Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46-49
Chương 46: Lại đây
Vội vàng giải thích, anh không hề tin cô ngược lại ánh mắt nhìn càng thâm độc. Cơn đau trên mặt và chân lúc này không thể sánh bằng tiếng tim đập, Kha Nguyệt dù trăm miệng cũng không cách nào bào chữa, bên tai là lời tuyệt tình của cố Minh Triệt.
“Dù không có Tử Nhiễm hay Mạc Lệ, cố Minh Triệt tôi cả đời này, cũng khổng yêu loại phụ nữ lòng dạ ác độc như cô.”
Trơ mắt nhìn anh ôm Tử Nhiễm bỏ đi, bỏ lại cô nhìn theo bóng lưng vô tình kia, mát đi cả sức lực tựa vào lan can, trên gương mặt chỉ còn lại bi ai, cùng nỗi ai oán bị hoài nghi.
Giải thích thì ích lợi gì, anh sẽ tin cô sao?
Nhưng cô không cố ý, dù hận Tử Nhiễm, cô cũng không muốn làm tổn thương đến tính mạng cô ta!
Nghĩ lại chuyện cũ khiến Kha Nguyệt càng tủi thân muốn khóc, rốt cuộc kiếp trước cô đã gây ra nghiệp gì mà kiếp này lại khổ sở như thế vậy
Ngay lúc đang chật vật bị kéo đi Thì Lục Niên đi tới anh nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Kha Nguyệt, lông mi dài màu đen nhảy lên, ánh mắt lại nhìn thấy Kha Nguyệt đang bị bảo vệ lôi kéo xềnh xệch rồi lại thấy được đôi mắt hạnh sưng đỏ của cô thì đột nhiên sa sâm mặt, giữa hai lông mày xuất hiện nếp uốn.
Gió đêm lạnh run thổi qua da cô khiến nó nổi len vô số da gà,
Nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Lục Niên, Kha Nguyệt hoảng hốt, nỗi hoảng sợ trong lòng cũng từ từ tiêu tán, không hiểu sao nhìn thấy anh cô lại yên tâm một cách lạ thường
Lục Niên trầm mặc :“Lại đây.”
Hai người bảo vệ liền sợ hãi buông
Kha Nguyệt ra vì họ biết cái người đàn ông gọi là Lục Niên rất được chủ bữa tiệc nghênh đón, thậm chí còn kính sợ
CỐ Nguyên Phong và bạn gái thấy Lục Niên xuất hiện thì cũng vô cùng bối rối, Lục Niên này có tiếng là thủ đoạn rất tàn độc trong giới thương nhân
Hồi bé anh ta đã từng gặp Lục Niên, chỉ cần nhớ lại quá khứ đó anh ta lại nổi hết mấy tầng da gà
CỐ Nguyên Phong nhớ mang máng,
Hình như là lúc anh họ cố Minh Triệt năm tuổi, bị đám nam sinh sau giờ học chặn ở cổng trường
Khi CỐ Minh Triệt suýt bị đánh thì Kha Nguyệt lao tới đẩy cố Minh Triệt, lúc đo CỐ Nguyên Phong cũng có mặt, anh ta còn nghe rõ Kha Nguyệt hét lên với anh họ : “Triệt Triệt mau đi gọi người lớn đến đây.” Đến lúc Kha Nguyệt bị đám nam sinh trường mầm non đánh đến mặt mũi sưng vù, không thể nhận ra thì cố Minh Triệt và CỐ Minh Phong vẫn lấp ở sau cái cây xem kịch
Lúc ấy CỐ Nguyên Phong chưa chán
ghét Kha Nguyệt như bây giờ, cậu ta mới hỏi :“Anh học, cậu ấy bảo chúng ta tìm người tới giúp, mà chúng ta lại đứng ở đây xem cậu ta bị đánh, có phải rất quá đáng không?”
Lúc đó cậu chỉ nhớ anh họ lắc đầu, cất giọng non nớt mà nghiêm túc như một ông cụ non :“Không đâu, để cậu ta chịu chút giáo huấn đề lần sau bớt lo chuyện bao đồng ấy mà.”
Câu chuyện ấy được truyền tới tai của Lục Niên,
Về sau cậu thấy anh họ bị Lục Niên đánh bầm dập, con thảm hơn Kha Nguyệt rát nhiều, cậu hỏi anh họ tại sao không đi nói lại với chú dì cố thì anh họ đe doạ cậu :“Tuyệt đối, em không thể để chuyện anh Lục Niên đánh anh cho bố mẹ anh biết, nếu không chúng ta còn thảm hơn, nhớ chưa!” Nghe anh họ nói xong đầu cậu gật gật như mổ thóc, cũng rất tò mò Lục Niên đã đe doạ anh học cậu như thế nào
Cố Nguyên Phong nhớ lại sự tàn độc của Lục Niên không khỏi cảm thán, anh họ cậu cố chấp bướng bỉnh là thể nhưng cũng phải nhường nhịn, e dè Lục Niên
khách của tôi đi? Họ tên gì.”
Lúc này sắc mặt cố Nguyên Phong đầy xấu hổ, vì anh ta đã đi trộm thiệp của bố mình
Lục Niên vừa nhìn qua là hiểu ngay, anh cười nhẹ, để Kha Nguyệt dựa vào sau lưng mình, rồi bình tĩnh nói:“Không nghĩ đến CỐ tam thiểu lại đi trộm thiệp mời đấy? Còn cô gái đi cùng cậu là…”
Anh vừa đặt câu hỏi nghi vấn, đã có một vị khách người Trung nhận ra cô ta, vị khách đó nói :“Hình như cô gái đó là Dĩ Linh, một ảnh hậu mới nổi.”
Lúc này Kha Nguyệt mới nói :“CỐ Nguyên Phong chuyện đó là chuyện của anh ư? Nếu đã nói như vậy, anh không thấy bản thân mình còn hèn mọn hơn cả tôi sao? Trước kia lúc anh họ của anh yêu Mạc Lệ anh không cam tâm đòi hợp tác với tôi để chia rẽ bọn họ, lúc thất bại anh lại quay ra trì chiết tôi? Anh vì Mạc Lệ coi thường, bị CỐ Minh Triệt chèn ép mà quay sang xả giận lên tôi, vậy anh đã thử nghĩ chưa? Anh còn hèn hạ hơn tôi gấp nhiều lần.”
Nói xong cô liền túm váy bỏ đi, để lại CỐ Nguyên Phong với sắc mặt xám ngoét như tro
Lục Niên thấy Kha Nguyệt chạy đi, liên quay sang nói thâm với Ken, nói xong Ken vỗ vai anh nói cậu cứ yên tâm
Anh mới bắt đầu chạy đuổi theo Kha Nguyệt
Chương 47: Lục Niên,anh không cân…
Cô chạy trối chết, sau lưng là tiếng bước chân không ngừng nghỉ, không hê rối loạn, giống như dung túng cho sự càn quấy của cô.
Nói cô nhát gan cũng được, yếu đuối cũng được, cô không muốn nhìn Lục Niên nữa, không muốn đối mặt với sự dịu dàng của anh. Anh đối với người phụ nữ nào cũng lạnh lùng và khách sáo nhưng đối với cô lại kiên nhẫn và ôn nhu, có ngốc thế nào thì cô cũng biết trong lòng Lục Niên mình hẳn co một vị trí quan trọng, nhưng quan trọng đến thế nào cô cũng không muốn nghĩ đến, vì cô sợ,sợ…
Một CỐ Minh Triệt thôi đã khiến cô thương tích khắp người, nếu lại thêm một Lục Niên nữa nhất định cô sẽ vạn kiếp bất phục.
Đối mặt với sự nghi ngờ trách cứ của mọi người, cô có thể giả vờ kiên cường không rơi lệ, đem tất cả mọi khinh bỉ giễu cợt ngăn ra bên ngoài thế giới, nhưng khi gặp Lục Niên mới phát hiện, nhiêu năm qua bức tường thành cứng ngắc trong
lòng cô khi gặp anh lại trở nên yếu ớt.
Sự dịu dàng của anh khiến cô không chống đỡ nổi, nhưng cũng vì sự dịu dàng đó mà khiến cô sợ, thấp thỏm lo âu, sợ anh nhìn thấu thế giới của cô, phơi bày bản thân trước mặt người xa lạ.
“Lục Niên, lấy lại sự thông cảm của anh đi, em không cân.”
CỐ gắng chống đỡ bức tường thành đang bị anh làm cho cảm động, thu hôi lại ánh mắt, Kha Nguyệt dứt khoát xoay người, không để ý đôi chân đau, muốn bỏ chạy.
“Lục Niên,anh không cân…”
Cô ảo não dừng lại, quay đâu, nghênh đón cô là một lông ngực ấm áp, mang theo mùi hương bạc hà của phái nam.
Hai cánh tay cánh tay gây gò của Lục Niên vòng lấy cô, khớp xương rõ ràng nhẹ che lấy ót cô, ôn nhu dịu dàng, sợ dọa cô sợ.
“Lục Niên,anh…. Em không cân sự cảm thông…”
Bàn tay trắng nõn không để cô cự tuyệt áp đầu cô vào vai anh, bên tai là
giọng nói réo rắt của anh:“Tại sao em không thể tỏ vẻ yếu ớt một chút?”
Yếu ớt? Cô có thể sao? Thực tế phũ phàng có để cô yếu ớt không?
Mười chín năm qua, không có ai nói với cô: Kha Nguyệt, cô có thể yếu ớt, có thể dựa vào ai đó.
Cô phải kiên cường, không thể phụ thuộc vào ai!
Lòng tin mấy năm qua khi đứng trước mặt ngày đàn ông này lại bị anh lật đổ, vì anh nói:“Kha Nguyệt, tại sao em không thể tỏ vẻ yểu ớt một chút?
Ở trước mặt CỐ Minh Triệt, cô là mạnh mẽ dù anh có tổn thương cô thế nào cô cũng có thể tự hồi phục vết thương, luôn lạc quan khích lệ anh chưa từng tỏ vẻ yếu đuối, CỐ Minh Triệt lúc nào cũng cô tịch khiến cô phải mạnh mẽ, cho nên cô lựa chọn mang niềm vui lại cho anh.
Nhưng còn nỗi đau vết thương của cô? Bao lâu tích lũy, bao lâu che đậy, mới có thể tìm được một chỗ ấm áp khiến cô bình tĩnh điều trị sự cô tịch của mình.
Tâm của Lục Niên cô không nhìn ra, nhưng Lục Niên dễ dàng công phá pháo đài của cô, đạp nát mọi kháng cự.
Lần đầu tiên, không hề suy nghĩ đến hậu quả, nhắm mắt để mặc anh ôm cô.
“Tại sao lại tin tưởng em?”
Trên áo sơ mi rừng giọt lệ nóng hổi rơi xuống, từng giọt từng giọt, vào xuống ngực, ánh mắt của Lục Niên thất thần nhìn về hướng ánh đèn đường xa xăm.
Cánh tay siết chặt lấy cô, trên gương mặt tuấn tú nở nụ cười nhạt, ánh mắt nhìn xuống hai má ửng đỏ của cô, giọng nói êm ái không dễ dàng phát hiện.
“Bởi vì tôi biết Kha Nguyệt em chỉ là một tiểu quỷ nhát gan.”
Ớ trong ngực anh vang lên âm thanh nức nở quật cường:“Anh mới là tiểu quỷ nhát gan.”
Anh không phản bác, chỉ câu môi, tay lại siết chặt.
“Ngoan nào, đói bụng chưa anh dẫn em đi ăn.”
Lân này cô cũng không làm trái ý anh, gật đầu, gương mặt nhỏ vương đầy nước
mặt tựa như con mèo nhỏ lem luốt.
Chương 48: Em mới vé sao?
Cánh tay Lục Niên đặt lên vai cô, khiến cho cảm giác lạnh được lắp đi, nhìn thấy cô không nhận ra thì lông mi dài vui vẻ nhấp nhát
Kha Nguyệt giương hai tay đan vào nhau, cảm giác lạnh xua đi ít nhiều. Coi như đây là chút dịu dàng ngắn ngủi, cô cũng không muốn bỏ ra, là cảm giác được ai dó quý trọng, cô không muốn mất đi.
Lục Niên cám ơn anh…
Gẩnđây Kha Nguyệt nhờ có sự giúp đõ của Lục niên tham gia vào công ty giải trí nổi tiếng Crew
Cưòng độ huấn luyện nghệ sĩ ờ đây vô cùng khắc nghiệt, muốn vào vô củng khó khản vì hẩu như những nghệ sĩ ở Crew sau debut đếu thành công, có những thành tựu nổi trội trong sự nghiệp
Sau một tuấn huán luyện mệt mòi ở Crew, thi hỏm nay Kha Nguyệt quyết định không bát xe mả cứthé đi bộ vé
Cô vừa đi vừa nhìn trời cảm thán
Bấu trời New York đẹp thật đáy, cứ tưỏng báu trời Bắc Kinh mổỉ là tuyệt nhất,
Hoá ra nếu trong lòng không có chấp niệm thì bấu trởỉ chi chít các toả nhà cao tang ở Bẳc Kỉnh thật bình thường
Cô khẽ thở dải, lại nhớ đến Lục Niên
Kha Nguyệt không khói cám kích, Lực Niên đói xừ với minh thật tót aaa
Mình phải có gắng không làm cho anh thất vọng mới được
Hiện tại trong đấu Kha Nguyệt đểu là những trăn trở
Liệu có phải anh ầy thích minh không? Sao lại đối xử với minh đặc biệt nhưvậy?
Cô không hiểu sao minh lại nghĩ đẽn anh, đột nhiẻn bóng người cao nhã tuấn tú chiếm cứ tấm mẳt cô.
Là áỡ giác sao?
Đi dọc theo đường, Kha Nguyệt muốn xua đi cám giác mệt mỏi của thị giác, chắngqua khỉ bước tới bóng người cao ráo vẫn không biến mát,
“Lục Niên.”
Cô không xác định nhẹ giọng kêu, ngưòi ở xa như nghe tháy xoay người, đập vào mât Kha
Nguyệt là gương mặt ung dung thanh tao lịch $ự, CƯỞĨ yếu ớt tựa như gió thối qua, cứthé không làm gi cà, tự nhiên đứng bên cạnh chiếc xe thể thao ven đường.
Đối mặt với Lục Niên, Kha Nguyệt vằn cảm thấy bối rói, giữa hai người họ, có biếu lộ quá nhiếu sự yếu 6t, mỗi lắn khó chịu đéu bị anh nhìn thấy, lại còn đượcanh đưa tay giúp đỡ nên lúc này gặp mặt lại không được tự nhiên.
“Hi.”
Kha Nguyệt từ từ bước tòi xe thể thao cùa Lục Niên, cò nặn ra nụ cười, hành động chảo hói cứng ngắc.
“Em mới vé sao?”
Lục Niên thấy ánh mắt Kha Nguyệt hơl cổ quái, nhưng vần ôn hòa hói, giọng nói khiến cho Kha Nguyệt nhẹ nhõm và vui vẻ hơn.
Gật đấu một cái, Kha Nguyệt thấy ánh mât Lục Niên nhìn qua cô, ròi nhìn về sau lưng, đôi mắt
đen nhánh thuần khiết, trong đó phản xạ hai bóng người nhó nhắn mém mại.
Kha Nguyệt tò mò nghiêng đẩu, liển thấy một người con gái ăn mạc rất hiện đại từ quán cà phẻ bước ra, nhìn Lục Niên đang đứng bên lể đường, gương mặt liển nở nụ cười, tiếng giày cao gót vang dội đi tới.
“Lục thiếu, không ngại cho tôi nhờ xe chứ? Tải xế cua tôi tạm thòi có chuyện, khôngtới kịp.”
Lúc này trong mẳt Kha Nguyệt không hiếu sao có chút mát mát, cô tự giễu
Một lấn Cố Minh Triệt rói, mày vẫn không bò được tính ảo tưdng sao Kha Nguyệt?
Chương 49: Để chúng tôi đưa cô đi
Tự trách bán thán một hói rói cò mới đưa mat nhìn qua Lục Niên xem anh xử lí chuyện này ra sao Đỗi mặt với lởi thỉnh cấu đưa tỉnh của phụ nữ là đàn ông rất khó cự tuyệt, thứ nhất là thể hiện phong độ đàn ông, thứ hai chiếm được háo cám của người đẹp.
Lục Niẻn từ xưa tói nay có tác phong nhanh nhẹn của đại thiếu gia, tự nhiên sẽ không cự tuyệt, chầng qua là, sự giúp đô của anh có hơi khác mọi người.
Khi anh đem tay khoác lên vai Kha Nguyệt thi vẻ mặt của hai cô gái lién biến sắc,
Kha Nguyệt hơi giật mình, đôi mầt mở to khó hiểu; vị tiểu thư kia sẳc mặt cũng sa sắm, trên gương mặt kỉếu diễm vằn nở nụ cưòi rạng rỡ, rất giống băng giá tháng mười hai.
“Dĩ nhiẻn không ngại, đúng lúc, tôi củng củng Nguyệt Nguyệt đi đến ngă tư mua đó, Lý tiểu thư néu nhờ X€, chúng tòi sê đưa cò vế công ty.”
Nói xong, Lục Niên còn sợ thân mật chưa đù liến ôm sát lấy Kha Nguyệt vào lòng, nhẹ giọng nói: “Không phải nói củng nhau ăn cơm tối sao, sao lại một mình chạy tới đây? Anh chỉ cùng Lý tiểu thư bàn công chuyện, cũng không phàl hẹn hò, lo lắng gì chú? Cò nói xem, Lý tiểu thư?”
Lục Niên hơi chuyển mắt, đùng nụ cười ôn hòa ánh mất mỉm cười nhìn Lý tiểu thư, giòng như chở cô ta chửng minh.
Khóe mắt Lý tiếu thư giật giật, hàm rang cắn lộp cộp, nhưng vẫn lịch sự giữ lễ gật đẩu, nhìn vẻ mặt mờ mịt của Kha Nguyệt nói: “Tiểu thư đây là bạn gái cùa Lục Thiếu sao, nếu sớm biết Lục Thiếu có ngưởi yêu xính đẹp nhưthẽ, tỏi cũng sê không đi ãn bừa cơm nhàm chán này.”
Lời tuy đùa giởn, nhưng Kha Nguyệt nhìn ra từ ánh mát của cô ta toát ra địch ỷ, cũng hiểu thái độ khác thường của Lục Niẻn. sợ râ ng, vị tiểu thư này cùng Lục Niên lúc nãy ờ quán cà phê hẹn hò xem mắt.
Và kết quả, chác chắn là thất bại, nên Lục Niên mới đem cô ra làm cái bia đô đạn.
Lục Niên đã giúp cô, cô cũng sẽ không ném đá xuống giẽng.
Khi Kha Nguyệt cười tủm tỉm kéo tay Lục Niên thỉ gương mặt cùa Lý tiểu thư liền biến hóa, nhưng cố kiém không bộc lộ.
“Lục Niên, cha em hòi anh khi nàỡ thì tới nhà em, gán đây ông rất muốn gặp anh, nói ván cờ lán trước van còn để nguyên, chờ anh tói đánh tiếp.” Lục Niên dùng ánh mát cưng chiu ôn nhu nhìn Kha Nguyệt, đầu ngón tay thon dăi bóp nhẹ chóp mũi Kha Nguyệt, nếu không có người bên cạnh làm đù vẻ thân thiết: “Em xem lúc nào thì thích hợp, nếu không thi tói nay đi.”
Lý tiểu thư không chịu nổi khi nhìn hai người thân thiết, chen miệng hòi: “Lục thiếu, vị tiểu thư này là thiên kim nhà ai? Sao trong bữa tiệc vẩn chưa gạp mặt lán nào?”
Kha Nguyệt cười rươi, đáy lòng khinh bì vị Lý Tiếu thư nảy, muòn cho cô ta thất bại một lấn. Nếu như cô là con gái của nhà bình thường, chác chắn Lục Niên sẽ bị đám tiếu thư của xằ hội thượng lưu
này cười nhạo.
Nhưng cũng may, cô có người cha lợi hại đửng phía sau chống lưng, trong đau ánh sáng chớp lóe, Mẳn Nhu cười rực rỡ, có lẽ vở kịch này không chĩ cắn một Lục Niên diến. Đám thiếu gia kia nếu biết Lục Niên và cô ò bên nhau, suy đoán quan hệ của ha i người từ đó sê không quấy rẩy cô nữa?
Nghĩ tới, Kha Nguyệt tự hào hất cằm, vẻ mặt cao ngạo chờ xem kịch vui đáp trả cầu hỏi cùa Lý tiểu thư: “Cha tói lả chủ tịch Kha thị Kha Tùng, Lý tiểu thư, nếu có rành tôi và Lục Niên sẽ tới chào hòi bác Lý.”
Lý tiểu thư miễn cưổng kéo khóe miệng, nhìn thán sấc của Kha Nguyệt nhưng vần duy tri dáng vẻ ưu nhã của danh gia khuê tú: “Vậy tôi sẽ ở nhả chò hai người.”
Lục Niên không nói thêm câu nào, khóe mắt khẽ mím cười, khóe miệng cong lẻn ưu nhă cao quý, sạch sẽ tựa như cam tuyẽn.
Lục Niên đổng tình để cho Lý tiểu thư xấu hồ, bữa cơm hôm nay là do mẹ của cô ta và dì Lục tác hợp, trước đó Lục Niên chưa từng gặp cô ta.
Lý tiểu thưđói với người đàn ông tuấn tú này rát hài lòng, cô cho rang anh cũng giống cô, không nghĩ tới vừa quay người lại xuát hiện một cô bạn gái, đây chẳng phải lả cố ý đánh vào tay cô sao?ỉ
“Lý tiểu thư tôi và Lục Nỉẻn phải đì, để chúng tôi đưa cô đi.”
Kha Nguyệt giõng như nữ chủ nhân, nhiệt tinh mở cửa xe thể thao, nói VỚI Lý tiểu thư, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Lý tiều thư và dáng vẻ của Lục Niên cười như không cười.
Lý tiểu thư nấm chặt điện thoại trong tay, khách sáo từchối Kha Nguyệt: “A, tôi chợt nhớ minh còn có việc ở gán đảy, hai người đi trước đi, tôi lát nữa tự về củng được.”
“Như vậy sao?”
Tại đây có hình ảnh
“Xem như công đức viên mãn, em đl trước đây!”
Kha Nguyệt phất tay với Lục Niên, sau đó lội xuồng đường đón xe, nhưng lại bị một bàn tay trắng chộp lấy cổ tay, cảm giác ẫm áp khiến lòng cô tê dại, chưa kịp phản ứng thì người đả đứng đối diện Lục Niên.
“ĐI ăn tòi với anh.”
Vội vàng giải thích, anh không hề tin cô ngược lại ánh mắt nhìn càng thâm độc. Cơn đau trên mặt và chân lúc này không thể sánh bằng tiếng tim đập, Kha Nguyệt dù trăm miệng cũng không cách nào bào chữa, bên tai là lời tuyệt tình của cố Minh Triệt.
“Dù không có Tử Nhiễm hay Mạc Lệ, cố Minh Triệt tôi cả đời này, cũng khổng yêu loại phụ nữ lòng dạ ác độc như cô.”
Trơ mắt nhìn anh ôm Tử Nhiễm bỏ đi, bỏ lại cô nhìn theo bóng lưng vô tình kia, mát đi cả sức lực tựa vào lan can, trên gương mặt chỉ còn lại bi ai, cùng nỗi ai oán bị hoài nghi.
Giải thích thì ích lợi gì, anh sẽ tin cô sao?
Nhưng cô không cố ý, dù hận Tử Nhiễm, cô cũng không muốn làm tổn thương đến tính mạng cô ta!
Nghĩ lại chuyện cũ khiến Kha Nguyệt càng tủi thân muốn khóc, rốt cuộc kiếp trước cô đã gây ra nghiệp gì mà kiếp này lại khổ sở như thế vậy
Ngay lúc đang chật vật bị kéo đi Thì Lục Niên đi tới anh nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Kha Nguyệt, lông mi dài màu đen nhảy lên, ánh mắt lại nhìn thấy Kha Nguyệt đang bị bảo vệ lôi kéo xềnh xệch rồi lại thấy được đôi mắt hạnh sưng đỏ của cô thì đột nhiên sa sâm mặt, giữa hai lông mày xuất hiện nếp uốn.
Gió đêm lạnh run thổi qua da cô khiến nó nổi len vô số da gà,
Nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Lục Niên, Kha Nguyệt hoảng hốt, nỗi hoảng sợ trong lòng cũng từ từ tiêu tán, không hiểu sao nhìn thấy anh cô lại yên tâm một cách lạ thường
Lục Niên trầm mặc :“Lại đây.”
Hai người bảo vệ liền sợ hãi buông
Kha Nguyệt ra vì họ biết cái người đàn ông gọi là Lục Niên rất được chủ bữa tiệc nghênh đón, thậm chí còn kính sợ
CỐ Nguyên Phong và bạn gái thấy Lục Niên xuất hiện thì cũng vô cùng bối rối, Lục Niên này có tiếng là thủ đoạn rất tàn độc trong giới thương nhân
Hồi bé anh ta đã từng gặp Lục Niên, chỉ cần nhớ lại quá khứ đó anh ta lại nổi hết mấy tầng da gà
CỐ Nguyên Phong nhớ mang máng,
Hình như là lúc anh họ cố Minh Triệt năm tuổi, bị đám nam sinh sau giờ học chặn ở cổng trường
Khi CỐ Minh Triệt suýt bị đánh thì Kha Nguyệt lao tới đẩy cố Minh Triệt, lúc đo CỐ Nguyên Phong cũng có mặt, anh ta còn nghe rõ Kha Nguyệt hét lên với anh họ : “Triệt Triệt mau đi gọi người lớn đến đây.” Đến lúc Kha Nguyệt bị đám nam sinh trường mầm non đánh đến mặt mũi sưng vù, không thể nhận ra thì cố Minh Triệt và CỐ Minh Phong vẫn lấp ở sau cái cây xem kịch
Lúc ấy CỐ Nguyên Phong chưa chán
ghét Kha Nguyệt như bây giờ, cậu ta mới hỏi :“Anh học, cậu ấy bảo chúng ta tìm người tới giúp, mà chúng ta lại đứng ở đây xem cậu ta bị đánh, có phải rất quá đáng không?”
Lúc đó cậu chỉ nhớ anh họ lắc đầu, cất giọng non nớt mà nghiêm túc như một ông cụ non :“Không đâu, để cậu ta chịu chút giáo huấn đề lần sau bớt lo chuyện bao đồng ấy mà.”
Câu chuyện ấy được truyền tới tai của Lục Niên,
Về sau cậu thấy anh họ bị Lục Niên đánh bầm dập, con thảm hơn Kha Nguyệt rát nhiều, cậu hỏi anh họ tại sao không đi nói lại với chú dì cố thì anh họ đe doạ cậu :“Tuyệt đối, em không thể để chuyện anh Lục Niên đánh anh cho bố mẹ anh biết, nếu không chúng ta còn thảm hơn, nhớ chưa!” Nghe anh họ nói xong đầu cậu gật gật như mổ thóc, cũng rất tò mò Lục Niên đã đe doạ anh học cậu như thế nào
Cố Nguyên Phong nhớ lại sự tàn độc của Lục Niên không khỏi cảm thán, anh họ cậu cố chấp bướng bỉnh là thể nhưng cũng phải nhường nhịn, e dè Lục Niên
khách của tôi đi? Họ tên gì.”
Lúc này sắc mặt cố Nguyên Phong đầy xấu hổ, vì anh ta đã đi trộm thiệp của bố mình
Lục Niên vừa nhìn qua là hiểu ngay, anh cười nhẹ, để Kha Nguyệt dựa vào sau lưng mình, rồi bình tĩnh nói:“Không nghĩ đến CỐ tam thiểu lại đi trộm thiệp mời đấy? Còn cô gái đi cùng cậu là…”
Anh vừa đặt câu hỏi nghi vấn, đã có một vị khách người Trung nhận ra cô ta, vị khách đó nói :“Hình như cô gái đó là Dĩ Linh, một ảnh hậu mới nổi.”
Lúc này Kha Nguyệt mới nói :“CỐ Nguyên Phong chuyện đó là chuyện của anh ư? Nếu đã nói như vậy, anh không thấy bản thân mình còn hèn mọn hơn cả tôi sao? Trước kia lúc anh họ của anh yêu Mạc Lệ anh không cam tâm đòi hợp tác với tôi để chia rẽ bọn họ, lúc thất bại anh lại quay ra trì chiết tôi? Anh vì Mạc Lệ coi thường, bị CỐ Minh Triệt chèn ép mà quay sang xả giận lên tôi, vậy anh đã thử nghĩ chưa? Anh còn hèn hạ hơn tôi gấp nhiều lần.”
Nói xong cô liền túm váy bỏ đi, để lại CỐ Nguyên Phong với sắc mặt xám ngoét như tro
Lục Niên thấy Kha Nguyệt chạy đi, liên quay sang nói thâm với Ken, nói xong Ken vỗ vai anh nói cậu cứ yên tâm
Anh mới bắt đầu chạy đuổi theo Kha Nguyệt
Chương 47: Lục Niên,anh không cân…
Cô chạy trối chết, sau lưng là tiếng bước chân không ngừng nghỉ, không hê rối loạn, giống như dung túng cho sự càn quấy của cô.
Nói cô nhát gan cũng được, yếu đuối cũng được, cô không muốn nhìn Lục Niên nữa, không muốn đối mặt với sự dịu dàng của anh. Anh đối với người phụ nữ nào cũng lạnh lùng và khách sáo nhưng đối với cô lại kiên nhẫn và ôn nhu, có ngốc thế nào thì cô cũng biết trong lòng Lục Niên mình hẳn co một vị trí quan trọng, nhưng quan trọng đến thế nào cô cũng không muốn nghĩ đến, vì cô sợ,sợ…
Một CỐ Minh Triệt thôi đã khiến cô thương tích khắp người, nếu lại thêm một Lục Niên nữa nhất định cô sẽ vạn kiếp bất phục.
Đối mặt với sự nghi ngờ trách cứ của mọi người, cô có thể giả vờ kiên cường không rơi lệ, đem tất cả mọi khinh bỉ giễu cợt ngăn ra bên ngoài thế giới, nhưng khi gặp Lục Niên mới phát hiện, nhiêu năm qua bức tường thành cứng ngắc trong
lòng cô khi gặp anh lại trở nên yếu ớt.
Sự dịu dàng của anh khiến cô không chống đỡ nổi, nhưng cũng vì sự dịu dàng đó mà khiến cô sợ, thấp thỏm lo âu, sợ anh nhìn thấu thế giới của cô, phơi bày bản thân trước mặt người xa lạ.
“Lục Niên, lấy lại sự thông cảm của anh đi, em không cân.”
CỐ gắng chống đỡ bức tường thành đang bị anh làm cho cảm động, thu hôi lại ánh mắt, Kha Nguyệt dứt khoát xoay người, không để ý đôi chân đau, muốn bỏ chạy.
“Lục Niên,anh không cân…”
Cô ảo não dừng lại, quay đâu, nghênh đón cô là một lông ngực ấm áp, mang theo mùi hương bạc hà của phái nam.
Hai cánh tay cánh tay gây gò của Lục Niên vòng lấy cô, khớp xương rõ ràng nhẹ che lấy ót cô, ôn nhu dịu dàng, sợ dọa cô sợ.
“Lục Niên,anh…. Em không cân sự cảm thông…”
Bàn tay trắng nõn không để cô cự tuyệt áp đầu cô vào vai anh, bên tai là
giọng nói réo rắt của anh:“Tại sao em không thể tỏ vẻ yếu ớt một chút?”
Yếu ớt? Cô có thể sao? Thực tế phũ phàng có để cô yếu ớt không?
Mười chín năm qua, không có ai nói với cô: Kha Nguyệt, cô có thể yếu ớt, có thể dựa vào ai đó.
Cô phải kiên cường, không thể phụ thuộc vào ai!
Lòng tin mấy năm qua khi đứng trước mặt ngày đàn ông này lại bị anh lật đổ, vì anh nói:“Kha Nguyệt, tại sao em không thể tỏ vẻ yểu ớt một chút?
Ở trước mặt CỐ Minh Triệt, cô là mạnh mẽ dù anh có tổn thương cô thế nào cô cũng có thể tự hồi phục vết thương, luôn lạc quan khích lệ anh chưa từng tỏ vẻ yếu đuối, CỐ Minh Triệt lúc nào cũng cô tịch khiến cô phải mạnh mẽ, cho nên cô lựa chọn mang niềm vui lại cho anh.
Nhưng còn nỗi đau vết thương của cô? Bao lâu tích lũy, bao lâu che đậy, mới có thể tìm được một chỗ ấm áp khiến cô bình tĩnh điều trị sự cô tịch của mình.
Tâm của Lục Niên cô không nhìn ra, nhưng Lục Niên dễ dàng công phá pháo đài của cô, đạp nát mọi kháng cự.
Lần đầu tiên, không hề suy nghĩ đến hậu quả, nhắm mắt để mặc anh ôm cô.
“Tại sao lại tin tưởng em?”
Trên áo sơ mi rừng giọt lệ nóng hổi rơi xuống, từng giọt từng giọt, vào xuống ngực, ánh mắt của Lục Niên thất thần nhìn về hướng ánh đèn đường xa xăm.
Cánh tay siết chặt lấy cô, trên gương mặt tuấn tú nở nụ cười nhạt, ánh mắt nhìn xuống hai má ửng đỏ của cô, giọng nói êm ái không dễ dàng phát hiện.
“Bởi vì tôi biết Kha Nguyệt em chỉ là một tiểu quỷ nhát gan.”
Ớ trong ngực anh vang lên âm thanh nức nở quật cường:“Anh mới là tiểu quỷ nhát gan.”
Anh không phản bác, chỉ câu môi, tay lại siết chặt.
“Ngoan nào, đói bụng chưa anh dẫn em đi ăn.”
Lân này cô cũng không làm trái ý anh, gật đầu, gương mặt nhỏ vương đầy nước
mặt tựa như con mèo nhỏ lem luốt.
Chương 48: Em mới vé sao?
Cánh tay Lục Niên đặt lên vai cô, khiến cho cảm giác lạnh được lắp đi, nhìn thấy cô không nhận ra thì lông mi dài vui vẻ nhấp nhát
Kha Nguyệt giương hai tay đan vào nhau, cảm giác lạnh xua đi ít nhiều. Coi như đây là chút dịu dàng ngắn ngủi, cô cũng không muốn bỏ ra, là cảm giác được ai dó quý trọng, cô không muốn mất đi.
Lục Niên cám ơn anh…
Gẩnđây Kha Nguyệt nhờ có sự giúp đõ của Lục niên tham gia vào công ty giải trí nổi tiếng Crew
Cưòng độ huấn luyện nghệ sĩ ờ đây vô cùng khắc nghiệt, muốn vào vô củng khó khản vì hẩu như những nghệ sĩ ở Crew sau debut đếu thành công, có những thành tựu nổi trội trong sự nghiệp
Sau một tuấn huán luyện mệt mòi ở Crew, thi hỏm nay Kha Nguyệt quyết định không bát xe mả cứthé đi bộ vé
Cô vừa đi vừa nhìn trời cảm thán
Bấu trời New York đẹp thật đáy, cứ tưỏng báu trời Bắc Kinh mổỉ là tuyệt nhất,
Hoá ra nếu trong lòng không có chấp niệm thì bấu trởỉ chi chít các toả nhà cao tang ở Bẳc Kỉnh thật bình thường
Cô khẽ thở dải, lại nhớ đến Lục Niên
Kha Nguyệt không khói cám kích, Lực Niên đói xừ với minh thật tót aaa
Mình phải có gắng không làm cho anh thất vọng mới được
Hiện tại trong đấu Kha Nguyệt đểu là những trăn trở
Liệu có phải anh ầy thích minh không? Sao lại đối xử với minh đặc biệt nhưvậy?
Cô không hiểu sao minh lại nghĩ đẽn anh, đột nhiẻn bóng người cao nhã tuấn tú chiếm cứ tấm mẳt cô.
Là áỡ giác sao?
Đi dọc theo đường, Kha Nguyệt muốn xua đi cám giác mệt mỏi của thị giác, chắngqua khỉ bước tới bóng người cao ráo vẫn không biến mát,
“Lục Niên.”
Cô không xác định nhẹ giọng kêu, ngưòi ở xa như nghe tháy xoay người, đập vào mât Kha
Nguyệt là gương mặt ung dung thanh tao lịch $ự, CƯỞĨ yếu ớt tựa như gió thối qua, cứthé không làm gi cà, tự nhiên đứng bên cạnh chiếc xe thể thao ven đường.
Đối mặt với Lục Niên, Kha Nguyệt vằn cảm thấy bối rói, giữa hai người họ, có biếu lộ quá nhiếu sự yếu 6t, mỗi lắn khó chịu đéu bị anh nhìn thấy, lại còn đượcanh đưa tay giúp đỡ nên lúc này gặp mặt lại không được tự nhiên.
“Hi.”
Kha Nguyệt từ từ bước tòi xe thể thao cùa Lục Niên, cò nặn ra nụ cười, hành động chảo hói cứng ngắc.
“Em mới vé sao?”
Lục Niên thấy ánh mắt Kha Nguyệt hơl cổ quái, nhưng vần ôn hòa hói, giọng nói khiến cho Kha Nguyệt nhẹ nhõm và vui vẻ hơn.
Gật đấu một cái, Kha Nguyệt thấy ánh mât Lục Niên nhìn qua cô, ròi nhìn về sau lưng, đôi mắt
đen nhánh thuần khiết, trong đó phản xạ hai bóng người nhó nhắn mém mại.
Kha Nguyệt tò mò nghiêng đẩu, liển thấy một người con gái ăn mạc rất hiện đại từ quán cà phẻ bước ra, nhìn Lục Niên đang đứng bên lể đường, gương mặt liển nở nụ cười, tiếng giày cao gót vang dội đi tới.
“Lục thiếu, không ngại cho tôi nhờ xe chứ? Tải xế cua tôi tạm thòi có chuyện, khôngtới kịp.”
Lúc này trong mẳt Kha Nguyệt không hiếu sao có chút mát mát, cô tự giễu
Một lấn Cố Minh Triệt rói, mày vẫn không bò được tính ảo tưdng sao Kha Nguyệt?
Chương 49: Để chúng tôi đưa cô đi
Tự trách bán thán một hói rói cò mới đưa mat nhìn qua Lục Niên xem anh xử lí chuyện này ra sao Đỗi mặt với lởi thỉnh cấu đưa tỉnh của phụ nữ là đàn ông rất khó cự tuyệt, thứ nhất là thể hiện phong độ đàn ông, thứ hai chiếm được háo cám của người đẹp.
Lục Niẻn từ xưa tói nay có tác phong nhanh nhẹn của đại thiếu gia, tự nhiên sẽ không cự tuyệt, chầng qua là, sự giúp đô của anh có hơi khác mọi người.
Khi anh đem tay khoác lên vai Kha Nguyệt thi vẻ mặt của hai cô gái lién biến sắc,
Kha Nguyệt hơi giật mình, đôi mầt mở to khó hiểu; vị tiểu thư kia sẳc mặt cũng sa sắm, trên gương mặt kỉếu diễm vằn nở nụ cưòi rạng rỡ, rất giống băng giá tháng mười hai.
“Dĩ nhiẻn không ngại, đúng lúc, tôi củng củng Nguyệt Nguyệt đi đến ngă tư mua đó, Lý tiểu thư néu nhờ X€, chúng tòi sê đưa cò vế công ty.”
Nói xong, Lục Niên còn sợ thân mật chưa đù liến ôm sát lấy Kha Nguyệt vào lòng, nhẹ giọng nói: “Không phải nói củng nhau ăn cơm tối sao, sao lại một mình chạy tới đây? Anh chỉ cùng Lý tiểu thư bàn công chuyện, cũng không phàl hẹn hò, lo lắng gì chú? Cò nói xem, Lý tiểu thư?”
Lục Niên hơi chuyển mắt, đùng nụ cười ôn hòa ánh mất mỉm cười nhìn Lý tiểu thư, giòng như chở cô ta chửng minh.
Khóe mắt Lý tiếu thư giật giật, hàm rang cắn lộp cộp, nhưng vẫn lịch sự giữ lễ gật đẩu, nhìn vẻ mặt mờ mịt của Kha Nguyệt nói: “Tiểu thư đây là bạn gái cùa Lục Thiếu sao, nếu sớm biết Lục Thiếu có ngưởi yêu xính đẹp nhưthẽ, tỏi cũng sê không đi ãn bừa cơm nhàm chán này.”
Lời tuy đùa giởn, nhưng Kha Nguyệt nhìn ra từ ánh mát của cô ta toát ra địch ỷ, cũng hiểu thái độ khác thường của Lục Niẻn. sợ râ ng, vị tiểu thư này cùng Lục Niên lúc nãy ờ quán cà phê hẹn hò xem mắt.
Và kết quả, chác chắn là thất bại, nên Lục Niên mới đem cô ra làm cái bia đô đạn.
Lục Niên đã giúp cô, cô cũng sẽ không ném đá xuống giẽng.
Khi Kha Nguyệt cười tủm tỉm kéo tay Lục Niên thỉ gương mặt cùa Lý tiểu thư liền biến hóa, nhưng cố kiém không bộc lộ.
“Lục Niên, cha em hòi anh khi nàỡ thì tới nhà em, gán đây ông rất muốn gặp anh, nói ván cờ lán trước van còn để nguyên, chờ anh tói đánh tiếp.” Lục Niên dùng ánh mát cưng chiu ôn nhu nhìn Kha Nguyệt, đầu ngón tay thon dăi bóp nhẹ chóp mũi Kha Nguyệt, nếu không có người bên cạnh làm đù vẻ thân thiết: “Em xem lúc nào thì thích hợp, nếu không thi tói nay đi.”
Lý tiểu thư không chịu nổi khi nhìn hai người thân thiết, chen miệng hòi: “Lục thiếu, vị tiểu thư này là thiên kim nhà ai? Sao trong bữa tiệc vẩn chưa gạp mặt lán nào?”
Kha Nguyệt cười rươi, đáy lòng khinh bì vị Lý Tiếu thư nảy, muòn cho cô ta thất bại một lấn. Nếu như cô là con gái của nhà bình thường, chác chắn Lục Niên sẽ bị đám tiếu thư của xằ hội thượng lưu
này cười nhạo.
Nhưng cũng may, cô có người cha lợi hại đửng phía sau chống lưng, trong đau ánh sáng chớp lóe, Mẳn Nhu cười rực rỡ, có lẽ vở kịch này không chĩ cắn một Lục Niên diến. Đám thiếu gia kia nếu biết Lục Niên và cô ò bên nhau, suy đoán quan hệ của ha i người từ đó sê không quấy rẩy cô nữa?
Nghĩ tới, Kha Nguyệt tự hào hất cằm, vẻ mặt cao ngạo chờ xem kịch vui đáp trả cầu hỏi cùa Lý tiểu thư: “Cha tói lả chủ tịch Kha thị Kha Tùng, Lý tiểu thư, nếu có rành tôi và Lục Niên sẽ tới chào hòi bác Lý.”
Lý tiểu thư miễn cưổng kéo khóe miệng, nhìn thán sấc của Kha Nguyệt nhưng vần duy tri dáng vẻ ưu nhã của danh gia khuê tú: “Vậy tôi sẽ ở nhả chò hai người.”
Lục Niên không nói thêm câu nào, khóe mắt khẽ mím cười, khóe miệng cong lẻn ưu nhă cao quý, sạch sẽ tựa như cam tuyẽn.
Lục Niên đổng tình để cho Lý tiểu thư xấu hồ, bữa cơm hôm nay là do mẹ của cô ta và dì Lục tác hợp, trước đó Lục Niên chưa từng gặp cô ta.
Lý tiểu thưđói với người đàn ông tuấn tú này rát hài lòng, cô cho rang anh cũng giống cô, không nghĩ tới vừa quay người lại xuát hiện một cô bạn gái, đây chẳng phải lả cố ý đánh vào tay cô sao?ỉ
“Lý tiểu thư tôi và Lục Nỉẻn phải đì, để chúng tôi đưa cô đi.”
Kha Nguyệt giõng như nữ chủ nhân, nhiệt tinh mở cửa xe thể thao, nói VỚI Lý tiểu thư, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Lý tiều thư và dáng vẻ của Lục Niên cười như không cười.
Lý tiểu thư nấm chặt điện thoại trong tay, khách sáo từchối Kha Nguyệt: “A, tôi chợt nhớ minh còn có việc ở gán đảy, hai người đi trước đi, tôi lát nữa tự về củng được.”
“Như vậy sao?”
Tại đây có hình ảnh
“Xem như công đức viên mãn, em đl trước đây!”
Kha Nguyệt phất tay với Lục Niên, sau đó lội xuồng đường đón xe, nhưng lại bị một bàn tay trắng chộp lấy cổ tay, cảm giác ẫm áp khiến lòng cô tê dại, chưa kịp phản ứng thì người đả đứng đối diện Lục Niên.
“ĐI ăn tòi với anh.”