• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Em Trai Khờ Khạo (1 Viewer)

  • Chương 21-28

Chương 21: Thuốc mê?

“Được, tôi biết rồi”, Trương Minh Vũ đáp lại một câu rồi cúp máy.

Anh quay lại, trông thấy Lâm Kiều Hân đang mặt lạnh như tiền nhìn mình.

Anh đang định lên tiếng đã bị cô lạnh lùng cắt ngang: “Trương Minh Vũ, anh khiến tôi rất thất vọng!”

Dứt lời, cô xoay người bỏ đi.

Trương Minh Vũ thở phào một hơi, dù thế nào cô cũng đã đi rồi, bèn nhanh chân đuổi theo.

Hai người cùng đi vào thang máy.

Lâm Kiều Hân tỏ vẻ xa cách cứ như là người xa lạ.

Trương Minh Vũ không khỏi thấy lúng túng.

Đinh!

Tiếng báo thanh thuý vang lên, thang máy dừng lại ở tầng một.

Cửa thang máy vừa mới mở, Trương Minh Vũ đã vội vàng bước ra ngoài.

Nhưng ngay sau đó, một giọng nói quen tai vang lên: “Kiều Hân? Trùng hợp thật đấy”.

Trương Minh Vũ giật nảy mình.

Anh ngẩng đầu lên, trông thấy Lý Tuấn Nhất đang đứng ngay bên cạnh!

Thế này cũng gặp được à? Có bao nhiêu cái thang máy sao cứ phải đụng mặt ở đây cơ chứ?

Lâm Kiều Hân cũng sửng sốt, hoảng loạn nói: “Chào anh Lý, đúng là trùng hợp”.

Chuyện xảy ra vào tối hôm trước vẫn còn rõ mồn một ngay trước mắt. Tới tận bây giờ nhà họ Lý vẫn chưa trả thù nhà họ Lâm là cô đã cảm thấy may mắn lắm rồi.

Trương Minh Vũ khẽ híp mắt.

Trùng hợp?

Anh nhanh chóng suy tư.

Cho dù thế nào cũng không thể để Lý Tuấn Nhất và Lâm Tuấn Khải thực hiện ý đồ thành công!

Lý Tuấn Nhất nhìn sang anh đang ở bên cạnh, trong mắt chợt hiện lên một tia lạnh lẽo.

Nhưng hắn nhanh chóng giấu nó đi.

“Anh Lý, chuyện lần trước…”

Lâm Kiều Hân ấp úng lên tiếng. Lần trước đắc tội đối phương quá nhiều, cô cũng không biết phải mở lời thế nào.

Hơn nữa giờ đây nhà họ Lâm đang trong lúc khốn khó, ông cụ Lâm bệnh nặng.

Cô không thể làm gì khác ngoài nghĩ cách lôi kéo quan hệ.

Lý Tuấn Nhất rộng lượng bật cười: “Chuyện đã qua rồi, không nhắc lại nữa”.

Nghe vậy, Lâm Kiều Hân mừng rỡ, kích động nói: “Anh Lý thật rộng lượng, cảm ơn anh nhiều”.

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, cảm thấy ngột ngạt.

Ánh mắt Lý Tuấn Nhất bỗng loé lên.

“Qua thì qua rồi, nhưng mà Kiều Hân cũng nên mời tôi một bữa chứ nhỉ?”

Nói xong, hắn còn cười một cái.

Lâm Kiều Hân vui vẻ đáp: “Đương nhiên rồi, tôi nhất định sẽ mời”.

“Chỉ là không biết khi nào anh Lý mới rảnh?”

Đối với cô, đây là cơ hội tốt để cứu vãn chuyện lần trước. Sự rộng lượng của Lý Tuấn Nhất cũng khiến cô rất ngạc nhiên.

Lý Tuấn Nhất bật cười nói: “Chọn ngày không bằng gặp ngày. Tôi thấy bây giờ chúng ta đi luôn cũng được, vừa tay tôi chưa ăn cơm”.

Chưa ăn cơm? Con mẹ nó vừa ra khỏi khách sạn Hồng Thái mà dám bảo chưa ăn?

Trương Minh Vũ nghiến răng ken két, lòng bốc hoả.

“Được…”

Lâm Kiều Hân đồng ý.

Tuy trong lòng cô cũng ngờ ngợ vài chuyện nhưng cuối cùng vẫn tập trung vào chuyện lôi kéo quan hệ hơn.

Dù sao muốn nhà họ Lâm phát triển và cứu ông cụ Lâm đều cần tới quan hệ…

Nhưng cô chưa kịp nói hết câu đã bị Trương Minh Vũ cắt ngang: “Ơ, tôi nhớ hình như anh Lý vừa mới ra khỏi khách sạn Hồng Thái cơ mà? Sao lại chưa ăn được?”

Nghe thấy thế, sắc mặt của Lý Tuấn Nhất và Lâm Kiều Hân lập tức biến đổi.

“Anh đi trước đi, tôi còn việc phải làm!”

Lâm Kiều Hân lạnh giọng nói.

Cô sẽ không uống rượu nữa, cũng không muốn lần này lại bị anh phá hỏng.

Lý Tuấn Nhất nheo mắt, cố nén giận.

Nếu không vì hôm nay nhất định phải xử được Lâm Kiều Hân, kiểu gì hắn cũng xử lý Trương Minh Vũ!

Anh mỉm cười đáp: “Đừng mà, đúng lúc tôi cũng chưa ăn cơm, hay là dẫn tôi đi cùng đi?”

“Anh…”

Lâm Kiều Hân nổi giận.

Lý Tuấn Nhất cũng vội nói: “Tôi thấy không cần đâu. Nhỡ anh lại đánh tôi nữa thì sao, tôi sợ lắm”.

Câu nói này tràn đầy ý châm chọc.

Lâm Kiều Hân nghe vậy sửng sốt, bắt đầu hốt hoảng.

“Tôi nói là tôi có việc rồi, anh mau đi trước đi!”

Lâm Kiều Hân giơ tay lên, cố nén cơn giận nói.

Trương Minh Vũ cau mày, lòng thầm thấy ấm ức.

“Kiều Hân, cô đi một mình không an toàn đâu”, anh đành phải nhỏ giọng nhắc nhở.

Lâm Kiều Hân cười lạnh một tiếng: “Không an toàn? An toàn có cứu được ông nội tôi không?”

Trương Minh Vũ không biết phải nói gì: “Tôi…”

“Đi!”

Lâm Kiều Hân tức giận quát lớn.

Vô số ánh mắt hiếu kỳ kéo tới.

Mọi người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, đoán già đoán non. Ai cũng nhìn Trương Minh Vũ bằng ánh mắt chế giễu.

Anh bật cười.

“Được, tôi đi”.

Lửa giận trong lòng bùng nổ dữ dội, tức ngực khó chịu!

Anh dứt khoát quay người đi ra khỏi trung tâm thương mại trong ánh mắt châm chọc của Lý Tuấn Nhất.

Hắn quay sang mỉm cười lịch sự: “Chúng ta đi thôi”.

Lâm Kiều Hân cố nặn ra một nụ cười: “Được”.

Tiếp đó, cô cũng đi tới cổng trung tâm thương mại.

Trương Minh Vũ giận dữ lao lên chiếc Mercedes. Long Tam vẫn ngồi trên ghế lái.

Hừ!

Anh thở hắt ra, cảm thấy như sắp lên cơn hen suyễn đến nơi.

Con mẹ nó tức chết mất!

Lúc ngẩng đầu lên, anh trông thấy Lâm Kiều Hân tươi cười ngồi vào xe sang của Lý Tuấn Nhất!

Bộp!

Trương Minh Vũ đấm thật mạnh xuống ghế.

Long Tam trầm giọng hỏi: “Bọn họ đi rồi, có cần đi theo không?”

Trương Minh Vũ do dự.

Anh thật sự muốn bỏ đi ngay tức khắc, nhưng nhớ tới Lâm Tuấn Khải và Lý Tuấn Nhất lại không yên tâm nổi!

Đúng là không có tiền đồ!

“Đi theo!”

Ngay sau đó, Long Tam lập tức lái xe ra ngoài.

Lý Tuấn Nhất nhanh chóng đỗ xe trước cổng khách sạn Cách Lâm.

Trương Minh Vũ trơ mắt nhìn bọn họ vừa nói cười vừa đi vào trong, phía sau có bốn gã vệ sĩ theo sát.

Ken két!

Anh nghiến răng, trong lòng đau khổ khôn xiết!

Chẳng bao lâu sau lại có một chiếc xe đi tới. Lâm Tuấn Khải dẫn theo mấy người nữa xuống xe.

Anh cau mày.

Mẹ nó, quả nhiên có âm mưu!

“Anh có thể theo dõi bọn họ không?”, Trương Minh Vũ vội hỏi.

“Được”.

Long Tam cung kính đáp lại một tiếng rồi xuống xe nghênh ngang đi vào trong nhà hàng.

Trương Minh Vũ ở trên xe bị sự do dự dày vò.

Mười phút sau, Long Tam ra ngoài, không nhanh không chậm thông báo: “Cậu Minh Vũ, cô Lâm bị lừa uống thuốc mê rồi!”

Chương 22: Quyến rũ… như vậy!

Ầm!

Đầu óc Trương Minh Vũ như nổ tung!

“Sao anh không ngăn lại hả? Tại sao không gọi người tới!”, anh lo lắng chất vấn, hai mắt dần đỏ lên!

Long Tam cúi đầu nói: “Xin lỗi, cậu không bảo tôi ngăn lại!”

Trương Minh Vũ: “…”

“Mau gọi người đi! Báo cảnh sát đi!”, anh lại sốt ruột gào ầm lên.

“Hai chúng ta là đủ rồi”, Long Tam trầm giọng đáp.

Hai người?

Cô đã bị người ta đưa vào phòng rồi, đương nhiên anh không có thời gian nghĩ nhiều!

Anh cắn răng, lạnh giọng quát: “Cứu người trước!”

Nói rồi anh dứt khoát dẫn theo Long Tam chạy vọt vào khách sạn.

Ở bên trong, mấy người vệ sĩ của Lý Tuấn Nhất ném Lâm Kiều Hân đã mê man lên giường rồi bỏ ra ngoài.

Cô cố gắng giữ tỉnh táo, thế nhưng ý thức cứ dần mờ đi.

Cô trông thấy Lý Tuấn Nhất đang đứng ngoài cửa, nhe răng cười cởi áo khoác.

Cô hốt hoảng hỏi: “Anh… anh Lý, anh đang làm gì vậy?”

Lý Tuấn Nhất cười lạnh nói: “Làm gì hả? Không làm gì cả, chơi cô thôi”.

Câu nói này lập tức khiến Lâm Kiều Hân tỉnh táo hơn nhiều.

Đến tận lúc này, cô mới hiểu được câu nói vừa rồi của Trương Minh Vũ, thế nhưng hối hận cũng đã quá muộn!

Cả người cô nóng rực, làn da nóng hổi, đến cả hơi thở cũng bắt đầu nóng lên.

“Anh Lý… anh không thể làm vậy. Anh… anh làm vậy là phạm pháp…”

Lâm Kiều Hân khó nhọc lên tiếng, ánh mắt dần trở nên mê ly.

Cô muốn đứng dậy, nhưng toàn thân chẳng có chút sức lực nào!

Lý Tuấn Nhất cười khẩy hỏi: “Phạm pháp? Ha ha ha!”

“Này cô, dù có phạm pháp cũng là cô làm đấy! Cô muốn được hợp tác với nhà họ Lý chúng tôi nên mới lừa tôi uống thuốc ngủ, muốn mang thai con của tôi để uy hiếp tôi”.

“Cô và tôi xảy ra quan hệ trong khi tôi không tình nguyện!”

Lâm Kiều Hân vô cùng sợ hãi.

Lý Tuấn Nhất lại cười nói tiếp: “Quan trọng nhất là tôi có cả nhân chứng”.

Dứt lời, hắn nở nụ cười xấu xa.

Lâm Kiều Hân hoảng sợ nắm lấy ga giường, cắn chặt răng!

Nhưng ý thức lại càng ngày càng mờ dần, lòng cô cũng rơi vào tuyệt vọng.

Một hàng nước mắt chảy dài từ khoé mắt. Cô hối hận!

Thoáng chốc, Lý Tuấn Nhất đã xông tới trước mặt cô.

“Lần trước định chuốc say cô lại bị thằng vô dụng Trương Minh Vũ kia phá rối. Lần này dù có là ông trời tới cứu cô cũng không thoát được đâu!”, hắn liếm bờ môi khô khốc, ánh mắt tràn đầy hưng phấn!

Nghe thấy thế, đầu Lâm Kiều Hân như bị sét đánh nổ ầm!

Lần trước…

Cô vô thức nhớ lại cảnh tượng trong khách sạn rồi giật mình kinh hãi!

Thì ra…

Cô đã hiểu, thế nhưng tất cả đều đã muộn rồi.

Nước mắt chảy ròng ròng, cơ thể cũng nóng rực lên.

Trong cơn tuyệt vọng, cô vô thức nhớ đến bóng dáng của Trương Minh Vũ, không kìm được nước mắt lăn dài.

Đầu óc của cô ngày càng mơ hồ. Trong lúc đó, Lý Tuấn Nhất cười gằn tới gần.

Ý thức của cô dần biến mất.

Lý Tuấn Nhất hưng phấn xoa tay, đang định nhào tới lại nghe thấy tiếng đánh nhau ầm ĩ ở bên ngoài.

Hắn cau mày, nhếch miệng nở nụ cười khinh thường: “Trương Minh Vũ? Ông đây mới thuê bốn vệ sĩ là lính đặc chủng giải ngũ. Chỉ mình mày cũng muốn xông vào hả?”

Dứt lời, hắn lại quay về phía Lâm Kiều Hân, vẻ mặt dâm dê giơ tay ra!

Ngay khi hắn sắp chạm vào người cô, tiếng va chạm trầm đục lại vang lên!

“Rầm!”

Cửa phòng bị đá văng vào tường, tiếng động rung trời!

Lý Tuấn Nhất vốn đang kích động lạ thường, tiếng vang đột ngột suýt khiến hắn sợ bắn ra!

“Con mẹ nó! Thằng nào…”

Hắn giận tím mặt, vô thức quay ra ngoài quát lớn.

Nhưng hắn chưa kịp nói hết câu, cả người đã chết sững.

Hắn trông thấy Long Tam đang nghiêm nghị đứng ngoài cửa!

Đằng sau là bốn gã vệ sĩ đang nằm sõng soài trên mặt đất, đau đớn rên rỉ không ngừng!

Trương Minh Vũ trợn mắt há hốc mồm đứng sau lưng Long Tam.

Mẹ nó… quá khủng bố!

Thậm chí anh còn chưa kịp thấy rõ Long Tam đánh thế nào, chỉ kịp nghe thấy một tràng tiếng vang trầm đục…

Bốn người đều ngã xuống rồi…

“Đây… đây vẫn còn là người sao?

Ừng ực!

Anh gian nan nuốt nước bọt rồi mới chậm rãi nhìn vào trong phòng.

Khi nhìn thấy Lâm Kiều Hân đang uốn éo trên giường, hai mắt anh như đang toé ra lửa giận!

Lý Tuấn Nhất!

Anh nghiến răng nghiến lợi, sa sầm mặt đi vào trong.

Long Tam cũng theo sát phía sau, ánh mắt loé lên tia sáng lạnh lẽo.

Lý Tuấn Nhất ngẩn người, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.

Không phải bốn gã vệ sĩ này đều là lính đặc chủng giải nghệ à?

Chuyện này…

Hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía Long Tam, ánh mắt hãi hùng.

Trương Minh Vũ nheo mắt lại, gằn giọng nói: “Lý Tuấn Nhất, mày muốn chết phải không?”

Một câu nói đã doạ hắn sợ run người.

Không phải hắn sợ Trương Minh Vũ, mà là sợ Long Tam đứng cạnh anh!

Ừng ực!

Lý Tuấn Nhất sợ hãi nuốt nước bọt, vội nghĩ cách ứng phó, hai mắt nhanh chóng sáng rực.

“Người anh em này, Trương Minh Vũ cho anh bao nhiêu tiền thuê anh tới giúp anh ta? Tôi trả anh gấp bội! Gấp mười luôn!”

Hắn vội vàng lên tiếng mời gọi. Đây cũng là cách duy nhất mà hắn có thể nghĩ tới.

Long Tam lạnh lùng nhếch miệng cười, thản nhiên nói: “Không cần”.

Trương Minh Vũ cắn chặt răng, tay nắm thành nắm đấm.

Bộ dạng hiện giờ của Lâm Kiều Hân khiến lòng anh lửa giận ngút trời!

“Lôi hắn ra ngoài trước đi!”, anh giận dữ ra lệnh.

Dù thế nào cũng phải giải quyết xong chuyện của cô trước đã.

“Vâng!”

Long Tam cung kính đáp, sải bước đi tới bên cạnh Lý Tuấn Nhất.

Hắn hốt hoảng vội nói: “Đừng… anh đừng tới đây! Tôi… tôi là cậu chủ nhà họ Lý! Anh…”

“Bốp!”

Hắn chưa kịp nói xong đã bị bàn tay rắn rỏi của Long Tam vả mạnh lên mặt.

Hắn thấy đầu mình ong ong, ý thức bắt đầu lộn xộn.

Sau đó, hắn bị Long Tam xách nách ném ra ngoài như gà con.

Cạch!

Cửa phòng bị đóng kín, bên trong chỉ còn Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân.

“Nóng… nóng quá… nóng chết mất…”

Lâm Kiều Hân nằm rên rỉ trên giường, toàn thân khó chịu như có vô số côn trùng đang gặm nhấm.

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu, lại lo lắng vội bước tới.

Gương mặt của cô đã đỏ bừng như một quả táo.

“Tại sao không chịu nghe lời?”

Anh cau mày hỏi, lòng thầm nghi hoặc.

Sau một hồi im lặng, cuối cùng anh vẫn quyết định đưa cô vào phòng tắm.

Anh đi tới bên giường, cúi người định bế cô lên.

Mặc dù hình ảnh trước mắt rất mê người, nhưng Trương Minh Vũ không phải kẻ lợi dụng khi người khác gặp khó khăn. Huống hồ quan hệ giữa anh và Lâm Kiều Hân cũng không cho phép anh làm vậy.

Anh luồn tay qua cổ cô.

Vừa chạm vào liền cảm thấy lòng bàn tay truyền tới cảm giác nóng hổi.

Lý Tuấn Nhất thật đáng chết!

Trương Minh vũ nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn xé nát thằng khốn nạn này!

Nhưng cuối cùng, anh vẫn tập trung vào Lâm Kiều Hân hơn.

Anh đang định bế cô lên lại cảm thấy có một lực nào đó kéo cánh tay mình về phía trước, khiến cả người anh nghiêng hẳn về phía giường!

Ơ…

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.

Ngay khi anh giơ tay ra, Lâm Kiều Hân đã ôm chặt lấy cánh tay của anh.

Hiện giờ đã không còn ý thức, cô không thể kiểm soát được bản thân mình!

“Kiều Hân, cô…”

Anh đang định lên tiếng thì thấy cô đột nhiên cử động.

Cô giãy giụa đứng dậy lao vào vòng tay của anh, cơ thể khó chịu vặn vẹo.

Trương Minh Vũ mắt tròn mắt dẹt nhìn cô.

Thoắt cái đã thấy gương mặt tinh xảo của cô đang không ngừng tới gần!

Chuyện này…

Anh hít sâu một hơi, đầu óc trở nên ngây ngốc.

Một giây sau, đôi môi mềm mại của cô dán vào môi của anh!

Ầm!

Đầu anh như bị nổ tung!

Ôi…

Hơi thở nóng hổi kia điên cuồng phả vào mũi anh, mang theo hương thơm ngào ngạt!

Lần này suýt thì Trương Minh Vũ đã phát điên!

Khi cảm nhận được hương thơm kia len lỏi vào trong mũi, nội tâm của anh cũng bắt đầu kích động.

Lâm Kiều Hân cũng không ý thức được mình đang làm cái gì, chỉ có bóng tối vô tận.

Tất cả đều là phản ứng theo bản năng!

Ừng ực!

Trương Minh Vũ khó nhọc nuốt nước bọt, tim đập rộn ràng!

Chương 23: Đừng… đừng như vậy!

Hơi thở nóng rực phả thẳng vào mặt, cùng với tiếng rên rỉ mê người khiến Trương Minh Vũ gần như phát điên!

Anh không kìm được đặt tay lên lưng Lâm Kiều Hân.

Anh cũng từng nghĩ tới cảnh tượng này, nhưng không ngờ nó lại xảy ra trong hoàn cảnh như vậy!

Ngay sau đó, cô đã giơ tay về phía thắt lưng của anh.

Nhưng chính vào lúc này, anh đột nhiên tỉnh táo lại!

Bây giờ Lâm Kiều Hân đã mất đi lý trí, nhỡ sau này cô tỉnh lại…

Nghĩ tới đây, cảnh tượng kiều diễm đang bủa vây đầu Trương Minh Vũ đã giảm bớt rất nhiều, ruột gan nóng bừng cũng bình tĩnh lại.

Anh nhất định phải hoàn thành di nguyện của sư phụ!

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, ý thức cũng dần tỉnh táo lại, dứt khoát bế thốc cô lên chạy vọt vào phòng tắm.

Lâm Kiều Hân đã hoàn toàn chìm đắm trong dục vọng mãnh liệt.

Anh không dám nghĩ nhiều, nhanh chóng đặt cô vào bồn tắm.

Cô vẫn đang không ngừng uốn éo, dường như rất khó chịu.

Trương Minh Vũ cắn răng mở vòi nước.

Lâm Kiều Hân bị nước lạnh xối thẳng vào, mặt càng đỏ như gấc, nhưng cơ thể cô bớt vặn vẹo hơn rất nhiều.

Một lúc lâu sau, cô dần yên tĩnh lại.

Nhưng cô vẫn không hề có dấu hiệu lấy lại ý thức.

Trương Minh Vũ biết hiện giờ tình trạng của Lâm Kiều Hân chẳng khác gì người đang say rượu, phải nghỉ ngơi.

Một lúc sau, anh mới bế cô đặt lên giường.

Quần áo trên người vẫn còn ướt sũng nên anh chỉ có thể gọi nhân viên phục vụ tới cởi quần áo cho Lâm Kiều Hân.

Sau khi mọi chuyện xong xuôi, anh mới thở phào nhẹ nhõm, cầm theo thẻ phòng khoá cửa lại.

Nhớ tới Lý Tuấn Nhất, anh lại bắt đầu nổi giận đùng đùng.

Long Tam đang đứng trước cửa một căn phòng cách đó không xa.

Trương Minh Vũ nắm chặt tay, bước nhanh qua đó, lửa giận ngùn ngụt.

Anh bước vào phòng, trông thấy Lý Tuấn Nhất đang sững sờ ngồi trên sofa, cơ thể không ngừng run rẩy.

Đầu tóc hắn rối tinh rối mù, quần áo xộc xệch, đến cả giày cũng chỉ còn một chiếc. Mặt hắn tái mét lại.

Cạnh đó là bốn gã vệ sĩ cũng sợ xanh mặt đang quỳ rạp dưới đất, không dám ngẩng đầu lên.

Trông thấy Trương Minh Vũ đi vào, ánh mắt của Lý Tuấn Nhất chợt xẹt qua một tia hoảng loạn.

Hắn không sợ anh, nhưng hắn sợ Long Tam!

Trương Minh Vũ hít một hơi thật mạnh.

Nếu không có anh liên tục theo dõi, nếu không có sự giúp đỡ của chị ba, vậy thì hôm nay…

Anh không dám nghĩ tới hậu quả sẽ xảy ra!

Con mẹ nó!

Trương Minh Vũ nghiến răng ken két, đi thẳng về phía trước!

Lý Nhất Nhất sợ hãi hét lên: “Mày… mày muốn làm gì? Trương Minh Vũ… mày… mày dám động…”

Nhưng hắn chưa kịp nói câu đã ăn phải một cú đấm trời giáng của anh!

Bịch!

Tiếng va chạm trầm đục vang lên. Nắm đấm cứng rắn của Trương Minh Vũ rơi trúng mặt Lý Tuấn Nhất.

Hắn ngã lăn ra khỏi sofa, đau đớn ôm ặmt.

Lửa giận của anh vẫn chưa được xả hết.

Anh đi tới đạp liên tục lên người hắn!

Bịch bịch!

Tiếng đánh đập không ngừng vang lên.

Long Tam ở đằng sau thấy thế thì gật đầu, trong mắt loé lên vẻ tán thưởng.

Lý Tuấn Nhất kêu gào thảm thiết: “Á!”

Tiếng kêu của hắn rất lớn, đến cả cốc nước trên bàn cũng rung lắc theo!

“Trương Minh Vũ… Mày… mày dám động vào tao! Chắc chắn nhà họ Lâm… nhà họ Lâm… Á! Nhẹ thôi! Đau quá!”

“Mẹ nó… Á! Nhà họ Lâm nhất định phải bị diệt vong… mày dám đánh ông đây… hu hu hu., đau quá đi mất… nhẹ thôi hu hu!”

Lý Tuấn Nhất bị đánh đến ngu người, không có sức chống trả. Hắn dùng hai tay bảo vệ đầu mình, cơ thể lăn lộn trên mặt đất.

Không biết qua bao lâu, cũng không biết đã đạp hắn bao nhiêu phát, Trương Minh Vũ đã thấm mệt.

Phù!

Anh thở hắt ra một hơi, ngồi lên sofa rồi mới không ngừng thở dốc.

Đạp người nửa ngày, cơn giận của anh đã được xả ra không ít.

Anh cũng không muốn đánh nữa. Anh cần phải biết rất nhiều chuyện, lỡ như đạp Lý Tuấn Nhất ngất xỉu thì đúng là được không bằng mất.

Lý Tuấn Nhất cũng thở hổn hển, kiệt sức nằm lăn ra đất.

Dường như đến cả sức để thở hắn cũng không còn nữa.

Trương Minh Vũ lạnh lùng lên tiếng: “Tao hỏi, mày trả lời, biết chưa?”

Hắn vô thức run rẩy, vô cùng hoảng sợ.

Một lúc sau, hắn mới khẽ gật đầu.

“Chuyện lần này là kế hoạch của mình mày à?”, anh híp mắt, lạnh giọng hỏi.

Lý Tuấn Nhất sững sờ, ánh mắt tràn đầy hoảng loạn.

Hắn vội vàng gật đầu đáp: “Đúng… đúng vậy”.

Trương Minh Vũ nhếch môi cười lạnh, lại đứng dậy đạp một cú vào ngực hắn.

Bịch!

Tiếng va chạm trầm đục vang lên!

Cả người Lý Tuấn Nhất bay ngược ra sau!

“Tao hỏi lại lần nữa, có phải là ý đồ của mình mày không?”

Dứt lời, anh sa sầm mặt!

Long Tam đứng cạnh cũng nở nụ cười xấu xa, ung dung nghịch con dao trong tay.

Cảnh tượng này khiến con ngươi của Lý Tuấn Nhất co lại!

“Không phải, là… là Lâm Tuấn Khải! Anh ta bảo tao làm vậy!”, hắn đã bị doạ sợ, thành thật khai báo.

Trương Minh Vũ lại ngồi lên sofa, lạnh lùng hỏi: “Các người còn mục đích gì nữa?”

Lý Tuấn Nhất ngơ ngác, chỉ có thể cắn răng nói: “Anh ta giúp tao chiếm đoạt Lâm Kiều Hân, tao giúp anh ta đứng vững trong nhà họ Lâm. Có dự án gì cũng sẽ hợp tác với anh ta”.

Trương Minh Vũ kinh ngạc.

Anh nghiến răng, trầm giọng hỏi tiếp: “Có còn kế hoạch khác nữa không?”

Cơ thể của Lý Tuấn Nhất lại run bần bật.

Long Tam đứng cạnh tựa như một ngọn núi khổng lồ đè ép khiến hắn không thở nổi.

Ừng ực!

Hắn gian nan nuốt nước bọt, cất giọng nói: “Chúng tôi bàn với nhau… hại chết… ông cụ Lâm”.

Chương 24: Sóng tình mênh mang

Cái gì?

Nghe thấy thế, da đầu Trương Minh Vũ lập tức căng cứng.

Anh đã nghĩ đủ mọi loại kết quả nhưng không thể ngờ rằng Lâm Tuấn Khải lại muốn hại chết ông cụ Lâm!

Ken két!

Trương Minh Vũ nghiến răng, lửa giận trong lòng lại bốc lên ngùn ngụt.

Thằng súc sinh Lâm Tuấn Khải này!

“Còn gì nữa không?”, anh lạnh giọng hỏi, ánh mắt lạnh lẽo như băng.

Lý Tuấn Nhất cũng chìm trong suy tư, ánh mắt hốt hoảng.

Một lúc lâu sau, hắn mới lắc đầu đáp: “Hết… hết rồi. Cụ thể vẫn chưa bàn kĩ. Chúng tôi quyết định đợi làm xong chuyện hôm nay… mai lại bàn tiếp…”

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, chậm rãi lấy lại bình tĩnh.

Nhưng ngay sau đó, anh lại bắt đầu do dự.

Nếu cứ thả Lý Tuấn Nhất đi, chắc chắn anh sẽ bị lộ. Anh còn đang muốn dùng chiêu gậy đập lưng ông nữa.

Nhưng nếu không thả đi, bọn họ cũng không thể thực hiện kế hoạch tiếp được.

Trong lúc anh đang lưỡng lự. Long Tam đột nhiên cất bước tới gần Lý Tuấn Nhất.

Anh ta bóp cằm hắn, nhét một viên thuốc màu đỏ vào miệng hắn.

Ừng ực!

Lý Tuấn Nhất bị ép buộc chỉ có thể nuốt viên thuốc kia xuống, ánh mắt lại tràn đầy sợ hãi.

“Anh… anh cho tôi uống cái gì vậy?”, hắn kinh hồn táng đảm gào ầm lên, toàn thân run rẩy.

Trương Minh Vũ cũng bị làm cho kinh ngạc.

Long Tam lạnh lùng nói: “Thuốc độc, cứ ba ngày phải tìm tôi lấy thuốc giải, nếu không cậu sẽ bị toàn thân rữa nát mà chết”.

Ầm!

Trong đầu Lý Tuấn Nhất như bị sét đánh trúng nổ vang, vô thức muốn nôn ra viên thuốc kia.

Nhưng hắn nôn oẹ hồi lâu cũng chỉ phun ra được nước bọt.

Trương Minh Vũ nhướng mày.

Chỉ một chữ, đỉnh!

Muốn hỏi cái gì đều hỏi được rồi, bây giờ là lúc trả thù.

Anh cười nói: “Thế tôi giao anh ta cho anh đấy”.

Long Tam gật đầu đáp lại.

Sau đó, anh dứt khoát quay người đi ra khỏi phòng.

Anh vừa ra ngoài đã nghe thấy tiếng gào thét thảm thiết từ trong phòng truyền ra.

Hắn dám có ý đồ xấu với Lâm Kiều Hân, sao anh có thể dễ dàng bỏ qua được?

Anh lấy thẻ phòng đi vào phòng của cô.

Với thủ đoạn của Long Tam, anh không cần nhúng tay vào chuyện tiếp theo nữa.

Lúc đi vào, anh thấy Lâm Kiều Hân vẫn đang ngủ trên giường, đầu tóc hơi lộn xộn, mặt đã bớt đỏ hơn nhiều.

Bờ vai mê người lộ ra ngoài đập thẳng vào mắt anh.

Anh thả lỏng người, lặng lẽ ngồi lên sofa.

Lâm Tuấn Khải vẫn đang ở dưới kia, nhưng hiện giờ anh vẫn chưa thể làm gì anh ta, dù sao vẫn chưa có chứng cứ gì cả.

Chỉ có thể chờ đến khi anh ta thật sự ra tay mới xông ra bắt tại trận.

Anh đã đánh người một trận, thấy hơi mệt mỏi.

Vừa định nằm xuống nghỉ ngơi một lát thì điện thoại trong túi quần chợt vang lên.

Anh lấy ra xem thử, thấy có số lạ.

Sau một hồi im lặng, anh vẫn quyết định nghe máy.

Giọng nói gợi cảm êm tai vang lên: “Thằng nhóc thối này, đang ở đâu đấy?”

Chị tư!

Trương Minh Vũ cong môi cười, vội vàng nói: “Em đang ở khách sạn, đúng lúc đang muốn tìm chị lại chẳng thấy đâu”.

“Ai dô, em trai ngoan biết nhớ chị rồi cơ à?”, Liễu Thanh Duyệt trêu chọc.

Giọng nói khiến ngươi ta mê mẩn kia dù cách màn hình điện thoại nhưng vẫn khiến anh thấy toàn thân tê dại.

Đúng là yêu nghiệt…

Trương Minh Vũ bật cười hỏi: “Chị tìm em có chuyện gì à?”

Liễu Thanh Duyệt cười đáp: “Không có gì. Chị đang nghỉ trưa, muốn mời em ăn một bữa cơm”.

Ăn cơm?

Anh nhướng mày, vui vẻ đồng ý: “Được, chị đang ở đâu? Em tới gặp chị ngay đây!”

Liễu Thanh Duyệt nói địa chỉ cho anh.

Thế là anh dứt khoát đi ra khỏi khách sạn gọi taxi tới đó.

Đó là một nhà hàng phục vụ cơm trưa cực kỳ cao cấp. Ăn cơm thì dễ thôi, quan trọng là anh đang muốn tìm cơ hội dò hỏi thử xem cô ấy có phải là thần y Thanh Duyệt kia không.

Nếu phải thì mọi chuyện đều dễ giải quyết.

Sau khi xuống xe, anh bước vội vào nhà hàng.

Nhân viên phục vụ dẫn anh lên tầng hai, liếc mắt liền thấy bóng dáng xinh đẹp cuốn hút ở trong góc.

Trương Minh Vũ nhếch miệng bật cười, nhanh chóng cất bước đi tới.

“Nhanh phết đấy”, Liễu Thanh Duyệt nở nụ cười, ánh mắt quyến rũ lẳng lặng dò xét.

Trương Minh Vũ tỏ ra hơi khách sáo.

Dù sao tối qua cũng khá tối, hơn nữa anh cũng gấp quá không kịp nhìn rõ gương mặt của cô ấy.

Bây giờ thấy rõ rồi lại có cảm giác xa lạ khó hiểu.

Quan trọng là Liễu Thanh Duyệt quá xinh đẹp, xinh đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng…

“Tối qua bị chị ba phá quấy nên chị vẫn chưa có cơ hội trò chuyện hẳn hoi với em. Lâu rồi không gặp nhau, có nhớ chị không hả?”, cô ấy ung dung hỏi, giọng nói lười biếng.

Một cái nhăn mày hay một nụ cười của cô ấy đều có thể hớp hồn người khác.

Trương Minh Vũ lúng túng cười đáp: “Đương nhiên nhớ rồi, ngày nào cũng nhớ!”

Liễu Thanh Duyệt cười khiến hai mắt cong cong như trăng lưỡi liềm. Cô ấy lại hỏi: “Ban ngày nhớ… hay là ban đêm nhớ?”

Nói xong, cô ấy nhìn anh với ánh mắt quyến rũ.

Ừng ực!

Anh gian nan nuốt nước bọt, chột dạ thu mắt lại.

Thế này… chịu sao nổi…

“Chị tư đừng trêu em nữa…”, anh bất đắc dĩ nói.

Liễu Thanh Duyệt nhoẻn miệng cười, lúc này mới chịu thu lại ánh mắt mê người.

Gọi đồ ăn xong xuôi, Trương Minh Vũ lập tức nghĩ tới chuyện thần y.

Anh bắt đầu do dự, không biết nên mở miệng thế nào, sợ mình đột ngột hỏi sẽ giống như Tô Mang…

“Còn khách sáo với chị cái gì, muốn gì cứ nói”, Liễu Thanh Duyệt khẽ ngả ra sau, thản nhiên nói.

Giọng nói bá đạo này…

Trương Minh Vũ giật mình sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Sao… sao chị biết được chuyện của em…”

Liễu Thanh Duyệt nở nụ cười đắc ý: “Chị đây đã nhìn em lớn lên, có chuyện gì của em mà chị không biết chứ?”

Nói xong, cô nhìn anh đầy ẩn ý.

Thế này…

Trương Minh Vũ thật sự bất lực, vừa mới gặp đã trêu ghẹo…

Nếu cô ấy đã biết tỏng thì anh cũng không giấu nữa, dè dặt hỏi: “Thế… chị tư à, chị… có phải là thần y Thanh Duyệt kia không?”

“Thần y Thanh Duyệt?”

Liễu Thanh Duyệt cau mày, ngạc nhiên hỏi lại.

Lòng anh trầm xuống.

Xong đời rồi…

Không phải sao?

Anh gật đầu, nội tâm cũng dần trở nên phức tạp.

Nếu Liễu Thanh Duyệt không phải thần y, vậy chuyện này khó mà giải quyết được. Quan trọng nhất là tính mạng của ông cụ Lâm…

Cô ấy nhanh chóng trả lời: “Hình như là danh hiệu xàm xí mà đám người nhàm chán kia đặt cho chị từ mấy năm trước thì phải. Sao hả?”

Câu nói này của cô ấy khiến Trương Minh Vũ mừng rỡ!

“Chị thật sự là thần y Thanh Duyệt sao? Chị giỏi thật đấy!”

Trương Minh Vũ thật sự kính nể người chị này của mình! Trong lòng điên cuồng kích động!

Chị tư là thần y Thanh Duyệt, vậy thì ông cụ Lâm…

Chương 25: Trừ khi… ngủ với chị!

Liễu Thanh Duyệt nhíu mày, bực bội nói: “Muốn nói gì thì nói đi”.

Trương Minh Vũ kích động hỏi: “Chuyện là… em có thể nhờ chị cứu một người được không?”

“Bọn họ nói chỉ có chị ra tay mới có khả năng sống sót…”

Dứt lời, anh nhìn cô ấy bằng ánh mắt chờ mong.

Liễu Thanh Duyệt nhướng mày, kinh ngạc hỏi: “Cô vợ kia của em à?”

Anh vội vàng lắc đầu, xấu hổ cười đáp: “Là ông nội của cô ấy…”

Chân mày vốn đang thả lỏng của Liễu Thanh Duyệt lại nhíu chặt thêm lần nữa.

Trương Minh Vũ không khỏi trở nên căng thẳng.

Anh biết, hai người chị này của mình rất không chào đón người nhà họ Lâm.

Anh lo lắng cuống quýt giải thích: “Chuyện này không liên quan tới người nhà họ Lâm. Chỉ đơn giản là em muốn cứu người thôi”.

“Bao nhiêu lâu này, chỉ có mỗi ông cụ Lâm coi em là người. Chị… giúp em đi được không?”

Nói tới đây, bản thân anh cũng không kìm được thấy ghê tởm.

Câu nói này… giống như đang làm nũng vậy.

Liễu Thanh Duyệt giận dữ trợn trừng mắt, thản nhiên nói: “Được thôi, nể tình ông ta đối xử tốt với em, chị có thể ra tay cứu chữa. Nhưng mà chị có điều kiện”.

Trương Minh Vũ khó nén nổi hưng phấn, vội vàng hỏi: “Điều kiện gì? Chị cứ nói đi, chỉ cần em có thể làm được!”

Ánh mắt cô ấy khẽ lay chuyển. Cô ấy dịu dàng cất giọng nói: “Chị muốn em… ngủ với chị”.

Phụt!

Trương Minh Vũ vừa uống trà lập tức phun hết ra ngoài!

Cái gì?

Ngủ?

Liễu Thanh Duyệt lấy giấy ăn chậm rãi lau đi nước trà bắn lên mặt nhưng không hề tỏ ra ghét bỏ.

“Chị… chị đừng đùa nữa, em đang nói chuyện nghiêm túc với chị đấy”, anh bất lực nói.

Đây là điều kiện quái quỷ gì vậy…

Nếu đổi thành một người đàn ông khác, đây chính là phúc phận tám trăm năm mới tu luyện thành!

“Nhưng lâu lắm rồi chị không được ôm em ngủ. Có chị ba ở đây, chị muốn ôm em ngủ cũng khó lắm. Em tự xem xét đi”.

Nói xong, Liễu Thanh Duyệt lại ngả người ra đằng sau, vẻ mặt bình thản.

Trương Minh Vũ bỗng thấy hoài nghi trên người mình có ma lực gì đó.

Sao mà…

Anh trầm ngâm hồi lâu rồi bất đắc dĩ nói: “Chị đừng làm loạn nữa. Chị giúp em chút đi, muốn em làm gì cũng được hết”.

Trương Minh Vũ chỉ có thể đồng ý qua loa.

Hai mắt Liễu Thanh Duyệt chợt loé lên. Cô ấy cười đắc ý: “Lúc nào?”

Anh nghĩ một lúc rồi đáp: “Dù sao bác sĩ đã nói ông ấy vẫn còn chống đỡ được mấy ngày…”

“Vậy thì không vội, ăn cơm trước đi”, cô ấy phất tay, không thèm để tâm.

Trương Minh Vũ đã giải quyết được nỗi lo trong lòng.

Dù thế nào thì chuyện này cũng coi như xong.

Anh không nghĩ ngợi nhiều nữa, bắt đầu thưởng thức món ngon.

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, vô thức nhắc tới chuyện khi còn bé.

Không thể không thừa nhận, khi còn nhỏ anh đã chịu đánh chịu tội thay mấy cô chị này không ít lần. Bọn họ thích anh như vậy cũng rất bình thường.

Mấy người họ là quan hệ chị em cùng bái một thầy, khi còn ở trong núi lại sớm chiều ở chung, khó mà quên đi được.

Huống hồ bọn họ đã quen thấy người ngoài xã hội suốt ngày lừa gạt lợi dụng nhau nên cũng rất nhớ sự đơn thuần khi còn nhỏ.

Hai người nhanh chóng dùng bữa xong.

Trương Minh Vũ quay đầu nhìn lướt qua, bất ngờ phát hiện cả tầng hai này không có ai động đũa.

Hầu như ánh mắt của mọi đàn ông đều dán chặt lên người Liễu Thanh Duyệt, nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Mẹ nó, ghê gớm vậy sao?

Trương Minh Vũ sợ ngây người, không khỏi thán phục sức hút của cô ấy.

Đôi mắt xinh đẹp của Liễu Thanh Duyệt lại tràn đầy chán ghét.

“Ăn xong rồi, chúng ta đi thôi chứ?”, Trương Minh Vũ đứng dậy hỏi.

Cô ấy khoanh tay, từ tốn đáp: “Ngồi xuống”.

Anh ngạc nhiên không biết có chuyện gì.

Cô ấy chậm rãi nói: “Chị gọi em ra đây còn mục đích khác nữa, lát nữa em sẽ biết thôi”.

Mục đích khác nữa?

Anh sửng sốt, ánh mắt loé lên vẻ nghi hoặc.

Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì đã trông thấy một chiếc xe sang trọng đỗ lại trước cổng nhà hàng.

Sau khi nhìn rõ, anh không khỏi giật mình khiếp sợ.

Đây là… Bugatti Veyron sao?

Sự xuất hiện của chiếc xe nhanh chóng thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh. Có không ít cô gái bắt đầu hét ầm ĩ!

Cửa xe được mở ra. Một chàng trai trẻ tuổi đẹp trai ngời ngời mở cửa xe bước xuống từ ghế lái.

Quần áo trên người anh ta chắc chắn không hề rẻ, toàn thân toát lên khí chất quý tộc.

Người ngồi cạnh ghế lái là một người đàn ông trung niên, ngũ quan tầm thường nhưng vết sẹo dài trên mặt ông ta lại khiến người ta sợ hãi.

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.

Không biết tại sao anh cứ có cảm giác anh chàng giàu có này tới đây tìm Liễu Thanh Duyệt.

Anh ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt cô ấy vẫn không có gì thay đổi. Cô ấy lặng im ngồi dựa vào ghế.

Tiếng bước chân dồn dập nhanh chóng vang lên.

Anh quay sang nhìn thử.

Quả nhiên…

Chàng trai kia ôm một bó hoa tươi đi thẳng lên phòng ăn tầng hai, nhìn quanh một lượt. Đến khi trông thấy Liễu Thanh Duyệt, anh ta lập tức nở nụ cười tươi rói.

Người đàn ông có sẹo trên mặt cũng lặng lẽ đi theo sau anh ta, duy trì khoảng cách chừng bốn năm mét.

Người theo đuổi chị tư sao?

Trương Minh Vũ trố mắt nhìn, trong lòng cảm thấy khó tin.

Chàng trai kia lại nhìn sang anh, nụ cười cứng đờ lại, ánh mắt lạnh hẳn xuống.

Anh bỗng cảm thấy bất an, không phải sợ anh chàng giàu có kia mà là có cảm giác mình đang khiến Liễu Thanh Duyệt mất mặt.

Anh chàng giàu có đi tới bên cạnh, mỉm cười nói: “Thanh Duyệt, cuối cùng em cũng chịu hẹn gặp anh”.

Câu nói này càng khiến Trương Minh Vũ mờ mịt.

Lại còn là cô ấy chủ động hẹn gặp.

Cô ấy không thèm ngẩng đầu, dịu dàng nói: “Em sang đây ngồi đi”.

Đây là đang nói với Trương Minh Vũ.

Trương Minh Vũ đờ người ra, chậm rì rì đứng dậy chuyển sang ngồi cạnh Liễu Thanh Duyệt.

Anh chàng giàu có kia khẽ nhíu mày nhưng vẫn trưng ra vẻ mặt tươi cười.

Anh ta im lặng một lúc rồi mới ngồi vào chỗ ngồi vừa nãy của Trương Minh Vũ.

Trương Minh Vũ mơ hồ đoán ra được mục đích Liễu Thanh Duyệt gọi mình tới đây, lòng thầm thấy bất đắc dĩ.

Kịch bản cũ rích này!

Đến cũng đến rồi, anh đâu còn cách nào khác, chỉ có thể yên lặng chờ đợi.

Anh chàng giàu có lẳng lặng thăm dò anh, cười hỏi: “Người anh em họ gì?”

Trương Minh Vũ bất ngờ khi thấy đối phương khách sáo như vậy.

Người ta tươi cười hỏi, đương nhiên anh cũng tươi cười đáp lại: “Anh khách sáo quá, tôi họ Trương”.

Anh ta chậm rãi giơ tay, lịch sự nói: “Tôi là Âu Dương Triết. chắc là anh chưa bao giờ nghe thấy tên tôi đâu”.

Trương Minh Vũ cũng bắt tay lại, nội tâm mơ hồ.

Sao lại không giống dự đoán của anh nhỉ…

Âu Dương…

Anh nghĩ mãi không ra Hoa Châu có gia tộc nào có họ kép là Âu Dương.

“Đúng là chưa từng nghe tới”, Trương Minh Vũ cười đáp.

Ánh mắt Âu Dương Triết loé sáng, vẫn luôn giữ nụ cười nhạt trên môi.

Trông có vẻ là người vô hại.

Liễu Thanh Duyệt mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, chắc hẳn anh cũng đoán được rồi. Đây là chồng tôi, anh từ bỏ đi”.

Quả nhiên…

Chương 26: Lại bị cưỡng hôn!

Trương Minh Vũ thấy vô cùng bất lực.

Âu Dương Triết cười khẩy, chậm rãi lấy điện thoại hí hoáy nhắn tin.

Anh sững sờ.

Vừa rồi anh ta còn phong độ ngời ngời cơ mà, thế này không được lịch sự cho lắm đâu…

Chỉ một lát sau, Âu Dương Triết ngẩng đầu cười nói: “Anh ta tên là Trương Minh Vũ, con rể nhà họ Lâm, rất nổi danh ở Hoa Châu. Sao lại biến thành chồng em được?”

Nghe thấy thế, Trương Minh Vũ trợn tròn mắt!

Chỉ mới gặp nhau được hai phút mà anh ta đã có thể điều tra ra gốc gác của anh rồi sao?

Lúc này, anh chợt có cảm giác, dường như Âu Dương Triết này không hề đơn giản.

“Tôi cũng không lừa anh nữa. Chắc anh cũng có thể tra ra được, cậu ấy là sư đệ của tôi. Cậu ấy ở nhà họ Lâm chỉ là để thực hiện một vài nhiệm vụ mà thôi”.

“Chúng tôi đã làm đám cưới từ rất lâu rồi”.

Liễu Thanh Duyệt không hề để ý nói ra sự thật.

Cô ấy biết rõ dù có nói dối cũng sẽ bị điều tra ra.

Khoé miệng Trương Minh Vũ co giật.

Đã làm đám cưới…

Trò chơi cô dâu chú rể hồi nhỏ cũng được tính sao…

Âu Dương Triết vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng trên môi: “Thanh Duyệt, em đừng làm loạn nữa. Tình cảm có thể từ từ vun đắp. Cho dù em không thích anh cũng không cần phải lừa anh. Em biết anh có thể điều tra được hết những chuyện này mà”.

“Lừa anh?”

Liễu Thanh Duyệt nở nụ cười khêu gợi, quay đầu nhìn sang Trương Minh Vũ.

Anh chợt có dự cảm chẳng lành, chưa kịp phản ứng lại đã cảm nhận được xúc cảm mềm mại trên môi…

Hương thơm mê người quẩn quanh nơi chóp mũi!

Mẹ nó!

Trương Minh Vũ trợn trừng mắt, mẹ nó lại bị cưỡng hôn rồi!

Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì đã cảm thấy một khí thế lạnh lùng toả ra xung quanh!

Anh giật nảy mình.

Quay sang trông thấy nụ cười trên mặt Âu Dương Triết dần biến mất, cả người dựa vào lưng ghế, ung dung bắt chéo chân.

Trương Minh Vũ nhíu mày.

Quả nhiên người đàn ông này không tầm thường!

Liễu Thanh Duyệt lạnh nhạt nói: “Chắc anh cũng biết tính tôi ra sao, bây giờ chịu tin chưa?”

“Tin rồi”, Âu Dương Triết khẽ cười, ánh mắt loé sáng.

“Anh đi được rồi đấy”, Liễu Thanh Duyệt lạnh lùng cất giọng nói.

Âu Dương Triết nhướng mày, nghiêm túc nói: “Em biết làm như vậy không tốt cho em mà, hơn nữa… có một số chuyện không ai biết trước được, em thấy có đúng không?”

Lời nói ẩn ý sâu xa khiến Trương Minh Vũ mờ mịt.

Liễu Thanh Duyệt bật cười: “Nếu tôi đã dám để cậu ấy ra mặt, anh nghĩ tôi còn sợ sao?”

Ý cười trên mặt Âu Dương Triết càng thêm nồng đậm.

Trương Minh Vũ bỗng cảm thấy có một dự cảm xấu.

Cô ấy nói tiếp: “Đúng là gia tộc Âu Dương nhà các anh rất lợi hại, nhưng anh vẫn chưa hiểu rõ về tôi cho lắm”.

Trong mắt Âu Dương Triết hiện lên vẻ nghi hoặc.

Một lúc lâu sau, anh ta mới cười đáp: “Yên tâm, anh nghĩ chẳng bao lâu nữa anh sẽ giải quyết được em với anh ta thôi”.

Liễu Thanh Duyệt gật đầu nói: “Tôi sẽ chống mắt chờ xem”.

“Chào em”.

Dứt lời, Âu Dương Triết đứng bật dậy, vẻ mặt lạnh lùng không có chút cảm xúc nào.

Trước lúc quay lưng rời đi, anh ta đột nhiên dừng lại nhìn sang Trương Minh Vũ, cười nói: “Chúng ta sẽ còn gặp lại”.

Câu nói này khiến anh bỗng thấy lo sợ.

Anh chưa kịp lấy lại tinh thần, đối phương đã bỏ đi.

Mãi lâu sau, anh mới bình tĩnh lại được.

Còn gặp lại… Nghĩa là sao?

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: “Chị tư, rốt cuộc anh ta là ai vậy?”

Liễu Thanh Duyệt lắc đầu cười đáp: “Em trai à, từ lúc chị ba tìm được em thì thời gian em trưởng thành cũng sắp tới rồi”.

“Vẫn còn nhiều chuyện em chưa biết được, nhưng chị không thể nói ra. Chị chỉ có thể cho em biết rằng, trách nhiệm trên vai em rất nặng nề”.

Một câu nói không đầu không đuôi lại khiến lòng anh căng thẳng hơn rất nhiều.

Dường như có một thứ gì đó rất quan trọng sắp biến mất, làm anh thấy rất khó chịu.

Liễu Thanh Duyệt mỉm cười ôm anh vào lòng, dịu dàng an ủi: “Nhưng em cũng đừng lo lắng quá. Có bọn chị bảo vệ em đây rồi, em còn rất nhiều thời gian để trưởng thành”.

“Bước đầu tiên chính là nhiệm vụ sư phụ giao cho em, cũng chính là trưởng thành ở nhà họ Lâm”.

Trương Minh Vũ càng thấy mơ hồ.

Trưởng thành ở nhà họ Lâm?

Anh chợt có cảm giác như có một bí mật khổng lồ nào đó đang bao quanh mình. Tất cả mọi người đều biết, ngoại trừ anh.

“Được rồi, chị phải về làm việc đây. Em cũng trở về đi”, Liễu Thanh Duyệt vỗ vai Trương Minh Vũ, nhẹ giọng nói.

Cũng chỉ có anh mới khiến cô ấy để lộ sự ấm áp của mình.

“Vâng…”

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ đứng dậy.

Hai người cùng xuống tầng. Sau khi ra ngoài, anh mới phát hiện Long Tam đã chờ sẵn ở ngoài cổng.

Anh ngồi vào xe. Chiếc xe chậm rãi lăn bánh rời đi dưới ánh mắt dõi theo của Liễu Thanh Duyệt.

Trên đường về, Trương Minh Vũ không ngừng suy ngẫm về lời nói vừa rồi của cô ấy.

Anh nghĩ mãi cũng không tìm được manh mối gì.

Sau khi trở về khách sạn, anh đi thẳng tới phòng của Lâm Kiều Hân.

Anh lấy thẻ phòng mở khoá rồi bước vào.

Lâm Kiều Hân đang ngủ nên anh cũng không bật đèn, tới thẳng sofa ngồi xuống.

Chuyện thần y Thanh Duyệt đã được giải quyết, cũng có nghĩa là tính mạng của ông cụ Lâm có thể tạm thời an toàn rồi.

Nhưng chuyện của Lâm Tuấn Khải…

Haiz.

Anh thở dài một hơi rồi tựa lưng vào sofa.

Khi nhìn về phía giường, anh bỗng sinh lòng hoài nghi.

Người đâu?

Trương Minh Vũ tức tốc chạy tới cạnh giường, hất chăn ra nhìn thử, không thấy một bóng người nào.

Hỏng rồi!

Trong lòng anh chợt có một dự cảm không lành. Anh cuống cuồng lao ra ngoài cửa.

Nhưng khi đi qua cửa phòng tắm, anh bàng hoàng phát hiện nó đã bị mở ra!

Một luồng khí lạnh ập tới!

Trái tim của anh co thắt lại…

Chương 27: Mưu sát chồng?

Trương Minh Vũ vô thức chạy sang bên đối diện!

Đến khi anh quay lại nhìn đã thấy Lâm Kiều Hân mặc xong quần áo. Cô đang đứng ngay trước cửa phòng tắm!

Vẻ mặt cô lạnh như băng!

Lạnh đến thấu xương!

Cô thình lình giơ một con dao gọt hoa quả lên!

Anh trợn tròn mắt, sợ hãi gào ầm lên: “Cô điên à?”

Lâm Kiều Hân nghiến răng, ánh mắt long long chực khóc!

“Trương Minh Vũ, tôi phải giết anh!”

Nói rồi cô xông thẳng về phía anh, mạnh mẽ đâm con dao trong tay xuống!

Chuyện này…

Trương Minh Vũ luống cuống không ngừng lùi về sau.

May mà anh không bật đèn, cửa sổ đều bị khoá chặt nên trong phòng rất tối.

Lâm Kiều Hân bước đi rất nhanh, trong lòng lửa giận sôi trào!

Ánh mắt của cô tràn đầy thù hận!

Anh nhanh chóng chạy vọt sang bên còn lại của sofa, hét lớn: “Đứng lại!”

Không ngờ tiếng hét này lại doạ Lâm Kiều Hân sợ hãi, vô thức đứng im tại chỗ.

Trương Minh Vũ tranh thủ cơ hội lên tiếng: “Cô bị điên à? Tôi cứu cô cơ mà, cô giết tôi làm gì?”

“Cứu tôi? Cứu tôi thì có thể tuỳ tiện cởi quần áo của tôi ra à? Cứu tôi thì có thể giở trò đồi bại với tôi, muốn làm gì thì làm hả?”

Cô nhếch môi cười lạnh, giận dữ gào lên.

Nói xong, nước mắt tuôn rơi ào ào.

Vừa rồi không đâm trúng anh, Lâm Kiều Hân đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Hiện giờ trong lòng cô chỉ còn lại sự hối hận vô bờ!

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nói: “Tôi làm gì chứ? Tôi đồi bại chỗ nào? Tôi còn chả nhìn cô một cái….”

Anh chưa kịp nói xong đã bị tiếng rít gào của cô ngắt lời: “Thế tại sao anh lại cởi quần áo của tôi ra?”

“Cô nghe tôi nói đã!”

Anh cũng bực mình, lớn tiếng quát!

Bà cô của tôi ơi, mẹ nó có còn cho người ta nói chuyện không hả?

Lâm Kiều Hân sững sờ.

Trương Minh Vũ thừa cơ nhanh chóng giải thích: “Cô có biết mình bị người ta cho uống thuốc kích thích không?”

Cô gật đầu đáp lại.

Trong phòng tối tăm nên anh cũng không nhìn rõ, thấy không bị phản bác bèn nói tiếp: “Có phải là Lý Tuấn Nhất không?”

Lâm Kiều Hân lại gật đầu, đầu óc cũng bị tiếng quát vừa rồi của anh làm hỗn loạn.

Trương Minh Vũ lại hỏi: “Cô còn nhớ gì không?”

Cô đau khổ lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Tôi chỉ nhớ… Lý Tuấn Nhất xông tới chỗ tôi”.

“Đúng rồi!”

Anh mừng rỡ, nhớ được thế này đã quá đủ rồi!

“Lý Tuấn Nhất cho cô uống thuốc rồi muốn…”

Nói tới đây, anh chỉ có thể đổi giọng: “Trong lúc nguy cấp thì tôi tới, đánh anh ta chạy mất dép. Sau đó, tôi bế cô vào phòng tắm…”

“Anh!”

Nghe thấy thế, Lâm Kiều Hân lại nổi giận!

“Im miệng! Đợi tôi nói nốt đã!”

Trương Minh Vũ lại quát ầm lên, vội vàng nói tiếp: “Tôi xả nước lạnh vào người cô nên cô mới đỡ hơn đấy. Về sau thì cô lăn ra ngủ”.

“Tôi lại bế cô lên giường, gọi nhân viên phục tụ tới cởi quần áo cho cô”.

Nói xong, anh cảm thấy nhẹ lòng đi nhiều.

Lâm Kiều Hân đứng sững tại chỗ.

Bên tai cô chỉ nghe thấy hai thông tin quan trọng. Trương Minh Vũ cứu cô, nhân viên phục vụ cởi quần áo cho cô.

Không biết tại sao cô bỗng thấy lòng mình nhẹ nhõm không ít.

Một lúc lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên hỏi: “Anh nói thật chứ?”

Trương Minh Vũ bất lực gật đầu: “Thật mà. Nhân viên phục vụ kia có thể làm chứng cho tôi. Cô cũng có thể kiểm tra camera giám sát thử xem”.

“Anh bế tôi? Còn bế tận hai lần?”, Lâm Kiều Hân lại lạnh giọng chất vấn.

“Đúng…”

Trương Minh Vũ định trả lời theo bản năng, nhưng sau khi cảm nhận được giọng điệu lạnh lùng của cô lại càng bất đắc dĩ: “Bà cô của tôi ơi, cô đã thành ra thế kia, sắp ghìm chết tôi đến nơi…”

“Thì… cô đang khó chịu như thế, tôi cũng đâu thể bỏ mặc cô được…”

Ánh mắt cô chợt loé lên như có điều suy nghĩ.

“Cô muốn tin hay không thì tuỳ, dù sao bây giờ cô cũng không sao rồi”.

Anh bực bội nói xong câu cuối rồi cất bước đi thẳng ra cửa.

“Đứng lại!”

Tiếng quát lạnh lùng lại vang lên.

Anh buồn bực quay lại hỏi: “Cô còn muốn làm gì nữa? Tôi tốn bao nhiêu công sức cứu cô ra, cô vẫn còn muốn giết tôi bằng được sao?”

Nghe anh nói vậy, Lâm Kiều Hân sửng sốt.

Cô cũng không biết tại sao mình lại muốn gọi anh, nghĩ mãi cũng chỉ nghĩ ra được một khả năng.

Cô thấy sợ.

“Tôi đói rồi, tìm đồ ăn cho tôi đi”, mãi lâu sau cô mới thốt lên một câu.

Trương Minh Vũ ngẩn người, tức giận trừng mắt: “Chờ đấy”.

Dứt lời, anh quay lưng đi ra ngoài.

Lâm Kiều Hân bật đèn phòng lên, ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt phức tạp.

Nhưng cô nhanh chóng bình ổn lại cảm xúc.

Cô mở cửa phòng ra, xác định không có bóng dáng anh ở đây mới lặng lẽ đi về phía thang máy.

Hai mươi phút sau, Trương Minh Vũ bê đồ ăn ra khỏi thang máy đi vào phòng.

Anh vừa bước vào đã thấy Lâm Kiều Hân đang ngồi trên sofa, sắc mặt lại lạnh lùng như cũ.

Khoé miệng anh hơi co giật.

Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt này của cô, anh đều thấy sống lưng lạnh toát.

“Ăn cơm”.

Trương Minh Vũ chậm rãi đặt đồ ăn lên bàn, cao giọng nói.

Lâm Kiều Hân tới gần, cầm đũa bắt đầu ăn.

Anh ngồi cạnh thấy vậy không khỏi sửng sốt. Thế này là đói bao lâu rồi…

Cô nhanh chóng dùng bữa xong, đặt đũa xuống.

Trương Minh Vũ lẳng lặng nhìn từng động tác của cô, trong lòng bỗng thấy kỳ quái.

Trong một căn phòng xa hoa của khách sạn cao cấp.

Chỉ có anh và Lâm Kiều Hân ở bên trong, nhưng lại không phải thuê ngủ…

Chương 28: À! Rùa biển!

Nghĩ gì vậy?

Trương Minh Vũ lắc đầu, ném hết những suy nghĩ xấu xa kia ra sau đầu.

Lâm Kiều Hân đứng dậy, lạnh giọng ra lệnh: “Về thôi”.

Anh ngẩn người.

Về? Về đâu?

Anh chưa kịp nghĩ gì đã thấy cô đứng dậy đi ra khỏi phòng, chỉ đành lặng lẽ đuổi theo sau.

Hai người ra ngoài khách sạn, gọi taxi tới nhà họ Lâm.

Khi biết phải về nhà họ Lâm, nội tâm Trương Minh Vũ sinh ra cảm giác quái dị, cảm thấy chống cự lạ thường.

Trong đầu anh tràn ngập gương mặt đáng ghét của Lý Phượng Cầm…

Chẳng mấy chốc, xe taxi đã đỗ lại trước cổng nhà họ Lâm.

Tuy nói đây là một toà nhà chính nhưng thực ra chính là một căn biệt thự với một chiếc sân nhỏ.

Bởi vì bố của Lâm Kiều Hân không ở nhà nên cô cũng và đám người nhà họ Lâm xa lánh lâu ngày. Cô đã dọn ra ở riêng từ trước rồi.

Sau khi xuống xe, Trương Minh Vũ ngạc nhiên phát hiện có một chiếc Bentley ở trong sân!

Có khách tới sao?

Hai người đi vào trong biệt thự.

Anh vừa mới bước tới cửa đã nghe thấy giọng nói hưng phấn của Lý Phượng Cầm truyền ra: “Lâu rồi không gặp, bác nhớ cháu lắm đấy Thanh Tùng!”

“Lần này cháu trở về nhất định phải đi chơi thật vui vẻ với Kiều Hân đấy!”

Trương Minh Vũ lập tức dừng bước!

Đi chơi với Lâm Kiều Hân? Muốn cắm sừng cho anh sao?

Đến khi ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh loé lên tia lạnh lẽo. Điều khiến anh không chấp nhận được nhất là chính Lý Phượng Cầm nói ra câu này!

Cảnh tượng trong phòng khách nhanh chóng hiện ra trong tầm mắt anh.

Có một chàng trai trẻ tuổi đang ngồi trên sofa.

Quần áo gọn gàng chỉn chu, đầu vuốt keo bóng loáng. Trông quần áo trên người đối phương không hề rẻ chút nào.

Vẻ mặt Lý Phượng Cầm tươi cười hớn hở, vô cùng nhiệt tình!

Cười nhiều tới nỗi lộ cả nếp nhăn trên mặt!

Người kia nghe thấy có tiếng động, lập tức quay lại nhìn xem, vui sướng nói: “Em về rồi à Kiều Hân? Lâu rồi không gặp”.

Lâm Kiều Haân cau mày, khẽ gật đầu coi như đáp lại.

Lý Phượng Cầm nhíu mày, lên tiếng quở trách: “Nào Kiều Hân, sao con không biết chào hỏi gì thế?”

Cô thản nhiên nói một câu: “Anh về rồi à?”

Ánh mắt Dịch Thanh Tùng trở nên nóng bỏng. Hắn ta gật đầu thật mạnh: “Về rồi, em… vẫn ổn chứ?”

Cô gật đầu đáp: “Vẫn ổn”.

Ánh mắt của Dịch Thanh Tùng chỉ dán chặt lên người cô, chưa từng liếc tới Trương Minh Vũ ở phía sau dù chỉ một lần.

Muốn cướp vợ anh?

Anh nhếch miệng cười khẩy, dù thế nào cũng không thể nhịn được chuyện này!

“Con không biết đâu Kiều Hân. Bây giờ Thanh Tùng của chúng ta giỏi giang hơn ngày xưa nhiều lắm! Người ta là tiến sĩ kinh tế, nhân tài trở về từ nước ngoài đấy! Cái đầu của thằng bé, biết nói thế nào được nhỉ…”

“Giờ con cho nó một trăm tệ, ngày mai nó có thể biến một trăm ấy thành một triệu!”

Lý Phượng Cầm vội vàng đứng dậy kéo Lâm Kiều Hân ngồi xuống, nói cười vui vẻ, mặt mày tươi tắn!

Trong mắt Dịch Thanh Tùng tràn đầy đắc ý, nhưng hắn ta lại tỏ vẻ khiêm tốn nói: “Cháu cũng không giỏi tới mức đó đâu bác gái”.

Lý Phượng Cầm cười nói: “Cháu đấy, lại khiêm tốn rồi! Tính ra hai đứa cũng được coi là thanh mai trúc mã đấy. Không biết cháu có bạn gái ở nước ngoài chưa?”

Ánh mắt của Dịch Thanh Tùng càng thêm nóng bỏng. Hắn ta nhìn chằm chằm Lâm Kiều Hân chậm rãi nói từng chữ: “Không ạ. Lúc nào cháu cũng chỉ mong được lấy Kiều Hân thôi”.

Nghe xong, Lý Phượng Cầm cười tít cả mắt!

Trương Minh Vũ sắp tức nổ phổ!

Coi anh như không khí vậy sao?

Hơn nữa thằng ranh này đã nói tới vậy rồi, sao Lâm Kiều Hân không thèm phản ứng gì vậy?

Ngay khi anh sắp không nhịn được muốn ra mặt, cô bỗng lên tiếng gọi: “Minh Vũ, em khát nước”.

Anh sửng sốt.

Khát nước?

Anh ngơ ngác nhìn cô một hồi, đúng lúc thấy cô đang nháy mắt ra hiệu cho mình.

Anh ngẩn ra rồi nhanh chóng phản ứng lại!

Cô đang cho anh cơ hội thể hiện đây mà!

“Được thôi!”, anh nhếch miệng cười nói.

Sau đó, anh sảng khoái đi tới chỗ tủ lạnh!

Anh nhanh chóng bê một cốc nước trái cây ra cho cô, cười nói: “Này, em uống đi”.

Lâm Kiều Hân mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn chồng nhiều”.

Chồng…

Trương Minh Vũ vui như mở cờ trong bụng!

Lý Phượng Cầm nhíu mày, ánh mắt loé lên lửa giận.

Dịch Thanh Tùng cũng ngồi thẳng lưng lên, sắc mặt tối sầm lại.

Trước khi trở về hắn ta đã nghe ngóng chuyện của Lâm Kiều Hân, biết cô đã kết hôn, cũng nghe thấy mấy tin đồn về Trương Minh Vũ.

Hắn ta lập tức nở nụ cười lạnh lẽo.

Ngay sau đó, hắn ta lịch sự giơ tay: “Chào anh, chắc anh chính là chồng của Kiều Hân nhỉ?”

Anh cũng giơ tay phải ra bắt tay đối phương một cái, gật đầu đáp: “Trương Minh Vũ”.

Hai người bắt tay xong, Lý Phượng Cầm liền chán ghét quát tháo: “Không biết quy củ gì cả! Mày có thân phận gì mà dám bắt tay với Thanh Tùng? Mày biết thằng bé là ai không hả?”

Trương Minh Vũ không thèm để bụng, chỉ cười nói: “Biết chứ, rùa biển* chứ gì”.

*Trong tiếng Trung từ “rùa biển” đồng âm với “du học nước ngoài trở về” nên Trương Minh Vũ nói “rùa biển”, Dịch Thanh Tùng vẫn không nghe ra Trương Minh Vũ nói đểu mình.

Sau đó, anh nhìn sang Dịch Thanh Tùng, dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc hỏi: “Phải rồi, anh về từ… vùng biển nào đấy?”

Anh còn cố tình ngắt lại một chút ở giữa.

Phụt.

Lâm Kiều Hân vừa uống một ngụm nước trái cây, suýt thì phun hết ra ngoài.

Dịch Thanh Tùng cũng không nghe ra được điều bất thường, vô tư cười đáp: “Xin thứ lỗi cho tôi bất tài, nếu là biển… thì khi về có đi qua Thái Bình Dương”.

Lời nói rất khiêm tốn nhưng vẻ mặt lại vô cùng kiêu ngạo.

Nước nào phải đi qua Thái Bình Dương mới trở về được, lời hắn ta nói đã rất rõ ràng.

Lâm Kiều Hân mím chặt môi, cố nén cơn buồn cười.

Trương Minh Vũ lại không thèm nể mặt cười phá lên, kính nể nói: “Đúng là tài giỏi, không dễ dàng gì cả”.

Nói xong, anh lập tức quay ngoắt ra sau, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mẹ nó quá giỏi… từ Thái Bình Dương… bơi về đây kiểu gì vậy…”

Giọng anh nói không lớn, cả Lý Phượng Cầm và Dịch Thanh Tùng đều không nghe thấy gì.

Nhưng đúng lúc anh đi ngang qua Lâm Kiều Hân nên cô nghe rõ mồn một từng chữ.

Lần này cô không nhịn nổi nữa, phun hết nước trái cây trong miệng ra ngoài.

Khụ khụ!

Cô ôm bụng ho quằn quại, tức giận trừng mắt nhìn Trương Minh Vũ.

Một ánh mắt quyến rũ chết người.

Anh bị choáng ngợp bởi ánh mắt ấy, mãi mới hoàn hồn lại được, lấy khăn giấy lau nước văng lên người mình.

Lý Phượng Cầm và Dịch Thanh Tùng đều ngơ ngác, không biết cô đang làm trò gì.

Dịch Thanh Tùng còn săn sóc hỏi: “Em không sao chứ?”

Lâm Kiều Hân chậm rãi khôi phục lại vẻ lạnh lùng trên mặt, bình thản đáp: “Không sao”.

Thấy thế, Dịch Thanh Tùng cũng có chút khó chịu, nhưng dục vọng muốn chinh phục cô lại càng thêm mãnh liệt.

Hắn ta nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ, bật cười hỏi: “À quên không hỏi, không biết bây giờ anh đang làm gì rồi?”

Một câu nói đâm trúng tim đen!

Lý Phượng Cầm lại càng tỏ ra khinh thường!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom