-
Chương 666-670
Chương 666 Trừ ma vệ đạo
Thái độ Hoàng Phủ Duy Minh cũng tương tự Uất Trì Phong. Chuyện trừ ma vệ đạo như vậy có lẽ trong thời đỉnh phong Hoàng Phủ thị sẽ làm, có điều giờ lại lười làm.
Chỉ cần Lâm Diệp kia đừng động vào lợi ích bọn họ, bọn họ cũng lười đi trêu chọc Lâm Diệp kia.
Hơn nữa giờ xem ra Lâm Diệp kia cũng tương đối hiểu quy củ, chỉ đứng yên một bên không có hành động gì. Mặc dù hắn có thực lực đánh trọng thương một tông sư võ đạo nhưng không cuồng ngạo đến mức coi mình là tông sư võ đạo.
Chỉ có điều bọn họ không biết, nếu Sở Hưu thật sự có thực lực tùy ý đánh trọng thương tông sư võ đạo, sao y phải lưu lại mấy đối thủ cạnh tranh này làm gì?
Bảy thanh ma đao tiêu hao quá lớn. Lúc trước Sở Hưu xuất một đao đánh trọng thương Hư Hành chỉ vì hắn và Hư Hành đã giao đấu hồi lâu, hơn nữa còn dùng Diệt Hồn Tiễn làm trọng thương nguyên thần của Hư Hành, lúc này mới đột ngột xuất thủ thành công.
Nếu mặt đối mặt xuất thủ, một khi bảy thanh ma đao bị đối thủ ngăn cản, Sở Hưu lại không có thực lực xuất tiếp đao thứ hai, vậy tiếp đó y chỉ có thể chạy trốn.
Cho nên đừng nhìn Sở Hưu cõng bảy thanh ma đao, bộ dáng rất dọa người. Thực tế đọa người thì đúng nhưng bảy thanh ma đao này Sở Hưu sẽ không tùy ý vận dụng, kể cả Hận Đao mà y nắm chắc lớn nhất.
Ngay lúc Tiểu Phàm Thiên sắp khai mở cấm chế của sơn cốc, ba đạo sĩ trẻ tuổi của Thuần Dương Đạo Môn đồng thời tới đây.
Trong Tiểu Phàm Thiên đại đa số đều là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất tranh đoạt. Thực lực Ngũ Khí Triều Nguyên đã là khá thấp.
MẶc dù một số người như Lạc Phi Hồng, Nhan Phi Yên cũng là Ngũ Khí Triều Nguyên, có điều các nàng đều là tuấn kiệt trẻ tuổi đứng trên Long Hổ Bảng, thực lực thậm chí còn mạnh hơn võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất bình thường một chút. Rõ ràng những đạo sĩ trẻ tuổi của Thuần Dương Đạo Môn này mặc dù thực lực không yếu nhưng cũng không thể sánh vai với đám người Nhan Phi Yên và Lạc Phi Hồng.
Có điều ba đạo sĩ trẻ tuổi này mặc dù thực lực không mạnh nhưng lại hết sức to gan.
Thấy Sở Hưu đứng thẳng nơi đó, một người tiến tới hừ lạnh nói: “Hạng hung đồ Ma đạo như tên này sao chư vị lại ngồi yên nhìn hắn tiêu đao như vậy. Chẳng lẽ sau khi tiến vào Tiểu Phàm Thiên chư vị mất cả tấm lòng trừ ma vệ đạo, chỉ lo kiếm lợi thôi à?”
Mọi người ở đây thần sắc quái dị liếc mắt nhìn nhau, sao đạo sĩ của Thuần
Dương Đạo Môn lại kém tính tế như vậy? Ai tiến vào Tiểu Phàm Thiên này mà chẳng phải để kiếm lợi, đi trừ ma vệ đạo ở đây mới là không bình thường chứ?
Huống hồ nếu thực lực Lâm Diệp không ra sao bọn họ cũng chẳng để ý ra tay trừ ma vệ đạo, kiếm chút thanh danh cho bản thân, cũng bớt đi một đối thủ cạnh tranh.
Nhưng vấn đề là cái vị mà bọn họ muốn ‘trừ ma vệ đạo’ kia vừa mới đánh trọng thương Hư Hành thủ tọa Đạt Ma Viện của Đại Quang Minh Tự. Bản thân hắn cũng là tuấn kiệt trong nhánh Ẩn Ma, tới tìm loại người như vậy trừ ma vệ đạo? Chán sống rồi à?
Ba võ giả Thuần Dương Đạo Môn này thấy mọi người ở đây không phản ứng, ngược lại lại thấy kỳ quái.
Chính Tà thề không đội trời chung mới đúng, sao thái độ đám người này lạnh nhạt như vậy?
Một đệ tử trẻ tuổi của Thuần Dương Đạo Môn mở miệng nói với Quảng Ninh đạo nhân: “Quảng Ninh tiền bối...”
Có điều hắn còn chưa nói ra miệng, Quảng Ninh đạo nhân vốn luôn chậm rãi lúc này lại giành trước: “Ta biết các ngươi muốn nói gì. Đám tiểu bối các ngươi tu luyện tới ngày được đi ra xông xáo giang hồ đã rất không dễ rồi, đừng lôi cái điệu bộ của lão già Chân Dương Tử kia ra giang hồ.
Chuyện trừ ma vệ đạo giờ không tới phiên các ngươi quan tâm. Đứng yên một chỗ mà nhìn là được.”
Võ giả Thuần Dương Đạo Môn kia cứng cổ nói: “Nhưng nếu không ai quan tâm, giang hồ to lớn này lấy ai ra chủ trì công bằng chính nghĩa?
Ngày trước Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ tiền bối của Chân Vũ Giáo đứng ra trong lúc ma diễm phủ kín giang hồ, như vậy mới là chuẩn mực cho chúng ta. Chẳng lẽ giờ Chân Vũ Giáo quên lời dạy bảo của Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ tiền bối ngàytrước rồi à?”
Bị một võ giả nói thẳng ngay trước mặt như vậy, cho dù tính tình Quảng Ninh đạo nhân có tốt đến đâu sắc mặt cũng đã đen kịt.
Nể tình cùng trong Tam Đại Đạo Môn hắn mở chủ động chỉ điểm, không ngờ võ giả tiểu bối này lại không biết điều như vậy.
Uất Trì Phong ở bên cạnh cười hắc hắc nói: “Lão đạo, ngươi nói nhiều như vậy người ta đã chẳng nhận ân tình của ngươi thì thôi, lại còn giáo huấn ngược lại ngươi.
Cách hành xử của đám Thuần Dương Đạo Môn này đúng là cực kỳ cứng rắn, cũng tương đương Đại Quang Minh Tự rồi đấy. Không, thậm chí còn cứng rắn hơn cả Đại Quang Minh Tự rồi.”
Quảng Ninh đạo nhân mặt đen kịt nói: “Nhánh Thuần Dương Đạo Môn thật ra mới là truyền thừa xa xưa nhất trong Đạo môn ta. Ngày trước tổ sư Đạo môn ta Lã Thuần Dương truyền lại nhánh Thuần Dương Đạo Môn, tông chỉ vốn là truyền đạo độ người, tùy tính tiêu dao.
Nhưng liên tiếp vài đời sau các chưởng giáo đều là người cố chấp, nắm Thuần Dương Cương Khí tinh khiết trong tay nhưng trong mắt không chứa được nửa hạt cát, vô cùng cực đoan bá đạo. Chính vì vậy mới khiến Thuần Dương Đạo Môn biến thành bộ dáng như hiện nay.”
Trong Tam Đại Đạo Môn đương thời thực ra lúc đầu mạnh nhất là Thuần Dương Đạo Môn.
Thân là tông môn được truyền thừa từ Lã Thuần Dương, một trong những tổ sư của Đạo môn, khi cường thịnh Thuần Dương Đạo Môn có thể coi là đứng đầu Chính đạo.
Có điều liên tiếp vài đời chưởng giáo hành động cố chấp khiến phong cách Thuần Dương Đạo Môn hoàn toàn thay đổi, gây nên vô số thù hằn trên giang hồ. Giờ mặc dù vẫn cường thịnh nhưng lại không cách nào so sánh với thời điểm đỉnh phong.
Còn thời cường thịnh của Chân Vũ Giáo không cần phải bàn, chính là khi Chân Vũ Giáo xuất hiện Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ.
Kể cả sau khi Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ cùng Độc Cô Duy Ngã mất tíc, Chân Vũ Giáo vẫn cường thịnh một thời gian rất dài. Khi đó cho dù Đại Quang Minh Tự cũng trực tiếp thừa nhận vị trí đứng đầu Chính đạo của Chân Vũ Giáo.
Có điều hào quang của Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ chỉ tồn tại khoảng trăm năm. Chân Vũ Giáo không còn cường giả chí cường như Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ, xuống dốc là chuyện tất nhiên. Cho nên tới giờ trong Tam Đại Đạo Môn, người thật sự đứng đầu là Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ.
Thiên Sư Phủ không phải cường thịnh chỉ vì một người mà do Thiên Sư Phủ tích lũy lâu ngày, tới lúc bộc phát mới có thành quả như hiện tại.
HƠn nữa nhìn lại Trương Thừa Trinh, nếu không có gì bất ngờ, đời sau Thiên Sư Phủ vẫn sẽ cường thịnh.
Giữa Tam Đại Đạo Môn không có tranh đoạt đạo thống kịch liệt, giữa ba môn phái cũng coi như có chút tình cảm hương hỏa. Cho nên Quảng Ninh đạo nhân mới hảo tâm mở miệng chỉ điểm.
Nhưng nếu võ giả tiểu bối kia không nhận ân tình, Quảng Ninh đạo nhân cũng chẳng có cách nào. Hắn đâu thể chấp nhặt với một tiểu bối được.
Có điều Quảng Ninh đạo nhân không có ý kiến nhưng có người lại rất ý kiến. Tỷ như Sở Hưu.
Y đã ngoan ngoãn thành thật đứng đó không trêu ai chọc ai, đã ẩn nhẫn lắm rồi, không ngờ còn có người chủ động tới trêu chọc y.
Sở Hưu dùng ánh mắt băng lãnh nhìn ba đệ tử trẻ tuổi của Thuần Dương Đạo Môn, lạnh lùng nói: “Trừ ma vệ đạo? Ba tên tiểu tốt không biết điều cũng xứng nói bốn chữ này ư?
Hôm nay ta đứng ngay đây. Ta muốn xem xem rốt cuộc các ngươi định làm sao để diệt trừ tên ma là ta, lại làm sao để bảo vệ đạo của các ngươi?”
Dứt lời sát cơ của Sở Hưu ầm ầm hàng lâm. Sát ý lạnh lẽo khiến ba đệ tử Thuần Dương Đạo Môn như rơi vào hầm băng, toàn thân phát lạnh.
Suốt con đường phát triển dưới tay Sở Hưu đã có vô số mạng người. Những trực tiếp gián tiếp chết trong tay Sở Hưu đã nhiều tới mức chính y cũng không đếm nổi.
Sát khí cấp bậc này căn bản không phải thứ ba võ giả mới vào đời có thể chịu nổi.
Chương 667 Uy thế của Ma đạo 1
Tính khí Sở Hưu trước nay chưa bao giờ tốt, bị người ta mắng mà không cãi lại không phải thói quen của y.
Huống hồ hiện giờ y đang dùng thân phận Ma đạo xuất hiện, không phách lối một chút, không tùy tiện một tẹo sao gọi là Ma đạo được?
Dưới uy áp sát khí của Sở Hưu, ba võ giả Thuần Dương Đạo Môn tẻ tuổi mặc dù run lẩy bẩy nhưng vẫn ngẩng đầu lộ ra vẻ bất khuất.
Ba người này luôn miệng trừ ma vệ đạo, trong mắt những người khác đám đệ tử Thuần Dương Đạo Môn cứ như đầu óc có vấn đề. Nhưng thực tế đối với đệ tử Thuần Dương Đạo Môn đây là đạo của họ, là tín ngưỡng của họ, là tín niệm mà từ nhỏ đến lớn bọn họ luôn được tuyên truyền.
Nói lại thì Thuần Dương Đạo Môn có suy nghĩ cố chấp như vậy không chỉ vì tính cách vài đời chưởng giáo của bọn họ mà còn vì địa vị bản thân Thuần Dương Đạo Môn.
Ngày trước Thuần Dương Đạo Môn là người đứng đầu Đạo môn trong thiên hạ, thậm chí cầm đầu cả Chính đạo. Chuyện trừ ma vệ đạo người khác có thể mặc kệ nhưng bọn họ nhất định phải quản. Bọn họ cũng muốn dùng cách này để duy trì địa vị bản thân.
Chỉ tiếc trên giang hồ này không trắng thì đen, Thuần Dương Đạo Môn làm vậy ngoại trừ kết thù kết oán càng nhiều với giới Ma đạo, ngoại ra không có lợi ích thực tế gì lớn với bản thân môn phái.
Cũng như hiện tại bọn họ trêu chọc vào Sở Hưu, Sở Hưu không phải Quảng Ninh đạo nhân, đương nhiên không nuông chiều bọn họ.
Thấy bên kia Sở Hưu có vẻ định động thủ giết người, Quảng Ninh đạo nhân cũng không lo được chuyện phá trận, vội vàng nói: “Lâm tiểu hữu, nể mặt lão đạo ta một chút, ba vãn bối Đạo môn này không hiểu chuyện, ngươi không cần chấp nhặt.
Bọn họ không biết bên trong Tiểu Phàm Thiên này cái gì mới là quan trọng nhất, nhưng chẳng lẽ ngươi cũng không biết ư? Giết chết bọn họ ngoại trừ đắc tội nặng nề với Thuần Dương Đạo Môn, ngoài ra không có ích lợi gì với ngươi.”
Quảng Ninh đạo nhân thật sự là người hiền từ.
Chuyện lần này vốn cho chính Thuần Dương Đạo Môn phạm vào tật xấu, tự tìm đường chết. Quảng Ninh đạo nhân có thể coi như không nhìn thấy, tiếp tục phá trận là được.
Hơn nữa lúc trước hắn đã chỉ điểm ba đệ tử Thuần Dương Đạo Môn, để bọn họ biết điều một chút, không nên gây chuyện, thế nhưng chính bọn họ không nghe.
Cho nên giờ cho dù Quảng Ninh đạo nhân coi như không thấy cũng là hắn đã quan tâm giúp đỡ rồi.
Thế nhưng Quảng Ninh đạo nhân vẫn mở miệng nói chuyện giúp họ, như vậy đã rất hiền hậu.
Nhưng Quảng Ninh đạo nhân đã có hảo tâm, ba võ giả Thuần Dương Đạo Môn kia lại chẳng hề cảm kích, một kẻ trong đó tức giận nói: “Quảng Ninh tiền bối, ngài không ra tay tru sát tên hung đồ Ma đạo này thì thôi còn luôn miệng gọi tiểu hữu. Đây có phải việc tông môn Chính đạo ta nên làm hay không?
Chúng ta mặc dù thực lực thấp nhưng không phải kẻ sợ chết. Nếu hung đồ Ma đạo này dám động đến chúng ta, ngày sau các trưởng bối sư môn Thuần Dương Đạo Môn đương nhiên sẽ báo thù cho chúng ta!”
Sở Hưu giờ đã biết vì sao ngày trước cái tên hạng tư tiền nhiệm trên Long Hổ Bảng, Lý Phi Liêm vốn vô cùng ẩn nhẫn giấu tài vì sao lại ra tay giết chết thiên tài của Thuần Dương Đạo Môn.
Đám người này đúng là chẳng lưu lại đường lui cho người khác, nhất quyết đẩy mọi chuyện vào cục diện không chết không thôi.
Vừa rồi Quảng Ninh đạo nhân đã mở miệng hòa giải, hắn là tiền bối giang hồ nhưng vẫn nói năng bình đẳng với Sở Hưu, thể diện mọi người đều không trở ngại gì. Huống hồ hiện giờ tại đây chỉ có hắn mới phá được trận pháp trong sơn cốc, Sở Hưu cũng không muốn vạch mặt với hắn.
Cho nên chỉ cần ba người này nhận thua, Sở Hưu sẽ chỉ giáo huấn một chút nhưng vẫn lưu lại cho họ một mạng.
Nhưng giờ ba người này rõ ràng đang ép Sở Hưu giết bọn họ.
Nhìn Quảng Ninh đạo nhân, Sở Hưu dùng giọng trầm trầm nói: “Quảng Ninh đạo trưởng, ngài là người hiểu chuyện, nơi này không phải chiến trường Đại chiến chính ma, ta cũng không cố ý gây chuyện.
Nhưng lại có một số kẻ không nhịn được tự tìm đường chết, vậy chẳng trách được ta.
Có người chỉ thắng vào mũi ta nói muốn giết ta để trừ ma vệ đạo, nếu ta không làm gì, vậy uy nghiêm Ma đạo ta ở đâu?”
Lời vừa dứt, Quảng Ninh đạo nhân lập tức biến sắc, hắn thậm chí đã nắm chặt đạo kiếm trong tay, vội vàng nói: “Đợi đã...”
Nhưng đáng tiếc đã muộn, đối phó với ba võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên, Sở Hưu chẳng tốn bao công sức.
Một tay phất lên, tinh thần lực hóa thành dây đàn huyền cầm, theo Sở Hưu đàn tấu, chỉ trong chốc lát tiếng đàn bộc phát, tum, đưa tang hoàng tuyền!
Hiện giờ tinh thần lực của Sở Hưu đã vượt qua đại đa số tông sư võ đạo, đối phó với ba tông sư võ đạo quả thật là nghiền ép.
Chỉ trong chớp mắt, ba võ giả Thuần Dương Đạo Môn thất khiếu chảy máu, Thuần Dương Cương Khí không hề chống cự được chút nào, lập tức bị tinh thần lực cường đại xuyên thẳng qua.
Ba võ giả Thuần Dương Đạo Môn ngã lăn xuống đất, thậm chí không kịp kêu lên một tiếng. Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người xung quanh trong lòng phát lạnh.
Một là khiếp sợ với thủ đoạn giết người quỷ dị của Lâm Diệp kia.
Xưa nay công kích về mặt tinh thần luôn khó phòng ngự nhất. Bí pháp nguyên thần vốn rất hiếm thấy trên giang hồ, có điều khi tu luyện tới xuất thần nhập hóa, vậy uy lực vô cùng kinh khủng, tỷ như Nam Thương Hạ Hầu thị.
Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị đơn giản trực tiếp, uy lực bá đạo nhưng bí pháp nguyên thần của Lâm Diệp trước mắt lại mang đậm sắc thái Ma đạo, vô cùng tà ác quỷ dị.
Còn điều thứ hai khiến bọn họ khiếp sợ là cách hành xử của Lâm Diệp này, đúng là không cố kỵ điều gì, bá đạo tới cực hạn.
Những năm gần đây Ma đạo suy thoái, mọi người trước nay chỉ nghe tới những anh tài tuấn kiệt của Chính đạo chém giết tà ma ngoại đạo nào đó, được giang hồ ca tụng, ngược lại rất hiếm khi nghe thấy đệ tử kiệt xuất phái nào bị Ma đạo giết chết.
Có vẻ như ngoài trận Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, Bái Nguyệt Giáo thể hiện uy thế bá đạo, Ma đạo đã rất hiếm khi cứng rắn như vậy.
Thế nhưng giờ Sở Hưu vô cùng gọn gàng linh hoạt xử lý ba đệ tử kiệt xuất thế hệ trẻ của Thuần Dương Đạo Môn, đúng là vô cùng quả quyết.
Trước đó một đệ tử tuấn kiệt trẻ tuổi đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất của Thuần Dương Đạo Môn bị hai đao của Lý Phi Liêm giết chết. Lần này tới Tiểu Phàm Thiên, Cửu Hoa Thành mang theo bốn đệ tử trẻ tuổi, sau khi từ Tiểu Phàm Thiên trở về dẫu sao trong bọn họ cũng có một hai người bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.
Giờ thì hay rồi, bốn người trực tiếp bị Lâm Diệp giết chết ba. Thuần Dương Đạo Môn lần này e rằng phải hộc máu.
Chứng kiến ba đệ tử Thuần Dương Đạo Môn bị giết chết ngay trước mặt mình, ánh mắt Quảng Ninh đạo nhân cũng lóe lên vẻ tức giận.
Đạo môn đồng khí liên chi. Ba người này đều là hậu bối trong Đạo môn, thế nhưng lại bị giết chết ngay trước mặt mình. Bất luận đúng sai ra sao, rõ ràng Quảng Ninh đạo nhân không thể không nói một lời.
Chứng kiến hành động của Quảng Ninh đạo nhân, tay Sở Hưu đặt lên Hận Đao phía sau, thản nhiên nói: “Quảng Ninh đạo trưởng, trong thiên hạ này mọi chuyện đều phải giảng đạo lý.
Chương 668 Uy thế của Ma đạo 2
Ngươi mở miệng đưa một bậc thang cho mọi người cùng xuống, ta sẽ nể mặt. Nhưng ba tên ngu ngốc này đã nói tới không còn đường lui nữa, ngươi bảo ta làm thế nào đây?
Người, giờ ta đã giết. Nếu Đạo môn muốn gây sự với ta, vậy ta cũng đón tiếp thôi. Nói câu này hơi cuồng vọng, tông sư võ đạo ư? Ta đã giao đấu với đâu chỉ một hai người!”
Một số người từng tham gia trận chiến sở Hắc Ma Tháp lập tức liên tưởng tới chuyện lần trước. Thủ tọa Đạt Ma Viện Hư Hành bị chính bảy thanh ma đao quỷ dị sau lưng Lâm Diệp đánh trọng thương.
Mọi người xung quanh không ai biết cái giá phải trả khí sử dụng bảy thanh ma đao này. Dù sao theo bọn họ thấy, lực uy hiếp của Sở Hưu đã không khác gì tông sư võ đạo.
Ngay lúc giương cung bạt kiếm này Hoàng Phủ Duy Minh giữ chặt Quảng Ninh đạo nhân lại, trầm giọng truyền âm: “Quảng Ninh đạo trưởng, đừng xúc động. Ngươi cũng đã nói rồi mà, sau khi tiến vào Tiểu Phàm Thiên mọi người không phải đến để trừ ma vệ đạo. Đám người Thuần Dương Đạo Môn tự tìm đường chết, ngươi đã quan tâm giúp đỡ hết lòng rồi, giờ còn muốn nhúng tay sâu hơn nữa hay sao?
Nghe lời khuyên của ta đi, chuyện này dừng ở đây thôi. tên Lâm Diệp kia là tuấn kiệt do nhánh Ẩn Ma bồi dưỡng ra, đừng coi hắn như tiểu bối bình thường.
Thực lực Hư Hành ngươi cũng biết rồi đó, tu vi Kim Cương Phật Diễm trấn tà tru ma, khi đối địch với võ giả tu luyện ma công uy thế tăng cường ba phần, thế nhưng Hư Hành cũng trọng thương dưới ma đao của tiểu tử này.
Cho dù ngươi không nghĩ đến mình cũng phải nghĩ cho Chân Vũ Giáo các ngươi chứ.
Một khi ngươi gặp vấn đề gì trong Tiểu Phàm Thiên, vậy hai đệ tử trẻ tuổi của Chân Vũ Giáo các ngươi sẽ không còn chỗ dựa nữa.”
Lần này Uất Trì Phong lại không đổ thêm dầu vào lửa, chỉ khuyên nhủ: “Đúng đấy lão đạo, ngươi phải tỉnh toán một chút, cho dù ngươi có muốn động thủ với tên tiểu tử kia cũng không cần phải vội. Sau này còn cơ hội, không cần gấp.”
Hoàng Phủ Duy Minh cùng Uất Trì Phong đương nhiên không có hảo tâm suy nghĩ thay cho Quảng Ninh đạo nhân. Bọn họ giữ Quảng Ninh đạo nhân lại là vì sợ Quảng Ninh đạo nhân giao thủ với Lâm Diệp thật, không ai phá trận, bọn họ cũng chẳng vào được sơn cốc.
Một nơi giữ được trận pháp hoàn chỉnh sau đại kiếp nạn thượng cổ như vậy, bên trong chắc chắn không ít đồ tốt.
Quảng Ninh đạo nhân không phải người của Thuần Dương Đạo Môn, hắn cũng nghe theo lời khuyên.
Cuối cùng Quảng Ninh đạo nhân buông lỏng cánh tay cầm đạo kiếm ra, quay người lại không nói một lời tiếp tục phá trận.
Mọi người xung quanh thấy cảnh này cũng thở phào một hơi. Dù sao khi Quảng Ninh đạo nhân đang khai mở trận pháp bọn họ cũng có thể đi theo húp miếng canh.
Nếu Quảng Ninh đạo nhân giao thủ ngươi chết ta sống với Lâm Diệp, bọn họ chỉ có thể đứng xem, thậm chí canh cũng chẳng húp được.
Trong số mọi người ở đây chỉ có Lã Phụng Tiên lén lút lau mồ hôi lạnh.
Sở huynh có vẻ càng ngày càng bá đạo, hình như sau khi hắn dùng thân phận Ma đạo lộ diện phong cách hành xử đều gần với Ma đạo hơn. Không, phải nói còn quyết liệt bá đạo hơn cả Ma đạo.
Quảng Ninh đạo nhân quay người tiếp tục phá giải trận pháp. Khoảng một canh giờ sau, trận pháp trong sơn cốc phát ra một tiếng vang nhẹ, tỏa ra ánh sáng vạn trượng.
Mọi người xung quanh hai mắt sáng lên, trận pháp đã khai mở.
Theo trận pháp giải khai, cửa vào sơn cốc lại phát sinh chút thay đổi.
Toàn bộ cửa vào như một mặt nước dậy sóng, Quảng Ninh đạo nhân dẫn đầu vươn tay ra, trực tiếp xuyên qua làn sóng gợn, không có bất cứ dị thường gì. Tiếp đó hắn trực tiếp bước vào mặt nước dậy sóng kia.
Đám người Uất Trì Phong thấy thế cũng bước vào, sau mặt nước gợn sóng là một mùi thơm ngạt ập tới. Cảnh tượng hiện ra trước mắt mọi người là một khung trời chim hót hoa nở, đẹp đẽ như thế ngoại đào viên.
Trong Tiểu Phàm Thiên đại đa số cảnh tượng đều là khung cảnh cũ nát, cũng như Linh Bảo Quan và Hắc Ma Tháp mà Sở Hưu đi qua lúc trước, đều đã tan hoang không ra hình dang gì nữa.
Còn trong sơn cốc trước mắt lại được bảo tồn cực kỳ hoàn hảo, đập vào mắt là suối cầu nhỏ, chim hót hoa nở, khung cảnh như trong cõi tiên.
Có điều trong sơn cốc có lớp lớp sương mù, khiến mọi người không thể nhìn rõ sự vật phía trước, có điều vẫn thấy rõ những đình đài lầu các phía xa.
Mọi người ở đây lập tức phấn chấn tinh thần, trong Tiểu Phàm Thiên rất hiếm thấy di tích bảo tồn hoàn chỉnh như vậy. Bảo tồn càng hoàn chỉnh chứng minh lợi ích trong đó càng nhiều. Lần này xem như bọn họ nhặt được bảo vật rồi.
Mọi người nghĩ vậy cũng lập tức chạy vào trong sơn cốc. Hình ảnh đập vào mắt là một cây cầu nhỏ cùng một con sông nhỏ rộng chừng vài trượng.
Có điều nước sông lại đục ngầu, không nhìn rõ bên trong có gì.
Cây cầu nhỏ kia cực kỳ tinh xảo, bên trên khắc đầy các loại phù văn, bên cầu còn có một tảng đá lớn.
Quảng Ninh đạo nhân đi phía trước nhất nhìn chằm chằm vào phù văn trên cầu, lông mày nhíu chặt, không tiếp tục tiến lên.
Uất Trì Phong cùng Hoàng Phủ Duy Minh biết Quảng Ninh đạo nhân chắc chắn đã phát hiện điều gì, cho nên cả hai đều không thúc giục.
Có điều cây cây kia thật sự rất nhỏ, chỉ vừa cho một người đi qua. Hai người sẽ hơi chen chúc. Cho nên võ giả phía sau mặc dù gấp nhưng cũng không dám bảo ba người tránh ra để mình lên trước.
Sở Hưu ngược lại có thực lực này, y âm thầm thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật nhìn vào cây cầu cùng nước sông một cái, ánh mắt lập tức tràn ngập sắc thái kỳ dị, thân hình không hành động, chỉ ngoan ngoãn đứng sau lưng ba người.
Có điều trong đám người lại có một ít kẻ không đợi được. Con sông nhỏ này chỉ rộng vài trượng, đối với cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất mà nói, nhảy một cái là qua.
Cho nên một số võ giả ở đây không nhịn được, phát lực trực tiếp nhảy qua bên kia bờ sông.
Có điều ngay khi thân hình của hắn vừa tới khúc sông, biến cố lại đột nhiên phát sinh.
Nước sông vốn đục ngầu đột nhiên biến thành một màu nâng vàng quỷ dị, như dầu mỡ hay nước tương, tỏa ra một mùi hôi thối khó ngửi.
Mọi người ở đây đều từng ngửi qua mùi này, đó là mùi thối của xác chết!
Rốt cuộc nước sông vàng nâu mang theo mùi thối của xác chết là thứ gì, mọi người thật sự không dám tưởng tượng. Điểm khiến người ta thật sự sợ hãi là nước sông đột nhiên dâng lên từng vòng xoáy, hơn mười thứ như ác linh tuôn ra từ trong nước sông.
Những thứ này diện mạo trắng bệch như bị đói bụng mấy trăm năm, chỉ còn lại một lớp da dính trên bộ xương.
Còn thân thể của chúng lại trong suốt, trên người dính đầy nước màu nâu vàng kiêm, trong thân thể trong suốt kia còn có thể nhìn thấy được bộ xương đen kịt ở trong.
Bị những thứ quỷ dị này dính vào, bất luận võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất kia phóng thích cương khí bản thân ra sao cũng vô dụng. Thời gian không tới một hơi sau, hắn đã bị những sinh vật quỷ dị này cuốn lấy, sau đó cưỡng ép kéo vào trong sông thi thể màu vàng nâu.
Nước của con sông thi thể cuộn lên, dưới tiếng thét thê thảm của võ giả kia, thân thể của hắn bị nước sông ăn mòn, cũng biến thành dạng trong suốt. Chỉ có xương cốt của hắn còn chưa biến thành đen, còn diện mạo hắn đã y hệt những ác linh kia.
Chương 669 Hoàng Tuyền, Nại Hà, Tam Sinh
Một lát sau, võ giả kia hoàn toàn bị đồng hóa, cùng những thứ như ác linh kia chìm lại vào trong nước. Mặt nước thi thể màu vàng nâu ẩn dưới mặt sông, con sông lại trở lại như trước, đục ngầu nhưng vô cùng yên tĩnh.
Nhưng mọi người xung quanh đều lui lại một bước, ánh mắt vô cùng hoảng sợ.
Dưới mặt sông nhìn như yên tĩnh đó lại ẩn tàng loại ác linh oan hồn quỷ dị như vậy!
Mọi người ở đây chín thành chín xuất thân đại thế gia đại phái, cũng coi như người từng trải việc đời, đã chứng kiến đủ loại linh thú hung thú tà ma quỷ quái.
Thế nhưng con sông trước mắt ẩn chứa đầy những oan hồn ác linh, rốt cuộc đây là thứ gì?
Sở Hưu ở bên cạnh im lặng đứng đó, thật ra vừa rồi y sử dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật quan sát đã phát hiện có điểm không đúng.
Trong nước sông có trận pháp cấm chế ngăn cản, cho dù Sở Hưu vận dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật cũng không cách nào nhìn rõ cục diện trong đó.
Có điều Sở Hưu lại nhìn ra con sông này ẩn chứa cảm xúc tiêu cực hết sức cường đại cùng tinh thần lực cực kỳ nồng đậm, cho nên y rất cẩn thận, không xuất thủ.
Uất Trì Phong vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Lão đạo, đây là là ma quỷ gì vậy?”
Cảnh tượng vừa rồi khiến Uất Trì Phong kiêng dè không thôi. Hắn căn bản không nhìn rõ nội tình những oan hồn ác linh kia, của ó điều một số oan hồn ác linh tỏa ra dao động tinh thần rõ ràng không kém hơn tông sư võ đạo!
Quảng Ninh đạo nhân trầm giọng nói: “Ngươi từng nghe nói tới nước Hoàng Tuyền, cầu Nại Hà chưa?”
Uất Trì Phong giật mình, ngay cả giọng nói cũng biến đổi.
“Ngươi nói cái gì? Nước sông này là nước Hoàng Tuyền, cầu kia là cầu Nại Hà? Chẳng lẽ chúng ta đang ở Địa Ngục à?”
Mọi người xung quanh nghe được câu này toàn thân phát lạnh.
Thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết nay lại đột nhiên xuất hiện trước mắt của ngươi, cho dù tông sư võ đạo như Uất Trì Phong cũng không thể giữ bình tĩnh nổi.
Quảng Ninh đạo nhân liếc nhìn hắn một cái rồi nói: “Đừng có kinh hãi thế, ta chỉ hỏi ngươi có nghe nói không thôi. Ai bảo ngươi đây là nước Hoàng Tuyền, cầu Nại Hà?”
Uất Trì Phong cả giận: “Không phải thì ngươi hỏi làm gì?”
Quảng Ninh đạo nhân trầm giọng nói: “Nơi này mặc dù không phải nước Hoàng Tuyền cùng cầu Nại Hà nhưng lại được mô phỏng theo nước Hoàng
Tuyền cùng cầu Nại Hà.
Nước sông này ngưng tụ vô số thi khí âm tà, đồng thời còn bố trí trận pháp. Chỉ cần có ai rơi vào trong nước sông lập tức sẽ bị nước Hoàng Tuyền tràn ngập thi khí rút sạch sinh cơ, tinh thần lực cũng không tiêu tán mà bám vào thân thể còn sót lại, bị đồng hóa thành một ác linh trong đó.
Ta chưa từng nghe có trận pháp nào tà ác quỷ dị như vậy, chỉ có cây cầu nhỏ có khắc phù văn giải chú kia là an toàn.”
Uất Trì Phong bừng tỉnh hiểu ra, hắn đột nhiên chỉ vào tảng đá nói: “Vậy hòn đá kia chính là đá Tam Sinh hả?”
Quảng Ninh đạo nhân gật đầu nói: “Theo lý mà nói đây cũng là một món dị bảo. Nó được một vị đại sư luyện khí phối hợp với một bị đại sư bói toán dùng thủ đoạn kỳ dị luyện chế ra. Kết hợp với lực lượng của phù văn trên cầu Nại Hà nó có thể tính ra bản nguyên kiếp trước của ngươi, nhưng vật này chắc hẳn không tính được tương lai.
Cho dù đại sư bói toán thực lực cao cường muốn suy đoán tương lai, cho dù chỉ là một chuyện rất nhỏ cũng phải tiêu hao thọ nguyên cùng tâm huyết bản thân.
Đây chỉ là một món pháp khí mà người ta luyện chế ra mà thôi, có thể xem cho vui chứ đừng coi là thật.”
Nói xong, Quảng Ninh đạo nhân chủ động đi tới đặt tay lên đá Tam Sinh. Một tia sáng lập tức bao phủ lấy hắn, một lát sau lại biến mất.
Uất Trì Phong nghi hoặc: “Lão đạo, ngươi thấy gì không?”
Quảng Ninh đạo nhân cười cười lắc đầu nói: “Quả nhiên không thấy tương lai, có điều ta thấy một hòa thượng. Chẳng lẽ kiếp trước ta là hòa thượng?”
Hai giới Đạo Phật mặc dù đều là tông môn Chính đạo, có điều Đao Phật vốn không hợp nhau. Cho dù người tính cách hiền lành như Quảng Ninh đạo nhân khi gặp hòa thượng Đại Quang Minh Tự cũng chẳng có thái độ tốt lành gì, thậm chí thái độ đối xử còn kém hơn cả võ giả Ma đạo như Sở Hưu. Có thể thấy thù hận giữa hai giới Đạo Phật lớn đến mức nào.
Sau khi không có uy hiếp của Ma đạo, hai giới Đạo Phật là xung đột nhiều nhất.
Cho nên nếu kiếp trước Quảng Ninh đạo nhân này là hòa thượng, vậy thật sự rất thú vị.
Chỉ có điều Quảng Ninh đạo nhân đã nói thứ này chỉ là pháp khí, không thể coi là thật. Dù sao không ai dám nói mình hoàn toàn tin tưởng chuyện kiếp trước kiếp này tương lai luân hồi.
Uất Trì Phong cũng tới chạm vào tảng đá trên bờ sông, sau đó hắn lắc đầu nói: “Thứ này đúng là không chuẩn, làm sao kiếp trước lão tử lại là một thư sinh được?”
Nói xong hắn cùng Quảng Ninh đạo nhân bước lên cầu Nại Hà, sang bờ sông bên kia.
Người phía sau cũng lần lượt bước vào, tiện tay sờ lên đá Tam Sinh.
Bất kể thứ này có đúng hay không, xem cho vui là được.
Đến phiên Lã Phụng Tiên, sắc mặt của hắn khá kỳ quái.
Lạc Phi Hồng lấy làm lạ hỏi: “Lã huynh, ngươi thấy ai?”
Lã Phụng Tiên gãi đầu một cái nói: “Ta thấy chính ta. Ta cầm thần binh Vô Song mặc chiến giáp đứng đó, có điều không thấy rõ gương mặt.”
Lạc Phi Hồng chớp mắt nói: “Không đúng, ta lại cảm thấy người ngươi thấy hẳn là Lã Ôn Hầu.
Chẳng phải mọi người đều nói ngươi là Ôn Hầu chuyển thế ư? Không khéo kiếp trước ngươi là Lã Ôn Hầu thật thì sao?”
Lã Phụng Tiên nhún vai, hắn cũng không biết.
Phải biết hắn đã tận mắt chứng kiến chân linh Lã Ôn Hầu vỡ vụn, cuối cùng dung nhập vào cơ thể mình. Nếu kiếp trước mình là Lã Ôn Hầu, vậy mảnh vỡ chân linh dung nhập vào cơ thể mình rốt cuộc là của ai?
Lã Phụng Tiên cũng không hứng thú lắm với chuyện này, có điều sau khi Lạc Phi Hồng sờ vào đá tam sinh xong, sắc mặt nàng lại đỏ lên.
Lã Phụng Tiên lấy làm lại: “Kiếp trước ngươi là ai?”
Lã Phụng Tiên không nói gì, chỉ đẩy Lã Phụng Tiên một cái, giọng tức tối: “Hỏi nhiều như vậy làm gì? Không biết nữ nhân có một số bí mật không nói được hay sao? Đi mau đi, đừng chậm trễ nữa.”
Nhìn thấy bộ dáng này của Lạc Phi Hồng, Lã Phụng Tiên lại càng hiếu kỳ. Có điều tính cách hắn đơn thuần, nếu Lạc Phi Hồng đã không nói hắn cũng không hỏi nhiều.
Sở Hưu đi cùng một nhóm người phía sau Lã Phụng Tiên đạp lên cầu Nại Hà.
Những người khác đều cảm thấy hứng thú với đá Tam Sinh kia, Sở Hưu lại chẳng mấy để tâm.
Người khác không biết kiếp trước của mình là ai, nhưng Sở Hưu lại biết.
Có điều khi tới chỗ đá Tam Sinh, Sở Hưu cũng vô thức sờ lên đá Tam Sinh một cái. Một tia sáng lập tức bao phủ lấy Sở Hưu, có điều xuất hiện trước mắt y lại không phải bộ dáng Lâm Diệp như trong suy nghĩ của hắn, cũng không phải bất cứ vật gì khác, mà là không có bất cứ thứ gì.
Trước mắt Sở Hưu chỉ là một khoảng hư vô, hoàn toàn trống rỗng.
Chuyện này khiến Sở Hưu lấy làm lạ. Bất luận thật hay giả, vì sao những người khác chạm vào đá Tam Sinh sẽ xuất hiện hình ảnh một người còn mình chỉ nhìn thấy một phiến hư vô? Chẳng lẽ vì mình xuyên qua thế giới này tới đây?
Có điều Sở Hưu cũng chẳng mấy để tâm. Đám người phía sau thấy Sở Hưu dừng lại hơi nhiều âm thầm bàn tán chửi mắng. Đương nhiên bọn họ chỉ dám
hạ giọng nói nhỏ.
Sở Hưu cũng chẳng lưu tâm, trực tiếp quay người định rời khỏi. Có điều ngay khi y vừa xoay người, trên đá Tam Sinh lại xuất hiện một vết nứt, hoàn toàn không còn linh khí!
Chương 670 Quái vật 1
Đá Tam Sinh đột nhiên nứt vỡ khiến Sở Hưu sửng sốt. Đám người phía sau còn tưởng Sở Hưu vì tiếng bàn tán của bọn họ cho nên phẫn nộ động tay động chân mới khiến đá Tam Sinh nứt vỡ.
Nhưng e ngại uy thế trước đó của Sở Hưu, bọn họ không dám nói gì thêm. Có điều cũng có kẻ thầm nhủ: cái tên Ma đạo này đúng là hẹp hòi, xem ra sau này phải cẩn thận Lâm Diệp này một chút, ngàn vạn lần đừng nói xấu trước mặt y.
Sở Hưu nhíu mày, mình không thấy gì trên đá Tam Sinh, hơn nữa mình vừa xem xong đá Tam Sinh lại nứt vỡ. Chuyện quỷ dị này khiến Sở Hưu không khỏi cảm thấy khó chịu.
Có điều giờ không phải lúc suy nghĩ mấy chuyện này, trong Tiểu Phàm Thiên kiếm lợi lộc mới là quan trọng nhất.
Đám người Quảng Ninh đạo nhân phía trước đi rất chậm, những người đằng sau cũng không dám sốt ruột, chỉ sợ gặp chuyện quỷ dị gì đó.
Trước đó bọn họ còn cho rằng nơi này chim hót hoa nở, là thế ngoại đào nguyên, chắc chắn là nơi ở của đại tông môn chính đạo nào đó.
Nhưng sau đó bọn họ nhìn thấy Hoàng Tuyền quỷ dị kia, sau khi đi qua cầu Nại Hà, bọn họ đã hoàn toàn vứt suy nghĩ này ra sau đầu.
Nơi này đâu phải chỗ ở của đại tông môn Chính đạo ẩn thế gì chứ, rõ ràng là một ma quật vô cùng quỷ dị mới đúng.
Mọi người tiếp tục đi tới, đình đài lầu các vốn giấu trong sương mù cũng dần xuất hiện trước mắt mọi người.
Trước đó bọn họ còn cảm thấy đình đài lầu các kia mang theo chút tiên khí, có điều giờ bọn họ chỉ cảm thấy một luồng quỷ khí lạnh lẽo.
Xuất hiện trước mắt mọi người là một kiến trúc lớn hoàn chỉnh. Mặc dù tất cả các kiến trúc đều vô cùng hùng vĩ nhưng phía ngoài được sơn đen kịt, phủ kín những phù văn kỳ dị, khiến người ta vừa nhìn vào đã có cảm giác phiền muộn.
Trên cung điện đầu tiên có một tấm bảng trắng viết bốn chữ lớn Cực Lạc Ma Cung!
Quảng Ninh đạo nhân nhíu mày, hắn cũng coi như người kiến thức uyên bác, trong Chân Vũ Giáo cũng cất giữ rất nhiều điển tịch thượng cổ. Có điều hắn thật sự chưa từng nghe nói tới Cực Lạc Ma Cung này.
Chẳng qua nhìn quy mô của di tích cùng trận pháp cường đại bên ngoài, nước Hoàng Tuyền cầu Nại Hà quỷ dị, Cực Lạc Ma Cung này chắc chắn là đại phái Ma đạo đỉnh cao thời thượng cổ.
Uất Trì Phong đi đầu đẩy cửa lớn của cung điện ra. Bạch Hổ Sát Thần Cương sắc bén tới cực điểm được hắn thi triển tới cực hạn, toàn thân đều như binh khí.
Cánh cửa lớn được đẩy ra, bên trong không có nguy hiểm gì. Có điều cảnh tượng trong đó lại vượt ngoài tưởng tượng của mọi người.
Bên ngoài nhìn rất chỉnh tề nhưng trong đại điện lại cực kỳ lộn xộn, bàn ghế rải rác khắp nơi trên mặt đất. Chính giữa đại điện hẳn thờ phụng một bức tượng gì đó, có điều lúc này đã bị dọn đi, chỉ để lại chút dấu vết.
Mọi người ở đây liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ đều có một cảm giác kỳ dị, dường như người của Cực Lạc Ma Cung này bỏ đi cực kỳ vội vàng, thậm chí từ vết tích của bọn họ có thể nhìn ra vạn năm trước võ giả của Cực Lạc Ma Cung vô cùng hốt hoảng, như chỉ chậm chút thôi sẽ lập tức mất mạng.
Trong đại điện rất nhiều thứ được dời đi, trên mặt đất cũng đủ các thứ linh tinh vứt toán loạn.
Mọi người lục lọi một hồi vẫn không phát hiện vật gì có giá trị, bèn tiếp tục thăm dò về phía trước.
Phía sau đại điện là một loạt lầu các cung điện. Những nơi này bình thường là nơi bế quan cùng chỗ ở của của đệ tử Cực Lạc Ma Cung, có nơi còn là võ khố hay đan phường. Đây mới là khu vực quý giá nhất trong toàn bộ Côn Luân Ma Giáo.
Có điều khi mọi người bước vào khu vực này lập tức cảm thấy sương mù ở nơi này đậm đặc hơn so với ở bên kia cầu Nại Hà nhiều, thậm chí tới mức không thấy rõ được gương mặt.
May mà lực cảm giác của mọi người chỉ bị áp chế một chút, không quá nghiêm trọng.
Quảng Ninh đạo nhân nhíu mày nói: “Mọi người cẩn thận một chút, người trong Cực Lạc Ma Cung rời đi có vẻ rất quỷ dị vội vàng cho nên bọn họ chưa đóng trận pháp lại. Rất nhiều thứ bọn họ cũng không mang đi.
Những thứ đó nếu không nắm chắc tốt nhất đừng động vào. Nếu không một khi khiến trận pháp khởi động sẽ chẳng dễ chịu gì đâu, vừa hại người lại vừa hại mình.”
Quảng Ninh đạo nhân suy nghĩ cho bọn họ, những trận pháp thượng cổ vốn vô cùng quỷ dị, đặc biệt là Cực Lạc Ma Cung này càng thêm tà ác quỷ dị, cho dù là hắn cũng phải thận trọng.
Có điều mọi người xung quanh lại không nghĩ như vậy. Đối với bọn họ mà nói, có tranh cướp với tông sư võ đạo như Quảng Ninh đạo nhân cũng chỉ chịu thiệt mà thôi, bọn họ chỉ muốn uống chút nước canh mà thôi.
Lúc này nếu chiếm trước tiên cơ kiếm được một món bảo bối cũng coi như có lời.
Mặc dù cũng có nguy hiểm, thế nhưng ai cũng biết đạo lý cầu phú quý trong nguy hiểm. Người người đều sợ chết, khi lợi ích đặt ngay trước mắt, con người lại chẳng sợ chết nữa.
Bọn họ đều là người vô cùng quả quyết, nếu tính cách đắn đo do dự đã chẳng tu luyện được tới cảnh giới hiện tại.
Nhìn biểu cảm trên gương mặt mọi người xung quanh, Quảng Ninh đạo nhân không khỏi lắc đầu.
Uất Trì Phong cười lạnh nói: “Lão đạo, ngươi quan tâm tới bọn họ làm gì? Đám người này tự tìm đường chết ngươi cũng chẳng cản được đâu. Đến lúc đó nếu bọn họ gặp bất trắc gì tự có sư môn bọn họ đau lòng, không tới phiên ngươi thương xót cho bọn họ.”
Quảng Ninh đạo nhân không nói gì, chỉ thận trọng thăm dò. Vừa đi, Quảng Ninh đạo nhân vừa cau mày: “Cực Lạc Ma Cung này thật kỳ quái, trận pháp được bảo tồn quá hoàn chỉnh.”
Hoàng Phủ Duy Minh ở bên cạnh nói: “Nếu Cực Lạc Ma Cung này ngày trước là đại phái Ma đạo, vậy cũng có chút căn cơ, có thể tiếp tục tồn tại trong đại kiếp nạn thượng cổ cũng rất bình thường thôi.”
Quảng Ninh đạo nhân lắc đầu nói: “Ban đầu ta cũng nghĩ như vậy, có điều sau đó ta lại phát hiện có điểm không đúng. Ngươi nhìn tình cảnh bên trong đại điện rồi đó. Đám đệ tử Cực Lạc Ma Cung vội vàng bỏ trốn, rõ ràng đã tới thời khắc cực kỳ nguy cấp mới khiến một đại phái ma đạo nóng nảy như vậy.
Nếu trận pháp của Cực Lạc Ma Cung thật sự cường đại như vậy, có thể gánh chịu được đại kiếp nạn thiên địa, vậy lúc trước đệ tử Cực Lạc Ma Cung cần gì phải vội vàng bỏ trốn như vậy? Bọn họ cứ yên ổn ở trong trận pháp không được à?
Thật ra bần đạo tiến vào Tiểu Phàm Thiên đã là lần thứ ba, thăm dò di tích Tiểu Phàm Thiên vài lần. Tất cả di tích hoặc nhiều hoặc ít đều hư hỏng mức độ bất đồng, vốn không có di tích nào không chút hư hại như lần này.
Sự tình khác thường tất có gian trá. Dù sao theo bần đạo thấy Cực Lạc Ma Cung này rất không đúng, rất không thích hợp.”
Đúng lúc này đám người bỗng có tiếng kêu nhẹ. Mọi người giật mình, lao nhao nhìn theo hướng đó.
Chỉ thấy trong đám người, một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất chân tay luống cuống nói: “Sư huynh ta không thấy đâu nữa rồi! Vừa rồi hắn còn sau lưng ta, nhưng đi được một lúc đã không thấy người đâu nữa rồi!”
Có khoảng bảy tám mươi người trước trước sau sau tiến vào sơn cốc, nhìn một chút là thấy được hết.
Thái độ Hoàng Phủ Duy Minh cũng tương tự Uất Trì Phong. Chuyện trừ ma vệ đạo như vậy có lẽ trong thời đỉnh phong Hoàng Phủ thị sẽ làm, có điều giờ lại lười làm.
Chỉ cần Lâm Diệp kia đừng động vào lợi ích bọn họ, bọn họ cũng lười đi trêu chọc Lâm Diệp kia.
Hơn nữa giờ xem ra Lâm Diệp kia cũng tương đối hiểu quy củ, chỉ đứng yên một bên không có hành động gì. Mặc dù hắn có thực lực đánh trọng thương một tông sư võ đạo nhưng không cuồng ngạo đến mức coi mình là tông sư võ đạo.
Chỉ có điều bọn họ không biết, nếu Sở Hưu thật sự có thực lực tùy ý đánh trọng thương tông sư võ đạo, sao y phải lưu lại mấy đối thủ cạnh tranh này làm gì?
Bảy thanh ma đao tiêu hao quá lớn. Lúc trước Sở Hưu xuất một đao đánh trọng thương Hư Hành chỉ vì hắn và Hư Hành đã giao đấu hồi lâu, hơn nữa còn dùng Diệt Hồn Tiễn làm trọng thương nguyên thần của Hư Hành, lúc này mới đột ngột xuất thủ thành công.
Nếu mặt đối mặt xuất thủ, một khi bảy thanh ma đao bị đối thủ ngăn cản, Sở Hưu lại không có thực lực xuất tiếp đao thứ hai, vậy tiếp đó y chỉ có thể chạy trốn.
Cho nên đừng nhìn Sở Hưu cõng bảy thanh ma đao, bộ dáng rất dọa người. Thực tế đọa người thì đúng nhưng bảy thanh ma đao này Sở Hưu sẽ không tùy ý vận dụng, kể cả Hận Đao mà y nắm chắc lớn nhất.
Ngay lúc Tiểu Phàm Thiên sắp khai mở cấm chế của sơn cốc, ba đạo sĩ trẻ tuổi của Thuần Dương Đạo Môn đồng thời tới đây.
Trong Tiểu Phàm Thiên đại đa số đều là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất tranh đoạt. Thực lực Ngũ Khí Triều Nguyên đã là khá thấp.
MẶc dù một số người như Lạc Phi Hồng, Nhan Phi Yên cũng là Ngũ Khí Triều Nguyên, có điều các nàng đều là tuấn kiệt trẻ tuổi đứng trên Long Hổ Bảng, thực lực thậm chí còn mạnh hơn võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất bình thường một chút. Rõ ràng những đạo sĩ trẻ tuổi của Thuần Dương Đạo Môn này mặc dù thực lực không yếu nhưng cũng không thể sánh vai với đám người Nhan Phi Yên và Lạc Phi Hồng.
Có điều ba đạo sĩ trẻ tuổi này mặc dù thực lực không mạnh nhưng lại hết sức to gan.
Thấy Sở Hưu đứng thẳng nơi đó, một người tiến tới hừ lạnh nói: “Hạng hung đồ Ma đạo như tên này sao chư vị lại ngồi yên nhìn hắn tiêu đao như vậy. Chẳng lẽ sau khi tiến vào Tiểu Phàm Thiên chư vị mất cả tấm lòng trừ ma vệ đạo, chỉ lo kiếm lợi thôi à?”
Mọi người ở đây thần sắc quái dị liếc mắt nhìn nhau, sao đạo sĩ của Thuần
Dương Đạo Môn lại kém tính tế như vậy? Ai tiến vào Tiểu Phàm Thiên này mà chẳng phải để kiếm lợi, đi trừ ma vệ đạo ở đây mới là không bình thường chứ?
Huống hồ nếu thực lực Lâm Diệp không ra sao bọn họ cũng chẳng để ý ra tay trừ ma vệ đạo, kiếm chút thanh danh cho bản thân, cũng bớt đi một đối thủ cạnh tranh.
Nhưng vấn đề là cái vị mà bọn họ muốn ‘trừ ma vệ đạo’ kia vừa mới đánh trọng thương Hư Hành thủ tọa Đạt Ma Viện của Đại Quang Minh Tự. Bản thân hắn cũng là tuấn kiệt trong nhánh Ẩn Ma, tới tìm loại người như vậy trừ ma vệ đạo? Chán sống rồi à?
Ba võ giả Thuần Dương Đạo Môn này thấy mọi người ở đây không phản ứng, ngược lại lại thấy kỳ quái.
Chính Tà thề không đội trời chung mới đúng, sao thái độ đám người này lạnh nhạt như vậy?
Một đệ tử trẻ tuổi của Thuần Dương Đạo Môn mở miệng nói với Quảng Ninh đạo nhân: “Quảng Ninh tiền bối...”
Có điều hắn còn chưa nói ra miệng, Quảng Ninh đạo nhân vốn luôn chậm rãi lúc này lại giành trước: “Ta biết các ngươi muốn nói gì. Đám tiểu bối các ngươi tu luyện tới ngày được đi ra xông xáo giang hồ đã rất không dễ rồi, đừng lôi cái điệu bộ của lão già Chân Dương Tử kia ra giang hồ.
Chuyện trừ ma vệ đạo giờ không tới phiên các ngươi quan tâm. Đứng yên một chỗ mà nhìn là được.”
Võ giả Thuần Dương Đạo Môn kia cứng cổ nói: “Nhưng nếu không ai quan tâm, giang hồ to lớn này lấy ai ra chủ trì công bằng chính nghĩa?
Ngày trước Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ tiền bối của Chân Vũ Giáo đứng ra trong lúc ma diễm phủ kín giang hồ, như vậy mới là chuẩn mực cho chúng ta. Chẳng lẽ giờ Chân Vũ Giáo quên lời dạy bảo của Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ tiền bối ngàytrước rồi à?”
Bị một võ giả nói thẳng ngay trước mặt như vậy, cho dù tính tình Quảng Ninh đạo nhân có tốt đến đâu sắc mặt cũng đã đen kịt.
Nể tình cùng trong Tam Đại Đạo Môn hắn mở chủ động chỉ điểm, không ngờ võ giả tiểu bối này lại không biết điều như vậy.
Uất Trì Phong ở bên cạnh cười hắc hắc nói: “Lão đạo, ngươi nói nhiều như vậy người ta đã chẳng nhận ân tình của ngươi thì thôi, lại còn giáo huấn ngược lại ngươi.
Cách hành xử của đám Thuần Dương Đạo Môn này đúng là cực kỳ cứng rắn, cũng tương đương Đại Quang Minh Tự rồi đấy. Không, thậm chí còn cứng rắn hơn cả Đại Quang Minh Tự rồi.”
Quảng Ninh đạo nhân mặt đen kịt nói: “Nhánh Thuần Dương Đạo Môn thật ra mới là truyền thừa xa xưa nhất trong Đạo môn ta. Ngày trước tổ sư Đạo môn ta Lã Thuần Dương truyền lại nhánh Thuần Dương Đạo Môn, tông chỉ vốn là truyền đạo độ người, tùy tính tiêu dao.
Nhưng liên tiếp vài đời sau các chưởng giáo đều là người cố chấp, nắm Thuần Dương Cương Khí tinh khiết trong tay nhưng trong mắt không chứa được nửa hạt cát, vô cùng cực đoan bá đạo. Chính vì vậy mới khiến Thuần Dương Đạo Môn biến thành bộ dáng như hiện nay.”
Trong Tam Đại Đạo Môn đương thời thực ra lúc đầu mạnh nhất là Thuần Dương Đạo Môn.
Thân là tông môn được truyền thừa từ Lã Thuần Dương, một trong những tổ sư của Đạo môn, khi cường thịnh Thuần Dương Đạo Môn có thể coi là đứng đầu Chính đạo.
Có điều liên tiếp vài đời chưởng giáo hành động cố chấp khiến phong cách Thuần Dương Đạo Môn hoàn toàn thay đổi, gây nên vô số thù hằn trên giang hồ. Giờ mặc dù vẫn cường thịnh nhưng lại không cách nào so sánh với thời điểm đỉnh phong.
Còn thời cường thịnh của Chân Vũ Giáo không cần phải bàn, chính là khi Chân Vũ Giáo xuất hiện Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ.
Kể cả sau khi Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ cùng Độc Cô Duy Ngã mất tíc, Chân Vũ Giáo vẫn cường thịnh một thời gian rất dài. Khi đó cho dù Đại Quang Minh Tự cũng trực tiếp thừa nhận vị trí đứng đầu Chính đạo của Chân Vũ Giáo.
Có điều hào quang của Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ chỉ tồn tại khoảng trăm năm. Chân Vũ Giáo không còn cường giả chí cường như Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ, xuống dốc là chuyện tất nhiên. Cho nên tới giờ trong Tam Đại Đạo Môn, người thật sự đứng đầu là Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ.
Thiên Sư Phủ không phải cường thịnh chỉ vì một người mà do Thiên Sư Phủ tích lũy lâu ngày, tới lúc bộc phát mới có thành quả như hiện tại.
HƠn nữa nhìn lại Trương Thừa Trinh, nếu không có gì bất ngờ, đời sau Thiên Sư Phủ vẫn sẽ cường thịnh.
Giữa Tam Đại Đạo Môn không có tranh đoạt đạo thống kịch liệt, giữa ba môn phái cũng coi như có chút tình cảm hương hỏa. Cho nên Quảng Ninh đạo nhân mới hảo tâm mở miệng chỉ điểm.
Nhưng nếu võ giả tiểu bối kia không nhận ân tình, Quảng Ninh đạo nhân cũng chẳng có cách nào. Hắn đâu thể chấp nhặt với một tiểu bối được.
Có điều Quảng Ninh đạo nhân không có ý kiến nhưng có người lại rất ý kiến. Tỷ như Sở Hưu.
Y đã ngoan ngoãn thành thật đứng đó không trêu ai chọc ai, đã ẩn nhẫn lắm rồi, không ngờ còn có người chủ động tới trêu chọc y.
Sở Hưu dùng ánh mắt băng lãnh nhìn ba đệ tử trẻ tuổi của Thuần Dương Đạo Môn, lạnh lùng nói: “Trừ ma vệ đạo? Ba tên tiểu tốt không biết điều cũng xứng nói bốn chữ này ư?
Hôm nay ta đứng ngay đây. Ta muốn xem xem rốt cuộc các ngươi định làm sao để diệt trừ tên ma là ta, lại làm sao để bảo vệ đạo của các ngươi?”
Dứt lời sát cơ của Sở Hưu ầm ầm hàng lâm. Sát ý lạnh lẽo khiến ba đệ tử Thuần Dương Đạo Môn như rơi vào hầm băng, toàn thân phát lạnh.
Suốt con đường phát triển dưới tay Sở Hưu đã có vô số mạng người. Những trực tiếp gián tiếp chết trong tay Sở Hưu đã nhiều tới mức chính y cũng không đếm nổi.
Sát khí cấp bậc này căn bản không phải thứ ba võ giả mới vào đời có thể chịu nổi.
Chương 667 Uy thế của Ma đạo 1
Tính khí Sở Hưu trước nay chưa bao giờ tốt, bị người ta mắng mà không cãi lại không phải thói quen của y.
Huống hồ hiện giờ y đang dùng thân phận Ma đạo xuất hiện, không phách lối một chút, không tùy tiện một tẹo sao gọi là Ma đạo được?
Dưới uy áp sát khí của Sở Hưu, ba võ giả Thuần Dương Đạo Môn tẻ tuổi mặc dù run lẩy bẩy nhưng vẫn ngẩng đầu lộ ra vẻ bất khuất.
Ba người này luôn miệng trừ ma vệ đạo, trong mắt những người khác đám đệ tử Thuần Dương Đạo Môn cứ như đầu óc có vấn đề. Nhưng thực tế đối với đệ tử Thuần Dương Đạo Môn đây là đạo của họ, là tín ngưỡng của họ, là tín niệm mà từ nhỏ đến lớn bọn họ luôn được tuyên truyền.
Nói lại thì Thuần Dương Đạo Môn có suy nghĩ cố chấp như vậy không chỉ vì tính cách vài đời chưởng giáo của bọn họ mà còn vì địa vị bản thân Thuần Dương Đạo Môn.
Ngày trước Thuần Dương Đạo Môn là người đứng đầu Đạo môn trong thiên hạ, thậm chí cầm đầu cả Chính đạo. Chuyện trừ ma vệ đạo người khác có thể mặc kệ nhưng bọn họ nhất định phải quản. Bọn họ cũng muốn dùng cách này để duy trì địa vị bản thân.
Chỉ tiếc trên giang hồ này không trắng thì đen, Thuần Dương Đạo Môn làm vậy ngoại trừ kết thù kết oán càng nhiều với giới Ma đạo, ngoại ra không có lợi ích thực tế gì lớn với bản thân môn phái.
Cũng như hiện tại bọn họ trêu chọc vào Sở Hưu, Sở Hưu không phải Quảng Ninh đạo nhân, đương nhiên không nuông chiều bọn họ.
Thấy bên kia Sở Hưu có vẻ định động thủ giết người, Quảng Ninh đạo nhân cũng không lo được chuyện phá trận, vội vàng nói: “Lâm tiểu hữu, nể mặt lão đạo ta một chút, ba vãn bối Đạo môn này không hiểu chuyện, ngươi không cần chấp nhặt.
Bọn họ không biết bên trong Tiểu Phàm Thiên này cái gì mới là quan trọng nhất, nhưng chẳng lẽ ngươi cũng không biết ư? Giết chết bọn họ ngoại trừ đắc tội nặng nề với Thuần Dương Đạo Môn, ngoài ra không có ích lợi gì với ngươi.”
Quảng Ninh đạo nhân thật sự là người hiền từ.
Chuyện lần này vốn cho chính Thuần Dương Đạo Môn phạm vào tật xấu, tự tìm đường chết. Quảng Ninh đạo nhân có thể coi như không nhìn thấy, tiếp tục phá trận là được.
Hơn nữa lúc trước hắn đã chỉ điểm ba đệ tử Thuần Dương Đạo Môn, để bọn họ biết điều một chút, không nên gây chuyện, thế nhưng chính bọn họ không nghe.
Cho nên giờ cho dù Quảng Ninh đạo nhân coi như không thấy cũng là hắn đã quan tâm giúp đỡ rồi.
Thế nhưng Quảng Ninh đạo nhân vẫn mở miệng nói chuyện giúp họ, như vậy đã rất hiền hậu.
Nhưng Quảng Ninh đạo nhân đã có hảo tâm, ba võ giả Thuần Dương Đạo Môn kia lại chẳng hề cảm kích, một kẻ trong đó tức giận nói: “Quảng Ninh tiền bối, ngài không ra tay tru sát tên hung đồ Ma đạo này thì thôi còn luôn miệng gọi tiểu hữu. Đây có phải việc tông môn Chính đạo ta nên làm hay không?
Chúng ta mặc dù thực lực thấp nhưng không phải kẻ sợ chết. Nếu hung đồ Ma đạo này dám động đến chúng ta, ngày sau các trưởng bối sư môn Thuần Dương Đạo Môn đương nhiên sẽ báo thù cho chúng ta!”
Sở Hưu giờ đã biết vì sao ngày trước cái tên hạng tư tiền nhiệm trên Long Hổ Bảng, Lý Phi Liêm vốn vô cùng ẩn nhẫn giấu tài vì sao lại ra tay giết chết thiên tài của Thuần Dương Đạo Môn.
Đám người này đúng là chẳng lưu lại đường lui cho người khác, nhất quyết đẩy mọi chuyện vào cục diện không chết không thôi.
Vừa rồi Quảng Ninh đạo nhân đã mở miệng hòa giải, hắn là tiền bối giang hồ nhưng vẫn nói năng bình đẳng với Sở Hưu, thể diện mọi người đều không trở ngại gì. Huống hồ hiện giờ tại đây chỉ có hắn mới phá được trận pháp trong sơn cốc, Sở Hưu cũng không muốn vạch mặt với hắn.
Cho nên chỉ cần ba người này nhận thua, Sở Hưu sẽ chỉ giáo huấn một chút nhưng vẫn lưu lại cho họ một mạng.
Nhưng giờ ba người này rõ ràng đang ép Sở Hưu giết bọn họ.
Nhìn Quảng Ninh đạo nhân, Sở Hưu dùng giọng trầm trầm nói: “Quảng Ninh đạo trưởng, ngài là người hiểu chuyện, nơi này không phải chiến trường Đại chiến chính ma, ta cũng không cố ý gây chuyện.
Nhưng lại có một số kẻ không nhịn được tự tìm đường chết, vậy chẳng trách được ta.
Có người chỉ thắng vào mũi ta nói muốn giết ta để trừ ma vệ đạo, nếu ta không làm gì, vậy uy nghiêm Ma đạo ta ở đâu?”
Lời vừa dứt, Quảng Ninh đạo nhân lập tức biến sắc, hắn thậm chí đã nắm chặt đạo kiếm trong tay, vội vàng nói: “Đợi đã...”
Nhưng đáng tiếc đã muộn, đối phó với ba võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên, Sở Hưu chẳng tốn bao công sức.
Một tay phất lên, tinh thần lực hóa thành dây đàn huyền cầm, theo Sở Hưu đàn tấu, chỉ trong chốc lát tiếng đàn bộc phát, tum, đưa tang hoàng tuyền!
Hiện giờ tinh thần lực của Sở Hưu đã vượt qua đại đa số tông sư võ đạo, đối phó với ba tông sư võ đạo quả thật là nghiền ép.
Chỉ trong chớp mắt, ba võ giả Thuần Dương Đạo Môn thất khiếu chảy máu, Thuần Dương Cương Khí không hề chống cự được chút nào, lập tức bị tinh thần lực cường đại xuyên thẳng qua.
Ba võ giả Thuần Dương Đạo Môn ngã lăn xuống đất, thậm chí không kịp kêu lên một tiếng. Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người xung quanh trong lòng phát lạnh.
Một là khiếp sợ với thủ đoạn giết người quỷ dị của Lâm Diệp kia.
Xưa nay công kích về mặt tinh thần luôn khó phòng ngự nhất. Bí pháp nguyên thần vốn rất hiếm thấy trên giang hồ, có điều khi tu luyện tới xuất thần nhập hóa, vậy uy lực vô cùng kinh khủng, tỷ như Nam Thương Hạ Hầu thị.
Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị đơn giản trực tiếp, uy lực bá đạo nhưng bí pháp nguyên thần của Lâm Diệp trước mắt lại mang đậm sắc thái Ma đạo, vô cùng tà ác quỷ dị.
Còn điều thứ hai khiến bọn họ khiếp sợ là cách hành xử của Lâm Diệp này, đúng là không cố kỵ điều gì, bá đạo tới cực hạn.
Những năm gần đây Ma đạo suy thoái, mọi người trước nay chỉ nghe tới những anh tài tuấn kiệt của Chính đạo chém giết tà ma ngoại đạo nào đó, được giang hồ ca tụng, ngược lại rất hiếm khi nghe thấy đệ tử kiệt xuất phái nào bị Ma đạo giết chết.
Có vẻ như ngoài trận Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, Bái Nguyệt Giáo thể hiện uy thế bá đạo, Ma đạo đã rất hiếm khi cứng rắn như vậy.
Thế nhưng giờ Sở Hưu vô cùng gọn gàng linh hoạt xử lý ba đệ tử kiệt xuất thế hệ trẻ của Thuần Dương Đạo Môn, đúng là vô cùng quả quyết.
Trước đó một đệ tử tuấn kiệt trẻ tuổi đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất của Thuần Dương Đạo Môn bị hai đao của Lý Phi Liêm giết chết. Lần này tới Tiểu Phàm Thiên, Cửu Hoa Thành mang theo bốn đệ tử trẻ tuổi, sau khi từ Tiểu Phàm Thiên trở về dẫu sao trong bọn họ cũng có một hai người bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.
Giờ thì hay rồi, bốn người trực tiếp bị Lâm Diệp giết chết ba. Thuần Dương Đạo Môn lần này e rằng phải hộc máu.
Chứng kiến ba đệ tử Thuần Dương Đạo Môn bị giết chết ngay trước mặt mình, ánh mắt Quảng Ninh đạo nhân cũng lóe lên vẻ tức giận.
Đạo môn đồng khí liên chi. Ba người này đều là hậu bối trong Đạo môn, thế nhưng lại bị giết chết ngay trước mặt mình. Bất luận đúng sai ra sao, rõ ràng Quảng Ninh đạo nhân không thể không nói một lời.
Chứng kiến hành động của Quảng Ninh đạo nhân, tay Sở Hưu đặt lên Hận Đao phía sau, thản nhiên nói: “Quảng Ninh đạo trưởng, trong thiên hạ này mọi chuyện đều phải giảng đạo lý.
Chương 668 Uy thế của Ma đạo 2
Ngươi mở miệng đưa một bậc thang cho mọi người cùng xuống, ta sẽ nể mặt. Nhưng ba tên ngu ngốc này đã nói tới không còn đường lui nữa, ngươi bảo ta làm thế nào đây?
Người, giờ ta đã giết. Nếu Đạo môn muốn gây sự với ta, vậy ta cũng đón tiếp thôi. Nói câu này hơi cuồng vọng, tông sư võ đạo ư? Ta đã giao đấu với đâu chỉ một hai người!”
Một số người từng tham gia trận chiến sở Hắc Ma Tháp lập tức liên tưởng tới chuyện lần trước. Thủ tọa Đạt Ma Viện Hư Hành bị chính bảy thanh ma đao quỷ dị sau lưng Lâm Diệp đánh trọng thương.
Mọi người xung quanh không ai biết cái giá phải trả khí sử dụng bảy thanh ma đao này. Dù sao theo bọn họ thấy, lực uy hiếp của Sở Hưu đã không khác gì tông sư võ đạo.
Ngay lúc giương cung bạt kiếm này Hoàng Phủ Duy Minh giữ chặt Quảng Ninh đạo nhân lại, trầm giọng truyền âm: “Quảng Ninh đạo trưởng, đừng xúc động. Ngươi cũng đã nói rồi mà, sau khi tiến vào Tiểu Phàm Thiên mọi người không phải đến để trừ ma vệ đạo. Đám người Thuần Dương Đạo Môn tự tìm đường chết, ngươi đã quan tâm giúp đỡ hết lòng rồi, giờ còn muốn nhúng tay sâu hơn nữa hay sao?
Nghe lời khuyên của ta đi, chuyện này dừng ở đây thôi. tên Lâm Diệp kia là tuấn kiệt do nhánh Ẩn Ma bồi dưỡng ra, đừng coi hắn như tiểu bối bình thường.
Thực lực Hư Hành ngươi cũng biết rồi đó, tu vi Kim Cương Phật Diễm trấn tà tru ma, khi đối địch với võ giả tu luyện ma công uy thế tăng cường ba phần, thế nhưng Hư Hành cũng trọng thương dưới ma đao của tiểu tử này.
Cho dù ngươi không nghĩ đến mình cũng phải nghĩ cho Chân Vũ Giáo các ngươi chứ.
Một khi ngươi gặp vấn đề gì trong Tiểu Phàm Thiên, vậy hai đệ tử trẻ tuổi của Chân Vũ Giáo các ngươi sẽ không còn chỗ dựa nữa.”
Lần này Uất Trì Phong lại không đổ thêm dầu vào lửa, chỉ khuyên nhủ: “Đúng đấy lão đạo, ngươi phải tỉnh toán một chút, cho dù ngươi có muốn động thủ với tên tiểu tử kia cũng không cần phải vội. Sau này còn cơ hội, không cần gấp.”
Hoàng Phủ Duy Minh cùng Uất Trì Phong đương nhiên không có hảo tâm suy nghĩ thay cho Quảng Ninh đạo nhân. Bọn họ giữ Quảng Ninh đạo nhân lại là vì sợ Quảng Ninh đạo nhân giao thủ với Lâm Diệp thật, không ai phá trận, bọn họ cũng chẳng vào được sơn cốc.
Một nơi giữ được trận pháp hoàn chỉnh sau đại kiếp nạn thượng cổ như vậy, bên trong chắc chắn không ít đồ tốt.
Quảng Ninh đạo nhân không phải người của Thuần Dương Đạo Môn, hắn cũng nghe theo lời khuyên.
Cuối cùng Quảng Ninh đạo nhân buông lỏng cánh tay cầm đạo kiếm ra, quay người lại không nói một lời tiếp tục phá trận.
Mọi người xung quanh thấy cảnh này cũng thở phào một hơi. Dù sao khi Quảng Ninh đạo nhân đang khai mở trận pháp bọn họ cũng có thể đi theo húp miếng canh.
Nếu Quảng Ninh đạo nhân giao thủ ngươi chết ta sống với Lâm Diệp, bọn họ chỉ có thể đứng xem, thậm chí canh cũng chẳng húp được.
Trong số mọi người ở đây chỉ có Lã Phụng Tiên lén lút lau mồ hôi lạnh.
Sở huynh có vẻ càng ngày càng bá đạo, hình như sau khi hắn dùng thân phận Ma đạo lộ diện phong cách hành xử đều gần với Ma đạo hơn. Không, phải nói còn quyết liệt bá đạo hơn cả Ma đạo.
Quảng Ninh đạo nhân quay người tiếp tục phá giải trận pháp. Khoảng một canh giờ sau, trận pháp trong sơn cốc phát ra một tiếng vang nhẹ, tỏa ra ánh sáng vạn trượng.
Mọi người xung quanh hai mắt sáng lên, trận pháp đã khai mở.
Theo trận pháp giải khai, cửa vào sơn cốc lại phát sinh chút thay đổi.
Toàn bộ cửa vào như một mặt nước dậy sóng, Quảng Ninh đạo nhân dẫn đầu vươn tay ra, trực tiếp xuyên qua làn sóng gợn, không có bất cứ dị thường gì. Tiếp đó hắn trực tiếp bước vào mặt nước dậy sóng kia.
Đám người Uất Trì Phong thấy thế cũng bước vào, sau mặt nước gợn sóng là một mùi thơm ngạt ập tới. Cảnh tượng hiện ra trước mắt mọi người là một khung trời chim hót hoa nở, đẹp đẽ như thế ngoại đào viên.
Trong Tiểu Phàm Thiên đại đa số cảnh tượng đều là khung cảnh cũ nát, cũng như Linh Bảo Quan và Hắc Ma Tháp mà Sở Hưu đi qua lúc trước, đều đã tan hoang không ra hình dang gì nữa.
Còn trong sơn cốc trước mắt lại được bảo tồn cực kỳ hoàn hảo, đập vào mắt là suối cầu nhỏ, chim hót hoa nở, khung cảnh như trong cõi tiên.
Có điều trong sơn cốc có lớp lớp sương mù, khiến mọi người không thể nhìn rõ sự vật phía trước, có điều vẫn thấy rõ những đình đài lầu các phía xa.
Mọi người ở đây lập tức phấn chấn tinh thần, trong Tiểu Phàm Thiên rất hiếm thấy di tích bảo tồn hoàn chỉnh như vậy. Bảo tồn càng hoàn chỉnh chứng minh lợi ích trong đó càng nhiều. Lần này xem như bọn họ nhặt được bảo vật rồi.
Mọi người nghĩ vậy cũng lập tức chạy vào trong sơn cốc. Hình ảnh đập vào mắt là một cây cầu nhỏ cùng một con sông nhỏ rộng chừng vài trượng.
Có điều nước sông lại đục ngầu, không nhìn rõ bên trong có gì.
Cây cầu nhỏ kia cực kỳ tinh xảo, bên trên khắc đầy các loại phù văn, bên cầu còn có một tảng đá lớn.
Quảng Ninh đạo nhân đi phía trước nhất nhìn chằm chằm vào phù văn trên cầu, lông mày nhíu chặt, không tiếp tục tiến lên.
Uất Trì Phong cùng Hoàng Phủ Duy Minh biết Quảng Ninh đạo nhân chắc chắn đã phát hiện điều gì, cho nên cả hai đều không thúc giục.
Có điều cây cây kia thật sự rất nhỏ, chỉ vừa cho một người đi qua. Hai người sẽ hơi chen chúc. Cho nên võ giả phía sau mặc dù gấp nhưng cũng không dám bảo ba người tránh ra để mình lên trước.
Sở Hưu ngược lại có thực lực này, y âm thầm thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật nhìn vào cây cầu cùng nước sông một cái, ánh mắt lập tức tràn ngập sắc thái kỳ dị, thân hình không hành động, chỉ ngoan ngoãn đứng sau lưng ba người.
Có điều trong đám người lại có một ít kẻ không đợi được. Con sông nhỏ này chỉ rộng vài trượng, đối với cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất mà nói, nhảy một cái là qua.
Cho nên một số võ giả ở đây không nhịn được, phát lực trực tiếp nhảy qua bên kia bờ sông.
Có điều ngay khi thân hình của hắn vừa tới khúc sông, biến cố lại đột nhiên phát sinh.
Nước sông vốn đục ngầu đột nhiên biến thành một màu nâng vàng quỷ dị, như dầu mỡ hay nước tương, tỏa ra một mùi hôi thối khó ngửi.
Mọi người ở đây đều từng ngửi qua mùi này, đó là mùi thối của xác chết!
Rốt cuộc nước sông vàng nâu mang theo mùi thối của xác chết là thứ gì, mọi người thật sự không dám tưởng tượng. Điểm khiến người ta thật sự sợ hãi là nước sông đột nhiên dâng lên từng vòng xoáy, hơn mười thứ như ác linh tuôn ra từ trong nước sông.
Những thứ này diện mạo trắng bệch như bị đói bụng mấy trăm năm, chỉ còn lại một lớp da dính trên bộ xương.
Còn thân thể của chúng lại trong suốt, trên người dính đầy nước màu nâu vàng kiêm, trong thân thể trong suốt kia còn có thể nhìn thấy được bộ xương đen kịt ở trong.
Bị những thứ quỷ dị này dính vào, bất luận võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất kia phóng thích cương khí bản thân ra sao cũng vô dụng. Thời gian không tới một hơi sau, hắn đã bị những sinh vật quỷ dị này cuốn lấy, sau đó cưỡng ép kéo vào trong sông thi thể màu vàng nâu.
Nước của con sông thi thể cuộn lên, dưới tiếng thét thê thảm của võ giả kia, thân thể của hắn bị nước sông ăn mòn, cũng biến thành dạng trong suốt. Chỉ có xương cốt của hắn còn chưa biến thành đen, còn diện mạo hắn đã y hệt những ác linh kia.
Chương 669 Hoàng Tuyền, Nại Hà, Tam Sinh
Một lát sau, võ giả kia hoàn toàn bị đồng hóa, cùng những thứ như ác linh kia chìm lại vào trong nước. Mặt nước thi thể màu vàng nâu ẩn dưới mặt sông, con sông lại trở lại như trước, đục ngầu nhưng vô cùng yên tĩnh.
Nhưng mọi người xung quanh đều lui lại một bước, ánh mắt vô cùng hoảng sợ.
Dưới mặt sông nhìn như yên tĩnh đó lại ẩn tàng loại ác linh oan hồn quỷ dị như vậy!
Mọi người ở đây chín thành chín xuất thân đại thế gia đại phái, cũng coi như người từng trải việc đời, đã chứng kiến đủ loại linh thú hung thú tà ma quỷ quái.
Thế nhưng con sông trước mắt ẩn chứa đầy những oan hồn ác linh, rốt cuộc đây là thứ gì?
Sở Hưu ở bên cạnh im lặng đứng đó, thật ra vừa rồi y sử dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật quan sát đã phát hiện có điểm không đúng.
Trong nước sông có trận pháp cấm chế ngăn cản, cho dù Sở Hưu vận dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật cũng không cách nào nhìn rõ cục diện trong đó.
Có điều Sở Hưu lại nhìn ra con sông này ẩn chứa cảm xúc tiêu cực hết sức cường đại cùng tinh thần lực cực kỳ nồng đậm, cho nên y rất cẩn thận, không xuất thủ.
Uất Trì Phong vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Lão đạo, đây là là ma quỷ gì vậy?”
Cảnh tượng vừa rồi khiến Uất Trì Phong kiêng dè không thôi. Hắn căn bản không nhìn rõ nội tình những oan hồn ác linh kia, của ó điều một số oan hồn ác linh tỏa ra dao động tinh thần rõ ràng không kém hơn tông sư võ đạo!
Quảng Ninh đạo nhân trầm giọng nói: “Ngươi từng nghe nói tới nước Hoàng Tuyền, cầu Nại Hà chưa?”
Uất Trì Phong giật mình, ngay cả giọng nói cũng biến đổi.
“Ngươi nói cái gì? Nước sông này là nước Hoàng Tuyền, cầu kia là cầu Nại Hà? Chẳng lẽ chúng ta đang ở Địa Ngục à?”
Mọi người xung quanh nghe được câu này toàn thân phát lạnh.
Thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết nay lại đột nhiên xuất hiện trước mắt của ngươi, cho dù tông sư võ đạo như Uất Trì Phong cũng không thể giữ bình tĩnh nổi.
Quảng Ninh đạo nhân liếc nhìn hắn một cái rồi nói: “Đừng có kinh hãi thế, ta chỉ hỏi ngươi có nghe nói không thôi. Ai bảo ngươi đây là nước Hoàng Tuyền, cầu Nại Hà?”
Uất Trì Phong cả giận: “Không phải thì ngươi hỏi làm gì?”
Quảng Ninh đạo nhân trầm giọng nói: “Nơi này mặc dù không phải nước Hoàng Tuyền cùng cầu Nại Hà nhưng lại được mô phỏng theo nước Hoàng
Tuyền cùng cầu Nại Hà.
Nước sông này ngưng tụ vô số thi khí âm tà, đồng thời còn bố trí trận pháp. Chỉ cần có ai rơi vào trong nước sông lập tức sẽ bị nước Hoàng Tuyền tràn ngập thi khí rút sạch sinh cơ, tinh thần lực cũng không tiêu tán mà bám vào thân thể còn sót lại, bị đồng hóa thành một ác linh trong đó.
Ta chưa từng nghe có trận pháp nào tà ác quỷ dị như vậy, chỉ có cây cầu nhỏ có khắc phù văn giải chú kia là an toàn.”
Uất Trì Phong bừng tỉnh hiểu ra, hắn đột nhiên chỉ vào tảng đá nói: “Vậy hòn đá kia chính là đá Tam Sinh hả?”
Quảng Ninh đạo nhân gật đầu nói: “Theo lý mà nói đây cũng là một món dị bảo. Nó được một vị đại sư luyện khí phối hợp với một bị đại sư bói toán dùng thủ đoạn kỳ dị luyện chế ra. Kết hợp với lực lượng của phù văn trên cầu Nại Hà nó có thể tính ra bản nguyên kiếp trước của ngươi, nhưng vật này chắc hẳn không tính được tương lai.
Cho dù đại sư bói toán thực lực cao cường muốn suy đoán tương lai, cho dù chỉ là một chuyện rất nhỏ cũng phải tiêu hao thọ nguyên cùng tâm huyết bản thân.
Đây chỉ là một món pháp khí mà người ta luyện chế ra mà thôi, có thể xem cho vui chứ đừng coi là thật.”
Nói xong, Quảng Ninh đạo nhân chủ động đi tới đặt tay lên đá Tam Sinh. Một tia sáng lập tức bao phủ lấy hắn, một lát sau lại biến mất.
Uất Trì Phong nghi hoặc: “Lão đạo, ngươi thấy gì không?”
Quảng Ninh đạo nhân cười cười lắc đầu nói: “Quả nhiên không thấy tương lai, có điều ta thấy một hòa thượng. Chẳng lẽ kiếp trước ta là hòa thượng?”
Hai giới Đạo Phật mặc dù đều là tông môn Chính đạo, có điều Đao Phật vốn không hợp nhau. Cho dù người tính cách hiền lành như Quảng Ninh đạo nhân khi gặp hòa thượng Đại Quang Minh Tự cũng chẳng có thái độ tốt lành gì, thậm chí thái độ đối xử còn kém hơn cả võ giả Ma đạo như Sở Hưu. Có thể thấy thù hận giữa hai giới Đạo Phật lớn đến mức nào.
Sau khi không có uy hiếp của Ma đạo, hai giới Đạo Phật là xung đột nhiều nhất.
Cho nên nếu kiếp trước Quảng Ninh đạo nhân này là hòa thượng, vậy thật sự rất thú vị.
Chỉ có điều Quảng Ninh đạo nhân đã nói thứ này chỉ là pháp khí, không thể coi là thật. Dù sao không ai dám nói mình hoàn toàn tin tưởng chuyện kiếp trước kiếp này tương lai luân hồi.
Uất Trì Phong cũng tới chạm vào tảng đá trên bờ sông, sau đó hắn lắc đầu nói: “Thứ này đúng là không chuẩn, làm sao kiếp trước lão tử lại là một thư sinh được?”
Nói xong hắn cùng Quảng Ninh đạo nhân bước lên cầu Nại Hà, sang bờ sông bên kia.
Người phía sau cũng lần lượt bước vào, tiện tay sờ lên đá Tam Sinh.
Bất kể thứ này có đúng hay không, xem cho vui là được.
Đến phiên Lã Phụng Tiên, sắc mặt của hắn khá kỳ quái.
Lạc Phi Hồng lấy làm lạ hỏi: “Lã huynh, ngươi thấy ai?”
Lã Phụng Tiên gãi đầu một cái nói: “Ta thấy chính ta. Ta cầm thần binh Vô Song mặc chiến giáp đứng đó, có điều không thấy rõ gương mặt.”
Lạc Phi Hồng chớp mắt nói: “Không đúng, ta lại cảm thấy người ngươi thấy hẳn là Lã Ôn Hầu.
Chẳng phải mọi người đều nói ngươi là Ôn Hầu chuyển thế ư? Không khéo kiếp trước ngươi là Lã Ôn Hầu thật thì sao?”
Lã Phụng Tiên nhún vai, hắn cũng không biết.
Phải biết hắn đã tận mắt chứng kiến chân linh Lã Ôn Hầu vỡ vụn, cuối cùng dung nhập vào cơ thể mình. Nếu kiếp trước mình là Lã Ôn Hầu, vậy mảnh vỡ chân linh dung nhập vào cơ thể mình rốt cuộc là của ai?
Lã Phụng Tiên cũng không hứng thú lắm với chuyện này, có điều sau khi Lạc Phi Hồng sờ vào đá tam sinh xong, sắc mặt nàng lại đỏ lên.
Lã Phụng Tiên lấy làm lại: “Kiếp trước ngươi là ai?”
Lã Phụng Tiên không nói gì, chỉ đẩy Lã Phụng Tiên một cái, giọng tức tối: “Hỏi nhiều như vậy làm gì? Không biết nữ nhân có một số bí mật không nói được hay sao? Đi mau đi, đừng chậm trễ nữa.”
Nhìn thấy bộ dáng này của Lạc Phi Hồng, Lã Phụng Tiên lại càng hiếu kỳ. Có điều tính cách hắn đơn thuần, nếu Lạc Phi Hồng đã không nói hắn cũng không hỏi nhiều.
Sở Hưu đi cùng một nhóm người phía sau Lã Phụng Tiên đạp lên cầu Nại Hà.
Những người khác đều cảm thấy hứng thú với đá Tam Sinh kia, Sở Hưu lại chẳng mấy để tâm.
Người khác không biết kiếp trước của mình là ai, nhưng Sở Hưu lại biết.
Có điều khi tới chỗ đá Tam Sinh, Sở Hưu cũng vô thức sờ lên đá Tam Sinh một cái. Một tia sáng lập tức bao phủ lấy Sở Hưu, có điều xuất hiện trước mắt y lại không phải bộ dáng Lâm Diệp như trong suy nghĩ của hắn, cũng không phải bất cứ vật gì khác, mà là không có bất cứ thứ gì.
Trước mắt Sở Hưu chỉ là một khoảng hư vô, hoàn toàn trống rỗng.
Chuyện này khiến Sở Hưu lấy làm lạ. Bất luận thật hay giả, vì sao những người khác chạm vào đá Tam Sinh sẽ xuất hiện hình ảnh một người còn mình chỉ nhìn thấy một phiến hư vô? Chẳng lẽ vì mình xuyên qua thế giới này tới đây?
Có điều Sở Hưu cũng chẳng mấy để tâm. Đám người phía sau thấy Sở Hưu dừng lại hơi nhiều âm thầm bàn tán chửi mắng. Đương nhiên bọn họ chỉ dám
hạ giọng nói nhỏ.
Sở Hưu cũng chẳng lưu tâm, trực tiếp quay người định rời khỏi. Có điều ngay khi y vừa xoay người, trên đá Tam Sinh lại xuất hiện một vết nứt, hoàn toàn không còn linh khí!
Chương 670 Quái vật 1
Đá Tam Sinh đột nhiên nứt vỡ khiến Sở Hưu sửng sốt. Đám người phía sau còn tưởng Sở Hưu vì tiếng bàn tán của bọn họ cho nên phẫn nộ động tay động chân mới khiến đá Tam Sinh nứt vỡ.
Nhưng e ngại uy thế trước đó của Sở Hưu, bọn họ không dám nói gì thêm. Có điều cũng có kẻ thầm nhủ: cái tên Ma đạo này đúng là hẹp hòi, xem ra sau này phải cẩn thận Lâm Diệp này một chút, ngàn vạn lần đừng nói xấu trước mặt y.
Sở Hưu nhíu mày, mình không thấy gì trên đá Tam Sinh, hơn nữa mình vừa xem xong đá Tam Sinh lại nứt vỡ. Chuyện quỷ dị này khiến Sở Hưu không khỏi cảm thấy khó chịu.
Có điều giờ không phải lúc suy nghĩ mấy chuyện này, trong Tiểu Phàm Thiên kiếm lợi lộc mới là quan trọng nhất.
Đám người Quảng Ninh đạo nhân phía trước đi rất chậm, những người đằng sau cũng không dám sốt ruột, chỉ sợ gặp chuyện quỷ dị gì đó.
Trước đó bọn họ còn cho rằng nơi này chim hót hoa nở, là thế ngoại đào nguyên, chắc chắn là nơi ở của đại tông môn chính đạo nào đó.
Nhưng sau đó bọn họ nhìn thấy Hoàng Tuyền quỷ dị kia, sau khi đi qua cầu Nại Hà, bọn họ đã hoàn toàn vứt suy nghĩ này ra sau đầu.
Nơi này đâu phải chỗ ở của đại tông môn Chính đạo ẩn thế gì chứ, rõ ràng là một ma quật vô cùng quỷ dị mới đúng.
Mọi người tiếp tục đi tới, đình đài lầu các vốn giấu trong sương mù cũng dần xuất hiện trước mắt mọi người.
Trước đó bọn họ còn cảm thấy đình đài lầu các kia mang theo chút tiên khí, có điều giờ bọn họ chỉ cảm thấy một luồng quỷ khí lạnh lẽo.
Xuất hiện trước mắt mọi người là một kiến trúc lớn hoàn chỉnh. Mặc dù tất cả các kiến trúc đều vô cùng hùng vĩ nhưng phía ngoài được sơn đen kịt, phủ kín những phù văn kỳ dị, khiến người ta vừa nhìn vào đã có cảm giác phiền muộn.
Trên cung điện đầu tiên có một tấm bảng trắng viết bốn chữ lớn Cực Lạc Ma Cung!
Quảng Ninh đạo nhân nhíu mày, hắn cũng coi như người kiến thức uyên bác, trong Chân Vũ Giáo cũng cất giữ rất nhiều điển tịch thượng cổ. Có điều hắn thật sự chưa từng nghe nói tới Cực Lạc Ma Cung này.
Chẳng qua nhìn quy mô của di tích cùng trận pháp cường đại bên ngoài, nước Hoàng Tuyền cầu Nại Hà quỷ dị, Cực Lạc Ma Cung này chắc chắn là đại phái Ma đạo đỉnh cao thời thượng cổ.
Uất Trì Phong đi đầu đẩy cửa lớn của cung điện ra. Bạch Hổ Sát Thần Cương sắc bén tới cực điểm được hắn thi triển tới cực hạn, toàn thân đều như binh khí.
Cánh cửa lớn được đẩy ra, bên trong không có nguy hiểm gì. Có điều cảnh tượng trong đó lại vượt ngoài tưởng tượng của mọi người.
Bên ngoài nhìn rất chỉnh tề nhưng trong đại điện lại cực kỳ lộn xộn, bàn ghế rải rác khắp nơi trên mặt đất. Chính giữa đại điện hẳn thờ phụng một bức tượng gì đó, có điều lúc này đã bị dọn đi, chỉ để lại chút dấu vết.
Mọi người ở đây liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ đều có một cảm giác kỳ dị, dường như người của Cực Lạc Ma Cung này bỏ đi cực kỳ vội vàng, thậm chí từ vết tích của bọn họ có thể nhìn ra vạn năm trước võ giả của Cực Lạc Ma Cung vô cùng hốt hoảng, như chỉ chậm chút thôi sẽ lập tức mất mạng.
Trong đại điện rất nhiều thứ được dời đi, trên mặt đất cũng đủ các thứ linh tinh vứt toán loạn.
Mọi người lục lọi một hồi vẫn không phát hiện vật gì có giá trị, bèn tiếp tục thăm dò về phía trước.
Phía sau đại điện là một loạt lầu các cung điện. Những nơi này bình thường là nơi bế quan cùng chỗ ở của của đệ tử Cực Lạc Ma Cung, có nơi còn là võ khố hay đan phường. Đây mới là khu vực quý giá nhất trong toàn bộ Côn Luân Ma Giáo.
Có điều khi mọi người bước vào khu vực này lập tức cảm thấy sương mù ở nơi này đậm đặc hơn so với ở bên kia cầu Nại Hà nhiều, thậm chí tới mức không thấy rõ được gương mặt.
May mà lực cảm giác của mọi người chỉ bị áp chế một chút, không quá nghiêm trọng.
Quảng Ninh đạo nhân nhíu mày nói: “Mọi người cẩn thận một chút, người trong Cực Lạc Ma Cung rời đi có vẻ rất quỷ dị vội vàng cho nên bọn họ chưa đóng trận pháp lại. Rất nhiều thứ bọn họ cũng không mang đi.
Những thứ đó nếu không nắm chắc tốt nhất đừng động vào. Nếu không một khi khiến trận pháp khởi động sẽ chẳng dễ chịu gì đâu, vừa hại người lại vừa hại mình.”
Quảng Ninh đạo nhân suy nghĩ cho bọn họ, những trận pháp thượng cổ vốn vô cùng quỷ dị, đặc biệt là Cực Lạc Ma Cung này càng thêm tà ác quỷ dị, cho dù là hắn cũng phải thận trọng.
Có điều mọi người xung quanh lại không nghĩ như vậy. Đối với bọn họ mà nói, có tranh cướp với tông sư võ đạo như Quảng Ninh đạo nhân cũng chỉ chịu thiệt mà thôi, bọn họ chỉ muốn uống chút nước canh mà thôi.
Lúc này nếu chiếm trước tiên cơ kiếm được một món bảo bối cũng coi như có lời.
Mặc dù cũng có nguy hiểm, thế nhưng ai cũng biết đạo lý cầu phú quý trong nguy hiểm. Người người đều sợ chết, khi lợi ích đặt ngay trước mắt, con người lại chẳng sợ chết nữa.
Bọn họ đều là người vô cùng quả quyết, nếu tính cách đắn đo do dự đã chẳng tu luyện được tới cảnh giới hiện tại.
Nhìn biểu cảm trên gương mặt mọi người xung quanh, Quảng Ninh đạo nhân không khỏi lắc đầu.
Uất Trì Phong cười lạnh nói: “Lão đạo, ngươi quan tâm tới bọn họ làm gì? Đám người này tự tìm đường chết ngươi cũng chẳng cản được đâu. Đến lúc đó nếu bọn họ gặp bất trắc gì tự có sư môn bọn họ đau lòng, không tới phiên ngươi thương xót cho bọn họ.”
Quảng Ninh đạo nhân không nói gì, chỉ thận trọng thăm dò. Vừa đi, Quảng Ninh đạo nhân vừa cau mày: “Cực Lạc Ma Cung này thật kỳ quái, trận pháp được bảo tồn quá hoàn chỉnh.”
Hoàng Phủ Duy Minh ở bên cạnh nói: “Nếu Cực Lạc Ma Cung này ngày trước là đại phái Ma đạo, vậy cũng có chút căn cơ, có thể tiếp tục tồn tại trong đại kiếp nạn thượng cổ cũng rất bình thường thôi.”
Quảng Ninh đạo nhân lắc đầu nói: “Ban đầu ta cũng nghĩ như vậy, có điều sau đó ta lại phát hiện có điểm không đúng. Ngươi nhìn tình cảnh bên trong đại điện rồi đó. Đám đệ tử Cực Lạc Ma Cung vội vàng bỏ trốn, rõ ràng đã tới thời khắc cực kỳ nguy cấp mới khiến một đại phái ma đạo nóng nảy như vậy.
Nếu trận pháp của Cực Lạc Ma Cung thật sự cường đại như vậy, có thể gánh chịu được đại kiếp nạn thiên địa, vậy lúc trước đệ tử Cực Lạc Ma Cung cần gì phải vội vàng bỏ trốn như vậy? Bọn họ cứ yên ổn ở trong trận pháp không được à?
Thật ra bần đạo tiến vào Tiểu Phàm Thiên đã là lần thứ ba, thăm dò di tích Tiểu Phàm Thiên vài lần. Tất cả di tích hoặc nhiều hoặc ít đều hư hỏng mức độ bất đồng, vốn không có di tích nào không chút hư hại như lần này.
Sự tình khác thường tất có gian trá. Dù sao theo bần đạo thấy Cực Lạc Ma Cung này rất không đúng, rất không thích hợp.”
Đúng lúc này đám người bỗng có tiếng kêu nhẹ. Mọi người giật mình, lao nhao nhìn theo hướng đó.
Chỉ thấy trong đám người, một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất chân tay luống cuống nói: “Sư huynh ta không thấy đâu nữa rồi! Vừa rồi hắn còn sau lưng ta, nhưng đi được một lúc đã không thấy người đâu nữa rồi!”
Có khoảng bảy tám mươi người trước trước sau sau tiến vào sơn cốc, nhìn một chút là thấy được hết.