Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Thiệu Minh Âm đánh mắt sang chiếc giường gấp bên cạnh: "Người đã đi rồi, ngủ giường của cậu đi."
"Đó là giường của tôi, nhưng hôm nay tôi không ngủ ở đấy." Lương Chân đúng lý hợp tình, hùng hồn nói "Tôi mặc kệ, dù sao lúc ở ngoài cửa anh đã đồng ý với tôi, anh nói hôm nay tôi có thể ngủ giường lớn!"
Lương Chân nói xong, tiếp túc uốn éo người quấn chăn càng chặt hơn, tư thế này là liều mạng muốn ngủ ở giường lớn. Thiệu Minh Âm thấy không khuyên nổi, không tranh luận nữa: "Vậy được, tối nay tôi ngủ giường nhỏ."
Lương Chân:......
Lương Chân há miệng, vén lên chăn lên từ trên giường bò dậy, cậu mới chỉ cởi áo khoác thôi, trên người còn mặc quần dài và áo len. Cậu đứng dậy, hai chữ không vui viết rõ trên mặt: "Anh coi như là dỗ tôi một chút có được không."
"Lương Chân tháng sau cậu 20 tuổi rồi, sắp hai mươi mà còn ấu trĩ như vậy, còn cần người khác dỗ cậu?"
"Tôi không cần người khác, tôi..." Lương Chân cúi đầu, chống tay lên lưng sờ sờ áo len, giọng nói ngượng nghịu giống như không phải của cậu.
"Tôi chỉ muốn anh dỗ dành tôi."
Thiệu Minh Âm nghe được, nhưng anh không rõ có phải ý tứ mình nghĩ tới không, muốn để Lương Chân lặp lại lần nữa. Lương Chân đã xấu hổ đến hoảng loạn, khoát tay nói không nên nói thì hơn, sau đó miễn cưỡng ngoan ngoãn đi đến vị trí còn trống bên cạnh giường lớn, thành thạo mở giường gấp ra. Lương Chân ngồi trên giường, còng lưng cúi đầu, bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc so với Tiết Manh càng giống hơn.
Thiệu Minh Âm thấy cậu buồn bực, anh ngồi đối diện cậu không nói gì, muốn xem cảm xúc này của Lương Chân còn kéo dài tới khi nào. Lương Chân vốn định tự mình trầm lắng trong chốc lát, nhưng không nhịn được ngước mắt nhìn Thiệu Minh Âm. Cảm thấy chỉ liếc hai mắt nhìn không đủ, cậu chỉ có thể ngẩng đầu và thẳng lưng, lộ răng ranh cười với Thiệu Minh Âm.
"Nói đi." Thiệu Minh Âm hỏi, "Hôm nay cậu đến tìm tôi có chuyện gì?"
"A..., " Lương Chân thoáng sửng sốt, "Tôi muốn cho anh nghe mấy bài hát.... "
"Vậy mấy thứ trong kia là cái gì?" Thiệu Minh Âm chỉ vào chiếc ba lô trên sàn "Đinh linh loảng xoảng, thứ gì đây?"
"Không có gì hay...Tôi, tôi tưởng rằng hôm nay anh chưa ăn cơm, nghĩ đến trước đây đều là anh nấu cho tôi ăn, tôi cũng muốn cho anh nếm thử chút tay nghề."
Thiệu Minh Âm quả nhiên không tin: "Cậu còn có thể nấu cơm?"
"Rất đơn giản, ừm...Nhưng hiện tại không cần nữa, anh đã ăn cơm rồi."
"Vậy còn cậu?"
"Tôi..." Lương Chân cậy mạnh, "Tôi cũng đã ăn rồi, tôi không đói bụng."
Thiệu Minh Âm không nói lời nào chỉ nhìn cậu, chưa đến vài giây Lương Chân liền ỉu xìu giống như quả bóng bị xì hơi: "Anh đã ăn rồi."
"Ôi chao nha, sớm biết như vậy cơm tối ăn thật ngon thật no, giờ sẽ không bị đói bụng như này." Thiệu Minh Âm nhìn trần nhà, như thể cẩn thận tự hỏi cùng châm chước "Ừm, muốn ăn khuya, tôi ra ngoài mua đồ về nhà, cậu có muốn ăn gì không? "
"Không cần mua bên ngoài..., chỗ này tôi có sẵn." Thiệu Minh Âm rõ ràng cho Lương Chân cơ hội, Lương Chân sao có thể không nắm lấy, "Rất nhanh, chỉ cần đun sôi nước là được!"
"Vậy được." Thiệu Minh Âm gật gật đầu. Anh đi theo Lương Chân vào phòng bếp, nhìn Lương Chân trước tiên thêm nước vào ấm, sau đó theo thứ tự lấy ra bốn cái hộp, cái hộp lớn nhất đựng mì gạo đã nấu qua đủ cho hai người ăn. Một cái hộp khác đựng lạp xưởng cắt lát, cái lạp xưởng kia lát mỏng lát dày đều có, có mấy khối còn dựng thẳng đứng, rõ ràng người cắt không hề có tí kỹ thuật nào.
Thiệu Minh Âm hỏi: "Đồ ăn cùng chính là cái này?"
"Đúng vậy, lạp xưởng đông âu, nhập gia tùy tục đi."
Thiệu Minh Âm hiếm khi rất hiếu kỳ: "Nghe cậu nói như vậy, cậu ở Lan Châu chẳng lẽ cũng tự làm cơm?"
"Kỳ thật không có, nhưng nếu như ở Lan Châu, tôi sẽ tìm một quán mì thịt bò, bảo người ta thái cho một ít thịt bò, thực sự nhìn rất đẹp mắt."
Thiệu Minh Âm vui vẻ: "Hóa ra cậu cũng biết kĩ thuật cắt thái của bản thân không tốt.... "
Một lúc sau nước đã sôi, Lương Chân mở ra hai cái hộp giữ tươi khác, trong đó đựng các loại gia vị, bao gồm mỡ lợn, nước tương, muối và hành lá. Sau khi cho mì gạo và lạp xưởng vào nước sôi, thêm gia vị rồi trộn lẫn là có thể ăn được ngay như Lương Chân nói.
Thiệu Minh Âm ở Ôn châu ba năm, nhưng anh ít khi ăn mì gạo. Anh không đói lắm nên chỉ lấy một lượng mì bằng nắm tay. Bọn họ không đi ra ngoài mà đứng ăn trong phòng bếp. Lương Chân vẫn ăn rất nhanh, nhưng không ngừng quan sát Thiệu Minh Âm, hỏi anh ăn có được không.
"Ừ, ăn rất ngon."
"Thật sự ăn ngon?"
"Thật sự ăn rất ngon." Thiệu Minh Âm đáp. Anh quen biết nhiều người thích ăn mì nhưng họ chủ yếu mua mì lúa mạch và mì Dương Xuân, ngược lại, đặc sản mì gạo Ôn châu ít khi mua. Chưa kể những người kén ăn, những người quen ăn mì nhiều năm, nếu được chọn họ vẫn thích ăn loại mì có một chút thô và cứng ở miền Bắc hơn.
Hiển nhiên Lương Chân không phải người kén chọn, cậu rất dễ nuôi, cái gì cũng ăn được. Thiệu Minh Âm đứng dựa gần vào cậu, khi nâng đũa lên khuỷu tay anh nhiều lần chạm đến cánh tay trái của Lương Chân. Lương Chân hết sức chuyên chú ăn mì, Thiệu Minh Âm nhích người sang bên trái một chút, nhưng không được bao lâu, cũng không biết bằng cách nào, khuỷu tay anh sẽ lại đụng đến cách tay trái của Lương Chân.
Thiệu Minh Âm di chuyển sang một bên bồn rửa bát, được vài bước thì ngừng động tác, để mặc Lương Chân bám dính lấy mình. Lúc anh ăn xong thì bát mì của Lương Chân cũng cạn đáy, cậu chủ động thu dọn mấy chiếc hộp đựng. Lương Chân biết mình nấu cơm không giỏi vì vậy cậu rất siêng năng trong việc dọn dẹp sau đấy. Dù sao ở đây cậu cũng thường xuyên làm nhiệm vụ dọn dẹp. Lúc lấy chiếc đũa tay hai người chạm vào nhau, rồi ai cũng nhanh chóng rút về. Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt bắt đầu nóng lên, hai người đều lúng túng nghiêng đầu sang chỗ khác. Cuối cùng chiếc đũa kia là ai rửa, cũng không rõ nữa.
Sau đó, hai người vẫn một trước một sau tiến vào phòng tắm rửa măt. Thiệu Minh Âm đi ra sau và thấy Lương Chân ngoan ngoãn ngồi khoanh chân trên giường ôm chăn, trong phút chốc ấy Thiệu Minh Âm không rõ được cảm xúc trong lòng mình. Thiệu Minh Âm lên giường chuẩn bị tắt đèn, liếc mắt thấy chiếc đàn accordion ở góc tường, anh bảo Lương Chân ngày mai mang nó về.
"Hử?" Lương Chân phản ứng tế nhị, "Để ở chỗ anh không được sao? Nếu có thời gian anh có thể chơi.... "
"Ngày mai mang về đi." Thiệu Minh Âm thực sự đã đề cập đến việc này nhiều lần, "Đàn này không phải cậu mua."
"Không sao đâu..., đàn này là......"
Lương Chân lập tức dừng lại, cậu biết đã lỡ miệng, Thiệu Minh Âm cũng nhận thấy có gì đó không đúng: "Đàn này có phải của Tống Châu không?"
Lương Chân nói "phải", thế nhưng từ "phải" này thật không có trọng lượng. Thiệu Minh Âm trực tiếp hỏi giá cả, Lương Chân biết không giấu được nữa đành phải nói thật. Thiệu Minh Âm biết rõ giá thị trường, nhưng vừa nghe xong thiếu chút nữa không ngồi yên được.
"Cậu mua ở đâu? Nói cho tôi biết, ngày mai nghĩ cách, biết đâu có thể kiếm lại được tiền." Trừ khi tranh cãi với Lương Chân tranh, hiếm thấy Thiệu Minh Âm nói chuyện gấp gáp như bây giờ, giống như tiền kia là của mình, anh cũng đau lòng, "Cái này giá cao hơn bình thường quá nhiều, có thể cậu bị lừa rồi."
"Không được, chỉ có mấy vạn, quan trọng nhất là......"
"Cậu không đau lòng sao?" Thiệu Minh Âm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Không phải cậu nói người nhà cắt đứt nguồn tài chính rồi sao, tiền ông cậu cho, còn được bao nhiêu lần mấy vạn nữa?"
Lương Chân không nói, Thiệu Minh Âm nhắc nhở đều là vấn đề thực tế. Từ khi vừa mới bắt đầu, cậu đã tiêu tốn nhiều tiền nhưng chưa nhận được khoản thu nào, thỉnh thoảng cậu cũng lo nghĩ, nhưng việc dùng tiền để mua chiếc đàn accordion kia, đến bây giờ cậu chưa từng hối hận.
Thiệu Minh Âm thúc giục cậu: "Rốt cuộc là mua ở đâu, cậu còn giữ hóa đơn không?"
"Không còn, tôi thực sự cảm thấy chiếc đàn kia rất đáng......"
"Cậu có hiểu hay không, tôi hiện tại đi mua một chiếc giống như đúc, chưa đến một nửa giá tiền kia."
Lương Chân trước sau như một, vẫn quyết tâm bảo vệ ý kiến: "Thật sự giá trị mà."
Thiệu Minh Âm bắt đầu hơi tức giận: "Đáng giá ở đâu?" Anh vừa nói vừa thở mạnh một hơi, chờ Lương Chân đưa ra lý do. Anh không nghĩ rằng Lương Chân có thể đưa ra lý do gì, cho dù là có anh cũng sẽ phản bác lại, để cho bạn nhỏ hay tiêu tiền bừa bãi này ghi nhớ thật lâu.
Điều anh không ngờ tới là Lương Chân vẫn cố chấp như trước, khăng khăng rằng nó đáng giá.
"Anh chơi nó." Giọng Lương Chân rất nhỏ, "Anh chơi qua, bao nhiêu tiền đều đáng giá."
Thiệu Minh Âm không nghĩ tới nguyên nhân này, anh từ từ thở ra, cuối cùng cũng trút ra: "Nếu tôi đây chơi piano, có phải cậu cũng sẽ chuyển một cái vào phòng này?"
Lương Chân nghe ra trêu chọc, nhưng vẫn nghiêm túc: "Anh thật sự sẽ chơi? Lần trước anh nói với tôi mẹ anh là giáo viên dạy nhạc tiểu học, tôi đoán anh có thể, nếu anh giữ lời, tôi...Tôi sẽ kiếm tiền mua piano, tôi có thể kiếm tiền."
"Vậy trước tiên cậu phải có nguồn thu nhập... ". Thiệu Minh Âm nhìn Lương Chân, lắc đầu, "Ấu trĩ."
Lương Chân nghe xong, tinh thần lại ỉu xìu một chút: "Sao anh cũng nói tôi ấu trĩ.... "
"Sao lại "cũng", vừa rồi Tiết Manh nói cậu như vậy?"
"Không nhắc tới nó không nhắc tới nó." Lương Chân nói, "Anh nói thật với tôi đi, có phải anh cũng cảm thấy tôi như vậy hay không?"
"Cảm thấy cậu ấu trĩ?" Thiệu Minh Âm hỏi lại, "Lương Chân, cậu tự nghĩ lại xem, từ mấy tháng trước đến nay, mấy việc cậu làm có phải ấu trĩ không?"
Tay trái Thiệu Minh Âm nâng cằm, ánh mắt rơi xuống tay phải đang nắm lại, sau đấy lần lượt duỗi từng ngón tay. "Bỏ nhà đi, độc lập kinh tế, hát rong đầu đường, xúc động tiêu tiền, còn có hôm nay, cùng Tiết Manh mới vài tuổi nhao nhao lâu như vậy. Lương Chân, mấy chuyện cậu làm là trưởng thành sao? Phải, cậu mới 19 tuổi, cậu ít tuổi, cậu còn trẻ, cậu có thể phạm sai lầm đi sai đường, nhưng ai cũng muốn lớn lên, huống hồ không phải ai 19 tuổi cũng giống như cậu, khi tôi 19 tuổi——"
Thiệu Minh Âm đột nhiên dừng lại, ánh mắt anh vẫn rơi trên tay phải, bởi vì ngón mở ra làm lộ lòng bàn tay, trên đó so le những vết sẹo cũ. Dù mọi thứ đã ổn nhưng khi người ta nhìn vào, có thể tưởng tượng được lúc trước đau nhức ra sao.
"Đó là giường của tôi, nhưng hôm nay tôi không ngủ ở đấy." Lương Chân đúng lý hợp tình, hùng hồn nói "Tôi mặc kệ, dù sao lúc ở ngoài cửa anh đã đồng ý với tôi, anh nói hôm nay tôi có thể ngủ giường lớn!"
Lương Chân nói xong, tiếp túc uốn éo người quấn chăn càng chặt hơn, tư thế này là liều mạng muốn ngủ ở giường lớn. Thiệu Minh Âm thấy không khuyên nổi, không tranh luận nữa: "Vậy được, tối nay tôi ngủ giường nhỏ."
Lương Chân:......
Lương Chân há miệng, vén lên chăn lên từ trên giường bò dậy, cậu mới chỉ cởi áo khoác thôi, trên người còn mặc quần dài và áo len. Cậu đứng dậy, hai chữ không vui viết rõ trên mặt: "Anh coi như là dỗ tôi một chút có được không."
"Lương Chân tháng sau cậu 20 tuổi rồi, sắp hai mươi mà còn ấu trĩ như vậy, còn cần người khác dỗ cậu?"
"Tôi không cần người khác, tôi..." Lương Chân cúi đầu, chống tay lên lưng sờ sờ áo len, giọng nói ngượng nghịu giống như không phải của cậu.
"Tôi chỉ muốn anh dỗ dành tôi."
Thiệu Minh Âm nghe được, nhưng anh không rõ có phải ý tứ mình nghĩ tới không, muốn để Lương Chân lặp lại lần nữa. Lương Chân đã xấu hổ đến hoảng loạn, khoát tay nói không nên nói thì hơn, sau đó miễn cưỡng ngoan ngoãn đi đến vị trí còn trống bên cạnh giường lớn, thành thạo mở giường gấp ra. Lương Chân ngồi trên giường, còng lưng cúi đầu, bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc so với Tiết Manh càng giống hơn.
Thiệu Minh Âm thấy cậu buồn bực, anh ngồi đối diện cậu không nói gì, muốn xem cảm xúc này của Lương Chân còn kéo dài tới khi nào. Lương Chân vốn định tự mình trầm lắng trong chốc lát, nhưng không nhịn được ngước mắt nhìn Thiệu Minh Âm. Cảm thấy chỉ liếc hai mắt nhìn không đủ, cậu chỉ có thể ngẩng đầu và thẳng lưng, lộ răng ranh cười với Thiệu Minh Âm.
"Nói đi." Thiệu Minh Âm hỏi, "Hôm nay cậu đến tìm tôi có chuyện gì?"
"A..., " Lương Chân thoáng sửng sốt, "Tôi muốn cho anh nghe mấy bài hát.... "
"Vậy mấy thứ trong kia là cái gì?" Thiệu Minh Âm chỉ vào chiếc ba lô trên sàn "Đinh linh loảng xoảng, thứ gì đây?"
"Không có gì hay...Tôi, tôi tưởng rằng hôm nay anh chưa ăn cơm, nghĩ đến trước đây đều là anh nấu cho tôi ăn, tôi cũng muốn cho anh nếm thử chút tay nghề."
Thiệu Minh Âm quả nhiên không tin: "Cậu còn có thể nấu cơm?"
"Rất đơn giản, ừm...Nhưng hiện tại không cần nữa, anh đã ăn cơm rồi."
"Vậy còn cậu?"
"Tôi..." Lương Chân cậy mạnh, "Tôi cũng đã ăn rồi, tôi không đói bụng."
Thiệu Minh Âm không nói lời nào chỉ nhìn cậu, chưa đến vài giây Lương Chân liền ỉu xìu giống như quả bóng bị xì hơi: "Anh đã ăn rồi."
"Ôi chao nha, sớm biết như vậy cơm tối ăn thật ngon thật no, giờ sẽ không bị đói bụng như này." Thiệu Minh Âm nhìn trần nhà, như thể cẩn thận tự hỏi cùng châm chước "Ừm, muốn ăn khuya, tôi ra ngoài mua đồ về nhà, cậu có muốn ăn gì không? "
"Không cần mua bên ngoài..., chỗ này tôi có sẵn." Thiệu Minh Âm rõ ràng cho Lương Chân cơ hội, Lương Chân sao có thể không nắm lấy, "Rất nhanh, chỉ cần đun sôi nước là được!"
"Vậy được." Thiệu Minh Âm gật gật đầu. Anh đi theo Lương Chân vào phòng bếp, nhìn Lương Chân trước tiên thêm nước vào ấm, sau đó theo thứ tự lấy ra bốn cái hộp, cái hộp lớn nhất đựng mì gạo đã nấu qua đủ cho hai người ăn. Một cái hộp khác đựng lạp xưởng cắt lát, cái lạp xưởng kia lát mỏng lát dày đều có, có mấy khối còn dựng thẳng đứng, rõ ràng người cắt không hề có tí kỹ thuật nào.
Thiệu Minh Âm hỏi: "Đồ ăn cùng chính là cái này?"
"Đúng vậy, lạp xưởng đông âu, nhập gia tùy tục đi."
Thiệu Minh Âm hiếm khi rất hiếu kỳ: "Nghe cậu nói như vậy, cậu ở Lan Châu chẳng lẽ cũng tự làm cơm?"
"Kỳ thật không có, nhưng nếu như ở Lan Châu, tôi sẽ tìm một quán mì thịt bò, bảo người ta thái cho một ít thịt bò, thực sự nhìn rất đẹp mắt."
Thiệu Minh Âm vui vẻ: "Hóa ra cậu cũng biết kĩ thuật cắt thái của bản thân không tốt.... "
Một lúc sau nước đã sôi, Lương Chân mở ra hai cái hộp giữ tươi khác, trong đó đựng các loại gia vị, bao gồm mỡ lợn, nước tương, muối và hành lá. Sau khi cho mì gạo và lạp xưởng vào nước sôi, thêm gia vị rồi trộn lẫn là có thể ăn được ngay như Lương Chân nói.
Thiệu Minh Âm ở Ôn châu ba năm, nhưng anh ít khi ăn mì gạo. Anh không đói lắm nên chỉ lấy một lượng mì bằng nắm tay. Bọn họ không đi ra ngoài mà đứng ăn trong phòng bếp. Lương Chân vẫn ăn rất nhanh, nhưng không ngừng quan sát Thiệu Minh Âm, hỏi anh ăn có được không.
"Ừ, ăn rất ngon."
"Thật sự ăn ngon?"
"Thật sự ăn rất ngon." Thiệu Minh Âm đáp. Anh quen biết nhiều người thích ăn mì nhưng họ chủ yếu mua mì lúa mạch và mì Dương Xuân, ngược lại, đặc sản mì gạo Ôn châu ít khi mua. Chưa kể những người kén ăn, những người quen ăn mì nhiều năm, nếu được chọn họ vẫn thích ăn loại mì có một chút thô và cứng ở miền Bắc hơn.
Hiển nhiên Lương Chân không phải người kén chọn, cậu rất dễ nuôi, cái gì cũng ăn được. Thiệu Minh Âm đứng dựa gần vào cậu, khi nâng đũa lên khuỷu tay anh nhiều lần chạm đến cánh tay trái của Lương Chân. Lương Chân hết sức chuyên chú ăn mì, Thiệu Minh Âm nhích người sang bên trái một chút, nhưng không được bao lâu, cũng không biết bằng cách nào, khuỷu tay anh sẽ lại đụng đến cách tay trái của Lương Chân.
Thiệu Minh Âm di chuyển sang một bên bồn rửa bát, được vài bước thì ngừng động tác, để mặc Lương Chân bám dính lấy mình. Lúc anh ăn xong thì bát mì của Lương Chân cũng cạn đáy, cậu chủ động thu dọn mấy chiếc hộp đựng. Lương Chân biết mình nấu cơm không giỏi vì vậy cậu rất siêng năng trong việc dọn dẹp sau đấy. Dù sao ở đây cậu cũng thường xuyên làm nhiệm vụ dọn dẹp. Lúc lấy chiếc đũa tay hai người chạm vào nhau, rồi ai cũng nhanh chóng rút về. Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt bắt đầu nóng lên, hai người đều lúng túng nghiêng đầu sang chỗ khác. Cuối cùng chiếc đũa kia là ai rửa, cũng không rõ nữa.
Sau đó, hai người vẫn một trước một sau tiến vào phòng tắm rửa măt. Thiệu Minh Âm đi ra sau và thấy Lương Chân ngoan ngoãn ngồi khoanh chân trên giường ôm chăn, trong phút chốc ấy Thiệu Minh Âm không rõ được cảm xúc trong lòng mình. Thiệu Minh Âm lên giường chuẩn bị tắt đèn, liếc mắt thấy chiếc đàn accordion ở góc tường, anh bảo Lương Chân ngày mai mang nó về.
"Hử?" Lương Chân phản ứng tế nhị, "Để ở chỗ anh không được sao? Nếu có thời gian anh có thể chơi.... "
"Ngày mai mang về đi." Thiệu Minh Âm thực sự đã đề cập đến việc này nhiều lần, "Đàn này không phải cậu mua."
"Không sao đâu..., đàn này là......"
Lương Chân lập tức dừng lại, cậu biết đã lỡ miệng, Thiệu Minh Âm cũng nhận thấy có gì đó không đúng: "Đàn này có phải của Tống Châu không?"
Lương Chân nói "phải", thế nhưng từ "phải" này thật không có trọng lượng. Thiệu Minh Âm trực tiếp hỏi giá cả, Lương Chân biết không giấu được nữa đành phải nói thật. Thiệu Minh Âm biết rõ giá thị trường, nhưng vừa nghe xong thiếu chút nữa không ngồi yên được.
"Cậu mua ở đâu? Nói cho tôi biết, ngày mai nghĩ cách, biết đâu có thể kiếm lại được tiền." Trừ khi tranh cãi với Lương Chân tranh, hiếm thấy Thiệu Minh Âm nói chuyện gấp gáp như bây giờ, giống như tiền kia là của mình, anh cũng đau lòng, "Cái này giá cao hơn bình thường quá nhiều, có thể cậu bị lừa rồi."
"Không được, chỉ có mấy vạn, quan trọng nhất là......"
"Cậu không đau lòng sao?" Thiệu Minh Âm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Không phải cậu nói người nhà cắt đứt nguồn tài chính rồi sao, tiền ông cậu cho, còn được bao nhiêu lần mấy vạn nữa?"
Lương Chân không nói, Thiệu Minh Âm nhắc nhở đều là vấn đề thực tế. Từ khi vừa mới bắt đầu, cậu đã tiêu tốn nhiều tiền nhưng chưa nhận được khoản thu nào, thỉnh thoảng cậu cũng lo nghĩ, nhưng việc dùng tiền để mua chiếc đàn accordion kia, đến bây giờ cậu chưa từng hối hận.
Thiệu Minh Âm thúc giục cậu: "Rốt cuộc là mua ở đâu, cậu còn giữ hóa đơn không?"
"Không còn, tôi thực sự cảm thấy chiếc đàn kia rất đáng......"
"Cậu có hiểu hay không, tôi hiện tại đi mua một chiếc giống như đúc, chưa đến một nửa giá tiền kia."
Lương Chân trước sau như một, vẫn quyết tâm bảo vệ ý kiến: "Thật sự giá trị mà."
Thiệu Minh Âm bắt đầu hơi tức giận: "Đáng giá ở đâu?" Anh vừa nói vừa thở mạnh một hơi, chờ Lương Chân đưa ra lý do. Anh không nghĩ rằng Lương Chân có thể đưa ra lý do gì, cho dù là có anh cũng sẽ phản bác lại, để cho bạn nhỏ hay tiêu tiền bừa bãi này ghi nhớ thật lâu.
Điều anh không ngờ tới là Lương Chân vẫn cố chấp như trước, khăng khăng rằng nó đáng giá.
"Anh chơi nó." Giọng Lương Chân rất nhỏ, "Anh chơi qua, bao nhiêu tiền đều đáng giá."
Thiệu Minh Âm không nghĩ tới nguyên nhân này, anh từ từ thở ra, cuối cùng cũng trút ra: "Nếu tôi đây chơi piano, có phải cậu cũng sẽ chuyển một cái vào phòng này?"
Lương Chân nghe ra trêu chọc, nhưng vẫn nghiêm túc: "Anh thật sự sẽ chơi? Lần trước anh nói với tôi mẹ anh là giáo viên dạy nhạc tiểu học, tôi đoán anh có thể, nếu anh giữ lời, tôi...Tôi sẽ kiếm tiền mua piano, tôi có thể kiếm tiền."
"Vậy trước tiên cậu phải có nguồn thu nhập... ". Thiệu Minh Âm nhìn Lương Chân, lắc đầu, "Ấu trĩ."
Lương Chân nghe xong, tinh thần lại ỉu xìu một chút: "Sao anh cũng nói tôi ấu trĩ.... "
"Sao lại "cũng", vừa rồi Tiết Manh nói cậu như vậy?"
"Không nhắc tới nó không nhắc tới nó." Lương Chân nói, "Anh nói thật với tôi đi, có phải anh cũng cảm thấy tôi như vậy hay không?"
"Cảm thấy cậu ấu trĩ?" Thiệu Minh Âm hỏi lại, "Lương Chân, cậu tự nghĩ lại xem, từ mấy tháng trước đến nay, mấy việc cậu làm có phải ấu trĩ không?"
Tay trái Thiệu Minh Âm nâng cằm, ánh mắt rơi xuống tay phải đang nắm lại, sau đấy lần lượt duỗi từng ngón tay. "Bỏ nhà đi, độc lập kinh tế, hát rong đầu đường, xúc động tiêu tiền, còn có hôm nay, cùng Tiết Manh mới vài tuổi nhao nhao lâu như vậy. Lương Chân, mấy chuyện cậu làm là trưởng thành sao? Phải, cậu mới 19 tuổi, cậu ít tuổi, cậu còn trẻ, cậu có thể phạm sai lầm đi sai đường, nhưng ai cũng muốn lớn lên, huống hồ không phải ai 19 tuổi cũng giống như cậu, khi tôi 19 tuổi——"
Thiệu Minh Âm đột nhiên dừng lại, ánh mắt anh vẫn rơi trên tay phải, bởi vì ngón mở ra làm lộ lòng bàn tay, trên đó so le những vết sẹo cũ. Dù mọi thứ đã ổn nhưng khi người ta nhìn vào, có thể tưởng tượng được lúc trước đau nhức ra sao.