Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-25
Chương 25: Bị bắt cóc
Vương Dịch Thiên dòm dòm ngó ngó vẫn không chọn được cái nào vừa mắt.
“Cái kia thì sao?” - anh đưa tay chỉ về chiếc nhẫn được đóng hộp kính đặt tên tủ trưng bày phía sau người bán hàng. Cô gái nhìn về phía sau, ôn tồn giải thích:
“Thưa anh, đá hồng ngọc nhưng lại màu lam thật sự rất hiếm, có thể nói là độc nhất vô nhị. Chúng tôi chỉ tìm thấy một mẩu nhỏ đá duy nhất và làm thành chiếc nhẫn để phô thêm quy mô của chỗ chúng tôi, không bán được.”
Vương Dịch Thiên nhíu mày: “Cái gì gọi là không bán được? Kêu chủ của cô ra đây cho tôi.”
Cô gái bán hàng run run: “Vâng.” - Rồi cô ta nhấc điện thoại bàn lên, quay số.
Vài phút sau đã có một người đàn ông đứng tuổi chạy đến.
“Chào anh, tôi là quản lý ở đây.”
“Quản lý? Thôi cũng được. Tôi muốn mua chiếc nhẫn có đá hồng ngọc xanh đó.”
“Thưa anh, nhưng...” - Người quản lý cúi đầu định trình bày y hệt những lời người bán hàng lúc nãy nói.
“Thôi đủ rồi.” - Vương Dịch Thiên làm động tác ngăn lại.
“Tôi chỉ nói với anh 5 chữ và cho anh mười phút để gói hàng: Tôi là Vương Dịch Thiên.” - Nói xong anh bước đi mấy bước ngồi xuống ghế dài, kêu Hắc Hổ canh giờ. Chỉ đúng mười phút.
Nghe năm chữ đó xong quản lý tái mét mặt mày, lập tức kêu người bán hàng nhanh chóng gói chiếc nhẫn lại. Cô gái không hiểu chuyện gì, nhưng thấy sự hối hả của quản lý cũng nhanh chóng làm ngay. Chỉ mất có sáu phút, chiếc nhẫn đã được đặt trong một chiếc hộp tròn bằng nhung, nhỏ, màu đỏ thắm.
“Thưa... của quý khách là ba triệu*.”
* *Lương sáu ngàn một tháng của Phỉ Phùng Lam đã là rất nhiều, có thể giúp cô mua sắm nhiều thứ. Ba triệu ở đây là rất rất rất rất nhiều*.
Hắc Hồng nhanh chóng đưa thẻ ATM, là một chiếc thẻ đen*, người bán hàng nhìn thấy liền trầm trồ. Người đàn ông này rốt cuộc là ai?
* *Thẻ đen là thẻ ngân hàng không giới hạn số tiền được rút ra*.
Vương Dịch Thiên đứng dậy, cho chiếc hộp nhỏ vào túi, cùng Tam Hắc đi sâu vào trong tìm Phỉ Phùng Lam. Nãy giờ cô đi xem đồ cũng khá lâu mà chưa quay lại.
Sau khi họ rời đi, người bán hàng mới dám mở lời: “Quản lý à, Vương Dịch Thiên đó là ai? Anh ta có cả thẻ đen cơ đấy.”
Người quản lý thở dài một hơi lấy lại bình tĩnh: “Là người nối dõi của Vương Gia. Không chỉ là một cái thẻ đen hay một chiếc nhẫn độc nhất vô nhị, cậu ta có thể mua hết cả khu mua sắm thậm chí là hòn đảo này sau đó bưng rễ chúng ta đi đấy.”
Cô gái bán hàng nghe xong, mặt xanh xao như máu không còn lưu thông nữa. Hên là chưa chọc giận phải chúa tể rừng xanh.
...----------------...
Cùng thời điểm Vương Dịch Thiên đang lựa nhẫn, Phỉ Phùng Lam dạo quanh những quầy bán dây chuyền, lắc tay. Đột nhiên thấy một người phụ nữ đang mang thai, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
Cô liền chạy đến hỏi thăm, cô ta nói mình đang đi mua sắm, chồng đợi ở ngoài. Nhưng giờ đột nhiên thấy nhức đầu quá, sợ là đi không nổi. Phỉ Phùng Lam liền mở lòng tốt đồng ý đưa cô ta ra ngoài. Khu mua sắm rộng lớn này có rất nhiều cửa, cửa lúc nãy cô vào là của A, cửa ở đây lại là cửa F - một cánh cửa ít ai đi lại vì nó không thông đến đường lớn, xe cộ rất khó di chuyển.
Vừa ra khỏi cửa, cô đảo mắt xung quanh để tìm chồng người phụ nữ có thai. Cô nhìn qua nhìn lại vẫn không thấy ai hết, nhưng người phụ nữ ấy lại nói mình đã nhìn thấy chồng, cảm ơn cô đã giúp đỡ. Nói rồi cô ta lặng lẽ rời đi. Phỉ Phùng Lam vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô không nghĩ nhiều, định quay vào trong tụ họp với đám người của Vương Dịch Thiên thì từ phía sau có một đám người áo đen chạy tới. Họ muốn động thủ với cô.
Với thân thủ của mình, Phỉ Phùng Lam dễ dàng né tránh những cú đấm đến từ phía sau. Đám người này toàn là đàn ông, tầm mười người, không dao không súng, chắc nghĩ cô chỉ là một người phụ nữ yếu đuối nên không cần đến vũ khí. Bọn họ một lần hai ba người nào về phía cô, nhưng cô liền tránh được hết. Cô chụp tay tên này bẻ về phía sau, giật chỏ tên nọ, đá xoáy vào tên khác,... Trong chốc lát hơn năm người đã gục xuống. Cô cởi giày cao gót ra, miệng cười cười kinh bỉ: “Coi kìa, không dám lên nữa sao?”
Bọn người còn lại bị chọc đến lòng tự tôn, liền xô nhào đến Phỉ Phùng Lam. Cô dùng lực tay quăng thẳng giày cao gót vào mặt một tên, hắn liền bị chảy máu mũi, ôm mặt không dám tiến lên, bị cô hốc một cái vào bụng, liền lăn quay. Một tên nữa định chụp cô lại từ phía sau, nhưng cô nhanh chóng đá một đòn cực kì đẹp mắt - cú đá 180°*, hắn liền đo ván.
* *Đòn đá 180° là đòn xoay tròn cả người, chân không chạm đất. Đây là một đòn đá khó, nhưng sát thương cực cao*.
Phỉ Phùng Lam cười đắc ý, chỉ còn hai tên. Đột nhiên cô cảm thấy choáng váng, mọi thứ xung quay mờ mờ ảo ảo, rồi cô xỉu gục trong sự kinh ngạc của hai tên kia. Người đàn ông ngồi trong xe lên tiếng: “Nhanh đưa cô ta lên xe, với mấy thằng ngã lăn quay nằm đó nữa. Một lũ vô dụng.”
Hai tên còn lại, với hai người tài xế nhanh chóng mang cô cùng mấy tên bại trận dưới tay cô lên xe, phóng nhanh đi. Trên mặt người đàn ông ngồi trong xe nãy giờ nổi lên nụ cười gian tà. Lưu Thanh Long, lần này tao xem mày phải làm thế nào đây.
Vương Dịch Thiên dòm dòm ngó ngó vẫn không chọn được cái nào vừa mắt.
“Cái kia thì sao?” - anh đưa tay chỉ về chiếc nhẫn được đóng hộp kính đặt tên tủ trưng bày phía sau người bán hàng. Cô gái nhìn về phía sau, ôn tồn giải thích:
“Thưa anh, đá hồng ngọc nhưng lại màu lam thật sự rất hiếm, có thể nói là độc nhất vô nhị. Chúng tôi chỉ tìm thấy một mẩu nhỏ đá duy nhất và làm thành chiếc nhẫn để phô thêm quy mô của chỗ chúng tôi, không bán được.”
Vương Dịch Thiên nhíu mày: “Cái gì gọi là không bán được? Kêu chủ của cô ra đây cho tôi.”
Cô gái bán hàng run run: “Vâng.” - Rồi cô ta nhấc điện thoại bàn lên, quay số.
Vài phút sau đã có một người đàn ông đứng tuổi chạy đến.
“Chào anh, tôi là quản lý ở đây.”
“Quản lý? Thôi cũng được. Tôi muốn mua chiếc nhẫn có đá hồng ngọc xanh đó.”
“Thưa anh, nhưng...” - Người quản lý cúi đầu định trình bày y hệt những lời người bán hàng lúc nãy nói.
“Thôi đủ rồi.” - Vương Dịch Thiên làm động tác ngăn lại.
“Tôi chỉ nói với anh 5 chữ và cho anh mười phút để gói hàng: Tôi là Vương Dịch Thiên.” - Nói xong anh bước đi mấy bước ngồi xuống ghế dài, kêu Hắc Hổ canh giờ. Chỉ đúng mười phút.
Nghe năm chữ đó xong quản lý tái mét mặt mày, lập tức kêu người bán hàng nhanh chóng gói chiếc nhẫn lại. Cô gái không hiểu chuyện gì, nhưng thấy sự hối hả của quản lý cũng nhanh chóng làm ngay. Chỉ mất có sáu phút, chiếc nhẫn đã được đặt trong một chiếc hộp tròn bằng nhung, nhỏ, màu đỏ thắm.
“Thưa... của quý khách là ba triệu*.”
* *Lương sáu ngàn một tháng của Phỉ Phùng Lam đã là rất nhiều, có thể giúp cô mua sắm nhiều thứ. Ba triệu ở đây là rất rất rất rất nhiều*.
Hắc Hồng nhanh chóng đưa thẻ ATM, là một chiếc thẻ đen*, người bán hàng nhìn thấy liền trầm trồ. Người đàn ông này rốt cuộc là ai?
* *Thẻ đen là thẻ ngân hàng không giới hạn số tiền được rút ra*.
Vương Dịch Thiên đứng dậy, cho chiếc hộp nhỏ vào túi, cùng Tam Hắc đi sâu vào trong tìm Phỉ Phùng Lam. Nãy giờ cô đi xem đồ cũng khá lâu mà chưa quay lại.
Sau khi họ rời đi, người bán hàng mới dám mở lời: “Quản lý à, Vương Dịch Thiên đó là ai? Anh ta có cả thẻ đen cơ đấy.”
Người quản lý thở dài một hơi lấy lại bình tĩnh: “Là người nối dõi của Vương Gia. Không chỉ là một cái thẻ đen hay một chiếc nhẫn độc nhất vô nhị, cậu ta có thể mua hết cả khu mua sắm thậm chí là hòn đảo này sau đó bưng rễ chúng ta đi đấy.”
Cô gái bán hàng nghe xong, mặt xanh xao như máu không còn lưu thông nữa. Hên là chưa chọc giận phải chúa tể rừng xanh.
...----------------...
Cùng thời điểm Vương Dịch Thiên đang lựa nhẫn, Phỉ Phùng Lam dạo quanh những quầy bán dây chuyền, lắc tay. Đột nhiên thấy một người phụ nữ đang mang thai, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
Cô liền chạy đến hỏi thăm, cô ta nói mình đang đi mua sắm, chồng đợi ở ngoài. Nhưng giờ đột nhiên thấy nhức đầu quá, sợ là đi không nổi. Phỉ Phùng Lam liền mở lòng tốt đồng ý đưa cô ta ra ngoài. Khu mua sắm rộng lớn này có rất nhiều cửa, cửa lúc nãy cô vào là của A, cửa ở đây lại là cửa F - một cánh cửa ít ai đi lại vì nó không thông đến đường lớn, xe cộ rất khó di chuyển.
Vừa ra khỏi cửa, cô đảo mắt xung quanh để tìm chồng người phụ nữ có thai. Cô nhìn qua nhìn lại vẫn không thấy ai hết, nhưng người phụ nữ ấy lại nói mình đã nhìn thấy chồng, cảm ơn cô đã giúp đỡ. Nói rồi cô ta lặng lẽ rời đi. Phỉ Phùng Lam vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô không nghĩ nhiều, định quay vào trong tụ họp với đám người của Vương Dịch Thiên thì từ phía sau có một đám người áo đen chạy tới. Họ muốn động thủ với cô.
Với thân thủ của mình, Phỉ Phùng Lam dễ dàng né tránh những cú đấm đến từ phía sau. Đám người này toàn là đàn ông, tầm mười người, không dao không súng, chắc nghĩ cô chỉ là một người phụ nữ yếu đuối nên không cần đến vũ khí. Bọn họ một lần hai ba người nào về phía cô, nhưng cô liền tránh được hết. Cô chụp tay tên này bẻ về phía sau, giật chỏ tên nọ, đá xoáy vào tên khác,... Trong chốc lát hơn năm người đã gục xuống. Cô cởi giày cao gót ra, miệng cười cười kinh bỉ: “Coi kìa, không dám lên nữa sao?”
Bọn người còn lại bị chọc đến lòng tự tôn, liền xô nhào đến Phỉ Phùng Lam. Cô dùng lực tay quăng thẳng giày cao gót vào mặt một tên, hắn liền bị chảy máu mũi, ôm mặt không dám tiến lên, bị cô hốc một cái vào bụng, liền lăn quay. Một tên nữa định chụp cô lại từ phía sau, nhưng cô nhanh chóng đá một đòn cực kì đẹp mắt - cú đá 180°*, hắn liền đo ván.
* *Đòn đá 180° là đòn xoay tròn cả người, chân không chạm đất. Đây là một đòn đá khó, nhưng sát thương cực cao*.
Phỉ Phùng Lam cười đắc ý, chỉ còn hai tên. Đột nhiên cô cảm thấy choáng váng, mọi thứ xung quay mờ mờ ảo ảo, rồi cô xỉu gục trong sự kinh ngạc của hai tên kia. Người đàn ông ngồi trong xe lên tiếng: “Nhanh đưa cô ta lên xe, với mấy thằng ngã lăn quay nằm đó nữa. Một lũ vô dụng.”
Hai tên còn lại, với hai người tài xế nhanh chóng mang cô cùng mấy tên bại trận dưới tay cô lên xe, phóng nhanh đi. Trên mặt người đàn ông ngồi trong xe nãy giờ nổi lên nụ cười gian tà. Lưu Thanh Long, lần này tao xem mày phải làm thế nào đây.