Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14: Vì sao nàng lại ngủ ở bên cạnh hắn???
Chương 14: Vì sao nàng lại ngủ ở bên cạnh hắn???
Lâm Tốn nghe câu hỏi của Tộc Vu, sắc mặt nghiêm túc lắc lắc đầu.
“Chưa chết?” Âm thanh già nua của Tộc Vu run rẩy, tràn đầy không thể tin tưởng, “Thật sự chưa chết?”
Lâm Tốn do dự một chút nói, “Ta không dám tới quá gần sơn động của Uyên… thủ lĩnh tiền nhiệm, chỉ biến thành yêu hình, ở gần sơn động cẩn thận ngửi, xác nhận không ngửi thấy mùi máu người, vậy nhân tộc gọi là Nguyễn Thu Thu kia chắc còn sống…”
Tộc Vu nghe vậy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng, “Sao ngươi lại nhát gan như vậy, trước đây các ngươi sợ Uyên Quyết như vậy thì thôi đi, nhưng bây giờ hắn cũng đã đui mù tàn tật, không chừng còn đã chết, các ngươi còn không dám tới gần sơn động của hắn, thực sự là tức chết ta mà.”
Lâm Tốn nhát gan nói: “Hắn mặc dù đã tàn phế, nhưng dù sao trước đây cũng là cường yêu cấp năm, lỡ đâu nổi cơn giận, ta sợ…”
“Sao ngươi lại hèn nhát như vậy, còn không to gan bằng bạn lữ của ngươi, như vậy mà còn dám mở miệng nhận là nam yêu sao?” Tộc Vu tuy rằng đã lớn tuổi, nhưng tiếng mắng vẫn sang sảng khắp sơn động.
Lâm Tốn bị ông ta mắng không nhấc nổi đầu lên.
Ngày thường ở trong bộ lạc Lâm Tốn cũng được coi là một con yêu lang cấp ba uy phong, là cường giả có thực lực xếp thứ ba trong bộ lạc, bây giờ lại bị sói già Tộc Vu mắng như thế, nhưng cũng không dám phản kháng.
Một là bây giờ Uyên Quyết đã tàn phế, bộ lạc Viêm Lang tạm thời vẫn chưa chọn được Lang Vương mới, Tộc Vu chính là yêu lang đức cao vọng trọng nhất trong bộ lạc. Hai là Tộc Vu là cường giả số một số hai trong bộ lạc, nên ông ta cũng không dám già mồm.
“Thôi thôi.” Tộc Vu cũng không thèm tức giận với tên yêu lang hèn nhát này, sờ sờ gậy đầu sói, giọng nói trầm thấp, “Ngươi mặc dù không tới cấp bốn, chưa tu luyện ra yêu thức, nhưng khứu giác cấp ba hẳn là vẫn đủ nhạy, có thể Nguyễn Thu Thu đúng là còn chưa chết.”
Tộc Vu than nhẹ một tiếng, “Uyên Quyết không ăn nàng ta, chuyện này ta cũng không bất ngờ, nhưng hắn lại không giết nàng, xem ra nhân tộc này hẳn là có gì đó khác biệt. Chờ tuyết rơi nhỏ lại, để Quả Nhi đi một chuyến, nếu như nàng đúng là còn sống sót, để nàng gặp những nhân tộc của bộ lạc đi, để nàng tham gia đội hái lượm của nhân tộc.”
“Nhân tộc kia cũng đáng thương, để nàng sống được vài ngày thoải mái đi trước khi chết.” Tộc Vu chậm rãi nói.
Lâm Tốn nghe thế, không nhịn được hỏi, “Tộc Vu, nếu Nguyễn Thu Thu chết rồi, chúng ta có cần tìm bạn lữ cho thủ lĩnh tiền nhiệm nữa không?”
Tộc Vu lắc lắc đầu, biểu thị không cần. Nếu Nguyễn Thu Thu chết, e rằng vị đại nhân kia cũng không còn kiên trì tiếp tục chờ đợi một cô gái nhân tộc đồng ý tự nguyện gả cho Uyên Quyết.
Lâm Tốn do dự một chút, nghĩ đến tiếng gầm có chút suy yếu, bao hàm uy hiếp hồi ban ngày, đến cùng vẫn nhịn không được hỏi, “Tộc Vu, làm như vậy, thật sự có thể hóa giải được lời nguyền rủa của thủ lĩnh tiền nhiệm đối với bộ lạc chúng ta sao?”
Kỳ thực Uyên Quyết cũng không bị toàn bộ bộ lạc Viêm Lang căm ghét.
Hắn tuy rằng là một kẻ tàn bạo, đáng ghét, khiến cho các yêu lang hoảng sợ, tới gần hắn sẽ bị xui xẻo không thể giải thích được, nhưng nói cho cùng hắn cũng chỉ là một con sói con còn chưa trưởng thành nhưng thực lực mạnh mẽ, tuy rằng tính khí rất tệ, nhưng bộ lạc Viêm Lang dưới sự dẫn dắt của hắn, mấy năm qua cũng ăn no mặc ấm, không ai bị đói chết.
Huống hồ ngày thường chỉ cần bọn họ không tự tìm đường chết, không tới gần Uyên Quyết, bình thường sẽ không phát sinh chuyện gì nguy hiểm.
Cho nên, ban đầu khi thú triều kết thúc, Uyên Quyết bị tàn tật hủy dung ngã vào ven rừng rậm, phần lớn yêu lang trong bộ lạc bọn họ cũng không phát điên như vậy, không muốn vứt bỏ hắn. Cũng không muốn thừa dịp hắn hôn mê, đốt rụi tất cả đồ ăn và da thú trong sơn động của hắn.
Tất cả những thứ này, đều là do Tộc Vu bói ra được.
Sau khi thú triều kết thúc, Tộc Vu hiếm hoi mới có một lần bói toán thành công, biết được lần này bộ lạc Viêm Lang sở dĩ bị dính vào tai ương thú triều, hoàn toàn là bởi vì Uyên Quyết.
Hắn căn bản cũng không phải là một con sói xám bình thường, mà là một con sói mang nguyền rủa.
Bói toán không thể biết được khởi nguồn huyết mạch của hắn, nhưng lại nhìn ra trái tim của hắn là đồ vật bồi bổ mà ma tộc thích nhất.
Hắn còn ở lại bộ lạc một ngày, khả năng bộ lạc Viêm Lang sẽ bị Ma tộc tấn công sẽ tăng lên rất nhiều.
Bởi vì kết quả bói toán này, Uyên Quyết vốn không được mọi người yêu thích, nay lại trở thành cái gai nhận hết mọi sự hận thù từ tất cả yêu lang và nhân tộc của bộ lạc Viêm Lang.
Ban đầu còn có một số yêu lang rất cảm kích Uyên Quyết đã chặn lại hơn nửa công kích ở trong trận thú triều, đã cứu sống bộ lạc Viêm Lang của bọn họ. Nhưng sau khi bọn họ biết được kết quả bói toán, đều tỏ ra căm ghét Uyên Quyết.
Nếu như không phải Uyên Quyết, bộ lạc của bọn họ sẽ không bị vây trong trận thú triều ấy.
Cho nên khi Tộc Vu nói, muốn tuân theo nghi lễ cổ xưa, lấy ra 300 cân muối để Uyên Quyết cưới một nhân tộc tự nguyện gả cho hắn, những yêu lang bị mất đi người thân đều bùng nổ.
Bọn họ chỉ hận là không thể tự tay giết chết Uyên Quyết.
Huống hồ 300 cân muối không phải là một con số nhỏ, dựa vào cái gì để cho Uyên Quyết sử dụng?
Nhưng vừa lúc đó, Tộc Vu lại nói, nếu yêu lang trong bộ lạc bọn họ tự tay giết Uyên Quyết, lời nguyền rủa sẽ chuyển đến trên người toàn bộ bộ lạc bọn họ, cho tới lúc đó, toàn bộ bộ lạc bọn họ mới chân chính xong đời.
Căn cứ vào kết quả bói toán, chỉ cần để hắn cưới một nhân tộc tự nguyện gả cho hắn làm bạn lữ, như vậy mặc kệ cuối cùng nàng có có chết hay không, đều sẽ thay thế bộ lạc Viêm Lang chịu đựng lời nguyền rủa ở trên người hắn, chỉ có như vậy, bộ lạc Viêm Lang mới không có chuyện gì.
Huống hồ, tuy rằng yêu hạch của Uyên Quyết đã vỡ tan, nhưng nếu như hắn muốn tự bạo, bọn họ có bao nhiêu người cũng không đủ cho hắn nổ một lần, càng không nói tới trên người hắn còn bị nguyền rủa.
Thêm vào sự ảnh hưởng của hắn trong thời gian qua, những đồ ăn trong sơn động của đa số yêu lang đều là do Uyên Quyết dẫn dắt bọn họ mà có được, muốn thật sự tự tay giết hắn, rất nhiều yêu lang không dám, cũng không xuống tay được.
Vì thế tuy rằng mọi người tức giận bất bình, nhưng đều bất đắc dĩ, cũng đều miễn cưỡng đồng ý.
Chỉ có Lâm Tốn cảm thấy nghi hoặc đối với chuyện lời nguyền rủa sẽ chuyển sang người khác.
Tộc Vu nghe thấy hắn nhắc tới chuyện nguyền rủa, gò má già nua run lên, đồng tử cũng nhẹ nhàng run rẩy, ông ta bỗng nhiên cất cao âm thanh, bàn tay nắm gậy đột nhiên dùng sức, “Câm miệng!! Ngươi rảnh rỗi hỏi chuyện này để làm gì? Có phải là ăn no rửng mỡ không?!”
Lâm Tốn bị quát thì giật bắn mình, trước đây Tộc Vu tuy cũng mắng, nhưng không nổi giận lớn như vậy, ông ta cảm nhận được rõ ràng uy thế thuộc về cường giả cấp bốn sơ kỳ từ trên người Tộc Vu truyền ra, sau khi phản ứng lại lập tức quỳ trên mặt đất xin lỗi, “Tộc Vu, là ta nhiều lời rồi.”
“Cút cút cút, cút nhanh lên!” Tộc Vu hung hăng đạp ông ta một phát.
“… Vâng.” Lâm Tốn bị mắng trong lòng cũng nén giận, nhưng ông ta không dám biểu hiện ra, không thể làm gì khác ngoài cong đuôi chạy khỏi sơn động của Tộc Vu.
Lâm Tốn đi rồi, trên khuôn mặt già nua của Tộc Vu biến hoá thất thường, cuối cùng mới chầm chậm thở dài một hơi.
Nguyền rủa phần lớn đều là sự thật, chỉ có một phần nhỏ là ông ta cố tình nói để thỏa mãn yêu cầu của vị đại nhân kia.
Bộ lạc Viêm Lang đúng là bởi vì Uyên Quyết mới gặp phải tai ương ngập đầu như vậy, trái tim của Uyên Quyết đúng là vô cùng mỹ vị đối với Ma tộc.
Nhưng mà chỉ là như vậy, còn chưa đủ mỹ vị.
Dựa theo lời nói của vị đại nhân dùng toàn bộ bộ lạc Viêm Lang để uy hiếp ông ta bịa ra câu chuyện lời nguyền rủa này là:
“Một con sói xám, bởi vì đau đớn không có nơi nương tựa, rơi vào cừu hận, điên cuồng và tự trách, trái tim đau đớn không ngừng co giật, mới là món ăn tuyệt hảo để thưởng thức.”
“Thực sự là hoài niệm, hương vị tuyệt mỹ đó.”
…
Cuộc nói chuyện trong sơn động Tộc Vu của bộ lạc Viêm Lang, chớp nhoáng giống như là một khúc dạo ngắn ngủi trong đêm đông tuyết rơi dày.
Khúc nhạc dạo ngắn này cũng không có ảnh hưởng tới Lâm Tốn bị mắng một trận khuôn mặt xanh mét trở về sơn động của chính mình.
Cũng không có gây trở ngại đến tuyết lớn đầy trời không ngừng rơi xuống đất.
Càng không gây trở ngại đến, trong sơn động ở ven bìa rừng rậm, Nguyễn Thu Thu quấn chặt da thú đang ngủ say sưa, và Sói xám tiên sinh bởi vì vết thương quá nặng vẫn đang hôn mê.
Tuyết lớn rơi xuống rất lâu, Nguyễn Thu Thu mệt mỏi thời gian dài không được nghỉ ngơi, cũng mê man chìm trong giấc ngủ.
Thậm chí, nàng còn ngủ say hơn Ác lang tiên sinh.
Khi Sói xám tiên sinh khôi phục lại được một chút ý thức, nàng vẫn còn đang ngủ rất say.
Uyên Quyết cho rằng, sau khi hắn lạnh nhạt nói ra câu “cách ta xa một chút” kia, tiểu phu nhân của hắn chắc hẳn sẽ rất bực bội, chắc sẽ để cho hắn một mình nằm trên mặt đất lạnh băng, hoặc là sẽ rất tức giận đánh cho hắn một trận để hả giận, hoặc là sẽ dứt khoát biến hắn thành món thịt sói khô.
Lúc chìm vào hôn mê, hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần, sẽ tỉnh lại ở trên mặt đất lạnh lẽo.
Nhưng…
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt qua tấm da thú mềm mại dưới thân, trên thân thể hình người trần truồng cũng không truyền đến bất kỳ cảm giác ẩm ướt hoặc là đau đớn nào, chỉ có cảm giác ấm áp khi được da thú bao bọc.
Thậm chí, dạ dày bởi vì không được ăn uống mà đau đớn không ngừng, cũng tốt hơn một chút so với trước đây.
Nhất định là nàng đã cho hắn ăn cái gì đó.
Sói xám tiên sinh cảm nhận sự thay đổi của cơ thể mình, bàn tay to lớn cuối cùng không nhịn được, từng chút từng chút siết chặt tấm da thú dưới người.
Vì sao nàng lại làm như thế?
Nhân tộc tên là Nguyễn Thu Thu kia.
Đúng rồi, nhân tộc tên là Nguyễn Thu Thu kia bây giờ đang ở đâu?
Sói xám tiên sinh đè nén lại tâm trạng kỳ quái nảy sinh trong lòng, muốn dùng một chút yêu thức để quan sát Nguyễn Thu Thu.
Nhưng bây giờ hắn đã yếu tới mức không còn một chút yêu thức nào, hắn thử mấy lần, cũng không thể “nhìn” thấy hắn bây giờ đang nằm ở đâu, càng khỏi nói tới “thấy” được toàn cảnh trong sơn động, thấy được hình ảnh của Nguyễn Thu Thu.
Hắn cố gắng dùng sức mở mắt ra, đập vào mắt là một mảnh hắc ám quen thuộc.
Chỗ chân bị gãy và miệng vết thương truyền đến từng cơn đau nhói, Sói xám tiên sinh mím đôi môi màu trắng xám, trong đầu đột nhiên nảy lên một ý nghĩ.
Tiểu phu nhân nhân tộc của hắn, sẽ không phải là bị yêu hoặc ma thừa dịp hắn hôn mê bắt đi ăn thịt rồi chứ?
Trong lòng hắn đột nhiên giật thót, nếu như bây giờ hắn đang ở yêu hình, e rằng cả đầu sói đã xù lông lên rồi.
Bàn tay của Sói xám tiên sinh không khống chế được mà biến thành móng vuốt sói, móng vuốt sắc nhọn vô tình đâm tấm da thú thủng mười cái lỗ.
Nghĩ tới ngày hôm qua nàng còn cười hắn mặt nhiễm máu tươi, hắn lại cảm thấy phiền muộn trong ngực, hắn muốn mở miệng nói chuyện, cổ họng lại thấy ngai ngái.
Hắn không biết vì sao hắn lại để ý tới nhân tộc kia như vậy, rõ ràng hắn đã nghĩ sẽ không để cho nàng ở bên cạnh mình.
Nhưng hắn vẫn là rất muốn rất muốn biết, bây giờ nàng ở đâu, còn sống hay đã chết.
Máu tươi chậm rãi từ bên môi chảy xuống, nhưng ngay cả sức lực giơ tay lên lau cũng không có.
Chỉ là vô lực, chậm rãi ho khan.
Hắn đúng là, giống như một kẻ vô dụng.
“… Hả?” Nguyễn Thu Thu bị âm thanh của một trận ho nhẹ đánh thức, vừa khôi phục ý thức đã nhìn thấy con sói xám đang nằm ở bên cạnh vừa thống khổ mở to mắt vừa thổ huyết.
Nguyễn Thu Thu: “…” Hình ảnh này quá mức kinh sợ tới mức nàng ngơ ra vài giây mới phản ứng được, phản ứng đầu tiên chính là:
Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’ thật là khó nuôi, may mà tấm da thú tối qua nàng đã lót cho hắn còn chưa lấy ra!
Nguyễn Thu Thu chớp mắt một cái, cả người vừa mỏi nhừ vừa đau đớn, tay chân sắp không nhúc nhích được rồi, nhớ ra Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’ đang thổ huyết, nên không nghĩ nhiều nữa, lăn hai vòng về phía Sói xám tiên sinh.
Nàng vô cùng lo lắng, dùng cánh tay miễn cưỡng có thể nâng lên chọc chọc vào cánh tay ở dưới lớp da thú của hắn, lo lắng hỏi: “Phu quân, ngươi vì sao lại bị hộc máu vậy, có phải là rất đau không, ngươi tỉnh dậy khi nào vậy? À lửa đã tắt rồi, chẳng trách lại lạnh như vậy…”
“… Khụ khụ.”
Uyên Quyết không ngờ sẽ nghe thấy tiếng của nàng ở bên cạnh, nhất thời vừa mừng vừa sợ vừa giận vừa thẹn, càng ho khan dữ dội.
Nhân tộc này, vì sao lại ngủ ở bên cạnh hắn???
Lâm Tốn nghe câu hỏi của Tộc Vu, sắc mặt nghiêm túc lắc lắc đầu.
“Chưa chết?” Âm thanh già nua của Tộc Vu run rẩy, tràn đầy không thể tin tưởng, “Thật sự chưa chết?”
Lâm Tốn do dự một chút nói, “Ta không dám tới quá gần sơn động của Uyên… thủ lĩnh tiền nhiệm, chỉ biến thành yêu hình, ở gần sơn động cẩn thận ngửi, xác nhận không ngửi thấy mùi máu người, vậy nhân tộc gọi là Nguyễn Thu Thu kia chắc còn sống…”
Tộc Vu nghe vậy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng, “Sao ngươi lại nhát gan như vậy, trước đây các ngươi sợ Uyên Quyết như vậy thì thôi đi, nhưng bây giờ hắn cũng đã đui mù tàn tật, không chừng còn đã chết, các ngươi còn không dám tới gần sơn động của hắn, thực sự là tức chết ta mà.”
Lâm Tốn nhát gan nói: “Hắn mặc dù đã tàn phế, nhưng dù sao trước đây cũng là cường yêu cấp năm, lỡ đâu nổi cơn giận, ta sợ…”
“Sao ngươi lại hèn nhát như vậy, còn không to gan bằng bạn lữ của ngươi, như vậy mà còn dám mở miệng nhận là nam yêu sao?” Tộc Vu tuy rằng đã lớn tuổi, nhưng tiếng mắng vẫn sang sảng khắp sơn động.
Lâm Tốn bị ông ta mắng không nhấc nổi đầu lên.
Ngày thường ở trong bộ lạc Lâm Tốn cũng được coi là một con yêu lang cấp ba uy phong, là cường giả có thực lực xếp thứ ba trong bộ lạc, bây giờ lại bị sói già Tộc Vu mắng như thế, nhưng cũng không dám phản kháng.
Một là bây giờ Uyên Quyết đã tàn phế, bộ lạc Viêm Lang tạm thời vẫn chưa chọn được Lang Vương mới, Tộc Vu chính là yêu lang đức cao vọng trọng nhất trong bộ lạc. Hai là Tộc Vu là cường giả số một số hai trong bộ lạc, nên ông ta cũng không dám già mồm.
“Thôi thôi.” Tộc Vu cũng không thèm tức giận với tên yêu lang hèn nhát này, sờ sờ gậy đầu sói, giọng nói trầm thấp, “Ngươi mặc dù không tới cấp bốn, chưa tu luyện ra yêu thức, nhưng khứu giác cấp ba hẳn là vẫn đủ nhạy, có thể Nguyễn Thu Thu đúng là còn chưa chết.”
Tộc Vu than nhẹ một tiếng, “Uyên Quyết không ăn nàng ta, chuyện này ta cũng không bất ngờ, nhưng hắn lại không giết nàng, xem ra nhân tộc này hẳn là có gì đó khác biệt. Chờ tuyết rơi nhỏ lại, để Quả Nhi đi một chuyến, nếu như nàng đúng là còn sống sót, để nàng gặp những nhân tộc của bộ lạc đi, để nàng tham gia đội hái lượm của nhân tộc.”
“Nhân tộc kia cũng đáng thương, để nàng sống được vài ngày thoải mái đi trước khi chết.” Tộc Vu chậm rãi nói.
Lâm Tốn nghe thế, không nhịn được hỏi, “Tộc Vu, nếu Nguyễn Thu Thu chết rồi, chúng ta có cần tìm bạn lữ cho thủ lĩnh tiền nhiệm nữa không?”
Tộc Vu lắc lắc đầu, biểu thị không cần. Nếu Nguyễn Thu Thu chết, e rằng vị đại nhân kia cũng không còn kiên trì tiếp tục chờ đợi một cô gái nhân tộc đồng ý tự nguyện gả cho Uyên Quyết.
Lâm Tốn do dự một chút, nghĩ đến tiếng gầm có chút suy yếu, bao hàm uy hiếp hồi ban ngày, đến cùng vẫn nhịn không được hỏi, “Tộc Vu, làm như vậy, thật sự có thể hóa giải được lời nguyền rủa của thủ lĩnh tiền nhiệm đối với bộ lạc chúng ta sao?”
Kỳ thực Uyên Quyết cũng không bị toàn bộ bộ lạc Viêm Lang căm ghét.
Hắn tuy rằng là một kẻ tàn bạo, đáng ghét, khiến cho các yêu lang hoảng sợ, tới gần hắn sẽ bị xui xẻo không thể giải thích được, nhưng nói cho cùng hắn cũng chỉ là một con sói con còn chưa trưởng thành nhưng thực lực mạnh mẽ, tuy rằng tính khí rất tệ, nhưng bộ lạc Viêm Lang dưới sự dẫn dắt của hắn, mấy năm qua cũng ăn no mặc ấm, không ai bị đói chết.
Huống hồ ngày thường chỉ cần bọn họ không tự tìm đường chết, không tới gần Uyên Quyết, bình thường sẽ không phát sinh chuyện gì nguy hiểm.
Cho nên, ban đầu khi thú triều kết thúc, Uyên Quyết bị tàn tật hủy dung ngã vào ven rừng rậm, phần lớn yêu lang trong bộ lạc bọn họ cũng không phát điên như vậy, không muốn vứt bỏ hắn. Cũng không muốn thừa dịp hắn hôn mê, đốt rụi tất cả đồ ăn và da thú trong sơn động của hắn.
Tất cả những thứ này, đều là do Tộc Vu bói ra được.
Sau khi thú triều kết thúc, Tộc Vu hiếm hoi mới có một lần bói toán thành công, biết được lần này bộ lạc Viêm Lang sở dĩ bị dính vào tai ương thú triều, hoàn toàn là bởi vì Uyên Quyết.
Hắn căn bản cũng không phải là một con sói xám bình thường, mà là một con sói mang nguyền rủa.
Bói toán không thể biết được khởi nguồn huyết mạch của hắn, nhưng lại nhìn ra trái tim của hắn là đồ vật bồi bổ mà ma tộc thích nhất.
Hắn còn ở lại bộ lạc một ngày, khả năng bộ lạc Viêm Lang sẽ bị Ma tộc tấn công sẽ tăng lên rất nhiều.
Bởi vì kết quả bói toán này, Uyên Quyết vốn không được mọi người yêu thích, nay lại trở thành cái gai nhận hết mọi sự hận thù từ tất cả yêu lang và nhân tộc của bộ lạc Viêm Lang.
Ban đầu còn có một số yêu lang rất cảm kích Uyên Quyết đã chặn lại hơn nửa công kích ở trong trận thú triều, đã cứu sống bộ lạc Viêm Lang của bọn họ. Nhưng sau khi bọn họ biết được kết quả bói toán, đều tỏ ra căm ghét Uyên Quyết.
Nếu như không phải Uyên Quyết, bộ lạc của bọn họ sẽ không bị vây trong trận thú triều ấy.
Cho nên khi Tộc Vu nói, muốn tuân theo nghi lễ cổ xưa, lấy ra 300 cân muối để Uyên Quyết cưới một nhân tộc tự nguyện gả cho hắn, những yêu lang bị mất đi người thân đều bùng nổ.
Bọn họ chỉ hận là không thể tự tay giết chết Uyên Quyết.
Huống hồ 300 cân muối không phải là một con số nhỏ, dựa vào cái gì để cho Uyên Quyết sử dụng?
Nhưng vừa lúc đó, Tộc Vu lại nói, nếu yêu lang trong bộ lạc bọn họ tự tay giết Uyên Quyết, lời nguyền rủa sẽ chuyển đến trên người toàn bộ bộ lạc bọn họ, cho tới lúc đó, toàn bộ bộ lạc bọn họ mới chân chính xong đời.
Căn cứ vào kết quả bói toán, chỉ cần để hắn cưới một nhân tộc tự nguyện gả cho hắn làm bạn lữ, như vậy mặc kệ cuối cùng nàng có có chết hay không, đều sẽ thay thế bộ lạc Viêm Lang chịu đựng lời nguyền rủa ở trên người hắn, chỉ có như vậy, bộ lạc Viêm Lang mới không có chuyện gì.
Huống hồ, tuy rằng yêu hạch của Uyên Quyết đã vỡ tan, nhưng nếu như hắn muốn tự bạo, bọn họ có bao nhiêu người cũng không đủ cho hắn nổ một lần, càng không nói tới trên người hắn còn bị nguyền rủa.
Thêm vào sự ảnh hưởng của hắn trong thời gian qua, những đồ ăn trong sơn động của đa số yêu lang đều là do Uyên Quyết dẫn dắt bọn họ mà có được, muốn thật sự tự tay giết hắn, rất nhiều yêu lang không dám, cũng không xuống tay được.
Vì thế tuy rằng mọi người tức giận bất bình, nhưng đều bất đắc dĩ, cũng đều miễn cưỡng đồng ý.
Chỉ có Lâm Tốn cảm thấy nghi hoặc đối với chuyện lời nguyền rủa sẽ chuyển sang người khác.
Tộc Vu nghe thấy hắn nhắc tới chuyện nguyền rủa, gò má già nua run lên, đồng tử cũng nhẹ nhàng run rẩy, ông ta bỗng nhiên cất cao âm thanh, bàn tay nắm gậy đột nhiên dùng sức, “Câm miệng!! Ngươi rảnh rỗi hỏi chuyện này để làm gì? Có phải là ăn no rửng mỡ không?!”
Lâm Tốn bị quát thì giật bắn mình, trước đây Tộc Vu tuy cũng mắng, nhưng không nổi giận lớn như vậy, ông ta cảm nhận được rõ ràng uy thế thuộc về cường giả cấp bốn sơ kỳ từ trên người Tộc Vu truyền ra, sau khi phản ứng lại lập tức quỳ trên mặt đất xin lỗi, “Tộc Vu, là ta nhiều lời rồi.”
“Cút cút cút, cút nhanh lên!” Tộc Vu hung hăng đạp ông ta một phát.
“… Vâng.” Lâm Tốn bị mắng trong lòng cũng nén giận, nhưng ông ta không dám biểu hiện ra, không thể làm gì khác ngoài cong đuôi chạy khỏi sơn động của Tộc Vu.
Lâm Tốn đi rồi, trên khuôn mặt già nua của Tộc Vu biến hoá thất thường, cuối cùng mới chầm chậm thở dài một hơi.
Nguyền rủa phần lớn đều là sự thật, chỉ có một phần nhỏ là ông ta cố tình nói để thỏa mãn yêu cầu của vị đại nhân kia.
Bộ lạc Viêm Lang đúng là bởi vì Uyên Quyết mới gặp phải tai ương ngập đầu như vậy, trái tim của Uyên Quyết đúng là vô cùng mỹ vị đối với Ma tộc.
Nhưng mà chỉ là như vậy, còn chưa đủ mỹ vị.
Dựa theo lời nói của vị đại nhân dùng toàn bộ bộ lạc Viêm Lang để uy hiếp ông ta bịa ra câu chuyện lời nguyền rủa này là:
“Một con sói xám, bởi vì đau đớn không có nơi nương tựa, rơi vào cừu hận, điên cuồng và tự trách, trái tim đau đớn không ngừng co giật, mới là món ăn tuyệt hảo để thưởng thức.”
“Thực sự là hoài niệm, hương vị tuyệt mỹ đó.”
…
Cuộc nói chuyện trong sơn động Tộc Vu của bộ lạc Viêm Lang, chớp nhoáng giống như là một khúc dạo ngắn ngủi trong đêm đông tuyết rơi dày.
Khúc nhạc dạo ngắn này cũng không có ảnh hưởng tới Lâm Tốn bị mắng một trận khuôn mặt xanh mét trở về sơn động của chính mình.
Cũng không có gây trở ngại đến tuyết lớn đầy trời không ngừng rơi xuống đất.
Càng không gây trở ngại đến, trong sơn động ở ven bìa rừng rậm, Nguyễn Thu Thu quấn chặt da thú đang ngủ say sưa, và Sói xám tiên sinh bởi vì vết thương quá nặng vẫn đang hôn mê.
Tuyết lớn rơi xuống rất lâu, Nguyễn Thu Thu mệt mỏi thời gian dài không được nghỉ ngơi, cũng mê man chìm trong giấc ngủ.
Thậm chí, nàng còn ngủ say hơn Ác lang tiên sinh.
Khi Sói xám tiên sinh khôi phục lại được một chút ý thức, nàng vẫn còn đang ngủ rất say.
Uyên Quyết cho rằng, sau khi hắn lạnh nhạt nói ra câu “cách ta xa một chút” kia, tiểu phu nhân của hắn chắc hẳn sẽ rất bực bội, chắc sẽ để cho hắn một mình nằm trên mặt đất lạnh băng, hoặc là sẽ rất tức giận đánh cho hắn một trận để hả giận, hoặc là sẽ dứt khoát biến hắn thành món thịt sói khô.
Lúc chìm vào hôn mê, hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần, sẽ tỉnh lại ở trên mặt đất lạnh lẽo.
Nhưng…
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt qua tấm da thú mềm mại dưới thân, trên thân thể hình người trần truồng cũng không truyền đến bất kỳ cảm giác ẩm ướt hoặc là đau đớn nào, chỉ có cảm giác ấm áp khi được da thú bao bọc.
Thậm chí, dạ dày bởi vì không được ăn uống mà đau đớn không ngừng, cũng tốt hơn một chút so với trước đây.
Nhất định là nàng đã cho hắn ăn cái gì đó.
Sói xám tiên sinh cảm nhận sự thay đổi của cơ thể mình, bàn tay to lớn cuối cùng không nhịn được, từng chút từng chút siết chặt tấm da thú dưới người.
Vì sao nàng lại làm như thế?
Nhân tộc tên là Nguyễn Thu Thu kia.
Đúng rồi, nhân tộc tên là Nguyễn Thu Thu kia bây giờ đang ở đâu?
Sói xám tiên sinh đè nén lại tâm trạng kỳ quái nảy sinh trong lòng, muốn dùng một chút yêu thức để quan sát Nguyễn Thu Thu.
Nhưng bây giờ hắn đã yếu tới mức không còn một chút yêu thức nào, hắn thử mấy lần, cũng không thể “nhìn” thấy hắn bây giờ đang nằm ở đâu, càng khỏi nói tới “thấy” được toàn cảnh trong sơn động, thấy được hình ảnh của Nguyễn Thu Thu.
Hắn cố gắng dùng sức mở mắt ra, đập vào mắt là một mảnh hắc ám quen thuộc.
Chỗ chân bị gãy và miệng vết thương truyền đến từng cơn đau nhói, Sói xám tiên sinh mím đôi môi màu trắng xám, trong đầu đột nhiên nảy lên một ý nghĩ.
Tiểu phu nhân nhân tộc của hắn, sẽ không phải là bị yêu hoặc ma thừa dịp hắn hôn mê bắt đi ăn thịt rồi chứ?
Trong lòng hắn đột nhiên giật thót, nếu như bây giờ hắn đang ở yêu hình, e rằng cả đầu sói đã xù lông lên rồi.
Bàn tay của Sói xám tiên sinh không khống chế được mà biến thành móng vuốt sói, móng vuốt sắc nhọn vô tình đâm tấm da thú thủng mười cái lỗ.
Nghĩ tới ngày hôm qua nàng còn cười hắn mặt nhiễm máu tươi, hắn lại cảm thấy phiền muộn trong ngực, hắn muốn mở miệng nói chuyện, cổ họng lại thấy ngai ngái.
Hắn không biết vì sao hắn lại để ý tới nhân tộc kia như vậy, rõ ràng hắn đã nghĩ sẽ không để cho nàng ở bên cạnh mình.
Nhưng hắn vẫn là rất muốn rất muốn biết, bây giờ nàng ở đâu, còn sống hay đã chết.
Máu tươi chậm rãi từ bên môi chảy xuống, nhưng ngay cả sức lực giơ tay lên lau cũng không có.
Chỉ là vô lực, chậm rãi ho khan.
Hắn đúng là, giống như một kẻ vô dụng.
“… Hả?” Nguyễn Thu Thu bị âm thanh của một trận ho nhẹ đánh thức, vừa khôi phục ý thức đã nhìn thấy con sói xám đang nằm ở bên cạnh vừa thống khổ mở to mắt vừa thổ huyết.
Nguyễn Thu Thu: “…” Hình ảnh này quá mức kinh sợ tới mức nàng ngơ ra vài giây mới phản ứng được, phản ứng đầu tiên chính là:
Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’ thật là khó nuôi, may mà tấm da thú tối qua nàng đã lót cho hắn còn chưa lấy ra!
Nguyễn Thu Thu chớp mắt một cái, cả người vừa mỏi nhừ vừa đau đớn, tay chân sắp không nhúc nhích được rồi, nhớ ra Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’ đang thổ huyết, nên không nghĩ nhiều nữa, lăn hai vòng về phía Sói xám tiên sinh.
Nàng vô cùng lo lắng, dùng cánh tay miễn cưỡng có thể nâng lên chọc chọc vào cánh tay ở dưới lớp da thú của hắn, lo lắng hỏi: “Phu quân, ngươi vì sao lại bị hộc máu vậy, có phải là rất đau không, ngươi tỉnh dậy khi nào vậy? À lửa đã tắt rồi, chẳng trách lại lạnh như vậy…”
“… Khụ khụ.”
Uyên Quyết không ngờ sẽ nghe thấy tiếng của nàng ở bên cạnh, nhất thời vừa mừng vừa sợ vừa giận vừa thẹn, càng ho khan dữ dội.
Nhân tộc này, vì sao lại ngủ ở bên cạnh hắn???