Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 491
Chuyển ngữ: Wanhoo
Tìm cái xác có dáng gần giống Hiên Hồng Vũ dễ lắm à mà giờ này Hiên Hồng Vũ còn chê ỏng chê eo nữa?
"Vậy thuộc hạ nên làm thế nào đây thưa chủ tử?" Ninh Thư đần mặt hỏi.
Hiên Hồng Vũ nhìn Ninh Thư, "Bọc kỹ cái xác vào, tại sao bản điện hạ phải chết trộm?"
Ninh Thư đành phải nhặt cái bao tải nhét cái xác vào lại. Nhìn cái xác mặt mày xám xịt là Ninh Thư tự lẩm bẩm câu A Di Đà Phật trong bụng.
Hiên Hồng Vũ qua bên giá nến cầm một cây đốt cái màn.
Ninh Thư thấy vậy nhanh chóng vứt xác vào đường hầm và nhảy xuống. Hiên Hồng Vũ cũng nhảy xuống theo, tiện tay đậy gạch sàn lại.
Đường hầm tối om, Ninh Thư châm lửa khom lưng kéo lê bao tải đi đằng trước, nói với Hiên Hồng Vũ: "Chủ tử theo thuộc hạ."
Hiên Hồng Vũ ừ một tiếng.
Dọc đường đi không ai nói với ai câu nào, Ninh Thư kéo cái xác đàn ông mà mệt đứt hơi.
Ban đầu cô định kiếm một cái xác thế chỗ Hiên Hồng Vũ để người khác nghĩ Hiên Hồng Vũ chết cháy, vậy sau này có điều tra ra đó không phải Hiên Hồng Vũ thì bọn cô cũng đã cao chạy xa bay rồi.
Thế nhưng Hiên Hồng Vũ kiêu căng không muốn dùng cách đó, hắn ta muốn chuyện sống chết của mình là một ẩn số hơn cơ.
Ninh Thư dè bỉu, chú em đã mất sạch rồi, sống chết là ẩn số thì đã làm sao, chết hay không đều như nhau hết.
Ra khỏi đường hầm cái là Ninh Thư thở phào, bay lên mái nhà trông coi ánh lửa ngùn ngụt ở hướng hoàng cung. Lửa cháy cực kỳ lớn chiếu sáng cả vùng trời.
Hoàng cung cháy cả kinh thành cũng náo loạn.
Ninh Thư vác bao tải lên vai định ra ngoài.
"Ngươi đi đâu thế?" Hiên Hồng Vũ đứng trong căn nhà tồi tàn bám đầy bụi và mạng nhện nhưng hắn ta vẫn toả sáng ngời ngời, ánh sáng chiếu sáng rực cả nhà.
Ninh Thư thưa: "Thuộc hạ đưa cái xác này về lại nghĩa trang." Cô trộm từ nghĩa trang.
Hiên Hồng Vũ vẫn giữ nguyên nét mặt, Ninh Thư vác bao tải bay qua tường và mất hút. Lúc cô về có thấy Hiên Hồng Vũ ngồi chống cằm nhìn cây đèn cầy trên bàn.
Hiên Hồng Vũ thấy Ninh Thư về là ra lệnh lạnh lùng: "Ngày mai canh gác sẽ rất nghiêm, bao giờ chúng ta đi đây?"
"Cổng thành đóng rồi, để sáng mai mới đi được thưa chủ tử." Ninh Thư trả lời.
Hiên Hồng Vũ im lặng, thấy Ninh Thư đứng ngẩn ra đó bèn nói: "Bản điện hạ buồn ngủ."
Ý muốn cô lui ra ngoài à? Ninh Thư đi ra ngoài.
"Mười Một, bản điện hạ ngủ ở đâu?" Hiên Hồng Vũ hơi cáu, Ninh Thư thấy chỗ nào cũng bẩn thỉu, không có chỗ nào ngủ được, cô nói: "Trời sắp sáng đến nơi rồi, ngài cố thức một lúc đi chủ tử."
Hiên Hồng Vũ lạnh mặt không nói năng gì nữa.
"Chúng ta rời khỏi thành phải hoá trang đấy ạ, ngài hào hoa phong nhã như thế này sẽ bị nhận ra ngay."
Hiên Hồng Vũ vẫn không nói chuyện.
Ninh Thư kiếm bộ quần áo thô cho Hiên Hồng Vũ thay. Hiên Hồng Vũ nhìn chất vải lại nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư nói rất nghiêm túc: "Tất cả đều vì để rời khỏi thành, xin ngài cố nhịn."
Hiên Hồng Vũ thay bộ đồ thô ráp, mặc dù cô hoá trang không quá giỏi nhưng Hiên Hồng Vũ vẫn hơi khác mặt thật.
Ninh Thư cũng tự bôi chát và một cô em xấu xí ra đời. Hiên Hồng Vũ liếc qua Ninh Thư và nhìn đi nơi khác ngay.
Hiên Hồng Vũ không nói với Ninh Thư câu nào ngoài những chuyện cần thiết.
Hoàng cung đi lấy nước lại đi lấy tận ở phủ của Tam hoàng tử, tốn bao nhiêu thời gian cuối cùng cũng dập hết lửa nhưng lại phát hiện Tam hoàng tử không có bên trong. Vậy là lửa có cháy to cỡ nào cũng chẳng thể thiêu chết người sống được.
Hiên Tiêu Thiên hừ lạnh, Thượng Quan Tình Nhu bên cạnh hắn ta bĩu môi, tủi thân và đau lòng trông thấy, "Hiên Tiêu Thiên chàng không chịu tin ta không có gì với Hiên Hồng Vũ hết. Tóm lại là chàng định mặt cau có với ta đến bao giờ."
Hiên Tiêu Thiên day trán không trả lời mà quay đi và sai quân lục soát tung tích Hiên Hồng Vũ.
Hiên Tiêu Thiên thấy Hiên Hồng Vũ như con gián, chẳng kịp xử lý đã bay nhảy gây ra chuyện khắp nơi, quả thật là rất ung dung phiền người khác.
Hiên Tiêu Thiên của giờ này chỉ muốn bắt được Hiên Hồng Vũ rồi đánh gãy xương hắn ta.
Khi Hiên Tiêu Thiên sai quân lục soát thì Ninh Thư và Hiên Tiêu Thiên đã rời khỏi kinh thành, hiện đang ngồi trên một con ngựa rồi.
"Ngài cúi thấp cái đầu xuống thêm chút được không chủ tử? Thuộc hạ không nhìn thấy đường đằng trước." Ninh Thư ngồi sau Hiên Hồng Vũ nói.
Hiên Hồng Vũ cúi thấp người chút, "Sao bản điện hạ lại phải ngồi đằng trước, sao lại chỉ có một con ngựa?"
Ninh Thư vừa siết dây cương vừa cầm cây roi, trả lời: "Thuộc hạ ngồi sau, lỡ có truy binh vậy thuộc hạ có thể chặn tấn công giúp chủ tử. Chỉ có một con ngựa vì thuộc hạ chỉ mua được một con ngựa."
Ninh Thư không có tiền thật, tiền đào hầm là tiền Ninh Thư tích góp và cả lén đi trộm mấy món đồ trong phủ của Hiên Hồng Vũ đi bán lấy tiền.
Hiên Hồng Vũ ngồi trong lòng Ninh Thư: ...
Ninh Thư hơi áy náy với đứa trẻ đó, cô định về căn cứ để thăm xem đứa trẻ đó thế nào.
Đi đến bìa rừng không thể cưỡi ngựa mà chỉ đi bộ được.
Hiên Hồng Vũ liếc xéo Ninh Thư: "Định đến trại huấn luyện?"
Ninh Thư thưa vâng.
Dù Hiên Hồng Vũ là hoàng tử cao quý nhưng cũng là người có võ, đi đường rừng rất dễ.
"Chúng đều chết cả rồi mà sao ngươi vẫn sống?" Hiên Hồng Vũ bỗng hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư ôm kiếm trả lời: "Họ nói thuộc hạ phản bội chủ tử không cho thuộc hạ tham dự cuộc ám sát ấy."
Hiên Hồng Vũ không nói gì nữa.
Ninh Thư khá tò mò Hiên Hồng Vũ và Thượng Quan Tình Nhu đã xảy ra chuyện gì bởi hai bọn họ biệt tăm biệt tích rõ lâu.
"Chủ tử, ngài và Thượng Quan tiểu thư?" Ninh Thư mở lời hỏi.
Hiên Hồng Vũ nhìn Ninh Thư hờ hờ rét lạnh. Khuôn mặt vàng vọt kết hợp với nụ cười đó khỏi phải nói trông nham hiểm quỷ quyệt biết nhường nào.
"Ta và nàng không có gì hết, ta không chạm vào nàng." Hiên Hồng Vũ cười khoái trá trên sự đau khổ của người khác.
Ninh Thư: ...
Không có gì thế chú em vui cái khỉ gì.
Đồ điên.
"Bản điện hạ nói với Hiên Tiêu Thiên rằng sau lưng Thượng Quan Tình Nhu có một nốt ruồi." Hiên Hồng Vũ ngoác miệng cười khẩy.
Ninh Thư: Khụ...
Ninh Thư nhìn Hiên Hồng Vũ bằng con mắt quái đản, phải thất đức lắm mới làm được cái chuyện này đấy.
Hắn ta cố tình nói cho Hiên Tiêu Thiên biết hắn ta có gì đó mập mờ với Thượng Quan Tình Nhu.
Nhưng khổ cho Thượng Quan Tình Nhu rõ ràng không có gì mà Hiên Tiêu Thiên lại không tin cô ta.
Tóm lại có gì hay không đâu ai nói chuẩn được.
Tìm cái xác có dáng gần giống Hiên Hồng Vũ dễ lắm à mà giờ này Hiên Hồng Vũ còn chê ỏng chê eo nữa?
"Vậy thuộc hạ nên làm thế nào đây thưa chủ tử?" Ninh Thư đần mặt hỏi.
Hiên Hồng Vũ nhìn Ninh Thư, "Bọc kỹ cái xác vào, tại sao bản điện hạ phải chết trộm?"
Ninh Thư đành phải nhặt cái bao tải nhét cái xác vào lại. Nhìn cái xác mặt mày xám xịt là Ninh Thư tự lẩm bẩm câu A Di Đà Phật trong bụng.
Hiên Hồng Vũ qua bên giá nến cầm một cây đốt cái màn.
Ninh Thư thấy vậy nhanh chóng vứt xác vào đường hầm và nhảy xuống. Hiên Hồng Vũ cũng nhảy xuống theo, tiện tay đậy gạch sàn lại.
Đường hầm tối om, Ninh Thư châm lửa khom lưng kéo lê bao tải đi đằng trước, nói với Hiên Hồng Vũ: "Chủ tử theo thuộc hạ."
Hiên Hồng Vũ ừ một tiếng.
Dọc đường đi không ai nói với ai câu nào, Ninh Thư kéo cái xác đàn ông mà mệt đứt hơi.
Ban đầu cô định kiếm một cái xác thế chỗ Hiên Hồng Vũ để người khác nghĩ Hiên Hồng Vũ chết cháy, vậy sau này có điều tra ra đó không phải Hiên Hồng Vũ thì bọn cô cũng đã cao chạy xa bay rồi.
Thế nhưng Hiên Hồng Vũ kiêu căng không muốn dùng cách đó, hắn ta muốn chuyện sống chết của mình là một ẩn số hơn cơ.
Ninh Thư dè bỉu, chú em đã mất sạch rồi, sống chết là ẩn số thì đã làm sao, chết hay không đều như nhau hết.
Ra khỏi đường hầm cái là Ninh Thư thở phào, bay lên mái nhà trông coi ánh lửa ngùn ngụt ở hướng hoàng cung. Lửa cháy cực kỳ lớn chiếu sáng cả vùng trời.
Hoàng cung cháy cả kinh thành cũng náo loạn.
Ninh Thư vác bao tải lên vai định ra ngoài.
"Ngươi đi đâu thế?" Hiên Hồng Vũ đứng trong căn nhà tồi tàn bám đầy bụi và mạng nhện nhưng hắn ta vẫn toả sáng ngời ngời, ánh sáng chiếu sáng rực cả nhà.
Ninh Thư thưa: "Thuộc hạ đưa cái xác này về lại nghĩa trang." Cô trộm từ nghĩa trang.
Hiên Hồng Vũ vẫn giữ nguyên nét mặt, Ninh Thư vác bao tải bay qua tường và mất hút. Lúc cô về có thấy Hiên Hồng Vũ ngồi chống cằm nhìn cây đèn cầy trên bàn.
Hiên Hồng Vũ thấy Ninh Thư về là ra lệnh lạnh lùng: "Ngày mai canh gác sẽ rất nghiêm, bao giờ chúng ta đi đây?"
"Cổng thành đóng rồi, để sáng mai mới đi được thưa chủ tử." Ninh Thư trả lời.
Hiên Hồng Vũ im lặng, thấy Ninh Thư đứng ngẩn ra đó bèn nói: "Bản điện hạ buồn ngủ."
Ý muốn cô lui ra ngoài à? Ninh Thư đi ra ngoài.
"Mười Một, bản điện hạ ngủ ở đâu?" Hiên Hồng Vũ hơi cáu, Ninh Thư thấy chỗ nào cũng bẩn thỉu, không có chỗ nào ngủ được, cô nói: "Trời sắp sáng đến nơi rồi, ngài cố thức một lúc đi chủ tử."
Hiên Hồng Vũ lạnh mặt không nói năng gì nữa.
"Chúng ta rời khỏi thành phải hoá trang đấy ạ, ngài hào hoa phong nhã như thế này sẽ bị nhận ra ngay."
Hiên Hồng Vũ vẫn không nói chuyện.
Ninh Thư kiếm bộ quần áo thô cho Hiên Hồng Vũ thay. Hiên Hồng Vũ nhìn chất vải lại nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư nói rất nghiêm túc: "Tất cả đều vì để rời khỏi thành, xin ngài cố nhịn."
Hiên Hồng Vũ thay bộ đồ thô ráp, mặc dù cô hoá trang không quá giỏi nhưng Hiên Hồng Vũ vẫn hơi khác mặt thật.
Ninh Thư cũng tự bôi chát và một cô em xấu xí ra đời. Hiên Hồng Vũ liếc qua Ninh Thư và nhìn đi nơi khác ngay.
Hiên Hồng Vũ không nói với Ninh Thư câu nào ngoài những chuyện cần thiết.
Hoàng cung đi lấy nước lại đi lấy tận ở phủ của Tam hoàng tử, tốn bao nhiêu thời gian cuối cùng cũng dập hết lửa nhưng lại phát hiện Tam hoàng tử không có bên trong. Vậy là lửa có cháy to cỡ nào cũng chẳng thể thiêu chết người sống được.
Hiên Tiêu Thiên hừ lạnh, Thượng Quan Tình Nhu bên cạnh hắn ta bĩu môi, tủi thân và đau lòng trông thấy, "Hiên Tiêu Thiên chàng không chịu tin ta không có gì với Hiên Hồng Vũ hết. Tóm lại là chàng định mặt cau có với ta đến bao giờ."
Hiên Tiêu Thiên day trán không trả lời mà quay đi và sai quân lục soát tung tích Hiên Hồng Vũ.
Hiên Tiêu Thiên thấy Hiên Hồng Vũ như con gián, chẳng kịp xử lý đã bay nhảy gây ra chuyện khắp nơi, quả thật là rất ung dung phiền người khác.
Hiên Tiêu Thiên của giờ này chỉ muốn bắt được Hiên Hồng Vũ rồi đánh gãy xương hắn ta.
Khi Hiên Tiêu Thiên sai quân lục soát thì Ninh Thư và Hiên Tiêu Thiên đã rời khỏi kinh thành, hiện đang ngồi trên một con ngựa rồi.
"Ngài cúi thấp cái đầu xuống thêm chút được không chủ tử? Thuộc hạ không nhìn thấy đường đằng trước." Ninh Thư ngồi sau Hiên Hồng Vũ nói.
Hiên Hồng Vũ cúi thấp người chút, "Sao bản điện hạ lại phải ngồi đằng trước, sao lại chỉ có một con ngựa?"
Ninh Thư vừa siết dây cương vừa cầm cây roi, trả lời: "Thuộc hạ ngồi sau, lỡ có truy binh vậy thuộc hạ có thể chặn tấn công giúp chủ tử. Chỉ có một con ngựa vì thuộc hạ chỉ mua được một con ngựa."
Ninh Thư không có tiền thật, tiền đào hầm là tiền Ninh Thư tích góp và cả lén đi trộm mấy món đồ trong phủ của Hiên Hồng Vũ đi bán lấy tiền.
Hiên Hồng Vũ ngồi trong lòng Ninh Thư: ...
Ninh Thư hơi áy náy với đứa trẻ đó, cô định về căn cứ để thăm xem đứa trẻ đó thế nào.
Đi đến bìa rừng không thể cưỡi ngựa mà chỉ đi bộ được.
Hiên Hồng Vũ liếc xéo Ninh Thư: "Định đến trại huấn luyện?"
Ninh Thư thưa vâng.
Dù Hiên Hồng Vũ là hoàng tử cao quý nhưng cũng là người có võ, đi đường rừng rất dễ.
"Chúng đều chết cả rồi mà sao ngươi vẫn sống?" Hiên Hồng Vũ bỗng hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư ôm kiếm trả lời: "Họ nói thuộc hạ phản bội chủ tử không cho thuộc hạ tham dự cuộc ám sát ấy."
Hiên Hồng Vũ không nói gì nữa.
Ninh Thư khá tò mò Hiên Hồng Vũ và Thượng Quan Tình Nhu đã xảy ra chuyện gì bởi hai bọn họ biệt tăm biệt tích rõ lâu.
"Chủ tử, ngài và Thượng Quan tiểu thư?" Ninh Thư mở lời hỏi.
Hiên Hồng Vũ nhìn Ninh Thư hờ hờ rét lạnh. Khuôn mặt vàng vọt kết hợp với nụ cười đó khỏi phải nói trông nham hiểm quỷ quyệt biết nhường nào.
"Ta và nàng không có gì hết, ta không chạm vào nàng." Hiên Hồng Vũ cười khoái trá trên sự đau khổ của người khác.
Ninh Thư: ...
Không có gì thế chú em vui cái khỉ gì.
Đồ điên.
"Bản điện hạ nói với Hiên Tiêu Thiên rằng sau lưng Thượng Quan Tình Nhu có một nốt ruồi." Hiên Hồng Vũ ngoác miệng cười khẩy.
Ninh Thư: Khụ...
Ninh Thư nhìn Hiên Hồng Vũ bằng con mắt quái đản, phải thất đức lắm mới làm được cái chuyện này đấy.
Hắn ta cố tình nói cho Hiên Tiêu Thiên biết hắn ta có gì đó mập mờ với Thượng Quan Tình Nhu.
Nhưng khổ cho Thượng Quan Tình Nhu rõ ràng không có gì mà Hiên Tiêu Thiên lại không tin cô ta.
Tóm lại có gì hay không đâu ai nói chuẩn được.