắn.
Lục Tử Nhiễm không phát hiện ra, trong đan điền của hắn, ma khí đang điên cuồng nuốt chửng tu vi của hắn, sau khi lớn mạnh thì từng chút từng chút thoát ra khỏi người hắn, nhanh chóng bay về vào trong tay của Sói xám tiên sinh đang dựa lưng vào gốc đại thụ.
Uyên Quyết bình tĩnh “nhìn” Lục Tử Nhiễm đang ngã trên mặt đất, đôi mắt màu lam xám xinh đẹp ban đầu đã biến thành màu đỏ như máu.
Vết thương và ma khí dữ tợn chảy xuôi trên gò má, vô cùng tà dị.
Nhìn Lục Tử Nhiễm đang thống khổ co giật, khóe môi Uyên Quyết nhếch lên, cảm nhận khoái cảm giết chóc.
Hắn nheo mắt, ma khí trong cơ thể cuồn cuộn, sắp mất đi sự khống chế.
Còn đối với Lục Tử Nhiễm đột nhiên lên cơn động kinh, Nguyễn Thu Thu hết sức bất ngờ, nàng siết chặt cây giáo, theo bản năng nhìn xung qunh, lo lắng có phải có yêu hay là ma vật đột nhiên công kích.
Nhưng nàng không thấy những yêu ma khác, ngược lại dùng linh lực phát hiện ở trên người Lục Tử Nhiễm, có từng tia ma khí không hề dễ bị phát hiện của Sói xám tiên sinh.
Nguyễn Thu Thu: “……?”
Lẽ nào Lục Tử Nhiễm cũng giống như Tiểu Mạc Ngư, thể chất quá yếu, chỉ cần đứng ngây ngốc một lúc lâu ở cửa sơn động tràn đầy ma khí sẽ bị trúng chiêu sao?
Nhưng hắn không phải là nam chính sao? Hay là trước khi hắn đến tìm nàng gây phiền phức đã bị thương rồi, là một con sư tử thân thể yếu đuối, ngoài mạnh trong yếu?
Nguyễn Thu Thu không biết Lục Tử Nhiễm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’ còn “ngất” ở trong nhà lại giúp nàng thêm một lần.
Nàng quyết định cáo mượn oai hùm, phải lợi dụng cơ hội thật tốt này để thoát khỏi tên sư tử cặn bã này.
Trong lòng nhanh chóng xẹt qua một ý nghĩ, Nguyễn Thu Thu vội vã làm bộ sợ sệt hướng về nền tuyết phía sau Lục Tử Nhiễm hô một tiếng, “Trời ạ, lẽ nào truyền thuyết là thật, gần rừng rậm thật sự có ma vật trong suốt cấp cao?”
Nguyễn Thu Thu hô xong thì nhanh chóng chạy về hướng bộ lạc Viêm Lang, làm bộ thật sự có thứ gì đó đang đuổi theo nàng, “Ma vật trong suốt thật là đáng sợ! Ngươi đùng có tới đây, aaaaaa!”
Bị giọng nói của nàng làm tỉnh táo lại, Uyên Quyết Suýt chút nữa đã bị ma khí và sát ý trong cơ thể chiếm lĩnh, đột nhiên hoàn hồn lại, hắn dùng lực nhéo lên hai cánh tay sắp không nghe hắn điều khiển,
Sử dụng ma khí quá mức, lồng ngực Uyên Quyết nghẹn một ngụm máu, không ngừng đang vật lộn đảo điên ở bên trong.
Cảm giác đau đớn ngập tràn trong cơ thể, nhưng Sói xám tiên sinh nhưng không kịp chú ý, hắn đã bị biểu diễn của Nguyễn Thu Thu hấp dẫn rồi.
Chỉ thấy Nguyễn Thu Thu đột nhiên ngã xuống đất với tư thế quỷ dị, lại giống như bị ma vật trong suốt cao cấp đánh gục.
“Đau quá! Hu hu……” Nàng như là đột nhiên bị bóp lấy cổ, hai chân nhỏ gầy nhào vào ở trong tuyết không còn chút sức lực, tiếng ho khan kịch liệt thống khổ phát ra từ trong miệng, giống như sắp nghẹt thở mà chết.
Sói xám tiên sinh: “……”
Diễn xuất của tiểu phu nhân hắn, hình như còn không bằng hắn……
Uyên Quyết nhìn nàng mạnh mẽ nhào vào trong nền tuyết, đột nhiên cười không ra tiếng.
Cười cười, máu lại phun ra ngoài.
Ác Lang tiên sinh – ma vật trong suốt cấp cao: “…………”
Mà bên kia Lục Tử Nhiễm thấy Nguyễn Thu Thu sợ hãi như vậy, lại thêm hắn trúng chiêu quá đột ngột, tu vi cũng bị mất đi một cách nhanh chóng, nhanh chóng thụt lùi xuống cấp ba, nên cũng nửa tin nửa ngờ.
Đan điền càng ngày càng đau, một chút hoài nghi cuối cùng trong lòng Lục Tử Nhiễm cũng đã biến mất.
Hắn nhìn Nguyễn Thu Thu dần dần không động đậy, không do dự nữa, tại chỗ hóa thành yêu hình để thuận tiện thoát thân, bỏ chạy vào rừng sâu không ngoái đầu lại.
Thậm chí hắn còn không nhìn Nguyễn Thu Thu, người mà hắn vừa nói sẽ thích nhiều hơn một chút, nhanh chóng trốn chạy về hướng rời đi bộ lạc Viêm Lang, cũng không quay đầu nhìn lại một ánh mắt.
……
Xung quanh dần dần yên tĩnh lại:
Nguyễn Thu Thu nằm ở trên mặt tuyết, giả vờ mình bị “ma vật trong suốt” “Bóp chết” rất an tường.
Nàng đếm nhẩm ở trong lòng, chờ qua hai phút, mới từ từ mở mắt ra, chống cánh tay run rẩy từ trên mặt tuyết ngồi dậy.
Tình trạng bây giờ của nàng kỳ thực có chút gay go, vừa rồi “biểu diễn” quá nhập tâm, vết thương trên đùi bị mấy con cá cắn lại bị vỡ, máu chảy ra trộn lẫn với bùn đất trên người, thoạt nhìn thấy buồn nôn.
Nguyễn Thu Thu sờ sờ cổ, hơi hối hận vì tự bóp cổ mình hơi mạnh tay để phát ra tiếng ho khan.
Nhưng nam chính khó xử lý cuối cùng cũng đi rồi, Nguyễn Thu Thu thở phào nhẹ nhõm, nhìn phương hướng Lục Tử Nhiễm chạy đi, thực sự không nhịn được mà cười “ha ha” hai tiếng.
Làm gì có ma vật trong suốt, không ngờ Lục Tử Nhiễm vẫn bị mắc câu.
Thực ra trong nội dung tiểu thuyết, Lục Tử Nhiễm chính là kiểu anh trai mưa điển hình, kiểu vai nữ phụ xung quanh đều cần sự giúp đỡ của hắn, không cách nào từ chối.
Nhưng trong suy nghĩ Lục Tử Nhiễm không tự cho là như vậy, không biết tại sao bây giờ hắn lại trở nên tệ như thế.
Hi vọng hắn thật sự tin là mình chết rồi, không trở lại tìm nàng gây phiền toái nữa.
Suy nghĩ về Lục Tử Nhiễm nhiều vài giây, Nguyễn Thu Thu lại cảm thấy nổi da gà thêm mấy cái.
Nàng cần nhanh nhanh trở về vuốt ve cái đuôi xù lông mềm của Sói xám tiên sinh để chữa trị một chút tâm hồn vừa bị tàn phá nghiêm trọng của nàng.
Nguyễn Thu Thu vừa xoa đầu gối đầu gối đau đớn, vừa nghĩ tới chuyện có liên quan đến Sói xám tiên sinh, vẻ mặt ngây ngốc
Động tĩnh vừa rồi lớn như vậy Sói xám tiên sinh cũng không tỉnh, chẳng nhẽ bệnh tình chuyển biến xấu rồi?
Nguyễn Thu Thu muốn nhanh đi về xác nhận tình huống của hắn, hai tay chống lên mặt tuyết muốn đứng lên.
Nhưng nàng còn chưa đứng lên, bầu trời xung quanh nàng trong nháy mắt đã tối sập, như bị một cái gì đó to lớn ngăn chặn toàn bộ ánh sáng.
Nguyễn Thu Thu muốn ngẩng đầu đến xem, cơn gió to lạnh giá lại cuồn cuộn xung quanh người.
Những bông hoa tuyết cả ngày nay không rơi xuống, đột nhiên nghiêng ngả bay xuống, còn theo tầm mắt của nàng, cuốn theo gió lạnh, bùm bùm thổi đầy mặt Nguyễn Thu Thu, che đậy toàn bộ tầm mắt của nàng.
“…… tuyết rơi sao?” Nguyễn Thu Thu đành phải giơ cánh tay lên che mắt, hơi bất mãn mà nỉ non một tiếng.
“Ừ, tuyết rơi rồi.” Bên tai bỗng nhiên truyền đến âm thanh khàn khàn vừa quen thuộc lại xa lạ, âm cuối còn trộn lẫn tâm trạng rất phức tạp trầm thấp không rõ, mang theo hơi thở ấm áp, cùng thổi qua vành tai nàng.
“?? Sói xám tiên sinh?” Nguyễn Thu Thu theo bản năng gọi ra tên bình thường ở trong lòng, kinh ngạc mở mắt ra.
Vì sao nàng lại nghe thấy giọng của Sói xám tiên sinh, yêu lang kia bây giờ chẳng phải còn đang nằm ở trong sơn động sao?
Nguyễn Thu Thu muốn dời cánh tay, quay đầu lại xem.
Nhưng nàng còn chưa kịp quay đầu, giọng nói khàn khàn kia lại vang lên, lời nói quen thuộc như những lần trước, “Ngủ.”
Nguyễn Thu Thu: “……”
Âm thanh đơn độc trầm thấp, nương theo yêu lực ôn hòa rơi xuống, Nguyễn Thu Thu cố gắng mở to hai mắt, lại từ từ nhắm mắt lại, nàng thậm chí chưa kịp suy nghĩ vì sao Sói xám tiên sinh lại ở đây, cũng có chút không cam lòng mà chìm dần vào trong bóng tối.
Bình luận facebook