Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Em Mới Là Thiên Thần Của Anh - Chương 6: Tiếp cận
Sáng hôm sau Mộc Mân đến nhà hàng từ sớm, cô bắt đầu lao vào công việc của mình như một thói quen.
“Chị Mộc Mân hôm nay vẫn đến sớm như mọi hôm nhỉ?”
Đang lau chùi bàn ghế sạch sẽ, Mộc Mân gật mình quay người lại theo phản xạ. Nãy giờ cô không hề nghe thấy tiếng chuông ở cửa kêu, người ngoài vào trong lúc nào mà cô không hề hay biết.
Hai mai tóc còn vương vài giọt mồ hôi, cô chớp chớp mắt nhìn đối phương. Chẳng phải là Bác Uông hay sao? Cậu ta thậm chí mặc đồng phục của nhà hàng rồi, và lại mỉm cười với cô.
“Bác Uông? Cậu đến lúc nào thế?” Cô nhẹ giọng, sau đó tay lại tiếp tục lau bàn, mắt cũng rời đi, chăm chú vào công việc dọn dẹp của mình.
“Em đến từ trước khi chị đến cơ. Hình như là cách nhau mười phút.”
“Ồ, tinh thần trách nhiệm cũng cao đấy.” Mộc Mân khen như không, giọng nói của cô không có bất cứ cảm xúc nào. Tinh thần trách nhiệm gì chứ, nếu đã đến sớm hơn cô mười phút thì anh ta nên lao vào các bàn ăn mà dọn dẹp thay vì đứng đó cười như một tên ngốc.
Bác Uông ngoái đầu nhìn xung quanh. “Em không biết lấy giẻ lau ở đâu?”
Cô khựng tay lại rồi đứng thẳng người, chỉ tay vào một phía. “Cậu quét nhà đi, để đó tôi làm cho.”
Anh ta giật giật khóe miệng, thân ngọc cành vàng như cậu ta từ nhỏ đến lớn chưa phải quét nhà bao giờ, vậy mà vì chút tiền tiêu vặt từ chị gái mà phải vào cái nơi bẩn thỉu này tán tỉnh một bà cô lạnh lùng. Thật đáng ghét!
“Vâng.” Cậu ta không thể không nghe lời Mộc Mân, vừa đi về phía chổi vừa cắn răng suy nghĩ nên làm gì để Mộc Mân thích mình.
Bác Uông vụng về phe phẩy cái chổi dưới nền đất, mỗi chỗ cậu ta lại để lại một ít rác chứ không quét sạch hoàn toàn, mặt mày tỏ ra khó chịu vô cùng. Khi quét đến bàn của Mộc Mân đang lau dọn, thấy trên bàn của Mộc Mân có một mẩu giấy ăn, muốn ghi điểm tốt trong mắt cô liền đưa tay định gạt khăn xuống dưới đất.
“A…” Mộc Mân bất ngờ ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Bang Uông cũng đang dừng lại ở mình.
Thấy Bác Uông quét tới cô mới định vứt mẩu giấy xuống cho anh ta quét luôn, không ngờ anh ta cũng có ý định này, hai người tay chạm tay…
“Xin lỗi.” Cô lập tức thu tay về, môi hơi bặm lấy nhau.
Anh ta chưa kịp lên tiếng thì cửa bên ngoài nhà hàng mở ra, tiếng chuông kêu lên, sau đó một vài người bước vào trong. Đều mặc đồng phục thì chắc chắn là nhân viên của nhà hàng này rồi. Ai nấy cũng khiến anh ta thấy khinh thường, đều là lũ nghèo hèn không đủ đẳng cấp để đứng gần anh ta.
“Hai người, sớm vậy sao?” Tiểu Mộng đi đến bỏ túi xách trên vai xuống.
Tiểu Hảo đi tới ôm lấy cổ của Mộc Mân. “Chị Mộc Mân, chăm chỉ quá sẽ không biến thành chị Tấm ở trong truyện cổ tích dân gian đâu.”
Mộc Mân quay lại gật đầu chào mọi người rồi nói với Tiểu Hảo. “Phải, nhưng chăm chỉ thì mới thành công được!”
“Dào ôi, thành công gì chứ, chị định lên chức quản lý nhà hàng hay là bếp trưởng? Dù vậy cũng không thể coi là thành công.” Tiểu Hảo tỏ vẻ chán chường đưa tay lên xua xua.
Mộc Mân lắc lắc đầu bỏ qua, nói chuyện với một người vô tư quả nhiên không hiểu được lý tưởng sâu xa của cô.
“Này, anh trước kia làm nghề gì thế?” Tiểu Hảo chuyển chủ đề qua Bác Uông, người vẫn còn đang cầm cây chổi lặng lẽ quét nền nhà.
Câu hỏi mà ai cũng tò mò, xong từ lúc Tiểu Hảo thốt ra câu hỏi cũng đã tới hai phút rồi mà không thấy anh ta trả lời. Tiểu Hảo dần cảm thấy xấu hổ và tức giận, còn mọi người ai cũng nhìn Bác Uông bằng ánh mắt khó chịu. Tưởng đẹp trai rồi muốn làm gì thì làm sao? Quá khinh người rồi!
Mộc Mân cũng câm lặng, cô có cảm giác Bác Uông không ưa một người nào trong nhà hàng cả. Vậy tại sao khi đối với cô anh ta lại cười vui vẻ như vậy? Linh tính phụ nữ mách bảo cô, chuyện này nhất định có vấn đề.
Tạp hóa An Nhiên của Đường An hôm nay lại vắng vẻ. Anh bước ra khỏi nhà và nhìn lên bầu trời xanh, đã là chiều tối, giờ này Mộc Mân sắp thay ca rồi, anh nên đến đón cô để tạo cho cô một sự bất ngờ. Đưa cô đi ăn vặt rồi tiễn cô về nhà. Chuyện ngày hôm qua nên xin lỗi cô ấy.
Vừa đi được vài bước, Đường An lại bị chặn đường, ngước mắt lên nhìn sau khi thấy đôi giày cao gót bóng loáng anh mới biết người trước mặt anh không ai khác là Ngọc Ly.
“Ngọc Ly, sao em lại ở đây?” Anh tỏ vẻ nghi ngờ.
“Nhà một người bạn của em cũng ở gần đây. Nhà anh ở đây sao?”
Ngọc Ly cười ngọt đi tới rồi nhìn ra phía sau nhà của Đường An. Quả nhiên ngôi nhà này không có gì nổi bật, quá cũ kỹ và tồi tàn rồi. Vừa nhìn thấy Ngọc Ly đã thần chê bai trong lòng, để cho cô ta vào trong tuyệt đối cô ta không thèm!
“Đúng vậy, nhà anh ở đây. Em thăm bạn giờ này cũng muộn quá nhỉ?” Anh đút tay vào túi quần, dáng vẻ phiêu du của anh khi đứng giữa thiên nhiên rất nổi bật.
Ngọc Ly cười trừ tự nghĩ trong lòng. Ở cái khu ổ chuột này thì làm sao mà cô ta có bạn được chứ, đơn giản là tìm đến Đường An mà thôi. Cho đến giờ này chắc chắn Bác Uông đã phối hợp với cô ta để tán tỉnh Mộc Mân, việc của Ngọc Ly bây giờ vẫn là nên giữ chân Đường An lại.
“Em thăm cô ấy về rồi, An, anh không định mời em vào nhà uống nước sao?” Ngọc Ly đưa tay lên vén nhẹ mái tóc vàng vào sau tai, đôi mắt có phần mong chờ.
Anh lưỡng lự một hồi rồi rút điện thoại ra nhìn giờ hiển thị trên màn hình. Cuối cùng anh lại cười vô tư. “Vào đi.”
Bên trong căn nhà nhỏ của Đường An rất nhiều đồ đạc chất lung tung, Ngọc Ly có thể nhìn thấy một vài con gián bò trong một góc khiến cô ta sởn cả da gà. Một người bình thường sao có thể sống trong ngôi nhà tồi tàn này vậy chứ, đợi khi Đường An thuộc về cô ta rồi, nhất định cô ta sẽ cho Đường An một cuộc sống mà vạn người mơ.
“Xin lỗi, nhà anh hơi bừa bộn.” Hiểu ánh mắt của Ngọc Ly sau khi nhìn bên trong ngôi nhà, Đường An chỉ biết cười tự giễu rồi đặt xuống trước mặt cô ta một ly trà nóng.
“Em với anh mà còn phải nói hai từ xin lỗi thế sao? An, em đâu có chê bai nhà của anh.” Nói thì nói vậy, Ngọc Ly sớm đã muốn ra khỏi nơi này thật nhanh, nhất là khi bản thân cô ta đang ngồi trên một tấm thảm quá cũ rồi. Mùi rẻ tiền của căn nhà này khiến cô ta buồn nôn đi được. Hơi bừa bộn sao? Là quá bừa bộn thì có, không hề vừa mắt một chút nào!
Đường An nhìn chằm chằm Ngọc Ly khiến cô ta dần cảm thấy khó xử. Cô ta đã nói gì sai chứ.
Anh mời Ngọc Ly uống nước, chỉ sau khi ngụm trà đầu tiên được Ngọc Ly nhấp môi thì Đường An đã đứng dậy. “Nếu uống xong rồi thì em có thể về. Anh đi ra ngoài có chút việc.”
“Việc gì vậy?” Ngọc Ly đanh mặt lại, ngoài con hồ ly tinh kia ra nhất định Đường An không tỏ vẻ gấp gáp như thế.
“Anh đi đón bạn gái.” Đường An nói bằng giọng nói lạnh lùng, rõng rạc khiến Ngọc Ly nghe rõ từng câu từng chữ, anh như cố tình làm vậy để đối phương biết được rằng anh không rảnh để cùng thưởng thức trà với một người cao sang như Ngọc Ly.
Ngọc Ly sợ Đường An tức giận, cô ta lập tức đứng dậy cười miễn cưỡng. “Vậy em sẽ không làm phiền anh nữa.”
Anh cười nhạt. “Ngọc Ly này. Từ giờ em đừng đến nhà anh nữa. Bạn gái anh mà nhìn thấy thì không hay cho lắm.”
“Chị Mộc Mân hôm nay vẫn đến sớm như mọi hôm nhỉ?”
Đang lau chùi bàn ghế sạch sẽ, Mộc Mân gật mình quay người lại theo phản xạ. Nãy giờ cô không hề nghe thấy tiếng chuông ở cửa kêu, người ngoài vào trong lúc nào mà cô không hề hay biết.
Hai mai tóc còn vương vài giọt mồ hôi, cô chớp chớp mắt nhìn đối phương. Chẳng phải là Bác Uông hay sao? Cậu ta thậm chí mặc đồng phục của nhà hàng rồi, và lại mỉm cười với cô.
“Bác Uông? Cậu đến lúc nào thế?” Cô nhẹ giọng, sau đó tay lại tiếp tục lau bàn, mắt cũng rời đi, chăm chú vào công việc dọn dẹp của mình.
“Em đến từ trước khi chị đến cơ. Hình như là cách nhau mười phút.”
“Ồ, tinh thần trách nhiệm cũng cao đấy.” Mộc Mân khen như không, giọng nói của cô không có bất cứ cảm xúc nào. Tinh thần trách nhiệm gì chứ, nếu đã đến sớm hơn cô mười phút thì anh ta nên lao vào các bàn ăn mà dọn dẹp thay vì đứng đó cười như một tên ngốc.
Bác Uông ngoái đầu nhìn xung quanh. “Em không biết lấy giẻ lau ở đâu?”
Cô khựng tay lại rồi đứng thẳng người, chỉ tay vào một phía. “Cậu quét nhà đi, để đó tôi làm cho.”
Anh ta giật giật khóe miệng, thân ngọc cành vàng như cậu ta từ nhỏ đến lớn chưa phải quét nhà bao giờ, vậy mà vì chút tiền tiêu vặt từ chị gái mà phải vào cái nơi bẩn thỉu này tán tỉnh một bà cô lạnh lùng. Thật đáng ghét!
“Vâng.” Cậu ta không thể không nghe lời Mộc Mân, vừa đi về phía chổi vừa cắn răng suy nghĩ nên làm gì để Mộc Mân thích mình.
Bác Uông vụng về phe phẩy cái chổi dưới nền đất, mỗi chỗ cậu ta lại để lại một ít rác chứ không quét sạch hoàn toàn, mặt mày tỏ ra khó chịu vô cùng. Khi quét đến bàn của Mộc Mân đang lau dọn, thấy trên bàn của Mộc Mân có một mẩu giấy ăn, muốn ghi điểm tốt trong mắt cô liền đưa tay định gạt khăn xuống dưới đất.
“A…” Mộc Mân bất ngờ ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Bang Uông cũng đang dừng lại ở mình.
Thấy Bác Uông quét tới cô mới định vứt mẩu giấy xuống cho anh ta quét luôn, không ngờ anh ta cũng có ý định này, hai người tay chạm tay…
“Xin lỗi.” Cô lập tức thu tay về, môi hơi bặm lấy nhau.
Anh ta chưa kịp lên tiếng thì cửa bên ngoài nhà hàng mở ra, tiếng chuông kêu lên, sau đó một vài người bước vào trong. Đều mặc đồng phục thì chắc chắn là nhân viên của nhà hàng này rồi. Ai nấy cũng khiến anh ta thấy khinh thường, đều là lũ nghèo hèn không đủ đẳng cấp để đứng gần anh ta.
“Hai người, sớm vậy sao?” Tiểu Mộng đi đến bỏ túi xách trên vai xuống.
Tiểu Hảo đi tới ôm lấy cổ của Mộc Mân. “Chị Mộc Mân, chăm chỉ quá sẽ không biến thành chị Tấm ở trong truyện cổ tích dân gian đâu.”
Mộc Mân quay lại gật đầu chào mọi người rồi nói với Tiểu Hảo. “Phải, nhưng chăm chỉ thì mới thành công được!”
“Dào ôi, thành công gì chứ, chị định lên chức quản lý nhà hàng hay là bếp trưởng? Dù vậy cũng không thể coi là thành công.” Tiểu Hảo tỏ vẻ chán chường đưa tay lên xua xua.
Mộc Mân lắc lắc đầu bỏ qua, nói chuyện với một người vô tư quả nhiên không hiểu được lý tưởng sâu xa của cô.
“Này, anh trước kia làm nghề gì thế?” Tiểu Hảo chuyển chủ đề qua Bác Uông, người vẫn còn đang cầm cây chổi lặng lẽ quét nền nhà.
Câu hỏi mà ai cũng tò mò, xong từ lúc Tiểu Hảo thốt ra câu hỏi cũng đã tới hai phút rồi mà không thấy anh ta trả lời. Tiểu Hảo dần cảm thấy xấu hổ và tức giận, còn mọi người ai cũng nhìn Bác Uông bằng ánh mắt khó chịu. Tưởng đẹp trai rồi muốn làm gì thì làm sao? Quá khinh người rồi!
Mộc Mân cũng câm lặng, cô có cảm giác Bác Uông không ưa một người nào trong nhà hàng cả. Vậy tại sao khi đối với cô anh ta lại cười vui vẻ như vậy? Linh tính phụ nữ mách bảo cô, chuyện này nhất định có vấn đề.
Tạp hóa An Nhiên của Đường An hôm nay lại vắng vẻ. Anh bước ra khỏi nhà và nhìn lên bầu trời xanh, đã là chiều tối, giờ này Mộc Mân sắp thay ca rồi, anh nên đến đón cô để tạo cho cô một sự bất ngờ. Đưa cô đi ăn vặt rồi tiễn cô về nhà. Chuyện ngày hôm qua nên xin lỗi cô ấy.
Vừa đi được vài bước, Đường An lại bị chặn đường, ngước mắt lên nhìn sau khi thấy đôi giày cao gót bóng loáng anh mới biết người trước mặt anh không ai khác là Ngọc Ly.
“Ngọc Ly, sao em lại ở đây?” Anh tỏ vẻ nghi ngờ.
“Nhà một người bạn của em cũng ở gần đây. Nhà anh ở đây sao?”
Ngọc Ly cười ngọt đi tới rồi nhìn ra phía sau nhà của Đường An. Quả nhiên ngôi nhà này không có gì nổi bật, quá cũ kỹ và tồi tàn rồi. Vừa nhìn thấy Ngọc Ly đã thần chê bai trong lòng, để cho cô ta vào trong tuyệt đối cô ta không thèm!
“Đúng vậy, nhà anh ở đây. Em thăm bạn giờ này cũng muộn quá nhỉ?” Anh đút tay vào túi quần, dáng vẻ phiêu du của anh khi đứng giữa thiên nhiên rất nổi bật.
Ngọc Ly cười trừ tự nghĩ trong lòng. Ở cái khu ổ chuột này thì làm sao mà cô ta có bạn được chứ, đơn giản là tìm đến Đường An mà thôi. Cho đến giờ này chắc chắn Bác Uông đã phối hợp với cô ta để tán tỉnh Mộc Mân, việc của Ngọc Ly bây giờ vẫn là nên giữ chân Đường An lại.
“Em thăm cô ấy về rồi, An, anh không định mời em vào nhà uống nước sao?” Ngọc Ly đưa tay lên vén nhẹ mái tóc vàng vào sau tai, đôi mắt có phần mong chờ.
Anh lưỡng lự một hồi rồi rút điện thoại ra nhìn giờ hiển thị trên màn hình. Cuối cùng anh lại cười vô tư. “Vào đi.”
Bên trong căn nhà nhỏ của Đường An rất nhiều đồ đạc chất lung tung, Ngọc Ly có thể nhìn thấy một vài con gián bò trong một góc khiến cô ta sởn cả da gà. Một người bình thường sao có thể sống trong ngôi nhà tồi tàn này vậy chứ, đợi khi Đường An thuộc về cô ta rồi, nhất định cô ta sẽ cho Đường An một cuộc sống mà vạn người mơ.
“Xin lỗi, nhà anh hơi bừa bộn.” Hiểu ánh mắt của Ngọc Ly sau khi nhìn bên trong ngôi nhà, Đường An chỉ biết cười tự giễu rồi đặt xuống trước mặt cô ta một ly trà nóng.
“Em với anh mà còn phải nói hai từ xin lỗi thế sao? An, em đâu có chê bai nhà của anh.” Nói thì nói vậy, Ngọc Ly sớm đã muốn ra khỏi nơi này thật nhanh, nhất là khi bản thân cô ta đang ngồi trên một tấm thảm quá cũ rồi. Mùi rẻ tiền của căn nhà này khiến cô ta buồn nôn đi được. Hơi bừa bộn sao? Là quá bừa bộn thì có, không hề vừa mắt một chút nào!
Đường An nhìn chằm chằm Ngọc Ly khiến cô ta dần cảm thấy khó xử. Cô ta đã nói gì sai chứ.
Anh mời Ngọc Ly uống nước, chỉ sau khi ngụm trà đầu tiên được Ngọc Ly nhấp môi thì Đường An đã đứng dậy. “Nếu uống xong rồi thì em có thể về. Anh đi ra ngoài có chút việc.”
“Việc gì vậy?” Ngọc Ly đanh mặt lại, ngoài con hồ ly tinh kia ra nhất định Đường An không tỏ vẻ gấp gáp như thế.
“Anh đi đón bạn gái.” Đường An nói bằng giọng nói lạnh lùng, rõng rạc khiến Ngọc Ly nghe rõ từng câu từng chữ, anh như cố tình làm vậy để đối phương biết được rằng anh không rảnh để cùng thưởng thức trà với một người cao sang như Ngọc Ly.
Ngọc Ly sợ Đường An tức giận, cô ta lập tức đứng dậy cười miễn cưỡng. “Vậy em sẽ không làm phiền anh nữa.”
Anh cười nhạt. “Ngọc Ly này. Từ giờ em đừng đến nhà anh nữa. Bạn gái anh mà nhìn thấy thì không hay cho lắm.”