-
Chương 436-442
Chương 436: Ngon nghẻ phết!
Tiểu Trạch tròn mắt nhìn Trương Minh Vũ.
Cô ả mới vừa giữ thăng bằng xong.
Nên lúc này ả chỉ biết hốt hoảng nhìn anh bổ nhào tới.
Trương Minh Vũ cũng ngây ngốc.
Anh muốn dừng lại lắm chứ, nhưng đâu có kiểm soát cơ thể được!
Trương Minh Vũ giơ hai tay lên theo phản xạ.
Ngay sau đó, đôi bàn tay của anh chạm vào người Tiểu Trạch trước tiên!
Cảm giác mềm như bông lập tức truyền đến!
Má ơi!
Mắt Trương Minh Vũ mở trừng trừng.
Không ngờ vóc dáng Tiểu Trạch này cũng ngon nghẻ phết!
"Á!"
Tiểu Trạch hét lớn, cô ả ngã ra sau theo quán tính.
Trương Minh Vũ cũng ngã xuống theo.
Nhưng hai tay vẫn còn đặt ở chỗ đó!
Rầm!
Âm thanh nặng trĩu vang lên.
Tiểu Trạch nằm dưới đất.
Trương Minh Vũ thì ngã lên người cô ả.
Hai bàn tay vẫn yên vị tại đôi gò bồng đào cao ngất!
Đôi mắt bồ câu của Tiểu Trạch mở to, nét mặt cô ả cứng đờ.
Trương Minh Vũ cũng chết trân.
Người cô ả đã bị anh che mất nên những người khác không phát hiện có gì kì lạ.
Nhưng Tiểu Trạch cảm nhận được rất rõ!
Phút chốc, đôi mắt cô ả tràn trề tức giận.
Người Trương Minh Vũ run lên.
Không ổn rồi!
Ngay sau đó, một tia sáng lóe lên!
Một thứ vũ khí nhỏ nhắn không biết là dao găm hay phi tiêu xuất hiện trong tay Tiểu Trạch.
Trương Minh Vũ tròn mắt nhìn nó.
Theo phản xạ cơ thể, anh chống hai tay xuống hòng lấy đà đứng lên.
Nhưng chống tay như thế sẽ...
"Ưm..."
Một tiếng rên rỉ phát ra từ trong cuống họng Tiểu Trạch.
Bấy giờ Trương Minh Vũ mới sực nhận ra!
Đúng là...
Cô ả trừng mắt nhìn anh.
Trương Minh Vũ cười lúng túng: "Cái đó... Xin lỗi, tôi không cố ý..."
Nói xong, anh lại tiếp tục đè tay xuống!
Cuối cùng anh vẫn chọn cách này để đứng lên.
Tiểu Trạch tức sôi máu, ánh mắt cô ả đầy giận dữ.
Đồ biến thái!
Ầm!
Tiếng va chạm nặng trịch truyền đến!
Ở bên kia, Lãnh Tuấn Nam va sầm vào tường.
Long Thất thừa thắng xông lên tấn công.
Lãnh Tuấn Nam thình lình thét lớn: "Tiểu Trạch! Tốc chiến tốc thắng!"
Vừa nói xong, gã lại tiếp tục cuộc chiến.
Một tia lạnh lùng hiện lên trong mắt Tiểu Trạch.
"Đi chết đi!"
Tên đàn ông lạnh giọng quát, nhảy tới và tung một cú đấm!
Cơ thể Trương Minh Vũ luôn trong trạng thái căng thẳng!
Lại một cuộc chiến khác bắt đầu!
Ngay lúc đó, Lâm Kiều Hân bỗng hét: "Trương Minh Vũ, cẩn thận!"
Sao cơ?
Trương Minh Vũ thầm giật mình.
Dự cảm không lành bất chợt dâng lên trong lòng.
Chết rồi!
Anh ngoái đầu, tình cờ nhìn thấy Tiểu Trạch hạ tay xuống!
Đó là một chiếc phi tiêu...
Vèo!
Tiếng kêu xé gió vang lên.
Trương Minh Vũ hoàn toàn không phản ứng kịp!
Nhanh, chuẩn, độc!
Anh mở to mắt nhìn nó với vẻ bàng hoàng.
Nhanh quá!
Roẹt!
Một âm thanh phát ra.
Cảm giác đau nhói tức khắc truyền đến từ bả vai!
Ôi!
Trương Minh Vũ hít một ngụm khí lạnh, liên tục lùi bước chân!
Nhưng anh bị ngã xuống đất.
Lâm Kiều Hân kinh hoàng thét: "Trương Minh Vũ!"
Thân thể mềm yếu của cô run lẩy bẩy.
Nước mắt rơi đầm đìa xuống má.
Long Tam và Long Thất đồng loạt dừng đánh nhau.
Hai người thấy cảnh này thì đanh mặt.
Trương Minh Vũ che vai, nghiến răng chịu đựng cảm giác đau đớn.
Anh mất thế rồi, không ổn!
Tiểu Trạch đứng lên, biểu cảm vẫn lạnh lùng như cũ.
Chốc lát sau, tiếng bước chân nặng trịch vang lên!
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Anh quay đầu nhìn sang, thấy người đàn ông lại chạy như bay đến!
Trương Minh Vũ mím môi, đứng dậy một cách khó khăn.
Bốp bốp!
Hai cú đấm nối tiếp nhau nhưng anh may mắn tránh thoát.
Tuy nhiên, cánh tay trái của anh đã bị thương, tạm thời không thể dùng nhiều lực nữa!
Cuộc chiến vẫn tiếp tục, tiếng vút vút lại truyền đến!
Tiểu Trạch gia nhập trận chiến!
Trương Minh Vũ vốn đã hoảng loạn lắm rồi, giờ thì hết đường chống cự!
Bốp bốp!
Chẳng mấy chốc, người anh chịu thêm hai phát đấm nữa!
Trương Minh Vũ ngã nhào ra sau.
Đau chết đi được!
Tiểu Trạch và người đàn ông nhìn nhau rồi đồng loạt đuổi theo!
Cả hai bay lên đá!
Trương Minh Vũ gắng gượng đỡ đòn bằng tay phải.
Ầm!
Một lực lớn dội thẳng tới!
Trương Minh Vũ bị đánh bay, va sầm vào tường.
Uỳnh!
Cơn đau nhức nhối bao trùm toàn bộ phần lưng của anh.
Toàn thân trở nên nôn nao.
Tiểu Trạch giơ bàn tay trắng nõn lên, lấy ra một chiếc phi tiêu bạc khác.
Đồng tử Trương Minh Vũ co rút.
Ngay sau đó, cô ả lấy đà phóng phi tiêu!
Một tia sáng lóe lên!
"Trương Minh Vũ!"
Lâm Kiều Hân kinh hoàng gào lên.
Cô hốt hoảng chạy đến bên Trương Minh Vũ.
Nhưng tốc độ chạy không theo kịp phi tiêu...
Cô chỉ biết mở to mắt nhìn hình ảnh trước mắt...
Lâm Kiều Hân cắn môi, nước mắt tuôn ra như suối.
Trong lòng Trương Minh Vũ cũng tuyệt vọng tột cùng.
Giữa giây phút ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người cường tráng xuất hiện.
Long Tam!
Anh ta vươn tay kéo Trương Minh Vũ về!
Keng!
Phi tiêu ghim vào tường!
Trương Minh Vũ tránh được một kích cực kỳ nguy hiểm!
Dạ Thập Nhị thình lình rít gào: "Tiếp tục! Đừng để chúng có thời gian nghỉ!"
Lãnh Tuấn Nam gật đầu đồng ý.
Ngay lập tức, bốn người cùng nhau phóng tới.
Nét mặt Long Tam và Long Thất trở nên nặng trĩu.
Trương Minh Vũ cố chịu đựng đau đớn.
Nhưng những người trong nhà họ Lâm... chẳng còn hi vọng gì nữa!
Lâm Kiều Hân siết chặt nắm tay, vẻ sốt ruột lộ rõ mồn một trong mắt.
Nhưng giờ đây cô chẳng thể giúp được gì cả!
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.
Thật sự... không còn cách nào sao?
Dạ Thập Nhị cùng với ba người kia nhào tới cùng một lúc.
Long Tam và Long Thất đứng chắn trước mặt Trương Minh Vũ.
Nhưng anh biết phe mình đã thua rồi!
Sự hiện diện của Dạ Thập Nhị đã làm toàn cục bị đảo lộn!
Lãnh Tuấn Nam gầm lớn: "Đi chết đi!"
Nói xong, gã vung cú đấm xuống!
Long Tam và Long Thất cảnh giác phòng thủ.
Vốn dĩ bọn họ có thể bỏ chạy.
Nhưng nếu vậy thì nhà họ Lâm sẽ tiêu đời!
Đám người họ Lâm đắm chìm trong tuyệt vọng không lối thoát.
Móng tay Trương Minh Vũ cấu chặt vào lòng bàn tay.
Nhưng bây giờ anh còn không đủ sức để đứng lên...
Hết rồi.
Khoảnh khắc đó, một giọng nói bỗng nhiên vang lên: "Dạ Thập Nhị, cuối cùng cũng tìm được mày!"
Hả?
Câu nói ấy vừa cất lên thì tất cả mọi người sững sờ.
Trương Minh Vũ mở choàng mắt.
Giọng này là của... chị hai?
Trong chốc lát, mấy bóng đen chạy tới!
Bọn họ lao thẳng tới chỗ Dạ Thập Nhị.
Đây là...
Ai nấy cũng đều ngẩn người.
Dạ Thập Nhị nhíu mày, không thể không đổi hướng.
Rất nhanh, mấy bóng đen chiến đấu với ông ta.
Long Tam và Long Thất quay sang nhìn nhau.
Sau đó hai người cũng tiến lên.
Long Tam đấu với Lãnh Tuấn Nam.
Long Thất thì đối phó với Tiểu Trạch và người đàn ông nọ.
Phía Dạ Thập Nhị khó phân thắng bại, nhưng còn Lãnh Tuấn Nam thì bị dồn ép vào chân tường!
Gã đã đánh nhau một lúc lâu, hoàn toàn không phải đối thủ của Long Tam!
Rầm!
Sau mười mấy hiệp, Lãnh Tuấn Nam lãnh một cú vào ngực!
Gã bị đánh bay ra xa.
Phụt!
Lãnh Tuấn Nam phun một ngụm máu ra ngoài, vô cùng đau đớn!
Long Tam lập tức quay qua giúp đỡ Long Thất mà không chút ngần ngại.
Một lúc sau, Tiểu Trạch và người đàn ông nọ cũng thua.
Bị đánh gục bởi một cú đấm!
Hít!
Tiếng hít thở sâu vang lên.
Tất cả mọi người trong nhà họ Lâm đều ngây ra như phỗng.
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân cũng đầy vẻ hoang mang.
Lại là người ở đâu đến giúp đỡ đây?
Dạ Thập Nhị thấy vậy thì ánh mắt trở nên lạnh căm.
Nhưng... chẳng thể cứu vãn tình hình được nữa!
Gã giậm xuống đất, rút lui khỏi vòng chiến.
Mấy tên đàn ông cao to cũng hốt hoảng chạy ra ngoài cửa.
Sau khi lấy lại tinh thần, Trương Minh Vũ phát hiện một người đàn ông và một cô gái đang đứng ở cửa.
Hạ Hâm Điềm, Vương Hạo!
Trương Minh Vũ che ngực, nhìn họ với ánh mắt mừng rơn.
May quá, chị hai tới rồi!
Nếu không thì họ đã...
Ực!
Người trong nhà họ Lâm gian nan nuốt nước miếng.
Họ... được cứu rồi ư?
Dạ Thập Nhị nhăn mặt, tỏ vẻ khó chịu: "Vương Hạo! Sao mày lại ở đây?"
Nhóm ba người Lãnh Tuấn Nam chật vật đứng dậy.
Sắc mặt cả ba đều âm trầm.
Trương Minh Vũ nghe vậy thì ngạc nhiên.
Dạ Thập Nhị biết Vương Hạo sao?
Vương Hạo cười lạnh, đáp: "Đương nhiên là để tìm mày rồi".
"Sao tao có thể tha cho kẻ dám đánh anh em tao chứ?"
Vừa nghe thấy câu này, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Anh em?
Trương Minh Vũ ư?
Những người này... cũng do Trương Minh Vũ gọi tới ư?
Chương 437: Lâm Kiều Hân nổi giận!
Hạ Hâm Điềm nhìn Lãnh Tuấn Nam chằm chằm với đôi mắt xinh đẹp đầy căm tức.
Cơ thể mềm mại của cô ấy run bần bật vì phẫn nộ.
Bọn Thần Ẩn dám... làm Trương Minh Vũ bị thương!
Bờ vai chảy máu đầm đìa, cả khuôn mặt đầy đau đớn đó nữa...
Tất cả đều khiến trái tim cô ấy nhói đau.
Trương Minh Vũ vừa che một bên vai vừa cẩn thận quan sát.
Anh nhanh chóng hiểu ra tình hình hiện tại là thế nào.
Các chị của anh không thể nhúng tay vào chuyện của nhà họ Lâm.
Nên chị ấy đành bảo Vương Hạo đến đây làm lý do.
Haiz.
Trương Minh Vũ thầm thở dài một hơi.
Cuối cùng vẫn phải nhờ đến chị...
Mãi đến lúc này những người xung quanh mới lấy lại tinh thần.
Nét mặt nhóm ba người Lãnh Tuấn Nam trở nên âm trầm.
Dạ Thập Nhị nhíu mày, lạnh giọng quát: "Vương Hạo, mày đừng có lừa tao! Mày với cậu ta biết nhau?"
Vương Hạo nhếch môi cười khẩy, từ tốn đáp: "Tao và người anh em Trương Minh Vũ mới gặp mà như đã quen từ lâu, rồi sao?"
"Mà mày là cái thá gì mà dám lên tiếng ở đây?"
"Gọi Âu Dương Triết ra đây nói chuyện với tao!"
Cách nói năng của anh ta vô cùng khí thế.
Ánh mắt Trương Minh Vũ nhìn Vương Hạo vô cùng kinh ngạc.
Vương Hạo... ngang vai ngang vế với Âu Dương Triết thật à?
Bất ngờ thật!
Dạ Thập Nhị siết chặt quả đấm, một tia sáng sắc lạnh xẹt qua trong mắt.
Nhưng gã hiểu một điều rằng.
Chuyện hôm nay xem như bỏ ngỏ rồi!
Vương Hạo gầm lên: "Người đâu! Bắt lại hết cho tôi!"
Anh ta vừa nói xong thì một vài người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen xông vào.
Đôi mắt Dạ Thập Nhị trở nên nặng nề.
Vệ sĩ mạnh nhất nhà họ Vương!
Giây lát sau, Dạ Thập Nhị nghiến răng nghiến lợi ra lệnh: "Đi thôi, các cậu không đánh lại đám vệ sĩ của nhà họ Vương đâu!"
Lãnh Tuấn Nam nắm chặt quả đấm.
Trong mắt hắn đầy vẻ không cam tâm!
Nhưng hắn cũng không còn cách nào khác...
Đám người thuộc tổ chức Thần Ẩn đồng loạt giơ tay lên.
Phịch phịch!
Tiếng va đập vang vọng truyền đến.
Cả phòng khách chìm trong khói!
Vương Hạo trầm giọng quát: "Ra ngoài, đuổi theo cho tôi!"
Một loạt tiếng bước chân nặng nề truyền đến ngay sau đó.
Haiz.
Trương Minh Vũ lặng lẽ than thở.
Tâm trạng anh cực kỳ khó chịu.
Thật lâu sau làn khói ngập tràn cả phòng khách mới tản đi.
Đám người trong nhà họ Lâm vẫn ngồi co rúm trong góc với vẻ mặt đầy kinh hoàng.
Họ không biết hiện tại đã hoàn toàn an toàn hay chưa!
Hạ Hâm Điềm khẽ cắn răng.
Cô ấy tức giận đến mức hai mắt như sắp phun ra lửa.
Vành mắt cô ấy đỏ hoe sắp khóc.
Ánh mắt Vương Hạo thì chất đầy tâm sự.
Qua một lúc lâu, vài vệ sĩ quay trở lại.
"Thưa cậu, chúng tôi đã bắt được hai người thuộc Thần Ẩn!"
Một tên vệ sĩ nói với giọng cung kính.
Một tia ngạc nhiên hiện lên trong mắt Trương Minh Vũ.
Vệ sĩ nhà họ Vương đúng là không đơn giản!
Vương Hạo thản nhiên nói: "Giao cho họ xử lý đi".
Dứt lời, anh ta giơ tay chỉ vào Trương Minh Vũ.
Hạ Hâm Điềm rít lên: "Lôi đi!"
Giọng nói của cô ấy phẫn nộ thấy rõ.
Đến Vương Hạo cũng giật mình khi nghe thấy tiếng thét của Hạ Hâm Điềm.
Nhưng rồi anh ta cũng chẳng biết nói gì, chỉ im lặng phất tay.
Vệ sĩ áp tải người của Thần Ẩn rời đi.
Hạ Hâm Điềm liếc nhìn Trương Minh Vũ thật chăm chú rồi xoay người, hối hả ra ngoài.
Trương Minh Vũ biết.
Nhất định là Hạ Hâm Điềm sẽ đi...
Hây dà.
Trương Minh Vũ chỉ biết thở dài trong buồn bã.
Vương Hạo lưỡng lự một lúc nhưng rồi cũng đuổi theo Hạ Hâm Điềm.
Tất cả mọi người đều đã đi.
Bầu không khí yên tĩnh trở lại.
Lâm Kiều Hân vội vàng chạy tới với đôi mắt ngấn lệ. Cô hỏi: "Trương Minh Vũ, anh sao rồi?"
Sau đó cô ngồi xổm bên cạnh Trương Minh Vũ.
Trong đôi mắt bồ câu đầy sốt ruột.
Trương Minh Vũ cười một cách khó khăn: "Không sao hết, chỉ bị thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại".
Lâm Kiều Hân cắn môi sắp chảy máu, thúc giục: "Đi thôi, chúng ta đi bệnh viện!"
Dứt lời, cô đỡ Trương Minh Vũ lên.
Một giọt nước mắt bỗng rơi xuống má cô.
Ui da!
Trương Minh Vũ bỗng hít một hơi sâu.
Lâm Kiều Hân giật cả mình, lo lắng nhìn anh.
Trương Minh Vũ mỉm cười an ủi: "Không sao đâu, thật sự không sao mà. Lát nữa về nghỉ ngơi là ổn thôi".
Lâm Kiều Hân siết chặt tay.
Lòng cô đau đớn như đứt từng khúc ruột.
Nét mặt của Long Tam và Long Tam cũng vô cùng nặng nề.
Lâm Kiều Hân hỏi lại: "Anh không đi bệnh viện thật sao?"
Trương Minh Vũ gượng cười: "Không cần, không sao thật mà".
Lâm Kiều Hân im lặng gật đầu.
Lát sau, cô đứng dậy rồi liếc nhìn những người xung quanh bằng ánh mắt sắc như dao.
Đám người nhà họ Lâm căng cứng người.
Họ không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Qua một lúc, Lâm Kiều Hân cất giọng quát: "Mẹ! Mẹ còn nấp nữa à!"
Tâm trạng cô uất nghẹn đến mức không nói nên lời.
Tất cả là do Lý Phượng Cầm, không thì sao Trương Minh Vũ có thể...
Lý Phượng Cầm bối rối đi ra, cười giả lả: "Cái đó... Kiều Hân à, đang ở nơi đông người, con la hét cái gì thế".
Lâm Kiều Hân nghiến răng, lạnh giọng chất vấn: "La hét cái gì?"
"Tại mẹ, tại mấy lão già cố chấp này nên Trương Minh Vũ mới ra nông nỗi này!"
Mấy lão già cố chấp?
Bọn Lâm Quốc Long nghe vậy đều tỏ ra khó chịu.
Lý Phượng Cầm kéo cô lại, thì thầm: "Kiều Hân, con nói cái gì vậy hả!"
Đám người Lâm Quốc Long trừng mắt nhìn hai người.
Lâm Kiều Hân bật cười.
Ngay sau đó, cô trầm giọng đáp: "Nếu mẹ không phải mẹ con thì dù thế nào đi chăng nữa, hôm nay bọn con cũng không quay lại đâu!"
Lý Phượng Cầm mấp máy môi, hoàn toàn đuối lý.
Trương Minh Vũ gắng gượng nói chuyện: "Thôi, Kiều Hân, mình về thôi".
Đau chết đi được!
Vả lại nơi này cũng không còn an toàn nữa.
Lâm Kiều Hân hít sâu một hơi.
Chẳng dễ gì cô mới ghìm được lửa giận trong lòng xuống.
Chốc lát sau, Lâm Kiều Hân lạnh lùng lên tiếng: "Mấy người còn ngồi đó nữa à?"
Đám người trong nhà họ Lâm tròn mắt nhìn nhau.
Tất cả bọn họ đều sững sờ.
Lâm Quốc Long đứng dậy, nói nhỏ: "Bọn chúng đi rồi, không còn nguy hiểm gì nữa".
"Mấy cô cậu đi đi, ngày mai... bọn tôi qua sau".
Mặt Lâm Kiều Hân lạnh như tiền, cô bực bội hỏi: "Tôi phải cầu xin mấy người mới chịu đi?"
"Nói cho mấy người biết, đây là cơ hội cuối cùng cho mấy người!"
"Đi thì đi ngay bây giờ cho tôi!"
"Còn không chịu đi thì mấy người sống chết thế nào cũng không dính dáng gì tới chúng tôi nữa!"
Lâm Quốc Long giận tím mặt, ông ta sừng sộ thét: "Lâm Kiều Hân! Cô có biết cô đang nói chuyện với ai không!"
Lý Phượng Cầm sững người ra.
Những người họ Lâm cũng không ngờ tới.
Lâm Kiều Hân cười khẩy, chế giễu: "Nói chuyện với ai?"
"Trương Minh Vũ đã cứu nhà họ Lâm mấy lần? Còn ông thì làm được gì cho nhà họ Lâm?"
"Ông là ai mà dám thở ra câu đó?"
"Tôi thấy không đáng giùm cho Trương Minh Vũ luôn đây này!"
"Sao anh ấy có thể dùng hết tâm huyết để bảo vệ đám ngu xuẩn các người chứ?"
Ngu xuẩn?
Lâm Quốc Long tức đến nỗi thở hồng hộc.
Đám người Lâm Tuấn Minh và Lâm Quốc Phong cũng nhăn mặt.
Bà hai chống nạnh, phẫn nộ quát: "Lâm Kiều Hân! Cô thật là quá đáng! Ở đây đều là người lớn, cô học ở đâu ra cách nói năng đó đấy?"
"Trương Minh Vũ bị thương là do cậu ta tự chuốc lấy! Chúng tôi có kêu cậu ta làm vậy đâu?"
Ha!
Lâm Kiều Hân nhếch môi trào phúng, chậm rãi nói: "Được, được lắm!"
"Đã vậy thì tôi không còn gì để nói nữa!"
"Mong mấy người đừng bao giờ cầu xin Trương Minh Vũ bất cứ điều gì nữa!"
"Chết cũng chưa hết tội!"
Nói xong, cô quay lưng lại với bọn họ và đỡ Trương Minh Vũ dậy.
"Cô..."
Bà hai tức sôi máu.
Lâm Kiều Hân đỡ Trương Minh Vũ tiến ra cửa biệt thự.
Anh lặng lẽ nhìn cô ra hiệu.
Mặc dù anh đang tức chết đi được.
Nhưng nhiệm vụ vẫn còn đó...
Lâm Kiều Hân siết chặt nắm đấm.
Cuối cùng, cô dừng bước, lạnh lùng ra lệnh: "Người nhà họ Lâm, ai muốn sống thì ra ngoài hết cho tôi!"
Ơ?
Đám người họ Lâm vừa nghe thấy câu này thì tim giật thót.
Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau.
Trong đầu họ bỗng hiện lên hình ảnh vừa rồi...
Sau đó, một người đứng dậy đi ra ngoài.
Hai nhà Lâm Quốc Long và Lâm Quốc Phong đứng chung một chỗ, cả hai bên đều nhíu mày.
Đã có người làm đầu tàu.
Chẳng mấy chốc những người trong phòng khách cũng lũ lượt kéo nhau rời khỏi biệt thự.
Cảnh tượng này làm Lâm Quốc Long tức tối vô cùng.
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Hầu hết đều đã đi rồi.
Còn lại mấy người ở đây thì chẳng ảnh hưởng nhiệm vụ mấy.
Chương 438: Quỳ xuống cầu xin?
Người trong nhà họ Lâm lần lượt rời đi.
Sắc mặt Lâm Quốc Long sa sầm hẳn.
Lâm Tuấn Minh gào rống: "Đồ ăn cháo đá bát! Mấy người đã đi rồi thì đừng bao giờ nghĩ tới chuyện quay lại!"
Sao Trương Minh Vũ cứ cướp hết mọi sự chú ý về mình vậy chứ!
Mấy người trong nhà họ Lâm tần ngần dừng bước.
Lâm Kiều Hân hờ hững nói: "Còn một phút cuối cùng!"
Câu nói này làm ai nấy đều giật thót.
Tính mạng quan trọng hơn!
Mấu chốt là ông cụ Lâm cũng đi rồi!
Thế rồi bọn họ lại cất bước.
Ra khỏi biệt thự!
Lâm Tuấn Khải cuộn chặt tay lại, một tia lạnh lùng xẹt qua trong mắt.
Lâm Quốc Long cũng vô cùng giận dữ.
Chẳng mấy chốc đã hết một phút.
Bầu không khí im phăng phắc.
Những ai muốn đi đều đã ra ngoài, những kẻ ở lại đều là người thân cận với Lâm Quốc Long và Lâm Quốc Phong.
Lâm Kiều Hân nghiến răng nghiến lợi.
Đáng ra Trương Minh Vũ không nên nhận lại những điều thế này!
Một lát sau, cô nói với giọng lạnh như băng: "Mong mấy người đừng hối hận, muốn nhờ cậy gì chúng tôi nữa thì lo mà cầu xin Trương Minh Vũ đi!"
Bà hai đanh đá quát: "Ban ngày ban mặt, cô mơ tưởng gì đấy? Bọn tôi cầu xin cậu ta? Điên à?"
Những người còn lại cũng tỏ ra trào phúng.
Đúng là não cá vàng!
Lâm Kiều Hân khịt mũi khinh thường.
Không muốn ở lại lâu thêm nữa, cô đỡ Trương Minh Vũ đi ra ngoài.
Anh nhấc từng bước một cách khó khăn.
May thay chỉ đau thôi chứ không có triệu chứng gì khác.
Hai người nhanh chóng ra ngoài.
Long Tam và Long Thất lái xe.
Đám người nhà họ Lâm đã ra ngoài đều đậu trước cổng đại viện.
Chờ tất cả cùng xuất phát.
Thật lâu sau, Lâm Kiều Hân đỡ Trương Minh Vũ đến cổng ra vào.
Hai người vừa định lên xe.
Một tiếng hét ầm ĩ đầy chối tai thình lình vọng lại từ đằng sau: "Trương Minh Vũ! Trương Minh Vũ! Cứu với Trương Minh Vũ!"
Mọi người nhìn về hướng giọng nói phát ra.
Một đám người đang loạng choạng chạy tới từ phía sau!
Người vừa la lên là bà hai!
Lâm Kiều Hân hơi nhíu mày.
Trương Minh Vũ cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một đám người ba chân bốn cẳng chạy tới.
Vẻ mặt của ai cũng đều sợ hãi.
Bà hai kinh hoàng la toáng: "Trương Minh Vũ! Bọn Thần Ẩn lại tới rồi! Đánh bọn chúng đi... nhanh lên!"
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Lại tới nữa à?
Nét mặt Lâm Kiều Hân trở nên lạnh lùng, cô gằn giọng: "Vừa rồi đã cho mấy người cơ hội rồi. Đừng có mơ!"
"Muốn đánh thì tự đi mà đánh!"
Nói xong, cô quay mặt đi: "Trương Minh Vũ, ta đi thôi!"
Cô mở cửa lên xe.
Bà hai ngây ngốc, nói với vẻ bàng hoàng: "Kiều Hân... Kiều Hân! Chúng ta là người nhà với nhau mà!"
Lâm Quốc Long cũng tỏ ra sợ sệt: "Đúng đấy! Lẽ nào mấy người trơ mắt nhìn bọn tôi bị người ta bắt đi sao!"
Lâm Kiều Hân lạnh lùng bác lại: "Liên quan gì đến bọn tôi?"
Cô thấy không đáng cho Trương Minh Vũ quá!
Đám người Lâm Tuấn Minh và Lâm Quốc Long đều đứng sững như trời trồng.
Người nào người nấy hốt hoảng ra mặt.
Lâm Quốc Long vội vàng nói: "Kiều Hân à! Đến lúc này rồi mà cháu vẫn ngang bướng như thế là sao!"
Lâm Kiều Hân đanh mặt đáp: "Tôi ngang bướng?"
"Được thôi, cho các ông một cơ hội!"
"Muốn Trương Minh Vũ cứu các ông à? Đơn giản thôi".
Vừa nghe thấy câu này, Lâm Quốc Long và những người khác lập tức hào hứng.
Ban nãy họ sĩ diện hão nên không chịu đi theo.
Còn giờ thì...
Lâm Kiều Hân cười khẩy, đưa ra yêu cầu: "Quỳ xuống, cầu xin Trương Minh Vũ đi!"
Gì cơ?
Câu nói này của cô làm bọn người Lâm Quốc Long tái mặt.
Trương Minh Vũ cũng lộ vẻ hoang mang.
Bảo Lâm Quốc Long và Lâm Quốc Phong quỳ ư?
Anh có nghe nhầm không...
Nhưng điều này cũng làm Trương Minh Vũ hiểu rằng Lâm Kiều Hân tức giận lắm rồi.
Cô đang giúp anh trút giận ư?
Bà hai tức run người: "Cô... cô nói cái gì? Cô bảo chúng tôi quỳ xuống?"
Lâm Kiều Hân nói với giọng đanh thép: "Lên xe, đi thôi!"
Dứt lời, cô mau chóng đỡ Trương Minh Vũ ngồi lên hàng ghế đằng sau.
Đám người Lâm Quốc Long đờ người ra.
Mấy đứa này... đi rồi?
Nhưng người của Thần Ẩn vẫn còn đứng ở cổng biệt thự kia kìa!
Bọn họ hốt hoảng quay đầu lại nhìn.
Đám người kia không đuổi theo nhưng... họ trở về bằng cách nào?
Những người khác lũ lượt lên xe.
Giờ thì đám người Lâm Quốc Long chết điếng luôn rồi.
Rầm!
Một làn gió mạnh thổi qua.
Cây đại thụ lắc lư dữ dội làm phát ra tiếng kêu đầy rùng mình.
Lâm Quốc Long và những người khác sợ hãi đến mức run bần bật.
Làm sao bây giờ?
Do dự thêm nữa... là Lâm Kiều Hân đi mất rồi!
Cuối cùng, bà hai quỳ xuống, nói: "Kiều Hân! Bác quỳ đây... bác quỳ rồi đây! Làm ơn cứu bác!"
Trời đất!
Những người trong nhà họ Lâm đang đứng xung quanh đều hít sâu một hơi.
Thế này là...
Vẻ bất ngờ hiện lên trong mắt Trương Minh Vũ.
Người la hét inh ỏi nhiều nhất.
Lại là người quỳ nhanh nhất?
Lâm Kiều Hân hờ hững bảo: "Được, bác có thể lên xe rồi".
"Bác lên ngay... bác lên ngay!"
Bà hai kích động đứng dậy rồi chạy nhào về phía chiếc xe.
Lâm Quốc Long và những người khác lại một phen sững sờ.
Lâm Kiều Hân không thèm cho họ lấy một cái liếc mắt nào.
Phịch!
Lại một tiếng động lớn vang lên.
Đám người Lâm Quốc Phong lại giật bắn.
Lâm Quốc Long cắn chặt răng, cuối cùng vẫn quyết định quỳ!
Ai nấy trong nhà họ Lâm đều đờ người ra.
Trong lòng Trương Minh Vũ cũng thấy kì lạ.
Lâm Quốc Long lắp bắp nói: "Làm ơn cứu chúng tôi... Làm ơn cứu chúng tôi với..."
Ông ta vừa nói xong thì một trận gió lớn lại ập đến.
Bịch! Bịch!
Lâm Tuấn Minh, bà cả và những người còn lại hối hả quỳ hai gối xuống đất!
Họ cực kỳ không cam tâm.
Nhưng...
Tính mạng quan trọng hơn!
Chỉ còn lại một mình Lâm Quốc Phong đang đứng!
Ai nấy cũng chết trân!
Một mình Trương Minh Vũ thôi mà có thể...
Khiến cho tất cả những người có vai vế quan trọng trong nhà họ Lâm quỳ?
Cậu ta... có còn là đứa vô dụng đó không?
Mọi người tròn mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ hoảng hốt trong mắt đối phương.
Nhưng nói gì thì nói, đám người Lâm Quốc Long vẫn đáng trách!
Trương Minh Vũ thản nhiên lên tiếng: "Bác cả đừng quỳ".
Dù sao chăng nữa vẫn phải để lại chút mặt mũi cho người ta.
Đằng nào Lâm Quốc Phong cũng là chủ nhân tương lai của nhà họ Lâm, đây là điều chắc chắn.
Nét mặt Lâm Quốc Phong đầy phức tạp.
Thật lâu sau, Trương Minh Vũ tiếp tục nói: "Long Tam, các anh đi xem sao".
Lẽ ra họ không cần phải quay lại.
Long Tam và Long Thất gật đầu rồi tiến về biệt thự chính.
Lâm Kiều Hân nói với giọng hờ hững: "Mấy người lên xe luôn đi".
Bọn Lâm Quốc Long đứng dậy với khuôn mặt âm trầm.
Nhưng dù gì cũng được cứu rồi!
So với tính mạng thì sĩ diện có là gì?
Không bao lâu sau, tất cả mọi người đều đã yên vị trên xe.
Bọn họ yên lặng chờ đợi.
Chẳng mấy chốc tiếng bước chân truyền đến.
Long Tam và Long Thất trở lại.
Mọi người nhìn theo hướng âm thanh phát ra.
Họ giật mình nhận ra hai người này mỗi người đều đang kéo một... cái xác?
Ơ?
Ai nấy đều đờ người ra.
Sao giết nhanh thế?
Đám người Lâm Quốc Long chau mày.
Chính là hai người lúc nãy!
Bịch bịch!
Long Tam và Long Thất vung tay ném.
Hai thi thể rơi thẳng xuống đất.
Hít!
Tiếng hít sâu một hơi bỗng vang lên.
Mặt của hai người này bung bét máu!
Cánh tay và phần đùi bị bẻ cong thành các góc độ không thể nào tưởng tượng nổi!
Chết rất bi thảm!
Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: "Đây là... hai người đánh mà ra đấy à?"
Long Tam cất giọng nói ồm ồm: "Không phải, lúc chúng tôi đến hai người này đã chết sẵn rồi".
Sao cơ?
Vừa nghe thấy câu này, ai nấy cũng đều nghệt mặt.
Chết rồi ư?
Long Thất cũng lên tiếng: “Hai người này chắc là hai người mới bị cô… mới bị cô gái đó mang đi”.
Vậy là…
Bấy giờ mọi người mới tỉnh ngộ.
Hạ Hâm Điềm có đưa hai người theo mà!
Lâm Quốc Long và những người khác sững sờ.
Bọn họ... bị hai kẻ đã chết... dọa sợ đến mức quỳ trước mặt người khác?
Ngay sau đó, sắc mặt đám người Lâm Quốc Long đen như than.
Trương Minh Vũ thấy cảm động vô cùng.
Anh biết chứ.
Chắc chắn Hạ Hâm Điềm làm vậy là để giúp anh trút giận.
Sau đó cô ấy cố ý dùng hai cái xác này để hù bọn Lâm Quốc Long...
Trương Minh Vũ cảm thấy thật ấm lòng, hệt như có một dòng suối ấm chảy qua trong tim.
Chị hai...
Chương 439: Quần áo?
Ngay sau đó, Trương Minh Vũ nhếch môi cười.
Có người giúp thì đương nhiên là quá tốt rồi.
Nhưng không hiểu sao trong lòng anh vẫn thấy lo lắng lạ thường...
Lâm Kiều Hân thản nhiên nói: "Vậy thì đi thôi".
Nói xong, cô lập tức lên xe.
Ầm!
Cửa xe đóng lại.
Lâm Tuấn Minh siết chặt nắm đấm, người run bần bật.
Bà hai và những người khác cũng vô cùng căm tức.
Mất mặt chết đi được!
Sao bọn họ có thể bị hai kẻ đã chết... hù đến mức quỳ xuống trước mặt Trương Minh Vũ chứ!
Quả là...
Mấy người tròn mắt nhìn nhau.
Cuối cùng vẫn không ai nói được gì.
Quỳ thì đã quỳ.
Muốn đổi ý cũng không kịp.
Hơn nữa, chuyện vừa rồi làm họ sợ quá nên họ không dám nán lại đây lâu hơn nữa.
Rất nhanh, tất cả mọi người đều lên xe.
Đoàn xe xuất phát.
Không lâu sau, xe dừng trước cổng dãy biệt thự.
Những người trong nhà họ Lâm lặng lẽ quan sát trong nghi vấn.
Lâm Kiều Hân đỡ Trương Minh Vũ xuống xe.
Anh vừa đi vừa nghiến răng.
Đau lắm!
Mấu chốt là chiếc phi tiêu bạc còn găm sâu vào người anh!
Trương Minh Vũ phải bước từng bước một cách khó khăn!
Thật lâu sau anh mới đi đến biệt thự chính.
Long Tam và Long Thất đã đi đâu mất.
Lâm Kiều Hân đỡ Trương Minh Vũ lại gần cửa biệt thự.
Lâm Tuấn Minh thấy vậy lại căm tức siết chặt tay lại.
Anh ta chỉ biết im lặng trong bất lực.
Bà hai nhíu mày hỏi: "Các cháu đi rồi thì bọn bác đi đâu?"
Lâm Kiều Hân chỉ vào một hướng và đáp: "Chỗ biệt thự tắt đèn ở bên kia, bác thích chọn cái nào cũng được".
Cô nói câu ấy rồi mở cửa vào trong.
Những người trong nhà họ Lâm rướn đầu nhìn về phía đó.
Sau khi nhìn thấy nơi đó, ai nấy cũng sững người.
Đó mà là chỗ cho người ở sao?
Đám người Lâm Quốc Long trố mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ tức giận trong mắt đối phương.
Nhưng đám giúp việc trong nhà họ Lâm đã di chuyển về phía đó rồi...
Cuối cùng, họ đành tức tối đi theo.
Trong biệt thự.
Trương Minh Vũ ngồi trên ghế sofa, anh đau đến mức đầu đổ đầy mồ hôi.
Lâm Kiều Hân ngồi xổm trước người anh, môi hơi mím. Cô lo lắng hỏi: "Tôi... phải giúp anh thế nào?"
Đôi tay cô đặt phía trước đầy bối rối vì không biết nên làm gì.
Trương Minh Vũ gượng cười: "Đừng lo, không sao đâu, cô... giúp tôi rút cái này ra đi".
Lâm Kiều Hân đờ người ra.
Rút ra ư?
Anh đang đùa cô sao?
Lâm Kiều Hân méo mặt như sắp khóc, hỏi: "Không còn cách nào khác ư?"
Trương Minh Vũ chán nản trừng mắt nhìn cô, đáp: "Đành vậy thôi. Cô tìm thứ gì đó để cầm máu đi, rồi rút nó ra".
"Rút càng sớm càng tốt".
Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân đầy vẻ không đành lòng.
Nhưng rồi cô đành đứng dậy.
Chẳng mấy chốc cô đã tìm được mấy thứ như băng y tế và mang đến.
Trương Minh Vũ đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Càng ngày càng đau!
Lâm Kiều Hân ngập ngừng nói: "Tôi... tôi rút ra nhé..."
Cô hoảng đến nỗi tay run bần bật.
Trương Minh Vũ khẽ cười: "Rút đi, đừng sợ!"
Lâm Kiều Hân hít sâu một hơi.
Thế rồi, cô từ từ đưa tay chạm vào phi tiêu bạc.
Cô nắm lấy nó.
Trương Minh Vũ cắn chặt răng, hít một hơi sâu và nín thở để chuẩn bị tinh thần chịu đựng cơn đau sắp đến.
Nhưng anh chờ cả buổi vẫn không thấy có động tĩnh gì.
Một lúc sau, Trương Minh Vũ không nhịn nổi nữa.
Phù...
Ngay lúc anh thở ra, một tia kiên định lóe lên trong đôi mắt bồ câu của Lâm Kiều Hân.
Cô bỗng giật ra!
Rẹt!
"Shh! Á!"
Trương Minh Vũ vừa hít thở vừa la toáng lên.
Cái đau nhói đáng sợ ấy...
Lâm Kiều Hân giật mình, sợ sệt hỏi: "Anh... Anh không sao chứ?"
Cô lúng túng không biết đặt tay ở đâu.
Trương Minh Vũ đau đến độ nghiến răng ken két.
Khi anh chuẩn bị sẵn sàng rồi thì Lâm Kiều Hân cứ lưỡng lự không rút.
Tới lúc anh thả lỏng thì...
Đau đến tê người luôn.
Lâm Kiều Hân ngồi xổm bên cạnh anh, bối rối không biết làm gì.
Mãi một lúc lâu sau Trương Minh Vũ mới thấy cảm giác đau đớn kinh khủng kia dịu xuống.
Ngực anh thấm đẫm máu.
Hộc hộc!
Trương Minh Vũ thở hổn hển.
"A!"
Lâm Kiều Hân hoảng sợ hét lên.
Nhiều máu quá...
Trương Minh Vũ nói một cách khó khăn: "Cô... cầm máu cho tôi đi..."
Đau quá!
Lâm Kiều Hân hốt hoảng cầm băng y tế lên.
Nhưng anh còn mặc áo vướng víu quá.
Cô vội vàng nói: "Tôi cởi áo cho, anh... phối hợp chút nhé..."
Gì cơ?
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Sau đó anh từ từ giơ hai tay lên.
Đau chết đi được!
Lâm Kiều Hân mau chóng đi tới rồi chậm rãi kéo vạt áo của Trương Minh Vũ lên.
Cơ thể cường tráng với từng thớ cơ bắp săn chắc đập vào mắt cô.
Lâm Kiều Hân đỏ mặt.
Tiếp tục kéo lên trên là máu tươi giàn giụa.
Cô mím môi, cởi áo anh ra thật nhanh.
Ánh mắt cô đầy thương tiếc.
Không lâu sau, Trương Minh Vũ đã được Lâm Kiều Hân cởi áo xong.
Anh tựa lưng vào sofa.
Lâm Kiều Hân dùng bông vải lau máu cho anh, mỗi một động tác đều cực kỳ cẩn thận.
Trương Minh Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua.
Sự cảm động từ đâu đó nhen nhóm trong lòng.
Hình như đây là lần đầu tiên anh thấy Lâm Kiều Hân nghiêm túc như thế.
Trương Minh Vũ nở nụ cười lúc nào không hay.
Thậm chí anh còn quên mất cái đau nhức nhối trên vai.
Qua một lúc, Lâm Kiều Hân đã băng bó vết thương cho anh xong.
Khuôn mặt sắc sảo ngẩng lên, cô lo lắng hỏi: "Anh còn đau không..."
Nhưng Lâm Kiều Hân chưa kịp nói xong thì đã thấy nụ cười say lòng người của Trương Minh Vũ.
Và cả ánh nhìn đầy dịu dàng ấy nữa.
Lâm Kiều Hân ngây ra.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí bỗng có gì đó kỳ lạ.
Khụ khụ!
Trương Minh Vũ lúng túng ho một tiếng.
Lâm Kiều Hân đỏ mặt hỏi: "Anh... còn đau à?"
Trương Minh Vũ cười xởi lởi: "Khá hơn rồi".
Lâm Kiều Hân gật đầu, không nói gì.
Rồi cô cúi đầu.
Hai người đều chìm vào im lặng.
Bầu không khí trong phòng lại ám muội lạ thường...
Một lúc lâu sau, Lâm Kiều Hân đứng dậy bảo: "Tôi... để tôi đỡ anh về phòng".
Giờ đã muộn lắm rồi, cả hai đều mệt mỏi.
Trương Minh Vũ cười gật đầu.
Lâm Kiều Hân tiến về phía anh.
Rồi cô đưa tay ra đỡ anh đứng dậy.
Trương Minh Vũ kìm lòng không đậu nhoẻn miệng cười.
Anh bỗng thấy ấm áp quá.
Trương Minh Vũ được Lâm Kiều Hân từ từ đỡ lên tầng hai.
Hai người vào phòng ngủ.
Lâm Kiều Hân đỡ anh lên giường.
Trương Minh Vũ nằm ngay ngắn.
Khuôn mặt Lâm Kiều Hân vẫn đỏ rực như trái cà chua.
Trương Minh Vũ thấy có gì đó sai sai.
Từ trước đến giờ Lâm Kiều Hân luôn như nữ hoàng băng giá mà, sao hôm nay trông thẹn thùng thế nhỉ?
Chốc lát sau, Lâm Kiều Hân từ từ hỏi: "Anh... cần gì nữa không?"
Ơ?
Trương Minh Vũ ngạc nhiên.
À...
Anh lúng túng trả lời: "Không cần gì nữa, cô cũng mau đi nghỉ ngơi đi".
Lâm Kiều Hân yên lặng gật đầu.
Cô liếc nhìn chỗ vết thương được băng bó kín kẽ rồi mới đi.
Lâm Kiều Hân ra ngoài.
Trương Minh Vũ tựa vào đầu giường, khóe miệng lại nhoẻn lên.
Anh vui quá.
Hôm nay Lâm Kiều Hân đã làm rất nhiều điều.
Cô đã vì anh mà chống đối tất cả những người trong nhà họ Lâm.
Trương Minh Vũ ngồi nằm một lúc rồi chậm rãi đắp chăn.
Nụ cười vẫn không sao kìm chế lại được.
Nhưng không lâu sau, Trương Minh Vũ bỗng mở choàng mắt.
Đúng rồi, chị hai!
Nãy giờ chỉ nghĩ đến Lâm Kiều Hân, chị hai còn ở trong biệt thự mà!
Chao ôi!
Trương Minh Vũ ngồi dậy, lòng đầy sốt ruột.
Nhưng giờ đã muộn rồi...
Không được, phải qua chỗ chị hai thôi!
Trương Minh Vũ đứng dậy rồi lê chân tiến về phía cửa.
Anh mở cửa ra.
"Anh đi đâu thế? Muốn gì nói với tôi là được mà?"
Giọng nói êm tai của Lâm Kiều Hân bỗng cất lên.
Trương Minh Vũ hoảng sợ giật thót.
Lâm Kiều Hân mới rửa mặt xong, cô đang chuẩn bị trở về phòng ngủ của mình.
Trương Minh Vũ lúng túng cười, trả lời: "À... Ha ha, không đi đâu cả... ngủ thôi ngủ thôi".
Nói xong, anh đóng cửa phòng ngay.
Hây dà.
Trương Minh Vũ âm thầm thở dài.
Anh ngồi trên giường, đắn đo nghĩ cách.
Đúng lúc đó, một âm thanh nhỏ xíu từ bên ngoài cửa sổ truyền đến.
Chương 440: Sự dịu dàng của chị hai
Ơ?
Tim Trương Minh Vũ giật thót.
Người của Thần Ẩn sao?
Nhìn theo hướng âm thanh phát ra, anh ngạc nhiên phát hiện nó xuất phát từ cửa sổ!
Trương Minh Vũ nhíu mày, người trở nên căng thẳng trong nháy mắt.
Anh đứng dậy, không phát ra tiếng động nào.
Dưới ánh đèn đường, anh thấp thoáng nhìn thấy một cái bóng đen đang đi lên...
Nhưng mà sao trông nó... xiêu xiêu vẹo vẹo thế nhỉ?
Cứ như do sợ sẽ bị ngã vậy.
Trương Minh Vũ ngẩn người nhìn bóng đen.
Điều đáng nói ở đây là... có một người cường tráng ở đằng sau bóng đen đó.
Hình như người này đang... giữ cái thang?
Trương Minh Vũ đực mặt.
Không bao lâu sau, cửa sổ được mở.
Một người bò vào.
Đúng, bò vào!
Trương Minh Vũ trợn mắt há hốc mồm nhìn hình ảnh trước mắt, thậm chí anh vẫn còn giữ tư thế phòng thủ.
Chẳng mấy chốc, một đôi chân thon thả, nuột nà đập vào mắt Trương Minh Vũ.
Là phụ nữ... cô ta vào rồi.
Trương Minh Vũ ngạc nhiên đến mức mở to mắt nhìn.
Người lẻn vào... là Hạ Hâm Điềm!
Chị hai?
Anh ngẩng đầu nhìn, thế mới biết người đang cầm cái thang ở dưới cửa sổ chính là Long Thất.
Đến bây giờ Trương Minh Vũ vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
Hạ Hâm Điềm bước đi thoăn thoắt về phía anh với khuôn mặt âm trầm.
Cô ấy nhìn vết thương chòng chọc.
Mặc dù nó đã được băng bó kĩ càng.
Nhưng máu vẫn thấm ra ngoài, trông vô cùng nhức nhối!
Trời ơi...
Hạ Hâm Điềm giơ bàn tay trắng nõn lên.
Lòng cô ấy đau như cắt.
Lúc này Trương Minh Vũ cũng hoàn hồn, anh cười trừ: "Chị... chị hai, chị tới rồi..."
"Em đang định đi tìm chị đây".
Dường như Hạ Hâm Điềm không nghe thấy Trương Minh Vũ vừa nói gì.
Đôi mắt long lanh của cô ấy vẫn cứ nhìn vào vết thương.
Bấy giờ Trương Minh Vũ cũng hiểu là chuyện gì, mau chóng che nó lại.
Hạ Hâm Điềm ngồi xổm ở mép giường.
Cô ấy từ từ vươn tay đến.
Trương Minh Vũ ngượng ngùng ngăn cản: "Em không sao đâu chị hai, chỉ bị thương nhẹ thôi..."
Giọng Hạ Hâm Điềm nhẹ bẫng: "Bỏ tay ra".
Trương Minh Vũ lưỡng lự cân nhắc.
Cuối cùng anh vẫn quyết định bỏ tay ra, trong lòng anh cứ thấy ngại thế nào.
Đầu ngón tay Hạ Hâm Điềm nhẹ nhàng vuốt ve xung quanh vết thương.
Chẳng từ ngữ gì có thể diễn tả sự đau đớn trong lòng cô ấy lúc này!
Trương Minh Vũ tựa vào đầu giường, cũng vô cùng đau lòng.
Môi anh cứ mấp máy như muốn nói điều gì ra, nhưng rồi chẳng thốt được một lời.
Căn phòng im lặng lạ thường.
Hạ Hâm Điềm vẫn cẩn thận quan sát vết thương.
Môi cô ấy hơi mím lại.
Đôi mắt bồ câu thì long lanh ánh nước.
Thật lâu sau, Hạ Hâm Điềm cúi người xuống.
Hả?
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Chị ấy muốn làm gì thế?
Giây lát sau, đôi môi mềm mại của Hạ Hâm Điềm chạm vào phần da bên cạnh vết thương.
Trời đất...
Trương Minh Vũ mở to hai mắt.
Hơi thở ấm áp của cô ấy phả vào làm da anh nhồn nhột.
Ừng ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn, anh chỉ biết ngồi đờ người ra đó.
Qua một lúc lâu Hạ Hâm Điềm mới ngẩng đầu.
Hai hàng lệ chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp.
Trương Minh Vũ hơi nắm tay lại.
Lòng anh xót xa không tả nổi!
Chị hai thế này là...
Thế rồi, Hạ Hâm Điềm mím môi, nghiêm túc nói: "Em chờ chị nhé".
"Cho chị thêm mấy tháng nữa, chị nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
"Chị muốn tự tay báo thù cho em!"
Câu cuối cô ấy nói với giọng cực kỳ đanh thép!
Trương Minh Vũ thầm giật mình.
Phải thế nào mới có thể khiến một người hay nói lời đường mật như Hạ Hâm Điềm nói ra một câu như thế chứ...
Rất lâu sau, Trương Minh Vũ mới mỉm cười trả lời: "Chị hai à, em không sao thật mà, chỉ bị trầy da thôi".
"Hơn nữa... chính tay em sẽ báo thù cho mình".
Ánh mắt Hạ Hâm Điềm trở nên rét lạnh, cô ấy quyết đoán nói: "Không, chị chắc chắn sẽ khiến Thần Ẩn... trả giá đắt!"
Một câu nói cực kỳ hùng hồn.
Trương Minh Vũ ngơ ngác nhìn cô ấy.
Anh chẳng biết cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì nữa.
Haiz.
Chốc lát, Trương Minh Vũ yên lặng thở dài.
Hạ Hâm Điềm điều chỉnh lại cảm xúc.
Sau đó cô ấy đứng lên rồi ngồi vào bên cạnh Trương Minh Vũ.
Trong đôi mắt đẹp đầy vẻ buồn bã.
Trương Minh Vũ cười tươi rói: "Chị hai yên tâm đi ạ, em chẳng sao hết, chị đừng quá lo lắng".
Hạ Hâm Điềm gượng cười, gật đầu.
Nhưng đối với cô ấy, điều làm cô ấy đau đớn không phải chỉ có thế.
Khó chịu nhất.
Là lúc xảy ra chuyện, cô ấy ở ngay bên cạnh Trương Minh Vũ!
Cô ấy biết rõ Trương Minh Vũ gặp nguy hiểm nhưng vẫn phải nhờ Vương Hạo cứu em mình ra!
Còn bản thân thì chỉ biết trơ mắt ra nhìn!
Suy nghĩ này càng làm Hạ Hâm Điềm buồn hơn.
Hạ Hâm Điềm không nói gì nữa.
Trương Minh Vũ cũng không biết nên nói thêm gì.
Bầu không khí trong phòng lại chìm vào im lặng.
Bỗng đôi mắt Hạ Hâm Điềm rực sáng như ấp ủ điều gì.
Một lúc sau, cô ấy cởi giày ra.
Rồi cô ấy từ từ lên giường.
Trương Minh Vũ ngạc nhiên trước hành động của Hạ Hâm Điềm.
Cô ấy nở nụ cười gượng gạo: "Em không về với chị được thì chị ở đây với em vậy".
Nói xong, Hạ Hâm Điềm vén chăn lên rồi chui vào trong.
Trương Minh Vũ cũng nhoẻn miệng cười.
Anh gật đầu thật mạnh.
Hạ Hâm Điềm đã bình tĩnh trở lại.
Hai người từ từ trò chuyện với nhau.
Qua cuộc nói chuyện, Trương Minh Vũ mới biết gia đình Vương Hạo cũng thuộc dạng danh gia vọng tộc ở thủ đô.
Không hề thua kém gia tộc Âu Dương.
Tối nay trôi qua trong sự chăm sóc tỉ mỉ của Hạ Hâm Điềm.
Điều này cũng làm Trương Minh Vũ biết được ích lợi của việc bị thương.
Thậm chí anh còn không nỡ đi ngủ nữa là.
Nhưng đành vậy thôi.
Bất tri bất giác, hai người chìm vào giấc mộng đẹp.
Ngày hôm sau, mặt trời vừa ló rạng.
Trương Minh Vũ chậm rãi thức giấc.
Anh nghiêng đầu sang bên cạnh.
Thấy giai nhân nằm kế bên đã mất bóng.
Trương Minh Vũ nhếch môi, cười khổ.
Anh đã đoán trước được cảnh này rồi.
Hây dà.
Trương Minh Vũ thầm thở dài, sau đó anh ngồi thẳng dậy.
Anh biết Hạ Hâm Điềm về rồi.
Các chị về cả rồi.
Họ đều phải hoàn thành nhiệm vụ thật nhanh.
Một lúc sau, một tia kiên định hiện lên trong mắt Trương Minh Vũ.
Ai cũng cố gắng thì mình cũng phải ra sức phấn đấu thôi!
Tổ 12 Thần Ẩn còn tám người.
Phía Âu Dương Triết tạm thời chưa có động thái gì.
Đây là chuyện tốt đối với Trương Minh Vũ.
Ít nhất anh sẽ có thời gian để phát triển bản thân!
Trương Minh Vũ xuống giường đi vệ sinh cá nhân.
Hây! Hây! Hây! Hây!
Tiếng hô đầy khí thế vẫn vọng lại từ bên ngoài.
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Có những người này ở đây, anh không cần phải bận tâm đến người của nhà họ Lâm nữa.
Việc của anh bây giờ chỉ là tập trung vào việc phát triển năng lực thôi!
Chốc lát sau, Trương Minh Vũ đi tới phòng khách.
Lâm Kiều Hân đang bận rộn trong nhà bếp.
Trương Minh Vũ khẽ cười.
Không lâu sau đó, Lâm Kiều Hân mang cơm và thức ăn ra.
Trông quần áo cô hơi... lộn xộn.
Trương Minh Vũ ngán ngẩm lắc đầu.
Qua một lúc, hai người bắt đầu ăn sáng.
Mặc dù hơi khó nuốt trôi nhưng so với lần trước thì đã khá hơn trông thấy.
Trương Minh Vũ ăn no bụng.
Nhưng Lâm Kiều Hân lại ngồi một chỗ với khuôn mặt chán nản, buồn bã.
Trương Minh Vũ cười hỏi: "Sao thế?"
Lâm Kiều Hân thở dài một tiếng rồi đáp: "Sao nấu mấy lần rồi mà vẫn không ngon thế nhỉ..."
Dáng vẻ này của cô trông đáng yêu thật.
Trương Minh Vũ cười ha ha: "Nấu cơm nhìn thì đơn giản nhưng thật ra rất phức tạp, đừng vội, cứ từ từ học".
"Lần này tốt hơn lần trước nhiều rồi đấy".
Anh cũng phải động viên cô chứ.
Đôi mắt Lâm Kiều Hân sáng ngời.
Tốt hơn thật ư?
Thật lâu sau, vẻ kiên định hiện lên trong mắt cô.
Sau khi trò chuyện mấy câu, Trương Minh Vũ đứng dậy rời đi.
Nguy hiểm vẫn còn đó, tạm thời anh chưa muốn để người nhà họ Lâm rời khỏi đây.
Kể cả Lâm Kiều Hân.
Rất nhanh, Trương Minh Vũ đi tới cửa khu biệt thự.
Một chiếc Mercedes màu đen đậu trước mặt anh.
Trương Minh Vũ nhoẻn môi, lên xe.
Long Tam lái xe chạy băng băng trên đường.
Anh vui vẻ hỏi: "Bên này không cần lo nữa sao?"
Long Tam trầm giọng đáp: "Không phải, là chỗ cậu làm tôi lo hơn".
Hở?
Trương Minh Vũ nghe vậy thì ngạc nhiên.
Anh ta nói vậy nghĩa là... Thần Ẩn?
Long Tam nghiêm túc nói: "Cậu làm hỏng chuyện của Thần Ẩn, tôi có dự cảm... bọn chúng sắp trả đũa cậu rồi".
Chương 441: Tần Minh Nguyệt gặp nạn!
Gì cơ?
Trương Minh Vũ mở to hai mắt.
Sắp trả đũa mình?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại đúng là Long Tam nói có lý thật.
Nhà họ Lâm đang được bảo vệ bởi người của Vương Hạo.
Thế nên rất khó để Thần Ẩn làm gì họ.
Còn anh thì...
Nhất thời, nhiều suy nghĩ thoáng qua trong đầu Trương Minh Vũ.
Song, sau một lúc suy ngẫm.
Đây là tin tốt rồi còn gì?
Người của Thần Ẩn chỉ nhằm vào anh thì xem như nhà họ Lâm an toàn rồi!
Và nhiệm vụ của anh sẽ hoàn thành một cách suôn sẻ!
Trương Minh Vũ mỉm cười, từ tốn nói: "Trả đũa tôi? Thế thì cứ đến đi!"
Vẻ kinh ngạc hiện lên trong mắt Long Tam.
Nhưng anh ta không nói gì.
Chẳng mấy chốc, xe dừng trước cổng công ty Sơ Tinh.
Trương Minh Vũ xuống xe.
Tất cả nhân viên trong công ty đều đang nghiêm túc làm việc của mình.
Trương Minh Vũ hết sức hài lòng.
Anh nhanh chóng đi tới văn phòng.
Thời gian không còn nhiều.
Trương Minh Vũ phải tranh thủ lập kế hoạch để mở rộng doanh nghiệp sớm nhất có thể.
Chỉ có mỗi Hồng Thái thôi thì chưa đủ.
Những cơ sở khác thì tuy quy mô đã khá lớn nhưng suy cho cùng vẫn còn giới hạn trong Hoa Châu.
Chưa đủ!
Làm sao để phát triển thật nhanh đây?
Trương Minh Vũ nằm trên bàn làm việc, im lặng trầm tư.
Kinh doanh bất cứ một việc gì đều có giới hạn của nó.
Thành lập công ty, xưởng hay cái gì đi nữa đều cần có thời gian.
Làm gì mới tiết kiệm thời gian nhỉ?
Trương Minh Vũ muốn mở rộng doanh nghiệp nhưng thứ anh thiếu nhất chính là thời gian!
Thật lâu sau, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Trương Minh Vũ.
Đầu tư!
Mặc dù khá nhiều rủi ro nhưng hạng mục này chắc chắn là tiết kiệm thời gian nhất rồi!
Chỉ cần bỏ tiền là xong!
Hiện tại anh có rất nhiều vốn!
Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười.
Cộc cộc cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Trương Minh Vũ thản nhiên nói: "Mời vào".
Cửa mở, Trần Thắng Nam đi vào.
Trương Minh Vũ ngờ vực hỏi: "Không phải cô đi Tĩnh Châu rồi sao?"
Trần Thắng Nam mỉm cười trả lời: "Chuyện bên đó đã được xử lý xong nên tôi quay về".
Nhanh thế ư?
Trong lòng Trương Minh Vũ hơi ngạc nhiên.
Đúng lúc lắm!
Anh vui vẻ bảo: "Thắng Nam, lát nữa cô đi thu xếp đi, chúng ta thành lập thêm một bộ phận nữa!"
Sao cơ?
Trần Thắng Nam nghi hoặc hỏi: "Bộ phận gì thế ạ?"
Trương Minh Vũ đáp: "Đầu tư!"
Đầu tư?
Ánh mắt Trần Thắng Nam trở nên hoang mang.
Tuy bây giờ Trương Minh Vũ đã có kha khá vốn liếng trong tay.
Nhưng đầu tư thì... hơi khó đấy.
Cuối cùng Trần Thắng Nam vẫn không nói gì.
"Vâng!"
Dứt lời, cô ta xoay người rời đi.
Lập tức bắt tay vào làm thôi!
Trương Minh Vũ thầm gật đầu tán thưởng.
Đây là điều anh hài lòng nhất ở Trần Thắng Nam.
Điều gì không nên hỏi thì không bao giờ nói ra.
Trương Minh Vũ hào hứng chà hai tay.
Con đường này đúng là khó đi đấy, nhưng nếu thành công...
Nhưng mà biết đi đâu tìm người bây giờ?
Trương Minh Vũ lại rơi vào bối rối.
Một lúc sau, đôi mắt anh sáng ngời.
Trần Đại Phú, Hàn Thiên Hoa!
Phải rồi, sao anh có thể quên hai người này chứ!
Trương Minh Vũ cười toe toét.
Anh háo hức lắm rồi!
Nếu như con đường này thật sự thành công thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian!
Nghĩ đến đây, Trương Minh Vũ mau chóng lấy điện thoại ra.
Thật tình cờ, điện thoại bỗng rung lên hai cái.
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Anh nhìn vào, thấy một tin nhắn.
Nội dung của tin nhắn là: "Cứu tôi!"
Gì thế này?
Trương Minh Vũ chau mày.
Bấy giờ anh mới nhận ra tin nhắn này do Tần Minh Nguyệt gửi tới!
Thôi xong!
Sao anh lại quên bẵng chuyện của cô ta chứ!
Tối hôm qua tên đội trưởng Trần kia có nói Tần Minh Nguyệt đã bị bắt!
Anh cuống quá, quên mất!
Mặt Trương Minh Vũ đầy trầm tư.
Hôm trước Tần Minh Nguyệt đã bị bắt.
Chắc chắn bây giờ cô ta đang gặp nguy hiểm!
"Tôi tới ngay, cô đang ở đâu?"
Trương Minh Vũ trả lời tin nhắn.
Nhưng chờ thật lâu vẫn không có hồi âm!
Tâm trạng Trương Minh Vũ trở nên nặng nề.
Tin nhắn chỉ có hai từ, khả năng cao là tình hình nơi Tần Minh Nguyệt cấp bách lắm rồi.
Trương Minh Vũ cất điện thoại đi.
Đi cứu người thôi!
Trương Minh Vũ không nán lại lâu, đứng dậy ra ngoài công ty.
Chiếc Mercedes đen đang đậu ở bên đường.
Trương Minh Vũ ngồi vào hàng ghế sau, lo lắng nói: "Đến đồn cảnh sát".
Long Tam đạp chân ga.
Không lâu sau, xe dừng trước đồn cảnh sát.
Long Tam hỏi: "Cậu có kế hoạch gì chưa?"
Trương Minh Vũ lắc đầu rồi đáp: "Vẫn chưa, tôi muốn đi vào làm rõ đã".
Long Tam lắc đầu: "Không cần hỏi đâu".
"Thần Ẩn và Âu Dương Triết bắt tay với nhau, cô Tần bị người của nhà họ Âu Dương vu oan nên bị bắt".
"Tôi đã điều tra ra được từ hôm qua".
"Bây giờ Âu Dương Triết chưa dám giết cô Tần".
"Nhưng hôm nay cô Tần sẽ bị chuyển tới Thanh Châu".
"Bên đó toàn là bọn tay chân muốn bợ đỡ nhà họ Âu Dương".
Trương Minh Vũ cau mày.
Thanh Châu?
Long Tam nói tiếp: "Một khi đến Thanh Châu, cô Tần muốn thoát khỏi đó cũng khó".
Ánh mắt Trương Minh Vũ trở nên nặng nề.
Thần Ẩn vốn đã khó đối phó rồi.
Giờ còn thêm nhà họ Âu Dương...
Chưa kể vì giúp anh nên Tần Minh Nguyệt mới bị Âu Dương Triết nhằm vào.
Sao anh có thể mặc kệ?
Lát sau, Trương Minh Vũ nghiêm giọng hỏi: "Khi nào chúng xuất phát?"
Long Tam trả lời: "Dạ Thập Nhị rất cẩn thận, gã không để lộ một chút phong thanh nào".
"Nhưng theo tôi đoán".
"Bọn họ muốn di chuyển tới Thanh Châu nhất định sẽ đi về hướng phía tây thành phố".
Phía tây thành phố?
Một tia sáng sắc lẹm lóe lên trong mắt, Trương Minh Vũ hỏi: "Ý anh là chúng ta sẽ đi cướp người?"
Thế thì nguy hiểm lắm!
Long Tam lắc đầu: "Tất nhiên không phải rồi, chúng ta đi là để rửa sạch tội danh cho cô Tần".
Sao?
Trương Minh Vũ nghe vậy thì lộ vẻ mông lung.
Long Tam thản nhiên nói: "Tôi đã báo chuyện này cho cô sáu biết rồi".
Chị sáu?
Nhưng... rồi sao?
Long Tam nói với vẻ tự tin: "Cậu Trương đừng lo gì cả, cứ đi là được".
Trương Minh Vũ ngạc nhiên nhìn anh ta.
Gì vậy trời.
Anh chẳng hiểu gì cả!
Nhưng mà...
Sau khi suy nghĩ, Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.
Long Tam cũng không nói gì thêm, lái xe chạy về phía tây thành phố.
Trên đường đi, Trương Minh Vũ vẫn chưa được giải đáp nghi vấn nhưng rồi vẫn giữ im lặng.
Dù gì Long Tam cũng sẽ không hại anh.
Được tới đâu hay tới đó vậy.
Đằng nào hiện tại sở cảnh sát đã bị nhà họ Âu Dương nắm giữ.
Đến đó còn nguy hiểm hơn.
Không lâu sau, xe lái đến khu vực ngoại ô.
Long Tam vẫn chưa dừng xe.
Trương Minh Vũ lặng lẽ quan sát xung quanh.
Anh phát hiện rất nhiều hàng quán trái cây xuất hiện ở ven đường.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Anh cứ có cảm giác nơi này... chỗ nào cũng nguy hiểm!
Long Tam đạp ga.
Chiếc ô tô nhanh chóng đi thêm hai kilomet nữa.
Long Tam liếc mắt nhìn khắp nơi.
Sau đó anh ta đậu xe tại một góc trong rừng.
Trương Minh Vũ xuống xe.
Nhìn một vòng, anh không thấy chỗ này có gì lạ thường.
Nhưng Long Tam chở anh tới đây làm gì?
Giọng nói trầm trầm của Long Tam vang lên: "Cậu chờ một lát, chút nữa sẽ có một chuyện lớn xảy ra".
"Đây cũng là dịp để cậu có thêm một trải nghiệm mới".
Ơ?
Trương Minh Vũ càng hoang mang hơn.
Sao thấy cái gì Long Tam cũng biết vậy nhỉ.
Trải nghiệm?
Cái nơi khỉ ho cò gáy này có gì hay mà trải với chả nghiệm?
Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy mờ mịt.
Chưa đợi anh nghĩ nhiều, Long Tam tiến về phía trước và đứng ở lề đường.
Trương Minh Vũ đành đi theo.
Anh nhìn xung quanh, đây là một nơi rất vắng vẻ.
Dọc đường đi chẳng có lấy một chiếc xe!
Bầu trời bị che phủ bởi mây đen.
Dường như nó đang báo hiệu điều gì...
Chương 442: Trận chiến lớn
Trương Minh Vũ thoáng nhăn mày.
Ngược lại, Long Tam đứng bên chỉ bình thản im lặng.
Có điều, đáy mắt anh ta bất chợt lóe sáng.
Trương Minh Vũ càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn.
Mình... còn có thể thử trải nghiệm điều gì?
Ùng ùng!
Đột nhiên, ngoài trời có tiếng sấm sét ầm vang.
Long Tam thoáng nở một nụ cười, nói với Trương Minh Vũ: "Lên cây đi".
Hả?
Trương Minh Vũ kinh ngạc tròn mắt.
Đang có sét đánh mà bảo mình leo lên cây?
Anh thật là...
Long Tam không để ý đến suy nghĩ của Trương Minh Vũ, nhún người nhảy mấy cái đã lên một cây đại thụ.
Trương Minh Vũ nhìn theo, khóe miệng thoáng giật nhẹ.
Cuối cùng, anh đành phải leo lên theo...
Chỉ lát sau, trời bắt đầu có mưa nhỏ.
Cây đại thụ này rất cao, cành lá rậm rạp.
Nếu không nhìn kĩ sẽ rất khó lòng phát hiện ra có người ở trên cây.
Vị trí của Trương Minh Vũ không cách xa chỗ Long Tam lắm.
Tuy đã leo lên nhưng anh vẫn vô cùng nghi hoặc.
Long Tam không nỡ để anh băn khoăn mãi, bèn ghìm giọng, nói: "Cậu Minh Vũ, đừng lo, việc này là do cô sáu bố trí riêng cho cậu".
Hả?
Chị sáu?
Trương Minh Vũ càng thêm nghi hoặc.
Bố trí cho mình cái gì cơ?
Anh nhìn quanh một lượt, xung quanh vẫn không có bất cứ điều gì khác lạ.
Chẳng lẽ... bố trí lôi kiếp cho mình hay sao...
Haiz.
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài một tiếng.
Anh không nhiều lời nữa, chỉ lẳng lặng đợi.
Mười phút sau, chợt có tiếng động cơ nổ vang.
Trương Minh Vũ thoáng kinh ngạc nhìn về phía đó.
Có người tới!
Chẳng mấy chốc, một đoàn xe rất dài đã tiến vào tầm mắt anh.
Đi đầu là một chiếc xe Hongqi hạng sang.
Phía sau là một loạt xe Jeep sơn màu rằn ri.
Trương Minh Vũ kích động hỏi: "Chúng ta xuống dưới được chưa?"
Long Tam lắc đầu.
Hả?
Trương Minh Vũ hoang mang nhìn anh ta.
Hiện giờ còn không xuống cứu người, để bọn họ đi qua sao?
Két!
Bỗng có tiếng thắng xe chói tai vang lên.
Chiếc Hongqi dừng lại.
Tám chiếc xe Jeep sơn rằn ri phía sau cũng đều bẻ lái quay đầu.
Sự chuyển biến đột ngột này làm Trương Minh Vũ càng thêm hoang mang.
Người trong xe... không phải Tần Minh Nguyệt?
Mấy chiếc xe Jeep đỗ lại, sau đó không có bất kì động tĩnh gì khác.
Trương Minh Vũ nhăn mày.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Mưa nặng hạt dần.
Long Tam nghiêm nghị nói: "Cậu Minh Vũ, xin hãy nhớ rằng, bất kể gặp phải chuyện gì, nhất định không được căng thẳng, không được nôn nóng".
"Tâm tính cần ổn định".
"Đây... là một thử thách của cô sáu dành cho cậu".
"Tôi... cần phải báo lại cho cô ấy thành tích của cậu".
Trương Minh Vũ kinh ngạc mở to mắt.
Anh đã hoàn toàn bối rối.
Thử thách?
Ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng.
Lúc này lòng Trương Minh Vũ có cảm giác rất kì lạ.
Rốt cuộc chị sáu đang làm gì vậy?
Chuyện trước mắt là sao?
Thời gian thong thả trôi đi.
Long Tam lim dim như đã ngủ rồi.
Đoàn xe trên đường cũng không hề có bất kì động tĩnh gì.
Mưa không lớn nhưng kéo dài khá lâu.
Trương Minh Vũ núp trong tán cây cũng đã ướt đẫm người.
Haiz.
Anh lặng lẽ thở dài.
Không biết đã bao lâu, Trương Minh Vũ chợt nghe thấy tiếng động cơ nổ vang.
Hử?
Anh lập tức ngẩng đầu.
Khi phóng mắt nhìn về phía xa, anh thấy lại có một đoàn xe đang chầm chậm đi tới.
Là xe cảnh sát!
Mắt Trương Minh Vũ chợt lóe sáng.
Trong đây nhất định có Tần Minh Nguyệt!
Long Tam bình thản nhắc: "Đừng vội, lát chúng ta cứu người là được".
Hả?
Cứu người?
Trương Minh Vũ lại kinh ngạc mở to mắt.
Vừa rồi chẳng phải Long Tam đã nói sẽ rửa sạch tội danh của Tần Minh Nguyệt sao?
Vì sao... lại thành cướp người thế nhỉ?
Nhưng cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Tóm lại, mọi việc đều đã được Long Tam bố trí ổn thỏa.
Mình nghe theo là được rồi.
Két!
Những tiếng thắng xe liên tiếp vang lên.
Bên này là một khúc cua rộng, từ xa nhìn lại hoàn toàn không thấy được có xe khác đang chặn giữa đường.
Đoàn xe cảnh sát đều dừng lại.
Cửa xe bật mở, một loạt cảnh sát bước xuống xe.
Tất cả đều lăm lăm súng lục trong tay, sắc mặt nặng nề chăm chú.
Đếm sơ qua, phải chừng hơn hai mươi viên cảnh sát.
Chỉ có chiếc xe cảnh sát chính giữa vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Trương Minh Vũ híp mắt nhìn chằm chằm.
Tần Minh Nguyệt đang ở trong xe đó.
Đoàn xe chặn đường cũng đều mở cửa.
Một đám người bước xuống xe, nhanh chóng tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Trương Minh Vũ lại chau mày.
Bấy giờ anh mới phát hiện, đoàn xe chặn đường này cũng đều là cảnh sát.
Hơn nữa... họ cũng có súng.
Việc này...
Trương Minh Vũ kinh ngạc trợn trừng mắt, hoang mang mờ mịt nhìn bọn họ.
Đám người kia là ai?
Giây lát sau, chiếc xe Jeep ở chính giữa đội xe đột nhiên mở cửa.
Một thanh niên bước xuống.
Người này mặc bộ đồ cảnh sát, mặt mũi tuấn tú, phong thái hiên ngang.
Thanh niên nọ tiến lên vài bước, quát lớn: "Dạ Thập Nhị! Chui ra đây ngay!"
Tiếng quát này khí thế cực kì.
Hả?
Trương Minh Vũ thấy thế, cơn tò mò trong lòng trỗi dậy.
Chiếc xe cảnh sát ở đoàn xe đối diện cũng mở cửa.
Dạ Thập Nhị bước ra.
Quả nhiên đúng là gã đó!
Trương Minh Vũ híp mắt, trong lòng âm thầm tính toán.
Đông người quá, phải cứu Tần Minh Nguyệt thế nào đây?
Thanh niên nọ đi tới khu vực giữa hai đoàn xe, chắp tay sau lưng đứng sừng sững.
Dạ Thập Nhị đi tới đứng đối diện với thanh niên kia.
Long Tam khẽ bảo: "Hai phe này đều là thành viên của những thế lực hàng đầu ở thủ đô".
Trương Minh Vũ lẳng lặng gật đầu.
Dạ Thập Nhị là người của Âu Dương Triết.
Nhưng thanh niên kia...
Ngay sau đó, thanh niên kia lạnh lùng quát lớn: "Dạ Thập Nhị, anh thật to gan!"
"Chị gái tôi mà anh cũng dám động tới!"
Hả?
Trương Minh Vũ cả kinh trong lòng.
Chị gái?
Thanh niên này... là em trai Tần Minh Nguyệt?
Lát sau, Trương Minh Vũ mới như chợt bừng tỉnh.
Thật không ngờ...
Một gia tộc họ Lâm nho nhỏ lại có thể kéo ra hai con dã thú!
Tần Minh Nguyệt giúp đỡ Trương Minh Vũ.
Âu Dương Triết muốn tiêu diệt kẻ làm vướng tay chân mình là Tần Minh Nguyệt.
Nhưng nhà họ Tần sao có thể chịu để yên?
Trương Minh Vũ thoáng nhếch môi cười nhẹ.
Thật thú vị.
Chuyện đến hôm nay dường như đã ngày càng trở nên phức tạp.
Nhưng anh cũng càng lúc càng tò mò.
Rốt cuộc nhà họ Lâm có thứ gì mà có thể khiến cho hai nhà này đối đầu đấu với nhau?
Dạ Thập Nhị lạnh lẽo hừ mũi, nói: "Cậu Tần, muốn nói thì nên tìm cậu Triết nhà chúng tôi mà nói chứ?"
"Tôi chẳng qua chỉ là kẻ làm việc theo lệnh trên mà thôi".
Tần Minh Kiệt quát lớn: "Im đi! Nếu Âu Dương Triết có ở đây, tôi còn mất công tìm anh chắc?"
Đáy mắt Dạ Thập Nhị thoáng lóe lên một tia giận dữ, gã thấp giọng nói: "Cậu Tần, Tần Minh Nguyệt nhận hối lộ phạm pháp, cậu làm thế này... là định cướp người đấy hả?"
Tần Minh Kiệt siết chặt nắm tay, cả giận quát: "Chứng cứ đâu? Dù chị tôi thực sự đã gây ra chuyện gì thì cũng không đến phiên các người đưa chị ấy đi Thanh Châu chứ hả?"
Dạ Thập Nhị lạnh nhạt đáp: "Đây là mệnh lệnh của cấp trên, việc của Hoa Châu... hình như còn chưa tới phiên cậu quản đến thì phải?"
Tần Minh Kiệt chỉ một ngón tay, quát to: "Anh thì là cái quái gì? Tôi không quản được, anh thì xứng được quản việc này chắc?"
Vừa nghe anh ta nói thế, Dạ Thập Nhị cứng họng, không biết nên nói sao.
Lát sau, Dạ Thập Nhị mới lạnh lùng bảo: "Cậu Tần, cậu thực sự muốn cướp tội phạm đấy à?"
Tần Minh Kiệt híp mắt, đáp: "Anh nói sai rồi, tôi không cướp người, tôi chỉ nhận lệnh đưa nghi phạm giao cho người xứng được thẩm tra xử lí vụ việc này mà thôi".
Đáy mắt Trương Minh Vũ chợt lóe sáng.
Anh đã hoàn toàn hiểu rõ.
Quyền lực của nhà họ Âu Dương vô cùng lớn, muốn âm thầm chi phối người liên quan, xử lí kẻ ngáng đường bọn họ là Tần Minh Nguyệt đây.
Tần Minh Kiệt lại muốn thông qua con đường chính quy để minh oan cho Tần Minh Nguyệt.
Bởi nói đến cùng thì tội danh chụp lên đầu Tần Minh Nguyệt vốn chỉ là thứ giả dối hư ảo.
Long Tam bình thản nói: "Lát nữa nhất định hai bên sẽ đấu với nhau, tôi không nhúng tay vào việc này, chuyện cứu người giao lại cho cậu nhé".
"Cậu cứ yên tâm, chỉ cần cứu được người ra, nhà họ Tần nhất định có thể xử lí ổn thỏa việc này".
Trương Minh Vũ gật đầu, như vậy rất đúng ý anh.
Bố trí như thế, anh cũng không còn phải lo lắng chuyện về sau nữa.
Dạ Thập Nhị siết chặt nắm tay, lạnh lùng nói: "Xem ra, hẳn là cậu không có ý định nhường đường cho chúng tôi qua?"
Tần Minh Kiệt quát lớn đầy giận dữ: "Đừng lảm nhảm làm gì! Không giao người ra thì chớ trách tôi đây không khách khí!"
Khí thế của anh ta hết sức hung hãn.
Ánh mắt Trương Minh Vũ cũng lóe sáng.
Chuẩn bị... bắt đầu rồi đây!
Tiểu Trạch tròn mắt nhìn Trương Minh Vũ.
Cô ả mới vừa giữ thăng bằng xong.
Nên lúc này ả chỉ biết hốt hoảng nhìn anh bổ nhào tới.
Trương Minh Vũ cũng ngây ngốc.
Anh muốn dừng lại lắm chứ, nhưng đâu có kiểm soát cơ thể được!
Trương Minh Vũ giơ hai tay lên theo phản xạ.
Ngay sau đó, đôi bàn tay của anh chạm vào người Tiểu Trạch trước tiên!
Cảm giác mềm như bông lập tức truyền đến!
Má ơi!
Mắt Trương Minh Vũ mở trừng trừng.
Không ngờ vóc dáng Tiểu Trạch này cũng ngon nghẻ phết!
"Á!"
Tiểu Trạch hét lớn, cô ả ngã ra sau theo quán tính.
Trương Minh Vũ cũng ngã xuống theo.
Nhưng hai tay vẫn còn đặt ở chỗ đó!
Rầm!
Âm thanh nặng trĩu vang lên.
Tiểu Trạch nằm dưới đất.
Trương Minh Vũ thì ngã lên người cô ả.
Hai bàn tay vẫn yên vị tại đôi gò bồng đào cao ngất!
Đôi mắt bồ câu của Tiểu Trạch mở to, nét mặt cô ả cứng đờ.
Trương Minh Vũ cũng chết trân.
Người cô ả đã bị anh che mất nên những người khác không phát hiện có gì kì lạ.
Nhưng Tiểu Trạch cảm nhận được rất rõ!
Phút chốc, đôi mắt cô ả tràn trề tức giận.
Người Trương Minh Vũ run lên.
Không ổn rồi!
Ngay sau đó, một tia sáng lóe lên!
Một thứ vũ khí nhỏ nhắn không biết là dao găm hay phi tiêu xuất hiện trong tay Tiểu Trạch.
Trương Minh Vũ tròn mắt nhìn nó.
Theo phản xạ cơ thể, anh chống hai tay xuống hòng lấy đà đứng lên.
Nhưng chống tay như thế sẽ...
"Ưm..."
Một tiếng rên rỉ phát ra từ trong cuống họng Tiểu Trạch.
Bấy giờ Trương Minh Vũ mới sực nhận ra!
Đúng là...
Cô ả trừng mắt nhìn anh.
Trương Minh Vũ cười lúng túng: "Cái đó... Xin lỗi, tôi không cố ý..."
Nói xong, anh lại tiếp tục đè tay xuống!
Cuối cùng anh vẫn chọn cách này để đứng lên.
Tiểu Trạch tức sôi máu, ánh mắt cô ả đầy giận dữ.
Đồ biến thái!
Ầm!
Tiếng va chạm nặng trịch truyền đến!
Ở bên kia, Lãnh Tuấn Nam va sầm vào tường.
Long Thất thừa thắng xông lên tấn công.
Lãnh Tuấn Nam thình lình thét lớn: "Tiểu Trạch! Tốc chiến tốc thắng!"
Vừa nói xong, gã lại tiếp tục cuộc chiến.
Một tia lạnh lùng hiện lên trong mắt Tiểu Trạch.
"Đi chết đi!"
Tên đàn ông lạnh giọng quát, nhảy tới và tung một cú đấm!
Cơ thể Trương Minh Vũ luôn trong trạng thái căng thẳng!
Lại một cuộc chiến khác bắt đầu!
Ngay lúc đó, Lâm Kiều Hân bỗng hét: "Trương Minh Vũ, cẩn thận!"
Sao cơ?
Trương Minh Vũ thầm giật mình.
Dự cảm không lành bất chợt dâng lên trong lòng.
Chết rồi!
Anh ngoái đầu, tình cờ nhìn thấy Tiểu Trạch hạ tay xuống!
Đó là một chiếc phi tiêu...
Vèo!
Tiếng kêu xé gió vang lên.
Trương Minh Vũ hoàn toàn không phản ứng kịp!
Nhanh, chuẩn, độc!
Anh mở to mắt nhìn nó với vẻ bàng hoàng.
Nhanh quá!
Roẹt!
Một âm thanh phát ra.
Cảm giác đau nhói tức khắc truyền đến từ bả vai!
Ôi!
Trương Minh Vũ hít một ngụm khí lạnh, liên tục lùi bước chân!
Nhưng anh bị ngã xuống đất.
Lâm Kiều Hân kinh hoàng thét: "Trương Minh Vũ!"
Thân thể mềm yếu của cô run lẩy bẩy.
Nước mắt rơi đầm đìa xuống má.
Long Tam và Long Thất đồng loạt dừng đánh nhau.
Hai người thấy cảnh này thì đanh mặt.
Trương Minh Vũ che vai, nghiến răng chịu đựng cảm giác đau đớn.
Anh mất thế rồi, không ổn!
Tiểu Trạch đứng lên, biểu cảm vẫn lạnh lùng như cũ.
Chốc lát sau, tiếng bước chân nặng trịch vang lên!
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Anh quay đầu nhìn sang, thấy người đàn ông lại chạy như bay đến!
Trương Minh Vũ mím môi, đứng dậy một cách khó khăn.
Bốp bốp!
Hai cú đấm nối tiếp nhau nhưng anh may mắn tránh thoát.
Tuy nhiên, cánh tay trái của anh đã bị thương, tạm thời không thể dùng nhiều lực nữa!
Cuộc chiến vẫn tiếp tục, tiếng vút vút lại truyền đến!
Tiểu Trạch gia nhập trận chiến!
Trương Minh Vũ vốn đã hoảng loạn lắm rồi, giờ thì hết đường chống cự!
Bốp bốp!
Chẳng mấy chốc, người anh chịu thêm hai phát đấm nữa!
Trương Minh Vũ ngã nhào ra sau.
Đau chết đi được!
Tiểu Trạch và người đàn ông nhìn nhau rồi đồng loạt đuổi theo!
Cả hai bay lên đá!
Trương Minh Vũ gắng gượng đỡ đòn bằng tay phải.
Ầm!
Một lực lớn dội thẳng tới!
Trương Minh Vũ bị đánh bay, va sầm vào tường.
Uỳnh!
Cơn đau nhức nhối bao trùm toàn bộ phần lưng của anh.
Toàn thân trở nên nôn nao.
Tiểu Trạch giơ bàn tay trắng nõn lên, lấy ra một chiếc phi tiêu bạc khác.
Đồng tử Trương Minh Vũ co rút.
Ngay sau đó, cô ả lấy đà phóng phi tiêu!
Một tia sáng lóe lên!
"Trương Minh Vũ!"
Lâm Kiều Hân kinh hoàng gào lên.
Cô hốt hoảng chạy đến bên Trương Minh Vũ.
Nhưng tốc độ chạy không theo kịp phi tiêu...
Cô chỉ biết mở to mắt nhìn hình ảnh trước mắt...
Lâm Kiều Hân cắn môi, nước mắt tuôn ra như suối.
Trong lòng Trương Minh Vũ cũng tuyệt vọng tột cùng.
Giữa giây phút ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người cường tráng xuất hiện.
Long Tam!
Anh ta vươn tay kéo Trương Minh Vũ về!
Keng!
Phi tiêu ghim vào tường!
Trương Minh Vũ tránh được một kích cực kỳ nguy hiểm!
Dạ Thập Nhị thình lình rít gào: "Tiếp tục! Đừng để chúng có thời gian nghỉ!"
Lãnh Tuấn Nam gật đầu đồng ý.
Ngay lập tức, bốn người cùng nhau phóng tới.
Nét mặt Long Tam và Long Thất trở nên nặng trĩu.
Trương Minh Vũ cố chịu đựng đau đớn.
Nhưng những người trong nhà họ Lâm... chẳng còn hi vọng gì nữa!
Lâm Kiều Hân siết chặt nắm tay, vẻ sốt ruột lộ rõ mồn một trong mắt.
Nhưng giờ đây cô chẳng thể giúp được gì cả!
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.
Thật sự... không còn cách nào sao?
Dạ Thập Nhị cùng với ba người kia nhào tới cùng một lúc.
Long Tam và Long Thất đứng chắn trước mặt Trương Minh Vũ.
Nhưng anh biết phe mình đã thua rồi!
Sự hiện diện của Dạ Thập Nhị đã làm toàn cục bị đảo lộn!
Lãnh Tuấn Nam gầm lớn: "Đi chết đi!"
Nói xong, gã vung cú đấm xuống!
Long Tam và Long Thất cảnh giác phòng thủ.
Vốn dĩ bọn họ có thể bỏ chạy.
Nhưng nếu vậy thì nhà họ Lâm sẽ tiêu đời!
Đám người họ Lâm đắm chìm trong tuyệt vọng không lối thoát.
Móng tay Trương Minh Vũ cấu chặt vào lòng bàn tay.
Nhưng bây giờ anh còn không đủ sức để đứng lên...
Hết rồi.
Khoảnh khắc đó, một giọng nói bỗng nhiên vang lên: "Dạ Thập Nhị, cuối cùng cũng tìm được mày!"
Hả?
Câu nói ấy vừa cất lên thì tất cả mọi người sững sờ.
Trương Minh Vũ mở choàng mắt.
Giọng này là của... chị hai?
Trong chốc lát, mấy bóng đen chạy tới!
Bọn họ lao thẳng tới chỗ Dạ Thập Nhị.
Đây là...
Ai nấy cũng đều ngẩn người.
Dạ Thập Nhị nhíu mày, không thể không đổi hướng.
Rất nhanh, mấy bóng đen chiến đấu với ông ta.
Long Tam và Long Thất quay sang nhìn nhau.
Sau đó hai người cũng tiến lên.
Long Tam đấu với Lãnh Tuấn Nam.
Long Thất thì đối phó với Tiểu Trạch và người đàn ông nọ.
Phía Dạ Thập Nhị khó phân thắng bại, nhưng còn Lãnh Tuấn Nam thì bị dồn ép vào chân tường!
Gã đã đánh nhau một lúc lâu, hoàn toàn không phải đối thủ của Long Tam!
Rầm!
Sau mười mấy hiệp, Lãnh Tuấn Nam lãnh một cú vào ngực!
Gã bị đánh bay ra xa.
Phụt!
Lãnh Tuấn Nam phun một ngụm máu ra ngoài, vô cùng đau đớn!
Long Tam lập tức quay qua giúp đỡ Long Thất mà không chút ngần ngại.
Một lúc sau, Tiểu Trạch và người đàn ông nọ cũng thua.
Bị đánh gục bởi một cú đấm!
Hít!
Tiếng hít thở sâu vang lên.
Tất cả mọi người trong nhà họ Lâm đều ngây ra như phỗng.
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân cũng đầy vẻ hoang mang.
Lại là người ở đâu đến giúp đỡ đây?
Dạ Thập Nhị thấy vậy thì ánh mắt trở nên lạnh căm.
Nhưng... chẳng thể cứu vãn tình hình được nữa!
Gã giậm xuống đất, rút lui khỏi vòng chiến.
Mấy tên đàn ông cao to cũng hốt hoảng chạy ra ngoài cửa.
Sau khi lấy lại tinh thần, Trương Minh Vũ phát hiện một người đàn ông và một cô gái đang đứng ở cửa.
Hạ Hâm Điềm, Vương Hạo!
Trương Minh Vũ che ngực, nhìn họ với ánh mắt mừng rơn.
May quá, chị hai tới rồi!
Nếu không thì họ đã...
Ực!
Người trong nhà họ Lâm gian nan nuốt nước miếng.
Họ... được cứu rồi ư?
Dạ Thập Nhị nhăn mặt, tỏ vẻ khó chịu: "Vương Hạo! Sao mày lại ở đây?"
Nhóm ba người Lãnh Tuấn Nam chật vật đứng dậy.
Sắc mặt cả ba đều âm trầm.
Trương Minh Vũ nghe vậy thì ngạc nhiên.
Dạ Thập Nhị biết Vương Hạo sao?
Vương Hạo cười lạnh, đáp: "Đương nhiên là để tìm mày rồi".
"Sao tao có thể tha cho kẻ dám đánh anh em tao chứ?"
Vừa nghe thấy câu này, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Anh em?
Trương Minh Vũ ư?
Những người này... cũng do Trương Minh Vũ gọi tới ư?
Chương 437: Lâm Kiều Hân nổi giận!
Hạ Hâm Điềm nhìn Lãnh Tuấn Nam chằm chằm với đôi mắt xinh đẹp đầy căm tức.
Cơ thể mềm mại của cô ấy run bần bật vì phẫn nộ.
Bọn Thần Ẩn dám... làm Trương Minh Vũ bị thương!
Bờ vai chảy máu đầm đìa, cả khuôn mặt đầy đau đớn đó nữa...
Tất cả đều khiến trái tim cô ấy nhói đau.
Trương Minh Vũ vừa che một bên vai vừa cẩn thận quan sát.
Anh nhanh chóng hiểu ra tình hình hiện tại là thế nào.
Các chị của anh không thể nhúng tay vào chuyện của nhà họ Lâm.
Nên chị ấy đành bảo Vương Hạo đến đây làm lý do.
Haiz.
Trương Minh Vũ thầm thở dài một hơi.
Cuối cùng vẫn phải nhờ đến chị...
Mãi đến lúc này những người xung quanh mới lấy lại tinh thần.
Nét mặt nhóm ba người Lãnh Tuấn Nam trở nên âm trầm.
Dạ Thập Nhị nhíu mày, lạnh giọng quát: "Vương Hạo, mày đừng có lừa tao! Mày với cậu ta biết nhau?"
Vương Hạo nhếch môi cười khẩy, từ tốn đáp: "Tao và người anh em Trương Minh Vũ mới gặp mà như đã quen từ lâu, rồi sao?"
"Mà mày là cái thá gì mà dám lên tiếng ở đây?"
"Gọi Âu Dương Triết ra đây nói chuyện với tao!"
Cách nói năng của anh ta vô cùng khí thế.
Ánh mắt Trương Minh Vũ nhìn Vương Hạo vô cùng kinh ngạc.
Vương Hạo... ngang vai ngang vế với Âu Dương Triết thật à?
Bất ngờ thật!
Dạ Thập Nhị siết chặt quả đấm, một tia sáng sắc lạnh xẹt qua trong mắt.
Nhưng gã hiểu một điều rằng.
Chuyện hôm nay xem như bỏ ngỏ rồi!
Vương Hạo gầm lên: "Người đâu! Bắt lại hết cho tôi!"
Anh ta vừa nói xong thì một vài người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen xông vào.
Đôi mắt Dạ Thập Nhị trở nên nặng nề.
Vệ sĩ mạnh nhất nhà họ Vương!
Giây lát sau, Dạ Thập Nhị nghiến răng nghiến lợi ra lệnh: "Đi thôi, các cậu không đánh lại đám vệ sĩ của nhà họ Vương đâu!"
Lãnh Tuấn Nam nắm chặt quả đấm.
Trong mắt hắn đầy vẻ không cam tâm!
Nhưng hắn cũng không còn cách nào khác...
Đám người thuộc tổ chức Thần Ẩn đồng loạt giơ tay lên.
Phịch phịch!
Tiếng va đập vang vọng truyền đến.
Cả phòng khách chìm trong khói!
Vương Hạo trầm giọng quát: "Ra ngoài, đuổi theo cho tôi!"
Một loạt tiếng bước chân nặng nề truyền đến ngay sau đó.
Haiz.
Trương Minh Vũ lặng lẽ than thở.
Tâm trạng anh cực kỳ khó chịu.
Thật lâu sau làn khói ngập tràn cả phòng khách mới tản đi.
Đám người trong nhà họ Lâm vẫn ngồi co rúm trong góc với vẻ mặt đầy kinh hoàng.
Họ không biết hiện tại đã hoàn toàn an toàn hay chưa!
Hạ Hâm Điềm khẽ cắn răng.
Cô ấy tức giận đến mức hai mắt như sắp phun ra lửa.
Vành mắt cô ấy đỏ hoe sắp khóc.
Ánh mắt Vương Hạo thì chất đầy tâm sự.
Qua một lúc lâu, vài vệ sĩ quay trở lại.
"Thưa cậu, chúng tôi đã bắt được hai người thuộc Thần Ẩn!"
Một tên vệ sĩ nói với giọng cung kính.
Một tia ngạc nhiên hiện lên trong mắt Trương Minh Vũ.
Vệ sĩ nhà họ Vương đúng là không đơn giản!
Vương Hạo thản nhiên nói: "Giao cho họ xử lý đi".
Dứt lời, anh ta giơ tay chỉ vào Trương Minh Vũ.
Hạ Hâm Điềm rít lên: "Lôi đi!"
Giọng nói của cô ấy phẫn nộ thấy rõ.
Đến Vương Hạo cũng giật mình khi nghe thấy tiếng thét của Hạ Hâm Điềm.
Nhưng rồi anh ta cũng chẳng biết nói gì, chỉ im lặng phất tay.
Vệ sĩ áp tải người của Thần Ẩn rời đi.
Hạ Hâm Điềm liếc nhìn Trương Minh Vũ thật chăm chú rồi xoay người, hối hả ra ngoài.
Trương Minh Vũ biết.
Nhất định là Hạ Hâm Điềm sẽ đi...
Hây dà.
Trương Minh Vũ chỉ biết thở dài trong buồn bã.
Vương Hạo lưỡng lự một lúc nhưng rồi cũng đuổi theo Hạ Hâm Điềm.
Tất cả mọi người đều đã đi.
Bầu không khí yên tĩnh trở lại.
Lâm Kiều Hân vội vàng chạy tới với đôi mắt ngấn lệ. Cô hỏi: "Trương Minh Vũ, anh sao rồi?"
Sau đó cô ngồi xổm bên cạnh Trương Minh Vũ.
Trong đôi mắt bồ câu đầy sốt ruột.
Trương Minh Vũ cười một cách khó khăn: "Không sao hết, chỉ bị thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại".
Lâm Kiều Hân cắn môi sắp chảy máu, thúc giục: "Đi thôi, chúng ta đi bệnh viện!"
Dứt lời, cô đỡ Trương Minh Vũ lên.
Một giọt nước mắt bỗng rơi xuống má cô.
Ui da!
Trương Minh Vũ bỗng hít một hơi sâu.
Lâm Kiều Hân giật cả mình, lo lắng nhìn anh.
Trương Minh Vũ mỉm cười an ủi: "Không sao đâu, thật sự không sao mà. Lát nữa về nghỉ ngơi là ổn thôi".
Lâm Kiều Hân siết chặt tay.
Lòng cô đau đớn như đứt từng khúc ruột.
Nét mặt của Long Tam và Long Tam cũng vô cùng nặng nề.
Lâm Kiều Hân hỏi lại: "Anh không đi bệnh viện thật sao?"
Trương Minh Vũ gượng cười: "Không cần, không sao thật mà".
Lâm Kiều Hân im lặng gật đầu.
Lát sau, cô đứng dậy rồi liếc nhìn những người xung quanh bằng ánh mắt sắc như dao.
Đám người nhà họ Lâm căng cứng người.
Họ không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Qua một lúc, Lâm Kiều Hân cất giọng quát: "Mẹ! Mẹ còn nấp nữa à!"
Tâm trạng cô uất nghẹn đến mức không nói nên lời.
Tất cả là do Lý Phượng Cầm, không thì sao Trương Minh Vũ có thể...
Lý Phượng Cầm bối rối đi ra, cười giả lả: "Cái đó... Kiều Hân à, đang ở nơi đông người, con la hét cái gì thế".
Lâm Kiều Hân nghiến răng, lạnh giọng chất vấn: "La hét cái gì?"
"Tại mẹ, tại mấy lão già cố chấp này nên Trương Minh Vũ mới ra nông nỗi này!"
Mấy lão già cố chấp?
Bọn Lâm Quốc Long nghe vậy đều tỏ ra khó chịu.
Lý Phượng Cầm kéo cô lại, thì thầm: "Kiều Hân, con nói cái gì vậy hả!"
Đám người Lâm Quốc Long trừng mắt nhìn hai người.
Lâm Kiều Hân bật cười.
Ngay sau đó, cô trầm giọng đáp: "Nếu mẹ không phải mẹ con thì dù thế nào đi chăng nữa, hôm nay bọn con cũng không quay lại đâu!"
Lý Phượng Cầm mấp máy môi, hoàn toàn đuối lý.
Trương Minh Vũ gắng gượng nói chuyện: "Thôi, Kiều Hân, mình về thôi".
Đau chết đi được!
Vả lại nơi này cũng không còn an toàn nữa.
Lâm Kiều Hân hít sâu một hơi.
Chẳng dễ gì cô mới ghìm được lửa giận trong lòng xuống.
Chốc lát sau, Lâm Kiều Hân lạnh lùng lên tiếng: "Mấy người còn ngồi đó nữa à?"
Đám người trong nhà họ Lâm tròn mắt nhìn nhau.
Tất cả bọn họ đều sững sờ.
Lâm Quốc Long đứng dậy, nói nhỏ: "Bọn chúng đi rồi, không còn nguy hiểm gì nữa".
"Mấy cô cậu đi đi, ngày mai... bọn tôi qua sau".
Mặt Lâm Kiều Hân lạnh như tiền, cô bực bội hỏi: "Tôi phải cầu xin mấy người mới chịu đi?"
"Nói cho mấy người biết, đây là cơ hội cuối cùng cho mấy người!"
"Đi thì đi ngay bây giờ cho tôi!"
"Còn không chịu đi thì mấy người sống chết thế nào cũng không dính dáng gì tới chúng tôi nữa!"
Lâm Quốc Long giận tím mặt, ông ta sừng sộ thét: "Lâm Kiều Hân! Cô có biết cô đang nói chuyện với ai không!"
Lý Phượng Cầm sững người ra.
Những người họ Lâm cũng không ngờ tới.
Lâm Kiều Hân cười khẩy, chế giễu: "Nói chuyện với ai?"
"Trương Minh Vũ đã cứu nhà họ Lâm mấy lần? Còn ông thì làm được gì cho nhà họ Lâm?"
"Ông là ai mà dám thở ra câu đó?"
"Tôi thấy không đáng giùm cho Trương Minh Vũ luôn đây này!"
"Sao anh ấy có thể dùng hết tâm huyết để bảo vệ đám ngu xuẩn các người chứ?"
Ngu xuẩn?
Lâm Quốc Long tức đến nỗi thở hồng hộc.
Đám người Lâm Tuấn Minh và Lâm Quốc Phong cũng nhăn mặt.
Bà hai chống nạnh, phẫn nộ quát: "Lâm Kiều Hân! Cô thật là quá đáng! Ở đây đều là người lớn, cô học ở đâu ra cách nói năng đó đấy?"
"Trương Minh Vũ bị thương là do cậu ta tự chuốc lấy! Chúng tôi có kêu cậu ta làm vậy đâu?"
Ha!
Lâm Kiều Hân nhếch môi trào phúng, chậm rãi nói: "Được, được lắm!"
"Đã vậy thì tôi không còn gì để nói nữa!"
"Mong mấy người đừng bao giờ cầu xin Trương Minh Vũ bất cứ điều gì nữa!"
"Chết cũng chưa hết tội!"
Nói xong, cô quay lưng lại với bọn họ và đỡ Trương Minh Vũ dậy.
"Cô..."
Bà hai tức sôi máu.
Lâm Kiều Hân đỡ Trương Minh Vũ tiến ra cửa biệt thự.
Anh lặng lẽ nhìn cô ra hiệu.
Mặc dù anh đang tức chết đi được.
Nhưng nhiệm vụ vẫn còn đó...
Lâm Kiều Hân siết chặt nắm đấm.
Cuối cùng, cô dừng bước, lạnh lùng ra lệnh: "Người nhà họ Lâm, ai muốn sống thì ra ngoài hết cho tôi!"
Ơ?
Đám người họ Lâm vừa nghe thấy câu này thì tim giật thót.
Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau.
Trong đầu họ bỗng hiện lên hình ảnh vừa rồi...
Sau đó, một người đứng dậy đi ra ngoài.
Hai nhà Lâm Quốc Long và Lâm Quốc Phong đứng chung một chỗ, cả hai bên đều nhíu mày.
Đã có người làm đầu tàu.
Chẳng mấy chốc những người trong phòng khách cũng lũ lượt kéo nhau rời khỏi biệt thự.
Cảnh tượng này làm Lâm Quốc Long tức tối vô cùng.
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Hầu hết đều đã đi rồi.
Còn lại mấy người ở đây thì chẳng ảnh hưởng nhiệm vụ mấy.
Chương 438: Quỳ xuống cầu xin?
Người trong nhà họ Lâm lần lượt rời đi.
Sắc mặt Lâm Quốc Long sa sầm hẳn.
Lâm Tuấn Minh gào rống: "Đồ ăn cháo đá bát! Mấy người đã đi rồi thì đừng bao giờ nghĩ tới chuyện quay lại!"
Sao Trương Minh Vũ cứ cướp hết mọi sự chú ý về mình vậy chứ!
Mấy người trong nhà họ Lâm tần ngần dừng bước.
Lâm Kiều Hân hờ hững nói: "Còn một phút cuối cùng!"
Câu nói này làm ai nấy đều giật thót.
Tính mạng quan trọng hơn!
Mấu chốt là ông cụ Lâm cũng đi rồi!
Thế rồi bọn họ lại cất bước.
Ra khỏi biệt thự!
Lâm Tuấn Khải cuộn chặt tay lại, một tia lạnh lùng xẹt qua trong mắt.
Lâm Quốc Long cũng vô cùng giận dữ.
Chẳng mấy chốc đã hết một phút.
Bầu không khí im phăng phắc.
Những ai muốn đi đều đã ra ngoài, những kẻ ở lại đều là người thân cận với Lâm Quốc Long và Lâm Quốc Phong.
Lâm Kiều Hân nghiến răng nghiến lợi.
Đáng ra Trương Minh Vũ không nên nhận lại những điều thế này!
Một lát sau, cô nói với giọng lạnh như băng: "Mong mấy người đừng hối hận, muốn nhờ cậy gì chúng tôi nữa thì lo mà cầu xin Trương Minh Vũ đi!"
Bà hai đanh đá quát: "Ban ngày ban mặt, cô mơ tưởng gì đấy? Bọn tôi cầu xin cậu ta? Điên à?"
Những người còn lại cũng tỏ ra trào phúng.
Đúng là não cá vàng!
Lâm Kiều Hân khịt mũi khinh thường.
Không muốn ở lại lâu thêm nữa, cô đỡ Trương Minh Vũ đi ra ngoài.
Anh nhấc từng bước một cách khó khăn.
May thay chỉ đau thôi chứ không có triệu chứng gì khác.
Hai người nhanh chóng ra ngoài.
Long Tam và Long Thất lái xe.
Đám người nhà họ Lâm đã ra ngoài đều đậu trước cổng đại viện.
Chờ tất cả cùng xuất phát.
Thật lâu sau, Lâm Kiều Hân đỡ Trương Minh Vũ đến cổng ra vào.
Hai người vừa định lên xe.
Một tiếng hét ầm ĩ đầy chối tai thình lình vọng lại từ đằng sau: "Trương Minh Vũ! Trương Minh Vũ! Cứu với Trương Minh Vũ!"
Mọi người nhìn về hướng giọng nói phát ra.
Một đám người đang loạng choạng chạy tới từ phía sau!
Người vừa la lên là bà hai!
Lâm Kiều Hân hơi nhíu mày.
Trương Minh Vũ cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một đám người ba chân bốn cẳng chạy tới.
Vẻ mặt của ai cũng đều sợ hãi.
Bà hai kinh hoàng la toáng: "Trương Minh Vũ! Bọn Thần Ẩn lại tới rồi! Đánh bọn chúng đi... nhanh lên!"
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Lại tới nữa à?
Nét mặt Lâm Kiều Hân trở nên lạnh lùng, cô gằn giọng: "Vừa rồi đã cho mấy người cơ hội rồi. Đừng có mơ!"
"Muốn đánh thì tự đi mà đánh!"
Nói xong, cô quay mặt đi: "Trương Minh Vũ, ta đi thôi!"
Cô mở cửa lên xe.
Bà hai ngây ngốc, nói với vẻ bàng hoàng: "Kiều Hân... Kiều Hân! Chúng ta là người nhà với nhau mà!"
Lâm Quốc Long cũng tỏ ra sợ sệt: "Đúng đấy! Lẽ nào mấy người trơ mắt nhìn bọn tôi bị người ta bắt đi sao!"
Lâm Kiều Hân lạnh lùng bác lại: "Liên quan gì đến bọn tôi?"
Cô thấy không đáng cho Trương Minh Vũ quá!
Đám người Lâm Tuấn Minh và Lâm Quốc Long đều đứng sững như trời trồng.
Người nào người nấy hốt hoảng ra mặt.
Lâm Quốc Long vội vàng nói: "Kiều Hân à! Đến lúc này rồi mà cháu vẫn ngang bướng như thế là sao!"
Lâm Kiều Hân đanh mặt đáp: "Tôi ngang bướng?"
"Được thôi, cho các ông một cơ hội!"
"Muốn Trương Minh Vũ cứu các ông à? Đơn giản thôi".
Vừa nghe thấy câu này, Lâm Quốc Long và những người khác lập tức hào hứng.
Ban nãy họ sĩ diện hão nên không chịu đi theo.
Còn giờ thì...
Lâm Kiều Hân cười khẩy, đưa ra yêu cầu: "Quỳ xuống, cầu xin Trương Minh Vũ đi!"
Gì cơ?
Câu nói này của cô làm bọn người Lâm Quốc Long tái mặt.
Trương Minh Vũ cũng lộ vẻ hoang mang.
Bảo Lâm Quốc Long và Lâm Quốc Phong quỳ ư?
Anh có nghe nhầm không...
Nhưng điều này cũng làm Trương Minh Vũ hiểu rằng Lâm Kiều Hân tức giận lắm rồi.
Cô đang giúp anh trút giận ư?
Bà hai tức run người: "Cô... cô nói cái gì? Cô bảo chúng tôi quỳ xuống?"
Lâm Kiều Hân nói với giọng đanh thép: "Lên xe, đi thôi!"
Dứt lời, cô mau chóng đỡ Trương Minh Vũ ngồi lên hàng ghế đằng sau.
Đám người Lâm Quốc Long đờ người ra.
Mấy đứa này... đi rồi?
Nhưng người của Thần Ẩn vẫn còn đứng ở cổng biệt thự kia kìa!
Bọn họ hốt hoảng quay đầu lại nhìn.
Đám người kia không đuổi theo nhưng... họ trở về bằng cách nào?
Những người khác lũ lượt lên xe.
Giờ thì đám người Lâm Quốc Long chết điếng luôn rồi.
Rầm!
Một làn gió mạnh thổi qua.
Cây đại thụ lắc lư dữ dội làm phát ra tiếng kêu đầy rùng mình.
Lâm Quốc Long và những người khác sợ hãi đến mức run bần bật.
Làm sao bây giờ?
Do dự thêm nữa... là Lâm Kiều Hân đi mất rồi!
Cuối cùng, bà hai quỳ xuống, nói: "Kiều Hân! Bác quỳ đây... bác quỳ rồi đây! Làm ơn cứu bác!"
Trời đất!
Những người trong nhà họ Lâm đang đứng xung quanh đều hít sâu một hơi.
Thế này là...
Vẻ bất ngờ hiện lên trong mắt Trương Minh Vũ.
Người la hét inh ỏi nhiều nhất.
Lại là người quỳ nhanh nhất?
Lâm Kiều Hân hờ hững bảo: "Được, bác có thể lên xe rồi".
"Bác lên ngay... bác lên ngay!"
Bà hai kích động đứng dậy rồi chạy nhào về phía chiếc xe.
Lâm Quốc Long và những người khác lại một phen sững sờ.
Lâm Kiều Hân không thèm cho họ lấy một cái liếc mắt nào.
Phịch!
Lại một tiếng động lớn vang lên.
Đám người Lâm Quốc Phong lại giật bắn.
Lâm Quốc Long cắn chặt răng, cuối cùng vẫn quyết định quỳ!
Ai nấy trong nhà họ Lâm đều đờ người ra.
Trong lòng Trương Minh Vũ cũng thấy kì lạ.
Lâm Quốc Long lắp bắp nói: "Làm ơn cứu chúng tôi... Làm ơn cứu chúng tôi với..."
Ông ta vừa nói xong thì một trận gió lớn lại ập đến.
Bịch! Bịch!
Lâm Tuấn Minh, bà cả và những người còn lại hối hả quỳ hai gối xuống đất!
Họ cực kỳ không cam tâm.
Nhưng...
Tính mạng quan trọng hơn!
Chỉ còn lại một mình Lâm Quốc Phong đang đứng!
Ai nấy cũng chết trân!
Một mình Trương Minh Vũ thôi mà có thể...
Khiến cho tất cả những người có vai vế quan trọng trong nhà họ Lâm quỳ?
Cậu ta... có còn là đứa vô dụng đó không?
Mọi người tròn mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ hoảng hốt trong mắt đối phương.
Nhưng nói gì thì nói, đám người Lâm Quốc Long vẫn đáng trách!
Trương Minh Vũ thản nhiên lên tiếng: "Bác cả đừng quỳ".
Dù sao chăng nữa vẫn phải để lại chút mặt mũi cho người ta.
Đằng nào Lâm Quốc Phong cũng là chủ nhân tương lai của nhà họ Lâm, đây là điều chắc chắn.
Nét mặt Lâm Quốc Phong đầy phức tạp.
Thật lâu sau, Trương Minh Vũ tiếp tục nói: "Long Tam, các anh đi xem sao".
Lẽ ra họ không cần phải quay lại.
Long Tam và Long Thất gật đầu rồi tiến về biệt thự chính.
Lâm Kiều Hân nói với giọng hờ hững: "Mấy người lên xe luôn đi".
Bọn Lâm Quốc Long đứng dậy với khuôn mặt âm trầm.
Nhưng dù gì cũng được cứu rồi!
So với tính mạng thì sĩ diện có là gì?
Không bao lâu sau, tất cả mọi người đều đã yên vị trên xe.
Bọn họ yên lặng chờ đợi.
Chẳng mấy chốc tiếng bước chân truyền đến.
Long Tam và Long Thất trở lại.
Mọi người nhìn theo hướng âm thanh phát ra.
Họ giật mình nhận ra hai người này mỗi người đều đang kéo một... cái xác?
Ơ?
Ai nấy đều đờ người ra.
Sao giết nhanh thế?
Đám người Lâm Quốc Long chau mày.
Chính là hai người lúc nãy!
Bịch bịch!
Long Tam và Long Thất vung tay ném.
Hai thi thể rơi thẳng xuống đất.
Hít!
Tiếng hít sâu một hơi bỗng vang lên.
Mặt của hai người này bung bét máu!
Cánh tay và phần đùi bị bẻ cong thành các góc độ không thể nào tưởng tượng nổi!
Chết rất bi thảm!
Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: "Đây là... hai người đánh mà ra đấy à?"
Long Tam cất giọng nói ồm ồm: "Không phải, lúc chúng tôi đến hai người này đã chết sẵn rồi".
Sao cơ?
Vừa nghe thấy câu này, ai nấy cũng đều nghệt mặt.
Chết rồi ư?
Long Thất cũng lên tiếng: “Hai người này chắc là hai người mới bị cô… mới bị cô gái đó mang đi”.
Vậy là…
Bấy giờ mọi người mới tỉnh ngộ.
Hạ Hâm Điềm có đưa hai người theo mà!
Lâm Quốc Long và những người khác sững sờ.
Bọn họ... bị hai kẻ đã chết... dọa sợ đến mức quỳ trước mặt người khác?
Ngay sau đó, sắc mặt đám người Lâm Quốc Long đen như than.
Trương Minh Vũ thấy cảm động vô cùng.
Anh biết chứ.
Chắc chắn Hạ Hâm Điềm làm vậy là để giúp anh trút giận.
Sau đó cô ấy cố ý dùng hai cái xác này để hù bọn Lâm Quốc Long...
Trương Minh Vũ cảm thấy thật ấm lòng, hệt như có một dòng suối ấm chảy qua trong tim.
Chị hai...
Chương 439: Quần áo?
Ngay sau đó, Trương Minh Vũ nhếch môi cười.
Có người giúp thì đương nhiên là quá tốt rồi.
Nhưng không hiểu sao trong lòng anh vẫn thấy lo lắng lạ thường...
Lâm Kiều Hân thản nhiên nói: "Vậy thì đi thôi".
Nói xong, cô lập tức lên xe.
Ầm!
Cửa xe đóng lại.
Lâm Tuấn Minh siết chặt nắm đấm, người run bần bật.
Bà hai và những người khác cũng vô cùng căm tức.
Mất mặt chết đi được!
Sao bọn họ có thể bị hai kẻ đã chết... hù đến mức quỳ xuống trước mặt Trương Minh Vũ chứ!
Quả là...
Mấy người tròn mắt nhìn nhau.
Cuối cùng vẫn không ai nói được gì.
Quỳ thì đã quỳ.
Muốn đổi ý cũng không kịp.
Hơn nữa, chuyện vừa rồi làm họ sợ quá nên họ không dám nán lại đây lâu hơn nữa.
Rất nhanh, tất cả mọi người đều lên xe.
Đoàn xe xuất phát.
Không lâu sau, xe dừng trước cổng dãy biệt thự.
Những người trong nhà họ Lâm lặng lẽ quan sát trong nghi vấn.
Lâm Kiều Hân đỡ Trương Minh Vũ xuống xe.
Anh vừa đi vừa nghiến răng.
Đau lắm!
Mấu chốt là chiếc phi tiêu bạc còn găm sâu vào người anh!
Trương Minh Vũ phải bước từng bước một cách khó khăn!
Thật lâu sau anh mới đi đến biệt thự chính.
Long Tam và Long Thất đã đi đâu mất.
Lâm Kiều Hân đỡ Trương Minh Vũ lại gần cửa biệt thự.
Lâm Tuấn Minh thấy vậy lại căm tức siết chặt tay lại.
Anh ta chỉ biết im lặng trong bất lực.
Bà hai nhíu mày hỏi: "Các cháu đi rồi thì bọn bác đi đâu?"
Lâm Kiều Hân chỉ vào một hướng và đáp: "Chỗ biệt thự tắt đèn ở bên kia, bác thích chọn cái nào cũng được".
Cô nói câu ấy rồi mở cửa vào trong.
Những người trong nhà họ Lâm rướn đầu nhìn về phía đó.
Sau khi nhìn thấy nơi đó, ai nấy cũng sững người.
Đó mà là chỗ cho người ở sao?
Đám người Lâm Quốc Long trố mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ tức giận trong mắt đối phương.
Nhưng đám giúp việc trong nhà họ Lâm đã di chuyển về phía đó rồi...
Cuối cùng, họ đành tức tối đi theo.
Trong biệt thự.
Trương Minh Vũ ngồi trên ghế sofa, anh đau đến mức đầu đổ đầy mồ hôi.
Lâm Kiều Hân ngồi xổm trước người anh, môi hơi mím. Cô lo lắng hỏi: "Tôi... phải giúp anh thế nào?"
Đôi tay cô đặt phía trước đầy bối rối vì không biết nên làm gì.
Trương Minh Vũ gượng cười: "Đừng lo, không sao đâu, cô... giúp tôi rút cái này ra đi".
Lâm Kiều Hân đờ người ra.
Rút ra ư?
Anh đang đùa cô sao?
Lâm Kiều Hân méo mặt như sắp khóc, hỏi: "Không còn cách nào khác ư?"
Trương Minh Vũ chán nản trừng mắt nhìn cô, đáp: "Đành vậy thôi. Cô tìm thứ gì đó để cầm máu đi, rồi rút nó ra".
"Rút càng sớm càng tốt".
Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân đầy vẻ không đành lòng.
Nhưng rồi cô đành đứng dậy.
Chẳng mấy chốc cô đã tìm được mấy thứ như băng y tế và mang đến.
Trương Minh Vũ đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Càng ngày càng đau!
Lâm Kiều Hân ngập ngừng nói: "Tôi... tôi rút ra nhé..."
Cô hoảng đến nỗi tay run bần bật.
Trương Minh Vũ khẽ cười: "Rút đi, đừng sợ!"
Lâm Kiều Hân hít sâu một hơi.
Thế rồi, cô từ từ đưa tay chạm vào phi tiêu bạc.
Cô nắm lấy nó.
Trương Minh Vũ cắn chặt răng, hít một hơi sâu và nín thở để chuẩn bị tinh thần chịu đựng cơn đau sắp đến.
Nhưng anh chờ cả buổi vẫn không thấy có động tĩnh gì.
Một lúc sau, Trương Minh Vũ không nhịn nổi nữa.
Phù...
Ngay lúc anh thở ra, một tia kiên định lóe lên trong đôi mắt bồ câu của Lâm Kiều Hân.
Cô bỗng giật ra!
Rẹt!
"Shh! Á!"
Trương Minh Vũ vừa hít thở vừa la toáng lên.
Cái đau nhói đáng sợ ấy...
Lâm Kiều Hân giật mình, sợ sệt hỏi: "Anh... Anh không sao chứ?"
Cô lúng túng không biết đặt tay ở đâu.
Trương Minh Vũ đau đến độ nghiến răng ken két.
Khi anh chuẩn bị sẵn sàng rồi thì Lâm Kiều Hân cứ lưỡng lự không rút.
Tới lúc anh thả lỏng thì...
Đau đến tê người luôn.
Lâm Kiều Hân ngồi xổm bên cạnh anh, bối rối không biết làm gì.
Mãi một lúc lâu sau Trương Minh Vũ mới thấy cảm giác đau đớn kinh khủng kia dịu xuống.
Ngực anh thấm đẫm máu.
Hộc hộc!
Trương Minh Vũ thở hổn hển.
"A!"
Lâm Kiều Hân hoảng sợ hét lên.
Nhiều máu quá...
Trương Minh Vũ nói một cách khó khăn: "Cô... cầm máu cho tôi đi..."
Đau quá!
Lâm Kiều Hân hốt hoảng cầm băng y tế lên.
Nhưng anh còn mặc áo vướng víu quá.
Cô vội vàng nói: "Tôi cởi áo cho, anh... phối hợp chút nhé..."
Gì cơ?
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Sau đó anh từ từ giơ hai tay lên.
Đau chết đi được!
Lâm Kiều Hân mau chóng đi tới rồi chậm rãi kéo vạt áo của Trương Minh Vũ lên.
Cơ thể cường tráng với từng thớ cơ bắp săn chắc đập vào mắt cô.
Lâm Kiều Hân đỏ mặt.
Tiếp tục kéo lên trên là máu tươi giàn giụa.
Cô mím môi, cởi áo anh ra thật nhanh.
Ánh mắt cô đầy thương tiếc.
Không lâu sau, Trương Minh Vũ đã được Lâm Kiều Hân cởi áo xong.
Anh tựa lưng vào sofa.
Lâm Kiều Hân dùng bông vải lau máu cho anh, mỗi một động tác đều cực kỳ cẩn thận.
Trương Minh Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua.
Sự cảm động từ đâu đó nhen nhóm trong lòng.
Hình như đây là lần đầu tiên anh thấy Lâm Kiều Hân nghiêm túc như thế.
Trương Minh Vũ nở nụ cười lúc nào không hay.
Thậm chí anh còn quên mất cái đau nhức nhối trên vai.
Qua một lúc, Lâm Kiều Hân đã băng bó vết thương cho anh xong.
Khuôn mặt sắc sảo ngẩng lên, cô lo lắng hỏi: "Anh còn đau không..."
Nhưng Lâm Kiều Hân chưa kịp nói xong thì đã thấy nụ cười say lòng người của Trương Minh Vũ.
Và cả ánh nhìn đầy dịu dàng ấy nữa.
Lâm Kiều Hân ngây ra.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí bỗng có gì đó kỳ lạ.
Khụ khụ!
Trương Minh Vũ lúng túng ho một tiếng.
Lâm Kiều Hân đỏ mặt hỏi: "Anh... còn đau à?"
Trương Minh Vũ cười xởi lởi: "Khá hơn rồi".
Lâm Kiều Hân gật đầu, không nói gì.
Rồi cô cúi đầu.
Hai người đều chìm vào im lặng.
Bầu không khí trong phòng lại ám muội lạ thường...
Một lúc lâu sau, Lâm Kiều Hân đứng dậy bảo: "Tôi... để tôi đỡ anh về phòng".
Giờ đã muộn lắm rồi, cả hai đều mệt mỏi.
Trương Minh Vũ cười gật đầu.
Lâm Kiều Hân tiến về phía anh.
Rồi cô đưa tay ra đỡ anh đứng dậy.
Trương Minh Vũ kìm lòng không đậu nhoẻn miệng cười.
Anh bỗng thấy ấm áp quá.
Trương Minh Vũ được Lâm Kiều Hân từ từ đỡ lên tầng hai.
Hai người vào phòng ngủ.
Lâm Kiều Hân đỡ anh lên giường.
Trương Minh Vũ nằm ngay ngắn.
Khuôn mặt Lâm Kiều Hân vẫn đỏ rực như trái cà chua.
Trương Minh Vũ thấy có gì đó sai sai.
Từ trước đến giờ Lâm Kiều Hân luôn như nữ hoàng băng giá mà, sao hôm nay trông thẹn thùng thế nhỉ?
Chốc lát sau, Lâm Kiều Hân từ từ hỏi: "Anh... cần gì nữa không?"
Ơ?
Trương Minh Vũ ngạc nhiên.
À...
Anh lúng túng trả lời: "Không cần gì nữa, cô cũng mau đi nghỉ ngơi đi".
Lâm Kiều Hân yên lặng gật đầu.
Cô liếc nhìn chỗ vết thương được băng bó kín kẽ rồi mới đi.
Lâm Kiều Hân ra ngoài.
Trương Minh Vũ tựa vào đầu giường, khóe miệng lại nhoẻn lên.
Anh vui quá.
Hôm nay Lâm Kiều Hân đã làm rất nhiều điều.
Cô đã vì anh mà chống đối tất cả những người trong nhà họ Lâm.
Trương Minh Vũ ngồi nằm một lúc rồi chậm rãi đắp chăn.
Nụ cười vẫn không sao kìm chế lại được.
Nhưng không lâu sau, Trương Minh Vũ bỗng mở choàng mắt.
Đúng rồi, chị hai!
Nãy giờ chỉ nghĩ đến Lâm Kiều Hân, chị hai còn ở trong biệt thự mà!
Chao ôi!
Trương Minh Vũ ngồi dậy, lòng đầy sốt ruột.
Nhưng giờ đã muộn rồi...
Không được, phải qua chỗ chị hai thôi!
Trương Minh Vũ đứng dậy rồi lê chân tiến về phía cửa.
Anh mở cửa ra.
"Anh đi đâu thế? Muốn gì nói với tôi là được mà?"
Giọng nói êm tai của Lâm Kiều Hân bỗng cất lên.
Trương Minh Vũ hoảng sợ giật thót.
Lâm Kiều Hân mới rửa mặt xong, cô đang chuẩn bị trở về phòng ngủ của mình.
Trương Minh Vũ lúng túng cười, trả lời: "À... Ha ha, không đi đâu cả... ngủ thôi ngủ thôi".
Nói xong, anh đóng cửa phòng ngay.
Hây dà.
Trương Minh Vũ âm thầm thở dài.
Anh ngồi trên giường, đắn đo nghĩ cách.
Đúng lúc đó, một âm thanh nhỏ xíu từ bên ngoài cửa sổ truyền đến.
Chương 440: Sự dịu dàng của chị hai
Ơ?
Tim Trương Minh Vũ giật thót.
Người của Thần Ẩn sao?
Nhìn theo hướng âm thanh phát ra, anh ngạc nhiên phát hiện nó xuất phát từ cửa sổ!
Trương Minh Vũ nhíu mày, người trở nên căng thẳng trong nháy mắt.
Anh đứng dậy, không phát ra tiếng động nào.
Dưới ánh đèn đường, anh thấp thoáng nhìn thấy một cái bóng đen đang đi lên...
Nhưng mà sao trông nó... xiêu xiêu vẹo vẹo thế nhỉ?
Cứ như do sợ sẽ bị ngã vậy.
Trương Minh Vũ ngẩn người nhìn bóng đen.
Điều đáng nói ở đây là... có một người cường tráng ở đằng sau bóng đen đó.
Hình như người này đang... giữ cái thang?
Trương Minh Vũ đực mặt.
Không bao lâu sau, cửa sổ được mở.
Một người bò vào.
Đúng, bò vào!
Trương Minh Vũ trợn mắt há hốc mồm nhìn hình ảnh trước mắt, thậm chí anh vẫn còn giữ tư thế phòng thủ.
Chẳng mấy chốc, một đôi chân thon thả, nuột nà đập vào mắt Trương Minh Vũ.
Là phụ nữ... cô ta vào rồi.
Trương Minh Vũ ngạc nhiên đến mức mở to mắt nhìn.
Người lẻn vào... là Hạ Hâm Điềm!
Chị hai?
Anh ngẩng đầu nhìn, thế mới biết người đang cầm cái thang ở dưới cửa sổ chính là Long Thất.
Đến bây giờ Trương Minh Vũ vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
Hạ Hâm Điềm bước đi thoăn thoắt về phía anh với khuôn mặt âm trầm.
Cô ấy nhìn vết thương chòng chọc.
Mặc dù nó đã được băng bó kĩ càng.
Nhưng máu vẫn thấm ra ngoài, trông vô cùng nhức nhối!
Trời ơi...
Hạ Hâm Điềm giơ bàn tay trắng nõn lên.
Lòng cô ấy đau như cắt.
Lúc này Trương Minh Vũ cũng hoàn hồn, anh cười trừ: "Chị... chị hai, chị tới rồi..."
"Em đang định đi tìm chị đây".
Dường như Hạ Hâm Điềm không nghe thấy Trương Minh Vũ vừa nói gì.
Đôi mắt long lanh của cô ấy vẫn cứ nhìn vào vết thương.
Bấy giờ Trương Minh Vũ cũng hiểu là chuyện gì, mau chóng che nó lại.
Hạ Hâm Điềm ngồi xổm ở mép giường.
Cô ấy từ từ vươn tay đến.
Trương Minh Vũ ngượng ngùng ngăn cản: "Em không sao đâu chị hai, chỉ bị thương nhẹ thôi..."
Giọng Hạ Hâm Điềm nhẹ bẫng: "Bỏ tay ra".
Trương Minh Vũ lưỡng lự cân nhắc.
Cuối cùng anh vẫn quyết định bỏ tay ra, trong lòng anh cứ thấy ngại thế nào.
Đầu ngón tay Hạ Hâm Điềm nhẹ nhàng vuốt ve xung quanh vết thương.
Chẳng từ ngữ gì có thể diễn tả sự đau đớn trong lòng cô ấy lúc này!
Trương Minh Vũ tựa vào đầu giường, cũng vô cùng đau lòng.
Môi anh cứ mấp máy như muốn nói điều gì ra, nhưng rồi chẳng thốt được một lời.
Căn phòng im lặng lạ thường.
Hạ Hâm Điềm vẫn cẩn thận quan sát vết thương.
Môi cô ấy hơi mím lại.
Đôi mắt bồ câu thì long lanh ánh nước.
Thật lâu sau, Hạ Hâm Điềm cúi người xuống.
Hả?
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Chị ấy muốn làm gì thế?
Giây lát sau, đôi môi mềm mại của Hạ Hâm Điềm chạm vào phần da bên cạnh vết thương.
Trời đất...
Trương Minh Vũ mở to hai mắt.
Hơi thở ấm áp của cô ấy phả vào làm da anh nhồn nhột.
Ừng ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn, anh chỉ biết ngồi đờ người ra đó.
Qua một lúc lâu Hạ Hâm Điềm mới ngẩng đầu.
Hai hàng lệ chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp.
Trương Minh Vũ hơi nắm tay lại.
Lòng anh xót xa không tả nổi!
Chị hai thế này là...
Thế rồi, Hạ Hâm Điềm mím môi, nghiêm túc nói: "Em chờ chị nhé".
"Cho chị thêm mấy tháng nữa, chị nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
"Chị muốn tự tay báo thù cho em!"
Câu cuối cô ấy nói với giọng cực kỳ đanh thép!
Trương Minh Vũ thầm giật mình.
Phải thế nào mới có thể khiến một người hay nói lời đường mật như Hạ Hâm Điềm nói ra một câu như thế chứ...
Rất lâu sau, Trương Minh Vũ mới mỉm cười trả lời: "Chị hai à, em không sao thật mà, chỉ bị trầy da thôi".
"Hơn nữa... chính tay em sẽ báo thù cho mình".
Ánh mắt Hạ Hâm Điềm trở nên rét lạnh, cô ấy quyết đoán nói: "Không, chị chắc chắn sẽ khiến Thần Ẩn... trả giá đắt!"
Một câu nói cực kỳ hùng hồn.
Trương Minh Vũ ngơ ngác nhìn cô ấy.
Anh chẳng biết cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì nữa.
Haiz.
Chốc lát, Trương Minh Vũ yên lặng thở dài.
Hạ Hâm Điềm điều chỉnh lại cảm xúc.
Sau đó cô ấy đứng lên rồi ngồi vào bên cạnh Trương Minh Vũ.
Trong đôi mắt đẹp đầy vẻ buồn bã.
Trương Minh Vũ cười tươi rói: "Chị hai yên tâm đi ạ, em chẳng sao hết, chị đừng quá lo lắng".
Hạ Hâm Điềm gượng cười, gật đầu.
Nhưng đối với cô ấy, điều làm cô ấy đau đớn không phải chỉ có thế.
Khó chịu nhất.
Là lúc xảy ra chuyện, cô ấy ở ngay bên cạnh Trương Minh Vũ!
Cô ấy biết rõ Trương Minh Vũ gặp nguy hiểm nhưng vẫn phải nhờ Vương Hạo cứu em mình ra!
Còn bản thân thì chỉ biết trơ mắt ra nhìn!
Suy nghĩ này càng làm Hạ Hâm Điềm buồn hơn.
Hạ Hâm Điềm không nói gì nữa.
Trương Minh Vũ cũng không biết nên nói thêm gì.
Bầu không khí trong phòng lại chìm vào im lặng.
Bỗng đôi mắt Hạ Hâm Điềm rực sáng như ấp ủ điều gì.
Một lúc sau, cô ấy cởi giày ra.
Rồi cô ấy từ từ lên giường.
Trương Minh Vũ ngạc nhiên trước hành động của Hạ Hâm Điềm.
Cô ấy nở nụ cười gượng gạo: "Em không về với chị được thì chị ở đây với em vậy".
Nói xong, Hạ Hâm Điềm vén chăn lên rồi chui vào trong.
Trương Minh Vũ cũng nhoẻn miệng cười.
Anh gật đầu thật mạnh.
Hạ Hâm Điềm đã bình tĩnh trở lại.
Hai người từ từ trò chuyện với nhau.
Qua cuộc nói chuyện, Trương Minh Vũ mới biết gia đình Vương Hạo cũng thuộc dạng danh gia vọng tộc ở thủ đô.
Không hề thua kém gia tộc Âu Dương.
Tối nay trôi qua trong sự chăm sóc tỉ mỉ của Hạ Hâm Điềm.
Điều này cũng làm Trương Minh Vũ biết được ích lợi của việc bị thương.
Thậm chí anh còn không nỡ đi ngủ nữa là.
Nhưng đành vậy thôi.
Bất tri bất giác, hai người chìm vào giấc mộng đẹp.
Ngày hôm sau, mặt trời vừa ló rạng.
Trương Minh Vũ chậm rãi thức giấc.
Anh nghiêng đầu sang bên cạnh.
Thấy giai nhân nằm kế bên đã mất bóng.
Trương Minh Vũ nhếch môi, cười khổ.
Anh đã đoán trước được cảnh này rồi.
Hây dà.
Trương Minh Vũ thầm thở dài, sau đó anh ngồi thẳng dậy.
Anh biết Hạ Hâm Điềm về rồi.
Các chị về cả rồi.
Họ đều phải hoàn thành nhiệm vụ thật nhanh.
Một lúc sau, một tia kiên định hiện lên trong mắt Trương Minh Vũ.
Ai cũng cố gắng thì mình cũng phải ra sức phấn đấu thôi!
Tổ 12 Thần Ẩn còn tám người.
Phía Âu Dương Triết tạm thời chưa có động thái gì.
Đây là chuyện tốt đối với Trương Minh Vũ.
Ít nhất anh sẽ có thời gian để phát triển bản thân!
Trương Minh Vũ xuống giường đi vệ sinh cá nhân.
Hây! Hây! Hây! Hây!
Tiếng hô đầy khí thế vẫn vọng lại từ bên ngoài.
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Có những người này ở đây, anh không cần phải bận tâm đến người của nhà họ Lâm nữa.
Việc của anh bây giờ chỉ là tập trung vào việc phát triển năng lực thôi!
Chốc lát sau, Trương Minh Vũ đi tới phòng khách.
Lâm Kiều Hân đang bận rộn trong nhà bếp.
Trương Minh Vũ khẽ cười.
Không lâu sau đó, Lâm Kiều Hân mang cơm và thức ăn ra.
Trông quần áo cô hơi... lộn xộn.
Trương Minh Vũ ngán ngẩm lắc đầu.
Qua một lúc, hai người bắt đầu ăn sáng.
Mặc dù hơi khó nuốt trôi nhưng so với lần trước thì đã khá hơn trông thấy.
Trương Minh Vũ ăn no bụng.
Nhưng Lâm Kiều Hân lại ngồi một chỗ với khuôn mặt chán nản, buồn bã.
Trương Minh Vũ cười hỏi: "Sao thế?"
Lâm Kiều Hân thở dài một tiếng rồi đáp: "Sao nấu mấy lần rồi mà vẫn không ngon thế nhỉ..."
Dáng vẻ này của cô trông đáng yêu thật.
Trương Minh Vũ cười ha ha: "Nấu cơm nhìn thì đơn giản nhưng thật ra rất phức tạp, đừng vội, cứ từ từ học".
"Lần này tốt hơn lần trước nhiều rồi đấy".
Anh cũng phải động viên cô chứ.
Đôi mắt Lâm Kiều Hân sáng ngời.
Tốt hơn thật ư?
Thật lâu sau, vẻ kiên định hiện lên trong mắt cô.
Sau khi trò chuyện mấy câu, Trương Minh Vũ đứng dậy rời đi.
Nguy hiểm vẫn còn đó, tạm thời anh chưa muốn để người nhà họ Lâm rời khỏi đây.
Kể cả Lâm Kiều Hân.
Rất nhanh, Trương Minh Vũ đi tới cửa khu biệt thự.
Một chiếc Mercedes màu đen đậu trước mặt anh.
Trương Minh Vũ nhoẻn môi, lên xe.
Long Tam lái xe chạy băng băng trên đường.
Anh vui vẻ hỏi: "Bên này không cần lo nữa sao?"
Long Tam trầm giọng đáp: "Không phải, là chỗ cậu làm tôi lo hơn".
Hở?
Trương Minh Vũ nghe vậy thì ngạc nhiên.
Anh ta nói vậy nghĩa là... Thần Ẩn?
Long Tam nghiêm túc nói: "Cậu làm hỏng chuyện của Thần Ẩn, tôi có dự cảm... bọn chúng sắp trả đũa cậu rồi".
Chương 441: Tần Minh Nguyệt gặp nạn!
Gì cơ?
Trương Minh Vũ mở to hai mắt.
Sắp trả đũa mình?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại đúng là Long Tam nói có lý thật.
Nhà họ Lâm đang được bảo vệ bởi người của Vương Hạo.
Thế nên rất khó để Thần Ẩn làm gì họ.
Còn anh thì...
Nhất thời, nhiều suy nghĩ thoáng qua trong đầu Trương Minh Vũ.
Song, sau một lúc suy ngẫm.
Đây là tin tốt rồi còn gì?
Người của Thần Ẩn chỉ nhằm vào anh thì xem như nhà họ Lâm an toàn rồi!
Và nhiệm vụ của anh sẽ hoàn thành một cách suôn sẻ!
Trương Minh Vũ mỉm cười, từ tốn nói: "Trả đũa tôi? Thế thì cứ đến đi!"
Vẻ kinh ngạc hiện lên trong mắt Long Tam.
Nhưng anh ta không nói gì.
Chẳng mấy chốc, xe dừng trước cổng công ty Sơ Tinh.
Trương Minh Vũ xuống xe.
Tất cả nhân viên trong công ty đều đang nghiêm túc làm việc của mình.
Trương Minh Vũ hết sức hài lòng.
Anh nhanh chóng đi tới văn phòng.
Thời gian không còn nhiều.
Trương Minh Vũ phải tranh thủ lập kế hoạch để mở rộng doanh nghiệp sớm nhất có thể.
Chỉ có mỗi Hồng Thái thôi thì chưa đủ.
Những cơ sở khác thì tuy quy mô đã khá lớn nhưng suy cho cùng vẫn còn giới hạn trong Hoa Châu.
Chưa đủ!
Làm sao để phát triển thật nhanh đây?
Trương Minh Vũ nằm trên bàn làm việc, im lặng trầm tư.
Kinh doanh bất cứ một việc gì đều có giới hạn của nó.
Thành lập công ty, xưởng hay cái gì đi nữa đều cần có thời gian.
Làm gì mới tiết kiệm thời gian nhỉ?
Trương Minh Vũ muốn mở rộng doanh nghiệp nhưng thứ anh thiếu nhất chính là thời gian!
Thật lâu sau, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Trương Minh Vũ.
Đầu tư!
Mặc dù khá nhiều rủi ro nhưng hạng mục này chắc chắn là tiết kiệm thời gian nhất rồi!
Chỉ cần bỏ tiền là xong!
Hiện tại anh có rất nhiều vốn!
Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười.
Cộc cộc cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Trương Minh Vũ thản nhiên nói: "Mời vào".
Cửa mở, Trần Thắng Nam đi vào.
Trương Minh Vũ ngờ vực hỏi: "Không phải cô đi Tĩnh Châu rồi sao?"
Trần Thắng Nam mỉm cười trả lời: "Chuyện bên đó đã được xử lý xong nên tôi quay về".
Nhanh thế ư?
Trong lòng Trương Minh Vũ hơi ngạc nhiên.
Đúng lúc lắm!
Anh vui vẻ bảo: "Thắng Nam, lát nữa cô đi thu xếp đi, chúng ta thành lập thêm một bộ phận nữa!"
Sao cơ?
Trần Thắng Nam nghi hoặc hỏi: "Bộ phận gì thế ạ?"
Trương Minh Vũ đáp: "Đầu tư!"
Đầu tư?
Ánh mắt Trần Thắng Nam trở nên hoang mang.
Tuy bây giờ Trương Minh Vũ đã có kha khá vốn liếng trong tay.
Nhưng đầu tư thì... hơi khó đấy.
Cuối cùng Trần Thắng Nam vẫn không nói gì.
"Vâng!"
Dứt lời, cô ta xoay người rời đi.
Lập tức bắt tay vào làm thôi!
Trương Minh Vũ thầm gật đầu tán thưởng.
Đây là điều anh hài lòng nhất ở Trần Thắng Nam.
Điều gì không nên hỏi thì không bao giờ nói ra.
Trương Minh Vũ hào hứng chà hai tay.
Con đường này đúng là khó đi đấy, nhưng nếu thành công...
Nhưng mà biết đi đâu tìm người bây giờ?
Trương Minh Vũ lại rơi vào bối rối.
Một lúc sau, đôi mắt anh sáng ngời.
Trần Đại Phú, Hàn Thiên Hoa!
Phải rồi, sao anh có thể quên hai người này chứ!
Trương Minh Vũ cười toe toét.
Anh háo hức lắm rồi!
Nếu như con đường này thật sự thành công thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian!
Nghĩ đến đây, Trương Minh Vũ mau chóng lấy điện thoại ra.
Thật tình cờ, điện thoại bỗng rung lên hai cái.
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Anh nhìn vào, thấy một tin nhắn.
Nội dung của tin nhắn là: "Cứu tôi!"
Gì thế này?
Trương Minh Vũ chau mày.
Bấy giờ anh mới nhận ra tin nhắn này do Tần Minh Nguyệt gửi tới!
Thôi xong!
Sao anh lại quên bẵng chuyện của cô ta chứ!
Tối hôm qua tên đội trưởng Trần kia có nói Tần Minh Nguyệt đã bị bắt!
Anh cuống quá, quên mất!
Mặt Trương Minh Vũ đầy trầm tư.
Hôm trước Tần Minh Nguyệt đã bị bắt.
Chắc chắn bây giờ cô ta đang gặp nguy hiểm!
"Tôi tới ngay, cô đang ở đâu?"
Trương Minh Vũ trả lời tin nhắn.
Nhưng chờ thật lâu vẫn không có hồi âm!
Tâm trạng Trương Minh Vũ trở nên nặng nề.
Tin nhắn chỉ có hai từ, khả năng cao là tình hình nơi Tần Minh Nguyệt cấp bách lắm rồi.
Trương Minh Vũ cất điện thoại đi.
Đi cứu người thôi!
Trương Minh Vũ không nán lại lâu, đứng dậy ra ngoài công ty.
Chiếc Mercedes đen đang đậu ở bên đường.
Trương Minh Vũ ngồi vào hàng ghế sau, lo lắng nói: "Đến đồn cảnh sát".
Long Tam đạp chân ga.
Không lâu sau, xe dừng trước đồn cảnh sát.
Long Tam hỏi: "Cậu có kế hoạch gì chưa?"
Trương Minh Vũ lắc đầu rồi đáp: "Vẫn chưa, tôi muốn đi vào làm rõ đã".
Long Tam lắc đầu: "Không cần hỏi đâu".
"Thần Ẩn và Âu Dương Triết bắt tay với nhau, cô Tần bị người của nhà họ Âu Dương vu oan nên bị bắt".
"Tôi đã điều tra ra được từ hôm qua".
"Bây giờ Âu Dương Triết chưa dám giết cô Tần".
"Nhưng hôm nay cô Tần sẽ bị chuyển tới Thanh Châu".
"Bên đó toàn là bọn tay chân muốn bợ đỡ nhà họ Âu Dương".
Trương Minh Vũ cau mày.
Thanh Châu?
Long Tam nói tiếp: "Một khi đến Thanh Châu, cô Tần muốn thoát khỏi đó cũng khó".
Ánh mắt Trương Minh Vũ trở nên nặng nề.
Thần Ẩn vốn đã khó đối phó rồi.
Giờ còn thêm nhà họ Âu Dương...
Chưa kể vì giúp anh nên Tần Minh Nguyệt mới bị Âu Dương Triết nhằm vào.
Sao anh có thể mặc kệ?
Lát sau, Trương Minh Vũ nghiêm giọng hỏi: "Khi nào chúng xuất phát?"
Long Tam trả lời: "Dạ Thập Nhị rất cẩn thận, gã không để lộ một chút phong thanh nào".
"Nhưng theo tôi đoán".
"Bọn họ muốn di chuyển tới Thanh Châu nhất định sẽ đi về hướng phía tây thành phố".
Phía tây thành phố?
Một tia sáng sắc lẹm lóe lên trong mắt, Trương Minh Vũ hỏi: "Ý anh là chúng ta sẽ đi cướp người?"
Thế thì nguy hiểm lắm!
Long Tam lắc đầu: "Tất nhiên không phải rồi, chúng ta đi là để rửa sạch tội danh cho cô Tần".
Sao?
Trương Minh Vũ nghe vậy thì lộ vẻ mông lung.
Long Tam thản nhiên nói: "Tôi đã báo chuyện này cho cô sáu biết rồi".
Chị sáu?
Nhưng... rồi sao?
Long Tam nói với vẻ tự tin: "Cậu Trương đừng lo gì cả, cứ đi là được".
Trương Minh Vũ ngạc nhiên nhìn anh ta.
Gì vậy trời.
Anh chẳng hiểu gì cả!
Nhưng mà...
Sau khi suy nghĩ, Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.
Long Tam cũng không nói gì thêm, lái xe chạy về phía tây thành phố.
Trên đường đi, Trương Minh Vũ vẫn chưa được giải đáp nghi vấn nhưng rồi vẫn giữ im lặng.
Dù gì Long Tam cũng sẽ không hại anh.
Được tới đâu hay tới đó vậy.
Đằng nào hiện tại sở cảnh sát đã bị nhà họ Âu Dương nắm giữ.
Đến đó còn nguy hiểm hơn.
Không lâu sau, xe lái đến khu vực ngoại ô.
Long Tam vẫn chưa dừng xe.
Trương Minh Vũ lặng lẽ quan sát xung quanh.
Anh phát hiện rất nhiều hàng quán trái cây xuất hiện ở ven đường.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Anh cứ có cảm giác nơi này... chỗ nào cũng nguy hiểm!
Long Tam đạp ga.
Chiếc ô tô nhanh chóng đi thêm hai kilomet nữa.
Long Tam liếc mắt nhìn khắp nơi.
Sau đó anh ta đậu xe tại một góc trong rừng.
Trương Minh Vũ xuống xe.
Nhìn một vòng, anh không thấy chỗ này có gì lạ thường.
Nhưng Long Tam chở anh tới đây làm gì?
Giọng nói trầm trầm của Long Tam vang lên: "Cậu chờ một lát, chút nữa sẽ có một chuyện lớn xảy ra".
"Đây cũng là dịp để cậu có thêm một trải nghiệm mới".
Ơ?
Trương Minh Vũ càng hoang mang hơn.
Sao thấy cái gì Long Tam cũng biết vậy nhỉ.
Trải nghiệm?
Cái nơi khỉ ho cò gáy này có gì hay mà trải với chả nghiệm?
Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy mờ mịt.
Chưa đợi anh nghĩ nhiều, Long Tam tiến về phía trước và đứng ở lề đường.
Trương Minh Vũ đành đi theo.
Anh nhìn xung quanh, đây là một nơi rất vắng vẻ.
Dọc đường đi chẳng có lấy một chiếc xe!
Bầu trời bị che phủ bởi mây đen.
Dường như nó đang báo hiệu điều gì...
Chương 442: Trận chiến lớn
Trương Minh Vũ thoáng nhăn mày.
Ngược lại, Long Tam đứng bên chỉ bình thản im lặng.
Có điều, đáy mắt anh ta bất chợt lóe sáng.
Trương Minh Vũ càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn.
Mình... còn có thể thử trải nghiệm điều gì?
Ùng ùng!
Đột nhiên, ngoài trời có tiếng sấm sét ầm vang.
Long Tam thoáng nở một nụ cười, nói với Trương Minh Vũ: "Lên cây đi".
Hả?
Trương Minh Vũ kinh ngạc tròn mắt.
Đang có sét đánh mà bảo mình leo lên cây?
Anh thật là...
Long Tam không để ý đến suy nghĩ của Trương Minh Vũ, nhún người nhảy mấy cái đã lên một cây đại thụ.
Trương Minh Vũ nhìn theo, khóe miệng thoáng giật nhẹ.
Cuối cùng, anh đành phải leo lên theo...
Chỉ lát sau, trời bắt đầu có mưa nhỏ.
Cây đại thụ này rất cao, cành lá rậm rạp.
Nếu không nhìn kĩ sẽ rất khó lòng phát hiện ra có người ở trên cây.
Vị trí của Trương Minh Vũ không cách xa chỗ Long Tam lắm.
Tuy đã leo lên nhưng anh vẫn vô cùng nghi hoặc.
Long Tam không nỡ để anh băn khoăn mãi, bèn ghìm giọng, nói: "Cậu Minh Vũ, đừng lo, việc này là do cô sáu bố trí riêng cho cậu".
Hả?
Chị sáu?
Trương Minh Vũ càng thêm nghi hoặc.
Bố trí cho mình cái gì cơ?
Anh nhìn quanh một lượt, xung quanh vẫn không có bất cứ điều gì khác lạ.
Chẳng lẽ... bố trí lôi kiếp cho mình hay sao...
Haiz.
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài một tiếng.
Anh không nhiều lời nữa, chỉ lẳng lặng đợi.
Mười phút sau, chợt có tiếng động cơ nổ vang.
Trương Minh Vũ thoáng kinh ngạc nhìn về phía đó.
Có người tới!
Chẳng mấy chốc, một đoàn xe rất dài đã tiến vào tầm mắt anh.
Đi đầu là một chiếc xe Hongqi hạng sang.
Phía sau là một loạt xe Jeep sơn màu rằn ri.
Trương Minh Vũ kích động hỏi: "Chúng ta xuống dưới được chưa?"
Long Tam lắc đầu.
Hả?
Trương Minh Vũ hoang mang nhìn anh ta.
Hiện giờ còn không xuống cứu người, để bọn họ đi qua sao?
Két!
Bỗng có tiếng thắng xe chói tai vang lên.
Chiếc Hongqi dừng lại.
Tám chiếc xe Jeep sơn rằn ri phía sau cũng đều bẻ lái quay đầu.
Sự chuyển biến đột ngột này làm Trương Minh Vũ càng thêm hoang mang.
Người trong xe... không phải Tần Minh Nguyệt?
Mấy chiếc xe Jeep đỗ lại, sau đó không có bất kì động tĩnh gì khác.
Trương Minh Vũ nhăn mày.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Mưa nặng hạt dần.
Long Tam nghiêm nghị nói: "Cậu Minh Vũ, xin hãy nhớ rằng, bất kể gặp phải chuyện gì, nhất định không được căng thẳng, không được nôn nóng".
"Tâm tính cần ổn định".
"Đây... là một thử thách của cô sáu dành cho cậu".
"Tôi... cần phải báo lại cho cô ấy thành tích của cậu".
Trương Minh Vũ kinh ngạc mở to mắt.
Anh đã hoàn toàn bối rối.
Thử thách?
Ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng.
Lúc này lòng Trương Minh Vũ có cảm giác rất kì lạ.
Rốt cuộc chị sáu đang làm gì vậy?
Chuyện trước mắt là sao?
Thời gian thong thả trôi đi.
Long Tam lim dim như đã ngủ rồi.
Đoàn xe trên đường cũng không hề có bất kì động tĩnh gì.
Mưa không lớn nhưng kéo dài khá lâu.
Trương Minh Vũ núp trong tán cây cũng đã ướt đẫm người.
Haiz.
Anh lặng lẽ thở dài.
Không biết đã bao lâu, Trương Minh Vũ chợt nghe thấy tiếng động cơ nổ vang.
Hử?
Anh lập tức ngẩng đầu.
Khi phóng mắt nhìn về phía xa, anh thấy lại có một đoàn xe đang chầm chậm đi tới.
Là xe cảnh sát!
Mắt Trương Minh Vũ chợt lóe sáng.
Trong đây nhất định có Tần Minh Nguyệt!
Long Tam bình thản nhắc: "Đừng vội, lát chúng ta cứu người là được".
Hả?
Cứu người?
Trương Minh Vũ lại kinh ngạc mở to mắt.
Vừa rồi chẳng phải Long Tam đã nói sẽ rửa sạch tội danh của Tần Minh Nguyệt sao?
Vì sao... lại thành cướp người thế nhỉ?
Nhưng cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Tóm lại, mọi việc đều đã được Long Tam bố trí ổn thỏa.
Mình nghe theo là được rồi.
Két!
Những tiếng thắng xe liên tiếp vang lên.
Bên này là một khúc cua rộng, từ xa nhìn lại hoàn toàn không thấy được có xe khác đang chặn giữa đường.
Đoàn xe cảnh sát đều dừng lại.
Cửa xe bật mở, một loạt cảnh sát bước xuống xe.
Tất cả đều lăm lăm súng lục trong tay, sắc mặt nặng nề chăm chú.
Đếm sơ qua, phải chừng hơn hai mươi viên cảnh sát.
Chỉ có chiếc xe cảnh sát chính giữa vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Trương Minh Vũ híp mắt nhìn chằm chằm.
Tần Minh Nguyệt đang ở trong xe đó.
Đoàn xe chặn đường cũng đều mở cửa.
Một đám người bước xuống xe, nhanh chóng tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Trương Minh Vũ lại chau mày.
Bấy giờ anh mới phát hiện, đoàn xe chặn đường này cũng đều là cảnh sát.
Hơn nữa... họ cũng có súng.
Việc này...
Trương Minh Vũ kinh ngạc trợn trừng mắt, hoang mang mờ mịt nhìn bọn họ.
Đám người kia là ai?
Giây lát sau, chiếc xe Jeep ở chính giữa đội xe đột nhiên mở cửa.
Một thanh niên bước xuống.
Người này mặc bộ đồ cảnh sát, mặt mũi tuấn tú, phong thái hiên ngang.
Thanh niên nọ tiến lên vài bước, quát lớn: "Dạ Thập Nhị! Chui ra đây ngay!"
Tiếng quát này khí thế cực kì.
Hả?
Trương Minh Vũ thấy thế, cơn tò mò trong lòng trỗi dậy.
Chiếc xe cảnh sát ở đoàn xe đối diện cũng mở cửa.
Dạ Thập Nhị bước ra.
Quả nhiên đúng là gã đó!
Trương Minh Vũ híp mắt, trong lòng âm thầm tính toán.
Đông người quá, phải cứu Tần Minh Nguyệt thế nào đây?
Thanh niên nọ đi tới khu vực giữa hai đoàn xe, chắp tay sau lưng đứng sừng sững.
Dạ Thập Nhị đi tới đứng đối diện với thanh niên kia.
Long Tam khẽ bảo: "Hai phe này đều là thành viên của những thế lực hàng đầu ở thủ đô".
Trương Minh Vũ lẳng lặng gật đầu.
Dạ Thập Nhị là người của Âu Dương Triết.
Nhưng thanh niên kia...
Ngay sau đó, thanh niên kia lạnh lùng quát lớn: "Dạ Thập Nhị, anh thật to gan!"
"Chị gái tôi mà anh cũng dám động tới!"
Hả?
Trương Minh Vũ cả kinh trong lòng.
Chị gái?
Thanh niên này... là em trai Tần Minh Nguyệt?
Lát sau, Trương Minh Vũ mới như chợt bừng tỉnh.
Thật không ngờ...
Một gia tộc họ Lâm nho nhỏ lại có thể kéo ra hai con dã thú!
Tần Minh Nguyệt giúp đỡ Trương Minh Vũ.
Âu Dương Triết muốn tiêu diệt kẻ làm vướng tay chân mình là Tần Minh Nguyệt.
Nhưng nhà họ Tần sao có thể chịu để yên?
Trương Minh Vũ thoáng nhếch môi cười nhẹ.
Thật thú vị.
Chuyện đến hôm nay dường như đã ngày càng trở nên phức tạp.
Nhưng anh cũng càng lúc càng tò mò.
Rốt cuộc nhà họ Lâm có thứ gì mà có thể khiến cho hai nhà này đối đầu đấu với nhau?
Dạ Thập Nhị lạnh lẽo hừ mũi, nói: "Cậu Tần, muốn nói thì nên tìm cậu Triết nhà chúng tôi mà nói chứ?"
"Tôi chẳng qua chỉ là kẻ làm việc theo lệnh trên mà thôi".
Tần Minh Kiệt quát lớn: "Im đi! Nếu Âu Dương Triết có ở đây, tôi còn mất công tìm anh chắc?"
Đáy mắt Dạ Thập Nhị thoáng lóe lên một tia giận dữ, gã thấp giọng nói: "Cậu Tần, Tần Minh Nguyệt nhận hối lộ phạm pháp, cậu làm thế này... là định cướp người đấy hả?"
Tần Minh Kiệt siết chặt nắm tay, cả giận quát: "Chứng cứ đâu? Dù chị tôi thực sự đã gây ra chuyện gì thì cũng không đến phiên các người đưa chị ấy đi Thanh Châu chứ hả?"
Dạ Thập Nhị lạnh nhạt đáp: "Đây là mệnh lệnh của cấp trên, việc của Hoa Châu... hình như còn chưa tới phiên cậu quản đến thì phải?"
Tần Minh Kiệt chỉ một ngón tay, quát to: "Anh thì là cái quái gì? Tôi không quản được, anh thì xứng được quản việc này chắc?"
Vừa nghe anh ta nói thế, Dạ Thập Nhị cứng họng, không biết nên nói sao.
Lát sau, Dạ Thập Nhị mới lạnh lùng bảo: "Cậu Tần, cậu thực sự muốn cướp tội phạm đấy à?"
Tần Minh Kiệt híp mắt, đáp: "Anh nói sai rồi, tôi không cướp người, tôi chỉ nhận lệnh đưa nghi phạm giao cho người xứng được thẩm tra xử lí vụ việc này mà thôi".
Đáy mắt Trương Minh Vũ chợt lóe sáng.
Anh đã hoàn toàn hiểu rõ.
Quyền lực của nhà họ Âu Dương vô cùng lớn, muốn âm thầm chi phối người liên quan, xử lí kẻ ngáng đường bọn họ là Tần Minh Nguyệt đây.
Tần Minh Kiệt lại muốn thông qua con đường chính quy để minh oan cho Tần Minh Nguyệt.
Bởi nói đến cùng thì tội danh chụp lên đầu Tần Minh Nguyệt vốn chỉ là thứ giả dối hư ảo.
Long Tam bình thản nói: "Lát nữa nhất định hai bên sẽ đấu với nhau, tôi không nhúng tay vào việc này, chuyện cứu người giao lại cho cậu nhé".
"Cậu cứ yên tâm, chỉ cần cứu được người ra, nhà họ Tần nhất định có thể xử lí ổn thỏa việc này".
Trương Minh Vũ gật đầu, như vậy rất đúng ý anh.
Bố trí như thế, anh cũng không còn phải lo lắng chuyện về sau nữa.
Dạ Thập Nhị siết chặt nắm tay, lạnh lùng nói: "Xem ra, hẳn là cậu không có ý định nhường đường cho chúng tôi qua?"
Tần Minh Kiệt quát lớn đầy giận dữ: "Đừng lảm nhảm làm gì! Không giao người ra thì chớ trách tôi đây không khách khí!"
Khí thế của anh ta hết sức hung hãn.
Ánh mắt Trương Minh Vũ cũng lóe sáng.
Chuẩn bị... bắt đầu rồi đây!