-
Chương 106-110
Chương 106: Con rể nhà ai từng được thử thách như vậy?
"Vợ chưa cưới của ông đây mà mày cũng dám tơ tưởng sao, mày muốn chết mà!"
Tô Thương không hề khách khí, sau khi xô ngã Nạp Lan Minh Triết xuống còn đạp thêm mấy phát nữa.
"Khụ...khụ khụ..."
Cơ thể Nạp Lan Minh Triết vốn dĩ yếu ớt, làm gì chịu nổi mấy đạp của Tô Thương chứ, thế là đau đến hôn mê bất tỉnh.
"Dừng tay!"
Lý Thuần Phong nhìn thấy như vậy thì vội vàng ngăn Tô Thương lại, sau đó dặn dò nói: "Mau kêu người tới đây, đem Nạp Lan thiếu gia đến phòng y tế mau!"
Bên trong trang viên nhà họ Lý có một phòng y tế, trong đó có các bác sĩ và máy móc, thiết bị vô cùng tốt.
Rất nhanh, thì có hai người làm tới, đem Nạp Lan Minh Triết đang hôn mê khiêng ra khỏi phòng khách.
"Tô Thương!"
Sau khi sắp xếp cho Nạp Lan Minh Triết xong thì Lý Thuần Phong nhìn sang Tô Thương, trầm giọng nói: "Gan của cậu lớn quá rồi, cậu ta chính là thiếu gia của nhà họ Nạp Lan, thế lực của nhà họ Nạp Lan ở Giang Bắc không hề yếu hơn so với nhà họ Tô của cậu đâu, ông nội cậu ta còn là tông sư võ đạo nữa, cậu ra tay đánh cậu ta, không sợ bị nhà họ Nạp Lan tới báo thù sao?"
Ông nội cậu ta?
Tông sư võ đạo?
Ha ha, đã là một người chết rồi, tôi sợ cái cóc khỉ khô.
Trong lòng Tô Thương khinh thường cười nhạo, nhưng lúc trước anh có nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai cha con Lý Thuần Phong thì được biết nhà họ Lý chuẩn bị ba cửa ải để thử thách mình.
Lý Khuê Võ chặn ở cửa là ải thứ nhất, mục đích là muốn thử thách lòng dũng cảm của mình, cho nên anh mới mạnh mẽ xông vào, Lý Thuần Phong cũng không hề tức giận.
Còn Nạp Lan Minh Triết này là ải thứ hai, chính là muốn xem mình có yêu Lý Nguyệt nhiều không.
Bởi vậy, lúc nãy Tô Thương cũng không nói gì, trực tiếp động tay động chân, hung hăng đánh Nạp Lan Minh Triết.
Đương nhiên, Nạp Lan Minh Triết thế nào cũng sẽ tính kế với anh, đến lúc đó chắc chắn có thể biết được Nạp Lan công tử trong miệng Tô Cảnh Hàm có phải là Nạp Lan Minh Triết hay không rồi.
Dựa vào thực lực của Tô Thương, giết Nạp Lan Minh Triết dễ như trở bàn tay nhưng anh vẫn chưa xác định được Nạp Lan công tử rốt cuộc là ai.
Nếu như người tính kế với mình không phải là Nạp Lan Minh Triết thì cứ coi như giết chết Nạp Lan Minh Triết rồi thì cũng chẳng giải quyết được chuyện gì.
Kẻ thù ở trong bóng tối, còn mình thì ở ngoài sáng.
Tô Thương rất ghét cảm giác này, cho nên mới muốn lôi kẻ ở ẩn nấp sau lưng ra.
Vì vậy, anh mới cố ý chọc tức Nạp Lan Minh Triết, để quan sát tiếp theo sẽ như thế nào.
"Tô Thương, tôi đang nói chuyện với cậu, cậu ngẩn người ra làm gì chứ, lẽ nào cậu đã hối hận vì đánh Nạp Lan Minh Triết rồi?" Lúc này, Lý Thuần Phong lại hỏi.
"Hối hận?"
"Sao mà có thể được!"
Tô Thương định thần lại rồi nghiêm túc nói: "Ông nội Lý, Lý Nguyệt là vợ chưa cưới của cháu, sớm muộn gì cô ấy cũng là người phụ nữ của cháu."
"Cái tên Nạp Lan Minh Triết này vậy mà dám có ý đồ biến thái với người phụ nữ của cháu, đừng nói là đánh cậu ta một trận, giết cậu ta thì cháu cũng có ý này đó!"
Vừa nói xong, Tô Thương lại nghiến răng, nghiến lợi nói tiếp: "Ông nội Lý, phòng y tế ở đâu, ông kiếm người dẫn đường cho cháu, bây giờ cháu đi giết chết tên Nạp Lan Minh Triết kia."
"Ông yên tâm, chuyện này đều do một mình cháu làm, không liên quan gì đến nhà họ Lý của ông, nhà họ Nạp Lan muốn báo thù thì cứ để bọn họ tới tìm cháu là được!" Tô Thương hung hăng nói.
Bởi vì Lý Nguyệt mà Tô Thương muốn giết chết Nạp Lan Minh Triết sao?
Cái này...quá tốt rồi!
Ha ha!
Đây mới đúng là người đàn ông có trách nhiệm, không tệ, không tệ mà!
Lý Thuần Phong nhìn thấy bộ dạng hung hăng của Tô Thương thì chẳng những không tức giận mà còn vô cùng vui mừng.
Theo như ông ấy thấy thì Tô Thương mặc dù vô công rỗi nghề, không có chí tiến thủ, nhưng có lòng dũng cảm, biết yêu thương vợ, đây không phải là một người đàn ông tốt sao.
Lại thêm, Lý Nguyệt cũng rất có cảm tình với Tô Thương, nếu như có thể gả cho Tô Thương thì có lẽ cũng là một kết cục tốt.
Nhưng mà, phải thử thách thêm lần nữa tên nhóc con này mới được.
Suy nghĩ đến đây, Lý Thuần Phong liền nhìn sang Tô Thương, thản nhiên nói: "Tô Thương, lúc nãy nói hủy bỏ hôn ước, đem Lý Nguyệt ghép với Nạp Lan Minh Triết cũng chỉ là do tôi tùy tiện nói thôi, cậu cũng đừng quá để ý."
"Chỉ là, Lý Nguyệt là đứa cháu mà tôi yêu quý nhất, tôi cảm thấy cậu và nó cuối cùng vẫn không hợp nhau lắm."
Lý Thuần Phong chuyển chủ đề, đề nghị nói: "Hai ngày nay tôi ở khắp nơi tuyển chọn ra được mười cô gái đẹp vô cùng, ngực to eo nhỏ, đẹp chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, như vậy đi, tôi tặng bọn họ hết cho cậu, làm người hầu gái cho cậu, từ nay về sau, cậu đừng đến tìm Lý Nguyệt nữa, cậu thấy như thế nào?"
Tô Thương nghe đến lời này, quả quyết từ chối: "Không được, ông nội Lý, cháu thật lòng yêu Lý Nguyệt, cả đời này cháu cũng chỉ cưới mỗi cô ấy thôi."
"Khoan vội, cậu vẫn nên đi xem những người đẹp mà tôi tìm cho cậu trước đi rồi sau đó hãy quyết định lại."
Lý Thuần Phong nở một nụ cười rồi sau đó vẫy vẫy tay nói: "Đem người lên đây đi."
"Vâng!"
Một tên người làm cung kính trả lời, ngay sau đó thì dẫn theo mười cô gái xinh đẹp đi vào phòng khách.
Mười cô gái này, toàn bộ đều đang ở độ tuổi xuân sắc, nhan sắc ngàn năm có một, phong cách ăn mặc của mỗi người đều có theo một cách riêng.
Có kiểu búp bê dễ thương, có người thì gợi cảm, cũng có người thuần thục đầy kinh nghiệm, lại có cô em máy bay nữa...
Tóm lại, mười cô gái đẹp này, hoàn toàn đáp ứng được những ảo tưởng của đàn ông đối với phụ nữ, đẹp không sao tả xiết.
"Sắc đẹp của bọn họ so với Lý Nguyệt còn kém một chút, nhưng lại thắng ở số lượng nhiều."
Lý Thuần Phong nở nụ cười, dụ dỗ nói: "Tô Thương, chỉ cần cậu đồng ý không đeo bám Lý Nguyệt nữa thì hôm nay có thể đem toàn bộ bọn họ đi, từ nay về sau bọn họ đều thuộc về cậu."
F*ck!
Nói thật, Tô Thương có chút động lòng rồi, mười cô gái đẹp này đâu chỉ cao cấp hơn một bậc so với mấy em trong quán bar chứ.
Đặc biệt là khi bọn họ đứng chung với nhau, đây chính là một cộng một bằng hai mà, quá là có sức công kích.
Lý Thuần Phong đáng chết, đây chính là ải thứ ba của ông sao, qua bỉ ổi rồi.
Vậy mà lại lấy cái này đi thử thách con rể nhà họ Lý sao, con rể nhà ai mà chịu nổi thử thách này chứ?
Cho dù là Tô Thương thì cũng xém chút bị mê hoặc rồi.
Nhưng mà, rất nhanh anh đã lấy lại được bình tĩnh, trực tiếp từ chối: "Ông nội Lý, đừng làm mấy trò vớ vẩn này nữa, trái tim cháu đã thuộc về Lý Nguyệt rồi, ai cũng không cướp đi được đâu, một đời một kiếp một đôi, con chỉ yêu mình Lý Nguyệt thôi!"
"Được!"
Lý Thuần Phong nghe thấy câu trả lời của Tô Thương thì kích động đứng dậy, hưng phấn nói: "Đứa trẻ ngoan, Tô Thương, nếu như cậu có thể nói được làm được thì hôn ước không cần hủy nữa, tôi sẽ gả Lý Nguyệt cho cậu!"
"Thật sao?" Tô Thương hỏi ngược lại.
"Thật!"
Lý Thuần Phong nghiêm túc nói: "Lý Thuần Phong tôi hành tẩu giang hồ, từ trước tới nay nói một không nói hai, lời nói như đinh đóng cột!"
"Được, ông nội Lý, ông sắp xếp một chiếc xe, đem hết mười em xinh đẹp này đưa đến biệt thự của cháu đi, xem như là của hồi môn của Lý Nguyệt." Tô Thương khẽ cười nói.
"Hử?"
Lý Thuần Phong dừng lại một lúc, lập tức tức giận tím mặt nói: "Được đó Tô Thương, làm cả buổi trời, mà cậu vẫn còn tưởng nhớ đến mười em gái xinh đẹp này, xem ra những lời cậu nói lúc nãy đều là giả hết!"
Tô Thương mặt mũi tràn đầy vẻ vô tội, nói: "Ông nội Lý, đừng nghĩ oan cho cháu mà, cháu cũng chỉ là nói như đinh đóng cột thôi mà."
"Đồ chó má!"
Lý Thuần Phong thẹn quá hóa giận nói: "Lúc nãy cậu còn nói chỉ lấy một mình Lý Nguyệt, bây giờ lại còn muốn mười em gái xinh đẹp này làm gì hả?"
"Con không lấy bọn họ mà, chỉ đùa vui mà thôi." Tô Thương thuận miệng nói.
"Đùa vui?" Lý Thuần Phong nổi giận nói: "Không phải cậu nói trái tim cậu chỉ thuộc về Lý Nguyệt sao?"
"Đúng vậy."
Tô Thương nghiêm trang nói: "Ông nội Lý, ông yên tâm đi, bọn họ chỉ lấy được cơ thể cháu, vĩnh viễn không bao giờ lấy được trái tim cháu đâu."
"Cút!"
Lý Thuần Phong nghe thấy như vậy, mặt biến sắc, rít gào lên nói: "Tô Thương, cậu lập tức cút khỏi nhà họ Lý ngay cho tôi!"
"Ông nội Lý, ông đừng tức giận, chú ý giữ gìn sức khỏe, cháu đi trước đây, có rảnh chúng ta lại nói chuyện tiếp, nhớ đưa người đẹp đến biệt thự của cháu nhé."
Tô Thương cười nói rồi nhanh như một làn khói chạy ra khỏi nhà họ Lý.
"Cái đồ phế vật này, làm tôi tức chết mà!"
"Đợi đã!"
"Mình đúng là tức đến hồ đồ rồi, sao lại thả nó đi rồi, nên đánh nó một trận mới đúng chứ!"
Lý Thuần Phong nghiến răng, nghiến lợi nói.
"Cha, có cần con đuổi theo không, cậu ta chắc chưa đi xa đâu." Lý Khuê Võ cũng tức giận nói.
"Hừ, không cần nữa, lần này tha cho nó, lần sau lại xử nó tiếp vậy!"
Lý Thuần Phong vẫn còn tức giận, nghiến răng nói: "Tô đầu bạc, ông nuôi một đứa cháu tốt quá đấy, hôm nay xém chút nữa làm tôi tức đến sinh bệnh luôn rồi!"
"Không được, cục tức này nuốt không trôi mà, bắt buộc phải uống rượu Quốc Diều trăm năm mới cho qua được."
Suy nghĩ đến đây, thì Lý Thuần Phong liền xoay người đi đến trang viên nhà họ Tô.
Rượu Quốc Diều trăm năm lần trước mùi thơm nức mũi, vị giác kéo dài, quả thực là cực phẩm trong các loại rượu mà, Lý Thuần Phong uống một lần rồi thì không quên được.
Chỉ là, Lý Thuần Phong có chút tò mò, dư âm sau đó của rượu Quốc Diều trăm năm sao mà nặng quá, sao mà giống như uống mấy loại rượu mấy đồng nửa lít vậy, ngày hôm sau tỉnh dậy thì hoa mắt, chóng mặt, rất là khó chịu.
Có lẽ, đây là đặc điểm khác lạ của rượu Quốc Diều trăm năm, Lý Thuần Phong cũng không để ý nữa...
Một bên khác.
Tô Thương vừa rời khỏi trang viên nhà họ Lý chưa lâu thì anh nhận ra rằng mình đã bị khóa chặt bởi một luồng khí sắc bén.
Luồng khí tức này rất quen thuộc, hơn nữa còn tràn đầy sát ý, rõ ràng là muốn giết mình mà.
Tô Thương dừng chân lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, anh đã nhận ra đó là ai rồi, bèn cười đùa nói:
"Theo tôi cả một quãng đường rồi còn chưa ra tay sao?"
Chương 107: Tô Thương chính là Tô Huyền Thiên?
Trên chiếc cầu vòng cung ở vùng ngoại ô hẻo lánh.
Soạt!
Tô Thương vừa dứt lời thì có một bóng dáng màu đen bước ra, nhe răng cười nhìn anh.
Người đột nhiên xuất hiện này đã hơn bảy mươi tuổi, hai mắt nhăn nheo, không phải là ai khác chính là Lưu Phàm Khuê.
Lần này ông ta đến Giang Bắc mang theo hai nhiệm vụ trên mình.
Nhiệm vụ thứ nhất là lấy lại thanh yêu đao Thái Chân, nhưng mà đã thất bại rồi.
Tối qua sau khi nói chuyện điện thoại với Đường Sơn Khẩu xong thì Lưu Phàm Khuê quyết định hoàn thành nhiệm vụ thứ hai trước, đó chính là giết em trai của Tô Dực Cân chính là Tô Thương.
Thế là, hôm nay sau khi tỉnh lại, Lưu Phàm Khuê thông qua thế lực ngầm của nước D ở Giang Bắc liền tra ra được hành tung của Tô Thương.
Theo như ông ta thấy thì Tô đại thiếu gia rõ ràng chính là một tên bỏ đi, cho dù là vết thương của ông ta vẫn chưa khỏi hẳn thì vẫn có thể giết chết anh.
Nhưng mà.
Tô đại thiếu gia đã đi vào trang viên nhà họ Lý, Lưu Phàm Khuê có nghe đến danh tiếng của ông già Lý Thuần Phong ở Giang Bắc, cho nên ông ta cũng khá là kiêng dè.
Bởi vậy, Lưu Phàm Khuê mới không xông thẳng vào nhà họ Lý mà lựa chọn chờ Tô Thương đi ra rồi mới giết.
Lúc này.
Lưu Phàm Khuê nhìn thấy Tô Thương như cá đang nằm trên thớt thì cười nhạo nói: "Tô đại thiếu gia, ngưỡng mộ đã lâu."
"Ha ha."
Tô Thương nghe thấy như vậy thì khẽ cười nói: "Lưu Phàm Khuê, hôm nay ông tới đây là muốn giết tôi sao?"
Lưu Phàm Khuê nghe thấy nhất thời nhíu mày nói: "Sao cậu lại biết tên tôi?"
Tối qua, Tô Thương đã dịch dung thành Tô Huyền Thiên, dựa vào thực lực của Lưu Phàm Khuê đương nhiên không nhận ra rồi, cho nên mới hỏi như vậy.
Tô Thương không trả lời câu hỏi của ông ta mà lạnh lùng hỏi: "Tại sao lại muốn giết tôi, ai sai ông tới?"
"Ha ha!"
Lưu Phàm Khuê thản nhiên cười nói: "Tô Thương, vốn dĩ cậu chỉ là một tên bỏ đi, căn bản không có tư cách để tôi ra tay."
"Nhưng mà, chị của cậu Tô Dực Cân đang ở biên cương đã gây áp lực quá lớn cho nước D chúng tôi, nếu như cậu chết rồi, chắc chắn cô ta sẽ bị ảnh hưởng."
Lưu Phàm Khuê nhìn chăm chú vào Tô Thương, rồi trầm giọng nói: "Cho nên, Tô Thương, cậu, chết đi nhé!"
Lời vừa nói ra xong thì Lưu Phàm Khuê đã muốn ra tay rồi.
Nhưng lúc này, Tô Thương lại đột nhiên nói: "Lưu Phàm Khuê, ông kêu tôi là Tô Thương sao?"
"Ông nhìn lại xem, tôi là ai!"
Nói xong, Tô Thương liền thi triển thuật dịch dung, ngay trong tức khắc liền biến thành Tô Huyền Thiên.
"Tô...Tô thiếu gia!"
Lưu Phàm Khuê lập tức dừng tay lại, giật nảy cả mình, không thể tin nổi rồi nói: "Cậu, lúc nãy cậu làm sao...cậu rốt cuộc là Tô Thương hay là Tô Huyền Thiên?"
"Tô Thương là tôi!"
Tô Thương khẽ nhếch miệng lên cười đùa nói: "Tô Huyền Thiên cũng là tôi!"
Cái gì!
Tô Thương chính là Tô Huyền Thiên!
Ngay khi nghe đến tin tức này, mặt của Lưu Phàm Khuê liền biến sắc, sau một khắc liền có một suy nghĩ dâng lên trong đầu, đó chính là chạy trốn!
Thế là, Lưu Phàm Khuê không chần chừ nữa, lập tức xoay người lại muốn bỏ chạy.
"Ông trốn được sao?"
Tô Thương ngưng tụ ra một lưỡi dao bằng nước, rồi trầm giọng nói: "Đứng lại đây cho tôi!"
Ngay lập tức, uy thế khủng bố của con dao nước đó phóng ra khỏi tay của Tô Thương, hướng thẳng về phía Lưu Phàm Khuê mà giết.
Bùng!
Chỉ trong vòng một hơi thở thôi thì lưỡi dao nước đó đã tiến sát gần đến Lưu Phàm Khuê, trực tiếp khiến cho Lưu Phàm Khuê bị trọng thương.
"Tô, Tô thiếu gia."
Lúc này, Lưu Phàm Khuê đang nằm trên mặt đất, không thèm để ý đến vết máu ở khóe miệng, mở miệng cầu xin tha mạng: "Tôi không biết thân phận của cậu, cho nên mới muốn giết cậu, cầu xin cậu tha cho tôi một mạng, đừng chấp nhặt với tôi, tôi đã sai cao thủ tông sư hậu kỳ của nước D là Đường Sơn Khẩu tối nay sẽ mang đá năng lượng đến Giang Bắc, tôi đã kêu anh ta chuẩn bị mười viên đá năng lượng, đến lúc đó đều tặng hết cho cậu."
"Thật xin lỗi nhé, đá năng lượng của ông tôi không cần nữa, ông đã biết thân phận thật sự của tôi, cho nên tôi không thể giữ ông lại được!"
Tô Thương sầm mặt lại, rồi lập tức phóng ra một lưỡi dao nước trực tiếp cắt đứt cổ của Lưu Phàm Khuê.
Cao thủ tông sư trung kỳ Lưu Phàm Khuê đi đời nhà ma từ đó!
Mặc dù đây là vùng ngoại thành nhưng xe cộ lui tới cũng không ít.
Tô Thương vì không muốn gây nên sự hoang mang cho người khác nên anh liền dùng một giọt Hóa Thi Thủy, hủy đi cái xác của Lưu Phàm Khuê.
Hóa Thi Thủy này là anh lấy được từ trên người của Hắc Long, anh đã dùng hai giọt, trước mắt chỉ còn lại khoảng mười giọt.
Tô Thương khá thích Hóa Thi Thủy này, có thể giết người mà không để lại dấu vết, cho nên anh luôn mang theo nó ở bên mình.
Sau khi xử lý xong xác chết của Lưu Phàm Khuê, Tô Thương cũng không ở lại lâu, anh hồi phục lại hình dạng rồi xoay người rời khỏi hiện trường.
Sau khi anh rời đi chưa lâu thì Lý Thuần Phong phát hiện ra điều dị thường cũng theo tới.
"Kỳ lạ, lúc nãy ở đây rõ ràng có một luồng khí tức cực kì khủng bố, nhưng bây giờ sao lại đột nhiên biến mất rồi?"
Lý Thuần Phong khẽ nhíu mày, nhưng bây giờ ông ta là một con sâu rượu làm gì còn có tâm trạng mà lo mấy chuyện này, ông ta đến thì nhanh mà rời đi cũng nhanh.
Khoảng mười mấy phút sau.
Lý Thuần Phong đã đến trang viên nhà họ Tô, đứng trước cổng hét lớn: "Tô đầu bạc, lão già nhà ông lăn ra đây cho tôi!"
Tô Kiền Khôn vẫn đang bế quan tu luyện, vết thương của ông ấy đã được Hoa Thời Mạc chữa trị khỏi được bảy tám phần rồi.
Lúc này, nghe thấy giọng nói của Lý Thuần Phong, Tô Kiền Khôn xoay người đi đến bên ngoài trang viên, khó chịu nói: "Lý tóc rối, ông gào to lên như vậy làm gì chứ!"
"Ông còn mặt mũi để nói sao, Tô đầu bạc, ông nuôi dạy ra một đứa cháu thật tốt mà, hôm nay xém chút chọc tôi tức chết luôn rồi!"
Kì thực, qua một hồi lâu như vậy rồi thì cơn tức giận của Lý Thuần Phong đã tan biến rồi nhưng vì muốn được uống rượu Quốc Diều trăm năm cho nên ông ta đành phải giả bộ tức giận như vậy mà thôi.
"Nó làm gì chọc tức ông rồi?" Tô Kiền Khôn không nhịn được hỏi.
"Nó..."
Lý Thuần Phong đem chuyện mình đưa ra mười cô em xinh đẹp để dụ dỗ Tô Thương từ bỏ cháu gái của mình ra kể cho Tô Kiền Khôn nghe, từ đó muốn bịa ra một lý do, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không có một cái cớ thích hợp để nói.
"Được rồi, nhìn bộ dạng cố gắng của ông kìa, giả bộ gì nữa chứ, ông không phải chỉ là muốn được uống rượu Quốc Diều trăm năm thôi sao, cùng vào với tôi đi."
Tô Kiền Khôn chỉ liếc nhìn thôi là đã biết ý của tên sâu rượu Lý Thuần Phong này rồi, thế là nói: "Chúng ta đều là người nhà, cái mong ước nhỏ nhoi này của ông, tôi còn có thể thỏa mãn cho ông được, đúng lúc tôi cũng có việc muốn thương lượng với ông."
"Ha ha, đúng đúng đúng, là người nhà!" Lý Thuần Phong vui vẻ cười lớn.
Tiếp theo đó, Tô Kiền Khôn sắp xếp cho Lý Thuần Phong đến nhà ăn của trang viên ngồi chờ.
"Cha, cha muốn thương lượng gì với nhà họ Lý vậy?" Lúc này, Tô Thần Binh tò mò hỏi.
"Đương nhiên là chuyện học võ của Tô Thương rồi."
Tô Kiền Khôn khẽ cười: "Bây giờ Tô Thương và Lý Nguyệt đã phát sinh ra loại quan hệ kia rồi, chuyện cưới Lý Nguyệt coi như là chuyện ván đã đóng thuyền, cho nên Tô Thương không chỉ là thiếu gia của nhà họ Tô nữa mà còn là cháu rể của Lý Thuần Phong."
"Chúng ta vì muốn nâng cao năng lực của Tô Thương mà sứt đầu mẻ trán, mùi vị này cũng phải cho Lý Thuần Phong nếm phải mới được."
Tô Kiền Khôn nói tiếp: "Thần Binh, đợi lát nữa cha con chúng ta uống mấy ly với Lý Thuần Phong, chuốc say ông ta trước, rồi sau đó mới nhắc đến chuyện nhờ ông ta dạy Tô Thương luyện võ."
"Lão già Lý Thuần Phong này, mặc dù tính khí không tốt lắm nhưng vẫn có chút tài năng, đặc biệt là chiêu Ngự Phong Thập Tam Kiếm của ông ta, thời gian trước vang dội cả giới luyện võ."
"Cha thật là thông minh!"
Trong lòng Tô Thần Binh vui mừng, ông chủ Lý đương nhiên mạnh hơn nhiều so với Lăng Tiêu, nếu như ông chủ Lý có thể dạy võ cho Tô Thương, chắc chắn là lựa chọn tốt nhất rồi.
"Ừm, còn một chuyện nữa, cái lão già này còn có một đan dược cổ, người bình thường ăn vào thì có thể tẩy tinh phạt tủy, đồng thời có thể gia tăng đến năm mươi năm sức mạnh."
Tô Kiền Khôn dặn dò: "Chỉ là, ông ta xem đan dược cổ này như sinh mạng của mình, ngay cả con trai của mình cũng không cho, nếu như Tô Thương có thể được dùng nó, lại thêm được Lý Thuần Phong dạy bảo, chắc chắn có thể nhanh chóng nổi lên, Thần Binh, ý của cha, con hiểu không?"
"Ha ha, con hiểu, con nhất định sẽ chuốc cho ông chủ Lý say mèm luôn, khiến cho ông ta chính miệng nói đem đan dược cổ này tặng cho Tô Thương." Tô Thần Binh nghiêm túc ghi nhớ.
"Nhớ quay lại video, tránh cho lão già này sau khi tỉnh rượu lại không thừa nhận." Tô Kiền Khôn nhắc nhở nói.
"Không vấn đề gì."
Tô Thần Binh cười nói, sau đó lại đau đầu nói: "Chỉ là, cha à, rượu Quốc Diều trăm năm chỉ còn lại bảy vò thôi, lần này ông chủ Lý tới lại phải uống hết một vò rồi."
""Ông ta uống cái rắm!"
Tô Kiền Khôn lại nói: "Vẫn chiêu cũ, lúc bắt đầu thì cho ông ta uống một chút rượu Quốc Diều, sau đó cứ đổi thành mấy loại rượu rẻ tiền như Ngưu Lan Sơn, hay mấy rượu xái gì đó, tùy tiện làm thành mấy lít là được."
"Nhưng mà, chúng ta phải tách mấy loại rượu chúng ta uống ra, cha không muốn hôm sau tỉnh dậy lại khó chịu." Tô Kiền Khôn đưa ra chủ ý.
"Ha ha, được rồi, con đi sắp xếp đây."
...
Chương 108: Gửi tin nhắn cho chị
Mấy phút sau.
Trong nhà ăn của trang viên nhà họ Tô.
Cha con Tô Kiền Khôn cùng với Lý Thuần Phong ngồi vây quanh một cái bàn tròn, trên bàn bày ra bảy tám món ăn.
Ngoài ra còn có hai bình rượu nữa.
Một bình là loại rượu nổi tiếng của nước Hoa, rượu Mao Đài Phi Thiên, còn một bình chính là một bình gốm không có bất kì nhãn mắc gì.
Nhưng thông qua mùi hương thì Lý Thuần Phong có thể đoán ra được cái bình gốm đó chính là Quốc Diều trăm năm, cho nên mắt ông ta cứ nhìn về phía bình gốm đó.
"Anh Lý, tôi đã sai nhà ăn chuẩn bị mấy món ăn rồi, chúng ta ăn mấy món khai vị trước, rồi uống vài ly đi."
Tô Kiền Khôn mỉm cười, nói: "Thần Binh, còn không mau rót rượu cho ông chủ Lý."
"Không cần, để tự tôi làm."
Lý Thuần Phong sớm đã không chờ được nữa rồi, vội vàng cầm lấy bình gốm đó, rót cho mình một ly đầy rồi cười nói: "Thần Binh chỉ là lớp sau nên bỏ đi, anh Tô, tôi rót cho anh một ly nhé."
Vừa nói, Lý Thuần Phong vừa đứng dậy định rót cho Tô Kiền Khôn một ly Quốc Diều trăm năm.
"Không cần."
Tô Kiền Khôn phẩy phẩy tay, sau đó chỉ vào bình Mao Đài nói: "Tôi và Thần Binh uống cái này là được rồi, rượu Quốc Diều cất ở trong nhà không còn nhiều nữa."
"Tôi và Thần Binh đối với rượu cũng không có hứng thú lắm, uống rồi cũng lãng phí thôi, cho nên không bằng để dành cho anh Lý, khi nào anh muốn uống thì cứ tới đây, nhà họ Tô luôn hoan nghênh anh tới."
Lời nói này sao mà đẹp đẽ vậy chứ, khiến cho Lý Thuần Phong cũng cảm thấy có chút áy náy: "Như vậy sao được chứ, anh Tô, cùng nhau thưởng thức đi."
"Không không không, anh Lý, anh là khách quý của nhà họ Tô, rượu Quốc Diều trăm năm hôm nay chỉ có anh mới xứng để thưởng thức thôi." Tô Kiền Khôn trả lời.
"Cái này...nếu đã như vậy thì tôi cung kính không bằng tuân lệnh nhé."
Trong lòng Lý Thuần Phong vô cùng hài lòng, liếc nhìn bình gốm rồi nói: "Anh Tô, cái bình nhỏ này không đủ cho tôi uống đâu."
"Ha ha, tôi biết tửu lượng của anh Lý mà, cho nên đã sớm chuẩn bị cả rồi."
Tô Kiền Khôn khẽ cười rồi sau đó vẫy vẫy tay nói: "Người đâu, đem một vò Quốc Diều trăm năm tới đây cho ông chủ Lý."
Vừa nói xong thì có hai người làm khiêng vò 'Quốc Diều trăm năm' đi vào nhà ăn.
Hai mắt Lý Thuần Phong sáng rực cả lên, không tự chủ được mà nuốt ực một tiếng.
"Anh Lý, cả vò rượu Quốc Diều trăm năm này đều là của anh, anh cứ từ từ mà uống nhé, không ai giành với anh đâu." Tô Kiền Khôn hào phóng nói.
"Ha ha, được!"
Lý Thuần Phong vui mừng quá đỗi, sau đó dường như nhớ ra điều gì liền hỏi: "Anh Tô, lúc nãy anh nói có chuyện gì cần thương lượng với tôi sao, chuyện gì vậy?"
"Không vội, chúng ta uống rượu trước đã, chuyện nhỏ mà thôi, cơm nước no nê rồi nói cũng không muộn." Tô Kiền Khôn cười nói.
"Được, anh Tô, hôm nay anh đã hào phóng như vậy thì tôi bắt buộc phải kính anh một ly."
Lý Thuần Phong vui vẻ vô cùng, nâng chén mời rượu, sau đó uống cạn một hơi.
Chừng mười phút đồng hồ thôi mà rượu Quốc Diều trăm năm trong cái bình gốm đó đã không còn một giọt.
Lý Thuần Phong cũng đã ngà ngà say, cả khuôn mặt già ửng đỏ lên, nói chuyện bắt đầu bị líu lưỡi rồi.
"Thần Binh, mau mở vò rượu kia ra, rót đầy cho ông chủ Lý." Lúc này, Tô Kiền Khôn nói.
"Vâng."
Tô Thần Binh mở nắp vò rượu rồi rót đầy ly cho Lý Thuần Phong, đồng thời nói: "Ông chủ Lý, cháu kính bác một ly."
"Ừm, đứa trẻ ngoan, cháu cũng uống Quốc Diều trăm năm đi, Mao Đài kém xa loại này lắm." Lý Thuần Phong cười nói.
"Cháu thích uống Mao Đài hơn."
Tô Thần Binh nhìn cái thứ rượu giả trong ly của Lý Thuần Phong mà không khỏi rùng mình một cái.
Mấy thứ này đều là rượu cồn công nghiệp, sức ngấm về sau quá lớn, ai uống thì người đó khó chịu, còn ông ấy thì không dám uống.
Lý Thuần Phong cũng không khuyên tiếp, tự mình nâng ly lên uống một hơi cạn sạch.
Uống đến lúc này rồi thì ông ta cũng đã bắt đầu mơ màng, đương nhiên không thể phán đoán ra được đâu là rượu thật đâu là rượu giả.
"Rượu ngon, không hổ là rượu Quốc Diều của nhà họ Tô cất giấu kỹ càng nhiều năm, cảm giác thật tốt mà."
Lý Thuần Phong yêu thích không buông được, cứ uống hết ly này đến ly khác.
Cha con Tô Kiền Khôn nhìn thấy thời cơ đến rồi bèn bắt đầu nhắc đến chuyện học võ của Tô Thương...
Cùng lúc đó.
Tô Thương đã về đến biệt thự ven sông, trước tiên là cho Bạch Miêu ăn một sợi linh khí, sau đó lại về phòng của mình, ngồi khoanh chân lại, suy nghĩ về chuyện Lưu Phàm Khuê muốn giết mình.
"Tên Lưu Phàm Khuê này, tối qua mình tha cho ông ta một mạng, không ngờ ông ta lại tự mình tìm chết."
Tô Thương khẽ cười nói: "Nhưng mà cũng tốt, ông ta đã báo cho cao thủ tông sư hậu kỳ của nước D rồi, chắc hẳn tên cao thủ Đường Sơn Khẩu kia sẽ đến nhà họ Nạp Lan mà tàn sát, mục đích mình để lại mạng sống cho ông ta cũng xem như đã đạt được rồi."
Sau đó, Tô Thương lại nghĩ đến lý do mà Lưu Phàm Khuê đến giết mình, vậy mà lại là vì chị gái.
Vừa nghĩ tới chị gái, Tô Thương liền không kiềm được mà nở một nụ cười.
"Nếu không thì gọi điện cho chị gái xem."
Tô Thương mỉm cười rồi quay một dãy số đã được mã hóa.
Nhưng mà không có ai bắt máy, thế là Tô Thương liền soạn một tin nhắn đi.
Nội dung là: Chị, gần đây thế nào, khi nào thì về nhà, em nhớ chị.
Sau khi gửi tin nhắn đi, Tô Thương cất điện thoại đi, khép hờ hai mắt lại tiến vào trạng thái tu luyện.
Hôm nay anh không định đi đâu hết, bắt buộc phải nhanh chóng đem sát khí trong cơ thể chuyển hóa thành linh khí, hy vọng có thể đột phá được đến luyện khí tầng thứ tư.
Một bên khác.
Nạp Lan Minh Triết ở trong trang viên nhà họ Nạp Lan đã tỉnh lại, vết thương trên cơ thể đã được điều trị khỏi gần hết.
"Tên Tô Thương đáng chết!"
Nạp Lan Minh Triết nhớ lại chuyện xảy ra ở trang viên nhà họ Lý, nhất thời không kiềm chế được cơn giận, mây đen giăng kín cả khuôn mặt.
Nhưng mà cậu ấy giỏi nhất chính là kiểm soát cảm xúc của mình, vài giây đồng hồ thôi đã có thể bình tĩnh lại rồi.
Sau đó, Nạp Lan Minh Triết gọi một tên người làm tới, dò hỏi: "Không phải tôi đang ở trang viên nhà họ Lý sao, sao lại về đến nhà rồi?"
"Dạ thưa thiếu gia, là cha của Lý Nguyệt tiểu thư đưa cậu về, nói là cậu ở nhà họ Lý uống say."
Tên người làm này rõ ràng là rất hiểu Nạp Lan Minh Triết cho nên khuyên nhủ nói: "Thiếu gia, đừng trách tôi nhiều chuyện, cơ thể của cậu không nên uống rượu, lần sau đừng uống nữa, sức khỏe quan trọng hơn."
"Ừm."
Nạp Lan Minh Triết gật đầu, sau đó lạnh lùng nói: "Lý Thuần Phong, không ngờ hôm nay lại bị ông đâm một nhát, được, món nợ này tôi sẽ nhớ kỹ!"
Dựa vào tài trí của Nạp Lan Minh Triết đương nhiên có thể nhìn ra mình đã bị Lý Thuần Phong lợi dụng, sắc mặt cậu ấy vô cùng khó coi.
"Thiếu gia, bà chủ tới rồi, trước mắt đang ở trong phòng họp, bà ấy nói sau khi cậu tỉnh dậy thì kêu cậu qua đó gặp bà ấy, dường như có chuyện gì quan trọng muốn nói với cậu." Tên người làm nói.
Nạp Lan Minh Triết nghe thấy như vậy, liền đứng dậy đi về phía phòng họp, kêu người làm đứng chờ ở bên ngoài còn mình thì đẩy cửa đi vào.
Lúc này.
Tống Lệ Hoa và tên người làm da đen đang tu luyện trong phòng họp, nhìn thấy Nạp Lan Minh Triết đi vào thì hai người đều nhanh chóng kết thúc trạng thái tu luyện.
Tiếp theo đó.
Tống Lệ Hoa cũng không làm tốn thời gian, đem chuyện tối qua kể cho Nạp Lan Minh Triết nghe, đồng thời biểu thị ý muốn đem Nạp Lan Minh Triết về thành phố.
"Thù của ông nội cháu và tiểu Dịch, bà sẽ không bao giờ quên, đợi sau khi vết thương của bà khỏi hẳn, nhất định sẽ báo thù cho bọn họ."
"Nhưng mà bây giờ, nhà Nạp Lan đã mất đi tông sư võ đạo, chỉ còn trên danh nghĩa mà thôi, cháu tiếp tục ở lại Giang Bắc cũng chẳng có ý nghĩa gì cả."
Tống Lệ Hoa nhìn Nạp Lan Minh Triết rồi nói tiếp: "Mặc dù cơ thể cháu yếu ớt không thích hợp luyện võ công nhưng dù sao cũng là cháu ruột của bà, bà đương nhiên sẽ không bỏ mặc cháu, cùng bà về thành phố đi."
Nạp Lan Minh Triết suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, nói: "Được, nhưng mà, bà nội, trước khi rời khỏi Giang Bắc cháu muốn làm hai việc."
"Việc gì, cháu nói đi." Tống Lệ Hoa thản nhiên nói.
"Thứ nhất, cháu muốn giết một người!"
"Ai?"
"Đại thiếu gia của nhà họ Tô, Tô Thương!" Nạp Lan Minh Triết nghiến răng nói.
Tống Lệ Hoa nhận lời nói: "Được, chuyện này giao cho ông nội cháu làm, ở Giang Bắc này không có người nào mà ông ấy không giết được."
"Ông nội?"
Nạp Lan Minh Triết dừng lại một lúc rồi nghi ngờ nói: "Ông nội của cháu không phải chết rồi sao?"
"Nạp Lan Tổ không phải là ông nội ruột của cháu, cha của cháu là con riêng của bà và người khác."
Nói đến đây, Tống Lệ Hoa nhìn sang tên người làm da đen ở bên cạnh.
Nạp Lan Minh Triết cũng nhìn sang tên người làm da đen, trong lòng vô cùng hoảng loạn...
Chương 109: Tắc trách rồi
Ý của bà nội là gì, chẳng lẽ cái người thường xuyên đi theo bà nội, thật sự chính là ông nội của mình hay sao?
Ánh mắt Nạp Lan Minh Triết có chút phức tạp, trong lòng đang không ngừng tính toán.
Người làm da đen này hiểu biết sâu rộng, sức mạnh thâm sâu khó lường, còn mạnh hơn so với ông nội Nạp Lan Tổ.
Trước đây Nạp Lan Minh Triết đi tới thành phố, đều là người làm da đen này tiếp đãi anh ấy, đối xử với anh ấy cực kỳ tốt, vì thế anh ấy có quen với người này.
Chỉ là Nạp Lan Minh Triết dù nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng, người làm da đen này lại chính là ông nội của mình.
Bây giờ Nạp Lan Tổ chết rồi, Nạp Lan Dịch cũng đã chết, bà nội nói đúng, nhà Nạp Lan giờ chỉ còn trên danh nghĩa, thành phố là con đường duy nhất để mình đi.
Cơ thể mình yếu đuối như thế, động một chút lại ho ra máu, không có sự chăm sóc của nhà Nạp Lan ở Giang Bắc, khi đến thành phố có lẽ sẽ bị bắt nạt.
Lúc này, nếu như có thể nhận được sự giúp đỡ của người làm da đen, cùng với tài trí của mình, để có chỗ đứng vững vàng ở thành phố thì không phải là chuyện khó.
Sau khi cân nhắc một chút, Nạp Lan Minh Triết không chút do dự, khụy gối trước mặt người làm da đen, nước mắt rưng rưng vì phấn khích mà nói:
"Ông nội, cháu cuối cùng cũng nhận được tổ tiên rồi, Nạp Lan Minh Triết cháu xin dập đầu trước ông."
Ầm ầm ầm.
Vừa nói, Nạp Lan Minh Triết chân thành dập đầu ba cái, nước mắt muốn chảy ra, nhìn qua thì thấy vô cùng chân thành.
Người làm da đen thấy thế, lại thấp thỏm lo âu lui về phía sau nửa bước, đồng thời cũng lắc đầu liên tục, căn bản là không dám nhận.
"Ông nội, đừng giấu cháu nữa, ánh mắt của bà nội đã nói rõ lên tất cả rồi."
Nạp Lan Minh Triết ngẩng đầu, cung kính nói: "Cháu vì có một người ông nội như thế này, mà cảm thấy rất tự hào, ông nội, ông nội!"
Nạp Lan Minh Triết càng nói càng xúc động, lại liên tục gọi thêm mấy tiếng ông nội.
"Im miệng!"
"Đồ hỗn xược!"
Ai biết Tống Lệ Hoa lại thẹn quá hóa giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nạp Lan Minh Triết, ai nói cho cháu người làm da đen này là ông nội của cháu hả?"
"Ặc, lẽ nào không đúng hay sao?"
"Không đúng!" Tống Lệ Hoa tức giận nói: "Ông ta chỉ là người làm mà ông nội ruột của cháu phái đến để bảo vệ bà mà thôi, cháu quỳ cái gì mà quỳ, còn không mau đứng lên cho bà!"
Hả?
Không phải ông nội?
Nói như thế, mình lạy sai người rồi sao?
Tắc trách quá!!
Nạp Lan Minh Triết nhất thời kịp phản ứng, vội vàng đứng dậy, biểu cảm có chút xấu hổ.
"Đồ không có mắt nhìn, bà nội mày đây là viên ngọc quý của nhà họ Tống ở thành phố, mười mấy năm trước là hoa hậu thành phố, mày nghĩ bà sẽ nhìn trúng người làm này sao?"
Tống Hoa Lệ nhìn Nạp Lan Minh Triết, lạnh lùng tránh: "Mày không chỉ sức khỏe yếu bẩm sinh, mà não cũng không còn tỉnh táo nữa rồi, Tống Thiên Đức sao lại có thể sinh ra cái thứ phế vật như mày chứ!"
Tống Thiên Đức chính là cha ruột của Nạp Lan Minh Triết, vốn dĩ ban đầu gọi là Nạp Lan Thiên Đức.
Từ sau khi ông bà nội chia tay, Nạp Lan Thiên Đức ở lại thành phố, đồng thời cũng theo họ của mẹ Tống Lệ Hoa, đổi tên là Tống Thiên Đức.
"Bà nội, là do cháu tắc trách quá rồi."
Nạp Lan Minh Triết suy nghĩ kỹ càng, làm việc chín chắn, lần này là nghĩ quá nhiều để tìm chỗ dựa dẫm, cho nên mới có thể phạm sai lầm này.
"Được rồi, không nhắc lại chuyện này nữa, mất mặt quá!"
Tống Lê Hoa thản nhiên nói: "Nạp Lan Minh Triết, cháu phải nhớ kỹ, ông nội cháu là người đứng đầu một tông trong tông phái võ thuật, anh trai cháu là Nạp Lan Vô Đạo, bởi vì tư chất thông minh, nhiều năm trước đã được ông nội của cháu nhận vào tông phái, bây giờ đã là tông sư võ đạo rồi."
"Tiểu Dịch tài năng không cao, cháu thì bẩm sinh yếu ớt cho nên đã bị bỏ lại Giang Bắc."
Tống Lệ Hoa nói tiếp: "Đợi trở về thành phố, bà sẽ cho cháu một phần tài sản, cháu vận hành cho tốt, sau này sẽ không phải lo về miếng cơm manh áo nữa."
"Cảm ơn bà nội." Nạp Lan Minh Triết cung kính nói.
"Ừm."
Tống Lệ Hoa gật đầu nói: "Cháu muốn làm hai chuyện, chuyện thứ nhất là giết Tô Thương."
"Bà không biết Tô Thương đã đắc tội gì với cháu, nhưng cháu muốn giết cậu ta thì cứ giết thôi, bà sẽ báo tin cho ông nội ruột của cháu, để ông ấy phái người làm chuyện này."
Ngược lại, Tống Lệ Hoa hỏi: "Việc thứ hai mà cháu muốn làm, là việc gì?"
"Ở Giang Bắc có một bác sĩ nổi tiếng, tên là Hoa Thời Mạc, ông ấy trong tay có một viên đan dược, có thể chữa được bệnh hen suyễn của cháu."
Nạp Lan Minh Triết thành thật nói: "Trước khi rời khỏi Giang Bắc, cháu muốn lấy được viên đan dược đó."
"Hoa Thời Mạc... cái tên này hình như bà có nghe qua, không bất ngờ khi ông ta là thành viên của Dược Vương Điện, rất có danh tiếng."
Tống Lệ Hoa nhất thời khó xử sau đó nói: "Minh Triết, Dược Vương Điện ở thành phố cơ sở rất vững chắc, bà không tiện ra tay, bà khuyên cháu cũng đừng cố mà cướp, càng không được làm hại Hoa Thời Mạc, nếu không thì một khi Dược Vương Điện phát hiện ra, hậu quả thì khó mà lường được."
"Bác sĩ, bất kể là trước đây hay bây giờ, đều được người khác tôn sùng, trong đó có những bác sĩ của Dược Vương Điện."
Tống Lệ Hoa bổ sung: "Có thể không quá khoa trương mà nói, chỉ cần một câu của Dược Vương Điện, bất luận là thế lực hào môn hay là tông phái võ đạo nào cũng đều can tâm tình nguyện mà dốc sức cho họ, mong muốn dành được tình cảm của hội Dược Vương Điện."
"Thử nghĩ mà xem, nếu cháu thực hiện hành vi giết người cướp của với thành viên của Dược Vương Điện, Dược Vương Điện thông báo cho toàn nước, đến lúc đó nước Hoa sẽ không còn chỗ cho cháu sống yên ổn nữa rồi, ông nội cháu cũng không bảo vệ được cháu, thậm chí sẽ đích thân trừng phạt cháu, để dành được sự tha thứ của Dược Vương Điện."
Nạp Lan Minh Triết im lặng, không ngờ rằng lai lịch của Hoa Thời Mạc lại lớn như vậy.
Vốn dĩ anh ấy muốn giết người cướp của, nhưng bây giờ lại phải từ bỏ ý nghĩ đó.
Có điều.
Nạp Lan Minh triết vẫn chưa từ bỏ ý định, mở miệng nói: "Bà nội, cháu cùng với cháu gái Hoa Thời Mạc là Hoa Thanh Đại quan hệ rất tốt, gần đây cháu luôn tận tâm tận lực tiếp cận cô ấy, muốn lợi dụng cô ấy để có được viên đan dược đó."
"Bây giờ Hoa Thanh Đại có thiện cảm rất lớn với cháu, trước khi đi, cháu muốn thử thêm lần nữa."
Nạp Lan Minh Triết nói tiếp: "Nếu Hoa Thanh Đại thay cháu trộm đan dược, dù cho Hoa Thời Mạc biết được sự thật thì hậu quả cũng không đến nỗi quá nghiêm trọng."
"Cái này cũng tạm được, chỉ cần không phải cháu tự mình trộm, thì bà có thể ra mặt giúp cho cháu. "
Tống Lệ Hoa gật đầu nói: "Hoa Thời Mạc cùng lắm là bắt cháu trả lại đan dược, nếu cháu đã uống vào rồi thì tất nhiên ông ta không thể lấy mạng cháu để đổi, nhiều nhất cũng chỉ bắt cháu phải đền bù tổn thất mà thôi."
"Dạ, thế thì tối nay cháu sẽ hẹn Hoa Thanh Đại đi ăn tối." Nạp Lan Minh Triết cười nói.
Lúc đầu anh ấy nghĩ muốn vun đắp tình cảm với Hoa Thanh Đại thêm một chút, đợi thời cơ chín muồi mới mở miệng nói, nhưng bây giờ mình sắp phải rời khỏi Giang Bắc rồi, không có thời gian để đợi nữa.
"Ừm."
Tống Lệ Hoa vuốt cằm nói: "Ban đầu bà định bây giờ đưa cháu rời khỏi Giang Bắc, cho nên mới nghĩ đến chuyện để ông nội cháu giải quyết Tô Thương."
"Nếu đã có việc mà cháu muốn làm, lúc này vẫn chưa đi, vậy thì không cần thiết phải phiền đến ông nội rồi."
"Tối nay chúng ta chia nhau hành động, cháu đi lừa gạt để lấy viên đan dược kia, bà cùng với người làm da đen đi giết Tô Thương." Tống Lệ Hoa sắp xếp nói.
"Dạ được, cảm ơn bà nội."
Nạp Lan Minh Triết phấn khích nói, đây chính là hai việc mà anh ấy muốn làm nhất.
Lấy được đan dược, thì bản thân mình có thể trở thành người bình thường rồi, có lẽ cũng có thể thành người luyện võ.
Mà giết được Tô Thương, dù cho mình bây giờ rời khỏi Giang Bắc, sau này cũng có cơ hội theo đuổi Lý Nguyệt.
"Ừm, phái người đi thăm dò hành tung của Tô Thương trước đã, bây giờ bà muốn nghỉ ngơi." Tống Lệ Hoa nói.
Tối qua bà ấy bị thương rất nặng, mặc dù cánh tay của bà ấy đã được liền lại, nhưng trước mắt vẫn không làm được gì, hơn nữa đan điền cũng bị thương nghiêm trọng, sức khỏe khá yếu.
"Vâng!"
Nạp Lan Minh Triết đáp lại, lập tức lui ra khỏi phòng họp, sắp xếp cho thuộc hạ điều tra Tô Thương.
...
Chớp mắt đã đến buổi tối, Tống Lệ Hoa và Nạp Lan Minh Triết dựa theo kế hoạch làm việc, một bên đi biệt thự bên bờ sông để giết Tô Thương, một bên hẹn Hoa Thanh Đại ăn tối để lừa lấy đan dược.
Thật không ngờ.
Có một người vẫn luôn quan sát đến nhà Nạp Lan, chủ yếu là quan sát Tống Lệ Hoa và người làm da đen.
Người này, chính là cao thủ tông sư hậu kỳ được Lưu Phàm Khuê gọi điện thoại tới, Đường Sơn Khẩu.
"Một người tông sư trung kỳ, một người sức mạnh tương đương với mình, cao thủ nhà Nạp Lan trong lời nói của Lưu Phàm Khuê chắc chắn là hai người này rồi!"
"Khu biệt thự bên sông? họ đi đến đó làm gì?"
Đường Sơn Khẩu nhíu mày, khuôn mặt u ám nói: "Mặc kệ, họ đã giết Lưu Phàm Khôn, cướp đi yêu đao Thái Chân, hết lần này đến lần khác làm rối tung kế hoạch của nước D, tuyệt đối không thể giữ lại!"
Nghĩ đến đây, Đường Sơn Khẩu không dừng lại, lập tức xuất phát đi về phía biệt thự ven sông.
Chương 110: Tô thiếu gia hoảng sợ
Khoảng 9 giờ đêm.
Ở khu biệt thự ven sông, ánh đèn tối tăm.
Tô Thương đang luyện hoá sát khí ở trong phòng, trước mắt đã luyện hoá được một nửa, tốc độ rõ ràng đã nhanh hơn nhiều so với trước đó.
Đoán chừng đến buổi sáng ngày mai là đã có thể luyện hoá được hết toàn bộ, đến lúc đó chắc chắn có thể đặt chân đến luyện khí tầng bốn.
Lúc này.
Chỉ có mình anh ở trong biệt thự, Bạch Miêu thì đang ngủ thiếp đi, nằm sấp bên cạnh giường.
Bây giờ thằng nhóc này cũng là người tu chân luyện khí tầng một, thực lực có thể so với hoá kình trung kỳ, năng lực hấp thu linh khí cũng mạnh lên rồi.
Trước kia nó phải mất vài ngày mới hấp thu xong một tia linh khí, bây giờ chỉ cần mấy tiếng đã có thể hấp thu xong.
Tuy nó chỉ là một con Teddy bình thường nhưng khi thật sự bước vào tu chân khí thì linh trí cũng không kém hơn so với loài người, nó tràn đầy kính sợ Tô Thương bởi nó biết Tô Thương chính là người đã thay đổi nó.
Đêm khuya thanh tĩnh, một người một chó cứ ở trong phòng như vậy, không quấy rầy lẫn nhau.
"Gâu!"
Bỗng Bạch Miêu cọ một cái đứng lên, đôi mắt to như quả nho cảnh giác nhìn chăm chú về hướng 9 giờ, đồng thời sủa một tiếng.
"Hửm? Có người sao?"
Cùng lúc đó, Tô Thương cũng trừng mắt lên, cau mày nói: "Bọn họ đến đây làm gì vậy?"
Bọn họ trong miệng Tô Thương dĩ nhiên là chỉ Tống Lệ Hoa và tên người làm da đen.
Giờ phút này, hai người này đang đến gần biệt thự ven sông.
Với năng lực cảm giác của Tô Thương, vốn dĩ anh có thể phát hiện được nhưng vừa rồi anh đang chuyên tâm luyện hoá sát khí nên mới không để ý, may mà có Bạch Miêu nhắc nhở, nếu không cho dù là hai người này đã đi vào biệt thự rồi thì Tô Thương cũng chưa chắc có thể phát giác được.
"Thằng nhóc này, đúng là không uổng công nuôi mày, lần này cảm ơn mày nhé."
Tô Thương giơ tay lên ném cho Bạch Miêu một tia linh khí, khẽ cười nói: "Đây là phần thưởng cho mày."
"Gâu gâu!"
Bạch Miêu hết sức hưng phấn, sau khi tiếp nhận linh khí lại sủa hai tiếng thật to.
"Mày muốn đuổi bọn họ đi?"
Tô Thương lắc đầu cười nói: "Không cần, thực lực của mày quá yếu, không phải đối thủ của bọn họ, giao cho tao giải quyết đi."
Nói xong, Tô Thương nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của Bạch Miêu, sau đó đứng dậy đi xuống giường, ánh mắt âm trầm một cách đáng sợ.
"Bà nội của Nạp Lan Dịch, ha ha, tối qua để bà trốn thoát, tôi cảm thấy tiếc nuối lắm nha, không ngờ hôm nay bà lại chủ động dâng tới cửa như vậy."
Tô Thương nhếch miệng, cười khẩy nói: "Đã tới thì ở lại đây đi!"
Trước mắt Tô Thương vẫn chưa đặt chân lên luyện khí tầng bốn và thương thế của Tống Lệ Hoa cũng chưa khỏi hẳn, Tô Thương vẫn nắm chắc về việc giết chết bà ta.
Còn người đàn ông áo đen bên cạnh Tống Lệ Hoa thì... Tô Thương không xác định liệu mình có thể đánh thắng được hay không nhưng nếu anh muốn chạy trốn thì đương nhiên người đàn ông áo đen đó có muốn ngăn cũng không được.
Mặc dù không biết hai người này đến biệt thự ven sông làm gì nhưng trên người đối phương mang theo sát khí, hiển nhiên người đến không có ý tốt.
Nên Tô Thương định chủ động tấn công trước, đầu tiên là giết Tống Lệ Hoa, sau đó nếu không đánh lại người đàn ông áo đen thì bản thân sẽ chạy trốn, ngược lại nếu thực lực người này không ra gì thì Tô Thương trả một cái giá để giết hai người đó ở đây.
"Ngộ nhỡ thực lực của người đàn ông áo đen kia vượt qua mình, nếu dùng gương mặt này chẳng phải sẽ bại lộ thân phận cao thủ võ đạo của đại thiếu gia nhà họ Tô à, được rồi, vậy thì vẫn nên dịch dung thành Tô Huyền Thiên thôi."
Vừa nghĩ đến đây, Tô Thương liền thi triển thuật dịch dung, trong phút chốc, Tô Huyền Thiên phong cách lạnh lùng liền lên sàn.
Ngay sau đó.
Tô Thương che giấu khí tức của mình, tung người ra khỏi phòng, âm thầm đi vào phòng khách.
Lúc này, phòng khách vô cùng tĩnh lặng, tối đen như mực.
Tô Thương ngừng thở, núp trong bóng tối chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
"Bà chủ, tôi nghe nói đại thiếu gia nhà họ Tô chỉ là một thằng quần áo lụa là, chúng ta cần gì phải huy động nhân lực, cho dù không phiền đến Tông chủ thì chúng ta cũng không cần phải tự mình đích thân ra tay, bố trí mấy người đã có thể nhẹ nhàng loại bỏ cậu ta rồi."
"Không được, ông nội của Tô Thương là Tô Kiền Khôn không phải là người đơn giản, ông ta có rất nhiều mối quan hệ ở trên thành phố, đến tôi cũng phải kiêng kị ông ta, chuyện giết chết Tô Thương tuyệt đối không thể mượn tay người ngoài được, nếu không một khi bị bại lộ ra thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến nhà họ Tống ở thành phố."
"Tôi hiểu rồi, vẫn là bà chủ suy nghĩ chu đáo."
"Ừm, không cần phải phí lời nữa, sau khi cậu đi vào trực tiếp giết chết Tô Thương, tốc chiến tốc thắng, đừng trì hoãn thời gian."
"Vâng."
Lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh nói chuyện của hai người.
Ngay sau đó, Tống Lệ Hoa và tên người làm da đen liền phá khoá cửa, bước nhanh vào phòng khách.
"Hừm? Thật kỳ lạ, không phải người nhà Nạp Lan nói sau khi Tô Thương đi vào biệt thự ven sông thì không hề rời đi à, tại sao không phát hiện được khí tức của bất cứ ai trong biệt thự vậy?"
Tống Lệ Hoa khẽ cau mày, trong mắt loé lên một tia nghi hoặc: "Chẳng lẽ thông tin sai, Tô Thương đã sớm rời đi rồi sao?"
Coong!
Ngay trong lúc Tống Lệ Hoa còn đang lẩm bẩm một mình, thì Tô Thương đang trốn trong tối bỗng ra tay.
Lưỡi dao nước ẩn chứa năng lượng khủng bố xẹt qua hư không bay thẳng đến cổ họng bà ta.
Tống Lệ Hoa và tên người làm da đen hoàn toàn không có đề phòng cho nên bị lưỡi dao nước phóng nhanh tới cứa đứt cổ của Tống Lệ Hoa.
Phụt!
Tiếp đó, máu tươi bắn xa ba thước!
"A..."
Tống Lệ Hoa theo bản năng lấy tay che cổ mình lại, trong mắt đều hiện lên nỗi đau đớn khó tin.
Ngay sau đó, một câu bà ta cũng chưa kịp nói thì cơ thể đã ngã ầm xuống đất, máu chảy ồ ạt lênh láng sàn nhà.
Tống Lệ Hoa, tiêu đời!
"Bà chủ!"
Tên người làm da đen đứng cạnh thấy những chuyện này nhất thời giật nảy cả mình, hoảng hốt lo sợ.
Ông ta ngồi xổm xuống kiểm tra, sau khi xác định Tống Lệ Hoa đã chết, trong nháy mắt giận tím mặt, quanh thân tản ra sát khí ác liệt, giận dữ hét: "Là ai, cút ra đây cho tao!"
Không cần đợi ông ta lên tiếng, Tô Thương đã xuất hiện, mang theo khuôn mặt của Tô Huyền Thiên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú tên người làm da đen .
"Tô Huyền Thiên!?"
Ánh mắt tên người làm da đen dừng trên người Tô Thương, nghiến răng, nghiến lợi nói: "Con chó chết tiệt, tối qua cũng là mày đả thương bà chủ, bây giờ thậm chí còn ra tay giết chết bà chủ, Tô Huyền Thiên, mày biết mày đụng phải tai hoạ lớn thế nào không!"
Khuôn mặt Tô Thương vẫn lạnh lùng, vẻ mặt hờ hững nói: "Không biết, tôi chỉ biết bà ta muốn giết tôi nên bà ta phải chết thôi."
"Hừ!"
"Người không biết thì không sợ!"
Tên người làm da đen phẫn nộ nói: "Người tình của bà chủ Tống Lệ Hoa là Tông chủ Tông Vô Ảnh, Đoàn Tứ Hải!"
"Tông Vô Ảnh nằm ở núi Tử Vân, là tông phái có địa vị nổi bật nhất trong đông đảo tông phái võ thuật."
Tên người làm da đen nhìn Tô Thương chăm chú, trầm giọng nói: "Tô Huyền Thiên, sao mày dám giết bà chủ Tống Lệ Hoa chứ!"
"Ha ha, nói nhảm nhiều quá, giết thì giết, tôi không chỉ muốn giết bà ta, đêm nay tôi cũng sẽ giết chết ông ở đây!" Ánh mắt Tô Thương rén lạnh, lập tức tung người vọt ra.
"Muốn chết, muốn chết, bây giờ tao sẽ thành toàn cho mày!"
Tên người làm da đen giận đến nỗi không kiềm được bộc phát toàn bộ sức mạnh của mình, ông ta lao thẳng vào Tô Thương, vừa đánh vừa chặn được toàn bộ cú đánh của Tô Thương.
Tô Thương càng đánh càng giật mình, cảm thấy mình đã đánh giá thấp tên da đen này rồi, anh không ngờ thực lực của người này lại mạnh như vậy.
Mấy phút sau, Tô Thương không đỡ được bị một chưởng của tên người làm da đen đánh cho lùi về sau ba bốn mét.
"Phụt."
Tô Thương há mồm phun ra một ngụm máu, mặt trầm như nước, hai con mắt hung ác nhìn tên người làm da đen chăm chú.
Lực chiến đấu của người này vượt xa bản thân mình, quá mức cường đại.
Đánh đến nông nỗi này, Tô Thương cũng thực sự tức giận, không muốn chạy trốn nữa, định thi triển huyết tế, dù có trọng thương cũng muốn liều mạng chém giết tên này.
Nhưng lúc này, Tô Thương bỗng phát hiện ra một khí tức cường đại giống vậy xuất hiện ở biệt thự ven sông.
Người này chính là Đường Sơn Khẩu lề mề.
"Hửm?"
Tô Thương cau mày không biết đối phương có lai lịch thế nào, ngay sau đó liền cảnh giác không sử dụng huyết tế ngay.
Nếu như ông ta cũng đến để giết mình, còn thêm cả tên người làm da đen này nữa, Tô Thương hiểu rõ cho dù có sử dụng huyết tế cũng không đánh thắng được hai người.
"Tô Huyền Thiên!"
Lúc này, tên người làm da đen thấy Tô Thương đã bị mình đả thương liền từng bước một áp sát, đồng thời lạnh lùng nói: "Làm người thì nên chịu trách nhiệm với hành động của mình gây ra, chịu chết đi!"
Vừa dứt lời, chân khí bắt đầu tụ lại trong lòng bàn tay tên người làm da đen, uy lực không thể khinh thường, ông ta định một chưởng đập chết Tô Thương.
Hai con mắt Tô Thương híp lại, vẻ mặt trầm xuống, cực kỳ nghiêm nghị.
Bây giờ là thời khắc nguy hiểm nhất từ lúc anh trọng sinh đến nay.
Theo Tô Thương thấy, trong hay ngoài phòng đều có cao thủ tông sư hậu kỳ, lấy thực lực của mình bây giờ, trốn cũng trốn không thoát được, đành phải thi triển bí thuật huyết tế vậy, như vậy còn hy vọng có thể đánh ra được một con đường sống.
Nhưng lúc anh đang chuẩn bị thiêu đốt tinh huyết thì Đường Sơn Khẩu, cao thủ tông sư hậu kỳ ở phía ngoài đột nhiên xông đến, đồng thời hô lớn:
"Tô thiếu gia đừng hoảng sợ, tôi tới cứu cậu đây!"
"Vợ chưa cưới của ông đây mà mày cũng dám tơ tưởng sao, mày muốn chết mà!"
Tô Thương không hề khách khí, sau khi xô ngã Nạp Lan Minh Triết xuống còn đạp thêm mấy phát nữa.
"Khụ...khụ khụ..."
Cơ thể Nạp Lan Minh Triết vốn dĩ yếu ớt, làm gì chịu nổi mấy đạp của Tô Thương chứ, thế là đau đến hôn mê bất tỉnh.
"Dừng tay!"
Lý Thuần Phong nhìn thấy như vậy thì vội vàng ngăn Tô Thương lại, sau đó dặn dò nói: "Mau kêu người tới đây, đem Nạp Lan thiếu gia đến phòng y tế mau!"
Bên trong trang viên nhà họ Lý có một phòng y tế, trong đó có các bác sĩ và máy móc, thiết bị vô cùng tốt.
Rất nhanh, thì có hai người làm tới, đem Nạp Lan Minh Triết đang hôn mê khiêng ra khỏi phòng khách.
"Tô Thương!"
Sau khi sắp xếp cho Nạp Lan Minh Triết xong thì Lý Thuần Phong nhìn sang Tô Thương, trầm giọng nói: "Gan của cậu lớn quá rồi, cậu ta chính là thiếu gia của nhà họ Nạp Lan, thế lực của nhà họ Nạp Lan ở Giang Bắc không hề yếu hơn so với nhà họ Tô của cậu đâu, ông nội cậu ta còn là tông sư võ đạo nữa, cậu ra tay đánh cậu ta, không sợ bị nhà họ Nạp Lan tới báo thù sao?"
Ông nội cậu ta?
Tông sư võ đạo?
Ha ha, đã là một người chết rồi, tôi sợ cái cóc khỉ khô.
Trong lòng Tô Thương khinh thường cười nhạo, nhưng lúc trước anh có nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai cha con Lý Thuần Phong thì được biết nhà họ Lý chuẩn bị ba cửa ải để thử thách mình.
Lý Khuê Võ chặn ở cửa là ải thứ nhất, mục đích là muốn thử thách lòng dũng cảm của mình, cho nên anh mới mạnh mẽ xông vào, Lý Thuần Phong cũng không hề tức giận.
Còn Nạp Lan Minh Triết này là ải thứ hai, chính là muốn xem mình có yêu Lý Nguyệt nhiều không.
Bởi vậy, lúc nãy Tô Thương cũng không nói gì, trực tiếp động tay động chân, hung hăng đánh Nạp Lan Minh Triết.
Đương nhiên, Nạp Lan Minh Triết thế nào cũng sẽ tính kế với anh, đến lúc đó chắc chắn có thể biết được Nạp Lan công tử trong miệng Tô Cảnh Hàm có phải là Nạp Lan Minh Triết hay không rồi.
Dựa vào thực lực của Tô Thương, giết Nạp Lan Minh Triết dễ như trở bàn tay nhưng anh vẫn chưa xác định được Nạp Lan công tử rốt cuộc là ai.
Nếu như người tính kế với mình không phải là Nạp Lan Minh Triết thì cứ coi như giết chết Nạp Lan Minh Triết rồi thì cũng chẳng giải quyết được chuyện gì.
Kẻ thù ở trong bóng tối, còn mình thì ở ngoài sáng.
Tô Thương rất ghét cảm giác này, cho nên mới muốn lôi kẻ ở ẩn nấp sau lưng ra.
Vì vậy, anh mới cố ý chọc tức Nạp Lan Minh Triết, để quan sát tiếp theo sẽ như thế nào.
"Tô Thương, tôi đang nói chuyện với cậu, cậu ngẩn người ra làm gì chứ, lẽ nào cậu đã hối hận vì đánh Nạp Lan Minh Triết rồi?" Lúc này, Lý Thuần Phong lại hỏi.
"Hối hận?"
"Sao mà có thể được!"
Tô Thương định thần lại rồi nghiêm túc nói: "Ông nội Lý, Lý Nguyệt là vợ chưa cưới của cháu, sớm muộn gì cô ấy cũng là người phụ nữ của cháu."
"Cái tên Nạp Lan Minh Triết này vậy mà dám có ý đồ biến thái với người phụ nữ của cháu, đừng nói là đánh cậu ta một trận, giết cậu ta thì cháu cũng có ý này đó!"
Vừa nói xong, Tô Thương lại nghiến răng, nghiến lợi nói tiếp: "Ông nội Lý, phòng y tế ở đâu, ông kiếm người dẫn đường cho cháu, bây giờ cháu đi giết chết tên Nạp Lan Minh Triết kia."
"Ông yên tâm, chuyện này đều do một mình cháu làm, không liên quan gì đến nhà họ Lý của ông, nhà họ Nạp Lan muốn báo thù thì cứ để bọn họ tới tìm cháu là được!" Tô Thương hung hăng nói.
Bởi vì Lý Nguyệt mà Tô Thương muốn giết chết Nạp Lan Minh Triết sao?
Cái này...quá tốt rồi!
Ha ha!
Đây mới đúng là người đàn ông có trách nhiệm, không tệ, không tệ mà!
Lý Thuần Phong nhìn thấy bộ dạng hung hăng của Tô Thương thì chẳng những không tức giận mà còn vô cùng vui mừng.
Theo như ông ấy thấy thì Tô Thương mặc dù vô công rỗi nghề, không có chí tiến thủ, nhưng có lòng dũng cảm, biết yêu thương vợ, đây không phải là một người đàn ông tốt sao.
Lại thêm, Lý Nguyệt cũng rất có cảm tình với Tô Thương, nếu như có thể gả cho Tô Thương thì có lẽ cũng là một kết cục tốt.
Nhưng mà, phải thử thách thêm lần nữa tên nhóc con này mới được.
Suy nghĩ đến đây, Lý Thuần Phong liền nhìn sang Tô Thương, thản nhiên nói: "Tô Thương, lúc nãy nói hủy bỏ hôn ước, đem Lý Nguyệt ghép với Nạp Lan Minh Triết cũng chỉ là do tôi tùy tiện nói thôi, cậu cũng đừng quá để ý."
"Chỉ là, Lý Nguyệt là đứa cháu mà tôi yêu quý nhất, tôi cảm thấy cậu và nó cuối cùng vẫn không hợp nhau lắm."
Lý Thuần Phong chuyển chủ đề, đề nghị nói: "Hai ngày nay tôi ở khắp nơi tuyển chọn ra được mười cô gái đẹp vô cùng, ngực to eo nhỏ, đẹp chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, như vậy đi, tôi tặng bọn họ hết cho cậu, làm người hầu gái cho cậu, từ nay về sau, cậu đừng đến tìm Lý Nguyệt nữa, cậu thấy như thế nào?"
Tô Thương nghe đến lời này, quả quyết từ chối: "Không được, ông nội Lý, cháu thật lòng yêu Lý Nguyệt, cả đời này cháu cũng chỉ cưới mỗi cô ấy thôi."
"Khoan vội, cậu vẫn nên đi xem những người đẹp mà tôi tìm cho cậu trước đi rồi sau đó hãy quyết định lại."
Lý Thuần Phong nở một nụ cười rồi sau đó vẫy vẫy tay nói: "Đem người lên đây đi."
"Vâng!"
Một tên người làm cung kính trả lời, ngay sau đó thì dẫn theo mười cô gái xinh đẹp đi vào phòng khách.
Mười cô gái này, toàn bộ đều đang ở độ tuổi xuân sắc, nhan sắc ngàn năm có một, phong cách ăn mặc của mỗi người đều có theo một cách riêng.
Có kiểu búp bê dễ thương, có người thì gợi cảm, cũng có người thuần thục đầy kinh nghiệm, lại có cô em máy bay nữa...
Tóm lại, mười cô gái đẹp này, hoàn toàn đáp ứng được những ảo tưởng của đàn ông đối với phụ nữ, đẹp không sao tả xiết.
"Sắc đẹp của bọn họ so với Lý Nguyệt còn kém một chút, nhưng lại thắng ở số lượng nhiều."
Lý Thuần Phong nở nụ cười, dụ dỗ nói: "Tô Thương, chỉ cần cậu đồng ý không đeo bám Lý Nguyệt nữa thì hôm nay có thể đem toàn bộ bọn họ đi, từ nay về sau bọn họ đều thuộc về cậu."
F*ck!
Nói thật, Tô Thương có chút động lòng rồi, mười cô gái đẹp này đâu chỉ cao cấp hơn một bậc so với mấy em trong quán bar chứ.
Đặc biệt là khi bọn họ đứng chung với nhau, đây chính là một cộng một bằng hai mà, quá là có sức công kích.
Lý Thuần Phong đáng chết, đây chính là ải thứ ba của ông sao, qua bỉ ổi rồi.
Vậy mà lại lấy cái này đi thử thách con rể nhà họ Lý sao, con rể nhà ai mà chịu nổi thử thách này chứ?
Cho dù là Tô Thương thì cũng xém chút bị mê hoặc rồi.
Nhưng mà, rất nhanh anh đã lấy lại được bình tĩnh, trực tiếp từ chối: "Ông nội Lý, đừng làm mấy trò vớ vẩn này nữa, trái tim cháu đã thuộc về Lý Nguyệt rồi, ai cũng không cướp đi được đâu, một đời một kiếp một đôi, con chỉ yêu mình Lý Nguyệt thôi!"
"Được!"
Lý Thuần Phong nghe thấy câu trả lời của Tô Thương thì kích động đứng dậy, hưng phấn nói: "Đứa trẻ ngoan, Tô Thương, nếu như cậu có thể nói được làm được thì hôn ước không cần hủy nữa, tôi sẽ gả Lý Nguyệt cho cậu!"
"Thật sao?" Tô Thương hỏi ngược lại.
"Thật!"
Lý Thuần Phong nghiêm túc nói: "Lý Thuần Phong tôi hành tẩu giang hồ, từ trước tới nay nói một không nói hai, lời nói như đinh đóng cột!"
"Được, ông nội Lý, ông sắp xếp một chiếc xe, đem hết mười em xinh đẹp này đưa đến biệt thự của cháu đi, xem như là của hồi môn của Lý Nguyệt." Tô Thương khẽ cười nói.
"Hử?"
Lý Thuần Phong dừng lại một lúc, lập tức tức giận tím mặt nói: "Được đó Tô Thương, làm cả buổi trời, mà cậu vẫn còn tưởng nhớ đến mười em gái xinh đẹp này, xem ra những lời cậu nói lúc nãy đều là giả hết!"
Tô Thương mặt mũi tràn đầy vẻ vô tội, nói: "Ông nội Lý, đừng nghĩ oan cho cháu mà, cháu cũng chỉ là nói như đinh đóng cột thôi mà."
"Đồ chó má!"
Lý Thuần Phong thẹn quá hóa giận nói: "Lúc nãy cậu còn nói chỉ lấy một mình Lý Nguyệt, bây giờ lại còn muốn mười em gái xinh đẹp này làm gì hả?"
"Con không lấy bọn họ mà, chỉ đùa vui mà thôi." Tô Thương thuận miệng nói.
"Đùa vui?" Lý Thuần Phong nổi giận nói: "Không phải cậu nói trái tim cậu chỉ thuộc về Lý Nguyệt sao?"
"Đúng vậy."
Tô Thương nghiêm trang nói: "Ông nội Lý, ông yên tâm đi, bọn họ chỉ lấy được cơ thể cháu, vĩnh viễn không bao giờ lấy được trái tim cháu đâu."
"Cút!"
Lý Thuần Phong nghe thấy như vậy, mặt biến sắc, rít gào lên nói: "Tô Thương, cậu lập tức cút khỏi nhà họ Lý ngay cho tôi!"
"Ông nội Lý, ông đừng tức giận, chú ý giữ gìn sức khỏe, cháu đi trước đây, có rảnh chúng ta lại nói chuyện tiếp, nhớ đưa người đẹp đến biệt thự của cháu nhé."
Tô Thương cười nói rồi nhanh như một làn khói chạy ra khỏi nhà họ Lý.
"Cái đồ phế vật này, làm tôi tức chết mà!"
"Đợi đã!"
"Mình đúng là tức đến hồ đồ rồi, sao lại thả nó đi rồi, nên đánh nó một trận mới đúng chứ!"
Lý Thuần Phong nghiến răng, nghiến lợi nói.
"Cha, có cần con đuổi theo không, cậu ta chắc chưa đi xa đâu." Lý Khuê Võ cũng tức giận nói.
"Hừ, không cần nữa, lần này tha cho nó, lần sau lại xử nó tiếp vậy!"
Lý Thuần Phong vẫn còn tức giận, nghiến răng nói: "Tô đầu bạc, ông nuôi một đứa cháu tốt quá đấy, hôm nay xém chút nữa làm tôi tức đến sinh bệnh luôn rồi!"
"Không được, cục tức này nuốt không trôi mà, bắt buộc phải uống rượu Quốc Diều trăm năm mới cho qua được."
Suy nghĩ đến đây, thì Lý Thuần Phong liền xoay người đi đến trang viên nhà họ Tô.
Rượu Quốc Diều trăm năm lần trước mùi thơm nức mũi, vị giác kéo dài, quả thực là cực phẩm trong các loại rượu mà, Lý Thuần Phong uống một lần rồi thì không quên được.
Chỉ là, Lý Thuần Phong có chút tò mò, dư âm sau đó của rượu Quốc Diều trăm năm sao mà nặng quá, sao mà giống như uống mấy loại rượu mấy đồng nửa lít vậy, ngày hôm sau tỉnh dậy thì hoa mắt, chóng mặt, rất là khó chịu.
Có lẽ, đây là đặc điểm khác lạ của rượu Quốc Diều trăm năm, Lý Thuần Phong cũng không để ý nữa...
Một bên khác.
Tô Thương vừa rời khỏi trang viên nhà họ Lý chưa lâu thì anh nhận ra rằng mình đã bị khóa chặt bởi một luồng khí sắc bén.
Luồng khí tức này rất quen thuộc, hơn nữa còn tràn đầy sát ý, rõ ràng là muốn giết mình mà.
Tô Thương dừng chân lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, anh đã nhận ra đó là ai rồi, bèn cười đùa nói:
"Theo tôi cả một quãng đường rồi còn chưa ra tay sao?"
Chương 107: Tô Thương chính là Tô Huyền Thiên?
Trên chiếc cầu vòng cung ở vùng ngoại ô hẻo lánh.
Soạt!
Tô Thương vừa dứt lời thì có một bóng dáng màu đen bước ra, nhe răng cười nhìn anh.
Người đột nhiên xuất hiện này đã hơn bảy mươi tuổi, hai mắt nhăn nheo, không phải là ai khác chính là Lưu Phàm Khuê.
Lần này ông ta đến Giang Bắc mang theo hai nhiệm vụ trên mình.
Nhiệm vụ thứ nhất là lấy lại thanh yêu đao Thái Chân, nhưng mà đã thất bại rồi.
Tối qua sau khi nói chuyện điện thoại với Đường Sơn Khẩu xong thì Lưu Phàm Khuê quyết định hoàn thành nhiệm vụ thứ hai trước, đó chính là giết em trai của Tô Dực Cân chính là Tô Thương.
Thế là, hôm nay sau khi tỉnh lại, Lưu Phàm Khuê thông qua thế lực ngầm của nước D ở Giang Bắc liền tra ra được hành tung của Tô Thương.
Theo như ông ta thấy thì Tô đại thiếu gia rõ ràng chính là một tên bỏ đi, cho dù là vết thương của ông ta vẫn chưa khỏi hẳn thì vẫn có thể giết chết anh.
Nhưng mà.
Tô đại thiếu gia đã đi vào trang viên nhà họ Lý, Lưu Phàm Khuê có nghe đến danh tiếng của ông già Lý Thuần Phong ở Giang Bắc, cho nên ông ta cũng khá là kiêng dè.
Bởi vậy, Lưu Phàm Khuê mới không xông thẳng vào nhà họ Lý mà lựa chọn chờ Tô Thương đi ra rồi mới giết.
Lúc này.
Lưu Phàm Khuê nhìn thấy Tô Thương như cá đang nằm trên thớt thì cười nhạo nói: "Tô đại thiếu gia, ngưỡng mộ đã lâu."
"Ha ha."
Tô Thương nghe thấy như vậy thì khẽ cười nói: "Lưu Phàm Khuê, hôm nay ông tới đây là muốn giết tôi sao?"
Lưu Phàm Khuê nghe thấy nhất thời nhíu mày nói: "Sao cậu lại biết tên tôi?"
Tối qua, Tô Thương đã dịch dung thành Tô Huyền Thiên, dựa vào thực lực của Lưu Phàm Khuê đương nhiên không nhận ra rồi, cho nên mới hỏi như vậy.
Tô Thương không trả lời câu hỏi của ông ta mà lạnh lùng hỏi: "Tại sao lại muốn giết tôi, ai sai ông tới?"
"Ha ha!"
Lưu Phàm Khuê thản nhiên cười nói: "Tô Thương, vốn dĩ cậu chỉ là một tên bỏ đi, căn bản không có tư cách để tôi ra tay."
"Nhưng mà, chị của cậu Tô Dực Cân đang ở biên cương đã gây áp lực quá lớn cho nước D chúng tôi, nếu như cậu chết rồi, chắc chắn cô ta sẽ bị ảnh hưởng."
Lưu Phàm Khuê nhìn chăm chú vào Tô Thương, rồi trầm giọng nói: "Cho nên, Tô Thương, cậu, chết đi nhé!"
Lời vừa nói ra xong thì Lưu Phàm Khuê đã muốn ra tay rồi.
Nhưng lúc này, Tô Thương lại đột nhiên nói: "Lưu Phàm Khuê, ông kêu tôi là Tô Thương sao?"
"Ông nhìn lại xem, tôi là ai!"
Nói xong, Tô Thương liền thi triển thuật dịch dung, ngay trong tức khắc liền biến thành Tô Huyền Thiên.
"Tô...Tô thiếu gia!"
Lưu Phàm Khuê lập tức dừng tay lại, giật nảy cả mình, không thể tin nổi rồi nói: "Cậu, lúc nãy cậu làm sao...cậu rốt cuộc là Tô Thương hay là Tô Huyền Thiên?"
"Tô Thương là tôi!"
Tô Thương khẽ nhếch miệng lên cười đùa nói: "Tô Huyền Thiên cũng là tôi!"
Cái gì!
Tô Thương chính là Tô Huyền Thiên!
Ngay khi nghe đến tin tức này, mặt của Lưu Phàm Khuê liền biến sắc, sau một khắc liền có một suy nghĩ dâng lên trong đầu, đó chính là chạy trốn!
Thế là, Lưu Phàm Khuê không chần chừ nữa, lập tức xoay người lại muốn bỏ chạy.
"Ông trốn được sao?"
Tô Thương ngưng tụ ra một lưỡi dao bằng nước, rồi trầm giọng nói: "Đứng lại đây cho tôi!"
Ngay lập tức, uy thế khủng bố của con dao nước đó phóng ra khỏi tay của Tô Thương, hướng thẳng về phía Lưu Phàm Khuê mà giết.
Bùng!
Chỉ trong vòng một hơi thở thôi thì lưỡi dao nước đó đã tiến sát gần đến Lưu Phàm Khuê, trực tiếp khiến cho Lưu Phàm Khuê bị trọng thương.
"Tô, Tô thiếu gia."
Lúc này, Lưu Phàm Khuê đang nằm trên mặt đất, không thèm để ý đến vết máu ở khóe miệng, mở miệng cầu xin tha mạng: "Tôi không biết thân phận của cậu, cho nên mới muốn giết cậu, cầu xin cậu tha cho tôi một mạng, đừng chấp nhặt với tôi, tôi đã sai cao thủ tông sư hậu kỳ của nước D là Đường Sơn Khẩu tối nay sẽ mang đá năng lượng đến Giang Bắc, tôi đã kêu anh ta chuẩn bị mười viên đá năng lượng, đến lúc đó đều tặng hết cho cậu."
"Thật xin lỗi nhé, đá năng lượng của ông tôi không cần nữa, ông đã biết thân phận thật sự của tôi, cho nên tôi không thể giữ ông lại được!"
Tô Thương sầm mặt lại, rồi lập tức phóng ra một lưỡi dao nước trực tiếp cắt đứt cổ của Lưu Phàm Khuê.
Cao thủ tông sư trung kỳ Lưu Phàm Khuê đi đời nhà ma từ đó!
Mặc dù đây là vùng ngoại thành nhưng xe cộ lui tới cũng không ít.
Tô Thương vì không muốn gây nên sự hoang mang cho người khác nên anh liền dùng một giọt Hóa Thi Thủy, hủy đi cái xác của Lưu Phàm Khuê.
Hóa Thi Thủy này là anh lấy được từ trên người của Hắc Long, anh đã dùng hai giọt, trước mắt chỉ còn lại khoảng mười giọt.
Tô Thương khá thích Hóa Thi Thủy này, có thể giết người mà không để lại dấu vết, cho nên anh luôn mang theo nó ở bên mình.
Sau khi xử lý xong xác chết của Lưu Phàm Khuê, Tô Thương cũng không ở lại lâu, anh hồi phục lại hình dạng rồi xoay người rời khỏi hiện trường.
Sau khi anh rời đi chưa lâu thì Lý Thuần Phong phát hiện ra điều dị thường cũng theo tới.
"Kỳ lạ, lúc nãy ở đây rõ ràng có một luồng khí tức cực kì khủng bố, nhưng bây giờ sao lại đột nhiên biến mất rồi?"
Lý Thuần Phong khẽ nhíu mày, nhưng bây giờ ông ta là một con sâu rượu làm gì còn có tâm trạng mà lo mấy chuyện này, ông ta đến thì nhanh mà rời đi cũng nhanh.
Khoảng mười mấy phút sau.
Lý Thuần Phong đã đến trang viên nhà họ Tô, đứng trước cổng hét lớn: "Tô đầu bạc, lão già nhà ông lăn ra đây cho tôi!"
Tô Kiền Khôn vẫn đang bế quan tu luyện, vết thương của ông ấy đã được Hoa Thời Mạc chữa trị khỏi được bảy tám phần rồi.
Lúc này, nghe thấy giọng nói của Lý Thuần Phong, Tô Kiền Khôn xoay người đi đến bên ngoài trang viên, khó chịu nói: "Lý tóc rối, ông gào to lên như vậy làm gì chứ!"
"Ông còn mặt mũi để nói sao, Tô đầu bạc, ông nuôi dạy ra một đứa cháu thật tốt mà, hôm nay xém chút chọc tôi tức chết luôn rồi!"
Kì thực, qua một hồi lâu như vậy rồi thì cơn tức giận của Lý Thuần Phong đã tan biến rồi nhưng vì muốn được uống rượu Quốc Diều trăm năm cho nên ông ta đành phải giả bộ tức giận như vậy mà thôi.
"Nó làm gì chọc tức ông rồi?" Tô Kiền Khôn không nhịn được hỏi.
"Nó..."
Lý Thuần Phong đem chuyện mình đưa ra mười cô em xinh đẹp để dụ dỗ Tô Thương từ bỏ cháu gái của mình ra kể cho Tô Kiền Khôn nghe, từ đó muốn bịa ra một lý do, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không có một cái cớ thích hợp để nói.
"Được rồi, nhìn bộ dạng cố gắng của ông kìa, giả bộ gì nữa chứ, ông không phải chỉ là muốn được uống rượu Quốc Diều trăm năm thôi sao, cùng vào với tôi đi."
Tô Kiền Khôn chỉ liếc nhìn thôi là đã biết ý của tên sâu rượu Lý Thuần Phong này rồi, thế là nói: "Chúng ta đều là người nhà, cái mong ước nhỏ nhoi này của ông, tôi còn có thể thỏa mãn cho ông được, đúng lúc tôi cũng có việc muốn thương lượng với ông."
"Ha ha, đúng đúng đúng, là người nhà!" Lý Thuần Phong vui vẻ cười lớn.
Tiếp theo đó, Tô Kiền Khôn sắp xếp cho Lý Thuần Phong đến nhà ăn của trang viên ngồi chờ.
"Cha, cha muốn thương lượng gì với nhà họ Lý vậy?" Lúc này, Tô Thần Binh tò mò hỏi.
"Đương nhiên là chuyện học võ của Tô Thương rồi."
Tô Kiền Khôn khẽ cười: "Bây giờ Tô Thương và Lý Nguyệt đã phát sinh ra loại quan hệ kia rồi, chuyện cưới Lý Nguyệt coi như là chuyện ván đã đóng thuyền, cho nên Tô Thương không chỉ là thiếu gia của nhà họ Tô nữa mà còn là cháu rể của Lý Thuần Phong."
"Chúng ta vì muốn nâng cao năng lực của Tô Thương mà sứt đầu mẻ trán, mùi vị này cũng phải cho Lý Thuần Phong nếm phải mới được."
Tô Kiền Khôn nói tiếp: "Thần Binh, đợi lát nữa cha con chúng ta uống mấy ly với Lý Thuần Phong, chuốc say ông ta trước, rồi sau đó mới nhắc đến chuyện nhờ ông ta dạy Tô Thương luyện võ."
"Lão già Lý Thuần Phong này, mặc dù tính khí không tốt lắm nhưng vẫn có chút tài năng, đặc biệt là chiêu Ngự Phong Thập Tam Kiếm của ông ta, thời gian trước vang dội cả giới luyện võ."
"Cha thật là thông minh!"
Trong lòng Tô Thần Binh vui mừng, ông chủ Lý đương nhiên mạnh hơn nhiều so với Lăng Tiêu, nếu như ông chủ Lý có thể dạy võ cho Tô Thương, chắc chắn là lựa chọn tốt nhất rồi.
"Ừm, còn một chuyện nữa, cái lão già này còn có một đan dược cổ, người bình thường ăn vào thì có thể tẩy tinh phạt tủy, đồng thời có thể gia tăng đến năm mươi năm sức mạnh."
Tô Kiền Khôn dặn dò: "Chỉ là, ông ta xem đan dược cổ này như sinh mạng của mình, ngay cả con trai của mình cũng không cho, nếu như Tô Thương có thể được dùng nó, lại thêm được Lý Thuần Phong dạy bảo, chắc chắn có thể nhanh chóng nổi lên, Thần Binh, ý của cha, con hiểu không?"
"Ha ha, con hiểu, con nhất định sẽ chuốc cho ông chủ Lý say mèm luôn, khiến cho ông ta chính miệng nói đem đan dược cổ này tặng cho Tô Thương." Tô Thần Binh nghiêm túc ghi nhớ.
"Nhớ quay lại video, tránh cho lão già này sau khi tỉnh rượu lại không thừa nhận." Tô Kiền Khôn nhắc nhở nói.
"Không vấn đề gì."
Tô Thần Binh cười nói, sau đó lại đau đầu nói: "Chỉ là, cha à, rượu Quốc Diều trăm năm chỉ còn lại bảy vò thôi, lần này ông chủ Lý tới lại phải uống hết một vò rồi."
""Ông ta uống cái rắm!"
Tô Kiền Khôn lại nói: "Vẫn chiêu cũ, lúc bắt đầu thì cho ông ta uống một chút rượu Quốc Diều, sau đó cứ đổi thành mấy loại rượu rẻ tiền như Ngưu Lan Sơn, hay mấy rượu xái gì đó, tùy tiện làm thành mấy lít là được."
"Nhưng mà, chúng ta phải tách mấy loại rượu chúng ta uống ra, cha không muốn hôm sau tỉnh dậy lại khó chịu." Tô Kiền Khôn đưa ra chủ ý.
"Ha ha, được rồi, con đi sắp xếp đây."
...
Chương 108: Gửi tin nhắn cho chị
Mấy phút sau.
Trong nhà ăn của trang viên nhà họ Tô.
Cha con Tô Kiền Khôn cùng với Lý Thuần Phong ngồi vây quanh một cái bàn tròn, trên bàn bày ra bảy tám món ăn.
Ngoài ra còn có hai bình rượu nữa.
Một bình là loại rượu nổi tiếng của nước Hoa, rượu Mao Đài Phi Thiên, còn một bình chính là một bình gốm không có bất kì nhãn mắc gì.
Nhưng thông qua mùi hương thì Lý Thuần Phong có thể đoán ra được cái bình gốm đó chính là Quốc Diều trăm năm, cho nên mắt ông ta cứ nhìn về phía bình gốm đó.
"Anh Lý, tôi đã sai nhà ăn chuẩn bị mấy món ăn rồi, chúng ta ăn mấy món khai vị trước, rồi uống vài ly đi."
Tô Kiền Khôn mỉm cười, nói: "Thần Binh, còn không mau rót rượu cho ông chủ Lý."
"Không cần, để tự tôi làm."
Lý Thuần Phong sớm đã không chờ được nữa rồi, vội vàng cầm lấy bình gốm đó, rót cho mình một ly đầy rồi cười nói: "Thần Binh chỉ là lớp sau nên bỏ đi, anh Tô, tôi rót cho anh một ly nhé."
Vừa nói, Lý Thuần Phong vừa đứng dậy định rót cho Tô Kiền Khôn một ly Quốc Diều trăm năm.
"Không cần."
Tô Kiền Khôn phẩy phẩy tay, sau đó chỉ vào bình Mao Đài nói: "Tôi và Thần Binh uống cái này là được rồi, rượu Quốc Diều cất ở trong nhà không còn nhiều nữa."
"Tôi và Thần Binh đối với rượu cũng không có hứng thú lắm, uống rồi cũng lãng phí thôi, cho nên không bằng để dành cho anh Lý, khi nào anh muốn uống thì cứ tới đây, nhà họ Tô luôn hoan nghênh anh tới."
Lời nói này sao mà đẹp đẽ vậy chứ, khiến cho Lý Thuần Phong cũng cảm thấy có chút áy náy: "Như vậy sao được chứ, anh Tô, cùng nhau thưởng thức đi."
"Không không không, anh Lý, anh là khách quý của nhà họ Tô, rượu Quốc Diều trăm năm hôm nay chỉ có anh mới xứng để thưởng thức thôi." Tô Kiền Khôn trả lời.
"Cái này...nếu đã như vậy thì tôi cung kính không bằng tuân lệnh nhé."
Trong lòng Lý Thuần Phong vô cùng hài lòng, liếc nhìn bình gốm rồi nói: "Anh Tô, cái bình nhỏ này không đủ cho tôi uống đâu."
"Ha ha, tôi biết tửu lượng của anh Lý mà, cho nên đã sớm chuẩn bị cả rồi."
Tô Kiền Khôn khẽ cười rồi sau đó vẫy vẫy tay nói: "Người đâu, đem một vò Quốc Diều trăm năm tới đây cho ông chủ Lý."
Vừa nói xong thì có hai người làm khiêng vò 'Quốc Diều trăm năm' đi vào nhà ăn.
Hai mắt Lý Thuần Phong sáng rực cả lên, không tự chủ được mà nuốt ực một tiếng.
"Anh Lý, cả vò rượu Quốc Diều trăm năm này đều là của anh, anh cứ từ từ mà uống nhé, không ai giành với anh đâu." Tô Kiền Khôn hào phóng nói.
"Ha ha, được!"
Lý Thuần Phong vui mừng quá đỗi, sau đó dường như nhớ ra điều gì liền hỏi: "Anh Tô, lúc nãy anh nói có chuyện gì cần thương lượng với tôi sao, chuyện gì vậy?"
"Không vội, chúng ta uống rượu trước đã, chuyện nhỏ mà thôi, cơm nước no nê rồi nói cũng không muộn." Tô Kiền Khôn cười nói.
"Được, anh Tô, hôm nay anh đã hào phóng như vậy thì tôi bắt buộc phải kính anh một ly."
Lý Thuần Phong vui vẻ vô cùng, nâng chén mời rượu, sau đó uống cạn một hơi.
Chừng mười phút đồng hồ thôi mà rượu Quốc Diều trăm năm trong cái bình gốm đó đã không còn một giọt.
Lý Thuần Phong cũng đã ngà ngà say, cả khuôn mặt già ửng đỏ lên, nói chuyện bắt đầu bị líu lưỡi rồi.
"Thần Binh, mau mở vò rượu kia ra, rót đầy cho ông chủ Lý." Lúc này, Tô Kiền Khôn nói.
"Vâng."
Tô Thần Binh mở nắp vò rượu rồi rót đầy ly cho Lý Thuần Phong, đồng thời nói: "Ông chủ Lý, cháu kính bác một ly."
"Ừm, đứa trẻ ngoan, cháu cũng uống Quốc Diều trăm năm đi, Mao Đài kém xa loại này lắm." Lý Thuần Phong cười nói.
"Cháu thích uống Mao Đài hơn."
Tô Thần Binh nhìn cái thứ rượu giả trong ly của Lý Thuần Phong mà không khỏi rùng mình một cái.
Mấy thứ này đều là rượu cồn công nghiệp, sức ngấm về sau quá lớn, ai uống thì người đó khó chịu, còn ông ấy thì không dám uống.
Lý Thuần Phong cũng không khuyên tiếp, tự mình nâng ly lên uống một hơi cạn sạch.
Uống đến lúc này rồi thì ông ta cũng đã bắt đầu mơ màng, đương nhiên không thể phán đoán ra được đâu là rượu thật đâu là rượu giả.
"Rượu ngon, không hổ là rượu Quốc Diều của nhà họ Tô cất giấu kỹ càng nhiều năm, cảm giác thật tốt mà."
Lý Thuần Phong yêu thích không buông được, cứ uống hết ly này đến ly khác.
Cha con Tô Kiền Khôn nhìn thấy thời cơ đến rồi bèn bắt đầu nhắc đến chuyện học võ của Tô Thương...
Cùng lúc đó.
Tô Thương đã về đến biệt thự ven sông, trước tiên là cho Bạch Miêu ăn một sợi linh khí, sau đó lại về phòng của mình, ngồi khoanh chân lại, suy nghĩ về chuyện Lưu Phàm Khuê muốn giết mình.
"Tên Lưu Phàm Khuê này, tối qua mình tha cho ông ta một mạng, không ngờ ông ta lại tự mình tìm chết."
Tô Thương khẽ cười nói: "Nhưng mà cũng tốt, ông ta đã báo cho cao thủ tông sư hậu kỳ của nước D rồi, chắc hẳn tên cao thủ Đường Sơn Khẩu kia sẽ đến nhà họ Nạp Lan mà tàn sát, mục đích mình để lại mạng sống cho ông ta cũng xem như đã đạt được rồi."
Sau đó, Tô Thương lại nghĩ đến lý do mà Lưu Phàm Khuê đến giết mình, vậy mà lại là vì chị gái.
Vừa nghĩ tới chị gái, Tô Thương liền không kiềm được mà nở một nụ cười.
"Nếu không thì gọi điện cho chị gái xem."
Tô Thương mỉm cười rồi quay một dãy số đã được mã hóa.
Nhưng mà không có ai bắt máy, thế là Tô Thương liền soạn một tin nhắn đi.
Nội dung là: Chị, gần đây thế nào, khi nào thì về nhà, em nhớ chị.
Sau khi gửi tin nhắn đi, Tô Thương cất điện thoại đi, khép hờ hai mắt lại tiến vào trạng thái tu luyện.
Hôm nay anh không định đi đâu hết, bắt buộc phải nhanh chóng đem sát khí trong cơ thể chuyển hóa thành linh khí, hy vọng có thể đột phá được đến luyện khí tầng thứ tư.
Một bên khác.
Nạp Lan Minh Triết ở trong trang viên nhà họ Nạp Lan đã tỉnh lại, vết thương trên cơ thể đã được điều trị khỏi gần hết.
"Tên Tô Thương đáng chết!"
Nạp Lan Minh Triết nhớ lại chuyện xảy ra ở trang viên nhà họ Lý, nhất thời không kiềm chế được cơn giận, mây đen giăng kín cả khuôn mặt.
Nhưng mà cậu ấy giỏi nhất chính là kiểm soát cảm xúc của mình, vài giây đồng hồ thôi đã có thể bình tĩnh lại rồi.
Sau đó, Nạp Lan Minh Triết gọi một tên người làm tới, dò hỏi: "Không phải tôi đang ở trang viên nhà họ Lý sao, sao lại về đến nhà rồi?"
"Dạ thưa thiếu gia, là cha của Lý Nguyệt tiểu thư đưa cậu về, nói là cậu ở nhà họ Lý uống say."
Tên người làm này rõ ràng là rất hiểu Nạp Lan Minh Triết cho nên khuyên nhủ nói: "Thiếu gia, đừng trách tôi nhiều chuyện, cơ thể của cậu không nên uống rượu, lần sau đừng uống nữa, sức khỏe quan trọng hơn."
"Ừm."
Nạp Lan Minh Triết gật đầu, sau đó lạnh lùng nói: "Lý Thuần Phong, không ngờ hôm nay lại bị ông đâm một nhát, được, món nợ này tôi sẽ nhớ kỹ!"
Dựa vào tài trí của Nạp Lan Minh Triết đương nhiên có thể nhìn ra mình đã bị Lý Thuần Phong lợi dụng, sắc mặt cậu ấy vô cùng khó coi.
"Thiếu gia, bà chủ tới rồi, trước mắt đang ở trong phòng họp, bà ấy nói sau khi cậu tỉnh dậy thì kêu cậu qua đó gặp bà ấy, dường như có chuyện gì quan trọng muốn nói với cậu." Tên người làm nói.
Nạp Lan Minh Triết nghe thấy như vậy, liền đứng dậy đi về phía phòng họp, kêu người làm đứng chờ ở bên ngoài còn mình thì đẩy cửa đi vào.
Lúc này.
Tống Lệ Hoa và tên người làm da đen đang tu luyện trong phòng họp, nhìn thấy Nạp Lan Minh Triết đi vào thì hai người đều nhanh chóng kết thúc trạng thái tu luyện.
Tiếp theo đó.
Tống Lệ Hoa cũng không làm tốn thời gian, đem chuyện tối qua kể cho Nạp Lan Minh Triết nghe, đồng thời biểu thị ý muốn đem Nạp Lan Minh Triết về thành phố.
"Thù của ông nội cháu và tiểu Dịch, bà sẽ không bao giờ quên, đợi sau khi vết thương của bà khỏi hẳn, nhất định sẽ báo thù cho bọn họ."
"Nhưng mà bây giờ, nhà Nạp Lan đã mất đi tông sư võ đạo, chỉ còn trên danh nghĩa mà thôi, cháu tiếp tục ở lại Giang Bắc cũng chẳng có ý nghĩa gì cả."
Tống Lệ Hoa nhìn Nạp Lan Minh Triết rồi nói tiếp: "Mặc dù cơ thể cháu yếu ớt không thích hợp luyện võ công nhưng dù sao cũng là cháu ruột của bà, bà đương nhiên sẽ không bỏ mặc cháu, cùng bà về thành phố đi."
Nạp Lan Minh Triết suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, nói: "Được, nhưng mà, bà nội, trước khi rời khỏi Giang Bắc cháu muốn làm hai việc."
"Việc gì, cháu nói đi." Tống Lệ Hoa thản nhiên nói.
"Thứ nhất, cháu muốn giết một người!"
"Ai?"
"Đại thiếu gia của nhà họ Tô, Tô Thương!" Nạp Lan Minh Triết nghiến răng nói.
Tống Lệ Hoa nhận lời nói: "Được, chuyện này giao cho ông nội cháu làm, ở Giang Bắc này không có người nào mà ông ấy không giết được."
"Ông nội?"
Nạp Lan Minh Triết dừng lại một lúc rồi nghi ngờ nói: "Ông nội của cháu không phải chết rồi sao?"
"Nạp Lan Tổ không phải là ông nội ruột của cháu, cha của cháu là con riêng của bà và người khác."
Nói đến đây, Tống Lệ Hoa nhìn sang tên người làm da đen ở bên cạnh.
Nạp Lan Minh Triết cũng nhìn sang tên người làm da đen, trong lòng vô cùng hoảng loạn...
Chương 109: Tắc trách rồi
Ý của bà nội là gì, chẳng lẽ cái người thường xuyên đi theo bà nội, thật sự chính là ông nội của mình hay sao?
Ánh mắt Nạp Lan Minh Triết có chút phức tạp, trong lòng đang không ngừng tính toán.
Người làm da đen này hiểu biết sâu rộng, sức mạnh thâm sâu khó lường, còn mạnh hơn so với ông nội Nạp Lan Tổ.
Trước đây Nạp Lan Minh Triết đi tới thành phố, đều là người làm da đen này tiếp đãi anh ấy, đối xử với anh ấy cực kỳ tốt, vì thế anh ấy có quen với người này.
Chỉ là Nạp Lan Minh Triết dù nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng, người làm da đen này lại chính là ông nội của mình.
Bây giờ Nạp Lan Tổ chết rồi, Nạp Lan Dịch cũng đã chết, bà nội nói đúng, nhà Nạp Lan giờ chỉ còn trên danh nghĩa, thành phố là con đường duy nhất để mình đi.
Cơ thể mình yếu đuối như thế, động một chút lại ho ra máu, không có sự chăm sóc của nhà Nạp Lan ở Giang Bắc, khi đến thành phố có lẽ sẽ bị bắt nạt.
Lúc này, nếu như có thể nhận được sự giúp đỡ của người làm da đen, cùng với tài trí của mình, để có chỗ đứng vững vàng ở thành phố thì không phải là chuyện khó.
Sau khi cân nhắc một chút, Nạp Lan Minh Triết không chút do dự, khụy gối trước mặt người làm da đen, nước mắt rưng rưng vì phấn khích mà nói:
"Ông nội, cháu cuối cùng cũng nhận được tổ tiên rồi, Nạp Lan Minh Triết cháu xin dập đầu trước ông."
Ầm ầm ầm.
Vừa nói, Nạp Lan Minh Triết chân thành dập đầu ba cái, nước mắt muốn chảy ra, nhìn qua thì thấy vô cùng chân thành.
Người làm da đen thấy thế, lại thấp thỏm lo âu lui về phía sau nửa bước, đồng thời cũng lắc đầu liên tục, căn bản là không dám nhận.
"Ông nội, đừng giấu cháu nữa, ánh mắt của bà nội đã nói rõ lên tất cả rồi."
Nạp Lan Minh Triết ngẩng đầu, cung kính nói: "Cháu vì có một người ông nội như thế này, mà cảm thấy rất tự hào, ông nội, ông nội!"
Nạp Lan Minh Triết càng nói càng xúc động, lại liên tục gọi thêm mấy tiếng ông nội.
"Im miệng!"
"Đồ hỗn xược!"
Ai biết Tống Lệ Hoa lại thẹn quá hóa giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nạp Lan Minh Triết, ai nói cho cháu người làm da đen này là ông nội của cháu hả?"
"Ặc, lẽ nào không đúng hay sao?"
"Không đúng!" Tống Lệ Hoa tức giận nói: "Ông ta chỉ là người làm mà ông nội ruột của cháu phái đến để bảo vệ bà mà thôi, cháu quỳ cái gì mà quỳ, còn không mau đứng lên cho bà!"
Hả?
Không phải ông nội?
Nói như thế, mình lạy sai người rồi sao?
Tắc trách quá!!
Nạp Lan Minh Triết nhất thời kịp phản ứng, vội vàng đứng dậy, biểu cảm có chút xấu hổ.
"Đồ không có mắt nhìn, bà nội mày đây là viên ngọc quý của nhà họ Tống ở thành phố, mười mấy năm trước là hoa hậu thành phố, mày nghĩ bà sẽ nhìn trúng người làm này sao?"
Tống Hoa Lệ nhìn Nạp Lan Minh Triết, lạnh lùng tránh: "Mày không chỉ sức khỏe yếu bẩm sinh, mà não cũng không còn tỉnh táo nữa rồi, Tống Thiên Đức sao lại có thể sinh ra cái thứ phế vật như mày chứ!"
Tống Thiên Đức chính là cha ruột của Nạp Lan Minh Triết, vốn dĩ ban đầu gọi là Nạp Lan Thiên Đức.
Từ sau khi ông bà nội chia tay, Nạp Lan Thiên Đức ở lại thành phố, đồng thời cũng theo họ của mẹ Tống Lệ Hoa, đổi tên là Tống Thiên Đức.
"Bà nội, là do cháu tắc trách quá rồi."
Nạp Lan Minh Triết suy nghĩ kỹ càng, làm việc chín chắn, lần này là nghĩ quá nhiều để tìm chỗ dựa dẫm, cho nên mới có thể phạm sai lầm này.
"Được rồi, không nhắc lại chuyện này nữa, mất mặt quá!"
Tống Lê Hoa thản nhiên nói: "Nạp Lan Minh Triết, cháu phải nhớ kỹ, ông nội cháu là người đứng đầu một tông trong tông phái võ thuật, anh trai cháu là Nạp Lan Vô Đạo, bởi vì tư chất thông minh, nhiều năm trước đã được ông nội của cháu nhận vào tông phái, bây giờ đã là tông sư võ đạo rồi."
"Tiểu Dịch tài năng không cao, cháu thì bẩm sinh yếu ớt cho nên đã bị bỏ lại Giang Bắc."
Tống Lệ Hoa nói tiếp: "Đợi trở về thành phố, bà sẽ cho cháu một phần tài sản, cháu vận hành cho tốt, sau này sẽ không phải lo về miếng cơm manh áo nữa."
"Cảm ơn bà nội." Nạp Lan Minh Triết cung kính nói.
"Ừm."
Tống Lệ Hoa gật đầu nói: "Cháu muốn làm hai chuyện, chuyện thứ nhất là giết Tô Thương."
"Bà không biết Tô Thương đã đắc tội gì với cháu, nhưng cháu muốn giết cậu ta thì cứ giết thôi, bà sẽ báo tin cho ông nội ruột của cháu, để ông ấy phái người làm chuyện này."
Ngược lại, Tống Lệ Hoa hỏi: "Việc thứ hai mà cháu muốn làm, là việc gì?"
"Ở Giang Bắc có một bác sĩ nổi tiếng, tên là Hoa Thời Mạc, ông ấy trong tay có một viên đan dược, có thể chữa được bệnh hen suyễn của cháu."
Nạp Lan Minh Triết thành thật nói: "Trước khi rời khỏi Giang Bắc, cháu muốn lấy được viên đan dược đó."
"Hoa Thời Mạc... cái tên này hình như bà có nghe qua, không bất ngờ khi ông ta là thành viên của Dược Vương Điện, rất có danh tiếng."
Tống Lệ Hoa nhất thời khó xử sau đó nói: "Minh Triết, Dược Vương Điện ở thành phố cơ sở rất vững chắc, bà không tiện ra tay, bà khuyên cháu cũng đừng cố mà cướp, càng không được làm hại Hoa Thời Mạc, nếu không thì một khi Dược Vương Điện phát hiện ra, hậu quả thì khó mà lường được."
"Bác sĩ, bất kể là trước đây hay bây giờ, đều được người khác tôn sùng, trong đó có những bác sĩ của Dược Vương Điện."
Tống Lệ Hoa bổ sung: "Có thể không quá khoa trương mà nói, chỉ cần một câu của Dược Vương Điện, bất luận là thế lực hào môn hay là tông phái võ đạo nào cũng đều can tâm tình nguyện mà dốc sức cho họ, mong muốn dành được tình cảm của hội Dược Vương Điện."
"Thử nghĩ mà xem, nếu cháu thực hiện hành vi giết người cướp của với thành viên của Dược Vương Điện, Dược Vương Điện thông báo cho toàn nước, đến lúc đó nước Hoa sẽ không còn chỗ cho cháu sống yên ổn nữa rồi, ông nội cháu cũng không bảo vệ được cháu, thậm chí sẽ đích thân trừng phạt cháu, để dành được sự tha thứ của Dược Vương Điện."
Nạp Lan Minh Triết im lặng, không ngờ rằng lai lịch của Hoa Thời Mạc lại lớn như vậy.
Vốn dĩ anh ấy muốn giết người cướp của, nhưng bây giờ lại phải từ bỏ ý nghĩ đó.
Có điều.
Nạp Lan Minh triết vẫn chưa từ bỏ ý định, mở miệng nói: "Bà nội, cháu cùng với cháu gái Hoa Thời Mạc là Hoa Thanh Đại quan hệ rất tốt, gần đây cháu luôn tận tâm tận lực tiếp cận cô ấy, muốn lợi dụng cô ấy để có được viên đan dược đó."
"Bây giờ Hoa Thanh Đại có thiện cảm rất lớn với cháu, trước khi đi, cháu muốn thử thêm lần nữa."
Nạp Lan Minh Triết nói tiếp: "Nếu Hoa Thanh Đại thay cháu trộm đan dược, dù cho Hoa Thời Mạc biết được sự thật thì hậu quả cũng không đến nỗi quá nghiêm trọng."
"Cái này cũng tạm được, chỉ cần không phải cháu tự mình trộm, thì bà có thể ra mặt giúp cho cháu. "
Tống Lệ Hoa gật đầu nói: "Hoa Thời Mạc cùng lắm là bắt cháu trả lại đan dược, nếu cháu đã uống vào rồi thì tất nhiên ông ta không thể lấy mạng cháu để đổi, nhiều nhất cũng chỉ bắt cháu phải đền bù tổn thất mà thôi."
"Dạ, thế thì tối nay cháu sẽ hẹn Hoa Thanh Đại đi ăn tối." Nạp Lan Minh Triết cười nói.
Lúc đầu anh ấy nghĩ muốn vun đắp tình cảm với Hoa Thanh Đại thêm một chút, đợi thời cơ chín muồi mới mở miệng nói, nhưng bây giờ mình sắp phải rời khỏi Giang Bắc rồi, không có thời gian để đợi nữa.
"Ừm."
Tống Lệ Hoa vuốt cằm nói: "Ban đầu bà định bây giờ đưa cháu rời khỏi Giang Bắc, cho nên mới nghĩ đến chuyện để ông nội cháu giải quyết Tô Thương."
"Nếu đã có việc mà cháu muốn làm, lúc này vẫn chưa đi, vậy thì không cần thiết phải phiền đến ông nội rồi."
"Tối nay chúng ta chia nhau hành động, cháu đi lừa gạt để lấy viên đan dược kia, bà cùng với người làm da đen đi giết Tô Thương." Tống Lệ Hoa sắp xếp nói.
"Dạ được, cảm ơn bà nội."
Nạp Lan Minh Triết phấn khích nói, đây chính là hai việc mà anh ấy muốn làm nhất.
Lấy được đan dược, thì bản thân mình có thể trở thành người bình thường rồi, có lẽ cũng có thể thành người luyện võ.
Mà giết được Tô Thương, dù cho mình bây giờ rời khỏi Giang Bắc, sau này cũng có cơ hội theo đuổi Lý Nguyệt.
"Ừm, phái người đi thăm dò hành tung của Tô Thương trước đã, bây giờ bà muốn nghỉ ngơi." Tống Lệ Hoa nói.
Tối qua bà ấy bị thương rất nặng, mặc dù cánh tay của bà ấy đã được liền lại, nhưng trước mắt vẫn không làm được gì, hơn nữa đan điền cũng bị thương nghiêm trọng, sức khỏe khá yếu.
"Vâng!"
Nạp Lan Minh Triết đáp lại, lập tức lui ra khỏi phòng họp, sắp xếp cho thuộc hạ điều tra Tô Thương.
...
Chớp mắt đã đến buổi tối, Tống Lệ Hoa và Nạp Lan Minh Triết dựa theo kế hoạch làm việc, một bên đi biệt thự bên bờ sông để giết Tô Thương, một bên hẹn Hoa Thanh Đại ăn tối để lừa lấy đan dược.
Thật không ngờ.
Có một người vẫn luôn quan sát đến nhà Nạp Lan, chủ yếu là quan sát Tống Lệ Hoa và người làm da đen.
Người này, chính là cao thủ tông sư hậu kỳ được Lưu Phàm Khuê gọi điện thoại tới, Đường Sơn Khẩu.
"Một người tông sư trung kỳ, một người sức mạnh tương đương với mình, cao thủ nhà Nạp Lan trong lời nói của Lưu Phàm Khuê chắc chắn là hai người này rồi!"
"Khu biệt thự bên sông? họ đi đến đó làm gì?"
Đường Sơn Khẩu nhíu mày, khuôn mặt u ám nói: "Mặc kệ, họ đã giết Lưu Phàm Khôn, cướp đi yêu đao Thái Chân, hết lần này đến lần khác làm rối tung kế hoạch của nước D, tuyệt đối không thể giữ lại!"
Nghĩ đến đây, Đường Sơn Khẩu không dừng lại, lập tức xuất phát đi về phía biệt thự ven sông.
Chương 110: Tô thiếu gia hoảng sợ
Khoảng 9 giờ đêm.
Ở khu biệt thự ven sông, ánh đèn tối tăm.
Tô Thương đang luyện hoá sát khí ở trong phòng, trước mắt đã luyện hoá được một nửa, tốc độ rõ ràng đã nhanh hơn nhiều so với trước đó.
Đoán chừng đến buổi sáng ngày mai là đã có thể luyện hoá được hết toàn bộ, đến lúc đó chắc chắn có thể đặt chân đến luyện khí tầng bốn.
Lúc này.
Chỉ có mình anh ở trong biệt thự, Bạch Miêu thì đang ngủ thiếp đi, nằm sấp bên cạnh giường.
Bây giờ thằng nhóc này cũng là người tu chân luyện khí tầng một, thực lực có thể so với hoá kình trung kỳ, năng lực hấp thu linh khí cũng mạnh lên rồi.
Trước kia nó phải mất vài ngày mới hấp thu xong một tia linh khí, bây giờ chỉ cần mấy tiếng đã có thể hấp thu xong.
Tuy nó chỉ là một con Teddy bình thường nhưng khi thật sự bước vào tu chân khí thì linh trí cũng không kém hơn so với loài người, nó tràn đầy kính sợ Tô Thương bởi nó biết Tô Thương chính là người đã thay đổi nó.
Đêm khuya thanh tĩnh, một người một chó cứ ở trong phòng như vậy, không quấy rầy lẫn nhau.
"Gâu!"
Bỗng Bạch Miêu cọ một cái đứng lên, đôi mắt to như quả nho cảnh giác nhìn chăm chú về hướng 9 giờ, đồng thời sủa một tiếng.
"Hửm? Có người sao?"
Cùng lúc đó, Tô Thương cũng trừng mắt lên, cau mày nói: "Bọn họ đến đây làm gì vậy?"
Bọn họ trong miệng Tô Thương dĩ nhiên là chỉ Tống Lệ Hoa và tên người làm da đen.
Giờ phút này, hai người này đang đến gần biệt thự ven sông.
Với năng lực cảm giác của Tô Thương, vốn dĩ anh có thể phát hiện được nhưng vừa rồi anh đang chuyên tâm luyện hoá sát khí nên mới không để ý, may mà có Bạch Miêu nhắc nhở, nếu không cho dù là hai người này đã đi vào biệt thự rồi thì Tô Thương cũng chưa chắc có thể phát giác được.
"Thằng nhóc này, đúng là không uổng công nuôi mày, lần này cảm ơn mày nhé."
Tô Thương giơ tay lên ném cho Bạch Miêu một tia linh khí, khẽ cười nói: "Đây là phần thưởng cho mày."
"Gâu gâu!"
Bạch Miêu hết sức hưng phấn, sau khi tiếp nhận linh khí lại sủa hai tiếng thật to.
"Mày muốn đuổi bọn họ đi?"
Tô Thương lắc đầu cười nói: "Không cần, thực lực của mày quá yếu, không phải đối thủ của bọn họ, giao cho tao giải quyết đi."
Nói xong, Tô Thương nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của Bạch Miêu, sau đó đứng dậy đi xuống giường, ánh mắt âm trầm một cách đáng sợ.
"Bà nội của Nạp Lan Dịch, ha ha, tối qua để bà trốn thoát, tôi cảm thấy tiếc nuối lắm nha, không ngờ hôm nay bà lại chủ động dâng tới cửa như vậy."
Tô Thương nhếch miệng, cười khẩy nói: "Đã tới thì ở lại đây đi!"
Trước mắt Tô Thương vẫn chưa đặt chân lên luyện khí tầng bốn và thương thế của Tống Lệ Hoa cũng chưa khỏi hẳn, Tô Thương vẫn nắm chắc về việc giết chết bà ta.
Còn người đàn ông áo đen bên cạnh Tống Lệ Hoa thì... Tô Thương không xác định liệu mình có thể đánh thắng được hay không nhưng nếu anh muốn chạy trốn thì đương nhiên người đàn ông áo đen đó có muốn ngăn cũng không được.
Mặc dù không biết hai người này đến biệt thự ven sông làm gì nhưng trên người đối phương mang theo sát khí, hiển nhiên người đến không có ý tốt.
Nên Tô Thương định chủ động tấn công trước, đầu tiên là giết Tống Lệ Hoa, sau đó nếu không đánh lại người đàn ông áo đen thì bản thân sẽ chạy trốn, ngược lại nếu thực lực người này không ra gì thì Tô Thương trả một cái giá để giết hai người đó ở đây.
"Ngộ nhỡ thực lực của người đàn ông áo đen kia vượt qua mình, nếu dùng gương mặt này chẳng phải sẽ bại lộ thân phận cao thủ võ đạo của đại thiếu gia nhà họ Tô à, được rồi, vậy thì vẫn nên dịch dung thành Tô Huyền Thiên thôi."
Vừa nghĩ đến đây, Tô Thương liền thi triển thuật dịch dung, trong phút chốc, Tô Huyền Thiên phong cách lạnh lùng liền lên sàn.
Ngay sau đó.
Tô Thương che giấu khí tức của mình, tung người ra khỏi phòng, âm thầm đi vào phòng khách.
Lúc này, phòng khách vô cùng tĩnh lặng, tối đen như mực.
Tô Thương ngừng thở, núp trong bóng tối chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
"Bà chủ, tôi nghe nói đại thiếu gia nhà họ Tô chỉ là một thằng quần áo lụa là, chúng ta cần gì phải huy động nhân lực, cho dù không phiền đến Tông chủ thì chúng ta cũng không cần phải tự mình đích thân ra tay, bố trí mấy người đã có thể nhẹ nhàng loại bỏ cậu ta rồi."
"Không được, ông nội của Tô Thương là Tô Kiền Khôn không phải là người đơn giản, ông ta có rất nhiều mối quan hệ ở trên thành phố, đến tôi cũng phải kiêng kị ông ta, chuyện giết chết Tô Thương tuyệt đối không thể mượn tay người ngoài được, nếu không một khi bị bại lộ ra thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến nhà họ Tống ở thành phố."
"Tôi hiểu rồi, vẫn là bà chủ suy nghĩ chu đáo."
"Ừm, không cần phải phí lời nữa, sau khi cậu đi vào trực tiếp giết chết Tô Thương, tốc chiến tốc thắng, đừng trì hoãn thời gian."
"Vâng."
Lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh nói chuyện của hai người.
Ngay sau đó, Tống Lệ Hoa và tên người làm da đen liền phá khoá cửa, bước nhanh vào phòng khách.
"Hừm? Thật kỳ lạ, không phải người nhà Nạp Lan nói sau khi Tô Thương đi vào biệt thự ven sông thì không hề rời đi à, tại sao không phát hiện được khí tức của bất cứ ai trong biệt thự vậy?"
Tống Lệ Hoa khẽ cau mày, trong mắt loé lên một tia nghi hoặc: "Chẳng lẽ thông tin sai, Tô Thương đã sớm rời đi rồi sao?"
Coong!
Ngay trong lúc Tống Lệ Hoa còn đang lẩm bẩm một mình, thì Tô Thương đang trốn trong tối bỗng ra tay.
Lưỡi dao nước ẩn chứa năng lượng khủng bố xẹt qua hư không bay thẳng đến cổ họng bà ta.
Tống Lệ Hoa và tên người làm da đen hoàn toàn không có đề phòng cho nên bị lưỡi dao nước phóng nhanh tới cứa đứt cổ của Tống Lệ Hoa.
Phụt!
Tiếp đó, máu tươi bắn xa ba thước!
"A..."
Tống Lệ Hoa theo bản năng lấy tay che cổ mình lại, trong mắt đều hiện lên nỗi đau đớn khó tin.
Ngay sau đó, một câu bà ta cũng chưa kịp nói thì cơ thể đã ngã ầm xuống đất, máu chảy ồ ạt lênh láng sàn nhà.
Tống Lệ Hoa, tiêu đời!
"Bà chủ!"
Tên người làm da đen đứng cạnh thấy những chuyện này nhất thời giật nảy cả mình, hoảng hốt lo sợ.
Ông ta ngồi xổm xuống kiểm tra, sau khi xác định Tống Lệ Hoa đã chết, trong nháy mắt giận tím mặt, quanh thân tản ra sát khí ác liệt, giận dữ hét: "Là ai, cút ra đây cho tao!"
Không cần đợi ông ta lên tiếng, Tô Thương đã xuất hiện, mang theo khuôn mặt của Tô Huyền Thiên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú tên người làm da đen .
"Tô Huyền Thiên!?"
Ánh mắt tên người làm da đen dừng trên người Tô Thương, nghiến răng, nghiến lợi nói: "Con chó chết tiệt, tối qua cũng là mày đả thương bà chủ, bây giờ thậm chí còn ra tay giết chết bà chủ, Tô Huyền Thiên, mày biết mày đụng phải tai hoạ lớn thế nào không!"
Khuôn mặt Tô Thương vẫn lạnh lùng, vẻ mặt hờ hững nói: "Không biết, tôi chỉ biết bà ta muốn giết tôi nên bà ta phải chết thôi."
"Hừ!"
"Người không biết thì không sợ!"
Tên người làm da đen phẫn nộ nói: "Người tình của bà chủ Tống Lệ Hoa là Tông chủ Tông Vô Ảnh, Đoàn Tứ Hải!"
"Tông Vô Ảnh nằm ở núi Tử Vân, là tông phái có địa vị nổi bật nhất trong đông đảo tông phái võ thuật."
Tên người làm da đen nhìn Tô Thương chăm chú, trầm giọng nói: "Tô Huyền Thiên, sao mày dám giết bà chủ Tống Lệ Hoa chứ!"
"Ha ha, nói nhảm nhiều quá, giết thì giết, tôi không chỉ muốn giết bà ta, đêm nay tôi cũng sẽ giết chết ông ở đây!" Ánh mắt Tô Thương rén lạnh, lập tức tung người vọt ra.
"Muốn chết, muốn chết, bây giờ tao sẽ thành toàn cho mày!"
Tên người làm da đen giận đến nỗi không kiềm được bộc phát toàn bộ sức mạnh của mình, ông ta lao thẳng vào Tô Thương, vừa đánh vừa chặn được toàn bộ cú đánh của Tô Thương.
Tô Thương càng đánh càng giật mình, cảm thấy mình đã đánh giá thấp tên da đen này rồi, anh không ngờ thực lực của người này lại mạnh như vậy.
Mấy phút sau, Tô Thương không đỡ được bị một chưởng của tên người làm da đen đánh cho lùi về sau ba bốn mét.
"Phụt."
Tô Thương há mồm phun ra một ngụm máu, mặt trầm như nước, hai con mắt hung ác nhìn tên người làm da đen chăm chú.
Lực chiến đấu của người này vượt xa bản thân mình, quá mức cường đại.
Đánh đến nông nỗi này, Tô Thương cũng thực sự tức giận, không muốn chạy trốn nữa, định thi triển huyết tế, dù có trọng thương cũng muốn liều mạng chém giết tên này.
Nhưng lúc này, Tô Thương bỗng phát hiện ra một khí tức cường đại giống vậy xuất hiện ở biệt thự ven sông.
Người này chính là Đường Sơn Khẩu lề mề.
"Hửm?"
Tô Thương cau mày không biết đối phương có lai lịch thế nào, ngay sau đó liền cảnh giác không sử dụng huyết tế ngay.
Nếu như ông ta cũng đến để giết mình, còn thêm cả tên người làm da đen này nữa, Tô Thương hiểu rõ cho dù có sử dụng huyết tế cũng không đánh thắng được hai người.
"Tô Huyền Thiên!"
Lúc này, tên người làm da đen thấy Tô Thương đã bị mình đả thương liền từng bước một áp sát, đồng thời lạnh lùng nói: "Làm người thì nên chịu trách nhiệm với hành động của mình gây ra, chịu chết đi!"
Vừa dứt lời, chân khí bắt đầu tụ lại trong lòng bàn tay tên người làm da đen, uy lực không thể khinh thường, ông ta định một chưởng đập chết Tô Thương.
Hai con mắt Tô Thương híp lại, vẻ mặt trầm xuống, cực kỳ nghiêm nghị.
Bây giờ là thời khắc nguy hiểm nhất từ lúc anh trọng sinh đến nay.
Theo Tô Thương thấy, trong hay ngoài phòng đều có cao thủ tông sư hậu kỳ, lấy thực lực của mình bây giờ, trốn cũng trốn không thoát được, đành phải thi triển bí thuật huyết tế vậy, như vậy còn hy vọng có thể đánh ra được một con đường sống.
Nhưng lúc anh đang chuẩn bị thiêu đốt tinh huyết thì Đường Sơn Khẩu, cao thủ tông sư hậu kỳ ở phía ngoài đột nhiên xông đến, đồng thời hô lớn:
"Tô thiếu gia đừng hoảng sợ, tôi tới cứu cậu đây!"