Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36: Yêu lang đáng thương của ngươi đột nhiên xuất hiện
Chương 36: Yêu lang đáng thương của ngươi đột nhiên xuất hiện
Lục Tử Nhiễm lại gọi tên Nguyễn Thu Thu hai tiếng, vô cùng nôn nóng đứng tại chỗ đợi vài giây, đáy lòng không biết lí do vì sao mà cảm thấy phiền muộn.
Mười mấy phút trước, hắn tới bộ lạc Viêm Lang, đã chuẩn bị sẵn tinh thần phải đợi một lúc mới có thể hỏi được tin tức của Nguyễn Thu Thu, nhưng vận may của tên sư tử kiêu ngạo này cũng khá tốt, vừa tới đã gặp được Tạ Vũ.
Tạ Vũ và Lục Tử Nhiễm đều là dũng sĩ của mấy bộ lạc Yêu Tộc ở quanh đây, hàng năm ở hội nghị mùa thu cũng sẽ gặp nhau, vì thế cũng xem như là có quen biết.
Tạ Vũ nhìn thấy Lục Tử Nhiễm, còn có chút kinh ngạc, “Lục Tử Nhiễm? Sao ngươi lại tới bộ lạc Viêm Lang chúng ta?”
Lục Tử Nhiễm chào hỏi khách sáo với hắn một lúc, thuận miệng hỏi thăm, “Trước đó không phải bộ lạc của chúng ta có một nhân tộc gả tới bộ lạc các ngươi sao? Tộc trưởng bảo ta tới xem nàng còn sống không.”
Tạ Vũ vẻ mặt có chút quái lạ, “Ngươi nói Nguyễn Thu Thu?”
“Đúng vậy, nàng đã chết rồi sao?” Lục Tử Nhiễm cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao hắn cũng không cảm thấy Nguyễn Thu Thu có thể sống sót được.
Nghe thấy hắn nói, vẻ mặt Tạ Vũ càng kỳ quái, “Nàng chưa chết.”
“Không chỉ chưa chết, còn rất hung hăng đây.” Vừa nhớ tới ngày đó Nguyễn Thu Thu dùng lời nguyền rủa trên người uy hiếp bọn hắn, Tạ Vũ đã hận đến nghiến răng.
“Chưa chết?” Lục Tử Nhiễm lần này thật sự bất ngờ, khuôn mặt tuấn lãng của hắn chìm xuống, “Vậy Uyên Quyết đã chết rồi sao?”
Uyên Quyết chết rồi, vì thế Nguyễn Thu Thu đang sống tạm qua ngày?
Tạ Vũ nghiến răng ken két, “Uyên Quyết nếu như chết thì đã tốt rồi, nhưng nghe khẩu khí của Nguyễn Thu Thu, yêu lang kia còn sống rất tốt, còn có năng lực thân mật với nàng ta cơ mà.”
Nghe thấy hai chữ “thân mật”, vẻ mặt Lục Tử Nhiễm hoàn toàn méo mó, hắn không thể tin hỏi lại, “Ngươi nói Nguyễn Thu Thu còn thân mật với tên yêu lang kia?”
Tạ Vũ bị con sư tử này đột nhiên cất cao giọng nói làm cho sợ hết hồn, nhưng hắn nhìn sắc mặt Lục Tử Nhiễm tái nhợt, rất nhanh đã hiểu được con sư tử này chắc hẳn coi Nguyễn Thu Thu là “con mồi” của hắn, chết thì có thể, nhưng ở cùng với con yêu khác, thì tuyệt đối không được.
Hắn cũng là kẻ như vậy.
Hiểu rõ được điều này, con ngươi Tạ Vũ đảo quanh, trong lòng nảy lên một kế sách, hắn cố ý thêm mắm dặm muối nói, “Đúng vậy, chính miệng nàng ta nói, còn nói bọn họ âu yếm bảy, tám lần rồi, ban đầu ta cũng không tin, nhưng mùi của hắn trên người nàng rất nồng…”
Vẻ mặt Lục Tử Nhiễm nhăn nhó sắp nhỏ ra nước, hắn cố gắng kiềm chế sự tức giận không tên đang dâng lên trong lòng, cắn răng hỏi, “Nữ nhân đáng chết đấy và với tên yêu lang tàn tật kia đang ở đâu?”
Tạ Vũ thấy hắn mắc câu, trong lòng vui vẻ.
Hắn giả vờ kinh ngạc, che giấu chuyện “nguyền rủa” trên người Uyên Quyết, cố ý nói, “Tử Nhiễm, ngươi muốn làm gì? Ngươi có biết thủ lĩnh tiền nhiệm chúng ta rất lợi hại không? Cho dù hắn chỉ là một con sói xám tàn tật, thực lực giảm xuống, nhưng cũng trên cấp ba, ngươi muốn ra tay với hắn?”
“Ha ha.” Lục Tử Nhiễm cười lạnh một tiếng, “Cấp ba?”
Mấy ngày trước, hắn đã tới bình cảnh sắp đột phá lên cấp bốn, còn sợ đánh không lại một con sói xám tàn phế, thực lực thụt lùi xuống chỉ nhỉnh hơn cấp ba một chút xíu sao?
Hắn đã thay đổi ý định, hôm nay hắn muốn giết chết Uyên Quyết, sẽ mang Nguyễn Thu Thu về nhốt trong địa lao.
Đợi cho tới ngày thú triều ập tới, để cho con yêu sư ở trong giấc mơ kia đẩy nàng xuống, chết thay hắn.
Nàng vốn dĩ phải chết thay hắn, bây giờ ở cùng con yêu khác thì ra thể thống gì?
Phản bội?
Chẳng qua là một công cụ ngu dại mà thôi, còn dám phản bội hắn.
Hắn nhờ Tạ Vũ chỉ đường cho hắn, cất dấu cơn phẫn nộ vọt tới gần sơn động của Nguyễn Thu Thu, dự định đối chất với nàng.
Nhưng điều càng khiến cho Lục Tử Nhiễm tức giận chính là, cái đồ công cụ ngu dại Nguyễn Thu Thu này lại còn dám lại không để ý tới hắn.
Hắn nhất thời càng tức giận.
Nguyễn Thu Thu trốn ở phía sau gốc cây lớn sắp tróc hết vỏ, ở phía xa nhìn thấy Lục Tử Nhiễm tức giận xanh cả mặt, vô cùng vui mừng khi vừa rồi nàng đã tin tưởng vào trực giác của bản thân, đã dấu đi hết thu hoạch của ngày hôm nay, không mang nửa viên linh thạch nào ở trên người.
Nàng đã rời đi bộ lạc Phong Sư hơn mười ngày, vì sao Lục Tử Nhiễm lại tìm đến nàng?
Nguyễn Thu Thu đang suy nghĩ, chợt nghe thấy âm thanh của Lục Tử Nhiễm đang đi tới gần sơn càng lớn, hắn đứng cách cửa sơn động khoảng ba, bốn mét thì dừng lại, hít sâu một hơi, gân cổ hô to vào trong sơn động, “Nguyễn Thu Thu! Mau ra đây, ta biết ngươi vẫn chưa chết!”
Nguyễn Thu Thu: “…??” Nàng đương nhiên không chết rồi, đầu óc con sư tử này có phải là bị bệnh không???
Nguyễn Thu Thu còn chưa kịp nhổ nước bọt xuống, liền nhìn thấy Lục Tử Nhiễm không được đáp lại, cả đầu sư tử không còn giữ được bình tĩnh.
Nàng mắt thấy Lục Tử Nhiễm muốn vọt thẳng vào trong hang, cũng không biết tên yêu lang nào đó đã lén lút ra ngoài đi săn, Nguyễn Thu Thu chợt cảm thấy lo lắng.
Tên sư tử cặn bã này sẽ không phải định dựa vào tên tuổi của nàng, cố ý tới tìm Sói xám tiên sinh đang bị trọng thương gây sự toái chứ?
Tuy Sói xám tiên sinh có thể đánh được ma vật đã sắp đạt cấp ba, nhưng chưa chắc có thể đánh được Lục Tử Nhiễm có vầng sáng nam chính bảo vệ.
Nếu xảy ra đánh nhau, không có lợi với Ác lang tiên sinh.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Thu Thu cũng không để ý tới những chuyện khác, chỉ cắn răng, từ phía sau gốc cây chậm rãi đi ra.
Nàng cúi đầu, nắm chặt cây giáo trong tay, giả bộ mới đi từ bên ngoài về, cố ý làm cho tiếng bước chân vang lớn.
Lục Tử Nhiễm nghe thấy âm thanh từ phía sau truyền đến, lập tức dừng lại bước chân sắp bước vào trong sơn động, quay đầu, nhìn thấy Nguyễn Thu Thu cả người chật vật.
Nàng trông còn tệ hại hơn so với thời gian trước ở trong bộ lạc, vốn dĩ đã rất gầy, bây giờ lại càng gầy hơn.
Quần áo da thú mặc trên người rách rưới, trên mặt trên đùi dính toàn bùn đất xen lẫn lá cây gì đó, tóc tai rối bù, trên mặt còn có vết máu, cùng với bùn đất, che hơn nửa bên mặt, thoạt nhìn rất chật vật.
Nhìn thấy nàng sống thảm thương, chật vật như thế, nỗi tức giận quỷ dị trong lòng Lục Tử Nhiễm cũng tiêu tán một chút:
Kết cục rời đi bộ lạc, rời đi hắn chính là như vậy.
Nhìn dáng vẻ của Nguyễn Thu Thu, sợ rằng từ khi rời khỏi bộ lạc đến giờ, ngay cả một bữa cơm no cũng chưa từng được ăn.
Lục Tử Nhiễm thoáng nhìn bước chân nàng cũng hơi kỳ lạ, nghĩ tới lời của Tạ Vũ “Âu yếm đến mấy lần”, hắn vừa tức giận, lại muốn cười trên sự đau khổ của người khác.
Ha ha, lang tộc kia còn hung tàn hơn nhiều so với sư tộc bọn họ, tên sói xám biến thái kia chắc chắn không thể dịu dàng, nàng chắc đã bị thương không còn ra hình người, thật đáng thương.
Nhưng, đây chính là kết cục khi phản bội hắn.
Lục Tử Nhiễm đè nén sự phẫn nộ, gọi nàng một tiếng, “Nguyễn Thu Thu!”
Nguyễn Thu Thu – chính mình cũng không biết bản thân bị Sói xám tiên sinh làm tổn thương – rất đáng thương – giả vờ bản thân vừa mới nghe thấy hắn gọi, tinh thần hoảng hốt ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Nhìn vẻ mặt si ngốc quen thuộc này của Nguyễn Thu Thu, lửa giận trong lòng Lục Tử Nhiễm dần dần phai nhạt rất nhiều, cũng bình tĩnh lại, không tiếp tục gầm thét.
Nguyễn Thu Thu nhân cơ hội dừng bước, cách tên sư tử cặn bã năm, sáu mét, cách xa nhìn nhau.
Đây là lần thứ nhất Nguyễn Thu Thu vô cùng tỉnh táo nhìn Lục Tử Nhiễm, hắn còn cao to hơn một chút so với trong ấn tượng của nàng, vóc người tướng mạo đều là khuân mẫu của các nam chính, mặc áo khoác da thú màu đen còn tốt hơn mấy lần so với Sói xám tiên sinh của nàng, mái tóc dài màu nâu đậm thả ở phía sau, đôi mắt thâm thúy, cho dù có tùy tiện cầm một cái giò lợn máu chảy đầm đìa cũng vẫn mang vầng sáng nam chính, xem ra vô cùng phóng khoáng ngông ngênh.
Hừ, có vầng sáng nam chính thì có gì đặc biệt, nếu như nàng có thể săn được tấm da tốt như vậy, làm một bộ quần áo mới cho Sói xám tiên sinh, cho dù khuôn mặt hắn đã bị hủy dung, nhưng chắc chắn vẫn có thể nghiền ép Lục Tử Nhiễm.
Nguyễn Thu Thu dời ánh mắt từ trên người Lục Tử Nhiễm đi, giả vờ bản thân không nhận ra hắn, chỉ cúi đầu, lảo đảo từng chút di chuyển về sơn động.
Nàng siết chặt cây giáo trong tay, tận đáy lòng cầu khẩn tên sư tử này thức thời một chút, nhanh chóng cút đi, cách xa nàng một chút.
Sách lược giả ngu của Nguyễn Thu Thu cũng có hiệu quả, Lục Tử Nhiễm nhìn thấy nàng dường như bị dằn vặt mà mất đi thần trí, sự phẫn nộ trong lòng dần dần tiêu tán, thay vào đó là một tia thương tiếc.
Nói không chừng, Nguyễn Thu Thu lúc thần trí không tỉnh táo, bị tên con sói xám biến thái kia ép buộc thân mật thì sao.
Trước đây khi còn ở bộ lạc Phong Sư, Nguyễn Thu Thu cũng không được bình thường.
Tộc Vu tiền nhiệm tạ thế đã nói hồn phách của nàng có thể là không đầy đủ, sẽ ngu si trong một thời gian mới có thể hơi tỉnh táo được một chút.
Vì thế người và yêu ở trong bộ lạc Phong Sư cũng quen với hình ảnh thỉnh thoảng nàng tỉnh táo và đa số thời gian đều ngây ngốc, trì độn.
Các thành viên trong bộ lạc đều cho rằng trước đây Nguyễn Thu Thu thích hắn, nhưng thực ra không phải.
Chỉ là lần nào đó hắn phát thiện tâm, lại giúp nàng một lần đúng vào thời điểm hiếm hoi thần trí của nàng có chút tỉnh táo, nên Nguyễn Thu Thu mới nhớ rõ hắn, theo bản năng ỷ lại vào hắn một chút.
Khi không tỉnh táo nàng không thích ra ngoài, lúc tình cờ tỉnh táo một chút biểu hiện cũng rất trí tuệ, trong mắt người khác, tất nhiên là nàng thích hắn.
Mặc dù Lục Tử Nhiễm biết điều này, thế nhưng chưa từng giải thích, cũng dung túng Nhu Nguyệt Nhiêu căm thù nàng.
Cảm giác sung sướng khi được nhiều phụ nữ yêu thích, vì hắn mà tranh giành tình cảm không phải là chuyện mà sư tử chung tình có thể cảm nhận được.
Huống hồ khuôn mặt của Nguyễn Thu Thu cũng không tệ lắm, mặc dù không có thiên phú tu luyện, nhưng lại có nghĩa là không có tính nguy hại, được nàng thích là một chuyện khiến hắn sung sướng lại không có bất kỳ gánh nặng gì.
Có lẽ, Nguyễn Thu Thu đúng là bị ép buộc.
Nghĩ tới đây, tâm trạng của Lục Tử Nhiễm lại khá hơn một chút.
Hắn giả vờ dịu dàng kêu nàng một tiếng, âm thanh xoa dịu hơn một chút, “Thu Thu, là ta, Lục Tử Nhiễm đây, ta tới cứu vớt nàng.”
Nguyễn Thu Thu: “……” Cái đệt, nàng mắc ói quá.
Nguyễn Thu Thu nghe thấy âm thanh dịu dàng của Lục Tử Nhiễm, cảm thấy toàn thân mình sắp bị nứt ra rồi.
Nguyễn Thu Thu chỉ là sắp bị nứt ra, nhưng Sói xám tiên sinh cách đó hơn ba mươi mét, thương tích khắp người, thật vất vả mới săn được đồ ăn, cứng rắn chống đỡ chạy về, nghe thấy câu “đến cứu vớt nàng” trong miệng Lục Tử Nhiễm, chỉ cảm thấy vết thương vừa bị đàn trâu rừng dẫm đạp lại càng đau đớn hơn.
Đột nhiên hắn không còn chút sức lực nào, bàn tay trượt xuống, con trâu rừng cấp một, chất thịt tươi ngon thật vất vả mới săn được, đã xử lý tốt lập tức rơi vào trong tuyết.
Ba quả trứng phải chịu nguy hiểm bị giẫm chết để lấy được trong ổ của chim khủng long to lớn, cũng từ trong lồng ngực lăn xuống đất.
Uyên Quyết dựa lưng vào gốc cây đại thụ, bên môi tràn ra máu tươi, yêu thức không khống chế được mà lan tràn đến bên người Lục Tử Nhiễm, bàn tay nắm chặt, một đôi mắt màu xanh lam xám hẹp dài, không có tiêu cự, không biết từ khi nào đã biến thành màu đỏ tươi, sát ý tràn đầy không thể kìm hãm.
Lục Tử Nhiễm lại gọi tên Nguyễn Thu Thu hai tiếng, vô cùng nôn nóng đứng tại chỗ đợi vài giây, đáy lòng không biết lí do vì sao mà cảm thấy phiền muộn.
Mười mấy phút trước, hắn tới bộ lạc Viêm Lang, đã chuẩn bị sẵn tinh thần phải đợi một lúc mới có thể hỏi được tin tức của Nguyễn Thu Thu, nhưng vận may của tên sư tử kiêu ngạo này cũng khá tốt, vừa tới đã gặp được Tạ Vũ.
Tạ Vũ và Lục Tử Nhiễm đều là dũng sĩ của mấy bộ lạc Yêu Tộc ở quanh đây, hàng năm ở hội nghị mùa thu cũng sẽ gặp nhau, vì thế cũng xem như là có quen biết.
Tạ Vũ nhìn thấy Lục Tử Nhiễm, còn có chút kinh ngạc, “Lục Tử Nhiễm? Sao ngươi lại tới bộ lạc Viêm Lang chúng ta?”
Lục Tử Nhiễm chào hỏi khách sáo với hắn một lúc, thuận miệng hỏi thăm, “Trước đó không phải bộ lạc của chúng ta có một nhân tộc gả tới bộ lạc các ngươi sao? Tộc trưởng bảo ta tới xem nàng còn sống không.”
Tạ Vũ vẻ mặt có chút quái lạ, “Ngươi nói Nguyễn Thu Thu?”
“Đúng vậy, nàng đã chết rồi sao?” Lục Tử Nhiễm cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao hắn cũng không cảm thấy Nguyễn Thu Thu có thể sống sót được.
Nghe thấy hắn nói, vẻ mặt Tạ Vũ càng kỳ quái, “Nàng chưa chết.”
“Không chỉ chưa chết, còn rất hung hăng đây.” Vừa nhớ tới ngày đó Nguyễn Thu Thu dùng lời nguyền rủa trên người uy hiếp bọn hắn, Tạ Vũ đã hận đến nghiến răng.
“Chưa chết?” Lục Tử Nhiễm lần này thật sự bất ngờ, khuôn mặt tuấn lãng của hắn chìm xuống, “Vậy Uyên Quyết đã chết rồi sao?”
Uyên Quyết chết rồi, vì thế Nguyễn Thu Thu đang sống tạm qua ngày?
Tạ Vũ nghiến răng ken két, “Uyên Quyết nếu như chết thì đã tốt rồi, nhưng nghe khẩu khí của Nguyễn Thu Thu, yêu lang kia còn sống rất tốt, còn có năng lực thân mật với nàng ta cơ mà.”
Nghe thấy hai chữ “thân mật”, vẻ mặt Lục Tử Nhiễm hoàn toàn méo mó, hắn không thể tin hỏi lại, “Ngươi nói Nguyễn Thu Thu còn thân mật với tên yêu lang kia?”
Tạ Vũ bị con sư tử này đột nhiên cất cao giọng nói làm cho sợ hết hồn, nhưng hắn nhìn sắc mặt Lục Tử Nhiễm tái nhợt, rất nhanh đã hiểu được con sư tử này chắc hẳn coi Nguyễn Thu Thu là “con mồi” của hắn, chết thì có thể, nhưng ở cùng với con yêu khác, thì tuyệt đối không được.
Hắn cũng là kẻ như vậy.
Hiểu rõ được điều này, con ngươi Tạ Vũ đảo quanh, trong lòng nảy lên một kế sách, hắn cố ý thêm mắm dặm muối nói, “Đúng vậy, chính miệng nàng ta nói, còn nói bọn họ âu yếm bảy, tám lần rồi, ban đầu ta cũng không tin, nhưng mùi của hắn trên người nàng rất nồng…”
Vẻ mặt Lục Tử Nhiễm nhăn nhó sắp nhỏ ra nước, hắn cố gắng kiềm chế sự tức giận không tên đang dâng lên trong lòng, cắn răng hỏi, “Nữ nhân đáng chết đấy và với tên yêu lang tàn tật kia đang ở đâu?”
Tạ Vũ thấy hắn mắc câu, trong lòng vui vẻ.
Hắn giả vờ kinh ngạc, che giấu chuyện “nguyền rủa” trên người Uyên Quyết, cố ý nói, “Tử Nhiễm, ngươi muốn làm gì? Ngươi có biết thủ lĩnh tiền nhiệm chúng ta rất lợi hại không? Cho dù hắn chỉ là một con sói xám tàn tật, thực lực giảm xuống, nhưng cũng trên cấp ba, ngươi muốn ra tay với hắn?”
“Ha ha.” Lục Tử Nhiễm cười lạnh một tiếng, “Cấp ba?”
Mấy ngày trước, hắn đã tới bình cảnh sắp đột phá lên cấp bốn, còn sợ đánh không lại một con sói xám tàn phế, thực lực thụt lùi xuống chỉ nhỉnh hơn cấp ba một chút xíu sao?
Hắn đã thay đổi ý định, hôm nay hắn muốn giết chết Uyên Quyết, sẽ mang Nguyễn Thu Thu về nhốt trong địa lao.
Đợi cho tới ngày thú triều ập tới, để cho con yêu sư ở trong giấc mơ kia đẩy nàng xuống, chết thay hắn.
Nàng vốn dĩ phải chết thay hắn, bây giờ ở cùng con yêu khác thì ra thể thống gì?
Phản bội?
Chẳng qua là một công cụ ngu dại mà thôi, còn dám phản bội hắn.
Hắn nhờ Tạ Vũ chỉ đường cho hắn, cất dấu cơn phẫn nộ vọt tới gần sơn động của Nguyễn Thu Thu, dự định đối chất với nàng.
Nhưng điều càng khiến cho Lục Tử Nhiễm tức giận chính là, cái đồ công cụ ngu dại Nguyễn Thu Thu này lại còn dám lại không để ý tới hắn.
Hắn nhất thời càng tức giận.
Nguyễn Thu Thu trốn ở phía sau gốc cây lớn sắp tróc hết vỏ, ở phía xa nhìn thấy Lục Tử Nhiễm tức giận xanh cả mặt, vô cùng vui mừng khi vừa rồi nàng đã tin tưởng vào trực giác của bản thân, đã dấu đi hết thu hoạch của ngày hôm nay, không mang nửa viên linh thạch nào ở trên người.
Nàng đã rời đi bộ lạc Phong Sư hơn mười ngày, vì sao Lục Tử Nhiễm lại tìm đến nàng?
Nguyễn Thu Thu đang suy nghĩ, chợt nghe thấy âm thanh của Lục Tử Nhiễm đang đi tới gần sơn càng lớn, hắn đứng cách cửa sơn động khoảng ba, bốn mét thì dừng lại, hít sâu một hơi, gân cổ hô to vào trong sơn động, “Nguyễn Thu Thu! Mau ra đây, ta biết ngươi vẫn chưa chết!”
Nguyễn Thu Thu: “…??” Nàng đương nhiên không chết rồi, đầu óc con sư tử này có phải là bị bệnh không???
Nguyễn Thu Thu còn chưa kịp nhổ nước bọt xuống, liền nhìn thấy Lục Tử Nhiễm không được đáp lại, cả đầu sư tử không còn giữ được bình tĩnh.
Nàng mắt thấy Lục Tử Nhiễm muốn vọt thẳng vào trong hang, cũng không biết tên yêu lang nào đó đã lén lút ra ngoài đi săn, Nguyễn Thu Thu chợt cảm thấy lo lắng.
Tên sư tử cặn bã này sẽ không phải định dựa vào tên tuổi của nàng, cố ý tới tìm Sói xám tiên sinh đang bị trọng thương gây sự toái chứ?
Tuy Sói xám tiên sinh có thể đánh được ma vật đã sắp đạt cấp ba, nhưng chưa chắc có thể đánh được Lục Tử Nhiễm có vầng sáng nam chính bảo vệ.
Nếu xảy ra đánh nhau, không có lợi với Ác lang tiên sinh.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Thu Thu cũng không để ý tới những chuyện khác, chỉ cắn răng, từ phía sau gốc cây chậm rãi đi ra.
Nàng cúi đầu, nắm chặt cây giáo trong tay, giả bộ mới đi từ bên ngoài về, cố ý làm cho tiếng bước chân vang lớn.
Lục Tử Nhiễm nghe thấy âm thanh từ phía sau truyền đến, lập tức dừng lại bước chân sắp bước vào trong sơn động, quay đầu, nhìn thấy Nguyễn Thu Thu cả người chật vật.
Nàng trông còn tệ hại hơn so với thời gian trước ở trong bộ lạc, vốn dĩ đã rất gầy, bây giờ lại càng gầy hơn.
Quần áo da thú mặc trên người rách rưới, trên mặt trên đùi dính toàn bùn đất xen lẫn lá cây gì đó, tóc tai rối bù, trên mặt còn có vết máu, cùng với bùn đất, che hơn nửa bên mặt, thoạt nhìn rất chật vật.
Nhìn thấy nàng sống thảm thương, chật vật như thế, nỗi tức giận quỷ dị trong lòng Lục Tử Nhiễm cũng tiêu tán một chút:
Kết cục rời đi bộ lạc, rời đi hắn chính là như vậy.
Nhìn dáng vẻ của Nguyễn Thu Thu, sợ rằng từ khi rời khỏi bộ lạc đến giờ, ngay cả một bữa cơm no cũng chưa từng được ăn.
Lục Tử Nhiễm thoáng nhìn bước chân nàng cũng hơi kỳ lạ, nghĩ tới lời của Tạ Vũ “Âu yếm đến mấy lần”, hắn vừa tức giận, lại muốn cười trên sự đau khổ của người khác.
Ha ha, lang tộc kia còn hung tàn hơn nhiều so với sư tộc bọn họ, tên sói xám biến thái kia chắc chắn không thể dịu dàng, nàng chắc đã bị thương không còn ra hình người, thật đáng thương.
Nhưng, đây chính là kết cục khi phản bội hắn.
Lục Tử Nhiễm đè nén sự phẫn nộ, gọi nàng một tiếng, “Nguyễn Thu Thu!”
Nguyễn Thu Thu – chính mình cũng không biết bản thân bị Sói xám tiên sinh làm tổn thương – rất đáng thương – giả vờ bản thân vừa mới nghe thấy hắn gọi, tinh thần hoảng hốt ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Nhìn vẻ mặt si ngốc quen thuộc này của Nguyễn Thu Thu, lửa giận trong lòng Lục Tử Nhiễm dần dần phai nhạt rất nhiều, cũng bình tĩnh lại, không tiếp tục gầm thét.
Nguyễn Thu Thu nhân cơ hội dừng bước, cách tên sư tử cặn bã năm, sáu mét, cách xa nhìn nhau.
Đây là lần thứ nhất Nguyễn Thu Thu vô cùng tỉnh táo nhìn Lục Tử Nhiễm, hắn còn cao to hơn một chút so với trong ấn tượng của nàng, vóc người tướng mạo đều là khuân mẫu của các nam chính, mặc áo khoác da thú màu đen còn tốt hơn mấy lần so với Sói xám tiên sinh của nàng, mái tóc dài màu nâu đậm thả ở phía sau, đôi mắt thâm thúy, cho dù có tùy tiện cầm một cái giò lợn máu chảy đầm đìa cũng vẫn mang vầng sáng nam chính, xem ra vô cùng phóng khoáng ngông ngênh.
Hừ, có vầng sáng nam chính thì có gì đặc biệt, nếu như nàng có thể săn được tấm da tốt như vậy, làm một bộ quần áo mới cho Sói xám tiên sinh, cho dù khuôn mặt hắn đã bị hủy dung, nhưng chắc chắn vẫn có thể nghiền ép Lục Tử Nhiễm.
Nguyễn Thu Thu dời ánh mắt từ trên người Lục Tử Nhiễm đi, giả vờ bản thân không nhận ra hắn, chỉ cúi đầu, lảo đảo từng chút di chuyển về sơn động.
Nàng siết chặt cây giáo trong tay, tận đáy lòng cầu khẩn tên sư tử này thức thời một chút, nhanh chóng cút đi, cách xa nàng một chút.
Sách lược giả ngu của Nguyễn Thu Thu cũng có hiệu quả, Lục Tử Nhiễm nhìn thấy nàng dường như bị dằn vặt mà mất đi thần trí, sự phẫn nộ trong lòng dần dần tiêu tán, thay vào đó là một tia thương tiếc.
Nói không chừng, Nguyễn Thu Thu lúc thần trí không tỉnh táo, bị tên con sói xám biến thái kia ép buộc thân mật thì sao.
Trước đây khi còn ở bộ lạc Phong Sư, Nguyễn Thu Thu cũng không được bình thường.
Tộc Vu tiền nhiệm tạ thế đã nói hồn phách của nàng có thể là không đầy đủ, sẽ ngu si trong một thời gian mới có thể hơi tỉnh táo được một chút.
Vì thế người và yêu ở trong bộ lạc Phong Sư cũng quen với hình ảnh thỉnh thoảng nàng tỉnh táo và đa số thời gian đều ngây ngốc, trì độn.
Các thành viên trong bộ lạc đều cho rằng trước đây Nguyễn Thu Thu thích hắn, nhưng thực ra không phải.
Chỉ là lần nào đó hắn phát thiện tâm, lại giúp nàng một lần đúng vào thời điểm hiếm hoi thần trí của nàng có chút tỉnh táo, nên Nguyễn Thu Thu mới nhớ rõ hắn, theo bản năng ỷ lại vào hắn một chút.
Khi không tỉnh táo nàng không thích ra ngoài, lúc tình cờ tỉnh táo một chút biểu hiện cũng rất trí tuệ, trong mắt người khác, tất nhiên là nàng thích hắn.
Mặc dù Lục Tử Nhiễm biết điều này, thế nhưng chưa từng giải thích, cũng dung túng Nhu Nguyệt Nhiêu căm thù nàng.
Cảm giác sung sướng khi được nhiều phụ nữ yêu thích, vì hắn mà tranh giành tình cảm không phải là chuyện mà sư tử chung tình có thể cảm nhận được.
Huống hồ khuôn mặt của Nguyễn Thu Thu cũng không tệ lắm, mặc dù không có thiên phú tu luyện, nhưng lại có nghĩa là không có tính nguy hại, được nàng thích là một chuyện khiến hắn sung sướng lại không có bất kỳ gánh nặng gì.
Có lẽ, Nguyễn Thu Thu đúng là bị ép buộc.
Nghĩ tới đây, tâm trạng của Lục Tử Nhiễm lại khá hơn một chút.
Hắn giả vờ dịu dàng kêu nàng một tiếng, âm thanh xoa dịu hơn một chút, “Thu Thu, là ta, Lục Tử Nhiễm đây, ta tới cứu vớt nàng.”
Nguyễn Thu Thu: “……” Cái đệt, nàng mắc ói quá.
Nguyễn Thu Thu nghe thấy âm thanh dịu dàng của Lục Tử Nhiễm, cảm thấy toàn thân mình sắp bị nứt ra rồi.
Nguyễn Thu Thu chỉ là sắp bị nứt ra, nhưng Sói xám tiên sinh cách đó hơn ba mươi mét, thương tích khắp người, thật vất vả mới săn được đồ ăn, cứng rắn chống đỡ chạy về, nghe thấy câu “đến cứu vớt nàng” trong miệng Lục Tử Nhiễm, chỉ cảm thấy vết thương vừa bị đàn trâu rừng dẫm đạp lại càng đau đớn hơn.
Đột nhiên hắn không còn chút sức lực nào, bàn tay trượt xuống, con trâu rừng cấp một, chất thịt tươi ngon thật vất vả mới săn được, đã xử lý tốt lập tức rơi vào trong tuyết.
Ba quả trứng phải chịu nguy hiểm bị giẫm chết để lấy được trong ổ của chim khủng long to lớn, cũng từ trong lồng ngực lăn xuống đất.
Uyên Quyết dựa lưng vào gốc cây đại thụ, bên môi tràn ra máu tươi, yêu thức không khống chế được mà lan tràn đến bên người Lục Tử Nhiễm, bàn tay nắm chặt, một đôi mắt màu xanh lam xám hẹp dài, không có tiêu cự, không biết từ khi nào đã biến thành màu đỏ tươi, sát ý tràn đầy không thể kìm hãm.