Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19: Rốt cuộc hắn là loại Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’ khó chịu như thế nào?
Chương 19: Rốt cuộc hắn là loại Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’ khó chịu như thế nào?
Uyên Quyết cuối cùng cũng không còn hơi sức để bận tâm tới chuyện này, hắn chỉ biết là, khi hắn đi tới gần một gốc cây lớn, yêu thức của hắn cũng đã cạn kiệt.
Thế giới triệt để lâm vào hắc ám, Sói xám tiên sinh thậm chí không phát hiện ra, khuôn mặt của hắn, dần dần xuất hiện rất nhiều chấm đen.
Một giây trước khi hôn mê, Sói xám tiên sinh siết chặt yêu hạch và đám lông tơ có màu hồng xinh đẹp, đỡ gốc cây lớn chầm chậm ngồi xuống.
Hắn thở hồng hộc, vẫy cái đuôi lông xù to bị hoa tuyết rơi xuống phủ kín, sắp bị đông cứng lại.
Hắn thu mình lại trong màn tuyết, lại ôm lấy một tia mong đợi.
Hắn chờ đợi Nguyễn Thu Thu sẽ đi tìm hắn.
Nhưng hắn lại biết, hắn đã dùng yêu lực thi triển thuật pháp để khiến nàng ngủ say, bây giờ hắn lại hy vọng nàng tới tìm mình, hắn rốt cuộc là Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’ khó chiều như thế nào chứ?
Trong rừng rậm nguy hiểm trùng trùng, hắn đang chìm trong mộng đẹp hay sao mà cho rằng nàng sẽ đi tìm hắn?
Đêm đông cô tịch và lạnh giá, Ác lang tiên sinh khẽ cười một tiếng.
Hắn hi vọng, khi nàng phát hiện ra hắn, hắn đừng chỉ là một cái xác chết cứng đờ.
Hàng lông mi dài của Uyên Quyết kết băng sương, chậm rãi nhắm lại đôi mắt không có tiêu cự.
Ý thức dần dần trở nên mơ màng, nhưng dường như hắn đang chìm trong ảo giác.
Hình như hắn lại nghe được giọng của tiểu phu nhân đáng lẽ đang nằm yên giấc ở trên giường đá của hắn, từng tiếng từng tiếng đang tìm gọi hắn.
“Phu quân!”
“Ngươi ở đâu?”
Ảo giác này có chút chân thực, thậm chí hắn nghe thấy sự run rẩy trong giọng nói của nàng.
Nhưng dần dần, lại nghe không thấy.
Mất đi áp chế, chấm đen lan tràn với tốc độ nhanh hơn trên viên yêu hạch vỡ vụn.
Sói xám tiên sinh triệt để lâm vào hôn mê, nhưng hắn lại không biết rằng.
Nguyễn Thu Thu thật sự tìm được hắn.
“Ngốc lang, đi đâu rồi…” Nguyễn Thu Thu lo lắng tới phát khóc, giọng nói của nàng run cầm cập.
Trong đêm tối đầy tuyết, nàng giơ cao cây đuốc bập bùng lúc tối lúc sáng, lồng ngực ôm một bộ quần áo da thú màu đen, tay nàng siết chặt con dao bằng xương duy nhất trong nhà, kinh hồn bạt vía đi trong rừng rậm to lớn, tối tăm lọ mọ tìm kiếm.
Thời gian quay lại mười mấy phút trước.
Củi cháy trong bếp không ngừng tỏa ra hơi ấm, trên giường đá rất ấm áp, nhưng Nguyễn Thu Thu nhưng cảm thấy có chút gì đó không đúng lắm.
Không nói tới nàng có cảm giác cái gì đó đang đè ép trên thân thể nàng, Sói xám tiên sinh cũng đột nhiên xuất hiện ở trong giấc mộng nàng đang đắc ý sung sướng ăn thịt nướng.
Vết sẹo dài dữ tợn trên khuôn mặt hắn đọng đầy sương giá, đôi mắt màu lam xám hình như đã khôi phục lại được tiêu cự, nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt.
Nguyễn Thu Thu nghi hoặc nhìn qua, lập tức nhìn thấy con sói xám đáng ghét kia đang vui vẻ cong môi cười với nàng.
Nàng nghe thấy phu quân ốm yếu của nàng, đáy mắt tĩnh mịch trống vắng, âm thanh rất nhẹ nói với nàng, “… Ngủ.”
Ngủ?
Nguyễn Thu Thu khôi phục lại chút ý thức, nhưng nàng giống như bị cái gì đó áp chế, không thể nào mở mắt ra.
Nàng cố gắng giãy dụa, vươn một cái cánh tay ra ngoài tấm da thú.
Cảm giác mát mẻ đánh tan chút ít cơn buồn ngủ, Nguyễn Thu Thu càng cảm thấy không đúng.
Ngày hôm qua nàng không quá mệt mỏi, không thể ngủ sâu như vậy.
Là Sói xám tiên sinh làm sao? Tên lương thực dự trữ này muốn làm gì?
Trong lòng Nguyễn Thu Thu cảm thấy hơi buồn cười lại nghi hoặc, nàng giẫy giụa giơ tay, muốn sờ vào tay Ác lang tiên sinh.
Nhưng cánh tay vươn ra, chỉ chạm vào tấm da thú lạnh lẽo.
Nguyễn Thu Thu bỗng chốc giật mình tỉnh lại, nàng đột nhiên mở mắt ra, nghiêng mình nhìn sang bên cạnh, tối hôm qua trước khi ngủ, quần áo da thú nàng làm cho Sói xám tiên sinh tán loạn ở trên giường đá, Con sói xám thiếu khuyết chân trái đã không thấy đâu cả.
Vị trí sát bên cạnh nàng trống rỗng, nhưng lại không bị mất thứ gì.
Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy sống lưng trở nên lạnh lẽo, nàng nhanh chóng choàng quần áo vào, cẩn thẩn đi “giày” da thú vào, hoảng loạn vọt tới cửa sơn động và kho chứa đồ.
Nhưng nàng tìm một lượt cả trong lẫn ngoài sơn động, đều không thấy hình bóng của Sói xám tiên sinh.
Dưới tình thế cấp bách Nguyễn Thu Thu rút ra một cây củi gỗ từ trong bếp, đứng ở cửa sơn động đen kịt, trong nháy mắt nàng có cảm giác bị vứt bỏ.
Nàng nghĩ tới lời của Con sói xám hôm qua nói với nàng, hắn kêu nàng cách xa hắn ra một chút.
Nàng cho rằng hắn đã nguyện ý làm ‘ông Bụt’, hẳn là không còn bài xích nàng như vậy nữa. Cho dù hắn muốn đi, cũng không đến nỗi ghét nàng tới mức ngay cả sơn động cũng không cần chứ.
Gió lạnh thổi tới ập lên người nàng, Nguyễn Thu Thu cắn chặt môi, lỗ tai ong ong, từ cuống họng đến gò má tất cả đều trở nên bỏng rát.
Cảm giác mất mặt và chua xót dâng lên, Nguyễn Thu Thu dùng sức chớp mắt một cái, mượn ánh sáng yếu ớt, thoáng nhìn mặt đất phủ đầy tuyết gần sơn động, có một hàng vết chân mờ mờ.
Nguyễn Thu Thu xoa xoa khóe mắt, không để ý tới gió lạnh cắt da cắt thịt, đi vào trong trận tuyết.
Trên đất không chỉ có một hàng vết chân nhỏ sắp bị tuyết che lấp, theo nhìn về phía trước, nhìn về phía trước, đó chính là vết chân to và sâu của kẻ săn đuổi.
Đồng tử Nguyễn Thu Thu co lại, trong lòng hiện lên một ý nghĩ:
Chẳng lẽ có sinh vật viễn cổ, hoặc là ma vật tập kích sao?
Tên yêu lang kia, có phải là đã biến nhỏ để dẫn dụ nó đi?
Nguyễn Thu Thu không để ý tới những suy nghĩ rối loạn ở trong đầu, nhanh chóng chạy về sơn động, cầm lấy một thanh gỗ dài trong kho, dùng da thú rách nát trong phòng ngủ chính quấn lại, làm thành một cây đuốc.
Sau đó vọt tới bàn đá bên cạnh, cầm lấy thứ duy nhất nàng có thể dùng làm vũ khí tự vệ trong sơn động là con dao làm bằng xương.
Lúc nắm lấy con dao, Nguyễn Thu Thu chú ý tới quần áo nàng làm cho Sói xám tiên sinh bị động qua.
Nàng mím môi nhấc lên đến xem, từ bên trong lấy ra một đống lông màu xám bạc, thật dài.
Nguyễn Thu Thu nhìn nhúm lông này, hơi nheo mắt.
Tên Bụt này đúng là quá đáng, nếu đã muốn đi, tại sao phải để lông ở lại.
Còn nữa, nàng vừa mới chú ý tới, củi gỗ bên trong bếp, rõ ràng đã được cho thêm vào, thậm chí nàng để phòng hờ hai chậu tuyết, một chậu đã được hắn cho vào trong nồi đá nấu lên.
Quả thực giống như là, cố ý.
Nguyễn Thu Thu cười hai tiếng, ánh mắt dần dần trở nên sáng rỡ và kiên định.
Nàng ôm quần áo da thú màu đen làm cho Sói xám tiên sinh vào trong lòng, tay trái nắm thật chặt con dao, tay phải đốt đuốc.
Nàng muốn đi tìm hắn.
Tên sói xám này tự mình tự quyết, còn dùng thuật pháp để nàng ngủ say, một con yêu lang tàn tật lại dám cả gan lẻ loi dẫn dụ kẻ săn mồi, nàng nhất định phải xách tai hắn trở về.
Nàng tuy rằng rất yếu, nhưng hoàn toàn có thể cố gắng để không liên lụy đến hắn, hỗ trợ làm mồi nhử hấp dẫn sự chú ý kẻ săn mồi.
Nguyễn Thu Thu đầu óc rối loạn, nàng cầm đuốc, liều lĩnh đi trong tuyết lớn, lần đầu tiên ở trong bóng tối lại tràn đầy nguy hiểm, rời khỏi sơn động.
Nàng lần theo dấu vết đã dần dần bị tuyết phủ lấp, càng chạy càng nhanh.
Là một người bình thường tâm trí thành thục, xét từ góc độ lý trí, nàng hoàn toàn không nên liều lĩnh ra ngoài trong đêm tuyết lớn như vậy, để đi tìm một con sói xám có khả năng đã gặp bất trắc.
Cho dù yêu lang kia là phu quân trên danh nghĩa của nàng, nhưng giữa bọn họ không có chuyện gì phát sinh, thậm chí cũng chỉ ở chung mấy ngày.
Chỉ cần nàng có thể quên hắn đi, nhờ vả bộ lạc Viêm Lang hoặc là bộ lạc bất kỳ nào khác, bằng vào dị năng hiếm có của nàng, khả năng sống sót so với việc nàng ngu ngốc chạy vào trong rừng rậm lớn hơn rất nhiều.
Nhưng mà…
Nguyễn Thu Thu khống chế hô hấp, không để mình hít vào quá nhiều gió lạnh.
Tuyết lớn làm tầm mắt của nàng trở nên mơ hồ, khiến cho tốc độ của nàng dần dần chậm lại.
Nàng cắn răng, đội gió tuyết.
Nhưng…
Hắn là ông Bụt của nàng.
Cho dù nàng biết rất nguy hiểm, nàng cũng không thể mặc kệ hắn như vậy.
Nàng biết, dựa theo nội dung tình tiết trong truyện, có thể là Sói xám tiên sinh đã chết.
Nhưng nếu nàng đã có thể thay đổi nội dung mà đi tới bên cạnh hắn, hắn cũng có thể sống sót.
Hắn nhất định phải sống sót.
Trong bóng tối dường như ẩn nấp vô số con mắt, đang nhìn chằm chằm nàng, một nhân tộc có hương vị thơm ngon.
Nguyễn Thu Thu nhắm mắt lại, ép buộc chính mình bình tĩnh đuổi theo dấu chân trên mặt đất, nhanh chóng hết sức đạp trên nền tuyết đọng dày đặc, dần dần đuổi theo về phía trước.
Nhưng khi nàng đi được mười phút, không chỉ dấu chân của Ác lang tiên sinh biến thành sói con đã biến mất, ngay cả dấu chân của “Kẻ săn đuổi” cũng càng ngày càng nhạt.
Ở nơi dấu chân biến mất, chỉ để lại một vũng máu.
Nguyễn Thu Thu nhìn vũng máu tươi, tê cả da đầu, lòng như lửa đốt, đuốc chiếu không rõ được cảnh vật, giọng nói nàng trở nên run rẩy.
“Phu quân “
“Ngươi ở đâu?”
Nguyễn Thu Thu biết nàng gọi lớn như vậy có thể sẽ dẫn tới nguy hiểm cho mình, nhưng nàng càng lo lắng hắn cứ như vậy ở nơi nàng không biết mà yên lặng chết đi.
Nàng gọi vài tiếng, gió lạnh tràn vào trong cổ họng, Nguyễn Thu Thu không nhịn được kịch liệt ho khan.
Vượt qua một gốc cây lớn, vết chân lại xuất hiện, chóp mũi nàng ngửi thấy một mùi cực kỳ hôi thối khó ngửi, kinh khủng hơn nhiều lần so với đồ ăn bị thối nát biến chất.
Nguyễn Thu Thu cẩn thận vòng qua, suýt nữa bị rớt xuống khe núi.
Nàng giơ cây đuốc lên, thấy rõ một con quái vật to lớn.
Cả người nó nhấn chìm ở trong màn đêm đen, thân dài ba đến bốn mét, đầu lâu và thân thể bị tách ra, thân thể cũng bị xé ra, tử trạng thê thảm.
Căn cứ vào ký ức vụn vặt của nàng, Nguyễn Thu Thu lập tức phán đoán, đây là một con ma vật.
Đầu nàng da tê dại trong giây lát, nhưng cũng cắn răng bỏ qua sự sợ hãi, cẩn thận nhìn một vòng xung quanh xác con ma vật, một lát sau thở phào nhẹ nhõm, cũng còn may, xung quanh đây nàng không nhìn thấy chân gãy hay là xác của sói xám.
Con sói ngốc này, cuối cùng là đã đi đâu rồi.
Hắn cũng không thể thật sự vứt bỏ nàng chứ.
Nàng nghĩ đến hắn một con sói, chân gãy, cả người đều là vết thương, còn vừa trải qua một trận chiến đấu, chắc chạy không xa.
Hắn là một kẻ kiêu ngạo lại thích cậy mạnh, ngàn vạn lần đừng biến thành hình người trong tuyết lớn như vậy, không có gì để giữ ấm.
Nguyễn Thu Thu sốt ruột tới phát khóc, nàng vừa giơ đuốc, một tay siết chặt quần áo da thú màu đen, men theo gốc cây lớn dần dần tìm kiếm.
Cuối cùng, vượt qua mấy gốc cây lớn, ở dưới một gốc thông lớn, cuối cùng nàng cũng thấy được một bóng người đang cuộn tròn.
Nguyễn Thu Thu trợn to hai mắt, đạp tuyết đọng đi tới gốc cây thông, theo ánh lửa, thấy rõ hình dạng của hắn.
Không phải là bộ xương khô, không phải là người nào khác, yêu lang cả người sắp bị phủ đầy tuyết, chính là Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’ của nàng.
Uyên Quyết cuối cùng cũng không còn hơi sức để bận tâm tới chuyện này, hắn chỉ biết là, khi hắn đi tới gần một gốc cây lớn, yêu thức của hắn cũng đã cạn kiệt.
Thế giới triệt để lâm vào hắc ám, Sói xám tiên sinh thậm chí không phát hiện ra, khuôn mặt của hắn, dần dần xuất hiện rất nhiều chấm đen.
Một giây trước khi hôn mê, Sói xám tiên sinh siết chặt yêu hạch và đám lông tơ có màu hồng xinh đẹp, đỡ gốc cây lớn chầm chậm ngồi xuống.
Hắn thở hồng hộc, vẫy cái đuôi lông xù to bị hoa tuyết rơi xuống phủ kín, sắp bị đông cứng lại.
Hắn thu mình lại trong màn tuyết, lại ôm lấy một tia mong đợi.
Hắn chờ đợi Nguyễn Thu Thu sẽ đi tìm hắn.
Nhưng hắn lại biết, hắn đã dùng yêu lực thi triển thuật pháp để khiến nàng ngủ say, bây giờ hắn lại hy vọng nàng tới tìm mình, hắn rốt cuộc là Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’ khó chiều như thế nào chứ?
Trong rừng rậm nguy hiểm trùng trùng, hắn đang chìm trong mộng đẹp hay sao mà cho rằng nàng sẽ đi tìm hắn?
Đêm đông cô tịch và lạnh giá, Ác lang tiên sinh khẽ cười một tiếng.
Hắn hi vọng, khi nàng phát hiện ra hắn, hắn đừng chỉ là một cái xác chết cứng đờ.
Hàng lông mi dài của Uyên Quyết kết băng sương, chậm rãi nhắm lại đôi mắt không có tiêu cự.
Ý thức dần dần trở nên mơ màng, nhưng dường như hắn đang chìm trong ảo giác.
Hình như hắn lại nghe được giọng của tiểu phu nhân đáng lẽ đang nằm yên giấc ở trên giường đá của hắn, từng tiếng từng tiếng đang tìm gọi hắn.
“Phu quân!”
“Ngươi ở đâu?”
Ảo giác này có chút chân thực, thậm chí hắn nghe thấy sự run rẩy trong giọng nói của nàng.
Nhưng dần dần, lại nghe không thấy.
Mất đi áp chế, chấm đen lan tràn với tốc độ nhanh hơn trên viên yêu hạch vỡ vụn.
Sói xám tiên sinh triệt để lâm vào hôn mê, nhưng hắn lại không biết rằng.
Nguyễn Thu Thu thật sự tìm được hắn.
“Ngốc lang, đi đâu rồi…” Nguyễn Thu Thu lo lắng tới phát khóc, giọng nói của nàng run cầm cập.
Trong đêm tối đầy tuyết, nàng giơ cao cây đuốc bập bùng lúc tối lúc sáng, lồng ngực ôm một bộ quần áo da thú màu đen, tay nàng siết chặt con dao bằng xương duy nhất trong nhà, kinh hồn bạt vía đi trong rừng rậm to lớn, tối tăm lọ mọ tìm kiếm.
Thời gian quay lại mười mấy phút trước.
Củi cháy trong bếp không ngừng tỏa ra hơi ấm, trên giường đá rất ấm áp, nhưng Nguyễn Thu Thu nhưng cảm thấy có chút gì đó không đúng lắm.
Không nói tới nàng có cảm giác cái gì đó đang đè ép trên thân thể nàng, Sói xám tiên sinh cũng đột nhiên xuất hiện ở trong giấc mộng nàng đang đắc ý sung sướng ăn thịt nướng.
Vết sẹo dài dữ tợn trên khuôn mặt hắn đọng đầy sương giá, đôi mắt màu lam xám hình như đã khôi phục lại được tiêu cự, nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt.
Nguyễn Thu Thu nghi hoặc nhìn qua, lập tức nhìn thấy con sói xám đáng ghét kia đang vui vẻ cong môi cười với nàng.
Nàng nghe thấy phu quân ốm yếu của nàng, đáy mắt tĩnh mịch trống vắng, âm thanh rất nhẹ nói với nàng, “… Ngủ.”
Ngủ?
Nguyễn Thu Thu khôi phục lại chút ý thức, nhưng nàng giống như bị cái gì đó áp chế, không thể nào mở mắt ra.
Nàng cố gắng giãy dụa, vươn một cái cánh tay ra ngoài tấm da thú.
Cảm giác mát mẻ đánh tan chút ít cơn buồn ngủ, Nguyễn Thu Thu càng cảm thấy không đúng.
Ngày hôm qua nàng không quá mệt mỏi, không thể ngủ sâu như vậy.
Là Sói xám tiên sinh làm sao? Tên lương thực dự trữ này muốn làm gì?
Trong lòng Nguyễn Thu Thu cảm thấy hơi buồn cười lại nghi hoặc, nàng giẫy giụa giơ tay, muốn sờ vào tay Ác lang tiên sinh.
Nhưng cánh tay vươn ra, chỉ chạm vào tấm da thú lạnh lẽo.
Nguyễn Thu Thu bỗng chốc giật mình tỉnh lại, nàng đột nhiên mở mắt ra, nghiêng mình nhìn sang bên cạnh, tối hôm qua trước khi ngủ, quần áo da thú nàng làm cho Sói xám tiên sinh tán loạn ở trên giường đá, Con sói xám thiếu khuyết chân trái đã không thấy đâu cả.
Vị trí sát bên cạnh nàng trống rỗng, nhưng lại không bị mất thứ gì.
Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy sống lưng trở nên lạnh lẽo, nàng nhanh chóng choàng quần áo vào, cẩn thẩn đi “giày” da thú vào, hoảng loạn vọt tới cửa sơn động và kho chứa đồ.
Nhưng nàng tìm một lượt cả trong lẫn ngoài sơn động, đều không thấy hình bóng của Sói xám tiên sinh.
Dưới tình thế cấp bách Nguyễn Thu Thu rút ra một cây củi gỗ từ trong bếp, đứng ở cửa sơn động đen kịt, trong nháy mắt nàng có cảm giác bị vứt bỏ.
Nàng nghĩ tới lời của Con sói xám hôm qua nói với nàng, hắn kêu nàng cách xa hắn ra một chút.
Nàng cho rằng hắn đã nguyện ý làm ‘ông Bụt’, hẳn là không còn bài xích nàng như vậy nữa. Cho dù hắn muốn đi, cũng không đến nỗi ghét nàng tới mức ngay cả sơn động cũng không cần chứ.
Gió lạnh thổi tới ập lên người nàng, Nguyễn Thu Thu cắn chặt môi, lỗ tai ong ong, từ cuống họng đến gò má tất cả đều trở nên bỏng rát.
Cảm giác mất mặt và chua xót dâng lên, Nguyễn Thu Thu dùng sức chớp mắt một cái, mượn ánh sáng yếu ớt, thoáng nhìn mặt đất phủ đầy tuyết gần sơn động, có một hàng vết chân mờ mờ.
Nguyễn Thu Thu xoa xoa khóe mắt, không để ý tới gió lạnh cắt da cắt thịt, đi vào trong trận tuyết.
Trên đất không chỉ có một hàng vết chân nhỏ sắp bị tuyết che lấp, theo nhìn về phía trước, nhìn về phía trước, đó chính là vết chân to và sâu của kẻ săn đuổi.
Đồng tử Nguyễn Thu Thu co lại, trong lòng hiện lên một ý nghĩ:
Chẳng lẽ có sinh vật viễn cổ, hoặc là ma vật tập kích sao?
Tên yêu lang kia, có phải là đã biến nhỏ để dẫn dụ nó đi?
Nguyễn Thu Thu không để ý tới những suy nghĩ rối loạn ở trong đầu, nhanh chóng chạy về sơn động, cầm lấy một thanh gỗ dài trong kho, dùng da thú rách nát trong phòng ngủ chính quấn lại, làm thành một cây đuốc.
Sau đó vọt tới bàn đá bên cạnh, cầm lấy thứ duy nhất nàng có thể dùng làm vũ khí tự vệ trong sơn động là con dao làm bằng xương.
Lúc nắm lấy con dao, Nguyễn Thu Thu chú ý tới quần áo nàng làm cho Sói xám tiên sinh bị động qua.
Nàng mím môi nhấc lên đến xem, từ bên trong lấy ra một đống lông màu xám bạc, thật dài.
Nguyễn Thu Thu nhìn nhúm lông này, hơi nheo mắt.
Tên Bụt này đúng là quá đáng, nếu đã muốn đi, tại sao phải để lông ở lại.
Còn nữa, nàng vừa mới chú ý tới, củi gỗ bên trong bếp, rõ ràng đã được cho thêm vào, thậm chí nàng để phòng hờ hai chậu tuyết, một chậu đã được hắn cho vào trong nồi đá nấu lên.
Quả thực giống như là, cố ý.
Nguyễn Thu Thu cười hai tiếng, ánh mắt dần dần trở nên sáng rỡ và kiên định.
Nàng ôm quần áo da thú màu đen làm cho Sói xám tiên sinh vào trong lòng, tay trái nắm thật chặt con dao, tay phải đốt đuốc.
Nàng muốn đi tìm hắn.
Tên sói xám này tự mình tự quyết, còn dùng thuật pháp để nàng ngủ say, một con yêu lang tàn tật lại dám cả gan lẻ loi dẫn dụ kẻ săn mồi, nàng nhất định phải xách tai hắn trở về.
Nàng tuy rằng rất yếu, nhưng hoàn toàn có thể cố gắng để không liên lụy đến hắn, hỗ trợ làm mồi nhử hấp dẫn sự chú ý kẻ săn mồi.
Nguyễn Thu Thu đầu óc rối loạn, nàng cầm đuốc, liều lĩnh đi trong tuyết lớn, lần đầu tiên ở trong bóng tối lại tràn đầy nguy hiểm, rời khỏi sơn động.
Nàng lần theo dấu vết đã dần dần bị tuyết phủ lấp, càng chạy càng nhanh.
Là một người bình thường tâm trí thành thục, xét từ góc độ lý trí, nàng hoàn toàn không nên liều lĩnh ra ngoài trong đêm tuyết lớn như vậy, để đi tìm một con sói xám có khả năng đã gặp bất trắc.
Cho dù yêu lang kia là phu quân trên danh nghĩa của nàng, nhưng giữa bọn họ không có chuyện gì phát sinh, thậm chí cũng chỉ ở chung mấy ngày.
Chỉ cần nàng có thể quên hắn đi, nhờ vả bộ lạc Viêm Lang hoặc là bộ lạc bất kỳ nào khác, bằng vào dị năng hiếm có của nàng, khả năng sống sót so với việc nàng ngu ngốc chạy vào trong rừng rậm lớn hơn rất nhiều.
Nhưng mà…
Nguyễn Thu Thu khống chế hô hấp, không để mình hít vào quá nhiều gió lạnh.
Tuyết lớn làm tầm mắt của nàng trở nên mơ hồ, khiến cho tốc độ của nàng dần dần chậm lại.
Nàng cắn răng, đội gió tuyết.
Nhưng…
Hắn là ông Bụt của nàng.
Cho dù nàng biết rất nguy hiểm, nàng cũng không thể mặc kệ hắn như vậy.
Nàng biết, dựa theo nội dung tình tiết trong truyện, có thể là Sói xám tiên sinh đã chết.
Nhưng nếu nàng đã có thể thay đổi nội dung mà đi tới bên cạnh hắn, hắn cũng có thể sống sót.
Hắn nhất định phải sống sót.
Trong bóng tối dường như ẩn nấp vô số con mắt, đang nhìn chằm chằm nàng, một nhân tộc có hương vị thơm ngon.
Nguyễn Thu Thu nhắm mắt lại, ép buộc chính mình bình tĩnh đuổi theo dấu chân trên mặt đất, nhanh chóng hết sức đạp trên nền tuyết đọng dày đặc, dần dần đuổi theo về phía trước.
Nhưng khi nàng đi được mười phút, không chỉ dấu chân của Ác lang tiên sinh biến thành sói con đã biến mất, ngay cả dấu chân của “Kẻ săn đuổi” cũng càng ngày càng nhạt.
Ở nơi dấu chân biến mất, chỉ để lại một vũng máu.
Nguyễn Thu Thu nhìn vũng máu tươi, tê cả da đầu, lòng như lửa đốt, đuốc chiếu không rõ được cảnh vật, giọng nói nàng trở nên run rẩy.
“Phu quân “
“Ngươi ở đâu?”
Nguyễn Thu Thu biết nàng gọi lớn như vậy có thể sẽ dẫn tới nguy hiểm cho mình, nhưng nàng càng lo lắng hắn cứ như vậy ở nơi nàng không biết mà yên lặng chết đi.
Nàng gọi vài tiếng, gió lạnh tràn vào trong cổ họng, Nguyễn Thu Thu không nhịn được kịch liệt ho khan.
Vượt qua một gốc cây lớn, vết chân lại xuất hiện, chóp mũi nàng ngửi thấy một mùi cực kỳ hôi thối khó ngửi, kinh khủng hơn nhiều lần so với đồ ăn bị thối nát biến chất.
Nguyễn Thu Thu cẩn thận vòng qua, suýt nữa bị rớt xuống khe núi.
Nàng giơ cây đuốc lên, thấy rõ một con quái vật to lớn.
Cả người nó nhấn chìm ở trong màn đêm đen, thân dài ba đến bốn mét, đầu lâu và thân thể bị tách ra, thân thể cũng bị xé ra, tử trạng thê thảm.
Căn cứ vào ký ức vụn vặt của nàng, Nguyễn Thu Thu lập tức phán đoán, đây là một con ma vật.
Đầu nàng da tê dại trong giây lát, nhưng cũng cắn răng bỏ qua sự sợ hãi, cẩn thận nhìn một vòng xung quanh xác con ma vật, một lát sau thở phào nhẹ nhõm, cũng còn may, xung quanh đây nàng không nhìn thấy chân gãy hay là xác của sói xám.
Con sói ngốc này, cuối cùng là đã đi đâu rồi.
Hắn cũng không thể thật sự vứt bỏ nàng chứ.
Nàng nghĩ đến hắn một con sói, chân gãy, cả người đều là vết thương, còn vừa trải qua một trận chiến đấu, chắc chạy không xa.
Hắn là một kẻ kiêu ngạo lại thích cậy mạnh, ngàn vạn lần đừng biến thành hình người trong tuyết lớn như vậy, không có gì để giữ ấm.
Nguyễn Thu Thu sốt ruột tới phát khóc, nàng vừa giơ đuốc, một tay siết chặt quần áo da thú màu đen, men theo gốc cây lớn dần dần tìm kiếm.
Cuối cùng, vượt qua mấy gốc cây lớn, ở dưới một gốc thông lớn, cuối cùng nàng cũng thấy được một bóng người đang cuộn tròn.
Nguyễn Thu Thu trợn to hai mắt, đạp tuyết đọng đi tới gốc cây thông, theo ánh lửa, thấy rõ hình dạng của hắn.
Không phải là bộ xương khô, không phải là người nào khác, yêu lang cả người sắp bị phủ đầy tuyết, chính là Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’ của nàng.