Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107
Liễu Ngọc Như đến đưa đồ ăn ngon cho Cố Cửu Tư, trải qua một phen lao ngục tai ương, ngày nào Cố Cửu Tư cũng ngây ngốc trong phòng giam, thêm cả cơm Liễu Ngọc Như đưa, chắc hắn đã béo lên một vòng.
Cũng may hắn vốn gầy gò, béo lên một chút cũng không khó coi chút nào, ngược lại rất đẹp.
Cố Cửu Tư ở trong cung lâu như vậy, lúc về hắn hơi đói bụng, Liễu Ngọc Như nhìn hắn, vừa nhìn hắn ăn vừa nghe hắn kể lại chuyện trong cung.
Hắn không có mấy quy củ của Diệp gia, ngồi xếp bằng trên giường, xì xụp ăn mì, không có chút hình tượng nào.
Liễu Ngọc Như cười tủm tỉm nhìn hắn, cảm thấy hắn như con cún trắng nàng nuôi lúc nhỏ, lúc được ăn rất vui vẻ, ăn rất hăng say, còn ngẩng đầu “gâu gâu” hai tiếng với nàng.
Nam nhân anh tuấn nhiều mưu này, ở chung lâu rồi sẽ phát hiện người này rất trẻ con, lúc trẻ con lên thì những cái soái khí tuấn lãng đó đều biến mất, nhưng nàng cảm thấy người này cực kỳ đáng yêu.
Cố Cửu Tư kể chuyện triều đình với nàng, nàng kể chuyện làm ăn của mình với Cố Cửu Tư.
“Ta cũng không định ôm hết việc vào tay, sức làm của một người có giới hạn, ta bắt đầu rồi để bọn họ làm những việc còn lại là được.”
“Không sợ làm không tốt?” Cố Cửu Tư cười. Liễu Ngọc Như lắc đầu: “Một người làm mười phần việc, vậy cũng chỉ là mười phần, nhưng nếu mười người làm tám phần việc, đó chính là tám mươi phần. Không thể nghĩ là mình phải làm hết mười phần, như vậy không được.”
“Ta phát hiện nàng nữ nhân này,” Cố Cửu Tư nghĩ, không nhịn được mà nói, “Sao lại có dã tâm như vậy chứ?”
Nghe được lời này, Liễu Ngọc Như mím môi: “Không phải do chàng ăn quá nhiều sao.”
“Nàng đừng nói vậy,” Cố Cửu Tư nghe vậy không phục, nhanh chóng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, vội nói, “Nàng có tin ta…”
“Tin chàng cái gì?” Liễu Ngọc Như dựa vào bàn, nhìn Cố Cửu Tư cười. Cố Cửu Tư nhìn dáng vẻ của Liễu Ngọc Như, sửng sốt một lát, ho nhẹ một tiếng, xoay đầu đi, nhỏ giọng nói: “Ngày mai ăn ít đi một nửa không.”
Liễu Ngọc Như bị câu trả lời này làm cho ngẩn ngơ, sau đó bật cười. Nàng dùng khăn che miệng lại, sợ mình cười quá khoa trương, Cố Cửu Tư thấy nàng vui vẻ, hắn cũng vui vẻ.
Hai người hàn huyên một lát, sau đó Liễu Ngọc Như phải đi, nàng cầm bản đồ của Cố Cửu Tư, dịu dàng nói: “Ta lấy bản đồ của chàng đi nhé.”
Cố Cửu Tư đồng ý, Liễu Ngọc Như cầm sách, đứng dậy ra ngoài.
Sau khi lấy sách, trên đường về nhà Liễu Ngọc Như luôn tay lật xem. Đây là bản đồ của Đại Vinh, vẽ rất tỉ mỉ, mỗi một dòng sông, mỗi một con đường, gần như đều vẽ hết lên, Liễu Ngọc Như vừa nhìn bản đồ vừa suy tư.
Gạo của bọn họ vận chuyển từ Vọng Đô đến Đông Đô. Lúc ở Vọng Đô, nàng mua đất, thu xếp lưu dân, dùng cách làm lưu dân nhận đất để quản lý bọn họ, kết quả bây giờ được mùa. Có thu lương thực thì tất nhiên phải có bán, nàng quen thuộc Đông Đô, biết Đông Đô dồi dào. Phí tổn lương thực của nàng ở Vọng Đô cao lắm là hai văn một đấu, nhưng ở Đông Đô lại là mười văn. Nàng muốn lợi nhuận lớn, hơn nữa phí hao tổn nhận lương thực của Thanh Châu, Thương Châu, Dương Châu không nghiêm trọng lắm, cho nên nàng phán đoán sai lầm, đưa lương thực của Vọng Đô đến Đông Đô bán.
Nhưng mà bây giờ hao tổn gần một nửa, nếu thật sự cứ vận chuyển đến Đông Đô để bán thì phí tổn quá cao. Nhưng đã mở cửa hàng lương thực ở Đông Đô rồi, nàng cũng không thể ném đá trên sông. Nếu như nàng và Diệp Vận bàn bạc, bán gạo Vọng Đô thành gạo quý tộc thì vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ cửa hàng này, nhưng lợi nhuận vẫn không thể làm nàng hài lòng.
Nếu có thể giảm phí tổn xuống thì tốt rồi.
Liễu Ngọc Như suy tư, nàng nghĩ, rồi lại nhìn bản đồ. Trên bản đồ dày đặc sông, có nơi có sông, có nơi không có. Tay Liễu Ngọc Như vuốt qua nơi có sông, dần lướt lên trên, sau đó phát hiện…
Đều có ngọn nguồn.
Sau khi ý thức được điểm này, Liễu Ngọc Như đột nhiên nhớ ra, nàng có thể quy hoạch ra một tuyến đường chỉ đi đường thuỷ hay không?
Đường thuỷ có lớn có nhỏ, có vài nơi không thể dùng thuyền lớn, đây là cái tai hại của đường thuỷ, nếu nàng lập kho hàng trên đường, mở cửa hàng lương thực ven đường, sau đó đi thuyền lớn trên sông lớn, đi thuyền nhỏ trên sông nhỏ, bán lương thực, chịu một phần phí tổn thì sao?
Nghĩ đến đây, Liễu Ngọc Như kích động. Nàng đột nhiên ý thức được một chuyện, nếu nàng thật sự quy hoạch tuyến đường, thành lập kho hàng, vậy không nhất định chỉ vận chuyển lương thực, nàng còn có thể vận chuyển rất nhiều thứ khác. Mà mấy thứ này, dưới sự quy hoạch tuyến đường hợp lý, có thể giảm tối đa phí tổn, bảo đảm an toàn, gia tăng hiệu suất. Thậm chí nàng còn có thể công khai tuyến đường vận chuyển này cho tiểu thương gia chuyên môn sử dụng, chỉ cần giao cho bọn họ một bộ phần phí vận chuyển, bọn họ phụ trách vận chuyển đồ vật đến đây.
Ý tưởng này vẫn hơi thô sơ, nhưng Liễu Ngọc Như đã hiểu, ý tưởng này của nàng là giăng một cái võng lớn, nếu nàng có thể nghĩ cách thông qua xây dựng kho hàng, thương đội vân vân để hạ thấp phí tổn khi vận chuyển, gia tăng hiệu suất vận chuyển, tương lai bất kể việc làm ăn gì, nàng đều có thể làm tốt hơn người khác.
Liễu Ngọc Như có một ý tưởng đại khái, sau khi về đến nhà, nàng lập tức gọi mấy người Lão Hắc đến bàn bạc, hỏi Lão Hắc tính khả thi của ý tưởng này. Lão Hắc nghe xong, trầm mặc một lát, sau đó nói: “Chủ nhân, ý tưởng này của ngài, cực tốt, cũng cực khó.”
“Khó ở điểm nào?”
Liễu Ngọc Như hỏi, Lão Hắc giải thích cho Liễu Ngọc Như: “Chủ yếu là đường thuỷ cũng có cách của đường thuỷ. Lúc trước ngài là thuyền của quan phủ, hơn nữa người đông thế mạnh, không ai dám cản, nhưng nếu là thương đội bình thường thì phải giao phí qua đường trên đường thuỷ. Ngài muốn làm một thương đội đi thuyền, đầu tiên phải có quan hệ tốt với quan phủ, tiếp theo phải có quan hệ tốt với hải tặc, có điều hai chuyện này rất khó khăn. Còn lại, chủ yếu là tiền.”
Liễu Ngọc Như nghe Lão Hắc nói, gật đầu: “Ta hiểu.”
“Nhưng, chủ nhân,” Lão Hắc nghĩ, ho nhẹ một tiếng, sau đó do dự nói, “Những việc này đối với người khác mà nói là khó, nhưng đối với ngài mà nói, không tính là khó.”
Liễu Ngọc Như có chút mê mang, Lão Hắc cười: “Dẫu sao ngài cũng là phu nhân của quan.”
Liễu Ngọc Như nghe vậy ngẩn người, một lát sau, nàng đột nhiên phản ứng lại.
Trong những việc này, phiền toái nhất là “quan hệ”, tạo quan hệ tốt với triều đình thế nào, tạo quan hệ tốt với hải tặc thế nào, đây là khó nhất. Nhưng hôm nay nàng là thái thái của quan, sau khi Cố Cửu Tư ra tù, hắn là Hộ Bộ Thượng Thư, mà người nhà Diệp Thế An lại ở trong Ngự Sử Đài, chỉ cần nàng muốn, dựa vào tên tuổi của Cố Cửu Tư và Diệp Thế An, đi hù dọa từng quan viên, ai dám không cho mặt mũi?
Chỉ cần quan phủ xử phạt, hải tặc chỉ là chuyện nhỏ, phần lớn hải tặc đều có quan hệ với quan phủ, để quan phủ lên tiếng là xong. Nếu không nghe lời thì trực tiếp để quan phủ mang binh mã đến là được.
Liễu Ngọc Như hiểu, nhưng vẫn nhíu mày, Lão Hắc không dám nói nhiều, một lát sau, hắn nghe Liễu Ngọc Như nói: “Chuyện này đừng nói ra ngoài, chờ đến thời điểm thích hợp rồi nói sau.”
Lão Hắc vâng lời, Liễu Ngọc Như liền để Lão Hắc lui xuống.
Lời Lão Hắc nói nhắc nhở Liễu Ngọc Như. Bây giờ nàng làm ăn, liên hệ với quan phủ quá chặt chẽ, ngày sau nếu có điều tra, người khác sẽ điều tra Cố Cửu Tư đầu tiên. Nàng phải nghĩ cho Cố Cửu Tư.
Nàng suy nghĩ một lát, gọi Mộc Nam tiến vào, sai hắn đi tìm mấy người quen thuộc bản đồ của Đại Vinh đến, để bọn họ tìm ra một tuyến đường từ U Châu đến Đông Đô trong vòng ba ngày, xem xây kho hàng ở bên đường nào có thể hạ thấp phí tổn, hiệu suất tối cao nhất.
Liễu Ngọc Như vừa nghĩ vừa đi vào phòng đọc sổ sách.
Ngày hôm sau, Ngự Sử Đài dâng sổ trên triều, điều tra rõ Cố Cửu Tư vô tội, bị hãm hại, bọn họ giam giữ hết thủ vệ lúc ấy, xác định trước kia những người này không liên quan đến Cố Cửu Tư, có người sai khiến bọn họ hãm hại Cố Cửu Tư. Phạm Hiên tuyên bố Cố Cửu Tư phục chức, nhậm chức Hộ Bộ Thượng Thư, phối hợp với Ngự Sử Đài điều tra rõ vụ án của Lưu Xuân.
Dựa theo sổ con của Ngự Sử Đài, khả năng vụ án này liên luỵ rất rộng, vì thế Phạm Hiên trực tiếp tiếp quản, tất cả tấu chương trực tiếp trình lên Phạm Hiên.
Kết quả tra ra, triều dã khiếp sợ, lúc đi ra từ triều đình, sắc mặt mọi người đều không tốt lắm, ngoài Cố Cửu Tư.
Cố Cửu Tư và Diệp Thế An, Thẩm Minh, Chu Diệp cùng nhau đi ra. Bốn người bận bịu lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi. Chu Diệp nhìn Cố Cửu Tư, thở dài: “Bây giờ đệ không sao nữa rồi, ta cũng yên tâm. Ngày mai ta sẽ khởi hành về U Châu, mọi người đến tiễn ta nhé.”
Cố Cửu Tư cười: “Vậy nhờ phúc của ta mà huynh có thể ở bên tẩu tử thêm một thời gian đấy.”
Chu Diệp cười khổ, không nói gì.
Tình cảm của hắn và Tần Uyển Thanh rất tốt, phân cách hai nơi như vậy, chỉ có tết là được về Đông Đô gặp mặt một lần, nghĩ vậy, ai cũng chẳng vui nổi.
Cố Cửu Tư thấy Chu Diệp khổ sở, hắn lập tức chỉnh lại sắc mặt, nghiêm túc nói: “Đại ca yên tâm, nhất định ta sẽ chăm sóc tẩu tử thật tốt.”
“Đúng vậy,” Diệp Thế An cũng nói, “Chu huynh đừng lo lắng, chúng ta đều ở đây, sẽ chăm sóc người nhà giúp huynh.”
“Ta yên tâm rồi.” Chu Diệp gật đầu, không nhiều lời nữa.
Bốn người cùng nhau đi ra ngoài, Thẩm Minh la hét ầm ĩ muốn đón gió tẩy trần cho Cố Cửu Tư, có điều vừa đi ra ngoài cửa cung đã thấy một nô bộc mặc đồ lam đứng ở đó, thấy Cố Cửu Tư đi ra, vội bước lên nói: “Là Cố Cửu Tư Cố đại nhân ạ?”
Cố Cửu Tư nhướng mày: “Ngươi là?”
“Nô tài là nô bộc trong nhà Lục Vĩnh Lục đại nhân, phụng mệnh đại nhân nhà ta, mời Cố đại nhân đến.”
Cố Cửu Tư khựng lại, mọi người trầm mặc, một lát sau, Cố Cửu Tư quay đầu nói với ba người: “Chư vị, ta có vài việc phải đi trước rồi.”
“Đi đi.” Chu Diệp gật đầu, “Chính sự quan trọng.”
Cố Cửu Tư tạm biệt ba người, ngồi lên xe ngựa Lục gia, xe ngựa xóc nảy, mang Cố Cửu Tư đến cửa nhà Lục gia.
Nhà Lục gia xây dựng rất đơn giản, so sánh với quan viên cùng cấp bậc thì có vẻ hơi bần hàn.
Cố Cửu Tư đi vào, cung kính hành lễ: “Cố Cửu Tư gặp đại nhân.”
Lục Vĩnh đang luyện chữ, nghe thấy Cố Cửu Tư nói chuyện, đầu cũng không nâng, ông ta trào phúng: “Bây giờ lão hủ là thường dân rồi, đại nhân cái gì? Cố Thượng Thư coi trọng rồi.”
Nghe được lời này, Cố Cửu Tư cũng không cảm thấy kỳ lạ. Lục Vĩnh từ quan nhất định là do Phạm Hiên bày mưu đặt kế, ông ta không lên triều mà biết mình chậm chức Thượng Thư cũng là bình thường.
Hắn trầm mặc không nói gì, Lục Vĩnh nâng mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Là người trầm ổn.”
Nói rồi ông ta hất cằm, sai Cố Cửu Tư: “Pha trà.”
Lời này nói ra rất không khách khí, Cố Cửu Tư đứng suy nghĩ một lát, sau đó ngồi xuống bàn trà cụ trước mặt.
Thật ra hắn chưa từng pha trà.
Hắn không phải người phong nhã, từ trước đến nay toàn há mồm uống rượu, mấy chuyện pha trà phải để Diệp Thế An làm. Nhưng chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, hắn vụng về rót chén trà, đặt trước mặt Lục Vĩnh, Lục Vĩnh nhìn chén trà, nhìn Cố Cửu Tư, khinh thường nói: “Người thì tuấn tú, nấu trà thì kinh.”
Cố Cửu Tư nghe vậy muốn trực tiếp đổ trà lên đầu Lục Vĩnh.
Nhưng hắn nhịn xuống, duy trì nụ cười: “Không biết Lục Lão tìm ta có chuyện gì?”
“Chuyện gì ngươi không biết à?” Lục Vĩnh không vui nói, “Bây giờ ta ngồi ở đây không phải do ngươi tìm Hoàng Thượng nói chuyện sao? Ngươi muốn vị trí Hộ Bộ Thượng Thư, muốn người trong tay ta, muốn ta lót đường cho ngươi, ngươi cho rằng cứ muốn là có được à?”
Lục Vĩnh càng nói càng kích động, nước miếng bay tứ tung trên không trung.
Cố Cửu Tư đứng tại chỗ, duy trì nụ cười.
Lục Vĩnh đập bàn đập tay vịn, vừa đập vừa nói: “Ta nói với ngươi, hậu sinh trong cả cái Hộ Bộ này ta ghét nhất chính là tiểu tử ngươi, có chút thông minh lăn lộn trong vũng bùn đã tưởng rằng mình vô cùng lợi hại. Nếu không phải Chu Cao Lãng che chở ngươi thì ngươi chết một vạn lần cũng không đủ đâu!”
“Lục Lão, trà sắp lạnh rồi,” Cố Cửu Tư cũng không tức, nhắc nhở, “Uống trà đi.”
Lục Vĩnh bị ngắt ngang lời như vậy, ông ta bình tĩnh lại.
Một lát sau, ông ta cầm chén, lạnh nhạt nói: “Lần này bệ hạ muốn ta lui, ta hiểu, ông ấy không khoan dung ta được nữa. Nếu ta không lui, sau này ông ấy sẽ không quản lí được người ta. Ta lui rồi, có một nhóm người theo ta, bọn họ phải có người che chở, cũng phải có nơi để đi, bệ hạ cho ngươi bảo vệ, để ta giao người cho ngươi. Ta có thể giao người cho ngươi, nhưng ta có vài điều kiện.”
Nghe thấy thế, Cố Cửu Tư không nhịn được cười.
“Lục Lão,” hắn ngồi xuống, “Đến lúc này rồi, ngài vẫn còn nhắc đến điều kiện với ta?”
Sắc mặt Lục Vĩnh cứng đờ, Cố Cửu Tư dựa vào ghế, cà lơ phất phơ vểnh chân bắt chéo, gõ gõ tay vịn, hoàn toàn không giống quan viên, ngược lại giống công tử nhà giàu uống trà nói chuyện phiếm ở trà lâu hơn: “Người của ngài cần có nơi để đi, bọn họ đi theo ngài đứng cùng đội, ngài ngã rồi, không có ta che chở, bọn họ cũng sẽ ngã theo theo. Bọn họ đều tan, ngài chẳng còn lại gì ở trong triều. Nhưng ta thì khác, ngài cho ta những người này, con đường ta đi thuận lợi hơn, ngài không cho ta những người này, bây giờ bệ hạ muốn bắt ta làm đao, Chu Cao Lãng sẽ che chở ta vì quan hệ với Chu Diệp, Ngự Sử Đài cũng sẽ tạo quan hệ tốt với ta bởi vì Diệp Thế An, ta còn trẻ, có rất nhiều thời gian chậm rãi dùng người của mình, ngài nói ngài có tư cách gì để nhắc điều kiện với ta?”
Lục Vĩnh không nói gì, Cố Cửu Tư uống ngụm trà, chậm rãi nói: “Ngài không nên nhắc điều kiện, nên để ta. Vừa nãy ta rót trà cho ngài là bởi vì ta vẫn rất kính trọng ngài. Nghe nói ngài xuất thân từ phố phường, không có gia cảnh, tự mình leo đến hôm nay. Nói thật, ngài không có tài học, cũng chẳng có công danh, càng không có gia cảnh, năm đó quan đều đã bỏ, nhưng bệ hạ lại cảm thấy ngài có năng lực. Người của ngài, ta muốn hay không đều được, nhưng ta cần một vị lão sư.”
Lục Vĩnh giương mắt nhìn hắn, Cố Cửu Tư bình tĩnh nói: “Tài năng ta có, bối cảnh của ta tốt hơn ngài một chút, ta còn có tiền, nhưng Lục đại nhân, quả thật ta kém ngài một thứ.”
“Ta không hiểu cách làm người, càng không hiểu cách làm quan.”
Lục Vĩnh nghe hắn nói, chậm rãi cười.
Ông ta hiểu.
Cố Cửu Tư lãnh giáo ông ta cách làm người ta thoải mái. Nhiều năm như vậy Phạm Hiên cảm thấy ông ta tốt, thậm chí những người khác biết ông ta có tội cũng không làm khó ông ta, chủ yếu chính là ở chỗ, ông ta biết làm người.
“Vậy điều kiện ngươi cho ta là gì?”
Lục Vĩnh mở miệng, Cố Cửu Tư nghĩ: “Không phải ngài thích tiền sao?”
Hắn hờ hững nói: “Ta nghĩ ngài cũng có tiền, tức phụ của ta rất biết kiếm tiền, ngài có muốn suy nghĩ giao tiền cho nàng, để nàng giúp ngài kinh doanh không?”
Lục Vĩnh: “…”
Muốn làm người của ông ta, xin ông ta làm lão sư, điều kiện là ông ta chi tiền cho tức phụ của hắn làm ăn?!!
Loại điều kiện này chưa từng nghe thấy!
Nhưng Lục Vĩnh nghĩ, cuối cùng nói: “Bảo phu nhân ngươi đưa sổ sách kinh doanh cho ta xem, ta sẽ suy nghĩ.”
Cũng may hắn vốn gầy gò, béo lên một chút cũng không khó coi chút nào, ngược lại rất đẹp.
Cố Cửu Tư ở trong cung lâu như vậy, lúc về hắn hơi đói bụng, Liễu Ngọc Như nhìn hắn, vừa nhìn hắn ăn vừa nghe hắn kể lại chuyện trong cung.
Hắn không có mấy quy củ của Diệp gia, ngồi xếp bằng trên giường, xì xụp ăn mì, không có chút hình tượng nào.
Liễu Ngọc Như cười tủm tỉm nhìn hắn, cảm thấy hắn như con cún trắng nàng nuôi lúc nhỏ, lúc được ăn rất vui vẻ, ăn rất hăng say, còn ngẩng đầu “gâu gâu” hai tiếng với nàng.
Nam nhân anh tuấn nhiều mưu này, ở chung lâu rồi sẽ phát hiện người này rất trẻ con, lúc trẻ con lên thì những cái soái khí tuấn lãng đó đều biến mất, nhưng nàng cảm thấy người này cực kỳ đáng yêu.
Cố Cửu Tư kể chuyện triều đình với nàng, nàng kể chuyện làm ăn của mình với Cố Cửu Tư.
“Ta cũng không định ôm hết việc vào tay, sức làm của một người có giới hạn, ta bắt đầu rồi để bọn họ làm những việc còn lại là được.”
“Không sợ làm không tốt?” Cố Cửu Tư cười. Liễu Ngọc Như lắc đầu: “Một người làm mười phần việc, vậy cũng chỉ là mười phần, nhưng nếu mười người làm tám phần việc, đó chính là tám mươi phần. Không thể nghĩ là mình phải làm hết mười phần, như vậy không được.”
“Ta phát hiện nàng nữ nhân này,” Cố Cửu Tư nghĩ, không nhịn được mà nói, “Sao lại có dã tâm như vậy chứ?”
Nghe được lời này, Liễu Ngọc Như mím môi: “Không phải do chàng ăn quá nhiều sao.”
“Nàng đừng nói vậy,” Cố Cửu Tư nghe vậy không phục, nhanh chóng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, vội nói, “Nàng có tin ta…”
“Tin chàng cái gì?” Liễu Ngọc Như dựa vào bàn, nhìn Cố Cửu Tư cười. Cố Cửu Tư nhìn dáng vẻ của Liễu Ngọc Như, sửng sốt một lát, ho nhẹ một tiếng, xoay đầu đi, nhỏ giọng nói: “Ngày mai ăn ít đi một nửa không.”
Liễu Ngọc Như bị câu trả lời này làm cho ngẩn ngơ, sau đó bật cười. Nàng dùng khăn che miệng lại, sợ mình cười quá khoa trương, Cố Cửu Tư thấy nàng vui vẻ, hắn cũng vui vẻ.
Hai người hàn huyên một lát, sau đó Liễu Ngọc Như phải đi, nàng cầm bản đồ của Cố Cửu Tư, dịu dàng nói: “Ta lấy bản đồ của chàng đi nhé.”
Cố Cửu Tư đồng ý, Liễu Ngọc Như cầm sách, đứng dậy ra ngoài.
Sau khi lấy sách, trên đường về nhà Liễu Ngọc Như luôn tay lật xem. Đây là bản đồ của Đại Vinh, vẽ rất tỉ mỉ, mỗi một dòng sông, mỗi một con đường, gần như đều vẽ hết lên, Liễu Ngọc Như vừa nhìn bản đồ vừa suy tư.
Gạo của bọn họ vận chuyển từ Vọng Đô đến Đông Đô. Lúc ở Vọng Đô, nàng mua đất, thu xếp lưu dân, dùng cách làm lưu dân nhận đất để quản lý bọn họ, kết quả bây giờ được mùa. Có thu lương thực thì tất nhiên phải có bán, nàng quen thuộc Đông Đô, biết Đông Đô dồi dào. Phí tổn lương thực của nàng ở Vọng Đô cao lắm là hai văn một đấu, nhưng ở Đông Đô lại là mười văn. Nàng muốn lợi nhuận lớn, hơn nữa phí hao tổn nhận lương thực của Thanh Châu, Thương Châu, Dương Châu không nghiêm trọng lắm, cho nên nàng phán đoán sai lầm, đưa lương thực của Vọng Đô đến Đông Đô bán.
Nhưng mà bây giờ hao tổn gần một nửa, nếu thật sự cứ vận chuyển đến Đông Đô để bán thì phí tổn quá cao. Nhưng đã mở cửa hàng lương thực ở Đông Đô rồi, nàng cũng không thể ném đá trên sông. Nếu như nàng và Diệp Vận bàn bạc, bán gạo Vọng Đô thành gạo quý tộc thì vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ cửa hàng này, nhưng lợi nhuận vẫn không thể làm nàng hài lòng.
Nếu có thể giảm phí tổn xuống thì tốt rồi.
Liễu Ngọc Như suy tư, nàng nghĩ, rồi lại nhìn bản đồ. Trên bản đồ dày đặc sông, có nơi có sông, có nơi không có. Tay Liễu Ngọc Như vuốt qua nơi có sông, dần lướt lên trên, sau đó phát hiện…
Đều có ngọn nguồn.
Sau khi ý thức được điểm này, Liễu Ngọc Như đột nhiên nhớ ra, nàng có thể quy hoạch ra một tuyến đường chỉ đi đường thuỷ hay không?
Đường thuỷ có lớn có nhỏ, có vài nơi không thể dùng thuyền lớn, đây là cái tai hại của đường thuỷ, nếu nàng lập kho hàng trên đường, mở cửa hàng lương thực ven đường, sau đó đi thuyền lớn trên sông lớn, đi thuyền nhỏ trên sông nhỏ, bán lương thực, chịu một phần phí tổn thì sao?
Nghĩ đến đây, Liễu Ngọc Như kích động. Nàng đột nhiên ý thức được một chuyện, nếu nàng thật sự quy hoạch tuyến đường, thành lập kho hàng, vậy không nhất định chỉ vận chuyển lương thực, nàng còn có thể vận chuyển rất nhiều thứ khác. Mà mấy thứ này, dưới sự quy hoạch tuyến đường hợp lý, có thể giảm tối đa phí tổn, bảo đảm an toàn, gia tăng hiệu suất. Thậm chí nàng còn có thể công khai tuyến đường vận chuyển này cho tiểu thương gia chuyên môn sử dụng, chỉ cần giao cho bọn họ một bộ phần phí vận chuyển, bọn họ phụ trách vận chuyển đồ vật đến đây.
Ý tưởng này vẫn hơi thô sơ, nhưng Liễu Ngọc Như đã hiểu, ý tưởng này của nàng là giăng một cái võng lớn, nếu nàng có thể nghĩ cách thông qua xây dựng kho hàng, thương đội vân vân để hạ thấp phí tổn khi vận chuyển, gia tăng hiệu suất vận chuyển, tương lai bất kể việc làm ăn gì, nàng đều có thể làm tốt hơn người khác.
Liễu Ngọc Như có một ý tưởng đại khái, sau khi về đến nhà, nàng lập tức gọi mấy người Lão Hắc đến bàn bạc, hỏi Lão Hắc tính khả thi của ý tưởng này. Lão Hắc nghe xong, trầm mặc một lát, sau đó nói: “Chủ nhân, ý tưởng này của ngài, cực tốt, cũng cực khó.”
“Khó ở điểm nào?”
Liễu Ngọc Như hỏi, Lão Hắc giải thích cho Liễu Ngọc Như: “Chủ yếu là đường thuỷ cũng có cách của đường thuỷ. Lúc trước ngài là thuyền của quan phủ, hơn nữa người đông thế mạnh, không ai dám cản, nhưng nếu là thương đội bình thường thì phải giao phí qua đường trên đường thuỷ. Ngài muốn làm một thương đội đi thuyền, đầu tiên phải có quan hệ tốt với quan phủ, tiếp theo phải có quan hệ tốt với hải tặc, có điều hai chuyện này rất khó khăn. Còn lại, chủ yếu là tiền.”
Liễu Ngọc Như nghe Lão Hắc nói, gật đầu: “Ta hiểu.”
“Nhưng, chủ nhân,” Lão Hắc nghĩ, ho nhẹ một tiếng, sau đó do dự nói, “Những việc này đối với người khác mà nói là khó, nhưng đối với ngài mà nói, không tính là khó.”
Liễu Ngọc Như có chút mê mang, Lão Hắc cười: “Dẫu sao ngài cũng là phu nhân của quan.”
Liễu Ngọc Như nghe vậy ngẩn người, một lát sau, nàng đột nhiên phản ứng lại.
Trong những việc này, phiền toái nhất là “quan hệ”, tạo quan hệ tốt với triều đình thế nào, tạo quan hệ tốt với hải tặc thế nào, đây là khó nhất. Nhưng hôm nay nàng là thái thái của quan, sau khi Cố Cửu Tư ra tù, hắn là Hộ Bộ Thượng Thư, mà người nhà Diệp Thế An lại ở trong Ngự Sử Đài, chỉ cần nàng muốn, dựa vào tên tuổi của Cố Cửu Tư và Diệp Thế An, đi hù dọa từng quan viên, ai dám không cho mặt mũi?
Chỉ cần quan phủ xử phạt, hải tặc chỉ là chuyện nhỏ, phần lớn hải tặc đều có quan hệ với quan phủ, để quan phủ lên tiếng là xong. Nếu không nghe lời thì trực tiếp để quan phủ mang binh mã đến là được.
Liễu Ngọc Như hiểu, nhưng vẫn nhíu mày, Lão Hắc không dám nói nhiều, một lát sau, hắn nghe Liễu Ngọc Như nói: “Chuyện này đừng nói ra ngoài, chờ đến thời điểm thích hợp rồi nói sau.”
Lão Hắc vâng lời, Liễu Ngọc Như liền để Lão Hắc lui xuống.
Lời Lão Hắc nói nhắc nhở Liễu Ngọc Như. Bây giờ nàng làm ăn, liên hệ với quan phủ quá chặt chẽ, ngày sau nếu có điều tra, người khác sẽ điều tra Cố Cửu Tư đầu tiên. Nàng phải nghĩ cho Cố Cửu Tư.
Nàng suy nghĩ một lát, gọi Mộc Nam tiến vào, sai hắn đi tìm mấy người quen thuộc bản đồ của Đại Vinh đến, để bọn họ tìm ra một tuyến đường từ U Châu đến Đông Đô trong vòng ba ngày, xem xây kho hàng ở bên đường nào có thể hạ thấp phí tổn, hiệu suất tối cao nhất.
Liễu Ngọc Như vừa nghĩ vừa đi vào phòng đọc sổ sách.
Ngày hôm sau, Ngự Sử Đài dâng sổ trên triều, điều tra rõ Cố Cửu Tư vô tội, bị hãm hại, bọn họ giam giữ hết thủ vệ lúc ấy, xác định trước kia những người này không liên quan đến Cố Cửu Tư, có người sai khiến bọn họ hãm hại Cố Cửu Tư. Phạm Hiên tuyên bố Cố Cửu Tư phục chức, nhậm chức Hộ Bộ Thượng Thư, phối hợp với Ngự Sử Đài điều tra rõ vụ án của Lưu Xuân.
Dựa theo sổ con của Ngự Sử Đài, khả năng vụ án này liên luỵ rất rộng, vì thế Phạm Hiên trực tiếp tiếp quản, tất cả tấu chương trực tiếp trình lên Phạm Hiên.
Kết quả tra ra, triều dã khiếp sợ, lúc đi ra từ triều đình, sắc mặt mọi người đều không tốt lắm, ngoài Cố Cửu Tư.
Cố Cửu Tư và Diệp Thế An, Thẩm Minh, Chu Diệp cùng nhau đi ra. Bốn người bận bịu lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi. Chu Diệp nhìn Cố Cửu Tư, thở dài: “Bây giờ đệ không sao nữa rồi, ta cũng yên tâm. Ngày mai ta sẽ khởi hành về U Châu, mọi người đến tiễn ta nhé.”
Cố Cửu Tư cười: “Vậy nhờ phúc của ta mà huynh có thể ở bên tẩu tử thêm một thời gian đấy.”
Chu Diệp cười khổ, không nói gì.
Tình cảm của hắn và Tần Uyển Thanh rất tốt, phân cách hai nơi như vậy, chỉ có tết là được về Đông Đô gặp mặt một lần, nghĩ vậy, ai cũng chẳng vui nổi.
Cố Cửu Tư thấy Chu Diệp khổ sở, hắn lập tức chỉnh lại sắc mặt, nghiêm túc nói: “Đại ca yên tâm, nhất định ta sẽ chăm sóc tẩu tử thật tốt.”
“Đúng vậy,” Diệp Thế An cũng nói, “Chu huynh đừng lo lắng, chúng ta đều ở đây, sẽ chăm sóc người nhà giúp huynh.”
“Ta yên tâm rồi.” Chu Diệp gật đầu, không nhiều lời nữa.
Bốn người cùng nhau đi ra ngoài, Thẩm Minh la hét ầm ĩ muốn đón gió tẩy trần cho Cố Cửu Tư, có điều vừa đi ra ngoài cửa cung đã thấy một nô bộc mặc đồ lam đứng ở đó, thấy Cố Cửu Tư đi ra, vội bước lên nói: “Là Cố Cửu Tư Cố đại nhân ạ?”
Cố Cửu Tư nhướng mày: “Ngươi là?”
“Nô tài là nô bộc trong nhà Lục Vĩnh Lục đại nhân, phụng mệnh đại nhân nhà ta, mời Cố đại nhân đến.”
Cố Cửu Tư khựng lại, mọi người trầm mặc, một lát sau, Cố Cửu Tư quay đầu nói với ba người: “Chư vị, ta có vài việc phải đi trước rồi.”
“Đi đi.” Chu Diệp gật đầu, “Chính sự quan trọng.”
Cố Cửu Tư tạm biệt ba người, ngồi lên xe ngựa Lục gia, xe ngựa xóc nảy, mang Cố Cửu Tư đến cửa nhà Lục gia.
Nhà Lục gia xây dựng rất đơn giản, so sánh với quan viên cùng cấp bậc thì có vẻ hơi bần hàn.
Cố Cửu Tư đi vào, cung kính hành lễ: “Cố Cửu Tư gặp đại nhân.”
Lục Vĩnh đang luyện chữ, nghe thấy Cố Cửu Tư nói chuyện, đầu cũng không nâng, ông ta trào phúng: “Bây giờ lão hủ là thường dân rồi, đại nhân cái gì? Cố Thượng Thư coi trọng rồi.”
Nghe được lời này, Cố Cửu Tư cũng không cảm thấy kỳ lạ. Lục Vĩnh từ quan nhất định là do Phạm Hiên bày mưu đặt kế, ông ta không lên triều mà biết mình chậm chức Thượng Thư cũng là bình thường.
Hắn trầm mặc không nói gì, Lục Vĩnh nâng mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Là người trầm ổn.”
Nói rồi ông ta hất cằm, sai Cố Cửu Tư: “Pha trà.”
Lời này nói ra rất không khách khí, Cố Cửu Tư đứng suy nghĩ một lát, sau đó ngồi xuống bàn trà cụ trước mặt.
Thật ra hắn chưa từng pha trà.
Hắn không phải người phong nhã, từ trước đến nay toàn há mồm uống rượu, mấy chuyện pha trà phải để Diệp Thế An làm. Nhưng chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, hắn vụng về rót chén trà, đặt trước mặt Lục Vĩnh, Lục Vĩnh nhìn chén trà, nhìn Cố Cửu Tư, khinh thường nói: “Người thì tuấn tú, nấu trà thì kinh.”
Cố Cửu Tư nghe vậy muốn trực tiếp đổ trà lên đầu Lục Vĩnh.
Nhưng hắn nhịn xuống, duy trì nụ cười: “Không biết Lục Lão tìm ta có chuyện gì?”
“Chuyện gì ngươi không biết à?” Lục Vĩnh không vui nói, “Bây giờ ta ngồi ở đây không phải do ngươi tìm Hoàng Thượng nói chuyện sao? Ngươi muốn vị trí Hộ Bộ Thượng Thư, muốn người trong tay ta, muốn ta lót đường cho ngươi, ngươi cho rằng cứ muốn là có được à?”
Lục Vĩnh càng nói càng kích động, nước miếng bay tứ tung trên không trung.
Cố Cửu Tư đứng tại chỗ, duy trì nụ cười.
Lục Vĩnh đập bàn đập tay vịn, vừa đập vừa nói: “Ta nói với ngươi, hậu sinh trong cả cái Hộ Bộ này ta ghét nhất chính là tiểu tử ngươi, có chút thông minh lăn lộn trong vũng bùn đã tưởng rằng mình vô cùng lợi hại. Nếu không phải Chu Cao Lãng che chở ngươi thì ngươi chết một vạn lần cũng không đủ đâu!”
“Lục Lão, trà sắp lạnh rồi,” Cố Cửu Tư cũng không tức, nhắc nhở, “Uống trà đi.”
Lục Vĩnh bị ngắt ngang lời như vậy, ông ta bình tĩnh lại.
Một lát sau, ông ta cầm chén, lạnh nhạt nói: “Lần này bệ hạ muốn ta lui, ta hiểu, ông ấy không khoan dung ta được nữa. Nếu ta không lui, sau này ông ấy sẽ không quản lí được người ta. Ta lui rồi, có một nhóm người theo ta, bọn họ phải có người che chở, cũng phải có nơi để đi, bệ hạ cho ngươi bảo vệ, để ta giao người cho ngươi. Ta có thể giao người cho ngươi, nhưng ta có vài điều kiện.”
Nghe thấy thế, Cố Cửu Tư không nhịn được cười.
“Lục Lão,” hắn ngồi xuống, “Đến lúc này rồi, ngài vẫn còn nhắc đến điều kiện với ta?”
Sắc mặt Lục Vĩnh cứng đờ, Cố Cửu Tư dựa vào ghế, cà lơ phất phơ vểnh chân bắt chéo, gõ gõ tay vịn, hoàn toàn không giống quan viên, ngược lại giống công tử nhà giàu uống trà nói chuyện phiếm ở trà lâu hơn: “Người của ngài cần có nơi để đi, bọn họ đi theo ngài đứng cùng đội, ngài ngã rồi, không có ta che chở, bọn họ cũng sẽ ngã theo theo. Bọn họ đều tan, ngài chẳng còn lại gì ở trong triều. Nhưng ta thì khác, ngài cho ta những người này, con đường ta đi thuận lợi hơn, ngài không cho ta những người này, bây giờ bệ hạ muốn bắt ta làm đao, Chu Cao Lãng sẽ che chở ta vì quan hệ với Chu Diệp, Ngự Sử Đài cũng sẽ tạo quan hệ tốt với ta bởi vì Diệp Thế An, ta còn trẻ, có rất nhiều thời gian chậm rãi dùng người của mình, ngài nói ngài có tư cách gì để nhắc điều kiện với ta?”
Lục Vĩnh không nói gì, Cố Cửu Tư uống ngụm trà, chậm rãi nói: “Ngài không nên nhắc điều kiện, nên để ta. Vừa nãy ta rót trà cho ngài là bởi vì ta vẫn rất kính trọng ngài. Nghe nói ngài xuất thân từ phố phường, không có gia cảnh, tự mình leo đến hôm nay. Nói thật, ngài không có tài học, cũng chẳng có công danh, càng không có gia cảnh, năm đó quan đều đã bỏ, nhưng bệ hạ lại cảm thấy ngài có năng lực. Người của ngài, ta muốn hay không đều được, nhưng ta cần một vị lão sư.”
Lục Vĩnh giương mắt nhìn hắn, Cố Cửu Tư bình tĩnh nói: “Tài năng ta có, bối cảnh của ta tốt hơn ngài một chút, ta còn có tiền, nhưng Lục đại nhân, quả thật ta kém ngài một thứ.”
“Ta không hiểu cách làm người, càng không hiểu cách làm quan.”
Lục Vĩnh nghe hắn nói, chậm rãi cười.
Ông ta hiểu.
Cố Cửu Tư lãnh giáo ông ta cách làm người ta thoải mái. Nhiều năm như vậy Phạm Hiên cảm thấy ông ta tốt, thậm chí những người khác biết ông ta có tội cũng không làm khó ông ta, chủ yếu chính là ở chỗ, ông ta biết làm người.
“Vậy điều kiện ngươi cho ta là gì?”
Lục Vĩnh mở miệng, Cố Cửu Tư nghĩ: “Không phải ngài thích tiền sao?”
Hắn hờ hững nói: “Ta nghĩ ngài cũng có tiền, tức phụ của ta rất biết kiếm tiền, ngài có muốn suy nghĩ giao tiền cho nàng, để nàng giúp ngài kinh doanh không?”
Lục Vĩnh: “…”
Muốn làm người của ông ta, xin ông ta làm lão sư, điều kiện là ông ta chi tiền cho tức phụ của hắn làm ăn?!!
Loại điều kiện này chưa từng nghe thấy!
Nhưng Lục Vĩnh nghĩ, cuối cùng nói: “Bảo phu nhân ngươi đưa sổ sách kinh doanh cho ta xem, ta sẽ suy nghĩ.”