Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-9
Chương 9: Tại sao lại mang họ phỉ?
Cả bàn ăn im lặng nhìn cô không ai nói gì, nhịp tim cô đập nhanh như sắp chầu thần chết.
Hắc Hồng bên cạnh quay sang nói nhỏ: “Lão Tứ, ăn trước cậu chủ là tội chết.”
Trái tim cô như ngừng đập.
Vương Dịch Thiên đột nhiên cười lớn, lấy bàn tay xinh đẹp xoa đầu cô, làm rối hết cả mái tóc dài: “Đúng là một đứa trẻ tham ăn.”
Cô đỏ mặt thêm lần nữa. Hai mươi tuổi đầu vẫn bị người khác cho là con nít, nhưng không sao, anh ta không giết mình là được.
Lông mày của Tam Hắc giật giật, trước nay họ chưa từng thấy cảnh tượng như vậy.
Chưa có người nào dám ăn trước Vương Dịch Thiên, càng chưa có người nào được anh thân mật* như vậy.
* *Đối với Tam Hắc, và cũng là đối với tất cả mọi người, việc Vương Dịch Thiên xoa đầu một cô gái giọng âu yếm chính là chuyện lạ có thật. Trước giờ anh chưa từng gần gũi bất kì người con gái nào*.
...----------------...
Ăn trưa xong, tất cả mọi người quay trở lại dinh thự, vừa về tới Vương Dịch Thiên đã cất giọng: “Lên phòng tắm rửa rồi ngủ đi. Tối nay phải kể chuyện hết đêm thì tháng này mới được gấp đôi lương bổng.”
Chỉ có một chuyện dì Thục mà anh bắt cô kể hết đêm, đúng là quá quắc. Nhưng vì đồng lương nên cô không nói gì, chỉ cười trừ.
“Cậu chủ, vậy tôi lên phòng nào?”
“Hôm qua ở đâu thì hôm nay tự biết về chuồng đi.” - Anh lười biếng ngồi trên sofa đọc tạp chí, lên giọng không mấy quan tâm.
“Nhưng tôi không thể ở chung phòng với cậu chủ được.”
“Hết phòng rồi.”
Nghe câu này lòng cô sôi sục. Nếu cô có dòng họ gia đình thì mỗi người một phòng ở đây vẫn còn dư.
“Vậy tôi có thể ngủ với hầu gái.”
“Lương bằng họ.”
Phỉ Phùng Lam không tranh cãi nữa, ngoan ngoãn lên phòng.
Tờ tạp chí che đi nụ cười ngọt ngào của anh khi nhìn theo bóng dáng của cô. Chưa ai từng được thấy nụ cười đó, trừ một người.
Đi được nửa cầu thang thì cô chợt nhớ lại điều gì, quay xuống hỏi: “Cậu chủ, tối nay anh cũng nghe kể chuyện cả đêm mà, giờ không ngủ hả?”
“Em muốn tôi ngủ cùng em?” - Tờ tạp chí bị quăng xuống, ai đó đưa tay bẻ khớp như chuẩn bị hành động điều gì.
Phỉ Phùng Lam hối hận vì sự nhiều lời của mình, nhẹ nhàng nói không có rồi lon ton rời đi.
Khi cô lên tới phòng liền có người chuyển sẵn quần áo chọn ở khu mua sắm đến cho cô. Cô chọn vội một chiếc đầm ngủ dài lụa màu trắng rồi nhanh chóng đi tắm. Chiếc đầm ngủ là loại cổ tròn, tay áo ngắn có một đường viền ren nhỏ, rất kín đáo, nhu mì. Tắm rửa xong cô lại nhanh chóng lăn tròn trên chiếc giường trắng rộng, ngủ thiếp đi.
...----------------...
Phỉ Phùng Lam ngủ đến quên trời quên đất, màn đêm buông xuống lúc nào không hay. Lúc cô tỉnh dậy, mắt còn hơi lờ đờ đã thấy một bóng hình cường tráng đập vào mắt.
Dụi mắt nhìn cho rõ, không ai khác chính là cậu chủ biến thái. Cô còn hơi mớ ngủ, ngồi dậy nhưng mắt cứ díp díp, mặc cho người kia ngồi cạnh nhìn chằm chằm vào mình.
“Tôi đi rửa mặt.”
“Được.” - Vương Dịch Thiên nhếch mép đầy gian ác.
Sau khi cô rửa mặt đánh răng, chải mái tóc dài lại cho vào nếp, liền lấy lại tinh thần: “Cậu chủ, bắt đầu hành trình gấp đôi tiền lương đi.”
Anh cười cười nhìn cô nhanh nhảu trèo lên giường.
“Nhưng mà tôi đói rồi.” - cô phồng má giọng nũng nịu.
“Vào đây.” - Anh búng tay, lập tức có hai người hầu gái đẩy xe thức vào. Nói là xe nhưng trên ấy chỉ có một tô cháo yến mạch, một cốc nước lọc, hai chiếc ly thủy tinh và một bình rượu, là rượu loại đắt tiền, cô chưa từng có cơ hội trải nghiệm.
“Cậu chủ, vậy tôi không khách sáo nữa.” - Cô mỉm cười rồi cầm tô cháo yến mạch ăn lấy ăn để, hơn năm phút là hết sạch. Rồi cô vòng tay cầm cốc nước nốc một hơi hết sạch, thở cái phì.
Anh không nhịn được bộ dạng của cô, cười ha hả.
Cô cảm thấy mình bị làm trò cười cho đối phương, liền tìm cách đánh trống lảng, quay sang nói với hai người hầu gái: “Hai cô, đi lấy cho tôi một cây bút và một tấm ván phẳng nhỏ.”
Hai người hầu gái nhanh chóng đẩy xe rời đi, anh đang không hiểu thì cô tiếp lời: “Cậu chủ, thay vì bắt tôi kể chuyện Dì Thục đến sáng thì anh với tôi chơi một trò chơi đi.”
“Chơi như thế nào?”
Người hầu gái trở lại đưa cho cô thứ cô yêu cầu. Cô đặt tấm ván lên giường, rồi bỏ cây bút lên đó.
“Cậu chủ, bây giờ chỉ việc xoay bút, nếu đầu bút chỉ trúng ai, người đó phải trả lời thật lòng câu hỏi của người kia, anh thấy sao?” - cô nhướng mày đầy thách thức.
Anh cảm thấy trò chơi này thật sự rất quen. Lúc anh còn nhỏ đã từng có người làm y hệt như vậy, cùng chơi với anh. Đó là một người họ Phỉ.
“Được, chơi thì chơi. Nhưng mà người thua còn phải uống thêm một ly rượu.”
“Được.” - Cô nhanh chóng đồng ý, trước đây cô đã từng uống rượu, nhưng chỉ là rượu gạo mỗi lúc có dịp ăn cơm cùng gia đình chú Sỹ thì mới uống, ngoài ra chẳng khi nào cô đụng đến bia rượu. Tuy vậy, tửu lượng trời sinh không phải là tệ, chẳng qua là chưa được tập dợt thôi.
Lần xoay bút đầu tiên là do cô xoay, đầu bút lại trúng ngay chỗ của cô. Đây là hút nhà Vương Dịch Thiên nên hiển nhiên là tôn thờ chủ nhân như vậy. Cô bĩu môi.
Anh cong môi đắc ý: “Cô là trẻ mồ côi, tại sao lại mang họ Phỉ?“
Cả bàn ăn im lặng nhìn cô không ai nói gì, nhịp tim cô đập nhanh như sắp chầu thần chết.
Hắc Hồng bên cạnh quay sang nói nhỏ: “Lão Tứ, ăn trước cậu chủ là tội chết.”
Trái tim cô như ngừng đập.
Vương Dịch Thiên đột nhiên cười lớn, lấy bàn tay xinh đẹp xoa đầu cô, làm rối hết cả mái tóc dài: “Đúng là một đứa trẻ tham ăn.”
Cô đỏ mặt thêm lần nữa. Hai mươi tuổi đầu vẫn bị người khác cho là con nít, nhưng không sao, anh ta không giết mình là được.
Lông mày của Tam Hắc giật giật, trước nay họ chưa từng thấy cảnh tượng như vậy.
Chưa có người nào dám ăn trước Vương Dịch Thiên, càng chưa có người nào được anh thân mật* như vậy.
* *Đối với Tam Hắc, và cũng là đối với tất cả mọi người, việc Vương Dịch Thiên xoa đầu một cô gái giọng âu yếm chính là chuyện lạ có thật. Trước giờ anh chưa từng gần gũi bất kì người con gái nào*.
...----------------...
Ăn trưa xong, tất cả mọi người quay trở lại dinh thự, vừa về tới Vương Dịch Thiên đã cất giọng: “Lên phòng tắm rửa rồi ngủ đi. Tối nay phải kể chuyện hết đêm thì tháng này mới được gấp đôi lương bổng.”
Chỉ có một chuyện dì Thục mà anh bắt cô kể hết đêm, đúng là quá quắc. Nhưng vì đồng lương nên cô không nói gì, chỉ cười trừ.
“Cậu chủ, vậy tôi lên phòng nào?”
“Hôm qua ở đâu thì hôm nay tự biết về chuồng đi.” - Anh lười biếng ngồi trên sofa đọc tạp chí, lên giọng không mấy quan tâm.
“Nhưng tôi không thể ở chung phòng với cậu chủ được.”
“Hết phòng rồi.”
Nghe câu này lòng cô sôi sục. Nếu cô có dòng họ gia đình thì mỗi người một phòng ở đây vẫn còn dư.
“Vậy tôi có thể ngủ với hầu gái.”
“Lương bằng họ.”
Phỉ Phùng Lam không tranh cãi nữa, ngoan ngoãn lên phòng.
Tờ tạp chí che đi nụ cười ngọt ngào của anh khi nhìn theo bóng dáng của cô. Chưa ai từng được thấy nụ cười đó, trừ một người.
Đi được nửa cầu thang thì cô chợt nhớ lại điều gì, quay xuống hỏi: “Cậu chủ, tối nay anh cũng nghe kể chuyện cả đêm mà, giờ không ngủ hả?”
“Em muốn tôi ngủ cùng em?” - Tờ tạp chí bị quăng xuống, ai đó đưa tay bẻ khớp như chuẩn bị hành động điều gì.
Phỉ Phùng Lam hối hận vì sự nhiều lời của mình, nhẹ nhàng nói không có rồi lon ton rời đi.
Khi cô lên tới phòng liền có người chuyển sẵn quần áo chọn ở khu mua sắm đến cho cô. Cô chọn vội một chiếc đầm ngủ dài lụa màu trắng rồi nhanh chóng đi tắm. Chiếc đầm ngủ là loại cổ tròn, tay áo ngắn có một đường viền ren nhỏ, rất kín đáo, nhu mì. Tắm rửa xong cô lại nhanh chóng lăn tròn trên chiếc giường trắng rộng, ngủ thiếp đi.
...----------------...
Phỉ Phùng Lam ngủ đến quên trời quên đất, màn đêm buông xuống lúc nào không hay. Lúc cô tỉnh dậy, mắt còn hơi lờ đờ đã thấy một bóng hình cường tráng đập vào mắt.
Dụi mắt nhìn cho rõ, không ai khác chính là cậu chủ biến thái. Cô còn hơi mớ ngủ, ngồi dậy nhưng mắt cứ díp díp, mặc cho người kia ngồi cạnh nhìn chằm chằm vào mình.
“Tôi đi rửa mặt.”
“Được.” - Vương Dịch Thiên nhếch mép đầy gian ác.
Sau khi cô rửa mặt đánh răng, chải mái tóc dài lại cho vào nếp, liền lấy lại tinh thần: “Cậu chủ, bắt đầu hành trình gấp đôi tiền lương đi.”
Anh cười cười nhìn cô nhanh nhảu trèo lên giường.
“Nhưng mà tôi đói rồi.” - cô phồng má giọng nũng nịu.
“Vào đây.” - Anh búng tay, lập tức có hai người hầu gái đẩy xe thức vào. Nói là xe nhưng trên ấy chỉ có một tô cháo yến mạch, một cốc nước lọc, hai chiếc ly thủy tinh và một bình rượu, là rượu loại đắt tiền, cô chưa từng có cơ hội trải nghiệm.
“Cậu chủ, vậy tôi không khách sáo nữa.” - Cô mỉm cười rồi cầm tô cháo yến mạch ăn lấy ăn để, hơn năm phút là hết sạch. Rồi cô vòng tay cầm cốc nước nốc một hơi hết sạch, thở cái phì.
Anh không nhịn được bộ dạng của cô, cười ha hả.
Cô cảm thấy mình bị làm trò cười cho đối phương, liền tìm cách đánh trống lảng, quay sang nói với hai người hầu gái: “Hai cô, đi lấy cho tôi một cây bút và một tấm ván phẳng nhỏ.”
Hai người hầu gái nhanh chóng đẩy xe rời đi, anh đang không hiểu thì cô tiếp lời: “Cậu chủ, thay vì bắt tôi kể chuyện Dì Thục đến sáng thì anh với tôi chơi một trò chơi đi.”
“Chơi như thế nào?”
Người hầu gái trở lại đưa cho cô thứ cô yêu cầu. Cô đặt tấm ván lên giường, rồi bỏ cây bút lên đó.
“Cậu chủ, bây giờ chỉ việc xoay bút, nếu đầu bút chỉ trúng ai, người đó phải trả lời thật lòng câu hỏi của người kia, anh thấy sao?” - cô nhướng mày đầy thách thức.
Anh cảm thấy trò chơi này thật sự rất quen. Lúc anh còn nhỏ đã từng có người làm y hệt như vậy, cùng chơi với anh. Đó là một người họ Phỉ.
“Được, chơi thì chơi. Nhưng mà người thua còn phải uống thêm một ly rượu.”
“Được.” - Cô nhanh chóng đồng ý, trước đây cô đã từng uống rượu, nhưng chỉ là rượu gạo mỗi lúc có dịp ăn cơm cùng gia đình chú Sỹ thì mới uống, ngoài ra chẳng khi nào cô đụng đến bia rượu. Tuy vậy, tửu lượng trời sinh không phải là tệ, chẳng qua là chưa được tập dợt thôi.
Lần xoay bút đầu tiên là do cô xoay, đầu bút lại trúng ngay chỗ của cô. Đây là hút nhà Vương Dịch Thiên nên hiển nhiên là tôn thờ chủ nhân như vậy. Cô bĩu môi.
Anh cong môi đắc ý: “Cô là trẻ mồ côi, tại sao lại mang họ Phỉ?“