Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Em Mới Là Thiên Thần Của Anh - Chương 20: Vô tình
Ngày Đường An đến bệnh viện để thực hiện ca phẫu thuật. Mộc Mân cũng nằm lên bàn mổ. Sắp tới đây...đôi mắt của cô sẽ thành của anh, còn đôi mắt của anh sẽ biến thành của cô. Cuối cùng cô cũng có thể khám phá thế giới đáng sợ mà anh đã trải qua. Cô...vui lắm.
“Khoan đã!”
Tiếng ngăn của Đường An khiến Mộc Mân nằm cách đó không xa phải giật mình. Hai người chuẩn bị vào cơn mê, anh còn muốn làm gì mà ngăn bác sĩ lại?
“Sao vậy?” Bác sĩ hỏi.
“Tôi có thể cảm ơn người hiến giác mạc cho tôi không? Tôi muốn sờ vào khuôn mặt của người đó. Tôi vẫn không hiểu sao người đó không muốn gặp tôi.” Anh dù đang nằm dưới chiếc đèn sáng chói thẳng vào mặt, nhưng lại không thể thấy gì ngoài bóng đen.
Nếu không thể cảm ơn người đó, hay người đó không muốn tiết lộ danh tính. Anh chỉ cần ghi nhớ bộ phận trên mặt của người đó thôi, sau này nhất định sẽ trả ơn.
“Không được, thuốc gây mê đã ngấm bệnh nhân không được rời bàn mổ. Yên tâm ngủ một giấc đi, tỉnh dậy mọi chuyện sẽ khác.”
“Vậy sao...” Anh thở dài.
Người nằm cách anh không xa, Mộc Mân mỉm cười rơi nước mắt. Nếu anh chạm vào mặt cô, anh sẽ nhận ra cô mất. Còn nếu chấp nhận lời cảm ơn của anh, anh sẽ nhận ra giọng nói của cô mất. Đường An, sau ngày hôm nay em sẽ không thể nhìn thấy anh nữa. Không ngờ lần cuối nhìn thấy anh, chúng ta lại ở trong bệnh viện, hít chung mùi thuốc khử trùng, còn em thì nhìn anh háo hức đợi chờ ánh sáng.
Thuốc ngấm vào người, mắt của Mộc Mân dần trở nên mờ đi, cô cứ thế chìm vào giấc ngủ từ lúc nào mà không hề hay biết…
Hai ngày sau trong phòng chăm sóc đặc biệt.
“Có muốn ăn táo không? Mẹ gọt cho ăn nhé.” Mẹ của Đường An nở nụ cười, bà ngắm nhìn con trai đang đeo dải băng trắng, nhưng lần này không phải lo con trai bà không nhìn thấy gì như lần trước, mà là vui vì con trai bà sắp hồi phục lại đôi mắt, có thể nhìn thấy bà và cả thế giới.
Anh cười, nụ cười của anh thanh tao như cơn gió thu. “Mẹ gọt đi.”
Bà đang gọt táo một cách chăm chú thì lại được Đường An hỏi một câu khó trả lời. “Mẹ, mẹ còn định giấu con đến bao giờ, chuyện Ngọc Ly giúp mẹ tìm người hiến giác mạc cho con, con đều biết cả rồi.”
“Con biết rồi ư?” Bà kinh ngạc, xong lại hơi nhíu mày. Đúng là Ngọc Ly muốn bà khuyên Đường An làm phẫu thuật, nhưng với điều kiện là nó phải kết hôn với Ngọc Ly. Còn mắt của Đường An bây giờ không phải là do Ngọc Ly giúp, mà là mắt của Mộc Mân!
Anh lắc đầu cười đầy ngụ ý. “Chuyện cũng đã vậy rồi. Mẹ giúp con gọi Ngọc Ly đến nhé, con có chuyện muốn nói với cô ấy.”
“À, ừ…” Bà đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh. Phòng bên cạnh của Đường An chính là nơi Mộc Mân hồi sức, có nên qua nói với con bé một tiếng không đây?
Nghĩ một hồi, bà đi đi lại lại trước hành lang bệnh viện, rồi dứt khoát đẩy cửa đi vào phòng của Mộc Mân.
“Mộc Mân…” Bà nhìn thấy cô đang ngồi thơ thẩn, trên mắt cũng là dải băng trắng.
Nghe thấy tiếng của mẹ Đường An, Mộc Mân quay đầu ra phía cửa theo phản xạ. “Bác gái ư?”
“Ừ, là bác.” Bà đi tới, ngồi xuống giường của Mộc Mân.
Con bé vẫn gọn gàng như vậy, gương mặt thanh tú lại hiền hậu, dù không thấy đôi mắt của Mộc Mân, nhưng bà vẫn thấy Mộc Mân dịu hiền, có lẽ khi ánh mắt của con bé ở Đường An, thì bà cũng thấy cô rất xinh đẹp. Đã đến lúc bà yêu thương Mộc Mân như con ruột của mình.
“Chuyện là… Đường An có một đứa em gái tên Ngọc Ly.”
Cái tên Ngọc Ly thốt ra khiến Mộc Mân kinh ngạc, mẹ của anh nói chuyện này với cô làm gì?
“Đường An hiểu nhầm Ngọc Ly là người đã giúp thằng bé tìm người hiến giác mạc, bác không biết phải giải thích như thế nào nên qua đây hỏi ý kiến của con.”
Cô cắn môi, sau đó lại cười như không có chuyện gì xảy ra. Hóa ra Đường An chưa từng nghi ngờ cô là người hiến giác mạc cho anh, dù có chút thất vọng nhưng cô vẫn không mong anh biết được sự thật.
Ngọc Ly chắc chắn rất thích Đường An, hôm cô thấy hai người ôm nhau, nhất định mối quan hệ rất khăng khít. Không trách sau khi tỉnh lại thì Đường An lại lập tức muốn gặp Ngọc Ly để cảm ơn chứ không phải cô.
Qua lần hiến giác mạc này...cũng là lúc cô cho anh một cơ hội đến với một người tốt. Không...cô làm gì có cơ hội cho anh chứ? Cô không có quyền cho anh cơ hội, đó là sự lựa chọn và quyết định của anh. Đường An và Ngọc Ly thực sự xứng đôi, dù cô còn yêu anh...cũng không mong anh sống mãi trong ký ức có cô, sống mãi trong khoảnh khắc cô buông tay anh rời đi không nhìn lấy một lần.
“Bác, hãy để anh ấy nghĩ rằng Ngọc Ly giúp đi. Còn cô ấy...bác hãy nói với cô ấy chăm sóc cho anh An thật tốt. Con chỉ muốn nói vậy thôi.” Cô quay đầu về nơi có tiếng chim hót xa xăm, một làn gió lạnh thổi qua tai cô.
Bà không trả lời, chỉ biết nhìn theo hướng của cô rồi thở dài.
“Bác, anh ấy có nhắc gì đến cháu không?” Không hiểu sao cô vẫn nhìn về nơi có một tia hy vọng mỏng manh, hy vọng rằng anh vẫn sẽ nhớ về cô dù là một chút.
“Không…” Bà trả lời.
Mộc Mân cười, cười dịu dàng đến tuyệt vọng. “Vâng, bác hãy về chăm sóc cho anh ấy. Cháu muốn nghỉ ngơi một chút.
Bên ngoài phòng bệnh của Đường An, sau khi mẹ của anh gọi Ngọc Ly đến bệnh viện bằng số di động của anh. Nhìn thấy bà, Ngọc Ly gấp gáp đi tới. “Bác, anh An bị bệnh ư?”
Bà lắc đầu. “Nó được phẫu thuật rồi. Ngọc Ly, bác muốn nhờ con một chuyện.”
Được hiến giác mạc rồi? Ngọc Ly nhăn mặt nhíu mày. Cô ta còn chưa tìm được người sẵn sàng hiến giác mạc cho Đường An, mới vài tháng qua đi anh đã được làm phẫu thuật nhanh như vậy sao? Ai là người tốt bụng đó vậy?
“Bác có gì cứ nói.” Cô ta cười vui vẻ trả lời. Chuyện gì mà trông hệ trọng vậy chứ. Đường An có thể nhìn thấy là tốt rồi, còn điều gì đáng lo ngại?
“Người hiến giác mạc cho nó là bạn gái nó. Con bé không muốn Đường An biết chuyện này, Đường An thì nghĩ cháu là người giúp nó. Vậy nên...cháu cứ giả bộ mình là người giúp con trai bác nhé.” Nói ra những lời này bà không ngừng thương xót Mộc Mân, cuối cùng con bé không được gì cả, sống cuộc đời mù lòa suốt phần đời còn lại chỉ vì yêu con trai bà, vậy mà trước kia bà nỡ…
“Ồ…” Ngọc Ly bỗng ồ nhẹ, giấu đằng sau vẻ mặt thương cảm là nụ cười thỏa mãn. Mộc Mân không ngờ lại ngốc nghếch như vậy, đem cả đôi mắt của mình để hiến cho Đường An. Mốn tỏ ra mình cao thượng hay sao mà còn không lộ mặt chứ? Mỡ dâng đến tận miệng còn chê, vậy thì để bổn cô nương đây giúp!
Ngọc Ly trong vài giây đã lấy lại sự buồn rầu của mình, cô ta lên giọng. “Như vậy thật có lỗi quá. Nhưng dù sao cũng nên cảm ơn cô ấy vì đã hiến giác mạc cho anh An, con sẽ gặp riêng cô ấy sau. Bác, con vào với anh ấy nhé?” Nói rồi Ngọc Ly không ngừng đưa mắt nhìn vào trong lớp kính nhỏ ở cửa phòng bệnh viện, nơi Đường An đang ngồi trên giường với dáng vẻ khỏe mạnh.
Đợi mẹ của Đường An gật đầu, Ngọc Ly đẩy cửa bước vào trong. “Anh An?”
Đường An đưa tay lên không trung vẫy một cách mơ hồ. “Em lại đây.”
Ngọc Ly ngồi xuống bên cạnh Đường An, miệng cười tươi tắn. “Mừng quá, anh sắp nhìn thấy rồi.”
Anh cười gượng gạo, sau đó xoa xoa đầu của Ngọc Ly. “Tất cả là nhờ có em.”
Cô ta nhếch mép. Ha...không ngờ vô tình lại có được sự dịu dàng của Đường An, đúng là quá hời!
“Khoan đã!”
Tiếng ngăn của Đường An khiến Mộc Mân nằm cách đó không xa phải giật mình. Hai người chuẩn bị vào cơn mê, anh còn muốn làm gì mà ngăn bác sĩ lại?
“Sao vậy?” Bác sĩ hỏi.
“Tôi có thể cảm ơn người hiến giác mạc cho tôi không? Tôi muốn sờ vào khuôn mặt của người đó. Tôi vẫn không hiểu sao người đó không muốn gặp tôi.” Anh dù đang nằm dưới chiếc đèn sáng chói thẳng vào mặt, nhưng lại không thể thấy gì ngoài bóng đen.
Nếu không thể cảm ơn người đó, hay người đó không muốn tiết lộ danh tính. Anh chỉ cần ghi nhớ bộ phận trên mặt của người đó thôi, sau này nhất định sẽ trả ơn.
“Không được, thuốc gây mê đã ngấm bệnh nhân không được rời bàn mổ. Yên tâm ngủ một giấc đi, tỉnh dậy mọi chuyện sẽ khác.”
“Vậy sao...” Anh thở dài.
Người nằm cách anh không xa, Mộc Mân mỉm cười rơi nước mắt. Nếu anh chạm vào mặt cô, anh sẽ nhận ra cô mất. Còn nếu chấp nhận lời cảm ơn của anh, anh sẽ nhận ra giọng nói của cô mất. Đường An, sau ngày hôm nay em sẽ không thể nhìn thấy anh nữa. Không ngờ lần cuối nhìn thấy anh, chúng ta lại ở trong bệnh viện, hít chung mùi thuốc khử trùng, còn em thì nhìn anh háo hức đợi chờ ánh sáng.
Thuốc ngấm vào người, mắt của Mộc Mân dần trở nên mờ đi, cô cứ thế chìm vào giấc ngủ từ lúc nào mà không hề hay biết…
Hai ngày sau trong phòng chăm sóc đặc biệt.
“Có muốn ăn táo không? Mẹ gọt cho ăn nhé.” Mẹ của Đường An nở nụ cười, bà ngắm nhìn con trai đang đeo dải băng trắng, nhưng lần này không phải lo con trai bà không nhìn thấy gì như lần trước, mà là vui vì con trai bà sắp hồi phục lại đôi mắt, có thể nhìn thấy bà và cả thế giới.
Anh cười, nụ cười của anh thanh tao như cơn gió thu. “Mẹ gọt đi.”
Bà đang gọt táo một cách chăm chú thì lại được Đường An hỏi một câu khó trả lời. “Mẹ, mẹ còn định giấu con đến bao giờ, chuyện Ngọc Ly giúp mẹ tìm người hiến giác mạc cho con, con đều biết cả rồi.”
“Con biết rồi ư?” Bà kinh ngạc, xong lại hơi nhíu mày. Đúng là Ngọc Ly muốn bà khuyên Đường An làm phẫu thuật, nhưng với điều kiện là nó phải kết hôn với Ngọc Ly. Còn mắt của Đường An bây giờ không phải là do Ngọc Ly giúp, mà là mắt của Mộc Mân!
Anh lắc đầu cười đầy ngụ ý. “Chuyện cũng đã vậy rồi. Mẹ giúp con gọi Ngọc Ly đến nhé, con có chuyện muốn nói với cô ấy.”
“À, ừ…” Bà đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh. Phòng bên cạnh của Đường An chính là nơi Mộc Mân hồi sức, có nên qua nói với con bé một tiếng không đây?
Nghĩ một hồi, bà đi đi lại lại trước hành lang bệnh viện, rồi dứt khoát đẩy cửa đi vào phòng của Mộc Mân.
“Mộc Mân…” Bà nhìn thấy cô đang ngồi thơ thẩn, trên mắt cũng là dải băng trắng.
Nghe thấy tiếng của mẹ Đường An, Mộc Mân quay đầu ra phía cửa theo phản xạ. “Bác gái ư?”
“Ừ, là bác.” Bà đi tới, ngồi xuống giường của Mộc Mân.
Con bé vẫn gọn gàng như vậy, gương mặt thanh tú lại hiền hậu, dù không thấy đôi mắt của Mộc Mân, nhưng bà vẫn thấy Mộc Mân dịu hiền, có lẽ khi ánh mắt của con bé ở Đường An, thì bà cũng thấy cô rất xinh đẹp. Đã đến lúc bà yêu thương Mộc Mân như con ruột của mình.
“Chuyện là… Đường An có một đứa em gái tên Ngọc Ly.”
Cái tên Ngọc Ly thốt ra khiến Mộc Mân kinh ngạc, mẹ của anh nói chuyện này với cô làm gì?
“Đường An hiểu nhầm Ngọc Ly là người đã giúp thằng bé tìm người hiến giác mạc, bác không biết phải giải thích như thế nào nên qua đây hỏi ý kiến của con.”
Cô cắn môi, sau đó lại cười như không có chuyện gì xảy ra. Hóa ra Đường An chưa từng nghi ngờ cô là người hiến giác mạc cho anh, dù có chút thất vọng nhưng cô vẫn không mong anh biết được sự thật.
Ngọc Ly chắc chắn rất thích Đường An, hôm cô thấy hai người ôm nhau, nhất định mối quan hệ rất khăng khít. Không trách sau khi tỉnh lại thì Đường An lại lập tức muốn gặp Ngọc Ly để cảm ơn chứ không phải cô.
Qua lần hiến giác mạc này...cũng là lúc cô cho anh một cơ hội đến với một người tốt. Không...cô làm gì có cơ hội cho anh chứ? Cô không có quyền cho anh cơ hội, đó là sự lựa chọn và quyết định của anh. Đường An và Ngọc Ly thực sự xứng đôi, dù cô còn yêu anh...cũng không mong anh sống mãi trong ký ức có cô, sống mãi trong khoảnh khắc cô buông tay anh rời đi không nhìn lấy một lần.
“Bác, hãy để anh ấy nghĩ rằng Ngọc Ly giúp đi. Còn cô ấy...bác hãy nói với cô ấy chăm sóc cho anh An thật tốt. Con chỉ muốn nói vậy thôi.” Cô quay đầu về nơi có tiếng chim hót xa xăm, một làn gió lạnh thổi qua tai cô.
Bà không trả lời, chỉ biết nhìn theo hướng của cô rồi thở dài.
“Bác, anh ấy có nhắc gì đến cháu không?” Không hiểu sao cô vẫn nhìn về nơi có một tia hy vọng mỏng manh, hy vọng rằng anh vẫn sẽ nhớ về cô dù là một chút.
“Không…” Bà trả lời.
Mộc Mân cười, cười dịu dàng đến tuyệt vọng. “Vâng, bác hãy về chăm sóc cho anh ấy. Cháu muốn nghỉ ngơi một chút.
Bên ngoài phòng bệnh của Đường An, sau khi mẹ của anh gọi Ngọc Ly đến bệnh viện bằng số di động của anh. Nhìn thấy bà, Ngọc Ly gấp gáp đi tới. “Bác, anh An bị bệnh ư?”
Bà lắc đầu. “Nó được phẫu thuật rồi. Ngọc Ly, bác muốn nhờ con một chuyện.”
Được hiến giác mạc rồi? Ngọc Ly nhăn mặt nhíu mày. Cô ta còn chưa tìm được người sẵn sàng hiến giác mạc cho Đường An, mới vài tháng qua đi anh đã được làm phẫu thuật nhanh như vậy sao? Ai là người tốt bụng đó vậy?
“Bác có gì cứ nói.” Cô ta cười vui vẻ trả lời. Chuyện gì mà trông hệ trọng vậy chứ. Đường An có thể nhìn thấy là tốt rồi, còn điều gì đáng lo ngại?
“Người hiến giác mạc cho nó là bạn gái nó. Con bé không muốn Đường An biết chuyện này, Đường An thì nghĩ cháu là người giúp nó. Vậy nên...cháu cứ giả bộ mình là người giúp con trai bác nhé.” Nói ra những lời này bà không ngừng thương xót Mộc Mân, cuối cùng con bé không được gì cả, sống cuộc đời mù lòa suốt phần đời còn lại chỉ vì yêu con trai bà, vậy mà trước kia bà nỡ…
“Ồ…” Ngọc Ly bỗng ồ nhẹ, giấu đằng sau vẻ mặt thương cảm là nụ cười thỏa mãn. Mộc Mân không ngờ lại ngốc nghếch như vậy, đem cả đôi mắt của mình để hiến cho Đường An. Mốn tỏ ra mình cao thượng hay sao mà còn không lộ mặt chứ? Mỡ dâng đến tận miệng còn chê, vậy thì để bổn cô nương đây giúp!
Ngọc Ly trong vài giây đã lấy lại sự buồn rầu của mình, cô ta lên giọng. “Như vậy thật có lỗi quá. Nhưng dù sao cũng nên cảm ơn cô ấy vì đã hiến giác mạc cho anh An, con sẽ gặp riêng cô ấy sau. Bác, con vào với anh ấy nhé?” Nói rồi Ngọc Ly không ngừng đưa mắt nhìn vào trong lớp kính nhỏ ở cửa phòng bệnh viện, nơi Đường An đang ngồi trên giường với dáng vẻ khỏe mạnh.
Đợi mẹ của Đường An gật đầu, Ngọc Ly đẩy cửa bước vào trong. “Anh An?”
Đường An đưa tay lên không trung vẫy một cách mơ hồ. “Em lại đây.”
Ngọc Ly ngồi xuống bên cạnh Đường An, miệng cười tươi tắn. “Mừng quá, anh sắp nhìn thấy rồi.”
Anh cười gượng gạo, sau đó xoa xoa đầu của Ngọc Ly. “Tất cả là nhờ có em.”
Cô ta nhếch mép. Ha...không ngờ vô tình lại có được sự dịu dàng của Đường An, đúng là quá hời!