Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17: 17: Chương 23
Giọng điệu của Hoắc Kỳ có chút cầu khẩn, sự chân thành trong ánh mắt khiến Đàm Tích không thể làm ngơ.
Đàm Tích tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, chỉ lên trời rồi chậm rãi nói: “Trời sắp tối rồi, Hoắc Kỳ, anh muốn tôi cùng anh đón sinh nhật, tôi đã đón sinh nhật với anh, anh muốn cùng tôi tưởng tượng về một tương lai không tồn tại, tôi cũng đã tưởng tượng rồi.”
“Nhưng tôi không thể tiếp tục cùng anh mơ mộng nữa.” Giọng nói của Đàm Tích hơi kiềm chế, có chút khàn khàn, “Chúng ta không phải là chúng ta của quá khứ nữa.
Nếu như chúng ta lại ở bên nhau sẽ cãi nhau triền miên thôi, anh có tin không?”
Hoắc Kỳ cố chấp nói: “Em dựa vào cái gì mà một mình quyết định tương lai của chúng ta?”
Đàm Tích thở dài, khẽ chớp chớp mắt, đôi mắt ấy vẫn luôn xinh đẹp vô cùng: “Anh không tin thì thôi vậy, anh cũng không thể tự quyết định tương lai của chúng ta.”
“Hoắc Kỳ, anh cũng không yêu tôi nhiều như anh nghĩ, nhiều năm như vậy anh không hề đi tìm tôi, chỉ khi chúng ta vô tình gặp lại, sự cố chấp trong anh mới bùng cháy trở lại.” Cô nhìn anh, “Nếu như thật sự không thể không có tôi, vậy thì tại sao trước đây anh không đi tìm tôi?”
Bờ môi mỏng của Hoắc Kỳ mím lại thành một đường, rất lâu sau mới nói: “Khi anh học năm hai đại học, ba anh đã qua đời.”
Con ngươi của Đàm Tích đột nhiên co lại.
Cô thậm chí còn không biết rằng, ba của Hoắc Kỳ đã qua đời!
Hoắc Kỳ đã từng nhắc tới ba mẹ của mình với cô.
Mẹ anh là một giáo sư đại học, ba anh là một doanh nhân.
Hai người đều có tầm nhìn xa trông rộng, lại văn minh tiến bộ, nên không bao giờ can thiệp vào quá trình trưởng thành của anh.
Tuổi thơ của anh vô lo vô nghĩ vì bố mẹ anh không giống như phụ huynh gia đình khác, không ép con mình từ bé phải học này học kia.
Khi Hoắc Kỳ kể cho cô nghe về những trải nghiệm tuổi thơ của anh, cô còn cảm thấy anh giống như một hoàng tử nhỏ trong truyện cổ tích.
“Anh đã mất một thời gian dài để thoát khỏi nỗi đau ấy.”
“Tôi xin lỗi, lẽ ra tôi không nên nhắc đến chuyện này…”
“Mọi chuyện đã qua rồi, vì vậy anh rất trân trọng tương lai.” Hoắc Kỳ nhìn cô chăm chú, cất giọng bình tĩnh nói, “Anh không muốn mất đi những người anh yêu quý một lần nữa.”
“Tích Tích, yêu lại một lần khó đến vậy sao?”
Đàm Tích chậm rãi lắc đầu: “Thực sự xin lỗi, tôi không muốn quay lại nữa.”
Mỗi ngày cô đều rất biết ơn cuộc sống này, công việc thuận lợi vui vẻ, trước mắt cũng không có ý định kết hôn.
Từ năm 17 tuổi cô đã chuẩn bị tốt cho việc làm một bà lão độc thân đến cuối đời, những năm này cô vẫn luôn tiết kiệm tiền vì muốn cuộc sống tuổi già của mình trôi qua tốt hơn một chút.
Thực ra câu chuyện sớm nên kết thúc rồi.
Là Hoắc Kỳ cứ mãi vương vấn chuyện này không thôi.
–
“Tích Tích, chuyện của cậu với bác sĩ Hoắc thật sự không có đoạn kết sao?” Ôn Uyển vừa ăn khoai tây chiên, vừa khoanh chân ngồi trên ghế sô pha hỏi chuyện.
Khóe miệng Đàm Tích khẽ giật giật: “Cậu còn muốn đoạn kết thế nào nữa?”
Ôn Uyển gãi gãi đầu: “Tớ cũng không biết tớ muốn đoạn kết như nào, nhưng hai người các cậu cứ thế này khiến tớ cảm thấy rất đáng tiếc.”
Chương trình thám hiểm trên tivi đang phát đến đoạn gay cấn, vừa hồi hộp vừa kích thích, Ôn Uyển vừa nói chuyện vừa xem, chỉ chốc lát đã bị nội dung trong chương trình tạp kĩ thu hút mất sự chú ý.
Ánh mắt Đàm Tích tuy chăm chú nhìn tivi, nhưng xem không để tâm chút nào.
Có đáng tiếc không?
Trái tim Đàm Tích không tránh khỏi dao động.
Ngày hôm đó sau khi trở về, Hoắc Kỳ không liên lạc lại với Đàm Tích nữa.
Hoắc Kỳ nói anh sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cô, nên anh chắc chắn sẽ tôn trọng.
Hai người đã đến Thân Thành, cũng coi như đã nói chuyện một cách thẳng thắn chân thành với nhau.
Gần đây cuộc sống của Đàm Tích cuối cùng cũng trở lại bình lặng như cô mong muốn, nhưng điều kỳ lạ là số lần Hoắc Kỳ xuất hiện trong giấc mơ của cô lại tăng lên.
Cũng không phải giấc mơ gì đặc biệt, chỉ là một vài chuyện thời còn đi học, những mảnh vụn giống như giấy bóng kính thời thơ ấu.
Mỗi lần tỉnh dậy sau giấc mơ, toàn thân Đàm Tích đều toát mồ hôi, trong lòng trống rỗng như mất đi thứ gì đó quan trọng.
Sau đó cô nghĩ lại, cô chưa từng có điều gì, vậy cớ sao lại sợ hãi mất đi.
Nhưng cũng không phải không tình cờ gặp lại nhau.
Thành phố Lâm Thuỷ tuy là một nơi rộng lớn, nhưng những nơi vui chơi náo nhiệt cũng chỉ có từng đó, thời gian bọn họ làm việc trùng với nhau, thời gian nghỉ ngơi cũng trùng với nhau.
Sau khi tan làm, Đàm Tích và Chu Lâm Lâm đi siêu thị mua đồ.
Hôm nay Ôn Uyển ở nhà ầm ĩ muốn ăn cá, tuy hai người nấu ăn không giỏi lắm, nhưng dù sao cá làm ở nhà cũng tốt cho sức khỏe hơn.
Đàm Tích đứng gần bể cá lựa chọn rất lâu, Chu Lâm Lâm giảm cân nên chỉ mua rau, ở khu vực thuỷ sản cũng không có việc gì làm, chỉ biết quan sát người qua kẻ lại.
“Wow, Tích Tích, có một anh chàng siêu cấp đẹp trai này!”
“Em mau ngẩng đầu lên đi! Cực phẩm cực phẩm!” Chu Lâm Lâm kéo kéo Đàm Tích, nhưng Đàm Tích đang bận nói chuyện với ông chủ bán cá nên không quay đầu lại nhìn.
Chu Lâm Lâm từ trước đến nay vẫn luôn mê trai, Đàm Tích không đánh giá cao gu thẩm mỹ của cô ấy, người mà cô ấy cảm thấy rất đẹp trai thì Đàm Tích lại luôn cảm thấy bình thường.
Lần này Đàm Tích không nhìn, cũng là nghĩ như vậy.
Chu Lâm Lâm ngân dài giọng nói: “Chị nghĩ mình sắp tắt thở rồi.
Vẻ đẹp trai này đừng nói đến chuyện yêu đương, chỉ cần bắn pháo* cũng thấy đáng rồi.”
(*Bắn pháo: have sex)
Đàm Tích không nghe rõ cô ấy đang nói gì, vô thức lặp lại một lần nữa: “Chống lại* gì cơ?”
(*Từ bắn pháo có phiên âm giống với từ chống lại.)
Cô tưởng rằng cô ấy đang nói chống lại thứ gì đó.
Chu Lâm Lâm: “…”
Cô ấy quay đầu nhìn về phía Đàm Tích: “Ý chị là người đàn ông này vừa nhìn đã thấy yêu, ngủ cùng một đêm cũng đáng.”
Đây là cái kiểu nói năng hổ báo gì vậy, Đàm Tích nhếch môi.
Sau khi cá đã cân xong, cô nhận lấy, định quay qua giáo dục Chu Lâm Lâm vài câu, để cho cô ấy biết khi ở bên ngoài nên ăn nói kiềm chế một chút, không phải lời nào cũng nói ra được.
Cô hiểu Chu Lâm Lâm hoàn toàn không phải là kiểu phụ nữ tuỳ tiện như vậy.
Tuy nhiên, người đàn ông mà Chu Lâm Lâm muốn ngủ cùng cũng bước qua bên này, tầm nhìn rơi trúng vào người cô.
Là Hoắc Kỳ.
Lần này Đàm Tích có phần đồng ý với thẩm mỹ của Chu Lâm Lâm.
Đã gần hai tuần rồi họ không gặp nhau, Hoắc Kỳ có vẻ gầy hơn trước, ngũ quan tuấn tú lại có vẻ có sức sống hơn, vẻ mặt anh không chút biểu cảm nhìn Đàm Tích một cái rồi lập tức quay mặt đi chỗ khác.
Bên bờ biển, Đàm Tích chân thành nói lời từ biệt với anh, anh gật đầu nói: “Nếu đây là cái kết mà em mong muốn, vậy thì anh sẽ thành toàn cho em.”
Cũng coi như làm được rồi.
Vừa rồi Hoắc Kỳ và Chu Lâm Lâm đứng gần nhau như vậy, có lẽ lời Chu Lâm Lâm nói anh đều nghe hết rồi, Đàm Tích cũng cảm thấy xấu hổ thay cho Chu Lâm Lâm, nhưng Chu Lâm Lâm lại không cảm thấy gì.
Vẻ mặt của Hoắc Kỳ cũng thản nhiên không chút gợn sóng.
Cả người đều bình tĩnh như nước, chỉ có Đàm Tích mặt đỏ lên, hơi nong nóng, nhưng không hiểu sao lồng ngực lại nổi lên từng cơn đau nhức giống như bị kim đâm.
Chu Lâm Lâm ngăn Hoắc Kỳ lại: “Anh đẹp trai, thêm WeChat nhé?”
Chu Lâm Lâm hôm nay mặc một chiếc váy da màu đen hợp mốt, lộ ra đôi chân thon dài, Đàm Tích chưa bao giờ dám mặc như thế này, chân cô không đẹp nên thường sẽ mặc quần tây ống đứng hoặc váy dài.
Chu Lâm Lâm dù hơn cô vài tuổi nhưng gương mặt không hề già chút nào, cô ấy trang điểm lên nhìn cũng giống như mấy cô gái trẻ mới qua hai mươi, xinh đẹp hoạt bát.
Hoắc Kỳ trong hiểu biết của Đàm Tích không thích tiếp chuyện người qua đường.
Nhưng lần này Hoắc Kỳ khẽ liếc Đàm Tích một cái, sau đó cười nhẹ với Chu Lâm Lâm: “Được.”
Anh chủ động mở mã QR của mình ra để Chu Lâm Lâm quét.
Chu Lâm Lâm chưa từng nghĩ rằng một người đàn ông đẹp trai cực phẩm như vậy lại thực sự đồng ý thêm WeChat, bởi vì Hoắc Kỳ nhìn có vẻ rất lạnh lùng, nên điều đó khiến cô ấy cảm thấy vui vẻ chết đi được.
Sau khi hai người mua sắm xong đi ra ngoài đợi xe, Chu Lâm Lâm liên tục nói: “Vận đào hoa của chị sắp đến rồi sao?”
“Từ nhỏ tới giờ chị chưa từng gặp một người đàn ông nào cực phẩm như vậy.” Cô ấy nhếch nhếch khóe miệng, “Nhưng trông rất lạnh lùng, có chút khó kiểm soát.”
“Còn có người đàn ông mà chị Lâm Lâm không thể kiểm soát sao?” Đàm Tích cười trêu chọc.
“Cô nhóc, đừng có giễu cợt chị nữa.”
“Đúng rồi, vừa rồi thật sự xấu hổ chết đi được, nhỡ đâu người ta nghe thấy chị nói thế sẽ có ấn tượng không tốt về chị thì sao đây?”
Chu Lâm Lâm sờ sờ cằm: “Cũng đúng ha, vậy lần sau chị sẽ nói với em trên WeChat.”
Trên đường bị tắc, Đàm Tích mở bản đồ lên thì nhìn thấy cả một mảng đỏ, cô lại nhớ ra điều gì đó, nói: “Đúng rồi, mai là sinh nhật của Thẩm Huệ Như, cô ấy mời em, em định sẽ đi dự sinh nhật của cô ấy.”
Chu Lâm Lâm tấm tắc: “Aiyo, gái bán hoa à.”
Đàm Tích lườm cô ấy một cái: “Vừa nói với chị xong, cái miệng của chị đó.”
“Xuỳ xuỳ xuỳ.” Chu Lâm Lâm thấp giọng, lại nghĩ đến điều gì đó, “Chị quên mất đã từng nghe ai nói rồi, nhưng cô ta không phải sinh vào mùa đông sao? Kiểu gì thế, ngay cả trò này cũng là lừa gạt người khác hả?”
Đàm Tích không dám tin: “Chắc cô ấy không nhàm chán như vậy chứ, có khi nào chị nghe nhầm rồi không?”
“Chắc là vậy rồi.”
–
Thẩm Huệ Như thuộc kiểu người khá cởi mở nên sinh nhật của cô ta tất nhiên sẽ không tổ chức tại nhà, mà chọn một quán bar tên là Không Giờ Cô Đơn.
Mới nghe tên thôi đã thấy háo hức rồi, khác hẳn với quán bar mà Đàm Tích từng đến trước đây.
Ban ngày ở công ty, cô hỏi Thẩm Huệ Như: “Có khoảng bao nhiêu người?”
Thẩm Huệ Như ngẫm nghĩ: “Khoảng hơn chục người, tất cả đều là bạn tốt của tôi.
Có khá nhiều anh chàng đẹp trai đấy nhé, đến rồi sẽ giới thiệu cho cô.”
“Thực ra tôi không thường đến quán bar, đặc biệt là những quán bar sôi động lại không hợp với tính cách của tôi cho lắm.
Huệ Như, quà tôi đã mua cho cô rồi, hay là tối nay tôi không đến nữa nhé.”
Đàm Tích không thích kiểu úp úp mở mở, cô có lời nói đều sẽ nói thẳng.
Trong mục tìm kiếm, cô kiểm tra qua quán bar kia, phát hiện bên trong có vẻ không được sạch sẽ cho lắm.
Cô trước giờ luôn là một công dân tuân thủ tốt luật pháp, không muốn dính vào những việc rắc rối này.
Ánh mắt Thẩm Huệ Như trong nháy mắt tối lại, cô ta bĩu môi: “Tích Tích, sao cô lại thế? Trong công ty tôi với cô thân nhất, cô không đi tôi buồn lắm đấy.”
“Được rồi được rồi, thế thì tôi đi.” Đàm Tích không chịu nổi việc cô ta làm nũng, suy nghĩ một hồi rồi nói, “Nhưng bạn cùng phòng của tôi không muốn tôi về muộn, chắc là tôi không đi chơi với bọn cô quá muộn được, nên cô đừng để bụng nhé.”
Thẩm Huệ Như cong môi: “Cô có thể tới là vinh dự của tôi rồi, tôi sao lại để bụng cơ chứ.”
Sau khi tan làm, Đàm Tích ăn một phần mì Oden ở cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới toà nhà văn phòng, cũng xem như là lót bụng, sau đó cầm quà đã chuẩn bị từ trước đi tới quán bar.
Mặc dù đánh giá trên mạng không tốt lắm, nhưng khi Đàm Tích bước vào vẫn cảm thấy môi trường rất sạch sẽ, tuy ánh đèn mờ ảo loá mắt nhưng âm nhạc phối hợp rất tốt, mọi thứ trong quán đều vô cùng hài hòa.
Có rất nhiều cô gái ăn mặc mát mẻ uốn éo vòng eo một cách suồng sã, cô bước tới từng bước một, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng thêu hoa, quần đen ống đứng và một đôi giày cao gót năm phân, thực sự rất mộc mạc.
May mắn là Thẩm Huệ Như đặt một phòng riêng.
Vị trí của phòng riêng không dễ tìm, Đàm Tích đi qua dãy hành lang dài, suýt nữa thì lạc đường.
Đàm Tích vốn tưởng rằng khi bước vào sẽ là một đám người, nhưng không ngờ rằng chỉ có một mình Thẩm Huệ Như.
Cô ta mặc chiếc váy ngắn màu đen, trang điểm đậm, hoàn toàn khác với hình ảnh của cô ta trong văn phòng luật, nhưng vẫn rất xinh đẹp.
“Tích Tích, sao cô đến sớm thế?” Thẩm Huệ Như hiển nhiên rất ngạc nhiên.
“Còn sớm á?” Đàm Tích cũng rất ngạc nhiên, “Không phải cô nói với tôi là bảy giờ sao?”
Bây giờ là sáu giờ bốn mươi phút, cô không quen để người khác đợi mình nên cũng không thể coi là quá sớm.
“À, cô nghe nhầm rồi.” Thẩm Huệ Như cười có lỗi, “Tôi nói là tám giờ.”
“Nếu đã như vậy thì tôi ngồi ở đây đợi mọi người cũng được.” Cách phát âm số bảy với số tám rất khác nhau, Đàm Tích cũng không hiểu sao lại có thể nghe nhầm.
Trong gian phòng lớn chỉ có hai người bọn họ nhưng bầu không khí cũng không có gì gượng gạo, Thẩm Huệ Như ngẫu hứng gọi một bài hát, xoay người vừa hát vừa nhảy.
Giọng hát của cô ta rất hay, lại kết hợp thêm ánh đèn chuyển động mờ ảo, thật sự có chút giống như sân khấu lớn trên tivi.
“Cô có muốn hát không?” Hát xong, Thẩm Huệ Như hỏi Đàm Tích.
Đàm Tích lắc đầu.
Cô bị điếc tông, hát hò chính là một thảm họa.
“Đúng rồi.” Đàm Tích nhớ tới hộp quà trên tay, “Cái này tặng cho cô.”
Đó là một chiếc vòng tay sang trọng, thích hợp tặng bạn bè mà không quá sơ sài.
Thật ra Đàm Tích và Thẩm Huệ Như cũng không tính là quá thân thiết, bởi vì Chu Lâm Lâm suốt ngày nhắc Đàm Tích phải đề phòng cô ta, nhưng Thẩm Huệ Như đã làm việc trong công ty luật từ lâu và thực sự giúp đỡ Đàm Tích rất nhiều, mà Đàm Tích ghét phải mắc nợ người khác.
Đèn trên ghế sô pha nơi Đàm Tích đang ngồi khá mờ, Thẩm Huệ Như chỉ nhìn qua món quà rồi cất nó đi, nở nụ cười lộ ra má lúm đồng tiền: “Cảm ơn cô nhé, Tích Tích.”
“Quán bar này khá lớn, tôi đi lại đây mất rất nhiều thời gian.” Thẩm Huệ Như lại ngồi xuống nói chuyện với cô.
“Tôi cũng vậy, cũng khá mệt.”
Thẩm Huệ Như cầm cốc đồ uống trên bàn lên: “Uống một chút đi.”
Sau khi đưa cốc nước cho Đàm Tích, cô ta cầm cốc bên cạnh lên uống vài ngụm, nhấm nháp một chút rồi từ khóe mắt lén nhìn Đàm Tích, thấy Đàm Tích cũng đang uống, cô ta liền nhếch môi cười.
Tuy nhiên, hiệu quả như trong tưởng tượng của Thẩm Huệ Như mãi vẫn chưa thấy tới, Đàm Tích trước sau vẫn luôn ngồi thẳng lưng, mỉm cười nhìn cô ta.
Một lúc sau, cơ thể cô ta bủn rủn, mắt cá chân bắt đầu không còn lực.
Cô ta muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại phát hiện mình không phát ra được một âm tiết nào …
Không thể nào! Đây rõ ràng là thuốc cho Đàm Tích, tại sao lại là mình trúng phải?
“Cô….” Thẩm Huệ Như duỗi tay chỉ vào Đàm Tích, cô ta chưa kịp nâng tay lên thì tay đã yếu ớt buông xuống.
Đàm Tích cẩn thận quan sát xung quanh, cũng lười phí lời với cô ta, nhanh chóng xách túi lên, chuẩn bị chạy trốn.
Thẩm Huệ Như lôi kéo làm quen với cô đã lâu, cô tất nhiên cảm thấy không bình thường, nhưng cô vẫn không hiểu tại sao Thẩm Huệ Như lại làm như vậy khi giữa hai người không có bất bình hay hiềm khích gì.
Những bí ẩn này chỉ có thể chờ sau này điều tra mới rõ, còn bây giờ điều quan trọng là phải bảo vệ bản thân trước đã.
Nhưng mà vào đúng lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân đều đặn vang lên ngoài cửa phòng…Rõ ràng là bước chân của đàn ông!
Đàm Tích tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, chỉ lên trời rồi chậm rãi nói: “Trời sắp tối rồi, Hoắc Kỳ, anh muốn tôi cùng anh đón sinh nhật, tôi đã đón sinh nhật với anh, anh muốn cùng tôi tưởng tượng về một tương lai không tồn tại, tôi cũng đã tưởng tượng rồi.”
“Nhưng tôi không thể tiếp tục cùng anh mơ mộng nữa.” Giọng nói của Đàm Tích hơi kiềm chế, có chút khàn khàn, “Chúng ta không phải là chúng ta của quá khứ nữa.
Nếu như chúng ta lại ở bên nhau sẽ cãi nhau triền miên thôi, anh có tin không?”
Hoắc Kỳ cố chấp nói: “Em dựa vào cái gì mà một mình quyết định tương lai của chúng ta?”
Đàm Tích thở dài, khẽ chớp chớp mắt, đôi mắt ấy vẫn luôn xinh đẹp vô cùng: “Anh không tin thì thôi vậy, anh cũng không thể tự quyết định tương lai của chúng ta.”
“Hoắc Kỳ, anh cũng không yêu tôi nhiều như anh nghĩ, nhiều năm như vậy anh không hề đi tìm tôi, chỉ khi chúng ta vô tình gặp lại, sự cố chấp trong anh mới bùng cháy trở lại.” Cô nhìn anh, “Nếu như thật sự không thể không có tôi, vậy thì tại sao trước đây anh không đi tìm tôi?”
Bờ môi mỏng của Hoắc Kỳ mím lại thành một đường, rất lâu sau mới nói: “Khi anh học năm hai đại học, ba anh đã qua đời.”
Con ngươi của Đàm Tích đột nhiên co lại.
Cô thậm chí còn không biết rằng, ba của Hoắc Kỳ đã qua đời!
Hoắc Kỳ đã từng nhắc tới ba mẹ của mình với cô.
Mẹ anh là một giáo sư đại học, ba anh là một doanh nhân.
Hai người đều có tầm nhìn xa trông rộng, lại văn minh tiến bộ, nên không bao giờ can thiệp vào quá trình trưởng thành của anh.
Tuổi thơ của anh vô lo vô nghĩ vì bố mẹ anh không giống như phụ huynh gia đình khác, không ép con mình từ bé phải học này học kia.
Khi Hoắc Kỳ kể cho cô nghe về những trải nghiệm tuổi thơ của anh, cô còn cảm thấy anh giống như một hoàng tử nhỏ trong truyện cổ tích.
“Anh đã mất một thời gian dài để thoát khỏi nỗi đau ấy.”
“Tôi xin lỗi, lẽ ra tôi không nên nhắc đến chuyện này…”
“Mọi chuyện đã qua rồi, vì vậy anh rất trân trọng tương lai.” Hoắc Kỳ nhìn cô chăm chú, cất giọng bình tĩnh nói, “Anh không muốn mất đi những người anh yêu quý một lần nữa.”
“Tích Tích, yêu lại một lần khó đến vậy sao?”
Đàm Tích chậm rãi lắc đầu: “Thực sự xin lỗi, tôi không muốn quay lại nữa.”
Mỗi ngày cô đều rất biết ơn cuộc sống này, công việc thuận lợi vui vẻ, trước mắt cũng không có ý định kết hôn.
Từ năm 17 tuổi cô đã chuẩn bị tốt cho việc làm một bà lão độc thân đến cuối đời, những năm này cô vẫn luôn tiết kiệm tiền vì muốn cuộc sống tuổi già của mình trôi qua tốt hơn một chút.
Thực ra câu chuyện sớm nên kết thúc rồi.
Là Hoắc Kỳ cứ mãi vương vấn chuyện này không thôi.
–
“Tích Tích, chuyện của cậu với bác sĩ Hoắc thật sự không có đoạn kết sao?” Ôn Uyển vừa ăn khoai tây chiên, vừa khoanh chân ngồi trên ghế sô pha hỏi chuyện.
Khóe miệng Đàm Tích khẽ giật giật: “Cậu còn muốn đoạn kết thế nào nữa?”
Ôn Uyển gãi gãi đầu: “Tớ cũng không biết tớ muốn đoạn kết như nào, nhưng hai người các cậu cứ thế này khiến tớ cảm thấy rất đáng tiếc.”
Chương trình thám hiểm trên tivi đang phát đến đoạn gay cấn, vừa hồi hộp vừa kích thích, Ôn Uyển vừa nói chuyện vừa xem, chỉ chốc lát đã bị nội dung trong chương trình tạp kĩ thu hút mất sự chú ý.
Ánh mắt Đàm Tích tuy chăm chú nhìn tivi, nhưng xem không để tâm chút nào.
Có đáng tiếc không?
Trái tim Đàm Tích không tránh khỏi dao động.
Ngày hôm đó sau khi trở về, Hoắc Kỳ không liên lạc lại với Đàm Tích nữa.
Hoắc Kỳ nói anh sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cô, nên anh chắc chắn sẽ tôn trọng.
Hai người đã đến Thân Thành, cũng coi như đã nói chuyện một cách thẳng thắn chân thành với nhau.
Gần đây cuộc sống của Đàm Tích cuối cùng cũng trở lại bình lặng như cô mong muốn, nhưng điều kỳ lạ là số lần Hoắc Kỳ xuất hiện trong giấc mơ của cô lại tăng lên.
Cũng không phải giấc mơ gì đặc biệt, chỉ là một vài chuyện thời còn đi học, những mảnh vụn giống như giấy bóng kính thời thơ ấu.
Mỗi lần tỉnh dậy sau giấc mơ, toàn thân Đàm Tích đều toát mồ hôi, trong lòng trống rỗng như mất đi thứ gì đó quan trọng.
Sau đó cô nghĩ lại, cô chưa từng có điều gì, vậy cớ sao lại sợ hãi mất đi.
Nhưng cũng không phải không tình cờ gặp lại nhau.
Thành phố Lâm Thuỷ tuy là một nơi rộng lớn, nhưng những nơi vui chơi náo nhiệt cũng chỉ có từng đó, thời gian bọn họ làm việc trùng với nhau, thời gian nghỉ ngơi cũng trùng với nhau.
Sau khi tan làm, Đàm Tích và Chu Lâm Lâm đi siêu thị mua đồ.
Hôm nay Ôn Uyển ở nhà ầm ĩ muốn ăn cá, tuy hai người nấu ăn không giỏi lắm, nhưng dù sao cá làm ở nhà cũng tốt cho sức khỏe hơn.
Đàm Tích đứng gần bể cá lựa chọn rất lâu, Chu Lâm Lâm giảm cân nên chỉ mua rau, ở khu vực thuỷ sản cũng không có việc gì làm, chỉ biết quan sát người qua kẻ lại.
“Wow, Tích Tích, có một anh chàng siêu cấp đẹp trai này!”
“Em mau ngẩng đầu lên đi! Cực phẩm cực phẩm!” Chu Lâm Lâm kéo kéo Đàm Tích, nhưng Đàm Tích đang bận nói chuyện với ông chủ bán cá nên không quay đầu lại nhìn.
Chu Lâm Lâm từ trước đến nay vẫn luôn mê trai, Đàm Tích không đánh giá cao gu thẩm mỹ của cô ấy, người mà cô ấy cảm thấy rất đẹp trai thì Đàm Tích lại luôn cảm thấy bình thường.
Lần này Đàm Tích không nhìn, cũng là nghĩ như vậy.
Chu Lâm Lâm ngân dài giọng nói: “Chị nghĩ mình sắp tắt thở rồi.
Vẻ đẹp trai này đừng nói đến chuyện yêu đương, chỉ cần bắn pháo* cũng thấy đáng rồi.”
(*Bắn pháo: have sex)
Đàm Tích không nghe rõ cô ấy đang nói gì, vô thức lặp lại một lần nữa: “Chống lại* gì cơ?”
(*Từ bắn pháo có phiên âm giống với từ chống lại.)
Cô tưởng rằng cô ấy đang nói chống lại thứ gì đó.
Chu Lâm Lâm: “…”
Cô ấy quay đầu nhìn về phía Đàm Tích: “Ý chị là người đàn ông này vừa nhìn đã thấy yêu, ngủ cùng một đêm cũng đáng.”
Đây là cái kiểu nói năng hổ báo gì vậy, Đàm Tích nhếch môi.
Sau khi cá đã cân xong, cô nhận lấy, định quay qua giáo dục Chu Lâm Lâm vài câu, để cho cô ấy biết khi ở bên ngoài nên ăn nói kiềm chế một chút, không phải lời nào cũng nói ra được.
Cô hiểu Chu Lâm Lâm hoàn toàn không phải là kiểu phụ nữ tuỳ tiện như vậy.
Tuy nhiên, người đàn ông mà Chu Lâm Lâm muốn ngủ cùng cũng bước qua bên này, tầm nhìn rơi trúng vào người cô.
Là Hoắc Kỳ.
Lần này Đàm Tích có phần đồng ý với thẩm mỹ của Chu Lâm Lâm.
Đã gần hai tuần rồi họ không gặp nhau, Hoắc Kỳ có vẻ gầy hơn trước, ngũ quan tuấn tú lại có vẻ có sức sống hơn, vẻ mặt anh không chút biểu cảm nhìn Đàm Tích một cái rồi lập tức quay mặt đi chỗ khác.
Bên bờ biển, Đàm Tích chân thành nói lời từ biệt với anh, anh gật đầu nói: “Nếu đây là cái kết mà em mong muốn, vậy thì anh sẽ thành toàn cho em.”
Cũng coi như làm được rồi.
Vừa rồi Hoắc Kỳ và Chu Lâm Lâm đứng gần nhau như vậy, có lẽ lời Chu Lâm Lâm nói anh đều nghe hết rồi, Đàm Tích cũng cảm thấy xấu hổ thay cho Chu Lâm Lâm, nhưng Chu Lâm Lâm lại không cảm thấy gì.
Vẻ mặt của Hoắc Kỳ cũng thản nhiên không chút gợn sóng.
Cả người đều bình tĩnh như nước, chỉ có Đàm Tích mặt đỏ lên, hơi nong nóng, nhưng không hiểu sao lồng ngực lại nổi lên từng cơn đau nhức giống như bị kim đâm.
Chu Lâm Lâm ngăn Hoắc Kỳ lại: “Anh đẹp trai, thêm WeChat nhé?”
Chu Lâm Lâm hôm nay mặc một chiếc váy da màu đen hợp mốt, lộ ra đôi chân thon dài, Đàm Tích chưa bao giờ dám mặc như thế này, chân cô không đẹp nên thường sẽ mặc quần tây ống đứng hoặc váy dài.
Chu Lâm Lâm dù hơn cô vài tuổi nhưng gương mặt không hề già chút nào, cô ấy trang điểm lên nhìn cũng giống như mấy cô gái trẻ mới qua hai mươi, xinh đẹp hoạt bát.
Hoắc Kỳ trong hiểu biết của Đàm Tích không thích tiếp chuyện người qua đường.
Nhưng lần này Hoắc Kỳ khẽ liếc Đàm Tích một cái, sau đó cười nhẹ với Chu Lâm Lâm: “Được.”
Anh chủ động mở mã QR của mình ra để Chu Lâm Lâm quét.
Chu Lâm Lâm chưa từng nghĩ rằng một người đàn ông đẹp trai cực phẩm như vậy lại thực sự đồng ý thêm WeChat, bởi vì Hoắc Kỳ nhìn có vẻ rất lạnh lùng, nên điều đó khiến cô ấy cảm thấy vui vẻ chết đi được.
Sau khi hai người mua sắm xong đi ra ngoài đợi xe, Chu Lâm Lâm liên tục nói: “Vận đào hoa của chị sắp đến rồi sao?”
“Từ nhỏ tới giờ chị chưa từng gặp một người đàn ông nào cực phẩm như vậy.” Cô ấy nhếch nhếch khóe miệng, “Nhưng trông rất lạnh lùng, có chút khó kiểm soát.”
“Còn có người đàn ông mà chị Lâm Lâm không thể kiểm soát sao?” Đàm Tích cười trêu chọc.
“Cô nhóc, đừng có giễu cợt chị nữa.”
“Đúng rồi, vừa rồi thật sự xấu hổ chết đi được, nhỡ đâu người ta nghe thấy chị nói thế sẽ có ấn tượng không tốt về chị thì sao đây?”
Chu Lâm Lâm sờ sờ cằm: “Cũng đúng ha, vậy lần sau chị sẽ nói với em trên WeChat.”
Trên đường bị tắc, Đàm Tích mở bản đồ lên thì nhìn thấy cả một mảng đỏ, cô lại nhớ ra điều gì đó, nói: “Đúng rồi, mai là sinh nhật của Thẩm Huệ Như, cô ấy mời em, em định sẽ đi dự sinh nhật của cô ấy.”
Chu Lâm Lâm tấm tắc: “Aiyo, gái bán hoa à.”
Đàm Tích lườm cô ấy một cái: “Vừa nói với chị xong, cái miệng của chị đó.”
“Xuỳ xuỳ xuỳ.” Chu Lâm Lâm thấp giọng, lại nghĩ đến điều gì đó, “Chị quên mất đã từng nghe ai nói rồi, nhưng cô ta không phải sinh vào mùa đông sao? Kiểu gì thế, ngay cả trò này cũng là lừa gạt người khác hả?”
Đàm Tích không dám tin: “Chắc cô ấy không nhàm chán như vậy chứ, có khi nào chị nghe nhầm rồi không?”
“Chắc là vậy rồi.”
–
Thẩm Huệ Như thuộc kiểu người khá cởi mở nên sinh nhật của cô ta tất nhiên sẽ không tổ chức tại nhà, mà chọn một quán bar tên là Không Giờ Cô Đơn.
Mới nghe tên thôi đã thấy háo hức rồi, khác hẳn với quán bar mà Đàm Tích từng đến trước đây.
Ban ngày ở công ty, cô hỏi Thẩm Huệ Như: “Có khoảng bao nhiêu người?”
Thẩm Huệ Như ngẫm nghĩ: “Khoảng hơn chục người, tất cả đều là bạn tốt của tôi.
Có khá nhiều anh chàng đẹp trai đấy nhé, đến rồi sẽ giới thiệu cho cô.”
“Thực ra tôi không thường đến quán bar, đặc biệt là những quán bar sôi động lại không hợp với tính cách của tôi cho lắm.
Huệ Như, quà tôi đã mua cho cô rồi, hay là tối nay tôi không đến nữa nhé.”
Đàm Tích không thích kiểu úp úp mở mở, cô có lời nói đều sẽ nói thẳng.
Trong mục tìm kiếm, cô kiểm tra qua quán bar kia, phát hiện bên trong có vẻ không được sạch sẽ cho lắm.
Cô trước giờ luôn là một công dân tuân thủ tốt luật pháp, không muốn dính vào những việc rắc rối này.
Ánh mắt Thẩm Huệ Như trong nháy mắt tối lại, cô ta bĩu môi: “Tích Tích, sao cô lại thế? Trong công ty tôi với cô thân nhất, cô không đi tôi buồn lắm đấy.”
“Được rồi được rồi, thế thì tôi đi.” Đàm Tích không chịu nổi việc cô ta làm nũng, suy nghĩ một hồi rồi nói, “Nhưng bạn cùng phòng của tôi không muốn tôi về muộn, chắc là tôi không đi chơi với bọn cô quá muộn được, nên cô đừng để bụng nhé.”
Thẩm Huệ Như cong môi: “Cô có thể tới là vinh dự của tôi rồi, tôi sao lại để bụng cơ chứ.”
Sau khi tan làm, Đàm Tích ăn một phần mì Oden ở cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới toà nhà văn phòng, cũng xem như là lót bụng, sau đó cầm quà đã chuẩn bị từ trước đi tới quán bar.
Mặc dù đánh giá trên mạng không tốt lắm, nhưng khi Đàm Tích bước vào vẫn cảm thấy môi trường rất sạch sẽ, tuy ánh đèn mờ ảo loá mắt nhưng âm nhạc phối hợp rất tốt, mọi thứ trong quán đều vô cùng hài hòa.
Có rất nhiều cô gái ăn mặc mát mẻ uốn éo vòng eo một cách suồng sã, cô bước tới từng bước một, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng thêu hoa, quần đen ống đứng và một đôi giày cao gót năm phân, thực sự rất mộc mạc.
May mắn là Thẩm Huệ Như đặt một phòng riêng.
Vị trí của phòng riêng không dễ tìm, Đàm Tích đi qua dãy hành lang dài, suýt nữa thì lạc đường.
Đàm Tích vốn tưởng rằng khi bước vào sẽ là một đám người, nhưng không ngờ rằng chỉ có một mình Thẩm Huệ Như.
Cô ta mặc chiếc váy ngắn màu đen, trang điểm đậm, hoàn toàn khác với hình ảnh của cô ta trong văn phòng luật, nhưng vẫn rất xinh đẹp.
“Tích Tích, sao cô đến sớm thế?” Thẩm Huệ Như hiển nhiên rất ngạc nhiên.
“Còn sớm á?” Đàm Tích cũng rất ngạc nhiên, “Không phải cô nói với tôi là bảy giờ sao?”
Bây giờ là sáu giờ bốn mươi phút, cô không quen để người khác đợi mình nên cũng không thể coi là quá sớm.
“À, cô nghe nhầm rồi.” Thẩm Huệ Như cười có lỗi, “Tôi nói là tám giờ.”
“Nếu đã như vậy thì tôi ngồi ở đây đợi mọi người cũng được.” Cách phát âm số bảy với số tám rất khác nhau, Đàm Tích cũng không hiểu sao lại có thể nghe nhầm.
Trong gian phòng lớn chỉ có hai người bọn họ nhưng bầu không khí cũng không có gì gượng gạo, Thẩm Huệ Như ngẫu hứng gọi một bài hát, xoay người vừa hát vừa nhảy.
Giọng hát của cô ta rất hay, lại kết hợp thêm ánh đèn chuyển động mờ ảo, thật sự có chút giống như sân khấu lớn trên tivi.
“Cô có muốn hát không?” Hát xong, Thẩm Huệ Như hỏi Đàm Tích.
Đàm Tích lắc đầu.
Cô bị điếc tông, hát hò chính là một thảm họa.
“Đúng rồi.” Đàm Tích nhớ tới hộp quà trên tay, “Cái này tặng cho cô.”
Đó là một chiếc vòng tay sang trọng, thích hợp tặng bạn bè mà không quá sơ sài.
Thật ra Đàm Tích và Thẩm Huệ Như cũng không tính là quá thân thiết, bởi vì Chu Lâm Lâm suốt ngày nhắc Đàm Tích phải đề phòng cô ta, nhưng Thẩm Huệ Như đã làm việc trong công ty luật từ lâu và thực sự giúp đỡ Đàm Tích rất nhiều, mà Đàm Tích ghét phải mắc nợ người khác.
Đèn trên ghế sô pha nơi Đàm Tích đang ngồi khá mờ, Thẩm Huệ Như chỉ nhìn qua món quà rồi cất nó đi, nở nụ cười lộ ra má lúm đồng tiền: “Cảm ơn cô nhé, Tích Tích.”
“Quán bar này khá lớn, tôi đi lại đây mất rất nhiều thời gian.” Thẩm Huệ Như lại ngồi xuống nói chuyện với cô.
“Tôi cũng vậy, cũng khá mệt.”
Thẩm Huệ Như cầm cốc đồ uống trên bàn lên: “Uống một chút đi.”
Sau khi đưa cốc nước cho Đàm Tích, cô ta cầm cốc bên cạnh lên uống vài ngụm, nhấm nháp một chút rồi từ khóe mắt lén nhìn Đàm Tích, thấy Đàm Tích cũng đang uống, cô ta liền nhếch môi cười.
Tuy nhiên, hiệu quả như trong tưởng tượng của Thẩm Huệ Như mãi vẫn chưa thấy tới, Đàm Tích trước sau vẫn luôn ngồi thẳng lưng, mỉm cười nhìn cô ta.
Một lúc sau, cơ thể cô ta bủn rủn, mắt cá chân bắt đầu không còn lực.
Cô ta muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại phát hiện mình không phát ra được một âm tiết nào …
Không thể nào! Đây rõ ràng là thuốc cho Đàm Tích, tại sao lại là mình trúng phải?
“Cô….” Thẩm Huệ Như duỗi tay chỉ vào Đàm Tích, cô ta chưa kịp nâng tay lên thì tay đã yếu ớt buông xuống.
Đàm Tích cẩn thận quan sát xung quanh, cũng lười phí lời với cô ta, nhanh chóng xách túi lên, chuẩn bị chạy trốn.
Thẩm Huệ Như lôi kéo làm quen với cô đã lâu, cô tất nhiên cảm thấy không bình thường, nhưng cô vẫn không hiểu tại sao Thẩm Huệ Như lại làm như vậy khi giữa hai người không có bất bình hay hiềm khích gì.
Những bí ẩn này chỉ có thể chờ sau này điều tra mới rõ, còn bây giờ điều quan trọng là phải bảo vệ bản thân trước đã.
Nhưng mà vào đúng lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân đều đặn vang lên ngoài cửa phòng…Rõ ràng là bước chân của đàn ông!