Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 440
Chuyển ngữ: Wanhoo
Lần đầu có người đến phòng làm việc của cô.
Ninh Thư chỉnh lại nét mặt và bảo vào đi.
Người bước vào cầm bó hoa che mặt. Ninh Thư nhìn bộ vest đó là biết ai rồi.
"Tặng vợ anh." Trương Gia Sâm đi vào tặng hoa hồng cho Ninh Thư.
Ninh Thư nhận bó hoa, cúi xuống ngửi và mỉm cười.
Thấy chồng tài liệu cao trên bàn, ánh mắt Trương Gia Sâm hơi loé, "Vẫn đang đọc tài liệu à, đến giờ tan làm rồi đó."
Ninh Thư bảo: "Ừ nhỉ, đôi chỗ em không hiểu nên hơi mất thời gian."
"À mà sao lại tặng hoa cho em?" Ninh Thư lảng sang chuyện khác, cười bảo: "Tự nhiên được quan tâm thế này làm em sợ nha."
Ninh Thư đặt bó hoa lên bàn, chẳng màng nó nữa. Trương Gia Sâm hỏi: "Em không vui à Diệu Diệu?"
Đây là lần đầu Trương Gia Sâm tặng hoa. Ngày trước Miêu Diệu Diệu biết điều kiện nhà Trương Gia Sâm không khá, chưa từng đòi Trương Gia Sâm tặng quà mình. Dù Trương Gia Sâm có muốn mua, Miêu Diệu Diệu cũng không cho phép.
Ngày yêu nhau Trương Gia Sâm vẫn chỉ là nhân viên bình thường, hơn phân nửa tiền lương đều gửi về nhà. Miêu Diệu Diệu thương Trương Gia Sâm nên đến tận bây giờ, thứ duy nhất Trương Gia Sâm tặng Miêu Diệu Diệu đó là nhẫn kết hôn.
Lần nào Trương Gia Sâm định mua quà là lại mua ngay trước mặt Miêu Diệu Diệu. Ninh Thư cười trong lòng, đã muốn mua thì mua trộm đi, chẳng lẽ Miêu Diệu Diệu bắt mang đồ đi trả chắc?
Dù gì Miêu Diệu Diệu cũng là con gái nhà giàu, không làm cái chuyện đó được đâu.
Trương Gia Sâm thấy ánh mắt Ninh Thư tỉnh bơ, lại hỏi: "Em không thích hoa hồng ư Diệu Diệu?"
Ninh Thư gật đầu, "Em không thích hoa hồng, em thích tulip cơ. Ý nghĩ của tulip là tình yêu thuần khiết cao quý đó anh."
Mặt Trương Gia Sâm cứng lại trong nháy mắt. Hình như không nghe ra câu nói bóng nói gió của Ninh Thư hay sao mà cầm tay Ninh Thư, nhìn Ninh Thư và bảo: "Em đang giận đúng không?"
Ninh Thư chỉ nghiêng đầu nhìn Trương Gia Sâm và rút khẽ tay mình về, tay Trương Gia Sâm lạnh quá.
"Bố mẹ anh là nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Để cho anh học đại học mà bán hết của cải, thỉnh thoảng tiết kiệm quá, không nỡ ăn cái này cái kia." Trương Gia Sâm nhăn mày, "Anh xin lỗi em hộ bố mẹ anh."
Ninh Thư lắc đầu, "Em không trách họ, em nói thật đấy. Thấy họ sống khổ như thế em mới biết em hạnh phúc biết bao. Vậy nên em mới quyết định phải quản lý công ty thật tốt."
Ninh Thư cố tình nói để làm ai đó tức đấy.
Ánh mắt Trương Gia Sâm loé nguy hiểm, anh khoác vai Ninh Thư, cười bảo: "Hết giờ làm việc rồi, anh qua đón vợ anh về nhà."
Ninh Thư xách túi lên, cười: "Vâng."
Trương Gia Sâm cũng cười.
Trông cả hai như đôi vợ chồng mặn nồng, nhưng thực chất mỗi người đang tự thả trôi theo dòng suy nghĩ của mình.
Ninh Thư đang sóng bước bên Trương Gia Sâm, ra đến sảnh chính lại nhìn thấy thư ký đeo kính gọng đen đang đứng đợi ở sảnh.
Ninh Thư quan sát cô thư ký này thật kỹ. Cô ta còn chẳng xinh như Miêu Diệu Diệu, chẳng lẽ cô ta là tình yêu đích thực của Trương Gia Sâm à?
"Phó tổng, có tài liệu này cần anh ký tên ạ." Thư ký nói giọng hơi run với Trương Gia Sâm.
Trương Gia Sâm mím môi, bước nhanh qua mở tài liệu ra xem. Anh nhìn lướt qua cô thư ký, cô thư ký cúi đầu im lặng.
Trương Gia Sâm ký tên lên, Ninh Thư bước qua hỏi: "Tài liệu gì thế, cho em xem với. Dù gì em cũng là tổng giám đốc công ty cơ mà."
Trương Gia Sâm gập ngay tài liệu lại, bảo: "Chẳng có gì to tát cả."
Ninh Thư nhướng mày: "Không phải chuyện to tát mà thư ký anh vội thế à?" Ninh Thư mới nhìn lướt qua nhanh đã thấy đó là tờ giấy trắng rồi. Bắt tội Trương Gia Sâm ký tên xuống tờ giấy trắng nghiêm túc như thế.
Trương Gia Sâm kéo Ninh Thư: "Đi thôi, hết giờ làm việc rồi không nói chuyện công việc."
Ninh Thư ngoảnh lại nhìn cô thư ký kia, cô ta vẫn đứng ôm tài liệu nhìn theo dáng Trương Gia Sâm mãi.
Ninh Thư ngoảnh lại nhìn lướt qua Trương Gia Sâm, đủ suy nghĩ lướt qua đầu cô.
Lên xe rồi Ninh Thư bảo thẳng: "Hay em về nhà bố mẹ em nhé, đồ đạc của em ở nhà cả mà."
Trương Gia Sâm mím môi, "Ừ."
Về đến nhà cái là bà Miêu qua hỏi han Ninh Thư ân cần. Hỏi xem Ninh Thư đi làm có mệt không, có bị ai bắt nạt không, vân vân và mây mây...
Ninh Thư trả lời hết tất cả.
Bà Miêu bưng cho Ninh Thư một bát canh, bảo là canh tẩm bổ và bắt Ninh Thư uống.
Sau đó bà lại múc cho Trương Gia Sâm một bát. Trương Gia Sâm cảm ơn cực vui vẻ, uống xong còn khen canh bà Miêu nấu ngon nữa.
Bà Miêu vui lắm.
Dẫu vậy Ninh Thư vẫn nhận thấy Trương Gia Sâm có việc trăn trở nên hơi ngẩn ngơ. Ninh Thư đoán là chuyện của cô thư ký.
Ninh Thư nói với Trương Gia Sâm: "Gia Sâm, em muốn ở nhà một thời gian, em muốn hỏi bố một số việc."
Trương Gia Sâm trầm ngâm một chút rồi nói: "Ừ, thế anh về trước đây."
Ninh Thư gật đầu
Trương Gia Sâm cầm áo khác đi ngay, Ninh Thư chỉ nhìn theo dáng Trương Gia Sâm bằng đôi mắt lạnh lùng.
"Sao Gia Sâm về thế? Các con là vợ chồng, ở lại có sao đâu, đâu phải là chưa kết hôn chứ?" Bà Miêu dí trán Ninh Thư, "Làm gì mà không giữ thằng bé lại."
"À đúng rồi, con có cái này nói với Gia Sâm." Ninh Thư nói với bà Miêu thế rồi cầm chìa khoá ra gara lái xe đi.
Ninh Thư ra ngoài không phải đi tìm Trương Gia Sâm, mà là đi đến văn phòng thám tử.
Ninh Thư vào thẳng vấn đề với quản lý văn phòng: "Tôi muốn anh điều tra ông chồng Trương Gia Sâm của tôi và thư ký của anh ta."
Ninh Thư đẩy ảnh của Trương Gia Sâm qua quản lý, "Đây là Trương Gia Sâm, còn đây là tiền cọc."
"Vâng, có tin tôi sẽ báo cho cô." Quản lý nhận ảnh và tiền.
Ninh Thư rời khỏi văn phòng thám tử rồi đánh xe qua một hiệu thuốc bắc mua một ít thuốc rồi lái xe về nhà. Về chuyện Trương Gia Sâm có đi tìm cô thư ký bé nhỏ hay không thì Ninh Thư chẳng bận tâm.
Chỗ thuốc bắc này mua cho ông Miêu. Ông Miêu béo quá rồi, lipit máu cao mà còn chưa kể tiểu đường, cao huyết áp. Xuất huyết não là sẽ không tỉnh lại nữa.
Về đến nhà cái là tự tay Ninh Thư nấu thuốc. Thật ra đây cũng chẳng phải thuốc bắc, gọi là thuốc điều trị dần dần cơ thể ông Miêu thôi.
Ông Miêu thấy đích thân con gái nấu thuốc cho mình thì cảm động lắm. Được uống đồ con gái nấu là chuyện hạnh phúc mà.
"Bố ơi, sau này ngày nào bố cũng phải uống cái này nhé. Bố phải ăn nhiều hoa quả, uống nhiều nước, kiêng thịt cá và nhất là không được uống rượu đấy." Ninh Thư siết nắm tay, "Bố phải tu thân dưỡng tính rồi."
Ông Miêu cười phá lên, "Đúng là con gái cưng của bố, sau này cái gì cũng nghe con gái hết."
Ông Miêu trong cốt truyện có hơn năm mươi nhưng lại xuất huyết não, bác sĩ bảo ông Miêu xuất huyết nghiêm trọng, nhiều mạch máu vỡ tung, cái chết đến quá nhanh và tức thì.
Lần đầu có người đến phòng làm việc của cô.
Ninh Thư chỉnh lại nét mặt và bảo vào đi.
Người bước vào cầm bó hoa che mặt. Ninh Thư nhìn bộ vest đó là biết ai rồi.
"Tặng vợ anh." Trương Gia Sâm đi vào tặng hoa hồng cho Ninh Thư.
Ninh Thư nhận bó hoa, cúi xuống ngửi và mỉm cười.
Thấy chồng tài liệu cao trên bàn, ánh mắt Trương Gia Sâm hơi loé, "Vẫn đang đọc tài liệu à, đến giờ tan làm rồi đó."
Ninh Thư bảo: "Ừ nhỉ, đôi chỗ em không hiểu nên hơi mất thời gian."
"À mà sao lại tặng hoa cho em?" Ninh Thư lảng sang chuyện khác, cười bảo: "Tự nhiên được quan tâm thế này làm em sợ nha."
Ninh Thư đặt bó hoa lên bàn, chẳng màng nó nữa. Trương Gia Sâm hỏi: "Em không vui à Diệu Diệu?"
Đây là lần đầu Trương Gia Sâm tặng hoa. Ngày trước Miêu Diệu Diệu biết điều kiện nhà Trương Gia Sâm không khá, chưa từng đòi Trương Gia Sâm tặng quà mình. Dù Trương Gia Sâm có muốn mua, Miêu Diệu Diệu cũng không cho phép.
Ngày yêu nhau Trương Gia Sâm vẫn chỉ là nhân viên bình thường, hơn phân nửa tiền lương đều gửi về nhà. Miêu Diệu Diệu thương Trương Gia Sâm nên đến tận bây giờ, thứ duy nhất Trương Gia Sâm tặng Miêu Diệu Diệu đó là nhẫn kết hôn.
Lần nào Trương Gia Sâm định mua quà là lại mua ngay trước mặt Miêu Diệu Diệu. Ninh Thư cười trong lòng, đã muốn mua thì mua trộm đi, chẳng lẽ Miêu Diệu Diệu bắt mang đồ đi trả chắc?
Dù gì Miêu Diệu Diệu cũng là con gái nhà giàu, không làm cái chuyện đó được đâu.
Trương Gia Sâm thấy ánh mắt Ninh Thư tỉnh bơ, lại hỏi: "Em không thích hoa hồng ư Diệu Diệu?"
Ninh Thư gật đầu, "Em không thích hoa hồng, em thích tulip cơ. Ý nghĩ của tulip là tình yêu thuần khiết cao quý đó anh."
Mặt Trương Gia Sâm cứng lại trong nháy mắt. Hình như không nghe ra câu nói bóng nói gió của Ninh Thư hay sao mà cầm tay Ninh Thư, nhìn Ninh Thư và bảo: "Em đang giận đúng không?"
Ninh Thư chỉ nghiêng đầu nhìn Trương Gia Sâm và rút khẽ tay mình về, tay Trương Gia Sâm lạnh quá.
"Bố mẹ anh là nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Để cho anh học đại học mà bán hết của cải, thỉnh thoảng tiết kiệm quá, không nỡ ăn cái này cái kia." Trương Gia Sâm nhăn mày, "Anh xin lỗi em hộ bố mẹ anh."
Ninh Thư lắc đầu, "Em không trách họ, em nói thật đấy. Thấy họ sống khổ như thế em mới biết em hạnh phúc biết bao. Vậy nên em mới quyết định phải quản lý công ty thật tốt."
Ninh Thư cố tình nói để làm ai đó tức đấy.
Ánh mắt Trương Gia Sâm loé nguy hiểm, anh khoác vai Ninh Thư, cười bảo: "Hết giờ làm việc rồi, anh qua đón vợ anh về nhà."
Ninh Thư xách túi lên, cười: "Vâng."
Trương Gia Sâm cũng cười.
Trông cả hai như đôi vợ chồng mặn nồng, nhưng thực chất mỗi người đang tự thả trôi theo dòng suy nghĩ của mình.
Ninh Thư đang sóng bước bên Trương Gia Sâm, ra đến sảnh chính lại nhìn thấy thư ký đeo kính gọng đen đang đứng đợi ở sảnh.
Ninh Thư quan sát cô thư ký này thật kỹ. Cô ta còn chẳng xinh như Miêu Diệu Diệu, chẳng lẽ cô ta là tình yêu đích thực của Trương Gia Sâm à?
"Phó tổng, có tài liệu này cần anh ký tên ạ." Thư ký nói giọng hơi run với Trương Gia Sâm.
Trương Gia Sâm mím môi, bước nhanh qua mở tài liệu ra xem. Anh nhìn lướt qua cô thư ký, cô thư ký cúi đầu im lặng.
Trương Gia Sâm ký tên lên, Ninh Thư bước qua hỏi: "Tài liệu gì thế, cho em xem với. Dù gì em cũng là tổng giám đốc công ty cơ mà."
Trương Gia Sâm gập ngay tài liệu lại, bảo: "Chẳng có gì to tát cả."
Ninh Thư nhướng mày: "Không phải chuyện to tát mà thư ký anh vội thế à?" Ninh Thư mới nhìn lướt qua nhanh đã thấy đó là tờ giấy trắng rồi. Bắt tội Trương Gia Sâm ký tên xuống tờ giấy trắng nghiêm túc như thế.
Trương Gia Sâm kéo Ninh Thư: "Đi thôi, hết giờ làm việc rồi không nói chuyện công việc."
Ninh Thư ngoảnh lại nhìn cô thư ký kia, cô ta vẫn đứng ôm tài liệu nhìn theo dáng Trương Gia Sâm mãi.
Ninh Thư ngoảnh lại nhìn lướt qua Trương Gia Sâm, đủ suy nghĩ lướt qua đầu cô.
Lên xe rồi Ninh Thư bảo thẳng: "Hay em về nhà bố mẹ em nhé, đồ đạc của em ở nhà cả mà."
Trương Gia Sâm mím môi, "Ừ."
Về đến nhà cái là bà Miêu qua hỏi han Ninh Thư ân cần. Hỏi xem Ninh Thư đi làm có mệt không, có bị ai bắt nạt không, vân vân và mây mây...
Ninh Thư trả lời hết tất cả.
Bà Miêu bưng cho Ninh Thư một bát canh, bảo là canh tẩm bổ và bắt Ninh Thư uống.
Sau đó bà lại múc cho Trương Gia Sâm một bát. Trương Gia Sâm cảm ơn cực vui vẻ, uống xong còn khen canh bà Miêu nấu ngon nữa.
Bà Miêu vui lắm.
Dẫu vậy Ninh Thư vẫn nhận thấy Trương Gia Sâm có việc trăn trở nên hơi ngẩn ngơ. Ninh Thư đoán là chuyện của cô thư ký.
Ninh Thư nói với Trương Gia Sâm: "Gia Sâm, em muốn ở nhà một thời gian, em muốn hỏi bố một số việc."
Trương Gia Sâm trầm ngâm một chút rồi nói: "Ừ, thế anh về trước đây."
Ninh Thư gật đầu
Trương Gia Sâm cầm áo khác đi ngay, Ninh Thư chỉ nhìn theo dáng Trương Gia Sâm bằng đôi mắt lạnh lùng.
"Sao Gia Sâm về thế? Các con là vợ chồng, ở lại có sao đâu, đâu phải là chưa kết hôn chứ?" Bà Miêu dí trán Ninh Thư, "Làm gì mà không giữ thằng bé lại."
"À đúng rồi, con có cái này nói với Gia Sâm." Ninh Thư nói với bà Miêu thế rồi cầm chìa khoá ra gara lái xe đi.
Ninh Thư ra ngoài không phải đi tìm Trương Gia Sâm, mà là đi đến văn phòng thám tử.
Ninh Thư vào thẳng vấn đề với quản lý văn phòng: "Tôi muốn anh điều tra ông chồng Trương Gia Sâm của tôi và thư ký của anh ta."
Ninh Thư đẩy ảnh của Trương Gia Sâm qua quản lý, "Đây là Trương Gia Sâm, còn đây là tiền cọc."
"Vâng, có tin tôi sẽ báo cho cô." Quản lý nhận ảnh và tiền.
Ninh Thư rời khỏi văn phòng thám tử rồi đánh xe qua một hiệu thuốc bắc mua một ít thuốc rồi lái xe về nhà. Về chuyện Trương Gia Sâm có đi tìm cô thư ký bé nhỏ hay không thì Ninh Thư chẳng bận tâm.
Chỗ thuốc bắc này mua cho ông Miêu. Ông Miêu béo quá rồi, lipit máu cao mà còn chưa kể tiểu đường, cao huyết áp. Xuất huyết não là sẽ không tỉnh lại nữa.
Về đến nhà cái là tự tay Ninh Thư nấu thuốc. Thật ra đây cũng chẳng phải thuốc bắc, gọi là thuốc điều trị dần dần cơ thể ông Miêu thôi.
Ông Miêu thấy đích thân con gái nấu thuốc cho mình thì cảm động lắm. Được uống đồ con gái nấu là chuyện hạnh phúc mà.
"Bố ơi, sau này ngày nào bố cũng phải uống cái này nhé. Bố phải ăn nhiều hoa quả, uống nhiều nước, kiêng thịt cá và nhất là không được uống rượu đấy." Ninh Thư siết nắm tay, "Bố phải tu thân dưỡng tính rồi."
Ông Miêu cười phá lên, "Đúng là con gái cưng của bố, sau này cái gì cũng nghe con gái hết."
Ông Miêu trong cốt truyện có hơn năm mươi nhưng lại xuất huyết não, bác sĩ bảo ông Miêu xuất huyết nghiêm trọng, nhiều mạch máu vỡ tung, cái chết đến quá nhanh và tức thì.