Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 254: Xuất ngoại (9)
Lời nói của Lâm Húc Dương khiến hai người phụ nữ yên tâm hơn một chút, anh nắm lấy tay cả hai và cố gắng làm cho họ cảm thấy an toàn.
“Hai người tra xem cách đến lãnh sự quán đi, tôi không biết đường! Còn nữa, hãy hỏi thử gần chỗ họ có nơi nào an toàn không!”
Lâm Húc Dương ra hiệu.
Cung Ấu Hi gật đầu rồi lấy điện thoại ra tra tuyến đường.
Phương Thanh Di lắc đầu sau khi nói vài câu với một số người bản địa: “Bọn họ không hiểu tiếng Anh.”
Trong chốc lát, Cung Ấu Hi có chút tuyệt vọng nhìn Lâm Húc Dương, nói: “Không có tín hiệu, không có kết nối Internet, điện thoại cũng gọi không được.”
“Phiến quân có thể đã phá hủy trạm phát sóng ở đây, nếu muốn gọi điện hay kết nối Internet thì phải tiến sâu hơn vào bên trong, chắc chắn ở đó sẽ có tín hiệu!”
Phương Thanh Di suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
“Vậy được, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục chạy vào sâu bên trong!”
Lâm Húc Dương gật đầu.
Tiếng pháo đạn không ngừng vang lên, đám Lâm Húc Dương có thể ngửi thấy được mùi thuốc súng tràn ngập trong không khí.
Đường phố xung quanh như một mớ hỗn độn, có thể thấy được nhiều thứ bị rơi ra từ những người trốn thoát nằm khắp nơi.
Điện thoại di động, giày cao gót, hay thậm chí là ví tiền rơi xuống đất, nhưng chẳng có ai thèm nhặt.
Thỉnh thoảng lại có xe quân đội chạy qua, đè bẹp mọi thứ trên mặt đất.
“Đi thôi! Chúng ta chạy đến chỗ quân đội ở phía trước!”
Lâm Húc Dương thấy cả hai người phụ nữ đều đã nghỉ được một lúc, sau đó anh nhìn quanh rồi ra quyết định.
Cung Ấu Hi và Phương Thanh Di cảm thấy vô cùng sợ hãi, bây giờ họ chỉ có thể theo bản năng mà nghe lời Lâm Húc Dương.
Lâm Húc Dương nhìn ra phía sau, sau khi xác nhận không có nguy hiểm gì, liền tiên phong chạy về phía trước.
Cách đó không xa là ngã tư hình chữ T, vì Lâm Húc Dương không rõ tình hình nên đành phải đi xem thử.
Cũng may đây không phải là nơi xảy ra xung đột, ngoại trừ đường xá vắng vẻ thì xem ra không có gì nguy hiểm, vẫn có thể lờ mờ thấy được có người đang chạy về hướng này.
Đúng lúc Lâm Húc Dương đang cần người dẫn đường, nên khi thấy có người chạy đến, anh bèn quay lại vẫy tay với hai người phụ nữ: “Mau lên, nhanh tới đây! Ở phía trước có người, chúng ta phải đuổi theo!”
Cả hai nghe xong cũng bắt đầu theo sát anh hơn.
Lâm Húc Dương dẫn theo hai người phụ nữ nhanh chóng đuổi theo, cuối cùng nhìn thấy một đám người thưa thớt chạy qua một con đường, điều này khiến anh an tâm hơn rất nhiều.
“Thấy đám đông thì đi theo nhé, chỗ đông người có lẽ sẽ an toàn hơn chút!”
Lâm Húc Dương căn dặn, rồi tiếp tục dắt Cung Ấu Hi và Phương Thanh Di hòa vào đám đông.
Không lâu sau khi đi theo đoàn người, ba người họ cũng đến một ngã tư, ở giữa đường đã có mấy chiếc xe quân sự bọc thép nằm sẵn.
Cuối cùng Lâm Húc Dương cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy đó là quân chính phủ, liền kéo hai người phụ nữ đi qua đó.
Ngã tư này có rất nhiều người qua lại, ai nấy đều vô cùng hoảng loạng hoang mang.
Những binh lính dùng súng vừa để canh gác vừa để duy trì an ninh trật tự ở trong đó.
“Xem thử ở đây có tín hiệu không?”
Nghiêm Gia Đống nhắc nhở.
Cung Ấu Hi vội vàng lấy điện thoại ra xem, phát hiện có tín hiệu liền bắt đầu dò đường.
Đồng nghiệp của Phương Thanh Di cũng lấy di động ra để dò.
Lúc này, đột nhiên có ai đó gọi vào điện thoại của Cung Ấu Hi: “Alo, Tiểu Hi, em không sao chứ!”
Giọng của La Khởi rất lớn, Lâm Húc Dương đứng cạnh cũng có thể nghe thấy rõ mồn một.
“Em không sao, chị Khởi, em sợ lắm! Ở đây đang có chiến tranh, em muốn quay về.”
Cung Ấu Hi không khỏi nức nở.
“Đừng sợ, đừng sợ, chị thấy tin tức rồi, chị gọi mãi cho em mà không được, làm chị sợ chết khiếp cả lên, bây giờ em đang ở đâu, em đã đến lãnh sự quán nước mình chưa? Có quân đội bảo vệ mọi người chưa?”
La Khởi tiếp tục hỏi.
“Vẫn chưa, bọn em vừa chạy đến, đã tìm ra được nơi tập trung của quân chính phủ, giờ vẫn đang đi tìm lãnh sự quán, bên phía nước mình nói như nào? Có sắp xếp cứu viện không?”
Cung Ấu Hi hỏi.
“Ừm! Nghe nói nhà nước đã cho quân đội đến hỗ trợ rồi, Tiểu Hi, em nghe chị nói này, bây giờ nơi mọi người đang ở không an toàn, nhất định phải đến lãnh sự quán của nước ta, cho dù đám khủng bố ở đây có kiêu ngạo cách mấy cũng không dám làm gì quốc gia của chúng ta đâu! À này, Lâm Húc Dương sao rồi?”
La Khởi căn dặn.
“Anh ấy đang ở cạnh em, may mà có anh Húc Dương nên bọn em mới chạy được đến đây! Sợ muốn chết luôn này!”
Cung Ấu Hi cảnh giác nhìn xung quanh Lâm Húc Dương.
“Đưa điện thoại cho anh ta, chị có chuyện muốn nói!”
La Khởi ra lệnh.
“Ừm!”
Cung Ấu Hi trả lời rồi đưa điện thoại cho Lâm Húc Dương: “Anh Húc Dương, chị Khởi có chuyện muốn nói với anh.”
Lâm Húc Dương gật đầu rồi nhận điện thoại: “Có chuyện gì thế?”
“Lâm Húc Dương! Anh nghe cho kỹ đây! Lần này cho anh đi theo là muốn anh bảo vệ em gái tôi, tôi không cần biết anh làm gì, dù cho có dùng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ sự an toàn cho nó, tôi đã gửi tuyến đường vào điện thoại của ba người, cứ theo đó mà đi tìm lãnh sự quán, biết chưa hả?”
“Đến được lãnh sự quán thì coi như đã an toàn rồi, sau đó nghe theo sự sắp xếp của quốc gia để quay về!”
“Nhớ kỹ đấy! Trên đường đi dù có gặp bao nhiêu nguy hiểm, anh nhất định phải bảo vệ em gái tôi!”
La Khởi dường như đang gào thét để nói những lời này.
“Cô yên tâm đi! Cho dù tôi có chết thì cũng phải bảo vệ Tiểu Hi an toàn trở về với cô!”
Lâm Húc Dương trịnh trọng trả lời.
“Anh là một người đàn ông! Tôi tin anh!”
La Khởi nói xong liền cúp máy, không lâu sau bản đồ đường đi cũng được gửi đến.
Ngay lúc đó Phương Thanh Di cũng nhận được điên thoại, cô cười gượng, dường như chỉ nói bừa mấy câu rồi cúp máy, sau đó nhìn sang Lâm Húc Dương, hỏi: “Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
“Nghỉ ngơi một lát đi, tôi không biết ngoại ngữ, cô hỏi xem binh lính ở đây có thể đưa chúng ta đến lãnh sự quán không!”
Lâm Húc Dương nhắc nhở.
“Để em đi hỏi!”
Cung Ấu Hi giỏi ngoại ngữ nhất, nên cô lập tức đi về phía binh lính.
Lâm Húc Dương nhìn sang vẻ mặt đầy lo lắng của Phương Thanh Di, không khỏi hỏi một câu: “Lúc nãy ai gọi cho cô thế?”
“Diệp Thiếu Thiên, anh ấy nói sẽ tìm cách đưa chúng ta về nước càng sớm càng tốt!”
Phương Thanh Di chỉ đơn giản nói ra một cái tên.
Lâm Húc Dương sững ra một lúc, sau đó nở một nụ cười miễn cưỡng, không ngờ tên phú nhị đại này lại thật lòng quan tâm Phương Thanh Di.
Không cần biết người đàn ông này có ý nghĩ xấu với Phương Thanh Di hay không, nhưng dựa vào tình hình hiện tại thì có thể thấy được anh ta thật lòng thích Phương Thanh Di.
Không lâu sau, Cung Ấu Hi cau mày đáp: “Bọn họ nói không được, không có cách nào để dẫn chúng ta đi cả, họ cũng sắp phải đi tiền tuyến hỗ trợ, hơn nữa còn nói không thể để chúng ta chạy lung tung, trong thành phố cũng có cứ điểm của quân phản loạn, chỉ là không biết được chúng sẽ đánh từ đâu!”
“Vậy phải làm sao? Nếu họ rời đi, chúng ta ở đây cũng sẽ không an toàn, theo như cách nói của họ thì quân phản loạn trong thành phố đã đánh đến đây rồi ư, chúng ta ở đây để làm bia đỡ đạn hay gì?”
Lâm Húc Dương nhíu mày.
“Đợi đã, để tôi đi thương lượng một lát!”
Phương Thanh Di suy nghĩ một hồi rồi nhìn xung quanh, phát hiện có mấy người trong nước liền tiến đến bắt chuyện.
Sau đó Phương Thanh Di lập ra một nhóm người “đồng hương”, rồi dẫn theo Lâm Húc Dương và Cung Ấu Hi cùng đến đàm phán với binh lính.
Lâm Húc Dương không hiểu ngoại ngữ nên chỉ có thể đứng cạnh Phương Thanh Di để “trợ oai”, sau một hồi thương lượng thì hình như đã có hiệu quả.
Sau khi phía quân đội chào hỏi một vài người, thì có năm binh lính cùng với một số người nước ngoài khác dường như đang chuẩn bị hộ tống bọn họ đi.
“Xong rồi, họ sẽ cử vài người hộ tống chúng ta!”
Phương Thanh Di thở phào nhẹ nhõm.
Không lâu sau, hơn hai mươi người “đồng hương” cùng với năm binh lính đã bắt đầu lên đường đến lãnh sự quán.
Trên đường đi, Lâm Húc Dương bỗng nhiên trở nên căng thẳng, theo như dấu vết xung quanh thì hình như ở đây đã xảy ra xung đột.
Anh vô cùng lo lắng, không biết được là sẽ có quân phản loạn đánh tới hay không, nếu thực sự xui xẻo thì có lẽ năm người lính này sẽ không thể bảo vệ nổi hơn hai mươi người đâu.
Lâm Húc Dương âm thầm giấu con dao găm trong tay, cũng không biết là thứ này sẽ có tác dụng gì hay không, đồng thời kéo cả hai người phụ nữ lại gần.
“Hai người tra xem cách đến lãnh sự quán đi, tôi không biết đường! Còn nữa, hãy hỏi thử gần chỗ họ có nơi nào an toàn không!”
Lâm Húc Dương ra hiệu.
Cung Ấu Hi gật đầu rồi lấy điện thoại ra tra tuyến đường.
Phương Thanh Di lắc đầu sau khi nói vài câu với một số người bản địa: “Bọn họ không hiểu tiếng Anh.”
Trong chốc lát, Cung Ấu Hi có chút tuyệt vọng nhìn Lâm Húc Dương, nói: “Không có tín hiệu, không có kết nối Internet, điện thoại cũng gọi không được.”
“Phiến quân có thể đã phá hủy trạm phát sóng ở đây, nếu muốn gọi điện hay kết nối Internet thì phải tiến sâu hơn vào bên trong, chắc chắn ở đó sẽ có tín hiệu!”
Phương Thanh Di suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
“Vậy được, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục chạy vào sâu bên trong!”
Lâm Húc Dương gật đầu.
Tiếng pháo đạn không ngừng vang lên, đám Lâm Húc Dương có thể ngửi thấy được mùi thuốc súng tràn ngập trong không khí.
Đường phố xung quanh như một mớ hỗn độn, có thể thấy được nhiều thứ bị rơi ra từ những người trốn thoát nằm khắp nơi.
Điện thoại di động, giày cao gót, hay thậm chí là ví tiền rơi xuống đất, nhưng chẳng có ai thèm nhặt.
Thỉnh thoảng lại có xe quân đội chạy qua, đè bẹp mọi thứ trên mặt đất.
“Đi thôi! Chúng ta chạy đến chỗ quân đội ở phía trước!”
Lâm Húc Dương thấy cả hai người phụ nữ đều đã nghỉ được một lúc, sau đó anh nhìn quanh rồi ra quyết định.
Cung Ấu Hi và Phương Thanh Di cảm thấy vô cùng sợ hãi, bây giờ họ chỉ có thể theo bản năng mà nghe lời Lâm Húc Dương.
Lâm Húc Dương nhìn ra phía sau, sau khi xác nhận không có nguy hiểm gì, liền tiên phong chạy về phía trước.
Cách đó không xa là ngã tư hình chữ T, vì Lâm Húc Dương không rõ tình hình nên đành phải đi xem thử.
Cũng may đây không phải là nơi xảy ra xung đột, ngoại trừ đường xá vắng vẻ thì xem ra không có gì nguy hiểm, vẫn có thể lờ mờ thấy được có người đang chạy về hướng này.
Đúng lúc Lâm Húc Dương đang cần người dẫn đường, nên khi thấy có người chạy đến, anh bèn quay lại vẫy tay với hai người phụ nữ: “Mau lên, nhanh tới đây! Ở phía trước có người, chúng ta phải đuổi theo!”
Cả hai nghe xong cũng bắt đầu theo sát anh hơn.
Lâm Húc Dương dẫn theo hai người phụ nữ nhanh chóng đuổi theo, cuối cùng nhìn thấy một đám người thưa thớt chạy qua một con đường, điều này khiến anh an tâm hơn rất nhiều.
“Thấy đám đông thì đi theo nhé, chỗ đông người có lẽ sẽ an toàn hơn chút!”
Lâm Húc Dương căn dặn, rồi tiếp tục dắt Cung Ấu Hi và Phương Thanh Di hòa vào đám đông.
Không lâu sau khi đi theo đoàn người, ba người họ cũng đến một ngã tư, ở giữa đường đã có mấy chiếc xe quân sự bọc thép nằm sẵn.
Cuối cùng Lâm Húc Dương cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy đó là quân chính phủ, liền kéo hai người phụ nữ đi qua đó.
Ngã tư này có rất nhiều người qua lại, ai nấy đều vô cùng hoảng loạng hoang mang.
Những binh lính dùng súng vừa để canh gác vừa để duy trì an ninh trật tự ở trong đó.
“Xem thử ở đây có tín hiệu không?”
Nghiêm Gia Đống nhắc nhở.
Cung Ấu Hi vội vàng lấy điện thoại ra xem, phát hiện có tín hiệu liền bắt đầu dò đường.
Đồng nghiệp của Phương Thanh Di cũng lấy di động ra để dò.
Lúc này, đột nhiên có ai đó gọi vào điện thoại của Cung Ấu Hi: “Alo, Tiểu Hi, em không sao chứ!”
Giọng của La Khởi rất lớn, Lâm Húc Dương đứng cạnh cũng có thể nghe thấy rõ mồn một.
“Em không sao, chị Khởi, em sợ lắm! Ở đây đang có chiến tranh, em muốn quay về.”
Cung Ấu Hi không khỏi nức nở.
“Đừng sợ, đừng sợ, chị thấy tin tức rồi, chị gọi mãi cho em mà không được, làm chị sợ chết khiếp cả lên, bây giờ em đang ở đâu, em đã đến lãnh sự quán nước mình chưa? Có quân đội bảo vệ mọi người chưa?”
La Khởi tiếp tục hỏi.
“Vẫn chưa, bọn em vừa chạy đến, đã tìm ra được nơi tập trung của quân chính phủ, giờ vẫn đang đi tìm lãnh sự quán, bên phía nước mình nói như nào? Có sắp xếp cứu viện không?”
Cung Ấu Hi hỏi.
“Ừm! Nghe nói nhà nước đã cho quân đội đến hỗ trợ rồi, Tiểu Hi, em nghe chị nói này, bây giờ nơi mọi người đang ở không an toàn, nhất định phải đến lãnh sự quán của nước ta, cho dù đám khủng bố ở đây có kiêu ngạo cách mấy cũng không dám làm gì quốc gia của chúng ta đâu! À này, Lâm Húc Dương sao rồi?”
La Khởi căn dặn.
“Anh ấy đang ở cạnh em, may mà có anh Húc Dương nên bọn em mới chạy được đến đây! Sợ muốn chết luôn này!”
Cung Ấu Hi cảnh giác nhìn xung quanh Lâm Húc Dương.
“Đưa điện thoại cho anh ta, chị có chuyện muốn nói!”
La Khởi ra lệnh.
“Ừm!”
Cung Ấu Hi trả lời rồi đưa điện thoại cho Lâm Húc Dương: “Anh Húc Dương, chị Khởi có chuyện muốn nói với anh.”
Lâm Húc Dương gật đầu rồi nhận điện thoại: “Có chuyện gì thế?”
“Lâm Húc Dương! Anh nghe cho kỹ đây! Lần này cho anh đi theo là muốn anh bảo vệ em gái tôi, tôi không cần biết anh làm gì, dù cho có dùng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ sự an toàn cho nó, tôi đã gửi tuyến đường vào điện thoại của ba người, cứ theo đó mà đi tìm lãnh sự quán, biết chưa hả?”
“Đến được lãnh sự quán thì coi như đã an toàn rồi, sau đó nghe theo sự sắp xếp của quốc gia để quay về!”
“Nhớ kỹ đấy! Trên đường đi dù có gặp bao nhiêu nguy hiểm, anh nhất định phải bảo vệ em gái tôi!”
La Khởi dường như đang gào thét để nói những lời này.
“Cô yên tâm đi! Cho dù tôi có chết thì cũng phải bảo vệ Tiểu Hi an toàn trở về với cô!”
Lâm Húc Dương trịnh trọng trả lời.
“Anh là một người đàn ông! Tôi tin anh!”
La Khởi nói xong liền cúp máy, không lâu sau bản đồ đường đi cũng được gửi đến.
Ngay lúc đó Phương Thanh Di cũng nhận được điên thoại, cô cười gượng, dường như chỉ nói bừa mấy câu rồi cúp máy, sau đó nhìn sang Lâm Húc Dương, hỏi: “Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
“Nghỉ ngơi một lát đi, tôi không biết ngoại ngữ, cô hỏi xem binh lính ở đây có thể đưa chúng ta đến lãnh sự quán không!”
Lâm Húc Dương nhắc nhở.
“Để em đi hỏi!”
Cung Ấu Hi giỏi ngoại ngữ nhất, nên cô lập tức đi về phía binh lính.
Lâm Húc Dương nhìn sang vẻ mặt đầy lo lắng của Phương Thanh Di, không khỏi hỏi một câu: “Lúc nãy ai gọi cho cô thế?”
“Diệp Thiếu Thiên, anh ấy nói sẽ tìm cách đưa chúng ta về nước càng sớm càng tốt!”
Phương Thanh Di chỉ đơn giản nói ra một cái tên.
Lâm Húc Dương sững ra một lúc, sau đó nở một nụ cười miễn cưỡng, không ngờ tên phú nhị đại này lại thật lòng quan tâm Phương Thanh Di.
Không cần biết người đàn ông này có ý nghĩ xấu với Phương Thanh Di hay không, nhưng dựa vào tình hình hiện tại thì có thể thấy được anh ta thật lòng thích Phương Thanh Di.
Không lâu sau, Cung Ấu Hi cau mày đáp: “Bọn họ nói không được, không có cách nào để dẫn chúng ta đi cả, họ cũng sắp phải đi tiền tuyến hỗ trợ, hơn nữa còn nói không thể để chúng ta chạy lung tung, trong thành phố cũng có cứ điểm của quân phản loạn, chỉ là không biết được chúng sẽ đánh từ đâu!”
“Vậy phải làm sao? Nếu họ rời đi, chúng ta ở đây cũng sẽ không an toàn, theo như cách nói của họ thì quân phản loạn trong thành phố đã đánh đến đây rồi ư, chúng ta ở đây để làm bia đỡ đạn hay gì?”
Lâm Húc Dương nhíu mày.
“Đợi đã, để tôi đi thương lượng một lát!”
Phương Thanh Di suy nghĩ một hồi rồi nhìn xung quanh, phát hiện có mấy người trong nước liền tiến đến bắt chuyện.
Sau đó Phương Thanh Di lập ra một nhóm người “đồng hương”, rồi dẫn theo Lâm Húc Dương và Cung Ấu Hi cùng đến đàm phán với binh lính.
Lâm Húc Dương không hiểu ngoại ngữ nên chỉ có thể đứng cạnh Phương Thanh Di để “trợ oai”, sau một hồi thương lượng thì hình như đã có hiệu quả.
Sau khi phía quân đội chào hỏi một vài người, thì có năm binh lính cùng với một số người nước ngoài khác dường như đang chuẩn bị hộ tống bọn họ đi.
“Xong rồi, họ sẽ cử vài người hộ tống chúng ta!”
Phương Thanh Di thở phào nhẹ nhõm.
Không lâu sau, hơn hai mươi người “đồng hương” cùng với năm binh lính đã bắt đầu lên đường đến lãnh sự quán.
Trên đường đi, Lâm Húc Dương bỗng nhiên trở nên căng thẳng, theo như dấu vết xung quanh thì hình như ở đây đã xảy ra xung đột.
Anh vô cùng lo lắng, không biết được là sẽ có quân phản loạn đánh tới hay không, nếu thực sự xui xẻo thì có lẽ năm người lính này sẽ không thể bảo vệ nổi hơn hai mươi người đâu.
Lâm Húc Dương âm thầm giấu con dao găm trong tay, cũng không biết là thứ này sẽ có tác dụng gì hay không, đồng thời kéo cả hai người phụ nữ lại gần.
Bình luận facebook