Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-70
Chương 70: Được, chị tên là lam lam, em nhớ rồi
Sáng hôm sau, Mạch Khải tức tốc vào bệnh viện, bây giờ thăm Trần Thụy Ly phải mặc đồ bảo hộ, chỉ thăm được khoảng ba mươi phút chứ không nhiều.
Ai cũng nhường cho Mạch Khải vào thăm, còn mọi người chỉ đứng bên ngoài. Trần Thụy Ly xơ xác chưa từng thấy, đầu quấn lớp băng dày cộm, thở oxi. Xung quanh cô ấy toàn là dây, ống dẫn. Chắc Mạch Khải thấy đau lòng lắm.
Phỉ Phùng Lam bên ngoài nhìn qua cửa kính thấy cảnh đó cũng xót xa. Nhưng cô nghĩ đến một điều xa xăm hơn. Rốt cuộc là Trần Thụy Ly bất cẩn té cầu thang hay là còn có uẩn khúc khác?
...----------------...
Ngày thứ hai tính từ lúc Trần Thụy Ly được chuyển sang phòng hồi sức thường. Tất cả mọi người đều có mặt ở đó trừ Vương Dịch Thiên và Tam Hắc. Anh không quan tâm đến chuyện Trần Thụy Ly sống chết ra sao, chỉ lo cho Phỉ Phùng Lam ở bệnh viện miết rồi quá sức nên cũng hay giục về, một ngày chỉ được đến thăm mấy lần, để Mạch Khải ở lại trông qua đêm.
Đương nhiên Vương lão gia và Viên Thiếp Ảnh cũng không có mặt.
Mạch Khải trông chừng Trần Thụy Ly mấy ngày qua, giờ ngồi trên sofa uống một tách trà cùng mọi người, sẵn tiện ăn miếng cháo. Phỉ Phùng Lam thay anh canh chừng cô ấy.
Trần Thụy Ly bắt đầu nheo nheo mắt, chớp chớp mấy cái rồi mở ra. Phỉ Phùng Lam thấy vậy cười rất tươi: “Mọi người, Trần Thụy Ly tỉnh rồi.”
Mọi người nghe thấy liền đứng dậy, tiến lại giường bệnh. Trần Thụy Ly từ từ mở mắt, nhìn ngó xung quanh.
Mạch Khải mừng rỡ ôm lấy tay cô ấy: “Tiểu Ly, cuối cùng em cũng tỉnh rồi.”
Trần Thụy Ly hơi cau mày: “Tiểu Ly là ai? Các người là ai?”
Tất cả nghe xong liền im bặt. Tròn mắt nhìn nhau.
...----------------...
Mạch Khải đập bàn: “Rốt cuộc là cô ấy bị gì?”
Vị bác sĩ ôn tồn giải thích: “Mạch thiếu gia. Tôi sớm đã nói trước, việc phẫu thuật chắc sẽ không có vấn đề nhưng quá trình hồi phục là một trở ngại lớn.”
Trần Lập Thy căng thẳng: “Vậy con bé sẽ bị mất trí trong bao lâu?”
“Tôi không chắc, tình hình này có thể mang kí ức trở lại với cô ấy hay không là còn tùy vào cơ duyên nữa. Nếu sau ba tháng vẫn chưa lấy lại kí ức, Trần tiểu thư sẽ mất trí vĩnh viễn.”
Mạch Khải tức giận nắm lấy cổ áo bác sĩ: “Ông nói cái gì là mất trí vĩnh viễn?”
Phỉ Thục Mỹ lập tức can ngăn: “Con à, chuyện này trước khi phẫu thuật bác sĩ có nói rồi, không thể trách ông ấy được. Chúng ta vẫn còn cơ hội để lấy lại trí nhớ cho con bé mà.”
Phỉ Phùng Lam gật đầu hùa theo lời nói của Phỉ Thục Mỹ. Mạch Khải nghiến răng thở dài một tiếng rồi mới buông ra.
...----------------...
Nghe nói những người mất trí nhớ nên tiếp xúc càng nhiều càng tốt với những người thân quen với mình, nên Trần Lập Thy dọn vào cùng với Mạch Khải trông chừng cô ấy, liên tục gợi nhớ những kỉ niệm xưa.
Nhưng cô ấy chỉ có thể qua lời nói của Trần Lập Thy ghi nhớ mình tên gì, là ai, bao nhiêu tuổi. Ngoài ra không còn gì nữa. Đó không phải là nhớ lại, mà như nạp thêm kiến thức mới vào vậy.
Mấy hôm sau, Phỉ Phùng Lam xách túi trái cây tươi rói đến thăm bệnh.
“Cô thấy sức khỏe sao rồi?” - Phỉ Phùng Lam cười thân thiện.
“Cô là ai?”
“Có thể gọi là bạn của cô cũng được.”
Trần Thụy Ly gật gật đầu. Bây giờ ai nói gì thì cô nghe đó, chứ thật sự không nhớ gì cả.
Phỉ Phùng Lam đang gọt trái cây thì cô ấy liền hỏi: “Cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tôi hai mươi.”
“A... vậy tôi phải gọi cô bằng chị mới đúng. Hôm bữa dì tôi nói nên học cách xưng hô cho đúng với những người lớn hơn mình. Chị à, chị tên gì?”
Phỉ Phùng Lam cười, là cười xót thương cho cô ấy. Rõ ràng họ là tình địch, mới hợp tác không bao lâu giờ lại gọi cô là chị. Nhưng cô cũng không muốn phụ lòng cô ấy:
“Chị tên Phỉ Phùng Lam, hay Hắc Lam cũng được.”
“Được, chị tên là Lam Lam, em nhớ rồi.” - Nói xong Trần Thụy Ly cười rất hồn nhiên.
Có lẽ không nên nói cho cô ấy biết về những chuyện không vui trước đây. Rõ ràng cô ấy không yêu thương gì Vương Dịch Thiên, mà là từ nhỏ đã được bơm vào đầu suy nghĩ phải làm bà chủ Vương Gia.
Chỉ có điều, Trần Thụy Ly mất trí nhớ, coi như manh mối về việc cô ấy gặp tai nạn đã bị đứt mất.
Sáng hôm sau, Mạch Khải tức tốc vào bệnh viện, bây giờ thăm Trần Thụy Ly phải mặc đồ bảo hộ, chỉ thăm được khoảng ba mươi phút chứ không nhiều.
Ai cũng nhường cho Mạch Khải vào thăm, còn mọi người chỉ đứng bên ngoài. Trần Thụy Ly xơ xác chưa từng thấy, đầu quấn lớp băng dày cộm, thở oxi. Xung quanh cô ấy toàn là dây, ống dẫn. Chắc Mạch Khải thấy đau lòng lắm.
Phỉ Phùng Lam bên ngoài nhìn qua cửa kính thấy cảnh đó cũng xót xa. Nhưng cô nghĩ đến một điều xa xăm hơn. Rốt cuộc là Trần Thụy Ly bất cẩn té cầu thang hay là còn có uẩn khúc khác?
...----------------...
Ngày thứ hai tính từ lúc Trần Thụy Ly được chuyển sang phòng hồi sức thường. Tất cả mọi người đều có mặt ở đó trừ Vương Dịch Thiên và Tam Hắc. Anh không quan tâm đến chuyện Trần Thụy Ly sống chết ra sao, chỉ lo cho Phỉ Phùng Lam ở bệnh viện miết rồi quá sức nên cũng hay giục về, một ngày chỉ được đến thăm mấy lần, để Mạch Khải ở lại trông qua đêm.
Đương nhiên Vương lão gia và Viên Thiếp Ảnh cũng không có mặt.
Mạch Khải trông chừng Trần Thụy Ly mấy ngày qua, giờ ngồi trên sofa uống một tách trà cùng mọi người, sẵn tiện ăn miếng cháo. Phỉ Phùng Lam thay anh canh chừng cô ấy.
Trần Thụy Ly bắt đầu nheo nheo mắt, chớp chớp mấy cái rồi mở ra. Phỉ Phùng Lam thấy vậy cười rất tươi: “Mọi người, Trần Thụy Ly tỉnh rồi.”
Mọi người nghe thấy liền đứng dậy, tiến lại giường bệnh. Trần Thụy Ly từ từ mở mắt, nhìn ngó xung quanh.
Mạch Khải mừng rỡ ôm lấy tay cô ấy: “Tiểu Ly, cuối cùng em cũng tỉnh rồi.”
Trần Thụy Ly hơi cau mày: “Tiểu Ly là ai? Các người là ai?”
Tất cả nghe xong liền im bặt. Tròn mắt nhìn nhau.
...----------------...
Mạch Khải đập bàn: “Rốt cuộc là cô ấy bị gì?”
Vị bác sĩ ôn tồn giải thích: “Mạch thiếu gia. Tôi sớm đã nói trước, việc phẫu thuật chắc sẽ không có vấn đề nhưng quá trình hồi phục là một trở ngại lớn.”
Trần Lập Thy căng thẳng: “Vậy con bé sẽ bị mất trí trong bao lâu?”
“Tôi không chắc, tình hình này có thể mang kí ức trở lại với cô ấy hay không là còn tùy vào cơ duyên nữa. Nếu sau ba tháng vẫn chưa lấy lại kí ức, Trần tiểu thư sẽ mất trí vĩnh viễn.”
Mạch Khải tức giận nắm lấy cổ áo bác sĩ: “Ông nói cái gì là mất trí vĩnh viễn?”
Phỉ Thục Mỹ lập tức can ngăn: “Con à, chuyện này trước khi phẫu thuật bác sĩ có nói rồi, không thể trách ông ấy được. Chúng ta vẫn còn cơ hội để lấy lại trí nhớ cho con bé mà.”
Phỉ Phùng Lam gật đầu hùa theo lời nói của Phỉ Thục Mỹ. Mạch Khải nghiến răng thở dài một tiếng rồi mới buông ra.
...----------------...
Nghe nói những người mất trí nhớ nên tiếp xúc càng nhiều càng tốt với những người thân quen với mình, nên Trần Lập Thy dọn vào cùng với Mạch Khải trông chừng cô ấy, liên tục gợi nhớ những kỉ niệm xưa.
Nhưng cô ấy chỉ có thể qua lời nói của Trần Lập Thy ghi nhớ mình tên gì, là ai, bao nhiêu tuổi. Ngoài ra không còn gì nữa. Đó không phải là nhớ lại, mà như nạp thêm kiến thức mới vào vậy.
Mấy hôm sau, Phỉ Phùng Lam xách túi trái cây tươi rói đến thăm bệnh.
“Cô thấy sức khỏe sao rồi?” - Phỉ Phùng Lam cười thân thiện.
“Cô là ai?”
“Có thể gọi là bạn của cô cũng được.”
Trần Thụy Ly gật gật đầu. Bây giờ ai nói gì thì cô nghe đó, chứ thật sự không nhớ gì cả.
Phỉ Phùng Lam đang gọt trái cây thì cô ấy liền hỏi: “Cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tôi hai mươi.”
“A... vậy tôi phải gọi cô bằng chị mới đúng. Hôm bữa dì tôi nói nên học cách xưng hô cho đúng với những người lớn hơn mình. Chị à, chị tên gì?”
Phỉ Phùng Lam cười, là cười xót thương cho cô ấy. Rõ ràng họ là tình địch, mới hợp tác không bao lâu giờ lại gọi cô là chị. Nhưng cô cũng không muốn phụ lòng cô ấy:
“Chị tên Phỉ Phùng Lam, hay Hắc Lam cũng được.”
“Được, chị tên là Lam Lam, em nhớ rồi.” - Nói xong Trần Thụy Ly cười rất hồn nhiên.
Có lẽ không nên nói cho cô ấy biết về những chuyện không vui trước đây. Rõ ràng cô ấy không yêu thương gì Vương Dịch Thiên, mà là từ nhỏ đã được bơm vào đầu suy nghĩ phải làm bà chủ Vương Gia.
Chỉ có điều, Trần Thụy Ly mất trí nhớ, coi như manh mối về việc cô ấy gặp tai nạn đã bị đứt mất.