Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25: Đúng là, không phải người thì không được sao? Lão sói xám thì không được sao?
Chương 25: Đúng là, không phải người thì không được sao? Lão sói xám thì không được sao?
“Ngươi…” Tạ Vũ tức không chịu được, giận đến phát run.
Hắn nâng móng vuốt sắc nhọn lên, chỉ về phía Nguyễn Thu Thu, biểu tình vặn vẹo, “Nguyễn Thu Thu, ngươi muốn chết?”
Tạ Vũ hít sâu một hơi, tức run người, “Tiện nhân, ta cho ngươi thêm một cơ hội, bây giờ quỳ xuống xin lỗi, lão tử sẽ xem xét cho ngươi chết toàn thây.”
Nguyễn Thu Thu nhìn cặp mắt tên yêu lang không còn chút phong độ này lộ ra tia hung ác, có thể nhảy lên bóp chết nàng bất cứ lúc nào, nàng lùi về sau một bước.
Nhóm yêu lang xung quanh nhốn nháo lên, gương mặt toàn là ác ý.
Dưới bầu trời đầy gió tuyết, những nhân loại giống nàng, hầu hết cũng mang theo tâm trạng xem kịch, muốn xem nàng sẽ bị xử lý thế nào.
Yêu lang trẻ tuổi Trữ Việt bên kia cũng không dám tin, gương mặt đơ ra, không ngờ Nguyễn Thu Thu nhìn dịu dàng như vậy lại dám mở miệng mắng yêu, vẫn chưa hoàn hồn được.
Nguyễn Thu Thu nhìn vuốt sói của Tạ Vũ còn nhỏ hơn Sói xám tiên sinh mấy lần, nghe câu “tiện nhân” kia của hắn, cảm thấy có chút buồn cười.
Nàng biết tên yêu lang hạ lưu trước mặt này sẽ không bỏ qua cho nàng, cho dù nàng không mắng hắn, sau khi nàng gọi hắn là Vũ ca xong, hắn cũng có thể tìm ra trăm ngàn lý do dùng ngôn ngữ nhục nhã nàng, thậm chí còn sỉ nhục cả Sói xám tiên sinh.
Nàng kích động, không chỉ kích động, nàng còn rất ngây thơ.
Nhưng sự ngây thơ và kích động của nàng, không phải vì nàng đã mắng tên yêu lang trước mặt, mà là vì nàng thế nhưng lại ngu ngốc mà nghĩ rằng, nàng có thể tìm được sự giúp đỡ ở bộ lạc Viêm Lang.
Bộ lạc mà tất cả đều thờ ơ, vứt bỏ Sói xám tiên sinh.
Đám sói này, có khác gì đám yêu sư coi nàng như công cụ đổi muối trong bộ lạc Phong Sư đâu?
À, khác chứ, đám sói này còn mang theo vô số sự khinh miệt dành cho nàng, sự sợ hãi và hận ý dành cho Sói xám tiên sinh.
Trên thế giới này, không phải yêu lang nào cũng tốt như Sói xám tiên sinh.
Nàng thật là ngốc, mới nghĩ là ngay lúc cùng đường, có thể đổi lấy dược thảo trong bộ lạc Viêm Lang.
Nếu sớm biết đám yêu đó sẽ cười nhạo Sói xám tiên sinh như vậy, chẳng thà nàng chịu nguy hiểm, trực tiếp ở trong rừng tìm kiếm dược thảo còn hay hơn.
Nguyễn Thu Thu lạnh lùng cắn môi, bình tĩnh nhìn tên yêu lang đã gỡ bỏ lớp mặt nạ nhẹ nhàng ôn hòa xuống, nắm chặt tay.
“Hừ, nói gì đi, bị dọa ngây người rồi à?” Yêu lang trẻ tuổi Trữ Việt kia cuối cùng cũng chậm rãi hoàn hồn từ sự kinh ngạc, muốn bước tới gần chỉ vào mặt Nguyễn Thu Thu mắng, lại giống như do dự, không dám tiến lên.
Nguyễn Thu Thu nhìn Tạ Vũ cho dù đang nổi cơn thịnh nộ cũng chỉ dùng ngôn ngữ để uy hiếp như trước, không thật sự dùng móng vuốt đả thương nàng, lại thêm dáng vẻ cực kì do dự của Trữ Việt, càng thêm chứng thực suy nghĩ trong lòng.
Đồng thời càng thấy buồn cười trong lòng.
Cho dù hiện tại Sói xám tiên sinh bị thương như vậy, bọn họ cũng làm ra chuyện bỉ ổi như vứt bỏ này, nhưng lại vì lời nói của “Tộc Vu”, bởi vì “nguyền rủa” mà sợ hắn.
Thậm chí còn giống như nàng suy đoán, không dám tới gần người hình như bị lây lời nguyền rủa như nàng.
Nguyễn Thu Thu cảm thấy bọn họ quả thực nực cười cực kì.
Nhưng chính vì sự “e ngại” và “mù quáng” này của bọn họ, cho nàng cơ hội thoát thân phản đòn.
Nếu đánh trực tiếp chắc chắn là nàng đánh lại không nhiều yêu như vậy, nhưng mà…
Trong đầu Nguyễn Thu Thu xẹt qua cách thoát thân an toàn có thể xảy ra nhất, mặt lại dần dần đỏ lên.
Nếu đám yêu lang này biết nàng đã cùng Sói xám tiên sinh thân mật qua, e là càng không dám động vào nàng nhỉ.
Cho dù nàng nói như vậy, rất có lỗi với “danh dự” của Sói xám tiên sinh, cũng có chút thẹn thùng.
Nhưng Nguyễn Thu Thu kéo da thú trên người, chậm rãi nói, “Nếu ngươi không sợ lời nguyền trên người ta, thì động thủ đi, có lẽ ngươi bước gần nửa mét, sẽ bị nguyền rủa.”
“Dù sao ta và phu quân, cũng đã thân mật bảy tám lần rồi.”
Lời nói đầy khí phách của Nguyễn Thu Thu, quanh quẩn trong làn tuyết, nháy mắt như khiến cho tất cả yêu và người ở đây thay đổi sắc mặt.
Nữ yêu một mực châm chọc khiêu khích kia đơ cả người, theo bản năng phản bác, “Không thể nào! Tên sói phế vật bị thương nặng như vậy, sao còn sức…”
Nàng ta nói tới đây lập tức xấu hổ mà ngậm miệng lại.
Nàng ta nhớ Uyên Quyết là lạnh lùng nhất, giống như yêu lang không có tình cảm, sinh vật gì cũng không lọt vào mắt hắn được, cho dù trước đây hắn vẫn là thủ lĩnh của bộ lạc Viêm Lang, cũng sống ở sơn động gần vách núi cách xa bầy yêu nhất.
Trong bộ lạc các nàng, trước đây không phải không có nữ yêu gan dạ, nghĩ rằng mình khác biệt, có ý đồ đến gần Uyên Quyết.
Nhưng nữ yêu còn chưa tới gần Uyên Quyết, đã bị đánh đuổi ra, còn bởi vì quá liều lĩnh, tới gần phạm vi cách lão sói xám biến thái kia một mét, lúc về miệng sùi bọt mép, thiếu chút nữa là chết.
Đến bây giờ nữ yêu kia còn chưa lành, nói chuyện cũng không lưu loát.
Một yêu lang tàn tật bị thương nặng, lại còn biến thái như vậy, lại thân mật nhiều lần với một nhân loại như Nguyễn Thu Thu như vậy? Nàng ta thật sự không thể tin được, nhưng lại cảm thấy hợp lý kì lạ, trong lòng càng thêm bội phục Tộc Vu.
Quả nhiên Tộc Vu nói đúng, chỉ có nhân loại như Nguyễn Thu Thu này, mới có thể thay bộ lạc Viêm Lang bọn họ gánh chịu tất cả nguyền rủa.
Đa số yêu lang xung quanh đều nghĩ như nữ yêu, sắc mặt ai cũng quỷ dị, vừa giận vừa thấy Tộc Vu thật sự lợi hại.
Mà yêu lang trẻ tuổi Trữ Việt đang giương nanh múa vuốt đứng cạnh Tạ Vũ vẻ mặt si ngốc, trực tiếp bị lời nói của Nguyễn Thu Thu làm cho nghẹn họng.
“Ngươi, ngươi… Không, không phải, tên, tên kia…”
Hắn sắp bị dọa khờ rồi, lắp ba lắp bắp, không nói được một câu đầy đủ.
Nguyễn Thu Thu có chút thương cảm nhìn đứa nhỏ xui xẻo này, nghĩ đến lời nói của mình ban nãy, mặt cũng đỏ dần lên.
Thật ra nàng và Sói xám tiên sinh chưa làm gì hết, ngay cả tên của hắn nàng còn chưa biết nữa kìa.
Nhưng nàng nói cũng không sai, nếu việc nàng sờ lông đuôi yêu lang cũng tính là thân mật, quả thật cũng có bảy tám lần.
Sau khi Tạ Vũ nghe lời nói của Nguyễn Thu Thu, sắc mặt cực kì khó coi.
Hắn rất muốn xông lên cào xé nhân tộc này, nhưng lại thật sự bị nàng chọc trúng tim đen.
Hắn quả thật không dám tới gần nàng, hiện tại bọn họ cách nhau hai ba mét hắn cũng có thể ngửi được mùi của thủ lĩnh tiền nhiệm trên người Nguyễn Thu Thu, hiện tại nàng có lẽ đã bị nguyền rủa giống như tên yêu lang kia rồi.
Trừ việc đó ra, trên người nàng còn ẩn chứa hơi thở của ma vật.
Nhớ tới cảnh không có một ngọn cỏ nào sống sót xung quanh sơn động cũ nơi Uyên Quyết ở trước đây, thật sự là Tạ Vũ không dám đánh cược.
Khó khăn lắm hắn mới đợi được tên sói xám nhỏ hơn hắn mười mấy tuổi kia trở nên tàn phế, là người trẻ tuổi đầu tiên bước lên vị trí đứng đầu của bộ lạc, căn bản không cần thiết vì một lời nói của nữ nhân không biết nặng nhẹ mà mạo hiểm.
Nhưng hắn nuốt không trôi cục tức này.
“Ha ha.” Tạ Vũ cười gượng hai tiếng, gân xanh trên mặt và cánh tay nổi lên, âm trầm nhìn Nguyễn Thu Thu, ánh mắt thoáng nhìn qua ngọn giáo nàng đặt ở rìa balo.
Da thú trên đó hơi mở ra, lộ ra móng vuốt ma vật sắc nhọn bên trong.
Thần sắc Tạ Vũ biến đổi mạnh, trong lòng kinh hãi.
Món đồ hình dạng kì lạ trong balo da thú sau lưng Nguyễn Thu Thu, rõ ràng là móng vuốt của ma vật cấp ba.
Ma vật cấp ba, thực lực gần bằng với hắn hiện tại, căn bản không phải một người bình thường như Nguyễn Thu Thu có thể đánh thắng được.
Chẳng lẽ, là Uyên Quyết?
Nhưng tên sói đó rõ ràng bị thương như vậy.
Hắn còn có sức chiến đấu lớn như vậy sao?
Nếu đúng như những gì Nguyễn Thu Thu nói, tên sói kia thực thích nàng.
Nếu như hắn nếu động đến Nguyễn Thu Thu, liệu Uyên Quyết có vì trả thù, muốn liều mạng, cùng đồng quy vu tận với bọn họ không?
Cảm xúc Tạ Vũ rất phức tạp, hắn rất muốn thu tay lại, nhưng bị nhiều yêu lang nhìn thấy như vậy, có hơi mất mặt.
Tim Nguyễn Thu Thu đập rất nhanh, nàng cẩn thận quan sát sắc mặt yêu lang trước mặt, lúc thấy bộ dạng vô cùng phẫn nộ nhưng lại giống như có chút chùn chân của hắn, đã biết bản thân có thể đã thắng cược.
Nhưng sắc mặt của Tạ Vũ lại có chút âm tình bất định, Nguyễn Thu Thu theo bản năng muốn lấy ngọn giáo trong balo ra, chuẩn bị sẵn tinh thần, muốn chiến đấu.
Nhưng tay nàng toàn là mồ hôi, cầm không chắc, chỉ nắm lên lớp da thú.
Móng vuốt ma vật làm thành ngọn giáo bị rơi trên đất tuyết, phát ra tiếng “phanh” nặng nề.
Trong chốc lát Nguyễn Thu Thu cũng căng thẳng lên hẳn, nhưng nàng lại không biểu hiện ra mặt, nhìn đám yêu còn lại, lại phát hiện so với nàng hình như bọn họ còn… căng thẳng hơn?
Nguyễn Thu Thu cẩn thận xác nhận lại, phát hiện nàng thật sự không nhìn lầm, giây phút ngọn giáo rớt xuống, không chỉ sắc mặt của Tạ Vũ trở nên khó coi, sắc mặt của những yêu lang khác cũng nháy mắt trở nên vặn vẹo.
Yêu lang trẻ tuổi Trữ Việt quả thực là một câu cũng không nói được, hắn chỉ nhìn Nguyễn Thu Thu, giống như nàng là một con mãnh thú đáng sợ nào đó.
Trữ Việt không biết, tại sao chỉ hơn một tuần ngắn ngủn, nhân tộc thoạt nhìn nhỏ yếu vô cùng, suốt đường đi luôn trầm mặc ít nói trước mắt, sẽ trở nên như bây giờ.
Nguyễn Thu Thu lờ mờ ý thức được gì đó, nàng nắm chặt da thú trong tay, trong lòng khẽ động, thử thăm dò bước lên phía trước một bước.
“…” Tạ Vũ ngửi được mùi vị nồng nặc của Uyên Quyết trên người nàng, theo bản năng lui về sau một bước.
Không chỉ Tạ Vũ, hầu như tất cả yêu lang đứng gần nàng đều lùi về sau.
Nguyễn Thu Thu: “……”
Thì ra trong bộ lạc Viêm Lang, ấn tượng về việc Lão sói xám là đại biến thái sâu sắc đến vậy sao?
Biết được điều này, Nguyễn Thu Thu chẳng những không thấy vui, ngược lại thấy có chút chua sót trong lòng
Bị nhiều yêu e ngại như vậy, trước khi nàng gả qua đây, e là lão sói xám kia căn bản không có bạn bè gì nhỉ?
“Nam yêu bọn ta mới không thèm so đo với nữ nhân tầm thường như ngươi.” Trữ Việt núp phía sau Tạ Vũ cắn răng, ngoan độc nói với Nguyễn Thu Thu.
Lời nói của hắn thế nhưng lại tạo đường lui cho Tạ Vũ.
Tạ Vũ lạnh lùng nhìn lướt qua Nguyễn Thu Thu, trong lòng nghĩ nữ nhân này đã bị nhiễm lời nguyền nghiêm trọng như vậy, chắc sắp chết rồi, hắn không cần thiết phải vì tức giận lời nói của một người sắp chết.
Trong đầu xẹt qua những suy nghĩ này, trên mặt Tạ Vũ khôi phục lại nụ cười ôn hòa đáng ghét, nhìn Nguyễn Thu Thu, “Nam yêu bọn ta không thèm so đo với nữ nhân tầm thường như ngươi.”
Nói xong hắn xoay người, cùng Trữ Việt, người luôn cà khịa mắng mỏ rời đi.
Chắc thấy không còn gì hay để xem, lại sợ tới gần Nguyễn Thu Thu sẽ bị nhiễm “nguyền rủa”, đám yêu đứng trước cửa sơn động đồng loạt quay vô trong.
Trong khoảng thời gian ngắn, giữa bầu trời đầy tuyết, chỉ còn một mình Nguyễn Thu Thu đứng đó.
Nàng không thay đổi sắc mặt mà cúi xuống, nhặt ngọn giáo trên mặt đất lên.
Gió mùa đông mang theo bông tuyết, nương theo ngọn tóc vén lên, chui vào trong cổ nàng, mang đến một trận lạnh lẽo.
Đi trong gió tuyết đến gần trưa, Nguyễn Thu Thu quá đói bụng, tay cũng hơi run.
Nàng quay đầu lại, nhìn sâu vào mấy cái sơn động đã hạ rèm da thú.
Theo gió lạnh, loáng thoáng truyền đến tiếng mắng chửi
“Phế vật xứng gái điếm lắm”, “Chúc bọn họ sớm chết”, “Tên sói hèn nhát hại chết anh ta nhanh chết đi”…
Nguyễn Thu Thu dùng sức hít một hơi, gió lạnh quá mức, khiến nàng ho khan.
Nàng xoay người, đạp lên lớp tuyết dày đặc, đi về nhà.
Vứt hết những lời ác ý và công kích ra đằng sau.
Bàn tay bị đông lạnh đến đỏ bừng nắm chặt ngọn giáo, tim đập càng lúc càng nhanh, hai má và hốc mắt cũng càng ngày càng nóng, Nguyễn Thu Thu gắt gao cắn môi không cho tiếng ho khan của mình phát ra.
Trong lòng nàng buồn rầu, răng khép chặt lại.
Cố ý chuẩn bị muối trong balo, muốn đổi dược thảo với đám yêu trong bộ lạc Viêm Lang, còn có ly gỗ chứa giọt nước chữa bệnh nàng cố nhịn đỏ hết mắt mới làm ra được bỗng trở nên rất nặng, rất nặng.
Nặng đến mức, mỗi bước đi của nàng, đều phải cố thêm sức mới bước được.
Cho đến khi những lời chửi rủa khó nghe kia dần biến mất, đi rất xa rất xa, xa đến khi bộ lạc Viêm Lang đã bị nàng quẳng ra đằng sau, Nguyễn Thu Thu mới chú ý tới sự đau đớn khác thường trên môi.
Nàng đi đến một dưới gốc cây, cảm giác có gì đó ấm áp theo khóe miệng đi xuống chậm rãi chảy xuôi.
Nguyễn Thu Thu nâng tay xoa xoa, trên ngón tay sưng phù nhiễm vết máu đỏ tươi, từng giọt từng giọt rơi trên đất tuyết.
“Híttttt…”
Nguyễn Thu Thu hít sâu một hơi, cảm thấy mũi cũng nóng lên.
Nàng nâng tay chà chà, chảy máu mũi rồi.
Nguyễn Thu Thu: “…”
Quyết định đến bộ lạc Viêm Lang của nàng hôm nay là một sai lầm.
Đầu gối mơ hồ truyền đến cảm giác đau đớn, Nguyễn Thu Thu lúc này mới ý thức được giày của nàng đã hoàn toàn ướt đẫm.
Nàng có chút bất lực, vịn lấy thân cây, dự định nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục trở về.
Nguyễn Thu Thu mở balo da thú, lấy khăn tay da thú hơi mềm mại ra, bắt đầu lau đi vết máu trên người.
Sắc trời dần tối xuống, hình như tuyết rơi cũng lớn hơn trước, Nguyễn Thu Thu không biết là do sức lực cạn kiệt, hay do tức giận, cả người run lên.
Nàng thấy thật mất mặt, ở ngoài đường hết nửa ngày trời, chưa nói đến việc không đổi được gì, mà còn bị người ta làm cho tức không chịu được.
Không có dược thảo, ma hạch của ma vật cấp hai cũng chỉ có thể dùng thêm lần cuối thôi, Nguyễn Thu Thu thật sự không biết mình nên làm gì bây giờ.
Nàng có một loại cảm giác, không cách nào về nhà đối mặt với Sói xám tiên sinh.
Hoặc là nói, nàng rất lo lắng, nàng chưa làm được gì mà đã về nhà, đợi tới lần sau hắn lại xuất hiện tình trạng ma khí lan tràn trong cơ thể như trước kia, nàng không có cách nào để giúp hắn rồi.
Chỉ cần nghĩ tới khả năng đó, máu khắp người Nguyễn Thu Thu lạnh hết lên.
Nàng bắt đầu không kiềm chế được, tự hỏi bản thân kết quả cực đoan kia, không thèm lau máu, không thèm để tâm tới sự tức giận ban nãy, vội vàng chạy nhanh về.
“Chờ một chút.”
Sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói non nớt, Nguyễn Thu Thu dừng bước, quay đầu lại, ở nơi đứng trước cây to cách đó không xa, nhìn thấy bé trai dáng người nho nhỏ.
Cậu thở hổn hển, trông như vội vàng chạy tới đây, rất gầy yếu, xem ra mới bảy tám tuổi.
Bé trai có mái tóc màu nâu ngắn ngủn, mặc bộ đồ da thú rách nát không ra gì như nàng, trong tay cầm một cây xương nhìn qua không cứng chắc lắm, ánh mắt đen thẳm vừa cảnh giác đề phòng vừa mong chờ nhìn nàng chằm chằm.
Nguyễn Thu Thu vội vã trở về xem Sói xám tiên sinh, không có ý định vì người hoặc yêu nào đó mà dừng lại.
Nàng chỉ liếc mắt nhìn bé trai kia một cái, liền tiếp tục đi về phía sơn động.
“Nè, ngươi, chờ một chút.” Mạc Ngư không ngờ người này lại không quan tâm mình, lập tức có chút sốt ruột gọi nàng, “Ngươi là Nguyễn Thu Thu đúng không, không phải ngươi muốn có dược thảo trị liệu cho yêu tộc sao?”
Nghe cậu bé nhắc tới dược thảo, còn gọi chính xác tên của mình, Nguyễn Thu Thu mới hoàn toàn ngừng lại, có chút nghi hoặc nhìn bé trai trước mặt này.
Bé trai nhìn xung quanh, thấy không có yêu nào đuổi theo, mới cố gắng hạ giọng nói, “Ta biết ở đâu có dược thảo có thể trị cho yêu.”
Nguyễn Thu Thu hơi bất ngờ, “Ngươi có dược thảo?”
Mạc Ngư do dự một hồi, gật gật đầu.
Nguyễn Thu Thu nhìn bé trai gầy yếu, “Cám ơn ngươi, nếu ngươi có dược thảo, ta có thể dùng muối đổi với ngươi.”
Nàng nói xong thì lấy muối trong balo ra.
Nhưng sau khi bé trai nghe được lời của nàng, có chút nói lắp, mặt cũng dần dần đỏ lên, “Bây giờ, bây giờ chưa có.”
Nguyễn Thu Thu dừng động tác lấy muối lại, nhìn về phía bé trai kia, thấy cậu có chút bối rối giải thích, “Nhưng mà, ta biết ở đâu có.”
Đáy lòng nàng hơi nghi ngờ, phát ra một tia linh khí để thăm dò, xoay vòng quanh bé trai kia, sau khi xác nhận hắn chỉ là một bé trai nhân loại bình thường, giọng nói dịu xuống, dò xét nói, “Ngươi muốn ta và ngươi cùng đi hái dược thảo sao?”
Đôi mắt đen láy của Mạc Ngư sáng lên, dùng sức gật gật đầu, “Ngươi một nửa, ta một nửa.”
Nguyễn Thu Thu nhất thời càng thấy kỳ quái, nàng nói, “Ngươi có biết ta là phu nhân của Lão sói xám… thủ lĩnh tiền nhiệm của các ngươi không? Trên người ta có thể đã bị nguyền rủa.”
Nàng vừa dứt lời, đã thấy bé trai kia dùng sức siết chặt nắm tay nhỏ, dùng sức gật đầu, “Ta biết.”
“Ta biết.”
Hắn nói liên tiếp hai ba lần, nói như thấy chết không sờn, “Nhưng ta muốn cược một phen.”
Nguyễn Thu Thu hơi cau mày, nhìn sắc mặt trắng bệch của cậu, ánh mắt lại kiên định khác thường.
Nguyễn Thu Thu lau vết máu trên mặt, hơi cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cậu, nghiêm túc nói, “Ngươi tên gì?”
“Ta.” Âm thanh bé trai hơi khàn khàn, “Ta tên Mạc Ngư.”
Nguyễn Thu Thu nói: “… Mạc Dư?”
Bé trai cắn cắn răng: “Mạc Ngư.”
Đáy mắt Nguyễn Thu Thu mang theo ý cười, “Được rồi, Mạc Ngư.”
Bé trai tên Mạc Ngư có chút không kiên nhẫn mà thở bằng cái mũi bị đông lạnh tới mức hồng hết lên, giương mắt nhìn Nguyễn Thu Thu, “Ngươi có đồng ý không, nếu đồng ý, thì bây giờ chúng ta đi.”
Nguyễn Thu Thu cất muối vào trong balo, người vừa mới chứng kiến sự ác ý của đám yêu lang trong bộ lạc Viêm Lang là nàng không gật đầu liền, chỉ nói, “Tại sao ta phải tin ngươi?”
Mạc Ngư nhỏ nhắn, nhưng sau khi nghe lời nói của Nguyễn Thu Thu thì vô cùng già dặn mà thở dài, chỉ chỉ vào sườn núi nhỏ cách đó không xa, “Thấy sơn động kia không?”
Nguyễn Thu Thu nhìn theo hướng ngón tay cậu, quả thật thấy được một sơn động nhỏ.
“Ca ca… của ta bị thương rồi, ta muốn dùng dược thảo cứu mạng hắn.” Mạc Ngư cố gắng kiềm chế giọng của mình, nhưng cậu quá nhỏ, lời vừa nói ra, nước mắt cũng lưng tròng, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu nói với người ngoài chuyện này, ngữ khí hơi kích động, “Bình thường luôn là ca ca chiếu cố bọn ta, lần này hắn đi săn bị thương rồi, ta… ta cũng muốn cứu ca ca.”
“Ta tìm được dược thảo rồi, nhưng mà ta lấy không được, những yêu khác, yêu khác không muốn giúp ta…”
Nguyễn Thu Thu nhìn đôi mắt đỏ hoe của cậu, nghĩ đến Sói xám tiên sinh cũng bị trọng thương ở nhà, do dự một chút nói, “Ngươi có thể dẫn ta tới sơn động của các ngươi xem không?”
Mạc Ngư dùng sức gật gật đầu, nhưng mới vừa cất bước chân ngắn củn chạy về phía trước hai bước đã lập tức quay đầu lại, do dự nói, “Lát nữa ngươi có thể chỉ đứng trước cửa sơn động không.”
Cậu bé nói xong, cúi đầu nhận lỗi, “Thực xin lỗi.”
Nguyễn Thu Thu sửng sốt một giây, rất nhanh đã phản ứng lại, đứa nhỏ này vẫn sợ lời nguyền rủa trên người nàng, sợ nàng sẽ ảnh hưởng đến ông nội và ca ca đang bệnh trong nhà.
Nàng không để tâm, chỉ phất phất tay, “Đi nhanh đi.”
…
Sơn động nhà Mạc Ngư rất gần bọn họ, Nguyễn Thu Thu lại vội, khoảng ba phút là tới cửa sơn động.
Vừa tới gần cửa động nhỏ hẹp, cao chưa tới ngực nàng kia, Nguyễn Thu Thu đã mơ hồ ngửi thấy một mùi ẩm mốc truyền đến.
Nàng hơi cau mày, nhìn Mạc Ngư kéo tấm màn da thú cũng khá là dày dặn trên cửa ra, hô một tiếng vọng vào bên trong, “Ông nội, ca ca, muội, ta về rồi.”
Bên trong sơn động cũng coi như ấm áp, bên trong đốt đèn, cũng tương đối sáng, Nguyễn Thu Thu như lập tức thấy rõ tất cả tình trạng trong sơn động.
Trên chiếc giường đá thấp bé, có một người già nằm trên đó, hắn già lắm rồi, tới mức khắp mặt toàn là nếp nhăn, chắc cũng không nhớ được gì rồi, nhìn thấy Mạc Ngư đã về, cũng chỉ vui vẻ lại lắp bắp nói, “Ngư Ngư… Ngư Ngư…”
Bên cạnh ông ấy, còn có một thiếu niên gầy yếu đang nằm, thoạt nhìn cũng chỉ khoảng mười một mười hai tuổi, là hình bán yêu Nguyễn Thu Thu có chút quen thuộc, đuôi và tai mèo lộ ra bên ngoài.
Khác với Sói xám tiên sinh ở chỗ, tay và chân của thiếu niên kia toàn là móng vuốt mèo, không phải dạng tay và chân loài người.
Trên người hắn đang đắp lớp da thú thấm máu, biểu cảm rất đau khổ, trông vô cùng yếu ớt.
Thiếu niên bán yêu miêu tộc không lớn hơn Mạc Ngư bao nhiêu này, chắc là ca ca mà Mạc Ngư nói muốn cứu rồi.
Nguyễn Thu Thu thấy mắt hơi cay cay.
Nàng tưởng người ca ca luôn cố gắng đi săn nuôi gia đình, bảo vệ bọn họ trong miệng Mạc Ngư, là một nam yêu trưởng thành cường tráng.
Nhưng nàng không ngờ, ca ca của cậu, cũng chỉ là một đứa nhỏ còn chưa trưởng thành.
Còn là một bán yêu miêu tộc thực lực thậm chí chưa tới cấp một.
Đứa nhỏ yếu ớt như vậy, có lẽ trong lúc đi săn gặp phải sinh vật viễn cổ gì đó, mới có thể bị thương nghiêm trọng như vậy.
Bên cạnh thiếu niên bán yêu đó, còn có một bé gái cỡ chừng bốn năm tuổi.
Trong tay bé gái cầm một tấm da thú rách cũ kỹ, sau khi nghe thấy tiếng Mạc Ngư thì vừa vui vẻ vừa oán trách nói, “Nhị ca! Ngươi lại ra ngoài chơi rồi.”
“Ừ, hôm nay nhị ca còn quen được một bạn mới nữa kìa.” Đáy mắt Mạc Ngư ướt ướt, dáng vẻ cậu nắm chặt tay ra sức giả vờ như đứa nhỏ, không muốn muội muội nhỏ bé chưa biết gì nghe tiếng khóc nức nở của cậu.
“Hay quá!” Tiểu cô nương ngẩng đầu, nhìn thấy Nguyễn Thu Thu đứng trước cửa động, nhìn Nguyễn Thu Thu mỉm cười ngọt ngào vui vẻ, “Tỷ tỷ, tỷ thật xinh đẹp, hình như trước đây muội chưa gặp qua tỷ! Đúng rồi đúng rồi, muội tên Mạc Bạc Hà!”
Nguyễn Thu Thu: “…..” Miêu, Miêu Bạc Hà?
Nàng nở nụ cười với tiểu cô nương có chút gầy gò, “Xin chào Bạc Hà, muội cũng rất đáng yêu, tỷ tên là Nguyễn Thu Thu.”
“Thu Thu tỷ tỷ! Sao tỷ không vào trong vậy, bên ngoài lạnh lắm đó.” Mạc Bạc Hà chớp chớp mắt.
Mạc Ngư không cho Mạc Bạc Hà nói tiếp, cầm gậy xương đứng lên, “Bạc Hà, muội may đồ tiếp đi, ca ca ra ngoài chơi thêm một lát.”
Mạc Bạc Hà nói: “Vậy ca ca về sớm chút nha.”
Mạc Ngư gật gật đầu, xoay người rời khỏi sơn động nhỏ hẹp.
Cậu nhìn Nguyễn Thu Thu, ánh mắt hồng hồng, “Giờ thì tin được rồi chứ?”
Nguyễn Thu Thu do dự một hồi, lấy ly gỗ đựng giọt nước chữa bệnh trong balo ra, đưa tới trước mặt cậu, “Đây là…”
Nàng dừng một chút, “Bảo bối trong sơn động phu quân ta, có thể giảm đau, ngươi có thể cho ca ca ngươi thử xem.”
Nàng thấy hơi thở của thiếu niên bán yêu kia quá mỏng manh, còn mỏng hơn mấy lần so với Sói xám tiên sinh, nếu không chữa trị, rất có thể sẽ chết.
Tuy bây giờ nàng và ác lang tiên sinh cũng rất khó khăn, nhưng nếu có thể giúp, Nguyễn Thu Thu vẫn muốn giúp một chút.
“Đương nhiên…” Nguyễn Thu Thu cầm ly gỗ nhỏ, “Nếu ngươi sợ phu quân ta bị nguyền rủa, thì thôi…”
Nàng nói còn chưa dứt lời, Mạc Ngư đã đi lên phía trước một bước, nhận lấy ly gỗ trong tay nàng.
Nhưng ngoài dự kiến Nguyễn Thu Thu, Mạc Ngư không xoay người đem ly gỗ vào sơn động, mà là mở nắp ly gỗ ra, tự mình uống một ngụm nhỏ.
Vẻ mặt không sợ chết của cậu, sau khi nuốt một ngụm nước nhỏ liền dùng tay bóp chặt cổ mình, ánh mắt đỏ bừng.
Nguyễn Thu Thu thấy tay kia của cậu thì gắt gao nắm chặt ly gỗ, cả người run rẩy đứng trong đất tuyết, duy trì tư thế buồn cười như vậy, nước mắt tuôn rơi.
Nhìn biểu tình như sắp chết của cậu, Nguyễn Thu Thu đột nhiên hiểu được.
Mạc Ngư nói cược một phen, không phải chỉ nói suông.
Dưới tình huống không một yêu hay người nào trong bộ lạc đồng ý giúp bọn họ.
Lúc tất cả mọi người và yêu đều cho rằng nàng và Sói xám tiên sinh bị nguyền rủa.
Một phen đánh cược của cậu.
Là thật sự dùng mạng của mình ra cược.
Cược rằng trên người nàng không bị nguyền rủa.
Cược rằng ly nước này của nàng thật sự có ích.
Trong nháy mắt Nguyễn Thu Thu có chút đau lòng, nhưng đáy lòng lại lập tức khôi phục lại.
Nhiều ngày vậy rồi, cuối cùng cũng cho nàng gặp một vài người ấm áp, một số chuyện ấm lòng.
Thiếu chút nữa là nàng tưởng, trên thế giới này ngoài trừ Sói xám tiên sinh ra, tất cả đều là người xấu.
Nguyễn Thu Thu chua chát trong lòng, nghĩ đến yêu lang trong nhà, lại có chút sốt ruột.
Nhưng cũng may Mạc Ngư là đứa nhỏ hiểu chuyện, xác nhận nước trong ly gỗ là đồ tốt xong, nước mắt càng rơi lã chã.
Nguyễn Thu Thu biết, cậu là đang trách bản thân đã uống quá nhiều “nước quý” như vậy, lãng phí thuốc của ca ca cậu.
“Đừng khóc nữa.” Nét mặt Nguyễn Thu Thu nhu hòa xuống, thở dài, ngẩng đầu nhìn bầu trời như muốn rơi tuyết lớn, cố gắng điều khiển giọng nói ôn hòa hơn, “Mau đưa cho muội muội ngươi đút ca ca ngươi uống, rồi đưa ta đi tìm dược thảo đi.”
“Được!” Mạc Ngư dùng sức gật đầu, lau khô nước mắt, liếc mắt nhìn Nguyễn Thu Thu thật sâu, rồi chui vào sơn động.
…
Cậu rất nhanh lại đi ra, nhưng không phải tay không.
Nguyễn Thu Thu nhìn thấy con thỏ khô khoảng bốn năm cân đóng băng trong tay cậu, có chút kinh ngạc nhìn cậu.
Mạc Ngư nhét thịt thỏ đã qua xử lý vào lòng Nguyễn Thu Thu, không được tự nhiên nói, “Là ông nội cho ngươi, ông nội nói, không được lấy không đồ của người ta.”
Lòng Nguyễn Thu Thu ấm lên, cũng không từ chối.
Hiện tại nàng là một người đã có gia đình, phải nuôi yêu lang sống qua ngày, miếng thịt này, nàng sẽ không cự tuyệt.
Cất thịt thỏ vào trong balo, Nguyễn Thu Thu nhìn lướt qua tầng mây đen dày đặc trên trời và gió tuyết càng lúc càng lớn, lại nhìn Mạc Ngư gầy yếu, rốt cuộc vẫn không có kêu hắn về trước, lần sau lại đi tìm dược thảo.
Thiếu niên miêu tộc sau khi lấy được giọt nước chữa bệnh của nàng có lẽ còn có thể đợi đợt tuyết nhỏ tiếp theo mới đi, nhưng Sói xám tiên sinh mơ hồ như bị ma khí xâm lấn không thể đợi được nữa.
“Mạc Ngư, dược thảo đó ở đâu, sao ngươi biết được?” Hai người vừa đi về, Nguyễn Thu Thu vừa hỏi.
“Ở trong rừng, có một con sông nhỏ, sau đó có mấy cái cây, trèo lên trên, có thể thấy đối diện, đối diện…” Mạc Ngư nói xong, vô cùng ngượng ngùng nhìn Nguyễn Thu Thu, “Trên vách núi cao đối diện có nhiều dược thảo.”
Nguyễn Thu Thu: “…..??” Trên vách núi cao đối diện?? Cái này sao mà làm?
Nàng hít sâu một hơi, nhìn Mạc Ngư dần dần cúi thấp đầu xuống, “Vậy ngươi nghĩ, ta có thể hái được không?”
“Trên vách núi cao đối diện cũng có rất nhiều cây.” Mạc Ngư nói, “Ngươi chỉ cần giữ chặt chân của ta, dùng sức quẳng ta qua bên kia…”
Nguyễn Thu Thu: “…”
Nàng thấy chủ ý này quả thực quá tồi, chẳng bằng nàng về sơn động dùng da thú làm ra một ít dây thừng, bay qua bên đó giống Tarzan còn hay hơn.
Chắc Mạc Ngư cũng thấy không tốt, bé trai nâng tay lau đi tuyết đọng trên mặt, “Ta chắc chắn tất cả đều là dược thảo có thể trị liệu cho yêu tộc, trước đây ta đã từng lẻn vào sơn động của Tộc Vu, đã nhìn qua dược thảo kia, khẳng định có thể dùng.”
Nguyễn Thu Thu hơi muốn bỏ cuộc, nàng thuận miệng hỏi, “Ngươi nói dược thảo kia trông như thế nào?”
“Dưới mấy gốc cây bên vách núi cao đối diện, lúc trước ta thấy thì không có tuyết lớn như vậy, là một màu vàng ươm, là đồ có căn tu, nghe Tộc Vu nói, hình như là sâm gì đó…”
Nguyễn Thu Thu ánh mắt sáng lên, “Nhân sâm???”
Mạc Ngư gật gật đầu, “Đúng, hình như là nó! Nhìn y chang.”
Nguyễn Thu Thu hít sâu một hơi, cả người như sống lại vậy.
Nhân sâm nối thành một mảnh nhỏ?
Vậy nếu nàng hai được tới tay, chẳng phải những ngày tháng của nàng và Sói xám tiên sinh sẽ khởi sắc sao?
Nguyễn Thu Thu hít sâu một hơi, nhắc bản thân mau bình tĩnh lại, mặc dù có chút hy vọng, nhưng quan trọng là bọn họ làm sao hái được nhân sâm tới tay.
Nhưng nàng vẫn rất vui, chuyến đi này, cuối cùng cũng không uổng công.
Tuy rằng chỉ là nghe được tin có nhân sâm, nhưng Nguyễn Thu Thu lại như thấy được những vết tích màu đen trên mặt Sói xám tiên sinh biến mất hết, bộ dạng phục hồi mạnh khỏe hoàn toàn.
Tâm trạng của nàng tốt hơn nhiều, tuy rằng vẫn lo lắng cho yêu lang trong nhà, nhưng tâm trạng tốt hơn chút, vừa tranh thủ bước vừa hỏi tên nhóc đầu củ cải bên cạnh “Tiểu Ngư, ta có thể gọi ngươi là Tiểu Ngư không? Ca ca của ngươi tên gì vậy?”
“Ừ!” Mạc Ngư gật đầu, tiếp theo lại quỷ dị trầm mặc hai giây, mới rầu rĩ trả lời: “Ca ca ta tên Mạc Miêu.”
Nguyễn Thu Thu: “…”
Nguyễn Thu Thu: “Vậy ông nội thì sao?”
“Ông nội tên là Mạc gia gia.” Mạc Ngư sờ sờ đầu, “Ông nội không chịu nói cho bọn ta tên của ông, ông nói tên của ông sẽ thu hút ma vật đến.”
Nguyễn Thu Thu nghe cậu nói, không xem là thật, nghĩ rằng Mạc gia gia đang nói giỡn, vì gia đình này mà có chút ưu sầu thở dài, “Vậy tên của ngươi và muội muội ngươi, đều do Mạc gia gia đặt?”
Mạc Ngư lại trầm mặc hai giây, “Là ca ca đặt.”
Nguyễn Thu Thu: “……” Do là một bán yêu miêu tộc đặt, cho nên một người tên Mạc Ngư một người tên Mạc Bạc Hà sao?? Hình như ca ca này cũng không quá đáng tin!
Nguyễn Thu Thu hơi buồn cười, nhưng vẫn nhịn xuống.
Trong lúc nói chuyện, hai người cũng sắp tới sơn động.
Nguyễn Thu Thu nhìn sơn động quen thuộc, mấy ngày nay đã trở thành “nhà” của nàng kia, nghĩ đến tên yêu lang ngốc nghếch dẫn ma vật đi trong đêm tuyết kia, ngực ấm dần, “Phía trước, chính là sơn động ta ở.”
Hai người đến nơi cách sơn động rất gần, tiếng bước chân sột soạt.
Trong sơn động, Sói xám tiên sinh đã khôi phục tinh thần đang từ từ mở mắt.
Sau khi tiểu phu nhân nhân tộc của hắn rời đi không lâu, những năng lượng u ám trong cơ thể hắn lại chạy ra, hắn giãy dụa uống ba ly nước nàng để lại, lại đau khổ đấu tranh cạnh bờ vực sống chết hồi lâu, mới miễn cưỡng ngăn chặn được ma khí trong cơ thể.
Đúng vậy, ma khí.
Uyên Quyết cay đắng trong họng, đè nén tâm trạng buồn bực trong lòng.
Đấu tranh với ma khí trong cơ thể đứt quãng bốn lần, cho dù trước đó hắn luôn trong trạng thái không có tinh thần, hiện tại cũng phát hiện ra những thứ có ý đồ muốn chiếm đoạt hắn, là ma khí.
Trong cơ thể có nhiều ma khí như vậy từ lúc nào, là tên ma vật có ý đồ xâm chiếm sơn động bọn họ buổi tối mấy ngày trước sao?
Hay là, do mấy tên ma vật kia để lại khi công kích hắn trong đợt thú triều lần trước.
Hay là…
Sớm hơn lúc đó nữa…
Uyên Quyết nét mặt u ám, đáy mắt không có tiêu cự dần dần hiện lên tia huyết quang.
Lúc hắn sắp lộ ra vẻ mắt đáng sợ hơn, ngoài sơn động đột nhiên truyền đến âm thanh quen thuộc.
Là giọng của Nguyễn Thu Thu.
Là giọng của tiểu phu nhân nhân tộc của hắn.
Sói xám tiên sinh đột nhiên có chút bối rối, hắn không biết nên đối diện với nàng như thế nào, chờ tới lúc yêu lang hắn phục hồi tinh thần, đã nhắm hai mắt lại, ngoan ngoãn nằm đó.
Ngay cả răng nanh vừa lộ ra cũng thu lại ngay ngắn.
Đuôi lớn khôi phục được một ít khí lực không kìm được vẫy vẫy, Sói xám tiên sinh liền nhạy bén phát hiện, tiếng bước chân bên ngoài sơn động không chỉ có một mình Nguyễn Thu Thu.
Bàn tay chợt dùng sức, ngực nháy mắt co chặt lại.
Ác lang tiên sinh nhẹ nhàng ngửi ngửi, sau khi phát hiện mùi trong không khí lạnh băng không ngờ lại phát ra từ một người nam yếu ớt, tâm tình của hắn đột nhiên lại trầm xuống.
Tại sao?
Tại sao chỉ là đi ra ngoài một chuyến đã dẫn theo nam nhân trở về?
Gã sói tên là Bụt kia còn chưa đủ sao?
Quả nhiên, không phải người thì không được sao?
Lão sói xám thì không được sao?
Hay là…
Phu quân tàn tật thì không được?
Hắn không biết tại sao mình lại buồn và tự ti như vậy, Sói xám tiên sinh đã mất đi thị lực gắt gao cắn chặt đôi môi tái nhợt, rơi vào sự bối rối và thống khổ trước giờ chưa từng trải qua.
Sói xám tiên sinh không cẩn thận, lại cào rách mười lỗ lên da thú Nguyễn Thu Thu mới may xong.
Trong lòng rầu rĩ lại khó chịu, cái đuôi vẫy đi vẫy lại cũng không động đậy nữa, Uyên Quyết không biết tại sao khóe mắt lại cay như vậy, cay đến mức hắn sắp không chịu nổi.
Hắn chỉ cảm thấy ma khí vất vả lắm mới áp chế được trong cơ thể lại cuồn cuộn lên, tàn sát bừa bãi, từng chút từng chút cắn nuốt gân mạch của hắn, khiến hắn đau khổ không thôi.
Lúc hắn sắp không khống chế nổi bản thân, bên ngoài truyền đến giọng của Nguyễn Thu Thu, “Tiểu Ngư, tới nhà của ta và phu quân ta rồi.”
“Bên ngoài tuyết rơi ngày càng lớn, một đứa trẻ như ngươi, hay là vào trong trước, trốn trong sơn động chờ ta đi.”
“Ngươi…” Tạ Vũ tức không chịu được, giận đến phát run.
Hắn nâng móng vuốt sắc nhọn lên, chỉ về phía Nguyễn Thu Thu, biểu tình vặn vẹo, “Nguyễn Thu Thu, ngươi muốn chết?”
Tạ Vũ hít sâu một hơi, tức run người, “Tiện nhân, ta cho ngươi thêm một cơ hội, bây giờ quỳ xuống xin lỗi, lão tử sẽ xem xét cho ngươi chết toàn thây.”
Nguyễn Thu Thu nhìn cặp mắt tên yêu lang không còn chút phong độ này lộ ra tia hung ác, có thể nhảy lên bóp chết nàng bất cứ lúc nào, nàng lùi về sau một bước.
Nhóm yêu lang xung quanh nhốn nháo lên, gương mặt toàn là ác ý.
Dưới bầu trời đầy gió tuyết, những nhân loại giống nàng, hầu hết cũng mang theo tâm trạng xem kịch, muốn xem nàng sẽ bị xử lý thế nào.
Yêu lang trẻ tuổi Trữ Việt bên kia cũng không dám tin, gương mặt đơ ra, không ngờ Nguyễn Thu Thu nhìn dịu dàng như vậy lại dám mở miệng mắng yêu, vẫn chưa hoàn hồn được.
Nguyễn Thu Thu nhìn vuốt sói của Tạ Vũ còn nhỏ hơn Sói xám tiên sinh mấy lần, nghe câu “tiện nhân” kia của hắn, cảm thấy có chút buồn cười.
Nàng biết tên yêu lang hạ lưu trước mặt này sẽ không bỏ qua cho nàng, cho dù nàng không mắng hắn, sau khi nàng gọi hắn là Vũ ca xong, hắn cũng có thể tìm ra trăm ngàn lý do dùng ngôn ngữ nhục nhã nàng, thậm chí còn sỉ nhục cả Sói xám tiên sinh.
Nàng kích động, không chỉ kích động, nàng còn rất ngây thơ.
Nhưng sự ngây thơ và kích động của nàng, không phải vì nàng đã mắng tên yêu lang trước mặt, mà là vì nàng thế nhưng lại ngu ngốc mà nghĩ rằng, nàng có thể tìm được sự giúp đỡ ở bộ lạc Viêm Lang.
Bộ lạc mà tất cả đều thờ ơ, vứt bỏ Sói xám tiên sinh.
Đám sói này, có khác gì đám yêu sư coi nàng như công cụ đổi muối trong bộ lạc Phong Sư đâu?
À, khác chứ, đám sói này còn mang theo vô số sự khinh miệt dành cho nàng, sự sợ hãi và hận ý dành cho Sói xám tiên sinh.
Trên thế giới này, không phải yêu lang nào cũng tốt như Sói xám tiên sinh.
Nàng thật là ngốc, mới nghĩ là ngay lúc cùng đường, có thể đổi lấy dược thảo trong bộ lạc Viêm Lang.
Nếu sớm biết đám yêu đó sẽ cười nhạo Sói xám tiên sinh như vậy, chẳng thà nàng chịu nguy hiểm, trực tiếp ở trong rừng tìm kiếm dược thảo còn hay hơn.
Nguyễn Thu Thu lạnh lùng cắn môi, bình tĩnh nhìn tên yêu lang đã gỡ bỏ lớp mặt nạ nhẹ nhàng ôn hòa xuống, nắm chặt tay.
“Hừ, nói gì đi, bị dọa ngây người rồi à?” Yêu lang trẻ tuổi Trữ Việt kia cuối cùng cũng chậm rãi hoàn hồn từ sự kinh ngạc, muốn bước tới gần chỉ vào mặt Nguyễn Thu Thu mắng, lại giống như do dự, không dám tiến lên.
Nguyễn Thu Thu nhìn Tạ Vũ cho dù đang nổi cơn thịnh nộ cũng chỉ dùng ngôn ngữ để uy hiếp như trước, không thật sự dùng móng vuốt đả thương nàng, lại thêm dáng vẻ cực kì do dự của Trữ Việt, càng thêm chứng thực suy nghĩ trong lòng.
Đồng thời càng thấy buồn cười trong lòng.
Cho dù hiện tại Sói xám tiên sinh bị thương như vậy, bọn họ cũng làm ra chuyện bỉ ổi như vứt bỏ này, nhưng lại vì lời nói của “Tộc Vu”, bởi vì “nguyền rủa” mà sợ hắn.
Thậm chí còn giống như nàng suy đoán, không dám tới gần người hình như bị lây lời nguyền rủa như nàng.
Nguyễn Thu Thu cảm thấy bọn họ quả thực nực cười cực kì.
Nhưng chính vì sự “e ngại” và “mù quáng” này của bọn họ, cho nàng cơ hội thoát thân phản đòn.
Nếu đánh trực tiếp chắc chắn là nàng đánh lại không nhiều yêu như vậy, nhưng mà…
Trong đầu Nguyễn Thu Thu xẹt qua cách thoát thân an toàn có thể xảy ra nhất, mặt lại dần dần đỏ lên.
Nếu đám yêu lang này biết nàng đã cùng Sói xám tiên sinh thân mật qua, e là càng không dám động vào nàng nhỉ.
Cho dù nàng nói như vậy, rất có lỗi với “danh dự” của Sói xám tiên sinh, cũng có chút thẹn thùng.
Nhưng Nguyễn Thu Thu kéo da thú trên người, chậm rãi nói, “Nếu ngươi không sợ lời nguyền trên người ta, thì động thủ đi, có lẽ ngươi bước gần nửa mét, sẽ bị nguyền rủa.”
“Dù sao ta và phu quân, cũng đã thân mật bảy tám lần rồi.”
Lời nói đầy khí phách của Nguyễn Thu Thu, quanh quẩn trong làn tuyết, nháy mắt như khiến cho tất cả yêu và người ở đây thay đổi sắc mặt.
Nữ yêu một mực châm chọc khiêu khích kia đơ cả người, theo bản năng phản bác, “Không thể nào! Tên sói phế vật bị thương nặng như vậy, sao còn sức…”
Nàng ta nói tới đây lập tức xấu hổ mà ngậm miệng lại.
Nàng ta nhớ Uyên Quyết là lạnh lùng nhất, giống như yêu lang không có tình cảm, sinh vật gì cũng không lọt vào mắt hắn được, cho dù trước đây hắn vẫn là thủ lĩnh của bộ lạc Viêm Lang, cũng sống ở sơn động gần vách núi cách xa bầy yêu nhất.
Trong bộ lạc các nàng, trước đây không phải không có nữ yêu gan dạ, nghĩ rằng mình khác biệt, có ý đồ đến gần Uyên Quyết.
Nhưng nữ yêu còn chưa tới gần Uyên Quyết, đã bị đánh đuổi ra, còn bởi vì quá liều lĩnh, tới gần phạm vi cách lão sói xám biến thái kia một mét, lúc về miệng sùi bọt mép, thiếu chút nữa là chết.
Đến bây giờ nữ yêu kia còn chưa lành, nói chuyện cũng không lưu loát.
Một yêu lang tàn tật bị thương nặng, lại còn biến thái như vậy, lại thân mật nhiều lần với một nhân loại như Nguyễn Thu Thu như vậy? Nàng ta thật sự không thể tin được, nhưng lại cảm thấy hợp lý kì lạ, trong lòng càng thêm bội phục Tộc Vu.
Quả nhiên Tộc Vu nói đúng, chỉ có nhân loại như Nguyễn Thu Thu này, mới có thể thay bộ lạc Viêm Lang bọn họ gánh chịu tất cả nguyền rủa.
Đa số yêu lang xung quanh đều nghĩ như nữ yêu, sắc mặt ai cũng quỷ dị, vừa giận vừa thấy Tộc Vu thật sự lợi hại.
Mà yêu lang trẻ tuổi Trữ Việt đang giương nanh múa vuốt đứng cạnh Tạ Vũ vẻ mặt si ngốc, trực tiếp bị lời nói của Nguyễn Thu Thu làm cho nghẹn họng.
“Ngươi, ngươi… Không, không phải, tên, tên kia…”
Hắn sắp bị dọa khờ rồi, lắp ba lắp bắp, không nói được một câu đầy đủ.
Nguyễn Thu Thu có chút thương cảm nhìn đứa nhỏ xui xẻo này, nghĩ đến lời nói của mình ban nãy, mặt cũng đỏ dần lên.
Thật ra nàng và Sói xám tiên sinh chưa làm gì hết, ngay cả tên của hắn nàng còn chưa biết nữa kìa.
Nhưng nàng nói cũng không sai, nếu việc nàng sờ lông đuôi yêu lang cũng tính là thân mật, quả thật cũng có bảy tám lần.
Sau khi Tạ Vũ nghe lời nói của Nguyễn Thu Thu, sắc mặt cực kì khó coi.
Hắn rất muốn xông lên cào xé nhân tộc này, nhưng lại thật sự bị nàng chọc trúng tim đen.
Hắn quả thật không dám tới gần nàng, hiện tại bọn họ cách nhau hai ba mét hắn cũng có thể ngửi được mùi của thủ lĩnh tiền nhiệm trên người Nguyễn Thu Thu, hiện tại nàng có lẽ đã bị nguyền rủa giống như tên yêu lang kia rồi.
Trừ việc đó ra, trên người nàng còn ẩn chứa hơi thở của ma vật.
Nhớ tới cảnh không có một ngọn cỏ nào sống sót xung quanh sơn động cũ nơi Uyên Quyết ở trước đây, thật sự là Tạ Vũ không dám đánh cược.
Khó khăn lắm hắn mới đợi được tên sói xám nhỏ hơn hắn mười mấy tuổi kia trở nên tàn phế, là người trẻ tuổi đầu tiên bước lên vị trí đứng đầu của bộ lạc, căn bản không cần thiết vì một lời nói của nữ nhân không biết nặng nhẹ mà mạo hiểm.
Nhưng hắn nuốt không trôi cục tức này.
“Ha ha.” Tạ Vũ cười gượng hai tiếng, gân xanh trên mặt và cánh tay nổi lên, âm trầm nhìn Nguyễn Thu Thu, ánh mắt thoáng nhìn qua ngọn giáo nàng đặt ở rìa balo.
Da thú trên đó hơi mở ra, lộ ra móng vuốt ma vật sắc nhọn bên trong.
Thần sắc Tạ Vũ biến đổi mạnh, trong lòng kinh hãi.
Món đồ hình dạng kì lạ trong balo da thú sau lưng Nguyễn Thu Thu, rõ ràng là móng vuốt của ma vật cấp ba.
Ma vật cấp ba, thực lực gần bằng với hắn hiện tại, căn bản không phải một người bình thường như Nguyễn Thu Thu có thể đánh thắng được.
Chẳng lẽ, là Uyên Quyết?
Nhưng tên sói đó rõ ràng bị thương như vậy.
Hắn còn có sức chiến đấu lớn như vậy sao?
Nếu đúng như những gì Nguyễn Thu Thu nói, tên sói kia thực thích nàng.
Nếu như hắn nếu động đến Nguyễn Thu Thu, liệu Uyên Quyết có vì trả thù, muốn liều mạng, cùng đồng quy vu tận với bọn họ không?
Cảm xúc Tạ Vũ rất phức tạp, hắn rất muốn thu tay lại, nhưng bị nhiều yêu lang nhìn thấy như vậy, có hơi mất mặt.
Tim Nguyễn Thu Thu đập rất nhanh, nàng cẩn thận quan sát sắc mặt yêu lang trước mặt, lúc thấy bộ dạng vô cùng phẫn nộ nhưng lại giống như có chút chùn chân của hắn, đã biết bản thân có thể đã thắng cược.
Nhưng sắc mặt của Tạ Vũ lại có chút âm tình bất định, Nguyễn Thu Thu theo bản năng muốn lấy ngọn giáo trong balo ra, chuẩn bị sẵn tinh thần, muốn chiến đấu.
Nhưng tay nàng toàn là mồ hôi, cầm không chắc, chỉ nắm lên lớp da thú.
Móng vuốt ma vật làm thành ngọn giáo bị rơi trên đất tuyết, phát ra tiếng “phanh” nặng nề.
Trong chốc lát Nguyễn Thu Thu cũng căng thẳng lên hẳn, nhưng nàng lại không biểu hiện ra mặt, nhìn đám yêu còn lại, lại phát hiện so với nàng hình như bọn họ còn… căng thẳng hơn?
Nguyễn Thu Thu cẩn thận xác nhận lại, phát hiện nàng thật sự không nhìn lầm, giây phút ngọn giáo rớt xuống, không chỉ sắc mặt của Tạ Vũ trở nên khó coi, sắc mặt của những yêu lang khác cũng nháy mắt trở nên vặn vẹo.
Yêu lang trẻ tuổi Trữ Việt quả thực là một câu cũng không nói được, hắn chỉ nhìn Nguyễn Thu Thu, giống như nàng là một con mãnh thú đáng sợ nào đó.
Trữ Việt không biết, tại sao chỉ hơn một tuần ngắn ngủn, nhân tộc thoạt nhìn nhỏ yếu vô cùng, suốt đường đi luôn trầm mặc ít nói trước mắt, sẽ trở nên như bây giờ.
Nguyễn Thu Thu lờ mờ ý thức được gì đó, nàng nắm chặt da thú trong tay, trong lòng khẽ động, thử thăm dò bước lên phía trước một bước.
“…” Tạ Vũ ngửi được mùi vị nồng nặc của Uyên Quyết trên người nàng, theo bản năng lui về sau một bước.
Không chỉ Tạ Vũ, hầu như tất cả yêu lang đứng gần nàng đều lùi về sau.
Nguyễn Thu Thu: “……”
Thì ra trong bộ lạc Viêm Lang, ấn tượng về việc Lão sói xám là đại biến thái sâu sắc đến vậy sao?
Biết được điều này, Nguyễn Thu Thu chẳng những không thấy vui, ngược lại thấy có chút chua sót trong lòng
Bị nhiều yêu e ngại như vậy, trước khi nàng gả qua đây, e là lão sói xám kia căn bản không có bạn bè gì nhỉ?
“Nam yêu bọn ta mới không thèm so đo với nữ nhân tầm thường như ngươi.” Trữ Việt núp phía sau Tạ Vũ cắn răng, ngoan độc nói với Nguyễn Thu Thu.
Lời nói của hắn thế nhưng lại tạo đường lui cho Tạ Vũ.
Tạ Vũ lạnh lùng nhìn lướt qua Nguyễn Thu Thu, trong lòng nghĩ nữ nhân này đã bị nhiễm lời nguyền nghiêm trọng như vậy, chắc sắp chết rồi, hắn không cần thiết phải vì tức giận lời nói của một người sắp chết.
Trong đầu xẹt qua những suy nghĩ này, trên mặt Tạ Vũ khôi phục lại nụ cười ôn hòa đáng ghét, nhìn Nguyễn Thu Thu, “Nam yêu bọn ta không thèm so đo với nữ nhân tầm thường như ngươi.”
Nói xong hắn xoay người, cùng Trữ Việt, người luôn cà khịa mắng mỏ rời đi.
Chắc thấy không còn gì hay để xem, lại sợ tới gần Nguyễn Thu Thu sẽ bị nhiễm “nguyền rủa”, đám yêu đứng trước cửa sơn động đồng loạt quay vô trong.
Trong khoảng thời gian ngắn, giữa bầu trời đầy tuyết, chỉ còn một mình Nguyễn Thu Thu đứng đó.
Nàng không thay đổi sắc mặt mà cúi xuống, nhặt ngọn giáo trên mặt đất lên.
Gió mùa đông mang theo bông tuyết, nương theo ngọn tóc vén lên, chui vào trong cổ nàng, mang đến một trận lạnh lẽo.
Đi trong gió tuyết đến gần trưa, Nguyễn Thu Thu quá đói bụng, tay cũng hơi run.
Nàng quay đầu lại, nhìn sâu vào mấy cái sơn động đã hạ rèm da thú.
Theo gió lạnh, loáng thoáng truyền đến tiếng mắng chửi
“Phế vật xứng gái điếm lắm”, “Chúc bọn họ sớm chết”, “Tên sói hèn nhát hại chết anh ta nhanh chết đi”…
Nguyễn Thu Thu dùng sức hít một hơi, gió lạnh quá mức, khiến nàng ho khan.
Nàng xoay người, đạp lên lớp tuyết dày đặc, đi về nhà.
Vứt hết những lời ác ý và công kích ra đằng sau.
Bàn tay bị đông lạnh đến đỏ bừng nắm chặt ngọn giáo, tim đập càng lúc càng nhanh, hai má và hốc mắt cũng càng ngày càng nóng, Nguyễn Thu Thu gắt gao cắn môi không cho tiếng ho khan của mình phát ra.
Trong lòng nàng buồn rầu, răng khép chặt lại.
Cố ý chuẩn bị muối trong balo, muốn đổi dược thảo với đám yêu trong bộ lạc Viêm Lang, còn có ly gỗ chứa giọt nước chữa bệnh nàng cố nhịn đỏ hết mắt mới làm ra được bỗng trở nên rất nặng, rất nặng.
Nặng đến mức, mỗi bước đi của nàng, đều phải cố thêm sức mới bước được.
Cho đến khi những lời chửi rủa khó nghe kia dần biến mất, đi rất xa rất xa, xa đến khi bộ lạc Viêm Lang đã bị nàng quẳng ra đằng sau, Nguyễn Thu Thu mới chú ý tới sự đau đớn khác thường trên môi.
Nàng đi đến một dưới gốc cây, cảm giác có gì đó ấm áp theo khóe miệng đi xuống chậm rãi chảy xuôi.
Nguyễn Thu Thu nâng tay xoa xoa, trên ngón tay sưng phù nhiễm vết máu đỏ tươi, từng giọt từng giọt rơi trên đất tuyết.
“Híttttt…”
Nguyễn Thu Thu hít sâu một hơi, cảm thấy mũi cũng nóng lên.
Nàng nâng tay chà chà, chảy máu mũi rồi.
Nguyễn Thu Thu: “…”
Quyết định đến bộ lạc Viêm Lang của nàng hôm nay là một sai lầm.
Đầu gối mơ hồ truyền đến cảm giác đau đớn, Nguyễn Thu Thu lúc này mới ý thức được giày của nàng đã hoàn toàn ướt đẫm.
Nàng có chút bất lực, vịn lấy thân cây, dự định nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục trở về.
Nguyễn Thu Thu mở balo da thú, lấy khăn tay da thú hơi mềm mại ra, bắt đầu lau đi vết máu trên người.
Sắc trời dần tối xuống, hình như tuyết rơi cũng lớn hơn trước, Nguyễn Thu Thu không biết là do sức lực cạn kiệt, hay do tức giận, cả người run lên.
Nàng thấy thật mất mặt, ở ngoài đường hết nửa ngày trời, chưa nói đến việc không đổi được gì, mà còn bị người ta làm cho tức không chịu được.
Không có dược thảo, ma hạch của ma vật cấp hai cũng chỉ có thể dùng thêm lần cuối thôi, Nguyễn Thu Thu thật sự không biết mình nên làm gì bây giờ.
Nàng có một loại cảm giác, không cách nào về nhà đối mặt với Sói xám tiên sinh.
Hoặc là nói, nàng rất lo lắng, nàng chưa làm được gì mà đã về nhà, đợi tới lần sau hắn lại xuất hiện tình trạng ma khí lan tràn trong cơ thể như trước kia, nàng không có cách nào để giúp hắn rồi.
Chỉ cần nghĩ tới khả năng đó, máu khắp người Nguyễn Thu Thu lạnh hết lên.
Nàng bắt đầu không kiềm chế được, tự hỏi bản thân kết quả cực đoan kia, không thèm lau máu, không thèm để tâm tới sự tức giận ban nãy, vội vàng chạy nhanh về.
“Chờ một chút.”
Sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói non nớt, Nguyễn Thu Thu dừng bước, quay đầu lại, ở nơi đứng trước cây to cách đó không xa, nhìn thấy bé trai dáng người nho nhỏ.
Cậu thở hổn hển, trông như vội vàng chạy tới đây, rất gầy yếu, xem ra mới bảy tám tuổi.
Bé trai có mái tóc màu nâu ngắn ngủn, mặc bộ đồ da thú rách nát không ra gì như nàng, trong tay cầm một cây xương nhìn qua không cứng chắc lắm, ánh mắt đen thẳm vừa cảnh giác đề phòng vừa mong chờ nhìn nàng chằm chằm.
Nguyễn Thu Thu vội vã trở về xem Sói xám tiên sinh, không có ý định vì người hoặc yêu nào đó mà dừng lại.
Nàng chỉ liếc mắt nhìn bé trai kia một cái, liền tiếp tục đi về phía sơn động.
“Nè, ngươi, chờ một chút.” Mạc Ngư không ngờ người này lại không quan tâm mình, lập tức có chút sốt ruột gọi nàng, “Ngươi là Nguyễn Thu Thu đúng không, không phải ngươi muốn có dược thảo trị liệu cho yêu tộc sao?”
Nghe cậu bé nhắc tới dược thảo, còn gọi chính xác tên của mình, Nguyễn Thu Thu mới hoàn toàn ngừng lại, có chút nghi hoặc nhìn bé trai trước mặt này.
Bé trai nhìn xung quanh, thấy không có yêu nào đuổi theo, mới cố gắng hạ giọng nói, “Ta biết ở đâu có dược thảo có thể trị cho yêu.”
Nguyễn Thu Thu hơi bất ngờ, “Ngươi có dược thảo?”
Mạc Ngư do dự một hồi, gật gật đầu.
Nguyễn Thu Thu nhìn bé trai gầy yếu, “Cám ơn ngươi, nếu ngươi có dược thảo, ta có thể dùng muối đổi với ngươi.”
Nàng nói xong thì lấy muối trong balo ra.
Nhưng sau khi bé trai nghe được lời của nàng, có chút nói lắp, mặt cũng dần dần đỏ lên, “Bây giờ, bây giờ chưa có.”
Nguyễn Thu Thu dừng động tác lấy muối lại, nhìn về phía bé trai kia, thấy cậu có chút bối rối giải thích, “Nhưng mà, ta biết ở đâu có.”
Đáy lòng nàng hơi nghi ngờ, phát ra một tia linh khí để thăm dò, xoay vòng quanh bé trai kia, sau khi xác nhận hắn chỉ là một bé trai nhân loại bình thường, giọng nói dịu xuống, dò xét nói, “Ngươi muốn ta và ngươi cùng đi hái dược thảo sao?”
Đôi mắt đen láy của Mạc Ngư sáng lên, dùng sức gật gật đầu, “Ngươi một nửa, ta một nửa.”
Nguyễn Thu Thu nhất thời càng thấy kỳ quái, nàng nói, “Ngươi có biết ta là phu nhân của Lão sói xám… thủ lĩnh tiền nhiệm của các ngươi không? Trên người ta có thể đã bị nguyền rủa.”
Nàng vừa dứt lời, đã thấy bé trai kia dùng sức siết chặt nắm tay nhỏ, dùng sức gật đầu, “Ta biết.”
“Ta biết.”
Hắn nói liên tiếp hai ba lần, nói như thấy chết không sờn, “Nhưng ta muốn cược một phen.”
Nguyễn Thu Thu hơi cau mày, nhìn sắc mặt trắng bệch của cậu, ánh mắt lại kiên định khác thường.
Nguyễn Thu Thu lau vết máu trên mặt, hơi cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cậu, nghiêm túc nói, “Ngươi tên gì?”
“Ta.” Âm thanh bé trai hơi khàn khàn, “Ta tên Mạc Ngư.”
Nguyễn Thu Thu nói: “… Mạc Dư?”
Bé trai cắn cắn răng: “Mạc Ngư.”
Đáy mắt Nguyễn Thu Thu mang theo ý cười, “Được rồi, Mạc Ngư.”
Bé trai tên Mạc Ngư có chút không kiên nhẫn mà thở bằng cái mũi bị đông lạnh tới mức hồng hết lên, giương mắt nhìn Nguyễn Thu Thu, “Ngươi có đồng ý không, nếu đồng ý, thì bây giờ chúng ta đi.”
Nguyễn Thu Thu cất muối vào trong balo, người vừa mới chứng kiến sự ác ý của đám yêu lang trong bộ lạc Viêm Lang là nàng không gật đầu liền, chỉ nói, “Tại sao ta phải tin ngươi?”
Mạc Ngư nhỏ nhắn, nhưng sau khi nghe lời nói của Nguyễn Thu Thu thì vô cùng già dặn mà thở dài, chỉ chỉ vào sườn núi nhỏ cách đó không xa, “Thấy sơn động kia không?”
Nguyễn Thu Thu nhìn theo hướng ngón tay cậu, quả thật thấy được một sơn động nhỏ.
“Ca ca… của ta bị thương rồi, ta muốn dùng dược thảo cứu mạng hắn.” Mạc Ngư cố gắng kiềm chế giọng của mình, nhưng cậu quá nhỏ, lời vừa nói ra, nước mắt cũng lưng tròng, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu nói với người ngoài chuyện này, ngữ khí hơi kích động, “Bình thường luôn là ca ca chiếu cố bọn ta, lần này hắn đi săn bị thương rồi, ta… ta cũng muốn cứu ca ca.”
“Ta tìm được dược thảo rồi, nhưng mà ta lấy không được, những yêu khác, yêu khác không muốn giúp ta…”
Nguyễn Thu Thu nhìn đôi mắt đỏ hoe của cậu, nghĩ đến Sói xám tiên sinh cũng bị trọng thương ở nhà, do dự một chút nói, “Ngươi có thể dẫn ta tới sơn động của các ngươi xem không?”
Mạc Ngư dùng sức gật gật đầu, nhưng mới vừa cất bước chân ngắn củn chạy về phía trước hai bước đã lập tức quay đầu lại, do dự nói, “Lát nữa ngươi có thể chỉ đứng trước cửa sơn động không.”
Cậu bé nói xong, cúi đầu nhận lỗi, “Thực xin lỗi.”
Nguyễn Thu Thu sửng sốt một giây, rất nhanh đã phản ứng lại, đứa nhỏ này vẫn sợ lời nguyền rủa trên người nàng, sợ nàng sẽ ảnh hưởng đến ông nội và ca ca đang bệnh trong nhà.
Nàng không để tâm, chỉ phất phất tay, “Đi nhanh đi.”
…
Sơn động nhà Mạc Ngư rất gần bọn họ, Nguyễn Thu Thu lại vội, khoảng ba phút là tới cửa sơn động.
Vừa tới gần cửa động nhỏ hẹp, cao chưa tới ngực nàng kia, Nguyễn Thu Thu đã mơ hồ ngửi thấy một mùi ẩm mốc truyền đến.
Nàng hơi cau mày, nhìn Mạc Ngư kéo tấm màn da thú cũng khá là dày dặn trên cửa ra, hô một tiếng vọng vào bên trong, “Ông nội, ca ca, muội, ta về rồi.”
Bên trong sơn động cũng coi như ấm áp, bên trong đốt đèn, cũng tương đối sáng, Nguyễn Thu Thu như lập tức thấy rõ tất cả tình trạng trong sơn động.
Trên chiếc giường đá thấp bé, có một người già nằm trên đó, hắn già lắm rồi, tới mức khắp mặt toàn là nếp nhăn, chắc cũng không nhớ được gì rồi, nhìn thấy Mạc Ngư đã về, cũng chỉ vui vẻ lại lắp bắp nói, “Ngư Ngư… Ngư Ngư…”
Bên cạnh ông ấy, còn có một thiếu niên gầy yếu đang nằm, thoạt nhìn cũng chỉ khoảng mười một mười hai tuổi, là hình bán yêu Nguyễn Thu Thu có chút quen thuộc, đuôi và tai mèo lộ ra bên ngoài.
Khác với Sói xám tiên sinh ở chỗ, tay và chân của thiếu niên kia toàn là móng vuốt mèo, không phải dạng tay và chân loài người.
Trên người hắn đang đắp lớp da thú thấm máu, biểu cảm rất đau khổ, trông vô cùng yếu ớt.
Thiếu niên bán yêu miêu tộc không lớn hơn Mạc Ngư bao nhiêu này, chắc là ca ca mà Mạc Ngư nói muốn cứu rồi.
Nguyễn Thu Thu thấy mắt hơi cay cay.
Nàng tưởng người ca ca luôn cố gắng đi săn nuôi gia đình, bảo vệ bọn họ trong miệng Mạc Ngư, là một nam yêu trưởng thành cường tráng.
Nhưng nàng không ngờ, ca ca của cậu, cũng chỉ là một đứa nhỏ còn chưa trưởng thành.
Còn là một bán yêu miêu tộc thực lực thậm chí chưa tới cấp một.
Đứa nhỏ yếu ớt như vậy, có lẽ trong lúc đi săn gặp phải sinh vật viễn cổ gì đó, mới có thể bị thương nghiêm trọng như vậy.
Bên cạnh thiếu niên bán yêu đó, còn có một bé gái cỡ chừng bốn năm tuổi.
Trong tay bé gái cầm một tấm da thú rách cũ kỹ, sau khi nghe thấy tiếng Mạc Ngư thì vừa vui vẻ vừa oán trách nói, “Nhị ca! Ngươi lại ra ngoài chơi rồi.”
“Ừ, hôm nay nhị ca còn quen được một bạn mới nữa kìa.” Đáy mắt Mạc Ngư ướt ướt, dáng vẻ cậu nắm chặt tay ra sức giả vờ như đứa nhỏ, không muốn muội muội nhỏ bé chưa biết gì nghe tiếng khóc nức nở của cậu.
“Hay quá!” Tiểu cô nương ngẩng đầu, nhìn thấy Nguyễn Thu Thu đứng trước cửa động, nhìn Nguyễn Thu Thu mỉm cười ngọt ngào vui vẻ, “Tỷ tỷ, tỷ thật xinh đẹp, hình như trước đây muội chưa gặp qua tỷ! Đúng rồi đúng rồi, muội tên Mạc Bạc Hà!”
Nguyễn Thu Thu: “…..” Miêu, Miêu Bạc Hà?
Nàng nở nụ cười với tiểu cô nương có chút gầy gò, “Xin chào Bạc Hà, muội cũng rất đáng yêu, tỷ tên là Nguyễn Thu Thu.”
“Thu Thu tỷ tỷ! Sao tỷ không vào trong vậy, bên ngoài lạnh lắm đó.” Mạc Bạc Hà chớp chớp mắt.
Mạc Ngư không cho Mạc Bạc Hà nói tiếp, cầm gậy xương đứng lên, “Bạc Hà, muội may đồ tiếp đi, ca ca ra ngoài chơi thêm một lát.”
Mạc Bạc Hà nói: “Vậy ca ca về sớm chút nha.”
Mạc Ngư gật gật đầu, xoay người rời khỏi sơn động nhỏ hẹp.
Cậu nhìn Nguyễn Thu Thu, ánh mắt hồng hồng, “Giờ thì tin được rồi chứ?”
Nguyễn Thu Thu do dự một hồi, lấy ly gỗ đựng giọt nước chữa bệnh trong balo ra, đưa tới trước mặt cậu, “Đây là…”
Nàng dừng một chút, “Bảo bối trong sơn động phu quân ta, có thể giảm đau, ngươi có thể cho ca ca ngươi thử xem.”
Nàng thấy hơi thở của thiếu niên bán yêu kia quá mỏng manh, còn mỏng hơn mấy lần so với Sói xám tiên sinh, nếu không chữa trị, rất có thể sẽ chết.
Tuy bây giờ nàng và ác lang tiên sinh cũng rất khó khăn, nhưng nếu có thể giúp, Nguyễn Thu Thu vẫn muốn giúp một chút.
“Đương nhiên…” Nguyễn Thu Thu cầm ly gỗ nhỏ, “Nếu ngươi sợ phu quân ta bị nguyền rủa, thì thôi…”
Nàng nói còn chưa dứt lời, Mạc Ngư đã đi lên phía trước một bước, nhận lấy ly gỗ trong tay nàng.
Nhưng ngoài dự kiến Nguyễn Thu Thu, Mạc Ngư không xoay người đem ly gỗ vào sơn động, mà là mở nắp ly gỗ ra, tự mình uống một ngụm nhỏ.
Vẻ mặt không sợ chết của cậu, sau khi nuốt một ngụm nước nhỏ liền dùng tay bóp chặt cổ mình, ánh mắt đỏ bừng.
Nguyễn Thu Thu thấy tay kia của cậu thì gắt gao nắm chặt ly gỗ, cả người run rẩy đứng trong đất tuyết, duy trì tư thế buồn cười như vậy, nước mắt tuôn rơi.
Nhìn biểu tình như sắp chết của cậu, Nguyễn Thu Thu đột nhiên hiểu được.
Mạc Ngư nói cược một phen, không phải chỉ nói suông.
Dưới tình huống không một yêu hay người nào trong bộ lạc đồng ý giúp bọn họ.
Lúc tất cả mọi người và yêu đều cho rằng nàng và Sói xám tiên sinh bị nguyền rủa.
Một phen đánh cược của cậu.
Là thật sự dùng mạng của mình ra cược.
Cược rằng trên người nàng không bị nguyền rủa.
Cược rằng ly nước này của nàng thật sự có ích.
Trong nháy mắt Nguyễn Thu Thu có chút đau lòng, nhưng đáy lòng lại lập tức khôi phục lại.
Nhiều ngày vậy rồi, cuối cùng cũng cho nàng gặp một vài người ấm áp, một số chuyện ấm lòng.
Thiếu chút nữa là nàng tưởng, trên thế giới này ngoài trừ Sói xám tiên sinh ra, tất cả đều là người xấu.
Nguyễn Thu Thu chua chát trong lòng, nghĩ đến yêu lang trong nhà, lại có chút sốt ruột.
Nhưng cũng may Mạc Ngư là đứa nhỏ hiểu chuyện, xác nhận nước trong ly gỗ là đồ tốt xong, nước mắt càng rơi lã chã.
Nguyễn Thu Thu biết, cậu là đang trách bản thân đã uống quá nhiều “nước quý” như vậy, lãng phí thuốc của ca ca cậu.
“Đừng khóc nữa.” Nét mặt Nguyễn Thu Thu nhu hòa xuống, thở dài, ngẩng đầu nhìn bầu trời như muốn rơi tuyết lớn, cố gắng điều khiển giọng nói ôn hòa hơn, “Mau đưa cho muội muội ngươi đút ca ca ngươi uống, rồi đưa ta đi tìm dược thảo đi.”
“Được!” Mạc Ngư dùng sức gật đầu, lau khô nước mắt, liếc mắt nhìn Nguyễn Thu Thu thật sâu, rồi chui vào sơn động.
…
Cậu rất nhanh lại đi ra, nhưng không phải tay không.
Nguyễn Thu Thu nhìn thấy con thỏ khô khoảng bốn năm cân đóng băng trong tay cậu, có chút kinh ngạc nhìn cậu.
Mạc Ngư nhét thịt thỏ đã qua xử lý vào lòng Nguyễn Thu Thu, không được tự nhiên nói, “Là ông nội cho ngươi, ông nội nói, không được lấy không đồ của người ta.”
Lòng Nguyễn Thu Thu ấm lên, cũng không từ chối.
Hiện tại nàng là một người đã có gia đình, phải nuôi yêu lang sống qua ngày, miếng thịt này, nàng sẽ không cự tuyệt.
Cất thịt thỏ vào trong balo, Nguyễn Thu Thu nhìn lướt qua tầng mây đen dày đặc trên trời và gió tuyết càng lúc càng lớn, lại nhìn Mạc Ngư gầy yếu, rốt cuộc vẫn không có kêu hắn về trước, lần sau lại đi tìm dược thảo.
Thiếu niên miêu tộc sau khi lấy được giọt nước chữa bệnh của nàng có lẽ còn có thể đợi đợt tuyết nhỏ tiếp theo mới đi, nhưng Sói xám tiên sinh mơ hồ như bị ma khí xâm lấn không thể đợi được nữa.
“Mạc Ngư, dược thảo đó ở đâu, sao ngươi biết được?” Hai người vừa đi về, Nguyễn Thu Thu vừa hỏi.
“Ở trong rừng, có một con sông nhỏ, sau đó có mấy cái cây, trèo lên trên, có thể thấy đối diện, đối diện…” Mạc Ngư nói xong, vô cùng ngượng ngùng nhìn Nguyễn Thu Thu, “Trên vách núi cao đối diện có nhiều dược thảo.”
Nguyễn Thu Thu: “…..??” Trên vách núi cao đối diện?? Cái này sao mà làm?
Nàng hít sâu một hơi, nhìn Mạc Ngư dần dần cúi thấp đầu xuống, “Vậy ngươi nghĩ, ta có thể hái được không?”
“Trên vách núi cao đối diện cũng có rất nhiều cây.” Mạc Ngư nói, “Ngươi chỉ cần giữ chặt chân của ta, dùng sức quẳng ta qua bên kia…”
Nguyễn Thu Thu: “…”
Nàng thấy chủ ý này quả thực quá tồi, chẳng bằng nàng về sơn động dùng da thú làm ra một ít dây thừng, bay qua bên đó giống Tarzan còn hay hơn.
Chắc Mạc Ngư cũng thấy không tốt, bé trai nâng tay lau đi tuyết đọng trên mặt, “Ta chắc chắn tất cả đều là dược thảo có thể trị liệu cho yêu tộc, trước đây ta đã từng lẻn vào sơn động của Tộc Vu, đã nhìn qua dược thảo kia, khẳng định có thể dùng.”
Nguyễn Thu Thu hơi muốn bỏ cuộc, nàng thuận miệng hỏi, “Ngươi nói dược thảo kia trông như thế nào?”
“Dưới mấy gốc cây bên vách núi cao đối diện, lúc trước ta thấy thì không có tuyết lớn như vậy, là một màu vàng ươm, là đồ có căn tu, nghe Tộc Vu nói, hình như là sâm gì đó…”
Nguyễn Thu Thu ánh mắt sáng lên, “Nhân sâm???”
Mạc Ngư gật gật đầu, “Đúng, hình như là nó! Nhìn y chang.”
Nguyễn Thu Thu hít sâu một hơi, cả người như sống lại vậy.
Nhân sâm nối thành một mảnh nhỏ?
Vậy nếu nàng hai được tới tay, chẳng phải những ngày tháng của nàng và Sói xám tiên sinh sẽ khởi sắc sao?
Nguyễn Thu Thu hít sâu một hơi, nhắc bản thân mau bình tĩnh lại, mặc dù có chút hy vọng, nhưng quan trọng là bọn họ làm sao hái được nhân sâm tới tay.
Nhưng nàng vẫn rất vui, chuyến đi này, cuối cùng cũng không uổng công.
Tuy rằng chỉ là nghe được tin có nhân sâm, nhưng Nguyễn Thu Thu lại như thấy được những vết tích màu đen trên mặt Sói xám tiên sinh biến mất hết, bộ dạng phục hồi mạnh khỏe hoàn toàn.
Tâm trạng của nàng tốt hơn nhiều, tuy rằng vẫn lo lắng cho yêu lang trong nhà, nhưng tâm trạng tốt hơn chút, vừa tranh thủ bước vừa hỏi tên nhóc đầu củ cải bên cạnh “Tiểu Ngư, ta có thể gọi ngươi là Tiểu Ngư không? Ca ca của ngươi tên gì vậy?”
“Ừ!” Mạc Ngư gật đầu, tiếp theo lại quỷ dị trầm mặc hai giây, mới rầu rĩ trả lời: “Ca ca ta tên Mạc Miêu.”
Nguyễn Thu Thu: “…”
Nguyễn Thu Thu: “Vậy ông nội thì sao?”
“Ông nội tên là Mạc gia gia.” Mạc Ngư sờ sờ đầu, “Ông nội không chịu nói cho bọn ta tên của ông, ông nói tên của ông sẽ thu hút ma vật đến.”
Nguyễn Thu Thu nghe cậu nói, không xem là thật, nghĩ rằng Mạc gia gia đang nói giỡn, vì gia đình này mà có chút ưu sầu thở dài, “Vậy tên của ngươi và muội muội ngươi, đều do Mạc gia gia đặt?”
Mạc Ngư lại trầm mặc hai giây, “Là ca ca đặt.”
Nguyễn Thu Thu: “……” Do là một bán yêu miêu tộc đặt, cho nên một người tên Mạc Ngư một người tên Mạc Bạc Hà sao?? Hình như ca ca này cũng không quá đáng tin!
Nguyễn Thu Thu hơi buồn cười, nhưng vẫn nhịn xuống.
Trong lúc nói chuyện, hai người cũng sắp tới sơn động.
Nguyễn Thu Thu nhìn sơn động quen thuộc, mấy ngày nay đã trở thành “nhà” của nàng kia, nghĩ đến tên yêu lang ngốc nghếch dẫn ma vật đi trong đêm tuyết kia, ngực ấm dần, “Phía trước, chính là sơn động ta ở.”
Hai người đến nơi cách sơn động rất gần, tiếng bước chân sột soạt.
Trong sơn động, Sói xám tiên sinh đã khôi phục tinh thần đang từ từ mở mắt.
Sau khi tiểu phu nhân nhân tộc của hắn rời đi không lâu, những năng lượng u ám trong cơ thể hắn lại chạy ra, hắn giãy dụa uống ba ly nước nàng để lại, lại đau khổ đấu tranh cạnh bờ vực sống chết hồi lâu, mới miễn cưỡng ngăn chặn được ma khí trong cơ thể.
Đúng vậy, ma khí.
Uyên Quyết cay đắng trong họng, đè nén tâm trạng buồn bực trong lòng.
Đấu tranh với ma khí trong cơ thể đứt quãng bốn lần, cho dù trước đó hắn luôn trong trạng thái không có tinh thần, hiện tại cũng phát hiện ra những thứ có ý đồ muốn chiếm đoạt hắn, là ma khí.
Trong cơ thể có nhiều ma khí như vậy từ lúc nào, là tên ma vật có ý đồ xâm chiếm sơn động bọn họ buổi tối mấy ngày trước sao?
Hay là, do mấy tên ma vật kia để lại khi công kích hắn trong đợt thú triều lần trước.
Hay là…
Sớm hơn lúc đó nữa…
Uyên Quyết nét mặt u ám, đáy mắt không có tiêu cự dần dần hiện lên tia huyết quang.
Lúc hắn sắp lộ ra vẻ mắt đáng sợ hơn, ngoài sơn động đột nhiên truyền đến âm thanh quen thuộc.
Là giọng của Nguyễn Thu Thu.
Là giọng của tiểu phu nhân nhân tộc của hắn.
Sói xám tiên sinh đột nhiên có chút bối rối, hắn không biết nên đối diện với nàng như thế nào, chờ tới lúc yêu lang hắn phục hồi tinh thần, đã nhắm hai mắt lại, ngoan ngoãn nằm đó.
Ngay cả răng nanh vừa lộ ra cũng thu lại ngay ngắn.
Đuôi lớn khôi phục được một ít khí lực không kìm được vẫy vẫy, Sói xám tiên sinh liền nhạy bén phát hiện, tiếng bước chân bên ngoài sơn động không chỉ có một mình Nguyễn Thu Thu.
Bàn tay chợt dùng sức, ngực nháy mắt co chặt lại.
Ác lang tiên sinh nhẹ nhàng ngửi ngửi, sau khi phát hiện mùi trong không khí lạnh băng không ngờ lại phát ra từ một người nam yếu ớt, tâm tình của hắn đột nhiên lại trầm xuống.
Tại sao?
Tại sao chỉ là đi ra ngoài một chuyến đã dẫn theo nam nhân trở về?
Gã sói tên là Bụt kia còn chưa đủ sao?
Quả nhiên, không phải người thì không được sao?
Lão sói xám thì không được sao?
Hay là…
Phu quân tàn tật thì không được?
Hắn không biết tại sao mình lại buồn và tự ti như vậy, Sói xám tiên sinh đã mất đi thị lực gắt gao cắn chặt đôi môi tái nhợt, rơi vào sự bối rối và thống khổ trước giờ chưa từng trải qua.
Sói xám tiên sinh không cẩn thận, lại cào rách mười lỗ lên da thú Nguyễn Thu Thu mới may xong.
Trong lòng rầu rĩ lại khó chịu, cái đuôi vẫy đi vẫy lại cũng không động đậy nữa, Uyên Quyết không biết tại sao khóe mắt lại cay như vậy, cay đến mức hắn sắp không chịu nổi.
Hắn chỉ cảm thấy ma khí vất vả lắm mới áp chế được trong cơ thể lại cuồn cuộn lên, tàn sát bừa bãi, từng chút từng chút cắn nuốt gân mạch của hắn, khiến hắn đau khổ không thôi.
Lúc hắn sắp không khống chế nổi bản thân, bên ngoài truyền đến giọng của Nguyễn Thu Thu, “Tiểu Ngư, tới nhà của ta và phu quân ta rồi.”
“Bên ngoài tuyết rơi ngày càng lớn, một đứa trẻ như ngươi, hay là vào trong trước, trốn trong sơn động chờ ta đi.”