Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-331
Chương 331
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 331: Sự phản kháng hèn mọn
A !
Chu Minh Phượng vừa mới mỡ cửa ra thì đã quay
đầu lại hét toáng lên, sau đó bà ta hốt hoảng đóng
sầm cửa lại.
"Diệp Chi, con mau trốn đi!"
Nhưng Chu Minh Phượng vừa dứt lời, Bạch Diệp
Chi vừa mới đứng dậy, khó hiểu nhìn mẹ mình thì một
tiếng động lớn vang lên.
Rầm!
Cửa nhà họ Bạch bị người đứng bên ngoài đá
tung ra, cùng lúc đó Chu Minh Phượng đang đè cửa
lại cũng bị đá bay ra.
A !
Chu Minh Phượng kêu lên thảm thiết, bà ta bị ảnh
hưỡng bởi sức mạnh đá cái cửa ra nên bay ra chỗ bàn
trà. Đầu bà ta cũng đập vào bàn trà, trán ứa ra máu
tươi.
"Mẹ...mẹ không sao chứ..."
Thấy vậy, Bạch Diệp Chỉ liền nhanh chóng đi đến
đỡ Chu Minh Phượng dậy, hỏi rất lo lắng.
Cũng chính lúc này, Long Nhã Tuyên đi từng bước
một vào trong phòng khách rộng rãi của biệt thự.
Cô ta mặc váy dài trắng tinh, ánh mắt ấy tràn đầy
khinh thường, khóe môi nỡ nụ cười nghiền ngẫm.
Đôi mắt cô ta lướt qua hai người rồi dừng lại trên
khuôn mặt Bạch Diệp Chi, ánh mắt ấy như đang nhìn
một con kiến bé nhỏ trên mặt đất. Giờ Long Nhã
Tuyên chẳng buồn giấu giếm gì nữa, cô ta muốn dùng
cách này để nói với Trần Minh Triết, nếu không giao
thứ đồ cô ta muốn ra thì cô ta sẽ giết sạch những
người bên cạnh anh.
Dù sao thì trong mắt cô ta, hai người này chẳng
qua cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi. Là cô cả
nhà họ Long, chỉ cần cô ta động ngón tay thôi là có
thể nghiền nát.
Có mấy người cùng đi vào với Long Nhã Tuyên,
người đi đầu chính là Long Thập với khuôn mặt lạnh
lùng, cú đá vừa nãy tất nhiên là kiệt tác của Long Thập.
"Các...các người..."
Bạch Diệp Chi đỡ Chu Minh Phượng dậy, sắc mặt
cô thay đổi.
Đặc biệt là Chu Minh Phượng, người bà ta run lên
bần bật.
"Tính ra thì chúng ta cũng có quan hệ đấy, mà ð
Tân Thành mãi vẫn chưa có cơ hội gặp mặt. Cô Bạch
Diệp Chi, chúng ta lại gặp nhau rồi".
Long Nhã Tuyên vừa nói vừa từ từ đi đến chỗ
Bạch Diệp Chi, Bạch Diệp Chỉ đang đỡ Chư Minh
Phượng liền vội vàng lui ra sau vài bước.
Chậm rãi ngồi lên ghế sô pha, Long Nhã Tuyên
đang định nói thì một giọng nói lại vang lên.
"Ai vậy, mới sáng sớm mà đã làm ồn hết cả lên!"
Bạch Tuyết đi từ tầng hai xuống, khi nhìn thấy có
mấy người đột nhiên xuất hiện trong phòng khách thì
sắc mặt cô ta thoắt cái đã trð nên nghiêm túc.
Khi Bạch Tuyết nhìn thấy trán mẹ mình đầy máu
tươi thì liền nhìn Long Nhã Tuyên đang ngồi với vẻ
đương nhiên trên ghế sô pha rồi lạnh giọng nói: "Cô
là ai hả, cô..."
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 331: Sự phản kháng hèn mọn
A !
Chu Minh Phượng vừa mới mỡ cửa ra thì đã quay
đầu lại hét toáng lên, sau đó bà ta hốt hoảng đóng
sầm cửa lại.
"Diệp Chi, con mau trốn đi!"
Nhưng Chu Minh Phượng vừa dứt lời, Bạch Diệp
Chi vừa mới đứng dậy, khó hiểu nhìn mẹ mình thì một
tiếng động lớn vang lên.
Rầm!
Cửa nhà họ Bạch bị người đứng bên ngoài đá
tung ra, cùng lúc đó Chu Minh Phượng đang đè cửa
lại cũng bị đá bay ra.
A !
Chu Minh Phượng kêu lên thảm thiết, bà ta bị ảnh
hưỡng bởi sức mạnh đá cái cửa ra nên bay ra chỗ bàn
trà. Đầu bà ta cũng đập vào bàn trà, trán ứa ra máu
tươi.
"Mẹ...mẹ không sao chứ..."
Thấy vậy, Bạch Diệp Chỉ liền nhanh chóng đi đến
đỡ Chu Minh Phượng dậy, hỏi rất lo lắng.
Cũng chính lúc này, Long Nhã Tuyên đi từng bước
một vào trong phòng khách rộng rãi của biệt thự.
Cô ta mặc váy dài trắng tinh, ánh mắt ấy tràn đầy
khinh thường, khóe môi nỡ nụ cười nghiền ngẫm.
Đôi mắt cô ta lướt qua hai người rồi dừng lại trên
khuôn mặt Bạch Diệp Chi, ánh mắt ấy như đang nhìn
một con kiến bé nhỏ trên mặt đất. Giờ Long Nhã
Tuyên chẳng buồn giấu giếm gì nữa, cô ta muốn dùng
cách này để nói với Trần Minh Triết, nếu không giao
thứ đồ cô ta muốn ra thì cô ta sẽ giết sạch những
người bên cạnh anh.
Dù sao thì trong mắt cô ta, hai người này chẳng
qua cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi. Là cô cả
nhà họ Long, chỉ cần cô ta động ngón tay thôi là có
thể nghiền nát.
Có mấy người cùng đi vào với Long Nhã Tuyên,
người đi đầu chính là Long Thập với khuôn mặt lạnh
lùng, cú đá vừa nãy tất nhiên là kiệt tác của Long Thập.
"Các...các người..."
Bạch Diệp Chi đỡ Chu Minh Phượng dậy, sắc mặt
cô thay đổi.
Đặc biệt là Chu Minh Phượng, người bà ta run lên
bần bật.
"Tính ra thì chúng ta cũng có quan hệ đấy, mà ð
Tân Thành mãi vẫn chưa có cơ hội gặp mặt. Cô Bạch
Diệp Chi, chúng ta lại gặp nhau rồi".
Long Nhã Tuyên vừa nói vừa từ từ đi đến chỗ
Bạch Diệp Chi, Bạch Diệp Chỉ đang đỡ Chư Minh
Phượng liền vội vàng lui ra sau vài bước.
Chậm rãi ngồi lên ghế sô pha, Long Nhã Tuyên
đang định nói thì một giọng nói lại vang lên.
"Ai vậy, mới sáng sớm mà đã làm ồn hết cả lên!"
Bạch Tuyết đi từ tầng hai xuống, khi nhìn thấy có
mấy người đột nhiên xuất hiện trong phòng khách thì
sắc mặt cô ta thoắt cái đã trð nên nghiêm túc.
Khi Bạch Tuyết nhìn thấy trán mẹ mình đầy máu
tươi thì liền nhìn Long Nhã Tuyên đang ngồi với vẻ
đương nhiên trên ghế sô pha rồi lạnh giọng nói: "Cô
là ai hả, cô..."
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7