-
Chương 29-37
Chương 29: Nhà giàu nhất hả? Đàn em tôi đấy
Dịch Thanh Tùng ung dung dựa lưng vào ghế, nhếch miệng nở nụ cười quái dị.
Trước khi về nước, hắn ta đã hỏi thăm được rằng, Trương Minh Vũ chỉ là một kẻ vô công rồi nghề.
Cũng chính vì thế nên nhà họ Lâm đã bị mất thể diện không ít. Đương nhiên hắn ta không thể bỏ qua cơ hội châm chọc anh lần này. Vừa hay hắn ta cũng có thể chứng minh cho Lâm Kiều Hân thấy mình ưu tú hơn Trương Minh Vũ thế nào!
Anh cũng hiểu được điều này, mỉm cười đáp lại: “Tôi bất tài, chỉ có thể bắt cá ngoài biển”.
Lâm Kiều Hân cắn chặt răng cố nhịn cười, toàn thân không kìm được run bần bật.
Đột nhiên cô phát hiện, dường như anh không vô dụng tới vậy.
Ít nhất còn cái miệng…
Nghe thấy thế, cả Lý Phượng Cầm và Dịch Thanh Tùng đều cau mày.
Bắt cá?
Lý Phượng Cầm do dự hồi lâu, vốn định mắng chửi nhưng vẫn cố nhịn.
Dịch Thanh Tùng bật cười hỏi tiếp: “Thu nhập một tháng của anh là bao nhiêu?”
Trương Minh Vũ tỏ vẻ suy tư một lúc mới trả lời: “Khó nói lắm, phải xem vận may thế nào. Bình thường bắt mấy con cá con tôm be bé thì có thể kiếm được mấy chục tệ”.
“Nhưng nếu được may mắn như hôm nay, bắt được một con rùa lớn thì có thể kiếm được một trăm”.
Lâm Kiều Hân cúi thấp đầu, cơ thể không ngừng run rẩy.
Dịch Thanh Tùng lại bị làm cho kinh ngạc.
Ở bờ biển còn có thể bắt được rùa sao?
Mãi lâu sau, hắn ta mới cười nói: “Thu nhập cũng không cao lắm. Dù ngày nào anh cũng bắt được rùa thì cũng chỉ kiếm được ba nghìn thôi”.
Trương Minh Vũ lại vội vàng xua tay: “Không không không, sao có thể gặp mỗi ngày được. Chỉ có hôm nay may mắn gặp được một con thôi. Nghe nói còn bơi từ bờ bên kia của Thái Bình Dương tới, cao cấp lắm!”
Lâm Kiều Hân điên cuồng run rẩy, sắp không nhịn cười nổi nữa.
Dịch Thanh Tùng vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường, trong lòng càng thêm khinh bỉ.
Kiếm được ba nghìn mà còn đắc ý được như vậy sao?
Vẻ chán ghét trong mắt Lý Phượng Cầm cũng tăng lên.
Hắn bật cười nói: “Hay là thế này đi, tôi vừa mới về nước, gia đình cũng sắp xếp cho tôi một công việc”.
“Hiện giờ tôi đang là giám đốc kinh doanh bất động sản của tập đoàn Đại Phú”.
“Chúng tôi đang thiếu bảo vệ, không biết… anh có hứng thú muốn thử không?”
Dứt lời, hắn ta ngạo nghễ bắt chéo chân.
Trương Minh Vũ sửng sốt nghĩ, lại là tập đoàn Đại Phú? Lại là cấp dưới của đàn em nhà giàu nhất à?
Trong mắt anh chợt loé sáng. Anh cũng bắt chéo chân lười biếng nói: “À, thì ra người anh em rùa biển làm việc ở chỗ Trần Đại Phú”.
“Tôi không làm bảo vệ đâu. Nhưng mà hôm nào đó tôi có thể nói với Trần Đại Phú một tiếng, bảo ông ta thăng chức cho anh”.
“Chỉ làm một giám đốc nho nhỏ… cũng chẳng thú vị gì. Anh thấy có đúng không?”
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều chết lặng.
Ai cũng trợn tròn mắt nhìn anh, thậm chí còn hoài nghi mình vừa nghe lầm!
Dịch Thanh Tùng nhíu mày hỏi lại: “Chắc là anh nghe nhầm rồi. Tập đoàn Đại Phú mà tôi nói là doanh nghiệp hàng đầu Hoa Châu chúng ta cơ”.
Trương Minh Vũ thản nhiên nhún vai: “Đúng rồi, chủ tịch của bọn họ là Trần Đại Phú còn gì? Chắc là Hoa Châu không còn Trần Đại Phú nào nữa đâu…”
Chuyện này…
Dịch Thanh Tùng choáng váng không nói nên lời.
Trương Minh Vũ… là thằng ngu à?
Lý Phượng Cầm nhanh chóng lấy lại tinh thần, nổi giận quát: “Láo toét! Mày nói nhăng nói cuội gì đấy thằng kia? Sao người có địa vị như chủ tịch Trần có thể bị loại vô dụng như mày sai bảo được?”
“Mày không tự nhìn lại xem mình là hạng người gì! Được làm bảo vệ ở tập đoàn Đại Phú là phúc phận tám đời nhà mày rồi!”
“Còn dám ở đây khoác lác… Ôi trời!”
“Nếu bị người khác nghe thấy được, cả nhà họ Lâm bọn tao đều bị mày liên luỵ mất! Mày đúng là đồ quạ đen!”
Nói xong, bà ta lại nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét!
Lâm Kiều Hân sợ ngây người, mờ mịt nhìn Trương Minh Vũ. Trước kia cô cũng không phát hiện ra anh có thể khoác lác đến vậy đâu!
Khoé miệng anh khẽ co giật.
Nói thật… mà vẫn bị chửi?
Dịch Thanh Tùng nhếch mép cười lạnh, vội vàng lên tiếng: “Không sao đâu bác gái, dù sao ở đây cũng đều là người nhà mình, sẽ không bị truyền ra ngoài đâu”.
Người nhà mình?
Anh cau mày, ánh mắt tỏ vẻ trào phúng.
Lý Phượng Cầm lại vui vẻ ra mặt: “Cháu thật biết nói chuyện!”
Trương Minh Vũ cười khẩy thầm nhủ: “Thời thế thay đổi rồi, con chó con mèo gì cũng trở thành con trai ruột. Nuôi một con rùa cũng coi thành người nhà được”.
Lâm Kiều Hân lại không kiểm soát được khoé môi, trong lòng vừa tức vừa buồn cười.
Lý Phương Cầm không không hiểu anh đang nói gì, lại giận dữ quát: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mày mau cảm ơn Thanh Tùng đi. Người ta có lòng tốt giới thiệu việc làm cho mày đấy!”
Anh mất kiên nhẫn đáp: “Ôi trời, chỉ là bảo vệ của tập đoàn Đại Phú thôi mà. Con nói với Trần Đại Phú một tiếng là được”.
“À đúng rồi người anh em rùa biển, anh có muốn thăng chức không? Muốn làm gì cứ nói với tôi, tôi sẽ bảo Trần Đại Phú cho”.
“Dù sao… cũng đều là người nhà với nhau cả. Không cần khách sáo với tôi đâu”.
Làm gì có ai không yêu con trai nhà mình.
Đương nhiên, anh chỉ có thể nhủ thầm câu cuối trong đầu.
“Mày…”
Lý Phượng Cầm tức giận thở hổn hển.
Lâm Kiều Hân cũng phải nhíu chặt chân mày. Trương Minh Vũ thật sự khoác lác hơi quá rồi.
Dịch Thanh Tùng nổi giận đùng đùng: “Này anh Minh Vũ, anh nói như vậy là không đúng đâu. Người như chủ tịch Trần không phải người anh có thể tuỳ tiện sai bảo”.
“Anh cứ như vậy sẽ gây hoạ cho nhà họ Lâm đấy”.
Trương Minh Vũ bực bội trừng mắt: “Được rồi, nói thật cũng không tin. Vậy anh cứ làm cái chức giám đốc bé tí kia của anh đi. Tôi mặc kệ đấy”.
“Đúng là có lòng tốt lại bị coi như lòng lang dạ sói”.
Chương 30: Chó… nhà quê?
Dứt lời, Trương Minh Vũ quay mặt sang chỗ khác tỏ vẻ bất lực.
“Anh…”
Dịch Thanh Tùng đã bị anh chọc giận.
Hắn ta vốn định khoe khoang địa vị của mình một phen, nào ngờ lại bị sự vô liêm sỉ của anh phá hỏng.
Lý Phượng Cầm giận dữ quát mắng: “Trương Minh Vũ! Mày nói cái gì đấy? Mày có biết liêm sỉ không hả? Mau xin lỗi Thanh Tùng đi!”
Anh bất đắc dĩ nhún vai: “Con xin lỗi gì mới được. Con muốn giúp anh ta cơ mà…”
“Mày…”
Lửa giận trong lòng bà ta bốc lên ngùn ngụt.
Dịch Thanh Tùng tức tối thở hổn hển. Kế hoạch ban đầu bị làm hỏng, đầu óc hắn ta đã bắt đầu trở nên lộn xộn.
“Thôi bỏ đi bác gái. Cháu thấy anh ta ở nhà họ Lâm cũng không cần cháu giúp gì đâu”.
“Đã vậy, cháu xin về trước”.
Nói xong, hắn ta đứng bật dậy, làm bộ muốn bỏ đi.
Lý Phượng Cầm cuống quýt đứng lên giữ chặt cánh tay của hắn ta khuyên nhủ: “Cháu đừng giận mà. Nó chỉ đang nói khoác thôi. Hiện giờ tình hình nhà họ Lâm rất khó khăn, nếu không có cháu thì không còn ai giúp Kiều Hân nhà bác nữa!”
Nghe thấy nhắc tới Lâm Kiều Hân, cơn giận trong mắt Dịch Thanh Tùng mới dịu đi một chút.
“Bác gái cứ yên tâm, ngày mai cháu sẽ đưa Kiều Hân tới tập đoàn Đại Phú làm quen với mấy người bạn mới. Chứ bây giờ cháu thật sự không thể ở đây thêm được nữa”.
Hắn ta hít một hơi thật sâu, gian nan nói ra.
Sau đó, hắn ta dứt khoát đi ra ngoài cửa.
Lý Phượng Cầm thở hắt ra, vội nói: “Cháu đừng vội, để bác tiễn cháu”.
Bà ta vừa gọi với theo vừa tức tốc chạy ra.
Trên mặt Trương Minh Vũ lộ vẻ bất đắc dĩ.
Anh ngẩng đầu lên, giật mình đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Lâm Kiều Hân.
Anh không khỏi sững sờ, không biết cô lại làm sao.
Nhưng anh chưa kịp nghĩ ngợi gì đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền tới.
Anh quay đầu lại, trông thấy Lý Phượng Cầm đang đứng chống nạnh ngay trước sofa, mặt mày nhăn nhó vì tức giận.
“Trương Minh Vũ, mày giỏi lắm! Làm gì cũng không xong, được mỗi khoác lác là giỏi! Mày có biết xấu hổ không hả?”
“Mày quen biết chủ tịch Trần? Sao mày không nói mày quen cả ông trời luôn đi!”
“Cho dù chủ tịch Trần biết tên mày cũng là vì cái tiếng ăn hại của mày! Mày biết mày đã phá hỏng chuyện lớn như thế nào của bọn tao không?”
Giọng nói chanh chua vang lên liên tiếp như súng liên thanh.
Nước miếng văng tung toé, nơi có ánh nắng chiếu vào sẽ biến thành cầu vồng.
Trương Minh Vũ co giật khoé miệng, nội tâm lại càng bất lực.
Dù anh muốn nói thật… cũng không được à?
Sao chẳng ai chịu tin anh vậy…
Anh ngẩng đầu, đúng lúc trông lấy Lâm Kiều Hân đang liếc mắt ra hiệu với mình.
Cho anh đi hả?
Anh trố mắt nhìn, lòng thầm vui vẻ, vội vàng đứng dậy chạy biến vào phòng ngủ.
“Ê, ai cho mày đi…”, Lý Phượng Cầm giận tím mắt.
Lâm Kiều Hân lập tức lên tiếng ngắt lời: “Mẹ, mai con phải tới tập đoàn Đại Phú à? Không biết có thể quen được nhân vật lớn như thần y gì hay không nhỉ?”
…
Sau khi về đến phòng, Trương Minh Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.
Sắc trời đã tối dần, anh cũng không có việc gì làm nên dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, anh bị tiếng động cơ xe ầm ĩ ngoài sân đánh thức.
Anh mở mắt đi xem thử, trông thấy Dịch Thanh Tùng tới đón Lâm Kiều Hân.
Anh xuống giường đi rửa mặt, chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo lên.
Trương Minh Vũ cau mày, lại là số lạ gọi tới. Anh im lặng một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nghe máy.
“Chào anh”.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người phụ nữ: “Thưa anh Minh Vũ, hôm nay khách sạn chúng ta mở hội nghị. Nếu có thời gian mong anh hãy tới một chuyến”.
Anh ngẩn người hồi lâu mới nghe ra được người gọi tới là cô thư ký hôm trước.
Dù sao cũng đang rảnh rỗi không có gì làm…
“Được thôi”.
Anh đáp lại một tiếng.
Sau khi sửa soạn xong xuôi, anh mới rời khỏi biệt thự gọi taxi tới khách sạn Hồng Thái.
Nhưng anh đang rất tò mò không biết Long Tam đi đâu mà không thấy xuất hiện.
Anh quan sát một vòng rồi mới chậm rãi bước vào trong khách sạn.
Nhưng vừa bước tới cổng đã bị một người chặn lại.
“Chào anh, quần áo của anh không ngay ngắn không được đi vào”.
Giọng nói lạnh lùng của một nhân viên phục vụ vang lên.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Quy định này có từ bao giờ? Mấy lần trước có thấy ai nói gì đâu?
Hơn nữa… đây là quy tắc chó má gì vậy?
Anh cau mày, lạnh lùng đánh giá người nhân viên phục vụ kia, không vui hỏi: “Anh mới tới à?”
Nhân viên phục vụ lạnh giọng đáp: “Đúng vậy. Hôm nay chủ tịch của khách sạn chúng tôi sẽ tới kiểm tra nên người không ăn mặc ngay ngắn không được đi vào”.
Chủ tịch? Không phải chính là mình à?
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu. Anh không muốn phí thời gian ở đây, bèn nói: “Tôi chính là chủ tịch của các anh. Anh đi làm việc đi, sau này không cần còn quy tắc kiểu này nữa”.
Dứt lời, anh cất bước toan đi vào.
Nhưng nhân viên phục vụ lại đứng chặn trước người anh, vẻ mặt trầm xuống: “Tôi nói rồi, quần áo không ngay ngắn không được vào!”
“Tôi đã khách sáo với anh như vậy rồi, sao lại không chịu nể mặt tôi?”
“Tôi ghét nhất chính là loại chó nhà quê giống như anh, không hề biết vị trí của mình ở chỗ nào!”
Nghe thấy vậy, ánh mắt Trương Minh Vũ trở nên lạnh lẽo.
Chó… nhà quê?
Anh quay lại, lạnh giọng quát: “Câu nói này đủ để anh phải chết rồi!”
“Ha ha”.
Tiếng cười nhạo lập tức vang lên.
Nhân viên phục vụ coi thường hỏi: “Người như anh cũng đòi?”
“Loại chó nhà quê các người đúng là không biết xấu hổ. Trông bộ dạng bẩn thỉu của anh đi, không sợ làm bẩn khách sạn của chúng tôi à?”
Trương Minh Vũ bật cười.
Đúng lúc này, trong khách sạn vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao còn lằng nhằng gì ở đó? Mau đi làm việc đi”.
Nhân viên phục vụ vội vàng cung kính khom lưng báo cáo: “Thưa giám đốc, người này ăn mặc không ngay ngắn, nói thế nào cũng đòi vào bằng được!”
Lại là giám đốc à?
Trương Minh Vũ buồn bực lắc đầu. Một tên giám đốc vừa đi lại có một tên giám đốc khác tới.
Khách sạn này… đúng là nhân tài đông đúc!
Giám đốc khinh bỉ đánh giá toàn thân anh một lượt, ghét bỏ nói: “Lần sau gặp phải chuyện như vậy đừng ở đây đôi co lãng phí thời gian làm gì. Nếu người khác thấy cậu đuổi cậu ta đi như vậy thì sẽ ảnh hưởng tới hình ảnh của khách sạn chúng ta như thế nào?”
“Cứ gọi thẳng cho bảo vệ, không cần nhì nhằng với loại rác rưởi này”.
Trong mắt Trương Minh Vũ loé lên tia lạnh lẽo!
Nhân viên phục vụ cung kính đáp: “Vâng! Tôi hiểu rồi thưa giám đốc!”
Nói rồi anh ta quay ngoắt sang một bên hét ầm lên: “Bảo vệ đâu! Có người quấy rối!”
Chẳng mấy chốc đã có bốn người mặc đồng phục bảo vệ cầm gậy sắt vội vàng chạy tới.
Tốc độ này khiến anh thấy khá hài lòng.
Giám đốc khoanh tay, bực tức nói: “Đuổi cậu ta ra đi. Sau này các người để ý một chút, thấy loại người như vậy lập tức đuổi đi cho tôi, thật ghê tởm”.
Đã vậy hắn còn giơ tay bịt mũi.
Lần này thực sự khiến Trương Minh Vũ thấy buồn nôn.
Nhân viên phục vụ đứng cạnh đó cũng nhếch mép cười lạnh, nhìn anh với ánh mắt miệt thị.
“Vâng!”
Đội trưởng đội bảo vệ cung kính đáp rồi mới quay lại nhìn về phía Trương Minh Vũ.
Ông ta đang định lên tiếng lại chết điếng người!
Giám đốc này mới tới, nhân viên phục vụ cũng mới tới. Bọn họ không biết anh.
Nhưng bảo vệ thì biết!
Ngày đó trong phòng bao, nếu không có Trần Đại Phú, bọn họ đã ra tay từ lâu rồi!
Giám đốc nhíu mày, khó chịu chất vấn: “Sao hả? Các người còn lề mề gì đấy, có muốn làm việc nữa không?”
Chương 31: Ngang ngược với tôi?
Đội trưởng đội bảo vệ lúng túng nói: “Giám đốc, không được động vào… người này đâu”.
Giám đốc nghe xong lập tức nổi trận lôi đình: “Cái gì? Sao lại không được động vào? Trong khách sạn này còn ai tôi không được động vào nữa à?”
Đội trưởng nặng nề gật đầu đáp: “Đúng, cậu không động được đâu”.
Câu nói này khiến giám đốc và nhân viên phục vụ kia đều ngơ ngác.
“Ông nói vậy… nghĩa là sao?”
Đến tận lúc này, giám đốc mới lờ mờ nhận ra có gì đó sai sai, bèn lên tiếng dò hỏi.
Đội trưởng ngẩng đầu lên, cung kính nói: “Cậu ấy là… chủ tịch đấy!”
Ầm!
Trong đầu giám đốc và nhân viên phục vụ đều nổ ầm.
Hai người họ sững sờ hồi lâu mới kinh hãi nhìn về phía Trương Minh Vũ, cẩn thận dò xét anh.
“Không… ông đang nói đùa gì vậy? Ông tưởng tôi mới tới nên dễ lừa lắm hả?”, giám đốc không dám tin vào tai mình, cũng không thể chấp nhận được sự thật này. Hắn lắc đầu nguầy nguậy nói.
Còn nhân viên phục vụ thì hoá đá tại chỗ.
“Cậu Minh Vũ tới rồi à?”
Đúng lúc này, giọng nói cung kính của nữ thư ký bỗng truyền ra từ trong khách sạn.
Mọi người lại bị doạ sợ hết hồn.
Họ trông thấy nữ thư ký hớt hải chạy tới bên người Trương Minh Vũ, khom lưng chào hỏi.
Cảnh tượng này khiến giám đốc và nhân viên phục vụ đều chìm vào tuyệt vọng.
Anh lạnh lùng nói: “Chất lượng phục vụ của nhân viên khách sạn chúng ta thế này đấy à? Sau này hai người họ không cần tới làm nữa”.
“Thông báo cho chủ tịch Trần không được cho bất kỳ sản nghiệp nào dưới tên ông ta nhận hai người họ vào làm!”
Nói xong, anh nghênh ngang đi vào trong khách sạn.
Để lại giám đốc và nhân viên phục vụ đờ đẫn nhìn nhau.
Chủ tịch… Trần? Trần Đại Phú?
Một lúc sau, hai người họ mới lấy lại được tinh thần. Nhân viên phục vụ hối hận xanh cả ruột!
Giám đốc lo lắng cầu xin nữ thư ký: “Thư ký Ngô… Cô… cô giúp tôi đi mà. Chú hai nhà tôi là cổ đông của khách sạn chúng ta, tôi không thể bị sa thải được!”
Thư ký Ngô lạnh nhạt nói: “Cho dù bố ruột anh là Trần Đại Phú cũng không thể thay đổi được gì”.
Sau đó, cô ấy dứt khoát quay người đi vào.
Giám đốc như bị sét đánh trúng, không dám tin vào chuyện đang xảy ra!
Mãi lâu sau, trong mắt hắn loé lên tia giận dữ.
Hắn gọi một cú điện thoại.
Sau khi được nối máy, hắn trầm giọng nói: “Chú hai, cháu bị một thằng ranh sa thải rồi!”
…
Ở trong khách sạn, Trương Minh Vũ vào thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất.
Ngay sau đó, thư ký Ngô lo lắng chạy thẳng vào phòng họp.
“Thưa anh Minh Vũ, tại… tại chúng tôi quản lý không nghiêm. Mong anh… anh đừng giận. Lần này chúng tôi mời anh tới dự họp là muốn bàn về tình hình hiện nay của khách sạn chúng ta”.
Thư ký Ngô đứng cạnh anh, giọng nói vô cùng căng thẳng.
Cô ấy thật sự rất sợ anh sẽ nổi giận.
Người khác không biết thân phận của Trương Minh Vũ nhưng cô ấy lại biết rõ đến cả Trần Đại Phú cũng phải khúm núm với anh!
Anh nhíu mày, lạnh lùng chất vấn: “Sao cả một cái khách sạn lớn như vậy không có người quản lý?”
Thư ký Ngô lại cúi đầu, xấu hổ đáp: “Thưa anh, khách sạn này là sản nghiệp đầu tiên được chủ tịch Trần lập nên, bây giờ không được coi trọng nên…”
Cô ấy chưa nói xong nhưng anh đã hiểu được. Anh hít sâu một hơi, ánh mắt loé sáng.
Anh không có đầu óc kinh doanh, cũng chẳng có ý định làm ăn gì cả.
Một là vì Tô Mang đã giao lại khách sạn này cho anh.
Hai là lời nói của Liễu Thanh Duyệt khiến anh cảm thấy hơi nguy hiểm.
Cho dù thế nào anh cũng phải tự mình phát triển sự nghiệp mới có thể đảm bảo vượt qua hết mọi khốn khó trong tương lai.
Nghĩ tới đây, anh cũng thầm hạ quyết tâm.
Phải phát triển, hơn nữa còn phải phát triển thật tốt!
“Khi nào vào họp?”, Trương Minh Vũ lạnh lùng hỏi, trong lòng chợt thấy nôn nóng.
Anh muốn nhanh chóng biến khách sạn này trở nên chính quy hơn, mở rộng quy mô hơn nữa.
Thư ký Ngô lễ phép đáp: “Vẫn còn ba mươi phút nữa”.
Trương Minh Vũ gật đầu, ung dung ngồi chờ ở ghế chủ trì, không hề tỏ ra vội vàng.
Thư ký Ngô vẫn còn điều lo lắng, không nhịn được bèn hỏi: “Thực ra… anh Minh Vũ, tôi còn một vài chuyện muốn nói với anh trước”.
Anh hơi cau mày, lạnh nhạt ra lệnh: “Nói”.
Cô ấy bèn cung kính nói: “Chuyện là thế này. Khách sạn của chúng ta không hề được coi trọng. Chúng ta có được địa vị như ngày hôm nay chính là nhờ vào công lao lúc trước của chủ tịch Trần”.
“Nhưng càng ngày, đám cổ đông của khách sạn ngày càng trở nên ngang ngược, không thèm coi ai ra gì”.
“Nếu lát nữa…”
Cô ấy không nói hết câu, cũng không biết nên nói gì tiếp theo.
Trương Minh Vũ khẽ gật đầu.
“Cô có thể lợi dụng quan hệ của Trần Đại Phú mua lại cổ phần ở đây không?”, anh hỏi ra vấn đề muốn hỏi nhất.
Thư ký Ngô giật mình, máy móc gật đầu đáp: “Tôi có thể làm được, nhưng mà cổ phần ở đây không rẻ đâu…”
Anh không đáp lại lời nào, trong lòng cũng đã có dự định riêng.
Từng giây từng phút trôi qua. Trương Minh Vũ chưa từng trải qua chuyện này, trong lòng bắt đầu thấy hồi hộp.
Anh trầm ngâm một lúc rồi lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Long Tam.
Sau khi đặt điện thoại xuống, anh mới thả lỏng hơn nhiều.
Mười mấy phút đồng hồ nhanh chóng trôi qua.
Đã đến giờ họp nhưng bên ngoài vẫn không hề có tiếng động gì.
Anh không kìm được nhíu chặt chân mày.
Thư ký Ngô cũng cúi thấp đầu, lòng thầm lo lắng.
Bên nào cô ấy cũng không chọc nổi, nhưng cô ấy sợ nhất là Trương Minh Vũ sẽ nổi giận.
Năm phút sau, cuối cùng bên ngoài cũng truyền tới tiếng bước chân.
Cửa phòng họp bị hai vệ sĩ áo đen đẩy ra. Một người đàn ông trung niên khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi mặc sườn xám nam đi vào.
Ông ta có bờ vai rộng, đeo mắt kính gọng vàng, dáng vẻ giàu sang phú quý.
Sau khi đi vào, ông ta lạnh nhạt liếc nhìn Trương Minh Vũ một cái, khoé miệng nhếch lên cười lạnh.
Ông ta được đám vệ sĩ hộ tống đi tới bên cạnh anh, khẽ cười hỏi: “Cậu là ông chủ mới à?”
Anh gật đầu đáp lại, thấy hơi khó chịu.
Ông ta kiêu ngạo nói: “Tôi là Trịnh Quốc Nguyên, cổ đông lớn thứ hai của khách sạn Hồng Thái”.
Dứt lời, ông ta hơi ngẩng đầu lên.
Trương Minh Vũ gật đầu nói một câu: “Ngồi đi”.
Nghe vậy, Trịnh Quốc Nguyên lập tức cau mày, ánh mắt lạnh hẳn xuống.
Anh không tìm hiểu trước nhưng cũng biết hiện giờ khách sạn này chỉ thuộc về Trần Đại Phú trên danh nghĩa.
Thực chất quyền lực đều bị các cổ đông khác nắm trong tay.
Chẳng mấy chốc, các cổ đông còn lại cũng lục tục ngồi vào chỗ. Chỉ là cổ phần của bọn họ không đáng bao nhiêu.
Khi mỗi người họ đi vào, trông thấy ánh mắt của Trịnh Quốc Nguyên đều cuống quýt lấy lòng như gặp được bố ruột.
Nhưng không một ai thèm để ý tới Trương Minh Vũ…
Chương 32: Cậu có xứng không?
Trương Minh Vũ thấy hơi ngờ vực.
Anh có thể khẳng định Trần Đại Phú là đẳng cấp mà bọn họ không thể nào với tới, dù có đổi chủ thì cũng là do Trần Đại Phú đồng ý.
Bọn họ không sợ bị Trần Đại Phú trị tội sao?
Chẳng mấy chốc sau, thư ký Ngô đã giải đáp thắc mắc này cho Trương Minh Vũ: "Anh Minh Vũ đừng giận, bọn họ đều biết chủ tịch Trần sẽ không quản lý mấy chuyện nhỏ nhặt này nên mới vậy".
"Hơn nữa anh còn trẻ quá, cũng không biết anh là cậu chủ nhà giàu nào, chắc bọn họ đều tưởng anh nhờ quan hệ nên mới lấy được cái ghế này..."
Trương Minh Vũ dần hiểu ra.
Chớp mắt, tất cả mọi người đều đã ngồi vào chỗ nhưng vị trí ghế đầu tiên bên tay trái mãi vẫn chưa có ai ngồi.
Trương Minh Vũ cũng thầm thấy tò mò, cổ đông này... sẽ là ai đây?
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân.
Ngẩng đầu nhìn lên thì cửa phòng họp bị mấy người đàn ông vạm vỡ đẩy ra.
Rất nhanh, bốn người đàn ông vạm vỡ bước vào trong phòng họp.
Thân hình của ai nấy đều lực lưỡng, nhìn cơ bắp cuồn cuộn khiến người ta thấy áp lực.
Nhưng không biết vì sao, bỗng dưng Trương Minh Vũ lại thấy những người này rất quen mắt, chỉ là không nhớ ra rốt cuộc đã gặp họ ở đâu.
Lúc Trương Minh Vũ đang nghi ngờ thì cuối cùng nhân vật chính đã xuất hiện.
Một người đàn ông cường tráng bước vào, vô cùng oai phong.
Cái đầu trọc kia vô cùng hút mắt.
Sau khi nhìn rõ, Trương Minh Vũ mới giật mình nhớ ra.
Mình nói sao lại quen thế chứ, hóa ra là gã trọc ăn vạ lần trước!
Trương Minh Vũ nhướng mày, khóe miệng cũng từ từ hiện ra ý cười.
Khóe miệng gã trọc treo một nụ cười ngạo nghễ, nhìn thẳng về phía trước.
Ánh mắt Trịnh Quốc Nguyên lóe lên vẻ âm trầm, do dự một lúc lâu mới chịu đứng dậy.
"Chào anh Cường nhé".
Trịnh Quốc Nguyên cười ha hả chào hỏi.
"Ừ", gã trọc lạnh lùng đáp.
Thật ra, gã trọc có được ngày hôm nay cũng nhờ có Trương Minh Vũ.
Hôm đó, sau khi từ khách sạn trở về, gã trọc thuật lại tường tận mọi chuyện xảy ra cho sếp của gã là anh Hoa.
Gã vốn tưởng mình sẽ bị ăn mắng nhưng không ngờ anh Hoa lại không ngớt lời khen gã!
Cũng từ hôm đó, gã trọc trở thành đại tướng hàng đầu dưới trướng anh Hoa!
Dưới sự quan sát của tất cả mọi người, gã trọc ngồi xuống, hời hợt liếc nhìn Trương Minh Vũ một cái.
Nhưng chỉ một ánh mắt này đã khiến lòng gã trọc chùng xuống!
Sao lại là cậu ấy!
Ầm!
Cơ thể đang ngồi của gã cũng cứng đơ, trọng tâm bị lệch, trượt xuống bên ghế!
"Anh Cường! Anh không sao chứ?"
"Anh Cường, anh cẩn thận chút, anh xem anh kìa!"
"Anh Cường, tôi đỡ anh dậy. Ôi chao, sao để anh té ghế cho được, thân thể ngàn vàng của anh không thể té được đâu".
...
Nhất thời, ngoài Trịnh Quốc Nguyên, tất cả các cổ đông đều nhào lên, luôn miệng nịnh nọt.
Ực!
Gã trọc khó nhọc nuốt nước bọt.
Theo chỉ thị của anh Hoa, để sau này thuận tiện thâu tóm khách sạn Hồng Thái, gã phải ra đòn phủ đầu với ông chủ mới tới.
Nhưng gã không thể nào ngờ được, ông chủ mới lại chính là Trương Minh Vũ!
Trong lòng gã trọc bắt đầu thấy hoang mang.
Được mọi người đỡ, gã mới từ từ ngồi lại trên ghế, bỗng nhiên thấy cái ghế này nóng quá đỗi!
Hệt như ngồi trên chảo lửa vậy.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười mỉm, chậm rãi thông báo: "Được rồi, đến đông đủ rồi thì họp thôi".
Gã trọc bất giác ngồi thẳng lưng, nghiêm túc hệt một em học sinh tiểu học.
Trịnh Quốc Nguyên nở một nụ cười khinh bỉ, mỉa mai: "Họp với bọn tôi? Cậu thấy mình xứng không?"
Há!
Tiếng hít sâu sợ hãi vang vọng.
Dù tất cả mọi người đều ôm tâm lý đến đây để ra đòn phủ đầu với ông chủ mới thì không ai dám tỏ thái độ cứng rắn như Trịnh Quốc Nguyên.
Trương Minh Vũ cười mỉm, từ tốn đáp: "Hay các người lên làm ông chủ luôn đi?"
"Khỏi!"
Trịnh Quốc Nguyên cười lạnh, khinh khi nói: "Trong mắt chúng tôi, ông chủ chẳng qua chỉ như con sen mà thôi".
Trương Minh Vũ khẽ nhíu mày, tò mò hỏi: "Ồ? Nói thế thì trong mắt các người, chủ tịch Trần cũng chỉ là một con sen rồi?"
Câu này vừa dứt, khóe miệng mọi người đều co rút.
Xem chủ tịch Trần là con sen? Ai dám chứ...
Trịnh Quốc Nguyên hừ lạnh: "Câm miệng! Tôi nói cho cậu hay, bớt lấy chủ tịch Trần ra hù dọa bọn tôi!"
"Chủ tịch Trần đã bỏ bê nơi này nhiều năm rồi, cậu tưởng người tai to mặt lớn như ông ấy rỗi hơi tới quản lý chuyện của một khách sạn nhỏ thế này à?"
"Đừng tưởng chúng tôi không biết, cậu chỉ là một thằng ở rể của nhà họ Lâm mà thôi, cậu cũng xứng tới khách sạn Hồng Thái chia lợi nhuận với chúng tôi sao? Qua mặt được chủ tịch Trần chứ đừng hòng qua được ải của tôi!"
Trương Minh Vũ ngẩn người, bây giờ mới hiểu rõ vì sao bọn họ lại huênh hoang đến thế.
Thì ra là đã điều tra rõ thân phận của anh cả rồi.
Lời vừa dứt, phòng họp cũng bắt đầu vang lên tiếng xì xào bàn luận.
"Đúng vậy, nếu là trước đây thì chúng tôi cũng có thể nể mặt nhà họ Lâm vài phần, nhưng bây giờ thì nhà họ Lâm..."
"Các ông đã nghe gì chưa? Ông chủ của chúng ta đây đến ở rể nhà họ Lâm, tiếng tăm truyền xa lắm đấy!"
"Nhưng tôi rất tò mò, một nhà họ Lâm bé nhỏ sao có thể với tới được chủ tịch Trần ở trên cao chứ?"
...
Bỗng chốc, những cổ đông khách cũng xôn xao bàn luận.
Câu nói cuối cùng khiến Trịnh Quốc Nguyên cười càng tươi hơn, bỡn cợt: "Sao có thể với tới? Lẽ nào các ông quên nhà họ Lâm có một cô thiên kim hoa nhường nguyệt thẹn à?"
Lời vừa dứt, trên mặt Trương Minh Vũ đã mất hẳn vẻ tươi cười!
Chương 33: Ai dám động vào tao giết!
Xung quanh vang lên tràng tiếng cười như pháo nổ!
Chỉ duy nhất gã trọc ngồi lẳng lặng bên cạnh, ánh mắt tràn ngập căng thẳng, không dám cười.
Một hồi lâu sau, tiếng cười mới dần ngớt.
Trương Minh Vũ cũng cười, cười rất tươi.
Anh ngẩng đầu lên rồi cười ha ha hỏi: "Theo ý ông thì tôi đích thị là một trái hồng mềm rồi?"
"Trái hồng mềm?"
Trịnh Quốc Nguyên nhíu mày, khinh bỉ nói: "Hồng mềm còn có thể ăn được, còn cậu có xứng được ví với nó không?"
Lời vừa dứt, xung quanh lại rộ lên một trận cười châm biếm.
Gã trọc vẫn luôn đắn đo ngồi yên.
Gã không biết rốt cuộc Trương Minh Vũ có thân phận như thế nào, bây giờ gã lại phải đứng trước lựa chọn hệt như lần trước!
Chọn đúng thì tiền đồ của gã tươi sáng.
Nếu chọn sai thì gã sẽ rơi xuống hố sâu không thể ngóc đầu dậy nổi!
Do dự cả buổi trời, sau khi nhìn thấy nụ cười nhẹ như gió trên khóe miệng của Trương Minh Vũ, cuối cùng gã trọc cũng hạ quyết tâm.
"Trịnh Quốc Nguyên, ông im miệng cho tôi!"
Gã trọc tức giận đập bàn đứng dậy, lạnh giọng quát.
Tiếng quát bất chợt dọa sợ tất cả mọi người.
Trịnh Quốc Nguyên nhíu mày, bất mãn hỏi: "Anh Cường, anh thế này là..."
Tất cả những người khác đều ngơ ngác, trong mắt ai nấy đều ánh lên vẻ ngờ hoặc.
Trương Minh Vũ khẽ cười một tiếng, anh cũng đang rất tò mò muốn xem gã trọc này định làm gì.
Gã trọc liếc Trương Minh Vũ một cái rồi cắn răng hỏi: "Trịnh Quốc Nguyên, mẹ kiếp, ông quá đáng rồi đấy! Cậu ấy là ông chủ mới của chúng ta, ông muốn tạo phản hay gì?"
"Khốn nạn, dám bất kính với ông chủ nữa, có tin hôm nay tôi khiến ông bò ra ngoài không hả!"
Giọng nói vang dội và thô lỗ cũng có vài phần uy lực.
Trịnh Quốc Nguyên hít một hơi thật sâu, cơn thịnh nộ trong lòng tăng lên ngùn ngụt.
Trần Đại Phú là trùm giới thương nghiệp của Hoa Châu, còn đại ca anh Hoa của gã trọc chính là ông trùm thế giới ngầm Hoa Châu!
Ông ta sợ anh Hoa, nhưng chẳng xem gã trọc ra gì.
Trịnh Quốc Nguyên nghiến răng, cũng đập bàn đứng dậy rồi lạnh giọng nạt: "Thằng trọc, tôi nể mặt anh Hoa nên mới không thèm tính toán với cậu. Mẹ kiếp, cậu thật sự tưởng bây giờ có chút quyền lợi thì ngầu lắm à?"
"Bớt làm màu trước mặt ông đây đi!"
"Lúc ông đây lăn lộn làm ăn, cậu còn bú bình đấy! So kè độ ngang ngược với ông đây hả? Cậu còn non và xanh lắm!"
Dứt lời, không khí trong phòng họp cũng bắt đầu căng thẳng hẳn lên.
Hai vệ sĩ và bốn gã lực lưỡng cũng đồng loạt bước lên trước một bước, mùi thuốc súng nồng nặc.
Trương Minh Vũ chậm rãi bắt chéo chân rồi tựa vào ghế, khóe miệng lại nở nụ cười.
Thú vị hơn rồi.
Gã trọc và Trịnh Quốc Nguyên nhìn nhau, ánh mắt đều hiện lên sắc lạnh lẽo.
Hồi lâu sau, Trịnh Quốc Nguyên cười lạnh: "Bớt tỏ vẻ trước mặt tôi đi! Tưởng tôi không nhìn thấu chút trò vặt đó của cậu sao?"
"Ông chủ? Hứ!"
"Chẳng phải thằng nhóc cậu muốn lật đổ hết bọn tôi, sau đó chỉ còn duy nhất các cậu hưởng lợi nhuận của Hồng Thái sao? Cậu nghĩ bọn tôi đều là thằng ngốc à!"
"Cậu ta chỉ là một thằng ở rể nhà họ Lâm, chẳng phải anh Hoa của các cậu dễ dàng đùa giỡn cậu ta trong lòng bàn tay hay sao!"
Dứt lời, những cổ đông còn lại chợt vỡ lẽ ra, đều tức giận đùng đùng nhìn gã trọc.
Gã trọc hừ lạnh quát: "Thằng già kia, ông bớt ngậm máu phun người đi! Anh Hoa của chúng tôi chỉ là cổ đông của khách sạn Hồng Thái thôi, chưa từng có ý định vượt quyền!"
"Ông đây chỉ là chướng mắt thái độ của các ông đối với ông chủ thôi! Không được hả?"
Tiếng quát như sấm, không khí vô cùng căng thẳng.
"Hứ, đúng là tính toán giỏi thật, nhưng cậu tưởng cậu như vậy thì bọn tôi sẽ thỏa hiệp à? Tôi thừa nhận cậu là cổ đông lớn nhất của Hồng Thái, nhưng nếu chúng tôi cộng gộp tất cả cổ phần lại cũng không hề thua kém cậu!"
Trịnh Quốc Nguyên cười lạnh đáp.
Chỉ một câu nói đã cột tất cả những cổ đông còn lại đứng chung con thuyền với ông ta.
Đến cả Trương Minh Vũ cũng không kìm được nhíu mày.
Có thể trèo lên được địa vị như hôm nay, quả nhiên Trịnh Quốc Nguyên không đơn giản.
Gã trọc siết chặt nắm đấm, lại quát: "Mẹ kiếp, ông đây không cần biết có bao nhiêu cổ phần, ông đây cũng không cần hiểu! Tóm lại ông đây nói rồi, ai dám nói chuyện với ông chủ bằng giọng điệu quái gở thì đừng trách ông đây không khách sáo!"
Nói xong, gã trọc đấm mạnh lên mặt bàn.
Trịnh Quốc Nguyên hơi nheo mắt, lửa giận trong lòng ngùn ngụt, nhưng cuối cùng vẫn nhịn.
Dù nói thế nào, ông ta cũng không muốn phải đối đầu với anh Hoa.
Ông ta hừ lạnh một tiếng rồi mới ngồi xuống, nhưng trong lòng vẫn bừng bừng lửa giận.
Ông ta ngẩng đầu nhìn lên, lúc nhìn thấy tư thế ngồi ngang ngược của Trương Minh Vũ, trong mắt ông ta lóe lên vẻ cáu tiết.
Một thằng ở rể của nhà họ Lâm nhỏ nhoi mà cũng dám ngông cuồng thế này trước mặt ông ta sao?
Nghĩ lại chuyện vừa nãy, Trịnh Quốc Nguyên nở một cụ cười lạnh.
"Nhóc, phải công nhận số cậu đỏ, hôm nay có gã trọc này che chở cho cậu".
"Tiếc nỗi, giữa chúng ta là chuyện công, nhưng tôi lại muốn nói với cậu về chuyện tư!"
Trịnh Quốc Nguyên cười lạnh, ánh mắt ánh lên sự gian trá.
Trương Minh Vũ khẽ cười, điềm nhiên đáp: "Rửa tai lắng nghe".
Trịnh Quốc Nguyên hơi ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng: "Nghe nói cậu vừa đến đã sa thải cháu của tôi rồi?"
Trương Minh Vũ giật mình hiểu ra.
Dù sao vừa nãy tên giám đốc kia cũng đã nói rằng chú hai của hắn là cổ đông của khách sạn Hồng Thái, nhưng Trương Minh Vũ không ngờ người đó lại là Trịnh Quốc Nguyên.
"Đúng vậy", Trương Minh Vũ cười ha ha đáp, dáng vẻ bất cần.
"Cậu đúng là uy to thật đấy! Vừa đến đã dám đuổi người của tôi? Cậu chê mình sống lâu quá rồi sao?", sắc mặt Trịnh Quốc Nguyên trầm xuống, sẵng giọng hỏi.
Gã trọc lại đứng dậy, quát: "Chú ý giọng điệu của ông đi!"
Trịnh Quốc Nguyên không hề sợ hãi, sắc bén đáp lại: "Sao? Đến chuyện riêng giữa chúng tôi mà cậu cũng muốn nhúng tay à? Có phải tay chân của anh Hoa hơi dài rồi không? Lẽ nào không sợ bị người đời bàn tán à?"
Ông ta dứt lời, gã trọc nghẹn họng.
Đúng là gã không có quyền chen vào chuyện riêng của họ, nếu chen vào thì anh Hoa sẽ bị dư luận chỉ trỏ thật.
Do dự một lúc lâu, cuối cùng gã trọc cũng chỉ đành ngồi xuống, nhìn Trương Minh Vũ bằng ánh mắt bất lực.
Trương Minh Vũ cũng không để ý, cười ha hả hỏi: "Tôi là chủ, tôi muốn đuổi ai còn phải thông báo với ông à?"
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều lấy làm ngạc nhiên nhìn Trương Minh Vũ.
Thằng này... điên rồi à?
Rõ ràng gã trọc đã không dám nhúng tay vào rồi, mà thằng nhóc này còn dám chống đối?
Một giây sau, tất cả mọi người đều cười mỉa mai, ai nấy đều nhìn Trương Minh Vũ bằng ánh mắt bỡn cợt.
Trịnh Quốc Nguyên cũng hơi ngơ ra, giận quá hóa cười: "Cậu đang khiêu khích tôi đấy à?"
Trương Minh Vũ gật đầu: "Ông có thể cho là vậy".
Há!
Tiếng hít sâu sợ hãi vang lên!
Đến cả thư ký Ngô đứng sau lưng cũng bắt đầu lộ vẻ lo lắng.
Tuy có Trần Đại Phú đứng sau, nhưng dù sao bây giờ Trương Minh Vũ cũng chỉ có một thân một mình!
Hơn nữa sau lưng Trịnh Quốc Nguyên còn có hai tên vệ sĩ, nhìn lướt qua cũng biết chúng chẳng phải phường lương thiện gì cho cam.
Ngang ngược thế này... chẳng phải đang tìm đường chết sao...
"Tốt, tốt lắm!"
"Đã rất nhiều năm không ai dám nói với tôi thế này rồi!"
Trịnh Quốc Nguyên cười u ám, sự ác liệt càng nồng đậm hơn trong mắt!
Chương 34: Căng thẳng tột độ
Trương Minh Vũ lại lắc đầu, châm chọc nói: “Đúng là người bận rộn thường hay quên. Chắc là ông quên mất vừa rồi đầu trọc nói như nào với ông rồi”.
“Cậu…”
Trịnh Quốc Nguyên lập tức nghẹn họng, ánh mắt căm phẫn đầy độc địa!
“Hỗn láo!”
Ông ta không nhịn nổi nữa.
Ông ta bị một thằng nhóc con nổi tiếng là vô dụng cười chê, nếu còn không làm gì đó thì còn mặt mũi nào lăn lộn ở đất Hoa Châu này nữa?
“Hôm nay không cho cậu mở mang đầu óc, chắc cả đời này cậu cũng không biết thế nào là trời cao đất dày đâu!”
“Người đâu!”
Trịnh Quốc Nguyên lại gào ầm lên.
Ông ta vừa dứt lời, hai gã vệ sĩ đằng sau lập tức xông tới bao vây xung quanh Trương Minh Vũ.
Anh nhếch môi cười lạnh, không hề bị doạ sợ.
“Đánh gãy chân cậu ta cho tôi!”, Trịnh Quốc Nguyên tức giận ra lệnh!
“Vâng!”
Hai gã vệ sĩ đồng thanh hô lên rồi đằng đằng sát khí lao tới gần Trương Minh Vũ.
Thấy thế, các cổ đông còn lại đều cười lạnh, ung dung khoanh tay như đang xem kịch.
Gã trọc cau mày, trong lòng vẫn đang lưỡng lự.
Gã không biết bây giờ nên làm thế nào cho phải. Gã cảm thấy nếu giúp Trương Minh Vũ chắc chắn sẽ có lợi cho mình.
Nhưng dù sao đây cũng là việc riêng của Trịnh Quốc Nguyên.
Trong lúc gã còn đang do dự, hai gã vệ sĩ đã vọt tới trước mặt anh.
Thư ký Ngô giơ tay che miệng, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Cô ấy không ngờ Trương Minh Vũ không biết đối nhân xử thế như vậy, rõ ràng chẳng có lợi thế gì nhưng lại cứ cứng đầu chống đối!
Thế nhưng lúc này nghĩ gì cũng đã muộn.
Hai gã vệ sĩ đè bả vai của anh xuống.
Trịnh Quốc Nguyên nở nụ cười khinh bỉ.
Ngay khi hai gã vệ sĩ định ra tay, một đôi bàn tay to lớn đột nhiên xuất hiện trên vai họ.
Ơ…
Họ giật nảy mình, ánh mắt trở nên kinh hãi.
Nhưng họ chưa kịp nghĩ gì nhiều đã cảm thấy có một luồng sức mạnh khủng bố đang đè ép lên vai mình!
Bọn họ mất khống chế, toàn thân bị hất bay ngược ra ngoài!
Bịch bịch!
Hai tiếng động trầm đục vang lên. Hai gã vệ sĩ đâm thẳng vào mặt tường phía sau rồi mới rơi xuống đất, cả người đau đớn vặn vẹo.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Đến khi bọn họ quay sang nhìn Trương Minh Vũ lại bất ngờ phát hiện đằng sau anh có thêm một bóng người cao lớn tự bao giờ.
Ngoài Long Tam ra còn ai vào đây nữa.
Anh khẽ mỉm cười, trong lòng thầm thả lỏng.
Đám người còn lại đều ngơ ngác tại chỗ, trợn mắt há mồm, ánh mắt kinh sợ.
Đây… mà là con người sao?
Bọn họ chưa kịp phản ứng lại đã thấy bóng người trước mắt loé lên một cái! Bất thình lình, Long Tam xông tới chỗ Trịnh Quốc Nguyên!
Hai mắt ông ta trợn trừng, không kịp lấy lại tinh thần đã thấy cổ mình bị thít chặt!
Long Tam dùng một tay bóp cổ ông ta, nhấc cả người ông ta lên!
Há!
Tiếng hít khí lạnh vang lên đâu đây!
Ngay sau đó là giọng nói lạnh như băng của Long Tam: “Xúc phạm cậu Minh Vũ, vả miệng!”
Dứt lời, bàn tay to khoẻ của anh ta vả bôm bốp vào mặt Trịnh Quốc Nguyên!
Mọi người chỉ thấy trước mắt mình có một bóng đen chớp nhoáng, đồng thời thấy Trịnh Quốc Nguyên bị ném thẳng vào tường!
“Phụt!”
Ông ta phun ra một ngụm máu tươi!
Đến khi ông ta ngẩng đầu lên, trông vô cùng chật vật. Cả khuôn mặt đều trương lên sưng đỏ, khoé miệng máu me be bét!
Ai cũng chết lặng!
Bọn họ sợ hãi nhìn sang bóng người khủng bố kia, đến cả gã trọc cũng bị doạ sợ run lẩy bẩy!
Một lúc lâu sau, Trịnh Quốc Nguyên mới cắn chặt răng, gian nan đứng dậy.
“Không biết cậu là ai? Hình như Trịnh Quốc Nguyên tôi đây đâu có thù oán gì với cậu?”, ông ta thở hổn hển, cố nén giận cất giọng hỏi!
Trong ký ức của ông ta không có chút gì liên quan tới Long Tam.
Hơn nữa, ông ta cũng không tin thằng con rể nhà họ Lâm lại có một cao thủ tài giỏi như vậy bảo vệ bên người.
Ánh mắt Long Tam loé lên tia lạnh lẽo. Anh ta im lặng đứng sau lưng Trương Minh Vũ.
Ý tứ vô cùng rõ ràng.
Anh bật cười hỏi: “Trời cao đất dày? Tôi vẫn chưa hiểu được, ông dạy lại cho tôi đi”.
“Cậu...”
Trịnh Quốc Nguyên nổi giận đùng đùng, cổ nổi đầy gân xanh! Lửa giận trong mắt dường như sắp bắn ra!
“Người đâu!”
Ông ta quay ra ngoài cửa hét lên.
Mọi người lại bị làm cho kinh hãi. Chẳng lẽ ông ta vẫn còn chiêu trò khác?
Ai cũng thi nhau nhìn ra ngoài cửa hóng hớt, nhưng chờ mãi vẫn chẳng thấy người nào.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Bọn họ nghi hoặc nhìn sang Trịnh Quốc Nguyên.
Rốt cuộc lão già này đang giở trò quỷ gì?
Sắc mặt ông ta cũng tối sầm, tay nắm chặt lại, không nói nên lời.
Trương Minh Vũ bình thản nói: “Ngồi xuống”.
Tiếp đó, ánh mắt lạnh lùng của Long Tam đảo qua đám người.
Bọn họ căng cứng toàn thân, vô thức ngồi xuống.
Đến cả Trịnh Quốc Nguyên cũng kông chịu được ánh mắt đằng đằng sát khí đó, nghiến răng ngồi xuống, lòng lại thấy vô cùng tủi hổ!
Thư ký Ngô ở phía sau cũng kinh ngạc điếng người, trố mắt nhìn cảnh tượng này.
Đến tận bây giờ cô ấy mới hiểu được tại sao Trương Minh Vũ lại có thể bình tĩnh tới vậy!
Anh cũng không thèm để ý tới ai, chỉ khẽ liếc mắt nhìn một cái.
“Từ hôm nay trở đi, khách sạn này hoàn toàn thuộc quyền quản lý của tôi. Các người có ý kiến gì không?”
Nói xong, anh lại đảo mắt nhìn quanh lần nữa.
Trịnh Quốc Nguyên toan đứng dậy, nhưng nhìn thấy Long Tam lại phải ngậm ngùi nín nhịn.
Ai cũng biết rõ nếu Long Tam ra tay, không một ai trong số họ có thể đi ra ngoài!
Trương Minh Vũ lại lên liếng: “Không ai nói gì tức là các người đều ngầm đồng ý rồi”.
“Bắt đầu từ hôm nay, tôi hi vọng các người hãy ngoan ngoãn nhận lấy phần tiền thuộc về mình thôi. Nếu dám lấy nhiều hơn thì đừng trách tôi không nương tay!”
Nói tới đây, giọng nói của anh cũng lạnh lùng hơn nhiều.
Mặc dù không hề có tính uy hiếp nhưng vẫn khiến lòng người thảng thốt.
“Từ hôm nay trở đi, trong khách sạn này cũng không được phép xuất hiện tình trạng dựa dẫm quan hệ. Nếu bị phát hiện lập tức loại khỏi hội đồng cổ đông, thu hồi toàn bộ quyền lợi!”
Giọng nói nghiêm nghị của anh lại vang lên.
Nhưng lần này, mọi người lại thầm cười nhạo anh.
Thu hồi quyền lợi? Cậu nói thì phải nghe chắc?
Ai cũng tỏ vẻ mỉa mai, nhưng không người nào dám đứng ra lên tiếng.
Trương Minh Vũ hiểu bọn họ đang nghĩ gì nhưng cũng chẳng thèm để bụng.
Hôm nay anh chỉ lập ra một vài quy định thôi.
Về phần xử lý cụ thể ra sao, anh định đợi kết thúc cuộc họp mới đi tìm Trần Đại Phú bàn thêm.
Quyền quyết định đều nằm trong tay người khác thì anh còn làm ăn cái khỉ gì nữa…
“Nếu mọi người đều không có ý kiến gì thì dừng cuộc họp tại đây đi”.
Anh lại dựa lưng vào ghế, bắt chéo chân ra lệnh.
Trịnh Quốc Nguyên nghiến răng ken két, lửa giận bừng bừng trong mắt.
“Được lắm, cứ đợi đấy!”
Ông ta ném lại một câu uy hiếp rồi đứng phắt dậy bỏ ra ngoài.
Đám người còn lại cũng vội vàng chạy theo.
Gã trọc nhìn Trương Minh Vũ nhưng lại chẳng nói năng gì, lặng lẽ đứng dậy đi ra.
Đám người vừa mới đi ra khỏi phòng họp đều bị làm cho choáng váng!
Chương 35: Quy tắc do tôi lập!
Tất cả mọi người đều dừng bước, trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng đang hiện ra trước mắt.
Giữa hành lang có mười mấy người đàn ông vạm vỡ đang nằm ngổn ngang giữa hành lang.
Quần áo của họ giống y hệt hai gã vệ sĩ bên người Trịnh Quốc Nguyên.
Đám người mắt tròn mắt dẹt, ánh mắt sợ sệt.
Đúng là… không phải người!
Trịnh Quốc Nguyên nghiến răng nổi giận, toàn thân run lên: “Thằng con rể vô tích sự kia! Tôi sẽ chống mắt lên xem ngoài người vệ sĩ kia cậu còn có bản lĩnh gì nữa!”
Nói rồi ông ta dứt khoát đi thẳng tới thang máy.
Trong phòng họp, vẻ mặt của Trương Minh Vũ cũng tối sầm.
Chỉ riêng câu mà ông ta nói về Lâm Kiều Hân thì đã định chuyện này không thể kết thúc dễ dàng rồi!
Hôm nay anh không động tới bọn họ cũng là vì anh chưa chuẩn bị tốt mọi chuyện.
“Thư ký Ngô, cô lập quy tắc mới theo lời tôi vừa nói đi. Toàn bộ nhân viên của khách sạn đều phải biết”.
Trương Minh Vũ nghiêm giọng nói.
Thư ký Ngô cung kính đáp lời: “Vâng!”
“Cô giám sát kỹ vào, có ai dám làm trái quy tắc đều phải nói cho tôi biết. Nếu để tôi tự phát hiện ra thì cô cũng không cần đi làm nữa đâu”, anh lại bổ sung thêm một câu.
Thư ký Ngô sợ run người, cuống quýt gật đầu.
Trương Minh Vũ không chần chừ gì thêm, lập tức đứng dậy đi ra khỏi khách sạn.
Nếu anh đã quyết định phải kinh doanh khách sạn cho tốt thì đương nhiên sẽ phải nghĩ cách thực hiện bằng được.
Bây giờ cổ đông không chịu nghe lời, anh cũng chỉ có thể tìm cớ đoạt lại quyền quyết định vào tay mình.
Cách đơn giản nhất chính là tìm Trần Đại Phú, mua lại!
Sau khi ra ngoài, Long Tam lái xe đưa anh tới thẳng tập đoàn Đại Phú.
Mười phút sau, Trương Minh Vũ bước xuống xe.
Anh ngẩng đầu nhìn lên toà cao ốc chọc trời ở chính giữa khu đô thị huyên náo.
Bên ngoài toà nhà được trang trí cực kỳ xa hoa, khiến người ta đều phải nước nhìn.
Trương Minh Vũ cũng phải thầm tặc lưỡi. Cho dù giao vào tay anh thì cũng phải mất bao lâu mới có thể phát triển được như vậy?
Anh trầm ngâm một hồi rồi mới cất bước đi vào trong.
Nhưng vừa bước đến cửa đã bị hai gã bảo vệ cản lại.
“Xin chào, xin hãy xuất trình thẻ làm việc. Người ngoài không được phép vào”, bảo vệ đi tới thản nhiên nói.
Thẻ làm việc?
“Tôi tới tìm người”, Trương Minh Vũ nhíu mày khẽ đáp.
Bảo vệ sẵng giọng nói: “Xuất trình thẻ làm việc hoặc gọi người cậu tìm xuống đây đón”.
Anh cảm thấy rất bất lực.
Cuối cùng, anh chỉ có thể lôi điện thoại ra. Dù sao đây cũng là quy củ của người ta, không thể phá hỏng được.
Anh tìm số điện thoại của Trần Đại Phú, đang định gọi đi thì một chiếc Bentley chợt đỗ lại trước cổng công ty.
Trương Minh Vũ sửng sốt, trông thấy chiếc xe này rất quen mắt.
Anh chưa kịp nghĩ nhiều đã thấy cửa xe được mở ra.
Một người thanh niên ăn mặc bóng bẩy xuất hiện trong tầm mắt.
Đây là… Dịch Thanh Tùng?
Trương Minh Vũ giật mình, không ngờ lại trùng hợp tới vậy.
Tiếp đó, anh thấy Dịch Thanh Tùng đi sang bên kia mở cửa xe, lịch sự đón một người đi ra.
Lâm Kiều Hân.
Anh kinh ngạc nghĩ tới hôm qua Dịch Thanh Tùng nói muốn dẫn cô tới công ty tìm người móc nối quan hệ.
Chẳng phải tập đoàn Đại Phú này chính là công ty nơi hắn ta làm sao…
Quên béng mất chuyện này rồi.
Anh không khỏi lúng túng, vội vàng kiếm cớ để giải thích.
Lâm Kiều Hân và Dịch Thanh Tùng nhanh chóng chú ý tới Trương Minh Vũ. Hai người tỏ vẻ ngạc nhiên.
Cô nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Trương Minh Vũ? Anh làm gì ở đây?”
Anh xấu hổ cười gượng: “À… tôi… tôi tới đây có chút việc”.
Ánh mắt Lâm Kiều Hân lộ vẻ nghi hoặc.
Dịch Thanh Tùng nhếch mép cười khẩy: “Này người anh em, anh nói anh tới tập đoàn Đại Phú có việc hả? Sao thế, con rùa anh muốn bắt chạy tới tập đoàn Đại Phú rồi à?”
Nói rồi hắn ta còn tỏ vẻ trêu tức nhìn anh.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Đúng là nhân tài!
“Đúng vậy, rùa của tôi chạy tới đây rồi, tôi đang tìm nó đây!”, anh gật đầu tiếp lời, cố nén cơn buồn cười.
Đúng là người đi du học nước ngoài trở về, hình như hắn ta chưa từng được tiếp xúc với mấy lời thiếu văn hoá này bao giờ…
Chân mày đang nhíu chặt của Lâm Kiều Hân lập tức dẫn ra, suýt thì bật cười thành tiếng.
Dịch Thanh Tùng chẳng hề phát hiện ra điều gì, cười lạnh nói: “Anh đang muốn đi vào à?”
Trương Minh Vũ ngơ ngác gật đầu: “Đúng rồi”.
Đối phương nở nụ cười ngạo nghễ nói: “Công ty của tôi quản lý nghiêm lắm, người ngoài khó mà đi vào được”.
“Nhưng may mà hôm nay anh gặp được tôi ở đây. Để tôi dẫn hai người đi vào”.
Trương Minh Vũ định từ chối nhưng lại sợ lúc sau mình tự đi vào được sẽ khiến hai người họ sinh nghi.
“Tốt quá, vậy thì cảm ơn anh Dịch nhiều!”, anh cười đáp.
Dịch Thanh Tùng đắc ý nói: “Chuyện nhỏ thôi”.
Nói rồi, hắn ta lôi một cái thẻ ra khỏi túi quần giơ cho bảo vệ ngoài cổng xem.
Bảo vệ lập tức cung kính cúi đầu: “Mời giám đốc Dịch vào!”
Hắn ta lại càng đắc ý, nghêng ngang đi vào trong công ty.
Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân vội vàng theo sau.
Đến khi bước vào, anh lại bị chấn động thêm lần nữa.
Bên ngoài đã trang trí xa hoa lắm rồi, nhưng sau khi vào mới phát hiện bên trong còn được trang hoàng xa xỉ hơn nhiều!
Nói toà cao ốc này lộng lẫy như làm từ vàng son cũng chẳng ngoa.
Tuy bên trong rất đông người nhưng bọn họ đi lại rất có trật tự. Sảnh lớn vô cùng yên tĩnh.
Trần Đại Phú thật không đơn giản.
Trong đầu anh chỉ có duy nhất một ý nghĩ này, không hiểu sao lại cảm thấy chờ mong.
Giọng nói của Dịch Thanh Tùng nhanh chóng vang lên: “Được rồi, tôi phải đưa Kiều Hân đi gặp mấy lãnh đạo cấp cao. Anh ở đây tìm rùa đi, đừng làm loạn là được”.
Trương Minh Vũ nhếch miệng, lẩm bẩm nói: “Anh đi rồi, tôi kiếm rùa ở đâu ra nữa”.
“Anh nói gì?”
Dịch Thanh Tùng lên tiếng hỏi. Vừa rồi hắn ta không nghe rõ Trương Minh Vũ đang nói gì.
Lâm Kiều Hân lại nghe rõ mồn một, trừng mắt nhìn anh.
Anh bật cười đáp: “Không có gì, hai người đi làm việc đi, tôi đi tìm rùa đây”.
Dứt lời, anh quay thẳng ra sau đi mất.
Dịch Thanh Tùng lạnh nhạt nhìn theo, ánh mắt loé lên vẻ khinh bỉ.
Nhưng anh ta lập tức nở nụ cười ga lăng nói: “Nào Kiều Hân, chúng ta đi thôi. Chắc hẳn bọn họ đã đợi lâu rồi”.
“Ừ”.
Cô gật đầu đáp lại một tiếng. Hai người quay lưng rời đi.
Mãi đến khi hai người họ khuất khỏi tầm mắt, Trương Minh Vũ mới thả lỏng tinh thần.
Anh đang định gọi điện cho Trần Đại Phú nhưng lại sợ ông ta xuất hiện sẽ gây chú ý quá lớn.
Sau một hồi lưỡng lự, anh vẫn quyết định tự đi tìm.
Anh lẳng lặng nhìn thoáng qua bảng hướng dẫn rồi bước vào thang máy.
Anh mò mẫm một lúc mới ấn vào tầng hai mươi ba.
Nhưng khi cửa thang máy sắp đóng lại, anh chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc!
Chương 36: Oan gia ngõ hẹp
Trương Minh Vũ nhíu mày, nhìn kĩ lại mới thấy rõ gương mặt của chàng trai trẻ kia.
Đây chẳng phải là… Vương Tài muốn tặng quần áo cho Lâm Kiều Hân mà anh từng gặp ở trung tâm thương mại đó sao?
Hắn ta tới đây làm gì?
Anh phát hiện cửa thang máy bị mở ra lần nữa. Vương Tài đi vào.
Đúng là oan gia ngõ hẹp…
Anh thầm thấy bất đắc dĩ, vội vàng cúi đầu quay đi, cố gắng không để Vương Tài chú ý tới mình.
Dù sao anh đến đây cũng là để tìm Trần Đại Phú giải quyết chuyện khách sạn, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Bấy giờ anh mới nhớ ra hôm trước Vương Tài đã nói mình là giám đốc kinh doanh gì đó của bất động sản Đại Phú.
Giám đốc… thế là ngang cấp với Dịch Thanh Tùng sao?
Trong mắt anh xẹt lên một tia kinh ngạc. Nhưng mà… nhìn thế nào cũng chẳng giống.
Thang máy nhanh chóng ngừng lại, Vương Tài muốn lên tầng chín.
Trương Minh Vũ cũng thả lỏng hơn hẳn, thoáng chốc đã lên tới tầng hai mươi ba.
Sau khi bước ra khỏi thang máy, anh lại bị làm cho sững sờ.
Nơi đây… thật sự là nơi làm việc sao?
Xung quanh có cả bể bơi, sân bóng rổ, sân golf…
Đây rõ ràng là một chốn ăn chơi.
Chỉ mỗi phía nam có một phòng làm việc khổng lồ, trang hoàng tráng lệ.
Dễ dàng đoán ra được đó chính là phòng làm việc của Trần Đại Phú. Dường như cả tầng này chỉ có mỗi phòng của ông ta.
Trương Minh Vũ lắc đầu, cất bước đi tới.
Chẳng mấy chốc anh đã bước tới cửa phòng. Anh vốn còn đang nghĩ may mà mọi chuyện đều thuận lợi.
Thì ngay khi anh đang định đi vào, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Một cô gái trang điểm xinh đẹp đi ra, tay ôm một tập tài liệu dày cộp.
“Ơ!”
Cô ta kinh ngạc hét lên, suýt làm rơi tài liệu trong tay.
Trương Minh Vũ bỗng thấy vô cùng bất lực.
“Anh là ai? Ai cho phép anh vào đây? Anh không biết tầng hai mươi ba cấm toàn bộ nhân viên đi lên sao?”, cô gái kia đưa mắt đánh giá anh một lượt, ánh mắt lộ vẻ chán ghét.
Anh ngỡ ngàng, thảo nào…
“Tôi tới đây để tìm người”, anh cười nói.
Nhưng anh chưa kịp nói tiếp đã bị giọng nói ghét bỏ của cô gái kia cắt ngang: “Tôi không cần biết anh tới để làm gì! Bây giờ lập tức đi ra ngoài ngay cho tôi!”
“Tôi tìm Trần Đại Phú…”
“Câm miệng!”
Trương Minh Vũ: “…”
Cô gái kia tức giận tới mức thở dốc, ngực phập phồng.
Anh bắt đầu thấy khó chịu, thật sự quá lãng phí thời gian.
“Trần Đại Phú!”
Anh dứt khoát gào ầm lên.
Cô gái kia giật mình lắp bắp: “Anh…”
Nhưng cô ta chưa kịp nghĩ gì đã nghe thấy tiếng động trầm đục từ trong phòng truyền tới: “Thịch!”
Nghe thấy thế, vẻ mặt cô ta tức khắc cứng đờ, ánh mắt nhìn Trương Minh Vũ lại càng tràn đầy lửa giận!
Tiếp đó, tiếng mở cửa lập tức vang lên.
Trần Đại Phú đang đứng đó, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng!
Cô gái kia hoảng hốt, cuống quýt cúi đầu nói: “Xin lỗi chủ tịch, tại tôi không coi chừng được anh ta, quấy rầy ông nghỉ ngơi!”
Dứt lời, cô ta vẫn khom lưng cúi đầu thật sâu, không dám ngẩng lên.
Trong lúc cô ta cứ tưởng Trần Đại Phú sẽ nổi trận lôi đình thì lại nghe thấy giọng nói nịnh nọt của ông ta: “Cậu Minh Vũ tới cũng không báo tôi một tiếng để tôi xuống tiếp đón!”
Nghe xong, cô ta chết sững người, ánh mắt mờ mịt.
Đây là… giọng nói của Trần Đại Phú sao?
Cô ta hãi hùng ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt tươi cười khúm núm của ông ta.
Người đàn ông bình thường trông oai phong ngạo nghễ, sao giờ đây lại trở nên… đáng yêu như vậy?
Cô gái kia đứng chết lặng.
Trương Minh Vũ bật cười đáp: “Chủ tịch Trần khách sáo quá, tại tôi tới làm phiền ông”.
Trần Đại Phú vẫn tươi cười nịnh nọt: “Đâu có. Cậu nói vậy chẳng khác nào coi tôi là người ngoài. Cậu tới đây là niềm vinh hạnh to lớn của tôi đấy!”
Cô gái kia trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt!
Thì ra Trương Minh Vũ là khách quý của Trần Đại Phú sao? Lại còn khiến ông ta phải khách sáo như vậy?
Nghĩ tới đây, cô ta lập tức thấy sống lưng lạnh toát!
Thái độ vừa rồi của cô ta với anh…
Xong đời rồi.
Lòng cô ta lạnh ngắt, ánh mắt bắt đầu trở nên trống rỗng.
Ngay sau đó, ánh mắt lạnh lẽo của Trần Đại Phú quét tới người cô ta.
Cô ta lại bị doạ sợ run lẩy bẩy.
“Đồ mắt chó coi thường người khác! Từ mai cô không cần tới nữa đâu!”
Trần Đại Phú nổi giận quát, trong mắt toé ra lửa giận bừng bừng.
Ầm!
Trong đầu cô gái kia cứ như có tiếng nổ ầm vang!
Mặc dù cô ta đã nghĩ tới những hình phạt rất nặng nhưng lại không ngờ Trần Đại Phú lại dứt khoát sa thải mình như vậy!
Cô ta ngơ ngác lùi về sau hai bước, quên cả nói chuyện.
Nước mắt rơi ào ào, cô ta vô cùng hối hận!
Ngay khi cô ta đang chìm trong nỗi tuyệt vọng, Trương Minh Vũ bình thản nói: “Bỏ đi, cô ta cũng chỉ làm nhiệm vụ của mình thôi. Tôi có chuyện cần nói với ông”.
Câu nói này lại khiến cô ta dấy lên hy vọng.
Trần Đại Phú vội vàng cười đáp: “Cậu không giận là tốt rồi”.
Nói xong, ông ta lạnh lùng lườm cô gái kia thêm một cái: “Cậu Minh Vũ khoan dung độ lượng tha cho cô, còn không mau cảm ơn người ta đi!”
Bấy giờ, cô gái kia mới kịp phản ứng lại, cuống cuồng cúi gằm đầu xuống cung kính nói: “Cảm ơn anh Minh Vũ!”
Câu nói này thực sự là tiếng lòng của cô ta.
Nếu không nhờ câu nói kia của anh, tiền đồ xán lạn của cô ta sẽ có nguy cơ bị chôn vùi tại nơi này!
Cô ta âm thầm khắc ghi cái tên này vào đầu.
Trương Minh Vũ chẳng hề để ý tới cô ta, dứt khoát đi vào trong phòng làm việc cùng với Trần Đại Phú.
Sau khi đi vào, anh mới hiểu được thế nào mới là hưởng thụ thực sự.
Phòng làm việc này được trang trí chẳng khác nào một cung điện, chỉ sợ hoàng đế thời xưa cũng không được hưởng đãi ngộ này.
Anh ngồi xuống rồi mới cười nói: “Chắc hẳn chủ tịch Trần đã biết tôi tới đây để làm gì rồi”.
Trần Đại Phú nở nụ cười tươi rói nịnh nọt đáp: “Tôi biết chứ. Không ngờ đám tép riu kia lại dám ngang ngược như vậy!”
“Cậu cứ yên tâm, lát nữa tôi sẽ dạy dỗ bọn họ một phen! Phải cho bọn họ biết uy danh của cậu!”
Lời nói của ông ta cũng tràn đầy tức giận.
Trương Minh Vũ lắc đầu cười: “Thực ra mục đích của tôi không phải như vậy. Tôi chỉ muốn mua lại cổ phần trong tay họ thôi. Mua ở chỗ ông tiện hơn nhiều”.
Trần Đại Phú sửng sốt, ánh mắt hiện lên vẻ chần chờ. Nhưng cuối cùng ông ta vẫn đồng ý: “Không thành vấn đề! Chuyện nhỏ thôi”.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ cười nói: “Yên tâm, tôi không bắt ông mua đâu”.
“Tôi có tiền”.
Chương 37: Trộm đồ gì?
Trương Minh Vũ hiểu rõ bản thân thua kém Trần Đại Phú rất nhiều, có thể nói là không cách nào bắt kịp nổi.
Ông ta cung kính với anh như vậy chẳng qua chỉ là vì Tô Mang mà thôi.
Không hề liên quan gì tới anh cả.
Đương nhiên anh cũng sẽ không lợi dụng danh nghĩa của Tô Mang để làm xằng làm bậy. Nếu bản thân làm được anh sẽ không làm phiền người khác.
Trần Đại Phú sửng sốt, ánh mắt loé lên.
Một lúc sau, ông ta cười đáp: “Cậu khách sáo quá rồi. Có chút tiền như vậy, sao tôi có thể để cậu…”
Ông ta chưa kịp nói hết câu đã bị Trương Minh Vũ cắt ngang: “Chủ tịch Trần đừng khách sáo. Việc nào ra việc đấy, cứ nghe tôi”.
“Chuyện này…”
Trần Đại Phú do dự một hồi mới gật đầu đáp lại một tiếng: “Được”.
Ông ta đã hứa sẽ làm, Trương Minh Vũ cũng không lo lắng gì nữa.
Huống hồ anh vẫn còn nhiều tiền trong tay, cho ông ta làm hộ cũng có thể tiết kiệm được không ít.
Trần Đại Phú nhanh chóng gọi người chuẩn bị giấy tờ.
Trương Minh Vũ ngại phiền phức nên dứt khoát đưa thẻ ngân hàng cho ông ta giữ rồi đứng dậy rời đi.
Anh đi vào thang máy xuống tầng.
Lòng thầm cầu nguyện đừng gặp lại Lâm Kiều Hân nữa.
Thoắt cái, thang máy đã dừng ở tầng một.
Trương Minh Vũ cúi đầu, vội vàng chạy tới cổng công ty.
Nhưng anh mới đi được một đoạn đã thấy một gã đàn ông thân hình cường tráng mặc đồng phục bảo vệ đang đứng chắn trước mặt mình.
Anh nhíu mày dịch sang bên cạnh một chút.
Vừa định cất bước lại bị gã bảo vệ kia chặn lại.
Anh ngẩng đầu, bực bội hỏi: “Anh chặn tôi làm gì?”
Lúc này, anh mới thấy gã bảo vệ còn khá trẻ, nhưng dáng người vô cùng vạm vỡ. Đối phương đang cười lạnh nhìn anh đánh giá.
Trương Minh Vũ càng nhíu chặt mày, lạnh giọng hỏi: “Tôi đang nói chuyện với anh đấy”.
Gã bảo vệ kia cười, chậm rãi giơ tay ra, sẵng giọng nói: “Lấy ra đây đi”.
Lấy?
“Lấy cái gì?”, Trương Minh Vũ ngơ ngác không biết rốt cuộc đối phương đang nói cái quái gì.
Bảo vệ cười nói: “Sao tôi biết anh đã trộm thứ gì? Mau lấy ra đây ngay”.
“Tôi không trộm gì cả”.
Trương Minh Vũ bừng tỉnh, lập tức phủ nhận.
Chắc chắn là bộ dạng lén lút vừa rồi của anh đã khiến gã bảo vệ kia hiểu lầm, lòng thầm thấy bất lực.
Nụ cười trên mặt gã ta chậm rãi biến mất. Gã ta lạnh giọng quát: “Thằng ranh, đừng có mà không biết điều. Tao gặp không ít loại người như mày rồi!”
“Có phải mày tranh thủ lúc bọn tao đổi ca lén chạy vào đây không?”
“Đừng có nói nhảm với tao nữa, mau lấy đồ mày trộm được ra đây. Nếu không tao sẽ báo công an!”
Trương Minh Vũ hít mạnh một hơi, thật là xui xẻo.
Anh dang hai tay ra, tức giận nói: “Không tin thì anh lục soát đi. Tôi không trộm cái gì thật, tôi tới đây để tìm người”.
Gã bảo vệ nheo mắt lại, lạnh lùng hỏi: “Tìm người? Mày tới đây tìm ai?”
“Trần…”
Trương Minh Vũ suýt buột miệng nói ra nhưng đã nhanh chóng ngậm miệng lại.
Nghĩ tới bài học vừa rồi, anh quyết định đổi sang người khác.
Còn ai nữa nhỉ?
Anh suy tư hồi lâu, chợt nhớ ra Vương Tài, bèn cười nói: “Tôi tới tìm Vương Tài”.
“Vương Tài? Vương Tài nào?”
Bảo vệ sững sờ, ánh mắt xẹt qua một tia trào phúng.
Không biết tại sao Trương Minh Vũ bỗng thấy có dự cảm chẳng lành.
“Công ty của mấy người còn có mấy Vương Tài cơ à? Chính là cái tên… giám đốc quèn… tên Vương Tài đấy”, anh lúng túng nói nhưng trong lòng lại không hề bối rối chút nào.
Dù sao chắc chắn sẽ có người này, vừa rồi còn gặp nhau cơ mà.
Gã bảo an cười lạnh nói: “Đúng là có Vương Tài, nhưng không phải giám đốc gì như mày nói đâu!”
Dứt lời, gã ta cầm bộ đàm thầm thì gì đó.
Chẳng bao lâu sau, một tràng dài tiếng bước chân vang lên.
Trương Minh Vũ quay lại nhìn, thấy có bốn năm gã bảo vệ đang đi tới, người đi đầu chính là Vương Tài!
Sau khi nhìn rõ, anh giật mình trợn tròn mắt.
Tại sao… Vương Tài lại mặc đồng phục bảo vệ?
Gã bảo vệ đứng trước anh đi tới cười hỏi: “Đội trưởng Vương, thằng ranh này nói nó tới công ty tìm anh đấy. Anh gặp nó bao giờ chưa?”
Trương Minh Vũ chết sững người.
Đội trưởng?
Vương Tài cười lạnh đi tới, sau khi trông thấy gương mặt của anh cũng ngẩn người ra.
“Sao lại là anh?”
Hắn ta buột miệng thốt lên.
Dường như nói xong, hắn ta mới kịp phản ứng lại, trong mắt lập tức tràn đầy lửa giận.
Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: “Không phải anh nói anh là giám đốc gì đó của tập đoàn Đại Phú à, sao lại biến thành bảo vệ rồi?”
Nghe anh nói thế, cơn giận trong mắt Vương Tài càng thêm nồng đậm.
Lúc trước đúng là hắn ta làm giám đốc, nhưng từ khi giám đốc mới tới nhậm chức, hắn ta đã bị giáng chức!
Nguyên nhân quan trọng nhất là hắn ta không có tiền chạy vạy quan hệ!
Tại vì tiền đều bị Trương Minh Vũ lừa mua quần áo hết rồi!
Nghĩ tới đây, lửa giận trong mắt hắn ta như sắp bắn ra ngoài.
Một lúc sau, hắn ta mới cười gằn nói: “Ranh con, không ngờ ông trời lại cho tao cơ hội báo thù nhanh như vậy!”
“Hôm nay mày rơi vào tay tao, để tao xem mày còn chạy được đi đâu!”
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ giơ tay nói: “Tôi chạy cái gì mới được?”
“Yên tâm, lát nữa mày sẽ muốn chạy thôi”, Vương Tài cười lạnh, trong mắt chỉ còn sự tàn độc.
“Bọn tao không bao giờ nương tay với lũ trộm vặt đâu!”
Sau khi nói xong, hắn ta dứt khoát vung tay lên.
Mấy gã bảo vệ phía sau lập tức vọt tới bao vây anh.
Trương Minh Vũ bắt đầu nổi giận.
Con mẹ nó đây rõ ràng là lấy việc công báo thù riêng!
Quan trọng nhất là bọn họ còn chẳng có chứng cứ đã đổ cho anh ăn trộm!
Anh toan lên tiếng cãi lại thì thấy đám bảo vệ đang xông thẳng tới chỗ mình!
Anh không khỏi thấy hoảng loạn.
Vô thức nhìn quanh bốn phía xem có thấy bóng dáng Long Tam đâu không.
Đến khi nhìn ra ngoài cổng, đúng lúc thấy Long Tam đang đi từ ngoài vào.
Trương Minh Vũ mừng quýnh lên.
Nhưng ngay sau đó, anh lại thấy Long Tam chỉ đứng ngoài cổng, không có ý định đi vào…
Anh ta lượn quanh một vòng rồi lại đi ra…
Chuyện quái gì vậy?
Anh trợn trừng mắt, nội tâm hoảng loạn tột độ!
Mặc kệ mình luôn?
Anh chưa kịp nghĩ gì nhiều đã nghe thấy tiếng gió xẹt qua bên tai!
Đến lúc anh ngẩng đầu lên đã thấy mấy tên bảo vệ đứng ngay trước mặt!
Dịch Thanh Tùng ung dung dựa lưng vào ghế, nhếch miệng nở nụ cười quái dị.
Trước khi về nước, hắn ta đã hỏi thăm được rằng, Trương Minh Vũ chỉ là một kẻ vô công rồi nghề.
Cũng chính vì thế nên nhà họ Lâm đã bị mất thể diện không ít. Đương nhiên hắn ta không thể bỏ qua cơ hội châm chọc anh lần này. Vừa hay hắn ta cũng có thể chứng minh cho Lâm Kiều Hân thấy mình ưu tú hơn Trương Minh Vũ thế nào!
Anh cũng hiểu được điều này, mỉm cười đáp lại: “Tôi bất tài, chỉ có thể bắt cá ngoài biển”.
Lâm Kiều Hân cắn chặt răng cố nhịn cười, toàn thân không kìm được run bần bật.
Đột nhiên cô phát hiện, dường như anh không vô dụng tới vậy.
Ít nhất còn cái miệng…
Nghe thấy thế, cả Lý Phượng Cầm và Dịch Thanh Tùng đều cau mày.
Bắt cá?
Lý Phượng Cầm do dự hồi lâu, vốn định mắng chửi nhưng vẫn cố nhịn.
Dịch Thanh Tùng bật cười hỏi tiếp: “Thu nhập một tháng của anh là bao nhiêu?”
Trương Minh Vũ tỏ vẻ suy tư một lúc mới trả lời: “Khó nói lắm, phải xem vận may thế nào. Bình thường bắt mấy con cá con tôm be bé thì có thể kiếm được mấy chục tệ”.
“Nhưng nếu được may mắn như hôm nay, bắt được một con rùa lớn thì có thể kiếm được một trăm”.
Lâm Kiều Hân cúi thấp đầu, cơ thể không ngừng run rẩy.
Dịch Thanh Tùng lại bị làm cho kinh ngạc.
Ở bờ biển còn có thể bắt được rùa sao?
Mãi lâu sau, hắn ta mới cười nói: “Thu nhập cũng không cao lắm. Dù ngày nào anh cũng bắt được rùa thì cũng chỉ kiếm được ba nghìn thôi”.
Trương Minh Vũ lại vội vàng xua tay: “Không không không, sao có thể gặp mỗi ngày được. Chỉ có hôm nay may mắn gặp được một con thôi. Nghe nói còn bơi từ bờ bên kia của Thái Bình Dương tới, cao cấp lắm!”
Lâm Kiều Hân điên cuồng run rẩy, sắp không nhịn cười nổi nữa.
Dịch Thanh Tùng vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường, trong lòng càng thêm khinh bỉ.
Kiếm được ba nghìn mà còn đắc ý được như vậy sao?
Vẻ chán ghét trong mắt Lý Phượng Cầm cũng tăng lên.
Hắn bật cười nói: “Hay là thế này đi, tôi vừa mới về nước, gia đình cũng sắp xếp cho tôi một công việc”.
“Hiện giờ tôi đang là giám đốc kinh doanh bất động sản của tập đoàn Đại Phú”.
“Chúng tôi đang thiếu bảo vệ, không biết… anh có hứng thú muốn thử không?”
Dứt lời, hắn ta ngạo nghễ bắt chéo chân.
Trương Minh Vũ sửng sốt nghĩ, lại là tập đoàn Đại Phú? Lại là cấp dưới của đàn em nhà giàu nhất à?
Trong mắt anh chợt loé sáng. Anh cũng bắt chéo chân lười biếng nói: “À, thì ra người anh em rùa biển làm việc ở chỗ Trần Đại Phú”.
“Tôi không làm bảo vệ đâu. Nhưng mà hôm nào đó tôi có thể nói với Trần Đại Phú một tiếng, bảo ông ta thăng chức cho anh”.
“Chỉ làm một giám đốc nho nhỏ… cũng chẳng thú vị gì. Anh thấy có đúng không?”
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều chết lặng.
Ai cũng trợn tròn mắt nhìn anh, thậm chí còn hoài nghi mình vừa nghe lầm!
Dịch Thanh Tùng nhíu mày hỏi lại: “Chắc là anh nghe nhầm rồi. Tập đoàn Đại Phú mà tôi nói là doanh nghiệp hàng đầu Hoa Châu chúng ta cơ”.
Trương Minh Vũ thản nhiên nhún vai: “Đúng rồi, chủ tịch của bọn họ là Trần Đại Phú còn gì? Chắc là Hoa Châu không còn Trần Đại Phú nào nữa đâu…”
Chuyện này…
Dịch Thanh Tùng choáng váng không nói nên lời.
Trương Minh Vũ… là thằng ngu à?
Lý Phượng Cầm nhanh chóng lấy lại tinh thần, nổi giận quát: “Láo toét! Mày nói nhăng nói cuội gì đấy thằng kia? Sao người có địa vị như chủ tịch Trần có thể bị loại vô dụng như mày sai bảo được?”
“Mày không tự nhìn lại xem mình là hạng người gì! Được làm bảo vệ ở tập đoàn Đại Phú là phúc phận tám đời nhà mày rồi!”
“Còn dám ở đây khoác lác… Ôi trời!”
“Nếu bị người khác nghe thấy được, cả nhà họ Lâm bọn tao đều bị mày liên luỵ mất! Mày đúng là đồ quạ đen!”
Nói xong, bà ta lại nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét!
Lâm Kiều Hân sợ ngây người, mờ mịt nhìn Trương Minh Vũ. Trước kia cô cũng không phát hiện ra anh có thể khoác lác đến vậy đâu!
Khoé miệng anh khẽ co giật.
Nói thật… mà vẫn bị chửi?
Dịch Thanh Tùng nhếch mép cười lạnh, vội vàng lên tiếng: “Không sao đâu bác gái, dù sao ở đây cũng đều là người nhà mình, sẽ không bị truyền ra ngoài đâu”.
Người nhà mình?
Anh cau mày, ánh mắt tỏ vẻ trào phúng.
Lý Phượng Cầm lại vui vẻ ra mặt: “Cháu thật biết nói chuyện!”
Trương Minh Vũ cười khẩy thầm nhủ: “Thời thế thay đổi rồi, con chó con mèo gì cũng trở thành con trai ruột. Nuôi một con rùa cũng coi thành người nhà được”.
Lâm Kiều Hân lại không kiểm soát được khoé môi, trong lòng vừa tức vừa buồn cười.
Lý Phương Cầm không không hiểu anh đang nói gì, lại giận dữ quát: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mày mau cảm ơn Thanh Tùng đi. Người ta có lòng tốt giới thiệu việc làm cho mày đấy!”
Anh mất kiên nhẫn đáp: “Ôi trời, chỉ là bảo vệ của tập đoàn Đại Phú thôi mà. Con nói với Trần Đại Phú một tiếng là được”.
“À đúng rồi người anh em rùa biển, anh có muốn thăng chức không? Muốn làm gì cứ nói với tôi, tôi sẽ bảo Trần Đại Phú cho”.
“Dù sao… cũng đều là người nhà với nhau cả. Không cần khách sáo với tôi đâu”.
Làm gì có ai không yêu con trai nhà mình.
Đương nhiên, anh chỉ có thể nhủ thầm câu cuối trong đầu.
“Mày…”
Lý Phượng Cầm tức giận thở hổn hển.
Lâm Kiều Hân cũng phải nhíu chặt chân mày. Trương Minh Vũ thật sự khoác lác hơi quá rồi.
Dịch Thanh Tùng nổi giận đùng đùng: “Này anh Minh Vũ, anh nói như vậy là không đúng đâu. Người như chủ tịch Trần không phải người anh có thể tuỳ tiện sai bảo”.
“Anh cứ như vậy sẽ gây hoạ cho nhà họ Lâm đấy”.
Trương Minh Vũ bực bội trừng mắt: “Được rồi, nói thật cũng không tin. Vậy anh cứ làm cái chức giám đốc bé tí kia của anh đi. Tôi mặc kệ đấy”.
“Đúng là có lòng tốt lại bị coi như lòng lang dạ sói”.
Chương 30: Chó… nhà quê?
Dứt lời, Trương Minh Vũ quay mặt sang chỗ khác tỏ vẻ bất lực.
“Anh…”
Dịch Thanh Tùng đã bị anh chọc giận.
Hắn ta vốn định khoe khoang địa vị của mình một phen, nào ngờ lại bị sự vô liêm sỉ của anh phá hỏng.
Lý Phượng Cầm giận dữ quát mắng: “Trương Minh Vũ! Mày nói cái gì đấy? Mày có biết liêm sỉ không hả? Mau xin lỗi Thanh Tùng đi!”
Anh bất đắc dĩ nhún vai: “Con xin lỗi gì mới được. Con muốn giúp anh ta cơ mà…”
“Mày…”
Lửa giận trong lòng bà ta bốc lên ngùn ngụt.
Dịch Thanh Tùng tức tối thở hổn hển. Kế hoạch ban đầu bị làm hỏng, đầu óc hắn ta đã bắt đầu trở nên lộn xộn.
“Thôi bỏ đi bác gái. Cháu thấy anh ta ở nhà họ Lâm cũng không cần cháu giúp gì đâu”.
“Đã vậy, cháu xin về trước”.
Nói xong, hắn ta đứng bật dậy, làm bộ muốn bỏ đi.
Lý Phượng Cầm cuống quýt đứng lên giữ chặt cánh tay của hắn ta khuyên nhủ: “Cháu đừng giận mà. Nó chỉ đang nói khoác thôi. Hiện giờ tình hình nhà họ Lâm rất khó khăn, nếu không có cháu thì không còn ai giúp Kiều Hân nhà bác nữa!”
Nghe thấy nhắc tới Lâm Kiều Hân, cơn giận trong mắt Dịch Thanh Tùng mới dịu đi một chút.
“Bác gái cứ yên tâm, ngày mai cháu sẽ đưa Kiều Hân tới tập đoàn Đại Phú làm quen với mấy người bạn mới. Chứ bây giờ cháu thật sự không thể ở đây thêm được nữa”.
Hắn ta hít một hơi thật sâu, gian nan nói ra.
Sau đó, hắn ta dứt khoát đi ra ngoài cửa.
Lý Phượng Cầm thở hắt ra, vội nói: “Cháu đừng vội, để bác tiễn cháu”.
Bà ta vừa gọi với theo vừa tức tốc chạy ra.
Trên mặt Trương Minh Vũ lộ vẻ bất đắc dĩ.
Anh ngẩng đầu lên, giật mình đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Lâm Kiều Hân.
Anh không khỏi sững sờ, không biết cô lại làm sao.
Nhưng anh chưa kịp nghĩ ngợi gì đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền tới.
Anh quay đầu lại, trông thấy Lý Phượng Cầm đang đứng chống nạnh ngay trước sofa, mặt mày nhăn nhó vì tức giận.
“Trương Minh Vũ, mày giỏi lắm! Làm gì cũng không xong, được mỗi khoác lác là giỏi! Mày có biết xấu hổ không hả?”
“Mày quen biết chủ tịch Trần? Sao mày không nói mày quen cả ông trời luôn đi!”
“Cho dù chủ tịch Trần biết tên mày cũng là vì cái tiếng ăn hại của mày! Mày biết mày đã phá hỏng chuyện lớn như thế nào của bọn tao không?”
Giọng nói chanh chua vang lên liên tiếp như súng liên thanh.
Nước miếng văng tung toé, nơi có ánh nắng chiếu vào sẽ biến thành cầu vồng.
Trương Minh Vũ co giật khoé miệng, nội tâm lại càng bất lực.
Dù anh muốn nói thật… cũng không được à?
Sao chẳng ai chịu tin anh vậy…
Anh ngẩng đầu, đúng lúc trông lấy Lâm Kiều Hân đang liếc mắt ra hiệu với mình.
Cho anh đi hả?
Anh trố mắt nhìn, lòng thầm vui vẻ, vội vàng đứng dậy chạy biến vào phòng ngủ.
“Ê, ai cho mày đi…”, Lý Phượng Cầm giận tím mắt.
Lâm Kiều Hân lập tức lên tiếng ngắt lời: “Mẹ, mai con phải tới tập đoàn Đại Phú à? Không biết có thể quen được nhân vật lớn như thần y gì hay không nhỉ?”
…
Sau khi về đến phòng, Trương Minh Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.
Sắc trời đã tối dần, anh cũng không có việc gì làm nên dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, anh bị tiếng động cơ xe ầm ĩ ngoài sân đánh thức.
Anh mở mắt đi xem thử, trông thấy Dịch Thanh Tùng tới đón Lâm Kiều Hân.
Anh xuống giường đi rửa mặt, chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo lên.
Trương Minh Vũ cau mày, lại là số lạ gọi tới. Anh im lặng một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nghe máy.
“Chào anh”.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người phụ nữ: “Thưa anh Minh Vũ, hôm nay khách sạn chúng ta mở hội nghị. Nếu có thời gian mong anh hãy tới một chuyến”.
Anh ngẩn người hồi lâu mới nghe ra được người gọi tới là cô thư ký hôm trước.
Dù sao cũng đang rảnh rỗi không có gì làm…
“Được thôi”.
Anh đáp lại một tiếng.
Sau khi sửa soạn xong xuôi, anh mới rời khỏi biệt thự gọi taxi tới khách sạn Hồng Thái.
Nhưng anh đang rất tò mò không biết Long Tam đi đâu mà không thấy xuất hiện.
Anh quan sát một vòng rồi mới chậm rãi bước vào trong khách sạn.
Nhưng vừa bước tới cổng đã bị một người chặn lại.
“Chào anh, quần áo của anh không ngay ngắn không được đi vào”.
Giọng nói lạnh lùng của một nhân viên phục vụ vang lên.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Quy định này có từ bao giờ? Mấy lần trước có thấy ai nói gì đâu?
Hơn nữa… đây là quy tắc chó má gì vậy?
Anh cau mày, lạnh lùng đánh giá người nhân viên phục vụ kia, không vui hỏi: “Anh mới tới à?”
Nhân viên phục vụ lạnh giọng đáp: “Đúng vậy. Hôm nay chủ tịch của khách sạn chúng tôi sẽ tới kiểm tra nên người không ăn mặc ngay ngắn không được đi vào”.
Chủ tịch? Không phải chính là mình à?
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu. Anh không muốn phí thời gian ở đây, bèn nói: “Tôi chính là chủ tịch của các anh. Anh đi làm việc đi, sau này không cần còn quy tắc kiểu này nữa”.
Dứt lời, anh cất bước toan đi vào.
Nhưng nhân viên phục vụ lại đứng chặn trước người anh, vẻ mặt trầm xuống: “Tôi nói rồi, quần áo không ngay ngắn không được vào!”
“Tôi đã khách sáo với anh như vậy rồi, sao lại không chịu nể mặt tôi?”
“Tôi ghét nhất chính là loại chó nhà quê giống như anh, không hề biết vị trí của mình ở chỗ nào!”
Nghe thấy vậy, ánh mắt Trương Minh Vũ trở nên lạnh lẽo.
Chó… nhà quê?
Anh quay lại, lạnh giọng quát: “Câu nói này đủ để anh phải chết rồi!”
“Ha ha”.
Tiếng cười nhạo lập tức vang lên.
Nhân viên phục vụ coi thường hỏi: “Người như anh cũng đòi?”
“Loại chó nhà quê các người đúng là không biết xấu hổ. Trông bộ dạng bẩn thỉu của anh đi, không sợ làm bẩn khách sạn của chúng tôi à?”
Trương Minh Vũ bật cười.
Đúng lúc này, trong khách sạn vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao còn lằng nhằng gì ở đó? Mau đi làm việc đi”.
Nhân viên phục vụ vội vàng cung kính khom lưng báo cáo: “Thưa giám đốc, người này ăn mặc không ngay ngắn, nói thế nào cũng đòi vào bằng được!”
Lại là giám đốc à?
Trương Minh Vũ buồn bực lắc đầu. Một tên giám đốc vừa đi lại có một tên giám đốc khác tới.
Khách sạn này… đúng là nhân tài đông đúc!
Giám đốc khinh bỉ đánh giá toàn thân anh một lượt, ghét bỏ nói: “Lần sau gặp phải chuyện như vậy đừng ở đây đôi co lãng phí thời gian làm gì. Nếu người khác thấy cậu đuổi cậu ta đi như vậy thì sẽ ảnh hưởng tới hình ảnh của khách sạn chúng ta như thế nào?”
“Cứ gọi thẳng cho bảo vệ, không cần nhì nhằng với loại rác rưởi này”.
Trong mắt Trương Minh Vũ loé lên tia lạnh lẽo!
Nhân viên phục vụ cung kính đáp: “Vâng! Tôi hiểu rồi thưa giám đốc!”
Nói rồi anh ta quay ngoắt sang một bên hét ầm lên: “Bảo vệ đâu! Có người quấy rối!”
Chẳng mấy chốc đã có bốn người mặc đồng phục bảo vệ cầm gậy sắt vội vàng chạy tới.
Tốc độ này khiến anh thấy khá hài lòng.
Giám đốc khoanh tay, bực tức nói: “Đuổi cậu ta ra đi. Sau này các người để ý một chút, thấy loại người như vậy lập tức đuổi đi cho tôi, thật ghê tởm”.
Đã vậy hắn còn giơ tay bịt mũi.
Lần này thực sự khiến Trương Minh Vũ thấy buồn nôn.
Nhân viên phục vụ đứng cạnh đó cũng nhếch mép cười lạnh, nhìn anh với ánh mắt miệt thị.
“Vâng!”
Đội trưởng đội bảo vệ cung kính đáp rồi mới quay lại nhìn về phía Trương Minh Vũ.
Ông ta đang định lên tiếng lại chết điếng người!
Giám đốc này mới tới, nhân viên phục vụ cũng mới tới. Bọn họ không biết anh.
Nhưng bảo vệ thì biết!
Ngày đó trong phòng bao, nếu không có Trần Đại Phú, bọn họ đã ra tay từ lâu rồi!
Giám đốc nhíu mày, khó chịu chất vấn: “Sao hả? Các người còn lề mề gì đấy, có muốn làm việc nữa không?”
Chương 31: Ngang ngược với tôi?
Đội trưởng đội bảo vệ lúng túng nói: “Giám đốc, không được động vào… người này đâu”.
Giám đốc nghe xong lập tức nổi trận lôi đình: “Cái gì? Sao lại không được động vào? Trong khách sạn này còn ai tôi không được động vào nữa à?”
Đội trưởng nặng nề gật đầu đáp: “Đúng, cậu không động được đâu”.
Câu nói này khiến giám đốc và nhân viên phục vụ kia đều ngơ ngác.
“Ông nói vậy… nghĩa là sao?”
Đến tận lúc này, giám đốc mới lờ mờ nhận ra có gì đó sai sai, bèn lên tiếng dò hỏi.
Đội trưởng ngẩng đầu lên, cung kính nói: “Cậu ấy là… chủ tịch đấy!”
Ầm!
Trong đầu giám đốc và nhân viên phục vụ đều nổ ầm.
Hai người họ sững sờ hồi lâu mới kinh hãi nhìn về phía Trương Minh Vũ, cẩn thận dò xét anh.
“Không… ông đang nói đùa gì vậy? Ông tưởng tôi mới tới nên dễ lừa lắm hả?”, giám đốc không dám tin vào tai mình, cũng không thể chấp nhận được sự thật này. Hắn lắc đầu nguầy nguậy nói.
Còn nhân viên phục vụ thì hoá đá tại chỗ.
“Cậu Minh Vũ tới rồi à?”
Đúng lúc này, giọng nói cung kính của nữ thư ký bỗng truyền ra từ trong khách sạn.
Mọi người lại bị doạ sợ hết hồn.
Họ trông thấy nữ thư ký hớt hải chạy tới bên người Trương Minh Vũ, khom lưng chào hỏi.
Cảnh tượng này khiến giám đốc và nhân viên phục vụ đều chìm vào tuyệt vọng.
Anh lạnh lùng nói: “Chất lượng phục vụ của nhân viên khách sạn chúng ta thế này đấy à? Sau này hai người họ không cần tới làm nữa”.
“Thông báo cho chủ tịch Trần không được cho bất kỳ sản nghiệp nào dưới tên ông ta nhận hai người họ vào làm!”
Nói xong, anh nghênh ngang đi vào trong khách sạn.
Để lại giám đốc và nhân viên phục vụ đờ đẫn nhìn nhau.
Chủ tịch… Trần? Trần Đại Phú?
Một lúc sau, hai người họ mới lấy lại được tinh thần. Nhân viên phục vụ hối hận xanh cả ruột!
Giám đốc lo lắng cầu xin nữ thư ký: “Thư ký Ngô… Cô… cô giúp tôi đi mà. Chú hai nhà tôi là cổ đông của khách sạn chúng ta, tôi không thể bị sa thải được!”
Thư ký Ngô lạnh nhạt nói: “Cho dù bố ruột anh là Trần Đại Phú cũng không thể thay đổi được gì”.
Sau đó, cô ấy dứt khoát quay người đi vào.
Giám đốc như bị sét đánh trúng, không dám tin vào chuyện đang xảy ra!
Mãi lâu sau, trong mắt hắn loé lên tia giận dữ.
Hắn gọi một cú điện thoại.
Sau khi được nối máy, hắn trầm giọng nói: “Chú hai, cháu bị một thằng ranh sa thải rồi!”
…
Ở trong khách sạn, Trương Minh Vũ vào thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất.
Ngay sau đó, thư ký Ngô lo lắng chạy thẳng vào phòng họp.
“Thưa anh Minh Vũ, tại… tại chúng tôi quản lý không nghiêm. Mong anh… anh đừng giận. Lần này chúng tôi mời anh tới dự họp là muốn bàn về tình hình hiện nay của khách sạn chúng ta”.
Thư ký Ngô đứng cạnh anh, giọng nói vô cùng căng thẳng.
Cô ấy thật sự rất sợ anh sẽ nổi giận.
Người khác không biết thân phận của Trương Minh Vũ nhưng cô ấy lại biết rõ đến cả Trần Đại Phú cũng phải khúm núm với anh!
Anh nhíu mày, lạnh lùng chất vấn: “Sao cả một cái khách sạn lớn như vậy không có người quản lý?”
Thư ký Ngô lại cúi đầu, xấu hổ đáp: “Thưa anh, khách sạn này là sản nghiệp đầu tiên được chủ tịch Trần lập nên, bây giờ không được coi trọng nên…”
Cô ấy chưa nói xong nhưng anh đã hiểu được. Anh hít sâu một hơi, ánh mắt loé sáng.
Anh không có đầu óc kinh doanh, cũng chẳng có ý định làm ăn gì cả.
Một là vì Tô Mang đã giao lại khách sạn này cho anh.
Hai là lời nói của Liễu Thanh Duyệt khiến anh cảm thấy hơi nguy hiểm.
Cho dù thế nào anh cũng phải tự mình phát triển sự nghiệp mới có thể đảm bảo vượt qua hết mọi khốn khó trong tương lai.
Nghĩ tới đây, anh cũng thầm hạ quyết tâm.
Phải phát triển, hơn nữa còn phải phát triển thật tốt!
“Khi nào vào họp?”, Trương Minh Vũ lạnh lùng hỏi, trong lòng chợt thấy nôn nóng.
Anh muốn nhanh chóng biến khách sạn này trở nên chính quy hơn, mở rộng quy mô hơn nữa.
Thư ký Ngô lễ phép đáp: “Vẫn còn ba mươi phút nữa”.
Trương Minh Vũ gật đầu, ung dung ngồi chờ ở ghế chủ trì, không hề tỏ ra vội vàng.
Thư ký Ngô vẫn còn điều lo lắng, không nhịn được bèn hỏi: “Thực ra… anh Minh Vũ, tôi còn một vài chuyện muốn nói với anh trước”.
Anh hơi cau mày, lạnh nhạt ra lệnh: “Nói”.
Cô ấy bèn cung kính nói: “Chuyện là thế này. Khách sạn của chúng ta không hề được coi trọng. Chúng ta có được địa vị như ngày hôm nay chính là nhờ vào công lao lúc trước của chủ tịch Trần”.
“Nhưng càng ngày, đám cổ đông của khách sạn ngày càng trở nên ngang ngược, không thèm coi ai ra gì”.
“Nếu lát nữa…”
Cô ấy không nói hết câu, cũng không biết nên nói gì tiếp theo.
Trương Minh Vũ khẽ gật đầu.
“Cô có thể lợi dụng quan hệ của Trần Đại Phú mua lại cổ phần ở đây không?”, anh hỏi ra vấn đề muốn hỏi nhất.
Thư ký Ngô giật mình, máy móc gật đầu đáp: “Tôi có thể làm được, nhưng mà cổ phần ở đây không rẻ đâu…”
Anh không đáp lại lời nào, trong lòng cũng đã có dự định riêng.
Từng giây từng phút trôi qua. Trương Minh Vũ chưa từng trải qua chuyện này, trong lòng bắt đầu thấy hồi hộp.
Anh trầm ngâm một lúc rồi lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Long Tam.
Sau khi đặt điện thoại xuống, anh mới thả lỏng hơn nhiều.
Mười mấy phút đồng hồ nhanh chóng trôi qua.
Đã đến giờ họp nhưng bên ngoài vẫn không hề có tiếng động gì.
Anh không kìm được nhíu chặt chân mày.
Thư ký Ngô cũng cúi thấp đầu, lòng thầm lo lắng.
Bên nào cô ấy cũng không chọc nổi, nhưng cô ấy sợ nhất là Trương Minh Vũ sẽ nổi giận.
Năm phút sau, cuối cùng bên ngoài cũng truyền tới tiếng bước chân.
Cửa phòng họp bị hai vệ sĩ áo đen đẩy ra. Một người đàn ông trung niên khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi mặc sườn xám nam đi vào.
Ông ta có bờ vai rộng, đeo mắt kính gọng vàng, dáng vẻ giàu sang phú quý.
Sau khi đi vào, ông ta lạnh nhạt liếc nhìn Trương Minh Vũ một cái, khoé miệng nhếch lên cười lạnh.
Ông ta được đám vệ sĩ hộ tống đi tới bên cạnh anh, khẽ cười hỏi: “Cậu là ông chủ mới à?”
Anh gật đầu đáp lại, thấy hơi khó chịu.
Ông ta kiêu ngạo nói: “Tôi là Trịnh Quốc Nguyên, cổ đông lớn thứ hai của khách sạn Hồng Thái”.
Dứt lời, ông ta hơi ngẩng đầu lên.
Trương Minh Vũ gật đầu nói một câu: “Ngồi đi”.
Nghe vậy, Trịnh Quốc Nguyên lập tức cau mày, ánh mắt lạnh hẳn xuống.
Anh không tìm hiểu trước nhưng cũng biết hiện giờ khách sạn này chỉ thuộc về Trần Đại Phú trên danh nghĩa.
Thực chất quyền lực đều bị các cổ đông khác nắm trong tay.
Chẳng mấy chốc, các cổ đông còn lại cũng lục tục ngồi vào chỗ. Chỉ là cổ phần của bọn họ không đáng bao nhiêu.
Khi mỗi người họ đi vào, trông thấy ánh mắt của Trịnh Quốc Nguyên đều cuống quýt lấy lòng như gặp được bố ruột.
Nhưng không một ai thèm để ý tới Trương Minh Vũ…
Chương 32: Cậu có xứng không?
Trương Minh Vũ thấy hơi ngờ vực.
Anh có thể khẳng định Trần Đại Phú là đẳng cấp mà bọn họ không thể nào với tới, dù có đổi chủ thì cũng là do Trần Đại Phú đồng ý.
Bọn họ không sợ bị Trần Đại Phú trị tội sao?
Chẳng mấy chốc sau, thư ký Ngô đã giải đáp thắc mắc này cho Trương Minh Vũ: "Anh Minh Vũ đừng giận, bọn họ đều biết chủ tịch Trần sẽ không quản lý mấy chuyện nhỏ nhặt này nên mới vậy".
"Hơn nữa anh còn trẻ quá, cũng không biết anh là cậu chủ nhà giàu nào, chắc bọn họ đều tưởng anh nhờ quan hệ nên mới lấy được cái ghế này..."
Trương Minh Vũ dần hiểu ra.
Chớp mắt, tất cả mọi người đều đã ngồi vào chỗ nhưng vị trí ghế đầu tiên bên tay trái mãi vẫn chưa có ai ngồi.
Trương Minh Vũ cũng thầm thấy tò mò, cổ đông này... sẽ là ai đây?
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân.
Ngẩng đầu nhìn lên thì cửa phòng họp bị mấy người đàn ông vạm vỡ đẩy ra.
Rất nhanh, bốn người đàn ông vạm vỡ bước vào trong phòng họp.
Thân hình của ai nấy đều lực lưỡng, nhìn cơ bắp cuồn cuộn khiến người ta thấy áp lực.
Nhưng không biết vì sao, bỗng dưng Trương Minh Vũ lại thấy những người này rất quen mắt, chỉ là không nhớ ra rốt cuộc đã gặp họ ở đâu.
Lúc Trương Minh Vũ đang nghi ngờ thì cuối cùng nhân vật chính đã xuất hiện.
Một người đàn ông cường tráng bước vào, vô cùng oai phong.
Cái đầu trọc kia vô cùng hút mắt.
Sau khi nhìn rõ, Trương Minh Vũ mới giật mình nhớ ra.
Mình nói sao lại quen thế chứ, hóa ra là gã trọc ăn vạ lần trước!
Trương Minh Vũ nhướng mày, khóe miệng cũng từ từ hiện ra ý cười.
Khóe miệng gã trọc treo một nụ cười ngạo nghễ, nhìn thẳng về phía trước.
Ánh mắt Trịnh Quốc Nguyên lóe lên vẻ âm trầm, do dự một lúc lâu mới chịu đứng dậy.
"Chào anh Cường nhé".
Trịnh Quốc Nguyên cười ha hả chào hỏi.
"Ừ", gã trọc lạnh lùng đáp.
Thật ra, gã trọc có được ngày hôm nay cũng nhờ có Trương Minh Vũ.
Hôm đó, sau khi từ khách sạn trở về, gã trọc thuật lại tường tận mọi chuyện xảy ra cho sếp của gã là anh Hoa.
Gã vốn tưởng mình sẽ bị ăn mắng nhưng không ngờ anh Hoa lại không ngớt lời khen gã!
Cũng từ hôm đó, gã trọc trở thành đại tướng hàng đầu dưới trướng anh Hoa!
Dưới sự quan sát của tất cả mọi người, gã trọc ngồi xuống, hời hợt liếc nhìn Trương Minh Vũ một cái.
Nhưng chỉ một ánh mắt này đã khiến lòng gã trọc chùng xuống!
Sao lại là cậu ấy!
Ầm!
Cơ thể đang ngồi của gã cũng cứng đơ, trọng tâm bị lệch, trượt xuống bên ghế!
"Anh Cường! Anh không sao chứ?"
"Anh Cường, anh cẩn thận chút, anh xem anh kìa!"
"Anh Cường, tôi đỡ anh dậy. Ôi chao, sao để anh té ghế cho được, thân thể ngàn vàng của anh không thể té được đâu".
...
Nhất thời, ngoài Trịnh Quốc Nguyên, tất cả các cổ đông đều nhào lên, luôn miệng nịnh nọt.
Ực!
Gã trọc khó nhọc nuốt nước bọt.
Theo chỉ thị của anh Hoa, để sau này thuận tiện thâu tóm khách sạn Hồng Thái, gã phải ra đòn phủ đầu với ông chủ mới tới.
Nhưng gã không thể nào ngờ được, ông chủ mới lại chính là Trương Minh Vũ!
Trong lòng gã trọc bắt đầu thấy hoang mang.
Được mọi người đỡ, gã mới từ từ ngồi lại trên ghế, bỗng nhiên thấy cái ghế này nóng quá đỗi!
Hệt như ngồi trên chảo lửa vậy.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười mỉm, chậm rãi thông báo: "Được rồi, đến đông đủ rồi thì họp thôi".
Gã trọc bất giác ngồi thẳng lưng, nghiêm túc hệt một em học sinh tiểu học.
Trịnh Quốc Nguyên nở một nụ cười khinh bỉ, mỉa mai: "Họp với bọn tôi? Cậu thấy mình xứng không?"
Há!
Tiếng hít sâu sợ hãi vang vọng.
Dù tất cả mọi người đều ôm tâm lý đến đây để ra đòn phủ đầu với ông chủ mới thì không ai dám tỏ thái độ cứng rắn như Trịnh Quốc Nguyên.
Trương Minh Vũ cười mỉm, từ tốn đáp: "Hay các người lên làm ông chủ luôn đi?"
"Khỏi!"
Trịnh Quốc Nguyên cười lạnh, khinh khi nói: "Trong mắt chúng tôi, ông chủ chẳng qua chỉ như con sen mà thôi".
Trương Minh Vũ khẽ nhíu mày, tò mò hỏi: "Ồ? Nói thế thì trong mắt các người, chủ tịch Trần cũng chỉ là một con sen rồi?"
Câu này vừa dứt, khóe miệng mọi người đều co rút.
Xem chủ tịch Trần là con sen? Ai dám chứ...
Trịnh Quốc Nguyên hừ lạnh: "Câm miệng! Tôi nói cho cậu hay, bớt lấy chủ tịch Trần ra hù dọa bọn tôi!"
"Chủ tịch Trần đã bỏ bê nơi này nhiều năm rồi, cậu tưởng người tai to mặt lớn như ông ấy rỗi hơi tới quản lý chuyện của một khách sạn nhỏ thế này à?"
"Đừng tưởng chúng tôi không biết, cậu chỉ là một thằng ở rể của nhà họ Lâm mà thôi, cậu cũng xứng tới khách sạn Hồng Thái chia lợi nhuận với chúng tôi sao? Qua mặt được chủ tịch Trần chứ đừng hòng qua được ải của tôi!"
Trương Minh Vũ ngẩn người, bây giờ mới hiểu rõ vì sao bọn họ lại huênh hoang đến thế.
Thì ra là đã điều tra rõ thân phận của anh cả rồi.
Lời vừa dứt, phòng họp cũng bắt đầu vang lên tiếng xì xào bàn luận.
"Đúng vậy, nếu là trước đây thì chúng tôi cũng có thể nể mặt nhà họ Lâm vài phần, nhưng bây giờ thì nhà họ Lâm..."
"Các ông đã nghe gì chưa? Ông chủ của chúng ta đây đến ở rể nhà họ Lâm, tiếng tăm truyền xa lắm đấy!"
"Nhưng tôi rất tò mò, một nhà họ Lâm bé nhỏ sao có thể với tới được chủ tịch Trần ở trên cao chứ?"
...
Bỗng chốc, những cổ đông khách cũng xôn xao bàn luận.
Câu nói cuối cùng khiến Trịnh Quốc Nguyên cười càng tươi hơn, bỡn cợt: "Sao có thể với tới? Lẽ nào các ông quên nhà họ Lâm có một cô thiên kim hoa nhường nguyệt thẹn à?"
Lời vừa dứt, trên mặt Trương Minh Vũ đã mất hẳn vẻ tươi cười!
Chương 33: Ai dám động vào tao giết!
Xung quanh vang lên tràng tiếng cười như pháo nổ!
Chỉ duy nhất gã trọc ngồi lẳng lặng bên cạnh, ánh mắt tràn ngập căng thẳng, không dám cười.
Một hồi lâu sau, tiếng cười mới dần ngớt.
Trương Minh Vũ cũng cười, cười rất tươi.
Anh ngẩng đầu lên rồi cười ha ha hỏi: "Theo ý ông thì tôi đích thị là một trái hồng mềm rồi?"
"Trái hồng mềm?"
Trịnh Quốc Nguyên nhíu mày, khinh bỉ nói: "Hồng mềm còn có thể ăn được, còn cậu có xứng được ví với nó không?"
Lời vừa dứt, xung quanh lại rộ lên một trận cười châm biếm.
Gã trọc vẫn luôn đắn đo ngồi yên.
Gã không biết rốt cuộc Trương Minh Vũ có thân phận như thế nào, bây giờ gã lại phải đứng trước lựa chọn hệt như lần trước!
Chọn đúng thì tiền đồ của gã tươi sáng.
Nếu chọn sai thì gã sẽ rơi xuống hố sâu không thể ngóc đầu dậy nổi!
Do dự cả buổi trời, sau khi nhìn thấy nụ cười nhẹ như gió trên khóe miệng của Trương Minh Vũ, cuối cùng gã trọc cũng hạ quyết tâm.
"Trịnh Quốc Nguyên, ông im miệng cho tôi!"
Gã trọc tức giận đập bàn đứng dậy, lạnh giọng quát.
Tiếng quát bất chợt dọa sợ tất cả mọi người.
Trịnh Quốc Nguyên nhíu mày, bất mãn hỏi: "Anh Cường, anh thế này là..."
Tất cả những người khác đều ngơ ngác, trong mắt ai nấy đều ánh lên vẻ ngờ hoặc.
Trương Minh Vũ khẽ cười một tiếng, anh cũng đang rất tò mò muốn xem gã trọc này định làm gì.
Gã trọc liếc Trương Minh Vũ một cái rồi cắn răng hỏi: "Trịnh Quốc Nguyên, mẹ kiếp, ông quá đáng rồi đấy! Cậu ấy là ông chủ mới của chúng ta, ông muốn tạo phản hay gì?"
"Khốn nạn, dám bất kính với ông chủ nữa, có tin hôm nay tôi khiến ông bò ra ngoài không hả!"
Giọng nói vang dội và thô lỗ cũng có vài phần uy lực.
Trịnh Quốc Nguyên hít một hơi thật sâu, cơn thịnh nộ trong lòng tăng lên ngùn ngụt.
Trần Đại Phú là trùm giới thương nghiệp của Hoa Châu, còn đại ca anh Hoa của gã trọc chính là ông trùm thế giới ngầm Hoa Châu!
Ông ta sợ anh Hoa, nhưng chẳng xem gã trọc ra gì.
Trịnh Quốc Nguyên nghiến răng, cũng đập bàn đứng dậy rồi lạnh giọng nạt: "Thằng trọc, tôi nể mặt anh Hoa nên mới không thèm tính toán với cậu. Mẹ kiếp, cậu thật sự tưởng bây giờ có chút quyền lợi thì ngầu lắm à?"
"Bớt làm màu trước mặt ông đây đi!"
"Lúc ông đây lăn lộn làm ăn, cậu còn bú bình đấy! So kè độ ngang ngược với ông đây hả? Cậu còn non và xanh lắm!"
Dứt lời, không khí trong phòng họp cũng bắt đầu căng thẳng hẳn lên.
Hai vệ sĩ và bốn gã lực lưỡng cũng đồng loạt bước lên trước một bước, mùi thuốc súng nồng nặc.
Trương Minh Vũ chậm rãi bắt chéo chân rồi tựa vào ghế, khóe miệng lại nở nụ cười.
Thú vị hơn rồi.
Gã trọc và Trịnh Quốc Nguyên nhìn nhau, ánh mắt đều hiện lên sắc lạnh lẽo.
Hồi lâu sau, Trịnh Quốc Nguyên cười lạnh: "Bớt tỏ vẻ trước mặt tôi đi! Tưởng tôi không nhìn thấu chút trò vặt đó của cậu sao?"
"Ông chủ? Hứ!"
"Chẳng phải thằng nhóc cậu muốn lật đổ hết bọn tôi, sau đó chỉ còn duy nhất các cậu hưởng lợi nhuận của Hồng Thái sao? Cậu nghĩ bọn tôi đều là thằng ngốc à!"
"Cậu ta chỉ là một thằng ở rể nhà họ Lâm, chẳng phải anh Hoa của các cậu dễ dàng đùa giỡn cậu ta trong lòng bàn tay hay sao!"
Dứt lời, những cổ đông còn lại chợt vỡ lẽ ra, đều tức giận đùng đùng nhìn gã trọc.
Gã trọc hừ lạnh quát: "Thằng già kia, ông bớt ngậm máu phun người đi! Anh Hoa của chúng tôi chỉ là cổ đông của khách sạn Hồng Thái thôi, chưa từng có ý định vượt quyền!"
"Ông đây chỉ là chướng mắt thái độ của các ông đối với ông chủ thôi! Không được hả?"
Tiếng quát như sấm, không khí vô cùng căng thẳng.
"Hứ, đúng là tính toán giỏi thật, nhưng cậu tưởng cậu như vậy thì bọn tôi sẽ thỏa hiệp à? Tôi thừa nhận cậu là cổ đông lớn nhất của Hồng Thái, nhưng nếu chúng tôi cộng gộp tất cả cổ phần lại cũng không hề thua kém cậu!"
Trịnh Quốc Nguyên cười lạnh đáp.
Chỉ một câu nói đã cột tất cả những cổ đông còn lại đứng chung con thuyền với ông ta.
Đến cả Trương Minh Vũ cũng không kìm được nhíu mày.
Có thể trèo lên được địa vị như hôm nay, quả nhiên Trịnh Quốc Nguyên không đơn giản.
Gã trọc siết chặt nắm đấm, lại quát: "Mẹ kiếp, ông đây không cần biết có bao nhiêu cổ phần, ông đây cũng không cần hiểu! Tóm lại ông đây nói rồi, ai dám nói chuyện với ông chủ bằng giọng điệu quái gở thì đừng trách ông đây không khách sáo!"
Nói xong, gã trọc đấm mạnh lên mặt bàn.
Trịnh Quốc Nguyên hơi nheo mắt, lửa giận trong lòng ngùn ngụt, nhưng cuối cùng vẫn nhịn.
Dù nói thế nào, ông ta cũng không muốn phải đối đầu với anh Hoa.
Ông ta hừ lạnh một tiếng rồi mới ngồi xuống, nhưng trong lòng vẫn bừng bừng lửa giận.
Ông ta ngẩng đầu nhìn lên, lúc nhìn thấy tư thế ngồi ngang ngược của Trương Minh Vũ, trong mắt ông ta lóe lên vẻ cáu tiết.
Một thằng ở rể của nhà họ Lâm nhỏ nhoi mà cũng dám ngông cuồng thế này trước mặt ông ta sao?
Nghĩ lại chuyện vừa nãy, Trịnh Quốc Nguyên nở một cụ cười lạnh.
"Nhóc, phải công nhận số cậu đỏ, hôm nay có gã trọc này che chở cho cậu".
"Tiếc nỗi, giữa chúng ta là chuyện công, nhưng tôi lại muốn nói với cậu về chuyện tư!"
Trịnh Quốc Nguyên cười lạnh, ánh mắt ánh lên sự gian trá.
Trương Minh Vũ khẽ cười, điềm nhiên đáp: "Rửa tai lắng nghe".
Trịnh Quốc Nguyên hơi ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng: "Nghe nói cậu vừa đến đã sa thải cháu của tôi rồi?"
Trương Minh Vũ giật mình hiểu ra.
Dù sao vừa nãy tên giám đốc kia cũng đã nói rằng chú hai của hắn là cổ đông của khách sạn Hồng Thái, nhưng Trương Minh Vũ không ngờ người đó lại là Trịnh Quốc Nguyên.
"Đúng vậy", Trương Minh Vũ cười ha ha đáp, dáng vẻ bất cần.
"Cậu đúng là uy to thật đấy! Vừa đến đã dám đuổi người của tôi? Cậu chê mình sống lâu quá rồi sao?", sắc mặt Trịnh Quốc Nguyên trầm xuống, sẵng giọng hỏi.
Gã trọc lại đứng dậy, quát: "Chú ý giọng điệu của ông đi!"
Trịnh Quốc Nguyên không hề sợ hãi, sắc bén đáp lại: "Sao? Đến chuyện riêng giữa chúng tôi mà cậu cũng muốn nhúng tay à? Có phải tay chân của anh Hoa hơi dài rồi không? Lẽ nào không sợ bị người đời bàn tán à?"
Ông ta dứt lời, gã trọc nghẹn họng.
Đúng là gã không có quyền chen vào chuyện riêng của họ, nếu chen vào thì anh Hoa sẽ bị dư luận chỉ trỏ thật.
Do dự một lúc lâu, cuối cùng gã trọc cũng chỉ đành ngồi xuống, nhìn Trương Minh Vũ bằng ánh mắt bất lực.
Trương Minh Vũ cũng không để ý, cười ha hả hỏi: "Tôi là chủ, tôi muốn đuổi ai còn phải thông báo với ông à?"
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều lấy làm ngạc nhiên nhìn Trương Minh Vũ.
Thằng này... điên rồi à?
Rõ ràng gã trọc đã không dám nhúng tay vào rồi, mà thằng nhóc này còn dám chống đối?
Một giây sau, tất cả mọi người đều cười mỉa mai, ai nấy đều nhìn Trương Minh Vũ bằng ánh mắt bỡn cợt.
Trịnh Quốc Nguyên cũng hơi ngơ ra, giận quá hóa cười: "Cậu đang khiêu khích tôi đấy à?"
Trương Minh Vũ gật đầu: "Ông có thể cho là vậy".
Há!
Tiếng hít sâu sợ hãi vang lên!
Đến cả thư ký Ngô đứng sau lưng cũng bắt đầu lộ vẻ lo lắng.
Tuy có Trần Đại Phú đứng sau, nhưng dù sao bây giờ Trương Minh Vũ cũng chỉ có một thân một mình!
Hơn nữa sau lưng Trịnh Quốc Nguyên còn có hai tên vệ sĩ, nhìn lướt qua cũng biết chúng chẳng phải phường lương thiện gì cho cam.
Ngang ngược thế này... chẳng phải đang tìm đường chết sao...
"Tốt, tốt lắm!"
"Đã rất nhiều năm không ai dám nói với tôi thế này rồi!"
Trịnh Quốc Nguyên cười u ám, sự ác liệt càng nồng đậm hơn trong mắt!
Chương 34: Căng thẳng tột độ
Trương Minh Vũ lại lắc đầu, châm chọc nói: “Đúng là người bận rộn thường hay quên. Chắc là ông quên mất vừa rồi đầu trọc nói như nào với ông rồi”.
“Cậu…”
Trịnh Quốc Nguyên lập tức nghẹn họng, ánh mắt căm phẫn đầy độc địa!
“Hỗn láo!”
Ông ta không nhịn nổi nữa.
Ông ta bị một thằng nhóc con nổi tiếng là vô dụng cười chê, nếu còn không làm gì đó thì còn mặt mũi nào lăn lộn ở đất Hoa Châu này nữa?
“Hôm nay không cho cậu mở mang đầu óc, chắc cả đời này cậu cũng không biết thế nào là trời cao đất dày đâu!”
“Người đâu!”
Trịnh Quốc Nguyên lại gào ầm lên.
Ông ta vừa dứt lời, hai gã vệ sĩ đằng sau lập tức xông tới bao vây xung quanh Trương Minh Vũ.
Anh nhếch môi cười lạnh, không hề bị doạ sợ.
“Đánh gãy chân cậu ta cho tôi!”, Trịnh Quốc Nguyên tức giận ra lệnh!
“Vâng!”
Hai gã vệ sĩ đồng thanh hô lên rồi đằng đằng sát khí lao tới gần Trương Minh Vũ.
Thấy thế, các cổ đông còn lại đều cười lạnh, ung dung khoanh tay như đang xem kịch.
Gã trọc cau mày, trong lòng vẫn đang lưỡng lự.
Gã không biết bây giờ nên làm thế nào cho phải. Gã cảm thấy nếu giúp Trương Minh Vũ chắc chắn sẽ có lợi cho mình.
Nhưng dù sao đây cũng là việc riêng của Trịnh Quốc Nguyên.
Trong lúc gã còn đang do dự, hai gã vệ sĩ đã vọt tới trước mặt anh.
Thư ký Ngô giơ tay che miệng, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Cô ấy không ngờ Trương Minh Vũ không biết đối nhân xử thế như vậy, rõ ràng chẳng có lợi thế gì nhưng lại cứ cứng đầu chống đối!
Thế nhưng lúc này nghĩ gì cũng đã muộn.
Hai gã vệ sĩ đè bả vai của anh xuống.
Trịnh Quốc Nguyên nở nụ cười khinh bỉ.
Ngay khi hai gã vệ sĩ định ra tay, một đôi bàn tay to lớn đột nhiên xuất hiện trên vai họ.
Ơ…
Họ giật nảy mình, ánh mắt trở nên kinh hãi.
Nhưng họ chưa kịp nghĩ gì nhiều đã cảm thấy có một luồng sức mạnh khủng bố đang đè ép lên vai mình!
Bọn họ mất khống chế, toàn thân bị hất bay ngược ra ngoài!
Bịch bịch!
Hai tiếng động trầm đục vang lên. Hai gã vệ sĩ đâm thẳng vào mặt tường phía sau rồi mới rơi xuống đất, cả người đau đớn vặn vẹo.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Đến khi bọn họ quay sang nhìn Trương Minh Vũ lại bất ngờ phát hiện đằng sau anh có thêm một bóng người cao lớn tự bao giờ.
Ngoài Long Tam ra còn ai vào đây nữa.
Anh khẽ mỉm cười, trong lòng thầm thả lỏng.
Đám người còn lại đều ngơ ngác tại chỗ, trợn mắt há mồm, ánh mắt kinh sợ.
Đây… mà là con người sao?
Bọn họ chưa kịp phản ứng lại đã thấy bóng người trước mắt loé lên một cái! Bất thình lình, Long Tam xông tới chỗ Trịnh Quốc Nguyên!
Hai mắt ông ta trợn trừng, không kịp lấy lại tinh thần đã thấy cổ mình bị thít chặt!
Long Tam dùng một tay bóp cổ ông ta, nhấc cả người ông ta lên!
Há!
Tiếng hít khí lạnh vang lên đâu đây!
Ngay sau đó là giọng nói lạnh như băng của Long Tam: “Xúc phạm cậu Minh Vũ, vả miệng!”
Dứt lời, bàn tay to khoẻ của anh ta vả bôm bốp vào mặt Trịnh Quốc Nguyên!
Mọi người chỉ thấy trước mắt mình có một bóng đen chớp nhoáng, đồng thời thấy Trịnh Quốc Nguyên bị ném thẳng vào tường!
“Phụt!”
Ông ta phun ra một ngụm máu tươi!
Đến khi ông ta ngẩng đầu lên, trông vô cùng chật vật. Cả khuôn mặt đều trương lên sưng đỏ, khoé miệng máu me be bét!
Ai cũng chết lặng!
Bọn họ sợ hãi nhìn sang bóng người khủng bố kia, đến cả gã trọc cũng bị doạ sợ run lẩy bẩy!
Một lúc lâu sau, Trịnh Quốc Nguyên mới cắn chặt răng, gian nan đứng dậy.
“Không biết cậu là ai? Hình như Trịnh Quốc Nguyên tôi đây đâu có thù oán gì với cậu?”, ông ta thở hổn hển, cố nén giận cất giọng hỏi!
Trong ký ức của ông ta không có chút gì liên quan tới Long Tam.
Hơn nữa, ông ta cũng không tin thằng con rể nhà họ Lâm lại có một cao thủ tài giỏi như vậy bảo vệ bên người.
Ánh mắt Long Tam loé lên tia lạnh lẽo. Anh ta im lặng đứng sau lưng Trương Minh Vũ.
Ý tứ vô cùng rõ ràng.
Anh bật cười hỏi: “Trời cao đất dày? Tôi vẫn chưa hiểu được, ông dạy lại cho tôi đi”.
“Cậu...”
Trịnh Quốc Nguyên nổi giận đùng đùng, cổ nổi đầy gân xanh! Lửa giận trong mắt dường như sắp bắn ra!
“Người đâu!”
Ông ta quay ra ngoài cửa hét lên.
Mọi người lại bị làm cho kinh hãi. Chẳng lẽ ông ta vẫn còn chiêu trò khác?
Ai cũng thi nhau nhìn ra ngoài cửa hóng hớt, nhưng chờ mãi vẫn chẳng thấy người nào.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Bọn họ nghi hoặc nhìn sang Trịnh Quốc Nguyên.
Rốt cuộc lão già này đang giở trò quỷ gì?
Sắc mặt ông ta cũng tối sầm, tay nắm chặt lại, không nói nên lời.
Trương Minh Vũ bình thản nói: “Ngồi xuống”.
Tiếp đó, ánh mắt lạnh lùng của Long Tam đảo qua đám người.
Bọn họ căng cứng toàn thân, vô thức ngồi xuống.
Đến cả Trịnh Quốc Nguyên cũng kông chịu được ánh mắt đằng đằng sát khí đó, nghiến răng ngồi xuống, lòng lại thấy vô cùng tủi hổ!
Thư ký Ngô ở phía sau cũng kinh ngạc điếng người, trố mắt nhìn cảnh tượng này.
Đến tận bây giờ cô ấy mới hiểu được tại sao Trương Minh Vũ lại có thể bình tĩnh tới vậy!
Anh cũng không thèm để ý tới ai, chỉ khẽ liếc mắt nhìn một cái.
“Từ hôm nay trở đi, khách sạn này hoàn toàn thuộc quyền quản lý của tôi. Các người có ý kiến gì không?”
Nói xong, anh lại đảo mắt nhìn quanh lần nữa.
Trịnh Quốc Nguyên toan đứng dậy, nhưng nhìn thấy Long Tam lại phải ngậm ngùi nín nhịn.
Ai cũng biết rõ nếu Long Tam ra tay, không một ai trong số họ có thể đi ra ngoài!
Trương Minh Vũ lại lên liếng: “Không ai nói gì tức là các người đều ngầm đồng ý rồi”.
“Bắt đầu từ hôm nay, tôi hi vọng các người hãy ngoan ngoãn nhận lấy phần tiền thuộc về mình thôi. Nếu dám lấy nhiều hơn thì đừng trách tôi không nương tay!”
Nói tới đây, giọng nói của anh cũng lạnh lùng hơn nhiều.
Mặc dù không hề có tính uy hiếp nhưng vẫn khiến lòng người thảng thốt.
“Từ hôm nay trở đi, trong khách sạn này cũng không được phép xuất hiện tình trạng dựa dẫm quan hệ. Nếu bị phát hiện lập tức loại khỏi hội đồng cổ đông, thu hồi toàn bộ quyền lợi!”
Giọng nói nghiêm nghị của anh lại vang lên.
Nhưng lần này, mọi người lại thầm cười nhạo anh.
Thu hồi quyền lợi? Cậu nói thì phải nghe chắc?
Ai cũng tỏ vẻ mỉa mai, nhưng không người nào dám đứng ra lên tiếng.
Trương Minh Vũ hiểu bọn họ đang nghĩ gì nhưng cũng chẳng thèm để bụng.
Hôm nay anh chỉ lập ra một vài quy định thôi.
Về phần xử lý cụ thể ra sao, anh định đợi kết thúc cuộc họp mới đi tìm Trần Đại Phú bàn thêm.
Quyền quyết định đều nằm trong tay người khác thì anh còn làm ăn cái khỉ gì nữa…
“Nếu mọi người đều không có ý kiến gì thì dừng cuộc họp tại đây đi”.
Anh lại dựa lưng vào ghế, bắt chéo chân ra lệnh.
Trịnh Quốc Nguyên nghiến răng ken két, lửa giận bừng bừng trong mắt.
“Được lắm, cứ đợi đấy!”
Ông ta ném lại một câu uy hiếp rồi đứng phắt dậy bỏ ra ngoài.
Đám người còn lại cũng vội vàng chạy theo.
Gã trọc nhìn Trương Minh Vũ nhưng lại chẳng nói năng gì, lặng lẽ đứng dậy đi ra.
Đám người vừa mới đi ra khỏi phòng họp đều bị làm cho choáng váng!
Chương 35: Quy tắc do tôi lập!
Tất cả mọi người đều dừng bước, trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng đang hiện ra trước mắt.
Giữa hành lang có mười mấy người đàn ông vạm vỡ đang nằm ngổn ngang giữa hành lang.
Quần áo của họ giống y hệt hai gã vệ sĩ bên người Trịnh Quốc Nguyên.
Đám người mắt tròn mắt dẹt, ánh mắt sợ sệt.
Đúng là… không phải người!
Trịnh Quốc Nguyên nghiến răng nổi giận, toàn thân run lên: “Thằng con rể vô tích sự kia! Tôi sẽ chống mắt lên xem ngoài người vệ sĩ kia cậu còn có bản lĩnh gì nữa!”
Nói rồi ông ta dứt khoát đi thẳng tới thang máy.
Trong phòng họp, vẻ mặt của Trương Minh Vũ cũng tối sầm.
Chỉ riêng câu mà ông ta nói về Lâm Kiều Hân thì đã định chuyện này không thể kết thúc dễ dàng rồi!
Hôm nay anh không động tới bọn họ cũng là vì anh chưa chuẩn bị tốt mọi chuyện.
“Thư ký Ngô, cô lập quy tắc mới theo lời tôi vừa nói đi. Toàn bộ nhân viên của khách sạn đều phải biết”.
Trương Minh Vũ nghiêm giọng nói.
Thư ký Ngô cung kính đáp lời: “Vâng!”
“Cô giám sát kỹ vào, có ai dám làm trái quy tắc đều phải nói cho tôi biết. Nếu để tôi tự phát hiện ra thì cô cũng không cần đi làm nữa đâu”, anh lại bổ sung thêm một câu.
Thư ký Ngô sợ run người, cuống quýt gật đầu.
Trương Minh Vũ không chần chừ gì thêm, lập tức đứng dậy đi ra khỏi khách sạn.
Nếu anh đã quyết định phải kinh doanh khách sạn cho tốt thì đương nhiên sẽ phải nghĩ cách thực hiện bằng được.
Bây giờ cổ đông không chịu nghe lời, anh cũng chỉ có thể tìm cớ đoạt lại quyền quyết định vào tay mình.
Cách đơn giản nhất chính là tìm Trần Đại Phú, mua lại!
Sau khi ra ngoài, Long Tam lái xe đưa anh tới thẳng tập đoàn Đại Phú.
Mười phút sau, Trương Minh Vũ bước xuống xe.
Anh ngẩng đầu nhìn lên toà cao ốc chọc trời ở chính giữa khu đô thị huyên náo.
Bên ngoài toà nhà được trang trí cực kỳ xa hoa, khiến người ta đều phải nước nhìn.
Trương Minh Vũ cũng phải thầm tặc lưỡi. Cho dù giao vào tay anh thì cũng phải mất bao lâu mới có thể phát triển được như vậy?
Anh trầm ngâm một hồi rồi mới cất bước đi vào trong.
Nhưng vừa bước đến cửa đã bị hai gã bảo vệ cản lại.
“Xin chào, xin hãy xuất trình thẻ làm việc. Người ngoài không được phép vào”, bảo vệ đi tới thản nhiên nói.
Thẻ làm việc?
“Tôi tới tìm người”, Trương Minh Vũ nhíu mày khẽ đáp.
Bảo vệ sẵng giọng nói: “Xuất trình thẻ làm việc hoặc gọi người cậu tìm xuống đây đón”.
Anh cảm thấy rất bất lực.
Cuối cùng, anh chỉ có thể lôi điện thoại ra. Dù sao đây cũng là quy củ của người ta, không thể phá hỏng được.
Anh tìm số điện thoại của Trần Đại Phú, đang định gọi đi thì một chiếc Bentley chợt đỗ lại trước cổng công ty.
Trương Minh Vũ sửng sốt, trông thấy chiếc xe này rất quen mắt.
Anh chưa kịp nghĩ nhiều đã thấy cửa xe được mở ra.
Một người thanh niên ăn mặc bóng bẩy xuất hiện trong tầm mắt.
Đây là… Dịch Thanh Tùng?
Trương Minh Vũ giật mình, không ngờ lại trùng hợp tới vậy.
Tiếp đó, anh thấy Dịch Thanh Tùng đi sang bên kia mở cửa xe, lịch sự đón một người đi ra.
Lâm Kiều Hân.
Anh kinh ngạc nghĩ tới hôm qua Dịch Thanh Tùng nói muốn dẫn cô tới công ty tìm người móc nối quan hệ.
Chẳng phải tập đoàn Đại Phú này chính là công ty nơi hắn ta làm sao…
Quên béng mất chuyện này rồi.
Anh không khỏi lúng túng, vội vàng kiếm cớ để giải thích.
Lâm Kiều Hân và Dịch Thanh Tùng nhanh chóng chú ý tới Trương Minh Vũ. Hai người tỏ vẻ ngạc nhiên.
Cô nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Trương Minh Vũ? Anh làm gì ở đây?”
Anh xấu hổ cười gượng: “À… tôi… tôi tới đây có chút việc”.
Ánh mắt Lâm Kiều Hân lộ vẻ nghi hoặc.
Dịch Thanh Tùng nhếch mép cười khẩy: “Này người anh em, anh nói anh tới tập đoàn Đại Phú có việc hả? Sao thế, con rùa anh muốn bắt chạy tới tập đoàn Đại Phú rồi à?”
Nói rồi hắn ta còn tỏ vẻ trêu tức nhìn anh.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Đúng là nhân tài!
“Đúng vậy, rùa của tôi chạy tới đây rồi, tôi đang tìm nó đây!”, anh gật đầu tiếp lời, cố nén cơn buồn cười.
Đúng là người đi du học nước ngoài trở về, hình như hắn ta chưa từng được tiếp xúc với mấy lời thiếu văn hoá này bao giờ…
Chân mày đang nhíu chặt của Lâm Kiều Hân lập tức dẫn ra, suýt thì bật cười thành tiếng.
Dịch Thanh Tùng chẳng hề phát hiện ra điều gì, cười lạnh nói: “Anh đang muốn đi vào à?”
Trương Minh Vũ ngơ ngác gật đầu: “Đúng rồi”.
Đối phương nở nụ cười ngạo nghễ nói: “Công ty của tôi quản lý nghiêm lắm, người ngoài khó mà đi vào được”.
“Nhưng may mà hôm nay anh gặp được tôi ở đây. Để tôi dẫn hai người đi vào”.
Trương Minh Vũ định từ chối nhưng lại sợ lúc sau mình tự đi vào được sẽ khiến hai người họ sinh nghi.
“Tốt quá, vậy thì cảm ơn anh Dịch nhiều!”, anh cười đáp.
Dịch Thanh Tùng đắc ý nói: “Chuyện nhỏ thôi”.
Nói rồi, hắn ta lôi một cái thẻ ra khỏi túi quần giơ cho bảo vệ ngoài cổng xem.
Bảo vệ lập tức cung kính cúi đầu: “Mời giám đốc Dịch vào!”
Hắn ta lại càng đắc ý, nghêng ngang đi vào trong công ty.
Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân vội vàng theo sau.
Đến khi bước vào, anh lại bị chấn động thêm lần nữa.
Bên ngoài đã trang trí xa hoa lắm rồi, nhưng sau khi vào mới phát hiện bên trong còn được trang hoàng xa xỉ hơn nhiều!
Nói toà cao ốc này lộng lẫy như làm từ vàng son cũng chẳng ngoa.
Tuy bên trong rất đông người nhưng bọn họ đi lại rất có trật tự. Sảnh lớn vô cùng yên tĩnh.
Trần Đại Phú thật không đơn giản.
Trong đầu anh chỉ có duy nhất một ý nghĩ này, không hiểu sao lại cảm thấy chờ mong.
Giọng nói của Dịch Thanh Tùng nhanh chóng vang lên: “Được rồi, tôi phải đưa Kiều Hân đi gặp mấy lãnh đạo cấp cao. Anh ở đây tìm rùa đi, đừng làm loạn là được”.
Trương Minh Vũ nhếch miệng, lẩm bẩm nói: “Anh đi rồi, tôi kiếm rùa ở đâu ra nữa”.
“Anh nói gì?”
Dịch Thanh Tùng lên tiếng hỏi. Vừa rồi hắn ta không nghe rõ Trương Minh Vũ đang nói gì.
Lâm Kiều Hân lại nghe rõ mồn một, trừng mắt nhìn anh.
Anh bật cười đáp: “Không có gì, hai người đi làm việc đi, tôi đi tìm rùa đây”.
Dứt lời, anh quay thẳng ra sau đi mất.
Dịch Thanh Tùng lạnh nhạt nhìn theo, ánh mắt loé lên vẻ khinh bỉ.
Nhưng anh ta lập tức nở nụ cười ga lăng nói: “Nào Kiều Hân, chúng ta đi thôi. Chắc hẳn bọn họ đã đợi lâu rồi”.
“Ừ”.
Cô gật đầu đáp lại một tiếng. Hai người quay lưng rời đi.
Mãi đến khi hai người họ khuất khỏi tầm mắt, Trương Minh Vũ mới thả lỏng tinh thần.
Anh đang định gọi điện cho Trần Đại Phú nhưng lại sợ ông ta xuất hiện sẽ gây chú ý quá lớn.
Sau một hồi lưỡng lự, anh vẫn quyết định tự đi tìm.
Anh lẳng lặng nhìn thoáng qua bảng hướng dẫn rồi bước vào thang máy.
Anh mò mẫm một lúc mới ấn vào tầng hai mươi ba.
Nhưng khi cửa thang máy sắp đóng lại, anh chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc!
Chương 36: Oan gia ngõ hẹp
Trương Minh Vũ nhíu mày, nhìn kĩ lại mới thấy rõ gương mặt của chàng trai trẻ kia.
Đây chẳng phải là… Vương Tài muốn tặng quần áo cho Lâm Kiều Hân mà anh từng gặp ở trung tâm thương mại đó sao?
Hắn ta tới đây làm gì?
Anh phát hiện cửa thang máy bị mở ra lần nữa. Vương Tài đi vào.
Đúng là oan gia ngõ hẹp…
Anh thầm thấy bất đắc dĩ, vội vàng cúi đầu quay đi, cố gắng không để Vương Tài chú ý tới mình.
Dù sao anh đến đây cũng là để tìm Trần Đại Phú giải quyết chuyện khách sạn, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Bấy giờ anh mới nhớ ra hôm trước Vương Tài đã nói mình là giám đốc kinh doanh gì đó của bất động sản Đại Phú.
Giám đốc… thế là ngang cấp với Dịch Thanh Tùng sao?
Trong mắt anh xẹt lên một tia kinh ngạc. Nhưng mà… nhìn thế nào cũng chẳng giống.
Thang máy nhanh chóng ngừng lại, Vương Tài muốn lên tầng chín.
Trương Minh Vũ cũng thả lỏng hơn hẳn, thoáng chốc đã lên tới tầng hai mươi ba.
Sau khi bước ra khỏi thang máy, anh lại bị làm cho sững sờ.
Nơi đây… thật sự là nơi làm việc sao?
Xung quanh có cả bể bơi, sân bóng rổ, sân golf…
Đây rõ ràng là một chốn ăn chơi.
Chỉ mỗi phía nam có một phòng làm việc khổng lồ, trang hoàng tráng lệ.
Dễ dàng đoán ra được đó chính là phòng làm việc của Trần Đại Phú. Dường như cả tầng này chỉ có mỗi phòng của ông ta.
Trương Minh Vũ lắc đầu, cất bước đi tới.
Chẳng mấy chốc anh đã bước tới cửa phòng. Anh vốn còn đang nghĩ may mà mọi chuyện đều thuận lợi.
Thì ngay khi anh đang định đi vào, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Một cô gái trang điểm xinh đẹp đi ra, tay ôm một tập tài liệu dày cộp.
“Ơ!”
Cô ta kinh ngạc hét lên, suýt làm rơi tài liệu trong tay.
Trương Minh Vũ bỗng thấy vô cùng bất lực.
“Anh là ai? Ai cho phép anh vào đây? Anh không biết tầng hai mươi ba cấm toàn bộ nhân viên đi lên sao?”, cô gái kia đưa mắt đánh giá anh một lượt, ánh mắt lộ vẻ chán ghét.
Anh ngỡ ngàng, thảo nào…
“Tôi tới đây để tìm người”, anh cười nói.
Nhưng anh chưa kịp nói tiếp đã bị giọng nói ghét bỏ của cô gái kia cắt ngang: “Tôi không cần biết anh tới để làm gì! Bây giờ lập tức đi ra ngoài ngay cho tôi!”
“Tôi tìm Trần Đại Phú…”
“Câm miệng!”
Trương Minh Vũ: “…”
Cô gái kia tức giận tới mức thở dốc, ngực phập phồng.
Anh bắt đầu thấy khó chịu, thật sự quá lãng phí thời gian.
“Trần Đại Phú!”
Anh dứt khoát gào ầm lên.
Cô gái kia giật mình lắp bắp: “Anh…”
Nhưng cô ta chưa kịp nghĩ gì đã nghe thấy tiếng động trầm đục từ trong phòng truyền tới: “Thịch!”
Nghe thấy thế, vẻ mặt cô ta tức khắc cứng đờ, ánh mắt nhìn Trương Minh Vũ lại càng tràn đầy lửa giận!
Tiếp đó, tiếng mở cửa lập tức vang lên.
Trần Đại Phú đang đứng đó, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng!
Cô gái kia hoảng hốt, cuống quýt cúi đầu nói: “Xin lỗi chủ tịch, tại tôi không coi chừng được anh ta, quấy rầy ông nghỉ ngơi!”
Dứt lời, cô ta vẫn khom lưng cúi đầu thật sâu, không dám ngẩng lên.
Trong lúc cô ta cứ tưởng Trần Đại Phú sẽ nổi trận lôi đình thì lại nghe thấy giọng nói nịnh nọt của ông ta: “Cậu Minh Vũ tới cũng không báo tôi một tiếng để tôi xuống tiếp đón!”
Nghe xong, cô ta chết sững người, ánh mắt mờ mịt.
Đây là… giọng nói của Trần Đại Phú sao?
Cô ta hãi hùng ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt tươi cười khúm núm của ông ta.
Người đàn ông bình thường trông oai phong ngạo nghễ, sao giờ đây lại trở nên… đáng yêu như vậy?
Cô gái kia đứng chết lặng.
Trương Minh Vũ bật cười đáp: “Chủ tịch Trần khách sáo quá, tại tôi tới làm phiền ông”.
Trần Đại Phú vẫn tươi cười nịnh nọt: “Đâu có. Cậu nói vậy chẳng khác nào coi tôi là người ngoài. Cậu tới đây là niềm vinh hạnh to lớn của tôi đấy!”
Cô gái kia trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt!
Thì ra Trương Minh Vũ là khách quý của Trần Đại Phú sao? Lại còn khiến ông ta phải khách sáo như vậy?
Nghĩ tới đây, cô ta lập tức thấy sống lưng lạnh toát!
Thái độ vừa rồi của cô ta với anh…
Xong đời rồi.
Lòng cô ta lạnh ngắt, ánh mắt bắt đầu trở nên trống rỗng.
Ngay sau đó, ánh mắt lạnh lẽo của Trần Đại Phú quét tới người cô ta.
Cô ta lại bị doạ sợ run lẩy bẩy.
“Đồ mắt chó coi thường người khác! Từ mai cô không cần tới nữa đâu!”
Trần Đại Phú nổi giận quát, trong mắt toé ra lửa giận bừng bừng.
Ầm!
Trong đầu cô gái kia cứ như có tiếng nổ ầm vang!
Mặc dù cô ta đã nghĩ tới những hình phạt rất nặng nhưng lại không ngờ Trần Đại Phú lại dứt khoát sa thải mình như vậy!
Cô ta ngơ ngác lùi về sau hai bước, quên cả nói chuyện.
Nước mắt rơi ào ào, cô ta vô cùng hối hận!
Ngay khi cô ta đang chìm trong nỗi tuyệt vọng, Trương Minh Vũ bình thản nói: “Bỏ đi, cô ta cũng chỉ làm nhiệm vụ của mình thôi. Tôi có chuyện cần nói với ông”.
Câu nói này lại khiến cô ta dấy lên hy vọng.
Trần Đại Phú vội vàng cười đáp: “Cậu không giận là tốt rồi”.
Nói xong, ông ta lạnh lùng lườm cô gái kia thêm một cái: “Cậu Minh Vũ khoan dung độ lượng tha cho cô, còn không mau cảm ơn người ta đi!”
Bấy giờ, cô gái kia mới kịp phản ứng lại, cuống cuồng cúi gằm đầu xuống cung kính nói: “Cảm ơn anh Minh Vũ!”
Câu nói này thực sự là tiếng lòng của cô ta.
Nếu không nhờ câu nói kia của anh, tiền đồ xán lạn của cô ta sẽ có nguy cơ bị chôn vùi tại nơi này!
Cô ta âm thầm khắc ghi cái tên này vào đầu.
Trương Minh Vũ chẳng hề để ý tới cô ta, dứt khoát đi vào trong phòng làm việc cùng với Trần Đại Phú.
Sau khi đi vào, anh mới hiểu được thế nào mới là hưởng thụ thực sự.
Phòng làm việc này được trang trí chẳng khác nào một cung điện, chỉ sợ hoàng đế thời xưa cũng không được hưởng đãi ngộ này.
Anh ngồi xuống rồi mới cười nói: “Chắc hẳn chủ tịch Trần đã biết tôi tới đây để làm gì rồi”.
Trần Đại Phú nở nụ cười tươi rói nịnh nọt đáp: “Tôi biết chứ. Không ngờ đám tép riu kia lại dám ngang ngược như vậy!”
“Cậu cứ yên tâm, lát nữa tôi sẽ dạy dỗ bọn họ một phen! Phải cho bọn họ biết uy danh của cậu!”
Lời nói của ông ta cũng tràn đầy tức giận.
Trương Minh Vũ lắc đầu cười: “Thực ra mục đích của tôi không phải như vậy. Tôi chỉ muốn mua lại cổ phần trong tay họ thôi. Mua ở chỗ ông tiện hơn nhiều”.
Trần Đại Phú sửng sốt, ánh mắt hiện lên vẻ chần chờ. Nhưng cuối cùng ông ta vẫn đồng ý: “Không thành vấn đề! Chuyện nhỏ thôi”.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ cười nói: “Yên tâm, tôi không bắt ông mua đâu”.
“Tôi có tiền”.
Chương 37: Trộm đồ gì?
Trương Minh Vũ hiểu rõ bản thân thua kém Trần Đại Phú rất nhiều, có thể nói là không cách nào bắt kịp nổi.
Ông ta cung kính với anh như vậy chẳng qua chỉ là vì Tô Mang mà thôi.
Không hề liên quan gì tới anh cả.
Đương nhiên anh cũng sẽ không lợi dụng danh nghĩa của Tô Mang để làm xằng làm bậy. Nếu bản thân làm được anh sẽ không làm phiền người khác.
Trần Đại Phú sửng sốt, ánh mắt loé lên.
Một lúc sau, ông ta cười đáp: “Cậu khách sáo quá rồi. Có chút tiền như vậy, sao tôi có thể để cậu…”
Ông ta chưa kịp nói hết câu đã bị Trương Minh Vũ cắt ngang: “Chủ tịch Trần đừng khách sáo. Việc nào ra việc đấy, cứ nghe tôi”.
“Chuyện này…”
Trần Đại Phú do dự một hồi mới gật đầu đáp lại một tiếng: “Được”.
Ông ta đã hứa sẽ làm, Trương Minh Vũ cũng không lo lắng gì nữa.
Huống hồ anh vẫn còn nhiều tiền trong tay, cho ông ta làm hộ cũng có thể tiết kiệm được không ít.
Trần Đại Phú nhanh chóng gọi người chuẩn bị giấy tờ.
Trương Minh Vũ ngại phiền phức nên dứt khoát đưa thẻ ngân hàng cho ông ta giữ rồi đứng dậy rời đi.
Anh đi vào thang máy xuống tầng.
Lòng thầm cầu nguyện đừng gặp lại Lâm Kiều Hân nữa.
Thoắt cái, thang máy đã dừng ở tầng một.
Trương Minh Vũ cúi đầu, vội vàng chạy tới cổng công ty.
Nhưng anh mới đi được một đoạn đã thấy một gã đàn ông thân hình cường tráng mặc đồng phục bảo vệ đang đứng chắn trước mặt mình.
Anh nhíu mày dịch sang bên cạnh một chút.
Vừa định cất bước lại bị gã bảo vệ kia chặn lại.
Anh ngẩng đầu, bực bội hỏi: “Anh chặn tôi làm gì?”
Lúc này, anh mới thấy gã bảo vệ còn khá trẻ, nhưng dáng người vô cùng vạm vỡ. Đối phương đang cười lạnh nhìn anh đánh giá.
Trương Minh Vũ càng nhíu chặt mày, lạnh giọng hỏi: “Tôi đang nói chuyện với anh đấy”.
Gã bảo vệ kia cười, chậm rãi giơ tay ra, sẵng giọng nói: “Lấy ra đây đi”.
Lấy?
“Lấy cái gì?”, Trương Minh Vũ ngơ ngác không biết rốt cuộc đối phương đang nói cái quái gì.
Bảo vệ cười nói: “Sao tôi biết anh đã trộm thứ gì? Mau lấy ra đây ngay”.
“Tôi không trộm gì cả”.
Trương Minh Vũ bừng tỉnh, lập tức phủ nhận.
Chắc chắn là bộ dạng lén lút vừa rồi của anh đã khiến gã bảo vệ kia hiểu lầm, lòng thầm thấy bất lực.
Nụ cười trên mặt gã ta chậm rãi biến mất. Gã ta lạnh giọng quát: “Thằng ranh, đừng có mà không biết điều. Tao gặp không ít loại người như mày rồi!”
“Có phải mày tranh thủ lúc bọn tao đổi ca lén chạy vào đây không?”
“Đừng có nói nhảm với tao nữa, mau lấy đồ mày trộm được ra đây. Nếu không tao sẽ báo công an!”
Trương Minh Vũ hít mạnh một hơi, thật là xui xẻo.
Anh dang hai tay ra, tức giận nói: “Không tin thì anh lục soát đi. Tôi không trộm cái gì thật, tôi tới đây để tìm người”.
Gã bảo vệ nheo mắt lại, lạnh lùng hỏi: “Tìm người? Mày tới đây tìm ai?”
“Trần…”
Trương Minh Vũ suýt buột miệng nói ra nhưng đã nhanh chóng ngậm miệng lại.
Nghĩ tới bài học vừa rồi, anh quyết định đổi sang người khác.
Còn ai nữa nhỉ?
Anh suy tư hồi lâu, chợt nhớ ra Vương Tài, bèn cười nói: “Tôi tới tìm Vương Tài”.
“Vương Tài? Vương Tài nào?”
Bảo vệ sững sờ, ánh mắt xẹt qua một tia trào phúng.
Không biết tại sao Trương Minh Vũ bỗng thấy có dự cảm chẳng lành.
“Công ty của mấy người còn có mấy Vương Tài cơ à? Chính là cái tên… giám đốc quèn… tên Vương Tài đấy”, anh lúng túng nói nhưng trong lòng lại không hề bối rối chút nào.
Dù sao chắc chắn sẽ có người này, vừa rồi còn gặp nhau cơ mà.
Gã bảo an cười lạnh nói: “Đúng là có Vương Tài, nhưng không phải giám đốc gì như mày nói đâu!”
Dứt lời, gã ta cầm bộ đàm thầm thì gì đó.
Chẳng bao lâu sau, một tràng dài tiếng bước chân vang lên.
Trương Minh Vũ quay lại nhìn, thấy có bốn năm gã bảo vệ đang đi tới, người đi đầu chính là Vương Tài!
Sau khi nhìn rõ, anh giật mình trợn tròn mắt.
Tại sao… Vương Tài lại mặc đồng phục bảo vệ?
Gã bảo vệ đứng trước anh đi tới cười hỏi: “Đội trưởng Vương, thằng ranh này nói nó tới công ty tìm anh đấy. Anh gặp nó bao giờ chưa?”
Trương Minh Vũ chết sững người.
Đội trưởng?
Vương Tài cười lạnh đi tới, sau khi trông thấy gương mặt của anh cũng ngẩn người ra.
“Sao lại là anh?”
Hắn ta buột miệng thốt lên.
Dường như nói xong, hắn ta mới kịp phản ứng lại, trong mắt lập tức tràn đầy lửa giận.
Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: “Không phải anh nói anh là giám đốc gì đó của tập đoàn Đại Phú à, sao lại biến thành bảo vệ rồi?”
Nghe anh nói thế, cơn giận trong mắt Vương Tài càng thêm nồng đậm.
Lúc trước đúng là hắn ta làm giám đốc, nhưng từ khi giám đốc mới tới nhậm chức, hắn ta đã bị giáng chức!
Nguyên nhân quan trọng nhất là hắn ta không có tiền chạy vạy quan hệ!
Tại vì tiền đều bị Trương Minh Vũ lừa mua quần áo hết rồi!
Nghĩ tới đây, lửa giận trong mắt hắn ta như sắp bắn ra ngoài.
Một lúc sau, hắn ta mới cười gằn nói: “Ranh con, không ngờ ông trời lại cho tao cơ hội báo thù nhanh như vậy!”
“Hôm nay mày rơi vào tay tao, để tao xem mày còn chạy được đi đâu!”
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ giơ tay nói: “Tôi chạy cái gì mới được?”
“Yên tâm, lát nữa mày sẽ muốn chạy thôi”, Vương Tài cười lạnh, trong mắt chỉ còn sự tàn độc.
“Bọn tao không bao giờ nương tay với lũ trộm vặt đâu!”
Sau khi nói xong, hắn ta dứt khoát vung tay lên.
Mấy gã bảo vệ phía sau lập tức vọt tới bao vây anh.
Trương Minh Vũ bắt đầu nổi giận.
Con mẹ nó đây rõ ràng là lấy việc công báo thù riêng!
Quan trọng nhất là bọn họ còn chẳng có chứng cứ đã đổ cho anh ăn trộm!
Anh toan lên tiếng cãi lại thì thấy đám bảo vệ đang xông thẳng tới chỗ mình!
Anh không khỏi thấy hoảng loạn.
Vô thức nhìn quanh bốn phía xem có thấy bóng dáng Long Tam đâu không.
Đến khi nhìn ra ngoài cổng, đúng lúc thấy Long Tam đang đi từ ngoài vào.
Trương Minh Vũ mừng quýnh lên.
Nhưng ngay sau đó, anh lại thấy Long Tam chỉ đứng ngoài cổng, không có ý định đi vào…
Anh ta lượn quanh một vòng rồi lại đi ra…
Chuyện quái gì vậy?
Anh trợn trừng mắt, nội tâm hoảng loạn tột độ!
Mặc kệ mình luôn?
Anh chưa kịp nghĩ gì nhiều đã nghe thấy tiếng gió xẹt qua bên tai!
Đến lúc anh ngẩng đầu lên đã thấy mấy tên bảo vệ đứng ngay trước mặt!
Bình luận facebook