Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13: Cuộc gặp gỡ định mệnh
nghe thấy tiếng anh gác công việc sang một bên đi đến chỗ cô.
'' em dậy rồi! xuống đây có chuyện gì không? ''
mặc dù biết cô đói nhưng anh vẫn hỏi.
'' à...thì....em có chút đói ''
cô ngại ngùng trả lời anh.
'' đói hả '' anh nói với giọng cưng chiều.
cô không nói gì chỉ '' ukm '' nhẹ một tiếng. mặt cô cứ thế mà đỏ ửng lên như trái ớt chín.
anh nhìn cô khẽ cười nói: '' em lên lầu thay bộ đồ khác anh dẫn em đi ăn ''
cô lắc đầu nhìn xuống dưới sàn nhà
anh nhìn cô có chút không vui lo lắng hỏi: '' em sao vậy ''
'' em không muốn ra ngoài ăn '' cô nói
'' em không thích đồ ăn ở ngoài sao? '' anh hỏi
̣
'' không phải em không thích mà hôm nay em muốn ăn mì hoành thánh của dì Diệp làm '' cô nhìn anh nói.
'' em thích món đó ''
'' ukm! món đó của dì rất ngon '' cô vui vẻ trả lời anh
'' em thích thì chiều theo ý em vậy ''
nghe anh nói cô vui mừng quayy sang nói với dì Diệp: '' dì làm giúp con hai phần nha. ''
'' vâng! tôi sẽ đi làm ngay. cô cậu đợi tôi một lát.''
cô vui vẻ trả lời '' vâng! '' rồi đi về phía bàn ăn đợi tô mì của dì Diệp.
nhìn thấy cô vui vẻ như vậy anh cũng vui theo. Trên khuôn mặt là ánh mắt trìu mến và nụ cười ấm áp chỉ dành riêng cho cô.
một lát sau dì Diệp bưng hai tô mì đặt lên bàn.
'' mời cô cậu dùng bữa ''
'' cảm ơn dì '' cô nói và vui vẻ thưởng thức tô mì hoành thánh.
cô ăn một cách ngon lành và cả anh cũng vậy.
Bên cô thì đang vui vẻ thưởng thức bữa ăn ngon còn không biết ai kia đang phải đối mặt với những rắc rối
Tại sân bay quốc tế Giai Giai đang vui mừng đi đón anh trai.
đến sân bay cô vui vẻ vì sắp được gặp người anh trai yêu quý. cô ngó nghiêng tìm xem anh cô đang ở đâu thì.
'' rầmmmmm! ''
cô giật mình vội vàng xuống xe xem có chuyện gì.
ngay trên phía trước xe cô là một chiếc ôtô thể thao bản giới hạn. chiếc xe này bị cô đâm chúng cô đang loay hoay xem chiếc xe này bị làm sao thì cửa của chiếc xe đó đột nhiên mở.
bước ra là một chàng trai với mái tóc màu nâu đỏ mặc chiếc quần thể thao mau đen và chiếc áo phông màu trắng. anh chàng này nhìn rất đẹp trai.
anh tiến về phía cô
'' cái... cái này...tôi không cố ý làm hư xe của anh tôi thành thật xin lỗi anh. ''
anh ta nhìn chiếc xe sau đó nhìn cô nói:
'' cô làm hỏng xe tôi cô phải đền. ''
anh ta cô ́ kiềm chê ́ cơn giận nói với cô.
'' bao nhiêu anh nói đi tôi sẽ đền ''
cô nói và mở túi xách lấy ra tấm danh thiếp đưa cho anh.
'' đây là danh thiếp của tôi hiện tại trong người tôi không có mang theo tiền anh mang xe đi sửa hết bao nhiêu rồi bảo tôi tôi sẽ trả tiền cho anh.''
anh ta thay đổi sắc mặt nhìn cô. nghe những lời cô nói anh bực mình. từ nãy tới giờ anh vẫn giữ im lặng ko nói gì lần này anh lên tiếng:
'' cô định giải quyết như vậy sao. ''
'' nếu không anh nghĩ sao ''
'' cô xem xe của tôi bị như này làm sao tôi sử dụng được nữa. giờ tôi còn có việc phải làm. ''
'' tôi sẽ đền cho anh giờ anh cho tôi đi được chưa tôi còn có việc bận. ''
'' cô còn định đi cô xem xe của tôi thành ra như vậy là do ai hả ''
'' anh cần gì phải lớn tiếng như vậy ''
'' cô vẫn còn nói ''
'' tôi thấy xe anh đâu có bị hư hại nặng nề lắm đâu ''
'' cô thử nói xem cô làm xe tôi như thê ́ này vẫn còn nói là không hư hại nặng ''
anh nói và chỉ vào chiếc xe
'' cô nói đúng tôi thấy không hư hại nặng chỉ là nó bị rơi mất biển số xe. đuôi xe biến dạng à còn nữa lớp sơn mới cũng bi xước. không bị nặng đâu nhỉ ''
'' anh cũng thấy không hư hại nhiều vậy cho tôi đi được chưa. ''
từng câu từng chữ của cô khiến cho sắc mặt anh tệ hơn. anh không thể chịu được sự ngang ngược cô
cô quay đầu bỏ đi thì bị anh giữ lại
'' đối với người như cô không thể giải quyết bằng lời nói được. ''
'' anh định làm gì hả. đừng có nói là anh định báo.... ''
cô chưa nói hết thì bị anh cướp lời
''không sai tôi là đang báo cảnh sát đó ''
'' có gì từ từ nói ''
không nằm ngoài dự đoán cả hai người đều được đưa đến đồn cảnh sát.
'' em dậy rồi! xuống đây có chuyện gì không? ''
mặc dù biết cô đói nhưng anh vẫn hỏi.
'' à...thì....em có chút đói ''
cô ngại ngùng trả lời anh.
'' đói hả '' anh nói với giọng cưng chiều.
cô không nói gì chỉ '' ukm '' nhẹ một tiếng. mặt cô cứ thế mà đỏ ửng lên như trái ớt chín.
anh nhìn cô khẽ cười nói: '' em lên lầu thay bộ đồ khác anh dẫn em đi ăn ''
cô lắc đầu nhìn xuống dưới sàn nhà
anh nhìn cô có chút không vui lo lắng hỏi: '' em sao vậy ''
'' em không muốn ra ngoài ăn '' cô nói
'' em không thích đồ ăn ở ngoài sao? '' anh hỏi
̣
'' không phải em không thích mà hôm nay em muốn ăn mì hoành thánh của dì Diệp làm '' cô nhìn anh nói.
'' em thích món đó ''
'' ukm! món đó của dì rất ngon '' cô vui vẻ trả lời anh
'' em thích thì chiều theo ý em vậy ''
nghe anh nói cô vui mừng quayy sang nói với dì Diệp: '' dì làm giúp con hai phần nha. ''
'' vâng! tôi sẽ đi làm ngay. cô cậu đợi tôi một lát.''
cô vui vẻ trả lời '' vâng! '' rồi đi về phía bàn ăn đợi tô mì của dì Diệp.
nhìn thấy cô vui vẻ như vậy anh cũng vui theo. Trên khuôn mặt là ánh mắt trìu mến và nụ cười ấm áp chỉ dành riêng cho cô.
một lát sau dì Diệp bưng hai tô mì đặt lên bàn.
'' mời cô cậu dùng bữa ''
'' cảm ơn dì '' cô nói và vui vẻ thưởng thức tô mì hoành thánh.
cô ăn một cách ngon lành và cả anh cũng vậy.
Bên cô thì đang vui vẻ thưởng thức bữa ăn ngon còn không biết ai kia đang phải đối mặt với những rắc rối
Tại sân bay quốc tế Giai Giai đang vui mừng đi đón anh trai.
đến sân bay cô vui vẻ vì sắp được gặp người anh trai yêu quý. cô ngó nghiêng tìm xem anh cô đang ở đâu thì.
'' rầmmmmm! ''
cô giật mình vội vàng xuống xe xem có chuyện gì.
ngay trên phía trước xe cô là một chiếc ôtô thể thao bản giới hạn. chiếc xe này bị cô đâm chúng cô đang loay hoay xem chiếc xe này bị làm sao thì cửa của chiếc xe đó đột nhiên mở.
bước ra là một chàng trai với mái tóc màu nâu đỏ mặc chiếc quần thể thao mau đen và chiếc áo phông màu trắng. anh chàng này nhìn rất đẹp trai.
anh tiến về phía cô
'' cái... cái này...tôi không cố ý làm hư xe của anh tôi thành thật xin lỗi anh. ''
anh ta nhìn chiếc xe sau đó nhìn cô nói:
'' cô làm hỏng xe tôi cô phải đền. ''
anh ta cô ́ kiềm chê ́ cơn giận nói với cô.
'' bao nhiêu anh nói đi tôi sẽ đền ''
cô nói và mở túi xách lấy ra tấm danh thiếp đưa cho anh.
'' đây là danh thiếp của tôi hiện tại trong người tôi không có mang theo tiền anh mang xe đi sửa hết bao nhiêu rồi bảo tôi tôi sẽ trả tiền cho anh.''
anh ta thay đổi sắc mặt nhìn cô. nghe những lời cô nói anh bực mình. từ nãy tới giờ anh vẫn giữ im lặng ko nói gì lần này anh lên tiếng:
'' cô định giải quyết như vậy sao. ''
'' nếu không anh nghĩ sao ''
'' cô xem xe của tôi bị như này làm sao tôi sử dụng được nữa. giờ tôi còn có việc phải làm. ''
'' tôi sẽ đền cho anh giờ anh cho tôi đi được chưa tôi còn có việc bận. ''
'' cô còn định đi cô xem xe của tôi thành ra như vậy là do ai hả ''
'' anh cần gì phải lớn tiếng như vậy ''
'' cô vẫn còn nói ''
'' tôi thấy xe anh đâu có bị hư hại nặng nề lắm đâu ''
'' cô thử nói xem cô làm xe tôi như thê ́ này vẫn còn nói là không hư hại nặng ''
anh nói và chỉ vào chiếc xe
'' cô nói đúng tôi thấy không hư hại nặng chỉ là nó bị rơi mất biển số xe. đuôi xe biến dạng à còn nữa lớp sơn mới cũng bi xước. không bị nặng đâu nhỉ ''
'' anh cũng thấy không hư hại nhiều vậy cho tôi đi được chưa. ''
từng câu từng chữ của cô khiến cho sắc mặt anh tệ hơn. anh không thể chịu được sự ngang ngược cô
cô quay đầu bỏ đi thì bị anh giữ lại
'' đối với người như cô không thể giải quyết bằng lời nói được. ''
'' anh định làm gì hả. đừng có nói là anh định báo.... ''
cô chưa nói hết thì bị anh cướp lời
''không sai tôi là đang báo cảnh sát đó ''
'' có gì từ từ nói ''
không nằm ngoài dự đoán cả hai người đều được đưa đến đồn cảnh sát.