CHƯƠNG 8
Đến văn phòng, tôi khoe ngay với cô Nagase.
"Tôi đã thay áo vest rồi đấy, tuy có hơi muộn một chút."
Tôi dang hai tay ra để cô nhìn thấy bộ vest mỏng tôi đang mặc.
"À, vâng. Em thấy rồi."
Cô Nagase tự nhiên đỏ bừng mặc lên, tay chân cứ lóng nga lóng ngóng. Tôi tưởng cô sẽ mừng lắm, nhưng cô chỉ thẹn thùng như đứa trẻ bị bắt quả tang khi đang nghịch ngợm.
"Hóa ra lâu nay cô Nagase bận tâm vì chuyện này phải không?"
"À, vâng vâng."
Mặt cô Nagase càng đỏ hơn.
"Xin lỗi đã khiến cô phải lo lắng."
Thấy tôi nói vậy, cô Nagase liền xua xua hai tay trước ngực bảo "Không không" rồi chạy vào phòng bếp.
Cái cô này, đúng là chẳng giống ai.
Hôm nay tôi làm việc chăm chú hơn hẳn mọi hôm. Số giấy nhớ nhiều lên trông thấy, tôi cẩn thận ghi nhớ cả mấy việc lặt vặt mà thường ngày tôi không ghi lại. Chẳng mấy chốc, chiếc bảng nhựa kín đặc những giấy nhớ gửi cho tôi từ mười phút trước. Chỉ cần úp lại đống giấy nhớ này thôi sẽ biết ngay tôi thiếu tin cậy đến mức nào. Đầu óc tôi chỉ toàn nghĩ đến Mio.
Tâm trạng tôi hệt như một kẻ đang yêu. Nếu đối chiếu với vốn kinh nghiệm ít ỏi của bản thân thì đích thị là tôi đang yêu.
Phải rồi, tôi nghĩ.
Đúng là yêu rồi.
Tôi đang yêu.
Tôi yêu linh hồn của vợ tôi.
Thật hết sảy!
Nhưng tôi cũng thấy lo.
Tôi lo nàng sẽ bỏ đi trong lúc tôi vắng nhà. Nỗi lo mất nàng cùng với cảm giác yêu đương khiến cho các chất hóa học mang tên "yêu thương" và "nhớ nhung" dâng tràn trong lồng ngực. Để hoàn thành công việc ở văn phòng, tôi phải cố kìm nén mong muốn được chạy một mạch về nhà nhìn mặt nàng.
Thật chẳng khác gì cậu bé mới yêu lần đầu, tôi nghĩ.
Liệu con người có thể yêu một người nhiều lần không nhỉ ? Mỗi lần yêu, họ sẽ lại trở thành cậu bé mười mấy tuổi với khuôn mặc đầy mụn và một tâm hồn nhạy cảm.