Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 482
Chuyển ngữ: Wanhoo
Sau khi về cổ đại Thượng Quan Tình Nhu đã gặp rất nhiều trai đẹp. Đúng thật trước đó cô bị sắc đẹp của Hiên Hồng Vũ hút hồn, nhưng ngày càng sống ở cổ đại lâu cô càng gặp nhiều trai đẹp hơn, cái hút hồn trước sắc đẹp Hiên Hồng Vũ trước đó cũng biến mất theo thời gian.
Vậy nhưng Hiên Hồng Vũ đã rất nặng tình với Thượng Quan Tình Nhu, biến đó thành một dạng chấp niệm mất rồi.
Một người rất muốn khống chế, một người rất muốn trốn thoát quả đúng là một bi kịch.
"Mười Một, ngươi là ám vệ của Hiên Hồng Vũ. Dù ngươi đang ở bên ta nhưng lòng ngươi vẫn trung thành với chủ cũ của ngươi. Ngươi không cần theo ta nữa, ngươi đi đi." Thượng Quan Tình Nhu không muốn liên quan với Hiên Hồng Vũ nữa thật.
Ninh Thư nheo mày: "Chủ tử bảo ta bảo vệ cô, đây là trách nhiệm của ta."
Ninh Thư lướt nhanh mắt qua các ám vệ bao vây nhìn cô chòng chọc, e là hôm nay không thoát khỏi căn phòng này trong êm xuôi được rồi.
Hiên Tiêu Thiên đặt chén lên bàn, nói hờ hững: "Tam ca có lòng quá, ngươi đến để giám thị và cũng tiện thể bảo vệ nha đầu này."
Ninh Thư đã hiểu ý rồi, hắn ta đang chê cái đuôi phiền phức là cô đây. Và vì mình lén báo tin cho Hiên Hồng Vũ làm hai anh chị không có cơ hội đi chơi riêng với nhau, cứ hẹn là đổ bể.
"Trách nhiệm của ta là bảo vệ Thượng Quan tiểu thư, không phải giám thị cô ấy." Ninh Thư nói mà không biết ngượng mồm, không biết ê chề cái mặt.
Thượng Quan Tình Nhu nhìn Ninh Thư mà cạn lời, "Vậy tại sao mỗi lần ta ra ngoài Hiên Hồng Vũ đều đi theo. Không phải ngươi nói thì sao hắn biết?"
Ninh Thư nghe Thượng Quan Tình Nhu gọi thẳng tên Hiên Hồng Vũ mà cảm thấy sa mạc lời. Dù gì Hiên Hồng Vũ cũng là một hoàng tử, gọi thẳng họ tên ra như vậy là đại nghịch bất đạo rồi.
Ninh Thư rất cố gắng bóp méo sự thật, "Là ta nói cho chủ tử biết. Chủ tử đã dặn phải báo cáo lại với ngài mỗi khi Thượng Quan tiểu thư ra ngoài, đó là chủ tử đang quan tâm tiểu thư." Mà Hiên Hồng Vũ cũng bắt nguồn từ sự quan tâm, dù cho phần đa là muốn nắm Thượng Quan Tình Nhu trong lòng bàn tay.
Thượng Quan Tình Nhu bỗng cả giận, "Đó còn không phải giám thị thì là gì, sao Hiên Hồng Vũ làm vậy được."
Thượng Quan Tình Nhu cau có vô cùng, ghét ra mặt, "Ngươi đi đi, ta không cần ngươi bảo vệ."
Hiên Tiêu Thiên đứng dậy nói lạnh lùng: "Đi vậy không được."
Ninh Thư bặm môi nhìn Hiên Tiêu Thiên mà tay đặt trên hông siết chặt thanh kiếm.
"Cô ta là ám vệ tử sĩ của Tam ca, không thể để cô ta đi như thế được." Mắt Hiên Tiêu Thiên nhìn Ninh Thư đầy sát ý.
Thượng Quan Tình Nhu hỏi thắc mắc: "Ám vệ tử sĩ là sao?"
Hiên Tiêu Thiên giải thích qua loa: "Loại người ấy chỉ có chủ tử trong tim, không sợ chết, không chừa bất cứ thủ đoạn nào vì lệnh của chủ tử. Không được phép để loại người này sống, phải giết ngay lập tức."
"Cô ta đã quá thông thuộc phủ thượng thư, muốn hại nàng quá dễ." Hiên Tiêu Thiên nói với Thượng Quan Tình Nhu: "Mà còn chẳng biết loại người này đã nhuốm bao nhiêu máu của người vô tội nữa."
Ninh Thư: (╯‵□′)╯︵┻━┻
Đậu má, nói như kiểu chú em không có ám vệ tử sĩ ấy. Tử sĩ là quân mà những người như chú em đào tạo ra. Dù có giết người vô tội thì cũng tính nghiệp chướng đó xuống đầu các chú ấy.
Tay cầm kiếm, giết người là người chứ không phải kiếm.
Thượng Quan Tình Nhu nghe Hiên Tiêu Thiên nói vậy bèn nhìn Ninh Thư và do dự: "Phải giết cô ta thật sao?"
Hiên Tiêu Thiên lắc đầu: "Giữ cô ta lại bên cạnh quá nguy hiểm. Được rồi nàng cứ giao cho ta xử lý là được."
Thượng Quan Tình Nhu do dự và gật đầu: "Được."
Ninh Thư: Đậu mè...
Quyết định sự sống chết của cô hời hợt vậy à?
Ninh Thư biết Hiên Tiêu Thiên muốn giết cô hoặc là moi được tin tình báo quan trọng về Tam hoàng tử Hiên Hồng Vũ từ miệng cô.
Cuộc chiến giành ngôi vị đã manh nha trong bóng đêm rồi.
Cùng với đó, Hiên Hồng Vũ và Hiên Tiêu Thiên sẽ càng ganh đua quyết liệt hơn cả vì Thượng Quan Tình Nhu.
Quyền lợi tối cao và cả cô gái yêu sâu đậm. Người chiến thắng có được tất cả, người thua cuộc mất tất kể cả tính mạng.
Cho dù là ai trong hai người leo lên ngôi vị hoàng đế cũng sẽ giết chết người còn lại ngay lập tức.
"Bắt lại." Hiên Tiêu Thiên ra lệnh cho bốn ám vệ.
Ninh Thư nói ngay: "Đợi đã ta có lời muốn nói."
Bốn ám vệ bỗng dừng động tác nhìn sang Hiên Tiêu Thiên.
Hiên Tiêu Thiên hỏi Ninh Thư lạnh lùng: "Ngươi muốn nói gì?"
Ninh Thư điều động khí đan điền, dồn căng hết sức ép nó lại, nói với Thượng Quan Tình Nhu: "Ta biết hôm nay ta chạy không thoát, ta muốn nói đôi lời với cô."
"Ngươi muốn nói gì?" Thượng Quan Tình Nhu tỏ ra thương hại với kẻ sắp chết.
Ninh Thư vừa điều động khí chạy thoắt đến trước mặt Thượng Quan Tình Nhu và bóp cổ cô ta.
Hiên Tiêu Thiên tái mét mặt, trầm giọng giận dữ khác hoàn toàn với dáng vẻ đào hoa thường ngày, "Thả nàng ấy ra, nếu không bản điện hạ sẽ khiến nhà người muốn sống không được muốn chết không xong."
Ninh Thư nhếch mép bẻ ngoặt cánh tay Thượng Quan Tình Nhu ra sau lưng để cô ta không cử động được.
"Ngươi lừa ta." Thượng Quan Tình Nhu vùng vẫy nhưng không cử động được do tay bị giữ sau lưng.
Còn cô thì muốn giết tôi đấy.
Ninh Thư nhếch môi thương lượng với Hiên Hồng Vũ: "Thả cho ta đi."
"Không thể." Hiên Tiêu Thiên sầm mặt, bị con tép riu uy hiếp là chuyện đã quá khôi hài. Hiên Tiêu Thiên không còn tâm trạng bắt và tra hỏi ám vệ này nữa, giờ bắt được là giết ngay tại chỗ.
Ninh Thư siết mạnh cổ Thượng Quan Tình Nhu hơn, Thượng Quan Tình Nhu thở nặng nhọc do bị đau. Nước mắt ứa ra và hận Hiên Hồng Vũ vô cùng. Trước đó cô bị Hiên Hồng Vũ bóp cổ và giờ lại là ám vệ của Hiên Hồng Vũ bóp cổ.
Cảm nhận được cơ thể lạnh toát ngập tràn sát ý sau lưng, Thượng Quan Tình Nhu bị Ninh Thư làm cho hơi sờ sợ. Nhớ đến chuyện Hiên Tiêu Thiên nói ám vệ tử sĩ đều giết người không ghê tay là sợ càng thêm sợ.
Hai bên cứ giằng co trong im lặng tại căn phòng của tiểu thư khuê các. Thấy Hiên Tiêu Thiên không nhượng bộ mình là Ninh Thư kề ngay kiếm sát cổ Thượng Quan Tình Nhu, "Thả cho ta đi không ta giết nàng."
Hiên Tiêu Thiên nhìn Ninh Thư rồi lại nhìn thanh kiếm kề cổ Thượng Quan Tình Nhu với khuôn mặt thờ ơ bình tĩnh.
Ninh Thư dí kiếm, lưỡi kiếm bén chạm vào da cổ mịn màng của Thượng Quan Tình Nhu khiến máu chảy ròng theo lưỡi kiếm.
Thượng Quan Tình Nhu đau đến kêu thé lên, nước mắt tuôn rơi. Hiên Tiêu Thiên biến sắc ngay lập tức, hít thật sâu rồi gằn giọng nói với Ninh Thư: "Bản điện hạ thả ngươi đi, ngươi thả nàng ra đã."
Ninh Thư có ngu đâu, thả Thượng Quan Tình Nhu ra là bốn tử sĩ kia sẽ bao vây tấn công cô và còn giết cô nữa. Ninh Thư không cho rằng Hiên Tiêu Thiên vẫn định nhốt cô lại sau khi cô đã làm Thượng Quan Tình Nhu bị thương đâu.
Cô đã khiêu khích cái uy của Hiên Tiêu Thiên, chỉ còn nước giết không tha thôi.
Sau khi về cổ đại Thượng Quan Tình Nhu đã gặp rất nhiều trai đẹp. Đúng thật trước đó cô bị sắc đẹp của Hiên Hồng Vũ hút hồn, nhưng ngày càng sống ở cổ đại lâu cô càng gặp nhiều trai đẹp hơn, cái hút hồn trước sắc đẹp Hiên Hồng Vũ trước đó cũng biến mất theo thời gian.
Vậy nhưng Hiên Hồng Vũ đã rất nặng tình với Thượng Quan Tình Nhu, biến đó thành một dạng chấp niệm mất rồi.
Một người rất muốn khống chế, một người rất muốn trốn thoát quả đúng là một bi kịch.
"Mười Một, ngươi là ám vệ của Hiên Hồng Vũ. Dù ngươi đang ở bên ta nhưng lòng ngươi vẫn trung thành với chủ cũ của ngươi. Ngươi không cần theo ta nữa, ngươi đi đi." Thượng Quan Tình Nhu không muốn liên quan với Hiên Hồng Vũ nữa thật.
Ninh Thư nheo mày: "Chủ tử bảo ta bảo vệ cô, đây là trách nhiệm của ta."
Ninh Thư lướt nhanh mắt qua các ám vệ bao vây nhìn cô chòng chọc, e là hôm nay không thoát khỏi căn phòng này trong êm xuôi được rồi.
Hiên Tiêu Thiên đặt chén lên bàn, nói hờ hững: "Tam ca có lòng quá, ngươi đến để giám thị và cũng tiện thể bảo vệ nha đầu này."
Ninh Thư đã hiểu ý rồi, hắn ta đang chê cái đuôi phiền phức là cô đây. Và vì mình lén báo tin cho Hiên Hồng Vũ làm hai anh chị không có cơ hội đi chơi riêng với nhau, cứ hẹn là đổ bể.
"Trách nhiệm của ta là bảo vệ Thượng Quan tiểu thư, không phải giám thị cô ấy." Ninh Thư nói mà không biết ngượng mồm, không biết ê chề cái mặt.
Thượng Quan Tình Nhu nhìn Ninh Thư mà cạn lời, "Vậy tại sao mỗi lần ta ra ngoài Hiên Hồng Vũ đều đi theo. Không phải ngươi nói thì sao hắn biết?"
Ninh Thư nghe Thượng Quan Tình Nhu gọi thẳng tên Hiên Hồng Vũ mà cảm thấy sa mạc lời. Dù gì Hiên Hồng Vũ cũng là một hoàng tử, gọi thẳng họ tên ra như vậy là đại nghịch bất đạo rồi.
Ninh Thư rất cố gắng bóp méo sự thật, "Là ta nói cho chủ tử biết. Chủ tử đã dặn phải báo cáo lại với ngài mỗi khi Thượng Quan tiểu thư ra ngoài, đó là chủ tử đang quan tâm tiểu thư." Mà Hiên Hồng Vũ cũng bắt nguồn từ sự quan tâm, dù cho phần đa là muốn nắm Thượng Quan Tình Nhu trong lòng bàn tay.
Thượng Quan Tình Nhu bỗng cả giận, "Đó còn không phải giám thị thì là gì, sao Hiên Hồng Vũ làm vậy được."
Thượng Quan Tình Nhu cau có vô cùng, ghét ra mặt, "Ngươi đi đi, ta không cần ngươi bảo vệ."
Hiên Tiêu Thiên đứng dậy nói lạnh lùng: "Đi vậy không được."
Ninh Thư bặm môi nhìn Hiên Tiêu Thiên mà tay đặt trên hông siết chặt thanh kiếm.
"Cô ta là ám vệ tử sĩ của Tam ca, không thể để cô ta đi như thế được." Mắt Hiên Tiêu Thiên nhìn Ninh Thư đầy sát ý.
Thượng Quan Tình Nhu hỏi thắc mắc: "Ám vệ tử sĩ là sao?"
Hiên Tiêu Thiên giải thích qua loa: "Loại người ấy chỉ có chủ tử trong tim, không sợ chết, không chừa bất cứ thủ đoạn nào vì lệnh của chủ tử. Không được phép để loại người này sống, phải giết ngay lập tức."
"Cô ta đã quá thông thuộc phủ thượng thư, muốn hại nàng quá dễ." Hiên Tiêu Thiên nói với Thượng Quan Tình Nhu: "Mà còn chẳng biết loại người này đã nhuốm bao nhiêu máu của người vô tội nữa."
Ninh Thư: (╯‵□′)╯︵┻━┻
Đậu má, nói như kiểu chú em không có ám vệ tử sĩ ấy. Tử sĩ là quân mà những người như chú em đào tạo ra. Dù có giết người vô tội thì cũng tính nghiệp chướng đó xuống đầu các chú ấy.
Tay cầm kiếm, giết người là người chứ không phải kiếm.
Thượng Quan Tình Nhu nghe Hiên Tiêu Thiên nói vậy bèn nhìn Ninh Thư và do dự: "Phải giết cô ta thật sao?"
Hiên Tiêu Thiên lắc đầu: "Giữ cô ta lại bên cạnh quá nguy hiểm. Được rồi nàng cứ giao cho ta xử lý là được."
Thượng Quan Tình Nhu do dự và gật đầu: "Được."
Ninh Thư: Đậu mè...
Quyết định sự sống chết của cô hời hợt vậy à?
Ninh Thư biết Hiên Tiêu Thiên muốn giết cô hoặc là moi được tin tình báo quan trọng về Tam hoàng tử Hiên Hồng Vũ từ miệng cô.
Cuộc chiến giành ngôi vị đã manh nha trong bóng đêm rồi.
Cùng với đó, Hiên Hồng Vũ và Hiên Tiêu Thiên sẽ càng ganh đua quyết liệt hơn cả vì Thượng Quan Tình Nhu.
Quyền lợi tối cao và cả cô gái yêu sâu đậm. Người chiến thắng có được tất cả, người thua cuộc mất tất kể cả tính mạng.
Cho dù là ai trong hai người leo lên ngôi vị hoàng đế cũng sẽ giết chết người còn lại ngay lập tức.
"Bắt lại." Hiên Tiêu Thiên ra lệnh cho bốn ám vệ.
Ninh Thư nói ngay: "Đợi đã ta có lời muốn nói."
Bốn ám vệ bỗng dừng động tác nhìn sang Hiên Tiêu Thiên.
Hiên Tiêu Thiên hỏi Ninh Thư lạnh lùng: "Ngươi muốn nói gì?"
Ninh Thư điều động khí đan điền, dồn căng hết sức ép nó lại, nói với Thượng Quan Tình Nhu: "Ta biết hôm nay ta chạy không thoát, ta muốn nói đôi lời với cô."
"Ngươi muốn nói gì?" Thượng Quan Tình Nhu tỏ ra thương hại với kẻ sắp chết.
Ninh Thư vừa điều động khí chạy thoắt đến trước mặt Thượng Quan Tình Nhu và bóp cổ cô ta.
Hiên Tiêu Thiên tái mét mặt, trầm giọng giận dữ khác hoàn toàn với dáng vẻ đào hoa thường ngày, "Thả nàng ấy ra, nếu không bản điện hạ sẽ khiến nhà người muốn sống không được muốn chết không xong."
Ninh Thư nhếch mép bẻ ngoặt cánh tay Thượng Quan Tình Nhu ra sau lưng để cô ta không cử động được.
"Ngươi lừa ta." Thượng Quan Tình Nhu vùng vẫy nhưng không cử động được do tay bị giữ sau lưng.
Còn cô thì muốn giết tôi đấy.
Ninh Thư nhếch môi thương lượng với Hiên Hồng Vũ: "Thả cho ta đi."
"Không thể." Hiên Tiêu Thiên sầm mặt, bị con tép riu uy hiếp là chuyện đã quá khôi hài. Hiên Tiêu Thiên không còn tâm trạng bắt và tra hỏi ám vệ này nữa, giờ bắt được là giết ngay tại chỗ.
Ninh Thư siết mạnh cổ Thượng Quan Tình Nhu hơn, Thượng Quan Tình Nhu thở nặng nhọc do bị đau. Nước mắt ứa ra và hận Hiên Hồng Vũ vô cùng. Trước đó cô bị Hiên Hồng Vũ bóp cổ và giờ lại là ám vệ của Hiên Hồng Vũ bóp cổ.
Cảm nhận được cơ thể lạnh toát ngập tràn sát ý sau lưng, Thượng Quan Tình Nhu bị Ninh Thư làm cho hơi sờ sợ. Nhớ đến chuyện Hiên Tiêu Thiên nói ám vệ tử sĩ đều giết người không ghê tay là sợ càng thêm sợ.
Hai bên cứ giằng co trong im lặng tại căn phòng của tiểu thư khuê các. Thấy Hiên Tiêu Thiên không nhượng bộ mình là Ninh Thư kề ngay kiếm sát cổ Thượng Quan Tình Nhu, "Thả cho ta đi không ta giết nàng."
Hiên Tiêu Thiên nhìn Ninh Thư rồi lại nhìn thanh kiếm kề cổ Thượng Quan Tình Nhu với khuôn mặt thờ ơ bình tĩnh.
Ninh Thư dí kiếm, lưỡi kiếm bén chạm vào da cổ mịn màng của Thượng Quan Tình Nhu khiến máu chảy ròng theo lưỡi kiếm.
Thượng Quan Tình Nhu đau đến kêu thé lên, nước mắt tuôn rơi. Hiên Tiêu Thiên biến sắc ngay lập tức, hít thật sâu rồi gằn giọng nói với Ninh Thư: "Bản điện hạ thả ngươi đi, ngươi thả nàng ra đã."
Ninh Thư có ngu đâu, thả Thượng Quan Tình Nhu ra là bốn tử sĩ kia sẽ bao vây tấn công cô và còn giết cô nữa. Ninh Thư không cho rằng Hiên Tiêu Thiên vẫn định nhốt cô lại sau khi cô đã làm Thượng Quan Tình Nhu bị thương đâu.
Cô đã khiêu khích cái uy của Hiên Tiêu Thiên, chỉ còn nước giết không tha thôi.