-
Chương 1721-1725
Chương 1721 Liên thủ 1
Tới giờ tranh đoạt ở Trung Châu đã trải qua mười ba ngày, phần lớn mọi người đã đi vào khu vực trong của Trung Châu, hoặc đang trên đường tới khu vực này.
Bên phía Thiên La Bảo Tự đã tập hợp gần đủ mọi người, có khoảng hơn bốn mươi người.
Sau khi thấy Pháp Minh tới, đám tăng nhân của Thiên La Bảo Tự lao nhao đến hỏi: “Pháp Minh sư đệ, sao giờ ngươi mới đến? Hai vị này là ai?”
Pháp Minh căm hận nói: “Đừng nói nữa, trên đường ta bị ba võ giả Phạm Giáo bao vây, thiếu chút nữa không đến đây được.”
Nói đến đây, Pháp Minh vội vàng kéo Sở Hưu và Thương Thiên Lương tới giới thiệu cho mọi người: “Hai vị này là truyền nhân của Cổ Tôn ở Đông Vực, Sở Hưu; và Thương Thiên Lương lão tiên sinh. Bọn họ còn là người của Hoàng Thiên Các.
Lần này nếu không có bọn họ ra tay giúp đỡ, e là ta đã bị đám người Phạm Giáo kia hạ gục rồi.
Đúng rồi, Pháp Tịnh sư huynh đâu? Ta muốn nói cho hắn một chuyện lớn!
Không ngờ người của Phạm Giáo lại kiếm được một loại bí pháp có thể tìm được vị trí của nhau.
Bây giờ bọn chúng đã bắt đầu tụ tập, tốp năm tụm ba săn giết người của Thiên La Bảo Tự ta!”
Lúc này một giọng nói u buồn vang lên: “Sư đệ, ngươi nói muộn rồi, ta đã biết chuyện này từ lâu, thậm chí Thiên La Bảo Tự ta đã tổn thất gần mười người.”
Đám người tách ra, một tăng nhân áo trắng đi từ trong đó ra.
Người kia tuy gọi Pháp Minh là sư đệ, nhưng thực tế trông hắn còn trẻ hơn Pháp Minh, dung mạo mới hơn ba mươi, đường nét gương mặt cứng rắn mạnh mẽ, nhưng không biết vì sao hai mắt luôn nhắm lại.
Sở Hưu nhìn về phía Thương Thiên Lương, ánh mắt dò hỏi.
Chẳng phải Thiên La Bảo Tự phân chia địa vị thực lực theo màu sắc của cà sa à?
Màu đỏ là Thiên Địa Thông Huyền, màu vàng là Võ Tiên, nhưng vị này toàn thân màu trắng, hắn có địa vị gì?
Thương Thiên Lương đáp lại bằng ánh mắt nghi hoặc, hắn cũng chỉ nghe tin đồn mà thôi, làm sao biết nhiều hơn?
Còn bên kia, Pháp Minh nghe nhà mình đã tổn thất gần mười người, hắn lập tức biến sắc, hung hăng nói: “Đám ác đồ dị đoan nay! Thật đáng chết!”
Trước khi đến đây hắn cũng đoán trước Thiên La Bảo Tự bị đánh bất ngờ, sẽ có một chút tổn thất, nhưng hắn không ngờ tổn thất lại lớn đến vậy.
Sau khi đau buồn một lát, Pháp Minh tụng niệm vài câu kinh văn vãng sinh rồi giới thiệu Sở Hưu cho bọn họ: “Sở công tử, Thương lão tiên sinh, vị này là thủ lĩnh của Thiên La Bảo Tự chúng ta lần này, đệ tử chân truyền của Tịnh Liên Tôn Giả trong Hóa Sinh Các, Pháp Tịnh sư huynh, cũng là người thừa kế chức vị trụ trì của Hóa Sinh Các trong tương lai.”
Sở Hưu khẽ gật đầu, y cũng nghe danh Hóa Sinh Các của Thiên La Bảo Tự.
Dưới trướng Thiên La Bảo Tự có mười mấy các và viện, mỗi nơi có chức vụ riêng, trong đó Hóa Sinh Các là một trong những nơi có thực lực mạnh nhất.
Đặc biệt là về mặt khắc chế công pháp của Phạm Giáo, có thể nói Hóa Sinh Các là khắc tinh của Phạm Giáo.
Thậm chí sự tồn tại của Đại Hắc Thiên Thần Cung chính là để chống lại Hóa Sinh Các.
Sở Hưu chắp tay với Pháp Tịnh, mỉm cười nói: “Cho dù hiện giờ Pháp Tịnh đại sư kế thừa chức vị trụ trì của Hóa Sinh Các cũng được, nếu ta không đoán sai, Pháp Tịnh đại sư đã bước vào cảnh giới Võ Tiên?”
Lực lượng trên người Pháp Tịnh rất thuần túy, thậm chí thuần túy tới mức khiến Sở Hưu không thể nhìn ra cảnh giới cụ thể của hắn.
Nhưng chỉ đoán thôi là biết, nếu bên Phạm Giáo có Tân Già La, chắc chắn bên Thiên La Bảo Tự cũng có một cường giả cảnh giới Võ Tiên.
Pháp Tịnh lắc đầu nói: “Gia sư đang lúc tráng niên, còn có thể tiếp tục che mưa che gió cho Thiên La Bảo Tự, còn xa mới tới phiên ta ra tay.
Sở thí chủ, Thương thí chủ, đa tạ hai vị đã cứu đệ tử của Thiên La Bảo Tự ta. Ân tình này, bần tăng sẽ ghi nhớ.”
Pháp Minh ở bên cạnh vội vàng nói: “Sư huynh, Sở thí chủ có thù với Tân Già La của Phạm Giáo, thậm chí Tân Già La còn chỉ đích danh nói muốn đoạt mạng Sở thí chủ.
Cho nên trước khi đến đây ta và Sở thí chủ, Thương thí chủ đã bàn bạc, hai bên chúng ta liên thủ, cùng đối phó với Phạm Giáo!”
Vừa nghe xong câu này, Pháp Tịnh hơi cau mày, những võ giả Thiên La Bảo Tự khác cũng có vẻ không thoải mái.
Bọn họ không phải Pháp Minh đơn thuần, nghĩ rằng chuyện hai bên liên thủ chỉ cần môi dưới đụng môi trên là xong.
Với thực lực và địa vị của Thiên La Bảo Tự, nói một câu không dễ nghe, cho dù Xung Thu Thủy tới đây cũng phải khách khí gọi bọn họ là đại sư.
Liên thủ? Người bình thường thậm chí còn không có tư cách liên thủ với Thiên La Bảo Tự.
Thấy biểu cảm mất tự nhiên của mọi người, Sở Hưu cười ha hả nói: “Chuyện liên thủ là Pháp Minh đại sư nói, tại hạ cũng không chối từ. Dù sao thêm người cũng là thêm một phần sức.
Nhưng nếu hiện tại chư vị đại sư có chỗ khó xử, vậy tại hạ cũng không ở lâu. Chư vị, gặp lại tại Đại La Thần Cung.”
Nói xong, Sở Hưu quay người định rời khỏi.
Tuy thực lực của Pháp Minh không yếu nhưng là người tương đối ngay thẳng, miệng lưỡi cũng hơi ngốc.
Sở Hưu là hắn mời tới, còn cứu tính mạng của hắn, kết quả tới chỗ bọn sư huynh lại gặp thái độ như vậy, chuyện này khiến Pháp Minh khá băn khoăn.
Pháp Minh bất chấp bọn Sở Hưu đang ở đây, vội vàng nói với Pháp Tịnh: “Sư huynh! Sở công tử và Thương thí chủ đều là cường giả nửa bước Võ Tiên, ba cung chủ Phạm Giáo gặp hắn cũng bị giết như giết gà giết chó.
Cho hai người bọn họ trợ giúp, chắc chắn phần thắng của chúng ta khi đối đầu với Phạm Giáo sẽ tăng thêm ba thành!”
Nghe bốn chữ nửa bước Võ Tiên, những võ giả Thiên La Bảo Tự ở đây mới rung động.
Cho dù là ở Trung Châu, khắp nơi đều có cường giả, đây cũng là trợ thủ rất tốt.
Pháp Tịnh hơi nhíu mày, bước tới một bước nói: “Sở thí chủ, xin chờ một lát.”
Nhưng lúc này bước chân của Sở Hưu lại không hề dừng lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Đây không phải mua bán.
Trước đó là Pháp Minh kia ‘xin’ y liên thủ, kết quả các ngươi nói không muốn là không muốn, bây giờ lại đồng ý, nào có chuyện tốt như vậy?
Pháp Tịnh vung nhẹ tay trái, hoa sen vàng trong suốt bay lên, ngăn trước mặt Sở Hưu, nhu hòa nhưng lại khiến người ta có cảm giác không thể rung chuyển.
Sở Hưu cũng giơ tay niết ấn quyết, Đại Nhật Như Lai Ấn được thi triển.
Sau lưng y, pháp tướng Đại Nhật Như Lai nóng rực hiển hiện, tuy cũng thuộc nhánh Phật môn, nhưng phật quang lại có thuộc tính hoàn toàn khác đóa hoa sen kia, nhưng hai bên giằng co, hoàn toàn không rơi xuống hạ phong.
Sở Hưu quay đầu lại, như cười như không nói: “Đây là Tịnh Liên Phật Quang của Hóa Sinh Các? Danh bất hư truyền.
Nhưng Pháp Tịnh đại sư, nói thế nào thì ta cũng cứu người của Thiên La Bảo Tự các ngươi, các ngươi đối xử với ân nhân như vậy đấy à?”
Pháp Tịnh miệng niệm phật hiệu, thi lễ với Sở Hưu nói: “Vừa rồi là chúng ta vô lễ, mong Sở thí chủ thứ lỗi.
Chương 1722 Liên thủ 2
Phạm Giáo đã là kẻ địch chung của chúng ta, Thiên La Bảo Tự ta đồng ý liên thủ với Sở thí chủ và Thương thí chủ.
Số hồn tinh và lệnh bài đoạt được chia đều theo số kẻ địch đánh bại, khi tới tranh đoạt ở Đại La Thần Cung, hai bên chúng ta cũng không trở thành kẻ địch.”
Nghe Pháp Tịnh nói vậy, gương mặt Sở Hưu mới nở nụ cười.
Pháp Tịnh này đúng là người biết nói chuyện.
Sở Hưu gật đầu nói: “Nếu Pháp Tịnh đại sư đã nói vậy, tại hạ từ chối thì bất kính.
Thời gian cấp bách, chúng ta nên bàn về chuyện Phạm Giáo luôn đi.
Nếu Pháp Tịnh đại sư đã biết Phạm Giáo có bí pháp liên lạc với nhau, chẳng hay Pháp Tịnh đại sư định đối phó ra sao?”
Pháp Tịnh thở dài một tiếng nói: “Nói thật, điểm này là Thiên La Bảo Tự ta chuẩn bị không đủ, sau khi biết đã là quá muộn.
Nghĩ lại thì chỉ có một cách thôi, ngoài dẫn tất cả mọi người tới tìm Tân Già La, không còn cách nào khác.
Người của Phạm Giáo có thể chia thành các nhóm nhỏ đi riêng lẻ là vì bọn họ biết vị trí của nhau.
Nếu chúng ta cũng bắt chước Phạm Giáo, chia nhỏ ra, vậy là tự tìm đường chết; rất dễ bị Phạm Giáo đánh tan từng tốp một.
Nhưng nếu chúng ta tập trung lại cùng tới tìm Tân Già La, mục tiêu quá lớn, rất dễ bị Tân Già La phát giác. Đến lúc đó Tân Già La chỉ cần rút lui trước, chúng ta sẽ bị trì hoãn tại đây.”
Pháp Tịnh chỉ vào bản thân nói: “Sáu danh ngạch của Đại La Thần Cung, Thiên La Bảo Tự ta chắc chắn phải lấy được một.
Những sư huynh sư đệ này đều tới để giúp ta, lệnh bài và hồn tinh đoạt được, cuối cùng đều giao cho ta.
Nhưng nếu chúng ta bị trì hoãn ở nơi này, tới cuối cùng lượng lệnh bài và hồn tinh đều giảm sút, rất có thể cuối cùng sẽ bị đào thải. Tân Già La đang có ý định như vậy.”
Trước khi Sở Hưu đến, Pháp Tịnh đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Chia ra thì dễ bị đánh tan từng tốp một, tập trung nhiều người đúng là an toàn, nhưng không tìm được người, bọn họ làm sao bây giờ? Nếu trễ nải thời gian cướp đoạt lệnh bài và hồn tinh, dẫn tới bị đào thải trong trận tranh đoạt Đại La Thần Cung này, cuối cùng người thua vẫn là bọn họ.
Cho nên thật ra Pháp Tịnh đã tính toán, nếu thật sự không được, bọn họ bất chấp không quan tâm tới Phạm Giáo nữa, trực tiếp săn giết yêu quỷ.
Về mặt công pháp, võ giả của Thiên La Bảo Tự có năng lực ngưng tâm định thần, sơ hở tâm cảnh tương đối nhỏ, khi nhắm vào yêu quỷ có ưu thế rất lớn.
Nhưng làm vậy có vẻ khá hèn nhát, cứ như Thiên La Bảo Tự bọn họ sợ Phạm Giáo, cho nên Pháp Tịnh không nói ra miệng.
Sở Hưu nghe vậy không khỏi mỉm cười đáp: “Phạm Giáo làm vậy là nhằm vào Thiên La Bảo Tự.
Nhưng Phạm Giáo lại không ngờ ta và Thiên La Bảo Tự liên thủ.
Thiên La Bảo Tự đông người, dễ bị nhắm vào, nhưng mục tiêu của ta lại rất nhỏ.
Chỉ cần quý tự tin tưởng ta, phái người đi riêng làm mồi nhử, chuyện khác cứ để ta giải quyết.
Cho nên vấn đề mấu chốt hiện tại là, chư vị có tin không?”
Nghe Sở Hưu nói vậy, sắc mặt đám hòa thượng Thiên La Bảo Tự đều khá khó coi.
Bọn họ đường đường chí tôn trong Phật tông, Thiên La Bảo Tự, lại phải ra làm mồi nhử, chuyện này khiến bọn họ khó lòng tiếp thu.
Huống chi Sở Hưu chỉ là người ngoài, đi làm mồi nhử không khác gì đặt tính mạng mình vào tay người ta. Đúng là bọn họ khó lòng tin tưởng Sở Hưu.
Đúng lúc này, Pháp Minh đột nhiên đứng ra nói: “Sư huynh, Sở thí chủ là ta dẫn tới, nếu bây giờ cần đi làm mồi nhử, vậy đương nhiên phải do ta làm.”
Pháp Tịnh nhìn hắn một cái, lát sau mới gật đầu nói: “Vậy cứ làm theo lời Sở thí chủ.
Nhưng ta hy vọng, Sở thí chủ có thể tận lực bảo đảm an toàn cho Pháp Minh.”
Sở Hưu mỉm cười đáp: “Pháp Tịnh đại sư yên tâm, những người hợp tác với Sở Hưu ta chưa bao giờ phải thất vọng.”
Khu vực bên trong của Trung Châu, trong một hang động khổng lồ, lúc này đèn đuốc sáng choang.
Nhưng nhìn kỹ lại, đó không phải đèn đuốc mà là ánh sáng thái dương chói mắt chiếu rọi trong hang động, khiến toàn bộ hang động sáng rực.
Tân Già La ngồi xếp bằng trong đó, không ngừng hít vào thiên địa nguyên khí dồi dào xung quanh, hồi phục lực lượng của mình.
Hắn vừa bước vào cảnh giới Võ Tiên, lúc này điểm quan trọng nhất là ổn định cảnh giới, không thể để điều này ảnh hưởng tới lực chiến đấu của bản thân.
Nếu hắn đối thủ ở bên ngoài, hắn có rất nhiều thời gian ổn định cảnh giới, thậm chí có tốn mấy năm cũng được.
Nhưng nơi này là Trung Châu, không khéo kế tiếp sẽ phải nghênh đón một trận đại chiến, hắn không có thời gian để trì hoãn.
Một lúc lâu sau, một võ giả áo đen đi tới hạ giọng nói: “Cung chủ... À không,
điện chủ, ta đã tra rõ, ba người Sư Kỳ đều đã bỏ mình.”
Tân Già La nhíu mày một cái nói: “Là ai làm? Người hay yêu quỷ?”
Võ giả áo đen kia đáp: “Là người! Chắc chắn không phải yêu quỷ!
Thi thể bị cố ý hủy thi diệt tích, đã không nhìn ra điều gì, điểm duy nhất có thể biết được là tốc độ hạ thủ của đối phương rất nhanh.
Ba người Sư Kỳ không phải chết cùng lúc, khi có người chết, vài tiểu độ xung quanh đã nhận ra, lập tức tới hướng đó trợ giúp.
Nhưng kết quả, không đến nửa khắc đồng hồ sau, hai người khác đã liên tiếp bỏ mạng, thậm chí không có thời gian cho bọn họ hỗ trợ.
Điện chủ, ngươi nói xem có phải bọn họ gặp phải người của Thiên La Bảo Tự không? Theo tư liệu, lần này có vài hòa thượng Thiên La Bảo Tự còn chưa tới nơi tập trung, cũng không bị chúng ta giết chết.”
Tân Già La thu hồi ánh sáng thái dương rực rỡ sau lưng, xoa đầu.
“Không phải người của Thiên La Bảo Tự, nếu là người của Thiên La Bảo Tự động thủ, bọn chúng sẽ không hủy thi diệt tích.
Đám hòa thượng kia cực kỳ dối trá, để thể hiện khí độ quang minh chính đại của mình, bọn chúng sẽ không làm chuyện hủy thi diệt tích.
Trong Trung Châu này người chết là bình thường, chuyện không tìm được người cũng rất bình thường.
Trong Trung Châu, không phải chỉ có Thiên La Bảo Tự mới có cường giả, cũng không ít người khác có thực lực như vậy.
Đệ tử chân truyền của Đạo Tôn, được tôn là ‘Đạo môn ba ngàn pháp, thông hiểu ngàn chín’, Hứa Quy Sơn cũng tới.
Hơn bốn mươi năm trước vị này đã có thể bước vào cảnh giới Võ Tiên.
Nhưng hắn lại nói mình chưa từng thấy Trung Châu ra sao, cho nên vẫn kiềm chế cảnh giới đợi hơn bốn mươi năm, đợi tới tận ngày nay.
Còn vị được tôn là đạo thể vô song Phương Dật Chân, mười tuổi vào Tam Thanh Điện, làm đạo đồng chỉnh lý Tàng Kinh Các tới mười năm, lại chưa từng đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.
Nhưng sau mười năm, một mai ngộ đạo, một ngày Thiên Nhân Hợp Nhất, ba ngày ngưng tụ Chân Đan, mười ngày Chân Hỏa Luyện Thần, trăm ngày đã đạp trên lên thiên địa, đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Còn có Hoàng Thiên Các ở Bắc Vực, Thiên Hạ Kiếm Tông ở Nam Vực, cùng với vài tán tu cường giả và một số truyền nhân của Cổ Tôn. Trong số đó có không ít cường giả.
Nhớ cho kỹ, kẻ địch của chúng ta không phải chỉ có mình Thiên La Bảo Tự.”
Chương 1723 Dụ giết
Người áo đen kia gật nhẹ đầu, đột nhiên hỏi: “Vậy kế hoạch ban đầu của chúng ta thì sao? Có cần thay đổi không?”
Tân Già La lắc đầu nói: “Vì sao phải thay đổi? Dù sao kẻ địch của chúng ta không phải chỉ có mình Thiên La Bảo Tự, nhưng Thiên La Bảo Tự lại là kẻ địch lớn nhất của chúng ta!
Tiếp tục di chuyển theo kế hoạch, thấy võ giả Thiên La Bảo Tự lạc đàn thì nhất định phải giết chết. Một khi phát hiện Thiên La Bảo Tự có hành động quy mô lớn thì tạm thời lẩn tránh, làm trì hoãn thời gian của bọn chúng!”
Sau khi bố trí xong chuyện này, Tân Già La lại đột nhiên hỏi: “Các ngươi thu thập được bao nhiêu tin tức về tên Sở Hưu kia rồi?”
Võ giả áo đen kia đáp: “Gần đây tên Sở Hưu kia cũng khá nổi danh trong khu vực Trung Châu này.
Ta nghe nói hắn ở một phía khác, đứng chặn ở một con đường vào khu vực bên trong của Trung Châu, trắng trợn cướp bóc võ giả qua lại, không ít người đã chịu thiệt dưới tay hắn.
Sau đó không biết vì sao hắn lại có xung đột với mấy vị truyền nhân của Cổ Tôn khác.
Trong đó truyền nhân của Lăng Thiên Kiếm Tôn Vũ Văn Phục bị giết, Hướng Tưởng của chi phái Cổ Nguyệt Tôn gIả và Trần Cửu Long của chi phái Trấn Long Thần Tướng bị trọng thương bỏ trốn.
Đi cùng bọn họ còn có Tư Không Đàm của Thần Cơ Môn, cũng bị trọng thương.
Nhắc tới cũng lạ, rõ ràng tên Sở Hưu kia là truyền nhân của Cổ Tôn, nhưng hình như hắn không có nhiều quan hệ với những truyền nhân của Cổ Tôn khác, ngược lại kết thù với không ít người.”
Tân Già La không suy nghĩ nhiều về câu nói cuối cùng của võ giả áo đen kia, nghe xong sắc mặt hắn có vẻ trầm xuống.
Nếu là lúc trước, chắc chắn hắn đã nghĩ cách giải quyết Sở Hưu.
Nhưng hắn không phải loại người hành động theo cảm tính, không để ý tới đại cục.
Tuy Sở Hưu có liên quan tới ma khí, nhưng trong chuyện Thiên La Bảo Tự, trong việc tranh đoạt Đại La Thần Cung, đây chỉ là chút vấn đề nhỏ.
Cho nên tạm thời không cần quan tâm tới y, cứ giải quyết Thiên La Bảo Tự đã.
“Đi thôi, lần tranh đoạt Đại La Thần Cung này nhất định phải khiến Thiên La Bảo Tự bị loại triệt để!”
...
Trên dãy núi, hòa thượng Pháp Minh đi một mình khắp nơi, ra vẻ đang tìm
kiếm đám người nhà mình.
Nhưng biểu cảm trên mặt hắn có vẻ mất tự nhiên, hiển nhiên Pháp Minh diễn kịch không được tốt.
Nhưng như vậy cũng không sao, đám người Phạm Giáo chỉ cần thấy người của Thiên La Bảo Tự xuất hiện, chắc chắn bọn chúng sẽ tới vây công.
Sở Hưu và Thương Thiên Lương trực tiếp đi theo sau hòa thượng Pháp Minh, cách xa khoảng mười dặm.
Không phải bọn họ cố ý cách xa như vậy mà vì bên phía Phạm Giáo chắc chắn cũng phái cao thủ đến.
Cho dù Sở Hưu và Thương Thiên Lương thi triển lĩnh vực khô vinh, khiến lực lượng khí tức của bọn họ phát ra chậm rãi nhất, Sở Hưu cũng không dám cam đoan đối phương sẽ không phát giác.
Cho nên mới nói làm mồi nhử vẫn có chút nguy hiểm, vì dù sao Sở Hưu cũng không biết dịch chuyển tức thời, không thể đến nơi ngay lập tức được.
Đương nhiên với thực lực của Pháp Minh, chỉ cần hắn không bị giết chết ngay lập tức, chống được vài chiêu thôi là Sở Hưu có thể tới cứu viện kịp thời.
Đúng lúc này, phía trước Pháp Minh bỗng có một chấn động cường đại, ba võ giả Phạm Giáo trực tiếp xuất hiện ngăn trước mặt bọn họ.
Một người trong số đó là một hòa thượng quanh thân thể lấp lóe ánh sáng thái dương rực rỡ, mặc cẩm bào màu vàng, cười ha hả nói: “Không ngờ đã tới thời điểm này rồi mà còn có hòa thượng Thiên La Bảo Tự đi loanh quanh bên ngoài.
Ngươi là người của các nào? Có phải Hóa Sinh Các không?”
Thấy ba người trước mặt, ánh mắt Pháp Minh lóe lên vẻ giận dữ, phẫn nộ quát: “Phạm Giáo các ngươi định chặn giết chúng ta?
Có phải các sư huynh sư đệ kia đã chết trong tay các ngươi?”
Tuy Pháp Minh diễn kịch không được tốt, nhưng lúc này hắn lại thể hiện cảm xúc giận dữ cực kỳ chân thật.
Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự đã có thù với nhau không biết bao nhiêu năm, bắt đầu từ hạ giới, đấu đá tới tận thượng giới.
Bao năm qua, số võ giả đối phương chết trong tay hai bên đã nhiều không đếm xuể, cho nên chỉ cần võ giả hai bên gặp mặt, vậy kết cục là không chết không thôi.
Pháp Minh tính tình ngay thẳng, biết đã có gần mười võ giả Thiên La Bảo Tự chết trong tay đối phương, người như hắn có thấy nổi giận mới là bình thường.
Võ giả dẫn đầu có vẻ rất thích nhìn bộ dạng giận dữ của Pháp Minh, hắn cười ha hả nói: “Ngươi nghĩ sao? Còn chết rất nhiều là khác.
Tám hay chín nhỉ? Thôi không sao, tính thêm ngươi nữa chắc chắn là hơn mười rồi!”
Sau khi hắn dứt lời, ba võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền của Phạm Giáo đồng loạt ra tay, tấn công về phía Pháp Minh.
Pháp Minh cũng biết Sở Hưu đang ở sau lưng mình, khác với những võ giả Thiên La Bảo Tự còn lại, thật ra hắn khá tin tưởng Sở Hưu.
Lúc trước hắn nhìn thấy Sở Hưu xuất hiện ngay trong thời điểm mình tuyệt vọng nhất, nhanh chóng giết chết ba võ giả Phạm Giáo.
Bây giờ hắn còn chưa tới thời điểm tuyệt vọng nhất, sợ cái gì cơ chứ?
Cho nên Pháp Minh trực tiếp bộc phát toàn bộ lực lượng, quanh người lấp lóe Phạm văn vàng kim, đối phó với thế công của ba người.
Ba võ giả Phạm Giáo kia hơi kinh ngạc, hòa thượng của Thiên La Bảo Tự này đúng là kiên cường, đã tới nước này rồi còn cố chống cự.
Võ giả thủ lĩnh cười lạnh nói: “Tội gì phải khổ như vậy? Từ bỏ đi, đừng giãy dụa nữa, chúng ta đưa ngươi về miền cực lạc sớm một chút, ngươi cũng đỡ phải chịu đau đớn.
Đúng rồi, quên chưa nói, rất ngươi có phải người của Hóa Sinh Các không? Tịnh Liên Phật Quang của ngươi đâu?
Giết một hòa thượng Hóa Sinh Các, công lao còn gấp hai đám hòa thượng Thiên La Bảo Tự còn lại!”
Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên bên tai võ giả kia.
“Vậy ngươi thì sao? Ngươi là người của điện nào cung nào trong Phạm Giáo? Nhìn công pháp, chắc là võ giả Thái Dương Thần Cung?”
Võ giả thủ lĩnh vô thức đáp: “Coi như ngươi có ánh mắt, bản tọa chính là cung chủ tân nhiệm của Thái Dương Thần Cung, trực thuộc Vishnu Điện!”
Sau khi nói xong, vị cung chủ Thái Dương Thần Cung kia mới cảm thấy có gì đó không đúng, ai đang nói chuyện vậy?
Ngay khoảnh khắc sau, phong mang cường đại đã bao phủ toàn thân hắn, khiến lông tơ khắp người hắn dựng đứng, hàn ý bốc lên từ đáy lòng.
Hai tay nhanh chóng kết ấn, lĩnh vực lan tỏa ra xung quanh, đồng thời ánh sáng mặt trời vô tận cũng hiển hiện phía sau, chiếu rọi phương viên vài dặm, tựa như mặt trời ban trưa.
Nhưng tiếp theo đó lại là lĩnh vực vỡ vụn, mặt trời vẫn lạc.
Cung chủ Thái Dương Thần Cung phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài, trên người còn một vết đao lớn, không ngừng đổ máu.
Không đợi hắn phản ứng lại, hai võ giả khác đồng thời hét lớn: “Cẩn thận!”
Dưới chân của hắn, trong bóng tối của thái dương, không biết từ lúc nào đã xen lẫn một ma ảnh dữ tợn.
Ma ảnh đó chiếm cứ thân thể đó, hút lực lượng từ ánh sáng mặt trời, ngay tiếp đó sau lưng hắn lại có một vầng mặt trời dâng lên.
Nhưng lần này không phải ngọn lửa nóng rực nữa mà là một vầng ma nhật tỏa ra hào quang màu tím đen!
Ma nhật đó bắt nguồn từ lực lượng của cung chủ Thái Dương Thần Cung, nhưng ngược lại nuốt chửng hắn vào trong. Ma diễm minh hỏa thiêu đốt, cung chủ Thái Dương Thần Cung thậm chí không kịp kêu thảm đã bị đốt thành tro bụi!
Ma ảnh dữ tợn tan biến, vô hình vô chất, nhưng cũng là thiên biến vạn hóa, từ không tới có, sáng tạo tất cả mọi lực lượng trên thế gian.
Đây cũng là lực lượng của Tạo Hóa Thiên Ma!
Sở Hưu hạ xuống bên cạnh Pháp Minh, khẽ lắc đầu nói: “Yếu, quá yếu, Phạm Giáo các ngươi đúng là đời sau không bằng đời trước.
Cung chủ đương nhiên của Thái Dương Thần Cung là cái thứ này à? Tên này đúng là kém xa Tân Già La.”
Chương 1724 Châm ngòi 1
Sở Hưu vừa xuất hiện đã lập tức giết chết một người, hai võ giả Phạm Giáo còn lại đều sững sờ tại chỗ.
Ngay sau đó, hai người thấy gương mặt Sở Hưu, lúc này mới kinh hãi hét lớn: “Sở Hưu!”
Dù thế nào bọn họ cũng không ngờ Sở Hưu và Thiên La Bảo Tự vốn không liên quan tới nhau, không ngờ lại đi cùng nhau.
Hai người còn lại thậm chí không do dự một chút nào, trực tiếp bỏ trốn với tốc độ nhanh nhất.
Nhưng đáng tiếc, Thương Thiên Lương đã đuổi theo sau lưng bọn chúng, lĩnh vực khô vinh thi triển, Sở Hưu dễ dàng đi theo giết chết.
Hai cường giả cảnh giới nửa bước Võ Tiên giao chiến với hai võ giả Thiên Địa Thông Huyền, rõ ràng là ức hiếp người ta.
Thái dương chân hỏa nóng rực đối trụi thi thể ba người, Sở Hưu ném lệnh bài và hồn tinh trên người một kẻ cho Pháp Minh.
Pháp Minh sửng sốt, vội vàng nói: “Không được, không được, mấy kẻ này đều do Sở thí chủ giết, sao bần tăng lại lấy mấy thứ này được?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Pháp Minh đại sư không cần khách khí, đây là quy củ mà chúng ta đã ước định từ trước.
Tuy những kẻ này là ta giết, nhưng nếu không có Pháp Minh đại sư đi trước làm mồi nhử, ta cũng không thể giết được ba kẻ này.
Làm mồi nhử là có nguy hiểm, không tính là ân tình, cứ theo quy củ thì Pháp Minh đại sư cũng nhận được một phần.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Pháp Minh đại sư nghĩ thầm trong lòng, vị Sở thí chủ này đúng là quang minh lỗi lạc.
Nếu đổi lại là kẻ khác, cho dù Pháp Minh đại sư có mở miệng đòi, đối phương cũng lấy lý do hắn không tham chiến, không cho hắn.
“Vậy bần tăng từ chối thì bất kính rồi.”
Sau khi nhận lệnh bài và hồn tinh, Pháp Minh lại càng có hảo cảm với Sở Hưu.
Sau khi ba người đi được nửa canh giờ mới có vài võ giả Phạm Giáo tới xem xét tình huống, thấy vết tích trên mặt đất, cả hai đột nhiên biến sắc.
Lại là như vậy, chưa tới nửa canh giờ mà tiểu đội ba người đã bị diệt sạch.
Nếu gặp một trận ác chiến thì bọn họ còn lý giải được, nhưng hai lần liên tục như vậy đã khiến bọn họ cảm thấy bất thường, lập tức quay lại báo cáo cho Tân Già La.
Còn lúc này trong trụ sở của Thiên La Bảo Tự, khi Sở Hưu và Pháp Minh mang theo lệnh bài và hồn tinh trở về, thái độ của các hòa thượng Thiên La Bảo Tự đối với Sở Hưu đã thay đổi hẳn.
Trước đó đúng là bọn họ còn thấy nghi ngờ Sở Hưu, đương nhiên đây không phải ác ý, chẳng qua là đám tăng nhân Thiên La Bảo Tự này nhìn những người khác, trừ Tam Thanh Điện ra, còn lại đứng trước bất cứ ai bọn họ cũng thấy kiêu hãnh về bản thân.
Tuy bọn họ thể hiện rất khiêm tốn, nhưng thực chất trong lòng lại cực kỳ cao ngạo.
Nhưng bây giờ Sở Hưu đã chứng minh mình có thực lực giải quyết tình cảnh khó khăn của Thiên La Bảo Tự, đám hòa thượng này cũng rất thức thời không làm khó Sở Hưu.
Sau khi xử lý một nhóm người Phạm Giáo, Sở Hưu không ra tay tiếp.
Đã chết người, chắc chắn người của Phạm Giáo sẽ tập trung dày đặc trong một khu vực, còn ra tay lần nữa rất dễ bị phát hiện.
Cho nên chờ đến hôm sau, Sở Hưu mới ra tay tiếp.
Ba ngày liên tiếp, chín cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền của Phạm Giáo bị giết chết, người chết cũng ngang với Thiên La Bảo Tự, rốt cuộc Phạm Giáo cũng cảm thấy có gì đó bất thường.
Phải nói trước đó bọn họ đã thấy không ổn, nhưng không tra được điều gì.
Lần này Tân Già La trực tiếp tập kết nhân thủ điều tra, kết quả là ngày thứ tư Sở Hưu tay trắng trở về.
Ngày thứ năm ra ngoài cũng như vậy, Pháp Minh chủ động quay lại tìm Sở Hưu, lắc đầu nói: “Sở thí chủ, chúng ta về thôi, chắc không có tác dụng gì rồi.
Phạm Giáo liên tiếp tổn thất nhiều người, theo lời sư huynh, chắc chắn bọn chúng đã phát giác. Tân Già La không phải loại ngu dốt, hắn đã thu hồi nhân thủ rồi.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, suy yếu lực lượng của Phạm Giáo tới mức này là đủ, còn lại cứ để người của hai bên ra tay giải quyết.
Nhưng ngay lúc này Sở Hưu lại cảm thấy một luồng chấn động quen thuộc lan tới, khiến y quay ngắt sang một phía.
Ngay sau đó, Thương Thiên Lương cũng nhìn theo hướng đó, hắn hơi kinh ngạc nói: “Là khí tức của Hồng Liên Nghiệp Hỏa, con bé Mai Khinh Liên kia đã bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền rồi ư? Nhanh thật đấy.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Còn hai luồng lực lượng khí huyết đang chấn động, một luồng là lực lượng cực hạn, một luồng lực lượng khác phức tạp hơn nhiều, chắc là Lã huynh và lão Lục.”
Trong Trung Châu này đã qua hơn nửa tháng, hầu hết mọi người đã đi vào khu vực trong của Trung Châu, lúc này gặp bọn Lã Phụng Tiên cũng không có gì là lạ.
Nhưng chấn động giao thủ như vậy hơi lớn, rốt cuộc bọn họ gặp yêu quỷ hay gặp kẻ địch gì khác?
Lúc này trong một sơn cốc ở phía tây, Lã Phụng Tiên, Lục Giang Hà và Mai Khinh Liên, ba người bị sáu võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền vây công.
Tuy nhân số của đối phương gấp đôi bên mình, nhưng ba người phối hợp ăn ý, không ngờ vẫn kiên trì chưa bại trận.
Trong đó Lục Giang Hà đã là cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong, hơn nữa Huyết Thần Ma Công của hắn cực kỳ quỷ dị, biến ảo khôn lường, chỉ cần không gặp thương tích trí mạng là có thể tĩnh dưỡng hồi phục, cho nên Lục Giang Hà trực tiếp đối phó với thế công của vài người, đúng là hung hãn không sợ chết.
Lòng tin của hắn là ở Lã Phụng Tiên và Mai Khinh Liên.
Lã Phụng Tiên có lực lượng mạnh mẽ hiếm có trong cùng cấp độ, chỉ cần Lục Giang Hà cuốn lấy kẻ địch, Lã Phụng Tiên cho một kích đánh tới, đối phương chắc chắn không dễ chịu.
Mai Khinh Liên sau khi bước vào Trung Châu mới thăng cấp lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cô không có nội tình như Lục Giang Hà cho nên không thể đạt tới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong.
Nhưng Hồng Liên Nghiệp Hỏa cực kỳ quỷ dị, cho dù đặt trong Đại La Thiên cũng là một loại lực lượng võ đạo cực kỳ quỷ dị.
Có Lục Giang Hà và Lã Phụng Tiên chủ công, cô ở phía sau dùng Hồng Liên Nghiệp Hỏa đánh lén, cũng khiến người khác khó lòng phòng bị.
Người bao vây Lã Phụng Tiên không phải ai khác, hai người cầm đầu chính là Hướng Tưởng và Trần Cửu Long.
Lần trước Hướng Tưởng và Trần Cửu Long bỏ trốn, hai người đều bị Sở Hưu đánh trọng thương, cũng may chi phái của bọn họ có vốn liếng phong phú, hao phí không ít tài nguyên, tốn vài ngày mới hồi phục được.
Hai người kia vẫn khá nghĩa khí, không trực tiếp bỏ trốn mà trở lại xem tình hình của Vũ Văn Phục.
Tuy bọn họ cũng biết, chắc Vũ Văn Phục khó thoát khỏi cái chết, nhưng trở lại xem thử, trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút.
Quả nhiên, sau khi thấy thi thể của Vũ Văn Phục, trong lòng bọn họ đã lạnh buốt, không dám tới gây sự với Sở Hưu nữa mà trực tiếp đi vào khu vực trong của Trung Châu.
Vốn dĩ bọn họ không định gây sự với đám người Lã Phụng Tiên, tuy bọn họ cũng rất căm thù Sở Hưu, nhưng thật ra bọn họ không hiểu về Sở Hưu, chỉ biết đối phương là truyền nhân của Cổ Tôn, quận trưởng của Hoàng Thiên Các.
Chương 1725 Châm ngòi 2
Nhưng bọn họ lại tình cờ gặp được Hiên Viên Vô Song của Đông Vực, còn thấy đám người Lã Phụng Tiên đang tranh đoạt hồn tinh của yêu quỷ cấp cao với người của các môn phái khác.
Hiên Viên Vô Song ‘vô tình’ tiết lộ, bọn họ mới biết thân phận đám người Lã Phụng Tiên.
Những võ giả tán tu còn lại đều xuất thân từ các môn phái nhỏ, nhưng lại có chút quan hệ với chi phái bọn họ.
Hơn nữa còn có hai võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông cũng ở đây.
Chưa nói tới ân oán giữa Nam Vực và Đông Vực, quan hệ giữa Thiên Hạ Kiếm Tông và chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn của Vũ Văn Phục vốn không tệ. Thậm chí chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn từng nhờ Thiên Hạ Kiếm Tông chiếu cố cho Vũ Văn Phục. Lần này thì hay rồi, người cũng chẳng còn thì chiếu cố thế nào?
Cho nên Hướng Tưởng và Trần Cửu Long lập tức liên thủ với hai vị của Thiên Hạ Kiếm Tông, còn xúi giục hai tán tu Nam Vực cùng ra tay với ba người Lã Phụng Tiên.
Lúc này, cách bọn họ không xa, Hiên Viên Vô Song đang dẫn theo vài võ giả Lăng Tiêu Tông cười lạnh xem kịch.
Phải nói vở kịch này chính là hắn ‘vô tình’ làm đạo diễn.
Thật ra hắn không nhận ra Hướng Tưởng và Trần Cửu Long nhưng lại biết Vũ Văn Phục.
Sau khi nghe Trần Cửu Long và Hướng Tưởng nói Vũ Văn Phục chết dưới tay Sở Hưu, bọn họ cũng bị Sở Hưu đánh trọng thương, hắn lại ‘vô tình’ nói chuyện với đám người Lã Phụng Tiên, để lộ quan hệ giữa bọn họ và Sở Hưu, khiến cho đám người Trần Cửu Long nghe thấy.
Tuy Trần Cửu Long và Hướng Tưởng bị Sở Hưu đánh cho phát sợ, lúc bình thường cho dù bọn họ có biết quan hệ giữa đám người Lã Phụng Tiên và Sở Hưu, chưa chắc bọn họ đã dám động thủ.
Nhưng Hiên Viên Vô Song lại khẳng định, một khi hai bên có xung đột, chắc chắn sẽ giao chiến, vì còn có Lục Giang Hà.
Trong số thủ hạ của Sở Hưu, ngoài Lã Phụng Tiên từng đánh bại bản thân, Hiên Viên Vô Song có ấn tượng nhất chính là Lục Giang Hà.
Tên này miệng lưỡi cực thối, cơ bản là loại nói với hắn hai câu thôi là chỉ hận không thể chém chết hắn.
Còn mọi chuyện sau đó cũng đúng như vậy.
Trần Cửu Long và Hướng Tưởng đấu khẩu với đối phương vài câu, đã bị Lục Giang Hà châm chọc tới mức nổi nóng, trực tiếp liên thủ với Thiên Hạ Kiếm Tông, giao chiến với đám người Lã Phụng Tiên.
Lúc này võ giả Lăng Tiêu Tông đứng sau lưng Hiên Viên Vô Song không nhịn
được nói: “Vô Song, chúng ta nên ra tay đi. Sở Hưu và chúng ta đều là người Đông Vực, hơn nữa hắn từng cứu tính mạng tông chủ. Chúng ta không thể trơ mắt nhìn người của hắn bị bao vây như vậy được?”
Người vừa lên tiếng là một vị trưởng lão của Lăng Tiêu Tông, với tâm cơ của hắn, lúc này đã nhận ra dường như Hiên Viên Vô Song cố tình để lộ quan hệ giữa Sở Hưu và đám người Lã Phụng Tiên.
Nhưng hắn có nhận ra cũng đã muộn, hơn nữa Hiên Viên Vô Song còn không trắng trợn châm ngòi, thậm chí bọn Lục Giang Hà cũng không kịp phản ứng lại.
Hiên Viên Vô Song lạnh lùng nói: “Ngô trưởng lão, đừng quên đây là đâu! Nơi này chính là Trung Châu!
Đại La Thần Cung chỉ có sáu danh ngạch, có thể nói ngoài bản thân Lăng Tiêu Tông chúng ta ra, tất cả mọi người đều là kẻ địch!
Lãng phí lực lượng đi cứu bọn họ, đến lúc đó chính chúng ta phải làm thế nào?
Sở Hưu chỉ cứu tông chủ một lần, chẳng lẽ toàn bộ Lăng Tiêu Tông ta phải bán mạng cho hắn hay sao?”
Nghe Hiên Viên Vô Song nói vậy, trong mắt Ngô trưởng lão đã đầy thất vọng.
Hắn cũng là người đã nhìn Hiên Viên Vô Song trưởng thành.
Trước đó tính cách Hiên Viên Vô Song ngạo nghễ, nhưng hắn thấy như vậy cũng không sao.
Người không ngông cuồng uổng thời thiếu niên, không ngông sao gọi là người trẻ tuổi?
Nhưng bây giờ Hiên Viên Vô Song đã không chỉ là ngông cuồng ngạo nghễ nữa, tâm tư khí độ như vậy, không dám giao chiến chính diện, chỉ âm thầm bày mưu. Người như vậy, tương lai có thích hợp trở thành người thừa kế của Lăng Tiêu Tông hay không?
Ỷ đông hiếp yếu, lấy sáu địch ba, kết quả vẫn không thắng được đối phương, chuyện này khiến Hướng Tưởng và Trần Cửu Long đều nổi giận, cảm thấy quá mất mặt, thế công càng hung ác.
Lục Giang Hà vừa bị đánh chạy trối chết, vừa la lớn với Lã Phụng Tiên và Mai Khinh Liên: “Ta nói này, hai vị các ngươi có thể thêm chút sức không, xử lý một kẻ rồi tính? Tiếp tục đánh như vậy thì ta không chống nổi đâu.”
Mai Khinh Liên tức giận nói: “Ngươi còn không biết xấu hổ nói vậy à? Nếu không vì cái miệng thối của ngươi, làm sao chúng ta lại bị bọn họ vây công?”
Lục Giang Hà ra vẻ chính nghĩa nói: “Cái này làm sao trách ta được? Bọn họ sỉ nhục Sở Hưu trước, ta mới không nhịn được.
Sở giáo chủ là mặt tiền của Thánh Giáo ta, mắng ta thì được, mắng hắn thì không được!”
“Ồ? Sao ta lại không biết ngươi trung thành như vậy từ bao giờ?”
Ngay khoảnh khắc nghe thấy giọng nói này, gương mặt ba người Lã Phụng Tiên lập tức lộ vẻ vui mừng. Còn Hướng Tưởng và Trần Cửu Long đột nhiên biến sắc, vội vàng kéo người lùi lại phía sau.
Sở Hưu và Thương Thiên Lương từ trên không hạ xuống, phía sau còn có hòa thượng Pháp Minh.
Nhìn Hướng Tưởng và Trần Cửu Long, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Hai người các ngươi đúng là chán sống rồi.
Sao nào, Vũ Văn Phục chết rồi, các ngươi còn muốn xuống dưới cùng hắn à?”
Nói xong câu này, sắc mặt Trần Cửu Long và Hướng Tưởng đều trở nên cực kỳ khó coi, nhưng lại không dám phản bác một câu, ánh mắt đã lộ vẻ hoảng sợ, thậm chí Trần Cửu Long đã chuẩn bị bộc phát lực lượng khí huyết để bỏ trốn.
Trận chiến lần trước, bọn họ bị Sở Hưu đánh cho phát sợ.
Đó là loại áp đảo tuyệt đối về mặt lực lượng, bất luận bọn họ sử dụng thủ đoạn gì, lá bài tẩy như thế nào, tất cả đều trở nên yếu ớt vô dụng trước đối phương, tùy tiện áp đảo.
Loại cảm giác này rất không tốt, khiến bọn họ thấy vô cùng tuyệt vọng. Lúc này đối mặt với Sở Hưu, thậm chí bọn họ còn không có dũng khí chửi mẳng y.
Tuy thực lực của hai vị truyền nhân của Cổ Tôn này không yếu, nhưng tu vi tâm cảnh lại khá kém. Mới một trận chiến thôi mà bị Sở Hưu dọa cho vỡ mật, chẳng trách sư phụ của bọn họ lại để bọn họ tham gia tranh đoạt Đại La Thần Cung, chắc cũng có ý rèn luyện tâm cảnh bọn họ.
Ở đây còn một số võ giả không tham gia tranh đoạt, chỉ đứng nhìn.
Thấy Sở Hưu vừa xuất hiện đã trấn áp toàn bộ mọi người, thậm chí khiến cho Hướng Tưởng và Trần Cửu Long không dám lên tiếng, ánh mắt ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc, không biết đây là thần thánh phương nào.
Chỉ có một số võ giả Nam Vực từng nghe chuyện Sở Hưu liên thủ với Thiên Ma Cung, hủy diệt Cực Lạc Ma Cung, bèn nhỏ giọng bàn tán.
Hiên Viên Vô Song ở phía khác siết chặt hai nắm tay, hàm răng cắn chặt, ánh mắt lóe lên vẻ đố kỵ, trong lòng dâng lên cảm xúc ghen tị.
Trong quá khứ, tâm trạng này chưa bây giờ xuất hiện trên người Hiên Viên Vô Song.
Đối với Hiên Viên Vô Song, hắn luôn là đối tượng để người khác ghen tị, là kẻ tỏa sáng rực rỡ trong mắt người khác, được mọi người ngưỡng mộ! Chỉ có hắn mới được như vậy!
Tới giờ tranh đoạt ở Trung Châu đã trải qua mười ba ngày, phần lớn mọi người đã đi vào khu vực trong của Trung Châu, hoặc đang trên đường tới khu vực này.
Bên phía Thiên La Bảo Tự đã tập hợp gần đủ mọi người, có khoảng hơn bốn mươi người.
Sau khi thấy Pháp Minh tới, đám tăng nhân của Thiên La Bảo Tự lao nhao đến hỏi: “Pháp Minh sư đệ, sao giờ ngươi mới đến? Hai vị này là ai?”
Pháp Minh căm hận nói: “Đừng nói nữa, trên đường ta bị ba võ giả Phạm Giáo bao vây, thiếu chút nữa không đến đây được.”
Nói đến đây, Pháp Minh vội vàng kéo Sở Hưu và Thương Thiên Lương tới giới thiệu cho mọi người: “Hai vị này là truyền nhân của Cổ Tôn ở Đông Vực, Sở Hưu; và Thương Thiên Lương lão tiên sinh. Bọn họ còn là người của Hoàng Thiên Các.
Lần này nếu không có bọn họ ra tay giúp đỡ, e là ta đã bị đám người Phạm Giáo kia hạ gục rồi.
Đúng rồi, Pháp Tịnh sư huynh đâu? Ta muốn nói cho hắn một chuyện lớn!
Không ngờ người của Phạm Giáo lại kiếm được một loại bí pháp có thể tìm được vị trí của nhau.
Bây giờ bọn chúng đã bắt đầu tụ tập, tốp năm tụm ba săn giết người của Thiên La Bảo Tự ta!”
Lúc này một giọng nói u buồn vang lên: “Sư đệ, ngươi nói muộn rồi, ta đã biết chuyện này từ lâu, thậm chí Thiên La Bảo Tự ta đã tổn thất gần mười người.”
Đám người tách ra, một tăng nhân áo trắng đi từ trong đó ra.
Người kia tuy gọi Pháp Minh là sư đệ, nhưng thực tế trông hắn còn trẻ hơn Pháp Minh, dung mạo mới hơn ba mươi, đường nét gương mặt cứng rắn mạnh mẽ, nhưng không biết vì sao hai mắt luôn nhắm lại.
Sở Hưu nhìn về phía Thương Thiên Lương, ánh mắt dò hỏi.
Chẳng phải Thiên La Bảo Tự phân chia địa vị thực lực theo màu sắc của cà sa à?
Màu đỏ là Thiên Địa Thông Huyền, màu vàng là Võ Tiên, nhưng vị này toàn thân màu trắng, hắn có địa vị gì?
Thương Thiên Lương đáp lại bằng ánh mắt nghi hoặc, hắn cũng chỉ nghe tin đồn mà thôi, làm sao biết nhiều hơn?
Còn bên kia, Pháp Minh nghe nhà mình đã tổn thất gần mười người, hắn lập tức biến sắc, hung hăng nói: “Đám ác đồ dị đoan nay! Thật đáng chết!”
Trước khi đến đây hắn cũng đoán trước Thiên La Bảo Tự bị đánh bất ngờ, sẽ có một chút tổn thất, nhưng hắn không ngờ tổn thất lại lớn đến vậy.
Sau khi đau buồn một lát, Pháp Minh tụng niệm vài câu kinh văn vãng sinh rồi giới thiệu Sở Hưu cho bọn họ: “Sở công tử, Thương lão tiên sinh, vị này là thủ lĩnh của Thiên La Bảo Tự chúng ta lần này, đệ tử chân truyền của Tịnh Liên Tôn Giả trong Hóa Sinh Các, Pháp Tịnh sư huynh, cũng là người thừa kế chức vị trụ trì của Hóa Sinh Các trong tương lai.”
Sở Hưu khẽ gật đầu, y cũng nghe danh Hóa Sinh Các của Thiên La Bảo Tự.
Dưới trướng Thiên La Bảo Tự có mười mấy các và viện, mỗi nơi có chức vụ riêng, trong đó Hóa Sinh Các là một trong những nơi có thực lực mạnh nhất.
Đặc biệt là về mặt khắc chế công pháp của Phạm Giáo, có thể nói Hóa Sinh Các là khắc tinh của Phạm Giáo.
Thậm chí sự tồn tại của Đại Hắc Thiên Thần Cung chính là để chống lại Hóa Sinh Các.
Sở Hưu chắp tay với Pháp Tịnh, mỉm cười nói: “Cho dù hiện giờ Pháp Tịnh đại sư kế thừa chức vị trụ trì của Hóa Sinh Các cũng được, nếu ta không đoán sai, Pháp Tịnh đại sư đã bước vào cảnh giới Võ Tiên?”
Lực lượng trên người Pháp Tịnh rất thuần túy, thậm chí thuần túy tới mức khiến Sở Hưu không thể nhìn ra cảnh giới cụ thể của hắn.
Nhưng chỉ đoán thôi là biết, nếu bên Phạm Giáo có Tân Già La, chắc chắn bên Thiên La Bảo Tự cũng có một cường giả cảnh giới Võ Tiên.
Pháp Tịnh lắc đầu nói: “Gia sư đang lúc tráng niên, còn có thể tiếp tục che mưa che gió cho Thiên La Bảo Tự, còn xa mới tới phiên ta ra tay.
Sở thí chủ, Thương thí chủ, đa tạ hai vị đã cứu đệ tử của Thiên La Bảo Tự ta. Ân tình này, bần tăng sẽ ghi nhớ.”
Pháp Minh ở bên cạnh vội vàng nói: “Sư huynh, Sở thí chủ có thù với Tân Già La của Phạm Giáo, thậm chí Tân Già La còn chỉ đích danh nói muốn đoạt mạng Sở thí chủ.
Cho nên trước khi đến đây ta và Sở thí chủ, Thương thí chủ đã bàn bạc, hai bên chúng ta liên thủ, cùng đối phó với Phạm Giáo!”
Vừa nghe xong câu này, Pháp Tịnh hơi cau mày, những võ giả Thiên La Bảo Tự khác cũng có vẻ không thoải mái.
Bọn họ không phải Pháp Minh đơn thuần, nghĩ rằng chuyện hai bên liên thủ chỉ cần môi dưới đụng môi trên là xong.
Với thực lực và địa vị của Thiên La Bảo Tự, nói một câu không dễ nghe, cho dù Xung Thu Thủy tới đây cũng phải khách khí gọi bọn họ là đại sư.
Liên thủ? Người bình thường thậm chí còn không có tư cách liên thủ với Thiên La Bảo Tự.
Thấy biểu cảm mất tự nhiên của mọi người, Sở Hưu cười ha hả nói: “Chuyện liên thủ là Pháp Minh đại sư nói, tại hạ cũng không chối từ. Dù sao thêm người cũng là thêm một phần sức.
Nhưng nếu hiện tại chư vị đại sư có chỗ khó xử, vậy tại hạ cũng không ở lâu. Chư vị, gặp lại tại Đại La Thần Cung.”
Nói xong, Sở Hưu quay người định rời khỏi.
Tuy thực lực của Pháp Minh không yếu nhưng là người tương đối ngay thẳng, miệng lưỡi cũng hơi ngốc.
Sở Hưu là hắn mời tới, còn cứu tính mạng của hắn, kết quả tới chỗ bọn sư huynh lại gặp thái độ như vậy, chuyện này khiến Pháp Minh khá băn khoăn.
Pháp Minh bất chấp bọn Sở Hưu đang ở đây, vội vàng nói với Pháp Tịnh: “Sư huynh! Sở công tử và Thương thí chủ đều là cường giả nửa bước Võ Tiên, ba cung chủ Phạm Giáo gặp hắn cũng bị giết như giết gà giết chó.
Cho hai người bọn họ trợ giúp, chắc chắn phần thắng của chúng ta khi đối đầu với Phạm Giáo sẽ tăng thêm ba thành!”
Nghe bốn chữ nửa bước Võ Tiên, những võ giả Thiên La Bảo Tự ở đây mới rung động.
Cho dù là ở Trung Châu, khắp nơi đều có cường giả, đây cũng là trợ thủ rất tốt.
Pháp Tịnh hơi nhíu mày, bước tới một bước nói: “Sở thí chủ, xin chờ một lát.”
Nhưng lúc này bước chân của Sở Hưu lại không hề dừng lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Đây không phải mua bán.
Trước đó là Pháp Minh kia ‘xin’ y liên thủ, kết quả các ngươi nói không muốn là không muốn, bây giờ lại đồng ý, nào có chuyện tốt như vậy?
Pháp Tịnh vung nhẹ tay trái, hoa sen vàng trong suốt bay lên, ngăn trước mặt Sở Hưu, nhu hòa nhưng lại khiến người ta có cảm giác không thể rung chuyển.
Sở Hưu cũng giơ tay niết ấn quyết, Đại Nhật Như Lai Ấn được thi triển.
Sau lưng y, pháp tướng Đại Nhật Như Lai nóng rực hiển hiện, tuy cũng thuộc nhánh Phật môn, nhưng phật quang lại có thuộc tính hoàn toàn khác đóa hoa sen kia, nhưng hai bên giằng co, hoàn toàn không rơi xuống hạ phong.
Sở Hưu quay đầu lại, như cười như không nói: “Đây là Tịnh Liên Phật Quang của Hóa Sinh Các? Danh bất hư truyền.
Nhưng Pháp Tịnh đại sư, nói thế nào thì ta cũng cứu người của Thiên La Bảo Tự các ngươi, các ngươi đối xử với ân nhân như vậy đấy à?”
Pháp Tịnh miệng niệm phật hiệu, thi lễ với Sở Hưu nói: “Vừa rồi là chúng ta vô lễ, mong Sở thí chủ thứ lỗi.
Chương 1722 Liên thủ 2
Phạm Giáo đã là kẻ địch chung của chúng ta, Thiên La Bảo Tự ta đồng ý liên thủ với Sở thí chủ và Thương thí chủ.
Số hồn tinh và lệnh bài đoạt được chia đều theo số kẻ địch đánh bại, khi tới tranh đoạt ở Đại La Thần Cung, hai bên chúng ta cũng không trở thành kẻ địch.”
Nghe Pháp Tịnh nói vậy, gương mặt Sở Hưu mới nở nụ cười.
Pháp Tịnh này đúng là người biết nói chuyện.
Sở Hưu gật đầu nói: “Nếu Pháp Tịnh đại sư đã nói vậy, tại hạ từ chối thì bất kính.
Thời gian cấp bách, chúng ta nên bàn về chuyện Phạm Giáo luôn đi.
Nếu Pháp Tịnh đại sư đã biết Phạm Giáo có bí pháp liên lạc với nhau, chẳng hay Pháp Tịnh đại sư định đối phó ra sao?”
Pháp Tịnh thở dài một tiếng nói: “Nói thật, điểm này là Thiên La Bảo Tự ta chuẩn bị không đủ, sau khi biết đã là quá muộn.
Nghĩ lại thì chỉ có một cách thôi, ngoài dẫn tất cả mọi người tới tìm Tân Già La, không còn cách nào khác.
Người của Phạm Giáo có thể chia thành các nhóm nhỏ đi riêng lẻ là vì bọn họ biết vị trí của nhau.
Nếu chúng ta cũng bắt chước Phạm Giáo, chia nhỏ ra, vậy là tự tìm đường chết; rất dễ bị Phạm Giáo đánh tan từng tốp một.
Nhưng nếu chúng ta tập trung lại cùng tới tìm Tân Già La, mục tiêu quá lớn, rất dễ bị Tân Già La phát giác. Đến lúc đó Tân Già La chỉ cần rút lui trước, chúng ta sẽ bị trì hoãn tại đây.”
Pháp Tịnh chỉ vào bản thân nói: “Sáu danh ngạch của Đại La Thần Cung, Thiên La Bảo Tự ta chắc chắn phải lấy được một.
Những sư huynh sư đệ này đều tới để giúp ta, lệnh bài và hồn tinh đoạt được, cuối cùng đều giao cho ta.
Nhưng nếu chúng ta bị trì hoãn ở nơi này, tới cuối cùng lượng lệnh bài và hồn tinh đều giảm sút, rất có thể cuối cùng sẽ bị đào thải. Tân Già La đang có ý định như vậy.”
Trước khi Sở Hưu đến, Pháp Tịnh đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Chia ra thì dễ bị đánh tan từng tốp một, tập trung nhiều người đúng là an toàn, nhưng không tìm được người, bọn họ làm sao bây giờ? Nếu trễ nải thời gian cướp đoạt lệnh bài và hồn tinh, dẫn tới bị đào thải trong trận tranh đoạt Đại La Thần Cung này, cuối cùng người thua vẫn là bọn họ.
Cho nên thật ra Pháp Tịnh đã tính toán, nếu thật sự không được, bọn họ bất chấp không quan tâm tới Phạm Giáo nữa, trực tiếp săn giết yêu quỷ.
Về mặt công pháp, võ giả của Thiên La Bảo Tự có năng lực ngưng tâm định thần, sơ hở tâm cảnh tương đối nhỏ, khi nhắm vào yêu quỷ có ưu thế rất lớn.
Nhưng làm vậy có vẻ khá hèn nhát, cứ như Thiên La Bảo Tự bọn họ sợ Phạm Giáo, cho nên Pháp Tịnh không nói ra miệng.
Sở Hưu nghe vậy không khỏi mỉm cười đáp: “Phạm Giáo làm vậy là nhằm vào Thiên La Bảo Tự.
Nhưng Phạm Giáo lại không ngờ ta và Thiên La Bảo Tự liên thủ.
Thiên La Bảo Tự đông người, dễ bị nhắm vào, nhưng mục tiêu của ta lại rất nhỏ.
Chỉ cần quý tự tin tưởng ta, phái người đi riêng làm mồi nhử, chuyện khác cứ để ta giải quyết.
Cho nên vấn đề mấu chốt hiện tại là, chư vị có tin không?”
Nghe Sở Hưu nói vậy, sắc mặt đám hòa thượng Thiên La Bảo Tự đều khá khó coi.
Bọn họ đường đường chí tôn trong Phật tông, Thiên La Bảo Tự, lại phải ra làm mồi nhử, chuyện này khiến bọn họ khó lòng tiếp thu.
Huống chi Sở Hưu chỉ là người ngoài, đi làm mồi nhử không khác gì đặt tính mạng mình vào tay người ta. Đúng là bọn họ khó lòng tin tưởng Sở Hưu.
Đúng lúc này, Pháp Minh đột nhiên đứng ra nói: “Sư huynh, Sở thí chủ là ta dẫn tới, nếu bây giờ cần đi làm mồi nhử, vậy đương nhiên phải do ta làm.”
Pháp Tịnh nhìn hắn một cái, lát sau mới gật đầu nói: “Vậy cứ làm theo lời Sở thí chủ.
Nhưng ta hy vọng, Sở thí chủ có thể tận lực bảo đảm an toàn cho Pháp Minh.”
Sở Hưu mỉm cười đáp: “Pháp Tịnh đại sư yên tâm, những người hợp tác với Sở Hưu ta chưa bao giờ phải thất vọng.”
Khu vực bên trong của Trung Châu, trong một hang động khổng lồ, lúc này đèn đuốc sáng choang.
Nhưng nhìn kỹ lại, đó không phải đèn đuốc mà là ánh sáng thái dương chói mắt chiếu rọi trong hang động, khiến toàn bộ hang động sáng rực.
Tân Già La ngồi xếp bằng trong đó, không ngừng hít vào thiên địa nguyên khí dồi dào xung quanh, hồi phục lực lượng của mình.
Hắn vừa bước vào cảnh giới Võ Tiên, lúc này điểm quan trọng nhất là ổn định cảnh giới, không thể để điều này ảnh hưởng tới lực chiến đấu của bản thân.
Nếu hắn đối thủ ở bên ngoài, hắn có rất nhiều thời gian ổn định cảnh giới, thậm chí có tốn mấy năm cũng được.
Nhưng nơi này là Trung Châu, không khéo kế tiếp sẽ phải nghênh đón một trận đại chiến, hắn không có thời gian để trì hoãn.
Một lúc lâu sau, một võ giả áo đen đi tới hạ giọng nói: “Cung chủ... À không,
điện chủ, ta đã tra rõ, ba người Sư Kỳ đều đã bỏ mình.”
Tân Già La nhíu mày một cái nói: “Là ai làm? Người hay yêu quỷ?”
Võ giả áo đen kia đáp: “Là người! Chắc chắn không phải yêu quỷ!
Thi thể bị cố ý hủy thi diệt tích, đã không nhìn ra điều gì, điểm duy nhất có thể biết được là tốc độ hạ thủ của đối phương rất nhanh.
Ba người Sư Kỳ không phải chết cùng lúc, khi có người chết, vài tiểu độ xung quanh đã nhận ra, lập tức tới hướng đó trợ giúp.
Nhưng kết quả, không đến nửa khắc đồng hồ sau, hai người khác đã liên tiếp bỏ mạng, thậm chí không có thời gian cho bọn họ hỗ trợ.
Điện chủ, ngươi nói xem có phải bọn họ gặp phải người của Thiên La Bảo Tự không? Theo tư liệu, lần này có vài hòa thượng Thiên La Bảo Tự còn chưa tới nơi tập trung, cũng không bị chúng ta giết chết.”
Tân Già La thu hồi ánh sáng thái dương rực rỡ sau lưng, xoa đầu.
“Không phải người của Thiên La Bảo Tự, nếu là người của Thiên La Bảo Tự động thủ, bọn chúng sẽ không hủy thi diệt tích.
Đám hòa thượng kia cực kỳ dối trá, để thể hiện khí độ quang minh chính đại của mình, bọn chúng sẽ không làm chuyện hủy thi diệt tích.
Trong Trung Châu này người chết là bình thường, chuyện không tìm được người cũng rất bình thường.
Trong Trung Châu, không phải chỉ có Thiên La Bảo Tự mới có cường giả, cũng không ít người khác có thực lực như vậy.
Đệ tử chân truyền của Đạo Tôn, được tôn là ‘Đạo môn ba ngàn pháp, thông hiểu ngàn chín’, Hứa Quy Sơn cũng tới.
Hơn bốn mươi năm trước vị này đã có thể bước vào cảnh giới Võ Tiên.
Nhưng hắn lại nói mình chưa từng thấy Trung Châu ra sao, cho nên vẫn kiềm chế cảnh giới đợi hơn bốn mươi năm, đợi tới tận ngày nay.
Còn vị được tôn là đạo thể vô song Phương Dật Chân, mười tuổi vào Tam Thanh Điện, làm đạo đồng chỉnh lý Tàng Kinh Các tới mười năm, lại chưa từng đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.
Nhưng sau mười năm, một mai ngộ đạo, một ngày Thiên Nhân Hợp Nhất, ba ngày ngưng tụ Chân Đan, mười ngày Chân Hỏa Luyện Thần, trăm ngày đã đạp trên lên thiên địa, đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Còn có Hoàng Thiên Các ở Bắc Vực, Thiên Hạ Kiếm Tông ở Nam Vực, cùng với vài tán tu cường giả và một số truyền nhân của Cổ Tôn. Trong số đó có không ít cường giả.
Nhớ cho kỹ, kẻ địch của chúng ta không phải chỉ có mình Thiên La Bảo Tự.”
Chương 1723 Dụ giết
Người áo đen kia gật nhẹ đầu, đột nhiên hỏi: “Vậy kế hoạch ban đầu của chúng ta thì sao? Có cần thay đổi không?”
Tân Già La lắc đầu nói: “Vì sao phải thay đổi? Dù sao kẻ địch của chúng ta không phải chỉ có mình Thiên La Bảo Tự, nhưng Thiên La Bảo Tự lại là kẻ địch lớn nhất của chúng ta!
Tiếp tục di chuyển theo kế hoạch, thấy võ giả Thiên La Bảo Tự lạc đàn thì nhất định phải giết chết. Một khi phát hiện Thiên La Bảo Tự có hành động quy mô lớn thì tạm thời lẩn tránh, làm trì hoãn thời gian của bọn chúng!”
Sau khi bố trí xong chuyện này, Tân Già La lại đột nhiên hỏi: “Các ngươi thu thập được bao nhiêu tin tức về tên Sở Hưu kia rồi?”
Võ giả áo đen kia đáp: “Gần đây tên Sở Hưu kia cũng khá nổi danh trong khu vực Trung Châu này.
Ta nghe nói hắn ở một phía khác, đứng chặn ở một con đường vào khu vực bên trong của Trung Châu, trắng trợn cướp bóc võ giả qua lại, không ít người đã chịu thiệt dưới tay hắn.
Sau đó không biết vì sao hắn lại có xung đột với mấy vị truyền nhân của Cổ Tôn khác.
Trong đó truyền nhân của Lăng Thiên Kiếm Tôn Vũ Văn Phục bị giết, Hướng Tưởng của chi phái Cổ Nguyệt Tôn gIả và Trần Cửu Long của chi phái Trấn Long Thần Tướng bị trọng thương bỏ trốn.
Đi cùng bọn họ còn có Tư Không Đàm của Thần Cơ Môn, cũng bị trọng thương.
Nhắc tới cũng lạ, rõ ràng tên Sở Hưu kia là truyền nhân của Cổ Tôn, nhưng hình như hắn không có nhiều quan hệ với những truyền nhân của Cổ Tôn khác, ngược lại kết thù với không ít người.”
Tân Già La không suy nghĩ nhiều về câu nói cuối cùng của võ giả áo đen kia, nghe xong sắc mặt hắn có vẻ trầm xuống.
Nếu là lúc trước, chắc chắn hắn đã nghĩ cách giải quyết Sở Hưu.
Nhưng hắn không phải loại người hành động theo cảm tính, không để ý tới đại cục.
Tuy Sở Hưu có liên quan tới ma khí, nhưng trong chuyện Thiên La Bảo Tự, trong việc tranh đoạt Đại La Thần Cung, đây chỉ là chút vấn đề nhỏ.
Cho nên tạm thời không cần quan tâm tới y, cứ giải quyết Thiên La Bảo Tự đã.
“Đi thôi, lần tranh đoạt Đại La Thần Cung này nhất định phải khiến Thiên La Bảo Tự bị loại triệt để!”
...
Trên dãy núi, hòa thượng Pháp Minh đi một mình khắp nơi, ra vẻ đang tìm
kiếm đám người nhà mình.
Nhưng biểu cảm trên mặt hắn có vẻ mất tự nhiên, hiển nhiên Pháp Minh diễn kịch không được tốt.
Nhưng như vậy cũng không sao, đám người Phạm Giáo chỉ cần thấy người của Thiên La Bảo Tự xuất hiện, chắc chắn bọn chúng sẽ tới vây công.
Sở Hưu và Thương Thiên Lương trực tiếp đi theo sau hòa thượng Pháp Minh, cách xa khoảng mười dặm.
Không phải bọn họ cố ý cách xa như vậy mà vì bên phía Phạm Giáo chắc chắn cũng phái cao thủ đến.
Cho dù Sở Hưu và Thương Thiên Lương thi triển lĩnh vực khô vinh, khiến lực lượng khí tức của bọn họ phát ra chậm rãi nhất, Sở Hưu cũng không dám cam đoan đối phương sẽ không phát giác.
Cho nên mới nói làm mồi nhử vẫn có chút nguy hiểm, vì dù sao Sở Hưu cũng không biết dịch chuyển tức thời, không thể đến nơi ngay lập tức được.
Đương nhiên với thực lực của Pháp Minh, chỉ cần hắn không bị giết chết ngay lập tức, chống được vài chiêu thôi là Sở Hưu có thể tới cứu viện kịp thời.
Đúng lúc này, phía trước Pháp Minh bỗng có một chấn động cường đại, ba võ giả Phạm Giáo trực tiếp xuất hiện ngăn trước mặt bọn họ.
Một người trong số đó là một hòa thượng quanh thân thể lấp lóe ánh sáng thái dương rực rỡ, mặc cẩm bào màu vàng, cười ha hả nói: “Không ngờ đã tới thời điểm này rồi mà còn có hòa thượng Thiên La Bảo Tự đi loanh quanh bên ngoài.
Ngươi là người của các nào? Có phải Hóa Sinh Các không?”
Thấy ba người trước mặt, ánh mắt Pháp Minh lóe lên vẻ giận dữ, phẫn nộ quát: “Phạm Giáo các ngươi định chặn giết chúng ta?
Có phải các sư huynh sư đệ kia đã chết trong tay các ngươi?”
Tuy Pháp Minh diễn kịch không được tốt, nhưng lúc này hắn lại thể hiện cảm xúc giận dữ cực kỳ chân thật.
Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự đã có thù với nhau không biết bao nhiêu năm, bắt đầu từ hạ giới, đấu đá tới tận thượng giới.
Bao năm qua, số võ giả đối phương chết trong tay hai bên đã nhiều không đếm xuể, cho nên chỉ cần võ giả hai bên gặp mặt, vậy kết cục là không chết không thôi.
Pháp Minh tính tình ngay thẳng, biết đã có gần mười võ giả Thiên La Bảo Tự chết trong tay đối phương, người như hắn có thấy nổi giận mới là bình thường.
Võ giả dẫn đầu có vẻ rất thích nhìn bộ dạng giận dữ của Pháp Minh, hắn cười ha hả nói: “Ngươi nghĩ sao? Còn chết rất nhiều là khác.
Tám hay chín nhỉ? Thôi không sao, tính thêm ngươi nữa chắc chắn là hơn mười rồi!”
Sau khi hắn dứt lời, ba võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền của Phạm Giáo đồng loạt ra tay, tấn công về phía Pháp Minh.
Pháp Minh cũng biết Sở Hưu đang ở sau lưng mình, khác với những võ giả Thiên La Bảo Tự còn lại, thật ra hắn khá tin tưởng Sở Hưu.
Lúc trước hắn nhìn thấy Sở Hưu xuất hiện ngay trong thời điểm mình tuyệt vọng nhất, nhanh chóng giết chết ba võ giả Phạm Giáo.
Bây giờ hắn còn chưa tới thời điểm tuyệt vọng nhất, sợ cái gì cơ chứ?
Cho nên Pháp Minh trực tiếp bộc phát toàn bộ lực lượng, quanh người lấp lóe Phạm văn vàng kim, đối phó với thế công của ba người.
Ba võ giả Phạm Giáo kia hơi kinh ngạc, hòa thượng của Thiên La Bảo Tự này đúng là kiên cường, đã tới nước này rồi còn cố chống cự.
Võ giả thủ lĩnh cười lạnh nói: “Tội gì phải khổ như vậy? Từ bỏ đi, đừng giãy dụa nữa, chúng ta đưa ngươi về miền cực lạc sớm một chút, ngươi cũng đỡ phải chịu đau đớn.
Đúng rồi, quên chưa nói, rất ngươi có phải người của Hóa Sinh Các không? Tịnh Liên Phật Quang của ngươi đâu?
Giết một hòa thượng Hóa Sinh Các, công lao còn gấp hai đám hòa thượng Thiên La Bảo Tự còn lại!”
Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên bên tai võ giả kia.
“Vậy ngươi thì sao? Ngươi là người của điện nào cung nào trong Phạm Giáo? Nhìn công pháp, chắc là võ giả Thái Dương Thần Cung?”
Võ giả thủ lĩnh vô thức đáp: “Coi như ngươi có ánh mắt, bản tọa chính là cung chủ tân nhiệm của Thái Dương Thần Cung, trực thuộc Vishnu Điện!”
Sau khi nói xong, vị cung chủ Thái Dương Thần Cung kia mới cảm thấy có gì đó không đúng, ai đang nói chuyện vậy?
Ngay khoảnh khắc sau, phong mang cường đại đã bao phủ toàn thân hắn, khiến lông tơ khắp người hắn dựng đứng, hàn ý bốc lên từ đáy lòng.
Hai tay nhanh chóng kết ấn, lĩnh vực lan tỏa ra xung quanh, đồng thời ánh sáng mặt trời vô tận cũng hiển hiện phía sau, chiếu rọi phương viên vài dặm, tựa như mặt trời ban trưa.
Nhưng tiếp theo đó lại là lĩnh vực vỡ vụn, mặt trời vẫn lạc.
Cung chủ Thái Dương Thần Cung phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài, trên người còn một vết đao lớn, không ngừng đổ máu.
Không đợi hắn phản ứng lại, hai võ giả khác đồng thời hét lớn: “Cẩn thận!”
Dưới chân của hắn, trong bóng tối của thái dương, không biết từ lúc nào đã xen lẫn một ma ảnh dữ tợn.
Ma ảnh đó chiếm cứ thân thể đó, hút lực lượng từ ánh sáng mặt trời, ngay tiếp đó sau lưng hắn lại có một vầng mặt trời dâng lên.
Nhưng lần này không phải ngọn lửa nóng rực nữa mà là một vầng ma nhật tỏa ra hào quang màu tím đen!
Ma nhật đó bắt nguồn từ lực lượng của cung chủ Thái Dương Thần Cung, nhưng ngược lại nuốt chửng hắn vào trong. Ma diễm minh hỏa thiêu đốt, cung chủ Thái Dương Thần Cung thậm chí không kịp kêu thảm đã bị đốt thành tro bụi!
Ma ảnh dữ tợn tan biến, vô hình vô chất, nhưng cũng là thiên biến vạn hóa, từ không tới có, sáng tạo tất cả mọi lực lượng trên thế gian.
Đây cũng là lực lượng của Tạo Hóa Thiên Ma!
Sở Hưu hạ xuống bên cạnh Pháp Minh, khẽ lắc đầu nói: “Yếu, quá yếu, Phạm Giáo các ngươi đúng là đời sau không bằng đời trước.
Cung chủ đương nhiên của Thái Dương Thần Cung là cái thứ này à? Tên này đúng là kém xa Tân Già La.”
Chương 1724 Châm ngòi 1
Sở Hưu vừa xuất hiện đã lập tức giết chết một người, hai võ giả Phạm Giáo còn lại đều sững sờ tại chỗ.
Ngay sau đó, hai người thấy gương mặt Sở Hưu, lúc này mới kinh hãi hét lớn: “Sở Hưu!”
Dù thế nào bọn họ cũng không ngờ Sở Hưu và Thiên La Bảo Tự vốn không liên quan tới nhau, không ngờ lại đi cùng nhau.
Hai người còn lại thậm chí không do dự một chút nào, trực tiếp bỏ trốn với tốc độ nhanh nhất.
Nhưng đáng tiếc, Thương Thiên Lương đã đuổi theo sau lưng bọn chúng, lĩnh vực khô vinh thi triển, Sở Hưu dễ dàng đi theo giết chết.
Hai cường giả cảnh giới nửa bước Võ Tiên giao chiến với hai võ giả Thiên Địa Thông Huyền, rõ ràng là ức hiếp người ta.
Thái dương chân hỏa nóng rực đối trụi thi thể ba người, Sở Hưu ném lệnh bài và hồn tinh trên người một kẻ cho Pháp Minh.
Pháp Minh sửng sốt, vội vàng nói: “Không được, không được, mấy kẻ này đều do Sở thí chủ giết, sao bần tăng lại lấy mấy thứ này được?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Pháp Minh đại sư không cần khách khí, đây là quy củ mà chúng ta đã ước định từ trước.
Tuy những kẻ này là ta giết, nhưng nếu không có Pháp Minh đại sư đi trước làm mồi nhử, ta cũng không thể giết được ba kẻ này.
Làm mồi nhử là có nguy hiểm, không tính là ân tình, cứ theo quy củ thì Pháp Minh đại sư cũng nhận được một phần.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Pháp Minh đại sư nghĩ thầm trong lòng, vị Sở thí chủ này đúng là quang minh lỗi lạc.
Nếu đổi lại là kẻ khác, cho dù Pháp Minh đại sư có mở miệng đòi, đối phương cũng lấy lý do hắn không tham chiến, không cho hắn.
“Vậy bần tăng từ chối thì bất kính rồi.”
Sau khi nhận lệnh bài và hồn tinh, Pháp Minh lại càng có hảo cảm với Sở Hưu.
Sau khi ba người đi được nửa canh giờ mới có vài võ giả Phạm Giáo tới xem xét tình huống, thấy vết tích trên mặt đất, cả hai đột nhiên biến sắc.
Lại là như vậy, chưa tới nửa canh giờ mà tiểu đội ba người đã bị diệt sạch.
Nếu gặp một trận ác chiến thì bọn họ còn lý giải được, nhưng hai lần liên tục như vậy đã khiến bọn họ cảm thấy bất thường, lập tức quay lại báo cáo cho Tân Già La.
Còn lúc này trong trụ sở của Thiên La Bảo Tự, khi Sở Hưu và Pháp Minh mang theo lệnh bài và hồn tinh trở về, thái độ của các hòa thượng Thiên La Bảo Tự đối với Sở Hưu đã thay đổi hẳn.
Trước đó đúng là bọn họ còn thấy nghi ngờ Sở Hưu, đương nhiên đây không phải ác ý, chẳng qua là đám tăng nhân Thiên La Bảo Tự này nhìn những người khác, trừ Tam Thanh Điện ra, còn lại đứng trước bất cứ ai bọn họ cũng thấy kiêu hãnh về bản thân.
Tuy bọn họ thể hiện rất khiêm tốn, nhưng thực chất trong lòng lại cực kỳ cao ngạo.
Nhưng bây giờ Sở Hưu đã chứng minh mình có thực lực giải quyết tình cảnh khó khăn của Thiên La Bảo Tự, đám hòa thượng này cũng rất thức thời không làm khó Sở Hưu.
Sau khi xử lý một nhóm người Phạm Giáo, Sở Hưu không ra tay tiếp.
Đã chết người, chắc chắn người của Phạm Giáo sẽ tập trung dày đặc trong một khu vực, còn ra tay lần nữa rất dễ bị phát hiện.
Cho nên chờ đến hôm sau, Sở Hưu mới ra tay tiếp.
Ba ngày liên tiếp, chín cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền của Phạm Giáo bị giết chết, người chết cũng ngang với Thiên La Bảo Tự, rốt cuộc Phạm Giáo cũng cảm thấy có gì đó bất thường.
Phải nói trước đó bọn họ đã thấy không ổn, nhưng không tra được điều gì.
Lần này Tân Già La trực tiếp tập kết nhân thủ điều tra, kết quả là ngày thứ tư Sở Hưu tay trắng trở về.
Ngày thứ năm ra ngoài cũng như vậy, Pháp Minh chủ động quay lại tìm Sở Hưu, lắc đầu nói: “Sở thí chủ, chúng ta về thôi, chắc không có tác dụng gì rồi.
Phạm Giáo liên tiếp tổn thất nhiều người, theo lời sư huynh, chắc chắn bọn chúng đã phát giác. Tân Già La không phải loại ngu dốt, hắn đã thu hồi nhân thủ rồi.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, suy yếu lực lượng của Phạm Giáo tới mức này là đủ, còn lại cứ để người của hai bên ra tay giải quyết.
Nhưng ngay lúc này Sở Hưu lại cảm thấy một luồng chấn động quen thuộc lan tới, khiến y quay ngắt sang một phía.
Ngay sau đó, Thương Thiên Lương cũng nhìn theo hướng đó, hắn hơi kinh ngạc nói: “Là khí tức của Hồng Liên Nghiệp Hỏa, con bé Mai Khinh Liên kia đã bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền rồi ư? Nhanh thật đấy.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Còn hai luồng lực lượng khí huyết đang chấn động, một luồng là lực lượng cực hạn, một luồng lực lượng khác phức tạp hơn nhiều, chắc là Lã huynh và lão Lục.”
Trong Trung Châu này đã qua hơn nửa tháng, hầu hết mọi người đã đi vào khu vực trong của Trung Châu, lúc này gặp bọn Lã Phụng Tiên cũng không có gì là lạ.
Nhưng chấn động giao thủ như vậy hơi lớn, rốt cuộc bọn họ gặp yêu quỷ hay gặp kẻ địch gì khác?
Lúc này trong một sơn cốc ở phía tây, Lã Phụng Tiên, Lục Giang Hà và Mai Khinh Liên, ba người bị sáu võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền vây công.
Tuy nhân số của đối phương gấp đôi bên mình, nhưng ba người phối hợp ăn ý, không ngờ vẫn kiên trì chưa bại trận.
Trong đó Lục Giang Hà đã là cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong, hơn nữa Huyết Thần Ma Công của hắn cực kỳ quỷ dị, biến ảo khôn lường, chỉ cần không gặp thương tích trí mạng là có thể tĩnh dưỡng hồi phục, cho nên Lục Giang Hà trực tiếp đối phó với thế công của vài người, đúng là hung hãn không sợ chết.
Lòng tin của hắn là ở Lã Phụng Tiên và Mai Khinh Liên.
Lã Phụng Tiên có lực lượng mạnh mẽ hiếm có trong cùng cấp độ, chỉ cần Lục Giang Hà cuốn lấy kẻ địch, Lã Phụng Tiên cho một kích đánh tới, đối phương chắc chắn không dễ chịu.
Mai Khinh Liên sau khi bước vào Trung Châu mới thăng cấp lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cô không có nội tình như Lục Giang Hà cho nên không thể đạt tới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong.
Nhưng Hồng Liên Nghiệp Hỏa cực kỳ quỷ dị, cho dù đặt trong Đại La Thiên cũng là một loại lực lượng võ đạo cực kỳ quỷ dị.
Có Lục Giang Hà và Lã Phụng Tiên chủ công, cô ở phía sau dùng Hồng Liên Nghiệp Hỏa đánh lén, cũng khiến người khác khó lòng phòng bị.
Người bao vây Lã Phụng Tiên không phải ai khác, hai người cầm đầu chính là Hướng Tưởng và Trần Cửu Long.
Lần trước Hướng Tưởng và Trần Cửu Long bỏ trốn, hai người đều bị Sở Hưu đánh trọng thương, cũng may chi phái của bọn họ có vốn liếng phong phú, hao phí không ít tài nguyên, tốn vài ngày mới hồi phục được.
Hai người kia vẫn khá nghĩa khí, không trực tiếp bỏ trốn mà trở lại xem tình hình của Vũ Văn Phục.
Tuy bọn họ cũng biết, chắc Vũ Văn Phục khó thoát khỏi cái chết, nhưng trở lại xem thử, trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút.
Quả nhiên, sau khi thấy thi thể của Vũ Văn Phục, trong lòng bọn họ đã lạnh buốt, không dám tới gây sự với Sở Hưu nữa mà trực tiếp đi vào khu vực trong của Trung Châu.
Vốn dĩ bọn họ không định gây sự với đám người Lã Phụng Tiên, tuy bọn họ cũng rất căm thù Sở Hưu, nhưng thật ra bọn họ không hiểu về Sở Hưu, chỉ biết đối phương là truyền nhân của Cổ Tôn, quận trưởng của Hoàng Thiên Các.
Chương 1725 Châm ngòi 2
Nhưng bọn họ lại tình cờ gặp được Hiên Viên Vô Song của Đông Vực, còn thấy đám người Lã Phụng Tiên đang tranh đoạt hồn tinh của yêu quỷ cấp cao với người của các môn phái khác.
Hiên Viên Vô Song ‘vô tình’ tiết lộ, bọn họ mới biết thân phận đám người Lã Phụng Tiên.
Những võ giả tán tu còn lại đều xuất thân từ các môn phái nhỏ, nhưng lại có chút quan hệ với chi phái bọn họ.
Hơn nữa còn có hai võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông cũng ở đây.
Chưa nói tới ân oán giữa Nam Vực và Đông Vực, quan hệ giữa Thiên Hạ Kiếm Tông và chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn của Vũ Văn Phục vốn không tệ. Thậm chí chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn từng nhờ Thiên Hạ Kiếm Tông chiếu cố cho Vũ Văn Phục. Lần này thì hay rồi, người cũng chẳng còn thì chiếu cố thế nào?
Cho nên Hướng Tưởng và Trần Cửu Long lập tức liên thủ với hai vị của Thiên Hạ Kiếm Tông, còn xúi giục hai tán tu Nam Vực cùng ra tay với ba người Lã Phụng Tiên.
Lúc này, cách bọn họ không xa, Hiên Viên Vô Song đang dẫn theo vài võ giả Lăng Tiêu Tông cười lạnh xem kịch.
Phải nói vở kịch này chính là hắn ‘vô tình’ làm đạo diễn.
Thật ra hắn không nhận ra Hướng Tưởng và Trần Cửu Long nhưng lại biết Vũ Văn Phục.
Sau khi nghe Trần Cửu Long và Hướng Tưởng nói Vũ Văn Phục chết dưới tay Sở Hưu, bọn họ cũng bị Sở Hưu đánh trọng thương, hắn lại ‘vô tình’ nói chuyện với đám người Lã Phụng Tiên, để lộ quan hệ giữa bọn họ và Sở Hưu, khiến cho đám người Trần Cửu Long nghe thấy.
Tuy Trần Cửu Long và Hướng Tưởng bị Sở Hưu đánh cho phát sợ, lúc bình thường cho dù bọn họ có biết quan hệ giữa đám người Lã Phụng Tiên và Sở Hưu, chưa chắc bọn họ đã dám động thủ.
Nhưng Hiên Viên Vô Song lại khẳng định, một khi hai bên có xung đột, chắc chắn sẽ giao chiến, vì còn có Lục Giang Hà.
Trong số thủ hạ của Sở Hưu, ngoài Lã Phụng Tiên từng đánh bại bản thân, Hiên Viên Vô Song có ấn tượng nhất chính là Lục Giang Hà.
Tên này miệng lưỡi cực thối, cơ bản là loại nói với hắn hai câu thôi là chỉ hận không thể chém chết hắn.
Còn mọi chuyện sau đó cũng đúng như vậy.
Trần Cửu Long và Hướng Tưởng đấu khẩu với đối phương vài câu, đã bị Lục Giang Hà châm chọc tới mức nổi nóng, trực tiếp liên thủ với Thiên Hạ Kiếm Tông, giao chiến với đám người Lã Phụng Tiên.
Lúc này võ giả Lăng Tiêu Tông đứng sau lưng Hiên Viên Vô Song không nhịn
được nói: “Vô Song, chúng ta nên ra tay đi. Sở Hưu và chúng ta đều là người Đông Vực, hơn nữa hắn từng cứu tính mạng tông chủ. Chúng ta không thể trơ mắt nhìn người của hắn bị bao vây như vậy được?”
Người vừa lên tiếng là một vị trưởng lão của Lăng Tiêu Tông, với tâm cơ của hắn, lúc này đã nhận ra dường như Hiên Viên Vô Song cố tình để lộ quan hệ giữa Sở Hưu và đám người Lã Phụng Tiên.
Nhưng hắn có nhận ra cũng đã muộn, hơn nữa Hiên Viên Vô Song còn không trắng trợn châm ngòi, thậm chí bọn Lục Giang Hà cũng không kịp phản ứng lại.
Hiên Viên Vô Song lạnh lùng nói: “Ngô trưởng lão, đừng quên đây là đâu! Nơi này chính là Trung Châu!
Đại La Thần Cung chỉ có sáu danh ngạch, có thể nói ngoài bản thân Lăng Tiêu Tông chúng ta ra, tất cả mọi người đều là kẻ địch!
Lãng phí lực lượng đi cứu bọn họ, đến lúc đó chính chúng ta phải làm thế nào?
Sở Hưu chỉ cứu tông chủ một lần, chẳng lẽ toàn bộ Lăng Tiêu Tông ta phải bán mạng cho hắn hay sao?”
Nghe Hiên Viên Vô Song nói vậy, trong mắt Ngô trưởng lão đã đầy thất vọng.
Hắn cũng là người đã nhìn Hiên Viên Vô Song trưởng thành.
Trước đó tính cách Hiên Viên Vô Song ngạo nghễ, nhưng hắn thấy như vậy cũng không sao.
Người không ngông cuồng uổng thời thiếu niên, không ngông sao gọi là người trẻ tuổi?
Nhưng bây giờ Hiên Viên Vô Song đã không chỉ là ngông cuồng ngạo nghễ nữa, tâm tư khí độ như vậy, không dám giao chiến chính diện, chỉ âm thầm bày mưu. Người như vậy, tương lai có thích hợp trở thành người thừa kế của Lăng Tiêu Tông hay không?
Ỷ đông hiếp yếu, lấy sáu địch ba, kết quả vẫn không thắng được đối phương, chuyện này khiến Hướng Tưởng và Trần Cửu Long đều nổi giận, cảm thấy quá mất mặt, thế công càng hung ác.
Lục Giang Hà vừa bị đánh chạy trối chết, vừa la lớn với Lã Phụng Tiên và Mai Khinh Liên: “Ta nói này, hai vị các ngươi có thể thêm chút sức không, xử lý một kẻ rồi tính? Tiếp tục đánh như vậy thì ta không chống nổi đâu.”
Mai Khinh Liên tức giận nói: “Ngươi còn không biết xấu hổ nói vậy à? Nếu không vì cái miệng thối của ngươi, làm sao chúng ta lại bị bọn họ vây công?”
Lục Giang Hà ra vẻ chính nghĩa nói: “Cái này làm sao trách ta được? Bọn họ sỉ nhục Sở Hưu trước, ta mới không nhịn được.
Sở giáo chủ là mặt tiền của Thánh Giáo ta, mắng ta thì được, mắng hắn thì không được!”
“Ồ? Sao ta lại không biết ngươi trung thành như vậy từ bao giờ?”
Ngay khoảnh khắc nghe thấy giọng nói này, gương mặt ba người Lã Phụng Tiên lập tức lộ vẻ vui mừng. Còn Hướng Tưởng và Trần Cửu Long đột nhiên biến sắc, vội vàng kéo người lùi lại phía sau.
Sở Hưu và Thương Thiên Lương từ trên không hạ xuống, phía sau còn có hòa thượng Pháp Minh.
Nhìn Hướng Tưởng và Trần Cửu Long, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Hai người các ngươi đúng là chán sống rồi.
Sao nào, Vũ Văn Phục chết rồi, các ngươi còn muốn xuống dưới cùng hắn à?”
Nói xong câu này, sắc mặt Trần Cửu Long và Hướng Tưởng đều trở nên cực kỳ khó coi, nhưng lại không dám phản bác một câu, ánh mắt đã lộ vẻ hoảng sợ, thậm chí Trần Cửu Long đã chuẩn bị bộc phát lực lượng khí huyết để bỏ trốn.
Trận chiến lần trước, bọn họ bị Sở Hưu đánh cho phát sợ.
Đó là loại áp đảo tuyệt đối về mặt lực lượng, bất luận bọn họ sử dụng thủ đoạn gì, lá bài tẩy như thế nào, tất cả đều trở nên yếu ớt vô dụng trước đối phương, tùy tiện áp đảo.
Loại cảm giác này rất không tốt, khiến bọn họ thấy vô cùng tuyệt vọng. Lúc này đối mặt với Sở Hưu, thậm chí bọn họ còn không có dũng khí chửi mẳng y.
Tuy thực lực của hai vị truyền nhân của Cổ Tôn này không yếu, nhưng tu vi tâm cảnh lại khá kém. Mới một trận chiến thôi mà bị Sở Hưu dọa cho vỡ mật, chẳng trách sư phụ của bọn họ lại để bọn họ tham gia tranh đoạt Đại La Thần Cung, chắc cũng có ý rèn luyện tâm cảnh bọn họ.
Ở đây còn một số võ giả không tham gia tranh đoạt, chỉ đứng nhìn.
Thấy Sở Hưu vừa xuất hiện đã trấn áp toàn bộ mọi người, thậm chí khiến cho Hướng Tưởng và Trần Cửu Long không dám lên tiếng, ánh mắt ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc, không biết đây là thần thánh phương nào.
Chỉ có một số võ giả Nam Vực từng nghe chuyện Sở Hưu liên thủ với Thiên Ma Cung, hủy diệt Cực Lạc Ma Cung, bèn nhỏ giọng bàn tán.
Hiên Viên Vô Song ở phía khác siết chặt hai nắm tay, hàm răng cắn chặt, ánh mắt lóe lên vẻ đố kỵ, trong lòng dâng lên cảm xúc ghen tị.
Trong quá khứ, tâm trạng này chưa bây giờ xuất hiện trên người Hiên Viên Vô Song.
Đối với Hiên Viên Vô Song, hắn luôn là đối tượng để người khác ghen tị, là kẻ tỏa sáng rực rỡ trong mắt người khác, được mọi người ngưỡng mộ! Chỉ có hắn mới được như vậy!