-
Chương 741-745
Chương 741 Hướng gia phải chết
Muốn bảo vệ Hướng gia rốt cuộc sẽ trả giá lớn tới mức nào? Chuyện này chỉ cần đầu óc Trần Kiếm Không không mê muội chắc chắn hắn phải biết. Thế nhưng hắn vẫn lựa chọn làm vậy, hoặc là Trần Kiếm Không ngu ngốc thật, hoặc trong chuyện này còn ẩn tình gì mà Sở Hưu không biết, khiến Trần Kiếm Không bất kể nguy hiểm bảo vệ Hướng gia.
Có điều chuyện này là gì cũng không quan trọng, trước thực lực tuyệt đối, Sở Hưu có thể lựa chọn không dùng đầu óc.
Còn tình huống hiện tại theo Sở Hưu thấy có thể không dùng mưu kế, trực tiếp dùng nắm đấm là giải quyết được vấn đề.
Nhìn Ba Sơn hùng vĩ khung cảnh mỹ lệ, Sở Hưu không khỏi cảm thán: “Ba Sơn này cảnh sắc thật sự không tệ, Ba Sơn Kiếm Phái đúng là chọn được một nơi bảo địa hợp phong thủy.”
La Tam Thông cũng tán thưởng phụ họa, Triệu Thừa Binh lại cảm thấy mất tự nhiên, bảo địa hợp phong thủy, sao như đang mô tả chỗ đặt mộ vậy? Mặc dù từ này dùng ở đây cũng được nhưng phát ra từ miệng Lâm Diệp khiến hắn cảm thấy không giống lời nói tốt.
Đám người Sở Hưu không hề che giấu tung tích, y trực tiếp dẫn theo hai trăm người leo lên Ba Sơn, tiến thẳng tới Ba Sơn Kiếm Phái trên đỉnh núi.
Hành động trắng trợn như vậy đương nhiên bị người của Ba Sơn Kiếm Phái phát giác, đám đệ tử cảnh gác ở sườn núi Ba Sơn Kiếm Phái thậm chí không dám ngăn cản, bị dọa sợ cho tè ra quần, chạy lên báo cáo với chưởng môn.
Khi Sở Hưu tới cửa sơn môn Ba Sơn Kiếm Phái, hai đệ tử cầm kiếm của Ba Sơn Kiếm Phái mặc dù không đến nỗi hốt hoảng bỏ chạy như đám người ở sườn núi nhưng ai nấy run lẩy bẩy kinh hãi không thôi.
Ba Sơn Kiếm Phái dẫu sao cũng là đại phái trong ca dao giang hồ, đệ tử vốn không nhát gan đến thế mới đúng.
Nhưng sát tính của Sở Hưu thật sự quá lớn, trận chiến ở Hồng Phong Cốc trực tiếp mai táng tính mạng hơn ngàn võ giả, hơn nữa những người bị giết không phải mèo chó gì mà là tinh nhuệ chân chính của mấy chục thế lực.
Sở Hưu vung tay, những người phía sau lập tức ngừng lại.
Sở Hưu thản nhiên nói với hai người phía trước: “Phiền hai vị vào báo một tiếng, Lâm Diệp của nhánh Ẩn Ma tới bái kiến Trần Kiếm Không, Trần chưởng môn của Ba Sơn Kiếm Phái.”
Thấy Sở Hưu khách khí như vậy, hai võ giả Ba Sơn Kiếm Phái kia đều sửng sốt.
Trước đó bọn họ còn tưởng rằng kẻ giết người như ngóe này chắc chắn là hạng hung thần ác sát, vừa gặp là lập tức ra tay, không ngờ đối phương còn lễ độ như vậy.
Sau khi sửng sốt, hai võ giả đệ tử kia lập tức quay người lại định báo lại cho Trần Kiếm Không.
Có điều bọn họ chưa đi được mấy bước, Trần Kiếm Không nhận được tin đã đến nơi.
Sở Hưu tùy ý chắp tay với Trần Kiếm Không nói: “Trần chưởng môn, lần đầu gặp mặt, hân hạnh, hân hạnh.”
Thật ra bất luận tuổi tác, cảnh giới hay lai lịch, Trần Kiếm Không đều là tiền bối, thái độ này của Sở Hưu là thiếu tôn kính, hơn nữa còn là rất thiếu tôn kính.
Có điều ở đây bất luận thủ hạ Sở Hưu hay người của Ba Sơn Kiếm Phái đều cảm thấy thái độ này của Sở Hưu rất bình thường, với thực lực cùng những chiến tích của y, mọi người ở đây không ai coi y là tiểu bối thành thật.
Trần Kiếm Không cũng chắp tay với Sở Hưu nói: “Đã sớm nghe đại danh của Lâm công tử, hôm nay gặp mặt quả thật bất phàm.”
Sở Hưu vung tay lên nói: “Trần chưởng môn, không cần nói nhảm nhiều lời như vậy. Ngươi chắc cũng biết lần này chúng ta tới đây định làm gì.”
Trần Kiếm Không thấy Lâm Diệp này không trực tiếp đánh vào cửa, thái độ nói năng cũng coi như hòa bình, trong lòng thầm thở phào một hơi.
Hắn chỉ sợ Lâm Diệp này là loại người điên cuồng bất chấp tất cả, chỉ biết giết chóc, như vậy mới là không dễ làm.
Nhưng giờ xem ra Lâm Diệp này vẫn giảng đạo lý, nếu đã vậy cũng tiện nói chuyện hơn.
Cho nên Trần Kiếm Không cười cười nói: “Ta biết Lâm công tử có ý gì, thật ra chuyện ba trăm năm trước Ba Sơn Kiếm Phái ta cũng cảm thấy rất đáng tiếc.
Mặc dù lập trường khác biệt, có điều Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma có can đảm thấy ít địch nhiều, khí thế mặc kệ ngàn vạn người ta vẫn dũng cảm tiến tới đó khiến ta vô cùng bái phục.
Ân oán giữa Hướng gia và nhánh Ẩn Ma là chuyện ba trăm năm trước. Thật ra nói trắng ra là không liên quan gì tới Hướng gia hiện tại.
Có điều nhân quả tiền nhân hậu nhân phải trả, câu nói này cũng có đạo lý. Hướng gia đồng ý trả tám thành gia sản để mua mạng, của hỉ xin nhánh Ẩn Ma có thể buông tha cho bọn hắn lần này.”
Mặc dù Trần Kiếm Không đáp ứng bảo vệ Hướng gia, có điều đối thủ dẫu sao cũng là toàn bộ nhánh Ẩn Ma.
Cho dù hắn nắm chắc ngăn cản được những người trước mắt nhưng cũng không nắm chắc ngăn cản được cao thủ khác của nhánh Ẩn Ma trả thù.
Cho nên nếu chút chút ngoại vật có thể khiến chuyện này sóng êm gió lặng, để đối phương bỏ qua, đó là chuyện không thể tốt hơn.
Có điều Sở Hưu lại không hề do dự lắc đầu nói: “Không thể nào. Ngụy Thư Nhai lão tiền bối đã nói, nợ máu phải trả bằng máu. Hướng gia muốn không
chết người mà xong chuyện, không đơn giản như vậy được.
Có điều nếu Trần chưởng môn
Hướng gia không cần dùng máu tất cả mọi người để trả nợ máu, tiên tổ Hướng gia năm xưa giết hai mươi ba đệ tử trong nhánh Ẩn Ma. Mối thù ngày xưa nay trả gấp mười, hôm nay chỉ cần Hướng gia chọn ra hai trăm ba mươi đệ tử trực hệ chủ động tự sát, ta sẽ buông tha cho Hướng gia một lần. Trong số những người tự sát này nhất định phải có gia chủ Hướng gia.”
Cảm giác được ánh mắt Sở Hưu chuyển về phái mình, gia chủ Hướng gia chỉ thấy toàn thân lạnh buốt, vội vàng nấp sau lưng Trần Kiếm Không.
Trần Kiếm Không cau mày: “Lâm công tử, ngươi làm vậy có phần quá đáng, thế có khác gì hủy diệt Hướng gia đâu?
Tám thành gia sản không đủ, vậy Hướng gia nguyện giao hết gia sản ra, Ba Sơn Kiếm Phái ta cũng đồng ý đứng ra hòa giải một chút, cho Lâm công tử vài tòa kiếm trận cho công tử coi như đền bù. Ngươi xem vậy có được không?”
Gia tộc nhỏ như Hướng gia mặc dù nhân số không ít nhưng đệ tử trực hệ thực tế chỉ có một trăm. Muốn hai trăm ba mươi người tự sát? Có lấy hết đệ tử trực hệ của Hướng gia cũng chẳng đủ, như vậy có khác gì diệt môn?
Sở Hưu giơ một ngón tay ra, lắc đầu nói: “Trần chưởng môn, có vẻ ngươi tính sai một việc, ta không thương lượng hay mặc cả gì với ngươi cả.
Ta và Ba Sơn Kiếm Phái ngươi không thù không hận, ngươi ra mặt, ta cũng nể mặt ngươi, không khiến Hướng gia chết quá khó coi, cũng không để Hướng gia chết sạch. Đây là phần nể mặt của ta rồi.
Giờ ta đã nể mặt ngươi lại không chịu nhận, vậy đừng trách ta nói lời khó nghe. Hướng gia hôm nay nhất định phải chết, nhất định phải diệt, chuyện này không thể thương lượng.
Tốt nhất các ngươi đừng xen vào Ba Sơn Kiếm Phái, nếu không cũng sẽ chết rất thảm.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Trần Kiếm Không lập tức trở nên đỏ thẫm, đã cực kỳ giận dữ.
Những võ giả Ba Sơn Kiếm Phái cũng lộ vẻ phẫn nộ.
Trước đó bọn họ còn cảm thấy Lâm Diệp không mây cuồng vọng, chí ít cũng giảng giải đạo lý.
Thế nhưng giờ bọn họ mới biết, tên này có giảng đạo lý quái gì, rõ ràng là cuồng vọng tới không giới hạn!
Trần Kiếm Không phẫn nộ quát lớn: “Lâm Diệp! Ngươi đừng khinh người quá đáng! Trận chiến Hồng Phong Cốc ngươi giết người còn chưa đủ nhiều hay sao mà còn định chạy tới Ba Sơn Kiếm Phái đuổi tận giết tuyệt? Ba Sơn Kiếm Phái ta không phải nơi ngươi tùy tiện giễu võ giương oai được đâu!”
Chương 742 Áp đảo 1
Thân là một trong Thất Tông Bát Phái, Ba Sơn Kiếm Phái mặc dù suy yếu nhưng vẫn có chút lòng tin.
Trước đó Trần Kiếm Không hết sức khách khí với Sở Hưu chẳng qua vì hắn không muốn ra tay vì chuyện không mấy quan trọng.
Nhưng giờ Lâm Diệp này lại không hề nể mặt, Trần Kiếm Không đương nhiên cũng không cần khách khí với hắn.
Sở Hưu hết sức chăm chú nhìn Trần Kiếm Không, thản nhiên nói: “Trần chưởng môn, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Hướng gia là Hướng gia, Ba Sơn Kiếm Phái là Ba Sơn Kiếm Phái. Ngươi định vì Hướng gia mà liên lụy tới toàn bộ Ba Sơn Kiếm Phái hay sao?”
Trần Kiếm Không hừ lạnh nói: “Chỉ bằng Lâm Diệp ngươi còn không uy hiếp được Ba Sơn Kiếm Phái ta đâu!”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Ngoan cố không chịu nghe lời! Biết sớm như vậy ta đã chẳng cần tốn nhiều nước miếng thế.”
Dứt lời, Sở Hưu bước tới một bước, quát khẽ: “Giết!”
Sở Hưu vừa dứt lời, Triệu Thừa Binh cùng La Tam Thông cùng dẫn người lao tới.
Giờ trực hệ của Hướng gia đều Trung Nguyên Ba Sơn Kiếm Phái, mục tiêu đầu tiên của bọn hắn cũng là Hướng gia, về phần trong đó có ngộ thương tới người của Ba Sơn Kiếm Phái hay không, phải xem chính Ba Sơn Kiếm Phái có thức thời hay không.
Trần Kiếm Không cũng hừ lạnh một tiếng, có điều hắn cũng đã chuẩn bị từ trước, lúc này cũng không sợ Lâm Diệp đột nhiên xuất thủ.
Theo Trần Kiếm Không vung tay lên, lập tức có vài trưởng lão của Ba Sơn Kiếm Phái tay niết kiếm ấn, truyền chân khí xuống dưới chân.
Chỉ trong chốc lát, trước sơn môn Ba Sơn Kiếm Phái nhộn nhạo một luồng sáng màu tím đậm, cuối cùng màu tím này còn hóa thành trường kiếm lôi đình, vô số thanh kiếm nằm ngang trước sơn môn, bộc phát khí tức kinh người.
Đây là Tử Tiêu Lôi Đình Kiếm Trận của Ba Sơn Kiếm Phái, là trận pháp do cao thủ lôi pháp của Thiên Sư Phủ liên hợp với cao thủ kiếm đạo của Ba Sơn Kiếm Phái cùng bố trí thành
Có lẽ ngày xưa vị tiên tổ Ba Sơn Kiếm Phái biết thực lực môn phái khá thấp, thậm chí một thời gian ngắn trong tương lai thực lực Ba Sơn Kiếm Phái sẽ luôn thấp như vậy; nên lúc bố trí kiếm trận này hắn cố ý bố trí kiếm trận cực lớn này thành hình thức phòng ngự. Mặc dù như vậy lực công kích hơi yếu một chút nhưng lại thắng ở chỗ ổn định, tối thiểu những võ giả như La Tam Thông và Triệu Thừa Binh muốn hủy diệt cũng chẳng dễ dàng gì.
Trần Kiếm Không chủ động xuất thủ, hai tay thon dài đồng thời cầm hai
thanh trường kiếm, không ngờ lại đồng thời vận dụng cả Tử Điện Thanh Quang Kiếm cùng Thần Tiêu Ngự Lôi Kiếm trong Bát Tự Kiếm Quyết của Ba Sơn Kiếm Phái.
Một kiếm mau lẹ vô cùng, tốc độ nhanh chóng tới cực hạn, một kiếm lại mang theo lực lượng Thần Tiêu Lôi Đình tru tà hàng ma, ầm ầm chém về phía Sở Hưu.
Ngay khi vừa tiếp xúc, ma khí quanh người Sở Hưu ầm ầm bộc phát, hóa thành thế quyền vô biên dẫn dắt sát cơ sát khí đánh ra. Một quyền vừa xuất, vạn pháp đều phá, uy lực cường đại đó khiến Trần Kiếm Không cũng không thể không để mắt tới, thậm chí hắn còn có cảm giác quen mắt.
Bát Tí Thần Viên - Trần Kiếm Không, danh tiếng của hắn trên giang hồ thật ra không lớn nhưng cũng không nhỏ. Chỉ có điều người trong giang hồ một khi nhắc tới Trần Kiếm Không đều chỉ nói tới thân phận chưởng môn Ba Sơn Kiếm Phái của hắn chứ không nói tới những thứ khác.
Cho nên phần lớn người trong giang hồ không ấn tượng mấy về Trần Kiếm Không, hắn chỉ là chưởng môn Ba Sơn Kiếm Phái mà thôi.
Trên thực tế Trần Kiếm Không có thể trở thành chưởng môn Ba Sơn Kiếm Phái, tông sư kiếm đạo, chứng minh hắn cũng có chút thực lực.
Một quyền của Sở Hưu mang theo khí thế bá đạo vô song, chưa nói tới lực lượng bản thân, riêng quyền ý đã có phần tương tự với Trần Thanh Đế.
Phần lớn thời gian Trần Kiếm Không đều không rời khỏi Ba Sơn Kiếm Phái, nhưng dù sao hắn cũng là người có thể diện trên đất Tây Sở, đã tiếp xúc với hầu hết cường giả tại Tây Sở.
Đối với Trần Thanh Đế, ấn tượng của hắn vô cùng sâu sắc.
Lúc này trên quyền của Lâm Diệp không ngờ lại thấy quyền ý bá đạo diệt vạn pháp của Trần Thanh Đế, chuyện này khiến Trần Kiếm Không không khỏi kinh hãi.
Có điều Lâm Diệp này dẫu sao cũng không phải Trần Thanh Đế. Một quyền như vậy, Trần Thanh Đế xuất ra, Trần Kiếm Không chỉ có thể cúi đầu chịu thua, nhưng đổi lại là Lâm Diệp, hắn còn chưa có tư cách này!
Thần Tiêu Ngự Lôi Kiếm dẫn dắt lực lượng lôi đình, kiếm quang ẩn chứa sấm sét, chém về phía một quyền bao hàm sát cơ sát khí của Sở Hưu.
Thần Tiêu Ngự Lôi Kiếm của Ba Sơn Kiếm Phái mượn không ít lôi pháp của Thiên Sư Phủ, đây là võ thuật được tạo ra khi tiên tổ Ba Sơn Kiếm Phái giao hảo với Thiên Sư Phủ, hai bên tỷ thí nghiệm chứng đúc kết thành.
Thần Tiêu Lôi Đình là lực lượng tru tà trấn ma, có tác dụng khắc chế nhất định với ma khí của Sở Hưu. Dưới lực lượng lôi đình này, một quyền đầy ma khí của Sở Hưu lập tức vỡ vụn, một kiếm khác lại như tia sét lấp loáng, kiếm cương quanh co khúc khuỷu đâm về phía Sở Hưu với tốc độ khó lòng tưởng tượng nổi.
Thế quyền của Sở Hưu vẫn còn, nhưng nếu y thu tay lại, vậy một kiếm này của Trần Kiếm Không sẽ khiến Sở Hưu trọng thương.
Nhíu mày, thân hình Sở Hưu nhẹ nhàng xê dịch, vừa vặn tránh đi kiếm mang ánh xanh, mặc cho kiếm mang kia thay đổi phương vị ra sao đều không chạm tới cả góc áo của Sở Hưu.
Trước mặt Sở Hưu, những thứ thiên về tốc độ chỉ là trò cười.
Tốc độ có nhanh, chẳng lẽ nhanh hơn được nhân quả hay sao?
Ba Sơn Kiếm Phái nổi tiếng giang hồ về khoái kiếm, nhưng rất đáng tiếc, Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu vừa vặn là khắc tinh của Ba Sơn Kiếm Phái.
Loại võ đạo của Ba Sơn Kiếm Phái trừ phi tu luyện tới đỉnh phong như tiên tổ, lĩnh ngộ được kiếm đạo về thời gian hay nhân quả, nếu không sơ hở quá lớn.
Trần Kiếm Không gầm lên một tiếng, hai thanh trường kiếm hợp nhất, thế đao hùng hồn đánh xuống, mạnh mẽ vô song. Cẩm Tú Sơn Hà Kiếm trong Bát Tự Kiếm Quyết được thi triển, chọi cứng với một quyền của Sở Hưu.
Kiếm khí cương phong tỏa ra, Trần Kiếm Không chỉ cảm thấy một luồng lực lượng mạnh mẽ ầm ầm đánh tới, thân hình không nhịn được lui lại phía sau, hổ khẩu chấn động, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.
Lực lượng của Lâm Diệp này rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Sở Hưu đạp bước lao tới, vẫn đấm ra một quyền, hoàn toàn là áp đảo về mặt lực lượng, không hề mang chút kỹ xảo nào.
Võ đạo của Sở Hưu quá mức hỗn tạp, đại đa số không có thu hoạch lớn như người chuyên tu luyện theo một đường, nhưng khi đối mặt với võ giả khác biệt, võ đạo của y luôn khiến hắn thích ứng đủ loại đối thủ, nhắm vào nhược điểm để ra tay.
Trần Kiếm Không này cũng vậy, thật ra võ đạo bản thân hắn không có nhược điểm quá rõ ràng, Bát Tự Kiếm Quyết của Ba Sơn Kiếm Phái dùng tốc độ thủ thắng nhưng cũng xem như bao hàm cả công cả thủ. Trần Kiếm Không nắm giữ toàn bộ Bát Tự Kiếm Quyết, trên thực tế hắn cũng là võ giả không có nhược điểm rõ rệt.
Chỉ có điều khi đối mặt với Sở Hưu, nhược điểm của hắn chỉ có một, đó chính là hắn không đủ mạnh!
Không sai, mặc dù Trần Kiếm Không là tông sư võ đạo nhưng lực lượng căn cơ của hắn đều không sánh bằng Sở Hưu. Sau khi va chạm, lực bộc phát của Sở Hưu thậm chí khiến hắn không thể không thừa nhận mỗi lần người bị áp chế đều là hắn.
Chương 743 Áp đảo 2
Loại đấu pháp của Sở Hưu rõ ràng là nhắm vào Trần Kiếm Không, khoái kiếm của đối phương cũng vô dụng, Sở Hưu lấy Thiên Tử Vọng Khí Thuật có thể dễ dàng né tránh.
Lực lượng của Trần Kiếm Không không bằng y, Sở Hưu bèn trực tiếp dùng lực lượng áp đảo, thậm chí không cần vận dụng thứ hại người hại mình như bảy thanh ma đao.
Kết quả mọi người chỉ có thể chứng kiến Trần Kiếm Không bị Sở Hưu xuất từng quyền đánh lui, quả thật không còn đường phản kháng.
Ánh mắt những đệ tử của Ba Sơn Kiếm Phái đều lộ vẻ lo lắng, ngay cả chưởng môn cũng không đánh nổi ma đầu Lâm Diệp kia ư?
Trần Kiếm Không sắc mặt đỏ bừng, có điều lần này không phải tức giận mà là hổ thẹn.
Dù sao hắn cũng là tông sư võ đạo thành danh đã lâu, thế nhưng giờ lại bị một tiền bối áp đảo như vậy. Cho dù người này là tuấn kiệt hạng ba trên Long Hổ Bảng nhưng hắn cũng rất mất mặt.
Tông sư võ đạo thế hệ trước như hắn thật ra không muốn nhất chính là giao thủ với những võ giả tiểu bối như Tông Huyền Lâm Diệp này, mặc dù thực lực đã vượt qua Thiên Nhân Hợp Nhất nhưng cảnh giới lại chưa tới tông sư võ đạo.
Đánh thắng là chuyện đương nhiên, đánh thua thì mất hết thể diện.
Có điều ngay lúc này đám người La Tam Thông lại hô to: “Đại nhân! Trận pháp có phần khó giải quyết, chúng ta không phá nổi!”
Thực lực đám người La Tam Thông không yếu, tại đây cũng có hơn hai mươi võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng đại trận hộ sơn Tử Tiêu Lôi Đình Kiếm Trận của Ba Sơn Kiếm Phái lại có uy lực cực kỳ cường đại, dưới tông sư võ đạo đừng hòng phá vỡ. Đám người La Tam Thông cố gắng ra tay phá trận, một số võ giả thực lực hơi yếu một chút khi cố gắng phá trận cũng bị thương nhẹ.
Thế hệ này Ba Sơn Kiếm Phái mặc dù thực lực hơi yếu nhưng vẫn có chút căn cơ.
Đại trận hộ sơn này được lưu lại từ khi Ba Sơn Kiếm Phái trong thời đỉnh phong, giờ nếu bị đám người La Tam Thông tùy ý phá vỡ mới là chuyện lạ.
Trần Kiếm Không hừ lạnh với Sở Hưu: “Lâm Diệp, vừa rồi ta đã nể mặt mà ngươi lại không chịu, giờ thấy khó chưa? Tưởng Ba Sơn Kiếm Phái ta dễ chọc như vậy chắc?”
Sở Hưu nhìn thoáng qua trận pháp, lại nhìn Trần Kiếm Không, Hư Hành đột nhiên nói: “Trần chưởng môn, ngươi có phát hiện không? Thật ra ngươi đang làm một chuyện rất ngu ngốc.”
Trần Kiếm Không cau mày nói: “Ngươi có ý gì?”
Sở Hưu nheo mắt nói: “Ý ta là, đại trận hộ sơn của Ba Sơn Kiếm Phái các ngươi đúng là rất mạnh, nhưng ngươi lại rất yếu!”
Dứt lời, Sở Hưu đã đặt tay vào Si Đao trong bảy thanh ma đao.
Hồng trần vạn trượng, tham sân si hận ái ác dục, không ai thoát được.
Uy lực của bảy thanh ma đao thật ra không phân mạnh yếu, nó chỉ nhắm vào bảy loại cảm xúc của con người. Theo suy nghĩ của đại sư luyện khí trong Hắc Ma Tháp ngày trước, chỉ cần là người chắc chắn không thoát khỏi những cảm xúc này. Cho nên nếu một đao vô hiệu, vậy bảy đao cùng xuất chắc chắn sẽ dẫn phát một loại cảm xúc của đối phương phản phệ.
Chỉ có điều giờ Sở Hưu không có thực lực chém ra bảy đao liên tục cho nên khi vận dụng bảy thanh ma đao, y nhất định phải lý giải về mục tiêu mới được. Nếu không một đao chém ra có thể không đến mức vô hiệu nhưng uy lực cũng thấp hơn mong đợi của Sở Hưu.
Si Đao rời vỏ, ma khí đó không đậm nhưng lại như những sợi tơ, không nhìn bất cứ phòng ngự cương khí nào, quấn quanh người Trần Kiếm Không, khiến đầu óc hắn trống rỗng.
Mặc dù bảy thanh ma đao không phân chia mạnh yếu, nhưng mỗi thứ lại có hiệu quả bất đồng.
Si Đao không có lực lượng điên cuồng dẫn phát lòng người như Hận Đao, cũng không có năng lực quỷ dị hấp thu tất cả lực lượng của Tham Đao, nhưng nó lại khiến người ta ngây ngốc trong thế giới của mình, không cách nào tự kiềm chế!
Phật nói, mọi phiền não sinh ra đều do si.
Đương nhiên ‘si’ này không phải si ngốc.
Kẻ si ngu muội cho nên không thấy rõ bản thân, không thấy rõ thế giới, trong lòng có suy nghĩ xằng bậy, vây khốn bản thân trong thế giới của mình.
Theo Sở Hưu, Trần Kiếm Không phù hợp với chữ ‘si’ này.
Thực lực Ba Sơn Kiếm Phái không yếu nhưng so với những địa phái chân chính trên giang hồ, hay so với bản thân trong thời kỳ đỉnh phong, cái ‘không yếu’ của Ba Sơn Kiếm Phái lại có phần không đủ tự tin.
Trần Kiếm Không si ở chỗ hắn không ý thức được loại yếu ớt của Ba Sơn Kiếm Phái này mà vẫn suy nghĩ theo Ba Sơn Kiếm Phái lúc cường thịnh.
Đơn giản hơn thì, Trần Kiếm Không này thật ra là người không tự biết lấy mình.
Người gì tự biết lấy mình? Rất đơn giản, người như Liễu Công Nguyên của Thương Lan Kiếm Tông mới là tự hiểu lấy mình.
Thương Lan Kiếm Tông đã xuống dốc tới mức độ nhất định, cho nên với Liễu Công Nguyên mà nói, chỉ cần bảo tồn được dù chỉ một chút lực lượng của Thương Lan Kiếm Tông thôi hắn cũng có thể buông bỏ hết thẩy thể diện danh
tiếng.
Cho nên Thẩm Bạch bị Sở Hưu phế bỏ, Liễu Công Nguyên không có bất cứ hành động gì.
Đại đệ tử Đậu Quảng Thần của hắn bị Sở Hưu giết chết, môn hạ đệ tử cũng có một phần nằm lại dưới tay Sở Hưu, hắn lại không nói tới một lời.
Mặc dù cũng có một ít người nói biểu hiện Thương Lan Kiếm Tông quá hèn nhát, không có uy thế của đại phái, nhưng Liễu Công Nguyên lại biết, không có thực lực, tất cả đều chỉ là nói suông.
Còn Trần Kiếm Không này lại không như vậy, hắn không nhận thức được thực lực Ba Sơn Kiếm Phái thật ra đã là đếm ngược từ dưới lên trong số các đại phái trên ca dao giang hồ.
Hắn còn đang suy nghĩ tới những thứ không cần thiết như thanh danh thể diện.
Ba Sơn Kiếm Phái bị cuốn vào trong chuyện lần này, kẻ đầu têu chính là vị Trần Kiếm Không, Trần chưởng môn này!
Từng sợi tơ ma khí trên Si Đao quấn quanh Trần Kiếm Không, bao bọc hắn như một con nhộng.
Ma khí phong tỏa Trần Kiếm Không, còn che đậy hai mắt hắn, mãi tới lúc Si Đao tiếp cận, Trần Kiếm Không mới phản ứng lại, đột nhiên phun ra một ngụm máu tưới, quanh người kiếm khí ngất trời, tránh né khỏi ma khí vây nhốt. Trường kiếm trong tay, cương khí hóa thành trường kiếm, tất cả đều dùng kiếm pháp trong Bát Tự Kiếm Quyết như Tử Điện Thanh Quang Kiếm, Thần Tiêu Ngự Lôi Kiếm, Cẩm Tú Sơn Hà Kiếm.
Đồng thời thi triển cả Bát Tự Kiếm Quyết, đây thực ra là thủ đoạn thành danh của Trần Kiếm Không trên giang hồ.
Chỉ có điều tám kiếm xuất ra đều quá gấp gáp, thế đao còn chưa thi triển hoàn toàn đã bị Si Đao của Sở Hưu từ từ đánh tan.
Tay cầm kiếm của Trần Kiếm Không còn đang run rẩy, cuối cùng không chịu đựng nổi, song kiếm trực tiếp gãy lìa, miệng phun máu tươi, thân hình bay ngược ra ngoài.
Sở Hưu thu hồi Si Đao, trấn áp phản phệ của Si Đao, đồng thời tinh thần lực ngưng tụ, Diệt Hồn Tiễn trong Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức được thi triển, hơn nữa còn đồng thời bắn ra ba mũi tên!
Thật ra uy lực ba mũi tên này còn không mạnh bằng Sở Hưu dốc toàn lực thi triển một mũi Diệt Hồn Tiễn, nhưng chiêu này của Sở Hưu không định giết chết Trần Kiếm Không.
Bị ba mũi tên khóa chặt, binh khí trong tay lại đã vỡ vụn, Trần Kiếm Không chỉ có thể chọn cách bỏ trốn.
Dùng cương khí hóa kiếm mặc dù còn tái chiến được, nhưng sau một đao vừa rồi, dũng khí của Trần Kiếm Không đều đã bị chém sạch, không dám đối đầu với Sở Hưu nữa.
Chương 744 Thầm lo ngại
Có điều ngay lúc hắn quay người định chạy trốn lại phát hiện ba mũi tên kia đã phong tỏa ba hướng bỏ trốn của hắn, sinh cơ duy nhất chính là đại trận hộ sơn còn đang bộc phát kiếm khí Tử Tiêu Lôi Đình cường đại đẩy lui đám người La Tam Thông.
Trận pháp không phải người, sẽ không nhận ra chủ nhân.
Giờ hắn bị ép tới sát mép trận pháp, hoặc lựa chọn ở lại bên ngoài chống đỡ Sở Hưu, hoặc lựa chọn bước vào trận pháp, cùng chịu đựng công kích của trận pháp.
Khí huyết quanh người Trần Kiếm Không bùng lên, hóa thành ba kiếm khí đỏ máu chặn đường Diệt Hồn Tiễn, nhưng bản thân hắn cũng bị ép lùi vào trận pháp, bị không khí Tử Tiêu Lôi Đình kia tẩy rửa!
Sở Hưu nhanh chóng lao tới, quanh thân ma khí ngập trời, hai tay niết ấn quyết, ma khí ngập trời ngưng tụ thành một pháp tướng Phật Đà màu đen quỷ dị phía sau, tay cầm trường đao đỏ máu. Một đao chém xuống, ma khí mãnh liệt, đồng thời dẫn phát khí huyết quanh người Trần Kiếm Không.
Bát Tự Kiếm Quyết đồng thời thi triển, Trần Kiếm Không khó nhọc ngăn cản Sát Sinh Ma Phật Tướng của Sở Hưu, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị ép vào thế hạ phong, tình thế cực kỳ nguy hiểm.
Sầm Phu Tử trong Ba Sơn Kiếm Phái thấy cảnh này cũng phải biến sắc, hắn vội vàng nói: “Mau mở trận pháp cho chưởng môn vào!”
Những trưởng lão của Ba Sơn Kiếm Phái khác đều chần chù.
Không phải bọn họ muốn hại chết Trần Kiếm Không, mà là một khi mở trận pháp, bọn họ lấy gì ra ngăn đám hung đồ Ma đạo thực lực cường đại như La Tam Thông? Thủ hạ của Sở Hưu đâu chỉ có một người thực lực cường đại!
Sầm Phu Tử lo lắng nói: “Ngu ngốc! Không mở trận pháp ra, chưởng môn chết bên ngoài, Ba Sơn Kiếm Phái chúng ta cũng hoàn toàn xong đời! Các ngươi ai đối đầu được với tông sư võ đạo? Ai dám nói chống đỡ được Ba Sơn Kiếm Phái?”
Hiện tại Ba Sơn Kiếm Phái thật ra đã rất suy yếu, đời sau không người kế tục, thậm chí không có đệ tử trẻ tuổi ra dáng một chút.
Chẳng qua không có đệ tử trẻ tuổi thì vẫn có thể chậm rãi phát hiện, chậm rãi bồi dưỡng được. Còn nếu vị tông sư võ đạo Trần Kiếm Không mà chết, Ba Sơn Kiếm Phái không còn tông sư võ đạo trấn giữ có lẽ không bao lâu sau sẽ bị đá ra khỏi Thất Tông Bát Phái.
Sầm Phu Tử oán hận nói: “Lão phu đã nói với các ngươi từ lâu rồi mà, không thể bao che cho Hướng gia, không thể bao che cho Hướng gia! Làn này thì hay rồi? Dẫn lửa đốt cả bản thân luôn rồi!”
Lúc này ngay cả Bành Xung cũng không nói gì.
Mặc dù quan hệ giữa hắn và Hướng gia không tệ, thậm chí ia chủ Hướng gia là huynh đệ kết bái của hắn, nhưng hắn vẫn là trưởng lão Ba Sơn Kiếm Phái, một khi Ba Sơn Kiếm Phái xảy ra vấn đề gì, vậy cũng là tổn thất không cách nào tưởng tượng đối với hắn.
Những trưởng lão Ba Sơn Kiếm Phái liếc mắt nhìn nhau, chỉ có thể điều khiển mở ra trận pháp.
Trần Kiếm Không bị Sở Hưu áp chế tới cư, thân hình nhanh chóng lui lại, tốn về phía sau. Nhưng cùng lúc, do trận pháp đã mở, đám người La Tam Thông cũng xông về phía đám trưởng lão của Ba Sơn Kiếm Phái.
Trước đó đám người La Tam Thông còn tưởng phải ác chiến một trận, người của Ba Sơn Kiếm Phái chắc chắn sẽ ra tay ngăn cản.
Chẳng qua cảnh tượng lại khác với suy nghĩ của bọn họ, bên phía Ba Sơn Kiếm Phái lại chủ động lui về phía sau, để lại đám người Hướng gia vốn đang trốn sau lưng họ.
Đại nạn ập tới, ai bay đường người nấy. Vợ chồng còn thế nói gì tới Ba Sơn Kiếm Phái cùng Hướng gia.
Gia chủ Hướng gia kia vẫn tính là có chút can đảm, thấy đám người mình đã lâm vào tuyệt cảnh vẫn không lựa chọn lui lại phía sau, ngược lại bộc phát toàn bộ huyết khí chân khí định liều mạng kéo vào người chết cùng.
Có điều thực lực gia chủ Hướng gia hơi yếu, bị La Tam Thông trực tiếp chém mấy đao chia thành hai nửa, ngay cả những người khác của Hướng gia cũng bị giết sạch.
Lúc này bất luận Trần Kiếm Không hay võ giả Ba Sơn Kiếm Phái đều vô cùng giận dữ hổ thẹn.
Bị những người khác tàn sát trên địa bàn nhà mình, còn giết thông gia minh hữu của mình, đây thật sự là sỉ nhục.
Có điều lúc này Trần Kiếm Không đã không dám nói thêm điều gì, những võ giả Ba Sơn Kiếm Phái khác cũng lặng ngắt như tờ.
Bọn họ đã chứng kiến thực lực Lâm Diệp này, chỉ hơn mười chiêu đã đánh cho chưởng môn Trần Kiếm Không của bọn họ luống cuống chân tay.
Những võ giả nhánh Ẩn Ma khác thực lực cũng rất mạnh. Nếu ra tay giao thủ thật tình, Ba Sơn Kiếm Phái bọn họ không còn trận pháp bảo hộ, không chừng sẽ bị diệt môn!
Lúc này Sở Hưu cũng nheo mắt nhìn Trần Kiếm Không, ánh mắt ẩn chứa ác ý.
Rốt cuộc nên giết Trần Kiếm Không hay không đây?
Rốt cuộc mình nên diệt Ba Sơn Kiếm Phái hay không đây?
Đây là một vấn đề.
Hôm nay hắn đánh trọng thương Trần Kiếm Không, lại đại khai sát giới trong Ba Sơn Kiếm Phái, coi như đã kết tử thù với Ba Sơn Kiếm Phái. Chính vì vậy giờ có giải quyết toàn bộ cũng đâu vấn đề?
Chỉ sợ Ba Sơn Kiếm Phái còn có thủ đoạn ẩn giấu gì, như vậy rất dễ rước phải một số phiền toái khác.
Dù sao những đại phái cấp bậc cỡ Ba Sơn Kiếm Phái chắc chắn còn có một thủ đoạn bảo vật ẩn giấu.
Lúc này Trần Kiếm Không cũng cảm nhận được ánh mắt mang theo ác ý của Sở Hưu, không khỏi run rẩy. Đúng lúc này dưới núi bỗng vang lên tiếng quát to: “Ma đầu! Dừng tay!”
Cương khí Phật tông hùng hồn ầm ầm bộc phát, một thân hình bao phủ trong cương khí vàng kim leo lên đỉnh núi Ba Sơn. Nhìn người của Hướng gia đã bị tàn sát gần hết, sắc mặt Hư Hành trầm xuống.
Lại tới muộn một bước!
Thật ra nếu Hư Hành tự mình lên đường, hắn có thể đuổi kịp Sở Hưu trước khi y tới Ba Sơn Kiếm Phái!
Có điều hắn lại mang theo mấy tên vướng víu cùng bọn hắn đi đường cho nên tốc độ chậm đi không ít.
Dưới chân núi, Hư Hành đã nghe võ giả đi ngang qua nói phía trước có một đống người Ma đạo đã lên núi. Lúc này Hư Hành mới thầm hô không ổn, gắng sức đuổi theo nhưng rốt cuộc vẫn tới chậm một bước. Khi hắn lên núi, người trên núi đã bị giết sạch.
Sở Hưu nhìn Hư Hành một hồi, tùy ý chào hỏi một tiếng: “Hư Hành đại sư, từ khi chia tay đến giờ không vấn đề gì chứ?”
Vừa nói Sở Hưu vừa đứng chắp tay, tư thái rất lạnh nhạt.
Có điều giờ mặc dù bề ngoài Sở Hưu rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại thầm lo ngại.
Hư Hành xuất hiện ở đây, y thật sự không ngờ.
Theo quan niệm của người bình thường, Sở Hưu đã giết sạch người trong Hồng Phong Cốc rồi, ai lại nhàn rỗi nhàm chán tới tìm y báo thù?
Cho nên từ đầu Sở Hưu đã chuẩn bị giết người xong thì lui lại.
Ai mà ngờ người của Đại Quang Minh Tự tới lại là Hư Hành có thù với y, rõ ràng đã không còn ý nghĩa gì nữa nhưng vẫn đuổi theo y tới Ba Sơn Kiếm Phái.
Nếu là trong lúc toàn thịnh, Sở Hưu thật ra không sợ Hư Hành, y có thể đánh trọng thương Hư Hành một lần thì cũng có thể đánh trọng thương Hư Hành lần hai.
Nhưng lần trước là nhờ Sở Hưu có bảy thanh ma đao trên tay, có thể nói bảy thanh ma đao là tuyệt kỹ chủ chốt của Sở Hưu.
Nhưng vừa rồi khi giao chiến với Trần Kiếm Không, y đã dùng bảy thanh ma đao một lần, lần tiếp theo vận dụng, Sở Hưu sợ là mình không áp chế nổi phản phệ của bảy thanh ma đao.
Biết sớm như vậy y đã không dùng loại thủ đoạn mạnh mẽ như bảy thanh ma đao. Dù sao thực lực Trần Kiếm Không cũng cực kỳ yếu ớt, Sở Hưu bỏ chút công sức cũng có thể giải quyết.
Chương 745 Hèn nhát 1
Hư Hành nhìn những thi thể trên mặt đất, tức giận nói: “Lâm Diệp! Trong Hồng Phong Cốc đã hơn ngàn mạng người rồi, giờ ngươi còn dám gây ra sát nghiệt lớn cỡ này, chẳng lẽ ngươi không sợ nhân quả báo ứng hay sao? Ngay cả những lão ma đầu đã tu luyện tới cảnh giới tông sư cũng chẳng dám làm việc quá mức như ngươi!”
Lúc này Hư Hành thật sự rất phẫn nộ.
Hắn chạy tới giết Sở Hưu thật ra là vì tư tâm, muốn báo mối thù trong Tiểu Phàm Thiên ngày trước.
Có điều Hư Hành dẫu sao cũng là người Phật tông, mặc dù tính cách táo bạo nóng nảy nhưng khi thấy nhiều người chết trong tay Lâm Diệp như vậy cũng không nhịn được nổi giận.
Những năm gần đây Ma đạo rất ít khi có ma đầu phách lối như Sở Hưu.
Ma đạo suy thoái cho nên dù là những kiêu hùng Ma đạo thành danh đã lâu cũng không dám làm gì quá đáng.
Còn những người như Lục tiên sinh cùng Vô Tướng Ma Tông thường chỉ gây một số chuyện lặt vặt trên giang hồ, có tạo thành phá hoại gì cũng chỉ có hạn, hơn nữa phân nửa là có mục đích khác, không như Sở Hưu chỉ vì giết người.
Cho nên lần này Sở Hưu lừa giết hơn ngàn người tại Hồng Phong Cốc đã đủ chấn động, chí ít cũng chấn động hơn lúc trước y bước từng bước diệt từng tông môn, mặc dù trường hợp sau có lẽ sẽ chết nhiều người hơn.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Nhân quả ư? Ta giết người chính là vì nhân quả!
Tổ tiên họ nợ nhân quả, giờ ta đến thu lại, đạo lý thiên địa cả thôi!
Huống hồ Hư Hành đại sư, có vẻ ngươi từ bi lộn chỗ rồi. Ta mới giết hơn ngàn người ngươi đã phẫn nộ như vậy, ngươi có biết mỗi năm võ giả chết trong chuyện báo thù giang hồ có bao nhiêu không? Số lượng còn gấp cả ngàn lần vạn lần số người ta giết!
Ngươi không đi giải quyết mấy chuyện ân oán giang hồ đó đi mà lại tới tìm ta, đúng là nực cười.
Phật tông giảng nhân quả, Đại Quang Minh Tự ngươi cũng có Nhân Quả Thiện Đường. Hư Hành đại sư, chẳng lẽ ngươi không biết tầm quan trọng của nhân quả à?
Hôm nay ta diệt Hướng gia, thù hận ba trăm năm trước trên Cửu Thiên Sơn đã kết thúc, nhánh Ẩn Ma sẽ không xuất thủ nữa.
Ngược lại nếu hôm nay ngươi nhất định muốn đối đầu với nhánh Ẩn Ma, đén lúc đó còn làm tăng cường xung đột của đôi bên, thậm chí gây ra Đại chiến chính ma. Đến lúc đó người chết nhiều không đếm xuể, Hư Hành ngươi chính là tội nhân! Bởi vì nhân quả của những người chết trong đại chiến chính ma đều phải tính lên đầu ngươi, Hư Hành đại sư!”
La Tam Thông bên dưới trợn mắt há hốc mồm nhìn Sở Hưu.
Thật ra hắn đã rất bái phục Lâm Diệp đại nhân này, không nói những người khác, hắn chỉ bái phục người thực lực mạnh hơn hắn.
Hơn nữa Lâm Diệp đại nhân hành xử rất hợp khẩu vị của hắn, bất kể bố trí ra sao, cuối cùng cũng có thể khiến hắn đại khai sát giới một hồi, quả thật rất đã nghiền.
Có điều giờ La Tam Thông lại phát hiện công phu miệng lưỡi của Lâm Diệp đại nhân cũng rất lợi hại, dù sao hắn nghe mà thấy choáng váng đầu óc.
Trong suy nghĩ của La Tam Thông, với thực lực của Lâm Diệp đại nhân, trực tiếp xuất thủ xử lsy tên hòa thượng này chẳng tốt hơn à, tội gì phải chơi trò miệng lưỡi với hắn ở đây, lãng phí thời gian.
Trên thực tế, Hư Hành cũng bị những lời của Sở Hưu làm cho choáng váng.
Đại Quang Minh Tự có Tam Đại Thiền Đường cùng Lục Đại Võ Viện. Võ viện tên là võ viện vì chuyện nó phụ trách rất đơn giản, chỉ chuyên động võ là được.
Cho nên yêu cầu nhập môn của Lục Đại Võ Viện đơn giản hơn Tam Đại Thiền Đường nhiều, chỉ cần đọc thuộc kinh phật và giới luật là có thể tiến vào Lục Đại Võ Viện tu hành.
Về phần Tam Đại Thiền Đường nhất định phải có thiên tư ngộ tính mới có tư cách gia nhập, nếu không bất kể ngươi khắc khổ ra sao cũng không vào được.
Rất rõ ràng, đối với người như Hư Hành, động não không phải chuyện hắn am hiểu.
Dùng phật diễm tịnh hóa diệt trừ đám tà ma này mới là phương thức đơn giản bớt việc nhất.
“Nói năng xằng bây! Lâm Diệp, những lời mê hoặc nhân tâm đó của ngươi có lẽ còn tác dụng với người khác nhưng đừng hòng dùng nó mê hoặc ta!
Lần trước trong Tiểu Phàm Thiên, ta nhất thời không kịp đề phòng bị ngươi đánh lén, lần này ta sẽ không phạm cùng một sai lầm hai lần đâu!”
Dứt lời, ánh sáng phi đao bừng lên quanh người Hư Hành, trực tiếp xuất quyền đánh thẳng về phía Sở Hưu, phật quang chiếu rọi mấy trăm trượng, vừa uy nghiêm vừa mỹ lệ.
Sở Hưu thở dài một tiếng bất đắc dĩ, ghét nhất là giảng đạo lý với đám đầu óc ngu sĩ này.
Bởi vì ngươi giảng đạo lý cho họ nhưng bọn họ lại chỉ cho rằng đạo lý của họ mới là đúng, căn bản không cách nào nói chuyện.
Thật ra vừa rồi Sở Hưu đang nói thật, một khi y xảy ra chuyện tại đây, đám người Ngụy Thư Nhai chắc chắn sẽ không bỏ mặc.
Đây không phải Sở Hưu tin tưởng Ngụy Thư Nhai, mà vì thân phận địa vị của y đều bày ngay đó.
Y là người thừa kế Ma đạo mà Ngụy Thư Nhai thừa nhận, là đệ tử kiệt xuất nhất trong toàn bộ nhánh Ẩn Ma. Nếu y xảy ra chuyện ở nơi này, khó chắc sẽ không gây ra đại chiến Chính Ma lần nữa, quy mô của nó thậm chí không nhỏ hơn ở Phù Ngọc Sơn.
Đáng tiếc Hư Hành lại chẳng lọt tai lời nói đó, một quyền đánh ra không chút lưu thủ, phật diễm bốc lên ngùn ngụt, còn chưa tới gần đã áp chế ma khí quanh người Sở Hưu.
Ngày trước trong Tiểu Phàm Thiên, Sở Hưu đã từng giao thủ với Hư Hành. Đối phương thân là thủ tọa Đạt Ma Viện, thực lực vượt xa đám tông sư võ đạo bình thường như Trần Kiếm Không.
Khi đó Sở Hưu đối mặt với Hư Hành chỉ có thể lựa chọn trốn tránh, cuối cùng dựa vào bảy thanh ma đao đánh lén mới làm trọng thương Hư Hành.
Lúc này mặc dù thực lực Sở Hưu đã mạnh hơn một chút so với lúc trong Tiểu Phàm Thiên, nhưng cũng không mạnh thêm quá nhiều. Lại thêm vừa rồi y đã vận dụng bảy thanh ma đao một lần, lựa chọn đầu tiên của Sở Hưu không phải đấu cứng với Hư Hành mà là quang người tạm thời tránh né.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, trong ánh phật quang vô biên, thân hình Sở Hưu thoắt ẩn thoắt hiện, mặc dù trông rất mạo hiểm nhưng lại có thể vừa vặn tránh né thế công của Hư Hành.
Hư Hành nhíu mày, trong miệng phát ra tiếng sấm rầm rĩ. Chấn, Minh, Phích, Lịch, tứ biến trong Cửu Biến Su Tử Hồng đồng thời thi triển. Tiếng động rền vang chấn cho đầu óc Sở Hưu choáng váng, thân hình y không khỏi chậm lại.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật có thể thấy được Hư Hành thi triển công pháp Cửu Biến Sư Tử Hống, có điều y lại không có biện pháp phòng ngự.
Mặc dù Sở Hưu tu luyện không ít phí pháp nguyên thần, nhưng những bí pháp đó hầu hết đều để tấn công, phương diện phòng thủ lại không có mấy.
Hư Hành tay niết Vạn Tự Phật Ấn, một ấn đánh ra khiến cả hư không cũng phát ra tiếng nổ, uy thế áp lực kinh người.
Sở Hưu nhíu mày, ma khí hội tụ trước người, thi triển Sát Sinh Ma Phật Tướng. Khí huyết những võ giả Hướng gia trên mặt đất đều bị thu nạp vào lưỡi đao máu trong tay Sát Sinh Ma Phật Tướng, chém thẳng về phía Hư Hành, phá tan Vạn Tự Phật Ấn của Sở Hưu, thân hình Sở Hưu cũng nhanh chóng lui lại phía sau.
Muốn bảo vệ Hướng gia rốt cuộc sẽ trả giá lớn tới mức nào? Chuyện này chỉ cần đầu óc Trần Kiếm Không không mê muội chắc chắn hắn phải biết. Thế nhưng hắn vẫn lựa chọn làm vậy, hoặc là Trần Kiếm Không ngu ngốc thật, hoặc trong chuyện này còn ẩn tình gì mà Sở Hưu không biết, khiến Trần Kiếm Không bất kể nguy hiểm bảo vệ Hướng gia.
Có điều chuyện này là gì cũng không quan trọng, trước thực lực tuyệt đối, Sở Hưu có thể lựa chọn không dùng đầu óc.
Còn tình huống hiện tại theo Sở Hưu thấy có thể không dùng mưu kế, trực tiếp dùng nắm đấm là giải quyết được vấn đề.
Nhìn Ba Sơn hùng vĩ khung cảnh mỹ lệ, Sở Hưu không khỏi cảm thán: “Ba Sơn này cảnh sắc thật sự không tệ, Ba Sơn Kiếm Phái đúng là chọn được một nơi bảo địa hợp phong thủy.”
La Tam Thông cũng tán thưởng phụ họa, Triệu Thừa Binh lại cảm thấy mất tự nhiên, bảo địa hợp phong thủy, sao như đang mô tả chỗ đặt mộ vậy? Mặc dù từ này dùng ở đây cũng được nhưng phát ra từ miệng Lâm Diệp khiến hắn cảm thấy không giống lời nói tốt.
Đám người Sở Hưu không hề che giấu tung tích, y trực tiếp dẫn theo hai trăm người leo lên Ba Sơn, tiến thẳng tới Ba Sơn Kiếm Phái trên đỉnh núi.
Hành động trắng trợn như vậy đương nhiên bị người của Ba Sơn Kiếm Phái phát giác, đám đệ tử cảnh gác ở sườn núi Ba Sơn Kiếm Phái thậm chí không dám ngăn cản, bị dọa sợ cho tè ra quần, chạy lên báo cáo với chưởng môn.
Khi Sở Hưu tới cửa sơn môn Ba Sơn Kiếm Phái, hai đệ tử cầm kiếm của Ba Sơn Kiếm Phái mặc dù không đến nỗi hốt hoảng bỏ chạy như đám người ở sườn núi nhưng ai nấy run lẩy bẩy kinh hãi không thôi.
Ba Sơn Kiếm Phái dẫu sao cũng là đại phái trong ca dao giang hồ, đệ tử vốn không nhát gan đến thế mới đúng.
Nhưng sát tính của Sở Hưu thật sự quá lớn, trận chiến ở Hồng Phong Cốc trực tiếp mai táng tính mạng hơn ngàn võ giả, hơn nữa những người bị giết không phải mèo chó gì mà là tinh nhuệ chân chính của mấy chục thế lực.
Sở Hưu vung tay, những người phía sau lập tức ngừng lại.
Sở Hưu thản nhiên nói với hai người phía trước: “Phiền hai vị vào báo một tiếng, Lâm Diệp của nhánh Ẩn Ma tới bái kiến Trần Kiếm Không, Trần chưởng môn của Ba Sơn Kiếm Phái.”
Thấy Sở Hưu khách khí như vậy, hai võ giả Ba Sơn Kiếm Phái kia đều sửng sốt.
Trước đó bọn họ còn tưởng rằng kẻ giết người như ngóe này chắc chắn là hạng hung thần ác sát, vừa gặp là lập tức ra tay, không ngờ đối phương còn lễ độ như vậy.
Sau khi sửng sốt, hai võ giả đệ tử kia lập tức quay người lại định báo lại cho Trần Kiếm Không.
Có điều bọn họ chưa đi được mấy bước, Trần Kiếm Không nhận được tin đã đến nơi.
Sở Hưu tùy ý chắp tay với Trần Kiếm Không nói: “Trần chưởng môn, lần đầu gặp mặt, hân hạnh, hân hạnh.”
Thật ra bất luận tuổi tác, cảnh giới hay lai lịch, Trần Kiếm Không đều là tiền bối, thái độ này của Sở Hưu là thiếu tôn kính, hơn nữa còn là rất thiếu tôn kính.
Có điều ở đây bất luận thủ hạ Sở Hưu hay người của Ba Sơn Kiếm Phái đều cảm thấy thái độ này của Sở Hưu rất bình thường, với thực lực cùng những chiến tích của y, mọi người ở đây không ai coi y là tiểu bối thành thật.
Trần Kiếm Không cũng chắp tay với Sở Hưu nói: “Đã sớm nghe đại danh của Lâm công tử, hôm nay gặp mặt quả thật bất phàm.”
Sở Hưu vung tay lên nói: “Trần chưởng môn, không cần nói nhảm nhiều lời như vậy. Ngươi chắc cũng biết lần này chúng ta tới đây định làm gì.”
Trần Kiếm Không thấy Lâm Diệp này không trực tiếp đánh vào cửa, thái độ nói năng cũng coi như hòa bình, trong lòng thầm thở phào một hơi.
Hắn chỉ sợ Lâm Diệp này là loại người điên cuồng bất chấp tất cả, chỉ biết giết chóc, như vậy mới là không dễ làm.
Nhưng giờ xem ra Lâm Diệp này vẫn giảng đạo lý, nếu đã vậy cũng tiện nói chuyện hơn.
Cho nên Trần Kiếm Không cười cười nói: “Ta biết Lâm công tử có ý gì, thật ra chuyện ba trăm năm trước Ba Sơn Kiếm Phái ta cũng cảm thấy rất đáng tiếc.
Mặc dù lập trường khác biệt, có điều Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma có can đảm thấy ít địch nhiều, khí thế mặc kệ ngàn vạn người ta vẫn dũng cảm tiến tới đó khiến ta vô cùng bái phục.
Ân oán giữa Hướng gia và nhánh Ẩn Ma là chuyện ba trăm năm trước. Thật ra nói trắng ra là không liên quan gì tới Hướng gia hiện tại.
Có điều nhân quả tiền nhân hậu nhân phải trả, câu nói này cũng có đạo lý. Hướng gia đồng ý trả tám thành gia sản để mua mạng, của hỉ xin nhánh Ẩn Ma có thể buông tha cho bọn hắn lần này.”
Mặc dù Trần Kiếm Không đáp ứng bảo vệ Hướng gia, có điều đối thủ dẫu sao cũng là toàn bộ nhánh Ẩn Ma.
Cho dù hắn nắm chắc ngăn cản được những người trước mắt nhưng cũng không nắm chắc ngăn cản được cao thủ khác của nhánh Ẩn Ma trả thù.
Cho nên nếu chút chút ngoại vật có thể khiến chuyện này sóng êm gió lặng, để đối phương bỏ qua, đó là chuyện không thể tốt hơn.
Có điều Sở Hưu lại không hề do dự lắc đầu nói: “Không thể nào. Ngụy Thư Nhai lão tiền bối đã nói, nợ máu phải trả bằng máu. Hướng gia muốn không
chết người mà xong chuyện, không đơn giản như vậy được.
Có điều nếu Trần chưởng môn
Hướng gia không cần dùng máu tất cả mọi người để trả nợ máu, tiên tổ Hướng gia năm xưa giết hai mươi ba đệ tử trong nhánh Ẩn Ma. Mối thù ngày xưa nay trả gấp mười, hôm nay chỉ cần Hướng gia chọn ra hai trăm ba mươi đệ tử trực hệ chủ động tự sát, ta sẽ buông tha cho Hướng gia một lần. Trong số những người tự sát này nhất định phải có gia chủ Hướng gia.”
Cảm giác được ánh mắt Sở Hưu chuyển về phái mình, gia chủ Hướng gia chỉ thấy toàn thân lạnh buốt, vội vàng nấp sau lưng Trần Kiếm Không.
Trần Kiếm Không cau mày: “Lâm công tử, ngươi làm vậy có phần quá đáng, thế có khác gì hủy diệt Hướng gia đâu?
Tám thành gia sản không đủ, vậy Hướng gia nguyện giao hết gia sản ra, Ba Sơn Kiếm Phái ta cũng đồng ý đứng ra hòa giải một chút, cho Lâm công tử vài tòa kiếm trận cho công tử coi như đền bù. Ngươi xem vậy có được không?”
Gia tộc nhỏ như Hướng gia mặc dù nhân số không ít nhưng đệ tử trực hệ thực tế chỉ có một trăm. Muốn hai trăm ba mươi người tự sát? Có lấy hết đệ tử trực hệ của Hướng gia cũng chẳng đủ, như vậy có khác gì diệt môn?
Sở Hưu giơ một ngón tay ra, lắc đầu nói: “Trần chưởng môn, có vẻ ngươi tính sai một việc, ta không thương lượng hay mặc cả gì với ngươi cả.
Ta và Ba Sơn Kiếm Phái ngươi không thù không hận, ngươi ra mặt, ta cũng nể mặt ngươi, không khiến Hướng gia chết quá khó coi, cũng không để Hướng gia chết sạch. Đây là phần nể mặt của ta rồi.
Giờ ta đã nể mặt ngươi lại không chịu nhận, vậy đừng trách ta nói lời khó nghe. Hướng gia hôm nay nhất định phải chết, nhất định phải diệt, chuyện này không thể thương lượng.
Tốt nhất các ngươi đừng xen vào Ba Sơn Kiếm Phái, nếu không cũng sẽ chết rất thảm.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Trần Kiếm Không lập tức trở nên đỏ thẫm, đã cực kỳ giận dữ.
Những võ giả Ba Sơn Kiếm Phái cũng lộ vẻ phẫn nộ.
Trước đó bọn họ còn cảm thấy Lâm Diệp không mây cuồng vọng, chí ít cũng giảng giải đạo lý.
Thế nhưng giờ bọn họ mới biết, tên này có giảng đạo lý quái gì, rõ ràng là cuồng vọng tới không giới hạn!
Trần Kiếm Không phẫn nộ quát lớn: “Lâm Diệp! Ngươi đừng khinh người quá đáng! Trận chiến Hồng Phong Cốc ngươi giết người còn chưa đủ nhiều hay sao mà còn định chạy tới Ba Sơn Kiếm Phái đuổi tận giết tuyệt? Ba Sơn Kiếm Phái ta không phải nơi ngươi tùy tiện giễu võ giương oai được đâu!”
Chương 742 Áp đảo 1
Thân là một trong Thất Tông Bát Phái, Ba Sơn Kiếm Phái mặc dù suy yếu nhưng vẫn có chút lòng tin.
Trước đó Trần Kiếm Không hết sức khách khí với Sở Hưu chẳng qua vì hắn không muốn ra tay vì chuyện không mấy quan trọng.
Nhưng giờ Lâm Diệp này lại không hề nể mặt, Trần Kiếm Không đương nhiên cũng không cần khách khí với hắn.
Sở Hưu hết sức chăm chú nhìn Trần Kiếm Không, thản nhiên nói: “Trần chưởng môn, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Hướng gia là Hướng gia, Ba Sơn Kiếm Phái là Ba Sơn Kiếm Phái. Ngươi định vì Hướng gia mà liên lụy tới toàn bộ Ba Sơn Kiếm Phái hay sao?”
Trần Kiếm Không hừ lạnh nói: “Chỉ bằng Lâm Diệp ngươi còn không uy hiếp được Ba Sơn Kiếm Phái ta đâu!”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Ngoan cố không chịu nghe lời! Biết sớm như vậy ta đã chẳng cần tốn nhiều nước miếng thế.”
Dứt lời, Sở Hưu bước tới một bước, quát khẽ: “Giết!”
Sở Hưu vừa dứt lời, Triệu Thừa Binh cùng La Tam Thông cùng dẫn người lao tới.
Giờ trực hệ của Hướng gia đều Trung Nguyên Ba Sơn Kiếm Phái, mục tiêu đầu tiên của bọn hắn cũng là Hướng gia, về phần trong đó có ngộ thương tới người của Ba Sơn Kiếm Phái hay không, phải xem chính Ba Sơn Kiếm Phái có thức thời hay không.
Trần Kiếm Không cũng hừ lạnh một tiếng, có điều hắn cũng đã chuẩn bị từ trước, lúc này cũng không sợ Lâm Diệp đột nhiên xuất thủ.
Theo Trần Kiếm Không vung tay lên, lập tức có vài trưởng lão của Ba Sơn Kiếm Phái tay niết kiếm ấn, truyền chân khí xuống dưới chân.
Chỉ trong chốc lát, trước sơn môn Ba Sơn Kiếm Phái nhộn nhạo một luồng sáng màu tím đậm, cuối cùng màu tím này còn hóa thành trường kiếm lôi đình, vô số thanh kiếm nằm ngang trước sơn môn, bộc phát khí tức kinh người.
Đây là Tử Tiêu Lôi Đình Kiếm Trận của Ba Sơn Kiếm Phái, là trận pháp do cao thủ lôi pháp của Thiên Sư Phủ liên hợp với cao thủ kiếm đạo của Ba Sơn Kiếm Phái cùng bố trí thành
Có lẽ ngày xưa vị tiên tổ Ba Sơn Kiếm Phái biết thực lực môn phái khá thấp, thậm chí một thời gian ngắn trong tương lai thực lực Ba Sơn Kiếm Phái sẽ luôn thấp như vậy; nên lúc bố trí kiếm trận này hắn cố ý bố trí kiếm trận cực lớn này thành hình thức phòng ngự. Mặc dù như vậy lực công kích hơi yếu một chút nhưng lại thắng ở chỗ ổn định, tối thiểu những võ giả như La Tam Thông và Triệu Thừa Binh muốn hủy diệt cũng chẳng dễ dàng gì.
Trần Kiếm Không chủ động xuất thủ, hai tay thon dài đồng thời cầm hai
thanh trường kiếm, không ngờ lại đồng thời vận dụng cả Tử Điện Thanh Quang Kiếm cùng Thần Tiêu Ngự Lôi Kiếm trong Bát Tự Kiếm Quyết của Ba Sơn Kiếm Phái.
Một kiếm mau lẹ vô cùng, tốc độ nhanh chóng tới cực hạn, một kiếm lại mang theo lực lượng Thần Tiêu Lôi Đình tru tà hàng ma, ầm ầm chém về phía Sở Hưu.
Ngay khi vừa tiếp xúc, ma khí quanh người Sở Hưu ầm ầm bộc phát, hóa thành thế quyền vô biên dẫn dắt sát cơ sát khí đánh ra. Một quyền vừa xuất, vạn pháp đều phá, uy lực cường đại đó khiến Trần Kiếm Không cũng không thể không để mắt tới, thậm chí hắn còn có cảm giác quen mắt.
Bát Tí Thần Viên - Trần Kiếm Không, danh tiếng của hắn trên giang hồ thật ra không lớn nhưng cũng không nhỏ. Chỉ có điều người trong giang hồ một khi nhắc tới Trần Kiếm Không đều chỉ nói tới thân phận chưởng môn Ba Sơn Kiếm Phái của hắn chứ không nói tới những thứ khác.
Cho nên phần lớn người trong giang hồ không ấn tượng mấy về Trần Kiếm Không, hắn chỉ là chưởng môn Ba Sơn Kiếm Phái mà thôi.
Trên thực tế Trần Kiếm Không có thể trở thành chưởng môn Ba Sơn Kiếm Phái, tông sư kiếm đạo, chứng minh hắn cũng có chút thực lực.
Một quyền của Sở Hưu mang theo khí thế bá đạo vô song, chưa nói tới lực lượng bản thân, riêng quyền ý đã có phần tương tự với Trần Thanh Đế.
Phần lớn thời gian Trần Kiếm Không đều không rời khỏi Ba Sơn Kiếm Phái, nhưng dù sao hắn cũng là người có thể diện trên đất Tây Sở, đã tiếp xúc với hầu hết cường giả tại Tây Sở.
Đối với Trần Thanh Đế, ấn tượng của hắn vô cùng sâu sắc.
Lúc này trên quyền của Lâm Diệp không ngờ lại thấy quyền ý bá đạo diệt vạn pháp của Trần Thanh Đế, chuyện này khiến Trần Kiếm Không không khỏi kinh hãi.
Có điều Lâm Diệp này dẫu sao cũng không phải Trần Thanh Đế. Một quyền như vậy, Trần Thanh Đế xuất ra, Trần Kiếm Không chỉ có thể cúi đầu chịu thua, nhưng đổi lại là Lâm Diệp, hắn còn chưa có tư cách này!
Thần Tiêu Ngự Lôi Kiếm dẫn dắt lực lượng lôi đình, kiếm quang ẩn chứa sấm sét, chém về phía một quyền bao hàm sát cơ sát khí của Sở Hưu.
Thần Tiêu Ngự Lôi Kiếm của Ba Sơn Kiếm Phái mượn không ít lôi pháp của Thiên Sư Phủ, đây là võ thuật được tạo ra khi tiên tổ Ba Sơn Kiếm Phái giao hảo với Thiên Sư Phủ, hai bên tỷ thí nghiệm chứng đúc kết thành.
Thần Tiêu Lôi Đình là lực lượng tru tà trấn ma, có tác dụng khắc chế nhất định với ma khí của Sở Hưu. Dưới lực lượng lôi đình này, một quyền đầy ma khí của Sở Hưu lập tức vỡ vụn, một kiếm khác lại như tia sét lấp loáng, kiếm cương quanh co khúc khuỷu đâm về phía Sở Hưu với tốc độ khó lòng tưởng tượng nổi.
Thế quyền của Sở Hưu vẫn còn, nhưng nếu y thu tay lại, vậy một kiếm này của Trần Kiếm Không sẽ khiến Sở Hưu trọng thương.
Nhíu mày, thân hình Sở Hưu nhẹ nhàng xê dịch, vừa vặn tránh đi kiếm mang ánh xanh, mặc cho kiếm mang kia thay đổi phương vị ra sao đều không chạm tới cả góc áo của Sở Hưu.
Trước mặt Sở Hưu, những thứ thiên về tốc độ chỉ là trò cười.
Tốc độ có nhanh, chẳng lẽ nhanh hơn được nhân quả hay sao?
Ba Sơn Kiếm Phái nổi tiếng giang hồ về khoái kiếm, nhưng rất đáng tiếc, Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu vừa vặn là khắc tinh của Ba Sơn Kiếm Phái.
Loại võ đạo của Ba Sơn Kiếm Phái trừ phi tu luyện tới đỉnh phong như tiên tổ, lĩnh ngộ được kiếm đạo về thời gian hay nhân quả, nếu không sơ hở quá lớn.
Trần Kiếm Không gầm lên một tiếng, hai thanh trường kiếm hợp nhất, thế đao hùng hồn đánh xuống, mạnh mẽ vô song. Cẩm Tú Sơn Hà Kiếm trong Bát Tự Kiếm Quyết được thi triển, chọi cứng với một quyền của Sở Hưu.
Kiếm khí cương phong tỏa ra, Trần Kiếm Không chỉ cảm thấy một luồng lực lượng mạnh mẽ ầm ầm đánh tới, thân hình không nhịn được lui lại phía sau, hổ khẩu chấn động, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.
Lực lượng của Lâm Diệp này rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Sở Hưu đạp bước lao tới, vẫn đấm ra một quyền, hoàn toàn là áp đảo về mặt lực lượng, không hề mang chút kỹ xảo nào.
Võ đạo của Sở Hưu quá mức hỗn tạp, đại đa số không có thu hoạch lớn như người chuyên tu luyện theo một đường, nhưng khi đối mặt với võ giả khác biệt, võ đạo của y luôn khiến hắn thích ứng đủ loại đối thủ, nhắm vào nhược điểm để ra tay.
Trần Kiếm Không này cũng vậy, thật ra võ đạo bản thân hắn không có nhược điểm quá rõ ràng, Bát Tự Kiếm Quyết của Ba Sơn Kiếm Phái dùng tốc độ thủ thắng nhưng cũng xem như bao hàm cả công cả thủ. Trần Kiếm Không nắm giữ toàn bộ Bát Tự Kiếm Quyết, trên thực tế hắn cũng là võ giả không có nhược điểm rõ rệt.
Chỉ có điều khi đối mặt với Sở Hưu, nhược điểm của hắn chỉ có một, đó chính là hắn không đủ mạnh!
Không sai, mặc dù Trần Kiếm Không là tông sư võ đạo nhưng lực lượng căn cơ của hắn đều không sánh bằng Sở Hưu. Sau khi va chạm, lực bộc phát của Sở Hưu thậm chí khiến hắn không thể không thừa nhận mỗi lần người bị áp chế đều là hắn.
Chương 743 Áp đảo 2
Loại đấu pháp của Sở Hưu rõ ràng là nhắm vào Trần Kiếm Không, khoái kiếm của đối phương cũng vô dụng, Sở Hưu lấy Thiên Tử Vọng Khí Thuật có thể dễ dàng né tránh.
Lực lượng của Trần Kiếm Không không bằng y, Sở Hưu bèn trực tiếp dùng lực lượng áp đảo, thậm chí không cần vận dụng thứ hại người hại mình như bảy thanh ma đao.
Kết quả mọi người chỉ có thể chứng kiến Trần Kiếm Không bị Sở Hưu xuất từng quyền đánh lui, quả thật không còn đường phản kháng.
Ánh mắt những đệ tử của Ba Sơn Kiếm Phái đều lộ vẻ lo lắng, ngay cả chưởng môn cũng không đánh nổi ma đầu Lâm Diệp kia ư?
Trần Kiếm Không sắc mặt đỏ bừng, có điều lần này không phải tức giận mà là hổ thẹn.
Dù sao hắn cũng là tông sư võ đạo thành danh đã lâu, thế nhưng giờ lại bị một tiền bối áp đảo như vậy. Cho dù người này là tuấn kiệt hạng ba trên Long Hổ Bảng nhưng hắn cũng rất mất mặt.
Tông sư võ đạo thế hệ trước như hắn thật ra không muốn nhất chính là giao thủ với những võ giả tiểu bối như Tông Huyền Lâm Diệp này, mặc dù thực lực đã vượt qua Thiên Nhân Hợp Nhất nhưng cảnh giới lại chưa tới tông sư võ đạo.
Đánh thắng là chuyện đương nhiên, đánh thua thì mất hết thể diện.
Có điều ngay lúc này đám người La Tam Thông lại hô to: “Đại nhân! Trận pháp có phần khó giải quyết, chúng ta không phá nổi!”
Thực lực đám người La Tam Thông không yếu, tại đây cũng có hơn hai mươi võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng đại trận hộ sơn Tử Tiêu Lôi Đình Kiếm Trận của Ba Sơn Kiếm Phái lại có uy lực cực kỳ cường đại, dưới tông sư võ đạo đừng hòng phá vỡ. Đám người La Tam Thông cố gắng ra tay phá trận, một số võ giả thực lực hơi yếu một chút khi cố gắng phá trận cũng bị thương nhẹ.
Thế hệ này Ba Sơn Kiếm Phái mặc dù thực lực hơi yếu nhưng vẫn có chút căn cơ.
Đại trận hộ sơn này được lưu lại từ khi Ba Sơn Kiếm Phái trong thời đỉnh phong, giờ nếu bị đám người La Tam Thông tùy ý phá vỡ mới là chuyện lạ.
Trần Kiếm Không hừ lạnh với Sở Hưu: “Lâm Diệp, vừa rồi ta đã nể mặt mà ngươi lại không chịu, giờ thấy khó chưa? Tưởng Ba Sơn Kiếm Phái ta dễ chọc như vậy chắc?”
Sở Hưu nhìn thoáng qua trận pháp, lại nhìn Trần Kiếm Không, Hư Hành đột nhiên nói: “Trần chưởng môn, ngươi có phát hiện không? Thật ra ngươi đang làm một chuyện rất ngu ngốc.”
Trần Kiếm Không cau mày nói: “Ngươi có ý gì?”
Sở Hưu nheo mắt nói: “Ý ta là, đại trận hộ sơn của Ba Sơn Kiếm Phái các ngươi đúng là rất mạnh, nhưng ngươi lại rất yếu!”
Dứt lời, Sở Hưu đã đặt tay vào Si Đao trong bảy thanh ma đao.
Hồng trần vạn trượng, tham sân si hận ái ác dục, không ai thoát được.
Uy lực của bảy thanh ma đao thật ra không phân mạnh yếu, nó chỉ nhắm vào bảy loại cảm xúc của con người. Theo suy nghĩ của đại sư luyện khí trong Hắc Ma Tháp ngày trước, chỉ cần là người chắc chắn không thoát khỏi những cảm xúc này. Cho nên nếu một đao vô hiệu, vậy bảy đao cùng xuất chắc chắn sẽ dẫn phát một loại cảm xúc của đối phương phản phệ.
Chỉ có điều giờ Sở Hưu không có thực lực chém ra bảy đao liên tục cho nên khi vận dụng bảy thanh ma đao, y nhất định phải lý giải về mục tiêu mới được. Nếu không một đao chém ra có thể không đến mức vô hiệu nhưng uy lực cũng thấp hơn mong đợi của Sở Hưu.
Si Đao rời vỏ, ma khí đó không đậm nhưng lại như những sợi tơ, không nhìn bất cứ phòng ngự cương khí nào, quấn quanh người Trần Kiếm Không, khiến đầu óc hắn trống rỗng.
Mặc dù bảy thanh ma đao không phân chia mạnh yếu, nhưng mỗi thứ lại có hiệu quả bất đồng.
Si Đao không có lực lượng điên cuồng dẫn phát lòng người như Hận Đao, cũng không có năng lực quỷ dị hấp thu tất cả lực lượng của Tham Đao, nhưng nó lại khiến người ta ngây ngốc trong thế giới của mình, không cách nào tự kiềm chế!
Phật nói, mọi phiền não sinh ra đều do si.
Đương nhiên ‘si’ này không phải si ngốc.
Kẻ si ngu muội cho nên không thấy rõ bản thân, không thấy rõ thế giới, trong lòng có suy nghĩ xằng bậy, vây khốn bản thân trong thế giới của mình.
Theo Sở Hưu, Trần Kiếm Không phù hợp với chữ ‘si’ này.
Thực lực Ba Sơn Kiếm Phái không yếu nhưng so với những địa phái chân chính trên giang hồ, hay so với bản thân trong thời kỳ đỉnh phong, cái ‘không yếu’ của Ba Sơn Kiếm Phái lại có phần không đủ tự tin.
Trần Kiếm Không si ở chỗ hắn không ý thức được loại yếu ớt của Ba Sơn Kiếm Phái này mà vẫn suy nghĩ theo Ba Sơn Kiếm Phái lúc cường thịnh.
Đơn giản hơn thì, Trần Kiếm Không này thật ra là người không tự biết lấy mình.
Người gì tự biết lấy mình? Rất đơn giản, người như Liễu Công Nguyên của Thương Lan Kiếm Tông mới là tự hiểu lấy mình.
Thương Lan Kiếm Tông đã xuống dốc tới mức độ nhất định, cho nên với Liễu Công Nguyên mà nói, chỉ cần bảo tồn được dù chỉ một chút lực lượng của Thương Lan Kiếm Tông thôi hắn cũng có thể buông bỏ hết thẩy thể diện danh
tiếng.
Cho nên Thẩm Bạch bị Sở Hưu phế bỏ, Liễu Công Nguyên không có bất cứ hành động gì.
Đại đệ tử Đậu Quảng Thần của hắn bị Sở Hưu giết chết, môn hạ đệ tử cũng có một phần nằm lại dưới tay Sở Hưu, hắn lại không nói tới một lời.
Mặc dù cũng có một ít người nói biểu hiện Thương Lan Kiếm Tông quá hèn nhát, không có uy thế của đại phái, nhưng Liễu Công Nguyên lại biết, không có thực lực, tất cả đều chỉ là nói suông.
Còn Trần Kiếm Không này lại không như vậy, hắn không nhận thức được thực lực Ba Sơn Kiếm Phái thật ra đã là đếm ngược từ dưới lên trong số các đại phái trên ca dao giang hồ.
Hắn còn đang suy nghĩ tới những thứ không cần thiết như thanh danh thể diện.
Ba Sơn Kiếm Phái bị cuốn vào trong chuyện lần này, kẻ đầu têu chính là vị Trần Kiếm Không, Trần chưởng môn này!
Từng sợi tơ ma khí trên Si Đao quấn quanh Trần Kiếm Không, bao bọc hắn như một con nhộng.
Ma khí phong tỏa Trần Kiếm Không, còn che đậy hai mắt hắn, mãi tới lúc Si Đao tiếp cận, Trần Kiếm Không mới phản ứng lại, đột nhiên phun ra một ngụm máu tưới, quanh người kiếm khí ngất trời, tránh né khỏi ma khí vây nhốt. Trường kiếm trong tay, cương khí hóa thành trường kiếm, tất cả đều dùng kiếm pháp trong Bát Tự Kiếm Quyết như Tử Điện Thanh Quang Kiếm, Thần Tiêu Ngự Lôi Kiếm, Cẩm Tú Sơn Hà Kiếm.
Đồng thời thi triển cả Bát Tự Kiếm Quyết, đây thực ra là thủ đoạn thành danh của Trần Kiếm Không trên giang hồ.
Chỉ có điều tám kiếm xuất ra đều quá gấp gáp, thế đao còn chưa thi triển hoàn toàn đã bị Si Đao của Sở Hưu từ từ đánh tan.
Tay cầm kiếm của Trần Kiếm Không còn đang run rẩy, cuối cùng không chịu đựng nổi, song kiếm trực tiếp gãy lìa, miệng phun máu tươi, thân hình bay ngược ra ngoài.
Sở Hưu thu hồi Si Đao, trấn áp phản phệ của Si Đao, đồng thời tinh thần lực ngưng tụ, Diệt Hồn Tiễn trong Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức được thi triển, hơn nữa còn đồng thời bắn ra ba mũi tên!
Thật ra uy lực ba mũi tên này còn không mạnh bằng Sở Hưu dốc toàn lực thi triển một mũi Diệt Hồn Tiễn, nhưng chiêu này của Sở Hưu không định giết chết Trần Kiếm Không.
Bị ba mũi tên khóa chặt, binh khí trong tay lại đã vỡ vụn, Trần Kiếm Không chỉ có thể chọn cách bỏ trốn.
Dùng cương khí hóa kiếm mặc dù còn tái chiến được, nhưng sau một đao vừa rồi, dũng khí của Trần Kiếm Không đều đã bị chém sạch, không dám đối đầu với Sở Hưu nữa.
Chương 744 Thầm lo ngại
Có điều ngay lúc hắn quay người định chạy trốn lại phát hiện ba mũi tên kia đã phong tỏa ba hướng bỏ trốn của hắn, sinh cơ duy nhất chính là đại trận hộ sơn còn đang bộc phát kiếm khí Tử Tiêu Lôi Đình cường đại đẩy lui đám người La Tam Thông.
Trận pháp không phải người, sẽ không nhận ra chủ nhân.
Giờ hắn bị ép tới sát mép trận pháp, hoặc lựa chọn ở lại bên ngoài chống đỡ Sở Hưu, hoặc lựa chọn bước vào trận pháp, cùng chịu đựng công kích của trận pháp.
Khí huyết quanh người Trần Kiếm Không bùng lên, hóa thành ba kiếm khí đỏ máu chặn đường Diệt Hồn Tiễn, nhưng bản thân hắn cũng bị ép lùi vào trận pháp, bị không khí Tử Tiêu Lôi Đình kia tẩy rửa!
Sở Hưu nhanh chóng lao tới, quanh thân ma khí ngập trời, hai tay niết ấn quyết, ma khí ngập trời ngưng tụ thành một pháp tướng Phật Đà màu đen quỷ dị phía sau, tay cầm trường đao đỏ máu. Một đao chém xuống, ma khí mãnh liệt, đồng thời dẫn phát khí huyết quanh người Trần Kiếm Không.
Bát Tự Kiếm Quyết đồng thời thi triển, Trần Kiếm Không khó nhọc ngăn cản Sát Sinh Ma Phật Tướng của Sở Hưu, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị ép vào thế hạ phong, tình thế cực kỳ nguy hiểm.
Sầm Phu Tử trong Ba Sơn Kiếm Phái thấy cảnh này cũng phải biến sắc, hắn vội vàng nói: “Mau mở trận pháp cho chưởng môn vào!”
Những trưởng lão của Ba Sơn Kiếm Phái khác đều chần chù.
Không phải bọn họ muốn hại chết Trần Kiếm Không, mà là một khi mở trận pháp, bọn họ lấy gì ra ngăn đám hung đồ Ma đạo thực lực cường đại như La Tam Thông? Thủ hạ của Sở Hưu đâu chỉ có một người thực lực cường đại!
Sầm Phu Tử lo lắng nói: “Ngu ngốc! Không mở trận pháp ra, chưởng môn chết bên ngoài, Ba Sơn Kiếm Phái chúng ta cũng hoàn toàn xong đời! Các ngươi ai đối đầu được với tông sư võ đạo? Ai dám nói chống đỡ được Ba Sơn Kiếm Phái?”
Hiện tại Ba Sơn Kiếm Phái thật ra đã rất suy yếu, đời sau không người kế tục, thậm chí không có đệ tử trẻ tuổi ra dáng một chút.
Chẳng qua không có đệ tử trẻ tuổi thì vẫn có thể chậm rãi phát hiện, chậm rãi bồi dưỡng được. Còn nếu vị tông sư võ đạo Trần Kiếm Không mà chết, Ba Sơn Kiếm Phái không còn tông sư võ đạo trấn giữ có lẽ không bao lâu sau sẽ bị đá ra khỏi Thất Tông Bát Phái.
Sầm Phu Tử oán hận nói: “Lão phu đã nói với các ngươi từ lâu rồi mà, không thể bao che cho Hướng gia, không thể bao che cho Hướng gia! Làn này thì hay rồi? Dẫn lửa đốt cả bản thân luôn rồi!”
Lúc này ngay cả Bành Xung cũng không nói gì.
Mặc dù quan hệ giữa hắn và Hướng gia không tệ, thậm chí ia chủ Hướng gia là huynh đệ kết bái của hắn, nhưng hắn vẫn là trưởng lão Ba Sơn Kiếm Phái, một khi Ba Sơn Kiếm Phái xảy ra vấn đề gì, vậy cũng là tổn thất không cách nào tưởng tượng đối với hắn.
Những trưởng lão Ba Sơn Kiếm Phái liếc mắt nhìn nhau, chỉ có thể điều khiển mở ra trận pháp.
Trần Kiếm Không bị Sở Hưu áp chế tới cư, thân hình nhanh chóng lui lại, tốn về phía sau. Nhưng cùng lúc, do trận pháp đã mở, đám người La Tam Thông cũng xông về phía đám trưởng lão của Ba Sơn Kiếm Phái.
Trước đó đám người La Tam Thông còn tưởng phải ác chiến một trận, người của Ba Sơn Kiếm Phái chắc chắn sẽ ra tay ngăn cản.
Chẳng qua cảnh tượng lại khác với suy nghĩ của bọn họ, bên phía Ba Sơn Kiếm Phái lại chủ động lui về phía sau, để lại đám người Hướng gia vốn đang trốn sau lưng họ.
Đại nạn ập tới, ai bay đường người nấy. Vợ chồng còn thế nói gì tới Ba Sơn Kiếm Phái cùng Hướng gia.
Gia chủ Hướng gia kia vẫn tính là có chút can đảm, thấy đám người mình đã lâm vào tuyệt cảnh vẫn không lựa chọn lui lại phía sau, ngược lại bộc phát toàn bộ huyết khí chân khí định liều mạng kéo vào người chết cùng.
Có điều thực lực gia chủ Hướng gia hơi yếu, bị La Tam Thông trực tiếp chém mấy đao chia thành hai nửa, ngay cả những người khác của Hướng gia cũng bị giết sạch.
Lúc này bất luận Trần Kiếm Không hay võ giả Ba Sơn Kiếm Phái đều vô cùng giận dữ hổ thẹn.
Bị những người khác tàn sát trên địa bàn nhà mình, còn giết thông gia minh hữu của mình, đây thật sự là sỉ nhục.
Có điều lúc này Trần Kiếm Không đã không dám nói thêm điều gì, những võ giả Ba Sơn Kiếm Phái khác cũng lặng ngắt như tờ.
Bọn họ đã chứng kiến thực lực Lâm Diệp này, chỉ hơn mười chiêu đã đánh cho chưởng môn Trần Kiếm Không của bọn họ luống cuống chân tay.
Những võ giả nhánh Ẩn Ma khác thực lực cũng rất mạnh. Nếu ra tay giao thủ thật tình, Ba Sơn Kiếm Phái bọn họ không còn trận pháp bảo hộ, không chừng sẽ bị diệt môn!
Lúc này Sở Hưu cũng nheo mắt nhìn Trần Kiếm Không, ánh mắt ẩn chứa ác ý.
Rốt cuộc nên giết Trần Kiếm Không hay không đây?
Rốt cuộc mình nên diệt Ba Sơn Kiếm Phái hay không đây?
Đây là một vấn đề.
Hôm nay hắn đánh trọng thương Trần Kiếm Không, lại đại khai sát giới trong Ba Sơn Kiếm Phái, coi như đã kết tử thù với Ba Sơn Kiếm Phái. Chính vì vậy giờ có giải quyết toàn bộ cũng đâu vấn đề?
Chỉ sợ Ba Sơn Kiếm Phái còn có thủ đoạn ẩn giấu gì, như vậy rất dễ rước phải một số phiền toái khác.
Dù sao những đại phái cấp bậc cỡ Ba Sơn Kiếm Phái chắc chắn còn có một thủ đoạn bảo vật ẩn giấu.
Lúc này Trần Kiếm Không cũng cảm nhận được ánh mắt mang theo ác ý của Sở Hưu, không khỏi run rẩy. Đúng lúc này dưới núi bỗng vang lên tiếng quát to: “Ma đầu! Dừng tay!”
Cương khí Phật tông hùng hồn ầm ầm bộc phát, một thân hình bao phủ trong cương khí vàng kim leo lên đỉnh núi Ba Sơn. Nhìn người của Hướng gia đã bị tàn sát gần hết, sắc mặt Hư Hành trầm xuống.
Lại tới muộn một bước!
Thật ra nếu Hư Hành tự mình lên đường, hắn có thể đuổi kịp Sở Hưu trước khi y tới Ba Sơn Kiếm Phái!
Có điều hắn lại mang theo mấy tên vướng víu cùng bọn hắn đi đường cho nên tốc độ chậm đi không ít.
Dưới chân núi, Hư Hành đã nghe võ giả đi ngang qua nói phía trước có một đống người Ma đạo đã lên núi. Lúc này Hư Hành mới thầm hô không ổn, gắng sức đuổi theo nhưng rốt cuộc vẫn tới chậm một bước. Khi hắn lên núi, người trên núi đã bị giết sạch.
Sở Hưu nhìn Hư Hành một hồi, tùy ý chào hỏi một tiếng: “Hư Hành đại sư, từ khi chia tay đến giờ không vấn đề gì chứ?”
Vừa nói Sở Hưu vừa đứng chắp tay, tư thái rất lạnh nhạt.
Có điều giờ mặc dù bề ngoài Sở Hưu rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại thầm lo ngại.
Hư Hành xuất hiện ở đây, y thật sự không ngờ.
Theo quan niệm của người bình thường, Sở Hưu đã giết sạch người trong Hồng Phong Cốc rồi, ai lại nhàn rỗi nhàm chán tới tìm y báo thù?
Cho nên từ đầu Sở Hưu đã chuẩn bị giết người xong thì lui lại.
Ai mà ngờ người của Đại Quang Minh Tự tới lại là Hư Hành có thù với y, rõ ràng đã không còn ý nghĩa gì nữa nhưng vẫn đuổi theo y tới Ba Sơn Kiếm Phái.
Nếu là trong lúc toàn thịnh, Sở Hưu thật ra không sợ Hư Hành, y có thể đánh trọng thương Hư Hành một lần thì cũng có thể đánh trọng thương Hư Hành lần hai.
Nhưng lần trước là nhờ Sở Hưu có bảy thanh ma đao trên tay, có thể nói bảy thanh ma đao là tuyệt kỹ chủ chốt của Sở Hưu.
Nhưng vừa rồi khi giao chiến với Trần Kiếm Không, y đã dùng bảy thanh ma đao một lần, lần tiếp theo vận dụng, Sở Hưu sợ là mình không áp chế nổi phản phệ của bảy thanh ma đao.
Biết sớm như vậy y đã không dùng loại thủ đoạn mạnh mẽ như bảy thanh ma đao. Dù sao thực lực Trần Kiếm Không cũng cực kỳ yếu ớt, Sở Hưu bỏ chút công sức cũng có thể giải quyết.
Chương 745 Hèn nhát 1
Hư Hành nhìn những thi thể trên mặt đất, tức giận nói: “Lâm Diệp! Trong Hồng Phong Cốc đã hơn ngàn mạng người rồi, giờ ngươi còn dám gây ra sát nghiệt lớn cỡ này, chẳng lẽ ngươi không sợ nhân quả báo ứng hay sao? Ngay cả những lão ma đầu đã tu luyện tới cảnh giới tông sư cũng chẳng dám làm việc quá mức như ngươi!”
Lúc này Hư Hành thật sự rất phẫn nộ.
Hắn chạy tới giết Sở Hưu thật ra là vì tư tâm, muốn báo mối thù trong Tiểu Phàm Thiên ngày trước.
Có điều Hư Hành dẫu sao cũng là người Phật tông, mặc dù tính cách táo bạo nóng nảy nhưng khi thấy nhiều người chết trong tay Lâm Diệp như vậy cũng không nhịn được nổi giận.
Những năm gần đây Ma đạo rất ít khi có ma đầu phách lối như Sở Hưu.
Ma đạo suy thoái cho nên dù là những kiêu hùng Ma đạo thành danh đã lâu cũng không dám làm gì quá đáng.
Còn những người như Lục tiên sinh cùng Vô Tướng Ma Tông thường chỉ gây một số chuyện lặt vặt trên giang hồ, có tạo thành phá hoại gì cũng chỉ có hạn, hơn nữa phân nửa là có mục đích khác, không như Sở Hưu chỉ vì giết người.
Cho nên lần này Sở Hưu lừa giết hơn ngàn người tại Hồng Phong Cốc đã đủ chấn động, chí ít cũng chấn động hơn lúc trước y bước từng bước diệt từng tông môn, mặc dù trường hợp sau có lẽ sẽ chết nhiều người hơn.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Nhân quả ư? Ta giết người chính là vì nhân quả!
Tổ tiên họ nợ nhân quả, giờ ta đến thu lại, đạo lý thiên địa cả thôi!
Huống hồ Hư Hành đại sư, có vẻ ngươi từ bi lộn chỗ rồi. Ta mới giết hơn ngàn người ngươi đã phẫn nộ như vậy, ngươi có biết mỗi năm võ giả chết trong chuyện báo thù giang hồ có bao nhiêu không? Số lượng còn gấp cả ngàn lần vạn lần số người ta giết!
Ngươi không đi giải quyết mấy chuyện ân oán giang hồ đó đi mà lại tới tìm ta, đúng là nực cười.
Phật tông giảng nhân quả, Đại Quang Minh Tự ngươi cũng có Nhân Quả Thiện Đường. Hư Hành đại sư, chẳng lẽ ngươi không biết tầm quan trọng của nhân quả à?
Hôm nay ta diệt Hướng gia, thù hận ba trăm năm trước trên Cửu Thiên Sơn đã kết thúc, nhánh Ẩn Ma sẽ không xuất thủ nữa.
Ngược lại nếu hôm nay ngươi nhất định muốn đối đầu với nhánh Ẩn Ma, đén lúc đó còn làm tăng cường xung đột của đôi bên, thậm chí gây ra Đại chiến chính ma. Đến lúc đó người chết nhiều không đếm xuể, Hư Hành ngươi chính là tội nhân! Bởi vì nhân quả của những người chết trong đại chiến chính ma đều phải tính lên đầu ngươi, Hư Hành đại sư!”
La Tam Thông bên dưới trợn mắt há hốc mồm nhìn Sở Hưu.
Thật ra hắn đã rất bái phục Lâm Diệp đại nhân này, không nói những người khác, hắn chỉ bái phục người thực lực mạnh hơn hắn.
Hơn nữa Lâm Diệp đại nhân hành xử rất hợp khẩu vị của hắn, bất kể bố trí ra sao, cuối cùng cũng có thể khiến hắn đại khai sát giới một hồi, quả thật rất đã nghiền.
Có điều giờ La Tam Thông lại phát hiện công phu miệng lưỡi của Lâm Diệp đại nhân cũng rất lợi hại, dù sao hắn nghe mà thấy choáng váng đầu óc.
Trong suy nghĩ của La Tam Thông, với thực lực của Lâm Diệp đại nhân, trực tiếp xuất thủ xử lsy tên hòa thượng này chẳng tốt hơn à, tội gì phải chơi trò miệng lưỡi với hắn ở đây, lãng phí thời gian.
Trên thực tế, Hư Hành cũng bị những lời của Sở Hưu làm cho choáng váng.
Đại Quang Minh Tự có Tam Đại Thiền Đường cùng Lục Đại Võ Viện. Võ viện tên là võ viện vì chuyện nó phụ trách rất đơn giản, chỉ chuyên động võ là được.
Cho nên yêu cầu nhập môn của Lục Đại Võ Viện đơn giản hơn Tam Đại Thiền Đường nhiều, chỉ cần đọc thuộc kinh phật và giới luật là có thể tiến vào Lục Đại Võ Viện tu hành.
Về phần Tam Đại Thiền Đường nhất định phải có thiên tư ngộ tính mới có tư cách gia nhập, nếu không bất kể ngươi khắc khổ ra sao cũng không vào được.
Rất rõ ràng, đối với người như Hư Hành, động não không phải chuyện hắn am hiểu.
Dùng phật diễm tịnh hóa diệt trừ đám tà ma này mới là phương thức đơn giản bớt việc nhất.
“Nói năng xằng bây! Lâm Diệp, những lời mê hoặc nhân tâm đó của ngươi có lẽ còn tác dụng với người khác nhưng đừng hòng dùng nó mê hoặc ta!
Lần trước trong Tiểu Phàm Thiên, ta nhất thời không kịp đề phòng bị ngươi đánh lén, lần này ta sẽ không phạm cùng một sai lầm hai lần đâu!”
Dứt lời, ánh sáng phi đao bừng lên quanh người Hư Hành, trực tiếp xuất quyền đánh thẳng về phía Sở Hưu, phật quang chiếu rọi mấy trăm trượng, vừa uy nghiêm vừa mỹ lệ.
Sở Hưu thở dài một tiếng bất đắc dĩ, ghét nhất là giảng đạo lý với đám đầu óc ngu sĩ này.
Bởi vì ngươi giảng đạo lý cho họ nhưng bọn họ lại chỉ cho rằng đạo lý của họ mới là đúng, căn bản không cách nào nói chuyện.
Thật ra vừa rồi Sở Hưu đang nói thật, một khi y xảy ra chuyện tại đây, đám người Ngụy Thư Nhai chắc chắn sẽ không bỏ mặc.
Đây không phải Sở Hưu tin tưởng Ngụy Thư Nhai, mà vì thân phận địa vị của y đều bày ngay đó.
Y là người thừa kế Ma đạo mà Ngụy Thư Nhai thừa nhận, là đệ tử kiệt xuất nhất trong toàn bộ nhánh Ẩn Ma. Nếu y xảy ra chuyện ở nơi này, khó chắc sẽ không gây ra đại chiến Chính Ma lần nữa, quy mô của nó thậm chí không nhỏ hơn ở Phù Ngọc Sơn.
Đáng tiếc Hư Hành lại chẳng lọt tai lời nói đó, một quyền đánh ra không chút lưu thủ, phật diễm bốc lên ngùn ngụt, còn chưa tới gần đã áp chế ma khí quanh người Sở Hưu.
Ngày trước trong Tiểu Phàm Thiên, Sở Hưu đã từng giao thủ với Hư Hành. Đối phương thân là thủ tọa Đạt Ma Viện, thực lực vượt xa đám tông sư võ đạo bình thường như Trần Kiếm Không.
Khi đó Sở Hưu đối mặt với Hư Hành chỉ có thể lựa chọn trốn tránh, cuối cùng dựa vào bảy thanh ma đao đánh lén mới làm trọng thương Hư Hành.
Lúc này mặc dù thực lực Sở Hưu đã mạnh hơn một chút so với lúc trong Tiểu Phàm Thiên, nhưng cũng không mạnh thêm quá nhiều. Lại thêm vừa rồi y đã vận dụng bảy thanh ma đao một lần, lựa chọn đầu tiên của Sở Hưu không phải đấu cứng với Hư Hành mà là quang người tạm thời tránh né.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, trong ánh phật quang vô biên, thân hình Sở Hưu thoắt ẩn thoắt hiện, mặc dù trông rất mạo hiểm nhưng lại có thể vừa vặn tránh né thế công của Hư Hành.
Hư Hành nhíu mày, trong miệng phát ra tiếng sấm rầm rĩ. Chấn, Minh, Phích, Lịch, tứ biến trong Cửu Biến Su Tử Hồng đồng thời thi triển. Tiếng động rền vang chấn cho đầu óc Sở Hưu choáng váng, thân hình y không khỏi chậm lại.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật có thể thấy được Hư Hành thi triển công pháp Cửu Biến Sư Tử Hống, có điều y lại không có biện pháp phòng ngự.
Mặc dù Sở Hưu tu luyện không ít phí pháp nguyên thần, nhưng những bí pháp đó hầu hết đều để tấn công, phương diện phòng thủ lại không có mấy.
Hư Hành tay niết Vạn Tự Phật Ấn, một ấn đánh ra khiến cả hư không cũng phát ra tiếng nổ, uy thế áp lực kinh người.
Sở Hưu nhíu mày, ma khí hội tụ trước người, thi triển Sát Sinh Ma Phật Tướng. Khí huyết những võ giả Hướng gia trên mặt đất đều bị thu nạp vào lưỡi đao máu trong tay Sát Sinh Ma Phật Tướng, chém thẳng về phía Hư Hành, phá tan Vạn Tự Phật Ấn của Sở Hưu, thân hình Sở Hưu cũng nhanh chóng lui lại phía sau.