-
Chương 24: canh hai
Cố Cửu Tư không hiểu nhìn Liễu Ngọc Như, Giang Nhu kéo tay áo Cố Lãng Hoa, Cố Lãng Hoa hừ lạnh một tiếng, phất tay áo, cùng Giang Nhu ngồi xuống bên cạnh Cố Cửu Tư, nghiêm mặt hỏi: “Tốt hơn chút nào chưa?”
Nói xong, không đợi Cố Cửu Tư lên tiếng, Cố Lãng Hoa nói: “Nhìn con mắng xúc động như vậy, chắc là tốt lên nhiều rồi.”
“Được rồi được rồi,” Cố Cửu Tư không nhịn được nói: “Có lời gì thì cứ nói, đừng quanh co lòng vòng.”
“Cái thằng nghịch tử này….”
“Lão gia, không phải đã nói là từ từ nói chuyện sao?” Giang Nhu oán trách, động tác của Cố Lãng Hoa cứng đờ, lúc này mới ngồi xuống, dứt khoát không nói câu nào, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, không để ý đến Cố Cửu Tư.
Cố Lãng Hoa không để ý đến Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư xùy cười, nghiêng đầu đi nhìn về phía cửa sổ bên khác.
Không để ý thì không để ý, ai sợ thì người đó là tôn tử.
Liễu Ngọc Như nhìn thế trận này thì có chút muốn cười nhưng lại xụ mặt. Giang Nhu ho nhẹ một tiếng, ôn nhu nói: “Cửu Tư tốt hơn nhiều rồi, ta và phụ thân con cũng yên tâm rất nhiều. Chuyện ngày hôm qua, ban đêm ta đã thương lượng với phụ thân con, cảm thấy công việc sau này chắc là để con và Ngọc Như cùng làm. Dù sao các con cũng thành thân rồi, không còn là trẻ con nữa, chúng ta cũng không thể mọi việc đều ôm đồm vào người được, cũng nên dẫn các con theo học một chút.”
Cố Cửu Tư nghe thấy lời này thì cụp mắt xuống, cúi đầu lên tiếng: “Ừm.”
Giang Nhu nhấp một ngụm trà, nói tiếp: “Hôm qua ta đã thương lượng với phụ thân con rồi, bây giờ Vương Thiện Tuyền làm chuyện này rõ ràng là nhắm vào cữu cữu con. Tạm thời chúng ta không thể xác định người sau lưng là ai, có thể là bệ hạ, cũng có thể là những người khác, nhưng dù thế nào, Cố gia còn ở lại Dương Châu thì sợ là có chút nguy hiểm. Vương Thiện Tuyền là Tiết độ sứ, thương gia chúng ta không đấu với quan.”
“Ừm.” Cố Cửu Tư đáp lời: “Mẫu thân nghĩ rất chu đáo.”
“Đó là ta nghĩ!” Cố Lãng Hoa đột nhiên lên tiếng.
Liễu Ngọc Như không nhịn được, “Xì” bật cười. Cố Lãng Hoa nghe thấy tiếng cười đó thì có chút xấu hổ, Liễu Ngọc Như cũng hơi lúng túng, vội cúi đầu, giả vờ như chưa xảy ra gì cả.
Giang Nhu ho nhẹ một tiếng, nói tiếp: “Sản nghiệp của chúng ta ở Dương Châu quá lớn, dọn tất cả đi cũng không thực tế, đến nơi mới cũng phải thích ứng, cho nên ta và phụ thân con nghĩ, chúng ta đi thăm dò đường trước, quan sát mười ba châu xem chỗ nào phù hợp một chút. Đến lúc đó chúng ta ở đó mở mấy cửa hàng trước, sau đó dần dần chuyển trọng tâm qua đó. Sản nghiệp ở Dương Châu, đất đai trang viên, chúng ta cũng sẽ từ từ bán lấy tiền, nhưng chuyện này chúng ta không thể để người khác phát hiện được, nếu không Vương Thiện Tuyền sẽ làm gì chúng ta cũng không dễ đoán trước.”
Liễu Ngọc Như nghe thấy lời của Giang Nhu thì suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy, không biết thì khi nào mới có thể xác định điểm đến?”
“Nhanh thì một hai tháng, chậm thì nửa năm.” Giang Nhu cau mày: “Ta đã phái người vào kinh tìm ca ca ta nghe ngóng tin tức. Bây giờ huynh ấy không chuẩn bị tin tức cho chúng ta, có thể thấy được tình hình không tính là nghiêm trọng, chúng ta cũng không cần thần hồn nát thần tính, cứ cố gắng sống qua ngày đi đã.”
Liễu Ngọc Như không lên tiếng, nàng đoán, nếu như Hoàng đế quyết tâm diệt trừ Lương vương để trải đường cho tân hoàng, ông ta đã bệnh nặng, vậy Lương vương mưu phản chính là vào những lúc này. Nếu như chiếu theo giấc mộng đó, Giang Thượng thư trốn không thoát, không chỉ có trốn không thoát mà có lẽ còn liên lụy rất sâu, cho nên bây giờ cũng không dám mật báo cho Cố gia. Vậy thì thời gian thăm dò dài dằng dặc thế này có lẽ chính là nguyên nhân sau cùng mà Cố gia không thể chạy ra khỏi Dương Châu.
Liễu Ngọc Như suy nghĩ xem làm sao để nói ra, một lúc sau, cuối cùng nàng nói: “Bà bà, hay là đến U Châu đi.”
Giang Nhu hơi bất ngờ: “Vì sao quyết định như thế?”
“Chúng ta chọn đất an cư làm lại từ đầu, bây giờ coi trọng ba phương diện, một là phải dễ làm ăn, thương gia như chúng ta mới có thể đặt chân. Hai là trên dưới phải an ổn, chúng ta có thể sống tốt. Ba là giao thông phải tiện lợi, như thế chúng ta đến đó mới không quá phiền phức. Nhìn vào ba điểm này, thứ nhất U Châu chiếm giữ vùng biên giới, giao dịch thường xuyên với Bắc Lương, từ trước đến nay U Châu ủng hộ kinh doanh, lại không giàu có như Hoài Nam, chúng ta đến đó có rất nhiều cơ hội buôn bán.”
Giang Nhu và Cố Lãng Hoa gật đầu, Cố Lãng Hoa đáp lời: “Quả thật cũng là như thế, chỉ là…. Nó ở vùng biên giới, chiến loạn tấp nập, có phải có hơi không ổn không?”
“Điều này công công không cần lo lắng, chúng ta không đến thành trì tiền tuyến,” Liễu Ngọc Như bình thản nói: “Con đã đặc biệt điều tra, mặc dù U Châu nhiều chiến tranh nhưng Đại Vinh cường thịnh, những năm gần đây phần lớn là Bắc Lương quấy rối, U Châu có Trường Thành ngăn cản Bắc Lương, từ khi Đại Vinh lập quốc đến nay, bên trong Trường Thành không có một trận chiến nào, cho dù bên ngoài Trường Thành U Châu quả thật đánh nhau đi chăng nữa thì bên trong vẫn hết sức an ổn.”
“Hơn nữa, bây giờ chúng ta sầu lo, nhưng thật ra nếu cữu cữu xảy ra chuyện gì. Con dâu suy đoán, nếu cữu cữu thật sự xảy ra chuyện gì, vậy tuyệt đối có khả năng chính là Lương vương đã xảy ra chuyện.”
“Ăn nói cẩn thận!” Cố Lãng Hoa vội lên tiếng, Giang Nhu lại giơ tay lên, nói với Liễu Ngọc Như: “Bây giờ đều là người trong nhà, lời ra khỏi miệng rồi, bước ra khỏi cánh cửa này chỉ có thể ngậm chết trong bụng.”
“Ngọc Như cũng dám nói, lão già như cha sợ cái gì?” Cố Cửu Tư nằm trên giường mở miệng, Cố Lãng Hoa cả giận nói: “Nghịch tử câm miệng!”
Cố Cửu Tư cười nhạo, giương cằm lên nói với Liễu Ngọc Như: “Nói tiếp.”
“Lương vương xảy ra chuyện, thiên hạ dù lớn dù nhỏ đều phải có hỗn loạn, U Châu có binh lực dồi dào, lại có quyền miễn nộp thuế muối, có thể xem như là một nước. Cho dù thiên hạ thật sự loạn thì nơi loạn trước hẳn là Dương Châu lính yếu lại màu mỡ, mà U Châu, sợ là bên ngoài loạn bên trong ổn định, ngược lại là an toàn nhất.”
“Vậy,” Giang Nhu suy nghĩ, chậm rãi nói: “Nếu nói là nơi binh lực dồi dào, có quyền miễn nộp thuế muối, trong mười ba châu không chỉ có mỗi U Châu, còn có lựa chọn khác, vì sao lại là U Châu?”
“Đây chính là điểm thứ ba,” Liễu Ngọc Như bình tĩnh nói: “Lần này chúng ta muốn rời khỏi Dương Châu, không thể gióng trống khua chiêng, nếu không Vương Thiện Tuyền tuyệt đối sẽ không để chúng ta đi. Chúng ta phải dời số tài sản đáng kể trong thời gian ngắn, giao thông ở U Châu là tiện lợi nhất.”
“Điều này….” Giang Nhu có chút không rõ: “U Châu và chúng ta cách hai châu, sao lại tiện lợi?”
“U Châu ven biển.” Lúc này Cố Cửu Tư đột nhiên chỉ đích danh ra, Giang Nhu và Cố Lãng Hoa bừng tỉnh hiểu ra!
Đúng là bọn họ đã quên!
Vùng Hoài Nam tốt nhất là dùng thuyền, phàm là số hàng hóa lớn đều vận tải đường thủy. Vận tải đường thủy so với vận chuyển đường bộ thì, tải trọng nhiều, chi phí nhỏ, thời gian nhanh.
Mặc dù U Châu và bọn họ cách Thanh Châu và Vĩnh Châu nhưng bọn họ có thể đi vào biển từ đường thủy, sau đó dọc theo biển đến U Châu! Sau khi đến U Châu thì không cần lo lắng đám người Vương Thiện Tuyền nữa, so với di chuyển đường bộ thì an toàn hơn nhiều.
Hơn nữa nếu đi đường bộ, mỗi một châu đều phải trình giấy thông hành, nhưng vận chuyển đường biển, ngoại trừ nhất định phải đỗ bên ngoài mấy bến tàu thì gần như không có quan phủ, mà chủ yếu quản lý sự vụ ở bến tàu, thật ra cũng là Tào bang* quản lý, thế lực quan phủ vô cùng yếu, bọn họ có thể thần không biết quỷ không hay mà chuyển Cố gia đến U Châu. (*: Hội vận chuyển bằng đường thủy.)
“Ngọc Như thật sự là quá thông minh.”
Giang Nhu không nhịn được mà cảm khái: “Đợi một thời gian nữa Ngọc Như chắc chắn có thể có thành tựu rồi.”
Nghe thấy thế thì Liễu Ngọc Như ngẩn người, nàng chưa từng nghe thấy ai hình dung một nữ tử như vậy, nàng ho nhẹ một tiếng, sau đó nói: “Chỉ là tùy ý suy nghĩ lại, đến cùng có được hay không thì vẫn cần công công bà bà mới có thể quyết định được.”
“Đi.” Cố Lãng Hoa lập tức nói: “Biện pháp này của con có thể thực hiện được. Ta có mấy người bạn trong Tào bang, mấy ngày này chúng ta sẽ nghĩ biện pháp bán đất đi, sau đó đổi thành vàng bạc, cộng thêm tranh chữ đồ cổ, đi đường thủy vận chuyển ra ngoài. Ta phái vài người mở cửa hàng ở đó, mua một cái thuyền, nếu như xảy ra chuyện gì thì chúng ta trực tiếp rời khỏi Dương Châu!”
Nói rồi Cố Lãng Hoa đứng lên nói: “Ta sẽ đi làm.”
“Lão gia,” Giang Nhu gọi Cố Lãng Hoa, Cố Lãng Hoa quay đầu, Giang Nhu cười nói: “Dọc đường không cần sốt ruột, đi từ từ.”
“Biết rồi.” Cố Lãng Hoa cười nói, có chút bất đắc dĩ: “Ta bao nhiêu tuổi rồi mà còn lo lắng điều này.”
Cố Lãng Hoa nói xong, phất tay đi ra ngoài.
Chờ sau khi Cố Lãng Hoa đi khỏi, Giang Nhu giương mắt nhìn Liễu Ngọc Như nói: “Gần đây kiểm tra sổ sách thế nào?”
“Còn sổ sách ba cửa hàng nữa chưa kiểm tra xong,” Liễu Ngọc Như cung kính nói: “Năm ngày nữa con sẽ cho mẹ kết quả.”
“Vất vả cho con rồi.” Giang Nhu khẽ gật đầu, trấn an nói: “Chịu đựng qua khoảng thời gian này là được rồi.”
“Không vất vả,” Liễu Ngọc Như nghe thấy lại cười: “Bà bà dạy con những thứ này, con vui vẻ còn không kịp.”
Giang Nhu thở phào một cái: “Con nhìn thấy rõ là tốt.”
Hai người nói chuyện một lúc, Giang Nhu dặn dò Cố Cửu Tư nghỉ ngơi thật tốt rồi đứng dậy rời đi. Chờ Giang Nhu đi rồi, Liễu Ngọc Như quay đầu, nhẹ nhàng đẩy Cố Cửu Tư: “Sao chàng lại đối xử với công công như thế?”
“Lão già này rất xấu.” Cố Cửu Tư khẽ xì: “Chuyện của ta và ông ấy nàng đừng để ý.”
“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như dở khóc dở cười: “Chàng bao nhiêu tuổi rồi? Sao vẫn còn giống con nít như vậy.”
“Sao nàng không hỏi phụ thân ta bao nhiêu tuổi rồi mà còn giống đứa trẻ như thế?” Cố Cửu Tư đưa tay che tai lại: “Không nghe không nghe, ta muốn đi ngủ.”
“Đừng ngủ,” Liễu Ngọc Như kéo hắn: “Nghe ta khuyên vài câu, đừng luôn ầm ĩ với phụ thân chàng.”
“Trời ơi nàng đừng để ý.” Cố Cửu Tư dứt khoát dùng chăn trùm kín đầu: “Không nghe, không muốn nghe.”
Liễu Ngọc Như không làm gì được hắn, thở dài, chỉ có thể đi ra ngoài, sai người mang sổ sách tới, sau đó ngồi bên cạnh Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư đi ngủ, nàng bắt đầu tính toán sổ sách.
Sự nhạy cảm của nàng đối với những con số vượt xa mức bình thường, xem qua sổ sách của mười mấy cửa hàng, nàng đã không cần bàn tính cũng có thể tính nhẩm rõ ràng, thế là nàng cũng không quấy rầy Cố Cửu Tư, cúi đầu yên lặng đối chiếu sổ sách.
Cố Cửu Tư ngủ thiếp đi dưới tiếng lật giấy của nàng, ánh nắng buổi chiều thúc giục con người đi vào giấc ngủ, lá cây vang xào xạc trong gió, tiếng ve kêu bên ngoài một tiếng lại một tiếng, quy luật lên xuống, Liễu Ngọc Như vừa giương mắt đã nhìn thấy Cố Cửu Tư đang ngủ ngon lành.
Nàng không tự chủ cười lên, cảm thấy người này sống cũng quá tự tại rồi. Nhưng nhìn tư thế nằm sấp này của hắn nàng mới ý thức được, người này mang một thân đầy vết thương mà đi ngủ.
Nàng lẳng lặng nhìn vẻ mặt khi ngủ của hắn, một lúc sau nàng lắc đầu cười rồi cúi đầu, cảm thấy Cố Cửu Tư thật sự là một đứa trẻ.
Cố Cửu Tư ngủ một giấc đến xế chiều, hắn mở mắt ra, theo bản năng lau khóe miệng, Liễu Ngọc Như nhìn thấy thì bật cười, lúc này Cố Cửu Tư mới phát hiện ra Liễu Ngọc Như cũng ở đây, hắn hơi lúng túng nói: “Cười cái gì, nàng cũng nằm ngủ sấp giống vậy đi.”
“Dậy rồi à? Đói bụng không?”
“Vẫn tốt,” Cố Cửu Tư ngáp một cái, ở trên giường hoạt động tay chân như một con ếch, Liễu Ngọc Như đứng dậy ngồi xuống bên cạnh hắn, bóp cánh tay cho hắn: “Muốn ăn gì, ta bảo phòng bếp làm.”
Cố Cửu Tư mở miệng bắt đầu gọi món, trên phương diện sinh hoạt, hắn chưa từng để bản thân mình uất ức.
Liễu Ngọc Như nghe thấy, dặn dò người đi nấu cơm, bóp tay chân cho hắn, lại theo yêu cầu của hắn mà tìm một cuốn du ký.
Từ trước đến nay Cố Cửu Tư không thích xem những cuốn sách đường đường chính chính kia nên cảm thấy hứng thú với du ký về một vài câu chuyện đánh tới đánh lui và bản đồ. Hắn nhàn rỗi không có chuyện gì mà đọc du ký, đồng thời vụng trộm nhìn Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như luôn xem sổ sách, Cố Cửu Tư đã dậy nên nàng cũng không tính nhẩm nữa, bắt đầu gảy bàn tính. Cố Cửu Tư chỉ nghe thấy tiếng bàn tính lạch cạch, hắn thỉnh thoảng liếc trộm một cái, Liễu Ngọc Như phát hiện ra thì không khỏi buồn cười, quay đầu nhìn hắn: “Chàng nhìn ta làm gì?”
“Ta nói,” Cố Cửu Tư đặt sách xuống, hơi nghi hoặc nói: “Luôn nhìn sổ sách như vậy không thấy mệt sao?”
“Ta cảm thấy thả lỏng.”
“Ta thấy thích.”
Liễu Ngọc Như cố gắng duỗi người một cái, khiến cho vai và cổ cứng ngắc dễ chịu một chút, sau đó nàng cầm bàn tính lắc lắc nói: “Ta thích cảm giác đếm bạc. Nhìn bạc nhiều hay ít, có thiếu hay không là ta cảm thấy vui vẻ.”
“Ta à, ta chỉ muốn nhìn bạc trong sổ sách tăng tăng tăng. Ta nói với chàng, lần trước ta ra ngoài, chưởng quỹ kêu ta một tiếng bà chủ Liễu, ta thích đến phát rồ.”
“Cái này có gì hay mà thích?” Cố Cửu Tư hơi khó hiểu, Liễu Ngọc Như nghiêm túc suy nghĩ: “Có lẽ đây là thuộc về xưng hô?”
Liễu cô nương là trời sinh, Cố thiếu phu nhân là Cố gia cho, chỉ có bà chủ Liễu, đại diện cho sự cố gắng của nàng, cho dù trong sự cố gắng này có sự trợ giúp của người khác nhưng xét đến cùng thì, từ đầu đến cuối là do nàng làm ra.
“Vậy thì tốt,” Liễu Ngọc Như gật đầu nói: “Hay là thế này, sau này chàng đưa Cố gia cho ta, ta kiếm tiền, mỗi tháng cho chàng một số tiền cố định, chàng đi lang bạt giang hồ, thế nào?”
“Được,” Cố Cửu Tư gật gật đầu: “Đến lúc đó ta hành hiệp trượng nghĩa, làm chuyện tốt thì sẽ viết mấy chữ ‘Phu quân Liễu Ngọc Như’, cam đoan danh tiếng nàng vang xa, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ đến cửa hàng của nàng mua đồ.”
“Nói hươu nói vượn!” Liễu Ngọc Như mất hứng nói: “Chàng nên viết tên cửa hàng của ta mới đúng!”
Lời này khiến Cố Cửu Tư cười ha hả: “Được được được, viết tên cửa hàng của nàng, đến lúc đó, chúng ta cùng nhau nổi danh bốn bể có được không, bà chủ Liễu?”
Liễu Ngọc Như cùng hắn nói chuyện phiếm, hai người tán dóc xong, ăn cơm rồi ai làm chuyện của người nấy.
Liễu Ngọc Như tính toán sổ sách, Cố Cửu Tư đọc sách.
Nến đốt một cây lại một cây, cuối cùng Liễu Ngọc Như cũng xem xong sổ sách cuối cùng, lúc này Cố Cửu Tư cũng tốt lên nhiều rồi, có thể xuống giường đi lại một chút.
Mỗi ngày Cố Lãng Hoa bận bịu xử lý gia sản ở bên ngoài, Giang Nhu thì mua thật nhiều thư sinh, viết câu chuyện của Cố gia và Vương gia thành một câu chuyện “Biến chiến tranh thành tơ lụa”*, lưu truyền khắp nơi. Trong câu chuyện đó Cố gia rộng lượng hiểu lý lẽ, Vương gia ngang ngược càn rỡ, rất nhiều quần chúng nhìn Cố Cửu Tư chịu hai mươi roi, nhao nhao tán thưởng tấm lòng son. Mặc dù vở kịch này không chỉ mặt gọi tên nhưng người trong thành Dương Châu đều biết là đang nói chuyện gì. Không bao lâu sau, Vương Thiện Tuyền liền bắt những người hát hí khúc khắp nơi. (*: Dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp.)
Lúc nhận được tin tức, Cố Lãng Hoa còn đang uống trà ở trong phòng, Giang Nhu đặt ly trà xuống, lạnh nhạt nói: “Đừng hát vở kịch này trong Hoài Nam nữa, đến Đông Đô hát đi.”
Mà Cố Cửu Tư được Liễu Ngọc Như dìu đi dạo trong sân, Cố Cửu Tư nhỏ giọng nói: “Mẫu thân ta tức giận, Vương Thiện Tuyền phải gặp xui xẻo rồi.”
Liễu Ngọc Như ngẩng đầu nhìn hắn, trừng mắt nhìn: “Bước đi cho vững.”
Hai người đang đi tới liền nhìn thấy quản gia từ bên ngoài đi vào, cung kính nói với Cố Lãng Hoa và Giang Nhu: “Lão gia, phu nhân, vừa rồi Chu công tử sai người mang tin tức đến, nói người hầu của hắn gặp chút phiền phức ở sòng bạc Tam Đức, không biết lão gia phu nhân có quen biết người của sòng bạc không, có thể đi giúp chút chuyện được không?”
“Chu công tử?” Cố Lãng Hoa có chút mờ mịt: “Vị Chu công tử kia?”
“Nói là Chu Diệp Chu công tử.”
Nghe được cái tên này, Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư liếc nhìn nhau một cái, lập tức biết được, chuyện này nhất định phải giúp.
Bất luận là sự hỗ trợ trước đó của Chu Diệp hay là thân phận của hắn thì chuyện này đều phải giúp.
Cố Lãng Hoa và Giang Nhu đang khó xử thì nghe thấy Cố Cửu Tư từ bên ngoài đi tới, kích động nói: “Con đi, con quen sòng bạc Tam Đức! Con đi giúp Chu công tử!”
Mọi người: “….”
Lần đầu tiên phát hiện ra tác dụng của việc Cố Cửu Tư đi đánh bạc.
“Con đi cái gì mà đi, con đi rồi còn về được sao?” Cố Lãng Hoa không vui lên tiếng, cuối cùng suy nghĩ, lại phát hiện ra ngoại trừ đứa con trai này thì hình như không có ai có thể đến sòng bạc Tam Đức. Cuối cùng chỉ có thể phất tay nói: “Đi đi đi, cầm một ít tiền, đừng có đánh cược lung tung.”
Có được lời này, Cố Cửu Tư vô cùng phấn khởi bảo Mộc Nam chuẩn bị ngựa, cả người hắn tươi cười rạng rỡ, tinh thần sáng láng, hoàn toàn không giống dáng vẻ ma bệnh cần Liễu Ngọc Như đỡ đi đường một khắc trước đó.
Dáng vẻ này của hắn khiến tất cả mọi người có chút rụt rè, Cố Lãng Hoa không nhịn được nói: “Ngọc Như đi với nó.”
“A…. hả?” Liễu Ngọc Như hơi không rõ, bảo nàng đến sòng bạc?
Nhưng mà nàng rất nhanh đã phản ứng kịp, thanh lâu cũng đến rồi, đến sòng bạc thì tính là gì?
Thế là nàng cười cười, ôn nhu nói: “Vậy lang quân chờ một chút, ta đi lấy đao.”
“Không cần!” Cố Cửu Tư nghe xong lời này thì vội nói: “Ta đi làm chuyện nghiêm chỉnh, mọi người yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không đánh bạc ở đó.”
Cố Lãng Hoa: “Đưa toàn bộ bạc cho Ngọc Như!”
Cố Cửu Tư: “…..”
Đối với kết quả này, Cố Cửu Tư tỏ ý rất không vui, nhưng hắn vẫn mang Liễu Ngọc Như theo.
Vừa xuống xe ngựa, Cố Cửu Tư xốc rèm lên đi vào trước, mà Liễu Ngọc Như đi theo phía sau, còn chưa đi vào đã nghe thấy bên trong có người lớn tiếng nói: “Cố công tử đặt lớn hay nhỏ?!”
Đúng là còn chưa tới bàn đánh bạc thì người bên cạnh đã biết tính tình hắn, trực tiếp bắt đầu đánh cược rồi!
Cố Cửu Tư đang muốn trả lời thì Liễu Ngọc Như bỗng nhiên vén rèm lên, đứng sau lưng Cố Cửu Tư, cất cao giọng nói: “Lớn cũng không cược, nhỏ cũng không cược, hôm nay Cố công tử không cá cược.”
Tất cả yên lặng, mọi người nhìn Liễu Ngọc Như, thanh lâu và sòng bạc luôn gần kề nhau, thế là hôm nay có rất nhiều người, đều là thanh niên ngày đó nhìn thấy Liễu Ngọc Như mang đao vào thanh lâu, trong đó bao gồm cả bạn tốt Trần Tầm và Dương Văn Xương của Cố Cửu Tư.
Trần Tầm nuốt ngụm nước bọt, theo bản năng lên tiếng: “Đao đâu?”
Một tiếng hỏi thăm này của hắn ta đặc biệt to rõ trong không gian hoàn toàn yên tĩnh, Cố Cửu Tư đi đến trước mặt hắn ta, ngẩng đầu đẩy đầu của hắn ta một cái, nói thẳng: “Đao cái quỷ gì, ta đến tìm người,” Nói rồi Cố Cửu Tư hình dung mặt mũi của Chu Diệp một chút: “Có thấy một nam nhân dáng vẻ rất anh tuấn, giọng nói phương bắc, khoảng hai mươi tuổi không?”
“À, có thấy.” Dương Văn Xương lập tức tiến tới: “Nửa canh giờ trước, còn ở chiếu bạc phía trước, ta nghe nói huynh đệ hắn thiếu tiền không chịu trả, hiện tại đến hậu viện rồi.”
Hậu viện sòng bạc Tam Đức chính là nơi chuyên xử lý chuyện không thể lộ ra ánh sáng.
Cố Cửu Tư nhíu nhíu mày, hắn lên tiếng, dùng cơ thể che khuất động tác của mình, từ trong tay áo lấy ra một thỏi bạc đưa đến trước mặt Dương Văn Xương, nhỏ giọng nói: “Đặt nhỏ.”
Nói xong hắn đứng lên, quay người đi về phía hậu viện, Liễu Ngọc Như đi theo sau một tấc không rời, Dương Văn Xương và Trần Tầm thấy thế, Dương Văn Xương cảm khái lắc đầu: “Đáng sợ, thật là đáng sợ.”
Trần Tầm gật đầu, tán đồng nói: “Cũng may không có cô nương nào để ý đến ta.”
Dương Văn Xương giương mắt nhìn hắn: “Chuyện này cũng có thể lấy ra ăn mừng sao?”
Nhưng mà nghĩ rồi, Dương Văn Xương nói: “Hình như quả thật cũng đáng để ăn mừng một chút.”
Nói rồi Dương Văn Xương thả bạc của Cố Cửu Tư lên bàn, cất giọng nói: “Lớn!”
Cố Cửu Tư dẫn Liễu Ngọc Như đến hậu viện, vừa tới cổng đã bị hai tráng hán ngăn cản, hai tráng hán nhìn thấy Cố Cửu Tư thì có chút khó khăn nói: “Cửu gia, ngài biết quy tắc của Tam Đức, hậu viện này….”
“Ta hiểu.” Cố Cửu Tư quả quyết nói: “Gọi lão Ô Nha đến đây, người hôm nay bọn họ dẫn đi là bạn ta, chuyện này ta đến phụ trách, theo phép tắc mà tới.”
Hai người đó do dự một lúc, sau đó có một lão già cất giọng nịnh nọt: “À, Cửu gia! Đã lâu không gặp!”
Cố Cửu Tư nhìn về phía Liễu Ngọc Như hất cằm lên: “Thưởng.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, Cố Cửu Tư ra sức nheo mắt: “Sững cái gì mà sững, thưởng đi!”
Liễu Ngọc Như kịp phản ứng, nàng vội vàng cho lão già một lượng bạc, lão già vui vẻ nhận lấy, cười nói: “Vị này là phu nhân à?”
“Ừm,” Cố Cửu Tư lười biếng lên tiếng, sau đó nói: “Hình như hôm nay các ngươi có giữ người?”
“Tin tức của Cửu gia linh thông,” Lão già cười nói: “Lại vì thế mà đến?”
“Đúng,” Cố Cửu Tư nhấc quạt lên: “Dẫn đường đi. Tam Đức có quy tắc của Tam Đức, ta hiểu được, sẽ không làm loạn.”
Lão già do dự một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu, sau đó nói: “Vậy Cửu gia đi với ta.”
Cố Cửu Tư đáp lại bằng giọng mũi một cái, đi theo lão Ô Nha về phía trước, Liễu Ngọc Như đi theo sau, lần đầu tiên nàng tới một chỗ như thế, vừa mới lạ lại sợ, ánh mắt vụng trộm liếc tới liếc lui, Cố Cửu Tư nhìn thấy thì nói thẳng: “Muốn nhìn thì cứ nhìn thoải mái, vụng trộm cái gì.”
Nói rồi hắn quay đầu nói với lão Ô Nha: “Nữ nhân này không có tầm mắt, ngươi đừng chê cười.”
Liễu Ngọc Như: “….”
Lão Ô Nha vội nói: “Lần đầu tiên thiếu phu nhân tới, đều là như thế này. Có thể đi cùng ngài tới đây, thiếu phu nhân cũng coi như là nữ trung hào kiệt, vô cùng tiến bộ. Vài ngày trước Cửu gia không đến, trên dưới chúng ta đều lo lắng là thiếu phu nhân không cho ngài đến.”
“Nàng ấy dám không cho ta tới sao?” Cố Cửu Tư nhìn dáng vẻ giận mà không dám nói gì của Liễu Ngọc Như, cảm thấy có chút vui vẻ, mà lại vì mặt mũi của mình nên tiếp tục khoe khoang: “Ta muốn đánh bạc nàng còn có thể quản được ta sao? Từ trước đến nay ta ở nhà nói một không hai, bảo nàng đi hướng đông nàng không dám đi hướng tây, thấy nàng ngoan ngoãn nên lúc này mới dẫn đến.”
Nói rồi, đoàn người đi đến cửa, Cố Cửu Tư nhìn về phía người giữ cửa giương cằm lên, nói với Liễu Ngọc Như: “Thưởng.”
Liễu Ngọc Như duy trì mỉm cười.
Nàng đưa bạc cho người giữ cửa, hai người tiến vào phòng, nhìn thấy một đống người đứng trong phòng, Chu Diệp ngồi trước bàn đánh bạc, trên trán mang theo mồ hôi lạnh, một thiếu niên bên cạnh bị ép quỳ trên mặt đất, bên trong miệng là một cái khăn, dường như vô cùng tức giận.
Cố Cửu Tư nhìn thấy cảnh tượng này cũng không lên tiếng, ung dung ngồi xuống bên cạnh, nói với Liễu Ngọc Như: “Cho ta cái khăn lau tay.”
Liễu Ngọc Như mỉm cười, nàng đi đến bên cạnh, vắt khăn, ngồi xuống bên cạnh Cố Cửu Tư lau tay cho hắn.
Trong lòng Cố Cửu Tư mừng thầm không ngớt, cảm thấy sai bảo Liễu Ngọc Như như thế cực kỳ vui vẻ, Liễu Ngọc Như cười nhìn hắn, nàng tới gần Cố Cửu Tư, dùng giọng nói bình tĩnh lại ôn nhu, nhỏ giọng nói: “Chàng chờ đó.”
Nghe thấy thế, Cố Cửu Tư giật mình một cái, vội vàng ngồi thẳng người, rút tay về, ho nhẹ nói: “Có thể, có thể.”
Nói rồi hắn quay đầu, nhìn về phía Chu Diệp bên cạnh nói: “Chu huynh, ta tới trễ, thứ lỗi.”
Tác giả có lời muốn nói: Hằng ngày của Cố Lãng Hoa:
1. Lão bà thật tốt
2.Gậy của ta đâu?
3. Nghịch tử câm miệng!!
Đêm nay tôi và Trương Nhị Cẩu cùng đi ăn thịt nướng, thật sự rất ngon!!!!!!!
Là món thịt nướng ngon nhất mà tôi từng ăn!!!!!!
Nhìn thịt lắc lư xèo xèo chảy mỡ trên bếp than, miếng thịt bò lớn thơm mềm dù chấm muối hay là tiêu hay là mù tạc thì đều vô cùng ngon!!!!!!!!!
Một mình tôi ăn hết bốn mâm thịt, mỉm cười [hai tay đặt trên bụng yên lặng rơi lệ]
Nói xong, không đợi Cố Cửu Tư lên tiếng, Cố Lãng Hoa nói: “Nhìn con mắng xúc động như vậy, chắc là tốt lên nhiều rồi.”
“Được rồi được rồi,” Cố Cửu Tư không nhịn được nói: “Có lời gì thì cứ nói, đừng quanh co lòng vòng.”
“Cái thằng nghịch tử này….”
“Lão gia, không phải đã nói là từ từ nói chuyện sao?” Giang Nhu oán trách, động tác của Cố Lãng Hoa cứng đờ, lúc này mới ngồi xuống, dứt khoát không nói câu nào, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, không để ý đến Cố Cửu Tư.
Cố Lãng Hoa không để ý đến Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư xùy cười, nghiêng đầu đi nhìn về phía cửa sổ bên khác.
Không để ý thì không để ý, ai sợ thì người đó là tôn tử.
Liễu Ngọc Như nhìn thế trận này thì có chút muốn cười nhưng lại xụ mặt. Giang Nhu ho nhẹ một tiếng, ôn nhu nói: “Cửu Tư tốt hơn nhiều rồi, ta và phụ thân con cũng yên tâm rất nhiều. Chuyện ngày hôm qua, ban đêm ta đã thương lượng với phụ thân con, cảm thấy công việc sau này chắc là để con và Ngọc Như cùng làm. Dù sao các con cũng thành thân rồi, không còn là trẻ con nữa, chúng ta cũng không thể mọi việc đều ôm đồm vào người được, cũng nên dẫn các con theo học một chút.”
Cố Cửu Tư nghe thấy lời này thì cụp mắt xuống, cúi đầu lên tiếng: “Ừm.”
Giang Nhu nhấp một ngụm trà, nói tiếp: “Hôm qua ta đã thương lượng với phụ thân con rồi, bây giờ Vương Thiện Tuyền làm chuyện này rõ ràng là nhắm vào cữu cữu con. Tạm thời chúng ta không thể xác định người sau lưng là ai, có thể là bệ hạ, cũng có thể là những người khác, nhưng dù thế nào, Cố gia còn ở lại Dương Châu thì sợ là có chút nguy hiểm. Vương Thiện Tuyền là Tiết độ sứ, thương gia chúng ta không đấu với quan.”
“Ừm.” Cố Cửu Tư đáp lời: “Mẫu thân nghĩ rất chu đáo.”
“Đó là ta nghĩ!” Cố Lãng Hoa đột nhiên lên tiếng.
Liễu Ngọc Như không nhịn được, “Xì” bật cười. Cố Lãng Hoa nghe thấy tiếng cười đó thì có chút xấu hổ, Liễu Ngọc Như cũng hơi lúng túng, vội cúi đầu, giả vờ như chưa xảy ra gì cả.
Giang Nhu ho nhẹ một tiếng, nói tiếp: “Sản nghiệp của chúng ta ở Dương Châu quá lớn, dọn tất cả đi cũng không thực tế, đến nơi mới cũng phải thích ứng, cho nên ta và phụ thân con nghĩ, chúng ta đi thăm dò đường trước, quan sát mười ba châu xem chỗ nào phù hợp một chút. Đến lúc đó chúng ta ở đó mở mấy cửa hàng trước, sau đó dần dần chuyển trọng tâm qua đó. Sản nghiệp ở Dương Châu, đất đai trang viên, chúng ta cũng sẽ từ từ bán lấy tiền, nhưng chuyện này chúng ta không thể để người khác phát hiện được, nếu không Vương Thiện Tuyền sẽ làm gì chúng ta cũng không dễ đoán trước.”
Liễu Ngọc Như nghe thấy lời của Giang Nhu thì suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy, không biết thì khi nào mới có thể xác định điểm đến?”
“Nhanh thì một hai tháng, chậm thì nửa năm.” Giang Nhu cau mày: “Ta đã phái người vào kinh tìm ca ca ta nghe ngóng tin tức. Bây giờ huynh ấy không chuẩn bị tin tức cho chúng ta, có thể thấy được tình hình không tính là nghiêm trọng, chúng ta cũng không cần thần hồn nát thần tính, cứ cố gắng sống qua ngày đi đã.”
Liễu Ngọc Như không lên tiếng, nàng đoán, nếu như Hoàng đế quyết tâm diệt trừ Lương vương để trải đường cho tân hoàng, ông ta đã bệnh nặng, vậy Lương vương mưu phản chính là vào những lúc này. Nếu như chiếu theo giấc mộng đó, Giang Thượng thư trốn không thoát, không chỉ có trốn không thoát mà có lẽ còn liên lụy rất sâu, cho nên bây giờ cũng không dám mật báo cho Cố gia. Vậy thì thời gian thăm dò dài dằng dặc thế này có lẽ chính là nguyên nhân sau cùng mà Cố gia không thể chạy ra khỏi Dương Châu.
Liễu Ngọc Như suy nghĩ xem làm sao để nói ra, một lúc sau, cuối cùng nàng nói: “Bà bà, hay là đến U Châu đi.”
Giang Nhu hơi bất ngờ: “Vì sao quyết định như thế?”
“Chúng ta chọn đất an cư làm lại từ đầu, bây giờ coi trọng ba phương diện, một là phải dễ làm ăn, thương gia như chúng ta mới có thể đặt chân. Hai là trên dưới phải an ổn, chúng ta có thể sống tốt. Ba là giao thông phải tiện lợi, như thế chúng ta đến đó mới không quá phiền phức. Nhìn vào ba điểm này, thứ nhất U Châu chiếm giữ vùng biên giới, giao dịch thường xuyên với Bắc Lương, từ trước đến nay U Châu ủng hộ kinh doanh, lại không giàu có như Hoài Nam, chúng ta đến đó có rất nhiều cơ hội buôn bán.”
Giang Nhu và Cố Lãng Hoa gật đầu, Cố Lãng Hoa đáp lời: “Quả thật cũng là như thế, chỉ là…. Nó ở vùng biên giới, chiến loạn tấp nập, có phải có hơi không ổn không?”
“Điều này công công không cần lo lắng, chúng ta không đến thành trì tiền tuyến,” Liễu Ngọc Như bình thản nói: “Con đã đặc biệt điều tra, mặc dù U Châu nhiều chiến tranh nhưng Đại Vinh cường thịnh, những năm gần đây phần lớn là Bắc Lương quấy rối, U Châu có Trường Thành ngăn cản Bắc Lương, từ khi Đại Vinh lập quốc đến nay, bên trong Trường Thành không có một trận chiến nào, cho dù bên ngoài Trường Thành U Châu quả thật đánh nhau đi chăng nữa thì bên trong vẫn hết sức an ổn.”
“Hơn nữa, bây giờ chúng ta sầu lo, nhưng thật ra nếu cữu cữu xảy ra chuyện gì. Con dâu suy đoán, nếu cữu cữu thật sự xảy ra chuyện gì, vậy tuyệt đối có khả năng chính là Lương vương đã xảy ra chuyện.”
“Ăn nói cẩn thận!” Cố Lãng Hoa vội lên tiếng, Giang Nhu lại giơ tay lên, nói với Liễu Ngọc Như: “Bây giờ đều là người trong nhà, lời ra khỏi miệng rồi, bước ra khỏi cánh cửa này chỉ có thể ngậm chết trong bụng.”
“Ngọc Như cũng dám nói, lão già như cha sợ cái gì?” Cố Cửu Tư nằm trên giường mở miệng, Cố Lãng Hoa cả giận nói: “Nghịch tử câm miệng!”
Cố Cửu Tư cười nhạo, giương cằm lên nói với Liễu Ngọc Như: “Nói tiếp.”
“Lương vương xảy ra chuyện, thiên hạ dù lớn dù nhỏ đều phải có hỗn loạn, U Châu có binh lực dồi dào, lại có quyền miễn nộp thuế muối, có thể xem như là một nước. Cho dù thiên hạ thật sự loạn thì nơi loạn trước hẳn là Dương Châu lính yếu lại màu mỡ, mà U Châu, sợ là bên ngoài loạn bên trong ổn định, ngược lại là an toàn nhất.”
“Vậy,” Giang Nhu suy nghĩ, chậm rãi nói: “Nếu nói là nơi binh lực dồi dào, có quyền miễn nộp thuế muối, trong mười ba châu không chỉ có mỗi U Châu, còn có lựa chọn khác, vì sao lại là U Châu?”
“Đây chính là điểm thứ ba,” Liễu Ngọc Như bình tĩnh nói: “Lần này chúng ta muốn rời khỏi Dương Châu, không thể gióng trống khua chiêng, nếu không Vương Thiện Tuyền tuyệt đối sẽ không để chúng ta đi. Chúng ta phải dời số tài sản đáng kể trong thời gian ngắn, giao thông ở U Châu là tiện lợi nhất.”
“Điều này….” Giang Nhu có chút không rõ: “U Châu và chúng ta cách hai châu, sao lại tiện lợi?”
“U Châu ven biển.” Lúc này Cố Cửu Tư đột nhiên chỉ đích danh ra, Giang Nhu và Cố Lãng Hoa bừng tỉnh hiểu ra!
Đúng là bọn họ đã quên!
Vùng Hoài Nam tốt nhất là dùng thuyền, phàm là số hàng hóa lớn đều vận tải đường thủy. Vận tải đường thủy so với vận chuyển đường bộ thì, tải trọng nhiều, chi phí nhỏ, thời gian nhanh.
Mặc dù U Châu và bọn họ cách Thanh Châu và Vĩnh Châu nhưng bọn họ có thể đi vào biển từ đường thủy, sau đó dọc theo biển đến U Châu! Sau khi đến U Châu thì không cần lo lắng đám người Vương Thiện Tuyền nữa, so với di chuyển đường bộ thì an toàn hơn nhiều.
Hơn nữa nếu đi đường bộ, mỗi một châu đều phải trình giấy thông hành, nhưng vận chuyển đường biển, ngoại trừ nhất định phải đỗ bên ngoài mấy bến tàu thì gần như không có quan phủ, mà chủ yếu quản lý sự vụ ở bến tàu, thật ra cũng là Tào bang* quản lý, thế lực quan phủ vô cùng yếu, bọn họ có thể thần không biết quỷ không hay mà chuyển Cố gia đến U Châu. (*: Hội vận chuyển bằng đường thủy.)
“Ngọc Như thật sự là quá thông minh.”
Giang Nhu không nhịn được mà cảm khái: “Đợi một thời gian nữa Ngọc Như chắc chắn có thể có thành tựu rồi.”
Nghe thấy thế thì Liễu Ngọc Như ngẩn người, nàng chưa từng nghe thấy ai hình dung một nữ tử như vậy, nàng ho nhẹ một tiếng, sau đó nói: “Chỉ là tùy ý suy nghĩ lại, đến cùng có được hay không thì vẫn cần công công bà bà mới có thể quyết định được.”
“Đi.” Cố Lãng Hoa lập tức nói: “Biện pháp này của con có thể thực hiện được. Ta có mấy người bạn trong Tào bang, mấy ngày này chúng ta sẽ nghĩ biện pháp bán đất đi, sau đó đổi thành vàng bạc, cộng thêm tranh chữ đồ cổ, đi đường thủy vận chuyển ra ngoài. Ta phái vài người mở cửa hàng ở đó, mua một cái thuyền, nếu như xảy ra chuyện gì thì chúng ta trực tiếp rời khỏi Dương Châu!”
Nói rồi Cố Lãng Hoa đứng lên nói: “Ta sẽ đi làm.”
“Lão gia,” Giang Nhu gọi Cố Lãng Hoa, Cố Lãng Hoa quay đầu, Giang Nhu cười nói: “Dọc đường không cần sốt ruột, đi từ từ.”
“Biết rồi.” Cố Lãng Hoa cười nói, có chút bất đắc dĩ: “Ta bao nhiêu tuổi rồi mà còn lo lắng điều này.”
Cố Lãng Hoa nói xong, phất tay đi ra ngoài.
Chờ sau khi Cố Lãng Hoa đi khỏi, Giang Nhu giương mắt nhìn Liễu Ngọc Như nói: “Gần đây kiểm tra sổ sách thế nào?”
“Còn sổ sách ba cửa hàng nữa chưa kiểm tra xong,” Liễu Ngọc Như cung kính nói: “Năm ngày nữa con sẽ cho mẹ kết quả.”
“Vất vả cho con rồi.” Giang Nhu khẽ gật đầu, trấn an nói: “Chịu đựng qua khoảng thời gian này là được rồi.”
“Không vất vả,” Liễu Ngọc Như nghe thấy lại cười: “Bà bà dạy con những thứ này, con vui vẻ còn không kịp.”
Giang Nhu thở phào một cái: “Con nhìn thấy rõ là tốt.”
Hai người nói chuyện một lúc, Giang Nhu dặn dò Cố Cửu Tư nghỉ ngơi thật tốt rồi đứng dậy rời đi. Chờ Giang Nhu đi rồi, Liễu Ngọc Như quay đầu, nhẹ nhàng đẩy Cố Cửu Tư: “Sao chàng lại đối xử với công công như thế?”
“Lão già này rất xấu.” Cố Cửu Tư khẽ xì: “Chuyện của ta và ông ấy nàng đừng để ý.”
“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như dở khóc dở cười: “Chàng bao nhiêu tuổi rồi? Sao vẫn còn giống con nít như vậy.”
“Sao nàng không hỏi phụ thân ta bao nhiêu tuổi rồi mà còn giống đứa trẻ như thế?” Cố Cửu Tư đưa tay che tai lại: “Không nghe không nghe, ta muốn đi ngủ.”
“Đừng ngủ,” Liễu Ngọc Như kéo hắn: “Nghe ta khuyên vài câu, đừng luôn ầm ĩ với phụ thân chàng.”
“Trời ơi nàng đừng để ý.” Cố Cửu Tư dứt khoát dùng chăn trùm kín đầu: “Không nghe, không muốn nghe.”
Liễu Ngọc Như không làm gì được hắn, thở dài, chỉ có thể đi ra ngoài, sai người mang sổ sách tới, sau đó ngồi bên cạnh Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư đi ngủ, nàng bắt đầu tính toán sổ sách.
Sự nhạy cảm của nàng đối với những con số vượt xa mức bình thường, xem qua sổ sách của mười mấy cửa hàng, nàng đã không cần bàn tính cũng có thể tính nhẩm rõ ràng, thế là nàng cũng không quấy rầy Cố Cửu Tư, cúi đầu yên lặng đối chiếu sổ sách.
Cố Cửu Tư ngủ thiếp đi dưới tiếng lật giấy của nàng, ánh nắng buổi chiều thúc giục con người đi vào giấc ngủ, lá cây vang xào xạc trong gió, tiếng ve kêu bên ngoài một tiếng lại một tiếng, quy luật lên xuống, Liễu Ngọc Như vừa giương mắt đã nhìn thấy Cố Cửu Tư đang ngủ ngon lành.
Nàng không tự chủ cười lên, cảm thấy người này sống cũng quá tự tại rồi. Nhưng nhìn tư thế nằm sấp này của hắn nàng mới ý thức được, người này mang một thân đầy vết thương mà đi ngủ.
Nàng lẳng lặng nhìn vẻ mặt khi ngủ của hắn, một lúc sau nàng lắc đầu cười rồi cúi đầu, cảm thấy Cố Cửu Tư thật sự là một đứa trẻ.
Cố Cửu Tư ngủ một giấc đến xế chiều, hắn mở mắt ra, theo bản năng lau khóe miệng, Liễu Ngọc Như nhìn thấy thì bật cười, lúc này Cố Cửu Tư mới phát hiện ra Liễu Ngọc Như cũng ở đây, hắn hơi lúng túng nói: “Cười cái gì, nàng cũng nằm ngủ sấp giống vậy đi.”
“Dậy rồi à? Đói bụng không?”
“Vẫn tốt,” Cố Cửu Tư ngáp một cái, ở trên giường hoạt động tay chân như một con ếch, Liễu Ngọc Như đứng dậy ngồi xuống bên cạnh hắn, bóp cánh tay cho hắn: “Muốn ăn gì, ta bảo phòng bếp làm.”
Cố Cửu Tư mở miệng bắt đầu gọi món, trên phương diện sinh hoạt, hắn chưa từng để bản thân mình uất ức.
Liễu Ngọc Như nghe thấy, dặn dò người đi nấu cơm, bóp tay chân cho hắn, lại theo yêu cầu của hắn mà tìm một cuốn du ký.
Từ trước đến nay Cố Cửu Tư không thích xem những cuốn sách đường đường chính chính kia nên cảm thấy hứng thú với du ký về một vài câu chuyện đánh tới đánh lui và bản đồ. Hắn nhàn rỗi không có chuyện gì mà đọc du ký, đồng thời vụng trộm nhìn Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như luôn xem sổ sách, Cố Cửu Tư đã dậy nên nàng cũng không tính nhẩm nữa, bắt đầu gảy bàn tính. Cố Cửu Tư chỉ nghe thấy tiếng bàn tính lạch cạch, hắn thỉnh thoảng liếc trộm một cái, Liễu Ngọc Như phát hiện ra thì không khỏi buồn cười, quay đầu nhìn hắn: “Chàng nhìn ta làm gì?”
“Ta nói,” Cố Cửu Tư đặt sách xuống, hơi nghi hoặc nói: “Luôn nhìn sổ sách như vậy không thấy mệt sao?”
“Ta cảm thấy thả lỏng.”
“Ta thấy thích.”
Liễu Ngọc Như cố gắng duỗi người một cái, khiến cho vai và cổ cứng ngắc dễ chịu một chút, sau đó nàng cầm bàn tính lắc lắc nói: “Ta thích cảm giác đếm bạc. Nhìn bạc nhiều hay ít, có thiếu hay không là ta cảm thấy vui vẻ.”
“Ta à, ta chỉ muốn nhìn bạc trong sổ sách tăng tăng tăng. Ta nói với chàng, lần trước ta ra ngoài, chưởng quỹ kêu ta một tiếng bà chủ Liễu, ta thích đến phát rồ.”
“Cái này có gì hay mà thích?” Cố Cửu Tư hơi khó hiểu, Liễu Ngọc Như nghiêm túc suy nghĩ: “Có lẽ đây là thuộc về xưng hô?”
Liễu cô nương là trời sinh, Cố thiếu phu nhân là Cố gia cho, chỉ có bà chủ Liễu, đại diện cho sự cố gắng của nàng, cho dù trong sự cố gắng này có sự trợ giúp của người khác nhưng xét đến cùng thì, từ đầu đến cuối là do nàng làm ra.
“Vậy thì tốt,” Liễu Ngọc Như gật đầu nói: “Hay là thế này, sau này chàng đưa Cố gia cho ta, ta kiếm tiền, mỗi tháng cho chàng một số tiền cố định, chàng đi lang bạt giang hồ, thế nào?”
“Được,” Cố Cửu Tư gật gật đầu: “Đến lúc đó ta hành hiệp trượng nghĩa, làm chuyện tốt thì sẽ viết mấy chữ ‘Phu quân Liễu Ngọc Như’, cam đoan danh tiếng nàng vang xa, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ đến cửa hàng của nàng mua đồ.”
“Nói hươu nói vượn!” Liễu Ngọc Như mất hứng nói: “Chàng nên viết tên cửa hàng của ta mới đúng!”
Lời này khiến Cố Cửu Tư cười ha hả: “Được được được, viết tên cửa hàng của nàng, đến lúc đó, chúng ta cùng nhau nổi danh bốn bể có được không, bà chủ Liễu?”
Liễu Ngọc Như cùng hắn nói chuyện phiếm, hai người tán dóc xong, ăn cơm rồi ai làm chuyện của người nấy.
Liễu Ngọc Như tính toán sổ sách, Cố Cửu Tư đọc sách.
Nến đốt một cây lại một cây, cuối cùng Liễu Ngọc Như cũng xem xong sổ sách cuối cùng, lúc này Cố Cửu Tư cũng tốt lên nhiều rồi, có thể xuống giường đi lại một chút.
Mỗi ngày Cố Lãng Hoa bận bịu xử lý gia sản ở bên ngoài, Giang Nhu thì mua thật nhiều thư sinh, viết câu chuyện của Cố gia và Vương gia thành một câu chuyện “Biến chiến tranh thành tơ lụa”*, lưu truyền khắp nơi. Trong câu chuyện đó Cố gia rộng lượng hiểu lý lẽ, Vương gia ngang ngược càn rỡ, rất nhiều quần chúng nhìn Cố Cửu Tư chịu hai mươi roi, nhao nhao tán thưởng tấm lòng son. Mặc dù vở kịch này không chỉ mặt gọi tên nhưng người trong thành Dương Châu đều biết là đang nói chuyện gì. Không bao lâu sau, Vương Thiện Tuyền liền bắt những người hát hí khúc khắp nơi. (*: Dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp.)
Lúc nhận được tin tức, Cố Lãng Hoa còn đang uống trà ở trong phòng, Giang Nhu đặt ly trà xuống, lạnh nhạt nói: “Đừng hát vở kịch này trong Hoài Nam nữa, đến Đông Đô hát đi.”
Mà Cố Cửu Tư được Liễu Ngọc Như dìu đi dạo trong sân, Cố Cửu Tư nhỏ giọng nói: “Mẫu thân ta tức giận, Vương Thiện Tuyền phải gặp xui xẻo rồi.”
Liễu Ngọc Như ngẩng đầu nhìn hắn, trừng mắt nhìn: “Bước đi cho vững.”
Hai người đang đi tới liền nhìn thấy quản gia từ bên ngoài đi vào, cung kính nói với Cố Lãng Hoa và Giang Nhu: “Lão gia, phu nhân, vừa rồi Chu công tử sai người mang tin tức đến, nói người hầu của hắn gặp chút phiền phức ở sòng bạc Tam Đức, không biết lão gia phu nhân có quen biết người của sòng bạc không, có thể đi giúp chút chuyện được không?”
“Chu công tử?” Cố Lãng Hoa có chút mờ mịt: “Vị Chu công tử kia?”
“Nói là Chu Diệp Chu công tử.”
Nghe được cái tên này, Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư liếc nhìn nhau một cái, lập tức biết được, chuyện này nhất định phải giúp.
Bất luận là sự hỗ trợ trước đó của Chu Diệp hay là thân phận của hắn thì chuyện này đều phải giúp.
Cố Lãng Hoa và Giang Nhu đang khó xử thì nghe thấy Cố Cửu Tư từ bên ngoài đi tới, kích động nói: “Con đi, con quen sòng bạc Tam Đức! Con đi giúp Chu công tử!”
Mọi người: “….”
Lần đầu tiên phát hiện ra tác dụng của việc Cố Cửu Tư đi đánh bạc.
“Con đi cái gì mà đi, con đi rồi còn về được sao?” Cố Lãng Hoa không vui lên tiếng, cuối cùng suy nghĩ, lại phát hiện ra ngoại trừ đứa con trai này thì hình như không có ai có thể đến sòng bạc Tam Đức. Cuối cùng chỉ có thể phất tay nói: “Đi đi đi, cầm một ít tiền, đừng có đánh cược lung tung.”
Có được lời này, Cố Cửu Tư vô cùng phấn khởi bảo Mộc Nam chuẩn bị ngựa, cả người hắn tươi cười rạng rỡ, tinh thần sáng láng, hoàn toàn không giống dáng vẻ ma bệnh cần Liễu Ngọc Như đỡ đi đường một khắc trước đó.
Dáng vẻ này của hắn khiến tất cả mọi người có chút rụt rè, Cố Lãng Hoa không nhịn được nói: “Ngọc Như đi với nó.”
“A…. hả?” Liễu Ngọc Như hơi không rõ, bảo nàng đến sòng bạc?
Nhưng mà nàng rất nhanh đã phản ứng kịp, thanh lâu cũng đến rồi, đến sòng bạc thì tính là gì?
Thế là nàng cười cười, ôn nhu nói: “Vậy lang quân chờ một chút, ta đi lấy đao.”
“Không cần!” Cố Cửu Tư nghe xong lời này thì vội nói: “Ta đi làm chuyện nghiêm chỉnh, mọi người yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không đánh bạc ở đó.”
Cố Lãng Hoa: “Đưa toàn bộ bạc cho Ngọc Như!”
Cố Cửu Tư: “…..”
Đối với kết quả này, Cố Cửu Tư tỏ ý rất không vui, nhưng hắn vẫn mang Liễu Ngọc Như theo.
Vừa xuống xe ngựa, Cố Cửu Tư xốc rèm lên đi vào trước, mà Liễu Ngọc Như đi theo phía sau, còn chưa đi vào đã nghe thấy bên trong có người lớn tiếng nói: “Cố công tử đặt lớn hay nhỏ?!”
Đúng là còn chưa tới bàn đánh bạc thì người bên cạnh đã biết tính tình hắn, trực tiếp bắt đầu đánh cược rồi!
Cố Cửu Tư đang muốn trả lời thì Liễu Ngọc Như bỗng nhiên vén rèm lên, đứng sau lưng Cố Cửu Tư, cất cao giọng nói: “Lớn cũng không cược, nhỏ cũng không cược, hôm nay Cố công tử không cá cược.”
Tất cả yên lặng, mọi người nhìn Liễu Ngọc Như, thanh lâu và sòng bạc luôn gần kề nhau, thế là hôm nay có rất nhiều người, đều là thanh niên ngày đó nhìn thấy Liễu Ngọc Như mang đao vào thanh lâu, trong đó bao gồm cả bạn tốt Trần Tầm và Dương Văn Xương của Cố Cửu Tư.
Trần Tầm nuốt ngụm nước bọt, theo bản năng lên tiếng: “Đao đâu?”
Một tiếng hỏi thăm này của hắn ta đặc biệt to rõ trong không gian hoàn toàn yên tĩnh, Cố Cửu Tư đi đến trước mặt hắn ta, ngẩng đầu đẩy đầu của hắn ta một cái, nói thẳng: “Đao cái quỷ gì, ta đến tìm người,” Nói rồi Cố Cửu Tư hình dung mặt mũi của Chu Diệp một chút: “Có thấy một nam nhân dáng vẻ rất anh tuấn, giọng nói phương bắc, khoảng hai mươi tuổi không?”
“À, có thấy.” Dương Văn Xương lập tức tiến tới: “Nửa canh giờ trước, còn ở chiếu bạc phía trước, ta nghe nói huynh đệ hắn thiếu tiền không chịu trả, hiện tại đến hậu viện rồi.”
Hậu viện sòng bạc Tam Đức chính là nơi chuyên xử lý chuyện không thể lộ ra ánh sáng.
Cố Cửu Tư nhíu nhíu mày, hắn lên tiếng, dùng cơ thể che khuất động tác của mình, từ trong tay áo lấy ra một thỏi bạc đưa đến trước mặt Dương Văn Xương, nhỏ giọng nói: “Đặt nhỏ.”
Nói xong hắn đứng lên, quay người đi về phía hậu viện, Liễu Ngọc Như đi theo sau một tấc không rời, Dương Văn Xương và Trần Tầm thấy thế, Dương Văn Xương cảm khái lắc đầu: “Đáng sợ, thật là đáng sợ.”
Trần Tầm gật đầu, tán đồng nói: “Cũng may không có cô nương nào để ý đến ta.”
Dương Văn Xương giương mắt nhìn hắn: “Chuyện này cũng có thể lấy ra ăn mừng sao?”
Nhưng mà nghĩ rồi, Dương Văn Xương nói: “Hình như quả thật cũng đáng để ăn mừng một chút.”
Nói rồi Dương Văn Xương thả bạc của Cố Cửu Tư lên bàn, cất giọng nói: “Lớn!”
Cố Cửu Tư dẫn Liễu Ngọc Như đến hậu viện, vừa tới cổng đã bị hai tráng hán ngăn cản, hai tráng hán nhìn thấy Cố Cửu Tư thì có chút khó khăn nói: “Cửu gia, ngài biết quy tắc của Tam Đức, hậu viện này….”
“Ta hiểu.” Cố Cửu Tư quả quyết nói: “Gọi lão Ô Nha đến đây, người hôm nay bọn họ dẫn đi là bạn ta, chuyện này ta đến phụ trách, theo phép tắc mà tới.”
Hai người đó do dự một lúc, sau đó có một lão già cất giọng nịnh nọt: “À, Cửu gia! Đã lâu không gặp!”
Cố Cửu Tư nhìn về phía Liễu Ngọc Như hất cằm lên: “Thưởng.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, Cố Cửu Tư ra sức nheo mắt: “Sững cái gì mà sững, thưởng đi!”
Liễu Ngọc Như kịp phản ứng, nàng vội vàng cho lão già một lượng bạc, lão già vui vẻ nhận lấy, cười nói: “Vị này là phu nhân à?”
“Ừm,” Cố Cửu Tư lười biếng lên tiếng, sau đó nói: “Hình như hôm nay các ngươi có giữ người?”
“Tin tức của Cửu gia linh thông,” Lão già cười nói: “Lại vì thế mà đến?”
“Đúng,” Cố Cửu Tư nhấc quạt lên: “Dẫn đường đi. Tam Đức có quy tắc của Tam Đức, ta hiểu được, sẽ không làm loạn.”
Lão già do dự một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu, sau đó nói: “Vậy Cửu gia đi với ta.”
Cố Cửu Tư đáp lại bằng giọng mũi một cái, đi theo lão Ô Nha về phía trước, Liễu Ngọc Như đi theo sau, lần đầu tiên nàng tới một chỗ như thế, vừa mới lạ lại sợ, ánh mắt vụng trộm liếc tới liếc lui, Cố Cửu Tư nhìn thấy thì nói thẳng: “Muốn nhìn thì cứ nhìn thoải mái, vụng trộm cái gì.”
Nói rồi hắn quay đầu nói với lão Ô Nha: “Nữ nhân này không có tầm mắt, ngươi đừng chê cười.”
Liễu Ngọc Như: “….”
Lão Ô Nha vội nói: “Lần đầu tiên thiếu phu nhân tới, đều là như thế này. Có thể đi cùng ngài tới đây, thiếu phu nhân cũng coi như là nữ trung hào kiệt, vô cùng tiến bộ. Vài ngày trước Cửu gia không đến, trên dưới chúng ta đều lo lắng là thiếu phu nhân không cho ngài đến.”
“Nàng ấy dám không cho ta tới sao?” Cố Cửu Tư nhìn dáng vẻ giận mà không dám nói gì của Liễu Ngọc Như, cảm thấy có chút vui vẻ, mà lại vì mặt mũi của mình nên tiếp tục khoe khoang: “Ta muốn đánh bạc nàng còn có thể quản được ta sao? Từ trước đến nay ta ở nhà nói một không hai, bảo nàng đi hướng đông nàng không dám đi hướng tây, thấy nàng ngoan ngoãn nên lúc này mới dẫn đến.”
Nói rồi, đoàn người đi đến cửa, Cố Cửu Tư nhìn về phía người giữ cửa giương cằm lên, nói với Liễu Ngọc Như: “Thưởng.”
Liễu Ngọc Như duy trì mỉm cười.
Nàng đưa bạc cho người giữ cửa, hai người tiến vào phòng, nhìn thấy một đống người đứng trong phòng, Chu Diệp ngồi trước bàn đánh bạc, trên trán mang theo mồ hôi lạnh, một thiếu niên bên cạnh bị ép quỳ trên mặt đất, bên trong miệng là một cái khăn, dường như vô cùng tức giận.
Cố Cửu Tư nhìn thấy cảnh tượng này cũng không lên tiếng, ung dung ngồi xuống bên cạnh, nói với Liễu Ngọc Như: “Cho ta cái khăn lau tay.”
Liễu Ngọc Như mỉm cười, nàng đi đến bên cạnh, vắt khăn, ngồi xuống bên cạnh Cố Cửu Tư lau tay cho hắn.
Trong lòng Cố Cửu Tư mừng thầm không ngớt, cảm thấy sai bảo Liễu Ngọc Như như thế cực kỳ vui vẻ, Liễu Ngọc Như cười nhìn hắn, nàng tới gần Cố Cửu Tư, dùng giọng nói bình tĩnh lại ôn nhu, nhỏ giọng nói: “Chàng chờ đó.”
Nghe thấy thế, Cố Cửu Tư giật mình một cái, vội vàng ngồi thẳng người, rút tay về, ho nhẹ nói: “Có thể, có thể.”
Nói rồi hắn quay đầu, nhìn về phía Chu Diệp bên cạnh nói: “Chu huynh, ta tới trễ, thứ lỗi.”
Tác giả có lời muốn nói: Hằng ngày của Cố Lãng Hoa:
1. Lão bà thật tốt
2.Gậy của ta đâu?
3. Nghịch tử câm miệng!!
Đêm nay tôi và Trương Nhị Cẩu cùng đi ăn thịt nướng, thật sự rất ngon!!!!!!!
Là món thịt nướng ngon nhất mà tôi từng ăn!!!!!!
Nhìn thịt lắc lư xèo xèo chảy mỡ trên bếp than, miếng thịt bò lớn thơm mềm dù chấm muối hay là tiêu hay là mù tạc thì đều vô cùng ngon!!!!!!!!!
Một mình tôi ăn hết bốn mâm thịt, mỉm cười [hai tay đặt trên bụng yên lặng rơi lệ]