-
Chương 626-630
Chương 626 Lấy lực phá pháp 2
Sở Hưu tay niết ấn quyết, quanh người phật quang lấp lánh ma khí ngập trời, Ma La Kim Cương Tướng được thi triển. Ma La Kim Cương Tướng vô cùng quỷ dị trực tiếp bao phủ tất cả mọi người. Kim Cương Trấn Ma, lực lượng hùng hồn, Ma La Hoặc Tâm, ma diễm ngập trời!
Hai loại lực lượng hoàn toàn khác biệt được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, không phải cương nhu cùng tồn tại mà là Phật Ma chia hai phần.
Cương khí vô tận dưới trấn áp của phật quang cũng ầm ầm vỡ vụn, những võ giả xông tới bị ma khí vô biến đánh bay, yếu một chút thậm chí ma khí trực tiếp nhập thể, bị giết chết tại chỗ.
Trong cơn bão cương khí đó, sắc mặt Sở Hưu bỗng trở nên trắng bệch.
Đòn vừa rồi y đã dốc toàn lực xuất thủ, trực tiếp phát động lực lượng cơ thể bản thân tới mức cực hạn, có vậy mới ngăn được một đoàn toàn lực của đám người này.
Lúc này thân hình Sở Hưu không hề ngừng lại, trực tiếp lao về phía Diệu Huyền chân nhân.
Đám người này quá đông, hơn nữa thực lực trung bình cũng không tệ, Sở Hưu không thể để bọn họ tập kết lần nữa, nhất định phải triệt để đánh guc bọn họ!
Diệu Huyền chân nhân lúc này đang che ngực thở hổn hển.
Thật ra trong đòn vừa rồi ngoại trừ chân khí Diệu Huyền chân nhân tiêu hao quá lớn, hắn bị thương không nặng.
Trong số những người này Diệu Huyền chân nhân nổi danh gian xảo, vừa rồi hắn thấy sự tình có vẻ không đúng bèn lập tức đổi thế công thành thế thủ, cho nên mới không thụ thương.
Có điều giờ thấy Sở Hưu lại lao về phía mình, Diệu Huyền chân nhân tức giận tới mức chỉ muốn chửi đổng.
Trong số những người tại đây, thực lực mạnh nhất là Thôi Nhạc, người tổ chức liên kết cũng là Thôi Nhạc. Lâm Diệp này muốn giết người thì nên giết Thôi Nhạc mới đúng, sao cứ nhắm vào mình thế này?
Nếu Diệu Huyền chân nhân biết chuyện này là do vẻ ngoài của hắn khá thu hút thù hận, có lẽ Diệu Huyền chân nhân đã chẳng còn cả tâm tư chửi bới.
Vừa rồi Diệu Huyền chân nhân đã chứng kiến thực lực của Sở Hưu, cho nên hắn không còn dám chọi cứng với Sở Hưu nữa.
Lúc này thấy Sở Hưu đánh tới, Diệu Huyền chân nhân không nói hai lời, thân thể bao bọc trong chân khí âm dương lưỡng khí, thân thể như chiếc lá liễu lượn lờ trong gió, muốn bỏ trốn lần nữa.
Có điều đúng lúc này từng luồng ma khí lại quấn quanh phía sau hắn. Chỉ trong chớp mắt, Diệu Huyền chân nhân lập tức cảm thấy khí huyết bản thân
sôi trào, cảm giác thiêu đốt đau đớn kịch liệt lập tức khiến Diệu Huyền chân nhân rên khẽ một tiếng, thân hình ngưng bặt.
Ma khí vô biên bảo phủ lấy người Diệu Huyền chân nhân, từng luồng ma khí truyền vào cơ thể hắn, lôi kéo lực lượng khí huyết ra, ma khí đen nhánh xen lẫn khí huyết đỏ tươi. Màu sắc đỏ thẫm đó có vẻ vô cùng quỷ dị, không cách nào mô tả.
Sở Hưu nheo mắt, giờ y đột nhiên có cảm nhận khác về Ma Huyết Đại Pháp.
Chân đạp xuống đất lao tới, tay Sở Hưu đặt lên đầu Diệu Huyền chân nhân, trong chớp mắt ma khí vô biên bộc phát. Vô số khí huyết bị cưỡng chế rút ra từ cơ thể Diệu Huyền chân nhân. Thân thể hắn hóa thành một thây khô đen kịt ngã trên mặt đất, không còn hình người.
Trước nay Sở Hưu đều cho rằng Ma Huyết Đại Pháp chỉ để dẫn dắt khí huyết, là một công pháp phụ trợ cung cấp lực lượng cho Hóa Huyết Thần Đao.
Mãi tới lúc này Sở Hưu mới ngộ ra một phương thức vận dụng mới.
Ma Huyết Đại Pháp, chữ ma đặt trước chữ huyết, hai bên kết hợp có thể bộc phát ra uy năng bá đạo vô song!
Lúc này đám người Thôi Nhạc chứng kiến thi thể không ra hình người bên cạnh Sở Hưu, trong lòng phát lạnh.
Bọn họ đông người như vậy mai phục vây công, thế nhưng vẫn khiến tên này giết chết một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất bên mình. Thực lực Lâm Diệp này rốt cuộc mạnh tới cỡ nào?
Thôi Nhạc trong lòng nặng nề, cục diện hiện tại hoàn toàn không gióng kế hoạch trong đầu hắn!
Trận chiến này từ đầu đã là sai lầm, đám người Thôi Nhạc đánh giá thấp Sở Hưu, lại đánh giá cao bản thân.
Một bước sai, từng bước sai, đám người Thôi Nhạc đã bước nửa bước chân vào Quỷ Môn Quan.
Ban đầu là bọn họ định mai phục Sở Hưu, thế nhưng giờ đã là Sở Hưu thu hoạch tính mạng của bọn họ.
Sở Hưu quay đầu nhìn lại, mọi người không thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn, chỉ có thể thấy hai mắt đỏ rực như máu.
Theo Sở Hưu bước chân đi tới, từng luồng ma khí tản mát, cho dù đám người kia muốn bỏ trốn, có điều một khi bị ma khí quấn lấy thân thể đều chấn động, bị ma khí hút sạch máu tươi.
Những luồng máu tươi cùng ma khí kia lượn lờ quanh người Sở Hưu khiến khí tức quanh người y càng ngày càng thịnh, kinh khủng như ma thần hàng lâm.
Những võ giả xung quanh rốt cuộc không chịu đựng nổi, lập tức bỏ chạy tứ tán xung quanh, có điều Sở Hưu lại chỉ đi thẳng về phía Thôi Nhạc.
Tên này chính là chủ mưu, những người khác có thể đi nhưng hắn nằm lại tại đây!
Thôi Nhạc cắn răng, quanh người lấp loáng cương khí, hai tay nhanh chóng kết ấn. Ngàn đóa kỳ hoa nở rộ, mỗi đóa hoa cương khí đều mang theo chấn động cường đại, tuôn thẳng về phía Sở Hưu.
Đối mặt với thế công như vậy, huyết khí vô biên sau lưng Sở Hưu ngưng tụ thành Trấn Ngục Minh Vương Pháp Tướng. Một ấn đánh ra, tất cả quy về hư vô!
Lực lượng cường đại lấn tới, Thôi Nhạc đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt kinh hãi không thôi.
Đúng lúc này xung quanh Mạnh Cương lại lấp loáng kim quang chói mắt, đồng thời từng luồng khí huyết thiêu đốt, thân thể như hóa thân thành Cự Linh Thần vừa lao về phía Sở Hưu vừa hét lên với Thôi Nhạc: “Thôi huynh! Chạy mau!”
Hơn nữa cùng lúc này xung quanh có vài võ giả chưa bỏ trốn cùng Mạnh Cương vây công Sở Hưu, ai ai cũng vận dụng tuyệt kỹ của bản thân.
Thôi Nhạc không phải dạng ngụy quân tử như Nhiếp Nhân Long. Hắn là chân tiểu nhân, có điều dẫu là tiểu nhân cũng có vài bằng hữu thật tâm.
Mạnh Cương tính cách khó ưa, hắn chỉ biết đắc tội với người khác, cho nên hắn không có bằng hữu, chỉ có kẻ thù và người không ưa hắn.
Thôi Nhạc là người hiếm có chịu được tính xấu của hắn, chịu làm bằng hữu với hắn. Hơn nữa sau khi Mạnh Cương đắc tội với người khác, cũng là Thôi Nhạc dùng quan hệ của bản thân giải quyết giúp hắn.
Bất kể Thôi Nhạc có thật tâm coi hắn là bằng hữu hay không, đối với Mạnh Cương, Thôi Nhạc chính là bằng hữu của hắn, bằng hữu duy nhất.
Nhân nghĩa đạo đức, Mạnh Cương thiếu ba.
Hắn không phải người tốt lành gì, cũng chưa từng hành hiệp trượng nghĩa, ngược lại từng cướp bóc giết không ít thương nhân.
Đời này của hắn chỉ có chữ ‘nghĩa’ là chưa từng cô phụ, chí ít khi hắn trong quân doanh trước nay chưa từng phản bội đồng đội, khi cướp bóc cũng chưa từng bán rẻ huynh đệ của mình.
Giờ bằng hữu của mình thân lâm hiểm cảnh, Mạnh Cương cũng có thể vì chữ nghĩa này mà liều mạng!
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ lạnh lùng Trấn Ngục Minh Vương kết ấn đánh xuống, ngay cả lực lượng khí huyết được Sở Hưu dùng Ma Huyết Đại Pháp thu thập cũng dung nhập vào đó. Uy thế ấn này hùng hồn mạnh mẽ vô cùng không ngờ trực tiếp đánh nát hai tay Mạnh Cương, những võ giả khác còn chưa tới Thiên Nhân Hợp Nhất lập tức bị thế ấn đánh chế tại chỗ!
Thấy cảnh này, Thôi Nhạc trợn muốn rách mí mắt.
Chương 627 Pháp tướng thuộc về Sở Hưu
Những người này thật sự là hảo hữu chí giao chân chính của hắn, trước đó Thôi Nhạc nói với họ muốn cùng họ quản lý Tụ Nghĩa Trang không phải lừa gạt bọn họ mà là Thôi Nhạc thật sự nghĩ vậy.
Lang thang nửa đời, Thôi Nhạc cũng muốn có cơ nghiệp của bản thân, vì kiếm một tiền đồ hậu đại sau này của hắn, cho các hảo hữu của hắn. Đáng tiếc hắn tính sai, cái sai này kéo tất cả cùng chết!
Có Mạnh Cương ngăn trước người, hắn có thể trốn, cũng có tỷ lệ nhất định trốn thoát.
Nhưng bước chân Thôi Nhạc cuối cùng lại mãi mãi không bước ra. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, không ngờ lại trực tiếp đâm tay vào trong tâm mạch của mình, chỉ chớp mắt một lượng máu lớn bắn ra.
Máu tươi bắn ra chảy xuống dưới đất tạo thành một đóa hoa đỏ rực kỳ dị cao cỡ một người, cánh hoa đỏ tươi vô cùng mỹ lệ, lấp lánh ánh sáng đỏ máu dữ tợn.
Nếu người trong Phật môn tới sẽ rất dễ dàng nhận ra loại hoa này.
Nó gọi là Mạn Châu Sa Hoa, cũng gọi là Bỉ Ngạn Hoa, nó nở trên hoàng tuyền, đưa tang cho vong hồn!
Bỉ Ngạn Hoa nở rộ, đánh về phía Sở Hưu. Đó là lực lượng đại biểu cho tử vong, là lực lượng mà Thôi Nhạc dùng tính mạng bản thân lôi kéo từ địa ngục tới.
Dưới đóa hoa Bỉ Ngạn nở rộ, huyết khí tan rã, ma khí tiêu tan, lực lượng đó khiến Sở Hưu cũng cảm thấy kinh hãi!
Đây không phải bí pháp liều mạng, quả thật là chiêu số đồng quy vu tận.
Trong chớp mắt này, pháp tướng Trấn Ngục Minh Vương sau lưng Sở Hưu đột nhiên thay đổi.
Huyết khí cùng ma khí vô biên dung nhập vào trong chuyển hóa Minh Vương Tướng thành Phật Đà Pháp Tướng. Có điều quanh người Phật Đà Pháp Tướng kia lại có màu đỏ máu khiến người ta trong lòng phát lạnh.
Còn ma khí vô biên lại hóa thành một thanh ma đao trong tay Phật Đà, nhìn bộ dáng không ngờ lại có phần tương tự với Thiên Ma Vũ của Sở Hưu.
Phật Đà màu máu cầm ma đao trong tay. Đây là pháp tướng chỉ thuộc về Sở Hưu, Sát Sinh Ma Phật Tướng!
Một đao chém xuống, ma khí vô biên vô hạn ngưng tụ thàn mũi nhọn, trực tiếp chém tan đóa Bỉ Ngạn Hoa đỏ máu kia, hóa thành vô số điểm đỏ tiêu tán trong bầu trời đêm.
Thôi Nhạc lúc này còn chưa chết, hắn cố chống người nhìn Mạnh Cương, há miệng nhưng không nói ra được điều gì.
Nhưng Mạnh Cương có thể đọc được từ khẩu hình của hắn. Chỉ có một chữ, đó là: Trốn!
Sau khi phun ra chữ này, thân thể Thôi Nhạc ầm ầm ngã xuống, không còn hơi thở.
Bỉ Ngạn Hoa là đóa hoa tử vong, chỉ có lấy cái chết bản thân mới có thể khiến Bỉ Ngạn Hoa nở rộ.
Đóa hoa này Thôi Nhạc đã tu cả nửa đời, nhưng khi thật sự dùng đến cũng là lúc chết của hắn.
Mạnh Cương không trốn chỉ ngơ ngác nhìn thi thể Thôi Nhạc.
Sở Hưu bỏ lại Sát Sinh Ma Phật Tướng tiêu tấn, bước tới một bước đã xuất hiện trước mặt Mạnh Cương, thản nhiên nói: “Ta vẫn luôn bái phục những người tuân theo nghĩa khí.”
Người bình thường nói xong câu này, câu tiếp theo chắc chắn là: Vì ngươi rất có nghĩa khí cho nên ta không giết ngươi.
Thế nhưng tiếp đó Sở Hưu lại nói: “Nếu ngươi đã nghĩa khí như vậy, ta sẽ giúp một tay tiễn ngươi lên đường. Các ngươi không thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, vậy chết cùng ngày cùng tháng cùng năm cũng tốt.”
Dứt lời Sở Hưu trực tiếp chấn vỡ tâm mạch Mạnh Cương. Hơn nữa Mạnh Cương cũng không hề phản kháng, có lẽ đối với hắn mà nói, giờ có phản kháng cũng vô nghĩa.
Nhìn thi thể đầy đất, sắc mặt Sở Hưu không hề thay đổi, nắm chắc thời gian mau chóng rời đi.
Đối với Sở Hưu mà nói, trên thế gian này chỉ có người mà y có thể giết và người y không thể giết.
Mặc dù rất bái phục đám người nghĩa khí này, nhưng ngươi đã đối địch với ta, vậy xin lỗi, ta vẫn phải giết ngươi.
Trong tình huống không có năng lực cảm giác lấy một địch nhiều, giờ Sở Hưu cũng không chịu nổi, tiêu hao rất lớn. Cho nên y định khôi phục lại trạng thái đỉnh phong đã rồi mới đi.
Hơn nữa Sở Hưu cũng không ngờ trong số rất nhiều công pháp trên người y, Đại Kim Cương Thần Lực lại được y tu luyện tới đại thành đầu tiên, ngưng tụ ra pháp tướng thuộc về bản thân.
Vốn dĩ Sở Hưu còn tưởng mình phải đạt tới cảnh giới tông sư võ đạo mới có thể lĩnh ngộ ngưng tụ ra pháp tướng. Không ngờ lần này tâm linh đột nhiên thông suốt, vậy mà lại ngộ ra Sát Sinh Ma Phật Tướng này.
Cơ sở của Đại Kim Cương Thần Lực là tu luyện cơ thể, nhưng tinh túy chân chính là pháp tướng mà mình ngưng luyện thành.
Có điều giờ có lẽ cả người sáng tạo ra Đại Kim Cương Thần Lực năm xưa cũng không nhận ra Đại Kim Cương Thần Lực của Sở Hưu. Rõ ràng là một môn công pháp Phật môn chính thống, thế nhưng tới tay Sở Hưu lại được tu luyện tới mức vô cùng quỷ dị, lung ta lung tung.
Ngay lúc Sở Hưu vừa bỏ trốn vừa khôi phục thực lực, cái chết của đám người Thôi Nhạc đã làm dấy lên sóng gió ngập trời.
Những nhóm người chết đi trước đó cũng thôi, đại đa số đều chỉ là hạng vô danh, nhưng đám người Thôi Nhạc lại chẳng phải hạng vô danh.
Lưu Hoa Công Tử - Thôi Nhạc, Diệu Ngọc quan chủ Diệu Huyền chân nhân, Cự Linh Tướng - Mạnh Cương. Ba vị này đều là cao thủ nổi tiếng trên đất Bắc Yên.
Võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất đều có danh tiếng, ba vị này xem như cao thủ trong số võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất đông đảo. Thế nhưng cả ba đều chết trong tay Sở Hưu, còn liên lụy tới hơn mười mạng người khác.
Chuyện này như một chậu nước lạnh trực tiếp đổ lên đỉnh đầu dám người, cũng khiến những người có ý đồ đuổi giết Lâm Diệp đổi lấy tiền thưởng tỉnh táo lại.
Mãi tới lúc này bọn họ mới thật sự nghĩ lại, nếu Lâm Diệp này dễ giết như vậy, việc gì Nhiếp Nhân Long phải lấy vị trí trang chủ Tụ Nghĩa Trang ra treo thưởng?
Cho dù Nhiếp Nhân Long tức tới mức hồ đồ hắn cũng không thể làm việc dại dột như vậy được.
Đám người Thôi Nhạc đã chết, có điều coi như bọn họ công đức vô lượng.
Vì chính cái chết của họ ngược lại cứu vãn một loạt những kẻ định chui đầu vào chỗ chết khác.
Lúc này trong Tụ Nghĩa Trang, Nhiếp Nhân Long điên cuồng phá phách bình hoa, cái bàn, mọi thứ hắn có thể nhìn thấy.
Thất bại, lại thất bại. Tên Lâm Diệp này rốt cuộc từ đâu chui ra, hắn rốt cuộc có mấy cái mạng, vì sao nhiều người như vậy vẫn không giết được hắn?
Những đệ tử Tụ Nghĩa Trang xung quanh cũng sợ hãi thấp thỏm nhìn Nhiếp Nhân Long.
Từ khi Nhiếp Đông Lưu qua đời, vị trang chủ trước đây vốn vô cùng tỉnh táo, hỉ nộ không lộ chút manh mối lúc này lại trở nên vô cùng nóng nảy, nguy hiểm kinh người.
Nửa ngày sau Nhiếp Nhân Long giận dữ gầm lên: “Ta không tin dốc hết lực lượng Tụ Nghĩa Trang ta còn không giết được một tên tiểu bối Ma đạo!
Đi gọi Viên Cát đến đây, bảo hắn tiếp tục tính toán vị trí của Lâm Diệp. Lại tới Thanh Long Hội, trả giá lớn để bọn họ ra tay giết tên Lâm Diệp này đi!”
Lúc này một đệ tử Tụ Nghĩa Trang cười khổ nói: “Trang chủ, xin ngài tỉnh táo một chút. Viên Cát đại sư đã rời khỏi, e rằng hắn đã ra khỏi Bắc Yên rồi.
Còn Thanh Long Hội. Quy củ của họ ngài cũng hiểu mà. Nếu lúc trước chúng ta mời người của Thanh Long Hội tới ám sát Lâm Diệp còn có chút khả năng, có điều giờ thanh danh Lâm Diệp đã lan truyền, giá tiền mời Thanh Long Hội xuất thủ e rằng không thấp hơn so với ám sát tông sư võ đạo bao nhiêu.
Hơn nữa ngài cũng biết quy củ của Thanh Long Hội mà. Một khi tình huống xảy ra biến cố gì khiến người của Thanh Long Hội tử thương, vậy khoản nợ này lại tính lên đầu Tụ Nghĩa Trang chúng ta. Trang chủ, xin ngài nghĩ lại!”
Chương 628 Tống Tiếu Hàn Khốc 1
Sau khi Nhiếp Đông Lưu chết đi, cho dù Nhiếp Nhân Long khôi phục từ trạng thái tẩu hỏa nhập ma, tính cách của hắn cũng trở nên vô cùng nóng nảy.
Đệ tử Tụ Nghĩa Trang kia nói rất đúng, giờ quả thật Nhiếp Nhân Long nên tỉnh táo một chút, có điều Nhiếp Nhân Long lại không làm được.
Ngươi bỏ hết tâm huyết bồi dưỡng con trai, kết quả con trai ngươi bị người ta giết chết, hung thủ còn nghênh ngang bỏ trốn. Ngươi bình tĩnh được sao?
Hai mắt lạnh lẽo nhìn đệ tử Tụ Nghĩa Trang kia, Nhiếp Nhân Long lạnh lùng nói: “Viên Cát chạy rồi thì tìm thầy bói khác cho ta. Trên đất Bắc Yên chẳng lẽ chỉ mình hắn là thầy bói nổi danh hay sao? Không tìm được thì tới Phong Mãn Lâu trả giá cao mời đại sư bói toán của họ xuất thủ!
Bên phía Thanh Long Hội không cần ngươi lo. Ta chỉ cần kết quả, ta chỉ muốn thấy đầu của Lâm Diệp!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, Nhiếp Nhân Long bàn chân Nhiếp Nhân Long giẫm xuống, mặt đất nứt ra từng tấc, thiếu chút nữa bị Nhiếp Nhân Long chấn cho sụp đổ.
Những võ giả Tụ Nghĩa Trang còn lại run rẩy, giờ Nhiếp Nhân Long đã gần như điên cuồng, hắn nói thế nào vậy cứ làm theo thế đấy, tuyệt đối không nên phản bác.
Phong ba trên giang hồ còn chưa hoàn toàn tiêu tán, có điều lúc này Sở Hưu đã khôi phục chân khí xong, chuẩn bị lên đường.
Không biết có phải cái chết của đám người Thôi Nhạc đã cảnh tỉnh những người phía sau hay là Nhiếp Nhân Long từ bỏ truy sát bản thân. Sở Hưu đi tiếp mấy ngày vẫn không gặp ai ngăn cản, thậm chí không chứng kiến một người của Tụ Nghĩa Trang truy bắt.
Đi đường vài ngày liên tục, cảm thấy đói bụng Sở Hưu liền tìm một trấn nhỏ mu mua chút đồ ăn. Cho dù ở nơi nhiều người như vậy cũng không ai nhận ra Sở Hưu, hay nói chính xác hơn là không ai tra xét y.
Có điều Sở Hưu không vì vậy mà giảm chậm cước bộ, vẫn dùng tốc độ cực hạn đi đường nhưng cũng không để cơ thể tiêu hao quá mức.
Tới chập tối, Sở Hưu nhìn thoáng qua sắc trời. Bầu trời âm u, e là sắp có mưa to.
Sở Hưu không sợ trời mưa nhưng lúc này y lại hơi đói. Cho nên Sở Hưu quan sát bốn phía, tới một đạo quan hoang phế ven đường chuẩn bị nghỉ ngơi, ăn vài thứ.
Lúc này trong đạo quan không chỉ có mình Sở Hưu, còn vài tiêu sư giang hồ cùng một đám người có vẻ là đội buôn của gia tộc nhỏ.
Hai nhóm người phân biệt rõ ràng. Đám tiêu sư kia rõ ràng xuất thân dân dã, tương đối thô tục, kết bè kết cánh ngồi đó nướng lương khô uống rượu, lớn tiếng trò chuyện bàn tán những tin tức linh tinh trên giang hồ.
Còn bên phía đội buôn của gia tộc nhỏ kia lại nhiều quy củ hơn, hạ nhân nghỉ ngơi, mấy người có vẻ là quản sự đang nói gì đó với một công tử.
Tình huống này rất bình thường, cho dù là gia tộc nhỏ cũng không yêu chiều dòng dõi của mình tới mức không hiểu chuyện đời.
Cho nên những gia tộc nhỏ này đều phái các con em đệ tử đến tuổi trưởng thành tham gia một vài chuyện làm ăn của gia tộc, cho dù ngươi không làm được nhưng ngươi cũng phải tham gia. Điểm này là bắt buộc.
Có điều lúc này công tử trẻ tuổi của gia tộc này có vẻ mới tham gia đội buôn lần đầu, có vẻ rất ý kiến. Lúc này hắn thấy Sở Hưu đi tới, vô thức hừ lạnh một tiếng, định đuổi người.
Đạo quan này nhỏ như vậy, hắn vốn đã không muốn ở chung phòng với đám tiêu sư thô tục kia rồi, có điều bên kia nhân số đông đảo, nếu có xung đột bên mình chưa chắc đã chiếm thượng phong. Cho nên công tử trẻ tuổi chỉ đành bịt mũi nín nhịn.
Nhưng giờ hắn thấy Sở Hưu mặc áo vải bình thường, đội một cái mũ rộng vành rách nát che kín khuôn mặt, vừa nhìn là biết không phải cao thủ gì rồi. Người như vậy hắn chọc vào được.
Nhưng lúc này quản sự của đội buôn lại cản công tử trẻ tuổi kia lại nói: “Công tử, đi ra ngoài không ai dễ dàng cả. Đừng gây chuyện, Công tử quên gia chủ đã nói gì rồi à?”
Nghe quản sự nhắc tới gia chủ, công tử trẻ tuổi kia chỉ có thể bất mãn hừ lạnh một tiếng, có điều sau đó cũng không nói thêm gì nữa.
Sở Hưu không quan tâm tới phản ứng bọn họ, chỉ xốc tấm khăn che mặt lên ăn lương khô. Y chỉ lộ miệng, lại có mũ rộng vành che lấp, không ai thấy được dung mạo thật của y.
Lúc này đám tiêu sư cũng nhìn Sở Hưu một cái, tiếp tục bàn tán.
Trong đó có người nói: “Mấy huynh đệ có nghe tới chuyện ma đầu Lâm Diệp kia không? Gần đây vị này thanh danh vang dội. Nghe nói người này là truyền nhân trực hệ của Côn Luân Ma Giáo, thủ đoạn tàn nhẫn, thực lực cường đại. Trang chủ Tụ Nghĩa Trang còn chịu lấy cả chức trang chủ ra treo thưởng cho người giết được hắn, nhưng vẫn không thành công.”
“Thật hay giả vậy? Côn Luân Ma Giáo đã bị diệt nhiều năm như vậy, đâu ra lắm truyền nhân thế? Ngươi không nghe đồn đại linh tinh đấy chứ?”
“Thật mà! Các ngươi nghĩ xem, nếu tên Lâm Diệp kia không phải truyền nhân của Côn Luân Ma Giáo thì sao thực lực của hắn lại mạnh như vậy?
Ta đã nói với các ngươi rồi, ta có một huynh đệ là người sống sót trong đám người mai phục muốn giết Lâm Diệp của Lưu Hoa Công Tử - Thôi Nhạc.
Trận chiến đó cực kỳ thê thảm, Diệu Huyền chân nhân của Diệu Ngọc Quan trực tiếp bị ma công hút thành thây khô, Cự Linh Tướng - Mạnh Cương khổ luyện ngạnh công không thua gì võ giả Đại Quang Minh Tự, thế nhưng lại bị
đánh nát một nửa xương cốt toàn thân.
Lưu Hoa Công Tử - Thôi Nhạc vận dụng bí thuật liều mạng, kết quả khiến bản thân hao tổn quá độ mà chết.
Nghe nói Lâm Diệp kia thân cao chín thước mặt xanh nanh vàng, có tướng mạo như Thiên Ma. Hắn nhìn ngươi một cái thần hồn ngươi sẽ bị câu đi một nửa, quả thật kinh khủng hơn cả tông sư võ đạo!”
“Ha ha ha! Dương lão tam, ngươi lại khoác loác rồi! Hơi một tí lại huynh đệ ngươi, thân thích của ngươi. Lúc trước những người có tư cách đi cùng Lưu Hoa Công Tử vây giết Lâm Diệp yếu nhất cũng là Ngũ Khí Triều Nguyên. Một kẻ còn chưa tới cảnh giới Tiên Thiên như ngươi lấy gì mà đòi xưng huynh gọi đệ với cao thủ Ngũ Khí Triều Nguyên? Cho dù ngươi liếm mông cho người ta, người ta còn ghét bỏ ngươi nữa là!”
Dương lão tam kia sắc mặt đỏ bừng nói: “Các ngươi thì biết gì? Ngươi tưởng cao thủ như người ta có mắt chó coi thường kẻ khác như các ngươi chắc? Ta và vị huynh đệ kia chơi với nhau từ nhỏ đến lớn. Mặc dù giờ thực lực ta không mạnh bằng người ta nhưng mỗi lần hồi hương người ta đều mời ta uống rượu, còn luôn miệng gọi tam ca là khác!”
Đám tiêu sư xung quanh lập tức cười phá lên, bầu không khí trong đạo quan khá vui vẻ.
Công tử trẻ tuổi của gia tộc nhỏ kia lại bĩu môi khinh thường, hạ giọng nói: “Thô bỉ! Khó coi! Lại còn nâng cao một tên yêu nhân Ma đạo như vậy, đúng là vô lý!”
Đúng lúc này mọi người xung quanh đột nhiên cảm thấy toàn thân phát lạnh. Cho dù họ có đốt lửa cũng không xua tan được hàn ý kia.
Sở Hưu cũng đặt lương khô xuống, ngẩng đầu lên.
Chuyện này không phải do y làm. Mặc dù Sở Hưu không phải người rộng lượng nhưng y cũng chẳng vì mấy câu nói mà chấp nhặt với đám người tầng chót giang hồ như vậy.
Lúc này bên ngoài đạo quang đột nhiên có gió lạnh thổi tới, cánh cửa lớn của đạo quan bị thổi tung. Hai người thân mặc áo đen đầu đội mũ chùm hoa văn rồng, mặt đeo mặt nạ thép đen đi tới.
Chương 629 Tống Tiếu Hàn Khốc 2
Hai người kia ăn mặc giống hệt nhau, khác biệt là một người trên mặt vẽ hình Thiên Khốc Tinh, mặt nạ cũng có vẻ đau thương khóc lóc. Một người lại vẽ hình Thiên Phú Tinh, mặt nạ là một gương mặt tươi cười.
Sở Hưu hít một hơi thật sâu, cách ăn mặc này y hết sức quen thuộc. Dẫu sao y cũng sống trong Thanh Long Hội một thời gian dài như vậy. Hai người này không ngờ lại là hai vị đà chủ phân đà của Thanh Long Hội!
Đám tiêu sư cùng người của tiểu gia tộc sợ hãi tới choáng váng, không dám thở mạnh một tiếng!
Đối với những người tầng chót giang hồ như bọn họ, Thanh Long Hội cách họ quá mức xa xôi. Đặc biệt là tới cấp bậc như đà chủ, vậy căn bản chỉ là truyền thuyết.
Hai người này bước vào đạo quan, Thiên Phú đà chủ cười ha hả nói: “Lâm Diệp Lâm công tử. Lá gan ngươi đúng là rất lớn, giết nhiều người như vậy rồi mà vẫn dám nghênh ngang xuất hiện ở đây. Ngài đây thật sự định giết thẳng ra khỏi Bắc Yên à? Bái phục bái phục! Quả không hổ danh tân tú tuấn kiệt trong nhánh Ẩn Ma, có quyết đoán, cũng có dũng khí!
Làm quen chút nào, tại hạ là đà chủ tân nhiệm của phân đà Thiên Phú của Thanh Long Hội tại Bắc Yên. Tống Tiếu. Không ngờ vừa tới Bắc Yên đã nhận một vụ làm ăn lớn, không tệ không tệ.”
So với bộ dáng lắm lời lải nhải không thôi của của Tống Tiếu, đà chủ phân đà Thiên Khốc lại ít lời hơn nhiều. Hắn chỉ lạnh nhạt nói: “Đà chủ phân đà Thiên Khốc, Hàn Khốc!”
Tống Tiếu tên là Tống Tiếu, hắn vẫn luôn cười, Hàn Khốc lại không khóc, nhưng đám tiêu sư cùng nhóm đội buôn của công tử trẻ tuổi kia lại bị dọa tới sắp phát khóc.
Trước đó bọn họ đang làm gì? Chính là bàn luận linh tinh về Lâm Diệp này ngay trước mặt Lâm Diệp. Đặc biệt là công tử trẻ tuổi này, hắn còn nói yêu nhân Ma đạo gì gì đó. Giờ khắc này hắn bỗng cảm thấy mình còn sống được, còn thở được cũng là một loại may mắn.
Tống Tiếu nhìn những người khác cười cười nói: “Các ngươi còn không mau đi đi, chờ xem trò hay chắc? Con người ta luôn rất nguyên tắc, tuyệt đối không lạm sát kẻ vô tội. Nhưng nếu lát nữa các ngươi bị ngộ thương, vậy không liên quan gì tới ta.”
Nghe được Tống Tiếu nói vậy, đám tiêu sư cùng người của tiểu gia tộc kia sợ tới tè ra quần vắt chân lên cổ chạy khỏi đạo quan, thậm chí cả hàng hóa họ bảo tiêu cùng đi buôn cũng ném bỏ.
Sở Hưu không nói gì thêm, y chỉ nhìn hai người, híp mắt nói: “Tứ Đại Huyết Sát của Thanh Long Hội sao lại giáng cấp thành đà chủ thế này?”
Hai tên kỳ quái trước mặt không đơn giản, mặc dù giờ họ chỉ là Thiên Nhân
Hợp Nhất nhưng lại là hai trong bốn vị có thực lực mạnh nhất dưới tông sư tại tổng bộ Thanh Long Hội. Bọn họ được gọi là Tứ Đại Huyết Sát.
Hai vị còn lại là Đắc Chi Ngã Hạnh - Tống Ngã Hạnh, Bất Đắc Ngã Mệnh - Tống Ngã Mệnh. Bốn người này thường xuất thủ theo cặp hai hai, còn bọn họ có thể xưng là Tứ Đại Huyết Sát là do hai người bọn họ liên thủ từng có chiến tích giết chết được tông sư võ đạo!
Dùng cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất giết chết tông sư võ đạo, cho dù là hai người cùng ra tay nhưng chiến tích cũng đủ kinh người. Cho nên chỉ cần Hàn Khốc Tống Tiếu cùng xuất thủ hay Tống Ngã Hạnh cùng Tống Ngã Mệnh đồng loạt ra tay, uy lực ngang cấp với tông sư võ đạo.
Lần này Nhiếp Nhân Long thật sự dốc hết vốn liếng của Tụ Nghĩa Trang ra. Bọn họ không mời được tông sư võ đạo, cho dù có mời được thì chỉ có mấy vị long thủ của Thanh Long Hội mới là tông sư võ đạo. Khi người tới nơi khéo Sở Hưu đã sớm rời khỏi Bắc Yên.
Chon nên Nhiếp Nhân Long lùi lại cầu thấp hơn một mức, mời Hàn Khốc và Tống Tiếu. Cũng may không biết vì sao hai vị này từ Tứ Đại Huyết Sát trong tổng bộ Thanh Long Hội giáng cấp xuống thành đà chủ, bằng không Nhiếp Nhân Long đã chẳng mời được cả hai tới.
Hàn Khốc cùng Tống Tiếu ngăn trước cửa đạo quán, trên người bọn họ không có chút sát ý nào, nhưng chính vì như thế mới càng thêm quỷ dị.
Hai người bọn họ đứng trong Tứ Đại Huyết Sát của Thanh Long Hội, có trời mới biết đã bao nhiêu người chết trong tay bọn họ, thế nhưng họ vẫn có thể khống chế sát ý trong cơ thể, không hề tiết ra ngoài chút nào. Như vậy mới là kinh khủng nhất.
Tống Tiếu bước tới một bước, cười nói: “Đã nhận nhờ vả của người ta thì phải làm hết sức thôi. Mặc dù chúng ta gặp chút chuyện bất hạnh, bị đá từ bên tổng bộ sang Bắc Yên này, có điều nghề cũ cũng không thể để mất được! Lâm công tử, xin mời lên đường.”
Cho dù đang nói tới chuyện giết người, ngữ khí Tống Tiếu vẫn mang theo cảm xúc vui sướng, cứ như đang vui vẻ vì chuyện này.
Tống Tiếu dùng đao, Hàn Khốc dùng kiếm.
Tống Tiếu dùng một thanh loan đao dài nhưng đường cong cực lớn, như vầng trăng non, bên trên lấp loáng khí tức ngọn lửa của mặt trời.
Kiếm của Hàn Khốc lại là một thanh kiếm sắt loang lổ vết rỉ sét, theo chân khí của Hàn Khốc truyền vào, trường kiếm lập tức bộc phát ra một luồng hàn ý khiến người ta kinh sợ.
Mãi tới lúc này, Sở Hưu mới nhìn ra, trên trường kiếm kia đâu phải vết rỉ, rõ ràng là vết máu đã khô cứng!
Sở Hưu nheo mắt, hai vị này e là không phải tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng, nhưng cũng là cường giả mạnh nhất trong cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Hai người này liên thủ muốn giết chết tông sư võ đạo như Kiều Liên Đông cũng có xác suất thành công rất lớn. Đây tuyệt đối là kình địch.
Cho nên lúc này Sở Hưu đã chuẩn bị bộc lộ cả thân phận, sử dụng tất cả mọi thủ đoạn. Có điều lúc này một giọng nữ lại đột nhiên vang tới: “Khoan hãng động thủ!”
Theo tiếng nói vừa dứt, một cô gái thân mặc y phục võ sĩ màu đen, dáng người lung linh uyển chuyển cầm một thanh loan đao cong như hàng mi, chạy vào trong đạo quan.
Trên mặt nàng cũng đeo mặt nạ, có điều không phải loại mặt nạ sắt đen riêng biệt của Thanh Long Hội mà là một tấm mặt nạ thần nữ màu tím, thần sắc mặt dù khoa trương nhưng lại khiến người ta có cảm giác đau buồn.
Thấy cô gái kia, Tống Tiếu vội vàng nói: “Tiểu thư, sao ngươi lại tới đây? Chẳng phải ta đã nói rồi à, chuyện này cứ giao cho huynh đệ chúng ta xử lý là được. Thực lực Lâm Diệp này tuyệt đối đủ tư cách đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, không phải dễ trêu vào đâu. Vạn nhất lát nữa giao chiến bị ngộ thương, không phải chuyện đùa đâu.”
Hàn Khốc nói thẳng: “Nguy hiểm, ra ngoài!”
Cô gái kia lắc đầu nói: “Tống thúc, Hàn thúc, hai ngươi khoan hãng động thủ, vị công tử này là ân nhân của ta.”
Sở Hưu nhìn cô gái kia, càng nhìn càng có cảm giác quen mắt.
Lúc này cô gái kia không ngờ lại trực tiếp tháo mặt nạ ra, lộ ra dung nhan thanh tú bên dưới, chính là Mục Tử Y!
Lúc trước khi Sở Hưu gia nhập Tụ Nghĩa Trang, nhiệm vụ đầu tiên của y có liên quan tới Mục Tử Y này, chính là giúp nàng báo thù, hủy diệt Nhạc gia, đồng thời cũng khiến Sở Hưu đặt vững địa vị trong phân đà Thiên Tội.
Mặc dù lúc đó đại thù của Mục Tử Y đã được báo, nhưng trong cơn đau buồn vì cả nhà bị giết sạch, nàng muốn tự sát nhưng được một câu của Sở Hưu khuyên trở về.
Lúc trước Sở Hưu thuyết phục Mục Tử Y thật ra chỉ là thuận tay, về phần cuối cùng Mục Tử Y có chọn tự sát hay không, y chưa từng quan tâm. Nhưng y thật sự không ngờ mình lại gặp lại Mục Tử Y trong cục diện hiện tại.
Chương 630 Cố nhân
Lúc này ánh mắt Mục Tử Y nhìn về phía Sở Hưu mang theo vẻ phức tạo, cảm xúc đó ngay chính nàng cũng không nói rõ được. Nàng chỉ cười với Sở Hưu rồi nói: “Thật không ngờ lại có ngày được gặp lại công tử.”
Mục Tử Y nhận ra Sở Hưu, nhưng nàng rất thông minh không nói ra tên của Sở Hưu.
Hàn Khốc cùng Tống Tiếu cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Mục Tử Y. Bọn họ đã lâu lắm rồi không thấy Mục Tử Y cười, rốt cuộc quan hệ giữa Lâm Diệp và tiểu thư ra sao?
Mục Tử Y quay đầu lại nói với Hàn Khốc và Tống Tiếu: “Hàn thúc, Tống thúc, vị công tử này thật sự là ân nhân của ta. Hai người có thể để ta ở riêng với công tử một lúc không? Nhiệm vụ lần này tạm thời bỏ qua.”
Hàn Khốc cùng Tống Tiếu liếc mắt nhìn nhau, gật nhẹ đầu, trực tiếp quay người rời khỏi đạo quán, thậm chí trực tiếp đi tới ngoài đạo quán vài trăm trượng bảo hộ.
Sát thủ Thanh Long Hội sau khi nhận được nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành, đây là nguyên tắc.
Chỉ có điều thứ như nguyên tắc cũng phải xem đặt lên người ai, nếu đặt trên người tiểu thư nguyên tắc cũng có thể bỏ qua.
Sở Hưu nhìn Mục Tử Y, lấy khăn che mặt xuống rồi nói: “Sao ngươi nhận ra ta?”
Từ âm thanh tới khí tức thói quen các thứ Sở Hưu đều đã thay đổi, gương mặt cũng được che phủ, ai có thể chắc chắn nhận ra mình như vậy?
Thế nhưng Mục Tử Y lại lập tức nhận ra thân phận chân chính của y, chuyện này khiến Sở Hưu lấy làm lạ.
Khóe miệng Mục Tử Y nhếch lên thành một nụ cười nói: “Nếu ta nói là cảm giác, Sở công tử có tin không?”
Sở Hưu dừng lại một chút nói: “Đương nhiên ta tin rồi. Cảm giác của nữ nhân có khi rất chuẩn.”
Mục Tử Y ngữ khí sâu xa nói: “Thật ra không phải chỉ là cảm giác. Một người khi ngụy trang thành người khác cho dù có thay đổi thân thể vẫn có những chỗ rất tương tự.
Ấn tượng của ta đối với Sở công tử rất sâu sắc, cho nên ta nhận ra được.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Nếu ta nhớ không nhầm chúng ta mới chỉ thật sự gặp mặt có một lần.”
Mục Tử Y chăm chú nhìn Sở Hưu nói: “Đúng là chỉ một lần, nhưng Sở công tử là ân nhân của ta, vừa là ân nhân giúp ta báo thù diệt môn, vừa là người kéo ta ra khỏi tuyệt vọng. Cho nên ta sẽ không quên ngươi.”
Sở Hưu hơi ngạc nhiên, y cười cười nói: “Con người ta vốn không phải hạng tốt lành gì, chuyện thi ân cầu báo không phải ta chưa từng làm.
Có điều làm người vẫn phải phúc hậu một chút. Lúc trước ta diệt Nhạc gia chẳng qua là vì nhiệm vụ. Ngươi cũng đã trả tiền thưởng xong, cho nên đó không tính là ân tình.
Về phần những lời ta nói với ngươi, ngươi nghe lọt tai còn sống thì là tạo hóa của ngươi. Nếu ngươi nghĩ quẩn, chết đi. Vậy xin lỗi, ta không có tâm tư đi cứu người một lòng muốn chết.”
Phần lớn thời điểm Sở Hưu làm việc chú trọng tới hiệu suất và lợi ích. Chính như y đã nói, không phải y chưa từng làm chuyện thi ân cầu báo.
Mặc dù hiện tại Sở Hưu không biết mấy năm gần đây rốt cuộc Mục Tử Y nhận Doanh Bạch Lộc cơ duyên ra sao, nhưng giờ hai trong Tứ Đại Huyết Sát của Thanh Long Hội đều cung kính với nàng như vậy, một câu tiểu thư hai câu tiểu thư. Thậm chí bọn họ sẵn sàng vì một lời của Mục Tử Y mà từ bỏ nhiệm vụ của mình, rõ ràng thân phận của nàng rất bất phàm.
Nhưng chính vì vậy Sở Hưu mới càng không lừa gạt Mục Tử Y, khoa trương chuyện năm đó.
Đúng như lời y đã nói, làm người đôi khi phải phúc hậu đôi chút, nếu không tính toán tường tận có khi cuối cùng ngươi lại phát hiện người chịu thiệt thật ra là bản thân mình.
Cũng như Nhiếp Đông Lưu trong cốt truyện gốc, Lã Phụng Tiên đã là bạn tốt của hắn nhưng Nhiếp Đông Lưu lại tự tay biến một vị hảo hữu cường giả trong tương lai thành kẻ địch xa lạ.
Quả nhiên nghe Sở Hưu nói vậy, ánh mắt Mục Tử Y thoáng hiện thần thái kỳ dị. Sở Hưu vẫn là Sở Hưu năm xưa, cho dù hiện giờ nằm trong nguy cơ, bị truy sát, Sở Hưu vẫn không hề thay đổi.
Mặc dù hiện nay Mục Tử Y đã không còn như ngày xưa, có điều trong mắt nàng Sở Hưu vẫn mang hình tượng cao lớn dễ dàng dùng kế công tâm diệt sạch Nhạc gia, giúp nàng báo đại thù diệt môn.
Nếu như giờ Sở Hưu chứng kiến quan hệ giữa nàng và Thanh Long Hội, lên tiếng thi ân cầu báo, bảo nàng làm gì đó. Mặc dù Mục Tử Y vẫn vì ân tình năm xưa đáp ứng, nhưng trong lòng sẽ khó tránh khỏi thất vọng.
Sở Hưu hỏi: “Ta lại rất hiếu kỳ về ngươi. Những năm gần đây rốt cuộc ngươi làm gì? Sao lại gia nhập Thanh Long Hội, hơn nữa xem ra địa vị của ngươi còn không thấp.”
Thật ra Mục Tử Y không chỉ địa vị không thấp, thực lực bản thân nàng hiện tại cũng không thấp. Sở Hưu có thể cảm giác được hiện giờ Mục Tử Y đã có tu vi Ngũ Khí Triều Nguyên.
Mặc dù so với Sở Hưu hiện tại, cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên không tính là gì, có điều dựa theo thực lực lúc trước của Mục Tử Y cùng tuổi tác hiện tại của nàng, điều này đã rất hiếm có.
Mục Tử Y nói khẽ: “Nhạc gia bị Sở công tử ngươi diệt môn, đại thù của ta được báo. Ta bèn một mình một đao xông xáo giang hồ. Một nữ nhân như ta muốn đặt chân trên giang hồ vậy phải làm việc hung ác hơn cả nam nhân.
Sau này ta tình cờ gặp được người của Thanh Long Hội. Do nguyên nhân từ Sở công tử, ta không có ác cảm với Thanh Long Hội, cũng muốn gia nhập Thanh Long Hội.
Có điều lúc đó Sở công tử đã trở mặt rời khỏi Thanh Long Hội, phân đà Thiên Tội cũng đổi một vị đà chủ mới, bèn bắt đầu thanh lý những người cũ trước đây trong phân đà Thiên Tội. Ta là người mới, biểu hiện lại xuất sắc, cho nên được đà chủ tân nhiệm tán thưởng, được ban thưởng tới tổng bộ Thanh Long Hội tiềm tu một thời gian, trong thời gian đó còn được cao thủ trong tổng bộ chỉ điểm.
Khi ở tổng bộ Thanh Long Hội, ta làm quen được với nhị long thủ Bán Thiên Toán - Đoan Mộc Thiên Sơn, còn bái hắn làm nghĩa phụ, thoát ly khỏi phân đà. Tống thúc cùng Hàn thúc là nghĩa phụ tự mình bồi dưỡng, hai người rất trung thành với nghĩa phụ cho nên mới nghe theo lời ta, đồng thời gọi ta là tiểu thư.”
Nghe Mục Tử Y nói vậy Sở Hưu thật sự bất ngờ. Y thật sự không ngờ Mục Tử Y lại trở thành nghĩa nữ của Đoan Mộc Thiên Sơn.
Nhắc tới cái tên Bán Thiên Toán - Đoan Mộc Thiên Sơn, phần lớn người trong giang hồ đều rất lạ lẫm.
Một là vì đại long thủ của Thanh Long Hội, Yển Nguyệt Thanh Long - Bộ Thiên Nam thật sự quá chói mắt, bắt mắt tới mức không giống như sát thủ. Còn Đoan Mộc Thiên Sơn lại cực kỳ ẩn nhẫn kín tiếng, thậm chí kín tiếng tới mức rất hiếm khi lộ diện trước mặt người ngoài. Chính vì vậy nên danh tiếng của hắn trên giang hồ thậm chí còn không bằng mấy vị long thủ xếp hạng sau trong Thanh Long Hội.
Còn thực tế Đoan Mộc Thiên Sơn lại vô cùng quan trọng đối với Thanh Long Hội, thậm chí có thể nói tầm quan trọng của Đoan Mộc Thiên Sơn đối với Thanh Long Hội còn trên cả đại long thủ Bộ Thiên Nam. Qua nhiều năm như vậy nếu không có Đoan Mộc Thiên Sơn ổn định nội bộ Thanh Long Hội, với phương thức làm việc không khác gì người điên của Bộ Thiên Nam, e rằng Thanh Long Hội cho dù không bị hủy diệt trong tay Bộ Thiên Nam cũng sẽ chia năm xẻ bảy trong tay hắn.
Sở Hưu tay niết ấn quyết, quanh người phật quang lấp lánh ma khí ngập trời, Ma La Kim Cương Tướng được thi triển. Ma La Kim Cương Tướng vô cùng quỷ dị trực tiếp bao phủ tất cả mọi người. Kim Cương Trấn Ma, lực lượng hùng hồn, Ma La Hoặc Tâm, ma diễm ngập trời!
Hai loại lực lượng hoàn toàn khác biệt được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, không phải cương nhu cùng tồn tại mà là Phật Ma chia hai phần.
Cương khí vô tận dưới trấn áp của phật quang cũng ầm ầm vỡ vụn, những võ giả xông tới bị ma khí vô biến đánh bay, yếu một chút thậm chí ma khí trực tiếp nhập thể, bị giết chết tại chỗ.
Trong cơn bão cương khí đó, sắc mặt Sở Hưu bỗng trở nên trắng bệch.
Đòn vừa rồi y đã dốc toàn lực xuất thủ, trực tiếp phát động lực lượng cơ thể bản thân tới mức cực hạn, có vậy mới ngăn được một đoàn toàn lực của đám người này.
Lúc này thân hình Sở Hưu không hề ngừng lại, trực tiếp lao về phía Diệu Huyền chân nhân.
Đám người này quá đông, hơn nữa thực lực trung bình cũng không tệ, Sở Hưu không thể để bọn họ tập kết lần nữa, nhất định phải triệt để đánh guc bọn họ!
Diệu Huyền chân nhân lúc này đang che ngực thở hổn hển.
Thật ra trong đòn vừa rồi ngoại trừ chân khí Diệu Huyền chân nhân tiêu hao quá lớn, hắn bị thương không nặng.
Trong số những người này Diệu Huyền chân nhân nổi danh gian xảo, vừa rồi hắn thấy sự tình có vẻ không đúng bèn lập tức đổi thế công thành thế thủ, cho nên mới không thụ thương.
Có điều giờ thấy Sở Hưu lại lao về phía mình, Diệu Huyền chân nhân tức giận tới mức chỉ muốn chửi đổng.
Trong số những người tại đây, thực lực mạnh nhất là Thôi Nhạc, người tổ chức liên kết cũng là Thôi Nhạc. Lâm Diệp này muốn giết người thì nên giết Thôi Nhạc mới đúng, sao cứ nhắm vào mình thế này?
Nếu Diệu Huyền chân nhân biết chuyện này là do vẻ ngoài của hắn khá thu hút thù hận, có lẽ Diệu Huyền chân nhân đã chẳng còn cả tâm tư chửi bới.
Vừa rồi Diệu Huyền chân nhân đã chứng kiến thực lực của Sở Hưu, cho nên hắn không còn dám chọi cứng với Sở Hưu nữa.
Lúc này thấy Sở Hưu đánh tới, Diệu Huyền chân nhân không nói hai lời, thân thể bao bọc trong chân khí âm dương lưỡng khí, thân thể như chiếc lá liễu lượn lờ trong gió, muốn bỏ trốn lần nữa.
Có điều đúng lúc này từng luồng ma khí lại quấn quanh phía sau hắn. Chỉ trong chớp mắt, Diệu Huyền chân nhân lập tức cảm thấy khí huyết bản thân
sôi trào, cảm giác thiêu đốt đau đớn kịch liệt lập tức khiến Diệu Huyền chân nhân rên khẽ một tiếng, thân hình ngưng bặt.
Ma khí vô biên bảo phủ lấy người Diệu Huyền chân nhân, từng luồng ma khí truyền vào cơ thể hắn, lôi kéo lực lượng khí huyết ra, ma khí đen nhánh xen lẫn khí huyết đỏ tươi. Màu sắc đỏ thẫm đó có vẻ vô cùng quỷ dị, không cách nào mô tả.
Sở Hưu nheo mắt, giờ y đột nhiên có cảm nhận khác về Ma Huyết Đại Pháp.
Chân đạp xuống đất lao tới, tay Sở Hưu đặt lên đầu Diệu Huyền chân nhân, trong chớp mắt ma khí vô biên bộc phát. Vô số khí huyết bị cưỡng chế rút ra từ cơ thể Diệu Huyền chân nhân. Thân thể hắn hóa thành một thây khô đen kịt ngã trên mặt đất, không còn hình người.
Trước nay Sở Hưu đều cho rằng Ma Huyết Đại Pháp chỉ để dẫn dắt khí huyết, là một công pháp phụ trợ cung cấp lực lượng cho Hóa Huyết Thần Đao.
Mãi tới lúc này Sở Hưu mới ngộ ra một phương thức vận dụng mới.
Ma Huyết Đại Pháp, chữ ma đặt trước chữ huyết, hai bên kết hợp có thể bộc phát ra uy năng bá đạo vô song!
Lúc này đám người Thôi Nhạc chứng kiến thi thể không ra hình người bên cạnh Sở Hưu, trong lòng phát lạnh.
Bọn họ đông người như vậy mai phục vây công, thế nhưng vẫn khiến tên này giết chết một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất bên mình. Thực lực Lâm Diệp này rốt cuộc mạnh tới cỡ nào?
Thôi Nhạc trong lòng nặng nề, cục diện hiện tại hoàn toàn không gióng kế hoạch trong đầu hắn!
Trận chiến này từ đầu đã là sai lầm, đám người Thôi Nhạc đánh giá thấp Sở Hưu, lại đánh giá cao bản thân.
Một bước sai, từng bước sai, đám người Thôi Nhạc đã bước nửa bước chân vào Quỷ Môn Quan.
Ban đầu là bọn họ định mai phục Sở Hưu, thế nhưng giờ đã là Sở Hưu thu hoạch tính mạng của bọn họ.
Sở Hưu quay đầu nhìn lại, mọi người không thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn, chỉ có thể thấy hai mắt đỏ rực như máu.
Theo Sở Hưu bước chân đi tới, từng luồng ma khí tản mát, cho dù đám người kia muốn bỏ trốn, có điều một khi bị ma khí quấn lấy thân thể đều chấn động, bị ma khí hút sạch máu tươi.
Những luồng máu tươi cùng ma khí kia lượn lờ quanh người Sở Hưu khiến khí tức quanh người y càng ngày càng thịnh, kinh khủng như ma thần hàng lâm.
Những võ giả xung quanh rốt cuộc không chịu đựng nổi, lập tức bỏ chạy tứ tán xung quanh, có điều Sở Hưu lại chỉ đi thẳng về phía Thôi Nhạc.
Tên này chính là chủ mưu, những người khác có thể đi nhưng hắn nằm lại tại đây!
Thôi Nhạc cắn răng, quanh người lấp loáng cương khí, hai tay nhanh chóng kết ấn. Ngàn đóa kỳ hoa nở rộ, mỗi đóa hoa cương khí đều mang theo chấn động cường đại, tuôn thẳng về phía Sở Hưu.
Đối mặt với thế công như vậy, huyết khí vô biên sau lưng Sở Hưu ngưng tụ thành Trấn Ngục Minh Vương Pháp Tướng. Một ấn đánh ra, tất cả quy về hư vô!
Lực lượng cường đại lấn tới, Thôi Nhạc đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt kinh hãi không thôi.
Đúng lúc này xung quanh Mạnh Cương lại lấp loáng kim quang chói mắt, đồng thời từng luồng khí huyết thiêu đốt, thân thể như hóa thân thành Cự Linh Thần vừa lao về phía Sở Hưu vừa hét lên với Thôi Nhạc: “Thôi huynh! Chạy mau!”
Hơn nữa cùng lúc này xung quanh có vài võ giả chưa bỏ trốn cùng Mạnh Cương vây công Sở Hưu, ai ai cũng vận dụng tuyệt kỹ của bản thân.
Thôi Nhạc không phải dạng ngụy quân tử như Nhiếp Nhân Long. Hắn là chân tiểu nhân, có điều dẫu là tiểu nhân cũng có vài bằng hữu thật tâm.
Mạnh Cương tính cách khó ưa, hắn chỉ biết đắc tội với người khác, cho nên hắn không có bằng hữu, chỉ có kẻ thù và người không ưa hắn.
Thôi Nhạc là người hiếm có chịu được tính xấu của hắn, chịu làm bằng hữu với hắn. Hơn nữa sau khi Mạnh Cương đắc tội với người khác, cũng là Thôi Nhạc dùng quan hệ của bản thân giải quyết giúp hắn.
Bất kể Thôi Nhạc có thật tâm coi hắn là bằng hữu hay không, đối với Mạnh Cương, Thôi Nhạc chính là bằng hữu của hắn, bằng hữu duy nhất.
Nhân nghĩa đạo đức, Mạnh Cương thiếu ba.
Hắn không phải người tốt lành gì, cũng chưa từng hành hiệp trượng nghĩa, ngược lại từng cướp bóc giết không ít thương nhân.
Đời này của hắn chỉ có chữ ‘nghĩa’ là chưa từng cô phụ, chí ít khi hắn trong quân doanh trước nay chưa từng phản bội đồng đội, khi cướp bóc cũng chưa từng bán rẻ huynh đệ của mình.
Giờ bằng hữu của mình thân lâm hiểm cảnh, Mạnh Cương cũng có thể vì chữ nghĩa này mà liều mạng!
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ lạnh lùng Trấn Ngục Minh Vương kết ấn đánh xuống, ngay cả lực lượng khí huyết được Sở Hưu dùng Ma Huyết Đại Pháp thu thập cũng dung nhập vào đó. Uy thế ấn này hùng hồn mạnh mẽ vô cùng không ngờ trực tiếp đánh nát hai tay Mạnh Cương, những võ giả khác còn chưa tới Thiên Nhân Hợp Nhất lập tức bị thế ấn đánh chế tại chỗ!
Thấy cảnh này, Thôi Nhạc trợn muốn rách mí mắt.
Chương 627 Pháp tướng thuộc về Sở Hưu
Những người này thật sự là hảo hữu chí giao chân chính của hắn, trước đó Thôi Nhạc nói với họ muốn cùng họ quản lý Tụ Nghĩa Trang không phải lừa gạt bọn họ mà là Thôi Nhạc thật sự nghĩ vậy.
Lang thang nửa đời, Thôi Nhạc cũng muốn có cơ nghiệp của bản thân, vì kiếm một tiền đồ hậu đại sau này của hắn, cho các hảo hữu của hắn. Đáng tiếc hắn tính sai, cái sai này kéo tất cả cùng chết!
Có Mạnh Cương ngăn trước người, hắn có thể trốn, cũng có tỷ lệ nhất định trốn thoát.
Nhưng bước chân Thôi Nhạc cuối cùng lại mãi mãi không bước ra. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, không ngờ lại trực tiếp đâm tay vào trong tâm mạch của mình, chỉ chớp mắt một lượng máu lớn bắn ra.
Máu tươi bắn ra chảy xuống dưới đất tạo thành một đóa hoa đỏ rực kỳ dị cao cỡ một người, cánh hoa đỏ tươi vô cùng mỹ lệ, lấp lánh ánh sáng đỏ máu dữ tợn.
Nếu người trong Phật môn tới sẽ rất dễ dàng nhận ra loại hoa này.
Nó gọi là Mạn Châu Sa Hoa, cũng gọi là Bỉ Ngạn Hoa, nó nở trên hoàng tuyền, đưa tang cho vong hồn!
Bỉ Ngạn Hoa nở rộ, đánh về phía Sở Hưu. Đó là lực lượng đại biểu cho tử vong, là lực lượng mà Thôi Nhạc dùng tính mạng bản thân lôi kéo từ địa ngục tới.
Dưới đóa hoa Bỉ Ngạn nở rộ, huyết khí tan rã, ma khí tiêu tan, lực lượng đó khiến Sở Hưu cũng cảm thấy kinh hãi!
Đây không phải bí pháp liều mạng, quả thật là chiêu số đồng quy vu tận.
Trong chớp mắt này, pháp tướng Trấn Ngục Minh Vương sau lưng Sở Hưu đột nhiên thay đổi.
Huyết khí cùng ma khí vô biên dung nhập vào trong chuyển hóa Minh Vương Tướng thành Phật Đà Pháp Tướng. Có điều quanh người Phật Đà Pháp Tướng kia lại có màu đỏ máu khiến người ta trong lòng phát lạnh.
Còn ma khí vô biên lại hóa thành một thanh ma đao trong tay Phật Đà, nhìn bộ dáng không ngờ lại có phần tương tự với Thiên Ma Vũ của Sở Hưu.
Phật Đà màu máu cầm ma đao trong tay. Đây là pháp tướng chỉ thuộc về Sở Hưu, Sát Sinh Ma Phật Tướng!
Một đao chém xuống, ma khí vô biên vô hạn ngưng tụ thàn mũi nhọn, trực tiếp chém tan đóa Bỉ Ngạn Hoa đỏ máu kia, hóa thành vô số điểm đỏ tiêu tán trong bầu trời đêm.
Thôi Nhạc lúc này còn chưa chết, hắn cố chống người nhìn Mạnh Cương, há miệng nhưng không nói ra được điều gì.
Nhưng Mạnh Cương có thể đọc được từ khẩu hình của hắn. Chỉ có một chữ, đó là: Trốn!
Sau khi phun ra chữ này, thân thể Thôi Nhạc ầm ầm ngã xuống, không còn hơi thở.
Bỉ Ngạn Hoa là đóa hoa tử vong, chỉ có lấy cái chết bản thân mới có thể khiến Bỉ Ngạn Hoa nở rộ.
Đóa hoa này Thôi Nhạc đã tu cả nửa đời, nhưng khi thật sự dùng đến cũng là lúc chết của hắn.
Mạnh Cương không trốn chỉ ngơ ngác nhìn thi thể Thôi Nhạc.
Sở Hưu bỏ lại Sát Sinh Ma Phật Tướng tiêu tấn, bước tới một bước đã xuất hiện trước mặt Mạnh Cương, thản nhiên nói: “Ta vẫn luôn bái phục những người tuân theo nghĩa khí.”
Người bình thường nói xong câu này, câu tiếp theo chắc chắn là: Vì ngươi rất có nghĩa khí cho nên ta không giết ngươi.
Thế nhưng tiếp đó Sở Hưu lại nói: “Nếu ngươi đã nghĩa khí như vậy, ta sẽ giúp một tay tiễn ngươi lên đường. Các ngươi không thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, vậy chết cùng ngày cùng tháng cùng năm cũng tốt.”
Dứt lời Sở Hưu trực tiếp chấn vỡ tâm mạch Mạnh Cương. Hơn nữa Mạnh Cương cũng không hề phản kháng, có lẽ đối với hắn mà nói, giờ có phản kháng cũng vô nghĩa.
Nhìn thi thể đầy đất, sắc mặt Sở Hưu không hề thay đổi, nắm chắc thời gian mau chóng rời đi.
Đối với Sở Hưu mà nói, trên thế gian này chỉ có người mà y có thể giết và người y không thể giết.
Mặc dù rất bái phục đám người nghĩa khí này, nhưng ngươi đã đối địch với ta, vậy xin lỗi, ta vẫn phải giết ngươi.
Trong tình huống không có năng lực cảm giác lấy một địch nhiều, giờ Sở Hưu cũng không chịu nổi, tiêu hao rất lớn. Cho nên y định khôi phục lại trạng thái đỉnh phong đã rồi mới đi.
Hơn nữa Sở Hưu cũng không ngờ trong số rất nhiều công pháp trên người y, Đại Kim Cương Thần Lực lại được y tu luyện tới đại thành đầu tiên, ngưng tụ ra pháp tướng thuộc về bản thân.
Vốn dĩ Sở Hưu còn tưởng mình phải đạt tới cảnh giới tông sư võ đạo mới có thể lĩnh ngộ ngưng tụ ra pháp tướng. Không ngờ lần này tâm linh đột nhiên thông suốt, vậy mà lại ngộ ra Sát Sinh Ma Phật Tướng này.
Cơ sở của Đại Kim Cương Thần Lực là tu luyện cơ thể, nhưng tinh túy chân chính là pháp tướng mà mình ngưng luyện thành.
Có điều giờ có lẽ cả người sáng tạo ra Đại Kim Cương Thần Lực năm xưa cũng không nhận ra Đại Kim Cương Thần Lực của Sở Hưu. Rõ ràng là một môn công pháp Phật môn chính thống, thế nhưng tới tay Sở Hưu lại được tu luyện tới mức vô cùng quỷ dị, lung ta lung tung.
Ngay lúc Sở Hưu vừa bỏ trốn vừa khôi phục thực lực, cái chết của đám người Thôi Nhạc đã làm dấy lên sóng gió ngập trời.
Những nhóm người chết đi trước đó cũng thôi, đại đa số đều chỉ là hạng vô danh, nhưng đám người Thôi Nhạc lại chẳng phải hạng vô danh.
Lưu Hoa Công Tử - Thôi Nhạc, Diệu Ngọc quan chủ Diệu Huyền chân nhân, Cự Linh Tướng - Mạnh Cương. Ba vị này đều là cao thủ nổi tiếng trên đất Bắc Yên.
Võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất đều có danh tiếng, ba vị này xem như cao thủ trong số võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất đông đảo. Thế nhưng cả ba đều chết trong tay Sở Hưu, còn liên lụy tới hơn mười mạng người khác.
Chuyện này như một chậu nước lạnh trực tiếp đổ lên đỉnh đầu dám người, cũng khiến những người có ý đồ đuổi giết Lâm Diệp đổi lấy tiền thưởng tỉnh táo lại.
Mãi tới lúc này bọn họ mới thật sự nghĩ lại, nếu Lâm Diệp này dễ giết như vậy, việc gì Nhiếp Nhân Long phải lấy vị trí trang chủ Tụ Nghĩa Trang ra treo thưởng?
Cho dù Nhiếp Nhân Long tức tới mức hồ đồ hắn cũng không thể làm việc dại dột như vậy được.
Đám người Thôi Nhạc đã chết, có điều coi như bọn họ công đức vô lượng.
Vì chính cái chết của họ ngược lại cứu vãn một loạt những kẻ định chui đầu vào chỗ chết khác.
Lúc này trong Tụ Nghĩa Trang, Nhiếp Nhân Long điên cuồng phá phách bình hoa, cái bàn, mọi thứ hắn có thể nhìn thấy.
Thất bại, lại thất bại. Tên Lâm Diệp này rốt cuộc từ đâu chui ra, hắn rốt cuộc có mấy cái mạng, vì sao nhiều người như vậy vẫn không giết được hắn?
Những đệ tử Tụ Nghĩa Trang xung quanh cũng sợ hãi thấp thỏm nhìn Nhiếp Nhân Long.
Từ khi Nhiếp Đông Lưu qua đời, vị trang chủ trước đây vốn vô cùng tỉnh táo, hỉ nộ không lộ chút manh mối lúc này lại trở nên vô cùng nóng nảy, nguy hiểm kinh người.
Nửa ngày sau Nhiếp Nhân Long giận dữ gầm lên: “Ta không tin dốc hết lực lượng Tụ Nghĩa Trang ta còn không giết được một tên tiểu bối Ma đạo!
Đi gọi Viên Cát đến đây, bảo hắn tiếp tục tính toán vị trí của Lâm Diệp. Lại tới Thanh Long Hội, trả giá lớn để bọn họ ra tay giết tên Lâm Diệp này đi!”
Lúc này một đệ tử Tụ Nghĩa Trang cười khổ nói: “Trang chủ, xin ngài tỉnh táo một chút. Viên Cát đại sư đã rời khỏi, e rằng hắn đã ra khỏi Bắc Yên rồi.
Còn Thanh Long Hội. Quy củ của họ ngài cũng hiểu mà. Nếu lúc trước chúng ta mời người của Thanh Long Hội tới ám sát Lâm Diệp còn có chút khả năng, có điều giờ thanh danh Lâm Diệp đã lan truyền, giá tiền mời Thanh Long Hội xuất thủ e rằng không thấp hơn so với ám sát tông sư võ đạo bao nhiêu.
Hơn nữa ngài cũng biết quy củ của Thanh Long Hội mà. Một khi tình huống xảy ra biến cố gì khiến người của Thanh Long Hội tử thương, vậy khoản nợ này lại tính lên đầu Tụ Nghĩa Trang chúng ta. Trang chủ, xin ngài nghĩ lại!”
Chương 628 Tống Tiếu Hàn Khốc 1
Sau khi Nhiếp Đông Lưu chết đi, cho dù Nhiếp Nhân Long khôi phục từ trạng thái tẩu hỏa nhập ma, tính cách của hắn cũng trở nên vô cùng nóng nảy.
Đệ tử Tụ Nghĩa Trang kia nói rất đúng, giờ quả thật Nhiếp Nhân Long nên tỉnh táo một chút, có điều Nhiếp Nhân Long lại không làm được.
Ngươi bỏ hết tâm huyết bồi dưỡng con trai, kết quả con trai ngươi bị người ta giết chết, hung thủ còn nghênh ngang bỏ trốn. Ngươi bình tĩnh được sao?
Hai mắt lạnh lẽo nhìn đệ tử Tụ Nghĩa Trang kia, Nhiếp Nhân Long lạnh lùng nói: “Viên Cát chạy rồi thì tìm thầy bói khác cho ta. Trên đất Bắc Yên chẳng lẽ chỉ mình hắn là thầy bói nổi danh hay sao? Không tìm được thì tới Phong Mãn Lâu trả giá cao mời đại sư bói toán của họ xuất thủ!
Bên phía Thanh Long Hội không cần ngươi lo. Ta chỉ cần kết quả, ta chỉ muốn thấy đầu của Lâm Diệp!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, Nhiếp Nhân Long bàn chân Nhiếp Nhân Long giẫm xuống, mặt đất nứt ra từng tấc, thiếu chút nữa bị Nhiếp Nhân Long chấn cho sụp đổ.
Những võ giả Tụ Nghĩa Trang còn lại run rẩy, giờ Nhiếp Nhân Long đã gần như điên cuồng, hắn nói thế nào vậy cứ làm theo thế đấy, tuyệt đối không nên phản bác.
Phong ba trên giang hồ còn chưa hoàn toàn tiêu tán, có điều lúc này Sở Hưu đã khôi phục chân khí xong, chuẩn bị lên đường.
Không biết có phải cái chết của đám người Thôi Nhạc đã cảnh tỉnh những người phía sau hay là Nhiếp Nhân Long từ bỏ truy sát bản thân. Sở Hưu đi tiếp mấy ngày vẫn không gặp ai ngăn cản, thậm chí không chứng kiến một người của Tụ Nghĩa Trang truy bắt.
Đi đường vài ngày liên tục, cảm thấy đói bụng Sở Hưu liền tìm một trấn nhỏ mu mua chút đồ ăn. Cho dù ở nơi nhiều người như vậy cũng không ai nhận ra Sở Hưu, hay nói chính xác hơn là không ai tra xét y.
Có điều Sở Hưu không vì vậy mà giảm chậm cước bộ, vẫn dùng tốc độ cực hạn đi đường nhưng cũng không để cơ thể tiêu hao quá mức.
Tới chập tối, Sở Hưu nhìn thoáng qua sắc trời. Bầu trời âm u, e là sắp có mưa to.
Sở Hưu không sợ trời mưa nhưng lúc này y lại hơi đói. Cho nên Sở Hưu quan sát bốn phía, tới một đạo quan hoang phế ven đường chuẩn bị nghỉ ngơi, ăn vài thứ.
Lúc này trong đạo quan không chỉ có mình Sở Hưu, còn vài tiêu sư giang hồ cùng một đám người có vẻ là đội buôn của gia tộc nhỏ.
Hai nhóm người phân biệt rõ ràng. Đám tiêu sư kia rõ ràng xuất thân dân dã, tương đối thô tục, kết bè kết cánh ngồi đó nướng lương khô uống rượu, lớn tiếng trò chuyện bàn tán những tin tức linh tinh trên giang hồ.
Còn bên phía đội buôn của gia tộc nhỏ kia lại nhiều quy củ hơn, hạ nhân nghỉ ngơi, mấy người có vẻ là quản sự đang nói gì đó với một công tử.
Tình huống này rất bình thường, cho dù là gia tộc nhỏ cũng không yêu chiều dòng dõi của mình tới mức không hiểu chuyện đời.
Cho nên những gia tộc nhỏ này đều phái các con em đệ tử đến tuổi trưởng thành tham gia một vài chuyện làm ăn của gia tộc, cho dù ngươi không làm được nhưng ngươi cũng phải tham gia. Điểm này là bắt buộc.
Có điều lúc này công tử trẻ tuổi của gia tộc này có vẻ mới tham gia đội buôn lần đầu, có vẻ rất ý kiến. Lúc này hắn thấy Sở Hưu đi tới, vô thức hừ lạnh một tiếng, định đuổi người.
Đạo quan này nhỏ như vậy, hắn vốn đã không muốn ở chung phòng với đám tiêu sư thô tục kia rồi, có điều bên kia nhân số đông đảo, nếu có xung đột bên mình chưa chắc đã chiếm thượng phong. Cho nên công tử trẻ tuổi chỉ đành bịt mũi nín nhịn.
Nhưng giờ hắn thấy Sở Hưu mặc áo vải bình thường, đội một cái mũ rộng vành rách nát che kín khuôn mặt, vừa nhìn là biết không phải cao thủ gì rồi. Người như vậy hắn chọc vào được.
Nhưng lúc này quản sự của đội buôn lại cản công tử trẻ tuổi kia lại nói: “Công tử, đi ra ngoài không ai dễ dàng cả. Đừng gây chuyện, Công tử quên gia chủ đã nói gì rồi à?”
Nghe quản sự nhắc tới gia chủ, công tử trẻ tuổi kia chỉ có thể bất mãn hừ lạnh một tiếng, có điều sau đó cũng không nói thêm gì nữa.
Sở Hưu không quan tâm tới phản ứng bọn họ, chỉ xốc tấm khăn che mặt lên ăn lương khô. Y chỉ lộ miệng, lại có mũ rộng vành che lấp, không ai thấy được dung mạo thật của y.
Lúc này đám tiêu sư cũng nhìn Sở Hưu một cái, tiếp tục bàn tán.
Trong đó có người nói: “Mấy huynh đệ có nghe tới chuyện ma đầu Lâm Diệp kia không? Gần đây vị này thanh danh vang dội. Nghe nói người này là truyền nhân trực hệ của Côn Luân Ma Giáo, thủ đoạn tàn nhẫn, thực lực cường đại. Trang chủ Tụ Nghĩa Trang còn chịu lấy cả chức trang chủ ra treo thưởng cho người giết được hắn, nhưng vẫn không thành công.”
“Thật hay giả vậy? Côn Luân Ma Giáo đã bị diệt nhiều năm như vậy, đâu ra lắm truyền nhân thế? Ngươi không nghe đồn đại linh tinh đấy chứ?”
“Thật mà! Các ngươi nghĩ xem, nếu tên Lâm Diệp kia không phải truyền nhân của Côn Luân Ma Giáo thì sao thực lực của hắn lại mạnh như vậy?
Ta đã nói với các ngươi rồi, ta có một huynh đệ là người sống sót trong đám người mai phục muốn giết Lâm Diệp của Lưu Hoa Công Tử - Thôi Nhạc.
Trận chiến đó cực kỳ thê thảm, Diệu Huyền chân nhân của Diệu Ngọc Quan trực tiếp bị ma công hút thành thây khô, Cự Linh Tướng - Mạnh Cương khổ luyện ngạnh công không thua gì võ giả Đại Quang Minh Tự, thế nhưng lại bị
đánh nát một nửa xương cốt toàn thân.
Lưu Hoa Công Tử - Thôi Nhạc vận dụng bí thuật liều mạng, kết quả khiến bản thân hao tổn quá độ mà chết.
Nghe nói Lâm Diệp kia thân cao chín thước mặt xanh nanh vàng, có tướng mạo như Thiên Ma. Hắn nhìn ngươi một cái thần hồn ngươi sẽ bị câu đi một nửa, quả thật kinh khủng hơn cả tông sư võ đạo!”
“Ha ha ha! Dương lão tam, ngươi lại khoác loác rồi! Hơi một tí lại huynh đệ ngươi, thân thích của ngươi. Lúc trước những người có tư cách đi cùng Lưu Hoa Công Tử vây giết Lâm Diệp yếu nhất cũng là Ngũ Khí Triều Nguyên. Một kẻ còn chưa tới cảnh giới Tiên Thiên như ngươi lấy gì mà đòi xưng huynh gọi đệ với cao thủ Ngũ Khí Triều Nguyên? Cho dù ngươi liếm mông cho người ta, người ta còn ghét bỏ ngươi nữa là!”
Dương lão tam kia sắc mặt đỏ bừng nói: “Các ngươi thì biết gì? Ngươi tưởng cao thủ như người ta có mắt chó coi thường kẻ khác như các ngươi chắc? Ta và vị huynh đệ kia chơi với nhau từ nhỏ đến lớn. Mặc dù giờ thực lực ta không mạnh bằng người ta nhưng mỗi lần hồi hương người ta đều mời ta uống rượu, còn luôn miệng gọi tam ca là khác!”
Đám tiêu sư xung quanh lập tức cười phá lên, bầu không khí trong đạo quan khá vui vẻ.
Công tử trẻ tuổi của gia tộc nhỏ kia lại bĩu môi khinh thường, hạ giọng nói: “Thô bỉ! Khó coi! Lại còn nâng cao một tên yêu nhân Ma đạo như vậy, đúng là vô lý!”
Đúng lúc này mọi người xung quanh đột nhiên cảm thấy toàn thân phát lạnh. Cho dù họ có đốt lửa cũng không xua tan được hàn ý kia.
Sở Hưu cũng đặt lương khô xuống, ngẩng đầu lên.
Chuyện này không phải do y làm. Mặc dù Sở Hưu không phải người rộng lượng nhưng y cũng chẳng vì mấy câu nói mà chấp nhặt với đám người tầng chót giang hồ như vậy.
Lúc này bên ngoài đạo quang đột nhiên có gió lạnh thổi tới, cánh cửa lớn của đạo quan bị thổi tung. Hai người thân mặc áo đen đầu đội mũ chùm hoa văn rồng, mặt đeo mặt nạ thép đen đi tới.
Chương 629 Tống Tiếu Hàn Khốc 2
Hai người kia ăn mặc giống hệt nhau, khác biệt là một người trên mặt vẽ hình Thiên Khốc Tinh, mặt nạ cũng có vẻ đau thương khóc lóc. Một người lại vẽ hình Thiên Phú Tinh, mặt nạ là một gương mặt tươi cười.
Sở Hưu hít một hơi thật sâu, cách ăn mặc này y hết sức quen thuộc. Dẫu sao y cũng sống trong Thanh Long Hội một thời gian dài như vậy. Hai người này không ngờ lại là hai vị đà chủ phân đà của Thanh Long Hội!
Đám tiêu sư cùng người của tiểu gia tộc sợ hãi tới choáng váng, không dám thở mạnh một tiếng!
Đối với những người tầng chót giang hồ như bọn họ, Thanh Long Hội cách họ quá mức xa xôi. Đặc biệt là tới cấp bậc như đà chủ, vậy căn bản chỉ là truyền thuyết.
Hai người này bước vào đạo quan, Thiên Phú đà chủ cười ha hả nói: “Lâm Diệp Lâm công tử. Lá gan ngươi đúng là rất lớn, giết nhiều người như vậy rồi mà vẫn dám nghênh ngang xuất hiện ở đây. Ngài đây thật sự định giết thẳng ra khỏi Bắc Yên à? Bái phục bái phục! Quả không hổ danh tân tú tuấn kiệt trong nhánh Ẩn Ma, có quyết đoán, cũng có dũng khí!
Làm quen chút nào, tại hạ là đà chủ tân nhiệm của phân đà Thiên Phú của Thanh Long Hội tại Bắc Yên. Tống Tiếu. Không ngờ vừa tới Bắc Yên đã nhận một vụ làm ăn lớn, không tệ không tệ.”
So với bộ dáng lắm lời lải nhải không thôi của của Tống Tiếu, đà chủ phân đà Thiên Khốc lại ít lời hơn nhiều. Hắn chỉ lạnh nhạt nói: “Đà chủ phân đà Thiên Khốc, Hàn Khốc!”
Tống Tiếu tên là Tống Tiếu, hắn vẫn luôn cười, Hàn Khốc lại không khóc, nhưng đám tiêu sư cùng nhóm đội buôn của công tử trẻ tuổi kia lại bị dọa tới sắp phát khóc.
Trước đó bọn họ đang làm gì? Chính là bàn luận linh tinh về Lâm Diệp này ngay trước mặt Lâm Diệp. Đặc biệt là công tử trẻ tuổi này, hắn còn nói yêu nhân Ma đạo gì gì đó. Giờ khắc này hắn bỗng cảm thấy mình còn sống được, còn thở được cũng là một loại may mắn.
Tống Tiếu nhìn những người khác cười cười nói: “Các ngươi còn không mau đi đi, chờ xem trò hay chắc? Con người ta luôn rất nguyên tắc, tuyệt đối không lạm sát kẻ vô tội. Nhưng nếu lát nữa các ngươi bị ngộ thương, vậy không liên quan gì tới ta.”
Nghe được Tống Tiếu nói vậy, đám tiêu sư cùng người của tiểu gia tộc kia sợ tới tè ra quần vắt chân lên cổ chạy khỏi đạo quan, thậm chí cả hàng hóa họ bảo tiêu cùng đi buôn cũng ném bỏ.
Sở Hưu không nói gì thêm, y chỉ nhìn hai người, híp mắt nói: “Tứ Đại Huyết Sát của Thanh Long Hội sao lại giáng cấp thành đà chủ thế này?”
Hai tên kỳ quái trước mặt không đơn giản, mặc dù giờ họ chỉ là Thiên Nhân
Hợp Nhất nhưng lại là hai trong bốn vị có thực lực mạnh nhất dưới tông sư tại tổng bộ Thanh Long Hội. Bọn họ được gọi là Tứ Đại Huyết Sát.
Hai vị còn lại là Đắc Chi Ngã Hạnh - Tống Ngã Hạnh, Bất Đắc Ngã Mệnh - Tống Ngã Mệnh. Bốn người này thường xuất thủ theo cặp hai hai, còn bọn họ có thể xưng là Tứ Đại Huyết Sát là do hai người bọn họ liên thủ từng có chiến tích giết chết được tông sư võ đạo!
Dùng cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất giết chết tông sư võ đạo, cho dù là hai người cùng ra tay nhưng chiến tích cũng đủ kinh người. Cho nên chỉ cần Hàn Khốc Tống Tiếu cùng xuất thủ hay Tống Ngã Hạnh cùng Tống Ngã Mệnh đồng loạt ra tay, uy lực ngang cấp với tông sư võ đạo.
Lần này Nhiếp Nhân Long thật sự dốc hết vốn liếng của Tụ Nghĩa Trang ra. Bọn họ không mời được tông sư võ đạo, cho dù có mời được thì chỉ có mấy vị long thủ của Thanh Long Hội mới là tông sư võ đạo. Khi người tới nơi khéo Sở Hưu đã sớm rời khỏi Bắc Yên.
Chon nên Nhiếp Nhân Long lùi lại cầu thấp hơn một mức, mời Hàn Khốc và Tống Tiếu. Cũng may không biết vì sao hai vị này từ Tứ Đại Huyết Sát trong tổng bộ Thanh Long Hội giáng cấp xuống thành đà chủ, bằng không Nhiếp Nhân Long đã chẳng mời được cả hai tới.
Hàn Khốc cùng Tống Tiếu ngăn trước cửa đạo quán, trên người bọn họ không có chút sát ý nào, nhưng chính vì như thế mới càng thêm quỷ dị.
Hai người bọn họ đứng trong Tứ Đại Huyết Sát của Thanh Long Hội, có trời mới biết đã bao nhiêu người chết trong tay bọn họ, thế nhưng họ vẫn có thể khống chế sát ý trong cơ thể, không hề tiết ra ngoài chút nào. Như vậy mới là kinh khủng nhất.
Tống Tiếu bước tới một bước, cười nói: “Đã nhận nhờ vả của người ta thì phải làm hết sức thôi. Mặc dù chúng ta gặp chút chuyện bất hạnh, bị đá từ bên tổng bộ sang Bắc Yên này, có điều nghề cũ cũng không thể để mất được! Lâm công tử, xin mời lên đường.”
Cho dù đang nói tới chuyện giết người, ngữ khí Tống Tiếu vẫn mang theo cảm xúc vui sướng, cứ như đang vui vẻ vì chuyện này.
Tống Tiếu dùng đao, Hàn Khốc dùng kiếm.
Tống Tiếu dùng một thanh loan đao dài nhưng đường cong cực lớn, như vầng trăng non, bên trên lấp loáng khí tức ngọn lửa của mặt trời.
Kiếm của Hàn Khốc lại là một thanh kiếm sắt loang lổ vết rỉ sét, theo chân khí của Hàn Khốc truyền vào, trường kiếm lập tức bộc phát ra một luồng hàn ý khiến người ta kinh sợ.
Mãi tới lúc này, Sở Hưu mới nhìn ra, trên trường kiếm kia đâu phải vết rỉ, rõ ràng là vết máu đã khô cứng!
Sở Hưu nheo mắt, hai vị này e là không phải tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng, nhưng cũng là cường giả mạnh nhất trong cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Hai người này liên thủ muốn giết chết tông sư võ đạo như Kiều Liên Đông cũng có xác suất thành công rất lớn. Đây tuyệt đối là kình địch.
Cho nên lúc này Sở Hưu đã chuẩn bị bộc lộ cả thân phận, sử dụng tất cả mọi thủ đoạn. Có điều lúc này một giọng nữ lại đột nhiên vang tới: “Khoan hãng động thủ!”
Theo tiếng nói vừa dứt, một cô gái thân mặc y phục võ sĩ màu đen, dáng người lung linh uyển chuyển cầm một thanh loan đao cong như hàng mi, chạy vào trong đạo quan.
Trên mặt nàng cũng đeo mặt nạ, có điều không phải loại mặt nạ sắt đen riêng biệt của Thanh Long Hội mà là một tấm mặt nạ thần nữ màu tím, thần sắc mặt dù khoa trương nhưng lại khiến người ta có cảm giác đau buồn.
Thấy cô gái kia, Tống Tiếu vội vàng nói: “Tiểu thư, sao ngươi lại tới đây? Chẳng phải ta đã nói rồi à, chuyện này cứ giao cho huynh đệ chúng ta xử lý là được. Thực lực Lâm Diệp này tuyệt đối đủ tư cách đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, không phải dễ trêu vào đâu. Vạn nhất lát nữa giao chiến bị ngộ thương, không phải chuyện đùa đâu.”
Hàn Khốc nói thẳng: “Nguy hiểm, ra ngoài!”
Cô gái kia lắc đầu nói: “Tống thúc, Hàn thúc, hai ngươi khoan hãng động thủ, vị công tử này là ân nhân của ta.”
Sở Hưu nhìn cô gái kia, càng nhìn càng có cảm giác quen mắt.
Lúc này cô gái kia không ngờ lại trực tiếp tháo mặt nạ ra, lộ ra dung nhan thanh tú bên dưới, chính là Mục Tử Y!
Lúc trước khi Sở Hưu gia nhập Tụ Nghĩa Trang, nhiệm vụ đầu tiên của y có liên quan tới Mục Tử Y này, chính là giúp nàng báo thù, hủy diệt Nhạc gia, đồng thời cũng khiến Sở Hưu đặt vững địa vị trong phân đà Thiên Tội.
Mặc dù lúc đó đại thù của Mục Tử Y đã được báo, nhưng trong cơn đau buồn vì cả nhà bị giết sạch, nàng muốn tự sát nhưng được một câu của Sở Hưu khuyên trở về.
Lúc trước Sở Hưu thuyết phục Mục Tử Y thật ra chỉ là thuận tay, về phần cuối cùng Mục Tử Y có chọn tự sát hay không, y chưa từng quan tâm. Nhưng y thật sự không ngờ mình lại gặp lại Mục Tử Y trong cục diện hiện tại.
Chương 630 Cố nhân
Lúc này ánh mắt Mục Tử Y nhìn về phía Sở Hưu mang theo vẻ phức tạo, cảm xúc đó ngay chính nàng cũng không nói rõ được. Nàng chỉ cười với Sở Hưu rồi nói: “Thật không ngờ lại có ngày được gặp lại công tử.”
Mục Tử Y nhận ra Sở Hưu, nhưng nàng rất thông minh không nói ra tên của Sở Hưu.
Hàn Khốc cùng Tống Tiếu cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Mục Tử Y. Bọn họ đã lâu lắm rồi không thấy Mục Tử Y cười, rốt cuộc quan hệ giữa Lâm Diệp và tiểu thư ra sao?
Mục Tử Y quay đầu lại nói với Hàn Khốc và Tống Tiếu: “Hàn thúc, Tống thúc, vị công tử này thật sự là ân nhân của ta. Hai người có thể để ta ở riêng với công tử một lúc không? Nhiệm vụ lần này tạm thời bỏ qua.”
Hàn Khốc cùng Tống Tiếu liếc mắt nhìn nhau, gật nhẹ đầu, trực tiếp quay người rời khỏi đạo quán, thậm chí trực tiếp đi tới ngoài đạo quán vài trăm trượng bảo hộ.
Sát thủ Thanh Long Hội sau khi nhận được nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành, đây là nguyên tắc.
Chỉ có điều thứ như nguyên tắc cũng phải xem đặt lên người ai, nếu đặt trên người tiểu thư nguyên tắc cũng có thể bỏ qua.
Sở Hưu nhìn Mục Tử Y, lấy khăn che mặt xuống rồi nói: “Sao ngươi nhận ra ta?”
Từ âm thanh tới khí tức thói quen các thứ Sở Hưu đều đã thay đổi, gương mặt cũng được che phủ, ai có thể chắc chắn nhận ra mình như vậy?
Thế nhưng Mục Tử Y lại lập tức nhận ra thân phận chân chính của y, chuyện này khiến Sở Hưu lấy làm lạ.
Khóe miệng Mục Tử Y nhếch lên thành một nụ cười nói: “Nếu ta nói là cảm giác, Sở công tử có tin không?”
Sở Hưu dừng lại một chút nói: “Đương nhiên ta tin rồi. Cảm giác của nữ nhân có khi rất chuẩn.”
Mục Tử Y ngữ khí sâu xa nói: “Thật ra không phải chỉ là cảm giác. Một người khi ngụy trang thành người khác cho dù có thay đổi thân thể vẫn có những chỗ rất tương tự.
Ấn tượng của ta đối với Sở công tử rất sâu sắc, cho nên ta nhận ra được.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Nếu ta nhớ không nhầm chúng ta mới chỉ thật sự gặp mặt có một lần.”
Mục Tử Y chăm chú nhìn Sở Hưu nói: “Đúng là chỉ một lần, nhưng Sở công tử là ân nhân của ta, vừa là ân nhân giúp ta báo thù diệt môn, vừa là người kéo ta ra khỏi tuyệt vọng. Cho nên ta sẽ không quên ngươi.”
Sở Hưu hơi ngạc nhiên, y cười cười nói: “Con người ta vốn không phải hạng tốt lành gì, chuyện thi ân cầu báo không phải ta chưa từng làm.
Có điều làm người vẫn phải phúc hậu một chút. Lúc trước ta diệt Nhạc gia chẳng qua là vì nhiệm vụ. Ngươi cũng đã trả tiền thưởng xong, cho nên đó không tính là ân tình.
Về phần những lời ta nói với ngươi, ngươi nghe lọt tai còn sống thì là tạo hóa của ngươi. Nếu ngươi nghĩ quẩn, chết đi. Vậy xin lỗi, ta không có tâm tư đi cứu người một lòng muốn chết.”
Phần lớn thời điểm Sở Hưu làm việc chú trọng tới hiệu suất và lợi ích. Chính như y đã nói, không phải y chưa từng làm chuyện thi ân cầu báo.
Mặc dù hiện tại Sở Hưu không biết mấy năm gần đây rốt cuộc Mục Tử Y nhận Doanh Bạch Lộc cơ duyên ra sao, nhưng giờ hai trong Tứ Đại Huyết Sát của Thanh Long Hội đều cung kính với nàng như vậy, một câu tiểu thư hai câu tiểu thư. Thậm chí bọn họ sẵn sàng vì một lời của Mục Tử Y mà từ bỏ nhiệm vụ của mình, rõ ràng thân phận của nàng rất bất phàm.
Nhưng chính vì vậy Sở Hưu mới càng không lừa gạt Mục Tử Y, khoa trương chuyện năm đó.
Đúng như lời y đã nói, làm người đôi khi phải phúc hậu đôi chút, nếu không tính toán tường tận có khi cuối cùng ngươi lại phát hiện người chịu thiệt thật ra là bản thân mình.
Cũng như Nhiếp Đông Lưu trong cốt truyện gốc, Lã Phụng Tiên đã là bạn tốt của hắn nhưng Nhiếp Đông Lưu lại tự tay biến một vị hảo hữu cường giả trong tương lai thành kẻ địch xa lạ.
Quả nhiên nghe Sở Hưu nói vậy, ánh mắt Mục Tử Y thoáng hiện thần thái kỳ dị. Sở Hưu vẫn là Sở Hưu năm xưa, cho dù hiện giờ nằm trong nguy cơ, bị truy sát, Sở Hưu vẫn không hề thay đổi.
Mặc dù hiện nay Mục Tử Y đã không còn như ngày xưa, có điều trong mắt nàng Sở Hưu vẫn mang hình tượng cao lớn dễ dàng dùng kế công tâm diệt sạch Nhạc gia, giúp nàng báo đại thù diệt môn.
Nếu như giờ Sở Hưu chứng kiến quan hệ giữa nàng và Thanh Long Hội, lên tiếng thi ân cầu báo, bảo nàng làm gì đó. Mặc dù Mục Tử Y vẫn vì ân tình năm xưa đáp ứng, nhưng trong lòng sẽ khó tránh khỏi thất vọng.
Sở Hưu hỏi: “Ta lại rất hiếu kỳ về ngươi. Những năm gần đây rốt cuộc ngươi làm gì? Sao lại gia nhập Thanh Long Hội, hơn nữa xem ra địa vị của ngươi còn không thấp.”
Thật ra Mục Tử Y không chỉ địa vị không thấp, thực lực bản thân nàng hiện tại cũng không thấp. Sở Hưu có thể cảm giác được hiện giờ Mục Tử Y đã có tu vi Ngũ Khí Triều Nguyên.
Mặc dù so với Sở Hưu hiện tại, cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên không tính là gì, có điều dựa theo thực lực lúc trước của Mục Tử Y cùng tuổi tác hiện tại của nàng, điều này đã rất hiếm có.
Mục Tử Y nói khẽ: “Nhạc gia bị Sở công tử ngươi diệt môn, đại thù của ta được báo. Ta bèn một mình một đao xông xáo giang hồ. Một nữ nhân như ta muốn đặt chân trên giang hồ vậy phải làm việc hung ác hơn cả nam nhân.
Sau này ta tình cờ gặp được người của Thanh Long Hội. Do nguyên nhân từ Sở công tử, ta không có ác cảm với Thanh Long Hội, cũng muốn gia nhập Thanh Long Hội.
Có điều lúc đó Sở công tử đã trở mặt rời khỏi Thanh Long Hội, phân đà Thiên Tội cũng đổi một vị đà chủ mới, bèn bắt đầu thanh lý những người cũ trước đây trong phân đà Thiên Tội. Ta là người mới, biểu hiện lại xuất sắc, cho nên được đà chủ tân nhiệm tán thưởng, được ban thưởng tới tổng bộ Thanh Long Hội tiềm tu một thời gian, trong thời gian đó còn được cao thủ trong tổng bộ chỉ điểm.
Khi ở tổng bộ Thanh Long Hội, ta làm quen được với nhị long thủ Bán Thiên Toán - Đoan Mộc Thiên Sơn, còn bái hắn làm nghĩa phụ, thoát ly khỏi phân đà. Tống thúc cùng Hàn thúc là nghĩa phụ tự mình bồi dưỡng, hai người rất trung thành với nghĩa phụ cho nên mới nghe theo lời ta, đồng thời gọi ta là tiểu thư.”
Nghe Mục Tử Y nói vậy Sở Hưu thật sự bất ngờ. Y thật sự không ngờ Mục Tử Y lại trở thành nghĩa nữ của Đoan Mộc Thiên Sơn.
Nhắc tới cái tên Bán Thiên Toán - Đoan Mộc Thiên Sơn, phần lớn người trong giang hồ đều rất lạ lẫm.
Một là vì đại long thủ của Thanh Long Hội, Yển Nguyệt Thanh Long - Bộ Thiên Nam thật sự quá chói mắt, bắt mắt tới mức không giống như sát thủ. Còn Đoan Mộc Thiên Sơn lại cực kỳ ẩn nhẫn kín tiếng, thậm chí kín tiếng tới mức rất hiếm khi lộ diện trước mặt người ngoài. Chính vì vậy nên danh tiếng của hắn trên giang hồ thậm chí còn không bằng mấy vị long thủ xếp hạng sau trong Thanh Long Hội.
Còn thực tế Đoan Mộc Thiên Sơn lại vô cùng quan trọng đối với Thanh Long Hội, thậm chí có thể nói tầm quan trọng của Đoan Mộc Thiên Sơn đối với Thanh Long Hội còn trên cả đại long thủ Bộ Thiên Nam. Qua nhiều năm như vậy nếu không có Đoan Mộc Thiên Sơn ổn định nội bộ Thanh Long Hội, với phương thức làm việc không khác gì người điên của Bộ Thiên Nam, e rằng Thanh Long Hội cho dù không bị hủy diệt trong tay Bộ Thiên Nam cũng sẽ chia năm xẻ bảy trong tay hắn.