Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 139 +140: phiên ngoại: thân thế (3+4)
Chương 139: phiên ngoại: thân thế (3)
Quả nhỏ màu đỏ trông rất xinh đẹp, mặc dù xem ra chỉ lớn hơn anh đào một chút, nhưng Nguyễn Thu Thu có thể cảm giác được, quả nhỏ trước mặt tối thiểu cũng là linh quả cấp hai trở lên.
Trước mặt nàng trên lá cây màu xanh chất thành rất nhiều, tròn căng dặt chung một chỗ, rất nổi bật.
Mà trước mặt chàng sói nào đó mặc dù cũng có nước trà, nhưng trái cây bên trên lá xanh lại ít đến thương cảm, so với nàng còn nhỏ hơn một chút, dính một chút hạt sương chưa được lau sạch sẽ, thưa thớt nằm trên phiến lá rộng, Nguyễn Thu Thu đếm, chỉ có năm quả.
“…” Nàng có chút buồn cười, đưa mắt nhìn về phía Nguyễn Hàn Sơn, có chút muốn biết vị ca ca ruột này của nàng là nghĩ như thế nào, phân biệt đối xử rõ ràng vậy sao?
Nhìn qua, Nguyễn Thu Thu mới phát hiện Nguyễn Hàn Sơn mặc dù mặt lạnh không nói lời nào, có vẻ tương đối đáng sợ, nhưng bây giờ nàng nhìn kỹ, mới phát hiện hắn cũng rất là căng thẳng.
Động tác của Nguyễn Hàn Sơn khá là cứng ngắc, thần thái cũng không được tự nhiên, nếu như không nhìn kỹ, sẽ không biện pháp phát hiện hắn căng thẳng.
Ý thức được Nguyễn Hàn Sơn cũng chỉ là mặt ngoài bình tĩnh, Nguyễn Thu Thu lại thoáng thả lỏng hẳn.
Nàng cầm lên một quả, cắn một cái, khiến nàng tương đối bất ngờ chính là, quả này không có hạt, vào miệng là tan ra ngay, rất ngọt ngào, thuận đường trượt xuống dạ dày, mang theo một cảm giác ấm áp.
Trước đó Nguyễn Thu Thu rõ ràng đã ăn cơm hương vị chẳng ra sao mà chàng sói nào đó nấu, mà dưới sự đốc thúc của hắn cũng ăn không ít, nhưng vẫn là ăn quên cả trời đất, đến lúc nàng lấy lại tinh thần, trước mặt vón chất đống một đống nhỏ quả nhỏ, đã bị nàng ăn hết non nửa.
Tai Nguyễn Thu Thu có chút đỏ, nàng ngượng ngùng đặt quả trong tay xuống, cố gắng làm như biểu cảm rất tự nhiên.
Nhưng mà trong sơn động chỉ có ba người, chàng Bụt Ma Vương thấy nàng thích ăn, đầu ngón tay thon dài cầm lên một quả, đưa tới bên môi Nguyễn Thu Thu.
Nguyễn Thu Thu theo bản năng há miệng ăn, đầu lưỡi không cẩn thận đụng phải đầu ngón tay hơi thô của chàng sói nào đó.
“…” Cặp sừng và đôi tai trên đầu Uyên Quyết lập tức xuất hiện, nhẹ nhàng run run, trên hai gò má tuấn mỹ cũng đỏ ửng, lập tức cầm lên quả thứ hai.
Nguyễn Thu Thu ăn xong quả vừa rồi, cũng ý thức được chỗ nào đó không đúng lắm, nàng đưa tay kéo ống tay áo Uyên Quyết lại, nghe được Nguyễn Hàn Sơn nói một câu: “Phần quả kia của hắn có mấy quả bị hỏng đó.”
Nguyễn Thu Thu: “……” Quả bị hỏng sao? Nàng vừa nãy nàng không thấy có cảm giác gì nhỉ…
Thấy Nguyễn Thu Thu giật mình, Nguyễn Hàn Sơn nhịn cười không được, hắn cho dù không thích muội phu này thế nào đi nữa, thì cũng không đến mức cho hắn ăn quả bị hỏng, hắn nói vậy hoàn toàn là muốn chọc muội muội nhà mình thôi.
“Ca… Ta nói đùa thôi.” Nguyễn Hàn Sơn nhìn hai đứa nhóc mà mình đã nhìn thấy từ nhỏ này, suýt chút quên mất bây giờ bọn họ không còn nhỏ nữa, mới buột miệng tự xưng ca ca.
Nguyễn Thu Thu nhìn Nguyễn Hàn Sơn cười, càng ngại hơn, nhưng thật cũng không câu nệ như lúc trước nữa, do dự hỏi: “… Ca, ngươi nói muốn gặp ta…”
“Ừm.” Nghe muội muội nhắc đến chính sự, Nguyễn Hàn Sơn cũng nghiêm túc mấy phần, đứng lên, đi tới tủ gỗ bên tường bên cạnh.
Lúc này Nguyễn Thu Thu mới chú ý trong góc sơn động có một cái tủ gỗ.
Nàng trông thấy đầu ngón tay Nguyễn Hàn Sơn toát ra ánh sáng, mở tủ gỗ ra, lấy một cái hộp gỗ từ bên trong ra.
“Là Chiếu Hồn Kính.” Uyên Quyết thấy gương mặt hiếu kỳ của Nguyễn Thu Thu, ghé sát vào tai nàng, nhỏ giọng nói.
Nguyễn Thu Thu hơi nghi hoặc một chút, Chiếu Hồn Kính nàng và Uyên Quyết trước đó đạt được đã cho Nguyệt Thần, chẳng lẽ là Nguyệt Thần chuyển đưa Chiếu Hồn Kính cho Nguyễn Hàn Sơn sao?
Nàng đang chìm trong nghi hoặc, Nguyễn Hàn Sơn đã cầm Chiếu Hồn Kính trong tay, đặt trên chiếc bàn đá sạch sẽ khác.
“Cạch” một tiếng, hộp gỗ bị mở ra, lộ ra đồ vật bên trong.
Đó là một tấm Chiếu Hồn Kính lớn hơn cái mà bọn họ lấy được chỗ lão rắn đen, bề ngoài bóng loáng, thân kính quấn quanh một chút hoa văn kỳ quái, tổng thể là một màu khá tối.
“Đây là Chiếu Hồn Kính, có thể sử dụng mười lần.” Nguyễn Hàn Sơn nhẹ nhàng giải thích: “Là một trong những bảo vật trấn tộc của nhân tộc dưới lòng đất chúng ta, bây giờ còn lại bảy lần sử dụng.”
Nguyễn Hàn Sơn nâng hai mắt lên, chăm chú nhìn về phía Nguyễn Thu Thu: “Thu Thu… Không, lúc đầu muội không phải tên là Nguyễn Thu Thu.”
Nguyễn Thu Thu nghe vậy, cảm giác ký ức bị phủ bụi của mình tựa hồ nhấc lên một góc: “Muội cũng giống như ta, là đến nhánh chữ Hàn, tên của muội vốn là Nguyễn Hàn Thu.”
“Nguyễn Hàn Thu…” Nguyễn Thu Thu thì thào thuật lại một lần, lại nghe Nguyễn Hàn Sơn nói tiếp, “Thu Thu là nhũ danh của muội, tất cả mọi người đều thích gọi muội là Thu Thu.”
Nguyễn Hàn Sơn thở dài, “Ta không biết cụ thể hơn hai mươi năm trước xảy ra chuyện gì, nhưng hồn đăng của cha mẹ… đã tắt rồi.”
Hắn vẫn nói chuyện rất nhẹ nhàng nho nhã như cũ, chỉ là lúc nhắc đến hồn đăng, dừng lại một chút, nhưng rất nhanh lại lướt qua, ngữ khí bình thản, tựa hồ chỉ là nói một chuyện rất bình thường.
Nhưng Nguyễn Thu Thu lại cảm thấy hắn đang rất khó chịu, rất bi thương.
Nguyễn Hàn Sơn xác thực không dễ chịu, nhiều năm như vậy, hắn vẫn không có cách nào để tiếp nhận sự thật là phụ mẫu đã chết, muội muội mất tích.
Nhưng hắn là ca ca, muốn biểu hiện kiên cường một chút trước mặt muội muội.
Cảm xúc chập trùng quá độ, đối với Nguyễn Thu Thu đã không nhớ gì nữa, cũng không phải là một chuyện tốt.
“… Chỉ có hồn đăng của muội là vẫn còn cháy.” Nguyễn Hàn Sơn có chút nghiêng đầu, giữa hàng chân mày nhìn không ra quá nhiều sắc thái bi thương, cánh tay hắn khẽ run một cái, “Ta không biết năm đó đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nếu như Thu Thu muội nguyện ý…”
“Ta hi vọng… Ta thỉnh cầu muội, hãy sử dụng Chiếu Hồn Kính.”
“Được.” Nguyễn Thu Thu có thể hiểu được tâm trạng của Nguyễn Hàn Sơn, lập tức không hề do dự nhận lời.
Nàng không rõ trên người mình đến cùng xảy ra chuyện gì, cũng rất tò mò thân thế của mình, cũng muốn biết, trước đó là bởi vì lí do gì nàng mới ngoài ý muốn xuyên không đến hiện đại.
Mà nàng trước đó nhìn thấy quyển sách kia, lại là cái gì.
Nguyễn Thu Thu thấy ánh mắt có chút kinh ngạc của ca ca nhà mình, cười hỏi, “Như thế nào mới có thể sử dụng Chiếu Hồn Kính?”
Ánh mắt Nguyễn Hàn Sơn rất phức tạp, biến đổi, cuối cùng là một gương mặt hòa ái.
Hắn nhìn Uyên Quyết bên cạnh Nguyễn Thu Thu một cái, nói: “Cũng giống với việc thức tỉnh ký ức, hai người các muội, có thể cùng nhau đi vào.”
Chương 140: phiên ngoại: thân thế (4)
“Có thể cùng đi vào?”
Nghe Nguyễn Hàn Sơn nói vậy, Nguyễn Thu Thu có chút sửng sốt một chút, dùng một loại ngữ khí hơi chờ mong lại có chút căng thẳng hỏi lại.
“Ừm.” Nguyễn Hàn Sơn đáp lại muội muội nhà mình một tiếng, giọng nói có chút mờ mịt, đầu ngón tay hắn chậm rãi vuốt ve mép của Chiếu Hồn Kính.c”… Ta chưa từng dùng Chiếu Hồn Kính, chỉ đọc được cách sử dụng từ trong ghi chép mà thôi.”
Hắn nói xong, lại nhìn sang Nguyễn Thu Thu và Uyên Quyết, lại nhìn xuống bàn tay hai người chẳng biết từ lúc nào đã nắm chặt lại, lại nhẹ nhàng rời đi, “Cho nên, ta cũng không biết các ngươi cần phải đi vào bao lâu, sẽ dùng loại hình thái gì, nhưng sẽ không có nguy hiểm.”
“Vầng!” Nguyễn Thu Thu cũng không lo lắng với việc này lắm, nàng trải qua tiếp nhận ký ức của người khác, cũng từng đi vào bên trong thế giới ký ức của phu quân, đại khái có thể đoán được hình thức hoạt động của Chiếu Hồn Kính, có lẽ sẽ giống với những thế giới huyễn cảnh trước đó.
Lần này, sẽ cùng Uyên Quyết đi vào, cho nên Nguyễn Thu Thu chỉ có chút căng thẳng thôi, cũng không sợ.
Ma Vương bệ hạ đứng bên cạnh tiểu thê tử, thân hình càng có vẻ cao lớn hơn, mặt mày hắn thâm thúy, đáy mắt tràn đầy tình ý với Nguyễn Thu Thu, một bộ đồ màu đỏ rơi vào trong mắt Nguyễn Hàn Sơn, thấy thật là chói mắt.
Nghĩ đến tên sói này vừa mới còn ý đồ ở trước mặt hắn “khi dễ” Nguyễn Thu Thu, đút nàng ăn quả, hắn lại khó chịu.
Nhưng nhìn vết tích như ẩn như hiện trên cổ tay và trên cổ Nguyễn Thu Thu, Nguyễn Hàn Sơn cũng hiểu tên sói này đã sớm ‘ăn sạch’ muội muội của hắn ngay cả cặn cũng không còn rồi, lập tức trong mắt càng thêm phức tạp.
Thấy sắc mặt ca ca không tốt lắm, Nguyễn Thu Thu còn tưởng là Chiếu Hồn Kính xảy ra vấn đề gì, thận trọng hỏi một câu “Sao vậy?”
Giọng của nàng trước giờ đều rất là dịu dàng, chỉ là lúc đối mặt với thân nhân không quen lắm thì hơi căng thẳng một chút, nhưng một câu nói kia, ngược lại là giống một con dao lạnh lẽo, đâm vào đáy lòng hắn, hóa thành một bãi nước lạnh, không phải rất đau, nhưng lại đủ khó chịu.
Từ lúc còn rất nhỏ, tính cách Thu Thu vẫn rất tốt, trước kia có người nhà chăm sóc bảo vệ, nên dù tính tình mềm yếu một chút, cũng không bị người hoặc yêu nào khi dễ.
Nhưng tính khí như vậy, một khi không được ai bảo vệ, chính là kiểu dễ bị bắt nạt nhất.
Đợi nàng tỉnh tỉnh mê mê phát hiện không phải tất cả mọi người đều là người tốt, chậm rãi trở nên kiên cường và tự lập, đó cũng không phải là quá trình vui sướng gì, cũng không phải hắn và phụ mẫu hi vọng.
Cực khổ sẽ nhanh trưởng thành, nhưng hắn không muốn nàng phải chịu đựng cực khổ.
Đến mức, đến bây giờ, lúc nói chuyện với hắn, cũng lại bởi vì tâm trạng của hắn thay đổi mà cảm thấy căng thẳng.
Mà hắn cũng không nên bởi vì muội muội vừa tìm thấy đã bị gả đi cho tên sói kia mà không vui, dù sao tại thời điểm khó khăn nhất, người ca ca là hắn cũng không ở bên cạnh họ.
Dù hiểu được như vậy, nhưng ở trước mặt cái tên sói từ nhỏ đã cùng mình đoạt muội muội, hắn vẫn là không quá có thể cười được.
Nguyễn Hàn Sơn hít sâu một hơi, dứt khoát xoay người, không cho Nguyễn Thu Thu nhìn thấy mình không quá vui vẻ, cố gắng khống chế cảm xúc, cố gắng dịu dàng nói, “Các muội mang Chiếu Hồn Kính về sơn động đi, sau khi nằm lên giường, nhỏ máu lên đó là được rồi.”
Nghe hắn nói như vậy, Nguyễn Thu Thu đáp lời, rồi cất Chiếu Hồn Kính đi, cùng Uyên Quyết đứng dậy.
“Ca… Chúng ta đi trước?” Lúc rời đi, Nguyễn Thu Thu nhìn về phía bóng lưng Nguyễn Hàn Sơn, do dự lên tiếng chào.
Nguyễn Hàn Sơn rõ ràng run lên, dừng mấy giây, sau đó mới nói: “Ừm.”
Nguyễn Thu Thu cảm thấy giọng hắn rất buồn bã, nhưng phỏng đoán khả năng là nghĩ đến phụ mẫu đã qua đời của bọn họ, nên cũng không nói thêm gì nữa, cùng Uyên Quyết men theo con đường nhỏ, về tới sơn động của bọn họ tại bộ lạc Đông Hùng.
Căn nhà của bọn họ ở bên này hầu như vẫn như cũ, cơ hồ không có thay đổi gì, chỉ là bên ngoài nhiều thêm một cái kết giới, ước chừng là để bảo vệ đồ vật bọn họ để lại.
Nguyễn Thu Thu và Uyên Quyết nhìn nhau, đều thấy được một tia hoài niệm trong mắt nhau.
Nàng hơi nhón chân lên, chàng sói cũng rất phối hợp khom người xuống, gương mặt tuấn mỹ phóng đại trong mắt nàng, run rung lỗ tai hôn lên.
Hai tay của hắn vòng lấy Nguyễn Thu Thu eo, liếm cắn môi của nàng.
Nguyễn Thu Thu ngay từ đầu còn quật cường mở to mắt nhìn hắn, ý đồ nhìn chằm chằm làm tên sói này phải thấy ngại. Nhưng khi Uyên Quyết nhắm đôi mắt hẹp dài lại, hàng mi thon dài mềm mại dài không ngừng cọ vào mí mắt nàng, nàng lại có chút không chịu nổi.
Càng đừng đề cập, hắn còn rất xấu dùng thần thức chậm rãi bao bọc nàng, những cảm giác kì lạ kia làm Nguyễn Thu Thu không thể nào chống đỡ nổi, rất nhanh đã thua trận.
Chờ Uyên Quyết hôn đủ, Nguyễn Thu Thu đã bị hắn bế đi vào sơn động.
Trong sơn động rất sạch sẽ, đến lúc tiến vào phòng cưới trước đó, Nguyễn Thu Thu mới phát hiện bài trí trong phòng đều đã được đổi mới, đệm chăn cũng là mới, không cần nghĩ cũng biết là tên sói này làm.
Nàng được Uyên Quyết đặt xuống giường, sau đó nàng lăn một vòng trên giường, nhẹ nhàng vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, hơi chớp mắt nói với Uyên Quyết: “Phu quân, tới nằm đi.”
“…” Chàng sói nào đó đã có chút khắc chế không được, vội vàng không kịp chuẩn bị lập tức bị dụ hoặc.
Mặc dù đã cùng tiểu phu nhân thân mật qua rất nhiều lần, nhưng hắn lại vẫn cứ như sói con không chịu nổi trêu chọc như cũ, Nguyễn Thu Thu chỉ cần mấy động tác đơn giản, thậm chí còn không hề ám chỉ gì, hắn đã đỏ mặt tim run, huyết dịch sôi trào.
Nguyễn Thu Thu không ngờ Uyên Quyết sẽ phản ứng mạnh đến vậy, ánh mắt chạm tới một thứ gì đó, lập tức hối hận mình muốn tìm chết nói ra một câu nói như vậy, nàng xoa nhẹ hai tai nóng bừng, khẩn cấp mang Nguyễn Hàn Sơn ra làm cứu binh: “Ca ca nói, phải tiến vào Chiếu Hồn Kính nhanh một chút.”
Uyên Quyết chau mày, tiếng nói khàn khàn, ý vị không rõ “Ừ” một tiếng.
Nguyễn Thu Thu trông thấy tên sói kia tháo viên châu màu đỏ đeo trên cổ xuống, quần áo bị hắn tùy tiện kéo một phát rách toang, lộ ra lồng ngực rắn chắc.
Hắn lười biếng chậm rãi dùng bàn tay vuốt nhẹ một chút cơ bụng quyến rũ, giọng nói thẹn thùng lại giấu đầy tình ý: “Phu nhân… có muốn sờ một cái không?”
Nguyễn Thu Thu: “…”
Nàng cảm thấy tên sói này chính là đang quyến rũ nàng.
Lý trí bảo mình đừng nghe tên sói xấu xa này, nhưng tình cảm lại thúc giục nàng nhanh chóng động thủ.
Đến lúc Nguyễn Thu Thu lấy lại tinh thần, không biết từ lúc nào Uyên Quyết đã đặt nàng ở dưới thân.
“… Hì hì.” Nguyễn Thu Thu thấy chết không sờn nhắm mắt lại, bên tai lại truyền đến tiếng cười trầm thấp của tên sói này.
“Phu nhân thật đáng yêu.” Giọng Uyên Quyết khàn khàn, dán sát vào tai của nàng nhẹ nhàng nói.
Nguyễn Thu Thu lập tức từ thẹn thùng quá độ đến xấu hổ giận dữ, mặt trong nháy mắt đỏ bừng lên, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Nàng vạn phần khẳng định Uyên Quyết đã học xấu rồi, lại dám, lại dám đùa giỡn nàng thế này.
Là bởi vì nàng trêu đùa hắn trước?
Nguyễn Thu Thu mở to mắt, cũng không chịu thua thiệt, tay chân bắt đầu không ngoan ngoãn loạn động, sau đó hết sức hài lòng nghe được tên sói kia không cách nào khắc chế khàn khàn thở dốc.
Nàng còn muốn tiếp tục, cảm thấy tai bị thứ gì đó sắc nhọn nhẹ nhàng đụng đụng.
“Ưm…” Nguyễn Thu Thu không kịp đề phòng, bị Uyên Quyết cắn một chút, mặc dù không bị thương, nhưng mẫn cảm khiến nàng không khắc chế tốt thanh âm, phát ra tiếng nghẹn ngào có chút mất mặt.
Nàng lập tức lại nhớ lại đoạn thời gian bị giày vò kia, lập tức không dám loạn động, nhỏ giọng nói: “Phu quân, chúng ta không vào Chiếu Hồn Kính nữa sao?”
Uyên Quyết dùng cái đuôi to quét qua eo Nguyễn Thu Thu, cố ý, hơi chút chút điều chỉnh hô hấp nặng nề của mình bên tai nàng.
Nguyễn Thu Thu bị hắn làm tim đập rộn lên, xương cụt cũng có chút run lên.
Nàng yên lặng chờ hắn bình tĩnh lại, mở to mắt nhìn qua vách sơn đông quen thuộc sơn, lại cảm thấy giờ phút này là tĩnh mịch và hạnh phúc như thế.
Nàng có người thân, cũng có người yêu.
Nguyễn Thu Thu đáy lòng dần dần ngập tràn hạnh phúc.
Trước đó nàng tỉnh tỉnh mê mê, một mực không có ý thức được việc có được thân nhân là cảm giác thế nào, bây giờ trở về nhớ lại vừa nãy hết thảy cảm xúc Nguyễn Hàn Sơn trong lúc lơ đãng toát ra, ngược lại cũng có thể cảm nhận được ấm áp.
Trước đó nàng không phải là rất nóng lòng muốn tìm hiểu thân thế của mình, bây giờ lại trở nên gấp hơn một chút, nhưng cũng càng vì khủng hoảng.
Thật ra nàng ẩn ẩn có thể đoán được, nếu như mọi chuyện giống với những gì nàng mơ mơ hồ hồ nhớ tới.
Cha mẹ của nàng không chỉ có không phải ghét bỏ nàng, ngược lại còn rất yêu nàng.
Nhưng bây giờ, bọn họ đã không còn nữa.
Bởi vì suy đoán như vậy, Nguyễn Thu Thu vẫn luôn có chút sợ hãi.
“Đừng khóc.” Giọng của Uyên Quyết vang lên bên tai nàng, xua đi những phỏng đoán vô biên vô tận kia.
Giọng hắn rất nhẹ, dịu dàng không giống hắn bình thường chút nào, “Sói ở đây rồi.”
Nguyễn Thu Thu chớp mắt, lông mi bị nước mắt dính vào nhau, ánh mắt mơ hồ, nhìn không rõ đồ vật.
Mí mắt bị lòng bàn tay hơi thô ráp sát qua, Uyên Quyết khẽ hôn một cái lên mi của nàng, ngữ khí là nói không rõ thương yêu.
Nguyễn Thu Thu giật giật, cố gắng chôn mình ở trong ngực hắn, “Ừm…”
Nàng muốn nói chút gì, nhưng nói không ra lời, Uyên Quyết nhéo nhẹ đầu ngón tay Nguyễn Thu Thu một cái, cánh bướm màu máu huyễn hóa thành châm, nhẹ nhàng đâm một cái lên đầu ngón tay của nàng.
Một giọt máu đỏ tươi trượt xuống, Nguyễn Thu Thu còn chưa cảm thấy đau, đã nghe được Uyên Quyết nói, “chúng ta đi thôi.”
Quả nhỏ màu đỏ trông rất xinh đẹp, mặc dù xem ra chỉ lớn hơn anh đào một chút, nhưng Nguyễn Thu Thu có thể cảm giác được, quả nhỏ trước mặt tối thiểu cũng là linh quả cấp hai trở lên.
Trước mặt nàng trên lá cây màu xanh chất thành rất nhiều, tròn căng dặt chung một chỗ, rất nổi bật.
Mà trước mặt chàng sói nào đó mặc dù cũng có nước trà, nhưng trái cây bên trên lá xanh lại ít đến thương cảm, so với nàng còn nhỏ hơn một chút, dính một chút hạt sương chưa được lau sạch sẽ, thưa thớt nằm trên phiến lá rộng, Nguyễn Thu Thu đếm, chỉ có năm quả.
“…” Nàng có chút buồn cười, đưa mắt nhìn về phía Nguyễn Hàn Sơn, có chút muốn biết vị ca ca ruột này của nàng là nghĩ như thế nào, phân biệt đối xử rõ ràng vậy sao?
Nhìn qua, Nguyễn Thu Thu mới phát hiện Nguyễn Hàn Sơn mặc dù mặt lạnh không nói lời nào, có vẻ tương đối đáng sợ, nhưng bây giờ nàng nhìn kỹ, mới phát hiện hắn cũng rất là căng thẳng.
Động tác của Nguyễn Hàn Sơn khá là cứng ngắc, thần thái cũng không được tự nhiên, nếu như không nhìn kỹ, sẽ không biện pháp phát hiện hắn căng thẳng.
Ý thức được Nguyễn Hàn Sơn cũng chỉ là mặt ngoài bình tĩnh, Nguyễn Thu Thu lại thoáng thả lỏng hẳn.
Nàng cầm lên một quả, cắn một cái, khiến nàng tương đối bất ngờ chính là, quả này không có hạt, vào miệng là tan ra ngay, rất ngọt ngào, thuận đường trượt xuống dạ dày, mang theo một cảm giác ấm áp.
Trước đó Nguyễn Thu Thu rõ ràng đã ăn cơm hương vị chẳng ra sao mà chàng sói nào đó nấu, mà dưới sự đốc thúc của hắn cũng ăn không ít, nhưng vẫn là ăn quên cả trời đất, đến lúc nàng lấy lại tinh thần, trước mặt vón chất đống một đống nhỏ quả nhỏ, đã bị nàng ăn hết non nửa.
Tai Nguyễn Thu Thu có chút đỏ, nàng ngượng ngùng đặt quả trong tay xuống, cố gắng làm như biểu cảm rất tự nhiên.
Nhưng mà trong sơn động chỉ có ba người, chàng Bụt Ma Vương thấy nàng thích ăn, đầu ngón tay thon dài cầm lên một quả, đưa tới bên môi Nguyễn Thu Thu.
Nguyễn Thu Thu theo bản năng há miệng ăn, đầu lưỡi không cẩn thận đụng phải đầu ngón tay hơi thô của chàng sói nào đó.
“…” Cặp sừng và đôi tai trên đầu Uyên Quyết lập tức xuất hiện, nhẹ nhàng run run, trên hai gò má tuấn mỹ cũng đỏ ửng, lập tức cầm lên quả thứ hai.
Nguyễn Thu Thu ăn xong quả vừa rồi, cũng ý thức được chỗ nào đó không đúng lắm, nàng đưa tay kéo ống tay áo Uyên Quyết lại, nghe được Nguyễn Hàn Sơn nói một câu: “Phần quả kia của hắn có mấy quả bị hỏng đó.”
Nguyễn Thu Thu: “……” Quả bị hỏng sao? Nàng vừa nãy nàng không thấy có cảm giác gì nhỉ…
Thấy Nguyễn Thu Thu giật mình, Nguyễn Hàn Sơn nhịn cười không được, hắn cho dù không thích muội phu này thế nào đi nữa, thì cũng không đến mức cho hắn ăn quả bị hỏng, hắn nói vậy hoàn toàn là muốn chọc muội muội nhà mình thôi.
“Ca… Ta nói đùa thôi.” Nguyễn Hàn Sơn nhìn hai đứa nhóc mà mình đã nhìn thấy từ nhỏ này, suýt chút quên mất bây giờ bọn họ không còn nhỏ nữa, mới buột miệng tự xưng ca ca.
Nguyễn Thu Thu nhìn Nguyễn Hàn Sơn cười, càng ngại hơn, nhưng thật cũng không câu nệ như lúc trước nữa, do dự hỏi: “… Ca, ngươi nói muốn gặp ta…”
“Ừm.” Nghe muội muội nhắc đến chính sự, Nguyễn Hàn Sơn cũng nghiêm túc mấy phần, đứng lên, đi tới tủ gỗ bên tường bên cạnh.
Lúc này Nguyễn Thu Thu mới chú ý trong góc sơn động có một cái tủ gỗ.
Nàng trông thấy đầu ngón tay Nguyễn Hàn Sơn toát ra ánh sáng, mở tủ gỗ ra, lấy một cái hộp gỗ từ bên trong ra.
“Là Chiếu Hồn Kính.” Uyên Quyết thấy gương mặt hiếu kỳ của Nguyễn Thu Thu, ghé sát vào tai nàng, nhỏ giọng nói.
Nguyễn Thu Thu hơi nghi hoặc một chút, Chiếu Hồn Kính nàng và Uyên Quyết trước đó đạt được đã cho Nguyệt Thần, chẳng lẽ là Nguyệt Thần chuyển đưa Chiếu Hồn Kính cho Nguyễn Hàn Sơn sao?
Nàng đang chìm trong nghi hoặc, Nguyễn Hàn Sơn đã cầm Chiếu Hồn Kính trong tay, đặt trên chiếc bàn đá sạch sẽ khác.
“Cạch” một tiếng, hộp gỗ bị mở ra, lộ ra đồ vật bên trong.
Đó là một tấm Chiếu Hồn Kính lớn hơn cái mà bọn họ lấy được chỗ lão rắn đen, bề ngoài bóng loáng, thân kính quấn quanh một chút hoa văn kỳ quái, tổng thể là một màu khá tối.
“Đây là Chiếu Hồn Kính, có thể sử dụng mười lần.” Nguyễn Hàn Sơn nhẹ nhàng giải thích: “Là một trong những bảo vật trấn tộc của nhân tộc dưới lòng đất chúng ta, bây giờ còn lại bảy lần sử dụng.”
Nguyễn Hàn Sơn nâng hai mắt lên, chăm chú nhìn về phía Nguyễn Thu Thu: “Thu Thu… Không, lúc đầu muội không phải tên là Nguyễn Thu Thu.”
Nguyễn Thu Thu nghe vậy, cảm giác ký ức bị phủ bụi của mình tựa hồ nhấc lên một góc: “Muội cũng giống như ta, là đến nhánh chữ Hàn, tên của muội vốn là Nguyễn Hàn Thu.”
“Nguyễn Hàn Thu…” Nguyễn Thu Thu thì thào thuật lại một lần, lại nghe Nguyễn Hàn Sơn nói tiếp, “Thu Thu là nhũ danh của muội, tất cả mọi người đều thích gọi muội là Thu Thu.”
Nguyễn Hàn Sơn thở dài, “Ta không biết cụ thể hơn hai mươi năm trước xảy ra chuyện gì, nhưng hồn đăng của cha mẹ… đã tắt rồi.”
Hắn vẫn nói chuyện rất nhẹ nhàng nho nhã như cũ, chỉ là lúc nhắc đến hồn đăng, dừng lại một chút, nhưng rất nhanh lại lướt qua, ngữ khí bình thản, tựa hồ chỉ là nói một chuyện rất bình thường.
Nhưng Nguyễn Thu Thu lại cảm thấy hắn đang rất khó chịu, rất bi thương.
Nguyễn Hàn Sơn xác thực không dễ chịu, nhiều năm như vậy, hắn vẫn không có cách nào để tiếp nhận sự thật là phụ mẫu đã chết, muội muội mất tích.
Nhưng hắn là ca ca, muốn biểu hiện kiên cường một chút trước mặt muội muội.
Cảm xúc chập trùng quá độ, đối với Nguyễn Thu Thu đã không nhớ gì nữa, cũng không phải là một chuyện tốt.
“… Chỉ có hồn đăng của muội là vẫn còn cháy.” Nguyễn Hàn Sơn có chút nghiêng đầu, giữa hàng chân mày nhìn không ra quá nhiều sắc thái bi thương, cánh tay hắn khẽ run một cái, “Ta không biết năm đó đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nếu như Thu Thu muội nguyện ý…”
“Ta hi vọng… Ta thỉnh cầu muội, hãy sử dụng Chiếu Hồn Kính.”
“Được.” Nguyễn Thu Thu có thể hiểu được tâm trạng của Nguyễn Hàn Sơn, lập tức không hề do dự nhận lời.
Nàng không rõ trên người mình đến cùng xảy ra chuyện gì, cũng rất tò mò thân thế của mình, cũng muốn biết, trước đó là bởi vì lí do gì nàng mới ngoài ý muốn xuyên không đến hiện đại.
Mà nàng trước đó nhìn thấy quyển sách kia, lại là cái gì.
Nguyễn Thu Thu thấy ánh mắt có chút kinh ngạc của ca ca nhà mình, cười hỏi, “Như thế nào mới có thể sử dụng Chiếu Hồn Kính?”
Ánh mắt Nguyễn Hàn Sơn rất phức tạp, biến đổi, cuối cùng là một gương mặt hòa ái.
Hắn nhìn Uyên Quyết bên cạnh Nguyễn Thu Thu một cái, nói: “Cũng giống với việc thức tỉnh ký ức, hai người các muội, có thể cùng nhau đi vào.”
Chương 140: phiên ngoại: thân thế (4)
“Có thể cùng đi vào?”
Nghe Nguyễn Hàn Sơn nói vậy, Nguyễn Thu Thu có chút sửng sốt một chút, dùng một loại ngữ khí hơi chờ mong lại có chút căng thẳng hỏi lại.
“Ừm.” Nguyễn Hàn Sơn đáp lại muội muội nhà mình một tiếng, giọng nói có chút mờ mịt, đầu ngón tay hắn chậm rãi vuốt ve mép của Chiếu Hồn Kính.c”… Ta chưa từng dùng Chiếu Hồn Kính, chỉ đọc được cách sử dụng từ trong ghi chép mà thôi.”
Hắn nói xong, lại nhìn sang Nguyễn Thu Thu và Uyên Quyết, lại nhìn xuống bàn tay hai người chẳng biết từ lúc nào đã nắm chặt lại, lại nhẹ nhàng rời đi, “Cho nên, ta cũng không biết các ngươi cần phải đi vào bao lâu, sẽ dùng loại hình thái gì, nhưng sẽ không có nguy hiểm.”
“Vầng!” Nguyễn Thu Thu cũng không lo lắng với việc này lắm, nàng trải qua tiếp nhận ký ức của người khác, cũng từng đi vào bên trong thế giới ký ức của phu quân, đại khái có thể đoán được hình thức hoạt động của Chiếu Hồn Kính, có lẽ sẽ giống với những thế giới huyễn cảnh trước đó.
Lần này, sẽ cùng Uyên Quyết đi vào, cho nên Nguyễn Thu Thu chỉ có chút căng thẳng thôi, cũng không sợ.
Ma Vương bệ hạ đứng bên cạnh tiểu thê tử, thân hình càng có vẻ cao lớn hơn, mặt mày hắn thâm thúy, đáy mắt tràn đầy tình ý với Nguyễn Thu Thu, một bộ đồ màu đỏ rơi vào trong mắt Nguyễn Hàn Sơn, thấy thật là chói mắt.
Nghĩ đến tên sói này vừa mới còn ý đồ ở trước mặt hắn “khi dễ” Nguyễn Thu Thu, đút nàng ăn quả, hắn lại khó chịu.
Nhưng nhìn vết tích như ẩn như hiện trên cổ tay và trên cổ Nguyễn Thu Thu, Nguyễn Hàn Sơn cũng hiểu tên sói này đã sớm ‘ăn sạch’ muội muội của hắn ngay cả cặn cũng không còn rồi, lập tức trong mắt càng thêm phức tạp.
Thấy sắc mặt ca ca không tốt lắm, Nguyễn Thu Thu còn tưởng là Chiếu Hồn Kính xảy ra vấn đề gì, thận trọng hỏi một câu “Sao vậy?”
Giọng của nàng trước giờ đều rất là dịu dàng, chỉ là lúc đối mặt với thân nhân không quen lắm thì hơi căng thẳng một chút, nhưng một câu nói kia, ngược lại là giống một con dao lạnh lẽo, đâm vào đáy lòng hắn, hóa thành một bãi nước lạnh, không phải rất đau, nhưng lại đủ khó chịu.
Từ lúc còn rất nhỏ, tính cách Thu Thu vẫn rất tốt, trước kia có người nhà chăm sóc bảo vệ, nên dù tính tình mềm yếu một chút, cũng không bị người hoặc yêu nào khi dễ.
Nhưng tính khí như vậy, một khi không được ai bảo vệ, chính là kiểu dễ bị bắt nạt nhất.
Đợi nàng tỉnh tỉnh mê mê phát hiện không phải tất cả mọi người đều là người tốt, chậm rãi trở nên kiên cường và tự lập, đó cũng không phải là quá trình vui sướng gì, cũng không phải hắn và phụ mẫu hi vọng.
Cực khổ sẽ nhanh trưởng thành, nhưng hắn không muốn nàng phải chịu đựng cực khổ.
Đến mức, đến bây giờ, lúc nói chuyện với hắn, cũng lại bởi vì tâm trạng của hắn thay đổi mà cảm thấy căng thẳng.
Mà hắn cũng không nên bởi vì muội muội vừa tìm thấy đã bị gả đi cho tên sói kia mà không vui, dù sao tại thời điểm khó khăn nhất, người ca ca là hắn cũng không ở bên cạnh họ.
Dù hiểu được như vậy, nhưng ở trước mặt cái tên sói từ nhỏ đã cùng mình đoạt muội muội, hắn vẫn là không quá có thể cười được.
Nguyễn Hàn Sơn hít sâu một hơi, dứt khoát xoay người, không cho Nguyễn Thu Thu nhìn thấy mình không quá vui vẻ, cố gắng khống chế cảm xúc, cố gắng dịu dàng nói, “Các muội mang Chiếu Hồn Kính về sơn động đi, sau khi nằm lên giường, nhỏ máu lên đó là được rồi.”
Nghe hắn nói như vậy, Nguyễn Thu Thu đáp lời, rồi cất Chiếu Hồn Kính đi, cùng Uyên Quyết đứng dậy.
“Ca… Chúng ta đi trước?” Lúc rời đi, Nguyễn Thu Thu nhìn về phía bóng lưng Nguyễn Hàn Sơn, do dự lên tiếng chào.
Nguyễn Hàn Sơn rõ ràng run lên, dừng mấy giây, sau đó mới nói: “Ừm.”
Nguyễn Thu Thu cảm thấy giọng hắn rất buồn bã, nhưng phỏng đoán khả năng là nghĩ đến phụ mẫu đã qua đời của bọn họ, nên cũng không nói thêm gì nữa, cùng Uyên Quyết men theo con đường nhỏ, về tới sơn động của bọn họ tại bộ lạc Đông Hùng.
Căn nhà của bọn họ ở bên này hầu như vẫn như cũ, cơ hồ không có thay đổi gì, chỉ là bên ngoài nhiều thêm một cái kết giới, ước chừng là để bảo vệ đồ vật bọn họ để lại.
Nguyễn Thu Thu và Uyên Quyết nhìn nhau, đều thấy được một tia hoài niệm trong mắt nhau.
Nàng hơi nhón chân lên, chàng sói cũng rất phối hợp khom người xuống, gương mặt tuấn mỹ phóng đại trong mắt nàng, run rung lỗ tai hôn lên.
Hai tay của hắn vòng lấy Nguyễn Thu Thu eo, liếm cắn môi của nàng.
Nguyễn Thu Thu ngay từ đầu còn quật cường mở to mắt nhìn hắn, ý đồ nhìn chằm chằm làm tên sói này phải thấy ngại. Nhưng khi Uyên Quyết nhắm đôi mắt hẹp dài lại, hàng mi thon dài mềm mại dài không ngừng cọ vào mí mắt nàng, nàng lại có chút không chịu nổi.
Càng đừng đề cập, hắn còn rất xấu dùng thần thức chậm rãi bao bọc nàng, những cảm giác kì lạ kia làm Nguyễn Thu Thu không thể nào chống đỡ nổi, rất nhanh đã thua trận.
Chờ Uyên Quyết hôn đủ, Nguyễn Thu Thu đã bị hắn bế đi vào sơn động.
Trong sơn động rất sạch sẽ, đến lúc tiến vào phòng cưới trước đó, Nguyễn Thu Thu mới phát hiện bài trí trong phòng đều đã được đổi mới, đệm chăn cũng là mới, không cần nghĩ cũng biết là tên sói này làm.
Nàng được Uyên Quyết đặt xuống giường, sau đó nàng lăn một vòng trên giường, nhẹ nhàng vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, hơi chớp mắt nói với Uyên Quyết: “Phu quân, tới nằm đi.”
“…” Chàng sói nào đó đã có chút khắc chế không được, vội vàng không kịp chuẩn bị lập tức bị dụ hoặc.
Mặc dù đã cùng tiểu phu nhân thân mật qua rất nhiều lần, nhưng hắn lại vẫn cứ như sói con không chịu nổi trêu chọc như cũ, Nguyễn Thu Thu chỉ cần mấy động tác đơn giản, thậm chí còn không hề ám chỉ gì, hắn đã đỏ mặt tim run, huyết dịch sôi trào.
Nguyễn Thu Thu không ngờ Uyên Quyết sẽ phản ứng mạnh đến vậy, ánh mắt chạm tới một thứ gì đó, lập tức hối hận mình muốn tìm chết nói ra một câu nói như vậy, nàng xoa nhẹ hai tai nóng bừng, khẩn cấp mang Nguyễn Hàn Sơn ra làm cứu binh: “Ca ca nói, phải tiến vào Chiếu Hồn Kính nhanh một chút.”
Uyên Quyết chau mày, tiếng nói khàn khàn, ý vị không rõ “Ừ” một tiếng.
Nguyễn Thu Thu trông thấy tên sói kia tháo viên châu màu đỏ đeo trên cổ xuống, quần áo bị hắn tùy tiện kéo một phát rách toang, lộ ra lồng ngực rắn chắc.
Hắn lười biếng chậm rãi dùng bàn tay vuốt nhẹ một chút cơ bụng quyến rũ, giọng nói thẹn thùng lại giấu đầy tình ý: “Phu nhân… có muốn sờ một cái không?”
Nguyễn Thu Thu: “…”
Nàng cảm thấy tên sói này chính là đang quyến rũ nàng.
Lý trí bảo mình đừng nghe tên sói xấu xa này, nhưng tình cảm lại thúc giục nàng nhanh chóng động thủ.
Đến lúc Nguyễn Thu Thu lấy lại tinh thần, không biết từ lúc nào Uyên Quyết đã đặt nàng ở dưới thân.
“… Hì hì.” Nguyễn Thu Thu thấy chết không sờn nhắm mắt lại, bên tai lại truyền đến tiếng cười trầm thấp của tên sói này.
“Phu nhân thật đáng yêu.” Giọng Uyên Quyết khàn khàn, dán sát vào tai của nàng nhẹ nhàng nói.
Nguyễn Thu Thu lập tức từ thẹn thùng quá độ đến xấu hổ giận dữ, mặt trong nháy mắt đỏ bừng lên, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Nàng vạn phần khẳng định Uyên Quyết đã học xấu rồi, lại dám, lại dám đùa giỡn nàng thế này.
Là bởi vì nàng trêu đùa hắn trước?
Nguyễn Thu Thu mở to mắt, cũng không chịu thua thiệt, tay chân bắt đầu không ngoan ngoãn loạn động, sau đó hết sức hài lòng nghe được tên sói kia không cách nào khắc chế khàn khàn thở dốc.
Nàng còn muốn tiếp tục, cảm thấy tai bị thứ gì đó sắc nhọn nhẹ nhàng đụng đụng.
“Ưm…” Nguyễn Thu Thu không kịp đề phòng, bị Uyên Quyết cắn một chút, mặc dù không bị thương, nhưng mẫn cảm khiến nàng không khắc chế tốt thanh âm, phát ra tiếng nghẹn ngào có chút mất mặt.
Nàng lập tức lại nhớ lại đoạn thời gian bị giày vò kia, lập tức không dám loạn động, nhỏ giọng nói: “Phu quân, chúng ta không vào Chiếu Hồn Kính nữa sao?”
Uyên Quyết dùng cái đuôi to quét qua eo Nguyễn Thu Thu, cố ý, hơi chút chút điều chỉnh hô hấp nặng nề của mình bên tai nàng.
Nguyễn Thu Thu bị hắn làm tim đập rộn lên, xương cụt cũng có chút run lên.
Nàng yên lặng chờ hắn bình tĩnh lại, mở to mắt nhìn qua vách sơn đông quen thuộc sơn, lại cảm thấy giờ phút này là tĩnh mịch và hạnh phúc như thế.
Nàng có người thân, cũng có người yêu.
Nguyễn Thu Thu đáy lòng dần dần ngập tràn hạnh phúc.
Trước đó nàng tỉnh tỉnh mê mê, một mực không có ý thức được việc có được thân nhân là cảm giác thế nào, bây giờ trở về nhớ lại vừa nãy hết thảy cảm xúc Nguyễn Hàn Sơn trong lúc lơ đãng toát ra, ngược lại cũng có thể cảm nhận được ấm áp.
Trước đó nàng không phải là rất nóng lòng muốn tìm hiểu thân thế của mình, bây giờ lại trở nên gấp hơn một chút, nhưng cũng càng vì khủng hoảng.
Thật ra nàng ẩn ẩn có thể đoán được, nếu như mọi chuyện giống với những gì nàng mơ mơ hồ hồ nhớ tới.
Cha mẹ của nàng không chỉ có không phải ghét bỏ nàng, ngược lại còn rất yêu nàng.
Nhưng bây giờ, bọn họ đã không còn nữa.
Bởi vì suy đoán như vậy, Nguyễn Thu Thu vẫn luôn có chút sợ hãi.
“Đừng khóc.” Giọng của Uyên Quyết vang lên bên tai nàng, xua đi những phỏng đoán vô biên vô tận kia.
Giọng hắn rất nhẹ, dịu dàng không giống hắn bình thường chút nào, “Sói ở đây rồi.”
Nguyễn Thu Thu chớp mắt, lông mi bị nước mắt dính vào nhau, ánh mắt mơ hồ, nhìn không rõ đồ vật.
Mí mắt bị lòng bàn tay hơi thô ráp sát qua, Uyên Quyết khẽ hôn một cái lên mi của nàng, ngữ khí là nói không rõ thương yêu.
Nguyễn Thu Thu giật giật, cố gắng chôn mình ở trong ngực hắn, “Ừm…”
Nàng muốn nói chút gì, nhưng nói không ra lời, Uyên Quyết nhéo nhẹ đầu ngón tay Nguyễn Thu Thu một cái, cánh bướm màu máu huyễn hóa thành châm, nhẹ nhàng đâm một cái lên đầu ngón tay của nàng.
Một giọt máu đỏ tươi trượt xuống, Nguyễn Thu Thu còn chưa cảm thấy đau, đã nghe được Uyên Quyết nói, “chúng ta đi thôi.”