Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 153
Cơn gió đêm thổi qua tựa như một sợi dây gắn kết hai người dây dưa quấn quýt chung một chỗ. Dưới ngọn đèn dầu mờ ảo, Cố Cửu Tư ngửa đầu nhìn Liễu Ngọc Như, hắn đột nhiên không thể kiềm chế được lòng mình, ném ngọn đèn trong tay xuống đất, bưng khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân trước mặt, hôn xuống đôi môi kia thật sâu.
Hắn biết ý của Liễu Ngọc Như.
Năm đó Na Tra cũng mang trong người sự kiêu ngạo kiên cường từ trong xương tủy nhưng cuối cùng vẫn trở thành tay sai của Thiên Đình; Tề Thiên Đại Thánh đã từng đại náo thiên cung nhưng năm trăm năm sau cũng trở thành Đấu Chiến Thắng Phật*.
(*Đấu Chiến Thắng Phật (鬪戰勝佛): Danh hiệu sau khi thỉnh kinh xong, thành chánh quả, tên được người thờ phụng, đứng hàng 31 trên 35 vị Phật trong Phật giáo.)
Có chức vị thánh thần nhưng lại mất đi khí phách, mất tự do làm những gì mình muốn, từ ngời trấn áp người khác trở thành người bị trấn áp, trên cõi đời này tất cả mọi người phảng phất như thể đều là luân hồi.
Điều Liễu Ngọc Như đang tiếc nuối đang đau lòng không phải là Thái tử Na Tra kia cũng không phải Tề Thiên Đại Thánh, mà là Cố Cửu Tư hắn.
Hắn bàng hoàng không mục đích bước đi trong đêm tối, đơn giản là vì hắn mơ hồ cảm nhận được, nếu cứ tiếp tục đi theo con đường này tiến về phía trước, có lẽ hắn sẽ là một Phạm Hiên tiếp theo, là một Chu Cao Lãng, là một Lục Vĩnh, thậm chí còn là Vương Tư Viễn.
Hôm nay hắn vì tiền đồ của bản thân mà hi sinh Thẩm Minh, chẳng ai biết được ngày mai sẽ phải từ bỏ thứ gì.
Nước ấm nấu ếch xanh*, cứ cúi đầu từng bước từng bước đi về phía trước, một thời gian sau ngay cả mục đích ban đầu của mình gì cũng đã quên mất.
(Là một câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc: Nếu một con ếch được quẳng vào nước sôi, nó sẽ cố nhảy vọt ra ngay lập tức, nhưng nếu cho nó vào nồi nước lạnh và đun nóng lên từ từ, nó sẽ không nhận ra sự nguy hiểm (Nhiệt độ của nồi nước tăng lên từ từ khiến con ếch thích nghi dần và không hề nhận ra có sự thay đổi) và khi nhiệt độ tăng dần nó vẫn cố chịu đựng rồi cuối cùng từ từ kiệt sức khiến không còn sức lực để bật nhảy khỏi cái nồi. Từ câu chuyện này nói đến sự chậm trễ, ngại đổi mới, sợ thay đổi và đột phá của con người cuối cùng sẽ tự làm hại chính bản thân mình mà không hay biết. Từ câu chuyện này cũng được tạo thành Hội chứng ếch luộc hay hiệu ứng luộc ếch (Boiling frog).)
Sau khi nghe Liễu Ngọc Như nói ra những lời này, hắn tựa như được nhìn thấy ngọn đèn sáng trong đêm tối mịt mùng, trong hoàn cảnh tuyệt vọng bỗng nhiên bắt được một cọng rơm cứu mạng.
Cố Cửu Tư ôm chầm lấy Liễu Ngọc Như một lúc, sau khi phục hồi tinh thần lại buông ra, chỉnh sửa áo choàng Liễu Ngọc Như đã giúp hắn mặc vào, xoay người, nói với nàng: “Nàng cứ trở về trước đi, ta muốn quay lại cung một chuyến.’’
Liễu Ngọc Như nhìn Cố Cửu Tư vội vàng chạy về phía cửa cung, không kiềm chế được bật cười, lớn tiếng nói: “Nhớ tự mình quay về đấy!’’
Cố Cửu Tư chạy chậm vẫy vẫy tay với nàng, không quay đầu lại mà chỉ trả lời: “Biết rồi.’’
Cố Cửu Tư chạy một mạch vào cung, lại cho người đi truyền đạt hắn muốn cầu kiến Phạm Hiên.
Phạm Hiên hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn bỗng nhiên quay lại, nhưng cũng tiếp kiến, Cố Cửu Tư vừa nhìn thấy Phạm Hiên đã lập tức quỳ xuống. Phạm Hiên nhìn Cố Cửu Tư, kinh ngạc hỏi: “Khanh đây là có ý gì?’’
“Bệ hạ, vụ án của Thẩm Minh, vi thần không thể nhận.”
Phạm Hiên nhíu mày, Cố Cửu Tư quỳ trên mặt đất tiếp tục nói: “Bệ hạ quý trọng vi thần, hy vọng vi thần sẽ không bị buộc tội, nhưng làm người quan trọng nhất là phải làm người như thế nào, chứ không phải là những gì người khác nói về mình. Thẩm Minh là huynh đệ của vi thần, chuyện hắn làm, chính xác là do vi thần không biết cách chỉ bảo, vi thần đã không thể cùng hắn gánh vác tiếng xấu trên người thì thôi đi, sao có thể có tư cách đi xét xử hắn? Nếu để giữ được thanh danh của chính bản thân mình, vì đại nghĩa diệt thân đến xử hắn, đó chính là bất nghĩa; Nếu không vì đại nghĩa diệt thân xét xử hắn, cho dù là công chính liêm minh thẩm tra dựa theo luật pháp thì chỉ với quan hệ của thần và hắn cũng sẽ bị người khác lời ra tiếng vào không hay, cho nên xin bệ hạ nghĩ lại, đổi một người khác chịu trách nhiệm vụ án này.’’
“Cố đại nhân,” Giọng điệu của Phạm Hiên mang theo mấy phần không vui, “Ngươi đã nghĩ kỹ rồi sao?’’
“Ý của bệ hạ, thần hiểu rõ.’’ Sắc mặt Cố Cửu Tư vẫn rất bình tĩnh, “Nhưng bệ hạ coi trọng thần, không phải cũng là đánh giá cao sự chính trực của thần sao? Nếu hôm nay thần bất nghĩa với bằng hữu, sao bệ hạ còn dám giao phó Thái tử cho vi thần?’’
Phạm Hiên không nói gì, một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng nói: “Cho nên vụ án của Thẩm Minh, ngươi quyết định không nhận?’’
“Không nhận.’’
“Vậy nếu người kia phán hắn tội chết thì sao?’’
“Dựa theo luật mà nói, mặc dù Thẩm đại nhân có tội nhưng cũng lập được công lớn, xem như tội sống khó thoát tuy nhiên cũng không nặng đến mức phải phán tội chết.’’
“Vậy ngươi định làm thế nào?’’
“Thay hắn minh oan.’’
“Nếu trẫm đích thân xử lý vụ án, ngươi cũng muốn làm người giải oan?’’
“Bệ hạ là mình quân.’’
Câu tán dương này của Cố Cửu Tư vừa bật thốt ra ngoài, bầu không khí trong căn phòng trầm mặc thật lâu.
Cố Cửu Tư lẳng lặng quỳ trên mặt đất, một lúc lâu sau giọng điệu bất đắc dĩ của Phạm Hiên mới vang lên: “Cố Cửu Tư, ngươi có biết trẫm đang muốn nâng đỡ ngươi lên chức Thừa tướng.’’
“Vi thần cảm tạ hậu ái của bệ hạ.’’
“Tương lai Chu đại nhân quản lý binh mã, ngươi quản lý thiên hạ, trẫm đã đặt trên người ngươi quá nhiều kỳ vọng.’’
“Thần cô phụ sự tín nhiệm của bệ hạ.’’
“Ngươi cũng biết mình đã từ bỏ cái gì?’’
“Biết.’’ Giọng nói Cố Cửu Tư âm vang có lực: “Nhưng thần tuyệt đối không hối hận.’’
“Tại sao?’’ Phạm Hiên hơi bực bội, Cố Cửu Tư ngẩng đầu nhìn lên, nghiêm túc nói: “Thần cho rằng, làm người còn quan trọng hơn cả làm quan.’’
Phạm hiện không nói gì, hắn nhìn chằm chằm vào Cố Cửu Tư đang quỳ bên dưới.
Thật lâu sau, hắn hít một hơi thật sâu, cuối cùng nói: “Ngươi đi xuống đi.’’
Cố Cửu Tư biết đã có kết quả, hắn dập đầu, đứng lên, lui xuống.
Hắn đi ra khỏi ngự thư phòng, xuất cung rồi đi thẳng về nhà, trong lòng vô cùng cao hứng. Chờ đến khi trở về phủ, nhìn thấy Liễu Ngọc Như đang ngồi tính sổ sách trong phòng, hắn vọt vào, ôm Liễu Ngọc Như lên vui vẻ xoay một vòng.
Liễu Ngọc Như giật mình bật thốt thành tiếng, vội vàng bảo hắn thả mình xuống, Cố Cửu Tư thả nàng ngồi trên ghế, cao hứng nói: “Ngày mai chúng ta đi thăm Thẩm Minh đi?’’
“Được thôi.’’
Liễu Ngọc Như cười rộ lên, ôn hòa nói: “Chàng vào cung nói gì với bệ hạ vậy?’’
“Ta nói với bệ hạ ta không làm, không muốn xét xử Thẩm Minh.’’
Cố Cửu Tư nói xong rồi lại kể từ đầu đến cuối chuyện của mình và Phạm Hiên cho Liễu Ngọc Như nghe, Liễu Ngọc Như lẳng lặng lắng nghe, Cố Cửu Tư ôm nàng, chậm rãi nói: “Ta cùng bệ hạ nói ta không làm, không muốn thẩm Thẩm Minh.”
Cố Cửu Tư nói, liền đem chính mình cùng Phạm Hiên chuyện này cùng Liễu Ngọc Như nói một lần, Liễu Ngọc Như lẳng lặng nghe, Cố Cửu Tư ôm nàng, chậm rãi nói: “Khi đó từ lúc đi ra khỏi hoàng cung ngay cả chính ta cũng biết phải làm thế nào. Lăn lộn trong chốn quan trường này một thời gian dài như thế ra cũng bản thân ta cũng không tự cảm thấy tiêm nhiễm bản chất của quan lại, cân nhắc thiệt hơn, vì tư lợi. Gánh nặng trên người càng nhiều, càng leo lên cao càng phải suy nghĩ nhiều chuyện, đôi khi suy nghĩ nhiều đến mức quên mất mình đến từ đâu, mục đích lý tưởng ban đầu của mình là gì.’’
“Nhưng mà vẫn còn tốt.’’ Cố Cửu Tư dựa vào người Liễu Ngọc Như, nhắm mắt lại, yên tâm nói: “Có nàng ở đây, ta luôn nhìn thấy con đường đúng đắn của mình.’’
Liễu Ngọc Như nghe vậy, khẽ mỉm cười một tiếng, nàng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Cố Cửu Tư, ngẫm nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Nhưng mà cũng kỳ lạ, chàng nói có phải bệ hạ đã quá nôn nóng rồi không?’’
“Hả?’’
“Sai chàng đi sửa Hoàng Hà, lại ra lệnh cho chàng trở về xét xử vụ án, còn để chàng chủ trì kỳ thi Hương, hơi…’’ Liễu Ngọc Như nhíu mày, Cố Cửu Tư mỉm cười, nói thẳng: “Hơi tâng bốc quá mức?’’
Liễu Ngọc Như gật gật đầu, Cố Cửu Tư dựa vào người nàng, nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: “Thực ra chuyện này cũng chẳng có gì khó hiểu. Hắn cần một người có thể làm thẳng bằng quyền thế của Chu đại nhân. Chu đại nhân không thích Phạm Ngọc, nhưng lại có quyền, bệ hạ sợ hai người bọn họ xảy ra tranh chấp. Mà Thừa Tướng Trương đại nhân mặc dù có quan hệ với Chu đại nhân nhưng lại là một kẻ cơ hội thích làm ngư ông đắc lợi, nếu sau này Chu đại nhân và Thái tử xảy ra mâu thuẫn, có lẽ hắn sẽ bàng quan bình chân như vại. Cho nên bệ hạ cần một người có lập trường rõ ràng, người này không thể che chở bảo hộ Thái tử quá mức giống như Lạc Tử Thương, lúc đó chỉ làm mâu thuẫn giữa Chu đại nhân và Thái tử càng thêm gay gắt mà thôi, nhưng cũng không thể nghiêng về Chu Cao Lãng, hắn không chỉ phải giống mấy lão thần có liên quan kia mà còn phải có năng lực, hơn nữa không phải là loại năng lực như Diệp Thế An hay Lý Ngọc Xương, mà phải là năng lực điều hòa tất cả mọi người…’’
Cố Cửu Tư nói, chậm rãi mở mắt ra: “Nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có một mình ta.’’
“Hắn không sợ chàng có quan hệ tốt với Chu Diệp, sau này sẽ trở thành người của Chu đại nhân sao?’’ Liễu Ngọc Như hơi khó hiểu, nghe nàng nói vậy, Cố Cửu Tư cười rộ lên: “Không phải điều hắn coi trọng nhất chính là quan hệ giữa ta với Chu đại nhân sao? Nếu như ta và Chu đại nhân không có quan hệ gì thì sao có thể đảm nhận được nhiệm vụ của người trung gian này? Bệ hạ biết, trải qua chuyện ở Dương Châu, bây giờ tâm nguyện lớn nhất của ta đó là thiên hạ có thể thái bình yên ổn, không nảy sinh tranh chấp mâu thuẫn, thực ra thì chỉ cần Thái tử không làm chuyện gì quá mức thất trách sai trái, có mấy người như Chu đại nhân và ta phụ chính, đến lúc đó cho dù là bệ hạ băng hà, Đại Hạ này cũng sẽ tiếp tục được yên ổn trăm họ bình an. Mặc dù ta không thích Phạm Ngọc nhưng ta vẫn sẽ cố gắng hết sức bảo vệ hắn, bởi vì chỉ có thể bảo vệ hắn, thiên hạ này mới được thái bình.
Liễu Ngọc Như trầm mặc, nàng hơi do dự nói: “Vậy nếu hắn thất trách làm chuyện sai trái thì sao?’’
Cố Cửu Tư không nói gì, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Nếu thiên hạ đã được định trước phải rối loạn, vậy dĩ nhiên là chọn ra minh quân mới quyết định.’’
“Bệ hạ không nghĩ đến chuyện này sao?’’ Liễu Ngọc Như không hiểu những quanh co rắc rối này, “Chẳng lẽ ngài ấy không biết một khi Thái tử mất đi chừng mực của mình, chàng cũng sẽ không tiếp tục làm người hòa giả này nữa sao?’’
Cố Cửu Tư thở dài, trong mắt mang theo mấy phần bất đắc dĩ: “Thực ra thì bệ hạ cũng đã phải lựa chọn rất khó khăn đấy, Phạm Ngọc là con trai duy nhất của ngài ấy, mặc dù bây giờ tình tính kiêu ngạo hung hăng càn quấy nhưng chung quy lại vẫn chưa từng phạm phải lỗi lầm gì lớn. Nếu là các bậc đế vương khác cũng chưa đến mức vì thế mà phế Thái tử, huống chi Thái tử là đứa con nối dõi duy nhất của bệ hạ, phế đi thì phải lập ai bây giờ? Bất kể là lập ai đi chăng nữa cũng là danh không chính ngôn không thuận, mặt khác cũng có một nhóm người ủng hộ Phạm Ngọc lên ngôi, trừ phi Phạm Ngọc đã chết, nếu không Đại hạ khó mà được yên ổn.’’
“Nhưng bệ hạ cũng đã nghĩ đến chuyện lâu dài, với tính tình của Thái tử bây giờ mà nói, một ngày nào đó đăng cơ, lúc đó chẳng ai có thể kiềm chế được hắn nữa, không biết sẽ làm ra những chuyện gì, không ai có thể nói rõ. Nếu như hắn thực sự phạm phải sai lầm lớn, theo bố trí của bệ hạ hiện tại…’’
“Sợ là không chừa cho Thái tử một đường lùi.’’
Một triều đình, không có bất cứ bè phái vây cánh nào rõ ràng, nhưng ở mỗi một vị trí chức vụ đều sắp xếp người phù hợp nhất. Quản lý quân đội đã có Chu Cao Lãng, Thừa tướng Trương Giác, Hộ Bộ Thượng Thư Cố Cửu Tư, Công Bộ Thượng Thư Liêu Yên Lễ, Hình Bộ Thượng Thư Lý Ngọc Xương…
Có những người này ở đây, cho dù một ngày nào đó Phạm Hiên bách niên quy thiên, cũng có thể đảm bảo Đại Hạ trong ngoài yên ổn.
Ngài ấy đã tận lực vì quốc gia này, chỉ là trước sao vẫn mang trong mình sự ích kỷ của một người cha, vẫn hy vọng đứa con nối dõi duy nhất của mình có thể sống thật tốt, cho nên mới hy vọng Cố Cửu Tư không chỉ dừng lại ở một Hộ Bộ Thượng Thư mà ngài còn hy vọng Cố Cửu Tư có thể đứng vững đôi chân trong quan trường, trở thành một người thẳng bằng quyền lực của Chu Cao Lãng.
Chu Cao Lãng và Phạm Ngọc không hợp nhau, Chu Cao Lãng nhìn Phạm Ngọc lớn lên, trong lòng hắn từ đầu đến cuối vẫn cho rằng Phạm Ngọc chỉ là một đứa bé, không đánh giá cao hắn. Trong quá khứ Chu Cao Lãng vẫn luôn khuyên giải Phạm Hiên nên lập phi lập hậu sinh một đứa nhỏ khác, thậm chí lúc lập Thái tử còn một mực phản đối. Phạm Ngọc hận thấu xương Chu Cao Lãng, nhưng Chu Cao Lãng quyền cao chức trọng, nếu như Phạm Ngọc bị ức hiếp đến tàn nhẫn, không thể làm được gì Chu Cao Lãng sợ rằng sẽ làm ra những chuyện cực đoan, nếu thế thì hắn đã kết thúc thật rồi, Đại Hạ lại một phen hỗn loạn.
Cho nên triều đình này mới cần một Cố Cửu Tư, hắn có quan hệ tốt với Chu gia, có thể khuyên nhủ Chu Cao Lãng, lại có thể dỗ dành Phạm Ngọc khiến hắn tin rằng trong tay mình có một quần cờ cân bằng cực phẩm mang tên Chu Cao Lãng, sẽ không đến mức phải đi vào bước đường cùng. Trong quá trình này, chỉ hy vọng Phạm Ngọc từ từ trường thành, có lẽ một ngày nào đó hắn có thể hiểu được nỗi khổ tâm của phụ hoàng.
Liễu Ngọc Như lắng nghe lời giải thích của Cố Cửu Tư, không khỏi thở dài nói: “Chuyện quốc gia đại sự đúng là không dễ dàng, nếu Bệ hạ không phải là Bệ hạ, có lẽ hắn cũng không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy.’’
Nói đến đây, liễu như ngọc nhỏ giọng tiếp tục: “Chỉ là, phải gấp gáp thế này, sợ là Bệ hạ…’’
Nàng còn chưa nói hết, Cố Cửu Tư cũng đã hiểu rõ, hắn thở dài, lắc đầu, có những thứ không nên quá nhiều lời.
Sáng hôm sau, Cổ Cửu Tư ra ngoài chuẩn bị, hẹn Liễu Ngọc Như chiều nay sẽ cùng đi thăm Thẩm Minh. Sáng sớm Liễu Ngọc Như đã đến Thần Tiên hương, cùng với Diệp Vận theo dõi tình hình kinh doanh của Thần Tiên hương. Sau khi dùng cơm xong, Cố Cửu Tư đã phái người đến đón Liễu Ngọc Như, Diệp Vận khó hiểu nói: “Còn sớm thế này Cố đại nhân đến đón tỷ đi làm gì?’’
“Đi thăm Thẩm Minh một chút.’’ Liễu Ngọc Như mỉm cười, nói tiếp: “Muội có muốn đi chung không?’’
Diệp Vận nghe được cái tên Thẩm Minh, thở dài: “Dĩ nhiên là phải đi rồi.’’
Liễu Ngọc Như gật gật đầu, dẫn Diệp Vận cùng lên xe ngựa, Liễu Ngọc Như đến đến lúc trước khi mấy người bọn họ rời khỏi Đông Đô tên Thẩm Minh kia còn khóc đến kinh thiên động địa, không khỏi mím môi nở nụ cười, len lén đánh giá Diệp Vận, Diệp Vận nhìn thấy ánh mắt kia của nàng, hơi không được tự nhiên nói: “Ánh mắt này của tỷ là có ý gì?’’
“Hôm rời khỏi Đông Đô ấy Thẩm đại nhân khóc nguyên một ngày.’’
Diệp Vận nghe được những lời này cũng biết Liễu Ngọc Như đang muốn hỏi chuyện gì, nàng khẽ ho nhẹ một tiếng, nói: “Tính tình hắn trẻ con.’’
“Rất giống với muội trong quá khứ.’’
Liễu Ngọc Như nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, nàng ngẫm nghĩ một chút, đặt khuỷu tay lên chiếc bàn nhỏ trước mặt khẽ nghiêng người nhìn nhìn Diệp Vận nói: “Muội nghĩ thế nào? Tuổi tác muội cũng không còn nhỏ nữa rồi, thúc thúc muội mặc kệ hôn sự của muội sao?’’
“Quản thì có quản nhưng cũng không dám nhiều lời vì sợ ta đau lòng.’’ Diệp Vận bình tĩnh nói: “Nói thật, thực sự ta cũng không nghĩ nhiều, ta cảm thấy trong nhà muốn gả ta cho người nào, ta gả cho ai, nếu hôn sự của ta có thể mang đến niềm vui và sự nhẹ nhõm trong lòng cho người khác, vậy thì cũng là điều tốt.’’
“Muội…’’ Liêu ngọc như nhíu mày, Diệp Vận mỉm cười: “Nói ra cũng không sợ tỷ chê cười, lúc trước trong nhà muốn ta và Giang đại nhân gặp nhau một lần, trong lòng ta cũng xuôi xuôi.’’
Nói đến đây, dường như Diệp Vận hơi xấu hổ, cúi đầu nói tiếp: “Ta nghĩ nếu như cứ nhất định phải gả, vậy thì gả cho một người cũng được xem là thân thích của tỷ, sau này có thể chăm sóc hỗ trợ lẫn nhau, mà Diệp gia, Cố gia và Giang gia chúng ta cũng thực sự kết thân, cứ xem như cống hiến chút sức mình vì gia tộc đi. Tái giá lần thứ ba gả cho Giang đại nhân cũng có thể được coi là thể diện, không cần phải lo ngại chuyện môn đăng hộ đối gì đó, chỉ là không thể ngờ răng trong lòng Giang đại nhân lại có người…’’
Nói xong, Diệp Vận thở dài, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Sau đó ta cũng đã suy nghĩ thông suốt, ta còn trẻ, còn có rất nhiều cơ hội, mấy chuyện tương lai này cứ từ từ rồi tính.’’
“Nói đi nói lại,’’ Liễu Ngọc Như cười cười, “Chính là không để ý đến Thẩm Minh.’’
Diệp Vận im lặng không nói gì, một lúc lâu sau nàng mới mở miệng nói: “Hắn đã cứu ta, đối xử tốt với ta, đau lòng ta, ta chỉ xem hắn như một vị bằng hữu, hắn nói thích ta, ta sợ làm nhục nhã tổn thương tâm ý của hắn, cũng sợ làm nhục đến con người hắn.”
“Muội nói cũng lạ.’’ Liễu Ngọc Như hơi nghi ngờ, “Bảo muội gả cho Giang cửu cửu muội không cảm thấy làm nhục người ta, bảo muội đáp lại Thẩm Minh muội lại sợ chà đạp Thẩm Minh?’’
Nghe Liễu Ngọc Như nói như vậy, Diệp Vận nở nụ cười khổ: “Thẩm Minh, thực sự rất sạch sẽ và đơn thuần.’’
Nghe đến đây, Liễu Ngọc Như đã hiểu rõ.
Diệp Vận của bây giờ cũng giống như chính nàng lúc trước, đối mặt với tình cảm của Cố Cửu Tư dành cho mình, nàng luôn cảm thấy không xứng với hắn. Bởi vì tâm tư nàng quá nặng, mà tình cảm của Cố Cửu Tư lại cũng giống như Thẩm Minh hôm nay, rất sạch sẽ và đơn thuần.
Nàng đột nhiên có mấy phần cảm động lây, nhưng điều kỳ lạ ở chỗ, năm đó tự nàng cũng cảm thấy chính mình không xứng với Cố Cửu Tư, còn bây giờ lại không hề có ý nghĩ như vậy nữa, nàng nhận ra được sự thay của bản thân, vô thức ngẩn người, Diệp Vận thấy nàng sững sờ cũng không nói chuyện, một lát sau, Liễu Ngọc Như chậm rãi nói: “Chờ một thời gian nữa tất cả sẽ ổn thôi.’’
“Chờ cái gì chứ?’’ Diệp Vận khó hiểu hỏi, nhưng Liễu Ngọc Như lại cười rộ lên: “Chờ một thời gian nữa có lẽ muội sẽ hiểu được rằng cảm giác được một người nào đó xem mình là chân ái sẽ tuyệt diệu đến nhường nào.’’
Sẽ sửa lại tất cả những khiếm khuyết của người, sẽ khiến ngươi thay da đổi thịt hoàn toàn.
“Có lẽ là vậy đi.’’
Diệp Vận thở dài, hai người vừa đi vừa nói chuyện chẳng mấy chốc đã đến thiên lao, sau khi xuống xe ngựa đã nhìn thấy Cố Cửu Tư và Diệp Thế An đang đứng chờ bọn họ trước cửa. Cố Cửu Tư thấy Liễu Ngọc Như đi ra vội vàng đi lên đỡ nàng xuống đất, Diệp Vận nhìn thấy Diệp Thế An, chào hỏi với hắn một tiếng, Diệp Thế An hiểu rõ nói: ‘’Đến thăm Thẩm Minh à?’’
Diệp Vận đáp một tiếng, Diệp Thế An dường như muốn nói gì đó, nhưng cũng cùng cũng chỉ cau mày im lặng.
Bốn người cùng cùng nhau bước vào thiên lao, còn chưa đến nơi đã nghe được giọng nói của Thẩm Minh.
Hắn đang gõ chén ở bên trong, nhàn rỗi không có việc gì làm ngồi ca hát.
Hắn không có học hành gì, tất cả những bài hát hắn biết đều học được từ trong sơn trại, kết hợp với bầu không khí lạnh lẽo trong thiên lao lại có cảm giác tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể có hai tên thổ phỉ đột nhiên xuất hiện, vung vẩy đại đao trong tay hét lớn: ‘’Núi này là ta mở…’’
Bốn người đi vào, Thẩm Minh nghe được âm thanh phía sau, đưng lưng về cửa phòng giam, nhàm chán uể oải nói: ‘’Thế An ca, ta muốn ăn đào, lần sau ca mang đào vào đi.’’
“Được.’’ Cố Cửu Tư mở miệng.
Nghe được giọng nói của Cố Cửu Tư, sống lưng Thẩm Minh đột nhiên cứng đờ, sau đó hắn đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Cố Cửu Tư đang ở phía sau, hắn vội vàng bò dậy, cao hứng nói: ‘’Cửu ca.’’
Cố Cửu Tư nghiêm túc xụ mặt, nhìn Thẩm Minh, cười lạnh nói: ‘’Còn biết ta là ca của đệ nữa sao?’’
“Ca,” Thẩm Minh lập tức lấy lòng nói, ‘’Huynh là ca ca ruột thịt của đệ nha. Tại sao huynh lại đến đây? Mọi chuyện đã giải quyết xong chưa? Đã xử trảm người của Vương gia chưa? Tận đại nhân có ổn không? Tình hình Huỳnh Dương bây giờ thế nào rồi? Huynh…’’
“Đệ còn có mặt mũi mà hỏi nhiều vấn đề như vậy à,’’ Cố Cửu Tư lạnh mặt cắt đứt lời hắn, “Tại sao không tỉnh táo nhìn lại xem mình đã làm chuyện gì đi?’’
“Đệ sai rồi.’’ Thẩm Minh biết lắng nghe, vội vàng mở miệng, ‘’Lần sau đệ không dám tái phạm nữa.’’
“Còn có lần sau nữa ư?” Cố Cửu Tư nghiêm túc nhìn Thẩm Minh, nghiêm túc nói, “Sợ rằng đệ không có lần sau nữa đâu.’’
Lời này của hắn khiến Thẩm Minh ngẩn người, Diệp Thế An và Diệp Vận nghe thấy như vậy cũng khiếp sợ nhìn về hắn, Diệp Thế An lập tức nói: “Bệ hạ…’’
“Bệ hạ hạ lệnh cho ta xét xử vụ án này.’’ Cố Cửu Tư nhìn Thẩm Minh: “Vụ án ở Huỳnh Dương liên quan đến rất nhiều quan viên lớn nhỏ ở Đông Đô, bệ hạ hy vọng ta đến thấm án. Nhưng vì quan hệ với đệ mà ta cũng có liên quan đến chuyện này, nghi ngờ ta muốn bịt đầu mối rửa sạch chứng cứ nên đã sai đệ đến giết hại Vương Tư Viễn, ta phải làm gì đó để chứng minh sự trong sạch của mình, sau đó người đã bảo ta đi xét xử vụ án này, lập công, để Bệ hạ cho ta một cơ hội thăng quan tiến chức.’’
“Đây là sự khảo nghiệm của Bệ hạ dành cho ta.’’ Trong ánh mặt Cố Cửu Tư không hề tỏ ra mình đang nói giỡn, “Thẩm Minh, đệ nói ta phải làm sao bây giờ?’’
“Cửu Tư…’’ Diệp Thế An vội vàng mở miệng, Cố Cửu Tư gầm lên một tiếng: “Huynh để cho hắn nói!’’
Thẩm Minh im lặng nhìn Cố Cửu Tư, một lát sau hắn bình tĩnh nói: “Cửu ca là người phải làm nên nghiệp lớn, tiếp nhân sự khảo nghiệm của Bệ hạ, nếu Cửu ca xét xử vụ án thì có thể một bước lên mây, sự nghiệp lên như diều gặp gió, nói không chừng sau này sẽ trở thành Thừa tướng trẻ tuổi nhất Đại Hạ của chúng ta cũng nên. Đến lúc đó Cửu ca sẽ không giống như bây giờ, huynh sẽ làm việc vì bách tính muôn dân.’’
“Ta hỏi đệ ta phải làm sao bây giờ?’’ Cố Cửu Tư không có phép hắn trốn tránh vấn đề này, Thẩm Minh thở dài: “Dĩ nhiên là phải xử nặng. Hình phạt nặng nhất trong luật như thế nào thì xử như thế đó. Cửu ca, huynh cũng đừng lo lắng, đệ đã đọc qua “Luật Đại Hạ” rồi, với tội trạng của ta bây giờ, nặng nhất là chu di tam tộc. Thẩm Minh đệ không có tam tộc để trảm, huynh cứ phán như vậy, chỉ cần phán như thế thì chẳng có ai dám nói huynh sai sử ta cả.’’
“Có phải đệ cho rằng ta không dám phán không?’’
Giọng điệu Cố Cửu Tư mang theo mấy phần tức giận, Thẩm Minh nhìn Cố Cửu Tư, hắn lập tức thanh minh: “Cửu ca, đệ biết trong lòng huynh không dễ chịu gì, nếu như có thể đệ cũng muốn tự kết liễu chính mình để không làm khó cho huynh. Nhưng nếu đệ kết liễu thì chính là sợ tội tự sát, đến lúc đó mọi hiềm nghi của huynh cũng không thể nào rửa sạch được.’’
“Không phải đệ trong lúc xúc động mới làm ra chuyện này.’’ Hắn lẳng lặng nhìn Cố Cửu Tư, “Từ khi đệ bắt đầu làm chuyện ấy, đệ đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, đệ không muốn liên lụy đến huynh, nếu vì đệ mà huynh bị vạ lây thì không bằng đệ chết ở trên đường không bao giờ quay lại thì hơn.’’
Cố Cửu Tư im lặng không nói một lời, hắn nhìn Thẩm Minh đứng trước mặt, sau đó quay người nói với lính canh ngục bên cạnh mình: “Mở cửa.’’
Tên lính canh ngục này là người của hắn đã sắp xếp, sau khi cánh cửa nhà lao được mở ra, Cố Cửu Tư nói: “Ngươi đi xuống đi, ta có mấy câu muốn nói riêng với hắn.’’
Cai ngục hơi do dự, nhưng nghĩ đến thân phận của Cố Cửu Tư, cuối cùng vẫn đi ra ngoài cửa thiên lao đứng ở chờ ở đó.
Nhưng cai ngục vừa mới ra ngoài một chút đã nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của Thẩm Minh vang lên bên trong.
“Đệ xem lại đầu óc của mình xem! Xem lại đầu óc của mình xem!’’
Cố Cửa Tư vừa bước vào phòng giam đã lập tức tay đấm chân đạp vào người Thẩm Minh, Thẩm Minh gào thét chạy trốn khắp nơi trong ngục giam, Diệp Thế An, Diệp Vận và Liễu Ngọc Như vội vàng đi vào ngăn cản Cố Cửu Tư lại. Cố Cửu Tư vừa đánh vừa mắng: “Chi bằng đệ không hiểu chuyện, không suy nghĩ nhảm nhí! Đệ là cái đồ anh hùng thích khoe mẽ! Hôm nay ta phải đánh chết đệ, đánh chết đệ!’’
“Cái tên ngu ngốc không hiểu chuyện này, mạng của toàn bộ Vương gia cũng đáng để đệ làm như vậy sao, hả?’’
Cố Cửu Tư bị ba người còn lại hợp sức ngăn cản nhưng vẫn muốn đuổi theo Thẩm Mình làm bộ muốn đánh. Diệp Thế An ở bên cạnh liên tục khuyên can: “Mắng cũng được, đừng động thủ, đừng động thủ.’’
Liễu Ngọc Như cũng vội vàng nói: “Chàng bình tĩnh chút đi, muốn đánh cũng đợi hắn trở về rồi đánh, đánh ở chỗ này sẽ xảy ra chuyện không hay đấy.’’
Diệp Vận nghe Liễu Ngọc Như nói, cũng tiếp lời: “Khi nào hắn trở về huynh lại đánh hắn cũng chưa muộn, hôm nay thương thế của hắn vừa mới tốt lên một chút, nếu đánh nữa thực sự sẽ đánh chết người đó.’’
Nghe được những lời khuyên nhủ này, Cố Cửu Tư cũng đã đánh đến mệt, hắn ngừng động thủ, đi đến ngồi xuống trên giường, thở hổn hển nói: “Thẩm Minh, đời trước đúng là ta đã mắc nợ đệ mà.’’
“Cửu ca, đệ thực sự biết sai rồi.’’
Thẩm Minh ôm đầu, ngồi xổm xuống một bên, cúi đầu nhận sai.
Cố Cửu Tư bình tĩnh trở lại, không hiểu tại sao đột nhiên hắn lại cảm nhận được cảm giác trong lòng lúc đánh hắn của Cố Lãng Hoa năm xưa.
Bây giờ hắn thực sự rất muốn cầm một cây gậy gỗ đánh chết cái tên Thẩm Minh này, coi như đánh không chết thì đánh đến mức gậy gỗ gãy làm đôi cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Thẩm mình thấy Cố Cửu Tư trầm mặc không nói lời này, nhỏ giọng nói: “Cửu ca, thực sự huynh đừng tự gây khó dễ cho chính mình.’’
“Gây khó dễ cho ta cái gì, con mẹ đệ mới gây khó dễ!’’
Nghe Cố Cửu Tư mắng như vậy, Diệp Thế An ở bên cạnh cũng đã hiểu rõ: “Cho nên vụ án này, ngươi không muốn thẩm tra?’’
“Không thẩm.’’
Cố Cửu Tư quay đầu nói: “Thẩm cái gì mà thẩm? Ta muốn quay lại sửa Hoàng Hà! Ta sẽ ở Hoàng Hà sửa đê mãi mãi, không bao giờ quay lại đây nữa, ta và Hoàng sẽ ở bên cạnh nhau muốn đời xanh tươi*. Ta sửa Hoàng Hà xong sẽ đi sửa Trường Giang rồi Hoài Hải, từ nay về sau ta sẽ không bao giờ trở lại Đông Đô nữa, cả đời đi sửa đê.’’
(Muôn đời xanh tươi: Ý chỉ quan hệ hữu nghị bền vững.)
Diệp Vận ở bên cạnh nghe được, nhịn không được bật cười thành tiếng, Cố Cửu Tư lạnh lùng liếc nàng một cái, Diệp Vận nhanh chóng lùi một trước, tránh sau lưng Diệp Thế An.
Liễu Ngọc Như cũng cố gắng nhịn cười, khẽ ho một tiếng, nói với Thẩm Minh: “Ngươi định một mình gánh vác tất cả mọi chuyện, nhưng Cửu ca của ngươi sao có thể để cho ngươi phải gánh vác một mình? Thẩm Minh à, sau này nếu làm việc gì, phải nhớ rằng người bên cạnh mình cũng đang lo lắng suy nghĩ cho ngươi, không thể khoanh tay đứng nhìn mặc kệ ngươi thế nào cũng được. Ngươi muốn hy sinh là chuyện vô cùng dễ dàng nhưng ngươi cũng phải hỏi xem người khác có đau lòng có khổ sở và có cho phép ngươi làm điều đó hay không nữa chứ.’’
“Bây giờ ngươi không phải là một người sống trên núi tự do tự tại như trước kia nữa.’’ Giọng điệu Liễu Ngọc Như mang theo vài phần bất đắc dĩ, “Nếu ngươi đã đến Cố gia thì đó chính là nhà của ngươi.’’
Thẩm Minh im lặng không nói gì, hắn ngồi xổm sang một bên, cúi đầu nhìn vòng tay chính mình, một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng.
Diệp Vận đi đến bên cạnh Thẩm Minh, nhẹ nhàng đạp hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Nói gì đi chứ, ngươi câm sao?’’
“Ta đã biết, tẩu tử.’’
Cuối cùng Thẩm Minh cũng mở miệng, khàn khàn, lại lặp lại một lần nữa: “Thực sự ta đã biết, Cửu ca, tẩu tử.’’
Hắn biết, bây giờ hắn không phải chỉ có một mình, hắn có một gia đình.
Cố Cửu Tư nghe được những lời này, cũng không muốn gây phiền lòng cho Thẩm Minh nữa hắn ngồi trên giường, mím môi, nói: “Thời gian này đệ cố gắng dưỡng thương cho tốt, chỉ cần ta không xét xử vụ án này nhất định Bệ hạ cũng không lấy lý do mắc trọng tội để xử đệ. Có lẽ ngài ấy sẽ phái Lý Ngọc Xương làm chủ thẩm, tình huống của đệ hắn cũng hiểu rõ hơn ai hết, ta đoán cuối cùng ngươi đệ sẽ phải sung quân lưu đày.’’
“Vậng.’’ Thẩm Minh cúi đầu, không nói gì. Cố Cửu Tư nói tiếp: “Ta cũng sẽ giúp đệ nghĩ cách, cố gắng được sung quân đến U Châu, đó là địa bàn của Chu đại ca, đến lúc đó đệ phải nghiêm túc theo Chu đại ca làm việc thật tốt. Sau này cũng đừng luôn xúc động dùng vũ lực muốn làm gì thì làm nữa, hãy đọc nhiều sách vào, không thích đọc những văn vẻ nho nhã kia thì hãy xem binh pháp nhiều hơn.’’
“Được ạ.’’
Thâm minh không ngang ngạnh ương bướng giống như lúc trước, cái gì cũng nói được, cái gì cũng đồng ý, Cố Cửu Tư không có cách nào mở miệng mắng được.
Mấy người nói chuyện với nhau một lúc, Cố Cửu Tư đi ra ngoài, đến cửa lại xoay người nói với Diệp Thế An: “Ngươi lấy mấy quyền sách binh pháp từ trong nhà mình đến đưa cho hắn đọc, đừng để hắn ở trong tù mà an nhàn giống như đang dưỡng lão thế này, cái gì cũng không chịu học.’’
Diệp Thế An gật gật đầu, sau đó nói: “Ngươi dám kháng chỉ bệ hạ, không chỉ là cơ hội làm chủ thẩm vụ án ở Huỳnh Dương thôi đúng không?’’
Cố Cửu Tư trầm mặt một lát, một lúc sau hắn mới nói: “Bệ hạ muốn ta làm quan chủ khảo khoa thi lần này.’’
Diệp Thế An ngẩn người, cuối cùng thở dài một tiếng: “Cửu Tư.’’
Cố Cửu Tư xoay người nhìn hắn, Diệp Thế An cười cười: “Cầu mong ta ngươi và mấy huynh đệ khác có thể mãi mãi giống như hôm nay.’’
“Hử?’’ Cố Cửu Tư hơi khó hiểu, Diệp Thế An cũng hơi xấu hổ nhưng vẫn nói: “Ngươi yên tâm nếu ta là ngươi, ta cũng sẽ như thế.’’
Nghe hắn nói như vậy, Cố Cửu Tư cũng cười.
Hắn vỗ vỗ bả vai Diệp Thế An một cái: “Thực sự là đời trước ta đã mắc nợ hắn, ta cảm thấy mình đang nuôi một đứa con trai, cũng là như vậy.’’
Nói đến đây, Cố Cửu Tư bất đắc dĩ: “Thật sự!’’ Hắn cảm khái với Diệp Thế An: “Ta cảm giác mình tuổi còn trẻ nhưng đã nuôi dưỡng một đứa con trai phản nghịch. Tâm tình của cha ta năm đó bây giờ ta đã sớm cảm nhận được rồi.’’
“Tâm tình gì?’’
Liễu Ngọc Như đứng bên cạnh nín cười nói chen vào, Cố Cửu Tư thở dài: “Chính là muốn đánh chết hắn, vô cùng muốn đánh chết hắn.’’
Hắn biết ý của Liễu Ngọc Như.
Năm đó Na Tra cũng mang trong người sự kiêu ngạo kiên cường từ trong xương tủy nhưng cuối cùng vẫn trở thành tay sai của Thiên Đình; Tề Thiên Đại Thánh đã từng đại náo thiên cung nhưng năm trăm năm sau cũng trở thành Đấu Chiến Thắng Phật*.
(*Đấu Chiến Thắng Phật (鬪戰勝佛): Danh hiệu sau khi thỉnh kinh xong, thành chánh quả, tên được người thờ phụng, đứng hàng 31 trên 35 vị Phật trong Phật giáo.)
Có chức vị thánh thần nhưng lại mất đi khí phách, mất tự do làm những gì mình muốn, từ ngời trấn áp người khác trở thành người bị trấn áp, trên cõi đời này tất cả mọi người phảng phất như thể đều là luân hồi.
Điều Liễu Ngọc Như đang tiếc nuối đang đau lòng không phải là Thái tử Na Tra kia cũng không phải Tề Thiên Đại Thánh, mà là Cố Cửu Tư hắn.
Hắn bàng hoàng không mục đích bước đi trong đêm tối, đơn giản là vì hắn mơ hồ cảm nhận được, nếu cứ tiếp tục đi theo con đường này tiến về phía trước, có lẽ hắn sẽ là một Phạm Hiên tiếp theo, là một Chu Cao Lãng, là một Lục Vĩnh, thậm chí còn là Vương Tư Viễn.
Hôm nay hắn vì tiền đồ của bản thân mà hi sinh Thẩm Minh, chẳng ai biết được ngày mai sẽ phải từ bỏ thứ gì.
Nước ấm nấu ếch xanh*, cứ cúi đầu từng bước từng bước đi về phía trước, một thời gian sau ngay cả mục đích ban đầu của mình gì cũng đã quên mất.
(Là một câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc: Nếu một con ếch được quẳng vào nước sôi, nó sẽ cố nhảy vọt ra ngay lập tức, nhưng nếu cho nó vào nồi nước lạnh và đun nóng lên từ từ, nó sẽ không nhận ra sự nguy hiểm (Nhiệt độ của nồi nước tăng lên từ từ khiến con ếch thích nghi dần và không hề nhận ra có sự thay đổi) và khi nhiệt độ tăng dần nó vẫn cố chịu đựng rồi cuối cùng từ từ kiệt sức khiến không còn sức lực để bật nhảy khỏi cái nồi. Từ câu chuyện này nói đến sự chậm trễ, ngại đổi mới, sợ thay đổi và đột phá của con người cuối cùng sẽ tự làm hại chính bản thân mình mà không hay biết. Từ câu chuyện này cũng được tạo thành Hội chứng ếch luộc hay hiệu ứng luộc ếch (Boiling frog).)
Sau khi nghe Liễu Ngọc Như nói ra những lời này, hắn tựa như được nhìn thấy ngọn đèn sáng trong đêm tối mịt mùng, trong hoàn cảnh tuyệt vọng bỗng nhiên bắt được một cọng rơm cứu mạng.
Cố Cửu Tư ôm chầm lấy Liễu Ngọc Như một lúc, sau khi phục hồi tinh thần lại buông ra, chỉnh sửa áo choàng Liễu Ngọc Như đã giúp hắn mặc vào, xoay người, nói với nàng: “Nàng cứ trở về trước đi, ta muốn quay lại cung một chuyến.’’
Liễu Ngọc Như nhìn Cố Cửu Tư vội vàng chạy về phía cửa cung, không kiềm chế được bật cười, lớn tiếng nói: “Nhớ tự mình quay về đấy!’’
Cố Cửu Tư chạy chậm vẫy vẫy tay với nàng, không quay đầu lại mà chỉ trả lời: “Biết rồi.’’
Cố Cửu Tư chạy một mạch vào cung, lại cho người đi truyền đạt hắn muốn cầu kiến Phạm Hiên.
Phạm Hiên hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn bỗng nhiên quay lại, nhưng cũng tiếp kiến, Cố Cửu Tư vừa nhìn thấy Phạm Hiên đã lập tức quỳ xuống. Phạm Hiên nhìn Cố Cửu Tư, kinh ngạc hỏi: “Khanh đây là có ý gì?’’
“Bệ hạ, vụ án của Thẩm Minh, vi thần không thể nhận.”
Phạm Hiên nhíu mày, Cố Cửu Tư quỳ trên mặt đất tiếp tục nói: “Bệ hạ quý trọng vi thần, hy vọng vi thần sẽ không bị buộc tội, nhưng làm người quan trọng nhất là phải làm người như thế nào, chứ không phải là những gì người khác nói về mình. Thẩm Minh là huynh đệ của vi thần, chuyện hắn làm, chính xác là do vi thần không biết cách chỉ bảo, vi thần đã không thể cùng hắn gánh vác tiếng xấu trên người thì thôi đi, sao có thể có tư cách đi xét xử hắn? Nếu để giữ được thanh danh của chính bản thân mình, vì đại nghĩa diệt thân đến xử hắn, đó chính là bất nghĩa; Nếu không vì đại nghĩa diệt thân xét xử hắn, cho dù là công chính liêm minh thẩm tra dựa theo luật pháp thì chỉ với quan hệ của thần và hắn cũng sẽ bị người khác lời ra tiếng vào không hay, cho nên xin bệ hạ nghĩ lại, đổi một người khác chịu trách nhiệm vụ án này.’’
“Cố đại nhân,” Giọng điệu của Phạm Hiên mang theo mấy phần không vui, “Ngươi đã nghĩ kỹ rồi sao?’’
“Ý của bệ hạ, thần hiểu rõ.’’ Sắc mặt Cố Cửu Tư vẫn rất bình tĩnh, “Nhưng bệ hạ coi trọng thần, không phải cũng là đánh giá cao sự chính trực của thần sao? Nếu hôm nay thần bất nghĩa với bằng hữu, sao bệ hạ còn dám giao phó Thái tử cho vi thần?’’
Phạm Hiên không nói gì, một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng nói: “Cho nên vụ án của Thẩm Minh, ngươi quyết định không nhận?’’
“Không nhận.’’
“Vậy nếu người kia phán hắn tội chết thì sao?’’
“Dựa theo luật mà nói, mặc dù Thẩm đại nhân có tội nhưng cũng lập được công lớn, xem như tội sống khó thoát tuy nhiên cũng không nặng đến mức phải phán tội chết.’’
“Vậy ngươi định làm thế nào?’’
“Thay hắn minh oan.’’
“Nếu trẫm đích thân xử lý vụ án, ngươi cũng muốn làm người giải oan?’’
“Bệ hạ là mình quân.’’
Câu tán dương này của Cố Cửu Tư vừa bật thốt ra ngoài, bầu không khí trong căn phòng trầm mặc thật lâu.
Cố Cửu Tư lẳng lặng quỳ trên mặt đất, một lúc lâu sau giọng điệu bất đắc dĩ của Phạm Hiên mới vang lên: “Cố Cửu Tư, ngươi có biết trẫm đang muốn nâng đỡ ngươi lên chức Thừa tướng.’’
“Vi thần cảm tạ hậu ái của bệ hạ.’’
“Tương lai Chu đại nhân quản lý binh mã, ngươi quản lý thiên hạ, trẫm đã đặt trên người ngươi quá nhiều kỳ vọng.’’
“Thần cô phụ sự tín nhiệm của bệ hạ.’’
“Ngươi cũng biết mình đã từ bỏ cái gì?’’
“Biết.’’ Giọng nói Cố Cửu Tư âm vang có lực: “Nhưng thần tuyệt đối không hối hận.’’
“Tại sao?’’ Phạm Hiên hơi bực bội, Cố Cửu Tư ngẩng đầu nhìn lên, nghiêm túc nói: “Thần cho rằng, làm người còn quan trọng hơn cả làm quan.’’
Phạm hiện không nói gì, hắn nhìn chằm chằm vào Cố Cửu Tư đang quỳ bên dưới.
Thật lâu sau, hắn hít một hơi thật sâu, cuối cùng nói: “Ngươi đi xuống đi.’’
Cố Cửu Tư biết đã có kết quả, hắn dập đầu, đứng lên, lui xuống.
Hắn đi ra khỏi ngự thư phòng, xuất cung rồi đi thẳng về nhà, trong lòng vô cùng cao hứng. Chờ đến khi trở về phủ, nhìn thấy Liễu Ngọc Như đang ngồi tính sổ sách trong phòng, hắn vọt vào, ôm Liễu Ngọc Như lên vui vẻ xoay một vòng.
Liễu Ngọc Như giật mình bật thốt thành tiếng, vội vàng bảo hắn thả mình xuống, Cố Cửu Tư thả nàng ngồi trên ghế, cao hứng nói: “Ngày mai chúng ta đi thăm Thẩm Minh đi?’’
“Được thôi.’’
Liễu Ngọc Như cười rộ lên, ôn hòa nói: “Chàng vào cung nói gì với bệ hạ vậy?’’
“Ta nói với bệ hạ ta không làm, không muốn xét xử Thẩm Minh.’’
Cố Cửu Tư nói xong rồi lại kể từ đầu đến cuối chuyện của mình và Phạm Hiên cho Liễu Ngọc Như nghe, Liễu Ngọc Như lẳng lặng lắng nghe, Cố Cửu Tư ôm nàng, chậm rãi nói: “Ta cùng bệ hạ nói ta không làm, không muốn thẩm Thẩm Minh.”
Cố Cửu Tư nói, liền đem chính mình cùng Phạm Hiên chuyện này cùng Liễu Ngọc Như nói một lần, Liễu Ngọc Như lẳng lặng nghe, Cố Cửu Tư ôm nàng, chậm rãi nói: “Khi đó từ lúc đi ra khỏi hoàng cung ngay cả chính ta cũng biết phải làm thế nào. Lăn lộn trong chốn quan trường này một thời gian dài như thế ra cũng bản thân ta cũng không tự cảm thấy tiêm nhiễm bản chất của quan lại, cân nhắc thiệt hơn, vì tư lợi. Gánh nặng trên người càng nhiều, càng leo lên cao càng phải suy nghĩ nhiều chuyện, đôi khi suy nghĩ nhiều đến mức quên mất mình đến từ đâu, mục đích lý tưởng ban đầu của mình là gì.’’
“Nhưng mà vẫn còn tốt.’’ Cố Cửu Tư dựa vào người Liễu Ngọc Như, nhắm mắt lại, yên tâm nói: “Có nàng ở đây, ta luôn nhìn thấy con đường đúng đắn của mình.’’
Liễu Ngọc Như nghe vậy, khẽ mỉm cười một tiếng, nàng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Cố Cửu Tư, ngẫm nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Nhưng mà cũng kỳ lạ, chàng nói có phải bệ hạ đã quá nôn nóng rồi không?’’
“Hả?’’
“Sai chàng đi sửa Hoàng Hà, lại ra lệnh cho chàng trở về xét xử vụ án, còn để chàng chủ trì kỳ thi Hương, hơi…’’ Liễu Ngọc Như nhíu mày, Cố Cửu Tư mỉm cười, nói thẳng: “Hơi tâng bốc quá mức?’’
Liễu Ngọc Như gật gật đầu, Cố Cửu Tư dựa vào người nàng, nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: “Thực ra chuyện này cũng chẳng có gì khó hiểu. Hắn cần một người có thể làm thẳng bằng quyền thế của Chu đại nhân. Chu đại nhân không thích Phạm Ngọc, nhưng lại có quyền, bệ hạ sợ hai người bọn họ xảy ra tranh chấp. Mà Thừa Tướng Trương đại nhân mặc dù có quan hệ với Chu đại nhân nhưng lại là một kẻ cơ hội thích làm ngư ông đắc lợi, nếu sau này Chu đại nhân và Thái tử xảy ra mâu thuẫn, có lẽ hắn sẽ bàng quan bình chân như vại. Cho nên bệ hạ cần một người có lập trường rõ ràng, người này không thể che chở bảo hộ Thái tử quá mức giống như Lạc Tử Thương, lúc đó chỉ làm mâu thuẫn giữa Chu đại nhân và Thái tử càng thêm gay gắt mà thôi, nhưng cũng không thể nghiêng về Chu Cao Lãng, hắn không chỉ phải giống mấy lão thần có liên quan kia mà còn phải có năng lực, hơn nữa không phải là loại năng lực như Diệp Thế An hay Lý Ngọc Xương, mà phải là năng lực điều hòa tất cả mọi người…’’
Cố Cửu Tư nói, chậm rãi mở mắt ra: “Nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có một mình ta.’’
“Hắn không sợ chàng có quan hệ tốt với Chu Diệp, sau này sẽ trở thành người của Chu đại nhân sao?’’ Liễu Ngọc Như hơi khó hiểu, nghe nàng nói vậy, Cố Cửu Tư cười rộ lên: “Không phải điều hắn coi trọng nhất chính là quan hệ giữa ta với Chu đại nhân sao? Nếu như ta và Chu đại nhân không có quan hệ gì thì sao có thể đảm nhận được nhiệm vụ của người trung gian này? Bệ hạ biết, trải qua chuyện ở Dương Châu, bây giờ tâm nguyện lớn nhất của ta đó là thiên hạ có thể thái bình yên ổn, không nảy sinh tranh chấp mâu thuẫn, thực ra thì chỉ cần Thái tử không làm chuyện gì quá mức thất trách sai trái, có mấy người như Chu đại nhân và ta phụ chính, đến lúc đó cho dù là bệ hạ băng hà, Đại Hạ này cũng sẽ tiếp tục được yên ổn trăm họ bình an. Mặc dù ta không thích Phạm Ngọc nhưng ta vẫn sẽ cố gắng hết sức bảo vệ hắn, bởi vì chỉ có thể bảo vệ hắn, thiên hạ này mới được thái bình.
Liễu Ngọc Như trầm mặc, nàng hơi do dự nói: “Vậy nếu hắn thất trách làm chuyện sai trái thì sao?’’
Cố Cửu Tư không nói gì, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Nếu thiên hạ đã được định trước phải rối loạn, vậy dĩ nhiên là chọn ra minh quân mới quyết định.’’
“Bệ hạ không nghĩ đến chuyện này sao?’’ Liễu Ngọc Như không hiểu những quanh co rắc rối này, “Chẳng lẽ ngài ấy không biết một khi Thái tử mất đi chừng mực của mình, chàng cũng sẽ không tiếp tục làm người hòa giả này nữa sao?’’
Cố Cửu Tư thở dài, trong mắt mang theo mấy phần bất đắc dĩ: “Thực ra thì bệ hạ cũng đã phải lựa chọn rất khó khăn đấy, Phạm Ngọc là con trai duy nhất của ngài ấy, mặc dù bây giờ tình tính kiêu ngạo hung hăng càn quấy nhưng chung quy lại vẫn chưa từng phạm phải lỗi lầm gì lớn. Nếu là các bậc đế vương khác cũng chưa đến mức vì thế mà phế Thái tử, huống chi Thái tử là đứa con nối dõi duy nhất của bệ hạ, phế đi thì phải lập ai bây giờ? Bất kể là lập ai đi chăng nữa cũng là danh không chính ngôn không thuận, mặt khác cũng có một nhóm người ủng hộ Phạm Ngọc lên ngôi, trừ phi Phạm Ngọc đã chết, nếu không Đại hạ khó mà được yên ổn.’’
“Nhưng bệ hạ cũng đã nghĩ đến chuyện lâu dài, với tính tình của Thái tử bây giờ mà nói, một ngày nào đó đăng cơ, lúc đó chẳng ai có thể kiềm chế được hắn nữa, không biết sẽ làm ra những chuyện gì, không ai có thể nói rõ. Nếu như hắn thực sự phạm phải sai lầm lớn, theo bố trí của bệ hạ hiện tại…’’
“Sợ là không chừa cho Thái tử một đường lùi.’’
Một triều đình, không có bất cứ bè phái vây cánh nào rõ ràng, nhưng ở mỗi một vị trí chức vụ đều sắp xếp người phù hợp nhất. Quản lý quân đội đã có Chu Cao Lãng, Thừa tướng Trương Giác, Hộ Bộ Thượng Thư Cố Cửu Tư, Công Bộ Thượng Thư Liêu Yên Lễ, Hình Bộ Thượng Thư Lý Ngọc Xương…
Có những người này ở đây, cho dù một ngày nào đó Phạm Hiên bách niên quy thiên, cũng có thể đảm bảo Đại Hạ trong ngoài yên ổn.
Ngài ấy đã tận lực vì quốc gia này, chỉ là trước sao vẫn mang trong mình sự ích kỷ của một người cha, vẫn hy vọng đứa con nối dõi duy nhất của mình có thể sống thật tốt, cho nên mới hy vọng Cố Cửu Tư không chỉ dừng lại ở một Hộ Bộ Thượng Thư mà ngài còn hy vọng Cố Cửu Tư có thể đứng vững đôi chân trong quan trường, trở thành một người thẳng bằng quyền lực của Chu Cao Lãng.
Chu Cao Lãng và Phạm Ngọc không hợp nhau, Chu Cao Lãng nhìn Phạm Ngọc lớn lên, trong lòng hắn từ đầu đến cuối vẫn cho rằng Phạm Ngọc chỉ là một đứa bé, không đánh giá cao hắn. Trong quá khứ Chu Cao Lãng vẫn luôn khuyên giải Phạm Hiên nên lập phi lập hậu sinh một đứa nhỏ khác, thậm chí lúc lập Thái tử còn một mực phản đối. Phạm Ngọc hận thấu xương Chu Cao Lãng, nhưng Chu Cao Lãng quyền cao chức trọng, nếu như Phạm Ngọc bị ức hiếp đến tàn nhẫn, không thể làm được gì Chu Cao Lãng sợ rằng sẽ làm ra những chuyện cực đoan, nếu thế thì hắn đã kết thúc thật rồi, Đại Hạ lại một phen hỗn loạn.
Cho nên triều đình này mới cần một Cố Cửu Tư, hắn có quan hệ tốt với Chu gia, có thể khuyên nhủ Chu Cao Lãng, lại có thể dỗ dành Phạm Ngọc khiến hắn tin rằng trong tay mình có một quần cờ cân bằng cực phẩm mang tên Chu Cao Lãng, sẽ không đến mức phải đi vào bước đường cùng. Trong quá trình này, chỉ hy vọng Phạm Ngọc từ từ trường thành, có lẽ một ngày nào đó hắn có thể hiểu được nỗi khổ tâm của phụ hoàng.
Liễu Ngọc Như lắng nghe lời giải thích của Cố Cửu Tư, không khỏi thở dài nói: “Chuyện quốc gia đại sự đúng là không dễ dàng, nếu Bệ hạ không phải là Bệ hạ, có lẽ hắn cũng không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy.’’
Nói đến đây, liễu như ngọc nhỏ giọng tiếp tục: “Chỉ là, phải gấp gáp thế này, sợ là Bệ hạ…’’
Nàng còn chưa nói hết, Cố Cửu Tư cũng đã hiểu rõ, hắn thở dài, lắc đầu, có những thứ không nên quá nhiều lời.
Sáng hôm sau, Cổ Cửu Tư ra ngoài chuẩn bị, hẹn Liễu Ngọc Như chiều nay sẽ cùng đi thăm Thẩm Minh. Sáng sớm Liễu Ngọc Như đã đến Thần Tiên hương, cùng với Diệp Vận theo dõi tình hình kinh doanh của Thần Tiên hương. Sau khi dùng cơm xong, Cố Cửu Tư đã phái người đến đón Liễu Ngọc Như, Diệp Vận khó hiểu nói: “Còn sớm thế này Cố đại nhân đến đón tỷ đi làm gì?’’
“Đi thăm Thẩm Minh một chút.’’ Liễu Ngọc Như mỉm cười, nói tiếp: “Muội có muốn đi chung không?’’
Diệp Vận nghe được cái tên Thẩm Minh, thở dài: “Dĩ nhiên là phải đi rồi.’’
Liễu Ngọc Như gật gật đầu, dẫn Diệp Vận cùng lên xe ngựa, Liễu Ngọc Như đến đến lúc trước khi mấy người bọn họ rời khỏi Đông Đô tên Thẩm Minh kia còn khóc đến kinh thiên động địa, không khỏi mím môi nở nụ cười, len lén đánh giá Diệp Vận, Diệp Vận nhìn thấy ánh mắt kia của nàng, hơi không được tự nhiên nói: “Ánh mắt này của tỷ là có ý gì?’’
“Hôm rời khỏi Đông Đô ấy Thẩm đại nhân khóc nguyên một ngày.’’
Diệp Vận nghe được những lời này cũng biết Liễu Ngọc Như đang muốn hỏi chuyện gì, nàng khẽ ho nhẹ một tiếng, nói: “Tính tình hắn trẻ con.’’
“Rất giống với muội trong quá khứ.’’
Liễu Ngọc Như nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, nàng ngẫm nghĩ một chút, đặt khuỷu tay lên chiếc bàn nhỏ trước mặt khẽ nghiêng người nhìn nhìn Diệp Vận nói: “Muội nghĩ thế nào? Tuổi tác muội cũng không còn nhỏ nữa rồi, thúc thúc muội mặc kệ hôn sự của muội sao?’’
“Quản thì có quản nhưng cũng không dám nhiều lời vì sợ ta đau lòng.’’ Diệp Vận bình tĩnh nói: “Nói thật, thực sự ta cũng không nghĩ nhiều, ta cảm thấy trong nhà muốn gả ta cho người nào, ta gả cho ai, nếu hôn sự của ta có thể mang đến niềm vui và sự nhẹ nhõm trong lòng cho người khác, vậy thì cũng là điều tốt.’’
“Muội…’’ Liêu ngọc như nhíu mày, Diệp Vận mỉm cười: “Nói ra cũng không sợ tỷ chê cười, lúc trước trong nhà muốn ta và Giang đại nhân gặp nhau một lần, trong lòng ta cũng xuôi xuôi.’’
Nói đến đây, dường như Diệp Vận hơi xấu hổ, cúi đầu nói tiếp: “Ta nghĩ nếu như cứ nhất định phải gả, vậy thì gả cho một người cũng được xem là thân thích của tỷ, sau này có thể chăm sóc hỗ trợ lẫn nhau, mà Diệp gia, Cố gia và Giang gia chúng ta cũng thực sự kết thân, cứ xem như cống hiến chút sức mình vì gia tộc đi. Tái giá lần thứ ba gả cho Giang đại nhân cũng có thể được coi là thể diện, không cần phải lo ngại chuyện môn đăng hộ đối gì đó, chỉ là không thể ngờ răng trong lòng Giang đại nhân lại có người…’’
Nói xong, Diệp Vận thở dài, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Sau đó ta cũng đã suy nghĩ thông suốt, ta còn trẻ, còn có rất nhiều cơ hội, mấy chuyện tương lai này cứ từ từ rồi tính.’’
“Nói đi nói lại,’’ Liễu Ngọc Như cười cười, “Chính là không để ý đến Thẩm Minh.’’
Diệp Vận im lặng không nói gì, một lúc lâu sau nàng mới mở miệng nói: “Hắn đã cứu ta, đối xử tốt với ta, đau lòng ta, ta chỉ xem hắn như một vị bằng hữu, hắn nói thích ta, ta sợ làm nhục nhã tổn thương tâm ý của hắn, cũng sợ làm nhục đến con người hắn.”
“Muội nói cũng lạ.’’ Liễu Ngọc Như hơi nghi ngờ, “Bảo muội gả cho Giang cửu cửu muội không cảm thấy làm nhục người ta, bảo muội đáp lại Thẩm Minh muội lại sợ chà đạp Thẩm Minh?’’
Nghe Liễu Ngọc Như nói như vậy, Diệp Vận nở nụ cười khổ: “Thẩm Minh, thực sự rất sạch sẽ và đơn thuần.’’
Nghe đến đây, Liễu Ngọc Như đã hiểu rõ.
Diệp Vận của bây giờ cũng giống như chính nàng lúc trước, đối mặt với tình cảm của Cố Cửu Tư dành cho mình, nàng luôn cảm thấy không xứng với hắn. Bởi vì tâm tư nàng quá nặng, mà tình cảm của Cố Cửu Tư lại cũng giống như Thẩm Minh hôm nay, rất sạch sẽ và đơn thuần.
Nàng đột nhiên có mấy phần cảm động lây, nhưng điều kỳ lạ ở chỗ, năm đó tự nàng cũng cảm thấy chính mình không xứng với Cố Cửu Tư, còn bây giờ lại không hề có ý nghĩ như vậy nữa, nàng nhận ra được sự thay của bản thân, vô thức ngẩn người, Diệp Vận thấy nàng sững sờ cũng không nói chuyện, một lát sau, Liễu Ngọc Như chậm rãi nói: “Chờ một thời gian nữa tất cả sẽ ổn thôi.’’
“Chờ cái gì chứ?’’ Diệp Vận khó hiểu hỏi, nhưng Liễu Ngọc Như lại cười rộ lên: “Chờ một thời gian nữa có lẽ muội sẽ hiểu được rằng cảm giác được một người nào đó xem mình là chân ái sẽ tuyệt diệu đến nhường nào.’’
Sẽ sửa lại tất cả những khiếm khuyết của người, sẽ khiến ngươi thay da đổi thịt hoàn toàn.
“Có lẽ là vậy đi.’’
Diệp Vận thở dài, hai người vừa đi vừa nói chuyện chẳng mấy chốc đã đến thiên lao, sau khi xuống xe ngựa đã nhìn thấy Cố Cửu Tư và Diệp Thế An đang đứng chờ bọn họ trước cửa. Cố Cửu Tư thấy Liễu Ngọc Như đi ra vội vàng đi lên đỡ nàng xuống đất, Diệp Vận nhìn thấy Diệp Thế An, chào hỏi với hắn một tiếng, Diệp Thế An hiểu rõ nói: ‘’Đến thăm Thẩm Minh à?’’
Diệp Vận đáp một tiếng, Diệp Thế An dường như muốn nói gì đó, nhưng cũng cùng cũng chỉ cau mày im lặng.
Bốn người cùng cùng nhau bước vào thiên lao, còn chưa đến nơi đã nghe được giọng nói của Thẩm Minh.
Hắn đang gõ chén ở bên trong, nhàn rỗi không có việc gì làm ngồi ca hát.
Hắn không có học hành gì, tất cả những bài hát hắn biết đều học được từ trong sơn trại, kết hợp với bầu không khí lạnh lẽo trong thiên lao lại có cảm giác tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể có hai tên thổ phỉ đột nhiên xuất hiện, vung vẩy đại đao trong tay hét lớn: ‘’Núi này là ta mở…’’
Bốn người đi vào, Thẩm Minh nghe được âm thanh phía sau, đưng lưng về cửa phòng giam, nhàm chán uể oải nói: ‘’Thế An ca, ta muốn ăn đào, lần sau ca mang đào vào đi.’’
“Được.’’ Cố Cửu Tư mở miệng.
Nghe được giọng nói của Cố Cửu Tư, sống lưng Thẩm Minh đột nhiên cứng đờ, sau đó hắn đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Cố Cửu Tư đang ở phía sau, hắn vội vàng bò dậy, cao hứng nói: ‘’Cửu ca.’’
Cố Cửu Tư nghiêm túc xụ mặt, nhìn Thẩm Minh, cười lạnh nói: ‘’Còn biết ta là ca của đệ nữa sao?’’
“Ca,” Thẩm Minh lập tức lấy lòng nói, ‘’Huynh là ca ca ruột thịt của đệ nha. Tại sao huynh lại đến đây? Mọi chuyện đã giải quyết xong chưa? Đã xử trảm người của Vương gia chưa? Tận đại nhân có ổn không? Tình hình Huỳnh Dương bây giờ thế nào rồi? Huynh…’’
“Đệ còn có mặt mũi mà hỏi nhiều vấn đề như vậy à,’’ Cố Cửu Tư lạnh mặt cắt đứt lời hắn, “Tại sao không tỉnh táo nhìn lại xem mình đã làm chuyện gì đi?’’
“Đệ sai rồi.’’ Thẩm Minh biết lắng nghe, vội vàng mở miệng, ‘’Lần sau đệ không dám tái phạm nữa.’’
“Còn có lần sau nữa ư?” Cố Cửu Tư nghiêm túc nhìn Thẩm Minh, nghiêm túc nói, “Sợ rằng đệ không có lần sau nữa đâu.’’
Lời này của hắn khiến Thẩm Minh ngẩn người, Diệp Thế An và Diệp Vận nghe thấy như vậy cũng khiếp sợ nhìn về hắn, Diệp Thế An lập tức nói: “Bệ hạ…’’
“Bệ hạ hạ lệnh cho ta xét xử vụ án này.’’ Cố Cửu Tư nhìn Thẩm Minh: “Vụ án ở Huỳnh Dương liên quan đến rất nhiều quan viên lớn nhỏ ở Đông Đô, bệ hạ hy vọng ta đến thấm án. Nhưng vì quan hệ với đệ mà ta cũng có liên quan đến chuyện này, nghi ngờ ta muốn bịt đầu mối rửa sạch chứng cứ nên đã sai đệ đến giết hại Vương Tư Viễn, ta phải làm gì đó để chứng minh sự trong sạch của mình, sau đó người đã bảo ta đi xét xử vụ án này, lập công, để Bệ hạ cho ta một cơ hội thăng quan tiến chức.’’
“Đây là sự khảo nghiệm của Bệ hạ dành cho ta.’’ Trong ánh mặt Cố Cửu Tư không hề tỏ ra mình đang nói giỡn, “Thẩm Minh, đệ nói ta phải làm sao bây giờ?’’
“Cửu Tư…’’ Diệp Thế An vội vàng mở miệng, Cố Cửu Tư gầm lên một tiếng: “Huynh để cho hắn nói!’’
Thẩm Minh im lặng nhìn Cố Cửu Tư, một lát sau hắn bình tĩnh nói: “Cửu ca là người phải làm nên nghiệp lớn, tiếp nhân sự khảo nghiệm của Bệ hạ, nếu Cửu ca xét xử vụ án thì có thể một bước lên mây, sự nghiệp lên như diều gặp gió, nói không chừng sau này sẽ trở thành Thừa tướng trẻ tuổi nhất Đại Hạ của chúng ta cũng nên. Đến lúc đó Cửu ca sẽ không giống như bây giờ, huynh sẽ làm việc vì bách tính muôn dân.’’
“Ta hỏi đệ ta phải làm sao bây giờ?’’ Cố Cửu Tư không có phép hắn trốn tránh vấn đề này, Thẩm Minh thở dài: “Dĩ nhiên là phải xử nặng. Hình phạt nặng nhất trong luật như thế nào thì xử như thế đó. Cửu ca, huynh cũng đừng lo lắng, đệ đã đọc qua “Luật Đại Hạ” rồi, với tội trạng của ta bây giờ, nặng nhất là chu di tam tộc. Thẩm Minh đệ không có tam tộc để trảm, huynh cứ phán như vậy, chỉ cần phán như thế thì chẳng có ai dám nói huynh sai sử ta cả.’’
“Có phải đệ cho rằng ta không dám phán không?’’
Giọng điệu Cố Cửu Tư mang theo mấy phần tức giận, Thẩm Minh nhìn Cố Cửu Tư, hắn lập tức thanh minh: “Cửu ca, đệ biết trong lòng huynh không dễ chịu gì, nếu như có thể đệ cũng muốn tự kết liễu chính mình để không làm khó cho huynh. Nhưng nếu đệ kết liễu thì chính là sợ tội tự sát, đến lúc đó mọi hiềm nghi của huynh cũng không thể nào rửa sạch được.’’
“Không phải đệ trong lúc xúc động mới làm ra chuyện này.’’ Hắn lẳng lặng nhìn Cố Cửu Tư, “Từ khi đệ bắt đầu làm chuyện ấy, đệ đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, đệ không muốn liên lụy đến huynh, nếu vì đệ mà huynh bị vạ lây thì không bằng đệ chết ở trên đường không bao giờ quay lại thì hơn.’’
Cố Cửu Tư im lặng không nói một lời, hắn nhìn Thẩm Minh đứng trước mặt, sau đó quay người nói với lính canh ngục bên cạnh mình: “Mở cửa.’’
Tên lính canh ngục này là người của hắn đã sắp xếp, sau khi cánh cửa nhà lao được mở ra, Cố Cửu Tư nói: “Ngươi đi xuống đi, ta có mấy câu muốn nói riêng với hắn.’’
Cai ngục hơi do dự, nhưng nghĩ đến thân phận của Cố Cửu Tư, cuối cùng vẫn đi ra ngoài cửa thiên lao đứng ở chờ ở đó.
Nhưng cai ngục vừa mới ra ngoài một chút đã nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của Thẩm Minh vang lên bên trong.
“Đệ xem lại đầu óc của mình xem! Xem lại đầu óc của mình xem!’’
Cố Cửa Tư vừa bước vào phòng giam đã lập tức tay đấm chân đạp vào người Thẩm Minh, Thẩm Minh gào thét chạy trốn khắp nơi trong ngục giam, Diệp Thế An, Diệp Vận và Liễu Ngọc Như vội vàng đi vào ngăn cản Cố Cửu Tư lại. Cố Cửu Tư vừa đánh vừa mắng: “Chi bằng đệ không hiểu chuyện, không suy nghĩ nhảm nhí! Đệ là cái đồ anh hùng thích khoe mẽ! Hôm nay ta phải đánh chết đệ, đánh chết đệ!’’
“Cái tên ngu ngốc không hiểu chuyện này, mạng của toàn bộ Vương gia cũng đáng để đệ làm như vậy sao, hả?’’
Cố Cửu Tư bị ba người còn lại hợp sức ngăn cản nhưng vẫn muốn đuổi theo Thẩm Mình làm bộ muốn đánh. Diệp Thế An ở bên cạnh liên tục khuyên can: “Mắng cũng được, đừng động thủ, đừng động thủ.’’
Liễu Ngọc Như cũng vội vàng nói: “Chàng bình tĩnh chút đi, muốn đánh cũng đợi hắn trở về rồi đánh, đánh ở chỗ này sẽ xảy ra chuyện không hay đấy.’’
Diệp Vận nghe Liễu Ngọc Như nói, cũng tiếp lời: “Khi nào hắn trở về huynh lại đánh hắn cũng chưa muộn, hôm nay thương thế của hắn vừa mới tốt lên một chút, nếu đánh nữa thực sự sẽ đánh chết người đó.’’
Nghe được những lời khuyên nhủ này, Cố Cửu Tư cũng đã đánh đến mệt, hắn ngừng động thủ, đi đến ngồi xuống trên giường, thở hổn hển nói: “Thẩm Minh, đời trước đúng là ta đã mắc nợ đệ mà.’’
“Cửu ca, đệ thực sự biết sai rồi.’’
Thẩm Minh ôm đầu, ngồi xổm xuống một bên, cúi đầu nhận sai.
Cố Cửu Tư bình tĩnh trở lại, không hiểu tại sao đột nhiên hắn lại cảm nhận được cảm giác trong lòng lúc đánh hắn của Cố Lãng Hoa năm xưa.
Bây giờ hắn thực sự rất muốn cầm một cây gậy gỗ đánh chết cái tên Thẩm Minh này, coi như đánh không chết thì đánh đến mức gậy gỗ gãy làm đôi cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Thẩm mình thấy Cố Cửu Tư trầm mặc không nói lời này, nhỏ giọng nói: “Cửu ca, thực sự huynh đừng tự gây khó dễ cho chính mình.’’
“Gây khó dễ cho ta cái gì, con mẹ đệ mới gây khó dễ!’’
Nghe Cố Cửu Tư mắng như vậy, Diệp Thế An ở bên cạnh cũng đã hiểu rõ: “Cho nên vụ án này, ngươi không muốn thẩm tra?’’
“Không thẩm.’’
Cố Cửu Tư quay đầu nói: “Thẩm cái gì mà thẩm? Ta muốn quay lại sửa Hoàng Hà! Ta sẽ ở Hoàng Hà sửa đê mãi mãi, không bao giờ quay lại đây nữa, ta và Hoàng sẽ ở bên cạnh nhau muốn đời xanh tươi*. Ta sửa Hoàng Hà xong sẽ đi sửa Trường Giang rồi Hoài Hải, từ nay về sau ta sẽ không bao giờ trở lại Đông Đô nữa, cả đời đi sửa đê.’’
(Muôn đời xanh tươi: Ý chỉ quan hệ hữu nghị bền vững.)
Diệp Vận ở bên cạnh nghe được, nhịn không được bật cười thành tiếng, Cố Cửu Tư lạnh lùng liếc nàng một cái, Diệp Vận nhanh chóng lùi một trước, tránh sau lưng Diệp Thế An.
Liễu Ngọc Như cũng cố gắng nhịn cười, khẽ ho một tiếng, nói với Thẩm Minh: “Ngươi định một mình gánh vác tất cả mọi chuyện, nhưng Cửu ca của ngươi sao có thể để cho ngươi phải gánh vác một mình? Thẩm Minh à, sau này nếu làm việc gì, phải nhớ rằng người bên cạnh mình cũng đang lo lắng suy nghĩ cho ngươi, không thể khoanh tay đứng nhìn mặc kệ ngươi thế nào cũng được. Ngươi muốn hy sinh là chuyện vô cùng dễ dàng nhưng ngươi cũng phải hỏi xem người khác có đau lòng có khổ sở và có cho phép ngươi làm điều đó hay không nữa chứ.’’
“Bây giờ ngươi không phải là một người sống trên núi tự do tự tại như trước kia nữa.’’ Giọng điệu Liễu Ngọc Như mang theo vài phần bất đắc dĩ, “Nếu ngươi đã đến Cố gia thì đó chính là nhà của ngươi.’’
Thẩm Minh im lặng không nói gì, hắn ngồi xổm sang một bên, cúi đầu nhìn vòng tay chính mình, một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng.
Diệp Vận đi đến bên cạnh Thẩm Minh, nhẹ nhàng đạp hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Nói gì đi chứ, ngươi câm sao?’’
“Ta đã biết, tẩu tử.’’
Cuối cùng Thẩm Minh cũng mở miệng, khàn khàn, lại lặp lại một lần nữa: “Thực sự ta đã biết, Cửu ca, tẩu tử.’’
Hắn biết, bây giờ hắn không phải chỉ có một mình, hắn có một gia đình.
Cố Cửu Tư nghe được những lời này, cũng không muốn gây phiền lòng cho Thẩm Minh nữa hắn ngồi trên giường, mím môi, nói: “Thời gian này đệ cố gắng dưỡng thương cho tốt, chỉ cần ta không xét xử vụ án này nhất định Bệ hạ cũng không lấy lý do mắc trọng tội để xử đệ. Có lẽ ngài ấy sẽ phái Lý Ngọc Xương làm chủ thẩm, tình huống của đệ hắn cũng hiểu rõ hơn ai hết, ta đoán cuối cùng ngươi đệ sẽ phải sung quân lưu đày.’’
“Vậng.’’ Thẩm Minh cúi đầu, không nói gì. Cố Cửu Tư nói tiếp: “Ta cũng sẽ giúp đệ nghĩ cách, cố gắng được sung quân đến U Châu, đó là địa bàn của Chu đại ca, đến lúc đó đệ phải nghiêm túc theo Chu đại ca làm việc thật tốt. Sau này cũng đừng luôn xúc động dùng vũ lực muốn làm gì thì làm nữa, hãy đọc nhiều sách vào, không thích đọc những văn vẻ nho nhã kia thì hãy xem binh pháp nhiều hơn.’’
“Được ạ.’’
Thâm minh không ngang ngạnh ương bướng giống như lúc trước, cái gì cũng nói được, cái gì cũng đồng ý, Cố Cửu Tư không có cách nào mở miệng mắng được.
Mấy người nói chuyện với nhau một lúc, Cố Cửu Tư đi ra ngoài, đến cửa lại xoay người nói với Diệp Thế An: “Ngươi lấy mấy quyền sách binh pháp từ trong nhà mình đến đưa cho hắn đọc, đừng để hắn ở trong tù mà an nhàn giống như đang dưỡng lão thế này, cái gì cũng không chịu học.’’
Diệp Thế An gật gật đầu, sau đó nói: “Ngươi dám kháng chỉ bệ hạ, không chỉ là cơ hội làm chủ thẩm vụ án ở Huỳnh Dương thôi đúng không?’’
Cố Cửu Tư trầm mặt một lát, một lúc sau hắn mới nói: “Bệ hạ muốn ta làm quan chủ khảo khoa thi lần này.’’
Diệp Thế An ngẩn người, cuối cùng thở dài một tiếng: “Cửu Tư.’’
Cố Cửu Tư xoay người nhìn hắn, Diệp Thế An cười cười: “Cầu mong ta ngươi và mấy huynh đệ khác có thể mãi mãi giống như hôm nay.’’
“Hử?’’ Cố Cửu Tư hơi khó hiểu, Diệp Thế An cũng hơi xấu hổ nhưng vẫn nói: “Ngươi yên tâm nếu ta là ngươi, ta cũng sẽ như thế.’’
Nghe hắn nói như vậy, Cố Cửu Tư cũng cười.
Hắn vỗ vỗ bả vai Diệp Thế An một cái: “Thực sự là đời trước ta đã mắc nợ hắn, ta cảm thấy mình đang nuôi một đứa con trai, cũng là như vậy.’’
Nói đến đây, Cố Cửu Tư bất đắc dĩ: “Thật sự!’’ Hắn cảm khái với Diệp Thế An: “Ta cảm giác mình tuổi còn trẻ nhưng đã nuôi dưỡng một đứa con trai phản nghịch. Tâm tình của cha ta năm đó bây giờ ta đã sớm cảm nhận được rồi.’’
“Tâm tình gì?’’
Liễu Ngọc Như đứng bên cạnh nín cười nói chen vào, Cố Cửu Tư thở dài: “Chính là muốn đánh chết hắn, vô cùng muốn đánh chết hắn.’’