Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Em Mới Là Thiên Thần Của Anh - Chương 2: Bắt gặp
“À…” Đường An cười gượng, anh rút trong túi ra chiếc điện thoại di động rồi nói. “Được rồi, hãy đọc số của em.”
Mộc Mân đơ cứng người, đến cả bàn tay giữ lấy anh cũng trở nên run run. Đường An như vậy không phải quá dễ rồi sao? Anh lại có thể đem số di động cho người phụ nữ khác một cách dễ dàng. Anh ấy không đoán ra được cô gái này vốn đang có ý đồ đen tối, hay là vì cô đã lo nghĩ quá xa xôi?
Ngọc Ly một lần nữa cười, nụ cười của cô ấy tuy ấm, nhưng trong mắt Mộc Mân lại giá băng như mùa đông vậy.
“Đưa đây cho em, em lưu sẽ nhanh hơn.” Dứt lời Ngọc Ly liền giành lấy điện thoại từ trong tay của Đường An một cách tự nhiên khiến đối phương có chút sững sờ, xong anh lại cũng chỉ cười cho qua.
Chuông điện thoại trong túi Ngọc Ly kêu lên ngay sau đó, đủ biết số gọi đến chính là số di động của Đường An. Cô ấy rút điện thoại trong túi của mình ra rồi hơi nheo mắt lại. “Đây rồi. Em sẽ lưu số của em vào máy của anh là Ngọc Ly. Thế nhé, đi chơi vui vẻ!” Ngọc Ly trả lại điện thoại cho Đường An rồi vẫy vẫy tay với anh, đi ngược lại phía của hai người, từ đầu đến cuối đều coi như không nhìn thấy người đi bên cạnh Đường An, coi Mộc Mân như một bức tượng vô hình.
“An, cô gái đó là ai vậy?” Cô hơi phùng má lên vẻ hậm hực, ánh mắt đem theo sự ghen tuông hiếm có.
Đường An đưa tay véo nhẹ má của cô rồi trả lời. “Là hậu bối của anh, con bé vẫn vui tính như ngày xưa. Em không biết đâu, thời còn đi học anh đã gặp rất nhiều phiền phức vì con bé đấy.”
“Nhưng cô ấy vừa nói...muốn theo đuổi anh.” Mộc Mân hơi xịu đôi chân mày vẻ buồn rầu. Cô muốn hỏi rằng tại sao đối với cô gái Ngọc Ly đó, Đường An không tỏ ra một chút gì gọi là phòng bị.
Anh hơi sững người lại trong giây lát rồi hiểu ra vấn đề. Anh lắc lắc đầu phủ nhận. “Ngọc Ly đã trưởng thành rồi, con bé biết suy nghĩ hơn, khi thấy em đi với anh chắc chắn sẽ hiểu ra. Bọn anh bây giờ đối với nhau chỉ là bạn bè, khi xưa cũng vậy.”
Thật vậy sao? Mộc Mân muốn tin Đường An, xong cuối cùng lại nhớ tới ánh mắt của Ngọc Ly khi nhìn mình, trong lòng cô lại bồi hồi, lo lắng.
“Em không phải là đang ghen đấy chứ?” Đường An chớp mắt, anh ngạc nhiên nhìn Mộc Mân. Ôi chao, nhìn gương mặt này thì đúng là ghen tị rồi. Mộc Mân của anh rất hiếm khi dùng vẻ mặt này, hôm nay được chứng kiến quả là mở mang tầm mắt.
Cô đỏ mặt bước đi về phía trước thật nhanh, bỏ lại Đường An phía sau trong khi hai má nóng lên bừng bừng. Sao phải ghen chứ, cô không thèm ghen đâu, dù có cho tiền cô chắc chắn Đường An cũng không dám bỏ cô đi theo người phụ nữ khác, bởi cô là duy nhất!
“Mộc Mân, đợi anh!”
Sau khi hai người rời khỏi vị trí của mình đi về phía trước, từ một nơi chỗ đông người, Ngọc Ly âm thầm nắm chắc chiếc điện thoại, ánh mắt đều là sự xảo quyệt.
Hừ, năm xưa dù cô ta có dốc lòng theo đuổi Đường An cũng bị anh từ chối, lý do lần nào cũng là chữ ‘học’! Vậy mà sau bao nhiêu năm không gặp, anh lại đi bên cạnh người phụ nữ khác, rõ ràng người đến trước là cô ta cơ mà.
Biết bao nhiêu năm cô âm thầm ghi nhớ bình bóng nam thanh niên trẻ trung và khỏe mạnh, người cô ta thầm thích suốt những năm ngắn ngủi thời học sinh, cho đến bây giờ từ kỷ niệm quý giá về Đường An lúc đi học cô ta đều nhớ rõ hơn ai hết, trong mắt Ngọc Ly, Đường An vẫn đẹp trai và ga lăng như ngày nào.
Nay gặp lại được anh chắc chắn là duyên số. Không biết Đường An hiện tại đã làm công việc gì, nhưng Ngọc Ly vẫn mang máng trong trí nhớ của mình khi xưa đi học Đường An rất nghèo, cô gái đi bên cạnh Đường An kia xem ra không khá hơn là bao. Với thế lực của Ngọc Ly bây giờ, đem Đường An về tay là điều quá dễ dàng. Đàn ông...ai chẳng thích vinh hoa phú quý?
“An, anh rồi sẽ là của em thôi. Lần này em tuyệt đối không bỏ lỡ anh!” Ngọc Ly quay phắt đi, mái tóc bay giữa không trung, cơ thể là một mùi hương quyến rũ, thanh cao.
“Ắt xì!” Đường An vô tình ắt xì nhẹ một cái, anh đưa tay lên xoa xoa mũi của mình.
“Sao vậy anh?” Mộc Mân ngẩng đầu lên nhìn anh. “Bị bệnh ư?”
Anh lập tức thu tay về như không có chuyện gì xảy ra, thật là, bảo bối của anh luôn lo lắng thái quá. Người khỏe mạnh như anh vốn dĩ không thể ốm!
“Có ai đó đang nói xấu anh, là em đúng không?” Anh thay đổi giọng điệu, đem đến cho cô một bầu không khí vui nhộn.
Cô bĩu môi cho qua rồi hất mặt. “Em luôn nói xấu anh đấy, thì sao nào?”
“Thì em phải trả giá.” Dứt lời, Đường An bất ngờ cúi đầu xuống, đặt cánh môi mềm mại xuống trán của Mộc Mân thật nhanh, nhanh như một cơn gió nhưng khiến người khác quyến luyến không ngừng.
Trống ngực cứ đánh rộn rã, Mộc Mân nuốt một ngụm nước bọt, mắt vẫn nhìn anh không rời đi. Thật là...anh cười đẹp trai quá, lại ở chốn đông người, cô không muốn người khác cũng thưởng thức được sự ấm áp này đâu, cô mốn gian giữ anh trong lòng cô mãi mà thôi. Anh lãng mạn và ôn nhu hơn bất cứ ai trên đời này.
Một ngón tay thon dài khẽ gõ lên trán Mộc Mân, đưa cô quay trở về thế giới hiện thực. “Em xem kìa, bộ dạng ngốc của em khiến anh buồn cười đấy. Thích anh hôn đến vậy sao?”
“Ơ…” Mộc Mân chớp chớp mắt, trong đầu như thoát ra một tiếng nổ oành vậy. Xấu hổ chết đi thôi, nhưng quả thực là cô rất thích Đường An hôn trán mình nhẹ nhàng như vậy. Khi anh hôn cô...dường như mọi điều đáng lo ngại từ cuộc sống của Mộc Mân đều như một cơn khói, bị gió thổi cuốn trôi đi mất, để lại một bầu trời trong sáng với những cơn gió mang theo hương thơm của mùa xuân.
Dạo quanh cả khu phố cho đến cận tối, Mộc Mân trong tay cầm theo một túi đồ ăn vặt mà Đường An đã mua cho, hai người trên con đường quen thuộc trở về nhà, là nhà của cô.
“An, anh về đi, tiễn em đến đây là được rồi.” Cô quay lại nhắc nhở anh.
“Không sao, một đoạn nữa.” Anh nắm chặt tay cô, bỗng nhiên cô lại cảm thấy lòng bàn tay mình ươn ướt, không phải là bàn tay cô toát mồ hôi, mà la bàn tay của Đường An.
Anh đang lo lắng?
Đúng lúc này, chỉ còn cách cánh cổng nhà Mộc Mân vài bước chân, cô lại thấy mẹ mình đi ra khỏi cửa cổng một cách bất ngờ, tay của bà là chiếc chổi. Bà đang quét sân.
Nhìn thấy Mộc Mân và Đường An đứng phía xa, tay trong tay, bộ dạng thân thiết. Bà lập tức thay đổi sắc mặt, hằm hằm đi về phía hai người.
Lúc này Đường An đột ngột buông tay Mộc Mân ra thật nhanh, anh nhìn vào sâu thẳm ánh mắt của mẹ cô như đang chuẩn bị tinh thần cho một bài học.
“Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa đây hả? Cậu hãy buông tha cho Mộc Mân nhà tôi đi! Con bé còn trẻ, còn tương lai phía trước. Cậu còn định bám víu lấy nó đến bao giờ?”
“Mẹ!” Mộc Mân nhíu mày, cô cao giọng ngăn lại mẹ của mình. Bà ấy lại nói những lời thừa rồi.
“Sao hả? Mẹ nói gì sai? Mẹ là lo cho con. Mộc Mân ơi Mộc Mân! Những chàng trai tốt ngoài kia có đầy, sao con nhất thiết cứ chấp nhận một tên nghèo hèn đáng khinh này vậy hả! Mẹ nói cho con biết, dù con có yêu nó thì sau này mẹ cũng ép con phải cưới một người môn đăng hộ đối!”
Bà ấy cấm cán chổi, chỉ hẳn vào mặt Đường An rồi nói bằng giọng khinh thường.
Đường An nãy giờ đều im lặng, cho đến khi không thể chịu được nữa, anh liền siết chặt nắm tay rồi cúi đầu. “Xin phép bác, cháu về đây ạ.”
Mộc Mân đơ cứng người, đến cả bàn tay giữ lấy anh cũng trở nên run run. Đường An như vậy không phải quá dễ rồi sao? Anh lại có thể đem số di động cho người phụ nữ khác một cách dễ dàng. Anh ấy không đoán ra được cô gái này vốn đang có ý đồ đen tối, hay là vì cô đã lo nghĩ quá xa xôi?
Ngọc Ly một lần nữa cười, nụ cười của cô ấy tuy ấm, nhưng trong mắt Mộc Mân lại giá băng như mùa đông vậy.
“Đưa đây cho em, em lưu sẽ nhanh hơn.” Dứt lời Ngọc Ly liền giành lấy điện thoại từ trong tay của Đường An một cách tự nhiên khiến đối phương có chút sững sờ, xong anh lại cũng chỉ cười cho qua.
Chuông điện thoại trong túi Ngọc Ly kêu lên ngay sau đó, đủ biết số gọi đến chính là số di động của Đường An. Cô ấy rút điện thoại trong túi của mình ra rồi hơi nheo mắt lại. “Đây rồi. Em sẽ lưu số của em vào máy của anh là Ngọc Ly. Thế nhé, đi chơi vui vẻ!” Ngọc Ly trả lại điện thoại cho Đường An rồi vẫy vẫy tay với anh, đi ngược lại phía của hai người, từ đầu đến cuối đều coi như không nhìn thấy người đi bên cạnh Đường An, coi Mộc Mân như một bức tượng vô hình.
“An, cô gái đó là ai vậy?” Cô hơi phùng má lên vẻ hậm hực, ánh mắt đem theo sự ghen tuông hiếm có.
Đường An đưa tay véo nhẹ má của cô rồi trả lời. “Là hậu bối của anh, con bé vẫn vui tính như ngày xưa. Em không biết đâu, thời còn đi học anh đã gặp rất nhiều phiền phức vì con bé đấy.”
“Nhưng cô ấy vừa nói...muốn theo đuổi anh.” Mộc Mân hơi xịu đôi chân mày vẻ buồn rầu. Cô muốn hỏi rằng tại sao đối với cô gái Ngọc Ly đó, Đường An không tỏ ra một chút gì gọi là phòng bị.
Anh hơi sững người lại trong giây lát rồi hiểu ra vấn đề. Anh lắc lắc đầu phủ nhận. “Ngọc Ly đã trưởng thành rồi, con bé biết suy nghĩ hơn, khi thấy em đi với anh chắc chắn sẽ hiểu ra. Bọn anh bây giờ đối với nhau chỉ là bạn bè, khi xưa cũng vậy.”
Thật vậy sao? Mộc Mân muốn tin Đường An, xong cuối cùng lại nhớ tới ánh mắt của Ngọc Ly khi nhìn mình, trong lòng cô lại bồi hồi, lo lắng.
“Em không phải là đang ghen đấy chứ?” Đường An chớp mắt, anh ngạc nhiên nhìn Mộc Mân. Ôi chao, nhìn gương mặt này thì đúng là ghen tị rồi. Mộc Mân của anh rất hiếm khi dùng vẻ mặt này, hôm nay được chứng kiến quả là mở mang tầm mắt.
Cô đỏ mặt bước đi về phía trước thật nhanh, bỏ lại Đường An phía sau trong khi hai má nóng lên bừng bừng. Sao phải ghen chứ, cô không thèm ghen đâu, dù có cho tiền cô chắc chắn Đường An cũng không dám bỏ cô đi theo người phụ nữ khác, bởi cô là duy nhất!
“Mộc Mân, đợi anh!”
Sau khi hai người rời khỏi vị trí của mình đi về phía trước, từ một nơi chỗ đông người, Ngọc Ly âm thầm nắm chắc chiếc điện thoại, ánh mắt đều là sự xảo quyệt.
Hừ, năm xưa dù cô ta có dốc lòng theo đuổi Đường An cũng bị anh từ chối, lý do lần nào cũng là chữ ‘học’! Vậy mà sau bao nhiêu năm không gặp, anh lại đi bên cạnh người phụ nữ khác, rõ ràng người đến trước là cô ta cơ mà.
Biết bao nhiêu năm cô âm thầm ghi nhớ bình bóng nam thanh niên trẻ trung và khỏe mạnh, người cô ta thầm thích suốt những năm ngắn ngủi thời học sinh, cho đến bây giờ từ kỷ niệm quý giá về Đường An lúc đi học cô ta đều nhớ rõ hơn ai hết, trong mắt Ngọc Ly, Đường An vẫn đẹp trai và ga lăng như ngày nào.
Nay gặp lại được anh chắc chắn là duyên số. Không biết Đường An hiện tại đã làm công việc gì, nhưng Ngọc Ly vẫn mang máng trong trí nhớ của mình khi xưa đi học Đường An rất nghèo, cô gái đi bên cạnh Đường An kia xem ra không khá hơn là bao. Với thế lực của Ngọc Ly bây giờ, đem Đường An về tay là điều quá dễ dàng. Đàn ông...ai chẳng thích vinh hoa phú quý?
“An, anh rồi sẽ là của em thôi. Lần này em tuyệt đối không bỏ lỡ anh!” Ngọc Ly quay phắt đi, mái tóc bay giữa không trung, cơ thể là một mùi hương quyến rũ, thanh cao.
“Ắt xì!” Đường An vô tình ắt xì nhẹ một cái, anh đưa tay lên xoa xoa mũi của mình.
“Sao vậy anh?” Mộc Mân ngẩng đầu lên nhìn anh. “Bị bệnh ư?”
Anh lập tức thu tay về như không có chuyện gì xảy ra, thật là, bảo bối của anh luôn lo lắng thái quá. Người khỏe mạnh như anh vốn dĩ không thể ốm!
“Có ai đó đang nói xấu anh, là em đúng không?” Anh thay đổi giọng điệu, đem đến cho cô một bầu không khí vui nhộn.
Cô bĩu môi cho qua rồi hất mặt. “Em luôn nói xấu anh đấy, thì sao nào?”
“Thì em phải trả giá.” Dứt lời, Đường An bất ngờ cúi đầu xuống, đặt cánh môi mềm mại xuống trán của Mộc Mân thật nhanh, nhanh như một cơn gió nhưng khiến người khác quyến luyến không ngừng.
Trống ngực cứ đánh rộn rã, Mộc Mân nuốt một ngụm nước bọt, mắt vẫn nhìn anh không rời đi. Thật là...anh cười đẹp trai quá, lại ở chốn đông người, cô không muốn người khác cũng thưởng thức được sự ấm áp này đâu, cô mốn gian giữ anh trong lòng cô mãi mà thôi. Anh lãng mạn và ôn nhu hơn bất cứ ai trên đời này.
Một ngón tay thon dài khẽ gõ lên trán Mộc Mân, đưa cô quay trở về thế giới hiện thực. “Em xem kìa, bộ dạng ngốc của em khiến anh buồn cười đấy. Thích anh hôn đến vậy sao?”
“Ơ…” Mộc Mân chớp chớp mắt, trong đầu như thoát ra một tiếng nổ oành vậy. Xấu hổ chết đi thôi, nhưng quả thực là cô rất thích Đường An hôn trán mình nhẹ nhàng như vậy. Khi anh hôn cô...dường như mọi điều đáng lo ngại từ cuộc sống của Mộc Mân đều như một cơn khói, bị gió thổi cuốn trôi đi mất, để lại một bầu trời trong sáng với những cơn gió mang theo hương thơm của mùa xuân.
Dạo quanh cả khu phố cho đến cận tối, Mộc Mân trong tay cầm theo một túi đồ ăn vặt mà Đường An đã mua cho, hai người trên con đường quen thuộc trở về nhà, là nhà của cô.
“An, anh về đi, tiễn em đến đây là được rồi.” Cô quay lại nhắc nhở anh.
“Không sao, một đoạn nữa.” Anh nắm chặt tay cô, bỗng nhiên cô lại cảm thấy lòng bàn tay mình ươn ướt, không phải là bàn tay cô toát mồ hôi, mà la bàn tay của Đường An.
Anh đang lo lắng?
Đúng lúc này, chỉ còn cách cánh cổng nhà Mộc Mân vài bước chân, cô lại thấy mẹ mình đi ra khỏi cửa cổng một cách bất ngờ, tay của bà là chiếc chổi. Bà đang quét sân.
Nhìn thấy Mộc Mân và Đường An đứng phía xa, tay trong tay, bộ dạng thân thiết. Bà lập tức thay đổi sắc mặt, hằm hằm đi về phía hai người.
Lúc này Đường An đột ngột buông tay Mộc Mân ra thật nhanh, anh nhìn vào sâu thẳm ánh mắt của mẹ cô như đang chuẩn bị tinh thần cho một bài học.
“Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa đây hả? Cậu hãy buông tha cho Mộc Mân nhà tôi đi! Con bé còn trẻ, còn tương lai phía trước. Cậu còn định bám víu lấy nó đến bao giờ?”
“Mẹ!” Mộc Mân nhíu mày, cô cao giọng ngăn lại mẹ của mình. Bà ấy lại nói những lời thừa rồi.
“Sao hả? Mẹ nói gì sai? Mẹ là lo cho con. Mộc Mân ơi Mộc Mân! Những chàng trai tốt ngoài kia có đầy, sao con nhất thiết cứ chấp nhận một tên nghèo hèn đáng khinh này vậy hả! Mẹ nói cho con biết, dù con có yêu nó thì sau này mẹ cũng ép con phải cưới một người môn đăng hộ đối!”
Bà ấy cấm cán chổi, chỉ hẳn vào mặt Đường An rồi nói bằng giọng khinh thường.
Đường An nãy giờ đều im lặng, cho đến khi không thể chịu được nữa, anh liền siết chặt nắm tay rồi cúi đầu. “Xin phép bác, cháu về đây ạ.”
Bình luận facebook