-
Chương 443-447
Chương 443: Thử thách thế này sao?
Dạ Thập Nhị ngẩng đầu, giận dữ nói: "Nghe thấy không? Có kẻ muốn cướp phạm nhân! Còn không mau xông lên chặn lại cho tôi!"
Đội trưởng Phùng cung kính thưa: "Vâng!"
Nói đoạn, ông ta quay sang quát lớn: "Người đâu, bắn chết toàn bộ bọn định cướp phạm nhân cho tôi..."
Bốp!
Nói chưa dứt lời, ông ta đã phải ăn một cái tát trời giáng.
Dạ Thập Nhị lạnh lùng quát lên: "Mẹ kiếp ông không có não à? Bắn chết?"
"Mẹ nó chứ, tôi bảo ông đuổi bọn họ đi cơ mà!"
Nổ súng?
Vậy thì to chuyện rồi!
Một khi Tần Minh Kiệt chết ở đây...
Nhà họ Tần nhất định sẽ điên cuồng phản pháo!
Đội trưởng Phùng bụm mặt, lí nhí đáp: "Thưa... Vâng!"
Nói xong, ông ta lại quát lớn một lần nữa: "Đuổi bọn họ đi!"
Ông ta vừa dứt lời, đám cảnh sát liền cất súng vào bao, xông lên phía trước.
Tần Minh Kiệt híp mắt nhìn, quát lạnh một tiếng: "Xông lên!"
Chính anh ta cũng không dám dùng súng.
Chặn đường đòi người vốn đã không phải một hành vi chính đáng, nếu dùng súng sẽ thực sự biến thành cướp phạm nhân.
Chỉ giây lát sau, hai nhóm người đã xông vào đánh đấm hỗn loạn.
Tiếng kêu rên đau đớn vang lên không ngừng.
Lát sau, Tần Minh Kiệt cũng chậm rãi đứng dậy.
Hả?
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Tần Minh Kiệt... còn muốn đích thân ra tay?
Dạ Thập Nhị chau mày.
Gã cũng đứng ra.
Chỉ lát sau, hai người đã cùng bước tới.
Trương Minh Vũ nhếch miệng nở nụ cười.
Đều ra cả, tốt lắm!
Bên phía xe cảnh sát... không ai trông coi!
Cơ hội hoàn hảo đến rồi!
Long Tam không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn xem.
Tần Minh Kiệt nheo mắt, lạnh lùng nói: "Tên khốn, đến đi!"
Chủ động khiêu chiến?
Ánh mắt Trương Minh Vũ thoáng lóe lên một tia kinh ngạc.
Con ngươi Dạ Thập Nhị lại trở nên lạnh buốt.
Gã dồn lực xuống chân, lao tới!
Chiêu thức hết sức giản đơn và thô bạo.
Tần Minh Kiệt cười lạnh một tiếng, xông thẳng lên.
Bịch bịch!
Nháy mắt, hai bên đã giao chiến mấy hiệp.
Trương Minh Vũ âm thầm khiếp sợ.
Tay Tần Minh Kiệt này... không hề thua kém Dạ Thập Nhị?
Chuyện này...
Anh kinh ngạc đến há hốc miệng.
Tất cả những người bên dưới đều đã gia nhập cuộc chiến.
Khu vực này biến thành một bãi chiến trường hỗn loạn.
Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ mới hoàn hồn.
Không được, phải ra tay thôi!
Thời gian không đợi ai!
Trương Minh Vũ nhích chân, lợi dụng tán cây và thân cây che chắn, nhảy xuống đất.
Long Tam thoáng chau mày.
Ánh mắt anh ta tràn đầy suy tư sâu xa.
Trương Minh Vũ lại chẳng hề hay biết.
Sau khi tiếp đất, anh thận trọng nhìn quanh một lượt.
Tất cả đều đang tập trung chiến đấu.
Không ai phát hiện ra anh.
Ánh mắt Trương Minh Vũ thoáng lóe lên.
Chân anh di chuyển cực nhanh.
Lợi dụng sự che chắn của cây cối, anh nhanh nhẹn lẻn về phía những chiếc xe cảnh sát phía sau.
Tần Minh Kiệt và Dạ Thập Nhị đang trong trạng thái giằng co, bất phân thắng bại.
Bọn họ đều dồn hết sự chú ý vào trận đấu, không ai phát hiện ra Trương Minh Vũ.
Giây lát sau, Trương Minh Vũ đã vòng ra phía sau đoàn xe cảnh sát.
Ánh mắt anh dán chặt vào chiếc xe chính giữa đoàn.
Tim hồi hộp đập rộn!
Hi vọng không có bất kì chuyện ngoài ý muốn nào!
Trương Minh Vũ cắn chặt răng, nhanh nhẹn xông tới.
Chỉ giây lát sau, anh đã tiếp cận chiếc xe.
"Ư ư! Ư ư ư!"
Bỗng bên trong xe có tiếng ú ớ phát ra.
Như là đang cố nhắc nhở!
Tần Minh Nguyệt?
Trương Minh Vũ nhăn mày, trong nháy mắt, toàn thân lập tức ở vào trạng thái căng thẳng.
Rầm!
Bỗng sát bên cạnh anh có tiếng đạp cửa cực mạnh.
Mẹ nó!
Trương Minh Vũ giật mình kinh hãi!
Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ gì thêm, bên tai đã vang lên tiếng xé gió.
Có kẻ mai phục!
Trương Minh Vũ lập tức dồn lực xuống chân, lao người sang một phía.
Anh gian nan tránh được một đòn bất ngờ này.
Nếu không nhờ Tần Minh Nguyệt nhắc nhở, có khi lần này anh đã thực sự trúng chiêu.
Trương Minh Vũ siết chặt nắm tay.
Khi anh ngẩng lên nhìn, đã thấy một người đàn ông sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị đứng đó.
Hả?
Thấy rõ mặt người kia, Trương Minh Vũ lập tức căng thẳng người lên.
Đó là gã đàn ông có thực lực mạnh của tổ 12 trong Thần Ẩn.
Sao hắn lại có mặt ở đây?
Hợp tác giữa Thần Ẩn và nhà họ Âu Dương đã đạt tới mức độ này?
Người đàn ông kia lạnh lùng nói: "Hừ, tao chờ mày rất lâu rồi đấy!"
Chờ mình?
Trương Minh Vũ kinh ngạc há hốc miệng.
Sao bọn họ lại biết mình sẽ tới?
Ngay sau đó, người đàn ông kia vung quyền xông lên.
Trương Minh Vũ lập tức bỏ những suy nghĩ tạp nham sang một bên.
Người này có thực lực cực mạnh, không thể coi thường!
Nắm tay đã vung tới trước mặt!
Trương Minh Vũ nhanh nhẹn né tránh, thân mình liên tục lùi lại phía sau.
Không được!
Thời gian quá cấp bách!
Nhỡ bị Dạ Thập Nhị phát hiện, việc này sẽ càng khó giải quyết.
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.
Khi anh ngẩng đầu lên, nắm tay kia lại lần nữa lao tới.
Anh vươn tay chộp lấy!
Trúng rồi!
Đáy mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia hưng phấn.
Tay anh dồn sức siết!
Trời!
Người đàn ông kia hít mạnh một hơi.
Cánh tay lập tức tê dại!
Đây là thủ đoạn gì vậy?
Hắn trợn mắt kinh ngạc.
Trương Minh Vũ nhân cơ hội này tung chân đá tới.
Đồng thời, tay anh lại lần nữa dồn sức siết chặt.
Người đàn ông nọ cố sức né đòn.
Tuy thân dưới né được cú đá nhưng hắn có cảm giác cánh tay mình đã sắp đứt lìa.
Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng.
Tay anh lại lần nữa tăng sức bóp chặt.
Rắc!
Một âm thanh giòn giã vang lên.
"A!"
Người đàn ông kia đau đớn gào thảm một tiếng.
Tay hắn đã trật khớp.
Sơ ý quá rồi!
Trương Minh Vũ vội dồn sức tung một cước trúng giữa bụng đối thủ.
Huỵch!
Hắn lập tức bay ngược ra ngoài.
Giây lát sau, thân thể hắn rớt bịch xuống đất.
Cố gượng dậy, người đàn ông nọ nhìn về phía Trương Minh Vũ, sắc mặt âm trầm tột cùng.
Đây là lần đầu tiên hắn được biết thủ đoạn như thế này.
Khinh địch quá rồi!
Nhưng sự việc bên này đã thu hút sự chú ý của Dạ Thập Nhị.
Dạ Thập Nhị định quay đầu trở lại.
Tần Minh Kiệt vô cùng mừng rỡ.
Anh ta vội xông tới, chặn đường lui của Dạ Thập Nhị.
Hai người lại lần nữa lao vào chiến đấu.
Tình hình bên kia, không ai còn phân tâm chú ý được nữa.
Trương Minh Vũ cũng không có tâm trạng nghĩ nhiều.
Đến lúc rồi!
Ngay lúc người đàn ông kia bị đánh ngã, Trương Minh Vũ đã xông ngay tới chiếc xe cảnh sát nhốt Tần Minh Nguyệt.
Két!
Cửa xe mở ra.
Cảnh tượng trong xe ập vào mắt Trương Minh Vũ.
Giây lát sau, con ngươi anh co rút lại.
Tần Minh Nguyệt bị trói gô, đặt chính giữa ghế.
Miệng cô ta bị nhét khăn kín mít.
Điểm quan trọng nhất là... Còn có một bàn tay đang bịt miệng Tần Minh Nguyệt.
Bên cạnh cô ta còn có hai gã đàn ông mặc com lê.
Tình thế này...
Trương Minh Vũ ngây người.
Ánh mắt Tần Minh Nguyệt cực kì quyết liệt, nhưng không thể phát ra bất kì âm thanh nào.
Ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng.
Bởi vì lúc này, một gã đàn ông trong xe đã giơ súng lên.
Trời!
Trương Minh Vũ hít mạnh một hơi.
Ngay lập tức, anh nhào người sang một bên.
Đoàng đoàng!
Tiếng súng inh tai vang lên.
Trương Minh Vũ đã kịp trốn ra sau xe, trán ướt mồ hôi lạnh.
Suýt chút nữa thì...
Suýt nữa thì tiêu đời!
Nhịp tim anh đã tăng đến cực hạn.
Cạch cạch!
Lại có mấy âm thanh giòn giã vang lên.
Lòng Trương Minh Vũ càng thêm căng thẳng.
Phía trước mặt, gã đàn ông kia đã đứng lên.
Cánh tay hắn... ổn rồi?
Hắn đáng sợ đến thế sao?
Ánh mắt Trương Minh Vũ tràn đầy khiếp sợ.
"Ranh con, mày phải chết!"
Người đàn ông kia cắn chặt răng, quát to một tiếng.
Ngay sau đó, hắn cất bước xông tới.
Trương Minh Vũ nhăn mày, sắc mặt nặng nề và nghiêm nghị.
Luận về thực lực, anh đánh không lại người này.
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, lúc này anh chỉ còn một cách, xông lên phía trước.
Huỵch huỵch!
Hai người lại một lần nữa lao vào cuộc chiến.
Trương Minh Vũ muốn tóm được nắm đấm của đối phương lần nữa.
Nhưng lần này, người kia không chịu ra quyền.
Hắn luôn dùng chân để tấn công.
Trương Minh Vũ bị đánh bại, liên tục lùi lại.
Cái này mà là thử thách sao? Rõ ràng là muốn lấy mạng nhau mà!
Rầm!
Trương Minh Vũ chỉ sơ sẩy một giây thôi...
Người kia đã cướp được cơ hội, tung cước trúng giữa ngực Trương Minh Vũ.
Ngay lập tức, Trương Minh Vũ bị đẩy lùi lại thật xa, lưng đụng vào xe cảnh sát mới dừng được.
Máu trong cơ thể anh như sôi trào.
Người đàn ông kia đứng lặng trước mặt anh, sắc mặt hung ác tàn nhẫn.
Phía sau là hai gã đàn ông cao lớn tay lăm lăm súng.
Ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng.
Lần này... Chết chắc rồi!
Đây thực sự chỉ là thử thách thôi sao?
Anh nghiêng đầu nhìn sang, bên cạnh nào còn bóng dáng Long Tam.
Xong đời rồi!
Lần này thực sự tàn đời rồi!
Bên trong xe cảnh sát, Tần Minh Nguyệt nôn nóng nhìn ra.
Cuối cùng, ánh mắt cô ta lóe lên một tia kiên định.
Người đàn ông nọ cười lạnh, nói: "Ranh con, hãy ghi nhớ kĩ mặt ông đây, kiếp sau... nhớ trốn xa một chút!"
Nói đoạn, hắn nhẹ nhàng câu ngón tay với người phía sau.
Hai gã đàn ông lực lưỡng đằng sau đồng thời giơ súng.
Con ngươi Trương Minh Vũ co rút lại.
Người đàn ông kia lạnh nhạt chầm chậm nhả từng lời: "Nổ súng!"
Hai gã cao lớn co ngón tay như thể chuẩn bị bóp cò.
Trương Minh Vũ đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Đúng lúc này, lại có một chuyện bất ngờ xảy ra!
Chương 444: Chuyện nọ nối tiếp chuyện kia
Sau lưng chợt có một bóng người xuất hiện.
Hai gã đàn ông cao lớn kia giật mình căng thẳng.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp định thần lại, bả vai đã đau nhói lên.
"A!"
Hai gã đau đớn gào to thảm thiết.
Tiếng gào đồng thanh nghe cực chói tai.
Súng cũng rời tay, rơi xuống đất.
Ngay sau đó, hai gã lập tức bay vèo ra ngoài.
Bịch bịch!
Hai tiếng va chạm nặng nề vang lên.
Thân thể bọn họ đập vào xe, rớt xuống đất.
Vừa chạm đất, cả hai nghiêng đầu...
Hôn mê luôn rồi!
Người đàn ông còn lại kinh hãi trợn mắt.
Đáy mắt Trương Minh Vũ đã tràn đầy ngạc nhiên và bất ngờ.
Lại có cao thủ tới?
Khi anh định thần nhìn lại, đã thấy một bóng người xinh đẹp đứng thẳng trước mặt.
Tần Minh Nguyệt!
Tròng mắt Trương Minh Vũ như thể sắp rơi ra ngoài.
Người đàn ông kia cũng choáng váng ngây người.
Chẳng phải Tần Minh Nguyệt đã bị trói chặt vứt trong xe hay sao?
Nhưng lúc này, sợi dây thừng trên tay cô ta đã không thấy đâu.
Ai cứu?
Xa xa, Long Tam thấy thế cũng phải giơ tay vuốt mồ hôi lạnh trên trán.
Nguy hiểm thật!
Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới hoàn hồn.
Anh mừng rỡ nhìn Tần Minh Nguyệt.
Người đàn ông kia cau mày, quát lớn: "Chán sống rồi chắc!"
Dứt lời, hắn nhấc chân vọt tới.
Tần Minh Nguyệt quan trọng hơn Trương Minh Vũ!
Nhận định điểm này, người đàn ông kia vung tay tấn công Tần Minh Nguyệt.
Trương Minh Vũ thấy thế, lòng lo lắng không yên.
Tần Minh Nguyệt chần chừ một giây, sau đó xông lên phía trước, bắt đầu chiến đấu.
Trương Minh Vũ cũng dồn sức xuống chân, lao nhanh lên.
Anh vung tay nện xuống một quyền.
Người đàn ông kia cau mày, nhanh nhẹn né được.
Tần Minh Nguyệt theo sát đó tung ra một cước.
Người kia lập tức hốt hoảng.
Đáy mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.
Cơ hội đến rồi!
Anh lấy chân trái làm trụ, chân phải đá mạnh ra ngoài.
Huỵch!
Trúng!
Thân thể người kia bị đá văng, nặng nề đập vào thành xe.
Tiếng còi cảnh báo vang lên inh ỏi.
Người đàn ông kia đau đớn ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, nắm đấm của Tần Minh Nguyệt đã lao đến.
Trong chớp mắt, một quyền cực mạnh này nện thẳng vào đầu người đàn ông kia.
Hắn gục hẳn xuống đất, hôn mê.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, phối hợp tốt lắm!
Dạ Thập Nhị chợt quát lớn: "Bắt lấy! Mau bắt lấy cho tôi! Lúc cần thiết có thể dùng súng!"
Trương Minh Vũ căng thẳng cả người.
Anh nghiêng đầu nhìn sang.
Dạ Thập Nhị vẫn đang miệt mài chiến đấu với Tần Minh Kiệt.
Tần Minh Kiệt... lợi hại thế sao?
Ngay sau đó, mấy viên cảnh sát đã vọt tới.
"Đứng lại! Không được chạy!"
Trương Minh Vũ nhăn mày, trầm giọng nói: "Chúng ta đi mau!"
Tần Minh Nguyệt gật đầu.
Nhưng trong đáy mắt cô ta đã tràn đầy phức tạp.
Cô ta thực sự không ngờ Trương Minh Vũ lại đến cứu mình.
Sau đó, hai người lập tức lao vọt về phía xa.
Chỉ trong chớp mắt, cả hai đã chạy khỏi khu vực đoàn xe che chắn được.
Đoàng!
Bỗng có tiếng súng vang lên.
Tần Minh Nguyệt quát to: "Cẩn thận!"
Sau đó, cô ta đẩy mạnh một cái.
Cùng lúc ấy, cô ta cũng vọt sang một bên, núp sau một xe cảnh sát.
Trương Minh Vũ cúi người ngồi xổm xuống, sắc mặt nặng nề.
Bọn họ thực sự dám nổ súng?
Tần Minh Nguyệt cau mày, nói: "Bọn họ không dám bắn chết tôi, nhưng lại dám giết anh đấy".
Hả?
Trương Minh Vũ nghe vậy, bối rối nhìn cô ta.
Đùa... Đùa gì thế...
Tiếng bước chân đang tới gần.
Trương Minh Vũ choáng váng.
Bọn họ có súng!
Tần Minh Nguyệt cắn chặt răng, băn khoăn khó nghĩ.
Trương Minh Vũ siết chặt nắm tay.
Liều một phen!
Nhưng đúng vào lúc này, phía sau chợt có tiếng quát lớn: "Mẹ nó, bỏ ngay súng xuống cho tôi!"
Hả?
Vừa nghe thấy giọng nói này, Trương Minh Vũ lập tức khiếp sợ ra mặt.
Tần Minh Kiệt?
Đưa mắt nhìn về phía đó, anh mới phát hiện, Tần Minh Kiệt đang dẫn theo một đám người xông tới.
Dạ Thập Nhị... đã bị hạ gục!
Trời...
Tần Minh Kiệt mạnh đến vậy sao?
Trương Minh Vũ kinh ngạc vô cùng.
Giây lát sau, đám người kia đã bao vây chặt lấy đám cảnh sát vừa truy đuổi Tần Minh Nguyệt.
Đám cảnh sát bối rối nhìn nhau.
Bọn họ đều đã luống cuống tay chân.
Phù!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Bất kể thế nào, kiếp nạn này rốt cuộc cũng qua rồi.
"Chị!"
Tần Minh Kiệt nôn nóng hô lên một tiếng.
Anh ta vội vã xông tới.
Tần Minh Nguyệt thong thả nói: "Chị không sao, nhưng sao em lại tới đây?"
Tần Minh Kiệt thấy thế mới thở phào, đáp: "Chị gặp nguy hiểm như vậy, sao em có thể bỏ mặc không tới?"
"Bố cũng bảo em tới đây".
"May quá, may mà chị không sao".
"Nhà họ Âu Dương chết tiệt kia!"
Chửi mắng xong, anh ta siết chặt nắm tay, ánh mắt lóe lên tức giận.
Mắt Tần Minh Nguyệt cũng thoáng lóe sáng.
Tần Minh Kiệt chợt nhăn mày, hỏi: "Người này là..."
Vừa nói, anh ta vừa nhìn về phía Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Tôi..."
Nhưng anh còn chưa dứt câu, Tần Minh Nguyệt đã cắt đứt: "Bạn chị".
Bạn?
Tần Minh Kiệt thoáng kinh ngạc nhìn Trương Minh Vũ.
Người bình thường... là không thể đến gần Tần Minh Nguyệt được đâu!
Anh ta đưa mắt quan sát một lượt.
Hình như... trông cũng không thấy có chỗ nào đặc biệt nhỉ?
Quan sát xong, Tần Minh Kiệt mới bình thản nói: "Cảm ơn anh".
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Anh không quá để ý thái độ của người này.
Tần Minh Nguyệt nôn nóng nói: "Đi mau thôi, nếu mọi người đã tới đây thì nhà họ Âu Dương bên kia hẳn cũng đã phát hiện được".
"Chắc chắn bọn họ không chịu ngồi yên đâu".
Tần Minh Kiệt gật đầu thật mạnh, ra lệnh: "Lên xe!"
Vừa nhận được lệnh, đám người đi theo chuẩn bị lên xe rời đi.
Nhưng đúng vào lúc này, mọi người chợt nghe thấy có tiếng động cơ từ xa vọng lại.
Hả?
Trương Minh Vũ nhăn mày.
Sắc mặt Tần Minh Nguyệt cũng trở nên căng thẳng.
Xa xa, một đoàn xe Jeep sơn màu rằn ri đang chầm chậm trờ tới.
Tất cả mọi người đều ngây ra.
Chẳng mấy chốc, đoàn xe kia đã lại gần rồi dừng hẳn.
Cửa xe mở ra.
Một đám cảnh sát mặc quân phục màu đen đi xuống.
Đếm sơ phải chừng bốn, năm mươi người.
Quan trọng nhất là, mỗi người đều vác theo một khẩu súng tự động.
Đội cảnh sát này được võ trang cực kì đầy đủ.
Thế này...
Mọi người kinh ngạc sửng sốt.
Trương Minh Vũ cũng hoang mang nhìn họ.
Còn chưa xong sao?
Cái này gọi là thử thách sao?
Anh đã thực sự lâm vào bối rối.
Rắc rắc rắc!
Mấy âm thanh giòn giã vang lên.
Những họng súng đen ngòm nhằm thẳng vào đám Tần Minh Kiệt.
Trương Minh Vũ chợt căng thẳng vô cùng.
Rầm!
Cửa xe lại bật mở.
Một người đàn ông trung niên to béo bước ra.
Người này khí thế hiên ngang, uy vũ vượt bậc.
Trên vai là năm ngôi sao vàng chói mắt.
Đại tướng năm sao!
Trương Minh Vũ lập tức khiếp sợ ra mặt.
Ngay cả một vị quan lớn như thế cũng phải ra mặt?
Ở Trung Quốc rộng lớn này, bậc tướng cao nhất cũng chỉ có chín sao!
Mà người này... đã là tướng năm sao!
Tần Minh Nguyệt chau mày.
Sắc mặt Tần Minh Kiệt cũng trở nên nặng nề.
Muộn mất rồi!
Người đàn ông trung niên kia bước ra, chắp tay sau lưng.
Ông ta chỉ đứng đó đã khiến người xung quanh cảm thấy có áp lực.
Ông ta chầm chậm quét mắt nhìn quanh.
Ánh mắt quét tới đâu, người người cúi đầu tới đó.
Không ai dám nhìn thẳng vào mắt ông ta.
Trương Minh Vũ cũng chợt cảm thấy hơi khiếp đảm và hồi hộp.
Rào rào rào!
Mưa lại lớn hơn một chút.
Nhưng lúc này, bầu không khí như đã hoàn toàn đông cứng lại.
Người kia, khí thế quá mạnh.
Ông ta thu hồi ánh nhìn, lạnh nhạt nói: "Mang cả đi!"
Giọng nói hết sức bình thản.
Nhưng mấy lời này dội vào tai những người ở đây lại chẳng khác nào tiếng sấm.
Mãi đến lúc này, Trương Minh Vũ mới hiểu rõ lời Long Tam nói.
Đây mới là thử thách chân chính sao?
Tần Minh Kiệt bước lên một bước, lạnh lùng nói: "Tướng quân Âu Dương, ông dựa vào đâu mà bắt chúng tôi?"
Trương Minh Vũ giật mình hiểu ra.
Thì ra người này là người nhà họ Âu Dương.
Âu Dương Thanh Tùng thản nhiên nói: "Chuyện rõ như ban ngày rồi, cầm súng cướp người, cậu nói xem tôi dựa vào đâu?"
Nói đoạn, ánh mắt ông ta lạnh lẽo nhìn thẳng vào Tần Minh Kiệt.
Trương Minh Vũ chỉ thấy được một tia mắt lọt sang, lòng đã kinh hãi giật nảy.
Tần Minh Kiệt siết chặt nắm tay, lạnh lẽo nói: "Tướng quân Âu Dương, từ đầu tới giờ, chúng tôi chưa hề động vào chị tôi".
"Ông có chứng cứ nào chứng minh chúng tôi cướp người?"
Âu Dương Thanh Tùng cười lạnh một tiếng, hỏi: "Không động vào thì dây trói kia ai cởi ra?"
Ông ta vừa dứt lời, mọi người lập tức dồn mắt nhìn về phía Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ căng thẳng trong lòng.
Nhìn tôi làm gì?
Chương 445: Thử thách chân chính
Trừ Tần Minh Nguyệt và Tần Minh Kiệt, tất cả mọi người đều dồn mắt nhìn Trương Minh Vũ.
Từ lâu, bọn họ đã không chịu nổi áp lực đáng sợ đến từ phía Âu Dương Thanh Tùng.
Huống chi, kẻ vừa đi cứu người đúng là Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ là người ngoài.
Nếu có thể lấy Trương Minh Vũ đổi lại cơ hội bình an rời khỏi đây cho bọn họ, đương nhiên đó sẽ là lựa chọn tốt nhất.
Tần Minh Nguyệt quát lên một tiếng: "Nhìn gì mà nhìn?"
Cả đám người giật mình hoảng sợ.
"Hử?"
Âu Dương Thanh Tùng thoáng cau mày.
Ông ta đưa mắt nhìn về phía Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ lập tức căng thẳng cả người.
Ánh mắt này... thật quá khủng khiếp!
Bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, thậm chí anh đã bắt đầu hoài nghi, liệu có phải hiện tượng giết người bằng ánh mắt thực sự tồn tại!
Mọi người bên phe nhà họ Tần đều thở phào nhẹ nhõm.
Âu Dương Thanh Tùng cười lạnh, nói: "Người... là do cậu cứu?"
Nói xong, áp lực vô hình từ trên người ông ta bỗng tràn ra.
Tần Minh Nguyệt chau mày.
Tần Minh Kiệt cũng hết sức căng thẳng.
Bậc cha chú nhà họ Âu Dương đã ra mặt.
Nhưng người lớn nhà họ Tần bọn họ lại không có mặt.
Quan trọng nhất là, trong tình thế này, sức chiến đấu của người nhà họ Tần kém xa nhà họ Âu Dương.
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, đáp: "Không phải tôi cứu".
Anh cũng chưa hề đụng vào...
Đáy mắt Tần Minh Kiệt thoáng lóe lên một tia lạnh lẽo.
Âu Dương Thanh Tùng cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu thế, phạm nhân là do các người cứu ra!"
Ông ta vừa dứt lời, đám cảnh sát phía sau liền bước lên trước.
Tần Minh Kiệt lập tức khẩn trương ra mặt.
Trương Minh Vũ nheo mắt nhìn, lại nói: "Tôi cứu".
Nếu anh không chịu thừa nhận, người nhà họ Tần sẽ gặp tai ương.
Hả?
Vừa nghe anh nói thế, đám người nhà họ Tần lập tức kinh ngạc nhìn anh.
Ánh mắt Tần Minh Nguyệt cũng thoáng lóe lên.
Âu Dương Thanh Tùng lạnh lẽo nhìn Trương Minh Vũ, trầm giọng nói: "Cứu người... chính là cướp phạm nhân, thật sự do cậu cứu?"
Nói đến đó, khí thế trên người ông ta lập tức tản ra.
Đám người nhà họ Tần đột nhiên kinh hãi giật mình.
Bọn họ lại dồn mắt nhìn về phía Trương Minh Vũ.
Lời Trương Minh Vũ nói lúc này sẽ quyết định vận mệnh của họ.
Ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng.
Thật là đáng sợ!
Cho tới giờ này, Trương Minh Vũ rốt cuộc đã hiểu rõ.
Đây mới là thử thách thực sự.
Không thể hoảng sợ!
Mình phải bình tĩnh!
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.
Anh nỗ lực dẹp yên nỗi sợ trong lòng mình.
Ông ta cũng là người, sợ cái gì chứ?
Trương Minh Vũ lại lạnh nhạt lên tiếng: "Người, là do tôi cứu".
Giọng nói của anh bình thản mà kiên định!
Mọi người nhà họ Tần đều ngây ngẩn ra.
Ánh mắt Tần Minh Kiệt cũng thoáng lóe lên một tia kinh ngạc.
Âu Dương Thanh Tùng híp mắt nhìn.
Áp lực tản ra càng khủng khiếp.
Như thể chỉ liếc mắt một cái đã đủ quyết định sự sống chết của kẻ đối diện.
Một lát sau, Âu Dương Thanh Tùng mới cười lạnh, nói: "Tôi cho rằng, cậu ta bị người khác xúi giục".
"Bắt cậu ta lại, hỏi rõ kẻ xúi giục cậu ta là ai".
Tần Minh Nguyệt chau mày.
Hỏi?
Chứ không phải là nghiêm hình ép cung?
Đám người nhà họ Tần cũng đều khẩn trương hẳn lên.
Tất cả đều hiểu rõ mục đích của Âu Dương Thanh Tùng là gì.
Nhưng...
Tần Minh Kiệt siết chặt nắm tay.
Hiện giờ, bọn họ hoàn toàn không có chút năng lực phản kháng nào.
Bọn họ quá ít người.
Cuối cùng, mọi người đành dồn mắt nhìn về phía Trương Minh Vũ.
Vẻ mặt bọn họ như muốn nói, yêu cầu của Âu Dương Thanh Tùng là có lí.
Ngay sau đó, có hai viên cảnh sát đi về phía Trương Minh Vũ.
Tần Minh Nguyệt siết chặt nắm tay, ánh mắt phân vân khó xử.
Trương Minh Vũ híp mắt, lạnh nhạt nói: "Các người là ai? Dựa vào đâu mà muốn tra hỏi tôi?"
Anh đang từ từ thích ứng áp lực khủng khiếp kia.
Dần dà, anh cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.
Lúc này, quan trọng nhất là phải giữ được bình tĩnh.
Một bước sai, là thua cả ván cờ.
Âu Dương Thanh Tùng khẽ cười một tiếng.
Bỗng có một giọng nói tràn đầy châm chọc vang lên: "Ông ấy là tướng quân của Quân đoàn 3, mày nói xem... ông ấy dựa vào đâu mà bắt mày?"
Hả?
Trương Minh Vũ chau mày.
Anh ngoảnh đầu về phía tiếng nói kia vọng tới.
Dạ Thập Nhị vừa cười nhạt vừa bước đến.
Khóe miệng gã vẫn còn đọng lại vết máu đã khô.
Vẻ mặt Trương Minh Vũ trở nên nặng nề.
Tướng quân của Quân đoàn 3?
Lúc này, Tần Minh Nguyệt đột nhiên lên tiếng: "Tướng quân Quân đoàn 3 phụ trách việc của địa phương từ bao giờ thế?"
Trương Minh Vũ cau mày.
Bọn họ không quản được Hoa Châu?
Dạ Thập Nhị cười lạnh, nói: "Hoa Châu nằm trong phạm vị quản lí của Quân đoàn 3, đương nhiên tướng quân có quyền xử lí mọi việc".
"Huống chi... còn là vụ việc cầm súng cướp người có tính chất hết sức ác liệt như thế này".
Gã vừa dứt lời, đám người nhà họ Tần lại càng thêm căng thẳng.
Lần này... chỉ sợ khó thoát kiếp nạn.
Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Dù nơi này nằm trong khu trực thuộc của các người, nhưng các người có giấy bắt người sao?"
Dạ Thập Nhị khoanh tay trước ngực, bỡn cợt đáp: “Giấy tờ sẽ bổ sung sau”.
Hả?
Trương Minh Vũ lại nhăn mày.
Còn có thể làm như vậy?
Âu Dương Thanh Tùng lạnh lùng lên tiếng: "Được rồi, cứ hỏi thử xem rốt cuộc là kẻ nào sai khiến".
"Nếu có người dám ngăn cản, mang hết đi cho tôi".
Dạ Thập Nhị nhướng mày, thưa: "Vâng!"
Nói đoạn, gã nhếch mép cười khẩy, bước về phía Trương Minh Vũ.
Tần Minh Kiệt nắm chặt tay.
Nhưng...
Haiz.
Cuối cùng, đám người nhà họ Tần chỉ đành nặng nề thở dài một tiếng.
Trong lòng Trương Minh Vũ cũng đang diễn ra một cuộc tranh đấu quyết liệt.
Mặc người ta xử lí?
Hay là...
Anh ngẩng đầu nhìn lên, trên cây đại thụ xa xa vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Chỉ giây lát sau, Dạ Thập Nhị đã đi tới trước mặt anh.
Gã khiêu khích nhìn Trương Minh Vũ như chế giễu.
"Ranh con, đi thôi, tướng quân của chúng tao... muốn hỏi chuyện mày!"
Nói đoạn, gã liền vươn tay định bắt Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ né người sang một bên, bình thản nói: "Tôi tự đi được".
Nói xong, anh cất bước tiến lên.
Con ngươi Dạ Thập Nhị thoáng lóe một tia sáng lạnh, nhưng gã cũng không nói gì thêm.
Trương Minh Vũ bước tới, đứng trước mặt Âu Dương Thanh Tùng.
Cự li giữa hai người rất gần.
Khoảng cách này khiến anh cảm nhận rõ hơn áp lực khủng bố kia.
Trương Minh Vũ âm thầm kinh hồn táng đảm.
Thử thách... Là thử thách thôi!
Kẻ này cũng chỉ là người!
Mình sợ gì chứ?
Nghĩ tới đây, Trương Minh Vũ ngẩng đầu lên.
Ánh mắt anh nhìn thẳng vào đối phương.
Âu Dương Thanh Tùng thoáng chau mày, lạnh nhạt nói: "Này nhóc, nói thật đi, sau lưng cậu... có người sai khiến có phải không?"
Đám người nhà họ Tần khẩn trương vô cùng.
Bởi một câu đáp của Trương Minh Vũ có thể quyết định vận mệnh của họ.
Trương Minh Vũ bình thản nói: "Tần Minh Nguyệt là bạn tôi, tự bản thân tôi muốn cứu".
Thái độ của anh cực kì ung dung.
Nhưng thực tế, trong lòng anh lúc này vẫn còn chút sợ hãi.
Hử?
Đáy mắt Tần Minh Kiệt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.
Tần Minh Nguyệt lại vô cùng nôn nóng.
Dạ Thập Nhị nhếch mép cười lạnh.
Thật đúng là... tự đâm đầu vào chỗ chết!
Âu Dương Thanh Tùng híp mắt, lạnh lùng nói: "Có lẽ cậu chưa nghe rõ câu hỏi, tôi đang hỏi cậu, sau lưng cậu có ai sai khiến cậu làm việc này không?"
Giọng ông ta bỗng trở nên nặng nề hẳn.
Áp lực khủng bố kia giống như một tảng đá lớn đang đè nặng lên người Trương Minh Vũ.
Nó khiến anh cảm thấy, đến hít thở cũng thật gian nan.
Trương Minh Vũ khó khăn nặn ra một nụ cười, nói: "Không có ai, tự tôi muốn đi cứu người".
Muốn cứu nên đi cứu! Điềm nhiên như vậy đó!
Trời!
Đám người nhà họ Tần đều hít mạnh một hơi.
Tên này... lá gan cũng lớn thật!
Mắt Tần Minh Kiệt chợt như bừng sáng.
Rất có khí phách!
Âu Dương Thanh Tùng đã sa sầm mặt lại, trầm giọng nói: "Nếu đây là hành vi do cậu tự chủ trương thì cái mạng này của cậu... sợ là không thể giữ được!"
Nụ cười khinh khỉnh trên môi Dạ Thập Nhị càng thêm sâu sắc.
Đám cảnh sát bên phe nhà họ Âu Dương cũng nhìn Trương Minh Vũ bằng ánh mắt đầy giễu cợt.
Thật đúng là chán sống rồi!
Gã này thiểu năng trí tuệ sao?
Trái tim Trương Minh Vũ cũng phải thót lên một nhịp.
Thật quá khủng khiếp!
Nhưng... Nếu anh thay đổi lời khai, Tần Minh Nguyệt và người nhà họ Tần sẽ gặp nguy hiểm.
Người nhà họ Tần, anh có thể mặc kệ.
Nhưng Tần Minh Nguyệt...
Trương Minh Vũ cắn chặt răng, cười nói: "Mạng của tôi, vẫn nên để tôi tự làm chủ thì hơn".
Nỗi sợ tràn ngập đáy lòng!
Ông ta cũng là người! Ông ta cũng là người!
Trương Minh Vũ phải liên tục nhắc đi nhắc lại câu này trong đầu.
Chỉ có như vậy, anh mới có thể giữ bình tĩnh.
Thực ra, anh cũng đang đánh cược một ván.
Dẫu sao thì đây cũng là thử thách do chị sáu bố trí cho anh, vậy thì...
Nhưng không để anh kịp nghĩ nhiều...
Một khí thế khủng bố bất chợt bùng nổ...
Chương 446: Cứu binh... đỉnh của chóp!
"Láo xược!"
Trên mặt Âu Dương Thanh Tùng đầy vẻ phẫn nộ, ông ta thình lình quát lớn.
Ầm!
Tiếng thét của ông ta vang vọng trong đầu Trương Minh Vũ.
Cứ như có từng làn sóng vô hình đập vào người anh thật mạnh vậy.
Trương Minh Vũ buộc phải lùi lại vài bước.
Sao một tiếng quát lại có thể kinh khủng đến thế?
Ừng ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn.
Điều này làm anh vô cùng ngạc nhiên.
Cuối cùng anh cũng hiểu ra tầm quan trọng của thử thách này!
Âu Dương Thanh Tùng híp mắt lại, giận dữ nói: "Nghiêm hình ép cung cho tôi! Đến khi nào chịu khai mới được dừng!"
Giọng của ông ta vẫn vô cùng đanh thép!
Nghiêm hình ép cung?
Vừa nghe thấy lời này, tất cả những người trong nhà họ Tần đều mở to mắt.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Dạ Thập Nhị đứng ở gần đó thì cười khẩy.
Hai tên lính nhanh chóng bước lên trước.
Ánh mắt họ đều cực kỳ sắc bén.
Tần Minh Nguyệt khẽ cắn răng, ánh nhìn của cô ta trở nên kiên định.
Đáng ra Trương Minh Vũ không nên chịu khổ thế này!
Chẳng mấy chốc, hai tên lính mỗi người tóm chặt một cánh tay của Trương Minh Vũ.
Bị mấy chục thanh súng tiểu liên chĩa vào, Trương Minh Vũ không dám phản kháng.
Anh ngẩng đầu nhìn ra xa, vẫn chưa thấy có động tĩnh gì khác.
Trương Minh Vũ mím môi.
Không sao hết.
Chị sáu sẽ không nhẫn tâm để mình chịu khổ đâu.
Đây là niềm hy vọng cuối cùng của anh!
Chát! Chát!
Tiếng quất roi vang lên.
Trời đất ơi...
Những người trong nhà họ Tần trừng mắt nhìn.
Dùng roi luôn ư?
Trương Minh Vũ đã bị đè lên nắp động cơ.
Có hai người cầm roi đứng ở bên cạnh anh.
Âu Dương Thanh Tùng trầm giọng nói: "Cho cậu cơ hội cuối cùng, ai là người đã sai khiến cậu!"
Giọng của ông ta vang như tiếng chuông.
Tim Trương Minh Vũ lại giật thót.
Thật lâu sau anh mới lấy lại bình tĩnh, đáp: "Tôi nói rồi, là tự tôi muốn cứu người".
Âu Dương Thanh Tùng nheo mắt nhìn anh.
Ông ta vung tay lên!
Chát! Chát!
Hai tên lính thấm nước cho roi rồi nhẹ nhàng quất hai cái.
Âm thanh phát ra từ hai cái roi to đến đáng sợ.
Nếu bị chúng đánh thì...
Đám người họ Tần sợ run người.
Những kẻ thuộc nhà họ Âu Dương thì nhếch mép cười lạnh.
Ánh mắt bọn họ đầy trào phúng.
Mặt Trương Minh Vũ đầy lo âu.
Nhìn vậy thôi chứ anh có bình tĩnh nổi đâu.
Anh cũng biết sợ chứ!
Dạ Thập Nhị nghiền ngẫm nói: "Thằng ranh kia, mày rơi vào tình cảnh hôm nay là tại mày, đừng có trách bọn tao".
Nụ cười của gã đầy châm chọc.
Dạ Thập Nhị vừa dứt lời thì hai tên binh lính giơ roi lên thật cao.
Những người xung quanh đều hả hê cười.
Người của nhà họ Tần thì vội vàng quay mặt sang chỗ khác, không dám nhìn hình ảnh trước mắt.
Một tia sáng sắc lạnh xẹt qua mắt Tần Minh Nguyệt.
Cô ta tiến lên một bước...
Một tiếng quát thình lình cất lên: "Đúng là to gan!"
Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy mừng rỡ.
Long Tam!
Ngay sau đó, một bóng đen xuất hiện!
Phịch phịch!
Hai người đàn ông cao to cầm roi lần lượt ngã xuống đất.
Chuyện gì thế này?
Tần Minh Nguyệt dừng chân.
Những người trong nhà họ Tần đều lộ vẻ hoang mang.
Phù!
Trương Minh Vũ thở hắt ra, lòng vô cùng nhẹ nhõm.
Anh đoán không sai!
Hàn Quân Ngưng mà sắp xếp thì sao có thể để anh chịu đòn được?
Âu Dương Thanh Tùng thấy vậy nhíu mày.
Dạ Thập Nhị giận dữ gầm lên: "Lại là mày!"
Long Tam hờ hững trả lời: "Cậu chủ của bọn tao, đám bụi đời như chúng mày tưởng thích làm gì thì làm à?"
Âu Dương Thanh Tùng gào thét: "Láo xược!"
Chất giọng ông ta đầy cứng rắn, vang vọng như tiếng gõ chuông!
Trương Minh Vũ giật cả mình.
Long Tam cũng quát lại: "Láo xược cái đầu cha ông!"
Anh ta không tỏ ra kiêu ngạo hay nịnh bợ gì Âu Dương Thanh Tùng.
Mà trái lại còn gào lên nữa là đằng khác.
Hở?
Tiếng hét của Long Tam làm Trương Minh Vũ ngây ngốc.
Long Tam vừa nói gì thế?
Anh ta mà biết nói mấy lời như thế sao?
Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, Long Tam đang thị phạm cho anh đấy!
Chị sáu đúng là cất công mà...
Trương Minh Vũ nở nụ cười ngán ngẩm.
Chẳng hiểu sao hành động của Long Tam như tiếp thêm sức mạnh cho anh vậy!
"Cậu... cậu..."
Âu Dương Thanh Tùng mở to mắt.
Ông ta run rẩy chỉ tay vào Long Tam.
Nhưng há miệng cả buổi vẫn không nói được câu nào.
Bao năm qua có ai dám bật ra những lời tục tĩu đó với ông ta đâu?
Người của nhà họ Tần cũng đờ người ra.
Cậu chàng kia cũng điên rồi sao?
Dạ Thập Nhị nắm chặt quả đấm, phẫn nộ quát: "Dám sỉ nhục tướng quân, muốn chết à!"
"Hai người này không tuân thủ pháp luật, chẳng những cầm súng cướp người mà còn sỉ nhục tướng quân!"
"Bắt lại cho tôi!"
Cạch cạch cạch!
Tiếng súng tức khắc vang lên liên hồi.
Chỉ trong chớp mắt.
Mấy chục họng súng đen ngòm đồng loạt nhắm vào hai người.
Trong lòng Trương Minh Vũ trở nên căng thẳng.
Long Tam thì ngẩng cao đầu, lưng thẳng tắp, mắt không chớp lấy một lần.
Trương Minh Vũ để ý biểu hiện của anh ta.
Chân mày Tần Minh Nguyệt hơi nhíu lại, cô ta nắm chặt tay.
Người trong nhà họ Tần thì lắc đầu.
Cứ tưởng là có hy vọng nữa chứ, hóa ra là một kẻ ngu ngốc!
Âu Dương Thanh Tùng nhìn Long Tam đầy nghiền ngẫm, phẫn nộ quát: "Nổ súng cho tôi!"
Ông ta cực kỳ tức giận trước thái độ của Long Tam.
Nhiều năm qua đứng ở vị trí này, có bao giờ ông ta phải chịu sự nhục nhã thế này đâu?
Dạ Thập Nhị vô cùng hả hê.
Những người trong nhà họ Tần đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Những binh sĩ thuộc nhà họ Âu Dương sắp sửa bóp cò!
Mí mắt Trương Minh Vũ run lên!
Khuôn mặt Long Tam vẫn điềm tĩnh như thường!
Điều này làm Trương Minh Vũ ngẩn người.
Rốt cuộc có cứu binh không?
Chết đến nơi rồi mà Long Tam còn bình tĩnh được sao?
Đúng lúc này, một tiếng nổ truyền tới: "Ầm!"
Tất cả mọi người đều giật nảy mình.
Âm thanh vừa rồi ngay sát bên cạnh, lớn đến nỗi đau hết cả tai!
Nhìn theo hướng âm thanh phát ra, bọn họ nhìn thấy một làn khói đen bốc lên trong rừng.
Đây là... lựu đạn?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Những người trong nhà họ Tần cũng ngây ra.
Ánh mắt đám người họ Âu Dương đầy hoang mang.
Đây là... chuyện gì thế này?
Sột soạt!
Bỗng nhiên, cây cối đung đưa dữ dội.
Mấy chục binh lính mặc đồ rằn ri kéo dây thừng nhảy xuống!
Ừng ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn.
Còn ai khác ở đây ư?
Những người này được trang bị rất bài bản.
Mặc đồ rằn ri, vẽ mặt, đi giày quân dụng!
Họ cũng cầm súng tiểu liên trong tay!
Mấu chốt là... quân rất đông!
Trong nháy mắt, đám người này đã bao vây bọn họ kín kẽ.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Tình huống gì đây?
Sau khi cẩn thận quan sát xung quanh, Âu Dương Thanh Tùng quát: "Các người không biết tôi là ai à!"
"Dám nhắm súng vào chúng tôi là sao?"
Nhưng các binh lính bao vây bọn họ đều không đáp.
Ông ta nhíu mày.
Tiếng động cơ đột nhiên vang lên, ba chiếc xe Jeep quân sự đậu ở cách đó không xa.
Ơ?
Âu Dương Thanh Tùng chau mày.
Những người khác cũng nhìn về nơi đó.
Lát sau, cửa xe được mở ra.
Một người đàn ông hơn 40 tuổi bước xuống.
Ông ấy mặc quân phục, phong thái rất đỗi hiên ngang.
Quan trọng là trên vai người đàn ông này có... sáu ngôi sao!
Tướng quân sáu sao!
Vừa thấy người này, ai nấy đều trợn trừng hai mắt.
Âu Dương Thanh Tùng tỏ ra e ngại.
Ánh mắt của những người trong nhà họ Tần thì đầy mừng rơn.
Tần Minh Kiệt vui mừng hô lên: "Chú ba! Sao chú tới đây?"
Chú ba?
Một tia ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Trương Minh Vũ.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Người có địa vị trong hai nhà này ra mặt cả rồi sao?
Tần Bác Quang cười lạnh, nói: "Chú không tới cho người của nhà họ Tần chúng ta bị nhà họ Âu Dương đè đầu cưỡi cổ à!"
Ông ấy không kiêng nể gì ai.
Đám người họ Tần hào hứng ra mặt.
Âu Dương Thanh Tùng nhăn mặt, ngờ vực hỏi: "Ông tới đây làm gì? Không phải ông bị điều ra biên giới rồi sao?"
"Ông... dám kháng lệnh ư?"
Đôi mắt Tần Bác Quang sáng ngời, ông ấy từ tốn nói: "Ta nói tự nhiên bị điều ra tiền tuyến, thì ra là nhà họ Âu Dương mấy người giở trò!"
Trương Minh Vũ nghe vậy thì trợn mắt há hốc mồm.
Rồi cuối cùng là sao?
Chẳng hiểu gì cả!
Long Tam đi tới, thì thầm vào tai anh: "Đây là nhiệm vụ mà cô sáu đích thân bố trí cho cậu".
"Hôm nay mới chỉ là bắt đầu".
"Ngày cậu hoàn thành nhiệm vụ cũng là lúc cô sáu xong nhiệm vụ của cô ấy".
Chương 447: Sự đáng sợ của chị sáu!
Trương Minh Vũ vô cùng bất ngờ trước lời nói của Long Tam.
Nhiệm vụ này do chị sáu bố trí ư?
Rốt cuộc thân phận của chị ấy là gì?
Phải như nào mới có thể biến hai người tai to mặt lớn này thành quân cờ chứ?
Ừng ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn, sang chấn tâm lý!
Hơn nữa...
Lúc anh hoàn thành nhiệm vụ cũng là lúc chị sáu xong nhiệm vụ của mình ư?
Trương Minh Vũ mở to hai mắt, trong lòng cực kỳ chấn động.
Anh vui quá!
Long Tam tiếp tục nhỏ giọng báo với Trương Minh Vũ: "Cô sáu chỉ bố trí thôi, cô cả đã giúp đỡ cô ấy rất nhiều".
Cô cả?
Chị cả sao?
Vừa nghe thấy lời này, tâm trạng Trương Minh Vũ bỗng chùng xuống.
Cuối cùng cũng nghe được tin tức về chị cả!
Nhưng... chị cả làm nghề gì thế?
Giúp được cả chuyện này ư?
Mới chỉ một ngày ngắn ngủi trôi qua mà Trương Minh Vũ đã nhận quá nhiều đả kích.
Thật lâu sau, anh ngơ ngác gật đầu.
Âu Dương Thanh Tùng nghiến răng nghiến lợi, sẵng giọng quát: "Tướng quân Tần, đây là chuyện của khu vực do tôi quản lý, chẳng lẽ ông định nhúng tay?"
Tần Bác Quang cười khẩy: "Đừng có đứng đây làm màu, muốn gì nói thẳng đi!"
"Hôm nay tôi phải đưa người của nhà họ Tần đi!"
Quả là một người thẳng như ruột ngựa!
Những người trong nhà họ Tần nhìn nhau, ai cũng thấy vẻ phấn khởi trong mắt đối phương.
Âu Dương Thanh Tùng phẫn nộ thét: "Nhưng bọn họ phạm pháp!"
Tần Bác Quang ngạo nghễ nói: "Khỏi lo chuyện đó, tôi sẽ không bênh vực ai, chuyện này đương nhiên phải giao cho người có nhiệm vụ thẩm tra chứ!"
Giọng nói của ông ấy đầy khí thế.
Ừng ực!
Trương Minh Vũ âm thầm nuốt nước miệng.
Dù cho người mà Tần Bác Quang đối mặt là Âu Dương Thanh Tùng.
Anh vẫn có thể cảm nhận được uy thế mạnh mẽ của ông ấy!
Hình như anh đã hiểu dụng ý của chị sáu rồi.
Khí thế là một thứ hết sức quan trọng!
Âu Dương Thanh Tùng híp mắt lại, lạnh lùng nói: "Tần Bác Quang, ông đừng có khinh người quá đáng!"
"Dám tự ý dẫn người vào quân khu của tôi, không sợ tôi báo cáo với đại tướng quân à!"
Tần Bác Quang hơi ngẩng đầu, nói với giọng kiêu ngạo: "Nhưng tôi đứng đây rồi, thì sao?"
Ánh mắt Âu Dương Thanh Tùng trở nên lạnh lùng.
Những người trong nhà họ Tần vô cùng hào hứng.
Qua một lúc, Âu Dương Thanh Tùng mới đanh mặt lên tiếng: "Được thôi, nể mặt ông, hôm nay tôi bỏ qua!"
"Dạ Thập Nhị, bắt cậu ta lại cho tôi!"
Nói xong, ông ta chỉ vào Trương Minh Vũ.
Chân mày Tần Minh Nguyệt hơi nhíu lại.
Ánh mắt Trương Minh Vũ cũng trở nên nặng nề.
Dạ Thập Nhị cười khẩy, đáp: "Rõ!"
Gã nói câu ấy rồi bước tới.
Giọng nói êm tai của Tần Minh Nguyệt cất lên: "Chú ba, anh ấy là bạn cháu, anh ấy đã cứu cháu!"
Nghe là biết cô ta đang rất nôn nóng.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Còn Long Tam thì vẫn điềm nhiên như thể mọi chuyện không liên quan gì đến mình.
Tần Bác Quang nở nụ cười trào phúng, không nói gì thêm.
Ơ?
Những người xung quanh ngạc nhiên.
Nụ cười này... là có ý gì?
Ông ấy không định giúp sao?
Dạ Thập Nhị nhếch mép lại gần Trương Minh Vũ.
Đôi mắt Tần Minh Nguyệt trở nên lạnh lùng.
Nhà họ Tần không chịu giúp đỡ.
Vậy thì cô ta giúp!
Người Trương Minh Vũ căng cứng, sẵn sàng tư thế chiến đấu.
Chẳng mấy chốc Dạ Thập Nhị đã đến trước mặt anh.
Tần Minh Nguyệt tiến lên một bước.
Tần Bác Quang bỗng nhiên giơ súng, nhắm vào Dạ Thập Nhị!
Hả?
Gã dừng bước.
Ánh mắt Trương Minh Vũ cũng hiện vẻ bất ngờ.
Thế này là...
Cạch cạch cạch!
Cạch cạch cạch!
Hai phe đồng loạt giơ súng tiểu liên lên!
Âu Dương Thanh Tùng tỏ ra khó chịu, ông ta lạnh lùng hỏi: "Tướng quân Tần, hình như thằng nhãi này không thuộc nhà họ Tần mà?"
"Ông lấy tư cách gì mà quản chuyện này?"
Tần Bác Quang khịt mũi khinh thường, từ tốn nói: "Ông động vào nhà họ Tần thì chỉ có tôi liều mạng với ông thôi".
"Nhưng nếu ông động vào cậu ấy..."
"Quân đoàn 2 chúng tôi sẽ liều mạng với ông!"
Hít!
Ông ấy vừa nói câu này ra, tất cả những người xung quanh đều hít một hơi lạnh.
Ý Tần Bác Quang là gì?
Những người họ Tần sững sờ.
Những kẻ thuộc nhà họ Âu Dương cũng đờ người ra.
Vẻ ngạc nhiên hiện lên trong mắt Tần Minh Kiệt.
Cả Quân đoàn 2 luôn ư?
Một trò đùa mới à?
Trương Minh Vũ nhíu mày, anh chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Rốt cuộc là sao đây?
Đôi mắt bồ câu của Tần Minh Nguyệt mở to đầy thảng thốt.
Trong số những người ở đây, chỉ có Long Tam là mặt không đổi sắc.
Ừng ực!
Thật lâu sau, tiếng nuốt nước miếng vang lên.
Dạ Thập Nhị cũng ngây ra như phỗng.
Âu Dương Thanh Tùng nheo mắt lại, phẫn nộ gầm lên: "Tướng quân Tần, ông đang đùa với tôi đấy à!"
Tần Bác Quang lạnh nhạt đáp: "Ông có thể thử một lần".
Trời đất...
Ai nấy đều hoang mang.
Sao có thể được!
Âu Dương Thanh Tùng nắm chặt quả đấm, lửa giận hừng hực trong mắt.
Nhưng phe Tần Bác Quang quá nhiều người!
Phù!
Qua một lúc, Âu Dương Thanh Tùng thở hắt ra rồi thỏa hiệp: "Thôi, tôi lại nể mặt ông thêm một lần".
"Hãy chờ đấy!"
Dứt câu, ông ta đanh mặt trừng mắt nhìn Trương Minh Vũ!
Tim Trương Minh Vũ giật thót.
Hừ!
Âu Dương Thanh Tùng hừ lạnh một tiếng.
Ông ta lên xe.
Mặc dù Dạ Thập Nhị không cam lòng nhưng chỉ có thể yên lặng đi theo.
Rất nhanh, đoàn người lên xe rời đi.
Người của nhà họ Tần cất súng rồi xếp hàng ngay ngắn.
Tần Minh Kiệt cau mày hỏi: "Chú ba, tên này..."
"Vô lễ!"
Tần Bác Quang thình lình quát lớn.
Tần Minh Kiệt hoảng sợ giật mình.
Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy hoang mang.
Có chuyện gì thế?
Tần Bác Quang đưa mắt nhìn xung quanh, lạnh lùng nói: "Nhớ cho kỹ! Bắt đầu từ hôm nay, cậu chủ Trương chính là khách quý của nhà họ Tần chúng ta!"
"Ai dám vô lễ với cậu ấy, bắn chết ngay lập tức!"
Câu vừa dứt, bầu không khí tĩnh lặng như tờ.
Cậu chủ Trương?
Họ có nghe nhầm không?
Tần Minh Kiệt ngây ra như phỗng.
Vẻ bàng hoàng hiện lên trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt.
Thế này là sao đây?
Dõi mắt khắp thủ đô cũng chẳng mấy ai có thể làm khách quý của nhà họ Tần.
Trương Minh Vũ này... dựa vào đâu anh được họ công nhận chứ!
Tần Minh Kiệt bần thần hỏi: "Chú ba, chú... không nói đùa đấy chứ?"
Tần Bác Quang hờ hững đáp: "Chú đùa với cháu hồi nào?"
Tần Minh Kiệt nghe vây thì căng thẳng.
Nhưng...
Ngay sau đó, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía Trương Minh Vũ.
Anh cũng sững sờ.
Đây cũng là chị sáu sắp xếp à?
Tần Bác Quang đi lên một bước, bảo: "Cậu Trương, tôi còn nhiệm vụ nên xin phép đi trước".
"Đây là danh thiếp của tôi, có chuyện gì xin cứ gọi cho tôi".
Nói xong, ông ấy đưa tờ danh thiếp cho anh bằng hai tay.
Nội dung trên danh thiếp rất đơn giản.
Một cái tên và một số điện thoại!
Ừng ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn.
Dù anh đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng...
Một lúc sau Trương Minh Vũ mới ngơ ngác nhận danh thiếp, cười nói: "Vâng... Cảm ơn..."
Tần Bác Quang đứng thẳng lưng, quan sát Trương Minh Vũ kĩ càng.
Ánh mắt ông ấy đầy nghĩ ngợi.
Qua một lúc, Tần Bác Quang nói tiếp: "Cậu Trương, lần này đắc tội Âu Dương Thanh Tùng, bọn họ nhất định sẽ gây rắc rối cho cậu".
Trương Minh Vũ cười trừ: "Không sao đâu, dù sao rắc rối cũng sẽ tìm tới tôi thôi".
Còn Âu Dương Triết nữa mà.
Tần Bác Quang yên lặng gật đầu, cười nói: "Vậy được rồi, tôi đi trước nhé".
Trương Minh Vũ mỉm cười: "Tướng quân Tần đi thong thả".
Tần Bác Quang xoay người, nghiêm túc nói: "Minh Nguyệt, phải nhớ là sau khi về cháu phải giúp đỡ cậu Trương hết mức có thể đấy".
"Biết chưa?"
Tần Minh Nguyệt ngơ ngác gật đầu.
Đến lúc này cô ta vẫn chưa hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Làm sao Trương Minh Vũ quen biết với Tần Bác Quang?
Tần Minh Kiệt cau mày, vẻ mặt cũng đầy nghĩ ngợi.
Sau đó Tần Bác Quang vung tay lên, nói lớn: "Rút lui!"
Câu vừa dứt, mọi người lần lượt lên xe.
Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy phức tạp.
Một là rối rắm.
Hai là hoang mang.
Đúng lúc đó, một làn gió thơm thổi đến.
Ơ?
Dạ Thập Nhị ngẩng đầu, giận dữ nói: "Nghe thấy không? Có kẻ muốn cướp phạm nhân! Còn không mau xông lên chặn lại cho tôi!"
Đội trưởng Phùng cung kính thưa: "Vâng!"
Nói đoạn, ông ta quay sang quát lớn: "Người đâu, bắn chết toàn bộ bọn định cướp phạm nhân cho tôi..."
Bốp!
Nói chưa dứt lời, ông ta đã phải ăn một cái tát trời giáng.
Dạ Thập Nhị lạnh lùng quát lên: "Mẹ kiếp ông không có não à? Bắn chết?"
"Mẹ nó chứ, tôi bảo ông đuổi bọn họ đi cơ mà!"
Nổ súng?
Vậy thì to chuyện rồi!
Một khi Tần Minh Kiệt chết ở đây...
Nhà họ Tần nhất định sẽ điên cuồng phản pháo!
Đội trưởng Phùng bụm mặt, lí nhí đáp: "Thưa... Vâng!"
Nói xong, ông ta lại quát lớn một lần nữa: "Đuổi bọn họ đi!"
Ông ta vừa dứt lời, đám cảnh sát liền cất súng vào bao, xông lên phía trước.
Tần Minh Kiệt híp mắt nhìn, quát lạnh một tiếng: "Xông lên!"
Chính anh ta cũng không dám dùng súng.
Chặn đường đòi người vốn đã không phải một hành vi chính đáng, nếu dùng súng sẽ thực sự biến thành cướp phạm nhân.
Chỉ giây lát sau, hai nhóm người đã xông vào đánh đấm hỗn loạn.
Tiếng kêu rên đau đớn vang lên không ngừng.
Lát sau, Tần Minh Kiệt cũng chậm rãi đứng dậy.
Hả?
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Tần Minh Kiệt... còn muốn đích thân ra tay?
Dạ Thập Nhị chau mày.
Gã cũng đứng ra.
Chỉ lát sau, hai người đã cùng bước tới.
Trương Minh Vũ nhếch miệng nở nụ cười.
Đều ra cả, tốt lắm!
Bên phía xe cảnh sát... không ai trông coi!
Cơ hội hoàn hảo đến rồi!
Long Tam không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn xem.
Tần Minh Kiệt nheo mắt, lạnh lùng nói: "Tên khốn, đến đi!"
Chủ động khiêu chiến?
Ánh mắt Trương Minh Vũ thoáng lóe lên một tia kinh ngạc.
Con ngươi Dạ Thập Nhị lại trở nên lạnh buốt.
Gã dồn lực xuống chân, lao tới!
Chiêu thức hết sức giản đơn và thô bạo.
Tần Minh Kiệt cười lạnh một tiếng, xông thẳng lên.
Bịch bịch!
Nháy mắt, hai bên đã giao chiến mấy hiệp.
Trương Minh Vũ âm thầm khiếp sợ.
Tay Tần Minh Kiệt này... không hề thua kém Dạ Thập Nhị?
Chuyện này...
Anh kinh ngạc đến há hốc miệng.
Tất cả những người bên dưới đều đã gia nhập cuộc chiến.
Khu vực này biến thành một bãi chiến trường hỗn loạn.
Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ mới hoàn hồn.
Không được, phải ra tay thôi!
Thời gian không đợi ai!
Trương Minh Vũ nhích chân, lợi dụng tán cây và thân cây che chắn, nhảy xuống đất.
Long Tam thoáng chau mày.
Ánh mắt anh ta tràn đầy suy tư sâu xa.
Trương Minh Vũ lại chẳng hề hay biết.
Sau khi tiếp đất, anh thận trọng nhìn quanh một lượt.
Tất cả đều đang tập trung chiến đấu.
Không ai phát hiện ra anh.
Ánh mắt Trương Minh Vũ thoáng lóe lên.
Chân anh di chuyển cực nhanh.
Lợi dụng sự che chắn của cây cối, anh nhanh nhẹn lẻn về phía những chiếc xe cảnh sát phía sau.
Tần Minh Kiệt và Dạ Thập Nhị đang trong trạng thái giằng co, bất phân thắng bại.
Bọn họ đều dồn hết sự chú ý vào trận đấu, không ai phát hiện ra Trương Minh Vũ.
Giây lát sau, Trương Minh Vũ đã vòng ra phía sau đoàn xe cảnh sát.
Ánh mắt anh dán chặt vào chiếc xe chính giữa đoàn.
Tim hồi hộp đập rộn!
Hi vọng không có bất kì chuyện ngoài ý muốn nào!
Trương Minh Vũ cắn chặt răng, nhanh nhẹn xông tới.
Chỉ giây lát sau, anh đã tiếp cận chiếc xe.
"Ư ư! Ư ư ư!"
Bỗng bên trong xe có tiếng ú ớ phát ra.
Như là đang cố nhắc nhở!
Tần Minh Nguyệt?
Trương Minh Vũ nhăn mày, trong nháy mắt, toàn thân lập tức ở vào trạng thái căng thẳng.
Rầm!
Bỗng sát bên cạnh anh có tiếng đạp cửa cực mạnh.
Mẹ nó!
Trương Minh Vũ giật mình kinh hãi!
Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ gì thêm, bên tai đã vang lên tiếng xé gió.
Có kẻ mai phục!
Trương Minh Vũ lập tức dồn lực xuống chân, lao người sang một phía.
Anh gian nan tránh được một đòn bất ngờ này.
Nếu không nhờ Tần Minh Nguyệt nhắc nhở, có khi lần này anh đã thực sự trúng chiêu.
Trương Minh Vũ siết chặt nắm tay.
Khi anh ngẩng lên nhìn, đã thấy một người đàn ông sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị đứng đó.
Hả?
Thấy rõ mặt người kia, Trương Minh Vũ lập tức căng thẳng người lên.
Đó là gã đàn ông có thực lực mạnh của tổ 12 trong Thần Ẩn.
Sao hắn lại có mặt ở đây?
Hợp tác giữa Thần Ẩn và nhà họ Âu Dương đã đạt tới mức độ này?
Người đàn ông kia lạnh lùng nói: "Hừ, tao chờ mày rất lâu rồi đấy!"
Chờ mình?
Trương Minh Vũ kinh ngạc há hốc miệng.
Sao bọn họ lại biết mình sẽ tới?
Ngay sau đó, người đàn ông kia vung quyền xông lên.
Trương Minh Vũ lập tức bỏ những suy nghĩ tạp nham sang một bên.
Người này có thực lực cực mạnh, không thể coi thường!
Nắm tay đã vung tới trước mặt!
Trương Minh Vũ nhanh nhẹn né tránh, thân mình liên tục lùi lại phía sau.
Không được!
Thời gian quá cấp bách!
Nhỡ bị Dạ Thập Nhị phát hiện, việc này sẽ càng khó giải quyết.
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.
Khi anh ngẩng đầu lên, nắm tay kia lại lần nữa lao tới.
Anh vươn tay chộp lấy!
Trúng rồi!
Đáy mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia hưng phấn.
Tay anh dồn sức siết!
Trời!
Người đàn ông kia hít mạnh một hơi.
Cánh tay lập tức tê dại!
Đây là thủ đoạn gì vậy?
Hắn trợn mắt kinh ngạc.
Trương Minh Vũ nhân cơ hội này tung chân đá tới.
Đồng thời, tay anh lại lần nữa dồn sức siết chặt.
Người đàn ông nọ cố sức né đòn.
Tuy thân dưới né được cú đá nhưng hắn có cảm giác cánh tay mình đã sắp đứt lìa.
Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng.
Tay anh lại lần nữa tăng sức bóp chặt.
Rắc!
Một âm thanh giòn giã vang lên.
"A!"
Người đàn ông kia đau đớn gào thảm một tiếng.
Tay hắn đã trật khớp.
Sơ ý quá rồi!
Trương Minh Vũ vội dồn sức tung một cước trúng giữa bụng đối thủ.
Huỵch!
Hắn lập tức bay ngược ra ngoài.
Giây lát sau, thân thể hắn rớt bịch xuống đất.
Cố gượng dậy, người đàn ông nọ nhìn về phía Trương Minh Vũ, sắc mặt âm trầm tột cùng.
Đây là lần đầu tiên hắn được biết thủ đoạn như thế này.
Khinh địch quá rồi!
Nhưng sự việc bên này đã thu hút sự chú ý của Dạ Thập Nhị.
Dạ Thập Nhị định quay đầu trở lại.
Tần Minh Kiệt vô cùng mừng rỡ.
Anh ta vội xông tới, chặn đường lui của Dạ Thập Nhị.
Hai người lại lần nữa lao vào chiến đấu.
Tình hình bên kia, không ai còn phân tâm chú ý được nữa.
Trương Minh Vũ cũng không có tâm trạng nghĩ nhiều.
Đến lúc rồi!
Ngay lúc người đàn ông kia bị đánh ngã, Trương Minh Vũ đã xông ngay tới chiếc xe cảnh sát nhốt Tần Minh Nguyệt.
Két!
Cửa xe mở ra.
Cảnh tượng trong xe ập vào mắt Trương Minh Vũ.
Giây lát sau, con ngươi anh co rút lại.
Tần Minh Nguyệt bị trói gô, đặt chính giữa ghế.
Miệng cô ta bị nhét khăn kín mít.
Điểm quan trọng nhất là... Còn có một bàn tay đang bịt miệng Tần Minh Nguyệt.
Bên cạnh cô ta còn có hai gã đàn ông mặc com lê.
Tình thế này...
Trương Minh Vũ ngây người.
Ánh mắt Tần Minh Nguyệt cực kì quyết liệt, nhưng không thể phát ra bất kì âm thanh nào.
Ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng.
Bởi vì lúc này, một gã đàn ông trong xe đã giơ súng lên.
Trời!
Trương Minh Vũ hít mạnh một hơi.
Ngay lập tức, anh nhào người sang một bên.
Đoàng đoàng!
Tiếng súng inh tai vang lên.
Trương Minh Vũ đã kịp trốn ra sau xe, trán ướt mồ hôi lạnh.
Suýt chút nữa thì...
Suýt nữa thì tiêu đời!
Nhịp tim anh đã tăng đến cực hạn.
Cạch cạch!
Lại có mấy âm thanh giòn giã vang lên.
Lòng Trương Minh Vũ càng thêm căng thẳng.
Phía trước mặt, gã đàn ông kia đã đứng lên.
Cánh tay hắn... ổn rồi?
Hắn đáng sợ đến thế sao?
Ánh mắt Trương Minh Vũ tràn đầy khiếp sợ.
"Ranh con, mày phải chết!"
Người đàn ông kia cắn chặt răng, quát to một tiếng.
Ngay sau đó, hắn cất bước xông tới.
Trương Minh Vũ nhăn mày, sắc mặt nặng nề và nghiêm nghị.
Luận về thực lực, anh đánh không lại người này.
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, lúc này anh chỉ còn một cách, xông lên phía trước.
Huỵch huỵch!
Hai người lại một lần nữa lao vào cuộc chiến.
Trương Minh Vũ muốn tóm được nắm đấm của đối phương lần nữa.
Nhưng lần này, người kia không chịu ra quyền.
Hắn luôn dùng chân để tấn công.
Trương Minh Vũ bị đánh bại, liên tục lùi lại.
Cái này mà là thử thách sao? Rõ ràng là muốn lấy mạng nhau mà!
Rầm!
Trương Minh Vũ chỉ sơ sẩy một giây thôi...
Người kia đã cướp được cơ hội, tung cước trúng giữa ngực Trương Minh Vũ.
Ngay lập tức, Trương Minh Vũ bị đẩy lùi lại thật xa, lưng đụng vào xe cảnh sát mới dừng được.
Máu trong cơ thể anh như sôi trào.
Người đàn ông kia đứng lặng trước mặt anh, sắc mặt hung ác tàn nhẫn.
Phía sau là hai gã đàn ông cao lớn tay lăm lăm súng.
Ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng.
Lần này... Chết chắc rồi!
Đây thực sự chỉ là thử thách thôi sao?
Anh nghiêng đầu nhìn sang, bên cạnh nào còn bóng dáng Long Tam.
Xong đời rồi!
Lần này thực sự tàn đời rồi!
Bên trong xe cảnh sát, Tần Minh Nguyệt nôn nóng nhìn ra.
Cuối cùng, ánh mắt cô ta lóe lên một tia kiên định.
Người đàn ông nọ cười lạnh, nói: "Ranh con, hãy ghi nhớ kĩ mặt ông đây, kiếp sau... nhớ trốn xa một chút!"
Nói đoạn, hắn nhẹ nhàng câu ngón tay với người phía sau.
Hai gã đàn ông lực lưỡng đằng sau đồng thời giơ súng.
Con ngươi Trương Minh Vũ co rút lại.
Người đàn ông kia lạnh nhạt chầm chậm nhả từng lời: "Nổ súng!"
Hai gã cao lớn co ngón tay như thể chuẩn bị bóp cò.
Trương Minh Vũ đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Đúng lúc này, lại có một chuyện bất ngờ xảy ra!
Chương 444: Chuyện nọ nối tiếp chuyện kia
Sau lưng chợt có một bóng người xuất hiện.
Hai gã đàn ông cao lớn kia giật mình căng thẳng.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp định thần lại, bả vai đã đau nhói lên.
"A!"
Hai gã đau đớn gào to thảm thiết.
Tiếng gào đồng thanh nghe cực chói tai.
Súng cũng rời tay, rơi xuống đất.
Ngay sau đó, hai gã lập tức bay vèo ra ngoài.
Bịch bịch!
Hai tiếng va chạm nặng nề vang lên.
Thân thể bọn họ đập vào xe, rớt xuống đất.
Vừa chạm đất, cả hai nghiêng đầu...
Hôn mê luôn rồi!
Người đàn ông còn lại kinh hãi trợn mắt.
Đáy mắt Trương Minh Vũ đã tràn đầy ngạc nhiên và bất ngờ.
Lại có cao thủ tới?
Khi anh định thần nhìn lại, đã thấy một bóng người xinh đẹp đứng thẳng trước mặt.
Tần Minh Nguyệt!
Tròng mắt Trương Minh Vũ như thể sắp rơi ra ngoài.
Người đàn ông kia cũng choáng váng ngây người.
Chẳng phải Tần Minh Nguyệt đã bị trói chặt vứt trong xe hay sao?
Nhưng lúc này, sợi dây thừng trên tay cô ta đã không thấy đâu.
Ai cứu?
Xa xa, Long Tam thấy thế cũng phải giơ tay vuốt mồ hôi lạnh trên trán.
Nguy hiểm thật!
Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới hoàn hồn.
Anh mừng rỡ nhìn Tần Minh Nguyệt.
Người đàn ông kia cau mày, quát lớn: "Chán sống rồi chắc!"
Dứt lời, hắn nhấc chân vọt tới.
Tần Minh Nguyệt quan trọng hơn Trương Minh Vũ!
Nhận định điểm này, người đàn ông kia vung tay tấn công Tần Minh Nguyệt.
Trương Minh Vũ thấy thế, lòng lo lắng không yên.
Tần Minh Nguyệt chần chừ một giây, sau đó xông lên phía trước, bắt đầu chiến đấu.
Trương Minh Vũ cũng dồn sức xuống chân, lao nhanh lên.
Anh vung tay nện xuống một quyền.
Người đàn ông kia cau mày, nhanh nhẹn né được.
Tần Minh Nguyệt theo sát đó tung ra một cước.
Người kia lập tức hốt hoảng.
Đáy mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.
Cơ hội đến rồi!
Anh lấy chân trái làm trụ, chân phải đá mạnh ra ngoài.
Huỵch!
Trúng!
Thân thể người kia bị đá văng, nặng nề đập vào thành xe.
Tiếng còi cảnh báo vang lên inh ỏi.
Người đàn ông kia đau đớn ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, nắm đấm của Tần Minh Nguyệt đã lao đến.
Trong chớp mắt, một quyền cực mạnh này nện thẳng vào đầu người đàn ông kia.
Hắn gục hẳn xuống đất, hôn mê.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, phối hợp tốt lắm!
Dạ Thập Nhị chợt quát lớn: "Bắt lấy! Mau bắt lấy cho tôi! Lúc cần thiết có thể dùng súng!"
Trương Minh Vũ căng thẳng cả người.
Anh nghiêng đầu nhìn sang.
Dạ Thập Nhị vẫn đang miệt mài chiến đấu với Tần Minh Kiệt.
Tần Minh Kiệt... lợi hại thế sao?
Ngay sau đó, mấy viên cảnh sát đã vọt tới.
"Đứng lại! Không được chạy!"
Trương Minh Vũ nhăn mày, trầm giọng nói: "Chúng ta đi mau!"
Tần Minh Nguyệt gật đầu.
Nhưng trong đáy mắt cô ta đã tràn đầy phức tạp.
Cô ta thực sự không ngờ Trương Minh Vũ lại đến cứu mình.
Sau đó, hai người lập tức lao vọt về phía xa.
Chỉ trong chớp mắt, cả hai đã chạy khỏi khu vực đoàn xe che chắn được.
Đoàng!
Bỗng có tiếng súng vang lên.
Tần Minh Nguyệt quát to: "Cẩn thận!"
Sau đó, cô ta đẩy mạnh một cái.
Cùng lúc ấy, cô ta cũng vọt sang một bên, núp sau một xe cảnh sát.
Trương Minh Vũ cúi người ngồi xổm xuống, sắc mặt nặng nề.
Bọn họ thực sự dám nổ súng?
Tần Minh Nguyệt cau mày, nói: "Bọn họ không dám bắn chết tôi, nhưng lại dám giết anh đấy".
Hả?
Trương Minh Vũ nghe vậy, bối rối nhìn cô ta.
Đùa... Đùa gì thế...
Tiếng bước chân đang tới gần.
Trương Minh Vũ choáng váng.
Bọn họ có súng!
Tần Minh Nguyệt cắn chặt răng, băn khoăn khó nghĩ.
Trương Minh Vũ siết chặt nắm tay.
Liều một phen!
Nhưng đúng vào lúc này, phía sau chợt có tiếng quát lớn: "Mẹ nó, bỏ ngay súng xuống cho tôi!"
Hả?
Vừa nghe thấy giọng nói này, Trương Minh Vũ lập tức khiếp sợ ra mặt.
Tần Minh Kiệt?
Đưa mắt nhìn về phía đó, anh mới phát hiện, Tần Minh Kiệt đang dẫn theo một đám người xông tới.
Dạ Thập Nhị... đã bị hạ gục!
Trời...
Tần Minh Kiệt mạnh đến vậy sao?
Trương Minh Vũ kinh ngạc vô cùng.
Giây lát sau, đám người kia đã bao vây chặt lấy đám cảnh sát vừa truy đuổi Tần Minh Nguyệt.
Đám cảnh sát bối rối nhìn nhau.
Bọn họ đều đã luống cuống tay chân.
Phù!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Bất kể thế nào, kiếp nạn này rốt cuộc cũng qua rồi.
"Chị!"
Tần Minh Kiệt nôn nóng hô lên một tiếng.
Anh ta vội vã xông tới.
Tần Minh Nguyệt thong thả nói: "Chị không sao, nhưng sao em lại tới đây?"
Tần Minh Kiệt thấy thế mới thở phào, đáp: "Chị gặp nguy hiểm như vậy, sao em có thể bỏ mặc không tới?"
"Bố cũng bảo em tới đây".
"May quá, may mà chị không sao".
"Nhà họ Âu Dương chết tiệt kia!"
Chửi mắng xong, anh ta siết chặt nắm tay, ánh mắt lóe lên tức giận.
Mắt Tần Minh Nguyệt cũng thoáng lóe sáng.
Tần Minh Kiệt chợt nhăn mày, hỏi: "Người này là..."
Vừa nói, anh ta vừa nhìn về phía Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Tôi..."
Nhưng anh còn chưa dứt câu, Tần Minh Nguyệt đã cắt đứt: "Bạn chị".
Bạn?
Tần Minh Kiệt thoáng kinh ngạc nhìn Trương Minh Vũ.
Người bình thường... là không thể đến gần Tần Minh Nguyệt được đâu!
Anh ta đưa mắt quan sát một lượt.
Hình như... trông cũng không thấy có chỗ nào đặc biệt nhỉ?
Quan sát xong, Tần Minh Kiệt mới bình thản nói: "Cảm ơn anh".
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Anh không quá để ý thái độ của người này.
Tần Minh Nguyệt nôn nóng nói: "Đi mau thôi, nếu mọi người đã tới đây thì nhà họ Âu Dương bên kia hẳn cũng đã phát hiện được".
"Chắc chắn bọn họ không chịu ngồi yên đâu".
Tần Minh Kiệt gật đầu thật mạnh, ra lệnh: "Lên xe!"
Vừa nhận được lệnh, đám người đi theo chuẩn bị lên xe rời đi.
Nhưng đúng vào lúc này, mọi người chợt nghe thấy có tiếng động cơ từ xa vọng lại.
Hả?
Trương Minh Vũ nhăn mày.
Sắc mặt Tần Minh Nguyệt cũng trở nên căng thẳng.
Xa xa, một đoàn xe Jeep sơn màu rằn ri đang chầm chậm trờ tới.
Tất cả mọi người đều ngây ra.
Chẳng mấy chốc, đoàn xe kia đã lại gần rồi dừng hẳn.
Cửa xe mở ra.
Một đám cảnh sát mặc quân phục màu đen đi xuống.
Đếm sơ phải chừng bốn, năm mươi người.
Quan trọng nhất là, mỗi người đều vác theo một khẩu súng tự động.
Đội cảnh sát này được võ trang cực kì đầy đủ.
Thế này...
Mọi người kinh ngạc sửng sốt.
Trương Minh Vũ cũng hoang mang nhìn họ.
Còn chưa xong sao?
Cái này gọi là thử thách sao?
Anh đã thực sự lâm vào bối rối.
Rắc rắc rắc!
Mấy âm thanh giòn giã vang lên.
Những họng súng đen ngòm nhằm thẳng vào đám Tần Minh Kiệt.
Trương Minh Vũ chợt căng thẳng vô cùng.
Rầm!
Cửa xe lại bật mở.
Một người đàn ông trung niên to béo bước ra.
Người này khí thế hiên ngang, uy vũ vượt bậc.
Trên vai là năm ngôi sao vàng chói mắt.
Đại tướng năm sao!
Trương Minh Vũ lập tức khiếp sợ ra mặt.
Ngay cả một vị quan lớn như thế cũng phải ra mặt?
Ở Trung Quốc rộng lớn này, bậc tướng cao nhất cũng chỉ có chín sao!
Mà người này... đã là tướng năm sao!
Tần Minh Nguyệt chau mày.
Sắc mặt Tần Minh Kiệt cũng trở nên nặng nề.
Muộn mất rồi!
Người đàn ông trung niên kia bước ra, chắp tay sau lưng.
Ông ta chỉ đứng đó đã khiến người xung quanh cảm thấy có áp lực.
Ông ta chầm chậm quét mắt nhìn quanh.
Ánh mắt quét tới đâu, người người cúi đầu tới đó.
Không ai dám nhìn thẳng vào mắt ông ta.
Trương Minh Vũ cũng chợt cảm thấy hơi khiếp đảm và hồi hộp.
Rào rào rào!
Mưa lại lớn hơn một chút.
Nhưng lúc này, bầu không khí như đã hoàn toàn đông cứng lại.
Người kia, khí thế quá mạnh.
Ông ta thu hồi ánh nhìn, lạnh nhạt nói: "Mang cả đi!"
Giọng nói hết sức bình thản.
Nhưng mấy lời này dội vào tai những người ở đây lại chẳng khác nào tiếng sấm.
Mãi đến lúc này, Trương Minh Vũ mới hiểu rõ lời Long Tam nói.
Đây mới là thử thách chân chính sao?
Tần Minh Kiệt bước lên một bước, lạnh lùng nói: "Tướng quân Âu Dương, ông dựa vào đâu mà bắt chúng tôi?"
Trương Minh Vũ giật mình hiểu ra.
Thì ra người này là người nhà họ Âu Dương.
Âu Dương Thanh Tùng thản nhiên nói: "Chuyện rõ như ban ngày rồi, cầm súng cướp người, cậu nói xem tôi dựa vào đâu?"
Nói đoạn, ánh mắt ông ta lạnh lẽo nhìn thẳng vào Tần Minh Kiệt.
Trương Minh Vũ chỉ thấy được một tia mắt lọt sang, lòng đã kinh hãi giật nảy.
Tần Minh Kiệt siết chặt nắm tay, lạnh lẽo nói: "Tướng quân Âu Dương, từ đầu tới giờ, chúng tôi chưa hề động vào chị tôi".
"Ông có chứng cứ nào chứng minh chúng tôi cướp người?"
Âu Dương Thanh Tùng cười lạnh một tiếng, hỏi: "Không động vào thì dây trói kia ai cởi ra?"
Ông ta vừa dứt lời, mọi người lập tức dồn mắt nhìn về phía Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ căng thẳng trong lòng.
Nhìn tôi làm gì?
Chương 445: Thử thách chân chính
Trừ Tần Minh Nguyệt và Tần Minh Kiệt, tất cả mọi người đều dồn mắt nhìn Trương Minh Vũ.
Từ lâu, bọn họ đã không chịu nổi áp lực đáng sợ đến từ phía Âu Dương Thanh Tùng.
Huống chi, kẻ vừa đi cứu người đúng là Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ là người ngoài.
Nếu có thể lấy Trương Minh Vũ đổi lại cơ hội bình an rời khỏi đây cho bọn họ, đương nhiên đó sẽ là lựa chọn tốt nhất.
Tần Minh Nguyệt quát lên một tiếng: "Nhìn gì mà nhìn?"
Cả đám người giật mình hoảng sợ.
"Hử?"
Âu Dương Thanh Tùng thoáng cau mày.
Ông ta đưa mắt nhìn về phía Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ lập tức căng thẳng cả người.
Ánh mắt này... thật quá khủng khiếp!
Bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, thậm chí anh đã bắt đầu hoài nghi, liệu có phải hiện tượng giết người bằng ánh mắt thực sự tồn tại!
Mọi người bên phe nhà họ Tần đều thở phào nhẹ nhõm.
Âu Dương Thanh Tùng cười lạnh, nói: "Người... là do cậu cứu?"
Nói xong, áp lực vô hình từ trên người ông ta bỗng tràn ra.
Tần Minh Nguyệt chau mày.
Tần Minh Kiệt cũng hết sức căng thẳng.
Bậc cha chú nhà họ Âu Dương đã ra mặt.
Nhưng người lớn nhà họ Tần bọn họ lại không có mặt.
Quan trọng nhất là, trong tình thế này, sức chiến đấu của người nhà họ Tần kém xa nhà họ Âu Dương.
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, đáp: "Không phải tôi cứu".
Anh cũng chưa hề đụng vào...
Đáy mắt Tần Minh Kiệt thoáng lóe lên một tia lạnh lẽo.
Âu Dương Thanh Tùng cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu thế, phạm nhân là do các người cứu ra!"
Ông ta vừa dứt lời, đám cảnh sát phía sau liền bước lên trước.
Tần Minh Kiệt lập tức khẩn trương ra mặt.
Trương Minh Vũ nheo mắt nhìn, lại nói: "Tôi cứu".
Nếu anh không chịu thừa nhận, người nhà họ Tần sẽ gặp tai ương.
Hả?
Vừa nghe anh nói thế, đám người nhà họ Tần lập tức kinh ngạc nhìn anh.
Ánh mắt Tần Minh Nguyệt cũng thoáng lóe lên.
Âu Dương Thanh Tùng lạnh lẽo nhìn Trương Minh Vũ, trầm giọng nói: "Cứu người... chính là cướp phạm nhân, thật sự do cậu cứu?"
Nói đến đó, khí thế trên người ông ta lập tức tản ra.
Đám người nhà họ Tần đột nhiên kinh hãi giật mình.
Bọn họ lại dồn mắt nhìn về phía Trương Minh Vũ.
Lời Trương Minh Vũ nói lúc này sẽ quyết định vận mệnh của họ.
Ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng.
Thật là đáng sợ!
Cho tới giờ này, Trương Minh Vũ rốt cuộc đã hiểu rõ.
Đây mới là thử thách thực sự.
Không thể hoảng sợ!
Mình phải bình tĩnh!
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.
Anh nỗ lực dẹp yên nỗi sợ trong lòng mình.
Ông ta cũng là người, sợ cái gì chứ?
Trương Minh Vũ lại lạnh nhạt lên tiếng: "Người, là do tôi cứu".
Giọng nói của anh bình thản mà kiên định!
Mọi người nhà họ Tần đều ngây ngẩn ra.
Ánh mắt Tần Minh Kiệt cũng thoáng lóe lên một tia kinh ngạc.
Âu Dương Thanh Tùng híp mắt nhìn.
Áp lực tản ra càng khủng khiếp.
Như thể chỉ liếc mắt một cái đã đủ quyết định sự sống chết của kẻ đối diện.
Một lát sau, Âu Dương Thanh Tùng mới cười lạnh, nói: "Tôi cho rằng, cậu ta bị người khác xúi giục".
"Bắt cậu ta lại, hỏi rõ kẻ xúi giục cậu ta là ai".
Tần Minh Nguyệt chau mày.
Hỏi?
Chứ không phải là nghiêm hình ép cung?
Đám người nhà họ Tần cũng đều khẩn trương hẳn lên.
Tất cả đều hiểu rõ mục đích của Âu Dương Thanh Tùng là gì.
Nhưng...
Tần Minh Kiệt siết chặt nắm tay.
Hiện giờ, bọn họ hoàn toàn không có chút năng lực phản kháng nào.
Bọn họ quá ít người.
Cuối cùng, mọi người đành dồn mắt nhìn về phía Trương Minh Vũ.
Vẻ mặt bọn họ như muốn nói, yêu cầu của Âu Dương Thanh Tùng là có lí.
Ngay sau đó, có hai viên cảnh sát đi về phía Trương Minh Vũ.
Tần Minh Nguyệt siết chặt nắm tay, ánh mắt phân vân khó xử.
Trương Minh Vũ híp mắt, lạnh nhạt nói: "Các người là ai? Dựa vào đâu mà muốn tra hỏi tôi?"
Anh đang từ từ thích ứng áp lực khủng khiếp kia.
Dần dà, anh cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.
Lúc này, quan trọng nhất là phải giữ được bình tĩnh.
Một bước sai, là thua cả ván cờ.
Âu Dương Thanh Tùng khẽ cười một tiếng.
Bỗng có một giọng nói tràn đầy châm chọc vang lên: "Ông ấy là tướng quân của Quân đoàn 3, mày nói xem... ông ấy dựa vào đâu mà bắt mày?"
Hả?
Trương Minh Vũ chau mày.
Anh ngoảnh đầu về phía tiếng nói kia vọng tới.
Dạ Thập Nhị vừa cười nhạt vừa bước đến.
Khóe miệng gã vẫn còn đọng lại vết máu đã khô.
Vẻ mặt Trương Minh Vũ trở nên nặng nề.
Tướng quân của Quân đoàn 3?
Lúc này, Tần Minh Nguyệt đột nhiên lên tiếng: "Tướng quân Quân đoàn 3 phụ trách việc của địa phương từ bao giờ thế?"
Trương Minh Vũ cau mày.
Bọn họ không quản được Hoa Châu?
Dạ Thập Nhị cười lạnh, nói: "Hoa Châu nằm trong phạm vị quản lí của Quân đoàn 3, đương nhiên tướng quân có quyền xử lí mọi việc".
"Huống chi... còn là vụ việc cầm súng cướp người có tính chất hết sức ác liệt như thế này".
Gã vừa dứt lời, đám người nhà họ Tần lại càng thêm căng thẳng.
Lần này... chỉ sợ khó thoát kiếp nạn.
Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Dù nơi này nằm trong khu trực thuộc của các người, nhưng các người có giấy bắt người sao?"
Dạ Thập Nhị khoanh tay trước ngực, bỡn cợt đáp: “Giấy tờ sẽ bổ sung sau”.
Hả?
Trương Minh Vũ lại nhăn mày.
Còn có thể làm như vậy?
Âu Dương Thanh Tùng lạnh lùng lên tiếng: "Được rồi, cứ hỏi thử xem rốt cuộc là kẻ nào sai khiến".
"Nếu có người dám ngăn cản, mang hết đi cho tôi".
Dạ Thập Nhị nhướng mày, thưa: "Vâng!"
Nói đoạn, gã nhếch mép cười khẩy, bước về phía Trương Minh Vũ.
Tần Minh Kiệt nắm chặt tay.
Nhưng...
Haiz.
Cuối cùng, đám người nhà họ Tần chỉ đành nặng nề thở dài một tiếng.
Trong lòng Trương Minh Vũ cũng đang diễn ra một cuộc tranh đấu quyết liệt.
Mặc người ta xử lí?
Hay là...
Anh ngẩng đầu nhìn lên, trên cây đại thụ xa xa vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Chỉ giây lát sau, Dạ Thập Nhị đã đi tới trước mặt anh.
Gã khiêu khích nhìn Trương Minh Vũ như chế giễu.
"Ranh con, đi thôi, tướng quân của chúng tao... muốn hỏi chuyện mày!"
Nói đoạn, gã liền vươn tay định bắt Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ né người sang một bên, bình thản nói: "Tôi tự đi được".
Nói xong, anh cất bước tiến lên.
Con ngươi Dạ Thập Nhị thoáng lóe một tia sáng lạnh, nhưng gã cũng không nói gì thêm.
Trương Minh Vũ bước tới, đứng trước mặt Âu Dương Thanh Tùng.
Cự li giữa hai người rất gần.
Khoảng cách này khiến anh cảm nhận rõ hơn áp lực khủng bố kia.
Trương Minh Vũ âm thầm kinh hồn táng đảm.
Thử thách... Là thử thách thôi!
Kẻ này cũng chỉ là người!
Mình sợ gì chứ?
Nghĩ tới đây, Trương Minh Vũ ngẩng đầu lên.
Ánh mắt anh nhìn thẳng vào đối phương.
Âu Dương Thanh Tùng thoáng chau mày, lạnh nhạt nói: "Này nhóc, nói thật đi, sau lưng cậu... có người sai khiến có phải không?"
Đám người nhà họ Tần khẩn trương vô cùng.
Bởi một câu đáp của Trương Minh Vũ có thể quyết định vận mệnh của họ.
Trương Minh Vũ bình thản nói: "Tần Minh Nguyệt là bạn tôi, tự bản thân tôi muốn cứu".
Thái độ của anh cực kì ung dung.
Nhưng thực tế, trong lòng anh lúc này vẫn còn chút sợ hãi.
Hử?
Đáy mắt Tần Minh Kiệt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.
Tần Minh Nguyệt lại vô cùng nôn nóng.
Dạ Thập Nhị nhếch mép cười lạnh.
Thật đúng là... tự đâm đầu vào chỗ chết!
Âu Dương Thanh Tùng híp mắt, lạnh lùng nói: "Có lẽ cậu chưa nghe rõ câu hỏi, tôi đang hỏi cậu, sau lưng cậu có ai sai khiến cậu làm việc này không?"
Giọng ông ta bỗng trở nên nặng nề hẳn.
Áp lực khủng bố kia giống như một tảng đá lớn đang đè nặng lên người Trương Minh Vũ.
Nó khiến anh cảm thấy, đến hít thở cũng thật gian nan.
Trương Minh Vũ khó khăn nặn ra một nụ cười, nói: "Không có ai, tự tôi muốn đi cứu người".
Muốn cứu nên đi cứu! Điềm nhiên như vậy đó!
Trời!
Đám người nhà họ Tần đều hít mạnh một hơi.
Tên này... lá gan cũng lớn thật!
Mắt Tần Minh Kiệt chợt như bừng sáng.
Rất có khí phách!
Âu Dương Thanh Tùng đã sa sầm mặt lại, trầm giọng nói: "Nếu đây là hành vi do cậu tự chủ trương thì cái mạng này của cậu... sợ là không thể giữ được!"
Nụ cười khinh khỉnh trên môi Dạ Thập Nhị càng thêm sâu sắc.
Đám cảnh sát bên phe nhà họ Âu Dương cũng nhìn Trương Minh Vũ bằng ánh mắt đầy giễu cợt.
Thật đúng là chán sống rồi!
Gã này thiểu năng trí tuệ sao?
Trái tim Trương Minh Vũ cũng phải thót lên một nhịp.
Thật quá khủng khiếp!
Nhưng... Nếu anh thay đổi lời khai, Tần Minh Nguyệt và người nhà họ Tần sẽ gặp nguy hiểm.
Người nhà họ Tần, anh có thể mặc kệ.
Nhưng Tần Minh Nguyệt...
Trương Minh Vũ cắn chặt răng, cười nói: "Mạng của tôi, vẫn nên để tôi tự làm chủ thì hơn".
Nỗi sợ tràn ngập đáy lòng!
Ông ta cũng là người! Ông ta cũng là người!
Trương Minh Vũ phải liên tục nhắc đi nhắc lại câu này trong đầu.
Chỉ có như vậy, anh mới có thể giữ bình tĩnh.
Thực ra, anh cũng đang đánh cược một ván.
Dẫu sao thì đây cũng là thử thách do chị sáu bố trí cho anh, vậy thì...
Nhưng không để anh kịp nghĩ nhiều...
Một khí thế khủng bố bất chợt bùng nổ...
Chương 446: Cứu binh... đỉnh của chóp!
"Láo xược!"
Trên mặt Âu Dương Thanh Tùng đầy vẻ phẫn nộ, ông ta thình lình quát lớn.
Ầm!
Tiếng thét của ông ta vang vọng trong đầu Trương Minh Vũ.
Cứ như có từng làn sóng vô hình đập vào người anh thật mạnh vậy.
Trương Minh Vũ buộc phải lùi lại vài bước.
Sao một tiếng quát lại có thể kinh khủng đến thế?
Ừng ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn.
Điều này làm anh vô cùng ngạc nhiên.
Cuối cùng anh cũng hiểu ra tầm quan trọng của thử thách này!
Âu Dương Thanh Tùng híp mắt lại, giận dữ nói: "Nghiêm hình ép cung cho tôi! Đến khi nào chịu khai mới được dừng!"
Giọng của ông ta vẫn vô cùng đanh thép!
Nghiêm hình ép cung?
Vừa nghe thấy lời này, tất cả những người trong nhà họ Tần đều mở to mắt.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Dạ Thập Nhị đứng ở gần đó thì cười khẩy.
Hai tên lính nhanh chóng bước lên trước.
Ánh mắt họ đều cực kỳ sắc bén.
Tần Minh Nguyệt khẽ cắn răng, ánh nhìn của cô ta trở nên kiên định.
Đáng ra Trương Minh Vũ không nên chịu khổ thế này!
Chẳng mấy chốc, hai tên lính mỗi người tóm chặt một cánh tay của Trương Minh Vũ.
Bị mấy chục thanh súng tiểu liên chĩa vào, Trương Minh Vũ không dám phản kháng.
Anh ngẩng đầu nhìn ra xa, vẫn chưa thấy có động tĩnh gì khác.
Trương Minh Vũ mím môi.
Không sao hết.
Chị sáu sẽ không nhẫn tâm để mình chịu khổ đâu.
Đây là niềm hy vọng cuối cùng của anh!
Chát! Chát!
Tiếng quất roi vang lên.
Trời đất ơi...
Những người trong nhà họ Tần trừng mắt nhìn.
Dùng roi luôn ư?
Trương Minh Vũ đã bị đè lên nắp động cơ.
Có hai người cầm roi đứng ở bên cạnh anh.
Âu Dương Thanh Tùng trầm giọng nói: "Cho cậu cơ hội cuối cùng, ai là người đã sai khiến cậu!"
Giọng của ông ta vang như tiếng chuông.
Tim Trương Minh Vũ lại giật thót.
Thật lâu sau anh mới lấy lại bình tĩnh, đáp: "Tôi nói rồi, là tự tôi muốn cứu người".
Âu Dương Thanh Tùng nheo mắt nhìn anh.
Ông ta vung tay lên!
Chát! Chát!
Hai tên lính thấm nước cho roi rồi nhẹ nhàng quất hai cái.
Âm thanh phát ra từ hai cái roi to đến đáng sợ.
Nếu bị chúng đánh thì...
Đám người họ Tần sợ run người.
Những kẻ thuộc nhà họ Âu Dương thì nhếch mép cười lạnh.
Ánh mắt bọn họ đầy trào phúng.
Mặt Trương Minh Vũ đầy lo âu.
Nhìn vậy thôi chứ anh có bình tĩnh nổi đâu.
Anh cũng biết sợ chứ!
Dạ Thập Nhị nghiền ngẫm nói: "Thằng ranh kia, mày rơi vào tình cảnh hôm nay là tại mày, đừng có trách bọn tao".
Nụ cười của gã đầy châm chọc.
Dạ Thập Nhị vừa dứt lời thì hai tên binh lính giơ roi lên thật cao.
Những người xung quanh đều hả hê cười.
Người của nhà họ Tần thì vội vàng quay mặt sang chỗ khác, không dám nhìn hình ảnh trước mắt.
Một tia sáng sắc lạnh xẹt qua mắt Tần Minh Nguyệt.
Cô ta tiến lên một bước...
Một tiếng quát thình lình cất lên: "Đúng là to gan!"
Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy mừng rỡ.
Long Tam!
Ngay sau đó, một bóng đen xuất hiện!
Phịch phịch!
Hai người đàn ông cao to cầm roi lần lượt ngã xuống đất.
Chuyện gì thế này?
Tần Minh Nguyệt dừng chân.
Những người trong nhà họ Tần đều lộ vẻ hoang mang.
Phù!
Trương Minh Vũ thở hắt ra, lòng vô cùng nhẹ nhõm.
Anh đoán không sai!
Hàn Quân Ngưng mà sắp xếp thì sao có thể để anh chịu đòn được?
Âu Dương Thanh Tùng thấy vậy nhíu mày.
Dạ Thập Nhị giận dữ gầm lên: "Lại là mày!"
Long Tam hờ hững trả lời: "Cậu chủ của bọn tao, đám bụi đời như chúng mày tưởng thích làm gì thì làm à?"
Âu Dương Thanh Tùng gào thét: "Láo xược!"
Chất giọng ông ta đầy cứng rắn, vang vọng như tiếng gõ chuông!
Trương Minh Vũ giật cả mình.
Long Tam cũng quát lại: "Láo xược cái đầu cha ông!"
Anh ta không tỏ ra kiêu ngạo hay nịnh bợ gì Âu Dương Thanh Tùng.
Mà trái lại còn gào lên nữa là đằng khác.
Hở?
Tiếng hét của Long Tam làm Trương Minh Vũ ngây ngốc.
Long Tam vừa nói gì thế?
Anh ta mà biết nói mấy lời như thế sao?
Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, Long Tam đang thị phạm cho anh đấy!
Chị sáu đúng là cất công mà...
Trương Minh Vũ nở nụ cười ngán ngẩm.
Chẳng hiểu sao hành động của Long Tam như tiếp thêm sức mạnh cho anh vậy!
"Cậu... cậu..."
Âu Dương Thanh Tùng mở to mắt.
Ông ta run rẩy chỉ tay vào Long Tam.
Nhưng há miệng cả buổi vẫn không nói được câu nào.
Bao năm qua có ai dám bật ra những lời tục tĩu đó với ông ta đâu?
Người của nhà họ Tần cũng đờ người ra.
Cậu chàng kia cũng điên rồi sao?
Dạ Thập Nhị nắm chặt quả đấm, phẫn nộ quát: "Dám sỉ nhục tướng quân, muốn chết à!"
"Hai người này không tuân thủ pháp luật, chẳng những cầm súng cướp người mà còn sỉ nhục tướng quân!"
"Bắt lại cho tôi!"
Cạch cạch cạch!
Tiếng súng tức khắc vang lên liên hồi.
Chỉ trong chớp mắt.
Mấy chục họng súng đen ngòm đồng loạt nhắm vào hai người.
Trong lòng Trương Minh Vũ trở nên căng thẳng.
Long Tam thì ngẩng cao đầu, lưng thẳng tắp, mắt không chớp lấy một lần.
Trương Minh Vũ để ý biểu hiện của anh ta.
Chân mày Tần Minh Nguyệt hơi nhíu lại, cô ta nắm chặt tay.
Người trong nhà họ Tần thì lắc đầu.
Cứ tưởng là có hy vọng nữa chứ, hóa ra là một kẻ ngu ngốc!
Âu Dương Thanh Tùng nhìn Long Tam đầy nghiền ngẫm, phẫn nộ quát: "Nổ súng cho tôi!"
Ông ta cực kỳ tức giận trước thái độ của Long Tam.
Nhiều năm qua đứng ở vị trí này, có bao giờ ông ta phải chịu sự nhục nhã thế này đâu?
Dạ Thập Nhị vô cùng hả hê.
Những người trong nhà họ Tần đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Những binh sĩ thuộc nhà họ Âu Dương sắp sửa bóp cò!
Mí mắt Trương Minh Vũ run lên!
Khuôn mặt Long Tam vẫn điềm tĩnh như thường!
Điều này làm Trương Minh Vũ ngẩn người.
Rốt cuộc có cứu binh không?
Chết đến nơi rồi mà Long Tam còn bình tĩnh được sao?
Đúng lúc này, một tiếng nổ truyền tới: "Ầm!"
Tất cả mọi người đều giật nảy mình.
Âm thanh vừa rồi ngay sát bên cạnh, lớn đến nỗi đau hết cả tai!
Nhìn theo hướng âm thanh phát ra, bọn họ nhìn thấy một làn khói đen bốc lên trong rừng.
Đây là... lựu đạn?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Những người trong nhà họ Tần cũng ngây ra.
Ánh mắt đám người họ Âu Dương đầy hoang mang.
Đây là... chuyện gì thế này?
Sột soạt!
Bỗng nhiên, cây cối đung đưa dữ dội.
Mấy chục binh lính mặc đồ rằn ri kéo dây thừng nhảy xuống!
Ừng ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn.
Còn ai khác ở đây ư?
Những người này được trang bị rất bài bản.
Mặc đồ rằn ri, vẽ mặt, đi giày quân dụng!
Họ cũng cầm súng tiểu liên trong tay!
Mấu chốt là... quân rất đông!
Trong nháy mắt, đám người này đã bao vây bọn họ kín kẽ.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Tình huống gì đây?
Sau khi cẩn thận quan sát xung quanh, Âu Dương Thanh Tùng quát: "Các người không biết tôi là ai à!"
"Dám nhắm súng vào chúng tôi là sao?"
Nhưng các binh lính bao vây bọn họ đều không đáp.
Ông ta nhíu mày.
Tiếng động cơ đột nhiên vang lên, ba chiếc xe Jeep quân sự đậu ở cách đó không xa.
Ơ?
Âu Dương Thanh Tùng chau mày.
Những người khác cũng nhìn về nơi đó.
Lát sau, cửa xe được mở ra.
Một người đàn ông hơn 40 tuổi bước xuống.
Ông ấy mặc quân phục, phong thái rất đỗi hiên ngang.
Quan trọng là trên vai người đàn ông này có... sáu ngôi sao!
Tướng quân sáu sao!
Vừa thấy người này, ai nấy đều trợn trừng hai mắt.
Âu Dương Thanh Tùng tỏ ra e ngại.
Ánh mắt của những người trong nhà họ Tần thì đầy mừng rơn.
Tần Minh Kiệt vui mừng hô lên: "Chú ba! Sao chú tới đây?"
Chú ba?
Một tia ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Trương Minh Vũ.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Người có địa vị trong hai nhà này ra mặt cả rồi sao?
Tần Bác Quang cười lạnh, nói: "Chú không tới cho người của nhà họ Tần chúng ta bị nhà họ Âu Dương đè đầu cưỡi cổ à!"
Ông ấy không kiêng nể gì ai.
Đám người họ Tần hào hứng ra mặt.
Âu Dương Thanh Tùng nhăn mặt, ngờ vực hỏi: "Ông tới đây làm gì? Không phải ông bị điều ra biên giới rồi sao?"
"Ông... dám kháng lệnh ư?"
Đôi mắt Tần Bác Quang sáng ngời, ông ấy từ tốn nói: "Ta nói tự nhiên bị điều ra tiền tuyến, thì ra là nhà họ Âu Dương mấy người giở trò!"
Trương Minh Vũ nghe vậy thì trợn mắt há hốc mồm.
Rồi cuối cùng là sao?
Chẳng hiểu gì cả!
Long Tam đi tới, thì thầm vào tai anh: "Đây là nhiệm vụ mà cô sáu đích thân bố trí cho cậu".
"Hôm nay mới chỉ là bắt đầu".
"Ngày cậu hoàn thành nhiệm vụ cũng là lúc cô sáu xong nhiệm vụ của cô ấy".
Chương 447: Sự đáng sợ của chị sáu!
Trương Minh Vũ vô cùng bất ngờ trước lời nói của Long Tam.
Nhiệm vụ này do chị sáu bố trí ư?
Rốt cuộc thân phận của chị ấy là gì?
Phải như nào mới có thể biến hai người tai to mặt lớn này thành quân cờ chứ?
Ừng ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn, sang chấn tâm lý!
Hơn nữa...
Lúc anh hoàn thành nhiệm vụ cũng là lúc chị sáu xong nhiệm vụ của mình ư?
Trương Minh Vũ mở to hai mắt, trong lòng cực kỳ chấn động.
Anh vui quá!
Long Tam tiếp tục nhỏ giọng báo với Trương Minh Vũ: "Cô sáu chỉ bố trí thôi, cô cả đã giúp đỡ cô ấy rất nhiều".
Cô cả?
Chị cả sao?
Vừa nghe thấy lời này, tâm trạng Trương Minh Vũ bỗng chùng xuống.
Cuối cùng cũng nghe được tin tức về chị cả!
Nhưng... chị cả làm nghề gì thế?
Giúp được cả chuyện này ư?
Mới chỉ một ngày ngắn ngủi trôi qua mà Trương Minh Vũ đã nhận quá nhiều đả kích.
Thật lâu sau, anh ngơ ngác gật đầu.
Âu Dương Thanh Tùng nghiến răng nghiến lợi, sẵng giọng quát: "Tướng quân Tần, đây là chuyện của khu vực do tôi quản lý, chẳng lẽ ông định nhúng tay?"
Tần Bác Quang cười khẩy: "Đừng có đứng đây làm màu, muốn gì nói thẳng đi!"
"Hôm nay tôi phải đưa người của nhà họ Tần đi!"
Quả là một người thẳng như ruột ngựa!
Những người trong nhà họ Tần nhìn nhau, ai cũng thấy vẻ phấn khởi trong mắt đối phương.
Âu Dương Thanh Tùng phẫn nộ thét: "Nhưng bọn họ phạm pháp!"
Tần Bác Quang ngạo nghễ nói: "Khỏi lo chuyện đó, tôi sẽ không bênh vực ai, chuyện này đương nhiên phải giao cho người có nhiệm vụ thẩm tra chứ!"
Giọng nói của ông ấy đầy khí thế.
Ừng ực!
Trương Minh Vũ âm thầm nuốt nước miệng.
Dù cho người mà Tần Bác Quang đối mặt là Âu Dương Thanh Tùng.
Anh vẫn có thể cảm nhận được uy thế mạnh mẽ của ông ấy!
Hình như anh đã hiểu dụng ý của chị sáu rồi.
Khí thế là một thứ hết sức quan trọng!
Âu Dương Thanh Tùng híp mắt lại, lạnh lùng nói: "Tần Bác Quang, ông đừng có khinh người quá đáng!"
"Dám tự ý dẫn người vào quân khu của tôi, không sợ tôi báo cáo với đại tướng quân à!"
Tần Bác Quang hơi ngẩng đầu, nói với giọng kiêu ngạo: "Nhưng tôi đứng đây rồi, thì sao?"
Ánh mắt Âu Dương Thanh Tùng trở nên lạnh lùng.
Những người trong nhà họ Tần vô cùng hào hứng.
Qua một lúc, Âu Dương Thanh Tùng mới đanh mặt lên tiếng: "Được thôi, nể mặt ông, hôm nay tôi bỏ qua!"
"Dạ Thập Nhị, bắt cậu ta lại cho tôi!"
Nói xong, ông ta chỉ vào Trương Minh Vũ.
Chân mày Tần Minh Nguyệt hơi nhíu lại.
Ánh mắt Trương Minh Vũ cũng trở nên nặng nề.
Dạ Thập Nhị cười khẩy, đáp: "Rõ!"
Gã nói câu ấy rồi bước tới.
Giọng nói êm tai của Tần Minh Nguyệt cất lên: "Chú ba, anh ấy là bạn cháu, anh ấy đã cứu cháu!"
Nghe là biết cô ta đang rất nôn nóng.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Còn Long Tam thì vẫn điềm nhiên như thể mọi chuyện không liên quan gì đến mình.
Tần Bác Quang nở nụ cười trào phúng, không nói gì thêm.
Ơ?
Những người xung quanh ngạc nhiên.
Nụ cười này... là có ý gì?
Ông ấy không định giúp sao?
Dạ Thập Nhị nhếch mép lại gần Trương Minh Vũ.
Đôi mắt Tần Minh Nguyệt trở nên lạnh lùng.
Nhà họ Tần không chịu giúp đỡ.
Vậy thì cô ta giúp!
Người Trương Minh Vũ căng cứng, sẵn sàng tư thế chiến đấu.
Chẳng mấy chốc Dạ Thập Nhị đã đến trước mặt anh.
Tần Minh Nguyệt tiến lên một bước.
Tần Bác Quang bỗng nhiên giơ súng, nhắm vào Dạ Thập Nhị!
Hả?
Gã dừng bước.
Ánh mắt Trương Minh Vũ cũng hiện vẻ bất ngờ.
Thế này là...
Cạch cạch cạch!
Cạch cạch cạch!
Hai phe đồng loạt giơ súng tiểu liên lên!
Âu Dương Thanh Tùng tỏ ra khó chịu, ông ta lạnh lùng hỏi: "Tướng quân Tần, hình như thằng nhãi này không thuộc nhà họ Tần mà?"
"Ông lấy tư cách gì mà quản chuyện này?"
Tần Bác Quang khịt mũi khinh thường, từ tốn nói: "Ông động vào nhà họ Tần thì chỉ có tôi liều mạng với ông thôi".
"Nhưng nếu ông động vào cậu ấy..."
"Quân đoàn 2 chúng tôi sẽ liều mạng với ông!"
Hít!
Ông ấy vừa nói câu này ra, tất cả những người xung quanh đều hít một hơi lạnh.
Ý Tần Bác Quang là gì?
Những người họ Tần sững sờ.
Những kẻ thuộc nhà họ Âu Dương cũng đờ người ra.
Vẻ ngạc nhiên hiện lên trong mắt Tần Minh Kiệt.
Cả Quân đoàn 2 luôn ư?
Một trò đùa mới à?
Trương Minh Vũ nhíu mày, anh chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Rốt cuộc là sao đây?
Đôi mắt bồ câu của Tần Minh Nguyệt mở to đầy thảng thốt.
Trong số những người ở đây, chỉ có Long Tam là mặt không đổi sắc.
Ừng ực!
Thật lâu sau, tiếng nuốt nước miếng vang lên.
Dạ Thập Nhị cũng ngây ra như phỗng.
Âu Dương Thanh Tùng nheo mắt lại, phẫn nộ gầm lên: "Tướng quân Tần, ông đang đùa với tôi đấy à!"
Tần Bác Quang lạnh nhạt đáp: "Ông có thể thử một lần".
Trời đất...
Ai nấy đều hoang mang.
Sao có thể được!
Âu Dương Thanh Tùng nắm chặt quả đấm, lửa giận hừng hực trong mắt.
Nhưng phe Tần Bác Quang quá nhiều người!
Phù!
Qua một lúc, Âu Dương Thanh Tùng thở hắt ra rồi thỏa hiệp: "Thôi, tôi lại nể mặt ông thêm một lần".
"Hãy chờ đấy!"
Dứt câu, ông ta đanh mặt trừng mắt nhìn Trương Minh Vũ!
Tim Trương Minh Vũ giật thót.
Hừ!
Âu Dương Thanh Tùng hừ lạnh một tiếng.
Ông ta lên xe.
Mặc dù Dạ Thập Nhị không cam lòng nhưng chỉ có thể yên lặng đi theo.
Rất nhanh, đoàn người lên xe rời đi.
Người của nhà họ Tần cất súng rồi xếp hàng ngay ngắn.
Tần Minh Kiệt cau mày hỏi: "Chú ba, tên này..."
"Vô lễ!"
Tần Bác Quang thình lình quát lớn.
Tần Minh Kiệt hoảng sợ giật mình.
Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy hoang mang.
Có chuyện gì thế?
Tần Bác Quang đưa mắt nhìn xung quanh, lạnh lùng nói: "Nhớ cho kỹ! Bắt đầu từ hôm nay, cậu chủ Trương chính là khách quý của nhà họ Tần chúng ta!"
"Ai dám vô lễ với cậu ấy, bắn chết ngay lập tức!"
Câu vừa dứt, bầu không khí tĩnh lặng như tờ.
Cậu chủ Trương?
Họ có nghe nhầm không?
Tần Minh Kiệt ngây ra như phỗng.
Vẻ bàng hoàng hiện lên trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt.
Thế này là sao đây?
Dõi mắt khắp thủ đô cũng chẳng mấy ai có thể làm khách quý của nhà họ Tần.
Trương Minh Vũ này... dựa vào đâu anh được họ công nhận chứ!
Tần Minh Kiệt bần thần hỏi: "Chú ba, chú... không nói đùa đấy chứ?"
Tần Bác Quang hờ hững đáp: "Chú đùa với cháu hồi nào?"
Tần Minh Kiệt nghe vây thì căng thẳng.
Nhưng...
Ngay sau đó, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía Trương Minh Vũ.
Anh cũng sững sờ.
Đây cũng là chị sáu sắp xếp à?
Tần Bác Quang đi lên một bước, bảo: "Cậu Trương, tôi còn nhiệm vụ nên xin phép đi trước".
"Đây là danh thiếp của tôi, có chuyện gì xin cứ gọi cho tôi".
Nói xong, ông ấy đưa tờ danh thiếp cho anh bằng hai tay.
Nội dung trên danh thiếp rất đơn giản.
Một cái tên và một số điện thoại!
Ừng ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn.
Dù anh đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng...
Một lúc sau Trương Minh Vũ mới ngơ ngác nhận danh thiếp, cười nói: "Vâng... Cảm ơn..."
Tần Bác Quang đứng thẳng lưng, quan sát Trương Minh Vũ kĩ càng.
Ánh mắt ông ấy đầy nghĩ ngợi.
Qua một lúc, Tần Bác Quang nói tiếp: "Cậu Trương, lần này đắc tội Âu Dương Thanh Tùng, bọn họ nhất định sẽ gây rắc rối cho cậu".
Trương Minh Vũ cười trừ: "Không sao đâu, dù sao rắc rối cũng sẽ tìm tới tôi thôi".
Còn Âu Dương Triết nữa mà.
Tần Bác Quang yên lặng gật đầu, cười nói: "Vậy được rồi, tôi đi trước nhé".
Trương Minh Vũ mỉm cười: "Tướng quân Tần đi thong thả".
Tần Bác Quang xoay người, nghiêm túc nói: "Minh Nguyệt, phải nhớ là sau khi về cháu phải giúp đỡ cậu Trương hết mức có thể đấy".
"Biết chưa?"
Tần Minh Nguyệt ngơ ngác gật đầu.
Đến lúc này cô ta vẫn chưa hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Làm sao Trương Minh Vũ quen biết với Tần Bác Quang?
Tần Minh Kiệt cau mày, vẻ mặt cũng đầy nghĩ ngợi.
Sau đó Tần Bác Quang vung tay lên, nói lớn: "Rút lui!"
Câu vừa dứt, mọi người lần lượt lên xe.
Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy phức tạp.
Một là rối rắm.
Hai là hoang mang.
Đúng lúc đó, một làn gió thơm thổi đến.
Ơ?