-
Chương 631-635
Chương 631 Nội đấu trong Thanh Long Hội 1
Đoan Mộc Thiên Sơn là nhị long thủ của Thanh Long Hội, thật ra hắn không nổi danh về vũ lực mà là dựa vào đầu óc. Thực tế Đoan Mộc Thiên Sơn không có vũ lực gì, hắn chỉ là nửa tông sư võ đạo.
Nói Đoan Mộc Thiên Sơn là nửa tông sư võ đạo là do lúc trước hắn xung kích Võ Đạo Chân Đan xảy ra sai lầm, khiến cho Chân Đan bị hủy. Nhưng hắn không chết, ngược lại giữ được một chút thực lực, mạnh hơn võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất bình thường nhưng lại không sánh bằng tông sư Võ Đạo Chân Đan chân chính, cho nên hắn xem như nửa tông sư võ đạo.
Đương nhiên vũ lực với Đoan Mộc Thiên Sơn chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, thứ hắn thật sự am hiểu không phải là vũ lực.
Đoan Mộc Thiên Sơn danh hiệu là Bán Thiên Toán, ý là người tính không bằng trời tính. Đoan Mộc Thiên Sơn không phải là trời đương nhiên không thể tính bằng trời được, nhưng hắn lại có thực lực sánh bằng nửa trời tính, cho nên danh hiệu là Bán Thiên Toán. Năng lực bói toán của hắn thậm chí sánh ngang nhưng tông sư chuyên nghiên cứu thiên cơ nhân quả trong Đạo môn và Phật tông.
Hơn nữa Đoan Mộc Thiên Sơn không chỉ am hiểu bói toán, về mặt y đạo trận đạo hay các loại tạp học linh tinh hắn cũng có trình độ không tệ.
Trong Thanh Long Hội, mặc dù Bộ Thiên Nam là đại long thủ có điều chín thành chín số sự vụ đều do Đoan Mộc Thiên Sơn xử lý. Những tạp vụ đó đều do Đoan Mộc Thiên Sơn xử lý. Những sự vụ linh tinh đó bản thân Bộ Thiên Nam không hiểu rõ, hắn cũng lười hao tâm tổn trí. Cho nên trong Thanh Long Hội, thật ra uy vọng của Đoan Mộc Thiên Sơn không kém gì Bộ Thiên Nam. Nếu không có Đoan Mộc Thiên Sơn chống đỡ Thanh Long Hội, e rằng với tính cách như người điên của Bộ Thiên Nam, Thanh Long Hội đã sớm bị hắn làm cho chia năm sẻ bảy.
Hơn nữa Đoan Mộc Thiên Sơn còn rất biết cách nhìn người, không ít sát thủ cao cấp là do Đoan Mộc Thiên Sơn tìm ra.
Tỷ như Hàn Khốc cùng Tống Tiếu.
Hai người liên thủ ngay cả Đoan Mộc Thiên Sơn cũng không phải đối thủ. Nhưng lúc bọn họ chỉ mới là Ngoại Cương cảnh, Đoan Mộc Thiên Sơn đã để ý tới bọn họ, nhắm vào tính cách bản thân họ truyền thụ võ đạo đồng thời chỉ điểm nâng đỡ, do đó mới khiến hai người trở thành hai trong Tứ Đại Huyết Sát của Thanh Long Hội.
Mặc dù thực lực bản thân Đoan Mộc Thiên Sơn không ra sao nhưng đó là do tư chất võ đạo của hắn quá kém, cho dù có vô số thiên tài địa bảo bù đắp cũng vô dụng. Nhưng lý giải và trình độ của hắn về mặt võ đạo lại mạnh hơn phần lớn tông sư võ đạo.
Có thể nói Đoan Mộc Thiên Sơn chính là người bồi dưỡng nên Hàn Khốc cùng
Tống Tiếu hiện tại cho nên hai người mới nghe theo lời Mục Tử Y như vậy. Đối với hai người bọn họ mà nói, người đầu tiên bọn họ trung thành là Đoan Mộc Thiên Sơn, thứ hai mới là Bộ Thiên Nam, bản thân Thanh Long Hội chỉ có thể xếp tới hạng ba.
Sau khi nghe xong, Sở Hưu cau mày nói: “Nếu ngươi đã trở thành nghĩa nữ của Đoan Mộc Thiên Sơn sao lại còn chạy về Bắc Yên? Còn Hàn Khốc cùng Tống Tiếu đều là sát thủ đứng đầu trong Thanh Long Hội, là Tứ Đại Huyết sát, giờ lại phải chạy tới làm đà chủ, chẳng phải lãng phí à?”
Tinh nhuệ chân chính của Thanh Long Hội không phải ở ba mươi sáu phân đà Thiên Cương mà ở trong tổng bộ.
Thiên Tội đà chủ lúc trước chính là người của tổng bộ, tuy hắn bị giáng chức tới phân đà Thiên Tội làm đà chủ, nhưng hắn vẫn luôn luôn nhớ tới tổng bộ, muốn trở về đó.
Còn như hai vị Hàn Khốc và Tống Tiếu, với thực lực bọn họ mà phải tới Bắc Yên làm đà chủ, đây tuyệt đối là giáng chức.
Mục Tử Y cười khổ lắc đầu nói: “Là do nghĩa phụ ta đắc tội với đại long thủ, giờ đang bị phạt bế quan. Tống thúc cùng Hàn thúc là người của nghĩa phụ nên cũng bị đày tới Bắc Yên.”
Tiếp đó Mục Tử Y thuật lại những chuyện nội bộ trong Thanh Long Hội cho Sở Hưu, không hề giấu diếm.
Đại long thủ Yển Nguyệt Thanh Long - Bộ Thiên Nam của Thanh Long Hội có danh tiếng rất lớn trên hắn, có điều tính cách hắn phách lối cuồng ngạo, cũng nổi danh làm việc điên cuồng tùy hứng cũng.
Ngày trước do phân đà Thiên Tội của Thanh Long Hội bị hủy diệt, kẻ này không ngờ lại trực tiếp đánh tới Đại Quang Minh Tự, giao chiến với thủ tọa Vọng Niệm Thiện Đường, Cửu Diệu Long Thụ - Hư Vân, trực tiếp bày tư thế không chết không thôi. Hành động đó của hắn không ngờ lại ép Đại Quang Minh Tự thu tay lại, chuyện này cũng rất nổi tiếng.
Có điều theo Đoan Mộc Thiên Sơn thấy, Bộ Thiên Nam có thỉnh thoảng nổi điên một lần như vậy cũng được, nhưng nếu Bộ Thiên Nam nổi điên nhiều lần vậy chỉ khiến Thanh Long Hội lâm vào tình thế nguy hiểm.
Mục Tử Y lắc đầu nói: “Nghĩa phụ đã nói với ta, đại long thủ càng ngày càng hống hách, dần dần không tự hiểu rõ bản thân.
Trước đây không lâu, đại long thủ không ngờ lại tới trêu chọc Chu Tước Các ở Tây Sở vốn không có thù oán quá lớn với Thanh Long Hội chúng ta, khiến cho song phương kết thù. Đồng thời Thanh Long Hội còn để lộ ý tứ Thanh Long Hội muốn khuếch trương.
Thanh Long Hội truyền thừa nhiều năm như vậy, cứ làm thanh kiếm trên tay người trong giang hồ là được. Như vậy chỉ cần trên giang hồ còn có tranh đấu còn thù oán báo thù, vậy Thanh Long Hội sẽ luôn luôn tồn tại.
Nhưng giờ theo ý của đại long thủ, Thanh Long Hội không nên chỉ làm thanh kiếm trong tay người khác mà muốn làm một người cầm kiếm!
Ý của nghĩa phụ là Thanh Long Hội có muốn làm người cầm kiếm cũng được, nhưng Thanh Long Hội giết người nhiều năm như vậy, đã dính rất nhiều nhân quả. Thanh Long Hội muốn tự mình cầm kiếm thì trước tiên phải có thực lực cầm kiếm mới được, nếu không Thanh Long Hội chắc chắn sẽ bị đại đa số các thế lực trong giang hồ chèn ép. Mà giờ rõ ràng Thanh Long Hội không có thực lực này.
Trong cuộc họp ở tổng bộ đại long thủ và nghĩa phụ cãi nhau vì chuyện này, thậm chí người ủng hộ đại long thủ cùng người ủng hộ nghĩa phụ cũng cãi vã, thiếu chút nữa thành ra đánh nhau.
Nghĩa phụ nghĩ cho tương lai của Thanh Long Hội cho nên chủ động lui lại phía sau, có điều kết quả lại bị đại long thủ tước đoạt phần lớn quyền lực, để hắn hối lỗi. Còn những sát thủ thực lực cường đại trong tổng bộ như Hàn thúc Tống thúc thì bị giáng chức điều tới nơi khác.
Nghĩa phụ lo ta ở lại tổng bộ không an toàn cho nên để Hàn thúc cùng Tống thúc tới cùng đi tới Bắc Yên. Có hai người bọn họ, cho dù có tông sư võ đạo xuất thủ, bọn họ cũng có thể bảo hộ chu toàn cho ta.”
Nghe Mục Tử Y nói xong những chuyện này, Sở Hưu thật sự không ngờ Thanh Long Hội lại xảy ra biến cố lớn đến vậy.
Có điều chuyện này xét kỹ ra là tranh đấu quyền lực trong Thanh Long Hội, không thể nói ai đúng ai sai được.
Đề nghị của Đoan Mộc Thiên Sơn đối với Thanh Long Hội hiện tại là đúng. Thanh Long Hội là tổ chức sát thủ, Chính đạo dùng được, Ma đạo cũng dùng được. Ngươi dùng được, ta cũng dùng được. Cho nên chỉ cần người của Thanh Long Hội không làm việc quá đáng, người trong giang hồ vẫn tha thứ.
Dù sao ai cũng biết chỉ cần trên giang hồ vẫn có ân oán báo thù, vậy cho dù không có Thanh Long Hội cũng sẽ có Bạch Long Hội, Hắc Long Hội.
Nhưng nếu Thanh Long Hội thể hiện dã tâm muốn khuếch trương, như vậy với những nhân quả kết thành do Thanh Long Hội giết người bao năm qua, không nói là địch với cả thiên hạ thì cũng chẳng kém bao nhiêu.
Chương 632 Nội đấu trong Thanh Long Hội 2
Bái Nguyệt Giáo thân là đại phái Ma đạo, vì sao dám đường hoàng làm hàng xóm với Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ, chẳng những vì có vị cường giả tuyệt thế Dạ Thiều Nam mà trong Bái Nguyệt Giáo còn có vô số cao thủ.
Trên giang hồ rất nhiều người đều biết nhánh Ẩn Ma còn ôm mộng đẹp phục hưng Côn Luân Ma Giáo. Vì sao bọn họ không dốc toàn lực vây giết nhánh Ẩn Ma, còn không phải vì trong nhánh Ẩn Ma còn một số lão quái vật chưa chết. Một khi ép bọn họ cá chết rách lưới, vậy chắc chắn giang hồ sẽ đầy sóng gió phong ba.
Cho nên trên thế gian này hết thảy đều phải xem thực lực. Thực lực Thanh Long Hội không yếu nhưng còn chưa đủ tư cách đối đầu với nhiều kẻ thù như vậy. Cho nên đề nghị của Đoan Mộc Thiên Sơn đối với tương lai của Thanh Long Hội là đúng.
Nhưng cách làm của Bộ Thiên Nam cũng không sai. Hắn là đại long thủ, hắn mới là người chấp chưởng Thanh Long Hội. Thế nhưng mình vừa nói kế hoạch xong lại bị người ta phản bác ầm ĩ, thậm chí trong Thanh Long Hội còn có nhiều người không để ý tới thân phận đại long thủ của hắn mà ủng hộ Đoan Mộc Thiên Sơn. Bộ Thiên Nam không kiêng kỵ mới là lạ.
Hơn nữa lần này Bộ Thiên Nam chỉ ta tay tước đoạt quyền lực của Đoan Mộc Thiên Sơn đồng thời chèn ép người dưới trướng hắn, như vậy theo Sở Hưu đã là rất kiềm chế rồi.
Nếu đổi lại là bản thân Sở Hưu, nếu dưới trướng y xuất hiện một vị như Đoan Mộc Thiên Sơn, danh nghĩa là nhị long thủ nhưng quyền lực thực tế lại đã uy hiếp tới đại long thủ, có lẽ Sở Hưu đã sớm ra tay giết người, thanh trừ một loạt.
Mục Tử Y ngừng lại một chút rồi nói: “Đúng rồi, Sở công tử, Thiên Tội đà chủ từng hãm hại ngươi ngày trước do công lao giết được người của Bạch Hổ Đường cho nên được đại long thủ tán thưởng ban cho không ít đan dược và công pháp. Hắn cũng mượn cơ duyên này bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, trở thành ngũ long thủ của Thanh Long Hội chúng ta.
Thiên Tội đà chủ kia tên thật là Đoàn Thiên Lang, tính cách hèn hạ vô sỉ, quỷ kế đa đoan, làm mọi việc chỉ vì lợi ích bản thân, căn bản không hề có lập trường.
Trước đó khi hắn chưa trở thành tông sư võ đạo còn muốn nương tựa nơi nghĩa phụ ta. Có điều nghĩa phụ ta nhìn ra tâm tư của hắn bất chính, không chấp nhận, đồng thời còn giáo huấn hắn Thanh Long Hội chỉ nhìn thực lực.
Thế nhưng sau khi hắn thăng cấp lên trở thành tông sư võ đạo, người này lập tức thay đổi lập trường, cổ súy đại long thủ tùy ý làm bậy, nói xấu nghĩa phụ ta. Giờ đại long thủ trở thành như vậy trong đó có ba phần là nhờ công lao của Đoàn Thiên Lang!”
Lại nghe được tin tức về đà chủ Thiên Tội Đoàn Thiên Lang, Sở Hưu thật sự bất ngờ.
Có điều y chưa quên Đoàn Thiên Lang. Sở Hưu không phải người rộng lượng, thù hận năm đó dẫu sao cũng phải tìm một cơ hội đáp trả.
Còn đối với thành tựu hiện tại của Đoàn Thiên Lang, Sở Hưu lại không ngạc nhiên.
Lúc trước khi Đoàn Thiên Lang đảm nhiệm Thiên Tội đà chủ, thực lực hắn đã đạt tới Thiên Nhân Hợp Nhất đỉnh phong. Giờ có tài nguyên, bước vào cảnh giới tông sư võ đạo cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Hơn nữa Đoàn Thiên Lang ra tay không từ thủ đoạn. Lúc trước vì chí bảo Huyết Ngọc Linh Lung, hắn thậm chí không tiếc hy sinh thủ hạ có thiên phú như Sở Hưu, thậm chí đối với hắn mà nói, hy sinh toàn bộ phân đà Thiên Tội cũng không thành vấn đề.
Người này chỉ chú trọng lợi ích của bản thân, không có bất cứ nguyên tắc gì. Giờ hắn có làm ra chuyện như vậy cũng không có gì lạ.
Liên quan tới những chuyện lung tung trong Thanh Long Hội, Mục Tử Y không hề che giấu Sở Hưu. Biết giờ Sở Hưu lâm vào hiểu cảnh, Mục Tử Y nói thẳng: “Sở công tử, giờ Tụ Nghĩa Trang đã không lấy ra được bao nhiêu người truy sát ngươi. Hơn nữa sau trận chiến lần trước của ngươi có lẽ dưới tông sư không ai dám tới chịu chết nữa.
Cho nên Tụ Nghĩa Trang trực tiếp dốc một lượng lớn tiền của ra mời Thanh Long Hội chúng ta xuất thủ.
Giờ ngươi trực tiếp hóa trang thành người của Thanh Long Hội ta rời khỏi Bắc Yên. Cho dù Tụ Nghĩa Trang chặn đường người đi đường cũng không dám tra xét người của Thanh Long Hội chúng ta.”
Quy củ là chết, người là sống.
Trên thế gian này xưa nay không có quy củ nào không phá vỡ được.
Cho dù là quy củ gần như khắc nghiệt của Thanh Long Hội, chỉ cần không ai tra xét cũng có thể phá vỡ.
Mục Tử Y là nghĩa nữ của Đoan Mộc Thiên Sơn, Hàn Khốc cùng Tống Tiếu lại là người do Đoan Mộc Thiên Sơn bồi dưỡng ra. Lúc này Mục Tử Y muốn thả đi, hai người này không những không ý kiến, ngược lại dốc toàn lực tương trợ.
Sở Hưu không khách khí với Mục Tử Y, giờ đúng là y đang cần trở lại Quan Trung Hình Đường chữa trị thương thế về mặt nguyên thần.
Cho nên theo an bài của Mục Tử Y, Sở Hưu trực tiếp đóng giả thành người của Thanh Long Hội, trên đường được Hàn Khốc cùng Tống Tiếu hộ tống an toàn rời khỏi Bắc Yên.
Về phần Thanh Long Hội trả lời cho Tụ Nghĩa Trang càng đơn giản, không giết được người, Lâm Diệp chạy mất.
Nếu Tụ Nghĩa Trang ngươi không hủy bỏ treo thưởng, chúng ta sẽ chậm rãi đuổi giết. Nếu Tụ Nghĩa Trang các ngươi hủy bỏ treo thưởng, vậy cũng chẳng sao.
Dù sao trong Bắc Yên, Hàn Khốc Tống Tiếu cũng là nằm trong số những người có địa vị cao nhất, không ai dám tố cáo bọn họ họ.
Tại nơi giao giới của Bắc Yên và Quan Trung, Mục Tử Y nhìn Sở Hưu nói khẽ: “Công tử, lên đường bình an.”
Mục Tử Y không biết cảm giác hiện tại của mình đối với Sở Hưu là gì, có lẽ là cảm kích, cũng có thể khác?
Mục Tử Y chỉ biết trước khi nàng nhận Đoan Mộc Thiên Sơn làm nghĩa phụ, mỗi lúc chém giết phấn đấu trên giang hồ, cứ lúc nào không chịu nổi nàng lại nhớ tới những lời Sở Hưu đã nói với mình.
Người sống trên đời, không thể chỉ có sống và chết.
Sở Hưu lấy mặt nạ Thanh Long Hội xuống giao cho Mục Tử Y nói: “Ngày trước ta cứu ngươi, giờ ngươi cứu ta. Ngươi cũng không cần để chuyện lúc trước trong lòng mãi như vậy.
Có điều Mục cô nương, tình cảnh nghĩa phụ của ngươi trong Thanh Long Hội không được lạc quan. Nếu có vấn đề gì, ngươi có thể tới tìm ta.”
Sau khi nói xong, Sở Hưu quay người rời khỏi, Mục Tử Y nhìn theo bóng lưng Sở Hưu, ánh mắt lấp loáng sắc thái lạ.
Lúc trước Sở Hưu cứu nàng, giờ nàng lại giúp Sở Hưu. Nhìn ngoài thì như ân tình ngày trước đã trả hết, nhưng đối với Mục Tử Y, nàng vẫn không cách nào quên được Sở Hưu.
Ngày trước Sở Hưu cứu nàng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đem tới hy vọng cho nàng trong lúc nàng tuyệt vọng nhất.
Còn giờ nàng giúp Sở Hưu cùng lắm chỉ coi là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Hàn Khốc cùng Tống Tiếu không biết thân phận Sở Hưu nhưng Mục Tử Y lại biết. Cho dù Hàn Khốc và Tống Tiếu liên thủ, tỷ lệ thắng của họ cũng không lớn.
Hai người mặc dù có chiến tích liên thủ giết chết tông sư võ đạo, có điều trận chiến đó hung hiểm cỡ nào chỉ chính họ biết. Còn Sở Hưu này lại là người một mình giết chết tông sư võ đạo.
Cho nên lần này cho dù không có sự giúp đỡ của mình, Sở Hưu có muốn dùng lực lượng mình mình giết ra ngoài cũng không phải không thể.
Chương 633 Trở về
Lúc này Tống Tiếu cùng Hàn Khốc đứng sau lưng Mục Tử Y, ánh mắt cũng lấp loáng sắc thái kỳ lạ.
Lúc trước Đoan Mộc Thiên Sơn thu nhận Mục Tử Y làm nghĩa nữ chủ yếu là coi trọng tính cách dẻo dai, có chặt thế nào cũng không đứt của nàng.
Còn mức độ khắc khổ của Mục Tử Y khi tu luyện cùng vẻ quả quyết tàn nhẫn của nàng khi thi hành như vậy lại khiến nhiều nam nhân cũng phải xấu hổ. Cho nên lúc này Mục Tử Y lộ vẻ muốn nói lại thôi với một nam nhân như vậy thật sự khiến hắn và Tống Tiếu kinh ngạc.
Tống Tiếu ở bên cạnh lặng lẽ nói: “Tiểu thư, thật ra nếu tiểu thư thích Lâm Diệp này cũng không sao, thân phận của đối phương xứng với ngươi.
Hắn là tuấn kiệt trong nhánh Ẩn Ma, mặc dù đại đa số thời gian không thể xuất hiện trong chỗ sáng nhưng vẫn có thực lực và địa vị. Nếu ngươi thông gia với hắn, Đoan Mộc đại nhân cũng được nhánh Ẩn Ma ủng hộ.””
Trầm mặc nửa ngày, Mục Tử Y lắc đầu nói: “Tống thúc, đừng trêu chọc ta, ngươi biết ta không có ý này mà.
Huống hồ các ngươi không hiểu rõ hắn. Chuyện thông gia không có bất cứ sức hấp dẫn nào đối với hắn.”
Hàn Khốc cùng Tống Tiếu chỉ biết Lâm Diệp chứ không biết Sở Hưu và Lâm Diệp là một người.
Đứng hạng tư trên Long Hổ Bảng, thân phận mặt ngoài của Sở Hưu đã gần như cùng cấp bậc tới Trương Thừa Trinh và Tông Huyền, thậm chí nếu không có gì bất ngờ xảy ra tương lai chắc chắn Sở Hưu sẽ trở thành đại nhân vật quyền khuynh giang hồ.
Đối với người như Sở Hưu, chuyện thông gia quả thật không hề hấp dẫn.
Đứng yên tại chỗ một lúc, Mục Tử Y mới nói: “Hàn thúc, Tống thúc, chúng ta đi thôi. Bên phía Thanh Long Hội chúng ta qua loa chút thôi là được. Chủ yếu là bên phía nghĩa phụ, chúng ta phải luôn luôn chú ý tín tức truyền lại.”
Hàn Khốc cùng Tống Tiếu đều nghiêm nghị gật nhẹ đầu. Đối với Thanh Long Hội hiện tại, tình cảnh bọn họ quả thật rất khó giải quyết.
Sở Hưu chỉ là một người ngoài biết tình hình đại khái mà còn nhận ra không khí trong Thanh Long Hội không đúng, nói chi người vốn trong Thanh Long Hội.
Cho nên chuyện tiếp theo sẽ phát triển như thế nào, điểm này ngay chính bọn họ cũng không rõ, chỉ có thể đi tới đâu xem tới đó.
Mấy ngày sau Sở Hưu cũng rời khỏi Bắc Yên, trở lại Quan Trung.
Tụ Nghĩa Trang cũng không phái người tiếp tục đuổi giết.
Đây không phải vì Nhiếp Nhân Long đã phát tiết hết phẫn nộ trong lòng mà là người trong Tụ Nghĩa Trang nghĩ rằng mình đã trả giá rất lớn mời Hàn Khốc
và Tống Tiếu xuất thủ, bản thân cũng bớt việc. Giờ bọn họ còn đang đợi giờ chết của Sở Hưu.
Thế nhưng lúc này Sở Hưu đã về tới Quan Trung Hình Đường. Chuyện đầu tiên y làm chính là âm thầm liên lạc với Mai Khinh Liên.
Trước đó đều là Mai Khinh Liên chủ động tới tìm y, còn lần này lại đổi thành Sở Hưu tự mình tới tìm Mai Khinh Liên.
Trong khuê phòng đình viện của mình, Mai Khinh Liên thấy Sở Hưu xuất hiện cũng kinh ngạc nói: “Sao ngươi trốn khỏi vòng vây của Tụ Nghĩa Trang với đám tán tu kia nhanh vậy?”
Sở Hưu không hề khách khí ngồi xuống đối diện với muốn nói: “Ta tự có biện pháp của ta. Có điều thánh nữ đại nhân, lần này ngươi gạt ta tới thảm. Cảm giác bị người ta đuổi giết ngàn dặm cũng chẳng tốt đẹp gì.”
Mai Khinh Liên nhún vai nói: “Cái này không thể trách ta hết được. Ai biết tên ngụy quân tử Nhiếp Nhân Long kia lại coi trọng dòng dõi đến vậy. Nhiếp Đông Lưu vừa bị ngươi giết chết hắn đã trực tiếp phát điên rồi.
Trước đó ta còn tìm hai người tới tiếp ứng ngươi, một người trong đó là người quen của ngươi, chính là cung phụng trong hoàng thất Bắc Yên, Cửu Ly Kiếm - Thịnh Thiên Nghiêu.
Lần trước hắn vì ngươi mà xung đột với Tụ Nghĩa Trang, lần này nếu hắn cứu ngươi cũng có thể giả bộ xung đột lần nữa với Tụ Nghĩa Trang, sau đó gián tiếp cứu ngươi.
Còn trong bóng tối ta cũng đã báo cho tiểu tử Lục Tấn kia, bảo hắn đến tiếp ứng cho ngươi.
Tiểu tử kia gần đây vừa bước vào cảnh giới Võ Đạo Chân Đan, coi nội ứng giới cao tầng chân chính của Vô Tướng Ma Tông, lúc này đang cực kỳ hống hách rêu rao khắp nơi muốn tìm người thử tay nghề đôi chút. Ta bèn dứt khoát bảo hắn tới Bắc Yên một chuyến.
Hai người kia một sáng một tối, muốn mang ngươi ra khỏi Bắc Yên cũng không thành vấn đề. Ai mà ngờ ngươi vô thanh vô thức trở về như vậy.”
Lục Tấn là Lục tiên sinh của Vô Tướng Ma Tông. lần trước khi Sở Hưu gặp Lục tiên sinh, hắn đã đạp nửa bàn chân vào cảnh giới Chân Đan, lúc này có thăng cấp lên tông sư võ đạo cũng không có gì lạ.
Sở Hưu không thấy phẫn nộ gì với lời giải thích của Mai Khinh Liên, giới Ma đạo không phải Chính đạo, bản thân sự phát triển của họ đã vô cùng tàn khốc.
Ngươi có năng lực, có giá trị, ta sễ bảo hộ ngươi. Ngược lại cho dù ngươi có chết cũng chẳng ai để ý tới ngươi.
Quan hệ giữa Sở Hưu và nhánh Ẩn Ma mang nặng tính giao dịch hơn truyền thừa.
Y có thể mang tới bao nhiêu thanh danh và lợi ích cho nhánh Ẩn Ma, nhánh Ẩn Ma cũng sẽ trả lại cho Sở Hưu bấy nhiều.
Kể cả chuyện Bàng Hổ lần này thật ra cũng là một giao dịch. Làm được Sở Hưu được nhận thưởng, làm hỏng đó là tự ngươi kém cỏi.
Chuyện lần này thật ra Sở Hưu làm rất thành công, Kỳ Liên Trại được cứu, Tụ Nghĩa Trang cũng bị đánh cho tàn phế. Chỉ có điều trong đó xuất hiện một số việc ngoài ý liệu, khiến cho Sở Hưu hãm sâu vào mà thôi.
Cho nên Mai Khinh Liên phái hai vị tông sư võ đạo tới cứu Sở Hưu đã coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Sở Hưu không ảo tưởng Mai Khinh Liên sẽ không để ý bại lộ thân phận bản thân tự tới cứu mình.
Chuyện này không khác với suy đoán lúc trước của Sở Hưu, cho dù nhánh Ẩn Ma phái người tiếp ứng y, thời gian trễ đó tự y cũng phải chống đỡ.
Cầu người không bằng cầu mình, vẫn là tự giết ra ngoài tương đối đáng tin cậy.
Cho nên nghe Mai Khinh Liên giải thích xong, Sở Hưu cũng chỉ gật nhẹ đầu, không nói gì thêm.
Có lẽ Mai Khinh Liên cũng ý thức được chuyện lần này quả thật là do nàng tính sai.
Phái Sở Hưu đi không vấn đề gì, có điều nàng lại không an bài đường lui từ trước.
Nếu Mai Khinh Liên đánh tiếng trước với Thịnh Thiên Nghiêu có lẽ đã không có nhiều phiền toái như vậy.
Dù sao đây cũng là chuyện riêng của Mai Khinh Liên chứ không phải chuyện chung của toàn bộ nhánh Ẩn Ma. Giờ có vấn đề xảy ra, Mai Khinh Liên cũng thấy ngượng ngùng.
Mai Khinh Liên ho khan một tiếng nói: “Được rồi, chuyện này đúng là có vài phần trách nhiệm tại ta. Thứ ta vốn định đưa ngươi lúc này lại không lấy ra được, nên đổi lại thành thứ khác. Có điều thứ này hiện không trong tay ta, ta chỉ có thể cố gắng giúp ngươi tranh thủ. Còn cuối cùng ngươi có lấy được nó hay không phải xem mọi chuyện phát triển ra sao.”
Nghe Mai Khinh Liên nói vậy, Sở Hưu lại thấy hứng thú, y hỏi: “Là cái gì?”
Mai Khinh Liên dùng ngón tay ngọc mảnh khảnh gõ lên bàn nói: “Là một tư cách, tư các tiến vào Tiểu Phàm Thiên.”
“Tiểu Phàm Thiên? Là di tích thượng cổ hay là bí cảnh?” Sở Hưu hỏi.
Mai Khinh Liên lắc đầu nói: “Ta cũng không biết nơi đó rốt cuộc xem như di tích hay bí cảnh, thậm chí có người nói nơi đó là một thế giới.
Có điều sự tồn tại của Tiểu Phàm Thiên có liên quan tới đại kiếp nạn thời thượng cổ. Nơi đó xuất hiện sau đại kiếp nạn thượng cổ, bên trong bao hàm vô số di tích và bí cảnh, cũng có vô số khí vận cùng cơ duyên.
Đúng rồi, ta nhớ trên người ngươi có mấy môn Thiên Địa Giao Chinh m Dương Đại Bi Phú. Ngươi thử nói cho ta xem, rốt cuộc ngươi tập hợp được
bao nhiêu môn Thiên Địa Giao Chinh m Dương Đại Bi Phú rồi?”
Sở Hưu trầm ngâm một lát, cuối cùng nói thật: “Năm môn.”
Ánh mắt Mai Khinh Liên không nén nổi lộ vẻ kinh ngạc: “Thật sự không ngờ ngươi vô thanh vô tức tập hợp được tới năm môn trong Thiên Địa Giao Chinh m Dương Đại Bi Phú. Có lẽ trong lịch sử ngươi là võ giả nắm giữ và thu thập được nhiều môn Thiên Địa Giao Chinh m Dương Đại Bi Phú nhất.
Có điều ngươi có biết nguồn gốc của Thiên Địa Giao Chinh m Dương Đại Bi Phú này ở đâu không? Chính là trong Tiểu Phàm Thiên này!
Nếu ngươi có thể tiến vào trong đó, không chừng ngươi có thể tập hợp đầy đủ Thiên Địa Giao Chinh m Dương Đại Bi Phú!”
Chương 634 Tiểu Phàm Thiên 1
Đây là lần đầu tiên Sở Hưu nghe tới Tiểu Phàm Thiên, trước đó y chưa từng nghe thấy ba chữ này.
Có điều xem thái độ của Mai Khinh Liên, rõ ràng nơi này rất bất phàm.
Hơn nữa nếu nói nơi này có thể giúp tập hợp đủ Thiên Địa Giao Chinh m Dương Đại Bi Phú, chuyện này thật sự khiến y động tâm.
Môn ma công cường đại Thiên Địa Giao Chinh m Dương Đại Bi Phú trước nay chưa một ai biết rốt cuộc uy lực của nó mạnh tới mức nào. Bởi vừa xưa nay chưa ai tập hợp đủ môn công pháp này.
Có điều theo những người khác suy đoán, ít nhất cũng là cửu chuyển. Sau khi tập hợp đủ môn công pháp này rất có thể đạt tới mức công pháp chí tôn hoặc tuyệt thế thần công.
Chứng kiến biểu cảm của Sở Hưu, Mai Khinh Liên cười cười nói: “Nếu chỉ có thế ta đã không cần nghiêm túc như vậy.
Sự tồn tại của Tiểu Phàm Thiên không phải bí mật gì đối với giới cao tầng, chẳng qua điều kiện tiến vào hết sức hà khắc. Nhưng trong đó có vô số cơ duyên.
Từ sau đại kiếp nạn thượng cổ, Tiểu Phàm Thiên đã xuất hiện, từ đó tới nay đã có vô số người tiến vào. Có điều từ đầu đến cuối không một ai thăm dò hoàn toàn được.
Chí tôn trong Thánh giáo chúng ta, Độc Cô đại nhân đã từng đi vào, sau khi đi ra đã liên tục sáng tạo ra tuyệt thế ma công kinh thiên địa khiếp quỷ thần.
Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ của Thuần Dương Đạo Môn cũng từng vào, ngộ ra thiên cơ tiên pháp, tu vi thông thiên.
Đó có thể coi là chuyện xa xôi, gần thì có Dạ Thiều Nam của Bái Nguyệt Giáo. Sau khi tiến vào Tiểu Phàm Thiên, hắn khổ tu mấy chục năm, khiến Bổ Thiên Tâm Kinh chưa từng tiến triển rốt cuộc được hắn bù đắp. Còn Trần Thanh Đế của Thiên Hạ Minh sau khi vào Tiểu Phàm Thiên mới tôi luyện được quyền ý vô song của bản thân tới mức đỉnh phong.
Tóm lại đó là một nơi hết sức thần kỳ. Sau khi tiến vào trong đó, cơ duyên ở trong không chắc chắn trăm phần trăm khiến ngươi một bước tới trời nhưng lại trao cho ngươi bậc thang để ngươi đi thẳng lên trời. Còn có thể mượn cơ hội này đi lên như diều gặp gió hay không còn phải xem thực lực và vận may của chính ngươi.
Tiểu Phàm Thiên ba mươi năm mới mở ra một lần, mỗi lần mở ra vị trí bất đồng. Ngoại trừ ba canh giờ đầu vừa khai mở có thể tùy ý tiến vào, thời gian khác cần chìa khóa đặc biệt mới có thể tiến vào.
Cho nên mới nói muốn đi vào Tiểu Phàm Thiên ngoại trừ vận may hư vô mờ mịt, vậy chỉ có thể nhờ vào chìa khóa này.
Nhưng những chìa khóa này đều nằm trong tay đại phái đứng đầu giang hồ
cùng một số cường giả. Số lượng tản mát trên giang hồ vô cùng thưa thớt.”
Sở Hưu hỏi: “Trong tay thánh nữ đại nhân có chìa khóa à?”
Mai Khinh Liên trợn đôi mắt mỹ lệ của bản thân nói: “Nếu ta có chìa khóa ngươi tưởng còn tới phiên ngươi hay sao?
Với uy thế ngày trước của m Ma Tông ta đương nhiên là có chìa khóa rồi, hơn nữa không chỉ một cái. Có điều ngày trước m Ma Tông xảy ra biến cố lớn, chỉ còn lại một mình ta, chìa khóa cũng bị người ta cướp mất rồi.
Ta nói có thể giúp ngươi tranh thủ được chìa khóa của Tiểu Phàm Thiên, chính là chìa khóa của Quan Trung Hình Đường.
Đừng nhìn thực lực Quan Trung Hình Đường giờ không đáng chú ý, ân tình và quan hệ mà Sở Cuồng Ca lưu lại ngày trước lớn tới mức ngươi không tưởng tượng nổi đâu. Giờ trong tay Quan Tư Vũ có ba cái chìa khóa, đều là do Sở Cuồng Ca lưu lại ngày trước.
Trong tình huống bình thường, lần này Tiểu Phàm Thiên mở ra, Quan Trung Hình Đường chỉ có ba người tiến vào. Quan Tư Vũ, nhị thủ lĩnh Tập Hình Ti Phương Sát cùng với đại thủ lĩnh mà ngươi chưa từng gặp, Ngũ Pháp Kiếm - An Lưu Niên!”
Nhắc tới An Lưu Niên, ánh mắt Mai Khinh Liên lóe lên sát khí.
Trước đó Mai Khinh Liên đã nói nếu không có đám thủ lĩnh Tập Hình Ti, nàng đã sớm khống chế Quan Trung Hình Đường. Phương Sát cùng An Lưu Niên chính là trở ngại lớn nhất trước mắt Mai Khinh Liên.
Mai Khinh Liên nói: “Thân phận hiện tại của ta không thể đứng ra tranh đoạt chìa khóa Tiểu Phàm Thiên, ta cũng không thể tiến vào, nhưng ngươi lại có thể.
Giờ đã cách ngày Tiểu Phàm Thiên mở ra không xa. Thời gian này ngươi cứ dưỡng thương đi. Ta sẽ cố gắng thuyết phục Quan Tư Vũ, khiến hắn giao một cái chìa khóa cho ngươi.
Ngươi vừa bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất không lâu, có tiến vào Tiểu Phàm Thiên cũng khó lòng thăng cấp lên tông sư võ đạo.
Có điều ta dám cam đoan, nếu ngươi kiếm được một số cơ duyên không tệ, tối thiểu cũng gây dựng căn cơ tốt cho ngươi bước lên cảnh giới tông sư võ đạo.”
Sở Hưu nghe vậy gật nhẹ đầu, nếu Tiểu Phàm Thiên này thật sự thần kỳ như vậy, lần này y có thụ thương cũng đáng.
“Nếu vậy ta trở lại dưỡng thương, ngồi đợi tin tức tốt của thánh nữ đại nhân.”
Nói xong, Sở Hưu trực tiếp rời khỏi.
Giờ nhiệm vụ hàng đầu của y là chữa khỏi thương thế về mặt nguyên thần. Nếu không cho dù y có nhận được cơ hội tiến vào Tiểu Phàm Thiên lần này cũng không cách nào phát huy thực lực mạnh nhất của bản thân.
Chuyện Sở Hưu tới Bắc Yên chỉ có những tâm phúc của y được biết. Những người khác trên đất Quan Tây vân tưởng Sở Hưu đang bế quan.
Sau khi Sở Hưu tới Quan Tây, người đầu tiên Sở Hưu tới gặp không phải ai khác mà chính là Lã Phụng Tiên.
Trước đó Lã Phụng Tiên cũng bế quan tu luyện Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân cùng Ma Thần Vô Song Kích, nhưng hắn đã sớm xung quanh, cũng nhận ra Sở Hưu không có mặt.
Có điều Lã Phụng Tiên không phải người nhiều lời, cho dù nhận ra Sở Hưu không có mặt cũng không nói thêm gì.
Còn lúc này thấy bộ dáng Sở Hưu như vậy, Lã Phụng Tiên lập tức nhận ra điểm dị thường của Sở Hưu.
“Sở huynh, ngươi thụ thương à?”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, Huyền Cửu U ở bên cạnh Lã Phụng Tiên chen miệng nói: “Hắc hắc, Sở Hưu, lần này ngươi gặp xui rồi. căn cơ nguyên thần thụ thương. Loại thương thế này có đặt ở đâu cũng chẳng dễ khỏi.”
Thân là một trong tứ đại chiến tướng dưới trướng Lã Ôn Hầu năm xưa, Huyền Cửu U am hiểu chính là bí pháp nguyên thần, lúc này hắn cũng là người đầu tiên nhận ra điểm bất ổn của Sở Hưu.
Bốn người này thời gian vừa qua cũng khôi phục được một chút tu vi, thậm chí đã lên tới Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Có điều giọng điệu của đám người Huyền Cửu U đối với Sở Hưu kém xa đối với Lã Phụng Tiên.
Trong mắt bọn họ, Lã Phụng Tiên nhận được truyền thừa của Lã Ôn Hầu, là truyền nhân tái thế của Ôn Hầu đại nhân, là chúa công của bọn họ. Còn Sở Hưu này tính là gì? Cho dù hắn có quan hệ không tệ với Lã Phụng Tiên, có là hảo hữu chí giao với hắn nhưng đám người Huyền Cửu U vẫn vênh váo coi nhẹ Sở Hưu như trước. Thậm chí bọn họ còn bất mãn vì Lã Phụng Tiên giao Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân cho Sở Hưu.
Lã Phụng Tiên nhíu mày, có vẻ lần này Sở Hưu thụ thương nặng nhất kể từ khi hắn quen biết Sở Hưu tới giờ. Thậm chí đã thương tổn cả tới căn cơ.
“Vậy Sở huynh, ngươi định làm sao? Vừa hay Phong thần y đang ở Quan Tây, ta dẫn ngươi tới gặp Phong thần y xem sao.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Ta cũng đang có ý này.”
Lâm Diệp vẫn trọng thương tinh thần lực, giờ Sở Hưu đang bế quan cũng bị thương nặng về mặt tinh thần. Chuyện này thật sự quá trùng hợp, rất dễ khiến người ta liên tưởng.
Chương 635 Tiểu Phàm Thiên 2
Sở Hưu không tin Phong Bất Bình nhưng y lại tin Lã Phụng Tiên. Có quan hệ của Lã Phụng Tiên, Phong Bất Bình không có lý do gì nói lộ chuyện này ra.
Huống hồ nơi này là Quan Tây, là địa bàn của Sở Hưu. Cho dù Phong Bất Bình có tâm tư gì khác cũng không gây nổi sóng gió gì.
...
Trong y quán ở Kiến Châu Phủ Quan Tây, từng luồng cương khí vàng nhạt từ tay Phong Bất Bình truyền vào cơ thể Sở Hưu, kiểm tra thương thế của y.
Phong Bất Bình tới Quan Tây đã một thời gian. So với lúc trước ở Tử Nhân Cốc, thật ra lúc này ở Quan Tây hắn lại càng thoải mái.
Trong một mẫu ba phần đất Quan Trung, Quan Trung Hình Đường vẫn rất có sức uy hiếp.
Sở Hưu giúp Phong Bất Bình mở y quán tại Kiến Châu Phủ, còn điều bộ đầu giang hồ của Quan Trung Hình Đường tới nơi này duy trì trật tự. Thậm chí còn thuận tiên hơn lúc Phong Bất Bình ở Tử Nhân Cốc.
Cho nên khi Lã Phụng Tiên mang Sở Hưu tới chữa trị, Phong Bất Bình lập tức đẩy đám võ giả xếp hàng bên ngoài, ưu tiên chẩn đoán cho Sở Hưu.
Trong đó đương nhiên có phần vì Sở Hưu, nhưng đại đa số nguyên nhân là vì hiện giờ Phong Bất Bình đang ở trong địa bàn của Sở Hưu.
Phong Bất Bình chỉ có tính khí cổ quái chứ không phải ngu ngốc, đương nhiên hắn biết tốt xấu, hiểu hiện giờ ai đang che chở cho bản thân.
Nhận ra thương tổn nguyên thần của Sở Hưu thậm chí đã hại tới căn cơ, sắc mặt Phong Bất Bình cũng hơi đổi.
Chuyên Lâm Diệp gây ra bên Bắc Yên vô cùng bắt mắt, chuyện này người trong giang hồ đều biết.
Còn Sở Hưu trước đó bị phạt diện bích, chuyện này tất cả mọi người trong Quan Trung Hình Đường đều biết.
Phong Bất Bình chưa từng nghe nói diện bích hối lỗi cũng có thể khiến nguyên thần tiêu hao thậm chí xuất hiện tổn hại căn cơ. Trong chuyện này rõ ràng có điểm không đúng.
Có điều Phong Bất Bình không nói gì thêm, chỉ giả bộ không phát giác.
Hắn mặc kệ Sở Hưu là ai, trên người có bí mật gì. Hắn chỉ biết Sở Hưu là hảo hữu của Lã Phụng Tiên, giờ hắn còn đang kiếm ăn trên địa bàn của Sở Hưu, như vậy là đủ.
Con người đôi khi nên hồ đồ một chút mới càng thỏa đáng. Không nên nói thì đừng nói, nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy cũng phải coi như mình không nhìn thấy.
Sau khi Phong Bất Bình thu tay lại, Lã Phụng Tiên ở bên cạnh vội vàng hỏi: “Phong thần y, tình hình Sở huynh ra sao?”
Phong Bất Bình hít sâu một hơi nói: “Tình huống Sở đại nhân không quá lạc quan, đã tổn hại tới căn cơ nguyên thần.
Mặc dù ta có thể chữa trị thương thế như vậy, có điều với năng lực hiện tại của ta rất có thể lưu lại tai họa ngầm. Như vậy sẽ ảnh hưởng nhất định tới sự trưởng thành của nguyên thần trong tương lai.”
Lã Phụng Tiên cau mày, hắn biết Sở Hưu am hiểu bí pháp nguyên thần. Thế nhưng giờ nguyên thần của Sở Hưu lại xuất hiện tai họa ngầm, như vậy chẳng khác nào cắt đứt con đường tu luyện bí pháp nguyên thần sau này của Sở Hưu.
Có điều Sở Hưu lại chẳng hề để ý, đám người làm nghề y này trước nay nói năng vẫn theo kiểu này, không nói hết ý hết lời.
Cho nên Sở Hưu chỉ thản nhiên hỏi: “Có cách nào bù đắp tai họa ngầm này không?”
Phong Bất Bình gật đầu nói: “Có thì có, chẳng qua điều kiện rất hà khắc.
Đơn giản nhất là trong vòng hai năm Sở đại nhân có thể bước vào cảnh giới tông sư võ đạo. Khi đó thương thế còn chưa cố định, lúc tấn thăng lên tông sư võ đạo có thể dùng thiên địa nguyên khí tẩy luyện căn cơ, không lưu lại tai họa ngầm.
Thứ hai là Sở đại nhân có thể tìm một số bí pháp chuyên môn chữa trị nguyên thần. Có điều bí pháp loại này là khan hiếm nhất, thậm chí còn hiếm hoi hơn bí pháp nguyên thần công kích và phòng ngự.
Thứ ba là Sở đại nhân có thể tìm ra linh dược cấp bậc cửu chuyển, còn phải là thứ chuyên môn nhằm vào nguyên thần. Sau khi ăn vào luyện hóa cũng có hiệu quả.”
Nghe Phong Bất Bình nói xong, Lã Phụng Tiên cau mày càng sâu, vì ba điều kiện này cái nào cũng rất hà khắc.
Ba điều mà Phong Bất Bình đề nghị theo Lã Phụng Tiên đều không đáng tin cậy.
Bí pháp chữa trị nguyên thần khó tìm, linh dược về nguyên thần cấp bậc cửu chuyển càng khó tìm. Còn về trong vòng hai năm bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, có lẽ toàn bộ giang hồ không ai dám khoe khoang khoác loác như vậy.
Tông sư võ đạo không như những cảnh giới khác, cần phải lĩnh ngộ.
Một mai đốn ngộ dung nhập thiên địa, ngưng tụ chân đan, bước vào cảnh giới tông sư.
Nhưng nếu ngươi không ngộ ra, vậy cho dù kẹt trong cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất cả đời cũng rất có thể.
Trên giang hồ không ít võ giả tu luyện tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đỉnh phong, chỉ thiếu nửa bước là đạt tới tông sư võ đạo. Thế nhưng nửa bước đó có mất cả đời cũng không qua nổi.
Mặc dù Lã Phụng Tiên có lòng tin với Sở Hưu, cho rằng tương lai chắc chắn Sở Hưu sẽ trở thành tông sư võ đạo. Có điều thời gian hai năm quả thật ngắn ngủi.
Chẳng qua Sở Hưu lại có vẻ không quan tâm, trực tiếp xua tay nói: “Phong thần y, cứ chữa trị theo lời ngươi nói đi. Tai họa ngầm gì gì đó, sau này hãng nói.”
Có thể bước vào tông sư võ đạo trong vòng hai năm hay không chưa biết được. Lần này tiến vào Tiểu Phàm Thiên không khéo sẽ gặp cơ duyên gì đó. So với việc ở đây âu sầu rốt cuộc nên làm sao để tiêu trừ tai họa ngầm về mặt nguyên thần, chẳng bằng tiếp tục tiến bước xem xét tình hình.
Phong Bất Bình gật nhẹ đầu, lấy ra trận bàn kim châm các thứ, bắt đầu chữa trị nguyên thần cho Sở Hưu.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa thần y giang hồ và thầy thuốc bình thường là họ có thể vận dụng càng nhiều thủ đoạn. Thậm chí họ có thể nghĩ ra những chiêu số mà ngươi không thể tưởng tượng nổi để chữa trị cho ngươi.
Thanh danh của Phong Bất Bình không phải khoa trương. Thương thế của Sở Hưu nếu chỉ dựa vào bản thân y tự hồi phục, có lẽ cả một năm nửa năm cũng chẳng thể khôi phục tới đỉnh phong.
Có điều tới chỗ Phong Bất Bình, Sở Hưu lại chỉ mất không tới mười ngày đã khôi phục tinh thần lực tới mức đỉnh phong. Chỉ có điều nếu giờ Sở Hưu không tiêu trừ tai họa ngầm, trình độ tinh thần của y sẽ vĩnh viễn dừng lại ở mức độ này.
Sau hơn hai mươi ngày như vậy, bên này Sở Hưu còn đang bế quan tu dưỡng, Uất Trì lại đích thân tới báo cho y tới tổng đường bàn bạc.
Lần này ngay Uất Trì cũng lấy làm lạ, vì sư phụ hắn không nói gọi Sở Hưu tới bàn bạc việc gì.
Theo Uất Trì, thời gian vừa qua Sở Hưu luôn bế quan, có vẻ không gây ra chuyện gì. Lần nghị sự này chẳng lẽ có đại sự gì liên quan tới Quan Trung Hình Đường, lại còn phải giấu cả hắn?
Sở Hưu ngược lại không mấy ngạc nhiên y đoán được có lẽ bên Mai Khinh Liên đã thuyết phục được Quan Tư Vũ.
Nếu không Quan Trung Hình Đường chỉ có ba danh ngạch tiến vào Tiểu Phàm Thiên, trực tiếp phái ba vị tông sư võ đạo đi là được, cần gì phải gọi Sở Hưu tới?
Sau khi bước vào tổng bộ Hình Đường, Tiêu Tập cùng ba chưởng hình quan khác đều đã có mặt. Ngoại trừ An Bá Thông, Tiêu Tập và Sở Tư Ma đều chủ động chào hỏi Sở Hưu một tiếng.
Thật ra đám người Tiêu Tập cũng buồn bực, không biết Quan Tư Vũ gọi bọn họ tới có chuyện gì.
Đoan Mộc Thiên Sơn là nhị long thủ của Thanh Long Hội, thật ra hắn không nổi danh về vũ lực mà là dựa vào đầu óc. Thực tế Đoan Mộc Thiên Sơn không có vũ lực gì, hắn chỉ là nửa tông sư võ đạo.
Nói Đoan Mộc Thiên Sơn là nửa tông sư võ đạo là do lúc trước hắn xung kích Võ Đạo Chân Đan xảy ra sai lầm, khiến cho Chân Đan bị hủy. Nhưng hắn không chết, ngược lại giữ được một chút thực lực, mạnh hơn võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất bình thường nhưng lại không sánh bằng tông sư Võ Đạo Chân Đan chân chính, cho nên hắn xem như nửa tông sư võ đạo.
Đương nhiên vũ lực với Đoan Mộc Thiên Sơn chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, thứ hắn thật sự am hiểu không phải là vũ lực.
Đoan Mộc Thiên Sơn danh hiệu là Bán Thiên Toán, ý là người tính không bằng trời tính. Đoan Mộc Thiên Sơn không phải là trời đương nhiên không thể tính bằng trời được, nhưng hắn lại có thực lực sánh bằng nửa trời tính, cho nên danh hiệu là Bán Thiên Toán. Năng lực bói toán của hắn thậm chí sánh ngang nhưng tông sư chuyên nghiên cứu thiên cơ nhân quả trong Đạo môn và Phật tông.
Hơn nữa Đoan Mộc Thiên Sơn không chỉ am hiểu bói toán, về mặt y đạo trận đạo hay các loại tạp học linh tinh hắn cũng có trình độ không tệ.
Trong Thanh Long Hội, mặc dù Bộ Thiên Nam là đại long thủ có điều chín thành chín số sự vụ đều do Đoan Mộc Thiên Sơn xử lý. Những tạp vụ đó đều do Đoan Mộc Thiên Sơn xử lý. Những sự vụ linh tinh đó bản thân Bộ Thiên Nam không hiểu rõ, hắn cũng lười hao tâm tổn trí. Cho nên trong Thanh Long Hội, thật ra uy vọng của Đoan Mộc Thiên Sơn không kém gì Bộ Thiên Nam. Nếu không có Đoan Mộc Thiên Sơn chống đỡ Thanh Long Hội, e rằng với tính cách như người điên của Bộ Thiên Nam, Thanh Long Hội đã sớm bị hắn làm cho chia năm sẻ bảy.
Hơn nữa Đoan Mộc Thiên Sơn còn rất biết cách nhìn người, không ít sát thủ cao cấp là do Đoan Mộc Thiên Sơn tìm ra.
Tỷ như Hàn Khốc cùng Tống Tiếu.
Hai người liên thủ ngay cả Đoan Mộc Thiên Sơn cũng không phải đối thủ. Nhưng lúc bọn họ chỉ mới là Ngoại Cương cảnh, Đoan Mộc Thiên Sơn đã để ý tới bọn họ, nhắm vào tính cách bản thân họ truyền thụ võ đạo đồng thời chỉ điểm nâng đỡ, do đó mới khiến hai người trở thành hai trong Tứ Đại Huyết Sát của Thanh Long Hội.
Mặc dù thực lực bản thân Đoan Mộc Thiên Sơn không ra sao nhưng đó là do tư chất võ đạo của hắn quá kém, cho dù có vô số thiên tài địa bảo bù đắp cũng vô dụng. Nhưng lý giải và trình độ của hắn về mặt võ đạo lại mạnh hơn phần lớn tông sư võ đạo.
Có thể nói Đoan Mộc Thiên Sơn chính là người bồi dưỡng nên Hàn Khốc cùng
Tống Tiếu hiện tại cho nên hai người mới nghe theo lời Mục Tử Y như vậy. Đối với hai người bọn họ mà nói, người đầu tiên bọn họ trung thành là Đoan Mộc Thiên Sơn, thứ hai mới là Bộ Thiên Nam, bản thân Thanh Long Hội chỉ có thể xếp tới hạng ba.
Sau khi nghe xong, Sở Hưu cau mày nói: “Nếu ngươi đã trở thành nghĩa nữ của Đoan Mộc Thiên Sơn sao lại còn chạy về Bắc Yên? Còn Hàn Khốc cùng Tống Tiếu đều là sát thủ đứng đầu trong Thanh Long Hội, là Tứ Đại Huyết sát, giờ lại phải chạy tới làm đà chủ, chẳng phải lãng phí à?”
Tinh nhuệ chân chính của Thanh Long Hội không phải ở ba mươi sáu phân đà Thiên Cương mà ở trong tổng bộ.
Thiên Tội đà chủ lúc trước chính là người của tổng bộ, tuy hắn bị giáng chức tới phân đà Thiên Tội làm đà chủ, nhưng hắn vẫn luôn luôn nhớ tới tổng bộ, muốn trở về đó.
Còn như hai vị Hàn Khốc và Tống Tiếu, với thực lực bọn họ mà phải tới Bắc Yên làm đà chủ, đây tuyệt đối là giáng chức.
Mục Tử Y cười khổ lắc đầu nói: “Là do nghĩa phụ ta đắc tội với đại long thủ, giờ đang bị phạt bế quan. Tống thúc cùng Hàn thúc là người của nghĩa phụ nên cũng bị đày tới Bắc Yên.”
Tiếp đó Mục Tử Y thuật lại những chuyện nội bộ trong Thanh Long Hội cho Sở Hưu, không hề giấu diếm.
Đại long thủ Yển Nguyệt Thanh Long - Bộ Thiên Nam của Thanh Long Hội có danh tiếng rất lớn trên hắn, có điều tính cách hắn phách lối cuồng ngạo, cũng nổi danh làm việc điên cuồng tùy hứng cũng.
Ngày trước do phân đà Thiên Tội của Thanh Long Hội bị hủy diệt, kẻ này không ngờ lại trực tiếp đánh tới Đại Quang Minh Tự, giao chiến với thủ tọa Vọng Niệm Thiện Đường, Cửu Diệu Long Thụ - Hư Vân, trực tiếp bày tư thế không chết không thôi. Hành động đó của hắn không ngờ lại ép Đại Quang Minh Tự thu tay lại, chuyện này cũng rất nổi tiếng.
Có điều theo Đoan Mộc Thiên Sơn thấy, Bộ Thiên Nam có thỉnh thoảng nổi điên một lần như vậy cũng được, nhưng nếu Bộ Thiên Nam nổi điên nhiều lần vậy chỉ khiến Thanh Long Hội lâm vào tình thế nguy hiểm.
Mục Tử Y lắc đầu nói: “Nghĩa phụ đã nói với ta, đại long thủ càng ngày càng hống hách, dần dần không tự hiểu rõ bản thân.
Trước đây không lâu, đại long thủ không ngờ lại tới trêu chọc Chu Tước Các ở Tây Sở vốn không có thù oán quá lớn với Thanh Long Hội chúng ta, khiến cho song phương kết thù. Đồng thời Thanh Long Hội còn để lộ ý tứ Thanh Long Hội muốn khuếch trương.
Thanh Long Hội truyền thừa nhiều năm như vậy, cứ làm thanh kiếm trên tay người trong giang hồ là được. Như vậy chỉ cần trên giang hồ còn có tranh đấu còn thù oán báo thù, vậy Thanh Long Hội sẽ luôn luôn tồn tại.
Nhưng giờ theo ý của đại long thủ, Thanh Long Hội không nên chỉ làm thanh kiếm trong tay người khác mà muốn làm một người cầm kiếm!
Ý của nghĩa phụ là Thanh Long Hội có muốn làm người cầm kiếm cũng được, nhưng Thanh Long Hội giết người nhiều năm như vậy, đã dính rất nhiều nhân quả. Thanh Long Hội muốn tự mình cầm kiếm thì trước tiên phải có thực lực cầm kiếm mới được, nếu không Thanh Long Hội chắc chắn sẽ bị đại đa số các thế lực trong giang hồ chèn ép. Mà giờ rõ ràng Thanh Long Hội không có thực lực này.
Trong cuộc họp ở tổng bộ đại long thủ và nghĩa phụ cãi nhau vì chuyện này, thậm chí người ủng hộ đại long thủ cùng người ủng hộ nghĩa phụ cũng cãi vã, thiếu chút nữa thành ra đánh nhau.
Nghĩa phụ nghĩ cho tương lai của Thanh Long Hội cho nên chủ động lui lại phía sau, có điều kết quả lại bị đại long thủ tước đoạt phần lớn quyền lực, để hắn hối lỗi. Còn những sát thủ thực lực cường đại trong tổng bộ như Hàn thúc Tống thúc thì bị giáng chức điều tới nơi khác.
Nghĩa phụ lo ta ở lại tổng bộ không an toàn cho nên để Hàn thúc cùng Tống thúc tới cùng đi tới Bắc Yên. Có hai người bọn họ, cho dù có tông sư võ đạo xuất thủ, bọn họ cũng có thể bảo hộ chu toàn cho ta.”
Nghe Mục Tử Y nói xong những chuyện này, Sở Hưu thật sự không ngờ Thanh Long Hội lại xảy ra biến cố lớn đến vậy.
Có điều chuyện này xét kỹ ra là tranh đấu quyền lực trong Thanh Long Hội, không thể nói ai đúng ai sai được.
Đề nghị của Đoan Mộc Thiên Sơn đối với Thanh Long Hội hiện tại là đúng. Thanh Long Hội là tổ chức sát thủ, Chính đạo dùng được, Ma đạo cũng dùng được. Ngươi dùng được, ta cũng dùng được. Cho nên chỉ cần người của Thanh Long Hội không làm việc quá đáng, người trong giang hồ vẫn tha thứ.
Dù sao ai cũng biết chỉ cần trên giang hồ vẫn có ân oán báo thù, vậy cho dù không có Thanh Long Hội cũng sẽ có Bạch Long Hội, Hắc Long Hội.
Nhưng nếu Thanh Long Hội thể hiện dã tâm muốn khuếch trương, như vậy với những nhân quả kết thành do Thanh Long Hội giết người bao năm qua, không nói là địch với cả thiên hạ thì cũng chẳng kém bao nhiêu.
Chương 632 Nội đấu trong Thanh Long Hội 2
Bái Nguyệt Giáo thân là đại phái Ma đạo, vì sao dám đường hoàng làm hàng xóm với Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ, chẳng những vì có vị cường giả tuyệt thế Dạ Thiều Nam mà trong Bái Nguyệt Giáo còn có vô số cao thủ.
Trên giang hồ rất nhiều người đều biết nhánh Ẩn Ma còn ôm mộng đẹp phục hưng Côn Luân Ma Giáo. Vì sao bọn họ không dốc toàn lực vây giết nhánh Ẩn Ma, còn không phải vì trong nhánh Ẩn Ma còn một số lão quái vật chưa chết. Một khi ép bọn họ cá chết rách lưới, vậy chắc chắn giang hồ sẽ đầy sóng gió phong ba.
Cho nên trên thế gian này hết thảy đều phải xem thực lực. Thực lực Thanh Long Hội không yếu nhưng còn chưa đủ tư cách đối đầu với nhiều kẻ thù như vậy. Cho nên đề nghị của Đoan Mộc Thiên Sơn đối với tương lai của Thanh Long Hội là đúng.
Nhưng cách làm của Bộ Thiên Nam cũng không sai. Hắn là đại long thủ, hắn mới là người chấp chưởng Thanh Long Hội. Thế nhưng mình vừa nói kế hoạch xong lại bị người ta phản bác ầm ĩ, thậm chí trong Thanh Long Hội còn có nhiều người không để ý tới thân phận đại long thủ của hắn mà ủng hộ Đoan Mộc Thiên Sơn. Bộ Thiên Nam không kiêng kỵ mới là lạ.
Hơn nữa lần này Bộ Thiên Nam chỉ ta tay tước đoạt quyền lực của Đoan Mộc Thiên Sơn đồng thời chèn ép người dưới trướng hắn, như vậy theo Sở Hưu đã là rất kiềm chế rồi.
Nếu đổi lại là bản thân Sở Hưu, nếu dưới trướng y xuất hiện một vị như Đoan Mộc Thiên Sơn, danh nghĩa là nhị long thủ nhưng quyền lực thực tế lại đã uy hiếp tới đại long thủ, có lẽ Sở Hưu đã sớm ra tay giết người, thanh trừ một loạt.
Mục Tử Y ngừng lại một chút rồi nói: “Đúng rồi, Sở công tử, Thiên Tội đà chủ từng hãm hại ngươi ngày trước do công lao giết được người của Bạch Hổ Đường cho nên được đại long thủ tán thưởng ban cho không ít đan dược và công pháp. Hắn cũng mượn cơ duyên này bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, trở thành ngũ long thủ của Thanh Long Hội chúng ta.
Thiên Tội đà chủ kia tên thật là Đoàn Thiên Lang, tính cách hèn hạ vô sỉ, quỷ kế đa đoan, làm mọi việc chỉ vì lợi ích bản thân, căn bản không hề có lập trường.
Trước đó khi hắn chưa trở thành tông sư võ đạo còn muốn nương tựa nơi nghĩa phụ ta. Có điều nghĩa phụ ta nhìn ra tâm tư của hắn bất chính, không chấp nhận, đồng thời còn giáo huấn hắn Thanh Long Hội chỉ nhìn thực lực.
Thế nhưng sau khi hắn thăng cấp lên trở thành tông sư võ đạo, người này lập tức thay đổi lập trường, cổ súy đại long thủ tùy ý làm bậy, nói xấu nghĩa phụ ta. Giờ đại long thủ trở thành như vậy trong đó có ba phần là nhờ công lao của Đoàn Thiên Lang!”
Lại nghe được tin tức về đà chủ Thiên Tội Đoàn Thiên Lang, Sở Hưu thật sự bất ngờ.
Có điều y chưa quên Đoàn Thiên Lang. Sở Hưu không phải người rộng lượng, thù hận năm đó dẫu sao cũng phải tìm một cơ hội đáp trả.
Còn đối với thành tựu hiện tại của Đoàn Thiên Lang, Sở Hưu lại không ngạc nhiên.
Lúc trước khi Đoàn Thiên Lang đảm nhiệm Thiên Tội đà chủ, thực lực hắn đã đạt tới Thiên Nhân Hợp Nhất đỉnh phong. Giờ có tài nguyên, bước vào cảnh giới tông sư võ đạo cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Hơn nữa Đoàn Thiên Lang ra tay không từ thủ đoạn. Lúc trước vì chí bảo Huyết Ngọc Linh Lung, hắn thậm chí không tiếc hy sinh thủ hạ có thiên phú như Sở Hưu, thậm chí đối với hắn mà nói, hy sinh toàn bộ phân đà Thiên Tội cũng không thành vấn đề.
Người này chỉ chú trọng lợi ích của bản thân, không có bất cứ nguyên tắc gì. Giờ hắn có làm ra chuyện như vậy cũng không có gì lạ.
Liên quan tới những chuyện lung tung trong Thanh Long Hội, Mục Tử Y không hề che giấu Sở Hưu. Biết giờ Sở Hưu lâm vào hiểu cảnh, Mục Tử Y nói thẳng: “Sở công tử, giờ Tụ Nghĩa Trang đã không lấy ra được bao nhiêu người truy sát ngươi. Hơn nữa sau trận chiến lần trước của ngươi có lẽ dưới tông sư không ai dám tới chịu chết nữa.
Cho nên Tụ Nghĩa Trang trực tiếp dốc một lượng lớn tiền của ra mời Thanh Long Hội chúng ta xuất thủ.
Giờ ngươi trực tiếp hóa trang thành người của Thanh Long Hội ta rời khỏi Bắc Yên. Cho dù Tụ Nghĩa Trang chặn đường người đi đường cũng không dám tra xét người của Thanh Long Hội chúng ta.”
Quy củ là chết, người là sống.
Trên thế gian này xưa nay không có quy củ nào không phá vỡ được.
Cho dù là quy củ gần như khắc nghiệt của Thanh Long Hội, chỉ cần không ai tra xét cũng có thể phá vỡ.
Mục Tử Y là nghĩa nữ của Đoan Mộc Thiên Sơn, Hàn Khốc cùng Tống Tiếu lại là người do Đoan Mộc Thiên Sơn bồi dưỡng ra. Lúc này Mục Tử Y muốn thả đi, hai người này không những không ý kiến, ngược lại dốc toàn lực tương trợ.
Sở Hưu không khách khí với Mục Tử Y, giờ đúng là y đang cần trở lại Quan Trung Hình Đường chữa trị thương thế về mặt nguyên thần.
Cho nên theo an bài của Mục Tử Y, Sở Hưu trực tiếp đóng giả thành người của Thanh Long Hội, trên đường được Hàn Khốc cùng Tống Tiếu hộ tống an toàn rời khỏi Bắc Yên.
Về phần Thanh Long Hội trả lời cho Tụ Nghĩa Trang càng đơn giản, không giết được người, Lâm Diệp chạy mất.
Nếu Tụ Nghĩa Trang ngươi không hủy bỏ treo thưởng, chúng ta sẽ chậm rãi đuổi giết. Nếu Tụ Nghĩa Trang các ngươi hủy bỏ treo thưởng, vậy cũng chẳng sao.
Dù sao trong Bắc Yên, Hàn Khốc Tống Tiếu cũng là nằm trong số những người có địa vị cao nhất, không ai dám tố cáo bọn họ họ.
Tại nơi giao giới của Bắc Yên và Quan Trung, Mục Tử Y nhìn Sở Hưu nói khẽ: “Công tử, lên đường bình an.”
Mục Tử Y không biết cảm giác hiện tại của mình đối với Sở Hưu là gì, có lẽ là cảm kích, cũng có thể khác?
Mục Tử Y chỉ biết trước khi nàng nhận Đoan Mộc Thiên Sơn làm nghĩa phụ, mỗi lúc chém giết phấn đấu trên giang hồ, cứ lúc nào không chịu nổi nàng lại nhớ tới những lời Sở Hưu đã nói với mình.
Người sống trên đời, không thể chỉ có sống và chết.
Sở Hưu lấy mặt nạ Thanh Long Hội xuống giao cho Mục Tử Y nói: “Ngày trước ta cứu ngươi, giờ ngươi cứu ta. Ngươi cũng không cần để chuyện lúc trước trong lòng mãi như vậy.
Có điều Mục cô nương, tình cảnh nghĩa phụ của ngươi trong Thanh Long Hội không được lạc quan. Nếu có vấn đề gì, ngươi có thể tới tìm ta.”
Sau khi nói xong, Sở Hưu quay người rời khỏi, Mục Tử Y nhìn theo bóng lưng Sở Hưu, ánh mắt lấp loáng sắc thái lạ.
Lúc trước Sở Hưu cứu nàng, giờ nàng lại giúp Sở Hưu. Nhìn ngoài thì như ân tình ngày trước đã trả hết, nhưng đối với Mục Tử Y, nàng vẫn không cách nào quên được Sở Hưu.
Ngày trước Sở Hưu cứu nàng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đem tới hy vọng cho nàng trong lúc nàng tuyệt vọng nhất.
Còn giờ nàng giúp Sở Hưu cùng lắm chỉ coi là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Hàn Khốc cùng Tống Tiếu không biết thân phận Sở Hưu nhưng Mục Tử Y lại biết. Cho dù Hàn Khốc và Tống Tiếu liên thủ, tỷ lệ thắng của họ cũng không lớn.
Hai người mặc dù có chiến tích liên thủ giết chết tông sư võ đạo, có điều trận chiến đó hung hiểm cỡ nào chỉ chính họ biết. Còn Sở Hưu này lại là người một mình giết chết tông sư võ đạo.
Cho nên lần này cho dù không có sự giúp đỡ của mình, Sở Hưu có muốn dùng lực lượng mình mình giết ra ngoài cũng không phải không thể.
Chương 633 Trở về
Lúc này Tống Tiếu cùng Hàn Khốc đứng sau lưng Mục Tử Y, ánh mắt cũng lấp loáng sắc thái kỳ lạ.
Lúc trước Đoan Mộc Thiên Sơn thu nhận Mục Tử Y làm nghĩa nữ chủ yếu là coi trọng tính cách dẻo dai, có chặt thế nào cũng không đứt của nàng.
Còn mức độ khắc khổ của Mục Tử Y khi tu luyện cùng vẻ quả quyết tàn nhẫn của nàng khi thi hành như vậy lại khiến nhiều nam nhân cũng phải xấu hổ. Cho nên lúc này Mục Tử Y lộ vẻ muốn nói lại thôi với một nam nhân như vậy thật sự khiến hắn và Tống Tiếu kinh ngạc.
Tống Tiếu ở bên cạnh lặng lẽ nói: “Tiểu thư, thật ra nếu tiểu thư thích Lâm Diệp này cũng không sao, thân phận của đối phương xứng với ngươi.
Hắn là tuấn kiệt trong nhánh Ẩn Ma, mặc dù đại đa số thời gian không thể xuất hiện trong chỗ sáng nhưng vẫn có thực lực và địa vị. Nếu ngươi thông gia với hắn, Đoan Mộc đại nhân cũng được nhánh Ẩn Ma ủng hộ.””
Trầm mặc nửa ngày, Mục Tử Y lắc đầu nói: “Tống thúc, đừng trêu chọc ta, ngươi biết ta không có ý này mà.
Huống hồ các ngươi không hiểu rõ hắn. Chuyện thông gia không có bất cứ sức hấp dẫn nào đối với hắn.”
Hàn Khốc cùng Tống Tiếu chỉ biết Lâm Diệp chứ không biết Sở Hưu và Lâm Diệp là một người.
Đứng hạng tư trên Long Hổ Bảng, thân phận mặt ngoài của Sở Hưu đã gần như cùng cấp bậc tới Trương Thừa Trinh và Tông Huyền, thậm chí nếu không có gì bất ngờ xảy ra tương lai chắc chắn Sở Hưu sẽ trở thành đại nhân vật quyền khuynh giang hồ.
Đối với người như Sở Hưu, chuyện thông gia quả thật không hề hấp dẫn.
Đứng yên tại chỗ một lúc, Mục Tử Y mới nói: “Hàn thúc, Tống thúc, chúng ta đi thôi. Bên phía Thanh Long Hội chúng ta qua loa chút thôi là được. Chủ yếu là bên phía nghĩa phụ, chúng ta phải luôn luôn chú ý tín tức truyền lại.”
Hàn Khốc cùng Tống Tiếu đều nghiêm nghị gật nhẹ đầu. Đối với Thanh Long Hội hiện tại, tình cảnh bọn họ quả thật rất khó giải quyết.
Sở Hưu chỉ là một người ngoài biết tình hình đại khái mà còn nhận ra không khí trong Thanh Long Hội không đúng, nói chi người vốn trong Thanh Long Hội.
Cho nên chuyện tiếp theo sẽ phát triển như thế nào, điểm này ngay chính bọn họ cũng không rõ, chỉ có thể đi tới đâu xem tới đó.
Mấy ngày sau Sở Hưu cũng rời khỏi Bắc Yên, trở lại Quan Trung.
Tụ Nghĩa Trang cũng không phái người tiếp tục đuổi giết.
Đây không phải vì Nhiếp Nhân Long đã phát tiết hết phẫn nộ trong lòng mà là người trong Tụ Nghĩa Trang nghĩ rằng mình đã trả giá rất lớn mời Hàn Khốc
và Tống Tiếu xuất thủ, bản thân cũng bớt việc. Giờ bọn họ còn đang đợi giờ chết của Sở Hưu.
Thế nhưng lúc này Sở Hưu đã về tới Quan Trung Hình Đường. Chuyện đầu tiên y làm chính là âm thầm liên lạc với Mai Khinh Liên.
Trước đó đều là Mai Khinh Liên chủ động tới tìm y, còn lần này lại đổi thành Sở Hưu tự mình tới tìm Mai Khinh Liên.
Trong khuê phòng đình viện của mình, Mai Khinh Liên thấy Sở Hưu xuất hiện cũng kinh ngạc nói: “Sao ngươi trốn khỏi vòng vây của Tụ Nghĩa Trang với đám tán tu kia nhanh vậy?”
Sở Hưu không hề khách khí ngồi xuống đối diện với muốn nói: “Ta tự có biện pháp của ta. Có điều thánh nữ đại nhân, lần này ngươi gạt ta tới thảm. Cảm giác bị người ta đuổi giết ngàn dặm cũng chẳng tốt đẹp gì.”
Mai Khinh Liên nhún vai nói: “Cái này không thể trách ta hết được. Ai biết tên ngụy quân tử Nhiếp Nhân Long kia lại coi trọng dòng dõi đến vậy. Nhiếp Đông Lưu vừa bị ngươi giết chết hắn đã trực tiếp phát điên rồi.
Trước đó ta còn tìm hai người tới tiếp ứng ngươi, một người trong đó là người quen của ngươi, chính là cung phụng trong hoàng thất Bắc Yên, Cửu Ly Kiếm - Thịnh Thiên Nghiêu.
Lần trước hắn vì ngươi mà xung đột với Tụ Nghĩa Trang, lần này nếu hắn cứu ngươi cũng có thể giả bộ xung đột lần nữa với Tụ Nghĩa Trang, sau đó gián tiếp cứu ngươi.
Còn trong bóng tối ta cũng đã báo cho tiểu tử Lục Tấn kia, bảo hắn đến tiếp ứng cho ngươi.
Tiểu tử kia gần đây vừa bước vào cảnh giới Võ Đạo Chân Đan, coi nội ứng giới cao tầng chân chính của Vô Tướng Ma Tông, lúc này đang cực kỳ hống hách rêu rao khắp nơi muốn tìm người thử tay nghề đôi chút. Ta bèn dứt khoát bảo hắn tới Bắc Yên một chuyến.
Hai người kia một sáng một tối, muốn mang ngươi ra khỏi Bắc Yên cũng không thành vấn đề. Ai mà ngờ ngươi vô thanh vô thức trở về như vậy.”
Lục Tấn là Lục tiên sinh của Vô Tướng Ma Tông. lần trước khi Sở Hưu gặp Lục tiên sinh, hắn đã đạp nửa bàn chân vào cảnh giới Chân Đan, lúc này có thăng cấp lên tông sư võ đạo cũng không có gì lạ.
Sở Hưu không thấy phẫn nộ gì với lời giải thích của Mai Khinh Liên, giới Ma đạo không phải Chính đạo, bản thân sự phát triển của họ đã vô cùng tàn khốc.
Ngươi có năng lực, có giá trị, ta sễ bảo hộ ngươi. Ngược lại cho dù ngươi có chết cũng chẳng ai để ý tới ngươi.
Quan hệ giữa Sở Hưu và nhánh Ẩn Ma mang nặng tính giao dịch hơn truyền thừa.
Y có thể mang tới bao nhiêu thanh danh và lợi ích cho nhánh Ẩn Ma, nhánh Ẩn Ma cũng sẽ trả lại cho Sở Hưu bấy nhiều.
Kể cả chuyện Bàng Hổ lần này thật ra cũng là một giao dịch. Làm được Sở Hưu được nhận thưởng, làm hỏng đó là tự ngươi kém cỏi.
Chuyện lần này thật ra Sở Hưu làm rất thành công, Kỳ Liên Trại được cứu, Tụ Nghĩa Trang cũng bị đánh cho tàn phế. Chỉ có điều trong đó xuất hiện một số việc ngoài ý liệu, khiến cho Sở Hưu hãm sâu vào mà thôi.
Cho nên Mai Khinh Liên phái hai vị tông sư võ đạo tới cứu Sở Hưu đã coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Sở Hưu không ảo tưởng Mai Khinh Liên sẽ không để ý bại lộ thân phận bản thân tự tới cứu mình.
Chuyện này không khác với suy đoán lúc trước của Sở Hưu, cho dù nhánh Ẩn Ma phái người tiếp ứng y, thời gian trễ đó tự y cũng phải chống đỡ.
Cầu người không bằng cầu mình, vẫn là tự giết ra ngoài tương đối đáng tin cậy.
Cho nên nghe Mai Khinh Liên giải thích xong, Sở Hưu cũng chỉ gật nhẹ đầu, không nói gì thêm.
Có lẽ Mai Khinh Liên cũng ý thức được chuyện lần này quả thật là do nàng tính sai.
Phái Sở Hưu đi không vấn đề gì, có điều nàng lại không an bài đường lui từ trước.
Nếu Mai Khinh Liên đánh tiếng trước với Thịnh Thiên Nghiêu có lẽ đã không có nhiều phiền toái như vậy.
Dù sao đây cũng là chuyện riêng của Mai Khinh Liên chứ không phải chuyện chung của toàn bộ nhánh Ẩn Ma. Giờ có vấn đề xảy ra, Mai Khinh Liên cũng thấy ngượng ngùng.
Mai Khinh Liên ho khan một tiếng nói: “Được rồi, chuyện này đúng là có vài phần trách nhiệm tại ta. Thứ ta vốn định đưa ngươi lúc này lại không lấy ra được, nên đổi lại thành thứ khác. Có điều thứ này hiện không trong tay ta, ta chỉ có thể cố gắng giúp ngươi tranh thủ. Còn cuối cùng ngươi có lấy được nó hay không phải xem mọi chuyện phát triển ra sao.”
Nghe Mai Khinh Liên nói vậy, Sở Hưu lại thấy hứng thú, y hỏi: “Là cái gì?”
Mai Khinh Liên dùng ngón tay ngọc mảnh khảnh gõ lên bàn nói: “Là một tư cách, tư các tiến vào Tiểu Phàm Thiên.”
“Tiểu Phàm Thiên? Là di tích thượng cổ hay là bí cảnh?” Sở Hưu hỏi.
Mai Khinh Liên lắc đầu nói: “Ta cũng không biết nơi đó rốt cuộc xem như di tích hay bí cảnh, thậm chí có người nói nơi đó là một thế giới.
Có điều sự tồn tại của Tiểu Phàm Thiên có liên quan tới đại kiếp nạn thời thượng cổ. Nơi đó xuất hiện sau đại kiếp nạn thượng cổ, bên trong bao hàm vô số di tích và bí cảnh, cũng có vô số khí vận cùng cơ duyên.
Đúng rồi, ta nhớ trên người ngươi có mấy môn Thiên Địa Giao Chinh m Dương Đại Bi Phú. Ngươi thử nói cho ta xem, rốt cuộc ngươi tập hợp được
bao nhiêu môn Thiên Địa Giao Chinh m Dương Đại Bi Phú rồi?”
Sở Hưu trầm ngâm một lát, cuối cùng nói thật: “Năm môn.”
Ánh mắt Mai Khinh Liên không nén nổi lộ vẻ kinh ngạc: “Thật sự không ngờ ngươi vô thanh vô tức tập hợp được tới năm môn trong Thiên Địa Giao Chinh m Dương Đại Bi Phú. Có lẽ trong lịch sử ngươi là võ giả nắm giữ và thu thập được nhiều môn Thiên Địa Giao Chinh m Dương Đại Bi Phú nhất.
Có điều ngươi có biết nguồn gốc của Thiên Địa Giao Chinh m Dương Đại Bi Phú này ở đâu không? Chính là trong Tiểu Phàm Thiên này!
Nếu ngươi có thể tiến vào trong đó, không chừng ngươi có thể tập hợp đầy đủ Thiên Địa Giao Chinh m Dương Đại Bi Phú!”
Chương 634 Tiểu Phàm Thiên 1
Đây là lần đầu tiên Sở Hưu nghe tới Tiểu Phàm Thiên, trước đó y chưa từng nghe thấy ba chữ này.
Có điều xem thái độ của Mai Khinh Liên, rõ ràng nơi này rất bất phàm.
Hơn nữa nếu nói nơi này có thể giúp tập hợp đủ Thiên Địa Giao Chinh m Dương Đại Bi Phú, chuyện này thật sự khiến y động tâm.
Môn ma công cường đại Thiên Địa Giao Chinh m Dương Đại Bi Phú trước nay chưa một ai biết rốt cuộc uy lực của nó mạnh tới mức nào. Bởi vừa xưa nay chưa ai tập hợp đủ môn công pháp này.
Có điều theo những người khác suy đoán, ít nhất cũng là cửu chuyển. Sau khi tập hợp đủ môn công pháp này rất có thể đạt tới mức công pháp chí tôn hoặc tuyệt thế thần công.
Chứng kiến biểu cảm của Sở Hưu, Mai Khinh Liên cười cười nói: “Nếu chỉ có thế ta đã không cần nghiêm túc như vậy.
Sự tồn tại của Tiểu Phàm Thiên không phải bí mật gì đối với giới cao tầng, chẳng qua điều kiện tiến vào hết sức hà khắc. Nhưng trong đó có vô số cơ duyên.
Từ sau đại kiếp nạn thượng cổ, Tiểu Phàm Thiên đã xuất hiện, từ đó tới nay đã có vô số người tiến vào. Có điều từ đầu đến cuối không một ai thăm dò hoàn toàn được.
Chí tôn trong Thánh giáo chúng ta, Độc Cô đại nhân đã từng đi vào, sau khi đi ra đã liên tục sáng tạo ra tuyệt thế ma công kinh thiên địa khiếp quỷ thần.
Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ của Thuần Dương Đạo Môn cũng từng vào, ngộ ra thiên cơ tiên pháp, tu vi thông thiên.
Đó có thể coi là chuyện xa xôi, gần thì có Dạ Thiều Nam của Bái Nguyệt Giáo. Sau khi tiến vào Tiểu Phàm Thiên, hắn khổ tu mấy chục năm, khiến Bổ Thiên Tâm Kinh chưa từng tiến triển rốt cuộc được hắn bù đắp. Còn Trần Thanh Đế của Thiên Hạ Minh sau khi vào Tiểu Phàm Thiên mới tôi luyện được quyền ý vô song của bản thân tới mức đỉnh phong.
Tóm lại đó là một nơi hết sức thần kỳ. Sau khi tiến vào trong đó, cơ duyên ở trong không chắc chắn trăm phần trăm khiến ngươi một bước tới trời nhưng lại trao cho ngươi bậc thang để ngươi đi thẳng lên trời. Còn có thể mượn cơ hội này đi lên như diều gặp gió hay không còn phải xem thực lực và vận may của chính ngươi.
Tiểu Phàm Thiên ba mươi năm mới mở ra một lần, mỗi lần mở ra vị trí bất đồng. Ngoại trừ ba canh giờ đầu vừa khai mở có thể tùy ý tiến vào, thời gian khác cần chìa khóa đặc biệt mới có thể tiến vào.
Cho nên mới nói muốn đi vào Tiểu Phàm Thiên ngoại trừ vận may hư vô mờ mịt, vậy chỉ có thể nhờ vào chìa khóa này.
Nhưng những chìa khóa này đều nằm trong tay đại phái đứng đầu giang hồ
cùng một số cường giả. Số lượng tản mát trên giang hồ vô cùng thưa thớt.”
Sở Hưu hỏi: “Trong tay thánh nữ đại nhân có chìa khóa à?”
Mai Khinh Liên trợn đôi mắt mỹ lệ của bản thân nói: “Nếu ta có chìa khóa ngươi tưởng còn tới phiên ngươi hay sao?
Với uy thế ngày trước của m Ma Tông ta đương nhiên là có chìa khóa rồi, hơn nữa không chỉ một cái. Có điều ngày trước m Ma Tông xảy ra biến cố lớn, chỉ còn lại một mình ta, chìa khóa cũng bị người ta cướp mất rồi.
Ta nói có thể giúp ngươi tranh thủ được chìa khóa của Tiểu Phàm Thiên, chính là chìa khóa của Quan Trung Hình Đường.
Đừng nhìn thực lực Quan Trung Hình Đường giờ không đáng chú ý, ân tình và quan hệ mà Sở Cuồng Ca lưu lại ngày trước lớn tới mức ngươi không tưởng tượng nổi đâu. Giờ trong tay Quan Tư Vũ có ba cái chìa khóa, đều là do Sở Cuồng Ca lưu lại ngày trước.
Trong tình huống bình thường, lần này Tiểu Phàm Thiên mở ra, Quan Trung Hình Đường chỉ có ba người tiến vào. Quan Tư Vũ, nhị thủ lĩnh Tập Hình Ti Phương Sát cùng với đại thủ lĩnh mà ngươi chưa từng gặp, Ngũ Pháp Kiếm - An Lưu Niên!”
Nhắc tới An Lưu Niên, ánh mắt Mai Khinh Liên lóe lên sát khí.
Trước đó Mai Khinh Liên đã nói nếu không có đám thủ lĩnh Tập Hình Ti, nàng đã sớm khống chế Quan Trung Hình Đường. Phương Sát cùng An Lưu Niên chính là trở ngại lớn nhất trước mắt Mai Khinh Liên.
Mai Khinh Liên nói: “Thân phận hiện tại của ta không thể đứng ra tranh đoạt chìa khóa Tiểu Phàm Thiên, ta cũng không thể tiến vào, nhưng ngươi lại có thể.
Giờ đã cách ngày Tiểu Phàm Thiên mở ra không xa. Thời gian này ngươi cứ dưỡng thương đi. Ta sẽ cố gắng thuyết phục Quan Tư Vũ, khiến hắn giao một cái chìa khóa cho ngươi.
Ngươi vừa bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất không lâu, có tiến vào Tiểu Phàm Thiên cũng khó lòng thăng cấp lên tông sư võ đạo.
Có điều ta dám cam đoan, nếu ngươi kiếm được một số cơ duyên không tệ, tối thiểu cũng gây dựng căn cơ tốt cho ngươi bước lên cảnh giới tông sư võ đạo.”
Sở Hưu nghe vậy gật nhẹ đầu, nếu Tiểu Phàm Thiên này thật sự thần kỳ như vậy, lần này y có thụ thương cũng đáng.
“Nếu vậy ta trở lại dưỡng thương, ngồi đợi tin tức tốt của thánh nữ đại nhân.”
Nói xong, Sở Hưu trực tiếp rời khỏi.
Giờ nhiệm vụ hàng đầu của y là chữa khỏi thương thế về mặt nguyên thần. Nếu không cho dù y có nhận được cơ hội tiến vào Tiểu Phàm Thiên lần này cũng không cách nào phát huy thực lực mạnh nhất của bản thân.
Chuyện Sở Hưu tới Bắc Yên chỉ có những tâm phúc của y được biết. Những người khác trên đất Quan Tây vân tưởng Sở Hưu đang bế quan.
Sau khi Sở Hưu tới Quan Tây, người đầu tiên Sở Hưu tới gặp không phải ai khác mà chính là Lã Phụng Tiên.
Trước đó Lã Phụng Tiên cũng bế quan tu luyện Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân cùng Ma Thần Vô Song Kích, nhưng hắn đã sớm xung quanh, cũng nhận ra Sở Hưu không có mặt.
Có điều Lã Phụng Tiên không phải người nhiều lời, cho dù nhận ra Sở Hưu không có mặt cũng không nói thêm gì.
Còn lúc này thấy bộ dáng Sở Hưu như vậy, Lã Phụng Tiên lập tức nhận ra điểm dị thường của Sở Hưu.
“Sở huynh, ngươi thụ thương à?”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, Huyền Cửu U ở bên cạnh Lã Phụng Tiên chen miệng nói: “Hắc hắc, Sở Hưu, lần này ngươi gặp xui rồi. căn cơ nguyên thần thụ thương. Loại thương thế này có đặt ở đâu cũng chẳng dễ khỏi.”
Thân là một trong tứ đại chiến tướng dưới trướng Lã Ôn Hầu năm xưa, Huyền Cửu U am hiểu chính là bí pháp nguyên thần, lúc này hắn cũng là người đầu tiên nhận ra điểm bất ổn của Sở Hưu.
Bốn người này thời gian vừa qua cũng khôi phục được một chút tu vi, thậm chí đã lên tới Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Có điều giọng điệu của đám người Huyền Cửu U đối với Sở Hưu kém xa đối với Lã Phụng Tiên.
Trong mắt bọn họ, Lã Phụng Tiên nhận được truyền thừa của Lã Ôn Hầu, là truyền nhân tái thế của Ôn Hầu đại nhân, là chúa công của bọn họ. Còn Sở Hưu này tính là gì? Cho dù hắn có quan hệ không tệ với Lã Phụng Tiên, có là hảo hữu chí giao với hắn nhưng đám người Huyền Cửu U vẫn vênh váo coi nhẹ Sở Hưu như trước. Thậm chí bọn họ còn bất mãn vì Lã Phụng Tiên giao Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân cho Sở Hưu.
Lã Phụng Tiên nhíu mày, có vẻ lần này Sở Hưu thụ thương nặng nhất kể từ khi hắn quen biết Sở Hưu tới giờ. Thậm chí đã thương tổn cả tới căn cơ.
“Vậy Sở huynh, ngươi định làm sao? Vừa hay Phong thần y đang ở Quan Tây, ta dẫn ngươi tới gặp Phong thần y xem sao.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Ta cũng đang có ý này.”
Lâm Diệp vẫn trọng thương tinh thần lực, giờ Sở Hưu đang bế quan cũng bị thương nặng về mặt tinh thần. Chuyện này thật sự quá trùng hợp, rất dễ khiến người ta liên tưởng.
Chương 635 Tiểu Phàm Thiên 2
Sở Hưu không tin Phong Bất Bình nhưng y lại tin Lã Phụng Tiên. Có quan hệ của Lã Phụng Tiên, Phong Bất Bình không có lý do gì nói lộ chuyện này ra.
Huống hồ nơi này là Quan Tây, là địa bàn của Sở Hưu. Cho dù Phong Bất Bình có tâm tư gì khác cũng không gây nổi sóng gió gì.
...
Trong y quán ở Kiến Châu Phủ Quan Tây, từng luồng cương khí vàng nhạt từ tay Phong Bất Bình truyền vào cơ thể Sở Hưu, kiểm tra thương thế của y.
Phong Bất Bình tới Quan Tây đã một thời gian. So với lúc trước ở Tử Nhân Cốc, thật ra lúc này ở Quan Tây hắn lại càng thoải mái.
Trong một mẫu ba phần đất Quan Trung, Quan Trung Hình Đường vẫn rất có sức uy hiếp.
Sở Hưu giúp Phong Bất Bình mở y quán tại Kiến Châu Phủ, còn điều bộ đầu giang hồ của Quan Trung Hình Đường tới nơi này duy trì trật tự. Thậm chí còn thuận tiên hơn lúc Phong Bất Bình ở Tử Nhân Cốc.
Cho nên khi Lã Phụng Tiên mang Sở Hưu tới chữa trị, Phong Bất Bình lập tức đẩy đám võ giả xếp hàng bên ngoài, ưu tiên chẩn đoán cho Sở Hưu.
Trong đó đương nhiên có phần vì Sở Hưu, nhưng đại đa số nguyên nhân là vì hiện giờ Phong Bất Bình đang ở trong địa bàn của Sở Hưu.
Phong Bất Bình chỉ có tính khí cổ quái chứ không phải ngu ngốc, đương nhiên hắn biết tốt xấu, hiểu hiện giờ ai đang che chở cho bản thân.
Nhận ra thương tổn nguyên thần của Sở Hưu thậm chí đã hại tới căn cơ, sắc mặt Phong Bất Bình cũng hơi đổi.
Chuyên Lâm Diệp gây ra bên Bắc Yên vô cùng bắt mắt, chuyện này người trong giang hồ đều biết.
Còn Sở Hưu trước đó bị phạt diện bích, chuyện này tất cả mọi người trong Quan Trung Hình Đường đều biết.
Phong Bất Bình chưa từng nghe nói diện bích hối lỗi cũng có thể khiến nguyên thần tiêu hao thậm chí xuất hiện tổn hại căn cơ. Trong chuyện này rõ ràng có điểm không đúng.
Có điều Phong Bất Bình không nói gì thêm, chỉ giả bộ không phát giác.
Hắn mặc kệ Sở Hưu là ai, trên người có bí mật gì. Hắn chỉ biết Sở Hưu là hảo hữu của Lã Phụng Tiên, giờ hắn còn đang kiếm ăn trên địa bàn của Sở Hưu, như vậy là đủ.
Con người đôi khi nên hồ đồ một chút mới càng thỏa đáng. Không nên nói thì đừng nói, nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy cũng phải coi như mình không nhìn thấy.
Sau khi Phong Bất Bình thu tay lại, Lã Phụng Tiên ở bên cạnh vội vàng hỏi: “Phong thần y, tình hình Sở huynh ra sao?”
Phong Bất Bình hít sâu một hơi nói: “Tình huống Sở đại nhân không quá lạc quan, đã tổn hại tới căn cơ nguyên thần.
Mặc dù ta có thể chữa trị thương thế như vậy, có điều với năng lực hiện tại của ta rất có thể lưu lại tai họa ngầm. Như vậy sẽ ảnh hưởng nhất định tới sự trưởng thành của nguyên thần trong tương lai.”
Lã Phụng Tiên cau mày, hắn biết Sở Hưu am hiểu bí pháp nguyên thần. Thế nhưng giờ nguyên thần của Sở Hưu lại xuất hiện tai họa ngầm, như vậy chẳng khác nào cắt đứt con đường tu luyện bí pháp nguyên thần sau này của Sở Hưu.
Có điều Sở Hưu lại chẳng hề để ý, đám người làm nghề y này trước nay nói năng vẫn theo kiểu này, không nói hết ý hết lời.
Cho nên Sở Hưu chỉ thản nhiên hỏi: “Có cách nào bù đắp tai họa ngầm này không?”
Phong Bất Bình gật đầu nói: “Có thì có, chẳng qua điều kiện rất hà khắc.
Đơn giản nhất là trong vòng hai năm Sở đại nhân có thể bước vào cảnh giới tông sư võ đạo. Khi đó thương thế còn chưa cố định, lúc tấn thăng lên tông sư võ đạo có thể dùng thiên địa nguyên khí tẩy luyện căn cơ, không lưu lại tai họa ngầm.
Thứ hai là Sở đại nhân có thể tìm một số bí pháp chuyên môn chữa trị nguyên thần. Có điều bí pháp loại này là khan hiếm nhất, thậm chí còn hiếm hoi hơn bí pháp nguyên thần công kích và phòng ngự.
Thứ ba là Sở đại nhân có thể tìm ra linh dược cấp bậc cửu chuyển, còn phải là thứ chuyên môn nhằm vào nguyên thần. Sau khi ăn vào luyện hóa cũng có hiệu quả.”
Nghe Phong Bất Bình nói xong, Lã Phụng Tiên cau mày càng sâu, vì ba điều kiện này cái nào cũng rất hà khắc.
Ba điều mà Phong Bất Bình đề nghị theo Lã Phụng Tiên đều không đáng tin cậy.
Bí pháp chữa trị nguyên thần khó tìm, linh dược về nguyên thần cấp bậc cửu chuyển càng khó tìm. Còn về trong vòng hai năm bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, có lẽ toàn bộ giang hồ không ai dám khoe khoang khoác loác như vậy.
Tông sư võ đạo không như những cảnh giới khác, cần phải lĩnh ngộ.
Một mai đốn ngộ dung nhập thiên địa, ngưng tụ chân đan, bước vào cảnh giới tông sư.
Nhưng nếu ngươi không ngộ ra, vậy cho dù kẹt trong cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất cả đời cũng rất có thể.
Trên giang hồ không ít võ giả tu luyện tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đỉnh phong, chỉ thiếu nửa bước là đạt tới tông sư võ đạo. Thế nhưng nửa bước đó có mất cả đời cũng không qua nổi.
Mặc dù Lã Phụng Tiên có lòng tin với Sở Hưu, cho rằng tương lai chắc chắn Sở Hưu sẽ trở thành tông sư võ đạo. Có điều thời gian hai năm quả thật ngắn ngủi.
Chẳng qua Sở Hưu lại có vẻ không quan tâm, trực tiếp xua tay nói: “Phong thần y, cứ chữa trị theo lời ngươi nói đi. Tai họa ngầm gì gì đó, sau này hãng nói.”
Có thể bước vào tông sư võ đạo trong vòng hai năm hay không chưa biết được. Lần này tiến vào Tiểu Phàm Thiên không khéo sẽ gặp cơ duyên gì đó. So với việc ở đây âu sầu rốt cuộc nên làm sao để tiêu trừ tai họa ngầm về mặt nguyên thần, chẳng bằng tiếp tục tiến bước xem xét tình hình.
Phong Bất Bình gật nhẹ đầu, lấy ra trận bàn kim châm các thứ, bắt đầu chữa trị nguyên thần cho Sở Hưu.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa thần y giang hồ và thầy thuốc bình thường là họ có thể vận dụng càng nhiều thủ đoạn. Thậm chí họ có thể nghĩ ra những chiêu số mà ngươi không thể tưởng tượng nổi để chữa trị cho ngươi.
Thanh danh của Phong Bất Bình không phải khoa trương. Thương thế của Sở Hưu nếu chỉ dựa vào bản thân y tự hồi phục, có lẽ cả một năm nửa năm cũng chẳng thể khôi phục tới đỉnh phong.
Có điều tới chỗ Phong Bất Bình, Sở Hưu lại chỉ mất không tới mười ngày đã khôi phục tinh thần lực tới mức đỉnh phong. Chỉ có điều nếu giờ Sở Hưu không tiêu trừ tai họa ngầm, trình độ tinh thần của y sẽ vĩnh viễn dừng lại ở mức độ này.
Sau hơn hai mươi ngày như vậy, bên này Sở Hưu còn đang bế quan tu dưỡng, Uất Trì lại đích thân tới báo cho y tới tổng đường bàn bạc.
Lần này ngay Uất Trì cũng lấy làm lạ, vì sư phụ hắn không nói gọi Sở Hưu tới bàn bạc việc gì.
Theo Uất Trì, thời gian vừa qua Sở Hưu luôn bế quan, có vẻ không gây ra chuyện gì. Lần nghị sự này chẳng lẽ có đại sự gì liên quan tới Quan Trung Hình Đường, lại còn phải giấu cả hắn?
Sở Hưu ngược lại không mấy ngạc nhiên y đoán được có lẽ bên Mai Khinh Liên đã thuyết phục được Quan Tư Vũ.
Nếu không Quan Trung Hình Đường chỉ có ba danh ngạch tiến vào Tiểu Phàm Thiên, trực tiếp phái ba vị tông sư võ đạo đi là được, cần gì phải gọi Sở Hưu tới?
Sau khi bước vào tổng bộ Hình Đường, Tiêu Tập cùng ba chưởng hình quan khác đều đã có mặt. Ngoại trừ An Bá Thông, Tiêu Tập và Sở Tư Ma đều chủ động chào hỏi Sở Hưu một tiếng.
Thật ra đám người Tiêu Tập cũng buồn bực, không biết Quan Tư Vũ gọi bọn họ tới có chuyện gì.