-
Chương 33: canh hai
Diệp Thế An tới làm gì?
Liễu Ngọc Như hoàn toàn không nghĩ ra, nàng không dám tùy tiện ra mặt, cho dù là ca ca nhà bên cùng nhau lớn lên, giờ khắc này, nàng cũng không dám tùy tiện tin tưởng.
Nàng trông thấy Diệp Thế An cưỡi ngựa chạy xung quanh một vòng, sau đó đi tới rừng cây bên cạnh, hắn kiểm tra bốn phía, cũng không biết làm thế nào tìm được con đường lúc nãy của bọn họ, một mạch chạy theo. Hắn vừa đuổi vừa dùng kiếm tạo ra mấy con đường, Liễu Ngọc Như xa xa đi theo, nhìn thấy động tác của hắn, đại khái có một phỏng đoán.
Có lẽ hắn… đang giúp chọn họ che giấu vết tích?
Ý nghĩ này xuất hiện khiến Liễu Ngọc Như hơi buông lỏng, nhưng nàng vẫn không dám lơi lỏng, xa xa đi theo phía sau Diệp Thế An, sau khi thấy hắn phát hiện ra hang núi mà bọn họ ẩn náu, nàng lập tức cuống lên, Diệp Thế An đang định vạch bụi gai che cửa hang ra, rốt cuộc Liễu Ngọc Như không trốn được nữa, nàng nhanh chóng rút đao tiến lên, chống đao lên phía sau người Diệp Thế An, quát lên: “Không được nhúc nhích!”
Cố Cửu Tư trong hang núi lập tức mở mắt ra, hắn xoay người, cầm cây đao ở bên hông, nghe ngóng tình hình bên ngoài.
Diệp Thế An bị đao chống sau lưng cũng không bối rối, hắn giơ tay lên, bình tĩnh nói: “Ngọc Như muội muội, ta không có ác ý.”
“Huynh tới làm gì?”
Liễu Ngọc Như cảnh giác hỏi dò, Diệp Thế An hờ hững nói: “Cứu các muội.”
“Vì sao huynh muốn cứu chúng ta?”
Liễu Ngọc Như còn chưa thể yên tâm: “Giờ phút này chúng ta là khâm phạm, huynh không sợ Diệp gia bị liên lụy sao?”
“Môi hở răng lạnh, hôm nay là Cố gia, ngày sau làm sao biết được không phải là Diệp gia?” Diệp Thế An mở miệng nói: “Chuyện Cố gia ta rõ ràng, bất kể là đạo lý hay là lương tâm, ta đều không nhìn được Vương gia tùy ý làm bậy như thế, dù sao Cố công tử và ta từng là bạn học cũ, muội lại là muội muội thế giao quan hệ nhiều đời với ta, ta có thể giúp đỡ thì đương nhiên sẽ giúp.”
Liễu Ngọc Như nghe thấy, thật ra nàng đã tin rồi, nàng biết thái độ làm người của Diệp Thế An, nhưng hôm nay Cố Cửu Tư trọng thương, nàng lại chỉ là một nữ tử yếu đuối, nếu như đao này rút lại rồi, không ai có cách nào để bắt Diệp Thế An. Diệp Thế An thở dài: “Ngọc Như muội muội, nếu như ta thật sự muốn làm gì với các muội thì ta trực tiếp mang theo người của Vương gia tới là được rồi, ta một mình tới tìm các muội thì có thể có lợi ích gì?”
“Ngọc Như,” Giọng nói Cố Cửu Tư từ bên trong truyền ra: “Để đao xuống đi.”
Nghe thấy Cố Cửu Tư, cuối cùng Liễu Ngọc Như cũng tìm được một người ủng hộ, nàng để đao xuống, thở dài nói: “Xin lỗi, Diệp ca ca, bây giờ không giống lúc trước, ta phải cảnh giác một chút.”
“Đây là chuyện tốt.”
Diệp Thế An không để bụng, hắn gật gật đầu, đi đến phía trước, vén bụi gai ở cửa hang ra, trông thấy Cố Cửu Tư nằm bên trong. Cố Cửu Tư thả đao trong tay ra nhìn Diệp Thế An, khóe miệng mang theo nụ cười: “Tình hình này mà còn có thể nhìn thấy huynh, ta thật sự là không nghĩ tới.”
Diệp Thế An quan sát hắn một cái, trực tiếp nói với Liễu Ngọc Như: “Ngọc Như muội muội, muội dắt ngựa của ta tới, một lúc nữa chúng ta cùng nhau khiêng hắn lên, hai dặm phía trước chính là đường lớn, gã sai vặt của ta đã mang theo xe ngựa chờ ở đó, hai người lên ngựa trước, ta dắt ngựa qua đó cho hai người.”
“Được.”
Liễu Ngọc Như vội vã đi dắt ngựa, Cố Cửu Tư nghe thấy lời hắn nói thì hơi mất hứng: “Ta tự đứng lên được, cũng không phải chết rồi, nào cần mấy người khiêng lên?”
Diệp Thế An không để ý đến hắn, đưa tay muốn đỡ hắn, Cố Cửu Tư nhìn tay của Diệp Thế An, cười lạnh một tiếng, cầm đao chống đỡ để đứng lên, mặt Diệp Thế An không hề có cảm xúc, lạnh nhạt nói: “Anh hùng.”
Nói xong Diệp Thế An xoay người, Cố Cửu Tư tự mình chống đỡ đi lên, Diệp Thế An nhìn hắn, cười như không cười: “Mời anh hùng lên ngựa.”
Nghe xong lời này, trong lòng Liễu Ngọc Như căng lên, hiện tại Cố Cửu Tư bị thương, đâu thể tự lên được, nàng vội nói: “Ta đỡ chàng….”
“Không cần.” Cố Cửu Tư vốn còn do dự, nghe xong lời của Liễu Ngọc Như thì tự mình nắm lấy dây cương, cắn răng xoay người lên ngựa.
Liễu Ngọc Như: “….”
Không cần thể hiện mặt mũi như thế, mặt mũi đã sớm không còn rồi, thật là.
Liễu Ngọc Như không thể quở trách hắn khi có Diệp Thế An ở đây, nàng ho nhẹ một tiếng, Cố Cửu Tư ở trên ngựa, đưa tay về phía nàng: “Ta giúp nàng.”
“Không cần không cần.”
Liễu Ngọc Như đâu có dám để hắn giúp, tự mình vội vàng bò lên, nàng ngồi phía sau Cố Cửu Tư, trong tay nắm dây cương, Cố Cửu Tư giống như được nàng ôm vào lòng, Cố Cửu Tư nhíu mày nói: “Nàng xuống đi, lên ngồi phía trước ta.”
Lần này Liễu Ngọc Như hiểu rõ Cố Cửu Tư xoắn xuýt cái gì, nàng cảm thấy Cố Cửu Tư thật là nhàm chán, nàng không đoái hoài đến hắn, quay đầu nói với Diệp Thế An: “Diệp ca ca, ta dẫn Cửu Tư đi trước, sắp xếp hắn lên xe ngựa rồi trở lại đón huynh?”
“Cũng được.”
Diệp Thế An khẽ gật đầu. Không thể để một nữ tử như Liễu Ngọc Như trong rừng, cũng không thể để Cố Cửu Tư bị thương ở trong rừng, thỏa đáng nhất chính là Diệp Thế An từ từ đi, Liễu Ngọc Như đi ra ngoài rồi lại để cho người làm quay lại đón hắn.
Liễu Ngọc Như nói xin lỗi Diệp Thế An rồi cưỡi ngựa dẫn Cố Cửu Tư đi ra khỏi cánh rừng, sắc mặt Cố Cửu Tư khó coi, chờ đến khi không thấy Diệp Thế An nữa, hắn mới nhỏ giọng nói: Nàng ôm ta như thế ngay trước mặt hắn thì còn ra cái thể thống gì nữa?”
“À,” Liễu Ngọc Như không nhịn được cười: “Chàng cũng biết nói thể thống hả?”
Cố Cửu Tư bị nàng giễu cợt mà có chút xấu hổ, điệu bộ trước kia của hắn quả thật là không xem thể thống gì vào mắt. Thế là hắn đổi đề tài nói: “Sao hai người nói chuyện buồn nôn như vậy? Hắn gọi nàng cũng không biết gọi, Liễu Ngọc Như thì Liễu Ngọc Như, nhất định phải gọi thành Ngọc Như muội muội, Diệp Thế An thì Diệp Thế An, nhất định phải gọi thành Diệp ca ca, sao nàng không gọi ta là Cố ca ca?”
“Từ nhỏ đã gọi như vậy,” Liễu Ngọc Như giải thích: “Đột nhiên thay đổi thể hiện ra sự lạnh nhạt, lúng túng biết bao nhiêu chứ?”
“Cái đó có gì mà lúng túng?”
Cố Cửu Tư bất mãn nói: “Nàng đã gả đi rồi, nàng sửa miệng thì thế nào? À, nàng mở miệng một tiếng Diệp ca ca như thế, sau này để người ngoài nghe được thì mặt ta vứt đi đâu?”
Liễu Ngọc Như nghe thấy thì có chút bất đắc dĩ, nàng cảm thấy Cố Cửu Tư lằng nhằng làm loạn, nhưng nàng không muốn lý luận những thứ này với hắn: “Được được được, vậy sau này ta không gọi nữa được chưa?”
“Hắn cũng không thể nói.” Cố Cửu Tư nói: “Hắn phải gọi nàng là Cố thiếu phu nhân!”
“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như dở khóc dở cười: “Sao chàng luôn quan tâm những chuyện không hiểu ra sao thế này? Không phải chỉ là hai cái xưng hô thôi sao, chàng xoắn xuýt cả nửa ngày như vậy làm gì?”
“Cái này sao lại là vấn đề hai cái xưng hô?” Cố Cửu Tư hùng hồn: “Đây là mặt mũi của ta!”
“Được được được,” Liễu Ngọc Như bất đắc dĩ, nàng thở dài nói: “Ta biết rồi, chàng đừng có lẩm bẩm chuyện này nữa, đầu ta đều bị chàng nói đến đau rồi. Một đại nam nhân như chàng mà dông dài như vậy, chàng không thấy phiền sao?”
Cố Cửu Tư hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu đi, có lẽ hắn cũng cảm thấy mình nói nhiều, nói thêm gì đi nữa cũng không ra sao nên không tiếp tục nhiều lời nữa.
Liễu Ngọc Như mang theo Cố Cửu Tư đi hai dặm đường, cuối cùng nhìn thấy chiếc xe ngựa mà Diệp Thế An nói, phía trước xe ngựa có treo một tấm bảng, viết một chữ “Diệp”. Liễu Ngọc Như tiến lên, người hầu kia nhận ra Liễu Ngọc Như, cùng Liễu Ngọc Như đỡ Cố Cửu Tư lên xe ngựa, sau đó nghe lời Liễu Ngọc Như cưỡi ngựa đi tìm Diệp Thế An.
Liễu Ngọc Như ở trong xe ngựa kiểm tra vết thương của Cố Cửu Tư, vết thương vốn đã băng bó kỹ, giờ phút này lại rướm máu, chắc là lúc hắn cưỡng ép leo lên ngựa bị nứt ra. Liễu Ngọc Như có chút bất đắc dĩ: “Chừng nào thì chàng mới có thể thay đổi cái tính tình này? Ta và Diệp ca ca….” Lời nói ra khỏi miệng, Liễu Ngọc Như trông thấy ánh mắt của Cố Cửu Tư nhanh chóng quét qua, nàng vội vàng sửa miệng: “Diệp công tử khiêng chàng lên thì khiêng, chàng cố chấp cái gì?”
“Vừa rồi gã sai vặt kia nhận ra nàng.” Cố Cửu Tư giương cằm lên, Liễu Ngọc Như ngẩn người, hơi mờ mịt: “Thì làm sao?”
“Nàng và Diệp gia rất quen thuộc.”
Cố Cửu Tư chua miệng, Liễu Ngọc Như không lên tiếng, một lúc lâu sau, nàng chậm rãi nói: “Cửu Tư, có phải chàng…. Nổi máu ghen rồi không?”
Cố Cửu Tư ngẩn người, sau đó hắn dùng vẻ mặt hù dọa: “Liễu Ngọc Như, ý nghĩ này của nàng thật là đáng sợ. Ta không nói lung tung nữa, nàng cũng đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Liễu Ngọc Như mím môi cười, ngẩng đầu chỉ một cái lên trán hắn, lúc ngón tay chạm vào thì phát hiện ra trán hắn nóng hổi, nàng hơi sững sờ, lúc này mới nhớ tới, người này thể hiện mình khỏe như vâm, cả người lại mang theo vết thương, còn bị sốt cao. Thấy nàng không nói gì, Cố Cửu Tư liền biết nàng nhớ tới bệnh của hắn, hắn thả nhẹ giọng nói, ôn hòa nói: “Ta không sao, nàng đừng lo lắng nữa.”
Liễu Ngọc Như đáp lời, đưa tay sờ lên trán hắn, ngồi vào bên cạnh hắn, để hắn dựa vào nàng, hạ thấp giọng nói: “Ngủ một lúc đi.”
Cố Cửu Tư không lên tiếng, hắn dựa vào Liễu Ngọc Như, hắn không nói ra được cảm giác của mình là gì, hắn đã cảm thấy nữ nhân bên cạnh này quá là không thể tưởng tượng nổi. Rõ ràng là một cô nương yếu đuối như vậy, là tiểu thư khuê các trong miệng người ta, là tiểu nữ sinh nhấc theo đao sẽ run rẩy, làm sao lại có thể cứu hắn từ trong nhiều người như vậy, có thể ngồi ở đây lúc này, để hắn dựa vào đầu vai gầy gò của nàng, cho hắn một loại ảo giác, chỉ cần người này vẫn còn ở đây thì kiếp này sẽ an ổn.
Trong lòng hắn cực kỳ bình tĩnh, hắn đã từng cho rằng bản thân mình không có cách nào để chống lại được mưa gió lớn như thế, nhưng cơn mưa gió này thật sự tới rồi hắn mới phát hiện ra, tất cả so với tưởng tượng của hắn còn tốt hơn rất nhiều rất nhiều.
Hai người lẳng lặng dựa vào nhau, Diệp Thế An và gã sai vặt cùng nhau chạy tới, Diệp Thế An vội vàng lên xe ngựa, bảo gã sai vặt chạy xe đến thành trì gần nhất.
“Hai người có giấy tờ không?”
Diệp Thế An đặt câu hỏi trước, Liễu Ngọc Như đáp lời: “Chúng ta có hai bản giấy tờ mới.”
“Vậy là tốt rồi.” Diệp Thế An gật đầu nói: “Một lát nữa hai người nói là bằng hữu của ta, không quen với khí hậu nên tạm thời nhiễm bệnh, tất cả những chuyện khác ta sẽ ra ngoài thương lượng.”
Nói rồi Diệp Thế An lấy ra một cái bọc và một cái hộp nói: “Hai người thay quần áo trước đi, sau đó trang điểm, hiện nay lệnh truy nã của hai người đã được phát rồi, thay đổi nhiều một chút.”
Nói xong Diệp Thế An ra khỏi xe ngựa, trong xe ngựa chỉ còn lại Cố Cửu Tư và nàng, Liễu Ngọc Như hơi khó xử, Cố Cửu Tư đưa tay lấy một cái dây lưng ở bên cạnh, trực tiếp cột lên mắt mình nói: “Nàng thay đi, ta sẽ không nhìn.”
Liễu Ngọc Như không nói, bảo nàng ở trước mặt một nam tử ----- mặc dù hắn bịt mắt nhưng bảo nàng thay quần áo như thế, nàng cũng cảm thấy hơi khó xử.
Nhưng bây giờ không còn nhiều thời gian để lãng phí như vậy, thế là nàng khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn bắt đầu thay quần áo.
Cố Cửu Tư nghe thấy tiếng sột soạt bên cạnh, hắn không biết vì sao, thính lực của mình dường như trở nên cực kỳ tốt, thậm chí hắn có thể phân biệt được đại khái là quần áo nào rơi xuống đất. Hắn cảm thấy trong xe ngựa hơi khô nóng, hắn nghiêng đầu đi, làm bộ tùy ý nói: “Còn chưa thay xong à.”
Hắn vừa mở miệng Liễu Ngọc Như liền luống cuống, lúng túng nói: “Ừm….”
“Nữ nhân các nàng chính là phiền phức.”
Hắn vừa mắng lời này ra khỏi miệng, Liễu Ngọc Như lập tức cảm thấy bớt đi vài phần xấu hổ, lại cáu thêm mấy phần, nàng buộc dây lưng lên sau cùng, giễu cợt nói: “Ta lại muốn xem xem lát nữa chàng nhanh cỡ nào.”
Nói rồi, nàng đưa tay lấy dây lưng trên mắt hắn xuống, ném quần áo cho hắn: “Tự chàng thay đi.”
Liễu Ngọc Như nói xong liền xoay người đưa lưng về phía hắn. Nếu không phải Diệp Thế An và gã sai vặt đều ở bên ngoài, bên ngoài cũng không thêm được người thứ ba thì nàng sẽ đi ra ngoài. Cố Cửu Tư cười nhạo một tiếng, bắt đầu cởi quần áo: “Nàng cũng đừng nhìn lén ta.”
“Không biết xấu hổ.”
Cố Cửu Tư thay rất nhanh, trong chốc lát đã gọi Liễu Ngọc Như: “Xong rồi.”
Diệp Thế An nghe thấy tiếng động bên trong, dò hỏi: “Vậy tại hạ vào được chưa?”
“Vào đi.”
Cố Cửu Tư lẫm liệt nói vang, Diệp Thế An cuốn rèm bước vào, lúc này Liễu Ngọc Như đã ngồi ngay ngắn rồi, Cố Cửu Tư bị thương nên không có cách nào ngồi nghiêm chỉnh được, giống như không có xương cốt mà dựa vào Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như hơi xấu hổ, nàng đẩy Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư nhấc mí mắt lên, bất mãn nói: “Ta bị thương đấy.”
Thế là Liễu Ngọc Như đành chịu, chỉ có thể miễn cưỡng cười nói với Diệp Thế An: “Hắn… hắn bị thương.”
Diệp Thế An gật gật đầu, hoàn toàn không để ý đề tài này, chỉ nói: “Hôm qua ta nghe nói Cố gia gặp nạn nên liền chạy tới nhưng cũng không thể làm gì nhiều, chỉ có thể lặng lẽ nằm vùng, sau đó trông thấy hai vị nhảy xuống hồ nên xuôi theo hạ lưu mà đi tìm.”
“Huynh có thấy người của Vương gia không?”
Liễu Ngọc Như vội nói, Diệp Thế An đáp lời: “Sáng nay bọn chúng lần lượt lên đường điều tra, nhưng mà cũng may qua một đêm, những quân lính này đều mệt mỏi rồi, phần lớn chỉ đi lướt qua, không lục soát kỹ, chỉ đi dọc theo sông ra vẻ một chút.”
Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như nhẹ nhàng thở ra, Cố Cửu Tư trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc nói: “Huynh có biết phụ thân ta….”
Diệp Thế An lắc đầu: “Chưa từng nghe nói đến tin tức của lệnh tôn.”
Cố Cửu Tư không tiếp tục nhiều lời nữa, Liễu Ngọc Như đưa tay nắm chặt tay hắn: “Giờ phút này không có tin tức chính là tin tức tốt nhất.”
Cố Cửu Tư rũ mắt, trầm thấp lên tiếng.
Diệp Thế An giương mắt nhìn hai người một cái, sau khi do dự một lúc, cuối cùng nói: “Mặc dù mạo muội, nhưng Diệp mỗ vẫn muốn hỏi thăm…. Cố gia…. Vì sao đột nhiên lại có đại họa này?”
Hai người đều không lên tiếng, một lúc sau, Liễu Ngọc Như trả lời: “Chúng ta có thù oán với Vương gia, lại sớm nghe được tin tức, bệ hạ muốn động đến Lương vương, bởi vậy chúng ta dự định rời đi, có lẽ Vương gia biết được tin này, lại có lẽ là nguyên nhân khác, đêm qua tìm đến.”
“Chúng ta vốn định hôm nay rời đi.”
Diệp Thế An ngẩn người, một lúc sau hắn trầm ngâm nói: “Giang Thượng thư và phe của Lương vương có liên quan rất sâu, bây giờ bệ hạ ba tháng mới lâm triều, nói cách khác, bây giờ bệ hạ đã nghi ngờ Lương vương. Nhưng Lương vương đâu có dễ đối phó, ông ta vẫn luôn âm thầm đóng quân, chẳng qua khác nhau lấy một cái cớ mà thôi.”
Liễu Ngọc Như nghe lời hắn, Diệp Thế An nói: “Cho nên Vương gia nhìn thấy bây giờ Giang Thượng thư đổ rồi, cho nên cố ý trả thù Cố gia?”
“Huynh có thể cho là như vậy.” Cố Cửu Tư bình tĩnh nói: “Nhưng nếu như nghĩ dài lâu một chút thì sao?”
Cố Cửu Tư ngẩng đầu nhìn Diệp Thế An: “Nếu như nghĩ lâu dài thêm một chút, bệ hạ muốn xử trí Lương vương, Lương vương phản loạn, với thực lực bây giờ của Lương vương, lấy thế cục các phiên vương, Tiết độ sứ ủng binh tự trọng* hiện giờ, huynh cảm thấy ai thua ai thắng?” (*: Tự nuôi quân đội của mình với ý đồ lật đổ chính quyền.)
Diệp Thế An không dám trả lời, những điều hắn đã từng học không cho phép hắn nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế. Nhưng Cố Cửu Tư lại thẳng thắn: “Lương vương sẽ thắng. Tất cả mọi người sẽ nhìn thấy Lương vương đánh thẳng vào Đông Đô, sau đó thì sao?”
“Lương vương vô cớ xuất binh, chính là loạn thần tặc tử, ai cũng có thể trừ diệt.”
Liễu Ngọc Như lên tiếng, giương mắt nhìn về phía Diệp Thế An: “Đến bước này, thiên hạ đại loạn, lại không có kỷ cương triều đình.”
Cố Cửu Tư bưng nước từ bên cạnh, nhấp một ngụm, hắn chờ Diệp Thế An tiêu hóa những nội dung này, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thế An, bình thản nói: “Đến lúc đó, huynh cảm thấy, Vương Thiện Tuyền muốn làm gì?”
Nếu bây giờ Diệp Thế An còn không nghe rõ thì đó chính là uổng công được khen ngợi nhiều năm.
Giờ phút này hắn đã rõ ràng ý đồ của Vương Thiện Tuyền, Vương Thiện Tuyền tính toán kế hoạch, há chỉ trả thù Cố gia? Nếu như trả thù Cố gia thì ông ta làm sao lại khiến con trai liên lụy?
Ông ta chuẩn bị tự lập làm vương, mà Cố gia chính là nơi để ông ta khai đao, san bằng Cố gia, đến lúc đó ông ta giơ đao về phía mọi người, ai lại dám làm trái? Ai lại dám phản kháng?
Nên đưa tiền thì đưa, nên xưng thần thì xưng.
Mà bọn họ có thể làm sao bây giờ?
Diệp Thế An nhất thời còn không nghĩ ra được cách khác, hai mắt hắn vô thần, trong đầu hắn chỉ tiếp tục suy nghĩ theo lời của Cố Cửu Tư.
Đó là thời loạn lạc không giống với vài chục năm trước, mà trong thời loạn lạc này, một người đọc sách như hắn có thể làm gì?
“Vậy….” Diệp Thế An không tự chủ được mà thì thào lên tiếng: “Diệp gia nên làm gì?”
“Đi.”
Cố Cửu Tư mở miệng, Diệp Thế An ngước nhìn Cố Cửu Tư, hơi mờ mịt: “Đi?”
“Không nên ở lại Dương Châu,” Cố Cửu Tư bình tĩnh nói: “Mười ba châu ở đâu cũng được, Dương Châu không được.”
Diệp Thế An trầm mặc không nói, hắn rất nhanh đã hiểu rõ ý của Cố Cửu Tư.
Cho dù trong thời loạn lạc, tình cảnh của các thế gia vọng tộc ở mười ba châu đoán chừng cũng không khác mấy, dù sao đánh trận đều cần tiền, thế nhưng làm được như Vương Thiện Tuyền lại không nhiều. Dù sao châu phủ khác ở biên cảnh mỗi năm đều có thuế muối, chỉ có tiền của Dương Châu từ trước đến giờ đều giao cho Đông Đô.
Mà chuyện này không phải là thảm nhất, thảm nhất chính là Dương Châu chỉ có thuế ruộng, quân đội lại không mạnh, một khi loạn lạc thì chính là đối tượng tấn công đầu tiên.
Diệp Thế An hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn hai người đối diện nói: “Ta hiểu rồi, đa tạ Cố huynh chỉ điểm.”
“Chỉ điểm thì chưa tới,” Cố Cửu Tư hờ hững nói: “Nhưng mà huynh cứu ta một mạng, ta báo huynh một ân.”
Nói rồi đoàn người tiến đến cổng thành, Diệp Thế An vén màn xe, xuống dưới thương lượng, người thủ thành tùy ý nhìn Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư bên trong một cái, Liễu Ngọc Như thêm cho mình một nốt ruồi trên mặt, lại hóa trang, gần như không so sánh được với chân dung, Diệp Thế An lại đưa bạc, đối phương cũng không kiểm tra quá mức, nhanh chóng cho đi.
Sau khi vào thành, Diệp Thế An sắp xếp cho Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như ở một tòa tiểu viện, lại đi mời đại phu.
Đại phu tới, nhìn thấy vết thương của Cố Cửu Tư thì bận rộn đến hơn nửa đêm.
Chờ sau khi xử lý miệng vết thương xong, đại phu nói với Liễu Ngọc Như: “Nếu hắn vẫn còn sốt không lùi thì sẽ nguy hiểm, nếu như hạ sốt rồi thì sẽ không có chuyện gì.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, một lúc sau nàng nói: “Nếu không hạ sốt thì sẽ thế nào?”
Đại phu trầm mặc, một lúc sau, ông thở dài: “Chuẩn bị hậu sự đi.”
Cả người Liễu Ngọc Như ngây ra, Diệp Thế An bên cạnh kịp phản ứng lại, vội đưa bạc cho đại phu, bảo gã sai vặt đưa ra ngoài.
Chờ đại phu đi rồi Diệp Thế An mới nói: “Ngọc Như muội muội, người hiền tự có trời giúp, muội không cần quá lo lắng.”
Liễu Ngọc Như nhất thời cũng nghe không vô Diệp Thế An nói gì, chỉ là lý trí bảo nàng miễn cưỡng chống đỡ, nhẹ gật đầu với Diệp Thế An. Nàng chống đỡ muốn đi vào phòng, Diệp Thế An lại nói: “Muội vẫn là đi nghỉ ngơi đi, muội có chỗ nào tốt hơn hắn đâu, còn ráng chống đỡ như vậy nữa thì sẽ xảy ra chuyện đó.”
“Ta không sao.” Liễu Ngọc Như lắc đầu, đi vào bên trong: “Ta vẫn ổn.”
“Liễu Ngọc Như,” Rốt cuộc Diệp Thế An lên tiếng: “Cái người này, sao từ nhỏ đã không nghe khuyên nhủ như thế?”
Liễu Ngọc Như quay đầu nhìn hắn, hơi kinh ngạc vì Diệp Thế An nói ra lời vượt phép tắc như thế. Diệp Thế An thở dài, lại nói: “Ta nhìn ra được, từ nhỏ tính tình muội đã bướng bỉnh, muốn làm gì là phải làm bằng được. Ta quen tán thưởng, nhưng mọi thứ phải lượng sức mà làm, muội chịu đựng như thế, đối với muội và hắn đều không có lợi ích. Ta và gã sai vặt đều ở đây, một lúc nữa chúng ta chăm sóc hắn, muội đi ngủ một giấc thật ngon trước đi, được không?”
Liễu Ngọc Như biết Diệp Thế An nói không sai, nàng đấu tranh một lúc, rốt cuộc nói: “Ta đi thăm hắn một chút, nhìn một cái rồi ta sẽ đi nghỉ ngơi.”
Diệp Thế An không tranh cãi được với nàng, thấy nàng cuốn rèm đi vào trong nhà.
Cố Cửu Tư nhắm mắt lại, dường như là rất mệt mỏi, hắn đến nơi an toàn rồi, cũng không còn động lực để cưỡng ép giấu giếm nữa, cả người đều nhanh chóng ủ rũ.
Liễu Ngọc Như ngồi xuống bên cạnh hắn, hắn thấp giọng nói: “Nàng đi nghỉ ngơi đi, ta không sao, nàng đừng chịu đựng quá.”
“Ta rất nhanh sẽ tốt lên….” Giọng nói hắn hơi khàn: “Sáng mai ta sẽ tốt thôi, sau đó chúng ta đi tìm phụ thân ta…. Một mình ông ấy đi lung tung khắp nơi như thế, ta không yên lòng….”
“Được.” Liễu Ngọc Như đưa tay vén tóc trên trán hắn, nàng ôn hòa nói: “Ngày mai chàng sẽ tốt thôi, ta dẫn nàng đi tìm công công.”
Cố Cửu Tư không nói, Liễu Ngọc Như lẳng lặng nhìn hắn, một lúc lâu sau, nàng vẫn không yên lòng, nàng đi sang bên cạnh ôm chăn bông, dứt khoát nghỉ ngơi ở gian ngoài.
Diệp Thế An thấy nàng ôm chăn thì hơi sững sờ, một lúc sau hắn có chút lúng túng nói: “Ngọc Như muội muội, tối nay ta sẽ chăm sóc Cố đại công tử.”
Hắn cũng ở trong phòng, nàng ngủ ở đây sợ là không tốt,
Nhưng mà Liễu Ngọc Như lại lắc đầu nói: “Ta ngủ ở gian ngoài, không sao.”
Nói rồi nàng có chút bất đắc dĩ: “Ta không nghe thấy động tĩnh của hắn ta không yên lòng.”
Diệp Thế An không nói gì, một lúc sau, cuối cùng hắn vẫn khẽ gật đầu.
Liễu Ngọc Như ngủ ở bên ngoài, Diệp Thế An đuổi gã sai vặt đi, dời băng ghế ở bên cạnh canh giữ. Liễu Ngọc Như ngủ đến rạng sáng, nghe thấy Cố Cửu Tư nói mớ, nàng vội vàng thức dậy mở mắt, luống cuống đi vào bên trong, thấy Diệp Thế An đang thay khăn trên trán cho hắn, nhìn Liễu Ngọc Như lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Muội đi ngủ đi, không sao, hắn nằm mơ thôi.”
Liễu Ngọc Như còn đang mờ mịt khi vừa mới thức dậy, nhìn Cố Cửu Tư nằm trên giường, nghe thấy hắn hoảng loạn nói: “Phụ thân…. Phụ thân đi mau…. Liễu Ngọc Như…. Liễu Ngọc Như nàng đi mau! Nhanh!”
Liễu Ngọc Như tỉnh táo thêm một chút, nàng đi tới, nửa ngồi trước giường, cầm lấy tay Cố Cửu Tư.
“Không sao,” Nàng cũng không biết vì sao lại có một chút đau lòng như thế, giọng nói nàng mang theo than vãn, trấn an nói: “Cửu Tư, ta ở đây, không sao.”
Diệp Thế An lẳng lặng nhìn.
Hắn không biết tại sao, hắn nhìn hai người trước mặt, hắn cảm thấy dường như bọn họ tạo thành một thế giới nhỏ riêng biệt, mưa gió trên thế gian này đối với bọn họ mà nói không có gì lo sợ, hắn cầm khăn trong tay nhìn cô nương trước mặt, trong lòng đột nhiên có mấy phần cực kỳ hâm mộ.
Đây là tình cảm mà cả đời hắn chưa từng gặp được lại hết sức mong chờ.
Có một người như thế, sống chết có nhau, không rời không bỏ, họa phúc có nhau.
Hắn đột nhiên sinh ra mấy phần tiếc nuối như vậy, hồi lâu sau, Cố Cửu Tư chậm rãi ổn định lại, hắn nghe thấy Liễu Ngọc Như nói: “Diệp đại ca, huynh đi nghỉ ngơi trước đi, ta ngủ đủ rồi, ta chăm sóc hắn.”
Nói rồi nàng dựa bên giường, cầm tay hắn, ôn hòa nói: “Ta không có ở đây, hắn ngủ không yên ổn.”
Liễu Ngọc Như hoàn toàn không nghĩ ra, nàng không dám tùy tiện ra mặt, cho dù là ca ca nhà bên cùng nhau lớn lên, giờ khắc này, nàng cũng không dám tùy tiện tin tưởng.
Nàng trông thấy Diệp Thế An cưỡi ngựa chạy xung quanh một vòng, sau đó đi tới rừng cây bên cạnh, hắn kiểm tra bốn phía, cũng không biết làm thế nào tìm được con đường lúc nãy của bọn họ, một mạch chạy theo. Hắn vừa đuổi vừa dùng kiếm tạo ra mấy con đường, Liễu Ngọc Như xa xa đi theo, nhìn thấy động tác của hắn, đại khái có một phỏng đoán.
Có lẽ hắn… đang giúp chọn họ che giấu vết tích?
Ý nghĩ này xuất hiện khiến Liễu Ngọc Như hơi buông lỏng, nhưng nàng vẫn không dám lơi lỏng, xa xa đi theo phía sau Diệp Thế An, sau khi thấy hắn phát hiện ra hang núi mà bọn họ ẩn náu, nàng lập tức cuống lên, Diệp Thế An đang định vạch bụi gai che cửa hang ra, rốt cuộc Liễu Ngọc Như không trốn được nữa, nàng nhanh chóng rút đao tiến lên, chống đao lên phía sau người Diệp Thế An, quát lên: “Không được nhúc nhích!”
Cố Cửu Tư trong hang núi lập tức mở mắt ra, hắn xoay người, cầm cây đao ở bên hông, nghe ngóng tình hình bên ngoài.
Diệp Thế An bị đao chống sau lưng cũng không bối rối, hắn giơ tay lên, bình tĩnh nói: “Ngọc Như muội muội, ta không có ác ý.”
“Huynh tới làm gì?”
Liễu Ngọc Như cảnh giác hỏi dò, Diệp Thế An hờ hững nói: “Cứu các muội.”
“Vì sao huynh muốn cứu chúng ta?”
Liễu Ngọc Như còn chưa thể yên tâm: “Giờ phút này chúng ta là khâm phạm, huynh không sợ Diệp gia bị liên lụy sao?”
“Môi hở răng lạnh, hôm nay là Cố gia, ngày sau làm sao biết được không phải là Diệp gia?” Diệp Thế An mở miệng nói: “Chuyện Cố gia ta rõ ràng, bất kể là đạo lý hay là lương tâm, ta đều không nhìn được Vương gia tùy ý làm bậy như thế, dù sao Cố công tử và ta từng là bạn học cũ, muội lại là muội muội thế giao quan hệ nhiều đời với ta, ta có thể giúp đỡ thì đương nhiên sẽ giúp.”
Liễu Ngọc Như nghe thấy, thật ra nàng đã tin rồi, nàng biết thái độ làm người của Diệp Thế An, nhưng hôm nay Cố Cửu Tư trọng thương, nàng lại chỉ là một nữ tử yếu đuối, nếu như đao này rút lại rồi, không ai có cách nào để bắt Diệp Thế An. Diệp Thế An thở dài: “Ngọc Như muội muội, nếu như ta thật sự muốn làm gì với các muội thì ta trực tiếp mang theo người của Vương gia tới là được rồi, ta một mình tới tìm các muội thì có thể có lợi ích gì?”
“Ngọc Như,” Giọng nói Cố Cửu Tư từ bên trong truyền ra: “Để đao xuống đi.”
Nghe thấy Cố Cửu Tư, cuối cùng Liễu Ngọc Như cũng tìm được một người ủng hộ, nàng để đao xuống, thở dài nói: “Xin lỗi, Diệp ca ca, bây giờ không giống lúc trước, ta phải cảnh giác một chút.”
“Đây là chuyện tốt.”
Diệp Thế An không để bụng, hắn gật gật đầu, đi đến phía trước, vén bụi gai ở cửa hang ra, trông thấy Cố Cửu Tư nằm bên trong. Cố Cửu Tư thả đao trong tay ra nhìn Diệp Thế An, khóe miệng mang theo nụ cười: “Tình hình này mà còn có thể nhìn thấy huynh, ta thật sự là không nghĩ tới.”
Diệp Thế An quan sát hắn một cái, trực tiếp nói với Liễu Ngọc Như: “Ngọc Như muội muội, muội dắt ngựa của ta tới, một lúc nữa chúng ta cùng nhau khiêng hắn lên, hai dặm phía trước chính là đường lớn, gã sai vặt của ta đã mang theo xe ngựa chờ ở đó, hai người lên ngựa trước, ta dắt ngựa qua đó cho hai người.”
“Được.”
Liễu Ngọc Như vội vã đi dắt ngựa, Cố Cửu Tư nghe thấy lời hắn nói thì hơi mất hứng: “Ta tự đứng lên được, cũng không phải chết rồi, nào cần mấy người khiêng lên?”
Diệp Thế An không để ý đến hắn, đưa tay muốn đỡ hắn, Cố Cửu Tư nhìn tay của Diệp Thế An, cười lạnh một tiếng, cầm đao chống đỡ để đứng lên, mặt Diệp Thế An không hề có cảm xúc, lạnh nhạt nói: “Anh hùng.”
Nói xong Diệp Thế An xoay người, Cố Cửu Tư tự mình chống đỡ đi lên, Diệp Thế An nhìn hắn, cười như không cười: “Mời anh hùng lên ngựa.”
Nghe xong lời này, trong lòng Liễu Ngọc Như căng lên, hiện tại Cố Cửu Tư bị thương, đâu thể tự lên được, nàng vội nói: “Ta đỡ chàng….”
“Không cần.” Cố Cửu Tư vốn còn do dự, nghe xong lời của Liễu Ngọc Như thì tự mình nắm lấy dây cương, cắn răng xoay người lên ngựa.
Liễu Ngọc Như: “….”
Không cần thể hiện mặt mũi như thế, mặt mũi đã sớm không còn rồi, thật là.
Liễu Ngọc Như không thể quở trách hắn khi có Diệp Thế An ở đây, nàng ho nhẹ một tiếng, Cố Cửu Tư ở trên ngựa, đưa tay về phía nàng: “Ta giúp nàng.”
“Không cần không cần.”
Liễu Ngọc Như đâu có dám để hắn giúp, tự mình vội vàng bò lên, nàng ngồi phía sau Cố Cửu Tư, trong tay nắm dây cương, Cố Cửu Tư giống như được nàng ôm vào lòng, Cố Cửu Tư nhíu mày nói: “Nàng xuống đi, lên ngồi phía trước ta.”
Lần này Liễu Ngọc Như hiểu rõ Cố Cửu Tư xoắn xuýt cái gì, nàng cảm thấy Cố Cửu Tư thật là nhàm chán, nàng không đoái hoài đến hắn, quay đầu nói với Diệp Thế An: “Diệp ca ca, ta dẫn Cửu Tư đi trước, sắp xếp hắn lên xe ngựa rồi trở lại đón huynh?”
“Cũng được.”
Diệp Thế An khẽ gật đầu. Không thể để một nữ tử như Liễu Ngọc Như trong rừng, cũng không thể để Cố Cửu Tư bị thương ở trong rừng, thỏa đáng nhất chính là Diệp Thế An từ từ đi, Liễu Ngọc Như đi ra ngoài rồi lại để cho người làm quay lại đón hắn.
Liễu Ngọc Như nói xin lỗi Diệp Thế An rồi cưỡi ngựa dẫn Cố Cửu Tư đi ra khỏi cánh rừng, sắc mặt Cố Cửu Tư khó coi, chờ đến khi không thấy Diệp Thế An nữa, hắn mới nhỏ giọng nói: Nàng ôm ta như thế ngay trước mặt hắn thì còn ra cái thể thống gì nữa?”
“À,” Liễu Ngọc Như không nhịn được cười: “Chàng cũng biết nói thể thống hả?”
Cố Cửu Tư bị nàng giễu cợt mà có chút xấu hổ, điệu bộ trước kia của hắn quả thật là không xem thể thống gì vào mắt. Thế là hắn đổi đề tài nói: “Sao hai người nói chuyện buồn nôn như vậy? Hắn gọi nàng cũng không biết gọi, Liễu Ngọc Như thì Liễu Ngọc Như, nhất định phải gọi thành Ngọc Như muội muội, Diệp Thế An thì Diệp Thế An, nhất định phải gọi thành Diệp ca ca, sao nàng không gọi ta là Cố ca ca?”
“Từ nhỏ đã gọi như vậy,” Liễu Ngọc Như giải thích: “Đột nhiên thay đổi thể hiện ra sự lạnh nhạt, lúng túng biết bao nhiêu chứ?”
“Cái đó có gì mà lúng túng?”
Cố Cửu Tư bất mãn nói: “Nàng đã gả đi rồi, nàng sửa miệng thì thế nào? À, nàng mở miệng một tiếng Diệp ca ca như thế, sau này để người ngoài nghe được thì mặt ta vứt đi đâu?”
Liễu Ngọc Như nghe thấy thì có chút bất đắc dĩ, nàng cảm thấy Cố Cửu Tư lằng nhằng làm loạn, nhưng nàng không muốn lý luận những thứ này với hắn: “Được được được, vậy sau này ta không gọi nữa được chưa?”
“Hắn cũng không thể nói.” Cố Cửu Tư nói: “Hắn phải gọi nàng là Cố thiếu phu nhân!”
“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như dở khóc dở cười: “Sao chàng luôn quan tâm những chuyện không hiểu ra sao thế này? Không phải chỉ là hai cái xưng hô thôi sao, chàng xoắn xuýt cả nửa ngày như vậy làm gì?”
“Cái này sao lại là vấn đề hai cái xưng hô?” Cố Cửu Tư hùng hồn: “Đây là mặt mũi của ta!”
“Được được được,” Liễu Ngọc Như bất đắc dĩ, nàng thở dài nói: “Ta biết rồi, chàng đừng có lẩm bẩm chuyện này nữa, đầu ta đều bị chàng nói đến đau rồi. Một đại nam nhân như chàng mà dông dài như vậy, chàng không thấy phiền sao?”
Cố Cửu Tư hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu đi, có lẽ hắn cũng cảm thấy mình nói nhiều, nói thêm gì đi nữa cũng không ra sao nên không tiếp tục nhiều lời nữa.
Liễu Ngọc Như mang theo Cố Cửu Tư đi hai dặm đường, cuối cùng nhìn thấy chiếc xe ngựa mà Diệp Thế An nói, phía trước xe ngựa có treo một tấm bảng, viết một chữ “Diệp”. Liễu Ngọc Như tiến lên, người hầu kia nhận ra Liễu Ngọc Như, cùng Liễu Ngọc Như đỡ Cố Cửu Tư lên xe ngựa, sau đó nghe lời Liễu Ngọc Như cưỡi ngựa đi tìm Diệp Thế An.
Liễu Ngọc Như ở trong xe ngựa kiểm tra vết thương của Cố Cửu Tư, vết thương vốn đã băng bó kỹ, giờ phút này lại rướm máu, chắc là lúc hắn cưỡng ép leo lên ngựa bị nứt ra. Liễu Ngọc Như có chút bất đắc dĩ: “Chừng nào thì chàng mới có thể thay đổi cái tính tình này? Ta và Diệp ca ca….” Lời nói ra khỏi miệng, Liễu Ngọc Như trông thấy ánh mắt của Cố Cửu Tư nhanh chóng quét qua, nàng vội vàng sửa miệng: “Diệp công tử khiêng chàng lên thì khiêng, chàng cố chấp cái gì?”
“Vừa rồi gã sai vặt kia nhận ra nàng.” Cố Cửu Tư giương cằm lên, Liễu Ngọc Như ngẩn người, hơi mờ mịt: “Thì làm sao?”
“Nàng và Diệp gia rất quen thuộc.”
Cố Cửu Tư chua miệng, Liễu Ngọc Như không lên tiếng, một lúc lâu sau, nàng chậm rãi nói: “Cửu Tư, có phải chàng…. Nổi máu ghen rồi không?”
Cố Cửu Tư ngẩn người, sau đó hắn dùng vẻ mặt hù dọa: “Liễu Ngọc Như, ý nghĩ này của nàng thật là đáng sợ. Ta không nói lung tung nữa, nàng cũng đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Liễu Ngọc Như mím môi cười, ngẩng đầu chỉ một cái lên trán hắn, lúc ngón tay chạm vào thì phát hiện ra trán hắn nóng hổi, nàng hơi sững sờ, lúc này mới nhớ tới, người này thể hiện mình khỏe như vâm, cả người lại mang theo vết thương, còn bị sốt cao. Thấy nàng không nói gì, Cố Cửu Tư liền biết nàng nhớ tới bệnh của hắn, hắn thả nhẹ giọng nói, ôn hòa nói: “Ta không sao, nàng đừng lo lắng nữa.”
Liễu Ngọc Như đáp lời, đưa tay sờ lên trán hắn, ngồi vào bên cạnh hắn, để hắn dựa vào nàng, hạ thấp giọng nói: “Ngủ một lúc đi.”
Cố Cửu Tư không lên tiếng, hắn dựa vào Liễu Ngọc Như, hắn không nói ra được cảm giác của mình là gì, hắn đã cảm thấy nữ nhân bên cạnh này quá là không thể tưởng tượng nổi. Rõ ràng là một cô nương yếu đuối như vậy, là tiểu thư khuê các trong miệng người ta, là tiểu nữ sinh nhấc theo đao sẽ run rẩy, làm sao lại có thể cứu hắn từ trong nhiều người như vậy, có thể ngồi ở đây lúc này, để hắn dựa vào đầu vai gầy gò của nàng, cho hắn một loại ảo giác, chỉ cần người này vẫn còn ở đây thì kiếp này sẽ an ổn.
Trong lòng hắn cực kỳ bình tĩnh, hắn đã từng cho rằng bản thân mình không có cách nào để chống lại được mưa gió lớn như thế, nhưng cơn mưa gió này thật sự tới rồi hắn mới phát hiện ra, tất cả so với tưởng tượng của hắn còn tốt hơn rất nhiều rất nhiều.
Hai người lẳng lặng dựa vào nhau, Diệp Thế An và gã sai vặt cùng nhau chạy tới, Diệp Thế An vội vàng lên xe ngựa, bảo gã sai vặt chạy xe đến thành trì gần nhất.
“Hai người có giấy tờ không?”
Diệp Thế An đặt câu hỏi trước, Liễu Ngọc Như đáp lời: “Chúng ta có hai bản giấy tờ mới.”
“Vậy là tốt rồi.” Diệp Thế An gật đầu nói: “Một lát nữa hai người nói là bằng hữu của ta, không quen với khí hậu nên tạm thời nhiễm bệnh, tất cả những chuyện khác ta sẽ ra ngoài thương lượng.”
Nói rồi Diệp Thế An lấy ra một cái bọc và một cái hộp nói: “Hai người thay quần áo trước đi, sau đó trang điểm, hiện nay lệnh truy nã của hai người đã được phát rồi, thay đổi nhiều một chút.”
Nói xong Diệp Thế An ra khỏi xe ngựa, trong xe ngựa chỉ còn lại Cố Cửu Tư và nàng, Liễu Ngọc Như hơi khó xử, Cố Cửu Tư đưa tay lấy một cái dây lưng ở bên cạnh, trực tiếp cột lên mắt mình nói: “Nàng thay đi, ta sẽ không nhìn.”
Liễu Ngọc Như không nói, bảo nàng ở trước mặt một nam tử ----- mặc dù hắn bịt mắt nhưng bảo nàng thay quần áo như thế, nàng cũng cảm thấy hơi khó xử.
Nhưng bây giờ không còn nhiều thời gian để lãng phí như vậy, thế là nàng khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn bắt đầu thay quần áo.
Cố Cửu Tư nghe thấy tiếng sột soạt bên cạnh, hắn không biết vì sao, thính lực của mình dường như trở nên cực kỳ tốt, thậm chí hắn có thể phân biệt được đại khái là quần áo nào rơi xuống đất. Hắn cảm thấy trong xe ngựa hơi khô nóng, hắn nghiêng đầu đi, làm bộ tùy ý nói: “Còn chưa thay xong à.”
Hắn vừa mở miệng Liễu Ngọc Như liền luống cuống, lúng túng nói: “Ừm….”
“Nữ nhân các nàng chính là phiền phức.”
Hắn vừa mắng lời này ra khỏi miệng, Liễu Ngọc Như lập tức cảm thấy bớt đi vài phần xấu hổ, lại cáu thêm mấy phần, nàng buộc dây lưng lên sau cùng, giễu cợt nói: “Ta lại muốn xem xem lát nữa chàng nhanh cỡ nào.”
Nói rồi, nàng đưa tay lấy dây lưng trên mắt hắn xuống, ném quần áo cho hắn: “Tự chàng thay đi.”
Liễu Ngọc Như nói xong liền xoay người đưa lưng về phía hắn. Nếu không phải Diệp Thế An và gã sai vặt đều ở bên ngoài, bên ngoài cũng không thêm được người thứ ba thì nàng sẽ đi ra ngoài. Cố Cửu Tư cười nhạo một tiếng, bắt đầu cởi quần áo: “Nàng cũng đừng nhìn lén ta.”
“Không biết xấu hổ.”
Cố Cửu Tư thay rất nhanh, trong chốc lát đã gọi Liễu Ngọc Như: “Xong rồi.”
Diệp Thế An nghe thấy tiếng động bên trong, dò hỏi: “Vậy tại hạ vào được chưa?”
“Vào đi.”
Cố Cửu Tư lẫm liệt nói vang, Diệp Thế An cuốn rèm bước vào, lúc này Liễu Ngọc Như đã ngồi ngay ngắn rồi, Cố Cửu Tư bị thương nên không có cách nào ngồi nghiêm chỉnh được, giống như không có xương cốt mà dựa vào Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như hơi xấu hổ, nàng đẩy Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư nhấc mí mắt lên, bất mãn nói: “Ta bị thương đấy.”
Thế là Liễu Ngọc Như đành chịu, chỉ có thể miễn cưỡng cười nói với Diệp Thế An: “Hắn… hắn bị thương.”
Diệp Thế An gật gật đầu, hoàn toàn không để ý đề tài này, chỉ nói: “Hôm qua ta nghe nói Cố gia gặp nạn nên liền chạy tới nhưng cũng không thể làm gì nhiều, chỉ có thể lặng lẽ nằm vùng, sau đó trông thấy hai vị nhảy xuống hồ nên xuôi theo hạ lưu mà đi tìm.”
“Huynh có thấy người của Vương gia không?”
Liễu Ngọc Như vội nói, Diệp Thế An đáp lời: “Sáng nay bọn chúng lần lượt lên đường điều tra, nhưng mà cũng may qua một đêm, những quân lính này đều mệt mỏi rồi, phần lớn chỉ đi lướt qua, không lục soát kỹ, chỉ đi dọc theo sông ra vẻ một chút.”
Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như nhẹ nhàng thở ra, Cố Cửu Tư trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc nói: “Huynh có biết phụ thân ta….”
Diệp Thế An lắc đầu: “Chưa từng nghe nói đến tin tức của lệnh tôn.”
Cố Cửu Tư không tiếp tục nhiều lời nữa, Liễu Ngọc Như đưa tay nắm chặt tay hắn: “Giờ phút này không có tin tức chính là tin tức tốt nhất.”
Cố Cửu Tư rũ mắt, trầm thấp lên tiếng.
Diệp Thế An giương mắt nhìn hai người một cái, sau khi do dự một lúc, cuối cùng nói: “Mặc dù mạo muội, nhưng Diệp mỗ vẫn muốn hỏi thăm…. Cố gia…. Vì sao đột nhiên lại có đại họa này?”
Hai người đều không lên tiếng, một lúc sau, Liễu Ngọc Như trả lời: “Chúng ta có thù oán với Vương gia, lại sớm nghe được tin tức, bệ hạ muốn động đến Lương vương, bởi vậy chúng ta dự định rời đi, có lẽ Vương gia biết được tin này, lại có lẽ là nguyên nhân khác, đêm qua tìm đến.”
“Chúng ta vốn định hôm nay rời đi.”
Diệp Thế An ngẩn người, một lúc sau hắn trầm ngâm nói: “Giang Thượng thư và phe của Lương vương có liên quan rất sâu, bây giờ bệ hạ ba tháng mới lâm triều, nói cách khác, bây giờ bệ hạ đã nghi ngờ Lương vương. Nhưng Lương vương đâu có dễ đối phó, ông ta vẫn luôn âm thầm đóng quân, chẳng qua khác nhau lấy một cái cớ mà thôi.”
Liễu Ngọc Như nghe lời hắn, Diệp Thế An nói: “Cho nên Vương gia nhìn thấy bây giờ Giang Thượng thư đổ rồi, cho nên cố ý trả thù Cố gia?”
“Huynh có thể cho là như vậy.” Cố Cửu Tư bình tĩnh nói: “Nhưng nếu như nghĩ dài lâu một chút thì sao?”
Cố Cửu Tư ngẩng đầu nhìn Diệp Thế An: “Nếu như nghĩ lâu dài thêm một chút, bệ hạ muốn xử trí Lương vương, Lương vương phản loạn, với thực lực bây giờ của Lương vương, lấy thế cục các phiên vương, Tiết độ sứ ủng binh tự trọng* hiện giờ, huynh cảm thấy ai thua ai thắng?” (*: Tự nuôi quân đội của mình với ý đồ lật đổ chính quyền.)
Diệp Thế An không dám trả lời, những điều hắn đã từng học không cho phép hắn nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế. Nhưng Cố Cửu Tư lại thẳng thắn: “Lương vương sẽ thắng. Tất cả mọi người sẽ nhìn thấy Lương vương đánh thẳng vào Đông Đô, sau đó thì sao?”
“Lương vương vô cớ xuất binh, chính là loạn thần tặc tử, ai cũng có thể trừ diệt.”
Liễu Ngọc Như lên tiếng, giương mắt nhìn về phía Diệp Thế An: “Đến bước này, thiên hạ đại loạn, lại không có kỷ cương triều đình.”
Cố Cửu Tư bưng nước từ bên cạnh, nhấp một ngụm, hắn chờ Diệp Thế An tiêu hóa những nội dung này, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thế An, bình thản nói: “Đến lúc đó, huynh cảm thấy, Vương Thiện Tuyền muốn làm gì?”
Nếu bây giờ Diệp Thế An còn không nghe rõ thì đó chính là uổng công được khen ngợi nhiều năm.
Giờ phút này hắn đã rõ ràng ý đồ của Vương Thiện Tuyền, Vương Thiện Tuyền tính toán kế hoạch, há chỉ trả thù Cố gia? Nếu như trả thù Cố gia thì ông ta làm sao lại khiến con trai liên lụy?
Ông ta chuẩn bị tự lập làm vương, mà Cố gia chính là nơi để ông ta khai đao, san bằng Cố gia, đến lúc đó ông ta giơ đao về phía mọi người, ai lại dám làm trái? Ai lại dám phản kháng?
Nên đưa tiền thì đưa, nên xưng thần thì xưng.
Mà bọn họ có thể làm sao bây giờ?
Diệp Thế An nhất thời còn không nghĩ ra được cách khác, hai mắt hắn vô thần, trong đầu hắn chỉ tiếp tục suy nghĩ theo lời của Cố Cửu Tư.
Đó là thời loạn lạc không giống với vài chục năm trước, mà trong thời loạn lạc này, một người đọc sách như hắn có thể làm gì?
“Vậy….” Diệp Thế An không tự chủ được mà thì thào lên tiếng: “Diệp gia nên làm gì?”
“Đi.”
Cố Cửu Tư mở miệng, Diệp Thế An ngước nhìn Cố Cửu Tư, hơi mờ mịt: “Đi?”
“Không nên ở lại Dương Châu,” Cố Cửu Tư bình tĩnh nói: “Mười ba châu ở đâu cũng được, Dương Châu không được.”
Diệp Thế An trầm mặc không nói, hắn rất nhanh đã hiểu rõ ý của Cố Cửu Tư.
Cho dù trong thời loạn lạc, tình cảnh của các thế gia vọng tộc ở mười ba châu đoán chừng cũng không khác mấy, dù sao đánh trận đều cần tiền, thế nhưng làm được như Vương Thiện Tuyền lại không nhiều. Dù sao châu phủ khác ở biên cảnh mỗi năm đều có thuế muối, chỉ có tiền của Dương Châu từ trước đến giờ đều giao cho Đông Đô.
Mà chuyện này không phải là thảm nhất, thảm nhất chính là Dương Châu chỉ có thuế ruộng, quân đội lại không mạnh, một khi loạn lạc thì chính là đối tượng tấn công đầu tiên.
Diệp Thế An hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn hai người đối diện nói: “Ta hiểu rồi, đa tạ Cố huynh chỉ điểm.”
“Chỉ điểm thì chưa tới,” Cố Cửu Tư hờ hững nói: “Nhưng mà huynh cứu ta một mạng, ta báo huynh một ân.”
Nói rồi đoàn người tiến đến cổng thành, Diệp Thế An vén màn xe, xuống dưới thương lượng, người thủ thành tùy ý nhìn Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư bên trong một cái, Liễu Ngọc Như thêm cho mình một nốt ruồi trên mặt, lại hóa trang, gần như không so sánh được với chân dung, Diệp Thế An lại đưa bạc, đối phương cũng không kiểm tra quá mức, nhanh chóng cho đi.
Sau khi vào thành, Diệp Thế An sắp xếp cho Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như ở một tòa tiểu viện, lại đi mời đại phu.
Đại phu tới, nhìn thấy vết thương của Cố Cửu Tư thì bận rộn đến hơn nửa đêm.
Chờ sau khi xử lý miệng vết thương xong, đại phu nói với Liễu Ngọc Như: “Nếu hắn vẫn còn sốt không lùi thì sẽ nguy hiểm, nếu như hạ sốt rồi thì sẽ không có chuyện gì.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, một lúc sau nàng nói: “Nếu không hạ sốt thì sẽ thế nào?”
Đại phu trầm mặc, một lúc sau, ông thở dài: “Chuẩn bị hậu sự đi.”
Cả người Liễu Ngọc Như ngây ra, Diệp Thế An bên cạnh kịp phản ứng lại, vội đưa bạc cho đại phu, bảo gã sai vặt đưa ra ngoài.
Chờ đại phu đi rồi Diệp Thế An mới nói: “Ngọc Như muội muội, người hiền tự có trời giúp, muội không cần quá lo lắng.”
Liễu Ngọc Như nhất thời cũng nghe không vô Diệp Thế An nói gì, chỉ là lý trí bảo nàng miễn cưỡng chống đỡ, nhẹ gật đầu với Diệp Thế An. Nàng chống đỡ muốn đi vào phòng, Diệp Thế An lại nói: “Muội vẫn là đi nghỉ ngơi đi, muội có chỗ nào tốt hơn hắn đâu, còn ráng chống đỡ như vậy nữa thì sẽ xảy ra chuyện đó.”
“Ta không sao.” Liễu Ngọc Như lắc đầu, đi vào bên trong: “Ta vẫn ổn.”
“Liễu Ngọc Như,” Rốt cuộc Diệp Thế An lên tiếng: “Cái người này, sao từ nhỏ đã không nghe khuyên nhủ như thế?”
Liễu Ngọc Như quay đầu nhìn hắn, hơi kinh ngạc vì Diệp Thế An nói ra lời vượt phép tắc như thế. Diệp Thế An thở dài, lại nói: “Ta nhìn ra được, từ nhỏ tính tình muội đã bướng bỉnh, muốn làm gì là phải làm bằng được. Ta quen tán thưởng, nhưng mọi thứ phải lượng sức mà làm, muội chịu đựng như thế, đối với muội và hắn đều không có lợi ích. Ta và gã sai vặt đều ở đây, một lúc nữa chúng ta chăm sóc hắn, muội đi ngủ một giấc thật ngon trước đi, được không?”
Liễu Ngọc Như biết Diệp Thế An nói không sai, nàng đấu tranh một lúc, rốt cuộc nói: “Ta đi thăm hắn một chút, nhìn một cái rồi ta sẽ đi nghỉ ngơi.”
Diệp Thế An không tranh cãi được với nàng, thấy nàng cuốn rèm đi vào trong nhà.
Cố Cửu Tư nhắm mắt lại, dường như là rất mệt mỏi, hắn đến nơi an toàn rồi, cũng không còn động lực để cưỡng ép giấu giếm nữa, cả người đều nhanh chóng ủ rũ.
Liễu Ngọc Như ngồi xuống bên cạnh hắn, hắn thấp giọng nói: “Nàng đi nghỉ ngơi đi, ta không sao, nàng đừng chịu đựng quá.”
“Ta rất nhanh sẽ tốt lên….” Giọng nói hắn hơi khàn: “Sáng mai ta sẽ tốt thôi, sau đó chúng ta đi tìm phụ thân ta…. Một mình ông ấy đi lung tung khắp nơi như thế, ta không yên lòng….”
“Được.” Liễu Ngọc Như đưa tay vén tóc trên trán hắn, nàng ôn hòa nói: “Ngày mai chàng sẽ tốt thôi, ta dẫn nàng đi tìm công công.”
Cố Cửu Tư không nói, Liễu Ngọc Như lẳng lặng nhìn hắn, một lúc lâu sau, nàng vẫn không yên lòng, nàng đi sang bên cạnh ôm chăn bông, dứt khoát nghỉ ngơi ở gian ngoài.
Diệp Thế An thấy nàng ôm chăn thì hơi sững sờ, một lúc sau hắn có chút lúng túng nói: “Ngọc Như muội muội, tối nay ta sẽ chăm sóc Cố đại công tử.”
Hắn cũng ở trong phòng, nàng ngủ ở đây sợ là không tốt,
Nhưng mà Liễu Ngọc Như lại lắc đầu nói: “Ta ngủ ở gian ngoài, không sao.”
Nói rồi nàng có chút bất đắc dĩ: “Ta không nghe thấy động tĩnh của hắn ta không yên lòng.”
Diệp Thế An không nói gì, một lúc sau, cuối cùng hắn vẫn khẽ gật đầu.
Liễu Ngọc Như ngủ ở bên ngoài, Diệp Thế An đuổi gã sai vặt đi, dời băng ghế ở bên cạnh canh giữ. Liễu Ngọc Như ngủ đến rạng sáng, nghe thấy Cố Cửu Tư nói mớ, nàng vội vàng thức dậy mở mắt, luống cuống đi vào bên trong, thấy Diệp Thế An đang thay khăn trên trán cho hắn, nhìn Liễu Ngọc Như lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Muội đi ngủ đi, không sao, hắn nằm mơ thôi.”
Liễu Ngọc Như còn đang mờ mịt khi vừa mới thức dậy, nhìn Cố Cửu Tư nằm trên giường, nghe thấy hắn hoảng loạn nói: “Phụ thân…. Phụ thân đi mau…. Liễu Ngọc Như…. Liễu Ngọc Như nàng đi mau! Nhanh!”
Liễu Ngọc Như tỉnh táo thêm một chút, nàng đi tới, nửa ngồi trước giường, cầm lấy tay Cố Cửu Tư.
“Không sao,” Nàng cũng không biết vì sao lại có một chút đau lòng như thế, giọng nói nàng mang theo than vãn, trấn an nói: “Cửu Tư, ta ở đây, không sao.”
Diệp Thế An lẳng lặng nhìn.
Hắn không biết tại sao, hắn nhìn hai người trước mặt, hắn cảm thấy dường như bọn họ tạo thành một thế giới nhỏ riêng biệt, mưa gió trên thế gian này đối với bọn họ mà nói không có gì lo sợ, hắn cầm khăn trong tay nhìn cô nương trước mặt, trong lòng đột nhiên có mấy phần cực kỳ hâm mộ.
Đây là tình cảm mà cả đời hắn chưa từng gặp được lại hết sức mong chờ.
Có một người như thế, sống chết có nhau, không rời không bỏ, họa phúc có nhau.
Hắn đột nhiên sinh ra mấy phần tiếc nuối như vậy, hồi lâu sau, Cố Cửu Tư chậm rãi ổn định lại, hắn nghe thấy Liễu Ngọc Như nói: “Diệp đại ca, huynh đi nghỉ ngơi trước đi, ta ngủ đủ rồi, ta chăm sóc hắn.”
Nói rồi nàng dựa bên giường, cầm tay hắn, ôn hòa nói: “Ta không có ở đây, hắn ngủ không yên ổn.”