Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 498
Chuyển ngữ: Wanhoo
Đi mãi đi mãi cuối cùng cũng đến một thành thị, Ninh Thư thấy cổng thành lại dán lệnh truy nã Hiên Hồng Vũ. Vậy là định truy nã cả nước à?
Phen này làm Hiên Tiêu Thiên xù lông thật rồi.
Hiên Hồng Vũ thấy lệnh truy nã nhưng không tỏ vẻ gì, có vẻ như không quan tâm.
Xe ngựa định vào thành nhưng bị chặn, nha dịch giữ cổng nói với Hiên Hồng Vũ trùm kín cả người: "Bỏ mũ xuống."
Ninh Thư nói vội: "Quan sai đại ca à, đây là công tử nhà tôi bị bệnh phải đi khắp nơi chữa bệnh. Thật sự là không tiện bỏ mũ xuống."
"Không được, bên trên có quy định bất cứ ai muốn vào đều phải kiểm tra." Nha dịch chẳng hề nể nang.
Ninh Thư hết cách đành cầm cánh tay Hiên Hồng Vũ, vén tay áo của hắn để hở cái cánh tay đầy mủ mưng lở loét.
Nha dịch thấy cánh tay đó là lùi vội ra sau, bịt miệng xua tay với Ninh Thư: "Vào đi vào đi."
"Cảm ơn quan sai đại ca." Ninh Thư vụt roi thúc ngựa vào thành. Vào thành cái là Ninh Thư đi tìm y quán ngay, đại phu nhìn một cái và bảo là hủi.
Hiên Hồng Vũ mím môi không nói, đội mũ lên nhưng người ngợm cô quạnh hẳn đi.
Ninh Thư dám chắc: "Ngài sẽ khoẻ lại thôi chủ tử."
Hiên Hồng Vũ không trả lời, Ninh Thư bế Hiên Diệt Tiêu đi chơi phố, mua cho Hiên Diệt Tiêu kẹo mạch nha hình con hổ và cả kẹo hồ lô.
Hiên Hồng Vũ đi theo Ninh Thư chẳng nói chẳng rằng.
Ninh Thư mua một xiên kẹo hồ lô cho Hiên Hồng Vũ, Hiên Hồng Vũ lạnh giọng: "Bản điện hạ không ăn thứ này."
"Sắp chết đến nơi rồi thử cái có mất gì đâu... Ấy... Chủ tử, thuộc hạ nói nhầm."
Hiên Hồng Vũ lia cái nhìn lạnh lùng xuyên qua lớp lụa đen, cầm kẹo hồ lô từ tay Ninh Thư. Chỉ cầm chứ không ăn.
"Bản điện hạ phải về kinh thành." Hiên Hồng Vũ nói.
Ninh Thư mặc xác hắn, mua một ít phấn son ở quán sạp để cải trang.
Sau đó lại vào tiệm quần áo mua quần áo và giày cho Hiên Diệt Tiêu, mua cả quần áo mới cho Hiên Hồng Vũ, Hiên Hồng Vũ cần phải thay quần áo thường xuyên mà. Hiên Hồng Vũ đi theo Ninh Thư, nói: "Bản điện hạ cần về kinh thành, cần về kinh thành."
"Chuyện đó để nói sau đi chủ tử, giờ thuộc hạ mua đồ đã." Ninh Thư đi mua thêm chút lương khô và muối.
Hiên Hồng Vũ nói lạnh lùng: "Mười Một ngươi to gan rồi dám cãi cả lệnh của bản điện hạ. Ngươi cảm thấy bản điện hạ không còn gì nên ngươi có thể thoát khỏi sự khống chế của bản điện hạ đúng không?"
"Thuộc hạ không hề nghĩ vậy mà chủ tử. Dù thuộc hạ có làm gì thì đều mong chủ tử sống sót, đều lo cho sự an toàn của chủ tử. Kể cả chủ tử có muốn giết thuộc hạ, thuộc hạ vẫn phải làm như vậy." Ninh Thư nói.
Mua đồ xong là Ninh Thư rời khỏi thành. Hiện trời đã tối chỉ có thể qua đêm bên ngoài.
"Sao không nghỉ ở trong khách điếm?" Hiên Hồng Vũ hỏi lạnh lùng.
Hiên Hồng Vũ tháo mũ để lộ mái tóc đen xinh đẹp nhưng khuôn mặt lại quá khó coi. Có điều ngũ quan vẫn nét nào ra nét đấy, có nét sẵn nên dù mặt mọc đầy mụn mủ cũng không xấu lắm.
"Nhìn cái gì mà nhìn, ở đây không có ai, bản điện hạ đội mũ nóng lắm rồi." Hiên Hồng Vũ vừa nói vừa phe phẩy cái nón tạo gió.
Ninh Thư không trả lời, lại lau một lượt nước đuổi muỗi lên người Hiên Diệt Tiêu. Bên ngoài rất nhiều muỗi nhưng cũng không biết cuộc sống dầm mưa dãi nắng này kéo dài đến bao giờ nữa.
Ninh Thư biết làm sao được, chỉ biết kéo Hiên Hồng Vũ chạy khắp nơi thôi.
Thật ra thì chạy đâu đó cũng hay mà, được hiểu biết thêm về phong tục mỗi nơi, lấy trời đất làm nhà, cuộc sống này cũng rất tốt.
"Chủ tử, thuộc hạ đã hỏi thăm được rồi. Nghe nói Tây Vực có một vị thần y với y thuật xuất thần nhập hoá. Chắc chắn chữa khỏi được bệnh hủi của chủ tử. Chúng ta đến Tây Vực nhé chủ tử." Ninh Thư nói với Hiên Hồng Vũ.
Hiên Hồng Vũ dừng quạt nón, sự tức giận thể hiện giữa hai hàng lông mày: "Ngươi có chắc bản điện hạ còn sống mà đến Tây Vực?"
"Chắc chắn." Ninh Thư gật đầu.
Hiên Hồng Vũ: ...
Hiên Hồng Vũ quạt nón thật mạnh, sau rồi nói với Ninh Thư: "Bản điện hạ vẫn quyết định đến kinh thành."
Ninh Thư rót một bát thuốc đã nấu xong trên đống lửa cho Hiên Hồng Vũ, đưa Hiên Hồng Vũ và nói: "Phải uống thuốc rồi chủ tử."
"Chủ tử, hiện giờ ngài trông không nghiêm trọng nhưng đến giai đoạn cuối là cả mắt cũng bị ăn mòn và mù, mặt khác da của ngài cũng bị thối. Đợi thuộc hạ tìm thấy thần y là người khỏi hẳn thôi." Ninh Thư nói hờ hững.
Hiên Hồng Vũ quắc mắt nhìn Ninh Thư, nhịn cơn giận uống hết bát thuốc.
Tối đó Hiên Hồng Vũ ngủ trong xe ngựa, Ninh Thư ngồi khoanh chân trên cây vừa tu luyện Tuyệt Thế Võ Công vừa trông chừng Hiên Hồng Vũ.
Ninh Thư và Hiên Hồng Vũ cứ tiến thẳng đến Tây Vực vừa đi vừa nghỉ như thế này. Trong khi đó Hiên Diệt Tiêu buộc phải theo Ninh Thư và Hiên Hồng Vũ trải qua cuộc sống phiêu bạt đó đây.
Hiện giờ Hiên Diệt Tiêu đã có thể gọi Hiên Hồng Vũ là cha, thỉnh thoảng có thể nói một vài chữ khá đơn giản, có thể đi chậm.
Hiên Hồng Vũ như tìm thấy thú vui suốt chặng đường nhàm chán đó là Hiên Diệt Tiêu mới biết gọi cha. Bắt Hiên Diệt Tiêu nhắc lại chữ mình nói mà không hề quan tâm Hiên Diệt Tiêu có hiểu hay không.
Hiên Hồng Vũ lắc đầu, thất vọng ra mặt, bảo rằng Đại tướng quân nước Trần thông minh lắm.
Ninh Thư: ...
Một thời gian sau Hiên Hồng Vũ không còn đòi về kinh thành nữa. Chắc là cảm thấy đã rời kinh thành hơi xa nên có về cũng hết ý nghĩa.
Qua mỗi một thành, Ninh Thư đều vào bổ sung vật tư. Mỗi lần vào thành là Ninh Thư lại vén cánh tay Hiên Hồng Vũ lên để cho xem cánh tay đầy mụn mủ, bảo rằng thiếu gia đến khám bệnh các thứ. Thời gian đầu Hiên Hồng Vũ ghét lắm nhưng lâu dần cũng đành thôi.
Hiên Hồng Vũ bảo rằng Ninh Thư lợi dụng một người sắp chết như thế ắt sẽ bị quả báo.
Ninh Thư trước câu nói đó: →_→
Hiên Hồng Vũ này tin cả có quả báo cơ à?
Do ngày nào Ninh Thư cũng nấu thuốc cho Hiên Hồng Vũ nên bệnh hủi của Hiên Hồng Vũ duy trì ở mức độ không nặng không nhẹ, không quá nghiêm trọng.
Ninh Thư và Hiên Hồng Vũ được nâng tầm hiểu biết suốt chặng đường. Ngang qua thảo nguyên thấy dê bò thành đoàn, lại đến Cát Thành nơi mà nhà cửa đều được xây đắp từ bùn đất và cả sa mạc mênh mông chạm cả chân trời.
Từ mùa hè đến mùa đông, lại từ mùa đông đến mùa hè, có thể nói là Hiên Tiêu Thiên cũng đã khá thu gọn lại móc câu rồi.
Bọn cô thay rất nhiều ngựa, mòn mất chiếc xe ngựa.
Thật sự là đi đâu ở cổ đại rất chậm.
Được nhìn thấy cảnh sắc nơi đó nơi đây khiến Ninh Thư cảm thấy rất yên lòng, rất bình thản. Bởi rõ ràng rằng đi từ dòng người xô bồ chuyện củi gạo mắm muối cho đến những sa mạc rộng lớn cô đơn là một cuộc hành trình gột rửa linh hồn.
Hiên Hồng Vũ cũng phơi mặt ra ngoài chứ không đội nón nữa, Hiên Hồng Vũ bây giờ trông không còn cố chấp như ngày trước nữa rồi.
Mặc dù đi đây đi đó gian nan vất vả nhưng bù lại có được trải nghiệm đặc sắc từ chuyến đi ấy, được nhìn thấy những phong cảnh khiến con người rung động, âu đều xứng đáng.
Đi mãi đi mãi cuối cùng cũng đến một thành thị, Ninh Thư thấy cổng thành lại dán lệnh truy nã Hiên Hồng Vũ. Vậy là định truy nã cả nước à?
Phen này làm Hiên Tiêu Thiên xù lông thật rồi.
Hiên Hồng Vũ thấy lệnh truy nã nhưng không tỏ vẻ gì, có vẻ như không quan tâm.
Xe ngựa định vào thành nhưng bị chặn, nha dịch giữ cổng nói với Hiên Hồng Vũ trùm kín cả người: "Bỏ mũ xuống."
Ninh Thư nói vội: "Quan sai đại ca à, đây là công tử nhà tôi bị bệnh phải đi khắp nơi chữa bệnh. Thật sự là không tiện bỏ mũ xuống."
"Không được, bên trên có quy định bất cứ ai muốn vào đều phải kiểm tra." Nha dịch chẳng hề nể nang.
Ninh Thư hết cách đành cầm cánh tay Hiên Hồng Vũ, vén tay áo của hắn để hở cái cánh tay đầy mủ mưng lở loét.
Nha dịch thấy cánh tay đó là lùi vội ra sau, bịt miệng xua tay với Ninh Thư: "Vào đi vào đi."
"Cảm ơn quan sai đại ca." Ninh Thư vụt roi thúc ngựa vào thành. Vào thành cái là Ninh Thư đi tìm y quán ngay, đại phu nhìn một cái và bảo là hủi.
Hiên Hồng Vũ mím môi không nói, đội mũ lên nhưng người ngợm cô quạnh hẳn đi.
Ninh Thư dám chắc: "Ngài sẽ khoẻ lại thôi chủ tử."
Hiên Hồng Vũ không trả lời, Ninh Thư bế Hiên Diệt Tiêu đi chơi phố, mua cho Hiên Diệt Tiêu kẹo mạch nha hình con hổ và cả kẹo hồ lô.
Hiên Hồng Vũ đi theo Ninh Thư chẳng nói chẳng rằng.
Ninh Thư mua một xiên kẹo hồ lô cho Hiên Hồng Vũ, Hiên Hồng Vũ lạnh giọng: "Bản điện hạ không ăn thứ này."
"Sắp chết đến nơi rồi thử cái có mất gì đâu... Ấy... Chủ tử, thuộc hạ nói nhầm."
Hiên Hồng Vũ lia cái nhìn lạnh lùng xuyên qua lớp lụa đen, cầm kẹo hồ lô từ tay Ninh Thư. Chỉ cầm chứ không ăn.
"Bản điện hạ phải về kinh thành." Hiên Hồng Vũ nói.
Ninh Thư mặc xác hắn, mua một ít phấn son ở quán sạp để cải trang.
Sau đó lại vào tiệm quần áo mua quần áo và giày cho Hiên Diệt Tiêu, mua cả quần áo mới cho Hiên Hồng Vũ, Hiên Hồng Vũ cần phải thay quần áo thường xuyên mà. Hiên Hồng Vũ đi theo Ninh Thư, nói: "Bản điện hạ cần về kinh thành, cần về kinh thành."
"Chuyện đó để nói sau đi chủ tử, giờ thuộc hạ mua đồ đã." Ninh Thư đi mua thêm chút lương khô và muối.
Hiên Hồng Vũ nói lạnh lùng: "Mười Một ngươi to gan rồi dám cãi cả lệnh của bản điện hạ. Ngươi cảm thấy bản điện hạ không còn gì nên ngươi có thể thoát khỏi sự khống chế của bản điện hạ đúng không?"
"Thuộc hạ không hề nghĩ vậy mà chủ tử. Dù thuộc hạ có làm gì thì đều mong chủ tử sống sót, đều lo cho sự an toàn của chủ tử. Kể cả chủ tử có muốn giết thuộc hạ, thuộc hạ vẫn phải làm như vậy." Ninh Thư nói.
Mua đồ xong là Ninh Thư rời khỏi thành. Hiện trời đã tối chỉ có thể qua đêm bên ngoài.
"Sao không nghỉ ở trong khách điếm?" Hiên Hồng Vũ hỏi lạnh lùng.
Hiên Hồng Vũ tháo mũ để lộ mái tóc đen xinh đẹp nhưng khuôn mặt lại quá khó coi. Có điều ngũ quan vẫn nét nào ra nét đấy, có nét sẵn nên dù mặt mọc đầy mụn mủ cũng không xấu lắm.
"Nhìn cái gì mà nhìn, ở đây không có ai, bản điện hạ đội mũ nóng lắm rồi." Hiên Hồng Vũ vừa nói vừa phe phẩy cái nón tạo gió.
Ninh Thư không trả lời, lại lau một lượt nước đuổi muỗi lên người Hiên Diệt Tiêu. Bên ngoài rất nhiều muỗi nhưng cũng không biết cuộc sống dầm mưa dãi nắng này kéo dài đến bao giờ nữa.
Ninh Thư biết làm sao được, chỉ biết kéo Hiên Hồng Vũ chạy khắp nơi thôi.
Thật ra thì chạy đâu đó cũng hay mà, được hiểu biết thêm về phong tục mỗi nơi, lấy trời đất làm nhà, cuộc sống này cũng rất tốt.
"Chủ tử, thuộc hạ đã hỏi thăm được rồi. Nghe nói Tây Vực có một vị thần y với y thuật xuất thần nhập hoá. Chắc chắn chữa khỏi được bệnh hủi của chủ tử. Chúng ta đến Tây Vực nhé chủ tử." Ninh Thư nói với Hiên Hồng Vũ.
Hiên Hồng Vũ dừng quạt nón, sự tức giận thể hiện giữa hai hàng lông mày: "Ngươi có chắc bản điện hạ còn sống mà đến Tây Vực?"
"Chắc chắn." Ninh Thư gật đầu.
Hiên Hồng Vũ: ...
Hiên Hồng Vũ quạt nón thật mạnh, sau rồi nói với Ninh Thư: "Bản điện hạ vẫn quyết định đến kinh thành."
Ninh Thư rót một bát thuốc đã nấu xong trên đống lửa cho Hiên Hồng Vũ, đưa Hiên Hồng Vũ và nói: "Phải uống thuốc rồi chủ tử."
"Chủ tử, hiện giờ ngài trông không nghiêm trọng nhưng đến giai đoạn cuối là cả mắt cũng bị ăn mòn và mù, mặt khác da của ngài cũng bị thối. Đợi thuộc hạ tìm thấy thần y là người khỏi hẳn thôi." Ninh Thư nói hờ hững.
Hiên Hồng Vũ quắc mắt nhìn Ninh Thư, nhịn cơn giận uống hết bát thuốc.
Tối đó Hiên Hồng Vũ ngủ trong xe ngựa, Ninh Thư ngồi khoanh chân trên cây vừa tu luyện Tuyệt Thế Võ Công vừa trông chừng Hiên Hồng Vũ.
Ninh Thư và Hiên Hồng Vũ cứ tiến thẳng đến Tây Vực vừa đi vừa nghỉ như thế này. Trong khi đó Hiên Diệt Tiêu buộc phải theo Ninh Thư và Hiên Hồng Vũ trải qua cuộc sống phiêu bạt đó đây.
Hiện giờ Hiên Diệt Tiêu đã có thể gọi Hiên Hồng Vũ là cha, thỉnh thoảng có thể nói một vài chữ khá đơn giản, có thể đi chậm.
Hiên Hồng Vũ như tìm thấy thú vui suốt chặng đường nhàm chán đó là Hiên Diệt Tiêu mới biết gọi cha. Bắt Hiên Diệt Tiêu nhắc lại chữ mình nói mà không hề quan tâm Hiên Diệt Tiêu có hiểu hay không.
Hiên Hồng Vũ lắc đầu, thất vọng ra mặt, bảo rằng Đại tướng quân nước Trần thông minh lắm.
Ninh Thư: ...
Một thời gian sau Hiên Hồng Vũ không còn đòi về kinh thành nữa. Chắc là cảm thấy đã rời kinh thành hơi xa nên có về cũng hết ý nghĩa.
Qua mỗi một thành, Ninh Thư đều vào bổ sung vật tư. Mỗi lần vào thành là Ninh Thư lại vén cánh tay Hiên Hồng Vũ lên để cho xem cánh tay đầy mụn mủ, bảo rằng thiếu gia đến khám bệnh các thứ. Thời gian đầu Hiên Hồng Vũ ghét lắm nhưng lâu dần cũng đành thôi.
Hiên Hồng Vũ bảo rằng Ninh Thư lợi dụng một người sắp chết như thế ắt sẽ bị quả báo.
Ninh Thư trước câu nói đó: →_→
Hiên Hồng Vũ này tin cả có quả báo cơ à?
Do ngày nào Ninh Thư cũng nấu thuốc cho Hiên Hồng Vũ nên bệnh hủi của Hiên Hồng Vũ duy trì ở mức độ không nặng không nhẹ, không quá nghiêm trọng.
Ninh Thư và Hiên Hồng Vũ được nâng tầm hiểu biết suốt chặng đường. Ngang qua thảo nguyên thấy dê bò thành đoàn, lại đến Cát Thành nơi mà nhà cửa đều được xây đắp từ bùn đất và cả sa mạc mênh mông chạm cả chân trời.
Từ mùa hè đến mùa đông, lại từ mùa đông đến mùa hè, có thể nói là Hiên Tiêu Thiên cũng đã khá thu gọn lại móc câu rồi.
Bọn cô thay rất nhiều ngựa, mòn mất chiếc xe ngựa.
Thật sự là đi đâu ở cổ đại rất chậm.
Được nhìn thấy cảnh sắc nơi đó nơi đây khiến Ninh Thư cảm thấy rất yên lòng, rất bình thản. Bởi rõ ràng rằng đi từ dòng người xô bồ chuyện củi gạo mắm muối cho đến những sa mạc rộng lớn cô đơn là một cuộc hành trình gột rửa linh hồn.
Hiên Hồng Vũ cũng phơi mặt ra ngoài chứ không đội nón nữa, Hiên Hồng Vũ bây giờ trông không còn cố chấp như ngày trước nữa rồi.
Mặc dù đi đây đi đó gian nan vất vả nhưng bù lại có được trải nghiệm đặc sắc từ chuyến đi ấy, được nhìn thấy những phong cảnh khiến con người rung động, âu đều xứng đáng.