Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67: Ngả bài
- Dì muốn nói chuyện gì? Nói nhanh đi,tôi không có thời gian.
Tô Tuyết Giao không hề tức giận mà vẫn giữ sắc mặt hiền hòa..
- Dường như con đang hiểu lầm Dì và Tô Triết.Tiểu Băng chuyện hợp đồng đúng là do Dì và Tô Triết quá tin người nên mới ảnh hưởng đến công ty. Dì cảm thấy rất có lỗi với con và ba con.Nhưng Tô Triết nó vô tội, con có thể giúp Tô Triết nói thay vài lời với các lãnh đạo công ty không.Xem như Dì nhờ vả con vậy..
Lạc Băng rốt cuộc cũng hiểu được ý tứ của bà ta.
Cô nhếch môi..
- Tôi không làm được, dì nhờ sai người rồi..
- Chẳng phải trước đó tình cảm hai đứa rất tốt với nhau sao?
Ánh mắt Lạc Băng thẩm lại, cũng đổi luôn cả cách xưng hô.
- Ý bà là sao?
Tô Tuyết Giao nhìn Lạc Băng,bà ta cười nhẹ..
- Ý của Dì là không biết An Tử Song có biết đoạn tình cảm của con và con trai dì hay không nhỉ?
Tô Tuyết Giao làm sao quên được trận đòn mà Tô Triết gánh chịu lần trước.Nhưng bà chắc chắn An Tử Song không nói với Lạc Băng. Mà bà ta cũng đoán chắc Lạc Băng không có gan mà kể cho An Tử Song nghe chuyện tình cảm trước đó của bản thân.
Nên mới đánh liều đem ra mà uy hiếp cô, mong giữ lại chiếc ghế cho Tô Triết..
Lạc Băng từ khi sống lại cô rất rõ tâm tư của Tô Tuyết Giao.Nhưng bây giờ đứng đây đối đầu với bà ta, Lạc Băng xem như đã hiểu rõ sự thủ đoạn của người đàn bà này..
Cô bước đến một bước,nhướn mày hỏi..
- Bà là đang uy hiếp Tôi sao?
Tô Tuyết Giao vờ như vô tội,nghĩ rằng mình đã bắt được điểm yếu của Lạc Băng, liền cười tự đắc..
- Nào có, dì làm sao dám uy hiếp con.Dì chỉ là đang thương lượng với con thôi..
Lạc Băng cúi đầu cười khẽ, khi ngẩng đầu lên nụ cười cũng biến mất.Ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo..
- Tốt lắm rốt cuộc bà cũng ngả bài.Nhưng mà chỉ tiếc làm bà thất vọng rồi..
Cô cười khảy đầy mỉa mai..
- Nếu bà đủ can đảm thì cứ làm những gì mình thích.Có điều tôi nên nhắc nhở bà một chút, đừng dại mà chọc giận Tử Song.Anh ấy không dễ nói chuyện như Tôi đâu...
Lạc Băng dùng lời lẽ mập mờ không nói rõ với bà ta là An Tử Song có nắm bắt quá khứ của cô hay chưa.Khiến Tô Tuyết Giao cau mày phải suy nghĩ.
Nhưng rồi trấn tỉnh rất nhanh, vẫn giọng điệu khéo léo, ngọt ngào.
- Ây da con đừng suy nghĩ lung tung,dì nào có ý gì đâu..Chẳng phải dì còn có ba con hay sao.Ông ấy làm sao trơ mắt nhìn Tô Triết xảy ra chuyện được..
Tô Tuyết Giao cười cười, ánh mắt chiếu thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Băng.
- Con biết mà, Ba của con rất tin tưởng và yêu chiều dì ra sao? Ông ấy cũng không nỡ nhìn dì đau lòng...
Lạc Băng gật đầu xem như đã hiểu,cô cong môi, thong thả sửa lại nếp gấp trên váy..
Tốt bụng nhắc nhở bà ta.
- Ngoài là một trong những người đang nắm quyền tại Lạc Thị, chắc bà cũng quên rằng tôi hiện tại còn là phu nhân của Chủ Tịch An Thị.1
Lạc Băng nhướn mày như đang trao đổi vấn đề nan giải..
- Bà nghĩ ba Tôi sẽ đứng về phía ai..?
Nụ cười Tô Tuyết Giao chợt tắt, sắc mặt cũng không dễ coi như vừa rồi..
Lạc Băng lại nói.
- Tốt nhất bà nên yên phận nếu không hậu quả mẹ con bà gánh không nổi đâu..
Nói rồi cô thẳng lưng sãi bước lên lầu, bỏ lại Tô Tuyết Giao sắc mặt lúc xanh lúc đỏ đứng trơ trọi một mình dưới phòng bếp.
Tô Tuyết Giao không hề tức giận mà vẫn giữ sắc mặt hiền hòa..
- Dường như con đang hiểu lầm Dì và Tô Triết.Tiểu Băng chuyện hợp đồng đúng là do Dì và Tô Triết quá tin người nên mới ảnh hưởng đến công ty. Dì cảm thấy rất có lỗi với con và ba con.Nhưng Tô Triết nó vô tội, con có thể giúp Tô Triết nói thay vài lời với các lãnh đạo công ty không.Xem như Dì nhờ vả con vậy..
Lạc Băng rốt cuộc cũng hiểu được ý tứ của bà ta.
Cô nhếch môi..
- Tôi không làm được, dì nhờ sai người rồi..
- Chẳng phải trước đó tình cảm hai đứa rất tốt với nhau sao?
Ánh mắt Lạc Băng thẩm lại, cũng đổi luôn cả cách xưng hô.
- Ý bà là sao?
Tô Tuyết Giao nhìn Lạc Băng,bà ta cười nhẹ..
- Ý của Dì là không biết An Tử Song có biết đoạn tình cảm của con và con trai dì hay không nhỉ?
Tô Tuyết Giao làm sao quên được trận đòn mà Tô Triết gánh chịu lần trước.Nhưng bà chắc chắn An Tử Song không nói với Lạc Băng. Mà bà ta cũng đoán chắc Lạc Băng không có gan mà kể cho An Tử Song nghe chuyện tình cảm trước đó của bản thân.
Nên mới đánh liều đem ra mà uy hiếp cô, mong giữ lại chiếc ghế cho Tô Triết..
Lạc Băng từ khi sống lại cô rất rõ tâm tư của Tô Tuyết Giao.Nhưng bây giờ đứng đây đối đầu với bà ta, Lạc Băng xem như đã hiểu rõ sự thủ đoạn của người đàn bà này..
Cô bước đến một bước,nhướn mày hỏi..
- Bà là đang uy hiếp Tôi sao?
Tô Tuyết Giao vờ như vô tội,nghĩ rằng mình đã bắt được điểm yếu của Lạc Băng, liền cười tự đắc..
- Nào có, dì làm sao dám uy hiếp con.Dì chỉ là đang thương lượng với con thôi..
Lạc Băng cúi đầu cười khẽ, khi ngẩng đầu lên nụ cười cũng biến mất.Ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo..
- Tốt lắm rốt cuộc bà cũng ngả bài.Nhưng mà chỉ tiếc làm bà thất vọng rồi..
Cô cười khảy đầy mỉa mai..
- Nếu bà đủ can đảm thì cứ làm những gì mình thích.Có điều tôi nên nhắc nhở bà một chút, đừng dại mà chọc giận Tử Song.Anh ấy không dễ nói chuyện như Tôi đâu...
Lạc Băng dùng lời lẽ mập mờ không nói rõ với bà ta là An Tử Song có nắm bắt quá khứ của cô hay chưa.Khiến Tô Tuyết Giao cau mày phải suy nghĩ.
Nhưng rồi trấn tỉnh rất nhanh, vẫn giọng điệu khéo léo, ngọt ngào.
- Ây da con đừng suy nghĩ lung tung,dì nào có ý gì đâu..Chẳng phải dì còn có ba con hay sao.Ông ấy làm sao trơ mắt nhìn Tô Triết xảy ra chuyện được..
Tô Tuyết Giao cười cười, ánh mắt chiếu thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Băng.
- Con biết mà, Ba của con rất tin tưởng và yêu chiều dì ra sao? Ông ấy cũng không nỡ nhìn dì đau lòng...
Lạc Băng gật đầu xem như đã hiểu,cô cong môi, thong thả sửa lại nếp gấp trên váy..
Tốt bụng nhắc nhở bà ta.
- Ngoài là một trong những người đang nắm quyền tại Lạc Thị, chắc bà cũng quên rằng tôi hiện tại còn là phu nhân của Chủ Tịch An Thị.1
Lạc Băng nhướn mày như đang trao đổi vấn đề nan giải..
- Bà nghĩ ba Tôi sẽ đứng về phía ai..?
Nụ cười Tô Tuyết Giao chợt tắt, sắc mặt cũng không dễ coi như vừa rồi..
Lạc Băng lại nói.
- Tốt nhất bà nên yên phận nếu không hậu quả mẹ con bà gánh không nổi đâu..
Nói rồi cô thẳng lưng sãi bước lên lầu, bỏ lại Tô Tuyết Giao sắc mặt lúc xanh lúc đỏ đứng trơ trọi một mình dưới phòng bếp.