Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16: Lẽ nào, nàng yêu thích một yêu lang tên là ‘Bụt?'
Chương 16: Lẽ nào, nàng yêu thích một yêu lang tên là ‘Bụt?’
Nguyễn Thu Thu nói xong, nhìn Sói xám tiên sinh đang nằm trên giường đá dường như không nghe thấy cái gì.
Nàng cảm thấy có lẽ ‘ông Bụt’ cần một chút không gian để phát huy, thế là cầm mấy tấm da thú bị bẩn và hai cái chậu gỗ, đi ra khỏi phòng ngủ chính.
Tuyết bên ngoài vẫn chưa có dấu hiệu nhỏ đi, bầu trời tích tự một tầng mây dày đặc, nhìn thấy vô cùng ngột ngạt.
Nguyễn Thu Thu nhớ lại số lượng củi gỗ tối qua nhét vào bếp, dự đoán bây giờ chắc hẳn là khoảng hai, ba giờ chiều của ngày hôm sau.
Nàng đúng là không ngờ bản thân sẽ ngủ một giấc lâu như vậy, nhưng cũng may thể lực đã khôi phục không ít.
Tuy rằng trên người còn rất đau nhức, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua, suýt chút nữa không bò lên được từ trong tuyết.
Nguyễn Thu Thu bưng chậu gỗ, lấy một ít tuyết đến kho chứa đồ, định sau khi chờ tuyết tan ra, nhân lúc Sói xám tiên sinh phát huy năng lực của ‘ông Bụt’, trước tiên đi giặt sạch đống da thú đã dồn lại từ ngày hôm qua.
Tuyết lớn còn không biết sẽ rơi bao nhiêu ngày nữa, dựa vào tốc độ làm bẩn da thú của Sói xám tiên sinh, nếu như không giặt sớm, chắc mấy ngày nữa, bọn họ sẽ rơi vào tình cảnh không có da thú để dùng rồi.
Thời gian chờ tuyết tan, Nguyễn Thu Thu cũng không chậm trễ, nàng cầm một cây gỗ nhỏ dài, vừa nhắm mắt lại cảm nhận thủy nguyên tố trong không khí, vừa cầm cây gỗ nhỏ vẽ vẽ trên vách động.
Đây là một thói quen từ nhỏ của nàng, nàng thích khi đang suy nghĩ chuyện gì đó sẽ cầm một vài thứ viết kế hoạch ra.
Nếu như là bên trong căn cứ, nàng chắc hẳn sẽ móc giấy bút ra, hiện tại cũng chỉ có thể dùng nhành gỗ nhỏ dùng tạm.
Vật tư trong sơn động trước đó đã được tính toán kỹ, bớt ăn bớt mặc có thể cầm cự được nửa tháng.
Tình huống tương đối lý tưởng là, tuyết lớn sẽ ngừng rơi sớm, tới lúc đó nàng có thể ở xung quanh rừng rậm đặt một ít cạm bẫy đi săn, thuận tiện dùng muối ở trong tay bọn họ đi tới bộ lạc Viêm Lang đổi lấy một ít đồ ăn và dược thảo.
Tình huống khá là gay go hơn chính là, tuyết lớn vẫn sẽ không ngừng.
Một nhân loại nhỏ yếu như nàng không thể đi săn trong trời rơi đầy tuyết lớn, nhiều lắm thì chỉ có thể đi tìm được một ít củi.
Vết thương bây giờ của Ác lang tiên sinh, năm cây thảo dược nhất định là không đủ, coi như lại tiết kiệm, nhiều nhất cũng chỉ chống đỡ được năm ngày.
Đến lúc đó nếu như nàng vẫn chưa trở nên mạnh mẽ, mỗi ngày chỉ có thể ngưng tụ ra ba đến năm giọt nước nhỏ có tác dụng chữa trị yếu ớt, chỉ sợ cũng không thể nào làm cho hắn tốt lên.
Nàng không thể thay đổi được thời tiết, vì thế việc cấp bách bây giờ chính là cố gắng cải thiện điều kiện sinh hoạt, còn có… Trở nên mạnh mẽ.
Những điều tốt đẹp mà nàng vừa nghĩ tới được xây dựng trên điều kiện cơ bản, đó chính là mùa đông này bọn họ không bị sinh vật viễn cổ hoặc là Ma tộc công kích.
Nhưng vốn dĩ thế giới này không hề an toàn, căn cứ vào ký ức của nàng với tình tiết trong truyện, khoảng hai tháng nữa, khi mùa đông sắp kết thúc, nam nữ chính ở bộ lạc Phong Sư sẽ gặp phải một trận thú triều.
Tuy rằng bộ lạc Viêm Lang và bộ lạc Phong Sư cách nhau một đoạn, nhưng nói không chừng cũng sẽ gặp phải thú triều.
Một khi thú triều đến, nàng và Sói xám tiên sinh ở ngay rừng rậm, tình cảnh sẽ vô cùng nguy hiểm.
Tuyết trong nồi đá sôi lên ùng ục, Nguyễn Thu Thu không tiếp tục cảm nhận thủy nguyên tố trong không khí nữa, mà chậm rãi mở mắt ra.
Bất kể là vì để Sói xám tiên sinh nhanh chóng khỏe lên, hay là vì bản thân nàng có thể sống lâu hơn một chút ở thế giới này.
Nàng phải nỗ lực tu luyện, mau chóng trở nên mạnh mẽ hơn mới được.
Nguyễn Thu Thu nghĩ đến đây, đặt cành gỗ nhỏ sang một bên, bắt đầu giặt sạch da thú.
Trong sơn động của Ác lang tiên sinh cũng không có thứ chuyên để giặt giũ, Nguyễn Thu Thu chỉ có thể dùng lá cây của một loại thực vật nàng mang tới để gội đầu, vò nát thả vào trong nước tuyết vừa nấu sôi.
Nguyễn Thu Thu rùng mình, vừa chà sát da thú vừa thở dài:
Nếu như dị năng biến dị hệ thủy của nàng lên cấp được thì tốt rồi, đến lúc đó nào cần giặt da thú phiền toái như vậy, trực tiếp dùng dị năng là có thể rửa sạch sẽ tất cả.
Cũng không cần tới tới lui lui đun tuyết tan thành nước.
Thậm chí có thể làm ra nước nóng để uống…
Thực ra, nếu như nàng là song hệ dị năng thì tốt rồi, tốt nhất là có thể thức tỉnh dị năng hệ mộc.
Như vậy không chỉ có thể giữ được thức ăn luôn tươi ngon, còn có thể kích thích hạt giống nảy mầm, sinh trưởng thành thức ăn, nào cần đói bụng kêu ọt ọt như bây giờ, cũng chỉ có thể nghĩ kế hoạch, tính toán lát nữa nàng chỉ có thể ăn bao nhiêu đồ ăn.
Nhưng ảo tưởng đều sẽ rất tốt đẹp, hiện thực lại vô cùng gian nan.
Con cá mắm như nàng vừa không thăng cấp được dị năng, cũng không thức tỉnh được dị năng hệ mộc để không lo đói cái bụng.
Đợi cho tới khi nàng cố gắng nhanh chóng giặt xong da thú, vất vả vắt khô chúng, mười ngón tay như mười củ cà rốt của nàng còn sưng hơn so với trước.
Nguyễn Thu Thu khóc không ra nước mắt, nàng chà xát ngón tay đã đông cứng, bưng chậu gỗ về phòng ngủ chính ấm áp.
Có lẽ là do nàng đột nhiên trở về, ‘ông Bụt’ của chúng ta vẫn chưa kịp khôi phục lại dáng vẻ mê man, cả đầu sói kỳ quái nằm nghiêng ở trên giường đá, lộ ra ngoài nửa khuôn mặt tuấn tú đang nổi lên một vệt ửng hồng.
Nguyễn Thu Thu: “…”
Nàng có chút nghi hoặc, đặt chậu gỗ lên trên đất, đi về phía trước hai bước, sau đó dừng lại trước một đống muối đã tan vỡ thành bột ngay ở trên bàn đá.
Nguyễn Thu Thu: “………”
Nàng dùng vẻ mặt khó có thể dùng lời diễn tả được mà nhìn Sói xám tiên sinh, người đó dường như không có chút phản ứng nào.
Nguyễn Thu Thu yếu ớt thở dài, đi lên phía trước muốn thu thập muối, lại phát hiện bên cạnh đống muối bị giã vụn có mấy mảnh vỡ của muối rất có quy tắc.
Mảnh vỡ của muối đã bị lật lên, còn có kim bằng xương rõ ràng bị động qua và thiếu một đoạn nhỏ “chỉ” được làm bằng gân động vật.
Lẽ nào ‘ông Bụt’ còn may quần áo?
Nguyễn Thu Thu cảm thấy kinh ngạc, nàng quay đầu, phát hiện bồn tuyết ban đầu để dưới đất, cũng bị Sói xám tiên sinh nấu tan trong nồi đá.
Thậm chí, hắn còn cẩn thận mà dùng chén gỗ đựng một ít nước nóng, đặt lên bàn cho nguội.
Nguyễn Thu Thu tiến lên, sờ sờ chén gỗ, nước bên trong vẫn ấm áp.
Nàng uống một hớp, trong lòng và dạ dày đồng thời ấm lên, thậm chí đôi mắt cũng thật mất mặt mà đỏ lên.
Tính cả lần cứu nàng trong đêm tuyết hôm qua, đây đã là lần thứ hai mà Sói xám tiên sinh bị người ngoài đồn thổi là vô cùng biến thái đã đáp lại nàng.
Nàng biết hắn không hiểu ý nghĩa của từ ‘ông Bụt’ nàng nói, nhưng hắn lại hiểu được câu nói “muốn ăn đồ ăn có chút muối” của nàng.
Nàng chỉ là có chút chờ đợi, lại nửa đùa nửa thật mà thăm dò, không ngờ hắn lại thật sự đáp lại nàng.
Thậm chí, hắn đáp lại, so với những gì nàng muốn càng nhiều.
Nguyễn Thu Thu nhịn không được lại nhìn Sói xám tiên sinh đang nằm trên giường đá, nhìn vết sẹo dữ tợn còn đang rỉ máu trên khuôn mặt hắn, đáy lòng có chút chua xót.
Phu quân sói xám của nàng, thật sự biến thái lại thích giết chóc như bên ngoài đồn đại sao?
Nàng biết, nàng giặt sạch những tấm da thú bị hắn làm bẩn cũng không dễ chịu, rất lạnh rất đói. Nhưng vết thương của hắn lại nghiêm trọng như vậy, lại gian nan như thế nào để dùng chân tay tàn tật, vừa khó chịu lại đau đớn mà bóp nát muối.
Nguyễn Thu Thu quyết định sẽ không bao giờ vứt bỏ hắn, lấy một miếng muối nhỏ được Sói xám tiên sinh nghiền vỡ, lại cầm thêm năm miếng thịt và một ít bột củ, bỏ vào nồi nước tuyết đã được đun sôi.
Chờ nàng quay đầu lại, đã phát hiện chàng sói đang nằm trên giường đá thừa dịp nàng không chú ý lặng lẽ thay đổi tư thế, khuôn mặt vốn hơi ửng hồng lại trở nên trắng bệch.
Nguyễn Thu Thu bị một loạt cử động của hắn làm cho vừa thương vừa buồn cười, nàng cầm thìa gỗ quấy nồi đồ ăn, trong lòng ấm áp.
Nguyễn Thu Thu cong môi, vô cùng biết ơn nói, “Ông Bụt, cảm ơn ngươi.”
Trong giọng nói của nàng mang theo ý cười rõ ràng, nói cảm ơn với “ông Bụt” kia, xem ra vô cùng vui vẻ.
Uyên Quyết run rẩy lông mi, trong lòng tê tê, cảm thấy hơi khó chịu.
Trên thế giới này vừa không có bộ lạc nào tên là Bụt cả, cũng không có loại sinh vật nào tên như thế.
Muối này rõ ràng là do hắn nghiền nát, tuy ban đầu bởi vì lo lắng nàng đột nhiên trở về không khống chế được lực, làm vỡ vụn một cục nhỏ.
Nước cũng là hắn đun, căn bản cũng không phải là do ông Bụt nào làm cả.
Ngón tay thon dài của Uyên Quyết lại vuốt ve những lỗ trên tấm da thú mình vừa lén lút may lại, trong lòng vừa buồn bực lại cảm thất oan ức nói không ra lời:
Nàng lại chỉ gọi hắn là Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’.
Quá mức tự tin với những hành động của mình, Ác lang tiên sinh căn bản không biết tiểu phu nhân nhân tộc của hắn sớm đã phát hiện hắn đang giả bộ bất tỉnh, hắn nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ khiến cho lòng hắn co rút và phiền muộn
Lẽ nào, nàng yêu thích một con sói tên là Bụt?
Nguyễn Thu Thu nói xong, nhìn Sói xám tiên sinh đang nằm trên giường đá dường như không nghe thấy cái gì.
Nàng cảm thấy có lẽ ‘ông Bụt’ cần một chút không gian để phát huy, thế là cầm mấy tấm da thú bị bẩn và hai cái chậu gỗ, đi ra khỏi phòng ngủ chính.
Tuyết bên ngoài vẫn chưa có dấu hiệu nhỏ đi, bầu trời tích tự một tầng mây dày đặc, nhìn thấy vô cùng ngột ngạt.
Nguyễn Thu Thu nhớ lại số lượng củi gỗ tối qua nhét vào bếp, dự đoán bây giờ chắc hẳn là khoảng hai, ba giờ chiều của ngày hôm sau.
Nàng đúng là không ngờ bản thân sẽ ngủ một giấc lâu như vậy, nhưng cũng may thể lực đã khôi phục không ít.
Tuy rằng trên người còn rất đau nhức, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua, suýt chút nữa không bò lên được từ trong tuyết.
Nguyễn Thu Thu bưng chậu gỗ, lấy một ít tuyết đến kho chứa đồ, định sau khi chờ tuyết tan ra, nhân lúc Sói xám tiên sinh phát huy năng lực của ‘ông Bụt’, trước tiên đi giặt sạch đống da thú đã dồn lại từ ngày hôm qua.
Tuyết lớn còn không biết sẽ rơi bao nhiêu ngày nữa, dựa vào tốc độ làm bẩn da thú của Sói xám tiên sinh, nếu như không giặt sớm, chắc mấy ngày nữa, bọn họ sẽ rơi vào tình cảnh không có da thú để dùng rồi.
Thời gian chờ tuyết tan, Nguyễn Thu Thu cũng không chậm trễ, nàng cầm một cây gỗ nhỏ dài, vừa nhắm mắt lại cảm nhận thủy nguyên tố trong không khí, vừa cầm cây gỗ nhỏ vẽ vẽ trên vách động.
Đây là một thói quen từ nhỏ của nàng, nàng thích khi đang suy nghĩ chuyện gì đó sẽ cầm một vài thứ viết kế hoạch ra.
Nếu như là bên trong căn cứ, nàng chắc hẳn sẽ móc giấy bút ra, hiện tại cũng chỉ có thể dùng nhành gỗ nhỏ dùng tạm.
Vật tư trong sơn động trước đó đã được tính toán kỹ, bớt ăn bớt mặc có thể cầm cự được nửa tháng.
Tình huống tương đối lý tưởng là, tuyết lớn sẽ ngừng rơi sớm, tới lúc đó nàng có thể ở xung quanh rừng rậm đặt một ít cạm bẫy đi săn, thuận tiện dùng muối ở trong tay bọn họ đi tới bộ lạc Viêm Lang đổi lấy một ít đồ ăn và dược thảo.
Tình huống khá là gay go hơn chính là, tuyết lớn vẫn sẽ không ngừng.
Một nhân loại nhỏ yếu như nàng không thể đi săn trong trời rơi đầy tuyết lớn, nhiều lắm thì chỉ có thể đi tìm được một ít củi.
Vết thương bây giờ của Ác lang tiên sinh, năm cây thảo dược nhất định là không đủ, coi như lại tiết kiệm, nhiều nhất cũng chỉ chống đỡ được năm ngày.
Đến lúc đó nếu như nàng vẫn chưa trở nên mạnh mẽ, mỗi ngày chỉ có thể ngưng tụ ra ba đến năm giọt nước nhỏ có tác dụng chữa trị yếu ớt, chỉ sợ cũng không thể nào làm cho hắn tốt lên.
Nàng không thể thay đổi được thời tiết, vì thế việc cấp bách bây giờ chính là cố gắng cải thiện điều kiện sinh hoạt, còn có… Trở nên mạnh mẽ.
Những điều tốt đẹp mà nàng vừa nghĩ tới được xây dựng trên điều kiện cơ bản, đó chính là mùa đông này bọn họ không bị sinh vật viễn cổ hoặc là Ma tộc công kích.
Nhưng vốn dĩ thế giới này không hề an toàn, căn cứ vào ký ức của nàng với tình tiết trong truyện, khoảng hai tháng nữa, khi mùa đông sắp kết thúc, nam nữ chính ở bộ lạc Phong Sư sẽ gặp phải một trận thú triều.
Tuy rằng bộ lạc Viêm Lang và bộ lạc Phong Sư cách nhau một đoạn, nhưng nói không chừng cũng sẽ gặp phải thú triều.
Một khi thú triều đến, nàng và Sói xám tiên sinh ở ngay rừng rậm, tình cảnh sẽ vô cùng nguy hiểm.
Tuyết trong nồi đá sôi lên ùng ục, Nguyễn Thu Thu không tiếp tục cảm nhận thủy nguyên tố trong không khí nữa, mà chậm rãi mở mắt ra.
Bất kể là vì để Sói xám tiên sinh nhanh chóng khỏe lên, hay là vì bản thân nàng có thể sống lâu hơn một chút ở thế giới này.
Nàng phải nỗ lực tu luyện, mau chóng trở nên mạnh mẽ hơn mới được.
Nguyễn Thu Thu nghĩ đến đây, đặt cành gỗ nhỏ sang một bên, bắt đầu giặt sạch da thú.
Trong sơn động của Ác lang tiên sinh cũng không có thứ chuyên để giặt giũ, Nguyễn Thu Thu chỉ có thể dùng lá cây của một loại thực vật nàng mang tới để gội đầu, vò nát thả vào trong nước tuyết vừa nấu sôi.
Nguyễn Thu Thu rùng mình, vừa chà sát da thú vừa thở dài:
Nếu như dị năng biến dị hệ thủy của nàng lên cấp được thì tốt rồi, đến lúc đó nào cần giặt da thú phiền toái như vậy, trực tiếp dùng dị năng là có thể rửa sạch sẽ tất cả.
Cũng không cần tới tới lui lui đun tuyết tan thành nước.
Thậm chí có thể làm ra nước nóng để uống…
Thực ra, nếu như nàng là song hệ dị năng thì tốt rồi, tốt nhất là có thể thức tỉnh dị năng hệ mộc.
Như vậy không chỉ có thể giữ được thức ăn luôn tươi ngon, còn có thể kích thích hạt giống nảy mầm, sinh trưởng thành thức ăn, nào cần đói bụng kêu ọt ọt như bây giờ, cũng chỉ có thể nghĩ kế hoạch, tính toán lát nữa nàng chỉ có thể ăn bao nhiêu đồ ăn.
Nhưng ảo tưởng đều sẽ rất tốt đẹp, hiện thực lại vô cùng gian nan.
Con cá mắm như nàng vừa không thăng cấp được dị năng, cũng không thức tỉnh được dị năng hệ mộc để không lo đói cái bụng.
Đợi cho tới khi nàng cố gắng nhanh chóng giặt xong da thú, vất vả vắt khô chúng, mười ngón tay như mười củ cà rốt của nàng còn sưng hơn so với trước.
Nguyễn Thu Thu khóc không ra nước mắt, nàng chà xát ngón tay đã đông cứng, bưng chậu gỗ về phòng ngủ chính ấm áp.
Có lẽ là do nàng đột nhiên trở về, ‘ông Bụt’ của chúng ta vẫn chưa kịp khôi phục lại dáng vẻ mê man, cả đầu sói kỳ quái nằm nghiêng ở trên giường đá, lộ ra ngoài nửa khuôn mặt tuấn tú đang nổi lên một vệt ửng hồng.
Nguyễn Thu Thu: “…”
Nàng có chút nghi hoặc, đặt chậu gỗ lên trên đất, đi về phía trước hai bước, sau đó dừng lại trước một đống muối đã tan vỡ thành bột ngay ở trên bàn đá.
Nguyễn Thu Thu: “………”
Nàng dùng vẻ mặt khó có thể dùng lời diễn tả được mà nhìn Sói xám tiên sinh, người đó dường như không có chút phản ứng nào.
Nguyễn Thu Thu yếu ớt thở dài, đi lên phía trước muốn thu thập muối, lại phát hiện bên cạnh đống muối bị giã vụn có mấy mảnh vỡ của muối rất có quy tắc.
Mảnh vỡ của muối đã bị lật lên, còn có kim bằng xương rõ ràng bị động qua và thiếu một đoạn nhỏ “chỉ” được làm bằng gân động vật.
Lẽ nào ‘ông Bụt’ còn may quần áo?
Nguyễn Thu Thu cảm thấy kinh ngạc, nàng quay đầu, phát hiện bồn tuyết ban đầu để dưới đất, cũng bị Sói xám tiên sinh nấu tan trong nồi đá.
Thậm chí, hắn còn cẩn thận mà dùng chén gỗ đựng một ít nước nóng, đặt lên bàn cho nguội.
Nguyễn Thu Thu tiến lên, sờ sờ chén gỗ, nước bên trong vẫn ấm áp.
Nàng uống một hớp, trong lòng và dạ dày đồng thời ấm lên, thậm chí đôi mắt cũng thật mất mặt mà đỏ lên.
Tính cả lần cứu nàng trong đêm tuyết hôm qua, đây đã là lần thứ hai mà Sói xám tiên sinh bị người ngoài đồn thổi là vô cùng biến thái đã đáp lại nàng.
Nàng biết hắn không hiểu ý nghĩa của từ ‘ông Bụt’ nàng nói, nhưng hắn lại hiểu được câu nói “muốn ăn đồ ăn có chút muối” của nàng.
Nàng chỉ là có chút chờ đợi, lại nửa đùa nửa thật mà thăm dò, không ngờ hắn lại thật sự đáp lại nàng.
Thậm chí, hắn đáp lại, so với những gì nàng muốn càng nhiều.
Nguyễn Thu Thu nhịn không được lại nhìn Sói xám tiên sinh đang nằm trên giường đá, nhìn vết sẹo dữ tợn còn đang rỉ máu trên khuôn mặt hắn, đáy lòng có chút chua xót.
Phu quân sói xám của nàng, thật sự biến thái lại thích giết chóc như bên ngoài đồn đại sao?
Nàng biết, nàng giặt sạch những tấm da thú bị hắn làm bẩn cũng không dễ chịu, rất lạnh rất đói. Nhưng vết thương của hắn lại nghiêm trọng như vậy, lại gian nan như thế nào để dùng chân tay tàn tật, vừa khó chịu lại đau đớn mà bóp nát muối.
Nguyễn Thu Thu quyết định sẽ không bao giờ vứt bỏ hắn, lấy một miếng muối nhỏ được Sói xám tiên sinh nghiền vỡ, lại cầm thêm năm miếng thịt và một ít bột củ, bỏ vào nồi nước tuyết đã được đun sôi.
Chờ nàng quay đầu lại, đã phát hiện chàng sói đang nằm trên giường đá thừa dịp nàng không chú ý lặng lẽ thay đổi tư thế, khuôn mặt vốn hơi ửng hồng lại trở nên trắng bệch.
Nguyễn Thu Thu bị một loạt cử động của hắn làm cho vừa thương vừa buồn cười, nàng cầm thìa gỗ quấy nồi đồ ăn, trong lòng ấm áp.
Nguyễn Thu Thu cong môi, vô cùng biết ơn nói, “Ông Bụt, cảm ơn ngươi.”
Trong giọng nói của nàng mang theo ý cười rõ ràng, nói cảm ơn với “ông Bụt” kia, xem ra vô cùng vui vẻ.
Uyên Quyết run rẩy lông mi, trong lòng tê tê, cảm thấy hơi khó chịu.
Trên thế giới này vừa không có bộ lạc nào tên là Bụt cả, cũng không có loại sinh vật nào tên như thế.
Muối này rõ ràng là do hắn nghiền nát, tuy ban đầu bởi vì lo lắng nàng đột nhiên trở về không khống chế được lực, làm vỡ vụn một cục nhỏ.
Nước cũng là hắn đun, căn bản cũng không phải là do ông Bụt nào làm cả.
Ngón tay thon dài của Uyên Quyết lại vuốt ve những lỗ trên tấm da thú mình vừa lén lút may lại, trong lòng vừa buồn bực lại cảm thất oan ức nói không ra lời:
Nàng lại chỉ gọi hắn là Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’.
Quá mức tự tin với những hành động của mình, Ác lang tiên sinh căn bản không biết tiểu phu nhân nhân tộc của hắn sớm đã phát hiện hắn đang giả bộ bất tỉnh, hắn nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ khiến cho lòng hắn co rút và phiền muộn
Lẽ nào, nàng yêu thích một con sói tên là Bụt?