-
Chương 726-730
Chương 726 Bố trí
Mấy lão già khác trong nhánh Ẩn Ma lại càng quá đáng, bọn họ chỉ muốn kiếm lợi cho đồ tử đồ tôn của mình, dẫn một đống đệ tử đến chỉ giỏi đòi lợi lộc. Một khi gặp chuyện khó, đám người đó sẽ thoái thác đầu tiên.
Ngươi nói nhánh Ẩn Ma ta không thiếu cường giả, thật ra thứ nhánh Ẩn Ma chúng ta thiếu là một cường giả chí cường có thể trấn áp tất cả!”
Chử Vô Kỵ im lặng một hồi rồi nói: “Ngài nói là cường giả chí cường như gia chủ Bái Nguyệt Giáo, Đỗ Quảng Trọng?”
Mặc dù Minh Ma với Ẩn Ma căm hận đối lập nhưng Chử Vô Kỵ không thể không thừa nhận tìm khắp nhánh Ẩn Ma không có ai địch nổi Dạ Thiều Nam. Thậm chí nếu không có Bái Nguyệt Giáo ra mặt gánh vác áp lực, nhánh Ẩn Ma ẩn nấp cũng chẳng thoải mái như hiện tại.
Ngụy Thư Nhai lắc đầu, nheo mắt không biết nhìn về phương nào: “Chưa đủ! Còn thiếu rất nhiều! Nhánh Ẩn Ma chúng ta không chỉ cần cường giả như Dạ Thiều Nam mà cần người như Độc Cô giáo chủ uy thế trấn áp toàn bộ giang hồ. Có thể nhánh Ẩn Ma chúng ta mới có thể hoàn toàn chuyển mình!”
Chử Vô Kỵ cười khổ một tiếng, không nói gì.
Từ thời thượng cổ đến giờ, thiên hạ này có mấy người sánh vai được với Độc Cô giáo chủ? Có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Lã Thuần Dương của Thuần Dương Đạo Môn là một, Thánh Tăng Bồ Đề Đạt Ma của Phật tông cũng xem như một, Ninh Huyền Cơ của Chân Vũ Giáocũng vậy, người còn lại là chính Độc cô giáo chủ.
Có lẽ còn mấy người nữa có thể sánh vai với Độc Cô giáo chủ, nhưng tính hết ra cũng không hơn mười ngón tay.
Nhánh Ẩn Ma có xuất hiện một cường giả như Độc Cô giáo chủ hay không? Dù sao theo Chử Vô Kỵ thấy hy vọng quá xa vời, e rằng đời này hắn cũng không thể chứng kiến.
Lúc này Sở Hưu cũng đang suy nghĩ rốt cuộc mình nên hoàn thành nhiệm vụ này ra sao.
Đám người La Tam Thông đã bị thuần phục, mặc du bọn họ kiêu ngạo bất tuân nhưng chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, thực lực cũng đủ mạnh, cho nên Sở Hưu không lo lắng phương diện này.
Huống mồ mỗi người đều có dục vọng, đám người trong nhánh Ẩn Ma cũng vậy. Thân phận địa vị Sở Hưu bày ngay đó, phía sau y lại là Tụ Nghĩa Trang. Những người này muốn ngóc đầu lên vậy phải có biểu hiện tốt trước mặt Sở Hưu.
Cho nên giờ vấn đề của Sở Hưu là làm sao dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết những thế lực có tên trên danh sách.
Trên danh sách Ngụy Thư Nhai giao cho Sở Hưu, những thế lực này đa số không mạnh, có một số gia tộc có lẽ ẩn giấu lão tổ bước vào cảnh giới tông sư
võ đạo, nhưng Sở Hưu cũng không sợ.
Với thực lực hiện tại của y, nếu gặp tông sư võ đạo bình thường, Sở Hưu có nắm chắc đấu được , thậm chí phần thắng khá lớn.
Bảy thanh Ma đạo trên tay, nếu tông sư võ đạo thực lực yếu một chút thậm chí Sở Hưu giết chết không mấy khó khăn.
Cho nên chỗ khó của nhiệm vụ lần này là tốc độ.
Sở Hưu phải dùng tốc độ nhanh nhất dọn dẹp sạch sẽ đám người này. Một khi để bọn chúng phát hiện có gì không đúng, hoặc chúng sẽ phân tán chạy trốn, hoặc bọn chúng sẽ gọi một số võ giả tông môn Chính đạo tới, khiến độ khó của nhiệm vụ gia tăng, cũng gây ra một số chuyện không cách nào dự đoán.
Nhưng những thế lực trên danh sách này phân tán quá xa, mười mấy thế lực đại đa số nằm ở Đông Tề, một phần ở Tây Sở, một lần lại ở Bắc Yên. Nếu Sở Hưu thanh lý từng bước một, có lẽ sẽ khiến các thế lực khác phát giác sau đó có kế hoạch ứng đối.
Suy nghĩ nửa ngày, Sở Hưu cũng đã có kế hoạch đại khái, hắn trầm giọng nói với Triệu Thừa Binh: “Triệu Thừa Binh, ngươi sống trong nhánh Ẩn Ma lâu như vậy chắc rất quen thuộc với những người này. Phân chia bọn họ theo thực lực, phương diện am hiểu, mỗi nhóm chọn một người cầm đầu, khống chế nhân số trong khoảng mười người. Những độ có sức chiến đấu mạnh nhất giao cho La Tam Thông để mắt tới.”
La Tam Thông vừa định nói mình không giỏi quản lý, nhưng Sở Hưu đã trực tiếp lên tiếng: “Ngươi không cần lo nghĩ nhiều, đến lúc đó ta bảo ngươi giết ai, ngươi cứ dẫn người dưới trướng giết người đó là được, chỉ nghe ta chỉ huy thôi. Chẳng lẽ các ngươi còn không làm được ư?”
Nghe Sở Hưu nói vậy, La Tam Thông đành buông tay nói: “Làm được.”
Thật ra người như La Tam Thông vốn không thích hợp để quản lý những chuyện như vậy, nhưng Sở Hưu không thể giao hết mọi người cho Triệu Thừa Binh để ý tới được.
Chỉ có điều giờ Sở Hưu không hiểu mấy về đám người này, tạm thời chỉ có thể làm vậy.
Triệu Thừa Binh không phải kẻ ngu, không ý kiến gì về cách làm này của Sở Hưu.
Ngược lại nếu đối phương thật sự tin tưởng mình, giao hết mọi người cho hắn quản lý. Vậy một là đối phương quá ngốc, quá ngây thơ, hoặc là trong chuyện này có âm mưu gì.
“Đại nhân, chúng ta ra tay với thế lực nào trước.” Triệu Thừa Binh hỏi.
Sở Hưu nhìn thoáng qua tự liệu nói: “Chọn gần trước. Vương gia ở Tây Sở. Có điều chúng ta không cần phát động tất cả mọi người. Ngươi chọn ra hai mươi người cùng ta động thủ. Nhớ rõ, trong hai mươi người này trừ ngươi ra không thể có võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, chỉ cần võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh và Ngũ Khí Triều Nguyên.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Triệu Thừa Binh và La Tam Thông đều cảm thấy kỳ quái.
Theo bọn họ nghĩ, với thế lực của phe mình, muốn hủy diệt những thế lực này cứ trực tiếp phát động toàn bộ, dùng khí thế nghiền nát đối phương, giải quyết hết mọi việc, vạn sự thuận lợi. Thế nhưng Sở Hưu chỉ vận dụng một chút lực lượng, sao phải khổ vậy?
Có điều nhìn dáng vẻ đã tính hết của Sở Hưu, bọn họ cũng không hỏi nhiều, Sở Hưu nói thế nào bọn họ làm theo là được.
...
Vương gia ở Tây Sở thật ra rất gần đất Quan Tây, ngay nơi tiếp giáp giữa Quan Tây và Tây Sở. Gia tộc này thực lực không yếu nhưng cũng chẳng mạnh, trong nhà cũng có vài võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất.
Buổi tối, đại sảnh Vương gia vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Ban ngày lão tổ Vương gia vừa tổ chức mừng thọ một trăm tám mươi tám tuổi, lúc này khách khứa đều đã ra về, lão tổ Vương gia cũng gọi người nhà tới, phát biểu như thường lệ.
Lúc này trong đại đường của Vương gia, hơn trăm đệ tử trực hệ Vương gia ngồi ngồi đứng đứng, đều tụ tập bên người lão tổ Vương gia.
Võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất có hai trăm năm tuổi thọ, theo lý thuyết lão tổ Vương gia chỉ còn mười năm sống, thế nhưng lúc này tinh khí thần của hắn vẫn không tệ, sắc mặt hồng thuận.
Nhìn con cháu đông đảo bên dưới, lão tổ Vương gia vuốt vuốt bộ râu trắng như tuyết nói: “Vương gia ta từ khi tiên tổ lập nghiệp đến giờ đã hơn ba trăm năm.
Các ngươi phải biết lập nghiệp dễ, kế thừa mới khó. Vương gia ta có uy thế như hiện tại là nhờ ba trăm năm trước tiên tổ đi theo cao thủ kiếm đạo của Tọa Vong Kiếm Lư tiêu diệt liên minh Ma đạo, anh dũng giết địch, mới khiến cao thủ Tọa Vong Kiếm Lư tán thưởng, ban cho công pháp, thành lập gia tộc.
Các ngươi phải nhớ, Vương gia ta trải bao gian khổ mới có ngày hôm nay, Nhớ phải thời thời khắc khắc khổ tu, chớ có lười biếng, như vậy mới không phụ di sản mà tiên tổ lưu lại.”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói lạnh lùng: “Tiên tổ Vương gia các ngươi đã để lại nhiều di sản như vậy. Thế nhân quả của tiên tổ có phải cũng do các ngươi trả lại không?”
Chương 727 Thù của tiền nhân, oán của ngày nay 1
Nửa đêm canh ba, trong nội trạch của Vương gia lại vang lên giọng nói như vậy, chuyện này khiến tất cả mọi người trong Vương gia kinh hãi.
Lão tổ Vương gia đứng bật dậy quát lớn: “Ai? Đi ra! Đừng ở đó giả thần giả quỷ!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, cánh cửa lớn của Vương gia trực tiếp bị đánh văng, hai đệ tử thủ vệ của Vương gia ngã lăn trên mặt đất, toàn thân không một vết thương, nhưng đã không còn hơi thở.
Sở Hưu thân mặc áo đen, đeo mặt nạ thép không biểu cảm, có vẻ vô cùng quỷ dị, sau lưng cõng bảy thanh Ma đạo đi vào trong đại đường, lập tức khiến đám người ở đây hít một hơi lạnh.
Chuyện liên minh Ma đạo Cửu Thiên Sơn mới qua không bao lâu, tin tức về tuấn kiệt Ma đạo Lâm Diệp đã truyền khắp giang hồ.
Trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, hắn là người duy nhất trong Ma đạo, còn đứng trong năm hạng đầu, thậm chí từng giết chết tông sư võ đạo.
Lúc này trang phục của Sở Hưu cũng không khác gì với lúc ở liên minh Ma đạo Cửu Thiên Sơn, cho nên người của Vương gia nhanh chóng nhận ra thân phận của y.
Lão tổ Vương gia vung tay lên, thần sắc nghiêm nghị nói: “Lâm Diệp, Vương gia ta đầu có không thù không oán với ngươi, ngươi làm vậy là có ý gì?”
Lão tổ Vương gia thật sự không hiểu, mình vốn không quen biết gì tên Lâm Diệp này, thậm chí chỉ nghe đồn về y mà thôi. Thế nhưng hôm nay tên này lại trực tiếp đánh tới cửa, thế này rốt cuộc là sao?
Sở Hưu cười lạnh nói: “Không oán không thù? Lão già họ Vương kia, vừa rồi ngươi còn khoe khoang công lao của tiên tổ Vương gia ngươi ba trăm năm trước, giờ đã quên tiệt rồi sao?
Ba trăm năm trước trên Cửu Thiên Sơn, tiên tổ Vương gia ngươi đi theo cao thủ Tọa Vong Kiếm Lư liên tục giết chết mười bảy người của Ma đạo ta, chậc chậc, thực lực thật cao cường.
Có điều nợ máu phải trả bằng máu, ba trăm năm qua, lãi cũng phải thêm vào. Ngày trước Vương gia ngươi giết chết mười bảy người trong Ma đạo chúng ta. Hôm nay ta sẽ giết một trăm bảy mươi người của Vương gia ngươi!
Mối thù năm xưa, giờ trả lại gấp mười lần trăm lần. Hợp lý phải không?”
Nghe xong lời này, Lão tổ Vương gia đột nhiên biến sắc, hắn thật sự không ngờ gia tộc của mình lại bị người của nhánh Ẩn Ma để mắt tới vì chuyện này.
Ngày trước tiên tổ Vương gia bọn họ tham gia vây giết liên minh Ma đạo Cửu Thiên Sơn, vốn là để đặt cược một tiền đồ phú quý, cho nên cũng không nghĩ tới chuyện hậu quả.
Sau đó liên minh Ma đạo Cửu Thiên Sơn bị hủy diệt, đám người Ma đạo chỉ có thể nấp trong chỗ tối run lẩy bẩy, căn bản không nghĩ tới chuyện báo thù, cũng không dám báo thù.
Cho nên thời gian dần trôi qua, Vương gia thậm chí quên bẫng chuyện này. Thậm chí đến đời này, Vương gia còn không nhớ được bọn họ còn thù oán nhân quả đó. Bình thường Lão tổ Vương gia thường lấy chuyện này ra nói lại cho vãn bối là muốn bọn họ biết về lịch sử gia tộc,
Thế nhưng ai mà ngờ được một đoạn lịch sử ba trăm năm trước giờ lại trở thành tử kiếp đối với Vương gia?
Lão tổ Vương gia vội vàng nói: “Chuyện này tạm thời không nói đúng sai, nhưng đây là chuyện ba trăm năm trước rồi mà. Lâm công tử minh giám, Vương gia ta đã không quan tâm tới tranh chấp Chính Ma trên giang hồ từ lâu rồi. Vương gia ta từ ta trở xuống, không ai ra động thủ với Ma đạo cả!”
Sở Hưu lạnh lùng đáp: “Người trước trồng cây người sau hái quả, nhân quả của tiền nhân đương nhiên phải do hậu nhân hoàn lại.
Lão già họ Vương kia, trước đó ngươi còn nói Vương gia các ngươi có gia sản như hiện tại toàn bộ nhờ tiên tổ cầm đầu của võ giả Ma đạo ta đổi lấy.
Giờ các ngươi hưởng thụ sản nghiệp đó đã ba trăm năm, cũng đã đến lúc trả lại!”
Một võ giả trung niên đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đứng ra quát lớn: “Lão tổ, ngài cần gì nói nhảm với hắn? Lâm Diệp này chỉ có một mình, hắn có mạnh hơn nữa cũng mạnh hơn toàn bộ Vương gia ta hay sao? Mọi người cùng nhau ra tay, hàng phục tiểu ma đầu này, giao cho Tọa Vong Kiếm Lư lĩnh thưởng!”
Võ giả Vương gia này mặc dù cũng đạt tới Thiên Nhân Hợp Nhất nhưng hiển nhiên hắn chưa từng được chứng kiến cực hạn của cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, lại không biết cho dù cùng cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất nhưng thực lực đôi khi khác biệt một trời một vực. Hơn nữa thực lực đó đôi khi không phải số lượng có thể bù đắp nổi.
“Ngươi câm miệng cho ta!”
Lão tổ Vương gia gầm lên một tiếng với võ giả kia, toàn thân run rẩy, hắn đang e ngại.
Lão tổ Vương gia không phải sợ Lâm Diệp, thực lực Lâm Diệp có mạnh hơn cũng chỉ có một mình, một tiểu bối Ma đạo, không phải cường giả như Chử Vô Kỵ.
Thứ hắn e ngại thật sự chính là mục đích Lâm Diệp xuất hiện tại đây.
Nhánh Ẩn Ma muốn thanh toán thù hận ba trăm năm trước, cho dù hôm nay bọn họ trốn được Lã Phụng Tiên nhưng liệu có trốn được toàn bộ nhánh Ẩn Ma báo thù hay không?
Đó là một con quái vật khổng lồ, một con quái vật đủ nghiền nát toàn bộ Vương gia!
Lão tổ Vương gia cầu khẩn với Sở Hưu: “Lâm công tử, ngày trước đúng là tổ tiên Vương gia ta đã tham gia trận chiến đó, nhưng chủ mưu trận chiến đó đâu có phải tổ tiên Vương gia ta. Nhánh Ẩn Ma muốn báo thù cần gì phải làm khó những gia tộc nhỏ như chúng ta? Tới tìm đám chủ mưu kia không được à?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Đương nhiên không được. Bất luận chủ mưu hay đồng lõa, thù hận của nhánh Ẩn Ma sớm muộn gì cũng phải báo. Tìm ai báo thù trước chẳng như nhau, ngươi không cần ôm suy nghĩ may mắn gì đó.”
Lão tổ Vương gia thở dài một hơi, trầm giọng nói: “Được! Thù hận tiên tổ do ta trả! Không phiền Lâm công tử động thủ, ta cam tâm tình nguyện bó tay chịu trói, nhưng chẳng hay Lâm công tử có thể tha cho những đệ tử khác của Vương gia ta một con đường sống không? Lưu lại chút huyết mạch cho Vương gia ta.”
Sở Hưu giọng điệu điềm nhiên: “Vương gia các ngươi hưởng thụ nhiều năm như vậy, cũng đã đến lúc đánh đổi một số thứ. Ta đã nói sẽ giết một trăm bảy mươi người, vậy phải giết đủ một trăm bảy mươi cái mạng. Nếu mạng người không đủ, cho dù là chó nhà họ Vương ngươi ta cũng giết, phải gom đủ con số này!”
“Lâm Diệp! Đừng khinh người quá đáng!”
Lão tổ Vương gia nổi giận gầm lên một tiếng, quanh người huyết khí bốc lên, hóa thành một thanh huyết kiếm đột nhiên đánh về phía Sở Hư. Hắn thật sự quả quyết, vừa ra tay đã liều mạng thiêu đốt tinh huyết.
Đồng thời lão tổ Vương gia cũng gào lên với những võ giả Vương gia khác: “Trốn! Mau trốn!”
Mặc dù ngày thường lão tổ Vương gia luôn thích tỏ vẻ uy phong trước mặt vãn bối, thích lên mặt dạy đời, nhưng thực chất thân là người đứng đầu một gia tộc, lão tổ Vương gia đã rất hợp cách.
Hắn thân là tiền bối giang hồ, tuổi tác lớn gấp mấy lần Sở Hưu, thế nhưng khi gặp y lại thận trọng khúm núm, lời lẽ nhún nhường, thậm chí đồng ý trả sinh mạng mình mong đường sống cho gia tộc. Lão tổ Vương gia thật sự tận chức.
Chỉ tiếc hôm nay Sở Hưu tới để giết người, cho dù hắn có tận chức cỡ nào đi nữa cũng khó lòng thoát khỏi cái chết!
Ngay khi lão tổ Vương gia xuất kiếm, sau lưng Sở Hưu hiện lên Sát Sinh Ma Phật Tướng.
Chương 728 Thù của tiền nhân, oán của ngày nay 2
Nhưng lúc này Sát Sinh Ma Phật Tướng không cầm đao mà tay niết ấn quyết. Chỉ trong chốc lát, lão tổ Vương gia kinh hãi phát hiện huyết kiếm mà mình ngưng tụ không ngờ lại không chịu khống chế của bản thân. Theo hành động của Sát Sinh Ma Phật Tướng, huyết kiếm đảo ngược, trong ánh mắt không thể tin nổi của lão tổ Vương gia, huyết kiếm trực tiếp xuyên qua cương khí hộ thể của hắn, cắm vào trong ngực!
Trước Ma Huyết Đại Pháp của Sở Hưu, bất cứ công pháp thiêu đốt khí huyết nào cũng bị Sở Hưu khắc chế, trừ phi đối phương có thân thể và lực lượng mạnh mẽ tới mức trấn áp được khí huyết bản thân.
Giờ Sở Hưu đang dùng thân phận Lâm Diệp ra tay, không tiện sử dụng công pháp Ma Huyết Đại Pháp. Y đành dùng uy lực của Sát Sinh Ma Phật Tướng thi triển Ma Huyết Đại Pháp, mặc dù hiệu quả vẫn vậy nhưng có Sát Sinh Ma Phật Tướng che giấu, người thường sẽ nhận ra biến hóa này.
Sở Hưu từ từ đi tới, giơ tay đẩy nhẹ, thẳng thắn đẩy lão tổ Vương gia chết không nhắm mắt xuống đất. Lần này tới phiên đám võ giả Vương gia run rẩy.
Trong lòng các đệ tử Vương gia, lão tổ chẳng khác nào thần tiên, có thể ngăn cản mọi kẻ địch.
Thế nhưng trước mặt Lâm Diệp này, lão tổ nhà mình lại không chịu nổi một đòn!
Vừa rồi lão tổ Vương gia bảo bọn họ mau chạy, đám đệ tử Vương gia còn không để ý, thế nhưng lúc này ai nấy lao nhao gào thét bỏ chạy về phía cửa ra nội đường.
Có điều không đợi bọn họ chạy thoát, một cây trường thương mang theo ma khí vung ra như một dải lụa, đạp bay một đám người, tiếp đó lại một thương hất văng một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất của Vương gia, uy thế bất phàm.
Chủ nhân ma thương này chính là Triệu Thừa Binh.
Người này mặc dù lúc thường vô cùng trầm ổn, ít nói nhưng lúc này ra tay lại vô cùng kinh khủng. Thương pháp của hắn chính xác hung ác, uy lực không tệ.
“Muốn trốn? Lưu cái mạng lại trước đã!”
Theo Triệu Thừa Binh xuất thủ, hơn hai mươi người hắn dẫn theo lập tức đánh tới, bắt đầu truy sát những võ giả Vương gia kia.
Mặc dù số người của nhánh Ẩn Ma tới đây rất ít, chỉ có hơn hai mươi, nhưng đây đều là người nổi bật trong cùng cấp độ, dùng một địch nhiều cũng không tốn sức mấy. Hơn nữa có hai cao thủ Sở Hưu và Trịnh Thành Vĩnh, Vương gia lập tức bị bọn họ tàn sát.
Có điều chính vì bọn họ ít người cho nên khiến vài người của Vương gia bỏ trốn thành công.
Đợi sau khi thu thập xong chiến cuộc, Triệu Thừa Binh cầm ma thương trong tay đi tới, trầm giọng nói: “Đại nhân, những kẻ giết được đều đã giết, nhưng
Vương gia vẫn còn một vài người bỏ trốn. Chúng ta có cần đuổi theo không?”
Sở Hưu tùy ý khoát tay một cái nói: “Không cần để ý tới bọn chúng, chờ một thời gian, lại ra tay với nhà kế tiếp. Nhớ kỹ, chỉ đem theo hơn hai mươi người là đủ.”
Triệu Thừa Binh miệng cung kính đáp ứng nhưng trong lòng nghi hoặc không htôi, không hiểu rốt cuộc Lâm Diệp này giở trò quỷ gì.
Lần ra tay với Vương gia này, chỉ cần Lâm Diệp mang hết người đi, hắn dám cam đoan Vương gia chắc chắn không còn ai sống sót.
Thế nhưng giờ thì tốt rồi, Vương gia có hơn mười người bỏ chạy, thậm chí vừa rồi Lâm Diệp xuất thủ có vẻ cũng không để ý, cứ như cố ý thả đám người này bỏ trốn.
Có điều Trịnh Thiên Đồ alfm việc luôn cẩn thận, mặc dù thấy nghi hoặc nhưng không hỏi.
Không phải hắn tin tưởng Sở Hưu, có thể nói trước nay hắn chưa từng tin tưởng Sở Hưu.
Chẳng qua vì người trước mắt do Ngụy Thư Nhai tiền bối lựa chọn, nên hắn mới cung kính với Sở Hưu như vậy.
Hắn tin người mà Ngụy Thư Nhai tiền bối lựa chọn không phải kẻ ngu ngốc, không cố ý làm chuyện thả hổ về rừng, nhổ cỏ không trừ tận gốc như vậy.
Sở Hưu không chỉ động thủ với mình Vương gia ở Tây Sở mà còn ra tay với rất nhiều thế lực trên danh sách.
Có điều điểm lạ là mỗi lần Sở Hưu đều chỉ vận dụng hơn hai mươi người, cũng không xuất toàn lực. Chuyện này khiến cho mỗi lần Sở Hưu động thủ đều có một bộ phận bỏ trốn thành công.
Do có nhiều người trốn thoát, tin tức nhánh Ẩn Ma định báo thù cũng nhanh chóng lan truyền khắp Tây Sở, thậm chí khắp giang hồ.
Nghe tin này phần lớn mọi người đều ôm thái độ thờ ơ.
Mấy năm nay chuyện phá gia diệt môn diễn ra vô số, nhánh Ẩn Ma giết những người này còn không nhiều bằng những người chết mỗi ngày do chuyện báo thù trên giang hồ, không tính là chuyện lớn gì.
Hơn nữa trận chiến tiêu diệt liên minh Ma đạo Cửu Thiên Sơn mặc dù có không ít võ giả nhưng ba trăm năm qua đi, không mấy người còn lưu lại truyền thừa phân tán trên giang hồ. Cho dù trong danh sách của Sở Hưu có tới mười mấy thế lực lớn nhỏ, nhưng đặt lên cả giang hồ lại chẳng khác gì giọt nước trong biển cả.
Nhánh Ẩn Ma trước đó nhảy ra làm không ít chuyện, tỷ như Thần Binh Đại Hội lần trước, mũi mâu chỉ thẳng vào Tàng Kiếm Sơn Trang một trong Ngũ Đại Kiếm Phái. Giờ đối phương chỉ tiêu diệt vài thế lực nhỏ cho hả giận, đối với cả giang hồ rộng lớn thật sự không tính là đại sự.
Hơn nữa Ngụy Thư Nhai nắm bắt rất chuẩn, chỉ ra tay với những thế lực nhỏ, không chọn xuất thủ với những đại phái, mặc dù cứ chọn kẻ địch yếu để đánh như vậy có vẻ khá hèn hạ nhưng lại rất an toàn.
Chuyện này những đại phái đều nghe được, có điều bọn họ không có hành động chân chính gì.
Dù sao chuyện này không thật sự liên quan tới lợi ích của mình, hơn nữa nhánh Ẩn Ma gây động tĩnh cũng không quá lớn, cho dù tông môn Chính đạo cực đoan như Đại Quang Minh Tự cũng không phản ứng nhanh được.
Lúc này trong một cứ điểm bí mật của nhánh Ẩn Ma tại Tây Sở, Triệu Thừa Binh mang theo hai mươi người đi chấp hành nhiệm vụ diệt môn, Sở Hưu lại an tâm tu luyện trong cứ điểm, thậm chí lần này y không tự mình ra tay.
Bởi vì lần này thực lực mục tiêu quá yếu, toàn bộ gia tộc chỉ có một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, giao cho Triệu Thừa Binh là giải quyết được, nếu hắn đi vậy thật sự là tru diệt rồi.
Đến khi Triệu Thừa Binh mang người trở về, thấy bộ dáng nhàn nhã đó của Sở Hưu, hắn rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Đại nhân, ngài bảo chúng ta làm vậy thì bao giờ mới dọn dẹp được hết người trên danh sách đây?
Giờ mỗi lần chúng ta diệt một gia tộc lại để lọt lưới phân nửa số người, tới cuối cùng e rằng chúng ta không dọn dẹp sạch sẽ các thế lực ở Tây Sở, các thế lực mục tiêu của chúng ta đều đã cảnh giác, chuẩn bị đối sách rồi.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Chuẩn bị đối sách? Ta không sợ bọn chúng chuẩn bị đối sách, chỉ sợ bọn chúng không chuẩn bị.
Trên danh sách có mấy chục thế lực phân biệt ở Tây Sở, Bắc Yên, Đông Tề, cho dù chúng ta phát động toàn bộ mọi người, lại có thể dịch chuyển tức thời đi nữa cũng không cách nào diệt trừ nhiều người như vậy chỉ trong thời gian ngắn.
Cho nên kế hoạch của ta rất đơn giản, chính là để tất cả bọn chúng chuẩn bị. So với việc xử lý từng bước một, chẳng bằng để bọn chúng chủ động tập trung lại một chỗ. Như vậy mới thuận tiện cho chúng ta ra tay, tiện hốt gọn một mẻ, một lần vất vả mà nhãn nhã cả đời!”
Triệu Thừa Binh thấy Sở Hưu có vẻ có kế hoạch, không khỏi hỏi tiếp: “Nhưng thưa đại nhân, những thế lực này phân tán khắp giang hồ, làm sao chúng nghe lời chúng ta được?”
Hồng Diệp Sơn Trang
Chương 729 Hồng Diệp Sơn Trang
Sở Hưu híp mắt: “Đơn giản thôi, ta tìm một người mà bọn chúng nghe lời là được.
Chúng ta thả nhiều người chạy như vậy, tin rằng đám người đó đã hiểu rõ về ‘thực lực’ của chúng ta. Đồng thời chúng ta cũng lan truyền tin tức cùng bầu không khí khủng hoảng ra ngoài. Lúc này nếu có một người uy vọng rất cao vung cánh tay triệu tập, vậy đám người cũng dễ dàng tụ họp lại thôi.”
Sở Hưu cầm tư liệu mà Ngụy Thư Nhai giao chỏ lên, chỉ một cái tên nói: “Ngươi tiếp tục dẫn người động thủ ở Tây Sở, chỉ tìm thế lực yếu hơn so với ngươi, đừng có động vào thế lực mạnh hơn mình. Một khi phát hiện dị thường lập tức lui lại.
Còn ta sẽ đẫn bọn La Tam Thông tới Đông Tề một chuyến, tìm người có thể vung tay hô hào mọi người. Trang chủ Hồng Diệp Sơn Trang tại Lâm An Quận, Phong Vũ Kiếm Hiệp - Liễu Tiệm Hồng!”
Sở Hưu lựa chọn người này là một trong những thế lực mạnh nhất. Bản thân Liễu Tiệm Hồng vài năm trước đã bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, Hồng Diệp Sơn Trang cũng là thế lực cao cấp nhất tại Lâm An Quận, Đông Tề.
Ba trăm năm trước những người này nhờ vào việc tiêu diệt liên minh Ma đạo Cửu Thiên Sơn mà quật khởi, có một số thế lực phát triển bình thường, có một số thế lực phát triển rất khá. Hồng Diệp Sơn Trang chính là trường hợp sau.
Liễu Tiệm Hồng thân là trang chủ Hồng Diệp Sơn Trang, bất luận bản thân hắn hay Hồng Diệp Sơn Trang đều có tiếng tăm không nhỏ trong võ lâm Đông Tề.
Liễu Tiệm Hồng biệt hiệu Phong Vũ Kiếm Hiệp, chữ ‘hiệp’ này người thường không thể gánh nổi. Liễu Tiệm Hồng có danh hiệu đó là vì nhiều năm như vậy hắn vẫn luôn cứu khốn trợ nguy trong võ lâm Đông Tề, diệt trừ đại lượng hung đồ Ma đạo, tích lũy được không ít danh tiếng.
Còn Hồng Diệp Sơn Trang cũng thường xuyên giúp đỡ những võ giả khó khăn đi ngang qua, không quan tâm tới thù lao, cũng có tiếng tăm rất tốt trong võ lâm Đông Tề.
Chỉ có điều theo Sở Hưu, bất luận Liễu Tiệm Hồng hay Hồng Diệp Sơn Trang thật ra đều rất giống một người và một thế lực. Chính là Nhiếp Nhân Long và Tụ Nghĩa Trang.
Liễu Tiệm Hồng đi theo lối cũ của Nhiếp Nhân Long, hay nên nói hắn vẫn luôn bắt chước Nhiếp Nhân Long.
Bất luận cứu khốn trợ nguy, diệt trừ những hung đồ ma đạo hay Hồng Diệp Sơn Trang giúp đỡ những võ giả qua lại đều mang theo tính lợi ích và hiệu quả.
Nhưng theo Sở Hưu, Liễu Tiệm Hồng làm việc có phần hẹp hòi, kém xa vẻ rộng lượng của Nhiếp Nhân Long.
Nhiếp Nhân Long cũng làm việc vì danh tiếng, nhưng hắn dám trả giá đắt hay chịu nguy hiểm vì danh tiếng, cho nên mới có thanh danh của Tụ Nghĩa Trang trên giang hồ hiện giờ.
Còn Liễu Tiệm Hồng lại quá cẩn thận e dè, hắn muốn cứu khốn trợ nguy tích lũy danh tiếng nhưng lại chỉ giúp mấy chuyện nhỏ, ban phát cũng chỉ là chút ơn huệ nhỏ.
Những người khác nào phải kẻ ngu, rất ít người vì chú ân huệ nhỏ này mà mang ơn Liễu Tiệm Hồng.
Còn Liễu Tiệm Hồng diệt trừ những hung đồ Ma đạo cũng là những kẻ thực lực không bằng hắn, nguy hiểm cũng chỉ có hạn. Cho nên khi hắn diệt trừ hung đồ Ma đạo cũng chỉ nhận được thanh danh có hạn.
Loại người này theo Sở Hưu thấy tâm cao hơn trời nhưng năng lực thủ đoạn thực tế lại chỉ có hạn.
Lúc này trong Hồng Diệp Sơn Trang tại Lâm An Quận, Đông Tề, Liễu Tiệm Hồng ngồi trên ghế chủ trong đại đường, xung quanh là hơn mười cao thủ Liễu gia Hồng Diệp Sơn Trang cùng một số con cháu khác ngồi quây quần bên cạnh, gương mặt ai nấy đều lộ vẻ nghiêm nghị.
Liễu Tiệm Hồng là một người trung niên khí chất bất phàm, dung mạo rắn rỏi chính trực, tay cầm một cây trường kiếm cắm trong vỏ kiếm Hồng Phong.
Nhưng lúc này gương mặt Liễu Tiệm Hồng lại không chú biểu cảm, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
Chuyện nhánh Ẩn Ma định báo mối thù ba trăm năm trước trên Cửu Thiên Sơn đã truyền từ Tây Sở tới Đông Tề. Những thế lực có liên quan tới chuyện này đều cảm thấy bất an.
Liễu Tiệm Hồng đương nhiên biết tổ tiên lập nghiệp ra sao, cho nên lúc này toàn bộ Hồng Diệp Sơn Trang đều bao phủ trong một bầu không khí nặng nề.
Lúc này một võ giả trung niên tuổi tác có vẻ nhỏ hơn Liễu Tiệm Hồng một chút không nhịn được đứng đậy nói: “Đại ca, chúng ta không thể ngồi yên chờ chết như vậy được!
Nhánh Ẩn Ma muốn báo thù nhưng không dám ra tay với những đại phái, chỉ dám ra tay với chúng ta. Lần này chúng ta cũng phải cho bọn chúng thấy, Hồng Diệp Sơn Trang không phải dễ ức hiếp đâu!
Lần này kể cầm đầu của lũ Ẩn Ma kia chính là Lâm Diệp vừa ngoi lên trên Long Hổ Bảng mấy ngày trước. Đi cùng hắn là hơn hai mươi võ giả tầm thường, không có cả tông sư võ đạo.
Cho dù Lâm Diệp kia đối địch được với tông sư võ đạo nhưng ta không tin những kẻ khác cũng có thực lực như vậy!
Chúng ta bố trí nhân thủ cạm bẫy, chờ tên Lâm Diệp kia dẫn người qua, vừa vặn một mẻ hốt gọn. Vừa áp chế nhuệ khí của đối phương, vừa giúp Hồng
Diệp Sơn Trang chúng ta dương danh trên giang hồ!”
Liễu Tiệm Hồng liếc hắn một cái rồi nói: “Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, tên Lâm Diệp kia thực lực có mạnh nữa cũng chỉ là tiểu bối. Mình hắn không thể nào diệt nổi Hồng Diệp Sơn Trang, nhưng cho dù chúng ta chặn được Lâm Diệp, thậm chí giết chết hắn thì đã sao?
Chuyện lần này do toàn bộ nhánh Ẩn Ma quyết định, giết một Lâm Diệp khó tránh khỏi chọc tới càng nhiều cao thủ Ẩn Ma, đến lúc đó Hồng Diệp Sơn Trang chúng ta lấy gì ra cản?”
Võ giả kia nghe vậy nghẹn lời, như vậy tính ra ngăn cũng không ngăn được, giết cũng chẳng giết xong. Chẳng lẽ Hồng Diệp Sơn Trang bọn họ chỉ có thể ngồi chờ chết?
Một người thanh niên ngồi bên cạnh Liễu Tiệm Hồng đứng lên chắp tay nói: “Phụ thân đại nhân, chẳng bằng chúng ta tới cầu xin những đại phái kia ra tay giúp đỡ đi?
Phụ thân ngài có quen biết với Tàng Kiếm Sơn Trang, Chân Vũ Giáo, Nam Thương Hạ Hầu thị, giờ đám người Ma đạo quá đáng như vậy, ngài ra mặt tìm bọn họ hỗ trợ, chẳng lẽ nhánh Ẩn Ma còn địch nổi những thế lực cao cấp nhất đó ư?”
Liễu Tiệm Hồng thở dài một cái rồi nói: “Những chuyện đó đâu phải ta không nghĩ tới? Thậm chí trước đó ta đã cho người truyền tin cho họ, thế nhưng vẫn như đá bỏ bể.
Lâm nhi, con phải nhớ kỹ, quan hệ là quan hệ, thời khắc quan trọng vẫn phải dựa vào bản thân mình. Đặc biệt là đám người môn phái lớn này, đừng nói người vi phụ quen không phải gia chủ chưởng môn, cho dù là gia chủ chưởng môn nếu gặp đại sự như vậy cũng phải bàn bạc tỷ mỉ, phân tích rõ lợi hại sau đó mới quyết định.
Chẳng biết được lúc bọn họ mới bàn bạc ra quyết định xong. Chúng ta không thể đem tính mạng của mình giao vào tay kẻ khác như vậy được.”
Đám người Liễu gia liếc nhìn nhau, chống cự cũng không được, tìm người cứu giúp cũng chẳng xong. Vậy rốt cuộc Liễu gia nên làm thế nào để vượt qua nguy cơ lần này?
Đúng lúc này, một giọng nói lại vang lên từ ngoài cửa.
“Không bằng ta cho các ngươi ý tưởng nhé? Hồng Diệp Sơn Trang cùng Liễu đại hiệp muốn có thanh đanh sẽ có thanh danh, muốn có thực lực sẽ có thực lực. Cầu người không bằng cầu mình, trong hoàn cảnh người người đều cảm thấy bất an như hiện giờ, chẳng bằng Liễu đại hiệp vung tay hô hào, triệu tập tất cả các thế lực tham gia trận chiến trên Cửu Thiên Sơn ngày trước, tập hợp lại một chỗ, tăng cường uy thế, chống chọi lại nhánh Ẩn Ma.
Đến lúc này các ngươi không chỉ chống đỡ được kiếp nạn này, lực lượng đó cho dù đại phái đỉnh cao trên giang hồ cũng không thể coi thường. Còn Liễu đại hiệp, ngươi thân là người đề xuất liên minh này, tiếng tăm lợi ích, cái gì cũng có!”
Chương 730 Hiệp rất “tham” 1
Âm thanh kia đột nhiên xuất hiện, ý tưởng nói ra cũng là đề nghị rất tốt, thậm chí khiến Liễu Tiệm Hồng có cảm giác bừng tỉnh.
Đổi bị động thành chủ động, hóa kiếp nạn thành cơ hội. Nếu mọi việc thật sự thuận lợi, không có vấn đề gì, vậy rất có khả năng uy thế của Hồng Diệp Sơn Trang còn lớn hơn Tụ Nghĩa Trang.
Nhưng lúc này mọi người trong đại đường không ai thấy mừng rỡ, ngược lại ai nấy trong lòng căng thẳng, lập tức cầm binh khí đứng lên.
Nơi này là Hồng Diệp Sơn Trang, là địa bàn của Liễu gia bọn họ, không ngờ lại có người đột phá phòng ngự bên ngoài sơn trang của Liễu gia, nghe lén bọn họ bàn bạc. Chuyện này khiến tất cả mọi người trong Liễu gia đều thầm kinh hãi.
“Giả thần giả quỷ, đi ra cho ta!”
Liễu Tiệm Hồng hừ lạnh một tiếng, một tay phất lên, trường kiếm bên tay đã rời vỏ, hóa thành kiếm khí đỏ ửng lượn lờ bay múa, một luồng kiếm cương không ngờ lại diễn hóa ra thế đao hư vô mờ ảo.
Bên ngoài cánh cửa, Sở Hưu đánh ra một quyền, sát cơ sát khí ngưng tụ, trực tiếp đánh nát kiếm cương, bước vào trong đại đường.
Sau lưng hắn, La Tam Thông dẫn theo hơn hai trăm tinh nhuệ của nhánh Ẩn Ma đập tan cánh cửa, tràn vào trong Hồng Diệp Sơn Trang. Chỉ trong chốc lát, trong Hồng Diệp Sơn Trang ma khí ngập trời.
Thấy bóng dáng Sở Hưu, Liễu Tiệm Hồng đột nhiên biến sắc nói: “Lâm Diệp! Sao ngươi lại ở đây?”
Căn cứ theo tin tức, Lâm Diệp này đang ở Tây Sở mới đúng, sao hắn lại đột nhiên xuất hiện ở Đông Tề?
Còn hai mươi ba mươi võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất kia nữa, những người khác yếu nhất cũng là cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh. Lực lượng mạnh như vậy đừng nói đánh Hồng Diệp Sơn Trang của hắn, cho dù có đánh thế lực như Ba Sơn Kiếm Phái cũng đủ rồi.
Sở Hưu cười lạnh một tiếng, không nói lời nào. Tay y niết ấn quyết, Sát Sinh Ma Phật Tướng sau lưng cũng được thi triển, lưỡi đao đỏ tươi chém tới, uy thế vô cùng cường đại, uy áp của đao ý đó khiến Liễu Tiệm Hồng cũng cảm thấy áp lực nặng nề.
Mặc dù Liễu Tiệm Hồng chỉ mới bước vào cảnh giới tông sư võ đạo không lâu nhưng dẫu sao hắn cũng là tông sư võ đạo, thế nhưng lại cảm thấy áp lực nặng nề khi đối mặt với Sở Hưu, đây không phải trò cười thì là gì?
Liễu Tiệm Hồng cắn răng, trường kiếm trong tay vẽ lên vô số đóa hoa, nhìn thì mỹ lệ nhưng bên trong ẩn chứa sát cơ. Mỗi đóa hoa đều mang theo kiếm ý cùng cương khí, cả bầu trời hoa dày đặc phủ xuống thực chất lại là vô số kiếm khí tung hoành!
Thấy Liễu Tiệm Hồng xuất thủ, Sở Hưu không khỏi nhếch mép cười lạnh, thực lực Liễu Tiệm Hồng này còn thấp hơn tưởng tượng của y.
Hiện tại mặc dù Sở Hưu là Thiên Nhân Hợp Nhất nhưng thực tế những người có tư cách gthu cùng y đại đa số đều là tông sư võ đạo.
Hơn nữa trong số những tông sư võ đạo từng gthu với Sở Hưu, ngoại trừ Kiều Liên Đông chết trong tay y có thực lực hơi yếu, còn lại không ai là hạng phàm. Thậm chí như Chân Dương Tử đặt trong tông sư võ đạo cũng xem như cường giả.
Những tông sư võ đạo thực lực khá mạnh đều có một đặc điểm chung, đó là khi giao thủ bọn họ rất ít khi lợi dụng ưu thế tông sư võ đạo của bản thân mà đi khai phá lực lượng bản thân.
Ưu thế trụ cột nhất của tông sư võ đạo là gì? Chính là ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan, có thể nhanh chóng thu nạp thiên địa nguyên khí hóa thành lực lượng bản thân, dùng mãi không cạn, sinh sôi không ngừng.
Cho nên theo lý luận mà nói, ngươi có thể dùng nhân số ép chết võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, cho dù loại võ giả lực lượng nội tình kinh khủng như Tông Huyền cũng không có nội lực vô hạn. Nhưng võ giả cảnh giới Chân Đan lại không phải chỉ đại lượng võ giả cấp thấp là dùng nhân số ép chết được.
Đây là ưu thế lớn nhất của tông sư võ đạo, có điều ưu thế này chỉ là với những võ giả thực lực kém xa mình tít tắp mà thôi. Nếu hai tông sư võ đạo đối chiến, ưu thế này đương nhiên không còn lại chút gì. Cho nên phần lớn tông sư võ đạo đều theo hướng khai phá thực lực bản thân, để sức chiến đấu của mình càng mạnh.
Nhưng giờ Liễu Tiệm Hồng này ra tay, lực bộc phát thậm chí còn không mạnh bằng Sở Hưu, thế đao của hắn nhìn như liên miên bất tuyệt nhưng thực chất lại là định dùng chân khí hùng hồn không dứt của bản thân khiến Sở Hưu hao tổn tới chết.
Chiêu này của hắn với những võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất khác còn được, nhưng với Sở Hưu rõ ràng là nằm mơ nói mộng.
Một đao của Sát Sinh Ma Phật Tướng trực tiếp chém tan những đóa hoa mỹ lệ kia. Pháp tướng Phật Đà xung quanh là huyết khí vô biên phối hợp với ma diễm ngập trời, càng tôn thêm vẻ tà ác quỷ dị của đao này.
Đao kiếm tương giao, Liễu Tiệm Hồng lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh kinh khủng đánh tới, thân hình không nhịn được lui lại phía sau.
Một đao đó không ngờ lại dẫn động lực lượng khí huyết bản thân, thậm chí khiến Liễu Tiệm Hồng cảm thấy khí huyết bản thân như đang sôi trào.
Với danh tiếng của Liễu Tiệm Hồng trong võ lâm Đông Tề, hắn đã từng giao thủ với không ít võ giả, nhưng lại chưa từng đánh với tuấn kiệt mười hạng đầu Long Hổ Bảng lần nào.
Sau khi trở thành tông sư võ đạo, hắn thấy võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất có
mạnh cũng mạnh được đến đâu? Miêu tả trên Long Hổ Bảng có phải khoa trương quá không?
Thế nhưng giờ Liễu Tiệm Hồng đã thấy, Long Hổ Bảng không khoa trương. Sức chiến đấu của những tuấn kiệt trẻ tuổi này thậm chí còn cường đại hơn trong tưởng tượng của hắn!
Thân hình bị đẩy lùi về phía sau, Liễu Tiệm Hồng nổi giận gầm lên một tiếng, kiếm xuất như sao băng, kiếm cương lấp loáng mang theo ngọn lửa bập bùng. Một kiếm này đâm ra, bảo binh lục chuyển trong tay Liễu Tiệm Hồng cũng như không chịu nổi, nóng rực như sắp bị hòa tan.
Liễu Tiệm Hồng không tính là tán tu, vị lão tổ của Liễu gia dựa vào đại chiến Chính Ma trên Cửu Thiên Sơn để quật khởi, nhưng bản thân lại không tích lũy được bao nhiêu vốn liếng. Cho nên công pháp truyền thừa của Liễu Tiệm Hồng thật ra không mạnh.
Mặc dù giờ hắn đã trở thành tông sư võ đạo, nhưng võ đạo truyền thừa của hắn đừng nói so với Sở Hưu, thậm chí còn không bằng một số đệ tử bình thường của đại môn phái.
Thức kiếm pháp này không thuộc về Liễu gia mà là một tàn chiêu hắn tình cờ nhận được trong hộp báu. Lực lượng của chiêu này cực lớn nhưng do chỉ là tàn chiêu cho nên sau khi sử dụng có nguy hiểm bị phản phệ. Trừ khi tới thời khắc mấu chốt, nếu không Liễu Tiệm Hồng rất ít khi vận dụng.
Hắn cũng không ngờ mình đường đường tông sư võ đạo nhưng lại bị một chiêu của tên tiểu bối Lâm Diệp ép tới mức độ này, đúng là nực cười!
Cảm nhận được ánh lửa hừng hực trong chiêu kiếm kia, cảm nhận được lực lượng tịch diệt trong đó, Sở Hưu không khỏi nhíu mày.
Quả nhiên cho dù là tông sư võ đạo yếu hơn nữa, nhưng đã đạt tới cảnh giới này chắc chắn có một số thủ đoạn tuyệt kỹ ẩn giấu.
Một kiếm này uy thế bất phàm, kiếm chiêu hoàn chỉnh trong thời thượng cổ chắc chắn cũng hết sức cường đại.
Nhưng đáng tiếc, chiêu thức cường đại đến đâu cũng chỉ là chiêu thức, quan trọng là người dùng chiêu thức này.
Mấy lão già khác trong nhánh Ẩn Ma lại càng quá đáng, bọn họ chỉ muốn kiếm lợi cho đồ tử đồ tôn của mình, dẫn một đống đệ tử đến chỉ giỏi đòi lợi lộc. Một khi gặp chuyện khó, đám người đó sẽ thoái thác đầu tiên.
Ngươi nói nhánh Ẩn Ma ta không thiếu cường giả, thật ra thứ nhánh Ẩn Ma chúng ta thiếu là một cường giả chí cường có thể trấn áp tất cả!”
Chử Vô Kỵ im lặng một hồi rồi nói: “Ngài nói là cường giả chí cường như gia chủ Bái Nguyệt Giáo, Đỗ Quảng Trọng?”
Mặc dù Minh Ma với Ẩn Ma căm hận đối lập nhưng Chử Vô Kỵ không thể không thừa nhận tìm khắp nhánh Ẩn Ma không có ai địch nổi Dạ Thiều Nam. Thậm chí nếu không có Bái Nguyệt Giáo ra mặt gánh vác áp lực, nhánh Ẩn Ma ẩn nấp cũng chẳng thoải mái như hiện tại.
Ngụy Thư Nhai lắc đầu, nheo mắt không biết nhìn về phương nào: “Chưa đủ! Còn thiếu rất nhiều! Nhánh Ẩn Ma chúng ta không chỉ cần cường giả như Dạ Thiều Nam mà cần người như Độc Cô giáo chủ uy thế trấn áp toàn bộ giang hồ. Có thể nhánh Ẩn Ma chúng ta mới có thể hoàn toàn chuyển mình!”
Chử Vô Kỵ cười khổ một tiếng, không nói gì.
Từ thời thượng cổ đến giờ, thiên hạ này có mấy người sánh vai được với Độc Cô giáo chủ? Có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Lã Thuần Dương của Thuần Dương Đạo Môn là một, Thánh Tăng Bồ Đề Đạt Ma của Phật tông cũng xem như một, Ninh Huyền Cơ của Chân Vũ Giáocũng vậy, người còn lại là chính Độc cô giáo chủ.
Có lẽ còn mấy người nữa có thể sánh vai với Độc Cô giáo chủ, nhưng tính hết ra cũng không hơn mười ngón tay.
Nhánh Ẩn Ma có xuất hiện một cường giả như Độc Cô giáo chủ hay không? Dù sao theo Chử Vô Kỵ thấy hy vọng quá xa vời, e rằng đời này hắn cũng không thể chứng kiến.
Lúc này Sở Hưu cũng đang suy nghĩ rốt cuộc mình nên hoàn thành nhiệm vụ này ra sao.
Đám người La Tam Thông đã bị thuần phục, mặc du bọn họ kiêu ngạo bất tuân nhưng chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, thực lực cũng đủ mạnh, cho nên Sở Hưu không lo lắng phương diện này.
Huống mồ mỗi người đều có dục vọng, đám người trong nhánh Ẩn Ma cũng vậy. Thân phận địa vị Sở Hưu bày ngay đó, phía sau y lại là Tụ Nghĩa Trang. Những người này muốn ngóc đầu lên vậy phải có biểu hiện tốt trước mặt Sở Hưu.
Cho nên giờ vấn đề của Sở Hưu là làm sao dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết những thế lực có tên trên danh sách.
Trên danh sách Ngụy Thư Nhai giao cho Sở Hưu, những thế lực này đa số không mạnh, có một số gia tộc có lẽ ẩn giấu lão tổ bước vào cảnh giới tông sư
võ đạo, nhưng Sở Hưu cũng không sợ.
Với thực lực hiện tại của y, nếu gặp tông sư võ đạo bình thường, Sở Hưu có nắm chắc đấu được , thậm chí phần thắng khá lớn.
Bảy thanh Ma đạo trên tay, nếu tông sư võ đạo thực lực yếu một chút thậm chí Sở Hưu giết chết không mấy khó khăn.
Cho nên chỗ khó của nhiệm vụ lần này là tốc độ.
Sở Hưu phải dùng tốc độ nhanh nhất dọn dẹp sạch sẽ đám người này. Một khi để bọn chúng phát hiện có gì không đúng, hoặc chúng sẽ phân tán chạy trốn, hoặc bọn chúng sẽ gọi một số võ giả tông môn Chính đạo tới, khiến độ khó của nhiệm vụ gia tăng, cũng gây ra một số chuyện không cách nào dự đoán.
Nhưng những thế lực trên danh sách này phân tán quá xa, mười mấy thế lực đại đa số nằm ở Đông Tề, một phần ở Tây Sở, một lần lại ở Bắc Yên. Nếu Sở Hưu thanh lý từng bước một, có lẽ sẽ khiến các thế lực khác phát giác sau đó có kế hoạch ứng đối.
Suy nghĩ nửa ngày, Sở Hưu cũng đã có kế hoạch đại khái, hắn trầm giọng nói với Triệu Thừa Binh: “Triệu Thừa Binh, ngươi sống trong nhánh Ẩn Ma lâu như vậy chắc rất quen thuộc với những người này. Phân chia bọn họ theo thực lực, phương diện am hiểu, mỗi nhóm chọn một người cầm đầu, khống chế nhân số trong khoảng mười người. Những độ có sức chiến đấu mạnh nhất giao cho La Tam Thông để mắt tới.”
La Tam Thông vừa định nói mình không giỏi quản lý, nhưng Sở Hưu đã trực tiếp lên tiếng: “Ngươi không cần lo nghĩ nhiều, đến lúc đó ta bảo ngươi giết ai, ngươi cứ dẫn người dưới trướng giết người đó là được, chỉ nghe ta chỉ huy thôi. Chẳng lẽ các ngươi còn không làm được ư?”
Nghe Sở Hưu nói vậy, La Tam Thông đành buông tay nói: “Làm được.”
Thật ra người như La Tam Thông vốn không thích hợp để quản lý những chuyện như vậy, nhưng Sở Hưu không thể giao hết mọi người cho Triệu Thừa Binh để ý tới được.
Chỉ có điều giờ Sở Hưu không hiểu mấy về đám người này, tạm thời chỉ có thể làm vậy.
Triệu Thừa Binh không phải kẻ ngu, không ý kiến gì về cách làm này của Sở Hưu.
Ngược lại nếu đối phương thật sự tin tưởng mình, giao hết mọi người cho hắn quản lý. Vậy một là đối phương quá ngốc, quá ngây thơ, hoặc là trong chuyện này có âm mưu gì.
“Đại nhân, chúng ta ra tay với thế lực nào trước.” Triệu Thừa Binh hỏi.
Sở Hưu nhìn thoáng qua tự liệu nói: “Chọn gần trước. Vương gia ở Tây Sở. Có điều chúng ta không cần phát động tất cả mọi người. Ngươi chọn ra hai mươi người cùng ta động thủ. Nhớ rõ, trong hai mươi người này trừ ngươi ra không thể có võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, chỉ cần võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh và Ngũ Khí Triều Nguyên.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Triệu Thừa Binh và La Tam Thông đều cảm thấy kỳ quái.
Theo bọn họ nghĩ, với thế lực của phe mình, muốn hủy diệt những thế lực này cứ trực tiếp phát động toàn bộ, dùng khí thế nghiền nát đối phương, giải quyết hết mọi việc, vạn sự thuận lợi. Thế nhưng Sở Hưu chỉ vận dụng một chút lực lượng, sao phải khổ vậy?
Có điều nhìn dáng vẻ đã tính hết của Sở Hưu, bọn họ cũng không hỏi nhiều, Sở Hưu nói thế nào bọn họ làm theo là được.
...
Vương gia ở Tây Sở thật ra rất gần đất Quan Tây, ngay nơi tiếp giáp giữa Quan Tây và Tây Sở. Gia tộc này thực lực không yếu nhưng cũng chẳng mạnh, trong nhà cũng có vài võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất.
Buổi tối, đại sảnh Vương gia vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Ban ngày lão tổ Vương gia vừa tổ chức mừng thọ một trăm tám mươi tám tuổi, lúc này khách khứa đều đã ra về, lão tổ Vương gia cũng gọi người nhà tới, phát biểu như thường lệ.
Lúc này trong đại đường của Vương gia, hơn trăm đệ tử trực hệ Vương gia ngồi ngồi đứng đứng, đều tụ tập bên người lão tổ Vương gia.
Võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất có hai trăm năm tuổi thọ, theo lý thuyết lão tổ Vương gia chỉ còn mười năm sống, thế nhưng lúc này tinh khí thần của hắn vẫn không tệ, sắc mặt hồng thuận.
Nhìn con cháu đông đảo bên dưới, lão tổ Vương gia vuốt vuốt bộ râu trắng như tuyết nói: “Vương gia ta từ khi tiên tổ lập nghiệp đến giờ đã hơn ba trăm năm.
Các ngươi phải biết lập nghiệp dễ, kế thừa mới khó. Vương gia ta có uy thế như hiện tại là nhờ ba trăm năm trước tiên tổ đi theo cao thủ kiếm đạo của Tọa Vong Kiếm Lư tiêu diệt liên minh Ma đạo, anh dũng giết địch, mới khiến cao thủ Tọa Vong Kiếm Lư tán thưởng, ban cho công pháp, thành lập gia tộc.
Các ngươi phải nhớ, Vương gia ta trải bao gian khổ mới có ngày hôm nay, Nhớ phải thời thời khắc khắc khổ tu, chớ có lười biếng, như vậy mới không phụ di sản mà tiên tổ lưu lại.”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói lạnh lùng: “Tiên tổ Vương gia các ngươi đã để lại nhiều di sản như vậy. Thế nhân quả của tiên tổ có phải cũng do các ngươi trả lại không?”
Chương 727 Thù của tiền nhân, oán của ngày nay 1
Nửa đêm canh ba, trong nội trạch của Vương gia lại vang lên giọng nói như vậy, chuyện này khiến tất cả mọi người trong Vương gia kinh hãi.
Lão tổ Vương gia đứng bật dậy quát lớn: “Ai? Đi ra! Đừng ở đó giả thần giả quỷ!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, cánh cửa lớn của Vương gia trực tiếp bị đánh văng, hai đệ tử thủ vệ của Vương gia ngã lăn trên mặt đất, toàn thân không một vết thương, nhưng đã không còn hơi thở.
Sở Hưu thân mặc áo đen, đeo mặt nạ thép không biểu cảm, có vẻ vô cùng quỷ dị, sau lưng cõng bảy thanh Ma đạo đi vào trong đại đường, lập tức khiến đám người ở đây hít một hơi lạnh.
Chuyện liên minh Ma đạo Cửu Thiên Sơn mới qua không bao lâu, tin tức về tuấn kiệt Ma đạo Lâm Diệp đã truyền khắp giang hồ.
Trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, hắn là người duy nhất trong Ma đạo, còn đứng trong năm hạng đầu, thậm chí từng giết chết tông sư võ đạo.
Lúc này trang phục của Sở Hưu cũng không khác gì với lúc ở liên minh Ma đạo Cửu Thiên Sơn, cho nên người của Vương gia nhanh chóng nhận ra thân phận của y.
Lão tổ Vương gia vung tay lên, thần sắc nghiêm nghị nói: “Lâm Diệp, Vương gia ta đầu có không thù không oán với ngươi, ngươi làm vậy là có ý gì?”
Lão tổ Vương gia thật sự không hiểu, mình vốn không quen biết gì tên Lâm Diệp này, thậm chí chỉ nghe đồn về y mà thôi. Thế nhưng hôm nay tên này lại trực tiếp đánh tới cửa, thế này rốt cuộc là sao?
Sở Hưu cười lạnh nói: “Không oán không thù? Lão già họ Vương kia, vừa rồi ngươi còn khoe khoang công lao của tiên tổ Vương gia ngươi ba trăm năm trước, giờ đã quên tiệt rồi sao?
Ba trăm năm trước trên Cửu Thiên Sơn, tiên tổ Vương gia ngươi đi theo cao thủ Tọa Vong Kiếm Lư liên tục giết chết mười bảy người của Ma đạo ta, chậc chậc, thực lực thật cao cường.
Có điều nợ máu phải trả bằng máu, ba trăm năm qua, lãi cũng phải thêm vào. Ngày trước Vương gia ngươi giết chết mười bảy người trong Ma đạo chúng ta. Hôm nay ta sẽ giết một trăm bảy mươi người của Vương gia ngươi!
Mối thù năm xưa, giờ trả lại gấp mười lần trăm lần. Hợp lý phải không?”
Nghe xong lời này, Lão tổ Vương gia đột nhiên biến sắc, hắn thật sự không ngờ gia tộc của mình lại bị người của nhánh Ẩn Ma để mắt tới vì chuyện này.
Ngày trước tiên tổ Vương gia bọn họ tham gia vây giết liên minh Ma đạo Cửu Thiên Sơn, vốn là để đặt cược một tiền đồ phú quý, cho nên cũng không nghĩ tới chuyện hậu quả.
Sau đó liên minh Ma đạo Cửu Thiên Sơn bị hủy diệt, đám người Ma đạo chỉ có thể nấp trong chỗ tối run lẩy bẩy, căn bản không nghĩ tới chuyện báo thù, cũng không dám báo thù.
Cho nên thời gian dần trôi qua, Vương gia thậm chí quên bẫng chuyện này. Thậm chí đến đời này, Vương gia còn không nhớ được bọn họ còn thù oán nhân quả đó. Bình thường Lão tổ Vương gia thường lấy chuyện này ra nói lại cho vãn bối là muốn bọn họ biết về lịch sử gia tộc,
Thế nhưng ai mà ngờ được một đoạn lịch sử ba trăm năm trước giờ lại trở thành tử kiếp đối với Vương gia?
Lão tổ Vương gia vội vàng nói: “Chuyện này tạm thời không nói đúng sai, nhưng đây là chuyện ba trăm năm trước rồi mà. Lâm công tử minh giám, Vương gia ta đã không quan tâm tới tranh chấp Chính Ma trên giang hồ từ lâu rồi. Vương gia ta từ ta trở xuống, không ai ra động thủ với Ma đạo cả!”
Sở Hưu lạnh lùng đáp: “Người trước trồng cây người sau hái quả, nhân quả của tiền nhân đương nhiên phải do hậu nhân hoàn lại.
Lão già họ Vương kia, trước đó ngươi còn nói Vương gia các ngươi có gia sản như hiện tại toàn bộ nhờ tiên tổ cầm đầu của võ giả Ma đạo ta đổi lấy.
Giờ các ngươi hưởng thụ sản nghiệp đó đã ba trăm năm, cũng đã đến lúc trả lại!”
Một võ giả trung niên đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đứng ra quát lớn: “Lão tổ, ngài cần gì nói nhảm với hắn? Lâm Diệp này chỉ có một mình, hắn có mạnh hơn nữa cũng mạnh hơn toàn bộ Vương gia ta hay sao? Mọi người cùng nhau ra tay, hàng phục tiểu ma đầu này, giao cho Tọa Vong Kiếm Lư lĩnh thưởng!”
Võ giả Vương gia này mặc dù cũng đạt tới Thiên Nhân Hợp Nhất nhưng hiển nhiên hắn chưa từng được chứng kiến cực hạn của cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, lại không biết cho dù cùng cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất nhưng thực lực đôi khi khác biệt một trời một vực. Hơn nữa thực lực đó đôi khi không phải số lượng có thể bù đắp nổi.
“Ngươi câm miệng cho ta!”
Lão tổ Vương gia gầm lên một tiếng với võ giả kia, toàn thân run rẩy, hắn đang e ngại.
Lão tổ Vương gia không phải sợ Lâm Diệp, thực lực Lâm Diệp có mạnh hơn cũng chỉ có một mình, một tiểu bối Ma đạo, không phải cường giả như Chử Vô Kỵ.
Thứ hắn e ngại thật sự chính là mục đích Lâm Diệp xuất hiện tại đây.
Nhánh Ẩn Ma muốn thanh toán thù hận ba trăm năm trước, cho dù hôm nay bọn họ trốn được Lã Phụng Tiên nhưng liệu có trốn được toàn bộ nhánh Ẩn Ma báo thù hay không?
Đó là một con quái vật khổng lồ, một con quái vật đủ nghiền nát toàn bộ Vương gia!
Lão tổ Vương gia cầu khẩn với Sở Hưu: “Lâm công tử, ngày trước đúng là tổ tiên Vương gia ta đã tham gia trận chiến đó, nhưng chủ mưu trận chiến đó đâu có phải tổ tiên Vương gia ta. Nhánh Ẩn Ma muốn báo thù cần gì phải làm khó những gia tộc nhỏ như chúng ta? Tới tìm đám chủ mưu kia không được à?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Đương nhiên không được. Bất luận chủ mưu hay đồng lõa, thù hận của nhánh Ẩn Ma sớm muộn gì cũng phải báo. Tìm ai báo thù trước chẳng như nhau, ngươi không cần ôm suy nghĩ may mắn gì đó.”
Lão tổ Vương gia thở dài một hơi, trầm giọng nói: “Được! Thù hận tiên tổ do ta trả! Không phiền Lâm công tử động thủ, ta cam tâm tình nguyện bó tay chịu trói, nhưng chẳng hay Lâm công tử có thể tha cho những đệ tử khác của Vương gia ta một con đường sống không? Lưu lại chút huyết mạch cho Vương gia ta.”
Sở Hưu giọng điệu điềm nhiên: “Vương gia các ngươi hưởng thụ nhiều năm như vậy, cũng đã đến lúc đánh đổi một số thứ. Ta đã nói sẽ giết một trăm bảy mươi người, vậy phải giết đủ một trăm bảy mươi cái mạng. Nếu mạng người không đủ, cho dù là chó nhà họ Vương ngươi ta cũng giết, phải gom đủ con số này!”
“Lâm Diệp! Đừng khinh người quá đáng!”
Lão tổ Vương gia nổi giận gầm lên một tiếng, quanh người huyết khí bốc lên, hóa thành một thanh huyết kiếm đột nhiên đánh về phía Sở Hư. Hắn thật sự quả quyết, vừa ra tay đã liều mạng thiêu đốt tinh huyết.
Đồng thời lão tổ Vương gia cũng gào lên với những võ giả Vương gia khác: “Trốn! Mau trốn!”
Mặc dù ngày thường lão tổ Vương gia luôn thích tỏ vẻ uy phong trước mặt vãn bối, thích lên mặt dạy đời, nhưng thực chất thân là người đứng đầu một gia tộc, lão tổ Vương gia đã rất hợp cách.
Hắn thân là tiền bối giang hồ, tuổi tác lớn gấp mấy lần Sở Hưu, thế nhưng khi gặp y lại thận trọng khúm núm, lời lẽ nhún nhường, thậm chí đồng ý trả sinh mạng mình mong đường sống cho gia tộc. Lão tổ Vương gia thật sự tận chức.
Chỉ tiếc hôm nay Sở Hưu tới để giết người, cho dù hắn có tận chức cỡ nào đi nữa cũng khó lòng thoát khỏi cái chết!
Ngay khi lão tổ Vương gia xuất kiếm, sau lưng Sở Hưu hiện lên Sát Sinh Ma Phật Tướng.
Chương 728 Thù của tiền nhân, oán của ngày nay 2
Nhưng lúc này Sát Sinh Ma Phật Tướng không cầm đao mà tay niết ấn quyết. Chỉ trong chốc lát, lão tổ Vương gia kinh hãi phát hiện huyết kiếm mà mình ngưng tụ không ngờ lại không chịu khống chế của bản thân. Theo hành động của Sát Sinh Ma Phật Tướng, huyết kiếm đảo ngược, trong ánh mắt không thể tin nổi của lão tổ Vương gia, huyết kiếm trực tiếp xuyên qua cương khí hộ thể của hắn, cắm vào trong ngực!
Trước Ma Huyết Đại Pháp của Sở Hưu, bất cứ công pháp thiêu đốt khí huyết nào cũng bị Sở Hưu khắc chế, trừ phi đối phương có thân thể và lực lượng mạnh mẽ tới mức trấn áp được khí huyết bản thân.
Giờ Sở Hưu đang dùng thân phận Lâm Diệp ra tay, không tiện sử dụng công pháp Ma Huyết Đại Pháp. Y đành dùng uy lực của Sát Sinh Ma Phật Tướng thi triển Ma Huyết Đại Pháp, mặc dù hiệu quả vẫn vậy nhưng có Sát Sinh Ma Phật Tướng che giấu, người thường sẽ nhận ra biến hóa này.
Sở Hưu từ từ đi tới, giơ tay đẩy nhẹ, thẳng thắn đẩy lão tổ Vương gia chết không nhắm mắt xuống đất. Lần này tới phiên đám võ giả Vương gia run rẩy.
Trong lòng các đệ tử Vương gia, lão tổ chẳng khác nào thần tiên, có thể ngăn cản mọi kẻ địch.
Thế nhưng trước mặt Lâm Diệp này, lão tổ nhà mình lại không chịu nổi một đòn!
Vừa rồi lão tổ Vương gia bảo bọn họ mau chạy, đám đệ tử Vương gia còn không để ý, thế nhưng lúc này ai nấy lao nhao gào thét bỏ chạy về phía cửa ra nội đường.
Có điều không đợi bọn họ chạy thoát, một cây trường thương mang theo ma khí vung ra như một dải lụa, đạp bay một đám người, tiếp đó lại một thương hất văng một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất của Vương gia, uy thế bất phàm.
Chủ nhân ma thương này chính là Triệu Thừa Binh.
Người này mặc dù lúc thường vô cùng trầm ổn, ít nói nhưng lúc này ra tay lại vô cùng kinh khủng. Thương pháp của hắn chính xác hung ác, uy lực không tệ.
“Muốn trốn? Lưu cái mạng lại trước đã!”
Theo Triệu Thừa Binh xuất thủ, hơn hai mươi người hắn dẫn theo lập tức đánh tới, bắt đầu truy sát những võ giả Vương gia kia.
Mặc dù số người của nhánh Ẩn Ma tới đây rất ít, chỉ có hơn hai mươi, nhưng đây đều là người nổi bật trong cùng cấp độ, dùng một địch nhiều cũng không tốn sức mấy. Hơn nữa có hai cao thủ Sở Hưu và Trịnh Thành Vĩnh, Vương gia lập tức bị bọn họ tàn sát.
Có điều chính vì bọn họ ít người cho nên khiến vài người của Vương gia bỏ trốn thành công.
Đợi sau khi thu thập xong chiến cuộc, Triệu Thừa Binh cầm ma thương trong tay đi tới, trầm giọng nói: “Đại nhân, những kẻ giết được đều đã giết, nhưng
Vương gia vẫn còn một vài người bỏ trốn. Chúng ta có cần đuổi theo không?”
Sở Hưu tùy ý khoát tay một cái nói: “Không cần để ý tới bọn chúng, chờ một thời gian, lại ra tay với nhà kế tiếp. Nhớ kỹ, chỉ đem theo hơn hai mươi người là đủ.”
Triệu Thừa Binh miệng cung kính đáp ứng nhưng trong lòng nghi hoặc không htôi, không hiểu rốt cuộc Lâm Diệp này giở trò quỷ gì.
Lần ra tay với Vương gia này, chỉ cần Lâm Diệp mang hết người đi, hắn dám cam đoan Vương gia chắc chắn không còn ai sống sót.
Thế nhưng giờ thì tốt rồi, Vương gia có hơn mười người bỏ chạy, thậm chí vừa rồi Lâm Diệp xuất thủ có vẻ cũng không để ý, cứ như cố ý thả đám người này bỏ trốn.
Có điều Trịnh Thiên Đồ alfm việc luôn cẩn thận, mặc dù thấy nghi hoặc nhưng không hỏi.
Không phải hắn tin tưởng Sở Hưu, có thể nói trước nay hắn chưa từng tin tưởng Sở Hưu.
Chẳng qua vì người trước mắt do Ngụy Thư Nhai tiền bối lựa chọn, nên hắn mới cung kính với Sở Hưu như vậy.
Hắn tin người mà Ngụy Thư Nhai tiền bối lựa chọn không phải kẻ ngu ngốc, không cố ý làm chuyện thả hổ về rừng, nhổ cỏ không trừ tận gốc như vậy.
Sở Hưu không chỉ động thủ với mình Vương gia ở Tây Sở mà còn ra tay với rất nhiều thế lực trên danh sách.
Có điều điểm lạ là mỗi lần Sở Hưu đều chỉ vận dụng hơn hai mươi người, cũng không xuất toàn lực. Chuyện này khiến cho mỗi lần Sở Hưu động thủ đều có một bộ phận bỏ trốn thành công.
Do có nhiều người trốn thoát, tin tức nhánh Ẩn Ma định báo thù cũng nhanh chóng lan truyền khắp Tây Sở, thậm chí khắp giang hồ.
Nghe tin này phần lớn mọi người đều ôm thái độ thờ ơ.
Mấy năm nay chuyện phá gia diệt môn diễn ra vô số, nhánh Ẩn Ma giết những người này còn không nhiều bằng những người chết mỗi ngày do chuyện báo thù trên giang hồ, không tính là chuyện lớn gì.
Hơn nữa trận chiến tiêu diệt liên minh Ma đạo Cửu Thiên Sơn mặc dù có không ít võ giả nhưng ba trăm năm qua đi, không mấy người còn lưu lại truyền thừa phân tán trên giang hồ. Cho dù trong danh sách của Sở Hưu có tới mười mấy thế lực lớn nhỏ, nhưng đặt lên cả giang hồ lại chẳng khác gì giọt nước trong biển cả.
Nhánh Ẩn Ma trước đó nhảy ra làm không ít chuyện, tỷ như Thần Binh Đại Hội lần trước, mũi mâu chỉ thẳng vào Tàng Kiếm Sơn Trang một trong Ngũ Đại Kiếm Phái. Giờ đối phương chỉ tiêu diệt vài thế lực nhỏ cho hả giận, đối với cả giang hồ rộng lớn thật sự không tính là đại sự.
Hơn nữa Ngụy Thư Nhai nắm bắt rất chuẩn, chỉ ra tay với những thế lực nhỏ, không chọn xuất thủ với những đại phái, mặc dù cứ chọn kẻ địch yếu để đánh như vậy có vẻ khá hèn hạ nhưng lại rất an toàn.
Chuyện này những đại phái đều nghe được, có điều bọn họ không có hành động chân chính gì.
Dù sao chuyện này không thật sự liên quan tới lợi ích của mình, hơn nữa nhánh Ẩn Ma gây động tĩnh cũng không quá lớn, cho dù tông môn Chính đạo cực đoan như Đại Quang Minh Tự cũng không phản ứng nhanh được.
Lúc này trong một cứ điểm bí mật của nhánh Ẩn Ma tại Tây Sở, Triệu Thừa Binh mang theo hai mươi người đi chấp hành nhiệm vụ diệt môn, Sở Hưu lại an tâm tu luyện trong cứ điểm, thậm chí lần này y không tự mình ra tay.
Bởi vì lần này thực lực mục tiêu quá yếu, toàn bộ gia tộc chỉ có một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, giao cho Triệu Thừa Binh là giải quyết được, nếu hắn đi vậy thật sự là tru diệt rồi.
Đến khi Triệu Thừa Binh mang người trở về, thấy bộ dáng nhàn nhã đó của Sở Hưu, hắn rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Đại nhân, ngài bảo chúng ta làm vậy thì bao giờ mới dọn dẹp được hết người trên danh sách đây?
Giờ mỗi lần chúng ta diệt một gia tộc lại để lọt lưới phân nửa số người, tới cuối cùng e rằng chúng ta không dọn dẹp sạch sẽ các thế lực ở Tây Sở, các thế lực mục tiêu của chúng ta đều đã cảnh giác, chuẩn bị đối sách rồi.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Chuẩn bị đối sách? Ta không sợ bọn chúng chuẩn bị đối sách, chỉ sợ bọn chúng không chuẩn bị.
Trên danh sách có mấy chục thế lực phân biệt ở Tây Sở, Bắc Yên, Đông Tề, cho dù chúng ta phát động toàn bộ mọi người, lại có thể dịch chuyển tức thời đi nữa cũng không cách nào diệt trừ nhiều người như vậy chỉ trong thời gian ngắn.
Cho nên kế hoạch của ta rất đơn giản, chính là để tất cả bọn chúng chuẩn bị. So với việc xử lý từng bước một, chẳng bằng để bọn chúng chủ động tập trung lại một chỗ. Như vậy mới thuận tiện cho chúng ta ra tay, tiện hốt gọn một mẻ, một lần vất vả mà nhãn nhã cả đời!”
Triệu Thừa Binh thấy Sở Hưu có vẻ có kế hoạch, không khỏi hỏi tiếp: “Nhưng thưa đại nhân, những thế lực này phân tán khắp giang hồ, làm sao chúng nghe lời chúng ta được?”
Hồng Diệp Sơn Trang
Chương 729 Hồng Diệp Sơn Trang
Sở Hưu híp mắt: “Đơn giản thôi, ta tìm một người mà bọn chúng nghe lời là được.
Chúng ta thả nhiều người chạy như vậy, tin rằng đám người đó đã hiểu rõ về ‘thực lực’ của chúng ta. Đồng thời chúng ta cũng lan truyền tin tức cùng bầu không khí khủng hoảng ra ngoài. Lúc này nếu có một người uy vọng rất cao vung cánh tay triệu tập, vậy đám người cũng dễ dàng tụ họp lại thôi.”
Sở Hưu cầm tư liệu mà Ngụy Thư Nhai giao chỏ lên, chỉ một cái tên nói: “Ngươi tiếp tục dẫn người động thủ ở Tây Sở, chỉ tìm thế lực yếu hơn so với ngươi, đừng có động vào thế lực mạnh hơn mình. Một khi phát hiện dị thường lập tức lui lại.
Còn ta sẽ đẫn bọn La Tam Thông tới Đông Tề một chuyến, tìm người có thể vung tay hô hào mọi người. Trang chủ Hồng Diệp Sơn Trang tại Lâm An Quận, Phong Vũ Kiếm Hiệp - Liễu Tiệm Hồng!”
Sở Hưu lựa chọn người này là một trong những thế lực mạnh nhất. Bản thân Liễu Tiệm Hồng vài năm trước đã bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, Hồng Diệp Sơn Trang cũng là thế lực cao cấp nhất tại Lâm An Quận, Đông Tề.
Ba trăm năm trước những người này nhờ vào việc tiêu diệt liên minh Ma đạo Cửu Thiên Sơn mà quật khởi, có một số thế lực phát triển bình thường, có một số thế lực phát triển rất khá. Hồng Diệp Sơn Trang chính là trường hợp sau.
Liễu Tiệm Hồng thân là trang chủ Hồng Diệp Sơn Trang, bất luận bản thân hắn hay Hồng Diệp Sơn Trang đều có tiếng tăm không nhỏ trong võ lâm Đông Tề.
Liễu Tiệm Hồng biệt hiệu Phong Vũ Kiếm Hiệp, chữ ‘hiệp’ này người thường không thể gánh nổi. Liễu Tiệm Hồng có danh hiệu đó là vì nhiều năm như vậy hắn vẫn luôn cứu khốn trợ nguy trong võ lâm Đông Tề, diệt trừ đại lượng hung đồ Ma đạo, tích lũy được không ít danh tiếng.
Còn Hồng Diệp Sơn Trang cũng thường xuyên giúp đỡ những võ giả khó khăn đi ngang qua, không quan tâm tới thù lao, cũng có tiếng tăm rất tốt trong võ lâm Đông Tề.
Chỉ có điều theo Sở Hưu, bất luận Liễu Tiệm Hồng hay Hồng Diệp Sơn Trang thật ra đều rất giống một người và một thế lực. Chính là Nhiếp Nhân Long và Tụ Nghĩa Trang.
Liễu Tiệm Hồng đi theo lối cũ của Nhiếp Nhân Long, hay nên nói hắn vẫn luôn bắt chước Nhiếp Nhân Long.
Bất luận cứu khốn trợ nguy, diệt trừ những hung đồ ma đạo hay Hồng Diệp Sơn Trang giúp đỡ những võ giả qua lại đều mang theo tính lợi ích và hiệu quả.
Nhưng theo Sở Hưu, Liễu Tiệm Hồng làm việc có phần hẹp hòi, kém xa vẻ rộng lượng của Nhiếp Nhân Long.
Nhiếp Nhân Long cũng làm việc vì danh tiếng, nhưng hắn dám trả giá đắt hay chịu nguy hiểm vì danh tiếng, cho nên mới có thanh danh của Tụ Nghĩa Trang trên giang hồ hiện giờ.
Còn Liễu Tiệm Hồng lại quá cẩn thận e dè, hắn muốn cứu khốn trợ nguy tích lũy danh tiếng nhưng lại chỉ giúp mấy chuyện nhỏ, ban phát cũng chỉ là chút ơn huệ nhỏ.
Những người khác nào phải kẻ ngu, rất ít người vì chú ân huệ nhỏ này mà mang ơn Liễu Tiệm Hồng.
Còn Liễu Tiệm Hồng diệt trừ những hung đồ Ma đạo cũng là những kẻ thực lực không bằng hắn, nguy hiểm cũng chỉ có hạn. Cho nên khi hắn diệt trừ hung đồ Ma đạo cũng chỉ nhận được thanh danh có hạn.
Loại người này theo Sở Hưu thấy tâm cao hơn trời nhưng năng lực thủ đoạn thực tế lại chỉ có hạn.
Lúc này trong Hồng Diệp Sơn Trang tại Lâm An Quận, Đông Tề, Liễu Tiệm Hồng ngồi trên ghế chủ trong đại đường, xung quanh là hơn mười cao thủ Liễu gia Hồng Diệp Sơn Trang cùng một số con cháu khác ngồi quây quần bên cạnh, gương mặt ai nấy đều lộ vẻ nghiêm nghị.
Liễu Tiệm Hồng là một người trung niên khí chất bất phàm, dung mạo rắn rỏi chính trực, tay cầm một cây trường kiếm cắm trong vỏ kiếm Hồng Phong.
Nhưng lúc này gương mặt Liễu Tiệm Hồng lại không chú biểu cảm, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
Chuyện nhánh Ẩn Ma định báo mối thù ba trăm năm trước trên Cửu Thiên Sơn đã truyền từ Tây Sở tới Đông Tề. Những thế lực có liên quan tới chuyện này đều cảm thấy bất an.
Liễu Tiệm Hồng đương nhiên biết tổ tiên lập nghiệp ra sao, cho nên lúc này toàn bộ Hồng Diệp Sơn Trang đều bao phủ trong một bầu không khí nặng nề.
Lúc này một võ giả trung niên tuổi tác có vẻ nhỏ hơn Liễu Tiệm Hồng một chút không nhịn được đứng đậy nói: “Đại ca, chúng ta không thể ngồi yên chờ chết như vậy được!
Nhánh Ẩn Ma muốn báo thù nhưng không dám ra tay với những đại phái, chỉ dám ra tay với chúng ta. Lần này chúng ta cũng phải cho bọn chúng thấy, Hồng Diệp Sơn Trang không phải dễ ức hiếp đâu!
Lần này kể cầm đầu của lũ Ẩn Ma kia chính là Lâm Diệp vừa ngoi lên trên Long Hổ Bảng mấy ngày trước. Đi cùng hắn là hơn hai mươi võ giả tầm thường, không có cả tông sư võ đạo.
Cho dù Lâm Diệp kia đối địch được với tông sư võ đạo nhưng ta không tin những kẻ khác cũng có thực lực như vậy!
Chúng ta bố trí nhân thủ cạm bẫy, chờ tên Lâm Diệp kia dẫn người qua, vừa vặn một mẻ hốt gọn. Vừa áp chế nhuệ khí của đối phương, vừa giúp Hồng
Diệp Sơn Trang chúng ta dương danh trên giang hồ!”
Liễu Tiệm Hồng liếc hắn một cái rồi nói: “Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, tên Lâm Diệp kia thực lực có mạnh nữa cũng chỉ là tiểu bối. Mình hắn không thể nào diệt nổi Hồng Diệp Sơn Trang, nhưng cho dù chúng ta chặn được Lâm Diệp, thậm chí giết chết hắn thì đã sao?
Chuyện lần này do toàn bộ nhánh Ẩn Ma quyết định, giết một Lâm Diệp khó tránh khỏi chọc tới càng nhiều cao thủ Ẩn Ma, đến lúc đó Hồng Diệp Sơn Trang chúng ta lấy gì ra cản?”
Võ giả kia nghe vậy nghẹn lời, như vậy tính ra ngăn cũng không ngăn được, giết cũng chẳng giết xong. Chẳng lẽ Hồng Diệp Sơn Trang bọn họ chỉ có thể ngồi chờ chết?
Một người thanh niên ngồi bên cạnh Liễu Tiệm Hồng đứng lên chắp tay nói: “Phụ thân đại nhân, chẳng bằng chúng ta tới cầu xin những đại phái kia ra tay giúp đỡ đi?
Phụ thân ngài có quen biết với Tàng Kiếm Sơn Trang, Chân Vũ Giáo, Nam Thương Hạ Hầu thị, giờ đám người Ma đạo quá đáng như vậy, ngài ra mặt tìm bọn họ hỗ trợ, chẳng lẽ nhánh Ẩn Ma còn địch nổi những thế lực cao cấp nhất đó ư?”
Liễu Tiệm Hồng thở dài một cái rồi nói: “Những chuyện đó đâu phải ta không nghĩ tới? Thậm chí trước đó ta đã cho người truyền tin cho họ, thế nhưng vẫn như đá bỏ bể.
Lâm nhi, con phải nhớ kỹ, quan hệ là quan hệ, thời khắc quan trọng vẫn phải dựa vào bản thân mình. Đặc biệt là đám người môn phái lớn này, đừng nói người vi phụ quen không phải gia chủ chưởng môn, cho dù là gia chủ chưởng môn nếu gặp đại sự như vậy cũng phải bàn bạc tỷ mỉ, phân tích rõ lợi hại sau đó mới quyết định.
Chẳng biết được lúc bọn họ mới bàn bạc ra quyết định xong. Chúng ta không thể đem tính mạng của mình giao vào tay kẻ khác như vậy được.”
Đám người Liễu gia liếc nhìn nhau, chống cự cũng không được, tìm người cứu giúp cũng chẳng xong. Vậy rốt cuộc Liễu gia nên làm thế nào để vượt qua nguy cơ lần này?
Đúng lúc này, một giọng nói lại vang lên từ ngoài cửa.
“Không bằng ta cho các ngươi ý tưởng nhé? Hồng Diệp Sơn Trang cùng Liễu đại hiệp muốn có thanh đanh sẽ có thanh danh, muốn có thực lực sẽ có thực lực. Cầu người không bằng cầu mình, trong hoàn cảnh người người đều cảm thấy bất an như hiện giờ, chẳng bằng Liễu đại hiệp vung tay hô hào, triệu tập tất cả các thế lực tham gia trận chiến trên Cửu Thiên Sơn ngày trước, tập hợp lại một chỗ, tăng cường uy thế, chống chọi lại nhánh Ẩn Ma.
Đến lúc này các ngươi không chỉ chống đỡ được kiếp nạn này, lực lượng đó cho dù đại phái đỉnh cao trên giang hồ cũng không thể coi thường. Còn Liễu đại hiệp, ngươi thân là người đề xuất liên minh này, tiếng tăm lợi ích, cái gì cũng có!”
Chương 730 Hiệp rất “tham” 1
Âm thanh kia đột nhiên xuất hiện, ý tưởng nói ra cũng là đề nghị rất tốt, thậm chí khiến Liễu Tiệm Hồng có cảm giác bừng tỉnh.
Đổi bị động thành chủ động, hóa kiếp nạn thành cơ hội. Nếu mọi việc thật sự thuận lợi, không có vấn đề gì, vậy rất có khả năng uy thế của Hồng Diệp Sơn Trang còn lớn hơn Tụ Nghĩa Trang.
Nhưng lúc này mọi người trong đại đường không ai thấy mừng rỡ, ngược lại ai nấy trong lòng căng thẳng, lập tức cầm binh khí đứng lên.
Nơi này là Hồng Diệp Sơn Trang, là địa bàn của Liễu gia bọn họ, không ngờ lại có người đột phá phòng ngự bên ngoài sơn trang của Liễu gia, nghe lén bọn họ bàn bạc. Chuyện này khiến tất cả mọi người trong Liễu gia đều thầm kinh hãi.
“Giả thần giả quỷ, đi ra cho ta!”
Liễu Tiệm Hồng hừ lạnh một tiếng, một tay phất lên, trường kiếm bên tay đã rời vỏ, hóa thành kiếm khí đỏ ửng lượn lờ bay múa, một luồng kiếm cương không ngờ lại diễn hóa ra thế đao hư vô mờ ảo.
Bên ngoài cánh cửa, Sở Hưu đánh ra một quyền, sát cơ sát khí ngưng tụ, trực tiếp đánh nát kiếm cương, bước vào trong đại đường.
Sau lưng hắn, La Tam Thông dẫn theo hơn hai trăm tinh nhuệ của nhánh Ẩn Ma đập tan cánh cửa, tràn vào trong Hồng Diệp Sơn Trang. Chỉ trong chốc lát, trong Hồng Diệp Sơn Trang ma khí ngập trời.
Thấy bóng dáng Sở Hưu, Liễu Tiệm Hồng đột nhiên biến sắc nói: “Lâm Diệp! Sao ngươi lại ở đây?”
Căn cứ theo tin tức, Lâm Diệp này đang ở Tây Sở mới đúng, sao hắn lại đột nhiên xuất hiện ở Đông Tề?
Còn hai mươi ba mươi võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất kia nữa, những người khác yếu nhất cũng là cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh. Lực lượng mạnh như vậy đừng nói đánh Hồng Diệp Sơn Trang của hắn, cho dù có đánh thế lực như Ba Sơn Kiếm Phái cũng đủ rồi.
Sở Hưu cười lạnh một tiếng, không nói lời nào. Tay y niết ấn quyết, Sát Sinh Ma Phật Tướng sau lưng cũng được thi triển, lưỡi đao đỏ tươi chém tới, uy thế vô cùng cường đại, uy áp của đao ý đó khiến Liễu Tiệm Hồng cũng cảm thấy áp lực nặng nề.
Mặc dù Liễu Tiệm Hồng chỉ mới bước vào cảnh giới tông sư võ đạo không lâu nhưng dẫu sao hắn cũng là tông sư võ đạo, thế nhưng lại cảm thấy áp lực nặng nề khi đối mặt với Sở Hưu, đây không phải trò cười thì là gì?
Liễu Tiệm Hồng cắn răng, trường kiếm trong tay vẽ lên vô số đóa hoa, nhìn thì mỹ lệ nhưng bên trong ẩn chứa sát cơ. Mỗi đóa hoa đều mang theo kiếm ý cùng cương khí, cả bầu trời hoa dày đặc phủ xuống thực chất lại là vô số kiếm khí tung hoành!
Thấy Liễu Tiệm Hồng xuất thủ, Sở Hưu không khỏi nhếch mép cười lạnh, thực lực Liễu Tiệm Hồng này còn thấp hơn tưởng tượng của y.
Hiện tại mặc dù Sở Hưu là Thiên Nhân Hợp Nhất nhưng thực tế những người có tư cách gthu cùng y đại đa số đều là tông sư võ đạo.
Hơn nữa trong số những tông sư võ đạo từng gthu với Sở Hưu, ngoại trừ Kiều Liên Đông chết trong tay y có thực lực hơi yếu, còn lại không ai là hạng phàm. Thậm chí như Chân Dương Tử đặt trong tông sư võ đạo cũng xem như cường giả.
Những tông sư võ đạo thực lực khá mạnh đều có một đặc điểm chung, đó là khi giao thủ bọn họ rất ít khi lợi dụng ưu thế tông sư võ đạo của bản thân mà đi khai phá lực lượng bản thân.
Ưu thế trụ cột nhất của tông sư võ đạo là gì? Chính là ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan, có thể nhanh chóng thu nạp thiên địa nguyên khí hóa thành lực lượng bản thân, dùng mãi không cạn, sinh sôi không ngừng.
Cho nên theo lý luận mà nói, ngươi có thể dùng nhân số ép chết võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, cho dù loại võ giả lực lượng nội tình kinh khủng như Tông Huyền cũng không có nội lực vô hạn. Nhưng võ giả cảnh giới Chân Đan lại không phải chỉ đại lượng võ giả cấp thấp là dùng nhân số ép chết được.
Đây là ưu thế lớn nhất của tông sư võ đạo, có điều ưu thế này chỉ là với những võ giả thực lực kém xa mình tít tắp mà thôi. Nếu hai tông sư võ đạo đối chiến, ưu thế này đương nhiên không còn lại chút gì. Cho nên phần lớn tông sư võ đạo đều theo hướng khai phá thực lực bản thân, để sức chiến đấu của mình càng mạnh.
Nhưng giờ Liễu Tiệm Hồng này ra tay, lực bộc phát thậm chí còn không mạnh bằng Sở Hưu, thế đao của hắn nhìn như liên miên bất tuyệt nhưng thực chất lại là định dùng chân khí hùng hồn không dứt của bản thân khiến Sở Hưu hao tổn tới chết.
Chiêu này của hắn với những võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất khác còn được, nhưng với Sở Hưu rõ ràng là nằm mơ nói mộng.
Một đao của Sát Sinh Ma Phật Tướng trực tiếp chém tan những đóa hoa mỹ lệ kia. Pháp tướng Phật Đà xung quanh là huyết khí vô biên phối hợp với ma diễm ngập trời, càng tôn thêm vẻ tà ác quỷ dị của đao này.
Đao kiếm tương giao, Liễu Tiệm Hồng lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh kinh khủng đánh tới, thân hình không nhịn được lui lại phía sau.
Một đao đó không ngờ lại dẫn động lực lượng khí huyết bản thân, thậm chí khiến Liễu Tiệm Hồng cảm thấy khí huyết bản thân như đang sôi trào.
Với danh tiếng của Liễu Tiệm Hồng trong võ lâm Đông Tề, hắn đã từng giao thủ với không ít võ giả, nhưng lại chưa từng đánh với tuấn kiệt mười hạng đầu Long Hổ Bảng lần nào.
Sau khi trở thành tông sư võ đạo, hắn thấy võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất có
mạnh cũng mạnh được đến đâu? Miêu tả trên Long Hổ Bảng có phải khoa trương quá không?
Thế nhưng giờ Liễu Tiệm Hồng đã thấy, Long Hổ Bảng không khoa trương. Sức chiến đấu của những tuấn kiệt trẻ tuổi này thậm chí còn cường đại hơn trong tưởng tượng của hắn!
Thân hình bị đẩy lùi về phía sau, Liễu Tiệm Hồng nổi giận gầm lên một tiếng, kiếm xuất như sao băng, kiếm cương lấp loáng mang theo ngọn lửa bập bùng. Một kiếm này đâm ra, bảo binh lục chuyển trong tay Liễu Tiệm Hồng cũng như không chịu nổi, nóng rực như sắp bị hòa tan.
Liễu Tiệm Hồng không tính là tán tu, vị lão tổ của Liễu gia dựa vào đại chiến Chính Ma trên Cửu Thiên Sơn để quật khởi, nhưng bản thân lại không tích lũy được bao nhiêu vốn liếng. Cho nên công pháp truyền thừa của Liễu Tiệm Hồng thật ra không mạnh.
Mặc dù giờ hắn đã trở thành tông sư võ đạo, nhưng võ đạo truyền thừa của hắn đừng nói so với Sở Hưu, thậm chí còn không bằng một số đệ tử bình thường của đại môn phái.
Thức kiếm pháp này không thuộc về Liễu gia mà là một tàn chiêu hắn tình cờ nhận được trong hộp báu. Lực lượng của chiêu này cực lớn nhưng do chỉ là tàn chiêu cho nên sau khi sử dụng có nguy hiểm bị phản phệ. Trừ khi tới thời khắc mấu chốt, nếu không Liễu Tiệm Hồng rất ít khi vận dụng.
Hắn cũng không ngờ mình đường đường tông sư võ đạo nhưng lại bị một chiêu của tên tiểu bối Lâm Diệp ép tới mức độ này, đúng là nực cười!
Cảm nhận được ánh lửa hừng hực trong chiêu kiếm kia, cảm nhận được lực lượng tịch diệt trong đó, Sở Hưu không khỏi nhíu mày.
Quả nhiên cho dù là tông sư võ đạo yếu hơn nữa, nhưng đã đạt tới cảnh giới này chắc chắn có một số thủ đoạn tuyệt kỹ ẩn giấu.
Một kiếm này uy thế bất phàm, kiếm chiêu hoàn chỉnh trong thời thượng cổ chắc chắn cũng hết sức cường đại.
Nhưng đáng tiếc, chiêu thức cường đại đến đâu cũng chỉ là chiêu thức, quan trọng là người dùng chiêu thức này.