Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79: Ngả bài với cô em vợ
Bùi Thúy Hồ.
Cô con gái bị bỏ rơi của nhà họ Bùi ở Giang Nam, vốn thân thế của cô ta không tầm thường nhưng từ nhỏ đã bị dòng họ xa lánh cuối cùng bị trục xuất ra khỏi nhà họ Bùi. Mà người phụ nữ này một mình ở nước ngoài dốc sức mưu sinh. Vào lúc cô ta rơi vào tình cảnh tối tăm, thê lương nhất đã gặp được Vương Dã.
Ở nước ngoài, người đàn ông đó đã cho cô ta tôn nghiêm và tin tưởng, đồng thời cho cô ta cả cuộc sống giàu sang phú quý không gì sánh được. Trong thời gian một năm, Bùi Thúy Hồ tham gia đào tạo chuyên sâu ở các trường đại học của Mễ. Về nước hai năm nhưng cô ta chưa từng sử dụng đầu óc thông minh nhạy bén cùng gương mặt xinh đẹp để kiếm tiền, mà tiêu xài hết hàng trăm triệu chỉ trong hai năm ngắn ngủi.
Từ nước ngoài về, tuy Bùi Thúy Hồ không hề đổi tên nhưng cũng hoàn toàn thay da đổi thịt. Hiện giờ ngay cả nhà họ Bùi ở Giang Nam cũng không hề nhận ra cô bé lọ lem năm nào nay đã biến thành một con thiên nga cao đến không thể với tới.
Trong hai năm về nước, Bùi Thúy Hồ đã hoàn toàn trở thành một người bí ẩn trong vòng tròn những nhân vật nổi tiếng ở Yên Kinh. Bất kể người ở giai cấp nào cô ta đều quen biết, mọi người ở các ngành các nghề đều biết đến nhân vật tên gọi Bùi Thúy Hồ, cũng không có bất cứ kẻ nào cả gan tranh giành quyền lợi, nếu có chỉ là tán dương và kính nể.
Nhưng hôm nay không ai ngờ được, người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ ấy đã vào ở trong khách sạn cao nhất Dung Thành, không phải khách sạn nổi tiếng nhất mà là khách sạn cao nhất Dung Thành.
“Chị, lần này chị tới Dung Thành có chuyện gì phải không? Lẽ nào ông chủ lớn có sắp xếp gì sao?”
Năm đó, Bùi Đông Lai cùng với Bùi Thúy Hồ bị đuổi ra khỏi nhà họ Bùi. Hai người này có thể nói là cùng chung hoạn nạn. Nhưng ba năm trước, Bùi Đông Lai tới Dung Thành quật khởi trở lại rất nhanh, gần như chỉ cần nửa năm ngắn ngủi đã bước lên đỉnh cao của thành phố Dung Thành rối ren phức tạp rồi.
Hai năm trước, hắn lại càng đe dọa trực tiếp tới mấy ông chủ lớn của Dung Thành.
Một năm trước, hắn đã hoàn toàn bằng vai phải lứa với những ông chủ lớn đó.
Đây là quá trình từ nghịch cảnh đi lên thành ông lớn của Bùi Đông Lai.
Người ngoài chỉ biết Bùi lão đại là nhân vật mới nổi, luôn thuận buồm xuôi gió mà không biết sau lưng Bùi Đông Lai có một người phụ nữ bày mưu tính kế, cũng có một nguồn vốn liên tục không dứt từ một ông chủ lớn bí ẩn.
“Ngày mai gặp Triệu Đông Thăng sau đó đi Tân Thành”.
Bùi Thúy Hồ đã thay bộ đồ ngủ màu hồng, dáng vẻ đó thật mê người biết bao. Ngay cả Bùi Đông Lai từ đáy lòng cũng cảm thấy chị gái mình là một báu vật tuyệt vời, bất kì người đàn ông nào nhìn thấy đều máu nóng xông đến tận đầu.
Khi nói chuyện lại càng lộ ra vẻ mị hoặc từ trong xương cốt khiến người ta khó lòng kìm nén ý nghĩ chặn đôi môi gợi cảm của cô ta.
Mặc dù thân hình hoàn mĩ đã được giấu trong bộ áo ngủ màu hồng vẫn không ngăn được Bùi Đông Lai liên tưởng lung tung.
“Tân Thành?”
Bùi Đông Lai khẽ cau mày.
“Chẳng lẽ vì cậu Trần?”
Bùi Thúy Hồ không nói gì, chỉ châm một điếu thuốc sau đó nhả ra một vòng khói.
“Chị, lúc trước nếu không phải người phụ nữ nhà họ Long kia tìm được cậu Trần, em cũng không biết cậu Trần ở Tân Thành. Trước đó anh Báo cũng nhắc nhở em rằng cậu Trần ba năm qua luôn ở Tân Thành. Khoảng thời gian trước… Haiz không nói những cái này nữa. Nhưng mà, lần này chị tới Tân Thành làm gì?”
“Trợ lí toàn thời gian!”
Đối với em trai mình, Bùi Thúy Hồ không hề giấu giếm bất kỳ điều gì. Đến tận bây giờ Bùi Thúy Hồ cũng chỉ có hai người tin cậy nhất cũng là hai người thân thuộc nhất. Một người là ông chủ của cô ta, vì ông chủ cô ta tình nguyện trả giá tất cả, dù là tính mạng cô ta đi chăng nữa; người còn lại là Bùi Đông Lai trước mắt.
“Hả? Tuy rằng em chưa gặp cậu Trần, nhưng em nghe nói cậu Trần ở Tân Thành đã kết hôn rồi. Hơn nữa dường như không thích có người làm phiền hay sao ấy. Chị cứ tùy tiện đi thế có coi là làm phiền cậu ấy không?”
“Chị sẽ biết chừng mực!”
Bùi Thúy Hồ lộ vẻ mệt mỏi.
“Chị, vậy chị nghỉ ngơi đi. Ngày mai em sẽ sắp xếp xe đưa chị đến biệt thự của Triệu Đông Thăng, buổi tối em sẽ sai người đi thông báo cho Triệu Đông Thăng”.
Bùi Thúy Hồ gật đầu, vẫn nằm trên ghế sofa mềm mại nhắm hai mắt lại.
Tiểu Đao đứng ngoài cửa, trong mắt mấy người thủ hạ đi cùng Bùi Đông Lai có chút kiêng dè. Bọn họ đều là dân xã hội đen, đương nhiên biết rõ người trẻ tuổi hơn so với bọn họ này tuyệt đối có khả năng đánh gục bọn họ trong nháy mắt.
“Đi thôi. Tiểu Đao, chị gái tôi giao cho cậu đấy!”
Tiểu Đao không nói gì mà chỉ gật đầu.
…
Sau bữa tối, bởi vì tâm tình rất tốt nên Chu Minh Phượng và Bạch Dũng Quang đi xuống dưới tản bộ, rèn luyện tay chân.
Sau khi Trần Minh Triết dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp, chuẩn bị gọi điện thoại cho Bạch Diệp Chi hỏi cô khi nào về, tới lúc đó có cần đi đón không thì Bạch Tuyết liền gọi anh lại.
“Trần Minh Triết, anh lại đây, tôi có chuyện này muốn hỏi anh”.
Vẻ mặt Bạch Tuyết có chút khó đoán.
Trần Minh Triết gật đầu nói: “Có chuyện gì em hỏi đi?”
“Rốt cuộc tối qua có chuyện gì? Anh nói rõ ràng cho tôi. Anh đừng có bảo là chú cảnh sát đến giải quyết gì đó. Mấy lời này chỉ có lừa được trẻ con thôi”.
Trần Minh Triết nhìn Bạch Tuyết trước mặt nói: “Rất quan trọng sao?”
“Đương nhiên. Anh đừng có lừa tôi. Sáng sớm tôi đi tìm bọn Ngưu Đào. Bọn họ đã nghe chút tin tức rồi. Tối qua Lý Thiên Hào bị đánh, hơn nữa cả đám đàn em Lý Thiên Hào gọi tới cũng bị đánh nhập viện. Anh đừng có nói anh không biết, có đúng anh ra tay không?”
Lúc Bạch Tuyết nghe thấy tin này, nội tâm cô ta vô cùng chấn động. Bởi vì tuy cô ta biết Trần Minh Triết đánh nhau rất giỏi, nhưng không ngờ giỏi đến mức này. Mấy người đó đều cao lớn thô kệch, hơn nữa còn có những mười mấy người. Vậy phải là người có kĩ thuật đánh nhau tới đâu mới đánh thắng được chứ?
“Có ý nghĩa không? Không phải là em không sao còn gì? Quá trình thật sự không quan trọng”.
“Trần Minh Triết, tôi biết anh quen Mặt Sẹo. Nhưng tôi nói với anh, người anh đánh là Lý Thiên Hào đấy. Anh biết Lý Thiên Hào là ai không, là con trai ông chủ Rượu Bá Vương. Quan trọng hơn là hắn ta quen biết rất nhiều bọn côn đồ ở những thành phố khác, thậm chí ngay cả mấy người ở Dung Thành cũng có quan hệ. Nếu thật sự là anh ra tay thì anh hại chết chúng tôi thật rồi…”
Trần Minh Triết nhìn Bạch Tuyết ở trước mắt.
Vẻ mặt căng thẳng kia không giống như đang giả vờ, hơn nữa xem ra cả ngày hôm nay Bạch Tuyết ở nhà là vì suy nghĩ lại chuyện này.
“Ha ha, em cảm thấy một mình tôi có thể đánh thắng nhiều người như vậy sao?”
“Tối qua tôi gọi điện cho Mặt Sẹo. Là ông ta đưa người tới giúp tôi giải vậy. Hơn nữa nếu Lý Thiên Hào kia lại đến tìm tôi gây phiền phức, tôi cũng chẳng ngại khiến hắn ta bốc hơi luôn đâu”.
Trần Minh Triết cũng đã từng nghĩ đến chuyện Lý Thiên Hào sẽ trả thù mình. Chẳng qua lúc ấy anh không thèm để Lý Thiên Hào vào mắt, dù sao Lý Thiên Hào cũng chỉ là nhân vật nhỏ mà thôi. Hiện giờ nghe Bạch Tuyết nói vậy, thế chắc vẫn nên hỏi Đoàn Phi một tí xem rốt cuộc Lý Thiên Hào là cái đinh gì.
“Anh cứ chém gió đi! Trần Minh Triết tôi nói cho anh biết, anh đừng tưởng biết đánh nhau thì giỏi lắm rồi. Anh phải biết xã hội này không phải xã hội bạo lực. Anh không tiền, không người thân, người khác tùy tiện cũng có thể trả thù anh. Tôi nói cho anh biết, nếu như Lý Thiên Hào trả thù thương tổn đến bố mẹ và chị tôi, tôi nhất định không tha cho anh!”
Nói xong Bạch Tuyết thở hổn hển đi vào phòng của mình.
Trong lòng cô ta kì thật có chút mâu thuẫn. Bởi vì có nói thế nào thì Trần Minh Triết ra tay cũng vì cô ta, nhưng trêu chọc phải nhân vật khủng bố như vậy cô ta vô cùng sợ hãi.
Sợ Lý Thiên Hào trả thù người nhà cô ta.
Quan trọng hơn là trước đây trong mắt cô ta Trần Minh Triết là đồ ăn hại, là kẻ ngốc không ra gì, chỉ biết ở nhà làm việc nhà, nấu nướng các kiểu. Nhưng cô ta không ngờ khi cô ta gặp nguy hiểm lại là người anh rể xưa nay cô ta coi thường đến cứu cô ta, giúp cô ta trút giận.
Quan trọng hơn là người anh rể này rất giỏi đánh nhau, còn quen biết tên côn đồ số một số hai Tân Thành – Mặt Sẹo.
Mà mấy chuyện này cô ta lại không thể nói ra.
Bởi vì nếu cô ta nói anh rể mình rất giỏi đánh nhau, hơn nữa còn quen biết Mặt Sẹo như này như kia thì chắc chắn cô ta sẽ bị người ta cười vào mặt mất.
Ngay cả bọn Ngưu Đào trải qua chuyện tối qua cũng đều không tin được.
Dù sao lúc trước cũng là cô ta cả ngày nói anh rể mình là đồ ăn hại.
Bây giờ bỗng nhiên xảy ra chênh lệch thế này, cô ta thật sự không chịu nổi, quá mức tưởng tượng rồi…
Bạch Tuyết nằm trên giường, trong lòng rối như tơ vò.
Tưởng tượng nếu như Lý Thiên Hào mà trả thù thì cả nhà mình thật sự xong đời.
Nhất thời trong lòng thấy tức điên ngồi bật dậy.
“Trần Minh Triết chết tiệt. Đều tại anh ta! Đúng như mẹ nói là một kẻ gây họa, muốn hại chết cả nhà mình mới hả lòng!”
Cô con gái bị bỏ rơi của nhà họ Bùi ở Giang Nam, vốn thân thế của cô ta không tầm thường nhưng từ nhỏ đã bị dòng họ xa lánh cuối cùng bị trục xuất ra khỏi nhà họ Bùi. Mà người phụ nữ này một mình ở nước ngoài dốc sức mưu sinh. Vào lúc cô ta rơi vào tình cảnh tối tăm, thê lương nhất đã gặp được Vương Dã.
Ở nước ngoài, người đàn ông đó đã cho cô ta tôn nghiêm và tin tưởng, đồng thời cho cô ta cả cuộc sống giàu sang phú quý không gì sánh được. Trong thời gian một năm, Bùi Thúy Hồ tham gia đào tạo chuyên sâu ở các trường đại học của Mễ. Về nước hai năm nhưng cô ta chưa từng sử dụng đầu óc thông minh nhạy bén cùng gương mặt xinh đẹp để kiếm tiền, mà tiêu xài hết hàng trăm triệu chỉ trong hai năm ngắn ngủi.
Từ nước ngoài về, tuy Bùi Thúy Hồ không hề đổi tên nhưng cũng hoàn toàn thay da đổi thịt. Hiện giờ ngay cả nhà họ Bùi ở Giang Nam cũng không hề nhận ra cô bé lọ lem năm nào nay đã biến thành một con thiên nga cao đến không thể với tới.
Trong hai năm về nước, Bùi Thúy Hồ đã hoàn toàn trở thành một người bí ẩn trong vòng tròn những nhân vật nổi tiếng ở Yên Kinh. Bất kể người ở giai cấp nào cô ta đều quen biết, mọi người ở các ngành các nghề đều biết đến nhân vật tên gọi Bùi Thúy Hồ, cũng không có bất cứ kẻ nào cả gan tranh giành quyền lợi, nếu có chỉ là tán dương và kính nể.
Nhưng hôm nay không ai ngờ được, người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ ấy đã vào ở trong khách sạn cao nhất Dung Thành, không phải khách sạn nổi tiếng nhất mà là khách sạn cao nhất Dung Thành.
“Chị, lần này chị tới Dung Thành có chuyện gì phải không? Lẽ nào ông chủ lớn có sắp xếp gì sao?”
Năm đó, Bùi Đông Lai cùng với Bùi Thúy Hồ bị đuổi ra khỏi nhà họ Bùi. Hai người này có thể nói là cùng chung hoạn nạn. Nhưng ba năm trước, Bùi Đông Lai tới Dung Thành quật khởi trở lại rất nhanh, gần như chỉ cần nửa năm ngắn ngủi đã bước lên đỉnh cao của thành phố Dung Thành rối ren phức tạp rồi.
Hai năm trước, hắn lại càng đe dọa trực tiếp tới mấy ông chủ lớn của Dung Thành.
Một năm trước, hắn đã hoàn toàn bằng vai phải lứa với những ông chủ lớn đó.
Đây là quá trình từ nghịch cảnh đi lên thành ông lớn của Bùi Đông Lai.
Người ngoài chỉ biết Bùi lão đại là nhân vật mới nổi, luôn thuận buồm xuôi gió mà không biết sau lưng Bùi Đông Lai có một người phụ nữ bày mưu tính kế, cũng có một nguồn vốn liên tục không dứt từ một ông chủ lớn bí ẩn.
“Ngày mai gặp Triệu Đông Thăng sau đó đi Tân Thành”.
Bùi Thúy Hồ đã thay bộ đồ ngủ màu hồng, dáng vẻ đó thật mê người biết bao. Ngay cả Bùi Đông Lai từ đáy lòng cũng cảm thấy chị gái mình là một báu vật tuyệt vời, bất kì người đàn ông nào nhìn thấy đều máu nóng xông đến tận đầu.
Khi nói chuyện lại càng lộ ra vẻ mị hoặc từ trong xương cốt khiến người ta khó lòng kìm nén ý nghĩ chặn đôi môi gợi cảm của cô ta.
Mặc dù thân hình hoàn mĩ đã được giấu trong bộ áo ngủ màu hồng vẫn không ngăn được Bùi Đông Lai liên tưởng lung tung.
“Tân Thành?”
Bùi Đông Lai khẽ cau mày.
“Chẳng lẽ vì cậu Trần?”
Bùi Thúy Hồ không nói gì, chỉ châm một điếu thuốc sau đó nhả ra một vòng khói.
“Chị, lúc trước nếu không phải người phụ nữ nhà họ Long kia tìm được cậu Trần, em cũng không biết cậu Trần ở Tân Thành. Trước đó anh Báo cũng nhắc nhở em rằng cậu Trần ba năm qua luôn ở Tân Thành. Khoảng thời gian trước… Haiz không nói những cái này nữa. Nhưng mà, lần này chị tới Tân Thành làm gì?”
“Trợ lí toàn thời gian!”
Đối với em trai mình, Bùi Thúy Hồ không hề giấu giếm bất kỳ điều gì. Đến tận bây giờ Bùi Thúy Hồ cũng chỉ có hai người tin cậy nhất cũng là hai người thân thuộc nhất. Một người là ông chủ của cô ta, vì ông chủ cô ta tình nguyện trả giá tất cả, dù là tính mạng cô ta đi chăng nữa; người còn lại là Bùi Đông Lai trước mắt.
“Hả? Tuy rằng em chưa gặp cậu Trần, nhưng em nghe nói cậu Trần ở Tân Thành đã kết hôn rồi. Hơn nữa dường như không thích có người làm phiền hay sao ấy. Chị cứ tùy tiện đi thế có coi là làm phiền cậu ấy không?”
“Chị sẽ biết chừng mực!”
Bùi Thúy Hồ lộ vẻ mệt mỏi.
“Chị, vậy chị nghỉ ngơi đi. Ngày mai em sẽ sắp xếp xe đưa chị đến biệt thự của Triệu Đông Thăng, buổi tối em sẽ sai người đi thông báo cho Triệu Đông Thăng”.
Bùi Thúy Hồ gật đầu, vẫn nằm trên ghế sofa mềm mại nhắm hai mắt lại.
Tiểu Đao đứng ngoài cửa, trong mắt mấy người thủ hạ đi cùng Bùi Đông Lai có chút kiêng dè. Bọn họ đều là dân xã hội đen, đương nhiên biết rõ người trẻ tuổi hơn so với bọn họ này tuyệt đối có khả năng đánh gục bọn họ trong nháy mắt.
“Đi thôi. Tiểu Đao, chị gái tôi giao cho cậu đấy!”
Tiểu Đao không nói gì mà chỉ gật đầu.
…
Sau bữa tối, bởi vì tâm tình rất tốt nên Chu Minh Phượng và Bạch Dũng Quang đi xuống dưới tản bộ, rèn luyện tay chân.
Sau khi Trần Minh Triết dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp, chuẩn bị gọi điện thoại cho Bạch Diệp Chi hỏi cô khi nào về, tới lúc đó có cần đi đón không thì Bạch Tuyết liền gọi anh lại.
“Trần Minh Triết, anh lại đây, tôi có chuyện này muốn hỏi anh”.
Vẻ mặt Bạch Tuyết có chút khó đoán.
Trần Minh Triết gật đầu nói: “Có chuyện gì em hỏi đi?”
“Rốt cuộc tối qua có chuyện gì? Anh nói rõ ràng cho tôi. Anh đừng có bảo là chú cảnh sát đến giải quyết gì đó. Mấy lời này chỉ có lừa được trẻ con thôi”.
Trần Minh Triết nhìn Bạch Tuyết trước mặt nói: “Rất quan trọng sao?”
“Đương nhiên. Anh đừng có lừa tôi. Sáng sớm tôi đi tìm bọn Ngưu Đào. Bọn họ đã nghe chút tin tức rồi. Tối qua Lý Thiên Hào bị đánh, hơn nữa cả đám đàn em Lý Thiên Hào gọi tới cũng bị đánh nhập viện. Anh đừng có nói anh không biết, có đúng anh ra tay không?”
Lúc Bạch Tuyết nghe thấy tin này, nội tâm cô ta vô cùng chấn động. Bởi vì tuy cô ta biết Trần Minh Triết đánh nhau rất giỏi, nhưng không ngờ giỏi đến mức này. Mấy người đó đều cao lớn thô kệch, hơn nữa còn có những mười mấy người. Vậy phải là người có kĩ thuật đánh nhau tới đâu mới đánh thắng được chứ?
“Có ý nghĩa không? Không phải là em không sao còn gì? Quá trình thật sự không quan trọng”.
“Trần Minh Triết, tôi biết anh quen Mặt Sẹo. Nhưng tôi nói với anh, người anh đánh là Lý Thiên Hào đấy. Anh biết Lý Thiên Hào là ai không, là con trai ông chủ Rượu Bá Vương. Quan trọng hơn là hắn ta quen biết rất nhiều bọn côn đồ ở những thành phố khác, thậm chí ngay cả mấy người ở Dung Thành cũng có quan hệ. Nếu thật sự là anh ra tay thì anh hại chết chúng tôi thật rồi…”
Trần Minh Triết nhìn Bạch Tuyết ở trước mắt.
Vẻ mặt căng thẳng kia không giống như đang giả vờ, hơn nữa xem ra cả ngày hôm nay Bạch Tuyết ở nhà là vì suy nghĩ lại chuyện này.
“Ha ha, em cảm thấy một mình tôi có thể đánh thắng nhiều người như vậy sao?”
“Tối qua tôi gọi điện cho Mặt Sẹo. Là ông ta đưa người tới giúp tôi giải vậy. Hơn nữa nếu Lý Thiên Hào kia lại đến tìm tôi gây phiền phức, tôi cũng chẳng ngại khiến hắn ta bốc hơi luôn đâu”.
Trần Minh Triết cũng đã từng nghĩ đến chuyện Lý Thiên Hào sẽ trả thù mình. Chẳng qua lúc ấy anh không thèm để Lý Thiên Hào vào mắt, dù sao Lý Thiên Hào cũng chỉ là nhân vật nhỏ mà thôi. Hiện giờ nghe Bạch Tuyết nói vậy, thế chắc vẫn nên hỏi Đoàn Phi một tí xem rốt cuộc Lý Thiên Hào là cái đinh gì.
“Anh cứ chém gió đi! Trần Minh Triết tôi nói cho anh biết, anh đừng tưởng biết đánh nhau thì giỏi lắm rồi. Anh phải biết xã hội này không phải xã hội bạo lực. Anh không tiền, không người thân, người khác tùy tiện cũng có thể trả thù anh. Tôi nói cho anh biết, nếu như Lý Thiên Hào trả thù thương tổn đến bố mẹ và chị tôi, tôi nhất định không tha cho anh!”
Nói xong Bạch Tuyết thở hổn hển đi vào phòng của mình.
Trong lòng cô ta kì thật có chút mâu thuẫn. Bởi vì có nói thế nào thì Trần Minh Triết ra tay cũng vì cô ta, nhưng trêu chọc phải nhân vật khủng bố như vậy cô ta vô cùng sợ hãi.
Sợ Lý Thiên Hào trả thù người nhà cô ta.
Quan trọng hơn là trước đây trong mắt cô ta Trần Minh Triết là đồ ăn hại, là kẻ ngốc không ra gì, chỉ biết ở nhà làm việc nhà, nấu nướng các kiểu. Nhưng cô ta không ngờ khi cô ta gặp nguy hiểm lại là người anh rể xưa nay cô ta coi thường đến cứu cô ta, giúp cô ta trút giận.
Quan trọng hơn là người anh rể này rất giỏi đánh nhau, còn quen biết tên côn đồ số một số hai Tân Thành – Mặt Sẹo.
Mà mấy chuyện này cô ta lại không thể nói ra.
Bởi vì nếu cô ta nói anh rể mình rất giỏi đánh nhau, hơn nữa còn quen biết Mặt Sẹo như này như kia thì chắc chắn cô ta sẽ bị người ta cười vào mặt mất.
Ngay cả bọn Ngưu Đào trải qua chuyện tối qua cũng đều không tin được.
Dù sao lúc trước cũng là cô ta cả ngày nói anh rể mình là đồ ăn hại.
Bây giờ bỗng nhiên xảy ra chênh lệch thế này, cô ta thật sự không chịu nổi, quá mức tưởng tượng rồi…
Bạch Tuyết nằm trên giường, trong lòng rối như tơ vò.
Tưởng tượng nếu như Lý Thiên Hào mà trả thù thì cả nhà mình thật sự xong đời.
Nhất thời trong lòng thấy tức điên ngồi bật dậy.
“Trần Minh Triết chết tiệt. Đều tại anh ta! Đúng như mẹ nói là một kẻ gây họa, muốn hại chết cả nhà mình mới hả lòng!”