Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21: 21: Chương 27
Đột nhiên Đàm Tích cảm thấy Weibo không có gì vui, chỉ toàn scandal của các ngôi sao nổi tiếng, chiếm sóng với từng tiêu đề bắt mắt.
Cô ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn sáng, xe cũng không nhiều.
Nhưng lại có không ít thanh niên đi xe máy hò hét rồi lạng lách, vượt qua cả xe của bọn họ.
Từ gương chiếu hậu, Đàm Tích thấy Hoắc Kỳ khẽ nhíu mày, gọi một tiếng không nặng không nhẹ: “Anh.”
Sau đó anh sốt ruột nói: “Thêm rồi, nhưng em không đồng ý.”
Dường như Hoắc Lợi Kiệt cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười: “Từ khi sinh ra em đã là người nhà họ Hoắc.
Em nên biết rõ có bao nhiêu mối quan hệ lợi ích đằng sau cuộc hôn nhân của chúng ta.
Em không nên quá ngây thơ.”
Hoắc Kỳ cười khẩy: “Hôn nhân không phải là chuyện kinh doanh, phải mất bao lâu anh mới hiểu được điều này?”
“Em sai rồi, hôn nhân là loại hình kinh doanh có lời nhất.” Hoắc Lợi Kiệt lạnh giọng: “Công ty trang sức của nhà họ Tưởng vừa nhận được vòng gọi vốn A, em không đọc tin tức tài chính đúng không?” Sau khi thấy đầu dây bên kia im lặng, Hoắc Lợi Kiệt lại nói, “Chẳng lẽ em thật sự định ở lại cái bệnh viện nhỏ bé của em cả đời sao?”
Đàm Tích nghe xong thì run sợ.
Bệnh viện Chí Hoa là một trong ba bệnh viện hàng đầu cả nước, vậy mà trong mắt Hoắc Lợi Kiệt lại là một bệnh viện nhỏ bé và cũ nát, người này thật sự kiêu ngạo.
Mặt Hoắc Kỳ không chút thay đổi: “Đó là sự nghiệp của em.”
Hoắc Lợi Kiệt nâng cao giọng: “Có tin anh đóng cửa bệnh viện của em không?”
Hoắc Lợi Kiệt muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Hoắc Kỳ đã ngắt lời anh ta: “Em cũng có cổ phần trong Chí Hoa.”
Lượng thông tin từ cuộc điện thoại này quá lớn, Đàm Tích thật không ngờ bệnh viện Chí Hoa lại là sản nghiệp của nhà họ Hoắc.
Lần trước chính cô đã điều tra bệnh viện này, nhưng cũng không tra ra được lãnh đạo cấp cao của nhà họ Hoắc.
Cô vốn tưởng rằng Hoắc Kỳ chỉ là một bác sĩ nổi tiếng, không ngờ anh lại không đơn giản như vậy.
Dừng một chút, Hoắc Lợi Kiệt lại nói thêm: “Được rồi, anh ra lệnh cho em, lập tức liên lạc với cô gái nhà họ Tưởng.”
Hoắc Kỳ dường như cảm thấy anh ta đang cố tình gây sự, khẽ nói: “Em cũng không ngại nói cho anh biết lần cuối cùng, hôn nhân của em không phải là món hời trong tay anh.”
“Nếu anh sẵn sàng trao đổi thì sau này tự trao đổi nó một mình đi.”
“Anh có tính toán riêng về cuộc hôn nhân của mình, nhưng em phải hẹn hò với con gái nhà họ Tưởng.” Hoắc Lợi Kiệt hơi hạ thấp giọng nói của mình, “Hoắc Kỳ, em họ Hoắc, sẽ không có lựa chọn nào khác.
Nếu ba em còn sống …”
“Nếu ba em còn sống, ông ấy chắc chắn sẽ ủng hộ em ở bên cạnh người phụ nữ em yêu.” Vẻ mặt của Hoắc Kỳ gần như đông cứng lại, xung quanh anh như được bao phủ một tầng cảm giác ớn lạnh, đáy mắt tối đen.
“Người phụ nữ em yêu?” Hoắc Lợi Kiệt lặp đi lặp lại những từ này, “Em có cần anh nhắc cho em không? Hai người đã không còn khả năng nữa.”
“Điều đó cũng không liên quan gì đến anh.” Đáy mắt Hoắc Kỳ tối tăm không rõ, anh nhíu mày rồi cúp điện thoại.
Bên trong xe rơi vào sự im lặng kéo dài.
Đây là chuyện giữa hai anh em bọn họ, Đàm Tích không có gì để xen vào.
Nhưng mà trong đó có nhắc tới cô gái mà Hoắc Kỳ yêu, nên cô không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô và Hoắc Kỳ là cái gì với nhau?
Vốn Hoắc Kỳ có chút hiểu lầm với cô, anh cho rằng cô là người phụ nữ bội tình bạc nghĩa.
Cuối cùng sau khi hiểu được sự hiểu lầm trong đó, hai người cũng chia tay nhau một cách thẳng thắn, và đồng ý không còn liên lạc với nhau nữa.
Nhưng ngặt nỗi lại hết lần này tới lần khác xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thế nên hai người vẫn còn dây dưa với nhau.
Tại sao hôm đó cô lại vô thức cầu cứu Hoắc Kỳ? Từ tận đáy lòng Đàm Tích tự hỏi mình thêm một lần nữa.
Song cô biết ngay cả khi đang trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc một lần nữa, cô vẫn sẽ gọi cho anh, để anh đến để cứu cô thoát khỏi nguy hiểm.
Rõ ràng cô không thể cho anh bất kỳ hy vọng nào.
Ngay cả khi mối quan hệ này kết thúc, sự tin tưởng lớn nhất của cô vẫn là anh.
Hoắc Kỳ nhìn lướt qua gương chiếu hậu, lên tiếng kéo cô ra khỏi những suy nghĩ vu vơ: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” Đàm Tích di chuyển cơ thể một chút.
Sau khi xuống xe, Hoắc Kỳ mở cửa xe giúp Đàm Tích, anh duỗi tay muốn ôm Đàm Tích lên.
Nhưng lần này Đàm Tích không cho anh ôm, nhất định phải tự mình đứng lên.
Có điều chỗ ngồi trong xe hơi lại khá thấp, Đàm Tích phải chống ghế mới miễn cưỡng đứng lên được.
Sau đó thì chân phải chạm đất, cô đau thấu xương nên hít một ngụm khí lạnh.
Hoắc Kỳ thật sự nhìn không nổi nữa, anh hơi khom lưng xuống để ôm cô lên.
Hơi thở mát lạnh và dễ chịu của anh phả lên đỉnh đầu cô, anh trầm giọng nói: “Còn thể hiện à?”
Chỉ một vài từ đơn giản, kết hợp với giọng nói trầm thấp và dễ chịu của anh khiến Đàm Tích cảm thấy có chút được nuông chiều không thể giải thích được.
Cũng giống như những gì được viết trong tiểu thuyết ngôn tình, và cũng giống như Hoắc Kỳ trước đây.
Cô cắn môi, không nói gì.
Hoắc Kỳ xoa xoa đỉnh đầu cô, ánh mắt sâu lắng, bình tĩnh nói: “Anh không biết con gái nhà họ Tưởng là ai, cũng chưa từng liên lạc với cô ta.”
Hoắc Kỳ là mẫu bạn trai ngoan hiền chung thủy điển hình, anh chưa bao giờ làm chuyện gì khiến bạn gái hiểu lầm.
Trước kia cũng như vậy, nếu có tình huống gì nhất định phải ở một mình với người khác giới, anh nhất định sẽ thông báo trước cho cô.
Chỉ tiếc là mối quan hệ của bọn họ bây giờ không phải như vậy.
Không cần thiết phải thông báo.
“Chuyện này không liên quan gì đến em.” Hiểu được ý nghĩ bên trong lời nói của Hoắc Kỳ, Đàm Tích run rẩy đôi mi, “Thật ra nhân lúc tuổi còn trẻ, kết bạn nhiều hơn cũng tốt.”
Hoắc Kỳ đứng ngược chiều ánh sáng, nhưng khuôn mặt đẹp trai chói mắt kia đang gần trước mắt cô.
Vóc dáng anh rất cao, lại đang ôm cô như vậy, nên cô cảm thấy có chút uy nghiêm không thể nghi ngờ.
“Đây không phải là kết bạn.”
“Em biết.”
Hoắc Kỳ khẽ gật đầu rồi thờ ơ hỏi: “Nếu anh kết hôn với cô ta thì sao?”
Sắc mặt Đàm Tích vẫn không thay đổi: “Em chúc phúc cho hai người.”
Hoắc Kỳ ôm cô đi lên lầu, anh nhận chìa khóa từ tay cô rồi giúp cô mở cửa, khó khăn lắm mới đặt cô lên giường rồi bỏ lại một câu: “Đàm Tích, tốt nhất là em đừng hối hận.”
Và anh rời đi.
*
Trước đây cũng từng bị trẹo chân như vậy, khớp xương của Đàm Tích vẫn không tốt lắm, dễ bị tổn thương hơn nhiều so với người bình thường, cũng cần phải dành nhiều công sức hơn để bảo vệ.
Trong nhà thường chuẩn bị không ít thuốc giảm đau và tiêu sưng.
Đàm Tích thích nhất dùng loại thuốc xịt Vân Nam Bạch Dược.
Cô xịt một ít vào chân rồi đặt chân lên giường cho khô ráo, sau đó lấy một quyển sách rồi tùy tiện lật ra đọc.
Nhưng không biết tại sao cô lại không thể đọc vào.
Những từ ngữ lúc nha lúc nhúc trong cuốn sách dày cộm không thể đi vào đầu óc được, Đàm Tích bất lực, lại lấy iPad ra để tìm ngẫu nhiên một bộ phim truyền hình ăn khách.
Là một bộ phim truyền hình ngọt ngào bình thường, phim sảng khoái, không căng thẳng, không áp lực, khi xem không cần mang theo não.
Nhưng sau khi xem được hai mươi phút, Đàm Tích vẫn không biết được ai là nam chính và nữ chính.
Cô bất lực tắt bộ phim rồi lấy điện thoại ra, bật liên lạc Wechat và mở ảnh đại diện của Hoắc Kỳ lên.
Khi nhìn thấy tài khoản Wechat của anh, tim cô bỗng nhiên loạn nhịp.
Cô sẽ hối hận nếu anh thực sự kết hôn với người khác sao?
Có lẽ cô sẽ không hối hận, nhưng cô sẽ rất buồn.
Buổi tối khi Ôn Uyển trở về thì thấy Đàm Tích đang nằm ngẩn người ở trên giường.
Cô ấy vươn tay ra vẩy tay trước mặt cô: “Đàm Tích, cậu đang nhìn gì vậy?”
Đàm Tích đột nhiên hoàn hồn: “Cậu về rồi hả?”
Ôn Uyển mỉm cười, chỉ vào bầu trời tối đen ở bên ngoài: “Bảy giờ rồi, tớ mà không về thì ở lại tiếp tục nói chuyện à?”
Dĩ nhiên Đàm Tích không biết trời đã tối.
“Đừng nói suốt cả ngày hôm nay cậu không ăn một miếng cơm nào đấy chứ?”
Đàm Tích sờ bụng mình, sáng sớm hôm nay cô có ăn lót dạ.
Cả một ngày cũng không uống gì cả, thế nhưng cô cũng không thấy đói.
Ôn Uyển không nhịn được lo lắng hỏi: “Cậu như vậy là không được rồi, để tớ tranh thủ làm chút gì cho cậu ăn, cậu muốn ăn gì? Ở nhà có sườn, cũng có thịt bò, cậu muốn ăn sườn hay lẩu?”
“Sườn heo hầm đi.” Ăn chỗ nào bổ chỗ đó, huống gì chân cô còn đang bị thương, cũng không thích hợp ăn thức ăn cay.
Ôn Uyển bận rộn tới lui làm thức ăn, lực tay mạnh mẽ cứ như muốn nổ tung cả phòng bếp.
Có điều tài nấu nướng Ôn Uyển lại rất được, tuy rằng không thể so sánh với Hoắc Kỳ, nhưng Đàm Tích thấy vẫn ổn.
Ôn Uyển đặt một cái bàn lên trên chiếc giường nhỏ của Đàm Tích, sau đó đặt nồi đất đựng sườn lên.
Hai người mỗi người một phần cơm, Ôn Uyển lấy một chén cơm đầy giống như một ngọn đồi nhỏ.
“Đúng rồi, hôm qua chưa kịp hỏi cậu, mà cậu giải thích trên Wechat cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?” Ôn Uyển vô cùng lo lắng cho tình hình của cô, thậm chí còn sợ mấy người đó có thể đến trả thù hay không.
Đàm Tích kể lại sự việc một cách ngắn gọn.
Ôn Uyển khó hiểu: “Không đúng, Thẩm Huệ Như và Hàn Hâm Đông là luật sư, lẽ nào bọn họ không hiểu pháp luật? Sao lại giúp y tá kia làm chuyện ngu xuẩn như vậy?”
Thật ra là ban đầu Đàm Tích cũng không hiểu, hôm nay đi đến đồn cảnh sát cũng mới biết được rõ ràng đầu đuôi câu chuyện.
“Thật ra là Hàn Hâm Đông bị kích động, Thẩm Huệ Như ngất xỉu hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh ta.
Kế hoạch ban đầu của Thẩm Huệ Như là muốn Hàn Hâm Đông chụp vài bức ảnh giường chiếu với tớ.
Hàn Hâm Đông không lộ mặt, chỉ dùng chúng để dọa Hoắc Kỳ, nói cho anh ấy biết tớ là một người phụ nữ lăng loàn.”
“Nhưng có điều Thẩm Huệ Như không ngờ là tớ hiểu rõ kế hoạch của bọn họ.
Thật ra lúc đó bọn họ nên ngừng tay, nhưng đầu óc Hàn Hâm Đông đang ở trong trạng thái kích động, vì vậy anh ta cứ muốn cưỡng bức tớ chụp ảnh.”
Ôn Uyển chép miệng: “Nghe có vẻ tên Hàn Hâm Đông này có chút ngu xuẩn nhỉ, Thẩm Huệ Như sẽ thích anh ta sao?”
“Chắc là không thích, nhưng dù sao cũng vì chuyện này mà Thẩm Huệ Như đã cam tâm tình nguyện ngủ với anh ta.”
Ôn Uyển: “Vậy tại sao Thẩm Huệ Như lại đối xử tốt với Tuân Dĩ Đồng đến thế? Tuân Dĩ Đồng đã cứu mạng cô ta hay là như nào?”
Ai cũng đều sẵn sàng mạo hiểm, thậm chí có thể lấy cơ thể mình để trao đổi.
Thật ra đây là vấn đề mà Đàm Tích khó hiểu nhất, Thẩm Huệ Như và Tuân Dĩ Đồng không quen không biết, theo lý mà nói thì không cần phải đặt cược tiền đồ của mình.
“Cái này tớ cũng không rõ lắm.
Ôn Uyển, thật ra giới hạn của mỗi người không giống nhau, tớ nghe người ta nói Thẩm Huệ Như đã từng làm gái, thế nhưng điều kiện gia đình của cô ta lại rất tốt.
Nếu tin đồn này là sự thật thì có lẽ đối với cô ta, trao thân thể mình cho người khác có thể cũng dễ dàng như cách chúng ta ăn một bữa mì vậy.”
Mặc dù Đàm Tích tuổi còn trẻ và giao tiếp với thế giới xung quanh cũng không nhiều, nhưng với mọi khía cạnh trong thế giới này, cô luôn dùng một trạng thái khoan dung để đối xử.
Cô cũng không kinh ngạc cảm thán hay cười nhạo về bất cứ điều gì.
Có tồn tại tức hợp lý.
Sau khi nghe phân tích của Đàm Tích, Ôn Uyển im lặng thật lâu, một lát sau cô ấy mới tiến lại gần, nói: “Tớ có một suy nghĩ táo bạo.”
“Cái gì?”
“Cậu nói xem, liệu có khả năng là Thẩm Huệ Như thích Tuân Dĩ Đồng không, cho nên mới cam tâm tình nguyện làm những chuyện này?”
Nghe xong suy đoán này, phản ứng đầu tiên của Đàm Tích chính là không thể, nhưng cô lại nghĩ đến tình hình của Thẩm Huệ Như ở cục cảnh sát sáng nay.
Thẩm Huệ Như dứt khoát và lưu loát nói hết sự thật phạm tội, nhưng trên gương mặt lại không có chút biểu cảm hối hận nào.
Giống như tất cả mọi chuyện đều là lẽ đương nhiên.
Dáng vẻ cam tâm tình nguyện này thật giống như đang trả giá cho tình yêu.
“Cũng không phải là không có khả năng đó.
Nhưng vấn đề ở đây là nếu Thẩm Huệ Như đã thích Tuân Dĩ Đồng, vậy tại sao còn đồng ý giúp cô ta theo đuổi đàn ông?”
Ôn Uyển chậc chậc hai tiếng: “Cái này cậu không hiểu được đâu, có một loại tình yêu gọi là buông tay.”
Đàm Tích: “…”
Đó là sự thật, Đàm Tích cũng không phản đối quan điểm này.
Ôn Uyển như lại sực nhớ tới gì đó, vỗ vỗ đùi: “Tớ lại nghĩ, nếu bác sĩ Hoắc đang ở đây thì chắc là cậu ấy sẽ không đồng ý với quan điểm này.”
Đàm Tích có chút không nói nên lời: “Tự nhiên cậu nhắc tới anh ấy làm gì?”
“Có phải hai người sắp quay lại không?” Đáy mắt Ôn Uyển lóe lên tia sáng, cô ấy vẫn luôn hy vọng Đàm Tích có thể tìm được hạnh phúc của riêng mình.
Cô ấy cũng đã lén lút tìm rất nhiều đối tượng cho Đàm Tích.
Nhưng Hoắc Kỳ đang là người tốt nhất, rất khó tìm được người đàn ông nào tốt hơn anh.
“Chuyện qua lâu rồi, cậu đừng đoán mò.” Đàm Tích rũ mắt, “Lần này Hoắc Kỳ cứu tớ, sau này tớ nghĩ cách báo đáp lòng tốt của anh ấy là được, cũng không nhất định phải lấy thân báo đáp.”
“Mặc dù chỉ có cảnh sát mới có thể phê bình hay giáo dục những kẻ xấu, nhưng bác sĩ Hoắc chắc chắn sẽ không bỏ qua cho họ.” Ôn Uyển siết chặt nắm đấm.
Hoắc Kỳ thích Đàm Tích đến như vậy, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho người làm tổn thương đến cô, điều này Ôn Uyển rất chắc chắn.
“Bọn họ không tiếp tục ra ngoài để hại người là được rồi.” Đàm Tích hỏi cô ấy, “Này, trong phòng cậu có cao dán không?”
“Có một hộp xạ hương.”
“Được, vậy lấy cho tớ mượn dùng một chút.”
Hình như lần này tác dụng của thuốc xịt Vân Nam Bạch Dược không được tốt cho lắm.
Hồi còn nhỏ khi cô bị đau chân, mẹ cô không bao giờ cho phép cô sử dụng thuốc mỡ.
Bà nói rằng nó có ảnh hưởng đến khả năng sinh sản của các cô gái.
Bây giờ cô không sợ gì nữa, dù sao cả đời này cô cũng không thể có con.
Hơn nữa mấy năm trước cô có lên mạng kiểm tra, biết được cao dán không ảnh hưởng gì đến phụ nữ chưa lập gia đình.
Là mẹ cô nghe được từ mấy tin đồn nhảm.
Ôn Uyển lục tung mọi thứ để tìm cao dán cho Đàm Tích, đột nhiên cô ấy cảm thấy có hơi mơ hồ.
Vốn là muốn thúc giục hai người bọn họ quay lại với nhau, sao lại chuyển sang chuyện cao dán trên người rồi.
Đúng là chiêu trò đổi chủ đề thần không biết quỷ không hay của Đàm Tích!
Dùng cao dán mà Ôn Uyển đưa xong, Đàm Tích ngủ một giấc ngon lành.
Giữa đêm cô mơ hồ có chút ngứa ngáy, bèn mắt nhắm mắt mở duỗi tay ra gãi, bất tri bất giác sáng mai thức dậy lại phát hiện bàn chân của mình hình như đã sưng hơn.
Cô cũng không nỡ lấy cao dán xuống.
Trong ký ức của cô, hình như mẹ từng nói cao dán có tác dụng trong vòng hai mươi bốn giờ, giống như chính mẹ đã từng sử dụng như vậy.
Đến buổi tối, cô kinh ngạc phát hiện bàn chân của cô đã hoàn toàn sưng tấy lên, đây chính xác là một phiên bản thực tế của móng giò!
Mặc dù mắt cá chân của cô thô nhưng toàn bộ bàn chân thực sự nhỏ gọn và tinh xảo.
Song bây giờ cô không thể nhìn thấy đường nét của bàn chân nữa rồi.
Cô không đau mà chỉ cảm thấy rất ngứa.
Đàm Tích lên mạng tìm kiếm mới biết được cô bị dị ứng với cao dán, tình huống này rất phổ biến.
Ôn Uyển khóc không ra nước mắt.
Sáng sớm đã bò dậy đi mua thuốc kháng sinh giúp Đàm Tích.
Trên đường đem thuốc về thì gặp được một người xa lạ hỏi đường cô ấy.
Người nọ muốn đến bệnh viện Chí Hoa.
Ôn Uyển đột nhiên ‘phúc đến thì lòng cũng sáng ra’, lúc này có nên gọi cho Hoắc Kỳ một cuộc điện thoại không nhỉ?
Hoắc Kỳ là bác sĩ, chữa bệnh không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Cô ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn sáng, xe cũng không nhiều.
Nhưng lại có không ít thanh niên đi xe máy hò hét rồi lạng lách, vượt qua cả xe của bọn họ.
Từ gương chiếu hậu, Đàm Tích thấy Hoắc Kỳ khẽ nhíu mày, gọi một tiếng không nặng không nhẹ: “Anh.”
Sau đó anh sốt ruột nói: “Thêm rồi, nhưng em không đồng ý.”
Dường như Hoắc Lợi Kiệt cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười: “Từ khi sinh ra em đã là người nhà họ Hoắc.
Em nên biết rõ có bao nhiêu mối quan hệ lợi ích đằng sau cuộc hôn nhân của chúng ta.
Em không nên quá ngây thơ.”
Hoắc Kỳ cười khẩy: “Hôn nhân không phải là chuyện kinh doanh, phải mất bao lâu anh mới hiểu được điều này?”
“Em sai rồi, hôn nhân là loại hình kinh doanh có lời nhất.” Hoắc Lợi Kiệt lạnh giọng: “Công ty trang sức của nhà họ Tưởng vừa nhận được vòng gọi vốn A, em không đọc tin tức tài chính đúng không?” Sau khi thấy đầu dây bên kia im lặng, Hoắc Lợi Kiệt lại nói, “Chẳng lẽ em thật sự định ở lại cái bệnh viện nhỏ bé của em cả đời sao?”
Đàm Tích nghe xong thì run sợ.
Bệnh viện Chí Hoa là một trong ba bệnh viện hàng đầu cả nước, vậy mà trong mắt Hoắc Lợi Kiệt lại là một bệnh viện nhỏ bé và cũ nát, người này thật sự kiêu ngạo.
Mặt Hoắc Kỳ không chút thay đổi: “Đó là sự nghiệp của em.”
Hoắc Lợi Kiệt nâng cao giọng: “Có tin anh đóng cửa bệnh viện của em không?”
Hoắc Lợi Kiệt muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Hoắc Kỳ đã ngắt lời anh ta: “Em cũng có cổ phần trong Chí Hoa.”
Lượng thông tin từ cuộc điện thoại này quá lớn, Đàm Tích thật không ngờ bệnh viện Chí Hoa lại là sản nghiệp của nhà họ Hoắc.
Lần trước chính cô đã điều tra bệnh viện này, nhưng cũng không tra ra được lãnh đạo cấp cao của nhà họ Hoắc.
Cô vốn tưởng rằng Hoắc Kỳ chỉ là một bác sĩ nổi tiếng, không ngờ anh lại không đơn giản như vậy.
Dừng một chút, Hoắc Lợi Kiệt lại nói thêm: “Được rồi, anh ra lệnh cho em, lập tức liên lạc với cô gái nhà họ Tưởng.”
Hoắc Kỳ dường như cảm thấy anh ta đang cố tình gây sự, khẽ nói: “Em cũng không ngại nói cho anh biết lần cuối cùng, hôn nhân của em không phải là món hời trong tay anh.”
“Nếu anh sẵn sàng trao đổi thì sau này tự trao đổi nó một mình đi.”
“Anh có tính toán riêng về cuộc hôn nhân của mình, nhưng em phải hẹn hò với con gái nhà họ Tưởng.” Hoắc Lợi Kiệt hơi hạ thấp giọng nói của mình, “Hoắc Kỳ, em họ Hoắc, sẽ không có lựa chọn nào khác.
Nếu ba em còn sống …”
“Nếu ba em còn sống, ông ấy chắc chắn sẽ ủng hộ em ở bên cạnh người phụ nữ em yêu.” Vẻ mặt của Hoắc Kỳ gần như đông cứng lại, xung quanh anh như được bao phủ một tầng cảm giác ớn lạnh, đáy mắt tối đen.
“Người phụ nữ em yêu?” Hoắc Lợi Kiệt lặp đi lặp lại những từ này, “Em có cần anh nhắc cho em không? Hai người đã không còn khả năng nữa.”
“Điều đó cũng không liên quan gì đến anh.” Đáy mắt Hoắc Kỳ tối tăm không rõ, anh nhíu mày rồi cúp điện thoại.
Bên trong xe rơi vào sự im lặng kéo dài.
Đây là chuyện giữa hai anh em bọn họ, Đàm Tích không có gì để xen vào.
Nhưng mà trong đó có nhắc tới cô gái mà Hoắc Kỳ yêu, nên cô không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô và Hoắc Kỳ là cái gì với nhau?
Vốn Hoắc Kỳ có chút hiểu lầm với cô, anh cho rằng cô là người phụ nữ bội tình bạc nghĩa.
Cuối cùng sau khi hiểu được sự hiểu lầm trong đó, hai người cũng chia tay nhau một cách thẳng thắn, và đồng ý không còn liên lạc với nhau nữa.
Nhưng ngặt nỗi lại hết lần này tới lần khác xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thế nên hai người vẫn còn dây dưa với nhau.
Tại sao hôm đó cô lại vô thức cầu cứu Hoắc Kỳ? Từ tận đáy lòng Đàm Tích tự hỏi mình thêm một lần nữa.
Song cô biết ngay cả khi đang trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc một lần nữa, cô vẫn sẽ gọi cho anh, để anh đến để cứu cô thoát khỏi nguy hiểm.
Rõ ràng cô không thể cho anh bất kỳ hy vọng nào.
Ngay cả khi mối quan hệ này kết thúc, sự tin tưởng lớn nhất của cô vẫn là anh.
Hoắc Kỳ nhìn lướt qua gương chiếu hậu, lên tiếng kéo cô ra khỏi những suy nghĩ vu vơ: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” Đàm Tích di chuyển cơ thể một chút.
Sau khi xuống xe, Hoắc Kỳ mở cửa xe giúp Đàm Tích, anh duỗi tay muốn ôm Đàm Tích lên.
Nhưng lần này Đàm Tích không cho anh ôm, nhất định phải tự mình đứng lên.
Có điều chỗ ngồi trong xe hơi lại khá thấp, Đàm Tích phải chống ghế mới miễn cưỡng đứng lên được.
Sau đó thì chân phải chạm đất, cô đau thấu xương nên hít một ngụm khí lạnh.
Hoắc Kỳ thật sự nhìn không nổi nữa, anh hơi khom lưng xuống để ôm cô lên.
Hơi thở mát lạnh và dễ chịu của anh phả lên đỉnh đầu cô, anh trầm giọng nói: “Còn thể hiện à?”
Chỉ một vài từ đơn giản, kết hợp với giọng nói trầm thấp và dễ chịu của anh khiến Đàm Tích cảm thấy có chút được nuông chiều không thể giải thích được.
Cũng giống như những gì được viết trong tiểu thuyết ngôn tình, và cũng giống như Hoắc Kỳ trước đây.
Cô cắn môi, không nói gì.
Hoắc Kỳ xoa xoa đỉnh đầu cô, ánh mắt sâu lắng, bình tĩnh nói: “Anh không biết con gái nhà họ Tưởng là ai, cũng chưa từng liên lạc với cô ta.”
Hoắc Kỳ là mẫu bạn trai ngoan hiền chung thủy điển hình, anh chưa bao giờ làm chuyện gì khiến bạn gái hiểu lầm.
Trước kia cũng như vậy, nếu có tình huống gì nhất định phải ở một mình với người khác giới, anh nhất định sẽ thông báo trước cho cô.
Chỉ tiếc là mối quan hệ của bọn họ bây giờ không phải như vậy.
Không cần thiết phải thông báo.
“Chuyện này không liên quan gì đến em.” Hiểu được ý nghĩ bên trong lời nói của Hoắc Kỳ, Đàm Tích run rẩy đôi mi, “Thật ra nhân lúc tuổi còn trẻ, kết bạn nhiều hơn cũng tốt.”
Hoắc Kỳ đứng ngược chiều ánh sáng, nhưng khuôn mặt đẹp trai chói mắt kia đang gần trước mắt cô.
Vóc dáng anh rất cao, lại đang ôm cô như vậy, nên cô cảm thấy có chút uy nghiêm không thể nghi ngờ.
“Đây không phải là kết bạn.”
“Em biết.”
Hoắc Kỳ khẽ gật đầu rồi thờ ơ hỏi: “Nếu anh kết hôn với cô ta thì sao?”
Sắc mặt Đàm Tích vẫn không thay đổi: “Em chúc phúc cho hai người.”
Hoắc Kỳ ôm cô đi lên lầu, anh nhận chìa khóa từ tay cô rồi giúp cô mở cửa, khó khăn lắm mới đặt cô lên giường rồi bỏ lại một câu: “Đàm Tích, tốt nhất là em đừng hối hận.”
Và anh rời đi.
*
Trước đây cũng từng bị trẹo chân như vậy, khớp xương của Đàm Tích vẫn không tốt lắm, dễ bị tổn thương hơn nhiều so với người bình thường, cũng cần phải dành nhiều công sức hơn để bảo vệ.
Trong nhà thường chuẩn bị không ít thuốc giảm đau và tiêu sưng.
Đàm Tích thích nhất dùng loại thuốc xịt Vân Nam Bạch Dược.
Cô xịt một ít vào chân rồi đặt chân lên giường cho khô ráo, sau đó lấy một quyển sách rồi tùy tiện lật ra đọc.
Nhưng không biết tại sao cô lại không thể đọc vào.
Những từ ngữ lúc nha lúc nhúc trong cuốn sách dày cộm không thể đi vào đầu óc được, Đàm Tích bất lực, lại lấy iPad ra để tìm ngẫu nhiên một bộ phim truyền hình ăn khách.
Là một bộ phim truyền hình ngọt ngào bình thường, phim sảng khoái, không căng thẳng, không áp lực, khi xem không cần mang theo não.
Nhưng sau khi xem được hai mươi phút, Đàm Tích vẫn không biết được ai là nam chính và nữ chính.
Cô bất lực tắt bộ phim rồi lấy điện thoại ra, bật liên lạc Wechat và mở ảnh đại diện của Hoắc Kỳ lên.
Khi nhìn thấy tài khoản Wechat của anh, tim cô bỗng nhiên loạn nhịp.
Cô sẽ hối hận nếu anh thực sự kết hôn với người khác sao?
Có lẽ cô sẽ không hối hận, nhưng cô sẽ rất buồn.
Buổi tối khi Ôn Uyển trở về thì thấy Đàm Tích đang nằm ngẩn người ở trên giường.
Cô ấy vươn tay ra vẩy tay trước mặt cô: “Đàm Tích, cậu đang nhìn gì vậy?”
Đàm Tích đột nhiên hoàn hồn: “Cậu về rồi hả?”
Ôn Uyển mỉm cười, chỉ vào bầu trời tối đen ở bên ngoài: “Bảy giờ rồi, tớ mà không về thì ở lại tiếp tục nói chuyện à?”
Dĩ nhiên Đàm Tích không biết trời đã tối.
“Đừng nói suốt cả ngày hôm nay cậu không ăn một miếng cơm nào đấy chứ?”
Đàm Tích sờ bụng mình, sáng sớm hôm nay cô có ăn lót dạ.
Cả một ngày cũng không uống gì cả, thế nhưng cô cũng không thấy đói.
Ôn Uyển không nhịn được lo lắng hỏi: “Cậu như vậy là không được rồi, để tớ tranh thủ làm chút gì cho cậu ăn, cậu muốn ăn gì? Ở nhà có sườn, cũng có thịt bò, cậu muốn ăn sườn hay lẩu?”
“Sườn heo hầm đi.” Ăn chỗ nào bổ chỗ đó, huống gì chân cô còn đang bị thương, cũng không thích hợp ăn thức ăn cay.
Ôn Uyển bận rộn tới lui làm thức ăn, lực tay mạnh mẽ cứ như muốn nổ tung cả phòng bếp.
Có điều tài nấu nướng Ôn Uyển lại rất được, tuy rằng không thể so sánh với Hoắc Kỳ, nhưng Đàm Tích thấy vẫn ổn.
Ôn Uyển đặt một cái bàn lên trên chiếc giường nhỏ của Đàm Tích, sau đó đặt nồi đất đựng sườn lên.
Hai người mỗi người một phần cơm, Ôn Uyển lấy một chén cơm đầy giống như một ngọn đồi nhỏ.
“Đúng rồi, hôm qua chưa kịp hỏi cậu, mà cậu giải thích trên Wechat cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?” Ôn Uyển vô cùng lo lắng cho tình hình của cô, thậm chí còn sợ mấy người đó có thể đến trả thù hay không.
Đàm Tích kể lại sự việc một cách ngắn gọn.
Ôn Uyển khó hiểu: “Không đúng, Thẩm Huệ Như và Hàn Hâm Đông là luật sư, lẽ nào bọn họ không hiểu pháp luật? Sao lại giúp y tá kia làm chuyện ngu xuẩn như vậy?”
Thật ra là ban đầu Đàm Tích cũng không hiểu, hôm nay đi đến đồn cảnh sát cũng mới biết được rõ ràng đầu đuôi câu chuyện.
“Thật ra là Hàn Hâm Đông bị kích động, Thẩm Huệ Như ngất xỉu hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh ta.
Kế hoạch ban đầu của Thẩm Huệ Như là muốn Hàn Hâm Đông chụp vài bức ảnh giường chiếu với tớ.
Hàn Hâm Đông không lộ mặt, chỉ dùng chúng để dọa Hoắc Kỳ, nói cho anh ấy biết tớ là một người phụ nữ lăng loàn.”
“Nhưng có điều Thẩm Huệ Như không ngờ là tớ hiểu rõ kế hoạch của bọn họ.
Thật ra lúc đó bọn họ nên ngừng tay, nhưng đầu óc Hàn Hâm Đông đang ở trong trạng thái kích động, vì vậy anh ta cứ muốn cưỡng bức tớ chụp ảnh.”
Ôn Uyển chép miệng: “Nghe có vẻ tên Hàn Hâm Đông này có chút ngu xuẩn nhỉ, Thẩm Huệ Như sẽ thích anh ta sao?”
“Chắc là không thích, nhưng dù sao cũng vì chuyện này mà Thẩm Huệ Như đã cam tâm tình nguyện ngủ với anh ta.”
Ôn Uyển: “Vậy tại sao Thẩm Huệ Như lại đối xử tốt với Tuân Dĩ Đồng đến thế? Tuân Dĩ Đồng đã cứu mạng cô ta hay là như nào?”
Ai cũng đều sẵn sàng mạo hiểm, thậm chí có thể lấy cơ thể mình để trao đổi.
Thật ra đây là vấn đề mà Đàm Tích khó hiểu nhất, Thẩm Huệ Như và Tuân Dĩ Đồng không quen không biết, theo lý mà nói thì không cần phải đặt cược tiền đồ của mình.
“Cái này tớ cũng không rõ lắm.
Ôn Uyển, thật ra giới hạn của mỗi người không giống nhau, tớ nghe người ta nói Thẩm Huệ Như đã từng làm gái, thế nhưng điều kiện gia đình của cô ta lại rất tốt.
Nếu tin đồn này là sự thật thì có lẽ đối với cô ta, trao thân thể mình cho người khác có thể cũng dễ dàng như cách chúng ta ăn một bữa mì vậy.”
Mặc dù Đàm Tích tuổi còn trẻ và giao tiếp với thế giới xung quanh cũng không nhiều, nhưng với mọi khía cạnh trong thế giới này, cô luôn dùng một trạng thái khoan dung để đối xử.
Cô cũng không kinh ngạc cảm thán hay cười nhạo về bất cứ điều gì.
Có tồn tại tức hợp lý.
Sau khi nghe phân tích của Đàm Tích, Ôn Uyển im lặng thật lâu, một lát sau cô ấy mới tiến lại gần, nói: “Tớ có một suy nghĩ táo bạo.”
“Cái gì?”
“Cậu nói xem, liệu có khả năng là Thẩm Huệ Như thích Tuân Dĩ Đồng không, cho nên mới cam tâm tình nguyện làm những chuyện này?”
Nghe xong suy đoán này, phản ứng đầu tiên của Đàm Tích chính là không thể, nhưng cô lại nghĩ đến tình hình của Thẩm Huệ Như ở cục cảnh sát sáng nay.
Thẩm Huệ Như dứt khoát và lưu loát nói hết sự thật phạm tội, nhưng trên gương mặt lại không có chút biểu cảm hối hận nào.
Giống như tất cả mọi chuyện đều là lẽ đương nhiên.
Dáng vẻ cam tâm tình nguyện này thật giống như đang trả giá cho tình yêu.
“Cũng không phải là không có khả năng đó.
Nhưng vấn đề ở đây là nếu Thẩm Huệ Như đã thích Tuân Dĩ Đồng, vậy tại sao còn đồng ý giúp cô ta theo đuổi đàn ông?”
Ôn Uyển chậc chậc hai tiếng: “Cái này cậu không hiểu được đâu, có một loại tình yêu gọi là buông tay.”
Đàm Tích: “…”
Đó là sự thật, Đàm Tích cũng không phản đối quan điểm này.
Ôn Uyển như lại sực nhớ tới gì đó, vỗ vỗ đùi: “Tớ lại nghĩ, nếu bác sĩ Hoắc đang ở đây thì chắc là cậu ấy sẽ không đồng ý với quan điểm này.”
Đàm Tích có chút không nói nên lời: “Tự nhiên cậu nhắc tới anh ấy làm gì?”
“Có phải hai người sắp quay lại không?” Đáy mắt Ôn Uyển lóe lên tia sáng, cô ấy vẫn luôn hy vọng Đàm Tích có thể tìm được hạnh phúc của riêng mình.
Cô ấy cũng đã lén lút tìm rất nhiều đối tượng cho Đàm Tích.
Nhưng Hoắc Kỳ đang là người tốt nhất, rất khó tìm được người đàn ông nào tốt hơn anh.
“Chuyện qua lâu rồi, cậu đừng đoán mò.” Đàm Tích rũ mắt, “Lần này Hoắc Kỳ cứu tớ, sau này tớ nghĩ cách báo đáp lòng tốt của anh ấy là được, cũng không nhất định phải lấy thân báo đáp.”
“Mặc dù chỉ có cảnh sát mới có thể phê bình hay giáo dục những kẻ xấu, nhưng bác sĩ Hoắc chắc chắn sẽ không bỏ qua cho họ.” Ôn Uyển siết chặt nắm đấm.
Hoắc Kỳ thích Đàm Tích đến như vậy, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho người làm tổn thương đến cô, điều này Ôn Uyển rất chắc chắn.
“Bọn họ không tiếp tục ra ngoài để hại người là được rồi.” Đàm Tích hỏi cô ấy, “Này, trong phòng cậu có cao dán không?”
“Có một hộp xạ hương.”
“Được, vậy lấy cho tớ mượn dùng một chút.”
Hình như lần này tác dụng của thuốc xịt Vân Nam Bạch Dược không được tốt cho lắm.
Hồi còn nhỏ khi cô bị đau chân, mẹ cô không bao giờ cho phép cô sử dụng thuốc mỡ.
Bà nói rằng nó có ảnh hưởng đến khả năng sinh sản của các cô gái.
Bây giờ cô không sợ gì nữa, dù sao cả đời này cô cũng không thể có con.
Hơn nữa mấy năm trước cô có lên mạng kiểm tra, biết được cao dán không ảnh hưởng gì đến phụ nữ chưa lập gia đình.
Là mẹ cô nghe được từ mấy tin đồn nhảm.
Ôn Uyển lục tung mọi thứ để tìm cao dán cho Đàm Tích, đột nhiên cô ấy cảm thấy có hơi mơ hồ.
Vốn là muốn thúc giục hai người bọn họ quay lại với nhau, sao lại chuyển sang chuyện cao dán trên người rồi.
Đúng là chiêu trò đổi chủ đề thần không biết quỷ không hay của Đàm Tích!
Dùng cao dán mà Ôn Uyển đưa xong, Đàm Tích ngủ một giấc ngon lành.
Giữa đêm cô mơ hồ có chút ngứa ngáy, bèn mắt nhắm mắt mở duỗi tay ra gãi, bất tri bất giác sáng mai thức dậy lại phát hiện bàn chân của mình hình như đã sưng hơn.
Cô cũng không nỡ lấy cao dán xuống.
Trong ký ức của cô, hình như mẹ từng nói cao dán có tác dụng trong vòng hai mươi bốn giờ, giống như chính mẹ đã từng sử dụng như vậy.
Đến buổi tối, cô kinh ngạc phát hiện bàn chân của cô đã hoàn toàn sưng tấy lên, đây chính xác là một phiên bản thực tế của móng giò!
Mặc dù mắt cá chân của cô thô nhưng toàn bộ bàn chân thực sự nhỏ gọn và tinh xảo.
Song bây giờ cô không thể nhìn thấy đường nét của bàn chân nữa rồi.
Cô không đau mà chỉ cảm thấy rất ngứa.
Đàm Tích lên mạng tìm kiếm mới biết được cô bị dị ứng với cao dán, tình huống này rất phổ biến.
Ôn Uyển khóc không ra nước mắt.
Sáng sớm đã bò dậy đi mua thuốc kháng sinh giúp Đàm Tích.
Trên đường đem thuốc về thì gặp được một người xa lạ hỏi đường cô ấy.
Người nọ muốn đến bệnh viện Chí Hoa.
Ôn Uyển đột nhiên ‘phúc đến thì lòng cũng sáng ra’, lúc này có nên gọi cho Hoắc Kỳ một cuộc điện thoại không nhỉ?
Hoắc Kỳ là bác sĩ, chữa bệnh không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?